Nhất Thế Chi Tôn 1

Quyển 3 - Chương 121: Sơn nhạc thiên hàng

Mực Thích Lặn Nước

05/06/2017

Đại thúc trung niên dáng người khôi ngô, bả vai dày rộng, đứng cứ như một ngọn núi sừng sững, cảm giác áp bách mười phần.

Ông ta từng bước đi tới, trời đất đều trở nên biến đổi, mặt đất rung rinh, bầu trời đen kịt, mây đen dày đặc, hạ thấp xuống tới nắm tay của ông ta, như một con đường thông giữa người với trời!

Nắm tay của đại thúc trung niên to hẳn ra, chiếm hết tầm mắt của Mạnh Kỳ, khớp xương rõ ràng, một quyền mạnh mẽ!

Khí thế quá mạnh mẽ ép vào, khiến Mạnh Kỳ phải run lên, không thể nào tránh được.

Khoảng cách giữa hai bên nháy mắt biến mất!

Diêu Tinh Lưu cả kinh, bật thốt:

“Ngoại cảnh!”

Sau lưng đại thúc trung niên xuất hiện một ngọn núi chân chạm đất, đỉnh chạm trời, nguy nga hùng tráng, nặng nề to lớn, khiến mặt đất không ngừng nứt nẻ, ngọn núi ấy và quyền thế hòa hợp vào nhau, tuy hai mà một, ép vào “Tiểu Tô bộ đầu”.

Là ngoại cảnh!

ngoại cảnh hàng thật giá thật!

“Tiểu Tô bộ đầu” Xong rồi......

Người đuổi thi đã có ngoại cảnh cương thi, sao còn muốn gõ cửa chờ đợi, sao không ra tay chế trụ đám người mình, mà lãng phí thời gian làm gì?

Lý Sung sợ tới run rẩy!

Đây là ngoại cảnh đi?

Đây là ngoại cảnh đi!

Dù chưa ăn qua thịt heo, Lý Sung cũng nhìn thấy heo chạy qua đường, từ những lời đồn đại, mô tả cảnh tượng khi ngoại cảnh ra tay, khiến phong vân biến sắc, trời đất đảo điên cũng đoán ra được!

Tại sao có thể như vậy?

Tại sao có thể như vậy!

Không ngờ được gặp một ngoại cảnh cương thi, nhưng nãy giờ cũng không hề ra tay, đuổi hết người ở đây đi!

Thực không thể tưởng tượng!

Tiểu Tô bộ đầu...... Y lo lắng, y tuyệt vọng, ngoại cảnh chi uy, một mở khiếu làm sao ngăn nổi? Bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ nghe thấy có cao thủ nhân bảng nào giết được ngoại cảnh cường giả! Dù đối phương chỉ có nhất trọng thiên!

Tiểu Tô bộ đầu dù mạnh thật, cũng có tuyệt chiêu giữ mạng áp đáy hòm nhưng làm sao ngăn nổi một kích toàn lực của ngoại cảnh!

Ai, Tiểu Tô bộ đầu là một thằng bé ngoan biết bao nhiêu, thực lực mạnh mẽ nhưng lại biết lễ phép, không làm điều xằng bậy, không ngờ lại chết ở nơi này......

Hắn mà bị giết rồi, đám người mình e là cũng khó tránh khỏi tai vạ......

Tiêu Nguyệt bỏ tay che miệng xuống, nhưng đôi môi hồng không khép lại được, người đuổi thi có ngoại cảnh cương thi!

Mình ban nãy còn đề phòng hắn, đề phòng hắn, muốn thử so chiêu với hắn, đuổi hắn ra khỏi nơi này, ai ngờ lại là như thế này, nếu sớm biết thế, cần gì mình phải ôm ý nghĩ kia, khoe ra cái xấu?

May mà có Tiểu Tô bộ đầu cường thế bảo vệ cho quyền uy của công môn, may có hắn võ công siêu cường, thoải mái đánh bại mình, nếu không hiện giờ người bị núi cao ép xuống chính là mình, chắc chắn sẽ hóa thành một bãi thịt nát!

Dù cửu khiếu tề khai, dù chưa từng bước vào chiến trường, nhưng dưới một quyền này của đại thúc trung niên, cả thể xác và tinh thần củaTiêu Nguyệt đều bị lay động, cả người run rẩy, uy lực trời đất này, người phàm không sao chống lại được, chỉ mỗi khí tức cũng đủ làm cho cơ thể như muốn vỡ ra.



Đã có ngoại cảnh cương thi, người đuổi thi đáng chết kia sao lại còn làm bộ là mình rất yếu, đề phòng mình, đánh giá mình?

Bảo cương thi ra tay là xong rồi!

Đáng tiếc cho Tiểu Tô bộ đầu , làn da đẹp vậy mà lại sắp tan thành bùn nhão!

Núi cao áp xuống, ánh trăng không còn, mặt đất lõm vào, chỉ thuần túy sức mạnh đã làm nên thay đổi!

Quả nhiên là ngoại cảnh...... Mạnh bị sơn thế ép cho trầm xuống.

Hắn vốn tưởng đại thúc này chỉ là nửa bước ngoại cảnh, ai ngờ người ta lại đúng là ngoại cảnh!

Hèn gì người đuổi thi có lá gan tới giết lão Chung đầu......

Ồ, cái quyền pháp này nhìn hơi quen mắt!

Quyền thế hóa sơn, nguy nga trầm trọng, bịt kín đường lùi của Mạnh Kỳ.

“Phật tiền thanh đăng” Có thể khu trừ âm vật, khắc chế tà ma, nhưng lấy thực lực của mình thì phát huy nó ra được tới bao nhiêu?

Hay dùng cả “Phật tiền thanh đăng” Và “Thiên chi thương”, sau đó nhờ dư kình, để bỏ chạy?

Nhưng đối phương không hẳn là sẽ không đuổi kịp......

Bóp Luân Hồi phù, giống Cố Tiểu Tang?

Vậy đám Chỉ Vi và Tề sư huynh thì sao ......

Bỗng Mạnh Kỳ giật mình, quyền ph trong lòng vừa động, này quyền pháp không phải là “Cửu Nhạc cương quyền” Sao?

Chính là tuyệt chiêu “Núi cao áp đỉnh” mà La Thắng Y từng đánh ra!

“Cửu Nhạc cương quyền”, do“Tán tu” Ninh Châu đại hiệp sáng chế, hắn chưa từng truyền thụ cho đệ tử thì đã bị Sinh Tử Vô Thường tông giết chết.

Cho nên, trừ phi đổi nó từ chỗ Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, thế giới này không thể xuất hiện “Cửu Nhạc cương quyền”!

Nhưng bí tịch đổi ở chỗ Lục Đạo Luân Hồi chi chủ lại không thể truyền thụ cho người khác , chẳng lẽ ngoại cảnh cương thi này trước kia là “Luân hồi giả”?

Nhớ tới “Thiên Ma công”của lão Chung đầu, cũng không phải không có khả năng......

Mạnh Kỳ đột nhiên nhớ tới một câu vô tâm của Khổng Dục:

“Hồi trước nghe đồn người bị Sinh Tử Vô Thường tông giết chết đều sẽ hóa thành quỷ, giờ xem ra có lẽ trong đó lẫn lộn chuyện Huyền Nữ ứng thân.”

“Hồi trước nghe đồn người bị Sinh Tử Vô Thường tông giết chết đều sẽ hóa thân thành quỷ......”

“Ninh Châu đại hiệp chính là bị Sinh Tử Vô Thường tông giết chết......”

“Vị này không phải là Ninh Châu đại hiệp đó chứ?”

“Tuổi và thực lực hoàn toàn ăn khớp!”

“Nếu thật sự là ông ta, e là trí nhớ trước đây đều đã biến mất, chỉ còn lại thân thể và linh hồn hoàn toàn mới!”

“Ông ta không giống cương thi kia, hoàn toàn không có linh trí và sinh cơ, ông ta còn có khí tức, còn có hành động giống như người sống!”



Ký ức...... Tỉnh lại......

Mạnh Kỳ bóp chặt Luân Hồi phù, không hề tránh né, nhìn thẳng vào đại thúc trung niên.

Diêu Tinh Lưu nghiến răng, vung song kiếm, chuẩn bị tấn công vào gáy nam tử trung niên, muốn vây Nguỵ cứu Triệu!

Hai người liên thủ, với thực lực vẫn còn giấu giếm của “Tiểu Tô bộ đầu”, rất có hy vọng cùng chạy thoát!

Nhưng thế đang chém ra của hắn khựng lại, vì khí chất của “Tiểu Tô bộ đầu” đột ngột thay đổi, hắn đứng ở đó, phảng phất như cùng thiên địa giao hòa, thân ảnh trở nên cao lớn khó tả.

Tiêu Nguyệt đã định xoay người bỏ chạy, thừa dịp ngoại cảnh cương thi hành hạ Tiểu Tô bộ đầu để bỏ trốn, nhưng cô ta vừa nghĩ thế thì đã khựng lại, vì cảm nhận được “Tiểu Tô bộ đầu” cách đó không xa đột nhiên trở nên hùng vĩ cao lớn, như choán hết cả trời đất, như Thần Phật Tiên Thánh hàng thế, mị lực rất khó miêu tả, gương mặt trở nên vô cùng thần thánh.

Hắn muốn ngạnh kháng ngoại cảnh cường giả?

Điều đó không có khả năng!

Lý Sung không nhìn ra giống hai người kia, nhưng vẫn cảm nhận được khí chất của “Tiểu Tô bộ đầu” đã thay đổi, lúc trước giống một cao thủ thực lực siêu quần, còn bây giờ lại giống một thế lực cao cao tại thượng, từ trên cao xa xă, nhìn xuống nhân sinh, chí công vô tình.

Chuyện gì vậy nhỉ?

Cảnh tượng trước mặt đại thúc trung niên đã hoàn toàn thay đổi.

Đây là một vùng biển vô biên sâu thăm thẳm, bên trong có những đốm sáng vàng, như phản chiếu ánh mặt trời, nhưng xung quanh đều là bóng tối, đào đâu ra ánh mặt trời?

Những cuộn sóng bỗng phập phồng, một đốm sáng vàng nhảy ra, rồi bị khói đen làm tan biến, cuộn sóng mãnh liệt sục sôi, những đốm vàng không ngừng bay ra, bóng tối trở nên khó mà áp chế.

Một nam tử cao lớn khôi ngô ăn mặc rất đơn sơ, ngày qua ngày khổ luyện võ công, bái phỏng danh gia, dốc lòng thỉnh giáo.

Hắn lần lượt thất bại, lần lượt gặp phải nguy hiểm, trải qua rất nhiều đau khổ, rốt cuộc trở thành cao thủ.

Hắn không lấy vợ, toàn tâm toàn ý dành cho võ công, thành kính mà chuyên chú.

Hắn đi lên núi cao, quan sát sơn thế, dần dần say mê, hình như lĩnh ngộ được gì đó.

Hắn đứng ngạo nghễ trước một ngọn núi, hai quyền thong thảo vung ra, đến cuối cùng, phảng phất trước mắt hắn cũng mọc lên một ngọn núi cao giống hệt ngọn núi sau lưng!

Thành công! nam tử cao lớn ngửa mặt lên trời thét dài, đại thúc trung niên cũng cảm giác được vui sướng tự đáy lòng.

Đó là ai?đại thúc trung niên tự hỏi.

Nam tử cao lớn xoay người, lộ ra một gương mặt mà đại thúc trung niên vô cùng quen thuộc!

Là mình!

Đó là mình!

Bóng tối tiêu tan, một quyền của đại thúc trung niên ngừng lại, ông ta ngửa mặt lên trời thét dài, như điên cuồng.

“Ngươi đang làm gì?” người đuổi thi quát, vung gậy khu thi.

Đại thúc trung niên xoay người, khuôn mặt vặn vẹo, nửa tỉnh nửa không, một quyền vung ra, núi cao hạ xuống.

Người đuổi thi đã giở ra đủ chiêu thức, nhưng đều vô dụng dưới một quyền kia!

Quyền đầu đánh xuống, mặt đất hõm xuống, đại thúc trung niên hú lên quái dị, vọt chạy đi, để lại một cái hố, bên trong bầy hầy máu thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Chi Tôn 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook