Chương 48:
Ngốc Tử Tiểu Nhị
07/11/2024
Thẩm Quyền Quyền và những đứa trẻ khác cũng chạy tới, đỡ lấy Lâm Đa Chỉ đang loạng choạng. Đường Viên Viên chạy ra sau Vương Trụ Sinh, nhìn trái nhìn phải để chắc chắn anh trai cậu ta không có ở đây, sau đó bất ngờ kéo tay cậu ta từ sau lưng ra: "Xem kìa! Đây này, cậu ta đang cầm Hắc Đoàn Đoàn!"
"Trộm! Trộm!" Trần Hồng Lượng kinh ngạc kêu lên, cả đám trẻ trong hành lang đều bị tiếng kêu của cậu nhóc thu hút.
Vương Trụ Sinh biện hộ: "Tôi không phải. Đây, đây là tôi vừa nhặt được trong hành lang."
Thẩm Quyền Quyền đột nhiên thấy một góc giấy màu ló ra từ túi áo của Vương Trụ Sinh, liền lén lút tiến lại gần, giật mạnh lấy nó ra.
"Đây là kẹo anh trai tôi đưa cho chúng tôi, đây chính là túi gói ban đầu của nó." Thẩm Quyền Quyền giơ túi kẹo lên, nhíu mày nhìn Vương Trụ Sinh: "Cậu là kẻ trộm."
Mặt Vương Trụ Sinh đỏ bừng, đột nhiên bật khóc ầm lên, hét gọi anh trai mình.
Thẩm Quyền Quyền lập tức bối rối, những đứa trẻ khác cũng dừng lại không nói gì nữa.
Một bóng dáng cao lớn xuất hiện từ khu ký túc xá: "Mày lại gào gì thế?"
Vương Trụ Sinh vừa khóc vừa nói: "Anh ơi! Em nhặt được một gói kẹo, bọn họ cướp mất của em."
"Kẹo gì?"
"Thứ ăn được... Em mới ăn có một cái... Hu hu..."
"Ai cướp?"
Thẩm Quyền Quyền vẫn đang cầm nửa túi kẹo trong tay, hoảng sợ nhìn Vương Trụ Sinh khi cậu ta chỉ vào mình: "Là cậu ta!"
Thẩm Quyền Quyền từ từ lùi lại, nhưng ngón tay của Vương Trụ Sinh cũng quay theo hướng cậu: "Là cậu ta! Thẩm Quyền Quyền!”
Anh trai của Vương Trụ Sinh giận dữ đi về phía Thẩm Quyền Quyền, vừa đi vừa xắn tay áo lên.
"Thẩm Quyền Quyền, lại là mày bắt nạt em trai tao."
"Tôi không có, tôi, tôi... cậu ta, cậu ta là kẻ trộm." Thẩm Quyền Quyền lắp bắp giải thích.
Anh trai của Vương Trụ Sinh trừng mắt chỉ vào cậu: "Còn dám đổ tội cho em trai tao nữa chứ? Hôm nay tao sẽ đập nát cái mồm mày!"
Thẩm Quyền Quyền vẫn cố giải thích: "Tôi không đổ tội, tôi... tôi còn chưa lấy cái chậu ra."
Vương Trụ Sinh ngừng khóc, đắc ý nhìn Thẩm Quyền Quyền, chỉ vào Lâm Đa Chỉ: "Còn nó nữa, thằng có sáu ngón tay này."
Khi thấy anh trai của Vương Trụ Sinh ngày càng tiến đến gần, cơ thể to lớn của anh ta trong mắt Thẩm Quyền Quyền như một ngọn núi khổng lồ, làm cậu không thở nổi, não cũng ngừng hoạt động, chỉ biết lặp lại máy móc: "Tôi không có, không có."
Lâm Đa Chỉ cũng đứng sững sờ, cho đến khi Đường Viên Viên nhỏ giọng nhắc nhở: "Chạy mau đi, các cậu mau chạy đi."
"Trộm! Trộm!" Trần Hồng Lượng kinh ngạc kêu lên, cả đám trẻ trong hành lang đều bị tiếng kêu của cậu nhóc thu hút.
Vương Trụ Sinh biện hộ: "Tôi không phải. Đây, đây là tôi vừa nhặt được trong hành lang."
Thẩm Quyền Quyền đột nhiên thấy một góc giấy màu ló ra từ túi áo của Vương Trụ Sinh, liền lén lút tiến lại gần, giật mạnh lấy nó ra.
"Đây là kẹo anh trai tôi đưa cho chúng tôi, đây chính là túi gói ban đầu của nó." Thẩm Quyền Quyền giơ túi kẹo lên, nhíu mày nhìn Vương Trụ Sinh: "Cậu là kẻ trộm."
Mặt Vương Trụ Sinh đỏ bừng, đột nhiên bật khóc ầm lên, hét gọi anh trai mình.
Thẩm Quyền Quyền lập tức bối rối, những đứa trẻ khác cũng dừng lại không nói gì nữa.
Một bóng dáng cao lớn xuất hiện từ khu ký túc xá: "Mày lại gào gì thế?"
Vương Trụ Sinh vừa khóc vừa nói: "Anh ơi! Em nhặt được một gói kẹo, bọn họ cướp mất của em."
"Kẹo gì?"
"Thứ ăn được... Em mới ăn có một cái... Hu hu..."
"Ai cướp?"
Thẩm Quyền Quyền vẫn đang cầm nửa túi kẹo trong tay, hoảng sợ nhìn Vương Trụ Sinh khi cậu ta chỉ vào mình: "Là cậu ta!"
Thẩm Quyền Quyền từ từ lùi lại, nhưng ngón tay của Vương Trụ Sinh cũng quay theo hướng cậu: "Là cậu ta! Thẩm Quyền Quyền!”
Anh trai của Vương Trụ Sinh giận dữ đi về phía Thẩm Quyền Quyền, vừa đi vừa xắn tay áo lên.
"Thẩm Quyền Quyền, lại là mày bắt nạt em trai tao."
"Tôi không có, tôi, tôi... cậu ta, cậu ta là kẻ trộm." Thẩm Quyền Quyền lắp bắp giải thích.
Anh trai của Vương Trụ Sinh trừng mắt chỉ vào cậu: "Còn dám đổ tội cho em trai tao nữa chứ? Hôm nay tao sẽ đập nát cái mồm mày!"
Thẩm Quyền Quyền vẫn cố giải thích: "Tôi không đổ tội, tôi... tôi còn chưa lấy cái chậu ra."
Vương Trụ Sinh ngừng khóc, đắc ý nhìn Thẩm Quyền Quyền, chỉ vào Lâm Đa Chỉ: "Còn nó nữa, thằng có sáu ngón tay này."
Khi thấy anh trai của Vương Trụ Sinh ngày càng tiến đến gần, cơ thể to lớn của anh ta trong mắt Thẩm Quyền Quyền như một ngọn núi khổng lồ, làm cậu không thở nổi, não cũng ngừng hoạt động, chỉ biết lặp lại máy móc: "Tôi không có, không có."
Lâm Đa Chỉ cũng đứng sững sờ, cho đến khi Đường Viên Viên nhỏ giọng nhắc nhở: "Chạy mau đi, các cậu mau chạy đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.