Chương 25: Nhớ Đến Phát Điên
Tieuanh451
08/04/2021
Mấy ngày nay, hôm nào cũng vậy, lại có người đến sắp xếp đồ đạc, có người đến quét dọn, đến bữa lại có người mang tới rất nhiều thức ăn ngon.
Bọn họ cứ xoay vòng vòng làm Tiểu Tịnh không có chỗ đặt chân trong nhà, có cảm giác hình như đây không còn là chỗ trú của mình nữa.
Bất quá hôm nào Tiểu Tịnh cũng đặt mông ngồi trước hiên cạnh mấy chậu hoa ngắm người qua kẻ lại, mặc kệ bọn họ.
Hằng ngày không phải làm việc gì khiến cô cảm thấy bản thân vô cùng vướng víu, vô cùng thừa thãi.
Mấy hôm đầu cô còn cự tuyệt không cho họ vào nhưng ngày nào họ cũng tới, đứng trước cửa cả buổi.
Bất quá cô cũng thấy không ổn nên đành miễn cưỡng cho qua.
Thế nhưng mọi việc cứ như vòng lặp liên tục như vậy làm cô có phần bực bội với tên nhị Mãn kia rồi.
Mấy hôm nay Tiểu Tịnh cũng có điều tra chút ít về hắn, đại khái cũng nắm bắt sơ sơ không nhiều vì thông tin về hắn rất ít.
Nhưng rồi ngẫm nghĩ lại không hiểu sao một người thế lực hùng hậu như hắn lại có ý với cô.
Tiểu Tịnh không biết nên gọi đây là phúc hay là họa nữa.
Bây giờ vẫn còn là buổi sáng, Tiểu Tịnh vẫn một voan che mặt ngồi trước nhà như mọi ngày gần đây.
Sau hôm xảy ra mâu thuẫn với Gia Cát công tử thì ai cũng nghĩ cô là người của tên Mãn Xuyên ấy.
Lâu lâu lại có người đi qua dòm ngó, lắm lúc còn có người bạo dạng đến hỏi trực tiếp cô, rất trớ trêu.
Hàng hoa và hàng nữ trang hai bên hông nhà Tiểu Tịnh chợt rộ lên tiếng cảm thán của mấy cô nương, chốc chốc lại có tiềng trầm trồ.
Nhưng Tiểu Tịnh thì không quan tâm tới bọn họ, vẫn chán nản chống cằm nhìn ra đường, tay kia còn mân mê mấy cái lá của bụi cúc họa mi trong chậu.
Mãn Xuyên đi từ xa, khuôn mặt rất lạnh lùng, cả người toát ra khí thế áp bức, rất tiêu soái.
Dạo gần đây hắn xuất phủ nhiều hơn, mọi người cũng dần biết đến dung mạo của hắn, không ít cô nương tỏ ra ái mộ.
Khi Mãn Xuyên đến gần, Tiểu Tịnh không hề nhìn lấy một cái, "Huynh lại đến đây làm gì vậy?"
Hắn không trả lời, khuôn mặt vô cảm, ánh mắt lạnh như băng.
Mãn Xuyên cầm lấy tay Tiểu Tịnh kéo vào nhà.
Nhìn thấy cảnh này, các cô gái gần đó xoắn xuýt cả lên.
"Nhị Mãn trong truyền thuyết thật là soái".
"Cô gái ấy là người mà ngài tuyên bố thuộc về sao".
"Tôi đã không tin nên đã đến đây để tận mắt chứng minh, thật đau lòng mà".
"Ngài ấy cuồng bạo như thế có phải đang tức giận không".
"Thật có khí chất, thật uy phong".
Các cô nương ấy ở ngoài không ngừng tiếc nuối, thật cầu mong cho bản thân có một ý trung nhân như vậy, vừa anh tuấn vừa tài giỏi.
Chẳng ai biết bên trong Tiểu Tịnh lại chán ghét gã này cỡ nào.
Hắn kéo cô vào trong, mọi người trong nhà nhìn thấy hắn thì lẳng lặng ra về.
Chỉ để lại hai người và không gian yên tĩnh.
Lúc này, bộ mặt lạnh tanh của Mãn Xuyên đổi lại liền trở thành ấm áp.
Hắn lại muốn ôm Tiểu Tịnh, mấy ngày nay hắn phải đi quản binh nên nhớ cô đến phát điên rồi.
Nhưng không, mặc kệ ngươi có nhớ nhung gì thì chị đây vẫn không dễ dãi, mau tránh xa khỏi bổn cô nương.
Tiểu Tịnh nhất quyết đẩy hắn ra, giọng nói còn hơi mất kiên nhẫn, "Huynh có thôi đi không hả".
Mãn Xuyên dùng đôi mắt ấm áp nhìn ngắm Tiểu Tịnh, tự mình an ủi bớt sự nhớ thương.
Nhưng Tiểu Tịnh không thích cái nhìn này của hắn, mặc kệ, cô vẫn nói tiếp.
"Nhị Mãn gia à, nhà tôi thật sự rất nhỏ, rất rất nhỏ, không cần huynh phải mua quá nhiều thứ cho tôi đâu".
"Thế thì về phủ của ta, nhà rất to, rất rất to có thể chứa đồ", Mãn Xuyên bình thản đáp.
Tiểu Tịnh nghe mà không đỡ nỗi, lắc đầu ngao ngán.
"Tôi rất rảnh rỗi, có thể tự dọn nhà không cần người khác qua quét dọn", Tiểu Tịnh lại một lần nữa nén giận nói.
"Nếu nàng yêu ta sẽ không rảnh rỗi nữa, một ngày mười hai canh giờ ta sẽ không để nàng một khắc nào nhàm chán", hắn vẫn tự tin trả lời, giọng nói lưu loát không chút ngượng miệng.
"Tôi biết nấu ăn, tôi không cần huynh phải khiến người đặt đồ ăn tới", giọng Tiểu Tịnh vẫn rất kiên quyết.
"Đấy không phải đồ đặt, là đồ ta nấu riêng cho nàng", giọng Mãn Xuyên có pha chút oan uổng .
Giống hệt như dáng vẻ cô vợ nhỏ bị uất ức cần lời biện minh.
Đồ ăn mấy ngày này đều là do hắn làm?
Không thể tin được, Tiểu Tịnh cũng rất không ngờ một vị tướng lĩnh oai hùng, một nhị Mãn gia quyền thế mà lại xoắn tay vào bếp nấu cho cô.
Trước mặt cô lại trưng ra vẻ nịnh nọt làm cô khó xử vô cùng.
Tiểu Tịnh biết bây giờ cô có nói gì đi nữa tên này cũng sẽ phản bác lại được.
Miệng lưỡi cô lại không trơn tru, thành ra rất cứng họng, càng nói càng thấy bế tắc.
Tiểu Tịnh toang muốn quay lưng đi lên phòng, Mãn Xuyên hắn muốn nói gì đó những lại thôi.
Đi được đến giữa cầu thang, Tiểu Tịnh phát hiện hắn đang đi theo cô, liền quay phắt người lại.
Mãn Xuyên cười một nụ cười hút hồn nhìn vào cô.
Từ trước đến nay Tiểu Tịnh là người rất ham mê cái đẹp và người đang đứng trước mặt cô lại được xếp vào trong số đó.
Nhưng lần này thì bỏ, dù Mãn Xuyên có cười bảy bảy bốn chín lần trong ngày thì cô cũng sẽ không lung lay.
Vì cô biết mục đích hắn muốn làm gì.
Bất ngờ Mãn Xuyên đưa tay bế ngang người Tiểu Tịnh, nhắc bổng đi lên phòng.
Bọn họ cứ xoay vòng vòng làm Tiểu Tịnh không có chỗ đặt chân trong nhà, có cảm giác hình như đây không còn là chỗ trú của mình nữa.
Bất quá hôm nào Tiểu Tịnh cũng đặt mông ngồi trước hiên cạnh mấy chậu hoa ngắm người qua kẻ lại, mặc kệ bọn họ.
Hằng ngày không phải làm việc gì khiến cô cảm thấy bản thân vô cùng vướng víu, vô cùng thừa thãi.
Mấy hôm đầu cô còn cự tuyệt không cho họ vào nhưng ngày nào họ cũng tới, đứng trước cửa cả buổi.
Bất quá cô cũng thấy không ổn nên đành miễn cưỡng cho qua.
Thế nhưng mọi việc cứ như vòng lặp liên tục như vậy làm cô có phần bực bội với tên nhị Mãn kia rồi.
Mấy hôm nay Tiểu Tịnh cũng có điều tra chút ít về hắn, đại khái cũng nắm bắt sơ sơ không nhiều vì thông tin về hắn rất ít.
Nhưng rồi ngẫm nghĩ lại không hiểu sao một người thế lực hùng hậu như hắn lại có ý với cô.
Tiểu Tịnh không biết nên gọi đây là phúc hay là họa nữa.
Bây giờ vẫn còn là buổi sáng, Tiểu Tịnh vẫn một voan che mặt ngồi trước nhà như mọi ngày gần đây.
Sau hôm xảy ra mâu thuẫn với Gia Cát công tử thì ai cũng nghĩ cô là người của tên Mãn Xuyên ấy.
Lâu lâu lại có người đi qua dòm ngó, lắm lúc còn có người bạo dạng đến hỏi trực tiếp cô, rất trớ trêu.
Hàng hoa và hàng nữ trang hai bên hông nhà Tiểu Tịnh chợt rộ lên tiếng cảm thán của mấy cô nương, chốc chốc lại có tiềng trầm trồ.
Nhưng Tiểu Tịnh thì không quan tâm tới bọn họ, vẫn chán nản chống cằm nhìn ra đường, tay kia còn mân mê mấy cái lá của bụi cúc họa mi trong chậu.
Mãn Xuyên đi từ xa, khuôn mặt rất lạnh lùng, cả người toát ra khí thế áp bức, rất tiêu soái.
Dạo gần đây hắn xuất phủ nhiều hơn, mọi người cũng dần biết đến dung mạo của hắn, không ít cô nương tỏ ra ái mộ.
Khi Mãn Xuyên đến gần, Tiểu Tịnh không hề nhìn lấy một cái, "Huynh lại đến đây làm gì vậy?"
Hắn không trả lời, khuôn mặt vô cảm, ánh mắt lạnh như băng.
Mãn Xuyên cầm lấy tay Tiểu Tịnh kéo vào nhà.
Nhìn thấy cảnh này, các cô gái gần đó xoắn xuýt cả lên.
"Nhị Mãn trong truyền thuyết thật là soái".
"Cô gái ấy là người mà ngài tuyên bố thuộc về sao".
"Tôi đã không tin nên đã đến đây để tận mắt chứng minh, thật đau lòng mà".
"Ngài ấy cuồng bạo như thế có phải đang tức giận không".
"Thật có khí chất, thật uy phong".
Các cô nương ấy ở ngoài không ngừng tiếc nuối, thật cầu mong cho bản thân có một ý trung nhân như vậy, vừa anh tuấn vừa tài giỏi.
Chẳng ai biết bên trong Tiểu Tịnh lại chán ghét gã này cỡ nào.
Hắn kéo cô vào trong, mọi người trong nhà nhìn thấy hắn thì lẳng lặng ra về.
Chỉ để lại hai người và không gian yên tĩnh.
Lúc này, bộ mặt lạnh tanh của Mãn Xuyên đổi lại liền trở thành ấm áp.
Hắn lại muốn ôm Tiểu Tịnh, mấy ngày nay hắn phải đi quản binh nên nhớ cô đến phát điên rồi.
Nhưng không, mặc kệ ngươi có nhớ nhung gì thì chị đây vẫn không dễ dãi, mau tránh xa khỏi bổn cô nương.
Tiểu Tịnh nhất quyết đẩy hắn ra, giọng nói còn hơi mất kiên nhẫn, "Huynh có thôi đi không hả".
Mãn Xuyên dùng đôi mắt ấm áp nhìn ngắm Tiểu Tịnh, tự mình an ủi bớt sự nhớ thương.
Nhưng Tiểu Tịnh không thích cái nhìn này của hắn, mặc kệ, cô vẫn nói tiếp.
"Nhị Mãn gia à, nhà tôi thật sự rất nhỏ, rất rất nhỏ, không cần huynh phải mua quá nhiều thứ cho tôi đâu".
"Thế thì về phủ của ta, nhà rất to, rất rất to có thể chứa đồ", Mãn Xuyên bình thản đáp.
Tiểu Tịnh nghe mà không đỡ nỗi, lắc đầu ngao ngán.
"Tôi rất rảnh rỗi, có thể tự dọn nhà không cần người khác qua quét dọn", Tiểu Tịnh lại một lần nữa nén giận nói.
"Nếu nàng yêu ta sẽ không rảnh rỗi nữa, một ngày mười hai canh giờ ta sẽ không để nàng một khắc nào nhàm chán", hắn vẫn tự tin trả lời, giọng nói lưu loát không chút ngượng miệng.
"Tôi biết nấu ăn, tôi không cần huynh phải khiến người đặt đồ ăn tới", giọng Tiểu Tịnh vẫn rất kiên quyết.
"Đấy không phải đồ đặt, là đồ ta nấu riêng cho nàng", giọng Mãn Xuyên có pha chút oan uổng .
Giống hệt như dáng vẻ cô vợ nhỏ bị uất ức cần lời biện minh.
Đồ ăn mấy ngày này đều là do hắn làm?
Không thể tin được, Tiểu Tịnh cũng rất không ngờ một vị tướng lĩnh oai hùng, một nhị Mãn gia quyền thế mà lại xoắn tay vào bếp nấu cho cô.
Trước mặt cô lại trưng ra vẻ nịnh nọt làm cô khó xử vô cùng.
Tiểu Tịnh biết bây giờ cô có nói gì đi nữa tên này cũng sẽ phản bác lại được.
Miệng lưỡi cô lại không trơn tru, thành ra rất cứng họng, càng nói càng thấy bế tắc.
Tiểu Tịnh toang muốn quay lưng đi lên phòng, Mãn Xuyên hắn muốn nói gì đó những lại thôi.
Đi được đến giữa cầu thang, Tiểu Tịnh phát hiện hắn đang đi theo cô, liền quay phắt người lại.
Mãn Xuyên cười một nụ cười hút hồn nhìn vào cô.
Từ trước đến nay Tiểu Tịnh là người rất ham mê cái đẹp và người đang đứng trước mặt cô lại được xếp vào trong số đó.
Nhưng lần này thì bỏ, dù Mãn Xuyên có cười bảy bảy bốn chín lần trong ngày thì cô cũng sẽ không lung lay.
Vì cô biết mục đích hắn muốn làm gì.
Bất ngờ Mãn Xuyên đưa tay bế ngang người Tiểu Tịnh, nhắc bổng đi lên phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.