Chương 24: Thật Là Làm Liều
Tieuanh451
08/04/2021
Lúc ấy Tiểu Tịnh cũng có suy nghĩ khác lạ nhưng không muốn để ý nhiều.
Bây giờ Mãn Xuyên nói vậy thì mới giật mình, rốt cuộc hắn là ai?
Mãn Xuyên lại nói tiếp, "Tất cả mọi người trong thành ai nấy đều nghĩ nàng đã là người của ta, rồi chuyện này cũng sẽ đến tai các gia tộc khác, nàng không theo ta liệu có yên ổn hay không?"
"Huynh là đang uy hiếp tôi?", Tiểu Tịnh nhất thời kích động, lại dám lấy danh nghĩa giúp cô mà mà muốn bắt cô trở thành người của hắn.
Tên này mặc kệ là người có tài cán hay quyền thế gì, cô không muốn bị người khác ra lệnh.
Từ đầu đến cuối mọi chuyện đều diễn ra trót lọt, có phải Tiểu Tịnh cô bị người này gài rồi không.
"Ta không uy hiếp, chỉ muốn nàng ở bên", giọng nói Mãn Xuyên dịu dàng lại mấy phần.
Tiểu Tịnh ra vẻ bất đắc dĩ, làm như rất hối tiếc, "Vị đại ca à, hình như ngài là nhân tộc đúng không, còn tôi, tôi là yêu tộc, tôi cũng muốn ở bên ngài lắm nhưng thật đáng tiếc quá..."
Nói rồi Tiểu Tịnh ra vẻ suy ngẫm, lắc đầu liên tục.
Mãn Xuyên nhìn cái dáng vẻ vờ vịt của Tiểu Tịnh, trong lòng lại rất muốn cười lớn nhưng đành nín nhịn.
Hắn cầm lấy bàn tay đang buông thõng xuống của cô, kéo mạnh cô vào lòng.
Tiểu Tịnh mất đà ngã tới, nằm trọn trong vòng tay của Mãn Xuyên, khuôn mặt áp vào lồng ngực đang nóng rực của hắn.
"Nhưng ta không ngại, nàng lại muốn chạy mà từ chối ta?"
Tiểu Tịnh vội vàng thoát khỏi vòng tay đang giam cầm của hắn, lần này hắn không giữ chặt, cô dễ dàng vùng dậy.
Tiểu Tịnh lấm lét nhìn xung quanh, cửa chính đã bị hắn đóng nhưng còn cửa sổ thì đang mở toang.
Không suy nghĩ nhiều, Tiểu Tịnh lao thẳng đến cửa sổ nhảy xuống.
Mãn Xuyên giật mình, liền lập tức muốn đến ngăn cản.
Nhưng không, Tiểu Tịnh đã nhảy xuống, đây là tầng hai của quán trà đạo nên không quá cao.
Tiểu Tịnh lại có khinh công, đáp đất rất nhẹ nhàng, còn ngoái đầu lại cười vẻ đắc thắng.
Mãn Xuyên từ trên bệ cửa sổ nhìn xuống bên dưới, thấy cô an toàn hắn thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái này thật là làm liều mà.
•••
"Chủ nhân, rốt cuộc người chủ đứng sau lưng tên gia nô ấy là ai mà ngài lại nhượng bộ như vậy".
Gia Cát Khiêm mạnh bạo cốc đầu hắn một cú đau, ánh mắt sắc bén lườm hắn một cái, "A Hổ, ngươi đi theo ta lâu như vậy mà không nhận ra đó là lệnh bài của gia tộc nhất đẳng sao".
A Hổ mới ngờ ngợ, không phải hắn không nhận ra mà là trong Trung Dương này tổng cộng chỉ có tam đại gia tộc nhất đẳng.
Mà nhà họ Gia Cát quan hệ với cả ba gia tộc đều rất tốt, hầu như đều đã gặp qua tất cả các vị nhân vật lớn.
Nhưng tên gia nô khi nãy nhìn vô cùng xa lạ, chưa gặp bao giờ.
"Chủ nhân, có khi nào là giả mạo không, chẳng phải các thiếu gia của nhất đẳng ngài đều quen biết sao?", A Hổ nhỏ giọng nói với Gia Cát Khiêm.
"Đồ ngốc nhà ngươi, gia tộc nhất đẳng ai dám to gan giả mạo chỉ có con đường chết, vã lại đấy là lệnh bài của Mãn gia đấy!", Gia Cát Khiêm lạnh giọng trách cứ.
Phải, ai dám giả mạo chứ.
Mấy năm trước có một kẻ to gan dám lấy danh nghĩa nhất đẳng đi bóc lột dân chúng, kết quả hắn bị bắt trói, chết vô cùng thảm, xác còn bị ném xuống vực Tử Ngục làm thức ăn cho đám quái thai.
Từ đó về sau ai ai cũng khiếp sợ, những kẻ nhen nhóm có ý đồ xấu muốn lợi dụng danh tiếng đều bị dập tắt.
Vừa hay Gia Cát Khiêm đã nói, đó là người của Mãn gia.
Khoan đã, Mãn gia có một người trước nay chưa từng công khai thân phận, lẽ nào...
A Hổ liền luống cuống, "Người đừng nói vị này là nhị Mãn đấy chứ?"
Gia Cát Khiêm đưa mắt nhìn hắn, tỏ vẻ khen ngợi, "Xem ra lần này ngươi thông minh, động não nhanh hơn rồi đấy!"
Lời nói này như muốn khẳng định A Hổ đã nói đúng, hắn tái mặt, đụng vào ai không đụng lại đi trúng vào Mãn gia, còn là nhị Mãn.
Lúc đó A Hổ hắn còn hung hăng như vậy xem ra lần này thảm rồi.
Gia Cát Khiêm nhìn dáng vẻ sợ sệt mặt cắt không còn chút máu của A Hổ thì cười khẩy, "Đừng lo, trước nay nhị Mãn chưa từng xuất đầu lộ diện nhưng không phải ta không biết, người này tuyệt nhiên không thích để bụng chuyện vặt".
A Hổ nghe thấy thế liền có chút khởi sắc, "Thật vậy sao thưa chủ nhân?"
"Tất nhiên, huống chi việc này chỉ liên quan đến một nữ nhân nhỏ bé, nếu bất quá ta sẽ nói đỡ cho ngươi một tiếng, dù sao Gia Cát gia và Mãn gia quan hệ không tồi, chả lẽ người này lại ngông cuồng đến độ không nể mặt đại công tử ta đây".
Gia Cát Khiêm nói với giọng chắc chắn và vô cùng ngạo mạng.
Tuy gia tộc hắn chỉ xếp vào nhị đẳng, nhưng thế lực lại nào có thua kém nhất đẳng cơ chứ.
Mà cái sai lầm của Gia Cát đại công tử đây chính là không hiểu rõ Mãn Xuyên mà lại nói chắc như đinh đóng cột như vậy.
Tuy Mãn Xuyên không chấp nhặt chuyện nhỏ nhưng chuyện lớn quyết truy không tha, nhưng Gia Cát Khiêm nào có biết mọi chuyện liên quan đến 'nữ nhân nhỏ bé' mà hắn nghĩ... đối với Mãn Xuyên đều là chuyện lớn, vô cùng lớn.
Vì sao?
Vì Mãn Xuyên đã để tâm đến cô gái nhỏ này rồi.
•••
Hôm nay ngôi nhà của Tiểu Tịnh lại có người ra vào, lục đục chuyển đồ vào trong.
Nhưng tất cả những thứ này đều không phải do Tiểu Tịnh cô truyền âm đặt mua từ cửa hàng.
Mãi gặng hỏi bọn họ mới nói là do nhị Mãn gia đặt giao tới.
Bây giờ Mãn Xuyên nói vậy thì mới giật mình, rốt cuộc hắn là ai?
Mãn Xuyên lại nói tiếp, "Tất cả mọi người trong thành ai nấy đều nghĩ nàng đã là người của ta, rồi chuyện này cũng sẽ đến tai các gia tộc khác, nàng không theo ta liệu có yên ổn hay không?"
"Huynh là đang uy hiếp tôi?", Tiểu Tịnh nhất thời kích động, lại dám lấy danh nghĩa giúp cô mà mà muốn bắt cô trở thành người của hắn.
Tên này mặc kệ là người có tài cán hay quyền thế gì, cô không muốn bị người khác ra lệnh.
Từ đầu đến cuối mọi chuyện đều diễn ra trót lọt, có phải Tiểu Tịnh cô bị người này gài rồi không.
"Ta không uy hiếp, chỉ muốn nàng ở bên", giọng nói Mãn Xuyên dịu dàng lại mấy phần.
Tiểu Tịnh ra vẻ bất đắc dĩ, làm như rất hối tiếc, "Vị đại ca à, hình như ngài là nhân tộc đúng không, còn tôi, tôi là yêu tộc, tôi cũng muốn ở bên ngài lắm nhưng thật đáng tiếc quá..."
Nói rồi Tiểu Tịnh ra vẻ suy ngẫm, lắc đầu liên tục.
Mãn Xuyên nhìn cái dáng vẻ vờ vịt của Tiểu Tịnh, trong lòng lại rất muốn cười lớn nhưng đành nín nhịn.
Hắn cầm lấy bàn tay đang buông thõng xuống của cô, kéo mạnh cô vào lòng.
Tiểu Tịnh mất đà ngã tới, nằm trọn trong vòng tay của Mãn Xuyên, khuôn mặt áp vào lồng ngực đang nóng rực của hắn.
"Nhưng ta không ngại, nàng lại muốn chạy mà từ chối ta?"
Tiểu Tịnh vội vàng thoát khỏi vòng tay đang giam cầm của hắn, lần này hắn không giữ chặt, cô dễ dàng vùng dậy.
Tiểu Tịnh lấm lét nhìn xung quanh, cửa chính đã bị hắn đóng nhưng còn cửa sổ thì đang mở toang.
Không suy nghĩ nhiều, Tiểu Tịnh lao thẳng đến cửa sổ nhảy xuống.
Mãn Xuyên giật mình, liền lập tức muốn đến ngăn cản.
Nhưng không, Tiểu Tịnh đã nhảy xuống, đây là tầng hai của quán trà đạo nên không quá cao.
Tiểu Tịnh lại có khinh công, đáp đất rất nhẹ nhàng, còn ngoái đầu lại cười vẻ đắc thắng.
Mãn Xuyên từ trên bệ cửa sổ nhìn xuống bên dưới, thấy cô an toàn hắn thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái này thật là làm liều mà.
•••
"Chủ nhân, rốt cuộc người chủ đứng sau lưng tên gia nô ấy là ai mà ngài lại nhượng bộ như vậy".
Gia Cát Khiêm mạnh bạo cốc đầu hắn một cú đau, ánh mắt sắc bén lườm hắn một cái, "A Hổ, ngươi đi theo ta lâu như vậy mà không nhận ra đó là lệnh bài của gia tộc nhất đẳng sao".
A Hổ mới ngờ ngợ, không phải hắn không nhận ra mà là trong Trung Dương này tổng cộng chỉ có tam đại gia tộc nhất đẳng.
Mà nhà họ Gia Cát quan hệ với cả ba gia tộc đều rất tốt, hầu như đều đã gặp qua tất cả các vị nhân vật lớn.
Nhưng tên gia nô khi nãy nhìn vô cùng xa lạ, chưa gặp bao giờ.
"Chủ nhân, có khi nào là giả mạo không, chẳng phải các thiếu gia của nhất đẳng ngài đều quen biết sao?", A Hổ nhỏ giọng nói với Gia Cát Khiêm.
"Đồ ngốc nhà ngươi, gia tộc nhất đẳng ai dám to gan giả mạo chỉ có con đường chết, vã lại đấy là lệnh bài của Mãn gia đấy!", Gia Cát Khiêm lạnh giọng trách cứ.
Phải, ai dám giả mạo chứ.
Mấy năm trước có một kẻ to gan dám lấy danh nghĩa nhất đẳng đi bóc lột dân chúng, kết quả hắn bị bắt trói, chết vô cùng thảm, xác còn bị ném xuống vực Tử Ngục làm thức ăn cho đám quái thai.
Từ đó về sau ai ai cũng khiếp sợ, những kẻ nhen nhóm có ý đồ xấu muốn lợi dụng danh tiếng đều bị dập tắt.
Vừa hay Gia Cát Khiêm đã nói, đó là người của Mãn gia.
Khoan đã, Mãn gia có một người trước nay chưa từng công khai thân phận, lẽ nào...
A Hổ liền luống cuống, "Người đừng nói vị này là nhị Mãn đấy chứ?"
Gia Cát Khiêm đưa mắt nhìn hắn, tỏ vẻ khen ngợi, "Xem ra lần này ngươi thông minh, động não nhanh hơn rồi đấy!"
Lời nói này như muốn khẳng định A Hổ đã nói đúng, hắn tái mặt, đụng vào ai không đụng lại đi trúng vào Mãn gia, còn là nhị Mãn.
Lúc đó A Hổ hắn còn hung hăng như vậy xem ra lần này thảm rồi.
Gia Cát Khiêm nhìn dáng vẻ sợ sệt mặt cắt không còn chút máu của A Hổ thì cười khẩy, "Đừng lo, trước nay nhị Mãn chưa từng xuất đầu lộ diện nhưng không phải ta không biết, người này tuyệt nhiên không thích để bụng chuyện vặt".
A Hổ nghe thấy thế liền có chút khởi sắc, "Thật vậy sao thưa chủ nhân?"
"Tất nhiên, huống chi việc này chỉ liên quan đến một nữ nhân nhỏ bé, nếu bất quá ta sẽ nói đỡ cho ngươi một tiếng, dù sao Gia Cát gia và Mãn gia quan hệ không tồi, chả lẽ người này lại ngông cuồng đến độ không nể mặt đại công tử ta đây".
Gia Cát Khiêm nói với giọng chắc chắn và vô cùng ngạo mạng.
Tuy gia tộc hắn chỉ xếp vào nhị đẳng, nhưng thế lực lại nào có thua kém nhất đẳng cơ chứ.
Mà cái sai lầm của Gia Cát đại công tử đây chính là không hiểu rõ Mãn Xuyên mà lại nói chắc như đinh đóng cột như vậy.
Tuy Mãn Xuyên không chấp nhặt chuyện nhỏ nhưng chuyện lớn quyết truy không tha, nhưng Gia Cát Khiêm nào có biết mọi chuyện liên quan đến 'nữ nhân nhỏ bé' mà hắn nghĩ... đối với Mãn Xuyên đều là chuyện lớn, vô cùng lớn.
Vì sao?
Vì Mãn Xuyên đã để tâm đến cô gái nhỏ này rồi.
•••
Hôm nay ngôi nhà của Tiểu Tịnh lại có người ra vào, lục đục chuyển đồ vào trong.
Nhưng tất cả những thứ này đều không phải do Tiểu Tịnh cô truyền âm đặt mua từ cửa hàng.
Mãi gặng hỏi bọn họ mới nói là do nhị Mãn gia đặt giao tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.