Chương 82: Đánh Lén
sheepboy
03/01/2014
Gió đông lạnh buốt, mọi người sải chân nhanh hơn để chóng về nhà. Cứ mỗi kỳ chuyển giao năm cũ sang năm mới là thời tiết ở Thăng
Long lại trở lạnh. Dường như dân chúng kinh thành đều háo hức đón chờ
cái lạnh ấy, cảm xúc đón tết là cảm xúc rất diệu kỳ. Cái lạnh ấy còn dội vào lòng khách thập phương đang thơ thẩn ngắm phố nơi đây. Những cung
bậc cảm xúc ngập tràn tâm hồn họ, họa nên bởi những đặc trưng riêng của
nghề, của người và của cảnh ở phố phường Thăng Long.
Những sạp bán hàng được bày biện rực rỡ khắp nơi, dọc theo các con đường, la liệt những hàng trái cây, bánh kẹo, vải vóc, dụng cụ sử dụng trong nhà... Đủ loại màu sắc, hương vị hòa quyện vào nhau tạo thành một hình ảnh sống động, tươi vui. Những đứa trẻ được mẹ dắt tay đi qua các hàng bánh đều chỉ chỉ trỏ trỏ, níu tay mẹ nằng nặc đòi mua. Dân tứ xứ ở những vùng quê, ở vùng miền núi hoặc ở tận miền biển xa xôi cũng đua nhau xuôi thuyền lên kinh thành mua đồ sắm tết.
Không phải nơi nào ở Thăng Long cũng nhộn nhịp, tấp nập như thế. Vòng quanh kinh thành khách vãng lai vẫn có thể tìm đến những đoạn đường yên tĩnh đến lạ thường. Vẫn có những hàng quán treo biển khắp chốn, nào là quán trà, nhà trọ, tiệm cơm và cả quán rượu nữa. Có lẽ mới quá trưa nên không có nhiều người hứng thú lắm với việc giải khuây, và còn bởi sự bình yên của những hàng cây ven đường đã khiến cho đoạn đường này tĩnh lặng hơn.
Từ thời xa xưa, người dân đã chú trọng đến việc trồng cây hai bên đường. Những hàng cây thẳng tắp, xanh mướt, xum xuê lá. Những cây bàng với những chiếc lá chuyển màu vàng, màu đỏ rủ lá xuống chạm vào mái nhà, tựa hồ người mẹ hiền đang ấp ủ con thơ. Người dạo phố ở đoạn đường này đều từ từ chậm rãi, cứ nha nhẩn mà đi, mà ngắm cảnh.
Khu phố đang yên bình là thế, bỗng tiếng ồn ào của một nhóm người với trang phục gia đinh của nhà quyền quý, phá tan cái nét đẹp đặc trưng, riêng biệt ấy. Nhóm người này gồm có bốn người, trang phục đang mặc của họ đều là trang phục gia đinh của gia tộc họ Trần. Những ai là người phương xa đi nhiều hiểu rộng một chút, liền dạt ra xa không dám liếc mắt nhìn. Họ biết kinh thành tuy đẹp, tuy vui nhưng cũng là đầm rồng hang hổ, bởi vì đây là nơi ngự trị của rất nhiều quan lớn đương triều, vạ mồm vạ miệng sẽ có ngày chết như chơi.
Gã mặt choắt đi phía ngoài cùng đá vào viên đất trên đường, oang oang nói: “Dạo này toàn gặp chuyện xui xẻo, khơi khơi bị bắt ra ngoài kinh thành kiếm củi.”
Vỗ nhẹ lên vai gã mặt choắt, tên mặt dài thượt như mặt ngựa cười khinh bỉ: “Mày còn than thở cái nỗi gì? Không phải tại mày đầu têu đi chọc phá con bé nô tỳ của bà năm, nên mới khiến cho cả bọn phải chịu cảnh này à. Hắt xì, chết tiệt, cảm lạnh rồi. Ai, khốn khổ quá, trời lạnh như vầy còn bị bắt đi lao động khổ sai.”
“Hại luôn cả tao bị dính lây, tao có làm cái gì đâu. Đi theo tụi mày lại dính vạ lây, cái con bé có mắt như mù. Rõ ràng tao chỉ đứng ngoài cười xem tụi mày chọc ghẹo nó mà nó cũng mách với bà năm.” Tên nhỏ con đi phía trong cùng xị mặt nói.
“Thôi thôi, bỏ đi, chuyện đã xảy ra rồi, ráng mà chịu. Lần sau biết điều, đừng có tái phạm nữa, tránh xa con bé đó ra. Đụng trúng quả ớt hiểm rồi, còn tranh cãi gì nữa. Đi nhanh về nhanh, kẻo đến tối vẫn không kiếm đủ củi đấy.” Gã cằm vuông cao lớn nhất trong đám, khoác tay lên vai hai gã kế bên, mở miệng thúc giục.
Cả bốn tên vừa đi vừa cãi nhau ỏm tỏi đến quên cả trời đất. Người dân đi đường tránh càng xa càng tốt, họ thấy tên nào tên nấy mặt mày hằm hè, bặm trợn thế kia mà đụng vào thì chỉ có nước ốm đòn với bọn chúng. Đường vốn dĩ đã vắng, lại càng vắng hơn. Bốn tên đi qua một con hẻm nhỏ, chuyện xui xẻo hơn lại đến với chúng.
“Tao nói cho tụi mày biết, lần sau mà... gì thế? Tối om vậy trời... ái... ui... thằng chó nào đánh tao... á ...á”
Mấy tên gia đinh họ Trần đang đi, chợt trời tối đen, chúng có cảm giác ngạt thở. Phải rồi, bị trùm bao lên đầu cơ mà, không tối, không ngạt mới lạ. Tiếp theo là trận mưa đấm đá trút xuống đầu, xuống thân mình của bốn tên gia đinh khốn khổ. Sau một hồi lâu chịu cơn hành hạ về thể xác, bốn gã mới ngóc đầu dậy được, thoát khỏi cái bao, thi nhau chửi bới om sòm.
“Úi da, đau quá mày ơi, là bọn súc vật nào đánh tụi mình vậy hả? Con bà nó, tụi nó thích nhảy nhót thì đi vào lầu xanh mà nhảy nhót. Nhảy trên người tao làm gì thế không biết, tao dám cược lũ súc vật đó tới cơn động cỡn rồi.” Gã mặt choắt rên rỉ.
“Có khi nào con bé kia thuê người trả thù không? Tao nghi là cái con mỏ nhọn đó làm chuyện này.” Gã mặt ngựa vứt cái bao vào tường, phun xuống một bãi nước bọt có màu đỏ pha lẫn trong đó, vuốt tay sờ sờ lên cái môi bị dập.
“Không phải nó đâu, tụi mày nhìn này, khi cái thằng trùm bao vào tao, tao nhanh tay xé rạch được vạt áo của nó. Tụi mày xem... đây là màu áo của bọn nào?” Gã cằm vuông xoa lên bộ mặt sưng vù, hình như gã được chăm sóc khuôn mặt nhiều nhất.
“Đúng là màu này, chắc tại tao lùn quá, nên tụi nó trùm bao chậm hơn, tao loáng thoáng thấy cái màu áo này, tao thấy nguyên một đám súc sinh núp trong con hẻm, chưa kịp kêu thì đã bị trùm bao rồi.” Gã nhỏ con chỉ vào cái miếng vải bảo.
“Chúng mày thấy cái màu áo này quen quen không?” Gã mặt ngựa hỏi.
“Nhìn kìa tụi bay, có cái khúc gỗ ở đằng kia.” Gã mặt choắt tiến tới chỗ khúc gỗ, nhặt lên quan sát.
“Đưa tao xem nào. Mày có biết chữ quái đâu mà nhìn với ngó. Cái này gọi là thẻ bài.” Gã nhỏ con giằng lấy, lật lên nhìn, nghiến răng nói: “Đúng như tao đoán mà, màu áo này, thẻ bài này, chỉ có chúng nó mới thù hận với gia tộc mình.”
Gã cằm vuông hỏi: “Thẻ bài viết chữ gì vậy?”
“Tô Phủ” Gã nhỏ con khinh bỉ nói.
Những sạp bán hàng được bày biện rực rỡ khắp nơi, dọc theo các con đường, la liệt những hàng trái cây, bánh kẹo, vải vóc, dụng cụ sử dụng trong nhà... Đủ loại màu sắc, hương vị hòa quyện vào nhau tạo thành một hình ảnh sống động, tươi vui. Những đứa trẻ được mẹ dắt tay đi qua các hàng bánh đều chỉ chỉ trỏ trỏ, níu tay mẹ nằng nặc đòi mua. Dân tứ xứ ở những vùng quê, ở vùng miền núi hoặc ở tận miền biển xa xôi cũng đua nhau xuôi thuyền lên kinh thành mua đồ sắm tết.
Không phải nơi nào ở Thăng Long cũng nhộn nhịp, tấp nập như thế. Vòng quanh kinh thành khách vãng lai vẫn có thể tìm đến những đoạn đường yên tĩnh đến lạ thường. Vẫn có những hàng quán treo biển khắp chốn, nào là quán trà, nhà trọ, tiệm cơm và cả quán rượu nữa. Có lẽ mới quá trưa nên không có nhiều người hứng thú lắm với việc giải khuây, và còn bởi sự bình yên của những hàng cây ven đường đã khiến cho đoạn đường này tĩnh lặng hơn.
Từ thời xa xưa, người dân đã chú trọng đến việc trồng cây hai bên đường. Những hàng cây thẳng tắp, xanh mướt, xum xuê lá. Những cây bàng với những chiếc lá chuyển màu vàng, màu đỏ rủ lá xuống chạm vào mái nhà, tựa hồ người mẹ hiền đang ấp ủ con thơ. Người dạo phố ở đoạn đường này đều từ từ chậm rãi, cứ nha nhẩn mà đi, mà ngắm cảnh.
Khu phố đang yên bình là thế, bỗng tiếng ồn ào của một nhóm người với trang phục gia đinh của nhà quyền quý, phá tan cái nét đẹp đặc trưng, riêng biệt ấy. Nhóm người này gồm có bốn người, trang phục đang mặc của họ đều là trang phục gia đinh của gia tộc họ Trần. Những ai là người phương xa đi nhiều hiểu rộng một chút, liền dạt ra xa không dám liếc mắt nhìn. Họ biết kinh thành tuy đẹp, tuy vui nhưng cũng là đầm rồng hang hổ, bởi vì đây là nơi ngự trị của rất nhiều quan lớn đương triều, vạ mồm vạ miệng sẽ có ngày chết như chơi.
Gã mặt choắt đi phía ngoài cùng đá vào viên đất trên đường, oang oang nói: “Dạo này toàn gặp chuyện xui xẻo, khơi khơi bị bắt ra ngoài kinh thành kiếm củi.”
Vỗ nhẹ lên vai gã mặt choắt, tên mặt dài thượt như mặt ngựa cười khinh bỉ: “Mày còn than thở cái nỗi gì? Không phải tại mày đầu têu đi chọc phá con bé nô tỳ của bà năm, nên mới khiến cho cả bọn phải chịu cảnh này à. Hắt xì, chết tiệt, cảm lạnh rồi. Ai, khốn khổ quá, trời lạnh như vầy còn bị bắt đi lao động khổ sai.”
“Hại luôn cả tao bị dính lây, tao có làm cái gì đâu. Đi theo tụi mày lại dính vạ lây, cái con bé có mắt như mù. Rõ ràng tao chỉ đứng ngoài cười xem tụi mày chọc ghẹo nó mà nó cũng mách với bà năm.” Tên nhỏ con đi phía trong cùng xị mặt nói.
“Thôi thôi, bỏ đi, chuyện đã xảy ra rồi, ráng mà chịu. Lần sau biết điều, đừng có tái phạm nữa, tránh xa con bé đó ra. Đụng trúng quả ớt hiểm rồi, còn tranh cãi gì nữa. Đi nhanh về nhanh, kẻo đến tối vẫn không kiếm đủ củi đấy.” Gã cằm vuông cao lớn nhất trong đám, khoác tay lên vai hai gã kế bên, mở miệng thúc giục.
Cả bốn tên vừa đi vừa cãi nhau ỏm tỏi đến quên cả trời đất. Người dân đi đường tránh càng xa càng tốt, họ thấy tên nào tên nấy mặt mày hằm hè, bặm trợn thế kia mà đụng vào thì chỉ có nước ốm đòn với bọn chúng. Đường vốn dĩ đã vắng, lại càng vắng hơn. Bốn tên đi qua một con hẻm nhỏ, chuyện xui xẻo hơn lại đến với chúng.
“Tao nói cho tụi mày biết, lần sau mà... gì thế? Tối om vậy trời... ái... ui... thằng chó nào đánh tao... á ...á”
Mấy tên gia đinh họ Trần đang đi, chợt trời tối đen, chúng có cảm giác ngạt thở. Phải rồi, bị trùm bao lên đầu cơ mà, không tối, không ngạt mới lạ. Tiếp theo là trận mưa đấm đá trút xuống đầu, xuống thân mình của bốn tên gia đinh khốn khổ. Sau một hồi lâu chịu cơn hành hạ về thể xác, bốn gã mới ngóc đầu dậy được, thoát khỏi cái bao, thi nhau chửi bới om sòm.
“Úi da, đau quá mày ơi, là bọn súc vật nào đánh tụi mình vậy hả? Con bà nó, tụi nó thích nhảy nhót thì đi vào lầu xanh mà nhảy nhót. Nhảy trên người tao làm gì thế không biết, tao dám cược lũ súc vật đó tới cơn động cỡn rồi.” Gã mặt choắt rên rỉ.
“Có khi nào con bé kia thuê người trả thù không? Tao nghi là cái con mỏ nhọn đó làm chuyện này.” Gã mặt ngựa vứt cái bao vào tường, phun xuống một bãi nước bọt có màu đỏ pha lẫn trong đó, vuốt tay sờ sờ lên cái môi bị dập.
“Không phải nó đâu, tụi mày nhìn này, khi cái thằng trùm bao vào tao, tao nhanh tay xé rạch được vạt áo của nó. Tụi mày xem... đây là màu áo của bọn nào?” Gã cằm vuông xoa lên bộ mặt sưng vù, hình như gã được chăm sóc khuôn mặt nhiều nhất.
“Đúng là màu này, chắc tại tao lùn quá, nên tụi nó trùm bao chậm hơn, tao loáng thoáng thấy cái màu áo này, tao thấy nguyên một đám súc sinh núp trong con hẻm, chưa kịp kêu thì đã bị trùm bao rồi.” Gã nhỏ con chỉ vào cái miếng vải bảo.
“Chúng mày thấy cái màu áo này quen quen không?” Gã mặt ngựa hỏi.
“Nhìn kìa tụi bay, có cái khúc gỗ ở đằng kia.” Gã mặt choắt tiến tới chỗ khúc gỗ, nhặt lên quan sát.
“Đưa tao xem nào. Mày có biết chữ quái đâu mà nhìn với ngó. Cái này gọi là thẻ bài.” Gã nhỏ con giằng lấy, lật lên nhìn, nghiến răng nói: “Đúng như tao đoán mà, màu áo này, thẻ bài này, chỉ có chúng nó mới thù hận với gia tộc mình.”
Gã cằm vuông hỏi: “Thẻ bài viết chữ gì vậy?”
“Tô Phủ” Gã nhỏ con khinh bỉ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.