Chương 47:
Ngốc Tử Tiểu Nhị
07/11/2024
Trần Hồng Lượng liếm ngón tay: “Cậu còn có anh trai à? Tớ không biết cậu có anh trai đấy.”
"Có, chỉ là bây giờ anh ấy đang ở Vân Đỉnh, không thể cho các cậu thấy."
"A! Anh trai cậu là người ở Vân Đỉnh à!"
"Ừ, khăn quàng và Hắc Đoàn Đoàn của tớ đều do anh ấy tặng."
Bọn trẻ vô cùng ngưỡng mộ: “Anh trai cậu thương cậu quá!”
Giọng của Thẩm Quyền Quyền vang lên trong trẻo: “Anh trai tớ cực kỳ thương tớ.”
Nhắc đến anh trai, trái tim Thẩm Quyền Quyền chợt thấy ấm áp, toàn thân cậu như đang lơ lửng. Cậu liền móc nốt viên sô cô la cuối cùng ra, hào phóng đưa cho bọn họ: “Ăn đi, lần sau anh tớ đến, anh ấy sẽ lại cho tớ.”
Vừa đưa viên sô cô la ra, Thẩm Quyền Quyền đã hối hận, đầu óc đang nóng của cậu nhanh chóng nguội lại. Cậu muốn rút viên sô cô la lại, nhưng bọn trẻ đã quây quanh để ăn mất rồi, cậu không thể chen vào được.
Thẩm Quyền Quyền thò đầu vào nhìn, thấy mẩu sô cô la cuối cùng bị Trần Hồng Lượng nhét vào miệng.
Cậu há miệng theo một cách bực dọc, nói: “Các cậu ăn chậm thôi, phải từ từ thưởng thức hương vị chứ, các cậu ăn thế này thì chẳng cảm nhận được vị gì đâu.”
Quản lý trong hành lang hối thúc mọi người đi đến nhà ăn, lũ trẻ ở phòng số 16 thu dọn xong đồ đạc, rời khỏi phòng.
Đi trước là Đường Viên Viên, sau khi đi được một đoạn, cậu nhóc liên tục ngoái lại nhìn, nói với những người khác: “Tớ thấy Vương Trụ Sinh cũng đang ăn Hắc Đoàn Đoàn.”
Thẩm Quyền Quyền ngẩn ra một lúc, sau đó vội nói: “Cậu ta không có đâu, chỉ có tớ và Lâm Đa Chỉ có thôi.”
"Cậu ta đang ăn gì đó, trong tay còn cầm nửa miếng." Đường Viên Viên chỉ vào Vương Trụ Sinh, đang đi theo hướng ngược lại: "Cậu ta vừa đi ngang qua chúng ta, các cậu không thấy à?"
"Không."
Vừa trả lời xong, Thẩm Quyền Quyền nhìn thấy Lâm Đa Chỉ lao ra.
Lâm Đa Chỉ chạy đến bên Vương Trụ Sinh, lập tức nhìn thấy cậu ta đang nhai đồ ăn, môi còn dính vết sô cô la đen. Vương Trụ Sinh lập tức giấu tay phải ra sau lưng, nhưng Lâm Đa Chỉ đã nhìn thấy nửa miếng sô cô la trong tay cậu ta.
“Cậu trộm Hắc Đoàn Đoàn của tôi!” Lâm Đa Chỉ chắn trước mặt cậu ta, hét lên.
Vương Trụ Sinh thoáng lộ ra vẻ hoảng sợ, lập tức chối: “Cậu nói cái gì? Ai trộm đồ của cậu chứ?”
"Cậu đã trộm Hắc Đoàn Đoàn của tôi, chính là cái cậu đang ăn đấy."
Vương Trụ Sinh đẩy cậu nhóc bằng một tay: “Tránh ra, tôi không hề ăn Hắc Đoàn Đoàn. Người có sáu ngón tay như cậu mới là đồ ăn trộm.”
"Có, chỉ là bây giờ anh ấy đang ở Vân Đỉnh, không thể cho các cậu thấy."
"A! Anh trai cậu là người ở Vân Đỉnh à!"
"Ừ, khăn quàng và Hắc Đoàn Đoàn của tớ đều do anh ấy tặng."
Bọn trẻ vô cùng ngưỡng mộ: “Anh trai cậu thương cậu quá!”
Giọng của Thẩm Quyền Quyền vang lên trong trẻo: “Anh trai tớ cực kỳ thương tớ.”
Nhắc đến anh trai, trái tim Thẩm Quyền Quyền chợt thấy ấm áp, toàn thân cậu như đang lơ lửng. Cậu liền móc nốt viên sô cô la cuối cùng ra, hào phóng đưa cho bọn họ: “Ăn đi, lần sau anh tớ đến, anh ấy sẽ lại cho tớ.”
Vừa đưa viên sô cô la ra, Thẩm Quyền Quyền đã hối hận, đầu óc đang nóng của cậu nhanh chóng nguội lại. Cậu muốn rút viên sô cô la lại, nhưng bọn trẻ đã quây quanh để ăn mất rồi, cậu không thể chen vào được.
Thẩm Quyền Quyền thò đầu vào nhìn, thấy mẩu sô cô la cuối cùng bị Trần Hồng Lượng nhét vào miệng.
Cậu há miệng theo một cách bực dọc, nói: “Các cậu ăn chậm thôi, phải từ từ thưởng thức hương vị chứ, các cậu ăn thế này thì chẳng cảm nhận được vị gì đâu.”
Quản lý trong hành lang hối thúc mọi người đi đến nhà ăn, lũ trẻ ở phòng số 16 thu dọn xong đồ đạc, rời khỏi phòng.
Đi trước là Đường Viên Viên, sau khi đi được một đoạn, cậu nhóc liên tục ngoái lại nhìn, nói với những người khác: “Tớ thấy Vương Trụ Sinh cũng đang ăn Hắc Đoàn Đoàn.”
Thẩm Quyền Quyền ngẩn ra một lúc, sau đó vội nói: “Cậu ta không có đâu, chỉ có tớ và Lâm Đa Chỉ có thôi.”
"Cậu ta đang ăn gì đó, trong tay còn cầm nửa miếng." Đường Viên Viên chỉ vào Vương Trụ Sinh, đang đi theo hướng ngược lại: "Cậu ta vừa đi ngang qua chúng ta, các cậu không thấy à?"
"Không."
Vừa trả lời xong, Thẩm Quyền Quyền nhìn thấy Lâm Đa Chỉ lao ra.
Lâm Đa Chỉ chạy đến bên Vương Trụ Sinh, lập tức nhìn thấy cậu ta đang nhai đồ ăn, môi còn dính vết sô cô la đen. Vương Trụ Sinh lập tức giấu tay phải ra sau lưng, nhưng Lâm Đa Chỉ đã nhìn thấy nửa miếng sô cô la trong tay cậu ta.
“Cậu trộm Hắc Đoàn Đoàn của tôi!” Lâm Đa Chỉ chắn trước mặt cậu ta, hét lên.
Vương Trụ Sinh thoáng lộ ra vẻ hoảng sợ, lập tức chối: “Cậu nói cái gì? Ai trộm đồ của cậu chứ?”
"Cậu đã trộm Hắc Đoàn Đoàn của tôi, chính là cái cậu đang ăn đấy."
Vương Trụ Sinh đẩy cậu nhóc bằng một tay: “Tránh ra, tôi không hề ăn Hắc Đoàn Đoàn. Người có sáu ngón tay như cậu mới là đồ ăn trộm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.