Nhất Thế Chi Tôn 1

Quyển 3 - Chương 122: Người điên

Mực Thích Lặn Nước

05/06/2017

Khí chất Tiểu Tô bộ đầu đột biến, ngoại cảnh cương thi đột nhiên nổi điên, phản lại chủ nhân, làm Diêu Tinh Lưu, Tiêu Nguyệt và Lý Sung đều kinh ngạc.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao lại như vậy?

Một quyền đang đánh xuống, khí thế ngập trời, bỗng nhiên ngừng lại, rồi quay ngược, đánh vào người đuổi thi?

Có liên quan gì tới hiện tượng Tiểu Tô bộ đầu dung nhập thiên địa , thay đổi khí chất như thành thần phật?

Mây đen quanh đó cuồn cuộn, ánh trăng lại ló ra, tỏa ánh sáng sâu thẳm mà yên tĩnh.

Thật sự là Ninh Châu đại hiệp...... Mạnh Kỳ cảm thán.

Dù Ninh Châu đại hiệp hóa thành cương thi nửa người nửa quỷ, ký ức bị xóa sạch, chỉ còn lại chút xíu xiu lưu lại sâu trong tâm linh, không đủ tạo thành linh trí, nhưng cũng chính nhờ vậy mới làm “Biến thiên kích địa đại pháp” của hắn dễ dàng thành công, đánh thức chút kí ức còn sót lại đó.

Ông ta dù gì cũng là ngoại cảnh chính tông, tâm đã vững như bàn thạch, tinh thần rộng như biển, dù chưa tỉnh hẳn cũng có đủ khả năng tự bảo vệ bản thân.

Nhìn đám Diêu Tinh Lưu, Tiêu Nguyệt, Mạnh Kỳ khẽ than: “Ngoại cảnh cao thủ chế thành ‘Hoạt tử nhân’, chỉ một mở khiếu làm sao khống chế được? nên đương nhiên sẽ bị phản phệ mà thôi!”

Hắn đẩy hết mọi việc lên người Ninh Châu đại hiệp. Người đã chết rồi, lấy gì đối chứng!

Mạnh Kỳ nhìn cương thi còn lại,“Thiên chi thương” Bổ ra, từng đạo điện xà chém xuống.

Cả người cương thi điện xà ngoằn ngoèo, từng luồng khí đen bốc ra, sự âm tà giảm dần, khiến nó dần trở về thành một cái xác bình thường, ngã xuống đất.

“Đây là đệ tử Sinh Tử Vô Thường tông.” Diêu Tinh Lưu phục hồi tinh thần, cuối cùng nhớ lại lai lịch võ công của người đuổi thi,“Hắn là luyện ‘Thiên Thi thần công’, không phải là hạch tâm.”

“Thiên Thi thần công” không phải là võ công cơ bản của Sinh Tử Vô Thường tông nên Diêu Tinh Lưu mới không nhớ ra ngay từ đầu.

Ta đương nhiên biết là đệ tử Sinh Tử Vô Thường tông...... Mạnh Kỳ lên mặt thầm nghĩ, nhìn cái hố chiếm cả nửa cái sân, mọi thứ đều đã tan thành bột mịn, căn bản không thể tìm kiếm manh mối.

Mạnh Kỳ vốn là định ra tay, để hỏi người đuổi thi về lai lịch của lão Chung đầu, nhưng xem ra bây giờ không thành công. Manh mối đã không còn ......

Lão Chung đầu có liên quan gì với Sinh Tử Vô Thường tông có oán, “Thiên Ma công” của lão có phải lấy được từ đó không?

Lão có khả năng thao túng thi thể, nên cũng rất có khả năng là người của Sinh Tử Vô Thường tông, đương nhiên, chuyện này không liên quan tới nguồn gốc của “Thiên Ma công”.

Mạnh Kỳ mỉm cười, đi tới hỏi Tiêu Nguyệt: “Tiêu phu nhân, ngươi nói với lão Chung đầu là nơi quen biết cũ, có vật gửi ở nơi này, có thể nói chi tiết thêm một chút hay không?”

Tiêu Nguyệt nhìn Tiểu Tô bộ đầu đầy vô hại, nhớ tới cái khí chất như thần phật của hắn, nhớ tới cách thức hắn đã đánh bại mình và người đuổi thi, trong lòng nặng nề, khó thở.

Do dự một lúc sau, cô ta mới khẽ đáp: “Ta vốn là hoa khôi thanh lâu, ngoài múa kiếm vũ để lấy lòng người, vốn không hề có võ công gì lợi hại. Nhưng sau này gặp lão Chung đầu, ông ta thật sự thích ta, chuộc ta ra khỏi bể khổ, dạy cho ta công phu lợi hại, ngầm giúp ta trở thành một hào cường của Dương Hạ.”



Kể lại chuyện cũ, sắc mặt cô ta cũng tự nhiên trở nên dịu dàng.

“Mấy năm trước, ông ấy nói muốn bắt đầu tu luyện một môn thần công, dùng nó để nhanh chóng khôi phục ám thương tổn hại đến căn cơ, chỉ trong hai ba năm sẽ đột phá giới hạn, mở ra sinh tử huyền quan, khôi phục thanh xuân, kéo dài thọ nguyên......”

Mạnh Kỳ biết rồi nhưng vẫn cố hỏi: “Chính là công phu hấp thu huyết nhục, cốt cách, kinh mạch?”

Khá là đúng với những gì mình đã đoán, mấy năm nay lão Chung đầu mới bắt đầu tu luyện “Thiên Ma công” , có lẽ là mới chỉ vừa đột phá tới nửa bước ngoại cảnh, Đao Ba sợ hãi, là vì trước kia hắn thực lực nhỏ yếu, không nhìn ra được tu vi thật sự của lão Chung đầu, đến khi cửu khiếu tề khai, thì lão Chung đầu đã là tiếp cận nửa bước ngoại cảnh, thêm bên trong công pháp lại giấu sẵn “Cạm bẫy” liên quan tới lỗ hổng tâm linh, nên mới bị lão Chung đầu đùa bỡn trong bàn tay.

Không ngờ lão Chung đầu là bị ám thương, căn cơ bị hủy, nên nhiều năm mới không có tiến bộ.

“Đúng vậy.” sắc mặt Tiêu Nguyệt trở nên tối tăm,“Một năm đầu tiên hoàn hảo, sau này tính tình ông ấy dần dần thay đổi, càng ngày càng bạo ngược khó đoán, trở nên âm trầm đáng sợ, đối với ta không còn có tình cảm ân ái ngày xưa, bất đắc dĩ, ta tìm cơ hội leo lên vị trí chấp sự của Chân Võ phái, nhưng ông ấy lại càng thêm khó hiểu, hai năm rồi ta không hề trở lại nơi đây, không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy.”

Diêu Tinh Lưu bĩu môi, đầy vẻ khinh thường với cái chức vị chấp sự kia.

Mạnh Kỳ gật đầu, trong tài liệu của Lục Phiến môn có ghi rõ, Tiêu Nguyệt là có được kỳ ngộ mới võ công đột nhiên tăng mạnh , lời giải thích này vô cùng hợp lý: “Vậy ngươi tới đây là muốn tìm cái gì ?”

Tiêu Nguyệt mím môi, người kia quá mạnh, mạnh hơn mình nhiều, ngay cả ngoại cảnh cương thi cũng còn bị hắn làm cho nổi điên, mình thì tính cái gì?

“Càn Nguyên định thần châu......” Cô ta khẽ đáp,“Hồi Lão Chung đầu còn bình thường, ở gần Dương Hạ ta có một lần gặp được kỳ ngộ, lấy được một môn công pháp loại kiếm vũ và một viên Càn Nguyên định thần châu, nó có thể giúp bảo vệ tâm linh, phòng ngừa âm tà ngoại ma làm loạn thần, giúp không bị tẩu hỏa nhập ma, nhờ nó, võ công của ta mới đột nhiên tăng mạnh.”

“Nhưng từ khi Lão Chung đầu bắt đầu tu luyện môn thần công kia, thì đã lấy mất Càn Nguyên định thần châu, nói là thần công nguy hiểm, dễ bị tẩu hỏa nhập ma, không thể không thận trọng.”

Mạnh Kỳ gật đầu: “Lão Chung đầu rời đi thật sự thong dong, mọi thứ đều gom đi sạch, dựa vào cái gì ngươi nghĩ Càn Nguyên định thần châu vẫn còn ở nơi này?”

“Ông ấy nói sẽ trả lại cho ta ......” Tiêu Nguyệt bần thần,“Hơn nữa khi kiểm tra những thi thể, ta cảm giác được Càn Nguyên định thần châu có một mối liên hệ kì diệu với ta.”

“Nó ở bên trong một xác chết?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên, không ngờ trong một cái xác còn cất giấu một viên Bảo Châu!

Họ chỉ kiểm tra một phần các xác chết, phần lớn thì chỉ nhìn qua mà thôi, đợi bộ đầu am hiểu khám nghiệm tử thi của Lục Phiến môn và quận thành nha môn tới để xử lý, nên đã bỏ sót manh mối!

Tiêu Nguyệt cười khổ trả lời: “Phải.”

Cô ta quay đầu đi vào trong phòng, Mạnh Kỳ và Diêu Tinh Lưu một tả một hữu đi theo phía sau, Lý Sung trong bụng thầm mắng phiền toái, nhưng cũng không dám ở lại một mình, cũng đi theo vào.

Tiêu Nguyệt đi tới một thi thể ở giữa phòng: “Nó ở trong dạ dày, nhưng vì lúc đó có Thôi tiên sinh ở đây, đành để tới đêm mới quay lại.”

Nếu Mạnh Kỳ chỉ là bộ đầu bình thường, nếu Diêu tiểu quỷ xông vào, thế nào cũng phải kiểm tra thi thể, cô hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay lấy đi Bảo Châu.

Tiêu Nguyệt đưa tay xé thi thể, thò tay vào trong dạ dày.

Trong bàn tay cô ta xuất hiện một viên bảo châu màu hồng, ấm áp, nhìn rất thanh định.



“Đây chính là Càn Nguyên định thần châu......” Tiêu Nguyệt xoay người nói.

Mạnh Kỳ vốn không hề có ý tham, đang định nói chuyện, thì nhìn thấy cái xác sau lưng Tiêu Nguyệt bỗng nở nụ cười quỷ dị!

Cái xác này là nam, chừng ba mươi tuổi, mặt mày xấu xí, sắc mặt tái nhợt, bên ngoài thân đã có từng nhúm lông đen mọc ra, không biết đã chết bao lâu.

Nó đang cười!

“Cẩn thận!” Mạnh Kỳ quát vang, vung “Thiên chi thương”.

Cái xác vung cả hai tay, nắm lấy vai Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt run lên, cơ thể vặn vẹo, sau đó rã ra thành từng khối máu thịt, bị hút vào cái xác!

Cái xác xách Tiêu Nguyệt nhảy vọt lên cao, phá tan nóc nhà, tránh được “Thiên chi thương”.

Quanh cái xác tỏa ra khí đen, nặng tính âm tà, khiến Mạnh Kỳ phải rút đao về để bảo vệ bản thân, hắn không thể mạnh mẽ chém phá hắc khí, vì như thế, Lý Sung sau lưng nhất định phải chết.

Nửa bước ngoại cảnh!

Thiên Ma công!

Đây là lão Chung đầu?

Lão Chung đầu hủ thực hấp thu Tiêu Nguyệt, nghênh ngang bỏ đi, bỏ lại một câu nói mơ hồ:

“Như thế này chúng ta mới mãi mãi không xa rời......”

“Thiên chi thương” lóe ra lôi quang, tiêu diệt hắc khí, Mạnh Kỳ nghe mà trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được lỗ tai mình.

Lão Chung đầu thời gian đầy đủ, thu dọn sạch sẽ hết đồ đạc, nhưng lại giả làm xác chết, treo mình lên xà nhà, chấp nhận nguy hiểm ở lại!

Chỉ để thôn phệ Tiêu Nguyệt?

Chắc là vậy. Nhưng muốn làm vậy, với thực lực của ông ta, có thể trong Dương Hạ ám sát Tiêu Nguyệt cả tám trăm lần, tội gì phải làm như thế này?

Hoàn toàn không hợp với lẽ thường!

Sai rồi!

Mạnh Kỳ nghĩ tới khả năng mình đã đoán sai, không sao chấp nhận được.

Nhưng rồi hắn thở dài, coi như có được thêm một lần một giáo huấn, người tu luyện Thiên Ma công tính tình thay đổi, trở nên cực đoan hẹp hòi, gần như thành người điên, dùng lý lẽ bình thường không thể suy đoán được, giống như bà điên Cố Tiểu Tang ấy, sau này gặp họ, quyết không thể dùng logic thông thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Chi Tôn 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook