Chương 49:
Ngốc Tử Tiểu Nhị
07/11/2024
Lúc đó bộ não của Thẩm Quyền Quyền mới bắt đầu hoạt động trở lại, nhẩm đi nhẩm lại lời của Đường Viên Viên trong đầu.
Ngay sau đó, cậu quay người lao ra ngoài, Lâm Đa Chỉ cũng lập tức chạy theo.
Thẩm Quyền Quyền cắm đầu chạy, suýt nữa thì đâm vào người vừa ra khỏi ký túc xá. Cậu chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vã, tiếng chậu rơi xuống đất, tiếng anh trai của Vương Trụ Sinh chửi rủa giận dữ, và tiếng la lớn của Trần Hồng Lượng: "Tránh ra, mọi người tránh ra... các cậu tránh ra..."
Thẩm Quyền Quyền chạy ra khỏi hành lang, không nghĩ ngợi gì mà cứ thế tiếp tục chạy thẳng, rẽ trái lao về phía sân sau.
Cậu không dám ngoái đầu lại, chỉ biết Lâm Đa Chỉ đang chạy ngay phía sau, còn anh trai của Vương Trụ Sinh thì càng lúc càng gần bọn họ.
Nỗi sợ hãi khiến cậu chạy với tốc độ nhanh như gió, nhanh chóng đến trước đống bàn ghế cũ trong sân sau, sau đó nhanh chóng chui vào cái lỗ phía dưới, bò đến chỗ sâu nhất.
Thẩm Quyền Quyền nằm bò trên đất, thở hổn hển như sắp tắt thở, phát ra những tiếng khò khè trong cổ họng. Lâm Đa Chỉ cũng chui vào theo, còn anh trai của Vương Trụ Sinh lao đến trước đống bàn ghế, cúi người định chui vào lỗ. Nhưng lỗ nhỏ giữa bàn ghế quá hẹp, anh ta không thể chui vào được.
Anh ta ngồi xổm trước lỗ, đưa tay vào để túm lấy, làm Thẩm Quyền Quyền và Lâm Đa Chỉ hoảng sợ hét toáng lên, cố rút lui càng sâu càng tốt.
"Trốn ở đây hả? Cứ tưởng trốn ở đây là tao không làm gì được bọn mày hả?"
Anh trai của Vương Trụ Sinh đứng dậy, leo lên cái bàn bên cạnh, bắt đầu dỡ đống bàn ghế từ trên xuống. Những đứa trẻ khác cũng chạy ra sân sau, Vương Trụ Sinh đến giúp anh trai, còn Đường Viên Viên và mấy đứa nhỏ khác đứng từ xa không dám lại gần.
Mặc dù trời lạnh, Thẩm Quyền Quyền đổ mồ hôi đầy đầu đầy mặt. Cậu tháo chiếc mũ len xuống, qua khe bàn ghế nhìn thấy Vương Trụ Sinh đang ôm chiếc ghế sắt đi chuyển sang một bên, còn anh trai cậu ta dỡ một chiếc bàn sắt ném xuống đất.
"Rầm!"
Chiếc bàn sắt va chạm mạnh xuống đất, Thẩm Quyền Quyền run rẩy, Lâm Đa Chỉ đang dính sát vào cậu cũng bắt đầu khóc thút thít.
"Chúng ta sắp chết rồi, anh trai Vương Trụ Sinh sẽ kéo chúng ta ra, đánh chết chúng ta mất."
Thẩm Quyền Quyền cũng đang rơi nước mắt, cậu hít thở nặng nhọc, đưa tay lên định dùng phép tấn công tinh thần, nhưng nhận ra mình vẫn đang nắm chặt nửa túi sô-cô-la.
Ngay sau đó, cậu quay người lao ra ngoài, Lâm Đa Chỉ cũng lập tức chạy theo.
Thẩm Quyền Quyền cắm đầu chạy, suýt nữa thì đâm vào người vừa ra khỏi ký túc xá. Cậu chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vã, tiếng chậu rơi xuống đất, tiếng anh trai của Vương Trụ Sinh chửi rủa giận dữ, và tiếng la lớn của Trần Hồng Lượng: "Tránh ra, mọi người tránh ra... các cậu tránh ra..."
Thẩm Quyền Quyền chạy ra khỏi hành lang, không nghĩ ngợi gì mà cứ thế tiếp tục chạy thẳng, rẽ trái lao về phía sân sau.
Cậu không dám ngoái đầu lại, chỉ biết Lâm Đa Chỉ đang chạy ngay phía sau, còn anh trai của Vương Trụ Sinh thì càng lúc càng gần bọn họ.
Nỗi sợ hãi khiến cậu chạy với tốc độ nhanh như gió, nhanh chóng đến trước đống bàn ghế cũ trong sân sau, sau đó nhanh chóng chui vào cái lỗ phía dưới, bò đến chỗ sâu nhất.
Thẩm Quyền Quyền nằm bò trên đất, thở hổn hển như sắp tắt thở, phát ra những tiếng khò khè trong cổ họng. Lâm Đa Chỉ cũng chui vào theo, còn anh trai của Vương Trụ Sinh lao đến trước đống bàn ghế, cúi người định chui vào lỗ. Nhưng lỗ nhỏ giữa bàn ghế quá hẹp, anh ta không thể chui vào được.
Anh ta ngồi xổm trước lỗ, đưa tay vào để túm lấy, làm Thẩm Quyền Quyền và Lâm Đa Chỉ hoảng sợ hét toáng lên, cố rút lui càng sâu càng tốt.
"Trốn ở đây hả? Cứ tưởng trốn ở đây là tao không làm gì được bọn mày hả?"
Anh trai của Vương Trụ Sinh đứng dậy, leo lên cái bàn bên cạnh, bắt đầu dỡ đống bàn ghế từ trên xuống. Những đứa trẻ khác cũng chạy ra sân sau, Vương Trụ Sinh đến giúp anh trai, còn Đường Viên Viên và mấy đứa nhỏ khác đứng từ xa không dám lại gần.
Mặc dù trời lạnh, Thẩm Quyền Quyền đổ mồ hôi đầy đầu đầy mặt. Cậu tháo chiếc mũ len xuống, qua khe bàn ghế nhìn thấy Vương Trụ Sinh đang ôm chiếc ghế sắt đi chuyển sang một bên, còn anh trai cậu ta dỡ một chiếc bàn sắt ném xuống đất.
"Rầm!"
Chiếc bàn sắt va chạm mạnh xuống đất, Thẩm Quyền Quyền run rẩy, Lâm Đa Chỉ đang dính sát vào cậu cũng bắt đầu khóc thút thít.
"Chúng ta sắp chết rồi, anh trai Vương Trụ Sinh sẽ kéo chúng ta ra, đánh chết chúng ta mất."
Thẩm Quyền Quyền cũng đang rơi nước mắt, cậu hít thở nặng nhọc, đưa tay lên định dùng phép tấn công tinh thần, nhưng nhận ra mình vẫn đang nắm chặt nửa túi sô-cô-la.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.