Nhất Túy Kinh Niên

Chương 46

Thủy Thiên Thừa

08/08/2020

Cơm nước xong, Chu Hạ Nhất đến khách sạn mang hành lý đi. Lên xe, y hạ giọng, thần thần bí bí nói với Hà Cố:"Hà tiên sinh, không có ai phát hiện ra chúng ta."

Hà Cố có chút buồn cười:"Tôi không phải đặc công, cậu thoải mái đi."

Chu Hạ Nhất làm dấu tay biểu thị OK:"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"

Hà Cố ngẫm nghĩ:"Cậu có bạn quen biết bên Đức không?"

"Có a."

"Trước tiên bảo bạn cậu lấy chứng minh thuê hộ chúng ta một phòng khách sạn."

"Được." Chu Hạ Nhất nhíu mày nói, "Nhưng đợi chúng ta đến Đông Âu rồi thì làm thế nào?"

"Có tiền ắt sẽ có cách."

"Đúng rồi, tôi biết một trang web, có thể tìm thấy người cung cấp phòng ở cho du khách, mỗi thành phố đều có, yêu cầu đối với giấy tờ không nghiêm, có vài điều kiện rất tốt, đắt hơn cả khách sạn đó."

"Có thể, cậu liên hệ đi."

Chu Hạ Nhất tỏ ra có chút hưng phấn, chắc là lại nhập vai rồi. Y vừa lái xe, vừa gọi điện cho người bạn ở Berlin, người bạn kia rất nhiệt tình, giúp y thuê ổn thỏa khách sạn, bọn họ cầm thẻ phòng trực tiếp lên lầu.

Hà Cố ngồi trong phòng yên lặng, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm chiếc áo T-shirt Chu Hạ Nhất quăng trên giường, mơ hồ có thể thấy được ba chữ "Tống Cư Hàn" bên trên.

Anh chỉ là muốn ra ngoài chơi vui vẻ một phen, có thể đừng đến làm phiền anh có được hay không...

Chỉ chốc lát sau, Chu Hạ Nhất mặc quần đùi lớn, thân trên trần trụi đi ra, vóc dáng y so với người Châu Âu không tính là cao, khoảng 1m78, nhưng cơ thể rất tốt, cơ bụng cơ ngực đều nhìn thấy tuy rằng không rõ ràng, vòng eo gầy, chân vừa thẳng vừa dài, phối hợp với gương mặt luôn tươi cười cùng sức sống tràn trề, cực khiến người ta yêu thích, làm cho người ta liên tưởng đến ánh mặt trời, nước biển cùng bờ cát.

Hà Cố nhịn không được liếc thêm vài cái.

"Hà tiên sinh, anh đi tắm đi, tôi đã lau sạch nước xả trên nền đất rồi, nhưng lúc vào anh vẫn nên cẩn thận chút, sàn hơi trơn."

"Được, cảm ơn." Hà Cố cầm quần áo tắm rửa, vào phòng tắm, thoải mái tắm rửa.

Thời điểm đi ra, thấy Chu Hạ Nhất đang khoát hai chân lên tay vịn sô pha nghịch điện thoại, nghe thấy động tĩnh, Chu Hạ Nhất quay đầu nhìn Hà Cố, ánh mắt xấu hổ mà cổ quái.

Hà Cố đại khái đoán được gì đó, nghiêng đầu nhìn y, đợi y mở lời.

Chu Hạ Nhất chớp chớp mắt:"Hà tiên sinh, tôi biết tại sao anh trốn Tống Cư Hàn rồi, tôi...tôi lên mạng tra, hóa ra hai người...

Hà Cố dùng khăn lau lau tóc, bình tĩnh nói:"Tôi không trốn hắn, chỉ là tôi không muốn bị hắn quấy rầy chuyến du lịch của tôi."

Chu Hạ Nhất chột dạ:"Anh sẽ không tức giận chứ? Tôi chỉ là có chút hiếu kỳ."

"Không việc gì, dù sao thì thêm cậu biết cũng chẳng có gì khác biệt."

"Hà tiên sinh, anh yên tâm, cách sống và lựa chọn đều là tự do của anh, không thể thay đổi sự kính trọng của tôi đối với anh."

Hà Cố cười cười:"Cảm ơn cậu."

"Hiện tại tôi không thích anh ta tí nào nữa." Chu Hạ NHất nâng nâng cằm hướng thùng rác, bên trong là chiếc T-shirt nọ, "Tôi không tin những điều báo chí nói, tôi tin anh là người tốt."

Hà Cố lần nữa trịnh trọng nói:"Cảm ơn." Có thể nghe được câu thế này, cho dù là từ trong miệng một người mới quen biết chưa bao lâu, đối với anh mà nói cũng là một chút an ủi.

"Ừm...Cái kia, trên mặt Tống Cư Hàn có vết thương." Chu Hạ Nhất khoa tay múa chân một chút, "Khẳng định là bị người đánh, anh biết tin này có vui vẻ hơn tẹo nào không?"

Hà Cố bất đắc dĩ nói:"Không nghe thấy bất kỳ chuyện gì liên quan đến hắn, tôi sẽ còn vui hơn."

Chu Hạ Nhất vội gật đầu, y nhìn đôi chân nhỏ thon dài lộ ra dưới áo tắm của Hà Cố, ánh mắt có chút phát sáng.

Tống Cư Hàn ở khách sạn đợi tới 10 giờ tối. Tính tình hắn trước nay dễ cáu kỉnh, cả đời này chưa từng chờ kẻ nào lâu như vậy, ngồi đến cuối cùng eo đau chân tê, rốt cục nhịn không được rút điện thoại ra, gọi cho tài xế đi cùng Hà Cố, nhưng không nghĩ tới y đã tắt máy. Trong lòng hắn dâng lên một dự cảm chẳng lành, hắn đi đến quầy tiếp tân, muốn xác nhận một chút, có phải Hà Cố đã trở về lúc hắn vào phòng vệ sinh hay không.

Nhân viên tiếp tân tra một lúc, nói Hà Cố đã trả phòng rồi.

"Trả, phòng?!" Biểu tình Tống Cư Hàn nháy mắt trở nên hung ác.

Cô tiếp tân bị dọa đến mức lùi về sau một bước, hoảng sợ nhìn hắn.

Tống Cư Hàn nghiến răng nghiến lợi:"Lúc nào? Trả phòng lúc nào?"

"Khoảng 8 giờ tối."

Tám giờ...Tống Cư Hàn nhớ lại một chút, không phải chính là lúc tên thanh niên người Hoa tìm hắn ký tên kia lần thứ hai trở về khách sạn sao? Khi đó y quả thật đi tới quầy tiếp tân, trong tay còn xách hai vali.

Hà Cố đi cùng tên đó?

Tống Cư Hàn phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, xoay người bước đi. Hắn trở lại trong xe, gọi điện thoại về nước:"Lập tức gửi ảnh của tên tài xế đi theo Hà Cố cho tôi."

Đợi khoảng ba phút, điện thoại nhận được một bức ảnh chứng minh, Tống Cư Hàn mở ra xem, chính là tên thanh niên đó không sai.

Tống Cư Hàn vừa tức vừa vội, quả thực muốn giết người.

Hà Cố cùng tên đẹp trai trẻ tuổi này du lịch châu Âu? Hai người còn ở chung một phòng?! Mà hắn cùng Hà Cố bở lỡ dịp tốt, đều là vì người này!

Tống Cư Hàn cảm giác bản thân sắp phát điên lên. Bàn tay cầm điện thoại run rẩy, lạnh giọng nói:"Điều tra rõ ràng tất cả tin tức về tên tài xế này."

Cúp điện thoại, Tống Cư Hàn nhắm mắt, hắn cảm giác lồng ngực như đang bị thứ gì đó nặng nề đè ép, yết hầu như bị một bàn tay bóp chặt, mỗi lần hô hấp đều cần mất rất nhiều sức lực.

Hà Cố đang trốn tránh hắn, không chỉ không từ mà biệt, còn trốn tránh hắn.

Một Hà Cố thích hắn bao năm, luôn cung phụng hắn dỗ dành hắn, hắn nói gì thì chính là cái đó, đến tột cùng đã biến đâu mất rồi? Tại sao bất luận hắn ôm chặt đến thế nào, tỏ ra tốt ra sao, đều không thể níu giữ lại một Hà Cố như vậy, để anh từng chút từng chút biến mất?

Hà Cố cư nhiên trốn tránh hắn, không muốn thấy hắn thế sao...

Hắn thực hối hận, không thể phát hiện sự khác thường của Hà Cố sớm chút, nhưng Hà Cố trước nay luôn kiệm ngôn, trong lòng đang nghĩ gì, vừa không nói, cũng rất khó nhìn ra, chạy trốn chẳng nói một tiếng, đúng là phù hợp với cá tính của Hà Cố.

Ở chung nhiều năm như vậy, hắn dường như vẫn chưa đủ hiểu Hà Cố, hắn muốn tìm hiểu, vô cùng vô cùng muốn, hắn muốn dùng khoảng thời gian tiếp theo để tìm hiểu về nam nhân này từng chút một, có lẽ như vậy hắn sẽ hiểu được, bảy năm nay, hắn đã vô tâm với Hà Cố đến mức nào, từng bước trở nên khó mà dứt bỏ, chỉ một nam nhân ngay cả lời dễ nghe cũng không biết nói giống Hà Cố, rốt cuộc đã chuốc cho hắn mê dược gì!

Hà Cố vừa tỉnh lại, thấy vị trí bên cạnh giường trống rỗng, anh làm việc và nghỉ ngơi quy luật, mỗi ngày đều rời giường rất sớm, không ngờ Chu Hạ Nhất đã ra ngoài rồi? Anh ngáp một cái, rời giường rửa mặt.

Vừa vệ sinh cá nhân xong, Chu Hạ Nhất trở về, y mặc bộ quần áo thể thao, tai nghe treo trên cổ lắc đi lắc lại, mái tóc hơi ướt, hiển nhiên là vừa chạy bộ về, trong tay còn cầm túi giấy, vừa thấy Hà Cố liền tươi cười lộ ra hàm răng trắng:" Hà tiên sinh, tôi thấy anh ăn không quen thức ăn phương Tây, tôi đến phố người Hoa mua bánh bao và cháo cho anh."

Hà Cố ngẩn người, có chút cảm động:"Cảm ơn, kỳ thật tôi ăn đồ rất tùy tiện, còn phiền cậu dậy sớm như vậy."

"Không sao, vừa hay tôi cũng muốn ăn." Chu Hạ Nhất mở túi ra ngửi ngửi, "Ừm, thơm quá, mau đến ăn a."

Hà Cố quả thật ăn không quen mấy món như bánh mì pho mát gì đó, luôn cảm giác không no, vẫn là bữa sáng Trung Quốc truyền thống hợp khẩu vị nhất.

" Hà tiên sinh, hôm nay chúng ta xuất phát đi Cologne, đưa anh đi ngắm đại giáo đường Cologne."

"Được."

"Trạm cuối ở Đức của chúng ta là Muenchen, bia ở Muenchen tuyệt lắm luôn, nếu anh thích bóng đá, tôi còn có thể đưa anh đi xem trận bóng."

"Được, tùy cậu sắp xếp."



Chu Hạ Nhất cười nói:" Hà tiên sinh, anh là vị khách tốt nhất tôi từng gặp."

Hà Cố cười cười:"Phải không?"

"Thật đó, vừa khách khí, lại dễ nói chuyện, hào phóng." Chu Hạ Nhất mím mím môi, "Còn đẹp trai nữa."

"Cảm ơn, cậu cũng là một tài xế và hướng dẫn viên rất tốt."

"Nếu sau này tôi đến Trung Quốc, có thể tìm anh chơi không?"

"Đương nhiên có thể, hoan nghênh cậu tới."

Hai người lên xe, lái về hướng Cologne.

Trên đường, Hà Cố phát hiện, âm nhạc Chu Hạ Nhất bật, một bài của Tống Cư Hàn cũng không có, dọc đường, người trẻ tuổi này cẩn thận chu đáo, đã làm cho anh cảm thấy rất vui vẻ, sự săn sóc thiện ý càng khiến anh nảy sinh hảo cảm.

Chu Hạ Nhất thấy Hà Cố hôm nay phá lệ trầm mặc, liền tìm nhiều đề tài khác nhau:"Hà tiên sinh, Hà tiên sinh."

"Hửm?"

"Đường cao tốc ở Đức không hạn chế tốc độ, hiện tại ít xe như vậy, anh có muốn trải nghiệm cảm giác cuộc đua sinh tử một lần không?"

"Okay, xe này có thể đạt tốc độ bao nhiêu?"

"220km/h không thành vấn đề."

"Đến." Hà Cố kéo kéo dây an toàn, rất chắc chắn.

Chu Hạ Nhất đổi bài hát thành thể loại rock heavy metal cực mạnh, "Yohu" một tiếng, đạp chân ga hết cỡ, chiếc xe buick liền phi như bay trên đường.

Hà Cố hoảng sợ, cuộc đời này anh chưa từng ngồi xe nào nhanh như thế, trong lòng ít nhiều có chút khẩn trương, cho dù đã trả qua xử lí thủy tinh giảm tốc, hiệu quả thị giác phía trước vẫn khiến người ta cảm thấy kinh hãi, nếu là quay đầu nhìn phía cửa sổ, cảnh vật bên ngoài lùi lại vùn vụt, thân xe giống như lơ lửng trên trời.

Hà Cố nắm chặt tay, lỗ chân lông toàn thân đều nổ tung, khẩn trương vẫn là khẩn trương, sợ hãi vẫn là sợ hãi, nhưng cảm giác kích thích cũng là thứ trước nay chưa từng có, anh nhịn không được nở nụ cười.

Chu Hạ Nhất cũng cười to theo:"Hahahahaha, sướng lắm đúng không!"

"Sướng!" Hà Cố khí khái đáp.

Kim đồng hồ đo tốc độ vượt đã vượt quá 200, hai người lao vùn vụt trên quốc lộ cao tốc không một bóng xe ước chừng hai phút, cảm giác áp bách dây thần kinh căng thẳng khiến người bình thường không thể kiên trì quá lâu, Chu Hạ Nhất chầm chậm giảm tốc độ.

Hà Cố cảm giác sau lưng toàn là mồ hôi.

"Hô, đã quá." Chu Hạ Nhất thở dài một hơi, cười xán lạ với Hà Cố, "Thú vị không?"

"Thú vị."

"Trên thế giới có rất nhiều chuyện thú vị, có gì không vui, coi nó như rác rưởi rồi vứt đi là được. Người Trung Quốc không phải đã nói rồi sao, vui vẻ là một ngày, buồn bã cũng là một ngày, thế thì sao phải trải qua với tâm trạng buồn bực chứ, lẽ nào buồn có thể giải quyết vấn đề sao?"

Hà Cố cười nhẹ hai tiếng, anh cư nhiên bị một đứa nhỏ kém mình mấy tuổi dạy bảo, thực sự có chút đáng xấu hổ. Nhưng Chu Hạ Nhất nói rất có lý, lúc đầu anh còn hơi hối hận, tốn nhiều tiền như vậy, chạy xa thế này, đến một đất nước xa lạ, rốt cuộc có thể đạt được cái gì, hiện tại anh cảm thấy chuyến đi này rất đáng, trên thế giới có bao chuyện mới mẻ thú vị chờ anh trải nghiệm, anh hà tất chỉ chú ý mỗi một người, anh rõ ràng có thể thử tìm sự vui vẻ, phong phú cùng thỏa mãn từ những nơi khác.

Tới Cologne, bọn họ tham quan cả ngày, buổi tối đi phố người Hoa mua rất nhiều đồ ăn vặt, thực phẩm nấu chín, mì úp, sau đó đến một nhà dân mà Chu Hạ Nhất tìm.

Người cung cấp phòng trọ là một đôi vợ chồng người Ý làm việc tại Đức, công ty đã thuê cho bọn họ một gian phòng rất lớn, họ đem phòng còn thừa cho du khách thuê kiếm chút tiền tiêu.

Hôm nay, ba gian phòng đã đầy, ngoại trừ anh và Chu Hạ Nhất, còn có một đôi tình nhân người Nhật đến du lịch.

Hôm nay trùng hợp là ngày sinh nhật con gái của đôi vợ chồng chủ phòng thuê, một đống bạn nhỏ tới, chủ thuê mời bọn họ cùng tham gia party.

Ngày đó Hà Cố uống chút rượu, cũng lấy can đảm nói vài câu với người nước ngoài, kỳ thật vốn tiếng Anh của anh rất tốt, chỉ là dễ căng thằng, sau khi trò chuyện một hồi, gánh nặng tâm lý nhẹ hơn nhiều, cũng có thể nói chuyện trôi chảy.

Chu Hạ Nhất kinh ngạc nói:"Hà tiên sinh, hóa ra tiếng Anh của anh tốt như vậy a, tôi còn tưởng anh không biết nói chứ."

"Cũng lâu rồi không nói." Hà Cố cười nhẹ nhìn buổi party ấm áp vui vẻ này, cảm thấy rất nhẹ nhõm. Khi ở Bắc Kinh, anh luôn cảm thấy không khí áp lực, hô hấp không thông, nhưng đến đây, anh không còn cảm giác ấy nữa.

Sau khi party kết thúc, Hà Cố hơi say, nhưng người vẫn tỉnh táo.

Chu Hạ Nhất đỡ lưng anh:"Hà tiên sinh, tôi đưa anh về phòng nhé."

"Không sao, tôi không uống nhiều, có thể đi."

"Cầu thanh không an toàn, tôi vẫn là nên đỡ anh."

"Được rồi."

Căn phòng này rất lớn, nhưng cầu thang thiết kế khá nhỏ, Chu Hạ Nhất đỡ anh lên lầu, cơ thể hai người chạm qua chạm lại, quả thật còn phiền toái hơn anh tự mình đi, nhưng Chu Hạ Nhất luôn ân cần nhiệt tình đến mức khiến anh khó mà từ chối.

Thật vất vả mới tới phòng, Hà Cố ngã lên chăn tản ra mùi cỏ huân y, dùng lực vươn vươn thân mình một chút.

" Hà tiên sinh, anh không thoải mái hả? Trong xe có thuốc giải rượu."

"Không việc gì, tôi chưa uống nhiều." Hà Cố nhìn Chu Hạ Nhất, hai mắt mờ mịt, tùy ý hỏi:"Hạ Nhất, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"21." Chu Hạ Nhất nhìn chằm chằm Hà Cố, hầu kết nhẹ nhàng chuyển động.

"Trẻ thật...Sao không học đại học?"

"Không thích đọc sách." Chu Hạ Nhất cười nói, "Tôi thích lướt sóng, tôi phải làm việc một khoảng thời gian trước đã, tiết kiệm đủ tiền sẽ đi các thánh địa lướt sóng trên thế giới thử thách bản thân, sau này còn muốn mở một lớp dạy lướt sóng."

Hà Cố mỉm cười nói:"Thật tốt."

Chu Hạ Nhất bất giác ngồi xuống bên giường:"Hà tiên sinh, còn anh? Anh có ước mơ gì không?"

"Ước mơ..." Hai chữ này đối với Hà Cố mà nói, có chút châm chọc.

Ước mơ anh theo anh hiểu, chính là thứ anh muốn, hoặc là mục tiêu muốn thực hiện. Trong đời, thứ anh mong muốn mãnh liệt duy nhất, chỉ có một người mang tên Tống Cư Hàn, nhưng đến cuối cùng anh mới nhớ ra, lúc đầu anh muốn ở Tống Cư Hàn cái gì. Thứ anh muốn là lòng chung thủy, trung thành của Tống Cư Hàn, bên nhau cả đời, chứ không chỉ là thỉnh thoảng ở bên liền có thể khiến anh thỏa mãn như anh tưởng, đó chẳng qua chỉ là "tạm bợ" mà bảy năm nay anh từng bước thỏa hiệp ra, thời gian trôi qua, anh vậy mà ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ khát vọng ban đầu.

Bởi vì, Tống Cư Hàn vừa hay là một người vĩnh viễn không thể trung thành trong chuyện tình cảm, Tống Cư Hàn là một kẻ ích kỷ tham lam chỉ biết lấy từ người khác, anh chưa từng để ý việc cho đi, nhưng những thứ anh cho đi, vẫn chẳng thể đổi lấy một Tống Cư Hàn chỉ thuộc về mình anh như anh mong muốn, thế nên anh không muốn thứ gì nữa.

Bảy năm qua, anh có thể nhìn Tống Cư Hàn ong bướm vây quanh mà vờ như thờ ơ, là vì anh không có tư cách quản, nhưng cuối cùng Tống Cư Hàn đã hứa hẹn với anh, lời hứa đối với anh mà nói chính là sợi dây vô hình, nhưng đối với Tống Cư Hàn, đó chỉ là câu nói suông, Tốn Cư Hàn thậm chí còn muốn thăng cấp cho anh từ bạn giường thành "tình nhân", đối diện sự tuyệt vọng không nhìn thấy điểm cuối, anh ngược lại trở nên tỉnh táo.

Anh tỉnh táo biết rằng, từ chỗ Tống Cư Hàn, anh vĩnh viễn không đạt được thứ anh muốn, nếu tiếp tục lún sâu trong vũng bùn này, anh nhất định sẽ bởi vì tính trăng hoa không giới hạn của Tống Cư Hàn mà trở nên vặn vẹo, điên cuồng, cuối cùng hủy diệt cả hai người.

Nên anh kịp thời ngăn cản ác mộng phát sinh.

Chu Hạ Nhất thấy Hà Cố không nói gì, có chút cảm khái nói:"Họ bảo tuổi càng lớn sẽ quên mất ước mơ, không biết sau này tôi sẽ quên hay không."

"Nếu cậu quên rồi, có lẽ là bởi cuộc đời cậu có chuyện quan trọng hơn phải làm."

Chu Hạ Nhất cười cười:"Cũng đúng." Y cúi đầu nhìn Hà Cố, ánh mắt chuyên chú, "Hà tiên sinh, lần đầu tiên anh nói với tôi nhiều như vậy."

"Phải không, không phải mỗi ngày chúng ta đều trò chuyện sao?"

"Đó đều là tôi nói, anh thỉnh thoảng đáp hai câu, mấy ngày đầu, tôi còn hơi sợ anh cơ."

Hà Cố bật cười:"Sợ tôi làm gì."

"Anh quá nghiêm túc." Chu Hạ Nhất nằm lên giường, nhìn lên trần cùng Hà Cố, "Sau mới phát hiện anh chỉ là ít nói, con người rất tốt, trầm mặc cũng là mị lực của nam nhân đi."



Hà Cố quay đầu nhìn y, trong mắt ẩn chứa ý cười ngà ngà say.

Trái tim Chu Hạ Nhất đập mạnh, y nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Hà Cố có chút né tránh.

Hà Cố ngẩn người, đột nhiên nhận ra cái gì, liền ngồi dậy.

Chu Hạ Nhất cũng vội ngồi dậy, gò má ửng đỏ:"Hà tiên sinh, anh nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải đi chơi nữa."

"Được, ngủ ngon."

Trước khi ngủ, Hà Cố mở email, người biết địa chỉ email này, đều viết mail cho anh.

Mẹ anh gửi tài liệu về hạng mục du học hè Tố Tố tham gia, Cố Thanh Bùi nói rằng bản thân gã hiện tại tất cả đều ổn, Trang Tiệp Dư nói Tống Cư Hàn đang tìm anh khắp nơi.

Hà Cố gửi lại cho mỗi người một mail, trong mail gửi cho Trang Tiệp Dư, anh chỉ viết vài chữ ngắn ngủi: Để hắn tìm đi.

Tống Cư Hàn truy lùng được email của Chu Hạ Nhất, tra ra hộ dân mà họ thuê, thời điểm đang định qua, đã bị bảo tiêu của bố hắn tìm thấy.

Hắn không nghĩ tới bố hắn lần này lại kiên quyết như vậy, phái người đến Mỹ bắt hắn.

Bảy tám người chặn hắn trong khách sạn, người nào cũng mang dùi cui điện, cùng xông lên.

Tống Cư Hàn vừa đánh ngã ba người, liền cảm giác cơ thể một trận tê dại đau đớn, ngã sầm xuống đất. Đợi đến khi hắn mở mắt, hắn đã ngồi trên phi cơ riêng của bố bay về nước.

Về đến nhà, hắn lần nữa bị nhốt lại. Lần này là nhốt với ý nghĩa thật sự, mỗi ngày 24 giờ phái người theo dõi hắn.

Quãng thời gian này có lẽ là gian nan nhất trong cuộc đời Tống Cư Hàn, còn khó chịu hơn gấp trăm lần so với bị nhốt trong sở tạm giam.

Trong đầu hắn tất cả đều là Hà Cố.

Mỗi ngày đều nghĩ Hà Cố đang ở đâu, đang làm gì, tên tài xế đó liệu có phải gay không, vạn nhất hai người phải lòng nhau thì làm sao. Hắn và Hà Cố ở bên nhau quá lâu, có lúc thậm chí còn quên mất Hà Cố có bao quyến rũ, nhưng những nam nhân bên cạnh Hà Cố, Phùng Tranh, Trang Tiệp Dư, Cố Thanh Bùi, có ai mà không phải mắt cao hơn đầu, đủ để chứng minh Hà Cố hấp dẫn thế nào.

Hắn ngày càng không thể ngủ nghỉ ăn uống, đa số thời gian thanh tỉnh, đều rơi vào trong nỗi lo âu. Hắn không biết bản thân bị làm sao, hình như hắn điên rồi, giống một người bị bỏ đói mười ngày khát vọng thức ăn, hắn khát vọng Hà Cố.

Hắn muốn gặp Hà Cố, muốn thấy Hà Cố, muốn thấy Hà Cố.

Hắn muốn hỏi Hà Cố tại sao dám đối xử với hắn như vậy, hắn muốn bắt Hà Cố về nhà nhốt lại, không cho bất kỳ anh nhìn, không cho bất cứ ai chạm, hắn muốn nói với Hà Cố, rằng hắn có thể không kết hôn, không cần con cái, chỉ cần Hà Cố mà hắn thích có thể trở lại.

Nhận thức "Hà Cố có lẽ không thích hắn nữa rồi", cho dù là nghĩ, cũng khiến hắn tức giận không thôi.

Sau lần thứ hai hắn định đào tẩu, còn đánh gãy xương sườn một bảo tiêu, Tống Hà rốt cục ý thức được sự tình có chút nghiêm trọng, gọi Vanessa chẳng biết gì quay về.

Sau khi Vanessa cùng chồng cãi nhau lớn một trận, bước vào phòng ngủ của Tống Cư Hàn, nhìn thấy bộ dạng suy sụp của con trai, bà nhăn mày thật sâu.

Tống Cư Hàn ngẩng đầu nhìn bà, hữu khí vô lực nói:"Mẹ đã về."

Vanessa tao nhã ngồi xổm trước mặt hắn, ngón tay thon dài nâng cằm hắn:"Bảo bối, sao con lại biến bản thân thành bộ dạng này, con 27 tuổi, không phải 17 tuổi, sao con có thể vẫn ấu trĩ như vậy."

"Mẹ, con muốn gặp Hà Cố." Tống Cư Hàn khàn giọng nói.

"Hà Cố muốn gặp con không?"

Tống Cư Hàn ngẩn ngơ, mím môi, lắc lắc đầu.

"Nếu đã như vậy, con tại sao phải miễn cưỡng cậu ấy."

"Con muốn gặp anh ấy." Tống Cư Hàn cố chấp nói, "Con có thể tra ra anh ấy đang ở đâu, chỉ cần con có thể ra ngoài, con lập tức sẽ tìm thấy anh ấy."

"Tìm được rồi thì sao?"

"Mang anh ấy trở về." Tống Cư Hàn nhìn chằm chằm Vanessa, "Mẹ, Hà Cố thích con, chính miệng anh ấy nói, con biết, anh ấy thích con rất nhiều năm, anh ấy không nỡ rời xa con, chỉ là anh ấy giận con, không phải thật sự không muốn để ý tới con."

Vanessa thương cảm nhìn con trai, nhẹ giọng nói:"Cậu ấy thích con, tất cả mọi người đều biết, có lẽ chỉ mình con nhìn không ra, mấy lần mẹ đã nhắc nhở con, phải đối tốt với Hà Cố, con đối với cậu có tốt không?"

"Con đối với anh ấy đương nhiên..." Lời vừa tới bên miệng, Tống Cư Hàn lại đột nhiên không thốt ra nổi.

Hắn đối tốt với Hà Cố sao?

Hắn cho Hà Cố nhà, xe, bao món quà đếm không xuể, nhưng Hà Cố căn bản không để ý. Khi tâm trạng hắn không tốt, luôn trút giận lên Hà Cố, vì hắn biết Hà Cố sẽ nhường hắn, có khi hắn sẽ cố ý nhắc tới người khác trước mặt Hà Cố, chỉ muốn xem xem người đàn ông luôn mang bộ dạng đứng đắn này sẽ ghen hay không, hắn còn hại Hà Cố mất việc, tin tức cá nhân bị bại lộ trên mạng, bị vô số người quấy rối, nhục mạ. Cuối cùng, hắn còn định kết hôn cùng người khác...

Hắn đối tốt với Hà Cố sao?

Vấn đề này, hắn đột nhiên không dám trả lời.

Nhưng mà, nhưng mà hắn trước giờ chưa từng nghĩ qua chuyện chia tay Hà Cố. Bất luận bên cạnh đến rồi đi bao tuyệt sắc giai nhân, khi hắn mệt mỏi phiền muộn, chỉ muốn Hà Cố ở bên hắn, sau khi Phùng Tranh xuất hiện, hắn giận dỗi bảo Hà Cố cút, nhưng hắn biết Hà Cố sẽ không rời bỏ hắn, nhất định sẽ đến tìm hắn, sau đó Hà Cố thật sự không đến nữa, không sao, hắn đi tìm Hà Cố.

Bảy năm rồi, người này chiếm cứ thời gian bảy năm đẹp nhất trong cuộc đời hắn, cùng hắn chia sẻ bao niềm vui và thành tựu, khó khăn cùng thất bại, bất luận phát sinh chuyện gì, chỉ cần hắn ngoảnh đầu, Hà Cố nhất định lặng lẽ đứng đó đợi hắn, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì với Hà Cố, đạt được thứ hắn muốn từ trên người Hà Cố.

Hắn chưa từng nghĩ qua, có một ngày Hà Cố sẽ rời bỏ hắn. Hắn không tưởng tượng được, cuộc sống không có Hà Cố sẽ thành cái dạng gì.

Hiện tại hắn cảm nhận được rồi, cuộc sống của hắn cũng theo đó mà trở nên rối loạn.

Khi bị còng tay, hắn không sợ, đối diện với sự chỉ trích từ truyền thông cùng bao lời chửi rủa từ cư dân mạng, hắn không sợ, sự nghiệp tuột dốc không phanh, hắn cũng chẳng sợ, nhưng một Hà Cố càng lúc càng xa lại thật sự khiến hắn sợ hãi.

Cảm giác vô lực khi bất luận nỗ lực muốn nắm chặt thế nào, cát đều càng chảy càng nhanh đó, khiến hắn nếm trải nỗi sợ hãi trước nay chưa từng xuất hiện.

Kỳ thật, không phải hắn chưa từng nghĩ qua, Hà Cố hẳn là thích hắn, mới chấp nhất như thế, nhưng hắn lười suy nghĩ, đi chứng thực, hắn vẫn còn trẻ, hắn chưa chơi đủ, hắn không muốn đáp lại thứ tình cảm rắc rối, cho dù hắn không đáp lại, Hà Cố chẳng phải vẫn ngoan ngoãn nằm gọn trong tay hắn sao? Có gì khác biệt?

Hà Cố thông minh như vậy, liệu có biết hết mọi thứ không? Liệu có biết trong lòng hắn nghĩ thế nào, nếu như, nếu như Hà Cố biết, vậy sẽ đau lòng đến mức nào đây...

Tống Cư Hàn ôm lấy đầu, chỉ cảm thấy lồng ngực truyền đến từng trận đau đớn.

Rốt cuộc Hà Cố đã ở bên hắn suốt bảy năm với tâm trạng gì?

Tống Cư Hàn không dám suy nghĩ tiếp, mấy ngày bị giam lỏng, hắn suy nghĩ nhiều lắm, càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng cảm thấy Hà Cố có lẽ sẽ không trở về.

Vanessa thở dài, sờ sờ tóc con trai:"Bảo bối, hôn nhân của mẹ và bố con là tự do, không ràng buộc lẫn nhau, nhưng đây chỉ là một hình thức đặc biệt của hôn nhân, tình cảm của đa số người, yêu cầu sự trung thành và chung thủy, rất xin lỗi vì mẹ va bố con không dạy con điều này."

Tống Cư Hàn lắc đầu, thanh âm khàn khàn:"Mẹ, con muốn gặp Hà Cố, anh ấy thích con, anh ấy sẽ trở về."

"Có thể cậu ấy sẽ không trở về nữa." Vanessa nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay hắn, "Hà Cố là một người làm việc gì cũng đều làm đến cùng, tình cảm của cậu ấy đối với con, đã đến cực hạn, hiện tại cậu ấy muốn rời bỏ con rồi, cậu ấy cũng sẽ..."

"Không có khả năng!" Tống Cư Hàn ngẩng mạnh đầu, hốc mắt sung huyết, hung tợn nói, "Anh ấy thích con, anh ấy sẽ trở về, chỉ cần để con gặp anh ấy, con sẽ dỗ anh ấy."

Vanessa thở dài:"Mẹ và bố con bàn bạc qua, con muốn rời đi, có thể, nhưng con phải đáp ứng mẹ ba điều kiện, thứ nhất, không được làm chuyện gây tổn thương người khác và chính mình, con biết con đánh trọng thương mấy bảo tiêu rồi không? Thứ hai, con không thể tùy hứng làm bậy, sự nghiệp của con khó khăn lắm mới có chút khởi sắc, con không thể chơi trò mất tích trong lúc này. Thứ ba, con phải bảo đảm với mẹ, sẽ không cưỡng ép Hà Cố làm việc cậu ấy không muốn."

Tống Cư Hàn gật gật đầu, nắm chặt tay Vanessa.

Vanessa vuốt gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của hắn, buồn bã nói:"Có lẽ mẹ chưa dạy con cách nhìn nhận chính xác về tình yêu, nhưng mẹ dạy con phải khiêm tốn, thành khẩn và thiện lương, tại sao sau khi con trưởng thành, lại trở nên ngạo mạn, ích kỷ, bạc tình như vậy, con bị bố con ảnh hưởng, hay là bị cái giới showbiz này dạy hư rồi?"

Tống Cư Hàn cúi đầu, không còn gì để biện bạch.

"Cho dù con đi tìm cậu ấy, có thể cũng chẳng thay đổi được gì, con nghĩ lại xem chuyện con từng làm với Hà Cố, nếu đổi lại là Hà Cố đối với con như vậy, con có thể hiểu được, cậu ấy sẽ không trở về nữa."

Thân thể Tống Cư Hàn run rẩy, hắn nắm chặt tay, vành mắt có chút mơ hồ, hắn cắn răng nói:"Anh ấy sẽ trở về, anh ấy nhất định sẽ trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Túy Kinh Niên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook