Chương 47
Thủy Thiên Thừa
08/08/2020
Chu Hạ Nhất đưa Hà Cố dạo chơi quanh Trung Âu, Đông Âu, cuối cùng lái về Bắc Âu, nước Pháp và Nam Âu Hà Cố dự định để đến lúc đi chơi cùng Tố Tố khi bé đến.
Nếu không tính Nga, cả Châu Âu cũng chẳng lớn bằng Trung Quốc, lái xe giữa các nước cũng chỉ mất có vài giờ. Bọn họ cả đường đi rồi lại dừng, tùy tâm trạng lựa chọn qua đêm ở chỗ nào, nếu mệt thì nghỉ ngơi hai ngày, chơi rất vui sướng.
Hà Cố mắt thấy tiền tiêu như nước chảy, bắt đầu có chút không nỡ, sau đó vẫn là nghĩ thoáng ra, anh đã vì Nam Sang làm việc tận tụy gần bảy năm, cơ hồ chưa từng được nghỉ dài hạn, lần này coi như đền bù cho tất cả những kỳ nghỉ trong quá khứ đi.
Càng ở cùng với Chu Hạ Nhất, Hà Cố càng hài lòng, sự quan tâm, săn sóc, nhiệt tình của y, khiến người ta cảm thấy y không chỉ là xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp mới làm những chuyện đó, mà là bản thân y chính là người như vậy.
Sau khi xuất phát nửa tháng, bọn họ tới Đan Mạch. Mấy ngày liên tục lái xe, tham quan, hai người đều hơi mệt rồi, bèn tính toán nghỉ ngơi vài ngày tại đất nước nhỏ bé yên bình này.
Khí hậu tháng năm hơi lạnh, Hà Cố mặc chiếc áo gió mỏng, ngồi trên ghế dài ở quảng trường toà thị chính Copenhagen đọc sách, phơi nắng, ánh mặt trời ấm áp cùng cơn gió thổi nhẹ, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Chu Hạ Nhất đi mua chút đồ ăn vặt và đồ uống cho anh, mấy ngày nay Hà Cố đã cảm nhận được sự tiện lợi khi có chân chạy vặt, rốt cục hiểu tại sao người nhiều tiền có tay có chân, vẫn phải thuê người làm mấy chuyện nhỏ này, thật sự là vừa thoải mái vừa chu đáo.
"Hi." Có người bên cạnh lên tiếng chào hỏi.
Hà Cố ngẩng đầu, nhìn thấy một soái ca ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, đang cười nhìn anh, anh gật gật đầu:"Chào cậu."
"Tôi có thể ngồi bên cạnh anh không?"
"Cứ tự nhiên."
Người đàn ông ngồi xuống:"Anh đang đọc sách? Đây là sách tiếng Trung sao?"
"Đúng, là sách khoa học."
"Tôi tên Fred." Gã giơ tay ra.
"Hà Cố."
"Hà Cố." Fred không được tự nhiên đọc hai tiếng, "Tên của anh là ý gì?"
"Ý là..."vì cái gì"."
Fred vui vẻ:" "vì cái gì"? Anh tên là "vì cái gì"?"
Hà Cố cũng nhịn không được bật cười:"Đây là một cách nói "vì cái gì" trong tiếng trung khá là..."Hà Cố ngẫm nghĩ nửa ngày vẫn không biết hình dung bằng tiếng Anh thế nào, cuối cùng đành phải gượng gạo nói, "Cách nói của văn học thời cổ đại."
Tên của anh do bố đặt, vốn dĩ là gửi gắm kỳ vọng anh không ngừng học hỏi, anh lại tốn 1/4 cuộc đời để mơ màng chỉ vì một người.
Fred "oh" hai tiếng:"Vậy hẳn là một cách nói rất tao nhã." Nói xong gã dùng đôi mắt thâm thúy ẩn chứa ý cười nhìn Hà Cố.
Hà Cố gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Anh đến du lịch? Hay là công tác?"
"Du lịch."
"Du lịch một mình sao?"
"Coi là thế đi, tôi thuê một hướng dẫn viên."
"Tôi rất ít nghe nói có người đi du lịch một mình."
"Vì tôi không có bạn bè." Hà Cố thành thực nói.
"Tôi có thể làm bạn của anh." Fred chớp chớp mắt, "Tôi còn có thể đưa anh đi một số nơi mà du khách không biết, chỉ có người Đan Mạch biết."
Hà Cố đóng sách, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn gã.
Fred ngượng ngùng nở nụ cười:"Xin lỗi, người Trung Quốc khá bảo thủ đúng không? Tôi chỉ là...ừm, tôi vừa hay đi qua, nhìn thấy anh ngồi trên ghế, chuyên tâm đọc sách, ánh mặt trời chiếu lên người anh, vô cùng đẹp đẽ, khiến tôi rất động lòng, rất muốn làm quen với anh."
Hà Cố bừng tỉnh đại ngộ, lập tức có chút mất tự nhiên, khi nói chuyện với người nước ngoài, vốn dĩ anh sẽ bất giác căng thẳng, người này còn trực tiếp như vậy. Anh đang định nói gì đó, thì từ phía xa, liền nhìn thấy Chu Hạ Nhất đi tới.
Fred cũng nhìn theo ánh mắt anh:"Cậu ta là..."
"Hướng dẫn viên du lịch..."
Chu Hạ Nhất đến gần, nhìn Fred một cái, hỏi Hà Cố:"Hắn là ai?"
"Tình cờ gặp." Hà Cố bộ dạng đứng đắn nói.
Chu Hạ Nhất phì một tiếng nở nụ cười, chu môi với Fred, chỉ chỉ Hà Cố, sau đó lắc lắc đầu.
Fred tỏ vẻ hiểu rõ, cười cười đứng dậy:"Rất vui được gặp anh, chúc anh ở Đan Mạch chơi thật vui vẻ."
"Cảm ơn."
Chu Hạ Nhất đặt mông ngồi lên ghế, cười ha ha không ngừng nhìn Hà Cố.
Hà Cố có chút ngượng ngùng:" Cười cái gì, có người tìm tôi bắt chuyện rất kỳ lạ sao?"
"Không phải, hahahaha, chỉ là cảm thấy người kia đáng thương, khẳng định rất ngượng đi."
"Cũng được, chúng tôi nói vài câu."
Chu Hạ Nhát mỉm cười nhìn Hà Cố:"Anh ở trong nước cũng rất được hoan nghênh hả?"
"Tôi? Không có."
"Không có?" Chu Hạ Nhất kinh ngạc nói, "Sao có thể, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi anh."
"Thật sự không có." Trang Tiệp Dư như thế không gọi là theo đuổi, chỉ là lấy việc trêu chọc anh làm thú vui.
"Anh có mị lực như vậy, lẽ nào bọn họ đều không nhìn thấy sao?" Tay Chu Hạ Nhất đặt trên tay vịn ghế, cằm gác lên mu bàn tay, nhìn chằm chằm sườn mặt được ánh chiều tà chiếu lên của Hà Cố, đường cong vừa rõ ràng mà lại tuấn lãng kia khiến người ta tim đập thình thịch.
"Tôi thì có mị lực gì, ở cùng tôi quá nhàm chán, người bình thường đều chịu không nổi."
"Ai bảo, đó là do bọn họ không tìm được đề tài hay, chúng ta không phải trò chuyện rất hợp cạ sao, tôi ở cùng anh rất vui vẻ, không thấy nhàm chán chút nào."
Hà Cố quay đầu nhìn Chu Hạ Nhất:"Tiểu tử nhà cậu chỉ được cái dẻo miệng."
Mắt Chu Hạ Nhất sàng ngời như bầu trời sao, lộ ra thiện ý cùng hảo cảm chẳng thể che giấu.
Hà Cố giật mình, anh không biết có phải bản thân hiểu lầm hay không, Chu Hạ Nhất nhiệt tình săn sóc anh như vậy, chỉ vì quan hệ thuê mướn giữa hai người sao?
Chu Hạ Nhất đưa sandwich và cafe cho Hà Cố:"Đến đây, ăn ít đồ lót dạ đi, buổi tối tôi đưa anh đi ăn hải sản."
Hà Cố cắn sandwich, híp mắt nhìn đoàn người đi lại trên quảng trường, cảm giác ở một nơi chẳng ai biết anh này, phá lệ dễ chịu thoải mái. Hóa ra sau khi anh thật sự bước ra ngoài, môi trường lạ lẫm cũng không đáng sợ như anh nghĩ, anh cũng có thể thích ứng, dung nhập, chỉ cần bước một bước, tất cả đều sẽ trở nên dễ dàng hơn trong tưởng tượng.
Anh cảm thấy bản thân đã có dũng khí rời bỏ thành phố anh sống hơn 20 năm rồi -- dù sao thì anh đã có dũng khí rời bỏ người anh yêu nhiều năm như vậy.
Buổi tối cơm nước xong, trở lại khách sạn.
Thời điểm Hà Cố tắm rửa, đột nhiên có chút không muốn cởi quần áo trước mặt Chu Hạ Nhất, anh cầm quần áo vào phòng tắm.
Chu Hạ Nhất đại khái cũng đã nhận ra, tắm xong không cởi trần nữa, mà mặc cả áo.
Nhiệt độ tại Bắc Âu khá thấp, đến mùa này, buổi tối vẫn lạnh lẽo, Chu Hạ Nhất đang thời trẻ trung, chỉ mặc một cái áo ba lỗ cùng quần đùi nằm trên giường chơi game, ngay cả chăn cũng không đắp, kết quả chơi mãi chơi mãi, đột nhiên kêu lên một tiếng, ôm cẳng chân bắt đầu lăn lộn.
"Làm sao vậy?" Hà Cố khẩn trương bước qua.
Chu Hạ Nhất đau đến mức suýt xoa:"Không sao, bị chuột...chuột rút."
Hà Cố quỳ trên giường, một tay nắm lấy chân y:" Lòng bàn chân có huyệt vị chuột rút, tôi ấn giúp cậu một chút." Trước đây anh massa cho Tống Cư Hàn, còn đặc biệt học qua hai ngày, tuy rằng không tính là chuyên nghiệp, nhưng trí nhớ anh tốt, huyệt vị đa phần thường dùng đều biết.
Chu Hạ Nhất gật mạnh đầu, ê ê a a nhỏ giọng kêu, Hà Cố một tay cầm chân y, một tay xoa xoa cẳng chân, bình tĩnh giống như một bác sĩ.
Chu Hạ Nhất dần dần hết đau, y nhìn chằm chằm khuôn mặt Hà Cố, trong mắt xẹt qua tia sáng khác thường.
"Đỡ hơn...chưa?" Đụng phải ánh mắt nóng bỏng của Chu Hạ Nhất, Hà Cố cũng ngẩn người.
Mặt Chu Hạ Nhất lập tức đỏ lên, y nhẹ nhàng nắm tay Hà Cố:"Hà tiên sinh, tôi...anh..."
Hà Cố cúi đầu, muốn đứng dậy, Chu Hạ Nhất lại nắm chặt cổ tay anh không buông, vẻ mặt đỏ bừng, muốn nói lại thôi.
"Hạ Nhất." Hà Cố nói nhỏ, "Tôi vừa kết thúc một đoạn tình cảm, hiện tại tôi chỉ muốn thoải mái nghỉ ngơi, vui chơi khắp nơi thôi."
Chu Hạ Nhất gật gật đầu:"Tôi sẽ đi cùng anh."
"Sau đó tôi sẽ rời khỏi nơi đây, tôi vĩnh viễn không thể ở đây lâu, cũng không biết lúc nào sẽ quay lại."
"Tôi không quan tâm." Chu Hạ Nhất ngồi dậy, "Hà tiên sinh, tôi thích anh, tất cả mọi thứ thuộc về anh đều thu hút tôi, tôi không quan tâm trong lòng anh nhớ ai, anh có ở lại hay không, chúng ta có thể gặp lại nhau khi nào, nếu lãng phí thời gian nghĩ mấy điều này, chi bằng nắm bắt cơ hội hiện tại, ở bên nhau thật vui vẻ, nếu không sau này tôi nhất định sẽ hối hận."
Hà Cố trầm mặc nhìn Chu Hạ Nhất. Anh tràn đầy hảo cảm với người thanh niên này, cũng từng âm thầm tán thưởng trong lòng cơ thể tràn đầy sức sống cùng đẹp đẽ kia, ở nơi đất khách quê người, gặp được một người như vậy, dường như hết thảy điều kiện đều đã đầy đủ, anh không tìm thấy lý do để cự tuyệt.
Đặc biệt là Tống Cư Hàn, hắn không thể trở thành lý do để anh cự tuyệt.
Từ giây phút anh quyết định rời bỏ Tống Cư Hàn, anh đã được tự do, từ tâm hồn cho đến thể xác, giờ là lúc anh đi thưởng thức những thứ mà trước đây anh chỉ dám nghĩ, thử xem, có phải thật sự tốt như vậy hay không, nên Tống Cư Hàn mới say mê đến thế.
Bởi vậy khi Chu Hạ Nhất hôn lên đôi môi anh, anh không từ chối, mà sau khi do dự đôi chút, anh ôm lấy vòng eo gầy kia.
Hai người cùng ngã lên giường, Chu Hạ Nhất nhiệt tình hôn môi anh, cằm, hầu kết, Hà Cố ngửi mùi hương sữa tắm nhàn nhạt trên người y, cũng có chút tâm viên ý mã(?).
Dục vọng đang dâng trào, Hà Cố hơi xấu hổ nói:"Tôi, tôi không biết lắm..."
Chu Hạ Nhất nhay cắn vành tai anh:"Không sao, anh biết, mỗi người đàn ông trời sinh đều biết, chỉ là anh cần chút dẫn dắt."
Khi Hà Cố tiến vào bên trong Chu Hạ Nhất, cảm nhận được cái gọi là"sự sung sướng của đàn ông", trong đầu anh lại nghĩ đến Tống Cư Hàn, theo như tiêu chuẩn của Tống Cư Hàn, anh rốt cuộc không "sạch sẽ" nữa rồi.
Anh cảm thấy vô cùng chán ghét vì ám ảnh mang tên "Tống Cư Hàn" có mặt ở khắp mọi nơi.
Anh cuối cùng đắm chìm vào đó, trải qua một đêm đặc biệt.
Chu Hạ Nhất là một người có trái tim rộng lượng, biết đối nhân xử thế, y không nói gì, cũng chẳng hỏi vấn đề gì khiến người ta khó trả lời, y thật sự chính là đang hưởng thụ quãng thời gian ở bên Hà Cố, mà Hà Cố cũng vừa hay muốn như vậy.
Hơn một tháng rất nhanh đã trôi qua, bọn họ chơi khắp nửa châu Âu, đi xong lịch trình, cũng mệt muốn chết, Chu Hạ Nhất đưa anh về Paris.
Hà Cố trước tiên gọi một cuộc cho công ty bất động sản, công ty bất động sản phát quản gia qua chuẩn bị ổn thỏa căn phòng, đợi anh trở về.
Đó là một tòa biệt thự nhỏ ba tầng ở khu 16, môi trường xung quanh khá ổn, trị an cực tốt.
Chu Hạ Nhất nhìn thấy căn nhà, khen ngợi:"Căn nhà này đẹp thật, nhà ở khu 16 đều rất đắt."
"Là của mẹ anh." Hà Cố xách hành lý đơn giản đi vào, Chu Hạ Nhất ôm một cái thùng lớn, bên trong toàn là đồ mỹ nghệ cùng đặc sản Hà Cố mua.
Chu Hạ Nhất đặt thùng xuống, lau lau mồ hôi:"Anh muốn ở đây bao lâu?"
"Chưa xác định, nghỉ hè em gái anh sẽ tới, anh muốn đưa nó ra ngoài chơi." Hà Cố cười nói, "Nếu đến lúc đó mẹ anh không có sắp xếp gì đặc biệt, em có thể đến làm hướng dẫn viên cho bọn anh không?"
" Đương nhiên." Chu Hạ Nhất không chớp mắt nhìn Hà Cố, biểu tình đột nhiên có chút thất vọng, y nhào lên, ôm lấy Hà Cố, hôn thật sâu lên môi anh.
Hà Cố ôm eo y, nghĩ đến sắp phải chia ly, trong lòng cũng có chút không nỡ.
Chu Hạ Nhất ôm cổ anh, thở gấp nỏi: "Em phải về làm việc rồi."
"Cảm ơn em khoảng thời gian này đã ở bên anh." Hà Cố xoa đầu y, ôn nhu nói:"Ra ngoài phải chú ý an toàn."
"Ừm..." Chu Hạ Nhất mếu máo, "Amsterdam cách nơi đây không xa, lái xe chỉ mất mấy tiếng, em sẽ dành thời gian tới thăm anh."
"Được."
Chu Hạ Nhất dừng lại một chút, tràn đầy mong chờ nói:"Ca, anh có thích em chút nào không?"
Hà Cố thành khẩn nói:"Có."
Chu Hạ Nhất lại hôn anh một cái, vành mắt phiếm đỏ:"Em đi đây, có chuyện gì anh gọi điện cho em, em thường đến Paris chơi, rất quen thuộc."
"Được." Hà Cố lẳng lặng nhìn Chu Hạ Nhất, trong lòng dâng lên nỗi xúc động, muốn giữ người ở lại, nhưng cuối cùng anh vẫn chẳng nói gì.
Anh không cho Chu Hạ Nhất được thứ tình cảm trăm phần trăm, nên anh không nên hứa hẹn gì cả.
Sau khi Chu Hạ Nhất đi, Hà Cố nhìn căn phòng trống, lập tức cảm thấy mất mác.
Anh lại ở một mình. Anh thậm chí không biết nên làm gì.
Quản gia của công ty bất động sản mỗi tuần sẽ đến hai lần, quét dọn phòng, thêm nguyên liệu nấu ăn, giúp Hà Cố xử lý mấy việc vặt, trừ những thứ đó ra, Hà Cố cơ hồ không tiếp xúc được người nào.
Không sai, anh liên tục một tuần đều không ra ngoài. Anh đã rất lâu không cảm nhận được cảm giác cô độc mãnh liệt như vậy, nhưng càng cô độc, anh càng sợ bước ra làm quen người khác, anh từng nghĩ qua chuyện về nước, nhưng vừa nghĩ đến về nước khả năng cao sẽ đụng mặt Tống Cư Hàn, anh liền cảm thấy mệt mỏi. Không phải anh sợ đối diện Tống Cư Hàn, chỉ là anh cảm thấy phiền, anh mệt mỏi với việc phải ứng phó với bộ dạng nóng nảy, phẫn nộ của Tống Cư Hàn, cũng không muốn nghe thấy cái thứ "hứa hẹn" khiến anh buồn nôn kia nữa.
So với những thứ đó, cô độc chẳng là gì cả.
Sau khi Chu Hạ Nhất được nghỉ, liền khẩn cấp lái xe đến tìm Hà Cố, Hà Cố nhìn thấy y rất vui, lấy ra ván lướt sóng chuyên nghiệp mà anh bảo quản gia mua giúp, tặng cho Chu Hạ Nhất. Trừ bỏ mẹ anh, anh chưa từng tặng người khác món quà nào đắt đỏ, nhưng anh vô cùng vui khi làm vậy, nụ cười trên mặt Chu Hạ Nhất khiến anh cảm thấy đáng giá.
Lần này Chu Hạ Nhất đặc biệt hủy bỏ hai lịch trình, dành ra thời gian một tuần, đến ở bên Hà Cố. Y đưa Hà Cố dạo khắp Paris, từng chỗ trong khu thành cổ Paris, còn có một vài món ngon ít người biết, đi cùng Chu Hạ Nhất, luôn có vô số kinh hỉ.
Hai người ngồi trong quán cafe có thể nhìn thấy tháp Eiffel uống trà chiều, Chu Hạ Nhất cười trách:"Em thật không dám tin anh cư nhiên không ra ngoài trong khoảng thời gian dài như vậy, bảo em hai ngày không ra ngoài em đã không chịu nổi rồi, nếu em không đến, anh định cứ đóng cọc trong nhà mãi hả?"
Hà Cố gật gật đầu:"Anh hoàn toàn không quen thuộc nơi này, đi lạc thì làm sao?"
Chu Hạ Nhất bật cười ha ha:"Bình thường anh thành thục như vậy, sao chỉ duy có phương diện này là nhát gan thế."
Hà Cố cười cười:"Không phải nhát gan, là cẩn thận."
"Xem ra em phải đến đây nhiều nhiều." Chu Hạ Nhất ngáp một cái, "Chỉ có điều kỳ nghỉ của em không cố định, lúc thì bận, lúc lại chẳng có gì làm."
Hà Cố nghĩ đến mỗi lần đến phải lái xe 4 5 tiếng, quả thật có chút không an toàn, liền nói:"Lần sau em ngồi xe lửa đến đi, chúng ta có thể thuê một chiếc xe ở đây."
"Cũng được a, hay là..." Chu Hạ Nhất cười dịu dàng nói, "Anh đến tìm em."
Hà Cố ngẩn người:"Cũng...có thể."
"Em thuê phòng ở Ams, chỉ có một người bạn cùng phòng rất yên tĩnh, nếu anh thấy chán thì đến tìm em."
"Được."
Chu Hạ Nhất kéo tay anh, đặt lên mặt mình cọ cọ:"Thật hy vọng trước khi anh rời đi, mỗi phút mỗi giây đều ở bên anh."
Hà Cố xoa xoa gò má ấm áp của y, cười nhẹ không nói gì.
Hai người ăn cơm trong nhà hàng Michelin nổi tiếng, dọc đường đều thảo luận mấy món ăn đó chỉ được cái mã, chẳng ngon chút nào.
Về đến nhà, lại phát hiện ngoài biệt thự có một chiếc xe thể thao màu đen.
Hà Cố cũng không để ý, Chu Hạ Nhất lái xe vào gara, hai người cười cười nói nói đi vào nhà.
Đột nhiên, cửa chiếc xe thể thao kia mở ra, một thân ảnh cao lớn bước xuống từ trên xe, vẻ mặt lạnh lùng trừng Hà Cố.
Trái tim Hà Cố run rẩy, âm thầm nắm chặt tay thành quyền.
Nếu không tính Nga, cả Châu Âu cũng chẳng lớn bằng Trung Quốc, lái xe giữa các nước cũng chỉ mất có vài giờ. Bọn họ cả đường đi rồi lại dừng, tùy tâm trạng lựa chọn qua đêm ở chỗ nào, nếu mệt thì nghỉ ngơi hai ngày, chơi rất vui sướng.
Hà Cố mắt thấy tiền tiêu như nước chảy, bắt đầu có chút không nỡ, sau đó vẫn là nghĩ thoáng ra, anh đã vì Nam Sang làm việc tận tụy gần bảy năm, cơ hồ chưa từng được nghỉ dài hạn, lần này coi như đền bù cho tất cả những kỳ nghỉ trong quá khứ đi.
Càng ở cùng với Chu Hạ Nhất, Hà Cố càng hài lòng, sự quan tâm, săn sóc, nhiệt tình của y, khiến người ta cảm thấy y không chỉ là xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp mới làm những chuyện đó, mà là bản thân y chính là người như vậy.
Sau khi xuất phát nửa tháng, bọn họ tới Đan Mạch. Mấy ngày liên tục lái xe, tham quan, hai người đều hơi mệt rồi, bèn tính toán nghỉ ngơi vài ngày tại đất nước nhỏ bé yên bình này.
Khí hậu tháng năm hơi lạnh, Hà Cố mặc chiếc áo gió mỏng, ngồi trên ghế dài ở quảng trường toà thị chính Copenhagen đọc sách, phơi nắng, ánh mặt trời ấm áp cùng cơn gió thổi nhẹ, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Chu Hạ Nhất đi mua chút đồ ăn vặt và đồ uống cho anh, mấy ngày nay Hà Cố đã cảm nhận được sự tiện lợi khi có chân chạy vặt, rốt cục hiểu tại sao người nhiều tiền có tay có chân, vẫn phải thuê người làm mấy chuyện nhỏ này, thật sự là vừa thoải mái vừa chu đáo.
"Hi." Có người bên cạnh lên tiếng chào hỏi.
Hà Cố ngẩng đầu, nhìn thấy một soái ca ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, đang cười nhìn anh, anh gật gật đầu:"Chào cậu."
"Tôi có thể ngồi bên cạnh anh không?"
"Cứ tự nhiên."
Người đàn ông ngồi xuống:"Anh đang đọc sách? Đây là sách tiếng Trung sao?"
"Đúng, là sách khoa học."
"Tôi tên Fred." Gã giơ tay ra.
"Hà Cố."
"Hà Cố." Fred không được tự nhiên đọc hai tiếng, "Tên của anh là ý gì?"
"Ý là..."vì cái gì"."
Fred vui vẻ:" "vì cái gì"? Anh tên là "vì cái gì"?"
Hà Cố cũng nhịn không được bật cười:"Đây là một cách nói "vì cái gì" trong tiếng trung khá là..."Hà Cố ngẫm nghĩ nửa ngày vẫn không biết hình dung bằng tiếng Anh thế nào, cuối cùng đành phải gượng gạo nói, "Cách nói của văn học thời cổ đại."
Tên của anh do bố đặt, vốn dĩ là gửi gắm kỳ vọng anh không ngừng học hỏi, anh lại tốn 1/4 cuộc đời để mơ màng chỉ vì một người.
Fred "oh" hai tiếng:"Vậy hẳn là một cách nói rất tao nhã." Nói xong gã dùng đôi mắt thâm thúy ẩn chứa ý cười nhìn Hà Cố.
Hà Cố gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Anh đến du lịch? Hay là công tác?"
"Du lịch."
"Du lịch một mình sao?"
"Coi là thế đi, tôi thuê một hướng dẫn viên."
"Tôi rất ít nghe nói có người đi du lịch một mình."
"Vì tôi không có bạn bè." Hà Cố thành thực nói.
"Tôi có thể làm bạn của anh." Fred chớp chớp mắt, "Tôi còn có thể đưa anh đi một số nơi mà du khách không biết, chỉ có người Đan Mạch biết."
Hà Cố đóng sách, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn gã.
Fred ngượng ngùng nở nụ cười:"Xin lỗi, người Trung Quốc khá bảo thủ đúng không? Tôi chỉ là...ừm, tôi vừa hay đi qua, nhìn thấy anh ngồi trên ghế, chuyên tâm đọc sách, ánh mặt trời chiếu lên người anh, vô cùng đẹp đẽ, khiến tôi rất động lòng, rất muốn làm quen với anh."
Hà Cố bừng tỉnh đại ngộ, lập tức có chút mất tự nhiên, khi nói chuyện với người nước ngoài, vốn dĩ anh sẽ bất giác căng thẳng, người này còn trực tiếp như vậy. Anh đang định nói gì đó, thì từ phía xa, liền nhìn thấy Chu Hạ Nhất đi tới.
Fred cũng nhìn theo ánh mắt anh:"Cậu ta là..."
"Hướng dẫn viên du lịch..."
Chu Hạ Nhất đến gần, nhìn Fred một cái, hỏi Hà Cố:"Hắn là ai?"
"Tình cờ gặp." Hà Cố bộ dạng đứng đắn nói.
Chu Hạ Nhất phì một tiếng nở nụ cười, chu môi với Fred, chỉ chỉ Hà Cố, sau đó lắc lắc đầu.
Fred tỏ vẻ hiểu rõ, cười cười đứng dậy:"Rất vui được gặp anh, chúc anh ở Đan Mạch chơi thật vui vẻ."
"Cảm ơn."
Chu Hạ Nhất đặt mông ngồi lên ghế, cười ha ha không ngừng nhìn Hà Cố.
Hà Cố có chút ngượng ngùng:" Cười cái gì, có người tìm tôi bắt chuyện rất kỳ lạ sao?"
"Không phải, hahahaha, chỉ là cảm thấy người kia đáng thương, khẳng định rất ngượng đi."
"Cũng được, chúng tôi nói vài câu."
Chu Hạ Nhát mỉm cười nhìn Hà Cố:"Anh ở trong nước cũng rất được hoan nghênh hả?"
"Tôi? Không có."
"Không có?" Chu Hạ Nhất kinh ngạc nói, "Sao có thể, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi anh."
"Thật sự không có." Trang Tiệp Dư như thế không gọi là theo đuổi, chỉ là lấy việc trêu chọc anh làm thú vui.
"Anh có mị lực như vậy, lẽ nào bọn họ đều không nhìn thấy sao?" Tay Chu Hạ Nhất đặt trên tay vịn ghế, cằm gác lên mu bàn tay, nhìn chằm chằm sườn mặt được ánh chiều tà chiếu lên của Hà Cố, đường cong vừa rõ ràng mà lại tuấn lãng kia khiến người ta tim đập thình thịch.
"Tôi thì có mị lực gì, ở cùng tôi quá nhàm chán, người bình thường đều chịu không nổi."
"Ai bảo, đó là do bọn họ không tìm được đề tài hay, chúng ta không phải trò chuyện rất hợp cạ sao, tôi ở cùng anh rất vui vẻ, không thấy nhàm chán chút nào."
Hà Cố quay đầu nhìn Chu Hạ Nhất:"Tiểu tử nhà cậu chỉ được cái dẻo miệng."
Mắt Chu Hạ Nhất sàng ngời như bầu trời sao, lộ ra thiện ý cùng hảo cảm chẳng thể che giấu.
Hà Cố giật mình, anh không biết có phải bản thân hiểu lầm hay không, Chu Hạ Nhất nhiệt tình săn sóc anh như vậy, chỉ vì quan hệ thuê mướn giữa hai người sao?
Chu Hạ Nhất đưa sandwich và cafe cho Hà Cố:"Đến đây, ăn ít đồ lót dạ đi, buổi tối tôi đưa anh đi ăn hải sản."
Hà Cố cắn sandwich, híp mắt nhìn đoàn người đi lại trên quảng trường, cảm giác ở một nơi chẳng ai biết anh này, phá lệ dễ chịu thoải mái. Hóa ra sau khi anh thật sự bước ra ngoài, môi trường lạ lẫm cũng không đáng sợ như anh nghĩ, anh cũng có thể thích ứng, dung nhập, chỉ cần bước một bước, tất cả đều sẽ trở nên dễ dàng hơn trong tưởng tượng.
Anh cảm thấy bản thân đã có dũng khí rời bỏ thành phố anh sống hơn 20 năm rồi -- dù sao thì anh đã có dũng khí rời bỏ người anh yêu nhiều năm như vậy.
Buổi tối cơm nước xong, trở lại khách sạn.
Thời điểm Hà Cố tắm rửa, đột nhiên có chút không muốn cởi quần áo trước mặt Chu Hạ Nhất, anh cầm quần áo vào phòng tắm.
Chu Hạ Nhất đại khái cũng đã nhận ra, tắm xong không cởi trần nữa, mà mặc cả áo.
Nhiệt độ tại Bắc Âu khá thấp, đến mùa này, buổi tối vẫn lạnh lẽo, Chu Hạ Nhất đang thời trẻ trung, chỉ mặc một cái áo ba lỗ cùng quần đùi nằm trên giường chơi game, ngay cả chăn cũng không đắp, kết quả chơi mãi chơi mãi, đột nhiên kêu lên một tiếng, ôm cẳng chân bắt đầu lăn lộn.
"Làm sao vậy?" Hà Cố khẩn trương bước qua.
Chu Hạ Nhất đau đến mức suýt xoa:"Không sao, bị chuột...chuột rút."
Hà Cố quỳ trên giường, một tay nắm lấy chân y:" Lòng bàn chân có huyệt vị chuột rút, tôi ấn giúp cậu một chút." Trước đây anh massa cho Tống Cư Hàn, còn đặc biệt học qua hai ngày, tuy rằng không tính là chuyên nghiệp, nhưng trí nhớ anh tốt, huyệt vị đa phần thường dùng đều biết.
Chu Hạ Nhất gật mạnh đầu, ê ê a a nhỏ giọng kêu, Hà Cố một tay cầm chân y, một tay xoa xoa cẳng chân, bình tĩnh giống như một bác sĩ.
Chu Hạ Nhất dần dần hết đau, y nhìn chằm chằm khuôn mặt Hà Cố, trong mắt xẹt qua tia sáng khác thường.
"Đỡ hơn...chưa?" Đụng phải ánh mắt nóng bỏng của Chu Hạ Nhất, Hà Cố cũng ngẩn người.
Mặt Chu Hạ Nhất lập tức đỏ lên, y nhẹ nhàng nắm tay Hà Cố:"Hà tiên sinh, tôi...anh..."
Hà Cố cúi đầu, muốn đứng dậy, Chu Hạ Nhất lại nắm chặt cổ tay anh không buông, vẻ mặt đỏ bừng, muốn nói lại thôi.
"Hạ Nhất." Hà Cố nói nhỏ, "Tôi vừa kết thúc một đoạn tình cảm, hiện tại tôi chỉ muốn thoải mái nghỉ ngơi, vui chơi khắp nơi thôi."
Chu Hạ Nhất gật gật đầu:"Tôi sẽ đi cùng anh."
"Sau đó tôi sẽ rời khỏi nơi đây, tôi vĩnh viễn không thể ở đây lâu, cũng không biết lúc nào sẽ quay lại."
"Tôi không quan tâm." Chu Hạ Nhất ngồi dậy, "Hà tiên sinh, tôi thích anh, tất cả mọi thứ thuộc về anh đều thu hút tôi, tôi không quan tâm trong lòng anh nhớ ai, anh có ở lại hay không, chúng ta có thể gặp lại nhau khi nào, nếu lãng phí thời gian nghĩ mấy điều này, chi bằng nắm bắt cơ hội hiện tại, ở bên nhau thật vui vẻ, nếu không sau này tôi nhất định sẽ hối hận."
Hà Cố trầm mặc nhìn Chu Hạ Nhất. Anh tràn đầy hảo cảm với người thanh niên này, cũng từng âm thầm tán thưởng trong lòng cơ thể tràn đầy sức sống cùng đẹp đẽ kia, ở nơi đất khách quê người, gặp được một người như vậy, dường như hết thảy điều kiện đều đã đầy đủ, anh không tìm thấy lý do để cự tuyệt.
Đặc biệt là Tống Cư Hàn, hắn không thể trở thành lý do để anh cự tuyệt.
Từ giây phút anh quyết định rời bỏ Tống Cư Hàn, anh đã được tự do, từ tâm hồn cho đến thể xác, giờ là lúc anh đi thưởng thức những thứ mà trước đây anh chỉ dám nghĩ, thử xem, có phải thật sự tốt như vậy hay không, nên Tống Cư Hàn mới say mê đến thế.
Bởi vậy khi Chu Hạ Nhất hôn lên đôi môi anh, anh không từ chối, mà sau khi do dự đôi chút, anh ôm lấy vòng eo gầy kia.
Hai người cùng ngã lên giường, Chu Hạ Nhất nhiệt tình hôn môi anh, cằm, hầu kết, Hà Cố ngửi mùi hương sữa tắm nhàn nhạt trên người y, cũng có chút tâm viên ý mã(?).
Dục vọng đang dâng trào, Hà Cố hơi xấu hổ nói:"Tôi, tôi không biết lắm..."
Chu Hạ Nhất nhay cắn vành tai anh:"Không sao, anh biết, mỗi người đàn ông trời sinh đều biết, chỉ là anh cần chút dẫn dắt."
Khi Hà Cố tiến vào bên trong Chu Hạ Nhất, cảm nhận được cái gọi là"sự sung sướng của đàn ông", trong đầu anh lại nghĩ đến Tống Cư Hàn, theo như tiêu chuẩn của Tống Cư Hàn, anh rốt cuộc không "sạch sẽ" nữa rồi.
Anh cảm thấy vô cùng chán ghét vì ám ảnh mang tên "Tống Cư Hàn" có mặt ở khắp mọi nơi.
Anh cuối cùng đắm chìm vào đó, trải qua một đêm đặc biệt.
Chu Hạ Nhất là một người có trái tim rộng lượng, biết đối nhân xử thế, y không nói gì, cũng chẳng hỏi vấn đề gì khiến người ta khó trả lời, y thật sự chính là đang hưởng thụ quãng thời gian ở bên Hà Cố, mà Hà Cố cũng vừa hay muốn như vậy.
Hơn một tháng rất nhanh đã trôi qua, bọn họ chơi khắp nửa châu Âu, đi xong lịch trình, cũng mệt muốn chết, Chu Hạ Nhất đưa anh về Paris.
Hà Cố trước tiên gọi một cuộc cho công ty bất động sản, công ty bất động sản phát quản gia qua chuẩn bị ổn thỏa căn phòng, đợi anh trở về.
Đó là một tòa biệt thự nhỏ ba tầng ở khu 16, môi trường xung quanh khá ổn, trị an cực tốt.
Chu Hạ Nhất nhìn thấy căn nhà, khen ngợi:"Căn nhà này đẹp thật, nhà ở khu 16 đều rất đắt."
"Là của mẹ anh." Hà Cố xách hành lý đơn giản đi vào, Chu Hạ Nhất ôm một cái thùng lớn, bên trong toàn là đồ mỹ nghệ cùng đặc sản Hà Cố mua.
Chu Hạ Nhất đặt thùng xuống, lau lau mồ hôi:"Anh muốn ở đây bao lâu?"
"Chưa xác định, nghỉ hè em gái anh sẽ tới, anh muốn đưa nó ra ngoài chơi." Hà Cố cười nói, "Nếu đến lúc đó mẹ anh không có sắp xếp gì đặc biệt, em có thể đến làm hướng dẫn viên cho bọn anh không?"
" Đương nhiên." Chu Hạ Nhất không chớp mắt nhìn Hà Cố, biểu tình đột nhiên có chút thất vọng, y nhào lên, ôm lấy Hà Cố, hôn thật sâu lên môi anh.
Hà Cố ôm eo y, nghĩ đến sắp phải chia ly, trong lòng cũng có chút không nỡ.
Chu Hạ Nhất ôm cổ anh, thở gấp nỏi: "Em phải về làm việc rồi."
"Cảm ơn em khoảng thời gian này đã ở bên anh." Hà Cố xoa đầu y, ôn nhu nói:"Ra ngoài phải chú ý an toàn."
"Ừm..." Chu Hạ Nhất mếu máo, "Amsterdam cách nơi đây không xa, lái xe chỉ mất mấy tiếng, em sẽ dành thời gian tới thăm anh."
"Được."
Chu Hạ Nhất dừng lại một chút, tràn đầy mong chờ nói:"Ca, anh có thích em chút nào không?"
Hà Cố thành khẩn nói:"Có."
Chu Hạ Nhất lại hôn anh một cái, vành mắt phiếm đỏ:"Em đi đây, có chuyện gì anh gọi điện cho em, em thường đến Paris chơi, rất quen thuộc."
"Được." Hà Cố lẳng lặng nhìn Chu Hạ Nhất, trong lòng dâng lên nỗi xúc động, muốn giữ người ở lại, nhưng cuối cùng anh vẫn chẳng nói gì.
Anh không cho Chu Hạ Nhất được thứ tình cảm trăm phần trăm, nên anh không nên hứa hẹn gì cả.
Sau khi Chu Hạ Nhất đi, Hà Cố nhìn căn phòng trống, lập tức cảm thấy mất mác.
Anh lại ở một mình. Anh thậm chí không biết nên làm gì.
Quản gia của công ty bất động sản mỗi tuần sẽ đến hai lần, quét dọn phòng, thêm nguyên liệu nấu ăn, giúp Hà Cố xử lý mấy việc vặt, trừ những thứ đó ra, Hà Cố cơ hồ không tiếp xúc được người nào.
Không sai, anh liên tục một tuần đều không ra ngoài. Anh đã rất lâu không cảm nhận được cảm giác cô độc mãnh liệt như vậy, nhưng càng cô độc, anh càng sợ bước ra làm quen người khác, anh từng nghĩ qua chuyện về nước, nhưng vừa nghĩ đến về nước khả năng cao sẽ đụng mặt Tống Cư Hàn, anh liền cảm thấy mệt mỏi. Không phải anh sợ đối diện Tống Cư Hàn, chỉ là anh cảm thấy phiền, anh mệt mỏi với việc phải ứng phó với bộ dạng nóng nảy, phẫn nộ của Tống Cư Hàn, cũng không muốn nghe thấy cái thứ "hứa hẹn" khiến anh buồn nôn kia nữa.
So với những thứ đó, cô độc chẳng là gì cả.
Sau khi Chu Hạ Nhất được nghỉ, liền khẩn cấp lái xe đến tìm Hà Cố, Hà Cố nhìn thấy y rất vui, lấy ra ván lướt sóng chuyên nghiệp mà anh bảo quản gia mua giúp, tặng cho Chu Hạ Nhất. Trừ bỏ mẹ anh, anh chưa từng tặng người khác món quà nào đắt đỏ, nhưng anh vô cùng vui khi làm vậy, nụ cười trên mặt Chu Hạ Nhất khiến anh cảm thấy đáng giá.
Lần này Chu Hạ Nhất đặc biệt hủy bỏ hai lịch trình, dành ra thời gian một tuần, đến ở bên Hà Cố. Y đưa Hà Cố dạo khắp Paris, từng chỗ trong khu thành cổ Paris, còn có một vài món ngon ít người biết, đi cùng Chu Hạ Nhất, luôn có vô số kinh hỉ.
Hai người ngồi trong quán cafe có thể nhìn thấy tháp Eiffel uống trà chiều, Chu Hạ Nhất cười trách:"Em thật không dám tin anh cư nhiên không ra ngoài trong khoảng thời gian dài như vậy, bảo em hai ngày không ra ngoài em đã không chịu nổi rồi, nếu em không đến, anh định cứ đóng cọc trong nhà mãi hả?"
Hà Cố gật gật đầu:"Anh hoàn toàn không quen thuộc nơi này, đi lạc thì làm sao?"
Chu Hạ Nhất bật cười ha ha:"Bình thường anh thành thục như vậy, sao chỉ duy có phương diện này là nhát gan thế."
Hà Cố cười cười:"Không phải nhát gan, là cẩn thận."
"Xem ra em phải đến đây nhiều nhiều." Chu Hạ Nhất ngáp một cái, "Chỉ có điều kỳ nghỉ của em không cố định, lúc thì bận, lúc lại chẳng có gì làm."
Hà Cố nghĩ đến mỗi lần đến phải lái xe 4 5 tiếng, quả thật có chút không an toàn, liền nói:"Lần sau em ngồi xe lửa đến đi, chúng ta có thể thuê một chiếc xe ở đây."
"Cũng được a, hay là..." Chu Hạ Nhất cười dịu dàng nói, "Anh đến tìm em."
Hà Cố ngẩn người:"Cũng...có thể."
"Em thuê phòng ở Ams, chỉ có một người bạn cùng phòng rất yên tĩnh, nếu anh thấy chán thì đến tìm em."
"Được."
Chu Hạ Nhất kéo tay anh, đặt lên mặt mình cọ cọ:"Thật hy vọng trước khi anh rời đi, mỗi phút mỗi giây đều ở bên anh."
Hà Cố xoa xoa gò má ấm áp của y, cười nhẹ không nói gì.
Hai người ăn cơm trong nhà hàng Michelin nổi tiếng, dọc đường đều thảo luận mấy món ăn đó chỉ được cái mã, chẳng ngon chút nào.
Về đến nhà, lại phát hiện ngoài biệt thự có một chiếc xe thể thao màu đen.
Hà Cố cũng không để ý, Chu Hạ Nhất lái xe vào gara, hai người cười cười nói nói đi vào nhà.
Đột nhiên, cửa chiếc xe thể thao kia mở ra, một thân ảnh cao lớn bước xuống từ trên xe, vẻ mặt lạnh lùng trừng Hà Cố.
Trái tim Hà Cố run rẩy, âm thầm nắm chặt tay thành quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.