Chương 160: Chàng sẽ chán ghét ta sao?
Tố Tố Tuyết
04/01/2017
Quan Nguyên Hạc nhìn Tuệ An rúc trong
ngực mình, thấy nàng cười tươi như hoa, trong mắt mang theo sung sướng
vui vẻ, mặt mày cong cong, ngay cả hai gò má cũng bởi vì cười lâu mà ửng đỏ. Nhìn nàng cười như vậy, gương mặt xinh xắn đầy thỏa mãn, trong lòng Quan Nguyên Hạc cũng ấm áp theo.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, y liền cảm giác được trái tim mình đều mềm nhũn ra, trong mắt của càng nồng đậm vui vẻ. Tuệ An vẫn cười mãi một hồi, gặp Quan Nguyên Hạc không phản ứng, lúc này mới ngước mắt nhìn y, lại thấy trên mặt y toát ra sủng ái cùng dung túng.
Vẻ mặt như vậy có lẽ ngay cả Quan Nguyên Hạc cũng chưa từng nhận ra, nhưng Tuệ An lại cực kỳ thích nó. Nghĩ tới vừa rồi trong nhà thuỷ tạ, y không nói hai lời liền tiến đến đỡ nàng dậy, về sau còn ngăn cản trước mặt, che chở cho nàng, Tuệ An liền vui vẻ giương môi nở nụ cười.
Nàng thình lình nhổm người dậy, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống khóe mắt y, tràn đầy thành kính cùng cảm động.
Quan Nguyên Hạc bị động tác của nàng làm cho thân thể cứng đờ, trong lòng đầu tiên là run rẩy, sau đó lại cảm thấy cử động này của nàng rất là buồn cười.
Mỗi lần Tuệ An rơi lệ, hoặc là đôi mắt nàng sáng cười ý cười, y nhìn thấy bộ dáng động lòng người của nàng cũng sẽ nhịn không được hôn lên khóe mắt nàng, sâu tận đáy lòng, y luôn cảm thấy động tác này tràn đầy thương tiếc cùng chiều chuộng. Nhưng hôm nay nàng cũng hôn y như vậy, điều này khiến y vừa thích thú lại kỳ quái, còn chưa kịp phân biệt, Tuệ An đã ôm cổ của y, nháy mắt cười nói:
“Ta hại Mạnh Trắc phi mất mặt như thế, có phải rất xấu xa hay không?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy lại như có điều suy nghĩ, sau đó nhìn Tuệ An, lông mày liền hơi chau lên, nâng cằm nhỏ của nàng, nói:
“Ừm, Mạnh Trắc phi lần này mất hết mặt mũi, Thái tử há có thể dung thứ nàng, nàng chẳng khác nào muốn mạng của nàng ta cả. Quả thật rất xấu xa!”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, thấy sắc mặt y nghiêm túc, nụ cười trên mặt nàng bất giác cứng đờ, trong lòng cũng hoảng hốt theo.
Có nam tử nào mà không yêu thích nữ tử thiện lương mảnh mai, thế đạo này cũng chỉ tiếp nhận những nữ tử đoan trang nhã nhặn. Thế nhưng vừa rồi việc nàng làm ở Đông cung, tuy nói là ăn miếng trả miếng, nhưng rốt cuộc vẫn là hại một nữ tử thất thố như thế, thủ đoạn cực kỳ độc ác.
Nếu như đổi thành người khác, chỉ sợ có chết cũng sẽ không thừa nhận là rắp tâm hại người, tìm mọi cách che lấp là đằng khác, giờ phút này cũng phải ở trước mặt phu quân biểu hiện ra những cảm xúc như sợ hãi, hối hận cùng đau lòng… Thế nhưng nàng lại tươi cười vui vẻ, thản nhiên không biết hối cải.
Tuệ An phát hiện ở trước mặt Quan Nguyên Hạc nàng càng ngày càng không muốn che giấu nữa, cũng càng tạo thành thói quen triển khai ra tính cách thực sự, đã vô thức đắm mình trong sự sủng ái cùng dung túng của y, một Thẩm Tuệ An như vậy có còn là người y yêu thương nữa không?
Hai người hiện tại đúng là thời điểm tình nồng rực lửa, y hết lòng chiều chuộng nàng, huống chi chuyện hôm nay dù sao cũng là vì y nên mới phát sinh, y tự sẽ không trách cứ nàng, thế nhưng mai sau thì sao? Tương lai y nhớ tới chuyện này, có phải sẽ cảm thấy nàng ác ý âm độc, sinh lòng chán ghét với nàng hay không?
Tuệ An nghĩ tới những thứ này, liền cảm thấy thấy lạnh cả người, có chút mê man thất thố. Nhớ vừa rồi ở nhà thuỷ tạ, ánh mắt Quan Nguyên Hạc nhìn về phía Đoan Ninh công chúa lạnh lẽo như băng, còn mang theo vô số chán ghét, Tuệ An chỉ cảm thấy nếu ngày sau y cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng một cái, nàng nhất định ngay cả lòng muốn chết đều có.
Quan Nguyên Hạc không ngờ một câu nói của mình lại khiến Tuệ An thân thể cứng đờ, y khẽ nhướng mày, tay vẫn đặt ở cằm nàng dùng sức nâng lên, khiến cho Tuệ An ngẩng đầu nhìn mình, y ghé sát vào nàng, nghiêm túc nhìn nàng, hỏi:
“Làm sao thế?”
Tuệ An bị thanh âm vừa ôn hòa lại dè dặt thanh của y làm cho bừng tỉnh, hốc mắt bất giác ửng hồng. Quan Nguyên Hạc liền cau mày, chăm chú nhìn nàng, lại hỏi một tiếng:
“Rốt cuộc làm sao vậy?”
Lần này thanh âm của y đã là mang theo mấy phần vội vàng cùng lo lắng, Tuệ An nghe tiếng, hốc mắt cảm thấy chua chát, nàng yên lặng nhìn Quan Nguyên Hạc.
Là từ lúc nào, chỉ cần y ở bên cạnh, nàng sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc này đến quá nhanh, khiến nàng cứ luôn nơm nớp lo sợ một ngày kia nó sẽ đột nhiên biến mất, kéo nàng trở về cuộc sống cô đơn tịch mịch trước kia…
Tuệ An nhìn Quan Nguyên Hạc, bắt lấy vạt áo của y, nhẹ giọng hỏi:
“Ta hư hỏng như vậy, ngày sau… Chàng sẽ chán ghét ta sao?”
Quan Nguyên Hạc sững sờ, y không ngờ mình chẳng qua chỉ nói đùa một câu, Tuệ An lại cho là thật, hơn nữa còn tác động đến cảm xúc của nàng lớn như vậy. Y cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn Tuệ An khóe mắt hồng hồng, đôi con ngươi tràn trề nghiêm túc cùng bất an, trong lòng y vừa xót xa lại khó chịu. Quan Nguyên Hạc bỏ tay khỏi cằm nàng, nhè nhẹ vuốt ve khóe mắt Tuệ An, cũng nghiêm túc nói:
“Ta liền thích nàng xấu xa như vậy, là người của Quan Nguyên Hạc ta!”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, trong lòng dần dần tiêu tan nỗi sợ, không khỏi rúc vào trong lòng y, áp mặt vào khuôn ngực vững chãi, xiết chặt cánh tay ôm lấy eo Quan Nguyên Hạc, cong môi nở nụ cười, mềm mại nói:
“Vĩnh viễn cũng không được chán ghét ta!”
Nàng cười, trong mắt lại rơi lệ, xuyên thấu qua xiêm y mùa hè, trực tiếp thấm vào da thịt. Quan Nguyên Hạc ôm Tuệ An, cảm nhận được trước ngực có một tia ấm áp ướt át, hai hàng lông mày của y càng chau chặt hơn, thanh âm lại thong thả hữu lực nói:
“Ừ, vĩnh viễn.”
Nói xong lại ôm cả Tuệ An vào lòng, làm cho nàng ngồi lên đùi mình, sít sao nhốt chặt nàng, không có ý mở miệng.
Tuệ An của y… Dường như đặc biệt yếu ớt trên mặt tình cảm, nàng bất an, là do tên phụ thân kia của nàng ảnh hưởng sao?
Tuệ An chôn ở cổ của y, chìm trong hơi thở ấm áp như ánh mặt trời tản mát ra từ trên người y, trong lòng liền tràn đầy ỷ lại cùng rung động, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lông mi chớp động, nhổm người ngậm lấy môi Quan Nguyên Hạc.
Quan Nguyên Hạc bị nàng kéo khỏi dòng suy nghĩ, khó có khi nào nàng chịu chủ động như vậy, y ngốc mới bỏ qua, lúc này liền chuyển tay đặt ở sau đầu nàng, chế trụ cái gáy. Lưỡi của y cũng dựa thế đưa vào giữa răng môi đang hé mở của nàng, không tốn chút sức nào bắt lấy đầu lưỡi nhẵn nhụi ướt át kia, dây dưa không thả. Tay của y cũng thuận thế đặt ở hông của nàng, vuốt ve lên trên, Tuệ An bị y xoa bóp một hồi, toàn thân như nhũn ra, hô hấp cũng không thuận, lúc này mới giãy dụa một chút.
Quan Nguyên Hạc mạnh mẽ cắn mút đầu lưỡi mềm mại khéo léo của nàng, mãi sau mới hơn thả ra, nhìn cánh môi đỏ thắm của nàng, lại cúi đầu hôn thêm một chút, thấy Tuệ An đỏ mặt nhắm mắt không nói lời nào, y liền cười nhìn về phía cần cổ trắng muốt như ngọc kia.
Nghĩ tới vừa rồi ở trong nhà thuỷ tạ, nàng một hắc y linh hoạt chuyển động, cơn nóng vừa được đè xuống dưới hạ thân y lại vọt lên, bạc môi chưa thoả mãn liền rơi vào cần cổ trắng mịn, một đường khẽ hôn, dần dần lại biến thành gặm cắn, nhanh chóng di chuyển vào trong vạt áo.
Quan Nguyên Hạc vùi ở hai luồng mềm mại liếm láp một hồi, nghe bên tai vang lên tiếng rên nhỏ vụn của Tuệ An, lúc này mới ngẩng đầu lên, đập vào mắt là hai gò má đỏ ửng, chân mày khóe mắt của nàng đều lộ ra hạnh phúc cùng ngọt ngào, Quan Nguyên Hạc nhìn mà không thể kiềm chế.
Đợi nàng chớp chớp lông mi khẽ mở mắt ra, y nhưng lại xấu xa nở nụ cười, cúi đầu ngậm lấy đóa hồng mai đứng thẳng, hung hăng cắn mút, trước ngực đau nhói làm Tuệ An kinh hô một tiếng. Quan Nguyên Hạc đã rút lui, cẩn thận khép lại tà áo xộc xệch của nàng, tìm được tay nàng, cùng nàng mười ngón đan xen, lại ôm chặt nàng vào trong ngực.
Tuệ An cảm nhận được thân thể của y hết sức căng thẳng, ngơ ngác không biết y vì sao lại dễ dàng buông tha mình như vậy, nàng vùi ở trong ngực của y, ánh mắt rơi vào bàn tay hai người, một đồng một trắng giao thoa, mười ngón tay nắm cùng một chỗ, được y bàn tay hữu lực của y bao bọc, trong lòng nàng lập tức tràn đầy an bình cùng hạnh phúc.
Trong xe ngựa yên lặng như tờ, nhất thời ai cũng không nói thêm gì nữa, nhưng bàn tay nắm chặt, thân thể kề sát lại không giấu được tâm trạng sung sướng của hai người lúc này, hai trái tim dường như cũng đang không ngừng sáp nhập làm một.
Không biết qua bao lâu, Quan Nguyên Hạc mới dùng thanh âm trầm thấp của mình phá vỡ sự yên ắng này:
“Tuệ An, về sau ở trước mặt ta không cần dè dặt như vậy…”
Tuệ An nghe vậy, trong lòng vừa động, cũng biết vừa rồi là nàng suy nghĩ nhiều, tức thì mặt ửng hồng lên, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Quan Nguyên Hạc liền cúi thấp đầu xuống, ngậm lấy lỗ tai của nàng, thanh âm khàn khàn nói:
“Tuệ An, nàng mặc xiêm y đen thật dễ nhìn, trở về chúng ta cũng làm một bộ, chỉ mặc ở trong phòng thôi… Ừm… Vẫn không tốt, phải mỏng hơn nữa…”
Tuệ An nghe y bắt đầu nói năng không kiềm chế, cả người nóng lên, vội vàng rút tay ra ngoài, muốn che lại miệng y, Quan Nguyên Hạc dùng sức kẹp lại tay nàng, nhẹ giọng nở nụ cười.
Tuệ An ngước mắt nhìn y thần thái tung bay, nhớ tới chuyện vừa xảy ra ở Đông cung, cuối cùng vẫn có chút bất an, lại hỏi:
“Thật sự không có chuyện gì sao? Ta luôn cảm thấy Thái tử sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta đâu.”
Quan Nguyên Hạc nghe nàng nói “chúng ta”, liền nhướng nhướng mày, nhếch miệng cười nói:
“Chuyện này hắn tất nhiên là không dễ dàng buông tha, chắc chắn sẽ sai khiến người khác tấu ta, tỷ như An Tế bá.”
Tuệ An thấy vẻ mặt y thoải mái như thường, cuối cùng không nhịn được, hỏi:
“Tại sao chàng lại mặc kệ người khác tấu mình?”
Sáng sớm hôm nay thấy Tuệ An một thân trang phục lộng lẫy từ trong nhà đi ra, Quan Nguyên Hạc liền biết trong lòng nàng đã phần nào hiểu được hành vi của mình là có mục đích khác, còn từng thầm khen nàng quá nhạy cảm cùng thông tuệ, giờ nghe nàng hỏi cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, y nắm tay Tuệ An, thấp giọng nói:
“Hai năm qua Thái tử càng ngày càng đắc ý, lo lắng nhất dĩ nhiên chính là Thuần vương. Hoàng hậu gả Đoan Ninh công chúa cho Đặng Ngọc, chính là muốn củng cố liên minh với Hoài Quốc công. Nay Hoài Quốc công đang lĩnh quân chinh phạt phương Bắc, mặc dù không thể đắc thắng khải hoàn, nhưng cũng nhất định có thể nắm trong tay một phần tư binh mã Đại Huy, Thôi thị lại muốn kết thân cùng Lưu Hữu tướng, kể từ đó Thuần vương hành sự liền mỗi ngày một khó.”
Tuệ An nghe vậy, đầu óc xoay chuyển một cái, Thuần vương tất nhiên là không muốn Thái tử tay cầm binh quyền, phía Nam đã có Uy Khâm hầu một lòng với hắn, nay nếu như Hoài Quốc công lại nắm trong tay binh mã Bắc cảnh, vị trí Đông cung Thái tử kia liền là không gì phá nổi.
Huống chi xưa nay Tả tướng chưởng văn, Hữu tướng quản võ, hiện giờ ngay cả Lưu Hữu tướng đều chọn xong chiến tuyến, cũng khó trách hôm nay ở nhà thủy tạ Thuần vương lại nói năng chát chúa, cố tình làm Thái tử khó xử như vậy. Chỉ sợ hai người này đã xé rách mặt từ lâu, đấu đá đến nỗi ngươi sống ta chết rồi.
Nhưng những điều này cùng với việc Quan Nguyên Hạc tận lực lớn lối kiêu căng, mặc Ngự sử dâng tấu buộc tội thì có liên quan gì?
Y như vậy, hệt như chuyên môn chờ Hiền Khang đế xử phạt!
Tuệ An nghĩ tới đây, ánh mắt lóe lên, bất chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Quan Nguyên Hạc:
“Thuần vương sắp động thủ với Hoài Quốc công?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, cũng nhìn lại cặp mắt sáng rỡ hữu thần của Tuệ An, trên mặt thoáng hiện vẻ tán thưởng, véo nhẹ cái mũi của nàng, nói:
“Thông minh.”
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, y liền cảm giác được trái tim mình đều mềm nhũn ra, trong mắt của càng nồng đậm vui vẻ. Tuệ An vẫn cười mãi một hồi, gặp Quan Nguyên Hạc không phản ứng, lúc này mới ngước mắt nhìn y, lại thấy trên mặt y toát ra sủng ái cùng dung túng.
Vẻ mặt như vậy có lẽ ngay cả Quan Nguyên Hạc cũng chưa từng nhận ra, nhưng Tuệ An lại cực kỳ thích nó. Nghĩ tới vừa rồi trong nhà thuỷ tạ, y không nói hai lời liền tiến đến đỡ nàng dậy, về sau còn ngăn cản trước mặt, che chở cho nàng, Tuệ An liền vui vẻ giương môi nở nụ cười.
Nàng thình lình nhổm người dậy, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống khóe mắt y, tràn đầy thành kính cùng cảm động.
Quan Nguyên Hạc bị động tác của nàng làm cho thân thể cứng đờ, trong lòng đầu tiên là run rẩy, sau đó lại cảm thấy cử động này của nàng rất là buồn cười.
Mỗi lần Tuệ An rơi lệ, hoặc là đôi mắt nàng sáng cười ý cười, y nhìn thấy bộ dáng động lòng người của nàng cũng sẽ nhịn không được hôn lên khóe mắt nàng, sâu tận đáy lòng, y luôn cảm thấy động tác này tràn đầy thương tiếc cùng chiều chuộng. Nhưng hôm nay nàng cũng hôn y như vậy, điều này khiến y vừa thích thú lại kỳ quái, còn chưa kịp phân biệt, Tuệ An đã ôm cổ của y, nháy mắt cười nói:
“Ta hại Mạnh Trắc phi mất mặt như thế, có phải rất xấu xa hay không?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy lại như có điều suy nghĩ, sau đó nhìn Tuệ An, lông mày liền hơi chau lên, nâng cằm nhỏ của nàng, nói:
“Ừm, Mạnh Trắc phi lần này mất hết mặt mũi, Thái tử há có thể dung thứ nàng, nàng chẳng khác nào muốn mạng của nàng ta cả. Quả thật rất xấu xa!”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, thấy sắc mặt y nghiêm túc, nụ cười trên mặt nàng bất giác cứng đờ, trong lòng cũng hoảng hốt theo.
Có nam tử nào mà không yêu thích nữ tử thiện lương mảnh mai, thế đạo này cũng chỉ tiếp nhận những nữ tử đoan trang nhã nhặn. Thế nhưng vừa rồi việc nàng làm ở Đông cung, tuy nói là ăn miếng trả miếng, nhưng rốt cuộc vẫn là hại một nữ tử thất thố như thế, thủ đoạn cực kỳ độc ác.
Nếu như đổi thành người khác, chỉ sợ có chết cũng sẽ không thừa nhận là rắp tâm hại người, tìm mọi cách che lấp là đằng khác, giờ phút này cũng phải ở trước mặt phu quân biểu hiện ra những cảm xúc như sợ hãi, hối hận cùng đau lòng… Thế nhưng nàng lại tươi cười vui vẻ, thản nhiên không biết hối cải.
Tuệ An phát hiện ở trước mặt Quan Nguyên Hạc nàng càng ngày càng không muốn che giấu nữa, cũng càng tạo thành thói quen triển khai ra tính cách thực sự, đã vô thức đắm mình trong sự sủng ái cùng dung túng của y, một Thẩm Tuệ An như vậy có còn là người y yêu thương nữa không?
Hai người hiện tại đúng là thời điểm tình nồng rực lửa, y hết lòng chiều chuộng nàng, huống chi chuyện hôm nay dù sao cũng là vì y nên mới phát sinh, y tự sẽ không trách cứ nàng, thế nhưng mai sau thì sao? Tương lai y nhớ tới chuyện này, có phải sẽ cảm thấy nàng ác ý âm độc, sinh lòng chán ghét với nàng hay không?
Tuệ An nghĩ tới những thứ này, liền cảm thấy thấy lạnh cả người, có chút mê man thất thố. Nhớ vừa rồi ở nhà thuỷ tạ, ánh mắt Quan Nguyên Hạc nhìn về phía Đoan Ninh công chúa lạnh lẽo như băng, còn mang theo vô số chán ghét, Tuệ An chỉ cảm thấy nếu ngày sau y cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng một cái, nàng nhất định ngay cả lòng muốn chết đều có.
Quan Nguyên Hạc không ngờ một câu nói của mình lại khiến Tuệ An thân thể cứng đờ, y khẽ nhướng mày, tay vẫn đặt ở cằm nàng dùng sức nâng lên, khiến cho Tuệ An ngẩng đầu nhìn mình, y ghé sát vào nàng, nghiêm túc nhìn nàng, hỏi:
“Làm sao thế?”
Tuệ An bị thanh âm vừa ôn hòa lại dè dặt thanh của y làm cho bừng tỉnh, hốc mắt bất giác ửng hồng. Quan Nguyên Hạc liền cau mày, chăm chú nhìn nàng, lại hỏi một tiếng:
“Rốt cuộc làm sao vậy?”
Lần này thanh âm của y đã là mang theo mấy phần vội vàng cùng lo lắng, Tuệ An nghe tiếng, hốc mắt cảm thấy chua chát, nàng yên lặng nhìn Quan Nguyên Hạc.
Là từ lúc nào, chỉ cần y ở bên cạnh, nàng sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc này đến quá nhanh, khiến nàng cứ luôn nơm nớp lo sợ một ngày kia nó sẽ đột nhiên biến mất, kéo nàng trở về cuộc sống cô đơn tịch mịch trước kia…
Tuệ An nhìn Quan Nguyên Hạc, bắt lấy vạt áo của y, nhẹ giọng hỏi:
“Ta hư hỏng như vậy, ngày sau… Chàng sẽ chán ghét ta sao?”
Quan Nguyên Hạc sững sờ, y không ngờ mình chẳng qua chỉ nói đùa một câu, Tuệ An lại cho là thật, hơn nữa còn tác động đến cảm xúc của nàng lớn như vậy. Y cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn Tuệ An khóe mắt hồng hồng, đôi con ngươi tràn trề nghiêm túc cùng bất an, trong lòng y vừa xót xa lại khó chịu. Quan Nguyên Hạc bỏ tay khỏi cằm nàng, nhè nhẹ vuốt ve khóe mắt Tuệ An, cũng nghiêm túc nói:
“Ta liền thích nàng xấu xa như vậy, là người của Quan Nguyên Hạc ta!”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, trong lòng dần dần tiêu tan nỗi sợ, không khỏi rúc vào trong lòng y, áp mặt vào khuôn ngực vững chãi, xiết chặt cánh tay ôm lấy eo Quan Nguyên Hạc, cong môi nở nụ cười, mềm mại nói:
“Vĩnh viễn cũng không được chán ghét ta!”
Nàng cười, trong mắt lại rơi lệ, xuyên thấu qua xiêm y mùa hè, trực tiếp thấm vào da thịt. Quan Nguyên Hạc ôm Tuệ An, cảm nhận được trước ngực có một tia ấm áp ướt át, hai hàng lông mày của y càng chau chặt hơn, thanh âm lại thong thả hữu lực nói:
“Ừ, vĩnh viễn.”
Nói xong lại ôm cả Tuệ An vào lòng, làm cho nàng ngồi lên đùi mình, sít sao nhốt chặt nàng, không có ý mở miệng.
Tuệ An của y… Dường như đặc biệt yếu ớt trên mặt tình cảm, nàng bất an, là do tên phụ thân kia của nàng ảnh hưởng sao?
Tuệ An chôn ở cổ của y, chìm trong hơi thở ấm áp như ánh mặt trời tản mát ra từ trên người y, trong lòng liền tràn đầy ỷ lại cùng rung động, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lông mi chớp động, nhổm người ngậm lấy môi Quan Nguyên Hạc.
Quan Nguyên Hạc bị nàng kéo khỏi dòng suy nghĩ, khó có khi nào nàng chịu chủ động như vậy, y ngốc mới bỏ qua, lúc này liền chuyển tay đặt ở sau đầu nàng, chế trụ cái gáy. Lưỡi của y cũng dựa thế đưa vào giữa răng môi đang hé mở của nàng, không tốn chút sức nào bắt lấy đầu lưỡi nhẵn nhụi ướt át kia, dây dưa không thả. Tay của y cũng thuận thế đặt ở hông của nàng, vuốt ve lên trên, Tuệ An bị y xoa bóp một hồi, toàn thân như nhũn ra, hô hấp cũng không thuận, lúc này mới giãy dụa một chút.
Quan Nguyên Hạc mạnh mẽ cắn mút đầu lưỡi mềm mại khéo léo của nàng, mãi sau mới hơn thả ra, nhìn cánh môi đỏ thắm của nàng, lại cúi đầu hôn thêm một chút, thấy Tuệ An đỏ mặt nhắm mắt không nói lời nào, y liền cười nhìn về phía cần cổ trắng muốt như ngọc kia.
Nghĩ tới vừa rồi ở trong nhà thuỷ tạ, nàng một hắc y linh hoạt chuyển động, cơn nóng vừa được đè xuống dưới hạ thân y lại vọt lên, bạc môi chưa thoả mãn liền rơi vào cần cổ trắng mịn, một đường khẽ hôn, dần dần lại biến thành gặm cắn, nhanh chóng di chuyển vào trong vạt áo.
Quan Nguyên Hạc vùi ở hai luồng mềm mại liếm láp một hồi, nghe bên tai vang lên tiếng rên nhỏ vụn của Tuệ An, lúc này mới ngẩng đầu lên, đập vào mắt là hai gò má đỏ ửng, chân mày khóe mắt của nàng đều lộ ra hạnh phúc cùng ngọt ngào, Quan Nguyên Hạc nhìn mà không thể kiềm chế.
Đợi nàng chớp chớp lông mi khẽ mở mắt ra, y nhưng lại xấu xa nở nụ cười, cúi đầu ngậm lấy đóa hồng mai đứng thẳng, hung hăng cắn mút, trước ngực đau nhói làm Tuệ An kinh hô một tiếng. Quan Nguyên Hạc đã rút lui, cẩn thận khép lại tà áo xộc xệch của nàng, tìm được tay nàng, cùng nàng mười ngón đan xen, lại ôm chặt nàng vào trong ngực.
Tuệ An cảm nhận được thân thể của y hết sức căng thẳng, ngơ ngác không biết y vì sao lại dễ dàng buông tha mình như vậy, nàng vùi ở trong ngực của y, ánh mắt rơi vào bàn tay hai người, một đồng một trắng giao thoa, mười ngón tay nắm cùng một chỗ, được y bàn tay hữu lực của y bao bọc, trong lòng nàng lập tức tràn đầy an bình cùng hạnh phúc.
Trong xe ngựa yên lặng như tờ, nhất thời ai cũng không nói thêm gì nữa, nhưng bàn tay nắm chặt, thân thể kề sát lại không giấu được tâm trạng sung sướng của hai người lúc này, hai trái tim dường như cũng đang không ngừng sáp nhập làm một.
Không biết qua bao lâu, Quan Nguyên Hạc mới dùng thanh âm trầm thấp của mình phá vỡ sự yên ắng này:
“Tuệ An, về sau ở trước mặt ta không cần dè dặt như vậy…”
Tuệ An nghe vậy, trong lòng vừa động, cũng biết vừa rồi là nàng suy nghĩ nhiều, tức thì mặt ửng hồng lên, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Quan Nguyên Hạc liền cúi thấp đầu xuống, ngậm lấy lỗ tai của nàng, thanh âm khàn khàn nói:
“Tuệ An, nàng mặc xiêm y đen thật dễ nhìn, trở về chúng ta cũng làm một bộ, chỉ mặc ở trong phòng thôi… Ừm… Vẫn không tốt, phải mỏng hơn nữa…”
Tuệ An nghe y bắt đầu nói năng không kiềm chế, cả người nóng lên, vội vàng rút tay ra ngoài, muốn che lại miệng y, Quan Nguyên Hạc dùng sức kẹp lại tay nàng, nhẹ giọng nở nụ cười.
Tuệ An ngước mắt nhìn y thần thái tung bay, nhớ tới chuyện vừa xảy ra ở Đông cung, cuối cùng vẫn có chút bất an, lại hỏi:
“Thật sự không có chuyện gì sao? Ta luôn cảm thấy Thái tử sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta đâu.”
Quan Nguyên Hạc nghe nàng nói “chúng ta”, liền nhướng nhướng mày, nhếch miệng cười nói:
“Chuyện này hắn tất nhiên là không dễ dàng buông tha, chắc chắn sẽ sai khiến người khác tấu ta, tỷ như An Tế bá.”
Tuệ An thấy vẻ mặt y thoải mái như thường, cuối cùng không nhịn được, hỏi:
“Tại sao chàng lại mặc kệ người khác tấu mình?”
Sáng sớm hôm nay thấy Tuệ An một thân trang phục lộng lẫy từ trong nhà đi ra, Quan Nguyên Hạc liền biết trong lòng nàng đã phần nào hiểu được hành vi của mình là có mục đích khác, còn từng thầm khen nàng quá nhạy cảm cùng thông tuệ, giờ nghe nàng hỏi cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, y nắm tay Tuệ An, thấp giọng nói:
“Hai năm qua Thái tử càng ngày càng đắc ý, lo lắng nhất dĩ nhiên chính là Thuần vương. Hoàng hậu gả Đoan Ninh công chúa cho Đặng Ngọc, chính là muốn củng cố liên minh với Hoài Quốc công. Nay Hoài Quốc công đang lĩnh quân chinh phạt phương Bắc, mặc dù không thể đắc thắng khải hoàn, nhưng cũng nhất định có thể nắm trong tay một phần tư binh mã Đại Huy, Thôi thị lại muốn kết thân cùng Lưu Hữu tướng, kể từ đó Thuần vương hành sự liền mỗi ngày một khó.”
Tuệ An nghe vậy, đầu óc xoay chuyển một cái, Thuần vương tất nhiên là không muốn Thái tử tay cầm binh quyền, phía Nam đã có Uy Khâm hầu một lòng với hắn, nay nếu như Hoài Quốc công lại nắm trong tay binh mã Bắc cảnh, vị trí Đông cung Thái tử kia liền là không gì phá nổi.
Huống chi xưa nay Tả tướng chưởng văn, Hữu tướng quản võ, hiện giờ ngay cả Lưu Hữu tướng đều chọn xong chiến tuyến, cũng khó trách hôm nay ở nhà thủy tạ Thuần vương lại nói năng chát chúa, cố tình làm Thái tử khó xử như vậy. Chỉ sợ hai người này đã xé rách mặt từ lâu, đấu đá đến nỗi ngươi sống ta chết rồi.
Nhưng những điều này cùng với việc Quan Nguyên Hạc tận lực lớn lối kiêu căng, mặc Ngự sử dâng tấu buộc tội thì có liên quan gì?
Y như vậy, hệt như chuyên môn chờ Hiền Khang đế xử phạt!
Tuệ An nghĩ tới đây, ánh mắt lóe lên, bất chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Quan Nguyên Hạc:
“Thuần vương sắp động thủ với Hoài Quốc công?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, cũng nhìn lại cặp mắt sáng rỡ hữu thần của Tuệ An, trên mặt thoáng hiện vẻ tán thưởng, véo nhẹ cái mũi của nàng, nói:
“Thông minh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.