Chương 83: Bạo Lực, Trộm Cắp, Cướp Bóc
sheepboy
03/01/2014
“Lại là bọn chúng à? Chúng ta có động chạm gì đến chúng
nó đâu mà bọn nó lại giở trò hạ lưu này.” Gã cằm vuông xoa xoa cằm, ra
vẻ cao thâm phát biểu ý kiến.
Gã mặt ngựa ôm cái mặt méo xệch nhăn nhó: “Quan điểm của tao xưa nay là dĩ hòa vi quý. Tao là tao không quan tâm tụi nó phô trương thanh thế, hay là kiêu ngạo, hay là cưỡng bức dân nữ nhà lành gì gì đó. Nhưng mà tao... tao... tao có đào mả tổ nhà chúng nó đâu mà chúng nó đang tâm đạp vào cái gương mặt đẹp hơn mặt ngọc, quý hơn mặt vàng của tao cơ chứ.”
“Mẹ kiếp. Chúng ta về kêu người đi trả thù thôi.” Gã nhỏ con xem ra lại là tên hùng hổ nhất đám.
Gã mặt choắt khịt mũi: “Hừ. Kêu người? Trả thù? Kêu ai? Trả thù ai? Không có sự nhìn xa trông rộng gì cả. Phải học hỏi ta đây. Mấy cái này thì chứng minh được gì? Thiển cận. Vả lại tộc trưởng đã đặt ra nghiêm lệnh, không được gây sự với gia tộc họ Tô rồi, người muốn chết à? Cái gương của hai vị đại nhân kia còn không làm cho ngươi sáng mắt ra à?”
Gă nhỏ con ậm ừ: “Ờ ờ, đấy là tao tức quá thôi. Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Bỏ qua đi. Đi kiếm củi rồi về nhanh. Cố mà nhịn nhục đi.” Gã mặt choắt trả lời.
Bốn tên gia đinh lại tiếp tục ra khỏi kinh thành, đi hoàn thành cái hình phạt của mình. Bốn gã cũng không ngờ được ở một số nơi khác cũng có những người đang chịu cảnh y hệt như vậy, mà không chỉ có mỗi người của gia tộc họ Trần bị đánh lén, cả người của gia tộc họ Tô cũng bị đánh. Mối thù của tầng lớp dưới cùng của hai gia tộc dần dần trở nên mãnh liệt.
* * * * * * * * * *
Đêm canh một, dưới vầng trăng lưỡi liềm, ánh trăng le lói lờ mờ hắt xuống mặt đường gập ghềnh đá sỏi. Hai bóng người thậm thụt đang ngồi ở góc một tòa nhà giàu có, trên lưng của hai bóng đen gồ lên hai cái bao lớn.
Một bóng đen thì thào: “Nẫng được gì không?”
Bóng đen kia đáp: “Hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tốt, về thôi.”
“Chết tiệt, không ngờ tao khổ luyện công phu bao năm nay, lại bị bắt đi làm ba cái chuyện trộm gà bắt chó này.”
“Suỵt, nhỏ tiếng chút. Bọn gia đinh tuần tra nghe thấy thì vắt giò lên chạy không kịp bây giờ.”
“Yên tâm, tao đánh ngất hết rồi. Mấy con tép nhỏ ấy sao có thể đấu lại những người đã trải qua khổ luyện như chúng ta chứ. Tao vẫn không hiểu đại nhân bắt chúng ta làm mấy trò mèo này làm gì.”
“Bớt nói nhảm, chúng ta chỉ có mỗi một nhiệm vụ, đó là phục tùng mệnh lệnh. Quan tâm làm gì những chuyện rắc rối của mấy vị đại nhân vật bên trên. Coi chừng cái đầu của mày đó. Đi thôi.”
Bóng đen dứt lời, đoạn lấy một sợi dây có gắn móc câu ở đầu, xoay mấy vòng, quăng lên đầu bức tường cao, trèo nhanh thoăn thoắt ra bên ngoài. Bóng đen còn lại hừ lạnh một tiếng, thực hiện động tác giống y như vậy. Cả hai bóng đen ngó nghiêng xung quanh, thảo luận mấy câu nữa rồi cắm đầu chuồn thẳng.
Đêm hôm ấy, ở một số nhà khác cũng bị đạo chích ghé thăm. Vụ trộm xảy ra có những điểm giống nhau là bị mất hơn nửa vàng bạc bảo bối trong nhà, gia đinh tuần tra thì bị đánh ngất, may thay không có ai chết. Những vụ trộm đồng loạt ấy đã làm náo động khu phố dân cư quanh khu vực, bản tính người Việt vốn dĩ tò mò, lại rất thích thêm thắt tình tiết cho câu chuyện, sự việc đã rối lại càng đồn nhau cho nó rối thêm. Tin đồn tới người thứ mấy chục thì những tay đạo chích đã khoắng sạch gia sản của những gia chủ xấu số, đến cả cái bô đi tiểu tiện cũng bị lấy mất, băng trộm này thực là kinh tởm.
* * * * * * * * * *
Sau lần bị trùm bao mà đánh, một số gia đinh họ Tô tụ tập lại với nhau tiến hành phương thức gậy ông đập lưng ông, truy tìm những gia đinh họ Trần đi một mình và hò nhau vào đập, nhưng đập công khai, không cần trùm bao đánh lén gì hết, những gia đinh này cho rằng mình là anh hùng hảo hán dám làm dám chịu, chứ không như mấy con rùa rút đầu họ Trần, toàn chơi bẩn đánh lén.
Bởi lần đánh công khai này mà những gia đinh họ Trần quá uất hận, quyết định lén họp bàn kế sách phản công mà không báo lên trên. Bất quá cái gương tày liếp của Trần Thừa và Trần An Quốc vẫn còn rành rành trước mắt đã khiến họ có chút sợ sệt, vì thế họ lại sử dụng trò trùm bao mà đánh, chứ không dám công khai đánh giữa đường giữa chợ.
Có lẽ bây giờ những mâu thuẫn của tầng lớp chót trong hai gia tộc hùng mạnh này tuy có vẻ hổ báo lắm, thực ra luôn diễn ra trong âm thầm, không ảnh hưởng gì đến toàn cục. Còn về sau, khi cao trào được đẩy lên đến đỉnh điểm, thì ngòi nổ mà bộc phát thì hậu quả khó có thể lường được.
Kinh thành Thăng Long đang trong không khí hân hoan đón tết là thế, vậy mà lại bị những cuộc thanh toán, trả thù lẫn nhau gây xáo trộn cuộc sống của người dân. Nhất là vị phủ doãn kinh thành, người chịu trách nhiệm quản lý hành chính, trật tự trị an của kinh thành, liên tục than khổ không thôi. Dạo này hắn đau đầu khi vấn đề trị an dạo này lại kém đến không thể kiểm soát nổi. Bạo lực xảy ra khắp nơi, lại còn nạn trộm cắp, cướp bóc hoành hành. Hôm nọ thì có mấy chục nhà dân thông báo bị mất trộm, ngày kia thì có hàng chục thương nhân lên kinh thành buôn bán vào tận phủ gõ trống kêu oan, yêu cầu truy bắt cướp.
Kinh thành gần đây rối tung rối mù hết cả lên, người dân ra đường phải túm năm tụm ba đi thành từng nhóm lớn, nhất là người họ Trần và hộ Tô, ai mà lỡ dại đi một mình thì coi chừng cái mạng cỏn con của mình đó. Về đêm, những nhà giàu có, khá khẩm một tý liền đóng chặt cửa nẻo trong nhà, đồ đạc gia sản đem chôn, đem cất, đem giấu, nói chung là tìm đủ mọi biện pháp để không bị trộm đồ. Khôi hài hơn cả là có một tên phú ông, cứ chiều chiều lại đi vài vòng quanh xóm, mặc đồ cũ kỹ, có chỗ còn vá chằng vá đụp, để chứng tỏ rằng tao nghèo lắm, đừng có ăn trộm ở nhà tao.
Vị phủ doãn kinh thành chả hiểu tại sao mà năm nay bọn đầu trộm đuôi cướp lại trở nên điên cuồng đến thế. Chẳng lẽ sắp đến tết, bọn giặc dã trong cả nước thiếu thốn quá nên hò hét kéo nhau về kinh thành để kiếm tiến ăn tết. Vấn đề quản lý kém cỏi của hắn, lại còn bị chỉ trích giữa điện chầu, may mắn là hắn thuộc phe họ Tô, được vây cánh đứng ra bênh vực nên miễn cưỡng giữ được cái mũ cánh chuồn trên đầu, chứ không thì con đường quan lộ của hắn chắc phải chấm dứt tại đây.
Gã mặt ngựa ôm cái mặt méo xệch nhăn nhó: “Quan điểm của tao xưa nay là dĩ hòa vi quý. Tao là tao không quan tâm tụi nó phô trương thanh thế, hay là kiêu ngạo, hay là cưỡng bức dân nữ nhà lành gì gì đó. Nhưng mà tao... tao... tao có đào mả tổ nhà chúng nó đâu mà chúng nó đang tâm đạp vào cái gương mặt đẹp hơn mặt ngọc, quý hơn mặt vàng của tao cơ chứ.”
“Mẹ kiếp. Chúng ta về kêu người đi trả thù thôi.” Gã nhỏ con xem ra lại là tên hùng hổ nhất đám.
Gã mặt choắt khịt mũi: “Hừ. Kêu người? Trả thù? Kêu ai? Trả thù ai? Không có sự nhìn xa trông rộng gì cả. Phải học hỏi ta đây. Mấy cái này thì chứng minh được gì? Thiển cận. Vả lại tộc trưởng đã đặt ra nghiêm lệnh, không được gây sự với gia tộc họ Tô rồi, người muốn chết à? Cái gương của hai vị đại nhân kia còn không làm cho ngươi sáng mắt ra à?”
Gă nhỏ con ậm ừ: “Ờ ờ, đấy là tao tức quá thôi. Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Bỏ qua đi. Đi kiếm củi rồi về nhanh. Cố mà nhịn nhục đi.” Gã mặt choắt trả lời.
Bốn tên gia đinh lại tiếp tục ra khỏi kinh thành, đi hoàn thành cái hình phạt của mình. Bốn gã cũng không ngờ được ở một số nơi khác cũng có những người đang chịu cảnh y hệt như vậy, mà không chỉ có mỗi người của gia tộc họ Trần bị đánh lén, cả người của gia tộc họ Tô cũng bị đánh. Mối thù của tầng lớp dưới cùng của hai gia tộc dần dần trở nên mãnh liệt.
* * * * * * * * * *
Đêm canh một, dưới vầng trăng lưỡi liềm, ánh trăng le lói lờ mờ hắt xuống mặt đường gập ghềnh đá sỏi. Hai bóng người thậm thụt đang ngồi ở góc một tòa nhà giàu có, trên lưng của hai bóng đen gồ lên hai cái bao lớn.
Một bóng đen thì thào: “Nẫng được gì không?”
Bóng đen kia đáp: “Hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tốt, về thôi.”
“Chết tiệt, không ngờ tao khổ luyện công phu bao năm nay, lại bị bắt đi làm ba cái chuyện trộm gà bắt chó này.”
“Suỵt, nhỏ tiếng chút. Bọn gia đinh tuần tra nghe thấy thì vắt giò lên chạy không kịp bây giờ.”
“Yên tâm, tao đánh ngất hết rồi. Mấy con tép nhỏ ấy sao có thể đấu lại những người đã trải qua khổ luyện như chúng ta chứ. Tao vẫn không hiểu đại nhân bắt chúng ta làm mấy trò mèo này làm gì.”
“Bớt nói nhảm, chúng ta chỉ có mỗi một nhiệm vụ, đó là phục tùng mệnh lệnh. Quan tâm làm gì những chuyện rắc rối của mấy vị đại nhân vật bên trên. Coi chừng cái đầu của mày đó. Đi thôi.”
Bóng đen dứt lời, đoạn lấy một sợi dây có gắn móc câu ở đầu, xoay mấy vòng, quăng lên đầu bức tường cao, trèo nhanh thoăn thoắt ra bên ngoài. Bóng đen còn lại hừ lạnh một tiếng, thực hiện động tác giống y như vậy. Cả hai bóng đen ngó nghiêng xung quanh, thảo luận mấy câu nữa rồi cắm đầu chuồn thẳng.
Đêm hôm ấy, ở một số nhà khác cũng bị đạo chích ghé thăm. Vụ trộm xảy ra có những điểm giống nhau là bị mất hơn nửa vàng bạc bảo bối trong nhà, gia đinh tuần tra thì bị đánh ngất, may thay không có ai chết. Những vụ trộm đồng loạt ấy đã làm náo động khu phố dân cư quanh khu vực, bản tính người Việt vốn dĩ tò mò, lại rất thích thêm thắt tình tiết cho câu chuyện, sự việc đã rối lại càng đồn nhau cho nó rối thêm. Tin đồn tới người thứ mấy chục thì những tay đạo chích đã khoắng sạch gia sản của những gia chủ xấu số, đến cả cái bô đi tiểu tiện cũng bị lấy mất, băng trộm này thực là kinh tởm.
* * * * * * * * * *
Sau lần bị trùm bao mà đánh, một số gia đinh họ Tô tụ tập lại với nhau tiến hành phương thức gậy ông đập lưng ông, truy tìm những gia đinh họ Trần đi một mình và hò nhau vào đập, nhưng đập công khai, không cần trùm bao đánh lén gì hết, những gia đinh này cho rằng mình là anh hùng hảo hán dám làm dám chịu, chứ không như mấy con rùa rút đầu họ Trần, toàn chơi bẩn đánh lén.
Bởi lần đánh công khai này mà những gia đinh họ Trần quá uất hận, quyết định lén họp bàn kế sách phản công mà không báo lên trên. Bất quá cái gương tày liếp của Trần Thừa và Trần An Quốc vẫn còn rành rành trước mắt đã khiến họ có chút sợ sệt, vì thế họ lại sử dụng trò trùm bao mà đánh, chứ không dám công khai đánh giữa đường giữa chợ.
Có lẽ bây giờ những mâu thuẫn của tầng lớp chót trong hai gia tộc hùng mạnh này tuy có vẻ hổ báo lắm, thực ra luôn diễn ra trong âm thầm, không ảnh hưởng gì đến toàn cục. Còn về sau, khi cao trào được đẩy lên đến đỉnh điểm, thì ngòi nổ mà bộc phát thì hậu quả khó có thể lường được.
Kinh thành Thăng Long đang trong không khí hân hoan đón tết là thế, vậy mà lại bị những cuộc thanh toán, trả thù lẫn nhau gây xáo trộn cuộc sống của người dân. Nhất là vị phủ doãn kinh thành, người chịu trách nhiệm quản lý hành chính, trật tự trị an của kinh thành, liên tục than khổ không thôi. Dạo này hắn đau đầu khi vấn đề trị an dạo này lại kém đến không thể kiểm soát nổi. Bạo lực xảy ra khắp nơi, lại còn nạn trộm cắp, cướp bóc hoành hành. Hôm nọ thì có mấy chục nhà dân thông báo bị mất trộm, ngày kia thì có hàng chục thương nhân lên kinh thành buôn bán vào tận phủ gõ trống kêu oan, yêu cầu truy bắt cướp.
Kinh thành gần đây rối tung rối mù hết cả lên, người dân ra đường phải túm năm tụm ba đi thành từng nhóm lớn, nhất là người họ Trần và hộ Tô, ai mà lỡ dại đi một mình thì coi chừng cái mạng cỏn con của mình đó. Về đêm, những nhà giàu có, khá khẩm một tý liền đóng chặt cửa nẻo trong nhà, đồ đạc gia sản đem chôn, đem cất, đem giấu, nói chung là tìm đủ mọi biện pháp để không bị trộm đồ. Khôi hài hơn cả là có một tên phú ông, cứ chiều chiều lại đi vài vòng quanh xóm, mặc đồ cũ kỹ, có chỗ còn vá chằng vá đụp, để chứng tỏ rằng tao nghèo lắm, đừng có ăn trộm ở nhà tao.
Vị phủ doãn kinh thành chả hiểu tại sao mà năm nay bọn đầu trộm đuôi cướp lại trở nên điên cuồng đến thế. Chẳng lẽ sắp đến tết, bọn giặc dã trong cả nước thiếu thốn quá nên hò hét kéo nhau về kinh thành để kiếm tiến ăn tết. Vấn đề quản lý kém cỏi của hắn, lại còn bị chỉ trích giữa điện chầu, may mắn là hắn thuộc phe họ Tô, được vây cánh đứng ra bênh vực nên miễn cưỡng giữ được cái mũ cánh chuồn trên đầu, chứ không thì con đường quan lộ của hắn chắc phải chấm dứt tại đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.