Chương 38: Tiểu Bảo Bối Của Nhị Ca
Tieuanh451
08/04/2021
Sau khi tiễn Mãn Xuyên rời Thẩm gia, Thẩm Lý trở lại vào đại sảnh, nghịch nữ nhà ông đúng là làm ông tức mà, thật là quá mặt.
Vốn nghĩ có thể oai phong đứng trước thằng oắt con Mãn Xuyên mà phỉ nhổ không ngờ chỉ vì sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Nguyệt mà bao nhiêu khí thế đều tiêu biến như quả bóng xì hơi.
Lão căm phẫn liếc lạnh con gái vẫn còn đang trong dáng vẻ si mê một cái, ngăn không được cơn tức giận mà trở về phòng.
Mãn Xuyên đang đi trên đường, khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt nghiêm nghị, trong đầu đang suy tính không biết bao nhiêu lối rẽ cho kế hoạch của mình.
Vừa nãy còn ở phủ của lão Thẩm, nguyên thần của hắn phản ứng rất mạnh, mảnh vỡ của Tiểu Tịnh đang trong cơ thể hắn cảm nhận rất rõ ràng.
Không những gần mà còn rất gần…
Đêm khuya ngày hôm đó, tại phủ Thẩm gia.
"Chẳng mấy khi chủ quản đích thân đến đây, Thẩm Lý tôi xin kính ngài một chén".
Ngồi ở phía đối diện là một nam nhân có tầm vóc gầy gò, khăn che kín mặt, vị trí ghế ngồi còn khuất trong bóng tối.
Hắn cử chỉ nhã nhặn, nhẹ nhàng đưa tay ra nhưng không nhận lấy ly rượu mà từ từ đẩy xuống ý bảo không tiếp rượu.
Tay Thẩm Lý có phần lúng túng, người ngồi đối diện mới lên tiếng xem như cắt đi tình huống khó xử, "Chỉ là hôm nay trong người tôi sức khỏe có phần không được tốt, ly rượu này xin từ chối nhận, hôm khác sẽ tạ lỗi với ông".
Âm thanh từ tốn, giọng nói đầy vẻ thư sinh, ngữ điệu cao ngạo làm người ta không thể nào bắt
lỗi.
"A ra là như vậy, thất lễ thất lễ", Thẩm Lý bộ dạng nịnh bợ cười khiêm nhường, đặt ly rượu vẫn còn đầy xuống bàn.
"Đã tóm được rồi?"
"Phải! Đang nhốt dưới hầm, dưới chỗ chúng ta đang ngồi"
"Thời gian kéo dài đã lâu như vậy, có phải hôm nay tôi nên cho ông một lời khen không?", nam nhân trầm giọng, dứt lời cử chỉ càng thêm phần cao ngạo.
Thẩm Lý nghe xong thì lạnh cả sống lưng, đây rõ ràng không phải một lời khen mà là một lời cảnh cáo, nếu lần khác còn làm việc chậm trễ kéo dài e là nhà họ Thẩm này chẳng mấy chốc sẽ bị xóa sổ.
Ông không trả lời mà chỉ cuối gằm mặt đắm chìm trong nhưng lo toang sợ hãi cho đến khi hắn quét mắt qua ông, khi đấy mới dám ngẩng đầu lên gật lấy gật để như gà mổ thóc.
Nam nhân ấy im lặng, chiếc chuông gió treo trước cửa khẽ kêu lên vào tiếng leng keng, một cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo mùi hương của gỗ trầm, hắn biến mất, biến mất một cách quỷ dị.
Mãn Long suýt nữa phun ra cả nước, hai mắt mở to,"Nhị ca, không phải chứ, lại có kẻ dám bắt cóc tiểu bảo bối của huynh à, kẻ nào lại dám to gan như thế hả?"
"Huynh…huynh mau nói xem là kẻ nào đệ đây nhất định đi xử lý hắn…"
Mãn Xuyên bình tĩnh, vừa nhấp một ngụm trà liền bỏ tách xuống, chuyện này hắn tự giải quyết được, hắn không muốn người khác nhúng tay vào.
Kẻ nào dám hống hách trước mặt ta, nhất định không thể được sống yên ổn!
"Không cần đệ gây thêm phiền phức, mau quay về mà tự giải quyết đống rắc rối của đệ đi, mấy hôm nay cha đang đau đầu lắm đấy"
Nhắc đến chuyện này Mãn Long có phần chột dạ, bản tính trăng hoa của tên này trị muôn đời không khỏi, hết gạ gẫm con gái nhà này lại đi chọc ghẹo tiểu thư nhà kia.
Rước thêm không biết bao nhiêu cái đuôi bên mình, đến nỗi phải đi trốn mấy hôm để tìm cách cắt dứt lằng nhằng với người ta nhưng không ngờ họ lại đến thẳng đại phủ nhà họ Mãn đòi người, buộc Mãn Lập phải giao con trai ra.
Thế mà Mãn Long lại đi trốn biệt tích, làm cho mọi việc nháo nhào cả lên, Mãn lão gia không đau đầu mới là lạ.
Khó khăn lắm quý vị phụ huynh mới có thể thương lượng thỏa hiệp với mấy nhà kia, mọi chuyện mới có thể lắng xuống được vài phần.
Thằng con nghịch tử thấy thế mới thò đầu mò về nhưng lại không dám đến hành lễ với cha nên liền chạy sang phủ của nhị huynh lánh nạn lại nghe tiểu bảo bối của huynh ấy bị người ta bắt đi nên tinh thần phơi phới, hùng hùng hổ hổ muốn tìm tên nào đó tính sổ.
Thế mà Mãn Xuyên lại rất 'tốt bụng' nhắc đến 'công trạng' của Mãn Long làm cho ai kia lại yểu xìu mất hết cả khí phách.
"Nhị huynh à, đệ rất có lòng muốn giúp huynh tại sao huynh lại không cảm khích mà còn bảo đệ gây phiền phức cơ chứ…"
Mãn Xuyên dáng vẻ ung dung, "Chỉ cần đệ không làm gì, đó là đã giúp ta rất nhiều rồi, nói đến đây thôi, đệ mau quay về đi còn không ta cho người đích thân nói cho cha mau đến bắt đệ về xử tội"
Mãn Long nghe đến từng lời cuối cùng thì tặc lưỡi, không phải chứ, mới có như thế mà đã muốn đuổi người rồi à.
Thật đúng là không biết khoang nhượng là gì.
Chẳng còn cách nào khác, Mãn Long phải mau chóng rời đi, không khéo lát nữa tâm trạng nhị huynh của hắn không tốt lại ném hắn về phủ của cha thì toi công mấy ngày nay mất thôi.
Mãn Xuyên ngồi ngay đó, đệ đệ của hắn vừa mới rời đi thì liền có người chạy lại.
Người này khinh công từ mái ngói đối diện phi xuống, đáp đất ngay trước cửa, nhìn thấy tướng soái đang ngồi bên trong, hắn liền đi vào.
Hắn đứng trước mặt Mãn Xuyên đưa tay hành lễ, miệng chỉ hô lên ngắn gọn hai chữ "Tướng soái".
Chỉ chờ đợi một cái gật đầu nhẹ, hắn liền lấy trong áo ra một phong bao giấy và một cái túi bằng da thú đặt xuống bàn trước mặt.
Vốn nghĩ có thể oai phong đứng trước thằng oắt con Mãn Xuyên mà phỉ nhổ không ngờ chỉ vì sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Nguyệt mà bao nhiêu khí thế đều tiêu biến như quả bóng xì hơi.
Lão căm phẫn liếc lạnh con gái vẫn còn đang trong dáng vẻ si mê một cái, ngăn không được cơn tức giận mà trở về phòng.
Mãn Xuyên đang đi trên đường, khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt nghiêm nghị, trong đầu đang suy tính không biết bao nhiêu lối rẽ cho kế hoạch của mình.
Vừa nãy còn ở phủ của lão Thẩm, nguyên thần của hắn phản ứng rất mạnh, mảnh vỡ của Tiểu Tịnh đang trong cơ thể hắn cảm nhận rất rõ ràng.
Không những gần mà còn rất gần…
Đêm khuya ngày hôm đó, tại phủ Thẩm gia.
"Chẳng mấy khi chủ quản đích thân đến đây, Thẩm Lý tôi xin kính ngài một chén".
Ngồi ở phía đối diện là một nam nhân có tầm vóc gầy gò, khăn che kín mặt, vị trí ghế ngồi còn khuất trong bóng tối.
Hắn cử chỉ nhã nhặn, nhẹ nhàng đưa tay ra nhưng không nhận lấy ly rượu mà từ từ đẩy xuống ý bảo không tiếp rượu.
Tay Thẩm Lý có phần lúng túng, người ngồi đối diện mới lên tiếng xem như cắt đi tình huống khó xử, "Chỉ là hôm nay trong người tôi sức khỏe có phần không được tốt, ly rượu này xin từ chối nhận, hôm khác sẽ tạ lỗi với ông".
Âm thanh từ tốn, giọng nói đầy vẻ thư sinh, ngữ điệu cao ngạo làm người ta không thể nào bắt
lỗi.
"A ra là như vậy, thất lễ thất lễ", Thẩm Lý bộ dạng nịnh bợ cười khiêm nhường, đặt ly rượu vẫn còn đầy xuống bàn.
"Đã tóm được rồi?"
"Phải! Đang nhốt dưới hầm, dưới chỗ chúng ta đang ngồi"
"Thời gian kéo dài đã lâu như vậy, có phải hôm nay tôi nên cho ông một lời khen không?", nam nhân trầm giọng, dứt lời cử chỉ càng thêm phần cao ngạo.
Thẩm Lý nghe xong thì lạnh cả sống lưng, đây rõ ràng không phải một lời khen mà là một lời cảnh cáo, nếu lần khác còn làm việc chậm trễ kéo dài e là nhà họ Thẩm này chẳng mấy chốc sẽ bị xóa sổ.
Ông không trả lời mà chỉ cuối gằm mặt đắm chìm trong nhưng lo toang sợ hãi cho đến khi hắn quét mắt qua ông, khi đấy mới dám ngẩng đầu lên gật lấy gật để như gà mổ thóc.
Nam nhân ấy im lặng, chiếc chuông gió treo trước cửa khẽ kêu lên vào tiếng leng keng, một cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo mùi hương của gỗ trầm, hắn biến mất, biến mất một cách quỷ dị.
Mãn Long suýt nữa phun ra cả nước, hai mắt mở to,"Nhị ca, không phải chứ, lại có kẻ dám bắt cóc tiểu bảo bối của huynh à, kẻ nào lại dám to gan như thế hả?"
"Huynh…huynh mau nói xem là kẻ nào đệ đây nhất định đi xử lý hắn…"
Mãn Xuyên bình tĩnh, vừa nhấp một ngụm trà liền bỏ tách xuống, chuyện này hắn tự giải quyết được, hắn không muốn người khác nhúng tay vào.
Kẻ nào dám hống hách trước mặt ta, nhất định không thể được sống yên ổn!
"Không cần đệ gây thêm phiền phức, mau quay về mà tự giải quyết đống rắc rối của đệ đi, mấy hôm nay cha đang đau đầu lắm đấy"
Nhắc đến chuyện này Mãn Long có phần chột dạ, bản tính trăng hoa của tên này trị muôn đời không khỏi, hết gạ gẫm con gái nhà này lại đi chọc ghẹo tiểu thư nhà kia.
Rước thêm không biết bao nhiêu cái đuôi bên mình, đến nỗi phải đi trốn mấy hôm để tìm cách cắt dứt lằng nhằng với người ta nhưng không ngờ họ lại đến thẳng đại phủ nhà họ Mãn đòi người, buộc Mãn Lập phải giao con trai ra.
Thế mà Mãn Long lại đi trốn biệt tích, làm cho mọi việc nháo nhào cả lên, Mãn lão gia không đau đầu mới là lạ.
Khó khăn lắm quý vị phụ huynh mới có thể thương lượng thỏa hiệp với mấy nhà kia, mọi chuyện mới có thể lắng xuống được vài phần.
Thằng con nghịch tử thấy thế mới thò đầu mò về nhưng lại không dám đến hành lễ với cha nên liền chạy sang phủ của nhị huynh lánh nạn lại nghe tiểu bảo bối của huynh ấy bị người ta bắt đi nên tinh thần phơi phới, hùng hùng hổ hổ muốn tìm tên nào đó tính sổ.
Thế mà Mãn Xuyên lại rất 'tốt bụng' nhắc đến 'công trạng' của Mãn Long làm cho ai kia lại yểu xìu mất hết cả khí phách.
"Nhị huynh à, đệ rất có lòng muốn giúp huynh tại sao huynh lại không cảm khích mà còn bảo đệ gây phiền phức cơ chứ…"
Mãn Xuyên dáng vẻ ung dung, "Chỉ cần đệ không làm gì, đó là đã giúp ta rất nhiều rồi, nói đến đây thôi, đệ mau quay về đi còn không ta cho người đích thân nói cho cha mau đến bắt đệ về xử tội"
Mãn Long nghe đến từng lời cuối cùng thì tặc lưỡi, không phải chứ, mới có như thế mà đã muốn đuổi người rồi à.
Thật đúng là không biết khoang nhượng là gì.
Chẳng còn cách nào khác, Mãn Long phải mau chóng rời đi, không khéo lát nữa tâm trạng nhị huynh của hắn không tốt lại ném hắn về phủ của cha thì toi công mấy ngày nay mất thôi.
Mãn Xuyên ngồi ngay đó, đệ đệ của hắn vừa mới rời đi thì liền có người chạy lại.
Người này khinh công từ mái ngói đối diện phi xuống, đáp đất ngay trước cửa, nhìn thấy tướng soái đang ngồi bên trong, hắn liền đi vào.
Hắn đứng trước mặt Mãn Xuyên đưa tay hành lễ, miệng chỉ hô lên ngắn gọn hai chữ "Tướng soái".
Chỉ chờ đợi một cái gật đầu nhẹ, hắn liền lấy trong áo ra một phong bao giấy và một cái túi bằng da thú đặt xuống bàn trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.