Chương 39: Sao Cô Không Hỏi Tôi Là Ai?
Tieuanh451
08/04/2021
"Những gì ngài căn dặn thuộc hạ đều đã hoàn thành"
"Tốt, ngươi đi nghỉ đi, vất vả rồi"
Người đó rời đi, chỉ một bước nhảy liền như hóa thành chim trên trời, không hề quay đầu lại.
Mãn Xuyên cầm trên tay tất cả những thứ vừa được đưa đến, trên khuôn mặt là sự đắc thắng đang tràn trề.
Trong mấy ngày tiếp theo, mọi thứ vẫn trôi qua một cách rất êm đềm như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, phía Mãn Xuyên vẫn bĩnh tĩnh giữ yên lặng làm đối phương rơi vào tâm lý thấp thỏm, mọi nhất cử nhất động đều trở thành thật cẩn thận.
Rồi tiếp đó, từng ngày, từng ngày một đều nhẹ nhàng trôi qua, Trần Tiểu Tịnh sống dưới căn hầm trong lòng đất thật không hề dễ chịu gì, tuy không bị hành hạ, một ngày cơm ăn ba bữa nhưng lủi thủi mãi trong một không gian bốn bề chật hẹp thật khiến cho con người ta nảy sinh cảm giác bị vứt bỏ.
Chẳng lẽ nào đúng như lời lão già béo xệ kia nói, Mãn Xuyên sẽ không để tâm đến sự sống còn của mình…sẽ nhanh chóng đi tìm một cô tình nhân mới…
Tên khốn đáng chết!
Thế mà lại bảo yêu ta, đợi Trần Tiểu Tịnh ta ra khỏi phòng giam này sẽ xử lý hắn một trận, mãi mãi cạch mặt hắn, dám lừa dối bổn cô nương ta!
Đúng rồi khi các bạn đã theo dõi đến khúc truyện này có phải đã từng nghĩ tại sao Trần Tiểu Tịnh không còn sự khống chế pháp lực khi không ở gần Mãn Xuyên nữa nhưng vẫn không thông minh hơn phá vỡ tường thoát ra hay không, là do quá ngốc hay quá dựa dẫm. Ừm cô ấy đã thử rồi chứ, nhưng chúng ta cứ thử nghĩ lại xem nào, lầu xanh còn chưa thoát được thì chỗ này cũng đừng hòng thoát được nhá. Mọi người đừng trách tôi tại sao tạo hình cô nàng này quá yếu, nếu tôi thiết kế cho cô ấy toàn năng quá thì sẽ chẳng còn cần Mãn Xuyên làm gì và đến khi đấy tôi cũng chẳng biết viết thế nào cho mọi người đọc đâu. Okay phần nói nhảm của tôi kết thúc nha cả nhà!!!
Đang suy nghĩ bơ vơ, Tiểu Tịnh giật bắn mình khi bức tường trước mặt bỗng dưng vỡ toang, các mảnh đá vỡ rơi tung tóe, khói bụi mịt mù che mờ cả mắt.
Một cơn gió mạnh ập đến làm cô không khỏi bất ngờ, cả người bị thổi khiến thân thể dán sát vào tường chỉ có thể co mình lại để đỡ gió.
Khi mọi thứ đã qua đi, trước mắt Trần Tiểu Tịnh là một đội lính.
Những người trong đội đều là thanh niên trai tráng vạm vỡ, trên khuôn mặt in hằn nét thuần thục của sự trưởng thành.
Chẳng mấy chốc, người dẫn binh từ sau trong đám người bước ra, khi Trần Tiểu Tịnh cố gắng nhìn thật kĩ người này thoạt trong đáy mắt của cô hiện rõ sự thất vọng.
Người này…cô chưa từng gặp gỡ…chưa từng quen biết…
Anh ta đến đỡ lấy cô từ trong đống gạch đổ, còn không ngừng gọi tên cô để cô có thể lấy lại ý thức của bản thân.
"Trần Tiểu Tịnh…Trần Tiểu Tịnh…"
Khoang đã, người này vì sao lại biết tên mình, vừa…vừa nãy có phải nhìn nhầm rồi không?
Tiểu Tịnh mở mắt một lần nữa, càng mong chờ hơn, nhưng không, vừa rồi cô không nhìn nhầm, quả thật người này cô chưa từng gặp.
Anh ta có một vết sẹo dài trên mặt nhìn vô cùng cứng rắn, nhưng ngũ quan của anh ta lại có đôi chút quen thuộc, đã từng nhìn thấy ở đâu đó…
Sau khi Trần Tiểu Tịnh được đưa hẳn ra bên ngoài liền có hai người tì nữ lớn tuổi đứng sẳn ở đó, họ đưa tay dìu cô đi đến chiếc ghế cùng cái lọng che, bắt đầu săn sóc tỉ mỉ.
Một người khoác lên vai Tiểu Tịnh một chiếc chăn mỏng người còn lại ân cần đưa cho cô tách trà ấm, Tiểu Tịnh cầm lấy, không vội uống ngay mà vẫn còn cầm mân mê trên tay.
Ánh mắt cô như tìm kiếm khắp nơi, chỉ mong nhìn thấy được thân ảnh quen thuộc, nhưng không…người cô tìm kiếm cả buổi vẫn không hề xuất hiện dù chỉ một vài giây ngắn ngủi.
Một chiếc khăn được thấm nước chạm vào mặt của cô làm cô giật mình kéo thần trí cô trở về hiện tại, người tì nữ thấy vậy liền xoắn xuýt, "Ôi tôi sẽ nhẹ tay hơn, tiểu thư không sao chứ?"
"À không sao, vừa rồi chỉ hơi giật mình thôi", nói rồi, Tiểu Tịnh trầm mặc nhìn vào tách trà đang thổi khói nhè nhẹ trong tay.
Thấy cô tâm trạng không được tốt, tì nữ còn lại mới hỏi, "Tiểu thư cô có đói không chúng tôi liền đi chuẩn bị thức ăn cho cô".
"Không, tôi không đói"
Người tì nữ ấy giống như không nghe thấy lời của Tiểu Tịnh, vẫn một mực quay đi sau bưng một bát canh chạy lại, bày ra trước mặt cô.
Đồ ăn đã được đặt sẳn, đến nước này Tiểu Tịnh cũng không thể chối từ đành miễn cưỡng cầm thìa khuấy vào.
Một ánh mắt sắc như dao găm nhìn vào Tiểu Tịnh, cô quay lại nhìn...
Thẩm Nguyệt...bộ dạng cô ta rất thê thảm, bao nhiêu thù hận chất chứa của cô ta đều đổ dồn lên người Tiểu Tịnh.
Ánh mắt rét lạnh của Thẩm Nguyệt chợt loé lên, cô ta vùng vẩy thoát ra khỏi vòng kìm hãm của binh lính, như điên như dại lao đến Tiểu Tịnh, hệt như một con thú hoang.
"Là ngươi...chính là ngươi..."
Vừa gào thét cô ta vừa lao vào như muốn cáu xé Tiểu Tịnh mặc kệ đám tì nữ và binh lính ngăn cản.
"Trần Tiểu Tịnh...nếu như không có con tiện nhân nhà ngươi thì ta đã không phải thê thảm như thế này..."
Thẩm Nguyệt gằn từng chữ, mỗi lời lẽ của cô ta đều rất cay nghiệt, Tiểu Tịnh cũng trở nên khiếp sợ.
Cô ta cứ lao đánh đấm loạn xạ, hai tì nữ không quản thân mình ôm lấy Tiểu Tịnh bảo vệ trong lòng.
Thẩm Nguyệt tự dưng miệng phun ra một ngụm máu, máu tanh tung toé đầy cả bàn.
Vừa rồi là Thẩm Nguyệt bị người đánh trúng, phát đánh đó lại là từ người đã cứu Trần Tiểu Tịnh, anh ta đứng xa cả hơn chục thước mà đòn đánh lại vô cùng chuẩn xác.
Khi Thẩm Nguyệt vừa mới ngã xuống, chưa đầy một cái chớp mắt đã có một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện cướp cô ta đi.
Nhìn thấy người bị cướp ngay trước mắt, binh lính vô cùng hoảng loạn, mặt tái đi.
Nam nhân kia tiến lại gần, ra hiệu cho bọn họ lui ra, không mảy may để ý sự việc vừa rồi, bọn họ thở phào cung kính bước đi.
Anh ta lại bước tới gần hơn, hất đổ bát canh trên bàn, nước canh tiếp đất lập tức sủi bọt đỏ.
Trong canh có độc...?
Tiểu Tịnh nhìn thấy cũng thấy rùng mình, là ông trời trêu ngươi hay là cô tốt số?
Hai người nô tì mặt mũi sợ hãi, liên tục biện minh cho mình rồi bắt đầu khóc lóc.
"Là máu của Thẩm Nguyệt có độc, vừa rồi đã phun trúng bát canh mà thôi, các ngươi lui ra được rồi"
Hai người họ mừng rỡ, ríu rít một lúc rồi cũng lui ra.
Trần Tiểu Tịnh, từ đầu đến cuối rất lạ, luôn thất thần, miệng cũng không nói lấy một chữ.
"Sao cô không hỏi tôi là ai?"
"Tốt, ngươi đi nghỉ đi, vất vả rồi"
Người đó rời đi, chỉ một bước nhảy liền như hóa thành chim trên trời, không hề quay đầu lại.
Mãn Xuyên cầm trên tay tất cả những thứ vừa được đưa đến, trên khuôn mặt là sự đắc thắng đang tràn trề.
Trong mấy ngày tiếp theo, mọi thứ vẫn trôi qua một cách rất êm đềm như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, phía Mãn Xuyên vẫn bĩnh tĩnh giữ yên lặng làm đối phương rơi vào tâm lý thấp thỏm, mọi nhất cử nhất động đều trở thành thật cẩn thận.
Rồi tiếp đó, từng ngày, từng ngày một đều nhẹ nhàng trôi qua, Trần Tiểu Tịnh sống dưới căn hầm trong lòng đất thật không hề dễ chịu gì, tuy không bị hành hạ, một ngày cơm ăn ba bữa nhưng lủi thủi mãi trong một không gian bốn bề chật hẹp thật khiến cho con người ta nảy sinh cảm giác bị vứt bỏ.
Chẳng lẽ nào đúng như lời lão già béo xệ kia nói, Mãn Xuyên sẽ không để tâm đến sự sống còn của mình…sẽ nhanh chóng đi tìm một cô tình nhân mới…
Tên khốn đáng chết!
Thế mà lại bảo yêu ta, đợi Trần Tiểu Tịnh ta ra khỏi phòng giam này sẽ xử lý hắn một trận, mãi mãi cạch mặt hắn, dám lừa dối bổn cô nương ta!
Đúng rồi khi các bạn đã theo dõi đến khúc truyện này có phải đã từng nghĩ tại sao Trần Tiểu Tịnh không còn sự khống chế pháp lực khi không ở gần Mãn Xuyên nữa nhưng vẫn không thông minh hơn phá vỡ tường thoát ra hay không, là do quá ngốc hay quá dựa dẫm. Ừm cô ấy đã thử rồi chứ, nhưng chúng ta cứ thử nghĩ lại xem nào, lầu xanh còn chưa thoát được thì chỗ này cũng đừng hòng thoát được nhá. Mọi người đừng trách tôi tại sao tạo hình cô nàng này quá yếu, nếu tôi thiết kế cho cô ấy toàn năng quá thì sẽ chẳng còn cần Mãn Xuyên làm gì và đến khi đấy tôi cũng chẳng biết viết thế nào cho mọi người đọc đâu. Okay phần nói nhảm của tôi kết thúc nha cả nhà!!!
Đang suy nghĩ bơ vơ, Tiểu Tịnh giật bắn mình khi bức tường trước mặt bỗng dưng vỡ toang, các mảnh đá vỡ rơi tung tóe, khói bụi mịt mù che mờ cả mắt.
Một cơn gió mạnh ập đến làm cô không khỏi bất ngờ, cả người bị thổi khiến thân thể dán sát vào tường chỉ có thể co mình lại để đỡ gió.
Khi mọi thứ đã qua đi, trước mắt Trần Tiểu Tịnh là một đội lính.
Những người trong đội đều là thanh niên trai tráng vạm vỡ, trên khuôn mặt in hằn nét thuần thục của sự trưởng thành.
Chẳng mấy chốc, người dẫn binh từ sau trong đám người bước ra, khi Trần Tiểu Tịnh cố gắng nhìn thật kĩ người này thoạt trong đáy mắt của cô hiện rõ sự thất vọng.
Người này…cô chưa từng gặp gỡ…chưa từng quen biết…
Anh ta đến đỡ lấy cô từ trong đống gạch đổ, còn không ngừng gọi tên cô để cô có thể lấy lại ý thức của bản thân.
"Trần Tiểu Tịnh…Trần Tiểu Tịnh…"
Khoang đã, người này vì sao lại biết tên mình, vừa…vừa nãy có phải nhìn nhầm rồi không?
Tiểu Tịnh mở mắt một lần nữa, càng mong chờ hơn, nhưng không, vừa rồi cô không nhìn nhầm, quả thật người này cô chưa từng gặp.
Anh ta có một vết sẹo dài trên mặt nhìn vô cùng cứng rắn, nhưng ngũ quan của anh ta lại có đôi chút quen thuộc, đã từng nhìn thấy ở đâu đó…
Sau khi Trần Tiểu Tịnh được đưa hẳn ra bên ngoài liền có hai người tì nữ lớn tuổi đứng sẳn ở đó, họ đưa tay dìu cô đi đến chiếc ghế cùng cái lọng che, bắt đầu săn sóc tỉ mỉ.
Một người khoác lên vai Tiểu Tịnh một chiếc chăn mỏng người còn lại ân cần đưa cho cô tách trà ấm, Tiểu Tịnh cầm lấy, không vội uống ngay mà vẫn còn cầm mân mê trên tay.
Ánh mắt cô như tìm kiếm khắp nơi, chỉ mong nhìn thấy được thân ảnh quen thuộc, nhưng không…người cô tìm kiếm cả buổi vẫn không hề xuất hiện dù chỉ một vài giây ngắn ngủi.
Một chiếc khăn được thấm nước chạm vào mặt của cô làm cô giật mình kéo thần trí cô trở về hiện tại, người tì nữ thấy vậy liền xoắn xuýt, "Ôi tôi sẽ nhẹ tay hơn, tiểu thư không sao chứ?"
"À không sao, vừa rồi chỉ hơi giật mình thôi", nói rồi, Tiểu Tịnh trầm mặc nhìn vào tách trà đang thổi khói nhè nhẹ trong tay.
Thấy cô tâm trạng không được tốt, tì nữ còn lại mới hỏi, "Tiểu thư cô có đói không chúng tôi liền đi chuẩn bị thức ăn cho cô".
"Không, tôi không đói"
Người tì nữ ấy giống như không nghe thấy lời của Tiểu Tịnh, vẫn một mực quay đi sau bưng một bát canh chạy lại, bày ra trước mặt cô.
Đồ ăn đã được đặt sẳn, đến nước này Tiểu Tịnh cũng không thể chối từ đành miễn cưỡng cầm thìa khuấy vào.
Một ánh mắt sắc như dao găm nhìn vào Tiểu Tịnh, cô quay lại nhìn...
Thẩm Nguyệt...bộ dạng cô ta rất thê thảm, bao nhiêu thù hận chất chứa của cô ta đều đổ dồn lên người Tiểu Tịnh.
Ánh mắt rét lạnh của Thẩm Nguyệt chợt loé lên, cô ta vùng vẩy thoát ra khỏi vòng kìm hãm của binh lính, như điên như dại lao đến Tiểu Tịnh, hệt như một con thú hoang.
"Là ngươi...chính là ngươi..."
Vừa gào thét cô ta vừa lao vào như muốn cáu xé Tiểu Tịnh mặc kệ đám tì nữ và binh lính ngăn cản.
"Trần Tiểu Tịnh...nếu như không có con tiện nhân nhà ngươi thì ta đã không phải thê thảm như thế này..."
Thẩm Nguyệt gằn từng chữ, mỗi lời lẽ của cô ta đều rất cay nghiệt, Tiểu Tịnh cũng trở nên khiếp sợ.
Cô ta cứ lao đánh đấm loạn xạ, hai tì nữ không quản thân mình ôm lấy Tiểu Tịnh bảo vệ trong lòng.
Thẩm Nguyệt tự dưng miệng phun ra một ngụm máu, máu tanh tung toé đầy cả bàn.
Vừa rồi là Thẩm Nguyệt bị người đánh trúng, phát đánh đó lại là từ người đã cứu Trần Tiểu Tịnh, anh ta đứng xa cả hơn chục thước mà đòn đánh lại vô cùng chuẩn xác.
Khi Thẩm Nguyệt vừa mới ngã xuống, chưa đầy một cái chớp mắt đã có một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện cướp cô ta đi.
Nhìn thấy người bị cướp ngay trước mắt, binh lính vô cùng hoảng loạn, mặt tái đi.
Nam nhân kia tiến lại gần, ra hiệu cho bọn họ lui ra, không mảy may để ý sự việc vừa rồi, bọn họ thở phào cung kính bước đi.
Anh ta lại bước tới gần hơn, hất đổ bát canh trên bàn, nước canh tiếp đất lập tức sủi bọt đỏ.
Trong canh có độc...?
Tiểu Tịnh nhìn thấy cũng thấy rùng mình, là ông trời trêu ngươi hay là cô tốt số?
Hai người nô tì mặt mũi sợ hãi, liên tục biện minh cho mình rồi bắt đầu khóc lóc.
"Là máu của Thẩm Nguyệt có độc, vừa rồi đã phun trúng bát canh mà thôi, các ngươi lui ra được rồi"
Hai người họ mừng rỡ, ríu rít một lúc rồi cũng lui ra.
Trần Tiểu Tịnh, từ đầu đến cuối rất lạ, luôn thất thần, miệng cũng không nói lấy một chữ.
"Sao cô không hỏi tôi là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.