Chương 146: Đánh Phò mã
Tố Tố Tuyết
04/01/2017
Một đêm tham hoan, tảng sáng hôm sau,
ánh nắng cách màn cửa sổ rọi vào trong phòng, chiếu lên màn giường phấp
phới, mơ hồ có thể thấy thân ảnh hai người tựa sát vào nhau.
Vì là ngày mùa hè, ngoài phòng mang theo không khí mát mẻ còn lưu lại của sương sớm vừa tan, trong phòng lại quanh quẩn mị hương khó cưỡng, trêu chọc tinh thần của Quan Nguyên Hạc.
Y ngủ nghiêng ở bên ngoài, lồng ngực rộng lớn lộ ra, tóc đen toàn bộ chụm lại sau đầu, từng sợi nhè nhẹ uốn lượn đến mép giường, một tay chống đầu, khóe mắt cong cong, môi mỏng mỉm cười, vẻ mặt thoả mãn nhìn Tuệ An nằm trong lòng mình, thân thể cao lớn vững vàng bao phủ thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của nàng.
Y ngưng mắt nhìn Tuệ An ngủ, giữa hàng lông mày tuấn mỹ vô song chứa đầy ôn nhu, đôi mắt đen láy vì tâm tình sung sướng mà chớp động hào quang chói mắt.
Nhìn Tuệ An gò má trắng mịn, môi mọng hơi sưng, cần cổ sau áo ngủ bằng gấm in đầy vết hôn, nhìn dung nhan điềm tĩnh yên ả của nàng, trong lòng y liền tràn đầy thỏa mãn, loại cảm giác này đối với y mà nói cực kỳ xa lạ, nhưng cũng cực kỳ tốt đẹp, y không hề bài xích chút nào.
Tiểu cô nương này, y nói không nên lời đặc biệt ở đâu, nhưng không có lúc nào là nàng không chiếm cứ trái tim của y, khiến y càng ngày càng yêu thích, càng ngày càng chú ý, cũng cảm thấy càng không thể rời bỏ.
Nàng luôn có thể làm cho trái tim tưởng chừng như đã mềm mại quá đỗi của y trở nên dịu dàng hơn nữa, chẳng trách người xưa nói ôn nhu hương anh hùng mộ, quả nhiên không phải là lừa người.
Quan Nguyên Hạc nghĩ tới đây, bàn tay liền dò xét vào trong chăn, phủ lên vòng eo mảnh khảnh của Tuệ An, khẽ dùng sức, kéo thân thể nhỏ xinh của Tuệ An sát vào trong ngực.
Thân hình nóng bỏng của nam tử dán chặt lấy cơ thể lành lạnh mềm mại của nữ tử, Quan Nguyên Hạc thoải mái mà than một tiếng, bàn tay đặt trên lưng nàng không khách khí dán vào sống lưng duyên dáng nhẹ nhàng vuốt ve, chỉ hai cái thân thể liền lại nổi lên khác thường.
Y nhắm mắt, hít hà hương thơm dịu nhẹ giữa mái tóc Tuệ An, thân thể lửa nóng xao động, trong lòng lại thỏa mãn an bình đến lạ thường.
Thứ cảm giác thỏa mãn an bình này là lần đầu tiên trong đời y phát giác được, cũng như bất chợt nhận ra trên đời này có người là không thể thiếu, cho dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ ở bên cạnh y cả đời!
Y nghĩ vậy, khẽ kéo dãn khoảng cách, lại nhìn dung nhan an bình ngọt ngào khi ngủ của Tuệ An, nhớ tới đêm qua nàng thuận theo cùng ỷ lại, tín nhiệm cùng dung túng mình, thân thể của y liền nóng thêm vài phần, tầm mắt cháy bỏng lần nữa rơi vào cánh môi sưng đỏ của Tuệ An, trái tim ngứa ngáy, cũng không chịu đựng mà cúi đầu hôn xuống.
Đầu tiên là khẽ liếm, dần dần không thể thỏa mãn, bắt đầu dán vào bờ môi mềm mại ma sát gặm cắn, bàn tay đặt sau lưng Tuệ An cũng khắp nơi ve vuốt.
Nhiệt độ của cơ thể Tuệ An thấp hơn y rất cho nhiều, trong không khí nóng ran này, phần da thịt nhẵn nhụi lại lạnh buốt của nàng giống hệt một khối ngọc băng thượng hạng, quả thực khiến y yêu thích không thôi, liên tục cảm thán, muốn khảm nàng vào trong thân thể.
Nhất là đoàn phập phồng trước ngực nàng, lại càng trắng mịn đàn hồi, chỉ mới cọ xát hai cái liền làm y tâm hoả khó nhịn.
Quan Nguyên Hạc khẽ hôn một hồi, thấy Tuệ An mơ mơ màng màng giãy giụa nhưng vẫn không tỉnh lại, hàng mày xinh đẹp tuyệt trần hơi chau lên, lầm bầm một tiếng trở mình, nhìn dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Y liền nâng người, khẽ rời khỏi thân thể mê người của nàng.
Bởi vì động tác đột ngột của nàng mà mà hai luồng ngọc phong triệt để lộ hẳn ra ngoài, trên đường cong duyên dáng kia, là hai hạt trân châu đỏ hồng, y liền khó có thể dời mắt, nhịn không được cúi người cắn một cái.
Tuệ An trước ngực đau nhói, bị y làm cho bừng tỉnh. Đêm qua nàng thực sự mệt mỏi không nhẹ, bị y mọi nơi kích thích, giằng co đến hơn nửa đêm Quan Nguyên Hạc mới bộc phát thiện tâm buông tha nàng, cuối cùng Tuệ An mơ mơ màng màng biết y ôm mình đi tắm rửa, nhưng lại mệt mỏi mắt cũng không mở ra được, càng đừng nói thẹn thùng cái gì. Lúc này nàng chỉ cảm thấy bất lực, sao y lại bắt đầu quấy nhiễu mình rồi?
Tuệ An không thuận theo, mắt cũng không mở ra, liền lăn vào bên trong giường, cảm giác gò má đụng phải cái gối lớn bên trong, liền giống như người chết đuối tìm được cọng cỏ cứu mạng, vươn tay ôm vào trước ngực, ôm chặt xong, nàng còn khoa trương vùi đầu xuống.
Quan Nguyên Hạc nhìn Tuệ An tay ôm gối đầu, gắt gao áp ở bên trong, như con ốc sên co lại thành một đoàn, thoáng cái đầu óc phát mộng, một hồi lâu mới cong môi tràn ra hai tiếng cười ha hả.
Tuệ An phen này lăn qua lăn lại, chăn mền đã sớm trượt đến ngang hông, nàng nằm nghiêng, đưa lưng về phía bên này, lộ ra băng cơ ngọc cốt, lưng ngọc duyên dáng, Quan Nguyên Hạc nhìn phía trên phủ kín dấu vết tím xanh khi nặng khi nhẹ, nghĩ tới một đêm điên cuồng vừa qua, liền có chút đau lòng.
Nhìn Tuệ An như vậy, y rốt cuộc không nghĩ ép buộc nàng, chỉ kéo chăn đắp lên đầu vai nàng, nằm ở bên cạnh nhẹ giọng nói:
“Đừng buồn bực, ta đi tìm cậu nói chuyện, không làm phiền nàng nữa.”
Nói xong, y giống như còn không yên tâm, lại vỗ vỗ vai Tuệ An, đợi nàng khẽ ưm một tiếng, mới xuay thân xuống giường, mặc vào xiêm y trên giá, vừa đeo đai lưng, vừa sải bước ra ngoài.
Tuệ An nghe được tiếng bước chân, lúc này mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó liền buông lỏng gối đầu, thoải mái tìm tư thế khác, nhắm mắt ngủ tiếp.
Nàng một giấc này ngủ cực chìm, đợi tỉnh táo lại trong phòng đã kim quang vạn trượng, ánh mặt trời chiếu vào trong mắt, một hồi khó chịu, nàng vừa muốn đưa tay ngăn, lại cảm thấy có một bóng râm rơi ở trên mặt, che đi những tia nắng nóng bỏng kia.
Tuệ An mở mắt ra, đã thấy Quan Nguyên Hạc một tay cầm sách, nửa người ngăn trước ánh mặt trời, đang cúi đầu nhìn mình.
“Tỉnh rồi?”
Bên tai truyền đến thanh âm chứa đầy ý cười của Quan Nguyên Hạc, Tuệ An thấy trên mặt y lóe một tia trêu tức, cũng biết mình dậy muộn, không khỏi mặt mày đỏ lên, khẽ ừ một tiếng.
Quan Nguyên Hạc đưa tay chui vào trong chăn, tìm được cái mông nhỏ của Tuệ An mà vỗ xuống, nói:
“Ngủ tiếp thì ngay cả ăn trưa đều thành ăn tối mất, cữu phu nhân tới tìm nàng hai lần rồi.”
Tuệ An nghe vậy quýnh lên, sắc mặt càng đỏ. Từ khi gả vào Quan phủ, tuy nói cũng không có người làm khó nàng, nhưng rốt cuộc cảm giác không giống với ở nhà, nàng làm việc luôn tuân theo quy củ, rất sợ làm không tốt sẽ chọc người chán ghét.
Hôm qua trở lại phủ Phượng Dương hầu, nàng liền thở phào nhẹ nhõm, lại do ban đêm Quan Nguyên Hạc nháo quá lợi hại, sáng dậy Tuệ An nghĩ đã không cần sớm chiều thăm hầu trưởng bối, lại là phủ đệ của mình, liền không thèm băn khoăn ngủ đến thiên hôn địa ám.
Nay nghe lời Quan Nguyên Hạc nói, nghĩ tới chuyện Đồng thị cái gì cũng đều đoán được, mà Quan Nguyên Hạc lại vẫn ở chỗ này chê cười mình, Tuệ An xấu hổ, hung hăng trừng mắt lườm y một cái, nói:
“Đều tại chàng, nếu không phải đêm qua chàng cứ đòi như vậy…”
“Ừm… Ta như thế nào?”
Tuệ An còn chưa nói hết, Quan Nguyên Hạc đã ép người xuống, cắn cắn vành tai hồng thấu của nàng, hơi thở nóng rực lan dọc theo cần cổ, Tuệ An thoáng cái liền nói không ra lời.
Quan Nguyên Hạc thấp giọng cười một tiếng, ngẩng đầu vuốt ve gò má đỏ rực của Tuệ An, nói:
“Không dậy nổi sao? Vậy chúng ta lại tiếp tục tham khảo những tư thế còn lại của mấy bức tượng kia?”
Tuệ An nghe vậy, cảm giác đau nhức bên hông nhói lên, làm sao còn dám ngây ngốc ở trên giường, nàng đẩy Quan Nguyên Hạc ra, túm lấy chăn mỏng bao quanh người liền nhảy xuống giường, như một làn khói chạy vào tịnh phòng.
Đồng thị tìm Tuệ An là vì chuyện mời chúng nữ quyến vừa bàn hôm qua, hai người tinh tế thương lượng những người cần mời xong, Tuệ An liền trở về Dung Lê viện, còn chưa kịp ăn trưa, đã phải ngồi lên xe ngựa trở về Quan phủ.
Có lẽ Quan Nguyên Hạc ngại mặt trời bên ngoài quá mức oi bức, cũng không cưỡi ngựa, chỉ làm tổ trong xe cùng Tuệ An ôm ôm ấp ấp.
Trên xe ngựa đặt bốn chậu băng, không nóng tí nào, Tuệ An bị y ôm vào trong ngực, nghĩ tới những lời hôm qua Hiền Khang đến nói ở trong cung, nàng hơi ngẩng đầu, nói:
“Ta khi nào thì rất có năng lực trong việc chữa trị ngựa gãy xương? Chàng còn dám nói bậy trước mặt Hoàng thượng nữa, vạn nhất sau này Hoàng thượng bảo ta thực hiện thuật nối xương, ta không thi triển được bản lĩnh gì đó, không chừng Hoàng thượng sẽ quy chàng tội khi quân, chém đầu của chàng đấy!”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy liền cười, véo chóp mũi Tuệ An, nói:
“Nàng cam lòng để ta bị chặt đầu?”
Tuệ An bị một câu của y nói cho nghẹn họng, há to miệng, lại không nói nên lời nửa câu hung ác, Quan Nguyên Hạc nhìn nàng như vậy chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, cười hôn xuống môi Tuệ An một cái, lúc này mới nói:
“Ta có tìm được một phương thuốc, là thuốc dán, rất hiệu quả trong việc nối xương động vật, đợi về phủ ta gọi Quan Thần đưa cho nàng tham khảo.”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, không ngờ Quan Nguyên Hạc đã sớm lường trước mọi chuyện, còn âm mưu đánh cắp thành quả lao động của người khác gán vào chỗ mình. Nàng nghĩ tới hôm qua y ở trước mặt Hoàng thượng tiến cử mình, liền cảm thấy y hảo tâm quá mức, giống như đang có chủ ý đen tối gì đó vậy.
Trong lòng Tuệ An hồ nghi, không khỏi ngẩng đầu nhìn Quan Nguyên Hạc ra chiều ngẫm nghĩ.
Quan Nguyên Hạc thản nhiên đón nhận, Tuệ An nhìn không ra đến tột cùng là thế nào, nhưng rốt cuộc vẫn cảm động vì ý tốt của y. Hiền Khang đế đã đồng ý cho nàng một cơ hội trổ tài, chỉ cần nắm chắc nó trong tay, nàng liền có thể bước được bước chân đầu tiên tiến tới tước vị Hầu phủ, trong lòng Tuệ An cảm kích, liền đỏ mặt hôn lên gò má Quan Nguyên Hạc.
Miếng thịt đã đưa đến tận miệng thịt, lý nào lại có thể khước từ, Tuệ An đang muốn lui ra, Quan Nguyên Hạc liền một tay giữ lấy gáy nàng, nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn mà hôn xuống.
Răng môi gắn bó, hơi thở giao thoa, đầu lưỡi của Quan Nguyên Hạc cường ngạnh thăm dò vào, đảo qua khoang miệng Tuệ An, nhấm nháp hương vị khiến người say mê kia, cũng cuốn lấy đầu lưỡi nàng một hồi cắn mút, y hương tấn ảnh tỏa ra bốn phía.
Quan Nguyên Hạc thở dốc không ngừng, chỉ cảm thấy cái lưỡi nho nhỏ mềm mại của Tuệ An đúng là rất biết chọc người, trong đầu lại thoáng hiện lên cảnh sắc đêm qua, một tay vén lên xiêm y của Tuệ An, chui vào.
Mới vỗ về chơi đùa đỉnh tuyết phong hai cái, lại nghe dưới bụng Tuệ An đột nhiên truyền đến tiếng kêu kỳ lạ. Thanh âm kia vừa vang lên, hai người đều sững sờ, hơi thở nồng nàn mà mập mờ trong xe ngựa nhất thời liền bị thanh âm kia xóa sạch.
Tuệ An đỏ mặt, cảm giác được giữa nụ hôn của Quan Nguyên Hạc tràn ra tiếng cười, Tuệ An xấu hổ đẩy y ra, sau đó vùi đầu tựa vào trong ngực y, không muốn đi ra nữa.
Quan Nguyên Hạc nhìn nàng thẹn thùng, mới dần dần ngừng cười, tay vuốt ve sống lưng Tuệ An. Vốn định mang nàng về phủ dùng bữa, lần này nhưng lại đổi chủ ý, y gõ lên vách xe, đợi xe ngựa dừng lại, liền nói vọng ra bên ngoài:
“Hồi phủ báo một tiếng, nói ta cùng phu nhân có việc về muộn.”
Bên ngoài vang lên tiếng Quan Thần đáp ứng, Quan Nguyên Hạc lại cúi đầu xoa tóc Tuệ An, nói:
“Chúng ta không quay về nữa, ta dẫn nàng đi dạo phố nhé?”
Tuệ An sao có thể không đồng ý, nàng ở phủ Phượng Dương hầu vô cùng thoải mái, ban nãy vừa ra khỏi phủ tâm tình liền có phần chán nản, nghĩ tới lập tức phải đi về, nhớ đến đám oanh oanh yến yến trong viện, lòng nàng liền không thoải mái.
Nay nghe Quan Nguyên Hạc nói như vậy, nàng gật đầu lia lịa, giương đôi mắt sáng trong nhìn y, nói:
“Ta muốn ăn ở Tiên Hạc lâu, nhân sâm hồ đào, cá trích hấp trà…”
Sau khi trở về từ biên quan, Tuệ An liền bị Đồng thị nhốt ở trong phủ đợi gả, căn bản không có cơ hội ra khỏi cửa, nàng xa cách kinh thành đã hơn hai năm, vừa nghe Quan Nguyên Hạc nói đi dạo phố, hào hứng tất nhiên là thật lớn.
Thêm đêm qua mệt mỏi một phen, nay lại ăn không đúng giờ, lúc này đã đói đến mức ngực dán vào lưng, cho nên nàng vẻ mặt thèm thuồng có thừa, một hơi đã nói hết tên mười mấy món ăn.
Quan Nguyên Hạc thấy nàng trưng ra bộ dáng tham ăn tham uống, sửng sốt một chút, nhớ vừa rồi bụng nàng còn phát ra thanh âm kia, rất không nể mặt mà cười lên ha hả.
Một lát sau, y mới vuốt eo Tuệ An, nói:
“Tuệ An, nàng đâu phải thùng dấm, rõ ràng chính là thùng cơm mới đúng!”
Tuệ An nghe y cười nhạo mình, liền đưa tay đẩy y:
“Thế nào, ít bạc này chàng cũng không nỡ chi, không thuận theo ta?”
“Theo nàng, ta đã sớm nói qua, chỉ cần nàng hầu hạ thật tốt… Ta đều theo nàng…”
Tuệ An nghe Quan Nguyên Hạc lại bắt đầu nói hươu nói vượn trêu chọc mình, sao có thể mặc kệ y, hai người một trốn một đánh, lập tức liền náo loạn cả lên.
Trong xe ngựa không ngừng truyền ra tiếng cười sang sảng của Quan Nguyên Hạc, khiến cho đám người làm Quan phủ vẫn đi theo bên ngoài kinh hãi không nhẹ, nguyên một đám trợn mắt há miệng nhìn chòng chọc vào xe ngựa, vẻ mặt vừa hãi hùng lại bất ngờ.
Xe ngựa đến Tiên Hạc lâu, Quan Nguyên Hạc mới trầm mặt, nghiêm trang xuống xe trước, sau đó lại xoay người đưa tay, tự mình đỡ Tuệ An xuống khỏi xe ngựa, bọn hạ nhân sững sờ cả với nhau, ánh mắt nhìn về phía Tuệ An càng thêm kinh hoàng khúm núm.
Bấy giờ đúng vào giờ cơm, cho nên trong Tiên Hạc lâu cực kỳ náo nhiệt, vừa rồi Quan Nguyên Hạc đã cho người đi trước chuẩn bị một phen, tiểu nhị liền trực tiếp đưa hai người tới nhã gian.
Cũng không để người hầu hạ, một bữa cơm này hai người dùng rất nhẹ nhàng sung sướng, Tuệ An ăn no bụng, lại uống chén trà súc miệng, nghỉ ngơi một hồi, hai người mới ra khỏi Tiên Hạc lâu.
Tuệ An không đòi Quan Nguyên Hạc cho đi dạo đường Chính Đức phồn vinh náo nhiệt, chỉ ở đường nhỏ vắng vẻ vừa tản bộ vừa ghé qua vài cửa hàng trang sức, có Quan Nguyên Hạc ở phía sau đi theo, Tuệ An tự nhiên sẽ không khách khí với y, gặp được vật gì vừa mắt cũng không cần hỏi giá liền cho người mua về.
Khí trời tốt, tâm tình nàng lại tốt, mua đồ cũng nhiều một chút, chưa đầy một lát liền thu thập được non nửa xe đồ.
Đi dạo qua một tuyến phố, Quan Nguyên Hạc cũng có phần không nhịn được, y vốn chưa bao giờ làm qua việc này, lúc trước nói muốn dẫn Tuệ An đi dạo phố, đó là do không biết tư vị trong chuyện này, nên mới dám mở miệng hứa hẹn.
Hiện giờ dạo quanh một vòng, y mới biết thế nào là chịu tội, quả thực so với trên giường còn giày vò người hơn, nhìn Tuệ An cao hứng, y mới nhẫn nại tính tình đi qua một con phố, lúc này mắt thấy Tuệ An còn muốn đổi hướng sang con đường phồn hoa bên cạnh, y vội vàng kéo Tuệ An lại, dỗ dành nàng:
“Cứ đi dạo như vậy cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng ta cùng nàng đi Châu Ngọc lâu nhìn một chút, những thứ trang sức kia khó coi muốn chết, mua mới hết đi, ta chọn cho nàng.”
Y mất kiên nhẫn, Tuệ An há có thể không chú ý tới, nàng vốn dĩ không có ý định mua đồ, nghe vậy cũng không lăn qua lăn lại y nữa, liền gật đầu lên xe ngựa.
Một khắc sau, gian xe ngựa liền vòng qua đường Chính Đức, hướng về phía Châu Ngọc lâu, là cửa hàng châu báu lớn nhất kinh thành, thế nhưng còn chưa tới Châu Ngọc lâu, Quan Nguyên Hạc liền hô ngừng, quay qua nói với Tuệ An:
“Nàng đi trước chọn qua đi, ta cùng người nói hai câu lập tức đi tới.”
Nói xong cũng không chờ Tuệ An gật đầu, liền phất áo choàng xoay người đi xuống.
Tuệ An ngạc nhiên, vén màn xe lên, đã thấy y đi vào một gian trà lâu đối diện, Tuệ An thầm nghĩ là y gặp được người quen, cũng không nhìn lâu, liền phân phó xe ngựa đi tới Châu Ngọc lâu.
Châu Ngọc lâu tổng cộng có hai tầng, cấu tạo không quá khác Vân Thường trai, cũng là lầu hai chuyên môn tiếp đãi khách quý, Tuệ An nghĩ lát nữa thôi Quan Nguyên Hạc sẽ tới đây, liền chỉ ở lầu một ngắm nghía trang sức.
Châu Ngọc lâu là cửa hàng châu báu lớn nhất kinh thành, cũng là sản nghiệp của Tiền gia, làm ăn luôn luôn rất tốt, chúng phu nhân khuê tú trong kinh rất thích trang sức vật phẩm ở đây.
Lúc này trong tiệm có phần thanh tịnh, tiểu nhị của cửa hàng rất khôn khéo, nhìn thấy Tuệ An quan sát đồ trang sức bày biện trên giá, liền tiến lên khách khí cười một tiếng, mời chào:
“Phu nhân muốn mua những thứ gì, chúng tôi nơi này các loại châu báu cái gì cũng đầy đủ, bên này bày biện đều là kim sức, phu nhân nếu muốn mua phỉ thúy ngọc ngà, liền mời xem bên kia. Trân châu, san hô, ngọc lưu ly cái gì cũng không thiếu hàng thượng đẳng.”
Tuệ An nghe vậy nhìn hắn cười, liền nghe Thu Nhi nói:
“Cô nương, mua ngọc đi, mùa hè mang theo rất mát.”
Tuệ An nhìn giá hàng phía đông, đã thấy trên giá bày biện từng hàng vòng ngọc, trâm ngọc, dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng nhu hòa chói lọi, làm cho người ta lóa mắt ngắm nhìn, nàng liền cười gật đầu cùng Thu Nhi, đi tới, liếc mắt một cái liền nhìn trúng một đôi vòng tay huyết ngọc.
Đông Nhi thấy Tuệ An nhìn chằm chằm đôi vòng tay kia, ánh mắt lộ vẻ thích thú, liền ra hiệu cho tiểu nhị lấy vòng ngọc xuống.
Tiểu nhị thấy khách động lòng, gấp rút hai tay dâng lên, cười nói:
“Phu nhân quả nhiên là có mắt nhìn, đôi vòng ngọc này chính là huyết ngọc thượng đẳng, là từ một khối ngọc hoàn chỉnh mà điêu mài thành, phu nhân cẩn thận sờ một chút, chất ngọc này, xúc cảm cũng hết sức ôn nhuận, phu nhân có muốn thử đeo?”
Tuệ An nhận lấy, cẩn thận ngắm nhìn, thấy bên trong chiếc vòng xanh ngọc ẩn hiện vệt đỏ như máu, uốn lượn thành vòng, nàng càng xem càng thích, cười nói:
“Không sai, chiếc vòng ngọc này giá bao nhiêu?”
Tiểu nhị cười hớn hở, nói:
“Một đôi vòng ngọc sáu trăm lượng bạc, thật không đáng gì.”
Tuệ An nghe vậy cũng không cảm thấy quá quý giá, liền gật đầu, cười nói:
“Gói lại…”
“Cái vòng tay này ta muốn! Kiều Nhi, giao bạc.”
Tuệ An còn chưa nói xong, liền bị một giọng nữ ngạo mạn cắt đứt, tiếp theo chiếc vòng tay mà Tuệ An đang muốn đưa cho tiểu nhị gói lại liền bị một bàn tay ngọc bắt lấy.
Tuệ An ngước mắt nhìn, đã thấy Đoan Ninh công chúa một thân xiêm y rực rỡ, trang dung tinh xảo liếc xéo mình một cái, trong ánh mắt lộ vẻ khiêu khích.
Tuệ An sững sờ, thầm than hôm nay thật sự là không nên ra ngoài, làm sao lại xui xẻo như vậy, vẫn đụng phải nàng.
Nhưng vòng ngọc này là nàng nhìn trúng trước, Tuệ An sống mãn hai đời còn chưa luyện thành có thói quen nhường nhịn kẻ vô lý, cho nên liền nắm chặt vòng ngọc trong tay, nhìn Đoan Ninh công chúa nói:
“Chiếc vòng tay này ta đã mua rồi.”
Hôm qua Đoan Ninh ở trong cung bị Tuệ An khiến cho một bụng tức tối, đêm về cũng không ngủ ngon, vừa giận dữ lại khó chịu, hôm nay vừa vặn đụng phải Tuệ An, sao có thể không tranh đoạt một phen, nghe vậy liền dùng sức giật lấy vòng tay kia, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lẽo thấu xương của Tuệ An, cả giận nói:
“Buông ra!”
Tuệ An thấy nàng không nói lý lẽ liền động thủ động cước, cũng một mực lôi kéo không buông!
Đoan Ninh công chúa tuy là điêu ngoa đanh đá, nhưng suy cho cùng là người chưa từng học qua võ công, há có thể tranh lại với Tuệ An.
Nàng chỉ cảm thấy tay phải vì bị lôi kéo mà tê dại, dưới sự kinh hãi liền buông lỏng tay ra, dưới chân lại lảo đảo một chút ngã về phía sau, đúng lúc ngã vào người của tiểu nhị, tỳ nữ kinh hô đỡ lấy nàng, nàng mới có thể đứng vững thân thể.
Tiểu nhị thấy hai vị khách nhân nổi lên tranh chấp, mà hắn lại biết Đoan Ninh công chúa, tất nhiên không dám chậm trễ, cũng không biết nên khuyên can Tuệ An thế nào, đang ở bên cạnh đổ mồ hôi lạnh, ai ngờ Đoan Ninh công chúa lại một cước dẫm mạnh lên chân hắn. Hắn bị va chạm, chiếc hộp bằng gỗ lim khắc hoa rời tay mà đi, ‘cạch’ một cái rơi xuống đất, chiếc vòng tay bên trong cũng bay ra khỏi hộp, vừa chạm đất liền vỡ thành hai đoạn.
Tiểu nhị kinh hô một tiếng, Đoan Ninh công chúa trợn mắt nhìn về phía Tuệ An, Tuệ An lại vân đạm phong khinh liếc nhìn chiếc vòng ngọc bị vỡ, đặt vòng ngọc còn lại trong tay lên mặt bàn, thi lễ nói:
“Thần phụ tham kiến công chúa, đôi vòng tay này xem ra ta không mua được rồi, công chúa từ từ chọn lựa, thần phụ cáo lui.”
Nói xong xoay người muốn đi, hết thảy sự việc phát sinh quá đột ngột, còn chưa đến nửa khắc thời gian, Thu Nhi, Đông Nhi cũng chẳng thèm hành lễ với Đoan Ninh, thấy Tuệ An xoay người muốn đi, hai nha đầu mới gấp rút theo sát phía sau.
Tiểu nhị sau cơn sững sờ, lại vội vàng tiến lên phía trước ngăn cản. Vòng tay đã vỡ, lại là người chứng kiến toàn bộ tình cảnh vừa rồi, hắn tất nhiên không dám đòi Đoan Ninh công chúa bồi thường, chưa kể nếu Tuệ An đi, công chúa nổi trận lôi đình thì ai tới chịu tội.
“Vị phu nhân này, ngài không thể đi, vòng tay đã vỡ, dù sao ngài cũng phải bồi thường một phần tổn thất cho tiểu điếm chứ.”
Tuệ An bị hắn ngăn cản, nghĩ thầm rõ ràng là Đoan Ninh công chúa đụng vào nên vòng ngọc mới vỡ, thế nhưng nàng cũng biết tiểu nhị bị hai người các nàng khó xử, không muốn làm khó hắn.
Ai ngờ nàng còn chưa kịp mở miệng gọi Thu Nhi đưa bạc, liền có một vị công tử quần áo lụa là mang theo bảy tám gã sai vặt chạy vào trong tiệm, hướng thẳng về phía Đoan Ninh công chúa mà đi.
Công tử kia thấy Đoan Ninh vịn tay tỳ nữ, vẻ mặt tức giận, tỳ nữ xoa nắn cánh tay cho nàng, hắn liền tiến lên muốn nâng đỡ, Đoan Ninh lại trừng mắt nhìn hắn, quát lớn một tiếng:
“Cút ngay!”
Công tử kia cũng không giận, cười đầy xu nịnh:
“Công chúa chớ giận, cẩn thận thân thể không khỏe, có chuyện gì cứ nói, ta trút giận thay công chúa.”
Người tới chính là Phò mã của Đoan Ninh công chúa, Đặng Ngọc!
Đặng Ngọc vốn là người chỉ biết ăn chơi đàng điếm, Đoan Ninh công chúa luôn chướng mắt hắn, từ lúc hai người thành hôn liền ở trong phủ công chúa, nghe nói vừa mới gả vào Đặng phủ, liền đuổi sạch tiểu thiếp thông phòng của Đặng Ngọc trong phủ Hoài Quốc công, ngay cả gã sai vặt cũng đều đổi lại thành người của mình.
Đặng Ngọc to gan lớn mật đã quen, vì thế còn suýt nữa ra tay động thủ với Đoan Ninh công chúa, Đoan Ninh không muốn gặp hắn, hắn nhưng cũng không yêu thích Đoan Ninh, tùy Đoan Ninh ở phủ công chúa, hắn thì tự do tự tại ở bên ngoài tầm hoan vấn liễu, cũng không thèm đi phủ công chúa cầu kiến bao giờ.
Cứ như vậy náo loạn hơn một năm, ngay cả động phòng cũng không vào, Hoàng hậu cùng mẫu thân Vi thị của Đặng Ngọc tất nhiên là người cuống cuồng nhất, Vi thị mềm có cứng có dùng hết mọi thủ đoạn, lúc này mới làm cho Đặng Ngọc phải ngày ngày chạy tới phủ công chúa xin gặp.
Chỉ có điều Đoan Ninh lại luôn trốn tránh không gặp, Đặng Ngọc cũng bởi vậy mà nổi cơn tức giận, thế phải bắt bằng được Đoan Ninh, cho nên mấy ngày liên tiếp hắn đều bám theo sau lưng Đoan Ninh công chúa, nghĩ hết biện pháp xum xoe nịnh nọt.
Hôm nay Đoan Ninh công chúa thấy kiểu cười như muốn ăn đòn của hắn, chẳng những không cảm kích, ngược lại còn cảm thấy buồn nôn, trong lòng thầm mắng đồ khiếp nhược, nét mặt càng ngày càng khó nhìn.
Đặng Ngọc vô thức liếc nhìn về phía Tuệ An, sau đó ánh mắt sáng ngời một mảnh. Hắn nghe người làm nói công chúa ở chỗ này cùng người tranh chấp liền vội vàng chạy đến nịnh nọt, ai ngờ nữ tử xảy ra tranh chấp với công chúa lại là một tuyệt sắc giai nhân như vậy.
Đặng Ngọc đắm chìm trong phong hoa tuyết nguyệt đã nhiều năm, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, tư thái diễm lệ của Tuệ An, liền mơ hồ nghĩ là đệ nhất Hồ cơ của lầu nào, nhưng hắn lại chưa từng thấy qua Hồ cơ nào mang theo khí chất quý phái nhường này, nhất thời liền nhìn mà không thể dời mắt, tâm phổi bắt đầu nhộn nhạo.
Thầm nghĩ cũng không biết là ngoại thất phủ nào, hôm nay đụng phải cô công chúa đanh đá này, nếu đã để hắn gặp được, vậy chi bằng nhất định phải bắt về bên người, thật tốt chơi đùa mấy ngày. Nhưng bây giờ công chúa đang nổi nóng, tất nhiên trước tiên phải giả vờ giả vịt giúp công chúa nguôi giận cái đã rồi tính sau.
Đặng Ngọc nghĩ tới đây, liền nháy mắt với mấy gã sai vặt đi theo, lúc này mới cao giọng nói:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Bắt phụ nhân dám đắc tội công chúa này lại cho bản thiếu gia!”
Vì là ngày mùa hè, ngoài phòng mang theo không khí mát mẻ còn lưu lại của sương sớm vừa tan, trong phòng lại quanh quẩn mị hương khó cưỡng, trêu chọc tinh thần của Quan Nguyên Hạc.
Y ngủ nghiêng ở bên ngoài, lồng ngực rộng lớn lộ ra, tóc đen toàn bộ chụm lại sau đầu, từng sợi nhè nhẹ uốn lượn đến mép giường, một tay chống đầu, khóe mắt cong cong, môi mỏng mỉm cười, vẻ mặt thoả mãn nhìn Tuệ An nằm trong lòng mình, thân thể cao lớn vững vàng bao phủ thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của nàng.
Y ngưng mắt nhìn Tuệ An ngủ, giữa hàng lông mày tuấn mỹ vô song chứa đầy ôn nhu, đôi mắt đen láy vì tâm tình sung sướng mà chớp động hào quang chói mắt.
Nhìn Tuệ An gò má trắng mịn, môi mọng hơi sưng, cần cổ sau áo ngủ bằng gấm in đầy vết hôn, nhìn dung nhan điềm tĩnh yên ả của nàng, trong lòng y liền tràn đầy thỏa mãn, loại cảm giác này đối với y mà nói cực kỳ xa lạ, nhưng cũng cực kỳ tốt đẹp, y không hề bài xích chút nào.
Tiểu cô nương này, y nói không nên lời đặc biệt ở đâu, nhưng không có lúc nào là nàng không chiếm cứ trái tim của y, khiến y càng ngày càng yêu thích, càng ngày càng chú ý, cũng cảm thấy càng không thể rời bỏ.
Nàng luôn có thể làm cho trái tim tưởng chừng như đã mềm mại quá đỗi của y trở nên dịu dàng hơn nữa, chẳng trách người xưa nói ôn nhu hương anh hùng mộ, quả nhiên không phải là lừa người.
Quan Nguyên Hạc nghĩ tới đây, bàn tay liền dò xét vào trong chăn, phủ lên vòng eo mảnh khảnh của Tuệ An, khẽ dùng sức, kéo thân thể nhỏ xinh của Tuệ An sát vào trong ngực.
Thân hình nóng bỏng của nam tử dán chặt lấy cơ thể lành lạnh mềm mại của nữ tử, Quan Nguyên Hạc thoải mái mà than một tiếng, bàn tay đặt trên lưng nàng không khách khí dán vào sống lưng duyên dáng nhẹ nhàng vuốt ve, chỉ hai cái thân thể liền lại nổi lên khác thường.
Y nhắm mắt, hít hà hương thơm dịu nhẹ giữa mái tóc Tuệ An, thân thể lửa nóng xao động, trong lòng lại thỏa mãn an bình đến lạ thường.
Thứ cảm giác thỏa mãn an bình này là lần đầu tiên trong đời y phát giác được, cũng như bất chợt nhận ra trên đời này có người là không thể thiếu, cho dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ ở bên cạnh y cả đời!
Y nghĩ vậy, khẽ kéo dãn khoảng cách, lại nhìn dung nhan an bình ngọt ngào khi ngủ của Tuệ An, nhớ tới đêm qua nàng thuận theo cùng ỷ lại, tín nhiệm cùng dung túng mình, thân thể của y liền nóng thêm vài phần, tầm mắt cháy bỏng lần nữa rơi vào cánh môi sưng đỏ của Tuệ An, trái tim ngứa ngáy, cũng không chịu đựng mà cúi đầu hôn xuống.
Đầu tiên là khẽ liếm, dần dần không thể thỏa mãn, bắt đầu dán vào bờ môi mềm mại ma sát gặm cắn, bàn tay đặt sau lưng Tuệ An cũng khắp nơi ve vuốt.
Nhiệt độ của cơ thể Tuệ An thấp hơn y rất cho nhiều, trong không khí nóng ran này, phần da thịt nhẵn nhụi lại lạnh buốt của nàng giống hệt một khối ngọc băng thượng hạng, quả thực khiến y yêu thích không thôi, liên tục cảm thán, muốn khảm nàng vào trong thân thể.
Nhất là đoàn phập phồng trước ngực nàng, lại càng trắng mịn đàn hồi, chỉ mới cọ xát hai cái liền làm y tâm hoả khó nhịn.
Quan Nguyên Hạc khẽ hôn một hồi, thấy Tuệ An mơ mơ màng màng giãy giụa nhưng vẫn không tỉnh lại, hàng mày xinh đẹp tuyệt trần hơi chau lên, lầm bầm một tiếng trở mình, nhìn dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Y liền nâng người, khẽ rời khỏi thân thể mê người của nàng.
Bởi vì động tác đột ngột của nàng mà mà hai luồng ngọc phong triệt để lộ hẳn ra ngoài, trên đường cong duyên dáng kia, là hai hạt trân châu đỏ hồng, y liền khó có thể dời mắt, nhịn không được cúi người cắn một cái.
Tuệ An trước ngực đau nhói, bị y làm cho bừng tỉnh. Đêm qua nàng thực sự mệt mỏi không nhẹ, bị y mọi nơi kích thích, giằng co đến hơn nửa đêm Quan Nguyên Hạc mới bộc phát thiện tâm buông tha nàng, cuối cùng Tuệ An mơ mơ màng màng biết y ôm mình đi tắm rửa, nhưng lại mệt mỏi mắt cũng không mở ra được, càng đừng nói thẹn thùng cái gì. Lúc này nàng chỉ cảm thấy bất lực, sao y lại bắt đầu quấy nhiễu mình rồi?
Tuệ An không thuận theo, mắt cũng không mở ra, liền lăn vào bên trong giường, cảm giác gò má đụng phải cái gối lớn bên trong, liền giống như người chết đuối tìm được cọng cỏ cứu mạng, vươn tay ôm vào trước ngực, ôm chặt xong, nàng còn khoa trương vùi đầu xuống.
Quan Nguyên Hạc nhìn Tuệ An tay ôm gối đầu, gắt gao áp ở bên trong, như con ốc sên co lại thành một đoàn, thoáng cái đầu óc phát mộng, một hồi lâu mới cong môi tràn ra hai tiếng cười ha hả.
Tuệ An phen này lăn qua lăn lại, chăn mền đã sớm trượt đến ngang hông, nàng nằm nghiêng, đưa lưng về phía bên này, lộ ra băng cơ ngọc cốt, lưng ngọc duyên dáng, Quan Nguyên Hạc nhìn phía trên phủ kín dấu vết tím xanh khi nặng khi nhẹ, nghĩ tới một đêm điên cuồng vừa qua, liền có chút đau lòng.
Nhìn Tuệ An như vậy, y rốt cuộc không nghĩ ép buộc nàng, chỉ kéo chăn đắp lên đầu vai nàng, nằm ở bên cạnh nhẹ giọng nói:
“Đừng buồn bực, ta đi tìm cậu nói chuyện, không làm phiền nàng nữa.”
Nói xong, y giống như còn không yên tâm, lại vỗ vỗ vai Tuệ An, đợi nàng khẽ ưm một tiếng, mới xuay thân xuống giường, mặc vào xiêm y trên giá, vừa đeo đai lưng, vừa sải bước ra ngoài.
Tuệ An nghe được tiếng bước chân, lúc này mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó liền buông lỏng gối đầu, thoải mái tìm tư thế khác, nhắm mắt ngủ tiếp.
Nàng một giấc này ngủ cực chìm, đợi tỉnh táo lại trong phòng đã kim quang vạn trượng, ánh mặt trời chiếu vào trong mắt, một hồi khó chịu, nàng vừa muốn đưa tay ngăn, lại cảm thấy có một bóng râm rơi ở trên mặt, che đi những tia nắng nóng bỏng kia.
Tuệ An mở mắt ra, đã thấy Quan Nguyên Hạc một tay cầm sách, nửa người ngăn trước ánh mặt trời, đang cúi đầu nhìn mình.
“Tỉnh rồi?”
Bên tai truyền đến thanh âm chứa đầy ý cười của Quan Nguyên Hạc, Tuệ An thấy trên mặt y lóe một tia trêu tức, cũng biết mình dậy muộn, không khỏi mặt mày đỏ lên, khẽ ừ một tiếng.
Quan Nguyên Hạc đưa tay chui vào trong chăn, tìm được cái mông nhỏ của Tuệ An mà vỗ xuống, nói:
“Ngủ tiếp thì ngay cả ăn trưa đều thành ăn tối mất, cữu phu nhân tới tìm nàng hai lần rồi.”
Tuệ An nghe vậy quýnh lên, sắc mặt càng đỏ. Từ khi gả vào Quan phủ, tuy nói cũng không có người làm khó nàng, nhưng rốt cuộc cảm giác không giống với ở nhà, nàng làm việc luôn tuân theo quy củ, rất sợ làm không tốt sẽ chọc người chán ghét.
Hôm qua trở lại phủ Phượng Dương hầu, nàng liền thở phào nhẹ nhõm, lại do ban đêm Quan Nguyên Hạc nháo quá lợi hại, sáng dậy Tuệ An nghĩ đã không cần sớm chiều thăm hầu trưởng bối, lại là phủ đệ của mình, liền không thèm băn khoăn ngủ đến thiên hôn địa ám.
Nay nghe lời Quan Nguyên Hạc nói, nghĩ tới chuyện Đồng thị cái gì cũng đều đoán được, mà Quan Nguyên Hạc lại vẫn ở chỗ này chê cười mình, Tuệ An xấu hổ, hung hăng trừng mắt lườm y một cái, nói:
“Đều tại chàng, nếu không phải đêm qua chàng cứ đòi như vậy…”
“Ừm… Ta như thế nào?”
Tuệ An còn chưa nói hết, Quan Nguyên Hạc đã ép người xuống, cắn cắn vành tai hồng thấu của nàng, hơi thở nóng rực lan dọc theo cần cổ, Tuệ An thoáng cái liền nói không ra lời.
Quan Nguyên Hạc thấp giọng cười một tiếng, ngẩng đầu vuốt ve gò má đỏ rực của Tuệ An, nói:
“Không dậy nổi sao? Vậy chúng ta lại tiếp tục tham khảo những tư thế còn lại của mấy bức tượng kia?”
Tuệ An nghe vậy, cảm giác đau nhức bên hông nhói lên, làm sao còn dám ngây ngốc ở trên giường, nàng đẩy Quan Nguyên Hạc ra, túm lấy chăn mỏng bao quanh người liền nhảy xuống giường, như một làn khói chạy vào tịnh phòng.
Đồng thị tìm Tuệ An là vì chuyện mời chúng nữ quyến vừa bàn hôm qua, hai người tinh tế thương lượng những người cần mời xong, Tuệ An liền trở về Dung Lê viện, còn chưa kịp ăn trưa, đã phải ngồi lên xe ngựa trở về Quan phủ.
Có lẽ Quan Nguyên Hạc ngại mặt trời bên ngoài quá mức oi bức, cũng không cưỡi ngựa, chỉ làm tổ trong xe cùng Tuệ An ôm ôm ấp ấp.
Trên xe ngựa đặt bốn chậu băng, không nóng tí nào, Tuệ An bị y ôm vào trong ngực, nghĩ tới những lời hôm qua Hiền Khang đến nói ở trong cung, nàng hơi ngẩng đầu, nói:
“Ta khi nào thì rất có năng lực trong việc chữa trị ngựa gãy xương? Chàng còn dám nói bậy trước mặt Hoàng thượng nữa, vạn nhất sau này Hoàng thượng bảo ta thực hiện thuật nối xương, ta không thi triển được bản lĩnh gì đó, không chừng Hoàng thượng sẽ quy chàng tội khi quân, chém đầu của chàng đấy!”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy liền cười, véo chóp mũi Tuệ An, nói:
“Nàng cam lòng để ta bị chặt đầu?”
Tuệ An bị một câu của y nói cho nghẹn họng, há to miệng, lại không nói nên lời nửa câu hung ác, Quan Nguyên Hạc nhìn nàng như vậy chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, cười hôn xuống môi Tuệ An một cái, lúc này mới nói:
“Ta có tìm được một phương thuốc, là thuốc dán, rất hiệu quả trong việc nối xương động vật, đợi về phủ ta gọi Quan Thần đưa cho nàng tham khảo.”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, không ngờ Quan Nguyên Hạc đã sớm lường trước mọi chuyện, còn âm mưu đánh cắp thành quả lao động của người khác gán vào chỗ mình. Nàng nghĩ tới hôm qua y ở trước mặt Hoàng thượng tiến cử mình, liền cảm thấy y hảo tâm quá mức, giống như đang có chủ ý đen tối gì đó vậy.
Trong lòng Tuệ An hồ nghi, không khỏi ngẩng đầu nhìn Quan Nguyên Hạc ra chiều ngẫm nghĩ.
Quan Nguyên Hạc thản nhiên đón nhận, Tuệ An nhìn không ra đến tột cùng là thế nào, nhưng rốt cuộc vẫn cảm động vì ý tốt của y. Hiền Khang đế đã đồng ý cho nàng một cơ hội trổ tài, chỉ cần nắm chắc nó trong tay, nàng liền có thể bước được bước chân đầu tiên tiến tới tước vị Hầu phủ, trong lòng Tuệ An cảm kích, liền đỏ mặt hôn lên gò má Quan Nguyên Hạc.
Miếng thịt đã đưa đến tận miệng thịt, lý nào lại có thể khước từ, Tuệ An đang muốn lui ra, Quan Nguyên Hạc liền một tay giữ lấy gáy nàng, nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn mà hôn xuống.
Răng môi gắn bó, hơi thở giao thoa, đầu lưỡi của Quan Nguyên Hạc cường ngạnh thăm dò vào, đảo qua khoang miệng Tuệ An, nhấm nháp hương vị khiến người say mê kia, cũng cuốn lấy đầu lưỡi nàng một hồi cắn mút, y hương tấn ảnh tỏa ra bốn phía.
Quan Nguyên Hạc thở dốc không ngừng, chỉ cảm thấy cái lưỡi nho nhỏ mềm mại của Tuệ An đúng là rất biết chọc người, trong đầu lại thoáng hiện lên cảnh sắc đêm qua, một tay vén lên xiêm y của Tuệ An, chui vào.
Mới vỗ về chơi đùa đỉnh tuyết phong hai cái, lại nghe dưới bụng Tuệ An đột nhiên truyền đến tiếng kêu kỳ lạ. Thanh âm kia vừa vang lên, hai người đều sững sờ, hơi thở nồng nàn mà mập mờ trong xe ngựa nhất thời liền bị thanh âm kia xóa sạch.
Tuệ An đỏ mặt, cảm giác được giữa nụ hôn của Quan Nguyên Hạc tràn ra tiếng cười, Tuệ An xấu hổ đẩy y ra, sau đó vùi đầu tựa vào trong ngực y, không muốn đi ra nữa.
Quan Nguyên Hạc nhìn nàng thẹn thùng, mới dần dần ngừng cười, tay vuốt ve sống lưng Tuệ An. Vốn định mang nàng về phủ dùng bữa, lần này nhưng lại đổi chủ ý, y gõ lên vách xe, đợi xe ngựa dừng lại, liền nói vọng ra bên ngoài:
“Hồi phủ báo một tiếng, nói ta cùng phu nhân có việc về muộn.”
Bên ngoài vang lên tiếng Quan Thần đáp ứng, Quan Nguyên Hạc lại cúi đầu xoa tóc Tuệ An, nói:
“Chúng ta không quay về nữa, ta dẫn nàng đi dạo phố nhé?”
Tuệ An sao có thể không đồng ý, nàng ở phủ Phượng Dương hầu vô cùng thoải mái, ban nãy vừa ra khỏi phủ tâm tình liền có phần chán nản, nghĩ tới lập tức phải đi về, nhớ đến đám oanh oanh yến yến trong viện, lòng nàng liền không thoải mái.
Nay nghe Quan Nguyên Hạc nói như vậy, nàng gật đầu lia lịa, giương đôi mắt sáng trong nhìn y, nói:
“Ta muốn ăn ở Tiên Hạc lâu, nhân sâm hồ đào, cá trích hấp trà…”
Sau khi trở về từ biên quan, Tuệ An liền bị Đồng thị nhốt ở trong phủ đợi gả, căn bản không có cơ hội ra khỏi cửa, nàng xa cách kinh thành đã hơn hai năm, vừa nghe Quan Nguyên Hạc nói đi dạo phố, hào hứng tất nhiên là thật lớn.
Thêm đêm qua mệt mỏi một phen, nay lại ăn không đúng giờ, lúc này đã đói đến mức ngực dán vào lưng, cho nên nàng vẻ mặt thèm thuồng có thừa, một hơi đã nói hết tên mười mấy món ăn.
Quan Nguyên Hạc thấy nàng trưng ra bộ dáng tham ăn tham uống, sửng sốt một chút, nhớ vừa rồi bụng nàng còn phát ra thanh âm kia, rất không nể mặt mà cười lên ha hả.
Một lát sau, y mới vuốt eo Tuệ An, nói:
“Tuệ An, nàng đâu phải thùng dấm, rõ ràng chính là thùng cơm mới đúng!”
Tuệ An nghe y cười nhạo mình, liền đưa tay đẩy y:
“Thế nào, ít bạc này chàng cũng không nỡ chi, không thuận theo ta?”
“Theo nàng, ta đã sớm nói qua, chỉ cần nàng hầu hạ thật tốt… Ta đều theo nàng…”
Tuệ An nghe Quan Nguyên Hạc lại bắt đầu nói hươu nói vượn trêu chọc mình, sao có thể mặc kệ y, hai người một trốn một đánh, lập tức liền náo loạn cả lên.
Trong xe ngựa không ngừng truyền ra tiếng cười sang sảng của Quan Nguyên Hạc, khiến cho đám người làm Quan phủ vẫn đi theo bên ngoài kinh hãi không nhẹ, nguyên một đám trợn mắt há miệng nhìn chòng chọc vào xe ngựa, vẻ mặt vừa hãi hùng lại bất ngờ.
Xe ngựa đến Tiên Hạc lâu, Quan Nguyên Hạc mới trầm mặt, nghiêm trang xuống xe trước, sau đó lại xoay người đưa tay, tự mình đỡ Tuệ An xuống khỏi xe ngựa, bọn hạ nhân sững sờ cả với nhau, ánh mắt nhìn về phía Tuệ An càng thêm kinh hoàng khúm núm.
Bấy giờ đúng vào giờ cơm, cho nên trong Tiên Hạc lâu cực kỳ náo nhiệt, vừa rồi Quan Nguyên Hạc đã cho người đi trước chuẩn bị một phen, tiểu nhị liền trực tiếp đưa hai người tới nhã gian.
Cũng không để người hầu hạ, một bữa cơm này hai người dùng rất nhẹ nhàng sung sướng, Tuệ An ăn no bụng, lại uống chén trà súc miệng, nghỉ ngơi một hồi, hai người mới ra khỏi Tiên Hạc lâu.
Tuệ An không đòi Quan Nguyên Hạc cho đi dạo đường Chính Đức phồn vinh náo nhiệt, chỉ ở đường nhỏ vắng vẻ vừa tản bộ vừa ghé qua vài cửa hàng trang sức, có Quan Nguyên Hạc ở phía sau đi theo, Tuệ An tự nhiên sẽ không khách khí với y, gặp được vật gì vừa mắt cũng không cần hỏi giá liền cho người mua về.
Khí trời tốt, tâm tình nàng lại tốt, mua đồ cũng nhiều một chút, chưa đầy một lát liền thu thập được non nửa xe đồ.
Đi dạo qua một tuyến phố, Quan Nguyên Hạc cũng có phần không nhịn được, y vốn chưa bao giờ làm qua việc này, lúc trước nói muốn dẫn Tuệ An đi dạo phố, đó là do không biết tư vị trong chuyện này, nên mới dám mở miệng hứa hẹn.
Hiện giờ dạo quanh một vòng, y mới biết thế nào là chịu tội, quả thực so với trên giường còn giày vò người hơn, nhìn Tuệ An cao hứng, y mới nhẫn nại tính tình đi qua một con phố, lúc này mắt thấy Tuệ An còn muốn đổi hướng sang con đường phồn hoa bên cạnh, y vội vàng kéo Tuệ An lại, dỗ dành nàng:
“Cứ đi dạo như vậy cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng ta cùng nàng đi Châu Ngọc lâu nhìn một chút, những thứ trang sức kia khó coi muốn chết, mua mới hết đi, ta chọn cho nàng.”
Y mất kiên nhẫn, Tuệ An há có thể không chú ý tới, nàng vốn dĩ không có ý định mua đồ, nghe vậy cũng không lăn qua lăn lại y nữa, liền gật đầu lên xe ngựa.
Một khắc sau, gian xe ngựa liền vòng qua đường Chính Đức, hướng về phía Châu Ngọc lâu, là cửa hàng châu báu lớn nhất kinh thành, thế nhưng còn chưa tới Châu Ngọc lâu, Quan Nguyên Hạc liền hô ngừng, quay qua nói với Tuệ An:
“Nàng đi trước chọn qua đi, ta cùng người nói hai câu lập tức đi tới.”
Nói xong cũng không chờ Tuệ An gật đầu, liền phất áo choàng xoay người đi xuống.
Tuệ An ngạc nhiên, vén màn xe lên, đã thấy y đi vào một gian trà lâu đối diện, Tuệ An thầm nghĩ là y gặp được người quen, cũng không nhìn lâu, liền phân phó xe ngựa đi tới Châu Ngọc lâu.
Châu Ngọc lâu tổng cộng có hai tầng, cấu tạo không quá khác Vân Thường trai, cũng là lầu hai chuyên môn tiếp đãi khách quý, Tuệ An nghĩ lát nữa thôi Quan Nguyên Hạc sẽ tới đây, liền chỉ ở lầu một ngắm nghía trang sức.
Châu Ngọc lâu là cửa hàng châu báu lớn nhất kinh thành, cũng là sản nghiệp của Tiền gia, làm ăn luôn luôn rất tốt, chúng phu nhân khuê tú trong kinh rất thích trang sức vật phẩm ở đây.
Lúc này trong tiệm có phần thanh tịnh, tiểu nhị của cửa hàng rất khôn khéo, nhìn thấy Tuệ An quan sát đồ trang sức bày biện trên giá, liền tiến lên khách khí cười một tiếng, mời chào:
“Phu nhân muốn mua những thứ gì, chúng tôi nơi này các loại châu báu cái gì cũng đầy đủ, bên này bày biện đều là kim sức, phu nhân nếu muốn mua phỉ thúy ngọc ngà, liền mời xem bên kia. Trân châu, san hô, ngọc lưu ly cái gì cũng không thiếu hàng thượng đẳng.”
Tuệ An nghe vậy nhìn hắn cười, liền nghe Thu Nhi nói:
“Cô nương, mua ngọc đi, mùa hè mang theo rất mát.”
Tuệ An nhìn giá hàng phía đông, đã thấy trên giá bày biện từng hàng vòng ngọc, trâm ngọc, dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng nhu hòa chói lọi, làm cho người ta lóa mắt ngắm nhìn, nàng liền cười gật đầu cùng Thu Nhi, đi tới, liếc mắt một cái liền nhìn trúng một đôi vòng tay huyết ngọc.
Đông Nhi thấy Tuệ An nhìn chằm chằm đôi vòng tay kia, ánh mắt lộ vẻ thích thú, liền ra hiệu cho tiểu nhị lấy vòng ngọc xuống.
Tiểu nhị thấy khách động lòng, gấp rút hai tay dâng lên, cười nói:
“Phu nhân quả nhiên là có mắt nhìn, đôi vòng ngọc này chính là huyết ngọc thượng đẳng, là từ một khối ngọc hoàn chỉnh mà điêu mài thành, phu nhân cẩn thận sờ một chút, chất ngọc này, xúc cảm cũng hết sức ôn nhuận, phu nhân có muốn thử đeo?”
Tuệ An nhận lấy, cẩn thận ngắm nhìn, thấy bên trong chiếc vòng xanh ngọc ẩn hiện vệt đỏ như máu, uốn lượn thành vòng, nàng càng xem càng thích, cười nói:
“Không sai, chiếc vòng ngọc này giá bao nhiêu?”
Tiểu nhị cười hớn hở, nói:
“Một đôi vòng ngọc sáu trăm lượng bạc, thật không đáng gì.”
Tuệ An nghe vậy cũng không cảm thấy quá quý giá, liền gật đầu, cười nói:
“Gói lại…”
“Cái vòng tay này ta muốn! Kiều Nhi, giao bạc.”
Tuệ An còn chưa nói xong, liền bị một giọng nữ ngạo mạn cắt đứt, tiếp theo chiếc vòng tay mà Tuệ An đang muốn đưa cho tiểu nhị gói lại liền bị một bàn tay ngọc bắt lấy.
Tuệ An ngước mắt nhìn, đã thấy Đoan Ninh công chúa một thân xiêm y rực rỡ, trang dung tinh xảo liếc xéo mình một cái, trong ánh mắt lộ vẻ khiêu khích.
Tuệ An sững sờ, thầm than hôm nay thật sự là không nên ra ngoài, làm sao lại xui xẻo như vậy, vẫn đụng phải nàng.
Nhưng vòng ngọc này là nàng nhìn trúng trước, Tuệ An sống mãn hai đời còn chưa luyện thành có thói quen nhường nhịn kẻ vô lý, cho nên liền nắm chặt vòng ngọc trong tay, nhìn Đoan Ninh công chúa nói:
“Chiếc vòng tay này ta đã mua rồi.”
Hôm qua Đoan Ninh ở trong cung bị Tuệ An khiến cho một bụng tức tối, đêm về cũng không ngủ ngon, vừa giận dữ lại khó chịu, hôm nay vừa vặn đụng phải Tuệ An, sao có thể không tranh đoạt một phen, nghe vậy liền dùng sức giật lấy vòng tay kia, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lẽo thấu xương của Tuệ An, cả giận nói:
“Buông ra!”
Tuệ An thấy nàng không nói lý lẽ liền động thủ động cước, cũng một mực lôi kéo không buông!
Đoan Ninh công chúa tuy là điêu ngoa đanh đá, nhưng suy cho cùng là người chưa từng học qua võ công, há có thể tranh lại với Tuệ An.
Nàng chỉ cảm thấy tay phải vì bị lôi kéo mà tê dại, dưới sự kinh hãi liền buông lỏng tay ra, dưới chân lại lảo đảo một chút ngã về phía sau, đúng lúc ngã vào người của tiểu nhị, tỳ nữ kinh hô đỡ lấy nàng, nàng mới có thể đứng vững thân thể.
Tiểu nhị thấy hai vị khách nhân nổi lên tranh chấp, mà hắn lại biết Đoan Ninh công chúa, tất nhiên không dám chậm trễ, cũng không biết nên khuyên can Tuệ An thế nào, đang ở bên cạnh đổ mồ hôi lạnh, ai ngờ Đoan Ninh công chúa lại một cước dẫm mạnh lên chân hắn. Hắn bị va chạm, chiếc hộp bằng gỗ lim khắc hoa rời tay mà đi, ‘cạch’ một cái rơi xuống đất, chiếc vòng tay bên trong cũng bay ra khỏi hộp, vừa chạm đất liền vỡ thành hai đoạn.
Tiểu nhị kinh hô một tiếng, Đoan Ninh công chúa trợn mắt nhìn về phía Tuệ An, Tuệ An lại vân đạm phong khinh liếc nhìn chiếc vòng ngọc bị vỡ, đặt vòng ngọc còn lại trong tay lên mặt bàn, thi lễ nói:
“Thần phụ tham kiến công chúa, đôi vòng tay này xem ra ta không mua được rồi, công chúa từ từ chọn lựa, thần phụ cáo lui.”
Nói xong xoay người muốn đi, hết thảy sự việc phát sinh quá đột ngột, còn chưa đến nửa khắc thời gian, Thu Nhi, Đông Nhi cũng chẳng thèm hành lễ với Đoan Ninh, thấy Tuệ An xoay người muốn đi, hai nha đầu mới gấp rút theo sát phía sau.
Tiểu nhị sau cơn sững sờ, lại vội vàng tiến lên phía trước ngăn cản. Vòng tay đã vỡ, lại là người chứng kiến toàn bộ tình cảnh vừa rồi, hắn tất nhiên không dám đòi Đoan Ninh công chúa bồi thường, chưa kể nếu Tuệ An đi, công chúa nổi trận lôi đình thì ai tới chịu tội.
“Vị phu nhân này, ngài không thể đi, vòng tay đã vỡ, dù sao ngài cũng phải bồi thường một phần tổn thất cho tiểu điếm chứ.”
Tuệ An bị hắn ngăn cản, nghĩ thầm rõ ràng là Đoan Ninh công chúa đụng vào nên vòng ngọc mới vỡ, thế nhưng nàng cũng biết tiểu nhị bị hai người các nàng khó xử, không muốn làm khó hắn.
Ai ngờ nàng còn chưa kịp mở miệng gọi Thu Nhi đưa bạc, liền có một vị công tử quần áo lụa là mang theo bảy tám gã sai vặt chạy vào trong tiệm, hướng thẳng về phía Đoan Ninh công chúa mà đi.
Công tử kia thấy Đoan Ninh vịn tay tỳ nữ, vẻ mặt tức giận, tỳ nữ xoa nắn cánh tay cho nàng, hắn liền tiến lên muốn nâng đỡ, Đoan Ninh lại trừng mắt nhìn hắn, quát lớn một tiếng:
“Cút ngay!”
Công tử kia cũng không giận, cười đầy xu nịnh:
“Công chúa chớ giận, cẩn thận thân thể không khỏe, có chuyện gì cứ nói, ta trút giận thay công chúa.”
Người tới chính là Phò mã của Đoan Ninh công chúa, Đặng Ngọc!
Đặng Ngọc vốn là người chỉ biết ăn chơi đàng điếm, Đoan Ninh công chúa luôn chướng mắt hắn, từ lúc hai người thành hôn liền ở trong phủ công chúa, nghe nói vừa mới gả vào Đặng phủ, liền đuổi sạch tiểu thiếp thông phòng của Đặng Ngọc trong phủ Hoài Quốc công, ngay cả gã sai vặt cũng đều đổi lại thành người của mình.
Đặng Ngọc to gan lớn mật đã quen, vì thế còn suýt nữa ra tay động thủ với Đoan Ninh công chúa, Đoan Ninh không muốn gặp hắn, hắn nhưng cũng không yêu thích Đoan Ninh, tùy Đoan Ninh ở phủ công chúa, hắn thì tự do tự tại ở bên ngoài tầm hoan vấn liễu, cũng không thèm đi phủ công chúa cầu kiến bao giờ.
Cứ như vậy náo loạn hơn một năm, ngay cả động phòng cũng không vào, Hoàng hậu cùng mẫu thân Vi thị của Đặng Ngọc tất nhiên là người cuống cuồng nhất, Vi thị mềm có cứng có dùng hết mọi thủ đoạn, lúc này mới làm cho Đặng Ngọc phải ngày ngày chạy tới phủ công chúa xin gặp.
Chỉ có điều Đoan Ninh lại luôn trốn tránh không gặp, Đặng Ngọc cũng bởi vậy mà nổi cơn tức giận, thế phải bắt bằng được Đoan Ninh, cho nên mấy ngày liên tiếp hắn đều bám theo sau lưng Đoan Ninh công chúa, nghĩ hết biện pháp xum xoe nịnh nọt.
Hôm nay Đoan Ninh công chúa thấy kiểu cười như muốn ăn đòn của hắn, chẳng những không cảm kích, ngược lại còn cảm thấy buồn nôn, trong lòng thầm mắng đồ khiếp nhược, nét mặt càng ngày càng khó nhìn.
Đặng Ngọc vô thức liếc nhìn về phía Tuệ An, sau đó ánh mắt sáng ngời một mảnh. Hắn nghe người làm nói công chúa ở chỗ này cùng người tranh chấp liền vội vàng chạy đến nịnh nọt, ai ngờ nữ tử xảy ra tranh chấp với công chúa lại là một tuyệt sắc giai nhân như vậy.
Đặng Ngọc đắm chìm trong phong hoa tuyết nguyệt đã nhiều năm, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, tư thái diễm lệ của Tuệ An, liền mơ hồ nghĩ là đệ nhất Hồ cơ của lầu nào, nhưng hắn lại chưa từng thấy qua Hồ cơ nào mang theo khí chất quý phái nhường này, nhất thời liền nhìn mà không thể dời mắt, tâm phổi bắt đầu nhộn nhạo.
Thầm nghĩ cũng không biết là ngoại thất phủ nào, hôm nay đụng phải cô công chúa đanh đá này, nếu đã để hắn gặp được, vậy chi bằng nhất định phải bắt về bên người, thật tốt chơi đùa mấy ngày. Nhưng bây giờ công chúa đang nổi nóng, tất nhiên trước tiên phải giả vờ giả vịt giúp công chúa nguôi giận cái đã rồi tính sau.
Đặng Ngọc nghĩ tới đây, liền nháy mắt với mấy gã sai vặt đi theo, lúc này mới cao giọng nói:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Bắt phụ nhân dám đắc tội công chúa này lại cho bản thiếu gia!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.