Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 37: Cường cường cường

Vạn Diệt Chi Thương

18/09/2020

Edit: tamkhietduytinh aka Tình

Beta: Jungjenny aka Khốc

Cùng với ngồi chờ chết, còn không bằng chủ động tiến công, nếu là “Bộ Phong Trần” trước mặt muốn giết ta, ta sớm đã chết, nam nhân này không giết ta, lại đột nhiên đổi sắc mặt, cũng thật sự có ý tứ.

“Không, ngươi không phải hắn, Bộ Phong Trần cùng ngươi một chút cũng không giống, mặc dù hai người diện mạo giống nhau như đúc.” Ta dùng lời nói thử thăm dò nam nhân.

“Ngươi là người thông minh nhất mà ta từng thấy, không phải là hai trong một sao.” Nam nhân liền dang tay bế ngang người ta, hướng giường đi tới.

Cũng không biết trong lúc nghe hát hắn đã đổi chén rượu từ lúc nào, ta lúc này bị Nhuyễn cốt tán làm cho cả người không còn chút sức lực, giống như đống bùn nhão chỉ có thể mặc cho người ta sắp xếp.

“Ta xác thực không phải Bộ Phong Trần mà ngươi biết, nhưng ta quả thật là Bộ Phong Trần…..” Chính xác, trừ bỏ tính cách cùng cảm giác không giống, nam nhân trước mắt vô luận theo phương diện nào đều không phải là dịch dung.

“Thế giới này chỉ có thể có một Bộ Phong Trần, ta chính là Bộ Phong Trần, chân chính Bộ Phong Trần.” Vấn đề này hình như chạm tới chỗ mẫn cảm của hắn thì phải, lúc tự xưng mình là Bộ Phong Trần sắc mặt hắn có chút lạnh đi vài phần, điều này làm cho ta nghĩ Bộ Phong Trần sáng nay cũng là cái dạng này, vài phần lạnh như băng.

Sự tình phát triển tựa hồ có chút kỳ quái, bàn tay của nam nhân sờ loạn lên mặt của ta làm cái gì?!

“Bảo ngươi gỡ đi băng vải, rồi lại đeo mặt nạ, ngươi chẳng lẽ không biết người mang mặt nạ phải là cực xấu hoặc cực đẹp hay sao?” Nam nhân mở mặt nạ trên mặt ta ra, cười đến khiếm tấu, giống như điều đình “Người bình thường phổ thông như ngươi, là bịt tay trộm chuông hay vẫn là lừa mình dối người đây?”

“Nơi này chính là Yên Hoa lâu, hàng loạt mỹ nữ, hàng loạt nam nhân, ngài nếu muốn diễn, bên ngoài có rất nhiều người nguyện ý cùng ngươi tuyển lựa, một đám đều so với ta đẹp hơn nhiều, nếu là ngươi cơ khát như thế, không sợ không có cho ngươi ăn.” Không thể loạn, không thể gấp, không thể để nam nhân thực hiện được, ta cảm thấy người này chỉ là đang trêu đùa ta mà thôi.



“Ta cũng có chút kỳ quái, phẩm vị của Bộ Phong Trần trở nên thật kỳ lạ, cho dù là ở Thánh môn nhiều năm như vậy, cũng không nên xem trọng một phế nhân.” Bộ Phong Trần này thật đúng là độc miệng.

“Trái một Bộ Phong Trần, phải một Bộ Phong Trần, trong chốc lát nói hai người Bộ Phong Trần, trong chốc lát lại nói một người Bộ Phong Trần.” Ta vội vàng muốn biết nam nhân này rốt cuộc là ai, mơ hồ trong lúc đó, ta cảm thấy được ta giống như chạm đến một bí mật về Bộ Phong Trần.

“Muốn dẫn dắt để thay đổi đề tài sao?” Bộ Phong Trần độc miệng chiếu ta một ánh nhìn thấu tỏ nội tâm, tay bắt đầu cởi quần áo ta, đường hoàng nói “Tuy bộ dạng bình phàm một chút, chính là………..Ta cũng đâu phải là người tục tằng, chỉ nhìn vẻ ngoài người khác đâu?”

Người này…….Người này chẳng lẽ thật sự đói bụng ăn quàng, muốn động tay động chân đối với ta thật sao?! Ta không khỏi có chút luống cuống, nghĩ kiếp trước chẳng ai dám chống lại Sầu Thiên Ca ta, cho tới bây giờ đều không để người khác khống chế, chứ đừng nói là đối ta vô lễ, cho dù muốn thân cận ta đều thập phần khó khăn.

Nhưng hôm nay xuyên không thành một người tàn phế, muốn ăn người ta không được còn lâm vào tình thế nguy hiểm bị người ta ăn, ta cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới, có một ngày sẽ bị người khác đặt dưới thân.

“Bộ Phong Trần! Ta là một người tàn phế, một người què, bộ dạng khó coi, ngươi muốn ôm người phải ra ngoài kia, ít hay nhiều đều có được, ngươi là biến thái sao!” Âm thầm cắn răng, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Bộ Phong Trần chậm rãi cởi quần áo trên người ta, đầu tiên là áo khoác, sau đó là nội y, cho đến cuối cùng ngay cả quần đều lột xuống, không được, cứ tiếp tục như vậy, ta sao giữ được khí tiết tuổi già.

Chính là, Bộ Phong Trần không thèm để ý lời ta nói, mặc kệ ta nói cái gì hắn đều không hề ngừng lại, loại người không tỏ vẻ gì thật khó mà đối phó, nguy hiểm nhất là người ta tìm không ra sơ hở để đột phá.

“Ngươi không phải đã nói sao, ngươi cùng ta có quan hệ thân mật, làm chuyện như vậy không phải thực bình thường sao?” Bộ Phong Trần chậm rãi cúi xuống đè lên người ta, một bên lưu lại ở bên tai ta một nụ hôn vụng về, một bên nói mang theo vài phần ý cười, lời nói ấm áp phụt ở bên tai, giống như người dùng lông ngỗng kích thích, ngứa ngáy khó chịu.

“Ngươi……..dừng tay!” Chưa bao giờ bị người ta chơi đùa như thế, trong lòng tức giận, bất đắc dĩ, chua xót, oán giận, bất lực, chỉ có thể tùy ý để tay Bộ Phong Trần mơn trớn trên cơ thể, tùy ý nam nhân hôn lên mỗi một tấc cơ thể, cho đến cuối cùng không còn một chỗ nào mà hắn không chạm qua, thân thể lộ trước mặt nam nhân, giống như thịt bò nằm trên thớt.

“Dừng tay………….Là muốn ta dùng miệng hay sao?” Bộ Phong Trần hơi hơi đứng dậy cởi bỏ thắt lưng, lộ ra ý cười mấy phần ác ý, sau đó lại đè lên người ta, khoảng cách quá gần, chóp mũi cơ hồ dán lại cùng nhau.

Trong nháy mắt gần sát, cả người không chút sức lực xụi lơ trên giường, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bộ Phong Trần cúi đầu hôn xuống……….Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, ta vẫn là lần đầu tiên cùng người khác chạm môi, tuy rằng không nghĩ là ghê tởm, khó chịu như vậy, nhưng lại đủ để cho ta nghĩ muốn ói ra.

Ta chán ghét bị người khác đùa bỡn như thế, càng chán ghét cùng người khác môi lưỡi chạm nhau, chính là lúc này không còn hơi sức để cự tuyệt.



Lần đầu cùng người hôn, lần đầu tiên bị một cái hôn quấn quít khiến tâm thần không yên, vì một cái hôn ghê tởm làm ta tâm thần rối loạn lại càng khiến cho ta cảm thấy sợ hãi không thôi.

Là ta rất ngây ngô, hay là công phu của Bộ Phong Trần quá lợi hại?

Là do mê hương của Yên Hoa lâu nhiễu loạn tâm tình, hay là do rượu kia quá mức nồng đậm?

Không muốn thừa nhận, nhưng không thể không đối mặt sự thật, tuy rằng chán ghét môi cùng lưỡi tiếp xúc, nhưng mà bên trong điểm ôn nhu, bá đạo cùng mềm mại của Bộ Phong Trần, cũng ẩn chứa khí thế áp bức mạnh mẽ. Mà ta giống như một con cá xụi lơ trên tảng đá, đối mặt với thủy triều dâng lên dào dạt chỉ có thể trơ mắt nhìn, bị thủy triều vạn trượng bao phủ, sa vào trong đó không thể kiềm chế.

Cũng không biết qua bao lâu, Bộ Phong Trần mới chậm rãi buông ta ra.

Hai má tái nhợt của hắn có chút hồng, lúc này ta hẳn là so với hắn quẫn bách hơn, rõ ràng không thích, lại ngoài ý muốn sa vào bên trong.

Bộ Phong Trần hơi hơi mị mắt, tay nhẹ nhàng vỗ về hai má ta, khóe miệng kiềm nén không được ý cười dịu dàng: “Hắn không có chạm qua ngươi?”

Hắn? Người nào là hắn? Đầu của ta có chút choáng, trong khoảnh khắc cũng không biết Bộ Phong Trần nói đến cái gì, trực tiếp biểu đạt nội tâm phẫn nộ: “Ta giết ngươi!”

“Ngươi có thể thử giết ta.” Thanh âm chói tai mang ý cười ở bên cạnh vang lên.

Ta quả thực không thể tin được, nam nhân trước mắt này cư nhiên nói ra những lời hạ lưu vô sỉ như thế, nhưng mà còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy ở dưới một trận đau đớn như bị xé rách……..

“Bộ ————- Phong ———- Trần ———!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook