Chương 145: Lại mặt
Tố Tố Tuyết
04/01/2017
Hai người Tuệ An trở lại Quan phủ, chỉ
kịp thay xiêm y, liền vội vã đi phủ Phượng Dương hầu, hôm nay là ngày
lại mặt, vừa vặn phải tiến cung tạ ơn, nhưng lại trì hoãn canh giờ.
Tuệ An đã sớm phân phó Phương mama mang theo hai nha đầu trở về Hầu phủ báo tin, nhưng Đồng thị vẫn sai nha hoàn Thúy Bình liên tục chờ trước cửa lớn Hầu phủ, thấy xe ngựa đi đến gấp rút tiến lên đón chào, cũng đồng thời cho người truyền lời vào trong phủ.
Xe ngựa một đường vào phủ, đợi đến trong viện đã thấy Đồng thị không kịp đợi mà ra khỏi phòng, Thẩm Phong đón Quan Nguyên Hạc ra đằng trước uống rượu cùng huynh đệ Thẩm gia, Tuệ An thì bị Đồng thị lôi kéo vào phòng.
Tuệ An vừa đổi một bộ váy hè phấn hồng bằng lụa sa tanh, tóc đen búi cao, trên trán cài trâm bạc khảm phỉ thúy, tai còn đeo một bộ khuyên tai hồng ngọc, tay phải là vòng cổ truyền. Xiêm y màu hồng phấn càng tôn lên làn da vốn đã trắng nõn mỹ, giữa lông mày như có như không mang theo xuân sắc quyến rũ.
Đồng thị cẩn thận nhìn nàng, cũng không hỏi nhiều, chỉ cần thấy ánh mắt nàng chứa chan ngọt ngào cùng vui sướng, hai gò má nổi lên nét ngượng ngùng ửng đỏ, liền cái gì cũng biết, chỉ nắm tay Tuệ An, cười nói:
“Như vậy cũng tốt, nhìn con như vậy mợ yên tâm rồi. Quan phủ nhân khẩu đơn giản, tổng cộng cũng chỉ có vài người chủ tử kia, trước đó mợ đã lưu ý nghe ngóng, Nhị phu nhân tính tình dịu dàng, hành xử khéo léo. Quan Tam phu nhân tuy có chút sắc xảo, nhưng cũng không phải là người không nói đạo lý, phóng mắt nhìn khắp kinh thành này, trong giới quyền quý chỉ có Quan phủ là thanh nhàn yên ổn nhất, mối hôn nhân này, đốt đèn lồng cũng không kiếm được nhà thứ hai. Định Quốc phu nhân đối với con có tốt không, Thôi thị kia có từng làm khó dễ con?”
Tuệ An nghe vậy liền nói:
“Tổ mẫu đối với con vô cùng tốt, Thôi thị tuy có chút tâm tư nhưng cũng không thể nói là đại ác nhân, hơn nữa con vốn không phải con dâu đứng đắn của bà, nàng đối với con ngoài mặt còn chưa dám ngang nhiên chèn ép, mợ yên tâm.”
Tuệ An nói xong, Đồng thị chưa mở miệng, ngược lại Thu Nhi vẫn đứng sau lưng Tuệ An đột nhiên buồn bực nói:
“Thôi thị kia đưa vào một viện oanh oanh yến yến, suốt ngày tìm việc khiến cô nương bức bối, sao lại không phải là ác nhân, cô nương còn nói đỡ cho bà nữa!”
Tuệ An gặp Đồng thị nhăn mày liền ngẩng đầu trừng Thu Nhi một cái, nói:
“Nha đầu lắm miệng này, không phải muội nói phải về phủ tìm mấy người Liễu Như nói chuyện sao, ta cũng không câu nệ muội, đi nhanh lên.”
Thu Nhi chu miệng, biết rõ Tuệ An muốn cho lui mình, liền thi lễ vén mành đi ra ngoài.
Đồng thị cũng vẫy lui nha đầu, lúc này Tuệ An mới nói:
“Nha hoàn không yên ổn trong phủ nào mà không có mấy người? Cũng chẳng phải đại sự gì, mợ đừng nghe Thu Nhi nói.”
Nói xong, mặt nàng hơi ửng hồng, lại nói tiếp:
“Chàng cũng không có tâm tư kia.”
Đồng thị nghe Tuệ An nói xác thực không có nửa điểm tránh né, mới nói:
“Cô gia tuổi không nhỏ, trong phủ lại chỉ có một mình con, bọn nha đầu có tâm tư cũng là chuyện bình thường, nhưng lòng con phải tự nắm chắc.”
Bà dứt lời, đứng dậy lấy ra một cái hộp trong tủ áo, đưa tờ giấy trong hộp cho Tuệ An, nói:
“Đây là bí phương sinh con, có tác dụng bổ dưỡng, điều trị thân thể. Lúc mợ còn trẻ luôn dùng phương thuốc này. Vẫn nghĩ chậm một chút mới đưa cho con, nay nhìn tình hình kia trong phủ lại cảm thấy nóng nảy, con nhất định phải nhân dịp tân hôn nhiệt tình nhanh chóng sinh cho cô gia đứa con trai trưởng, nữ tử có con nối dòng mới có thể ngẩng cao đầu mà sống, ở trong phủ cũng không bị người chèn ép.”
Tuệ An nghe vậy, sắc mặt ửng hồng, nhưng cũng không từ chối, mặt mũi tràn đầy thẹn thùng cầm phương thuốc kia.
Nàng xem như kiếp trước cũng sống đến hai mươi tuổi, hiện giờ lại gả cho người mà mình một lòng ái mộ, đối với chuyện con cái cũng là cực khát vọng.
Tuệ An lại cùng Đồng thị hàn huyên một hồi, Đồng thị lúc này mới nói:
“Con cái gì cũng tốt, mợ cũng yên lòng, sáng mai hai đứa hồi phủ, mợ nghĩ về đường Đồng La.”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, năm ấy Thẩm Đại Đồng nhậm chức ở Hàn Lâm viện, gia đình Thẩm Phong liền đặt mua một tòa nhà lớn năm gian tại đường Đồng La, đã chuyển vào ở, một năm nay bởi vì Đồng thị lo lắng chuyện Tuệ An xuất giá nên mới liên tục ở trong phủ Phượng Dương hầu, Tuệ An không ngờ bà lại vội vã trở về như vậy, tất nhiên tránh không được thật lòng níu kéo một phen, Đồng thị lại nói:
“Con cũng biết đấy, lần này Nhị ca con trở về mợ đã hạ quyết tâm phải định ra hôn sự cho nó, còn Tứ ca của con nữa, tháng tám sẽ tham gia thi Hương, nó là con khỉ nhỏ, hở ra là ham chơi quên lối về. Nay tuy có Đại ca con dạy dỗ, chị dâu con săn sóc, nhưng phu thê nhà chúng nó rốt cuộc cũng không rảnh rỗi, ta phải về phủ nhìn chằm chằm nó mới có thể yên tâm.”
Thẩm Đại Đồng xuất thân thứ cát học sĩ, năm nay Thẩm A Đồng muốn tham gia thi Hương, tất nhiên cần Thẩm Đại Đồng chỉ bảo đôi điều, lại không thể để hắn cũng chuyển vào phủ Phượng Dương hầu, Tuệ An nghe vậy liền không dám giữ bà, lại hỏi hôn sự của Thẩm Đồng:
“Mợ có nhìn trúng nhà nào không?”
Đồng thị liền cười gật đầu, nói:
“Đúng là nhìn trúng ba nhà, con cũng nhìn qua giúp mợ xem. Một là Tam tiểu thư nhà Hàn Lâm viện, thị giảng học sĩ Vương đại nhân, một là Đại tiểu thư nhà Lễ bộ lang trung Đậu gia, còn lại chính là Đại cô nương nhà Thái Y viện, viện phán Lư đại nhân, đều là đích nữ, mợ chọn tới chọn lui, cũng chưa quyết được. Vương Tam cô nương và Đậu Đại cô nương năm nay đều vừa vặn cập kê, nếu như nghị hôn, sang năm liền có thể gả qua, còn Lư cô nương bộ dáng vượt trội, nhưng tuổi lại nhỏ chút, năm nay mới mười ba, mợ vẫn hài lòng hai nhà trước hơn.”
Đồng thị nói cô nương ba nhà, Tuệ An từng gặp qua hai người, Vương Tam tiểu thư cùng Lư Đại tiểu thư đều thiên về dịu dàng đằm thắm, mà ba nhà này đều không quá cao sang, Tuệ An suy nghĩ một chút mới nói:
“Mợ nhìn rất tốt, nhưng Nhị ca không thích cũng không được, chi bằng đợi mấy ngày nữa con phát thiệp mời, thỉnh mấy vị phu nhân tiểu thư đến phủ làm quen, đến lúc đó để Nhị ca ở trong tối nhìn qua thế nào?”
Đồng thị nghe vậy ánh mắt sáng ngời, sau đó liền vỗ tay nở nụ cười, vội nói:
“Chủ ý này không tệ, chỉ là làm phiền con.”
Tuệ An cười nói:
“Liền mượn cớ tạ ơn Hoàng thượng phong thưởng, con trở về sẽ chọn ngày đưa thiếp mời, mợ cứ yên tâm, con dâu của mợ chạy không được đâu.”
Hai người lại thương lượng trong chốc lát, Đồng thị thấy canh giờ không còn sớm, liền kêu bọn nha đầu bày cơm tại phòng khách, Tuệ An cùng Đồng thị dùng bữa xong, lại thì thầm tỉ tê một phen, mới về Dung Lê viện nghỉ tạm.
Tuy chỉ mới xa cách hai ngày, nhưng nhìn Dung Lê viện, Tuệ An lại sinh ra cảm giác người mất vật còn, bài trí trong phòng vẫn như ban đầu, chỉ có màn giường cùng đệm chăn là được đổi hết thành màu đỏ thẫm sắc.
Tuệ An giằng co một ngày đã sớm mệt mỏi, chậm rãi cởi áo ngoài liền nằm ở trên giường đọc sách, lật hai trang nhưng lại không chịu được, cũng không đợi Quan Nguyên Hạc liền thiếp đi.
Quan Nguyên Hạc trở lại, nghe nói Tuệ An đã nghỉ ngơi, vẫy lui nha đầu liền rón rén vào buồng trong.
Trong phòng ánh đèn mờ ảo, Tuệ An vẻ mặt an tĩnh nằm trên giường, quanh người chỉ đắp tấm chăn mỏng, thấp thoáng trung y mỏng manh.
Hai tay nàng đặt ngoài chăn, tư thế ngủ cực kỳ thành thật, khuôn mặt nhỏ nhắn toát vẻ nhu hòa dưới ánh đèn, khi nhắm mắt lại, bộ dáng của nàng ngược lại nhiều thêm vài phần ôn nhu nhã nhặn.
Quan Nguyên Hạc ngồi bên mép giường nhìn một hồi, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, y nhìn cái mũi thanh tú của Tuệ An theo hô hấp khẽ khàng chuyển động, dị thường đáng yêu, liền vươn tay véo hai cái, bị da thịt lành lạnh mà mềm mịn như tơ lụa kia hấp dẫn, liền hạ xuống chóp mũi Tuệ An một nụ hôn, sau đó môi y dần dần trượt xuống cánh môi hồng thắm.
Đôi môi mềm mại khiến người sợ than, mang theo hương vị trong veo, y thoải mái hừ một tiếng, nhịn không được há miệng ngậm chặt, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm láp, phát giác Tuệ An không có phản ứng, liền tăng thêm lực đạo cắn mút.
Tuệ An đang ngủ mơ mơ màng màng, bị y quấy tỉnh, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể bị động thừa nhận, cho đến khi môi bị y cắn đau, lúc này mới nhẹ nhàng vùng vẫy cánh tay.
Quan Nguyên Hạc lại cố định cằm của nàng, đẩy ra môi thơm dò xét đi vào, hương rượu nồng đậm nhất thời tràn ngập trong khoang miệng, Tuệ An không thoải mái di chuyển, Quan Nguyên Hạc lại càng thêm bá đạo, dường như rất bất mãn khi nàng không chuyên tâm.
Tuệ An không nói gì, chỉ có thể động động đầu lưỡi đáp lại y, y cười nhẹ hai tiếng, bàn tay bao vây lấy nàng thuận thế trượt xuống dưới, dừng trên eo nhỏ, cách chăn mỏng chậm rãi vuốt ve, cảm giác được phần mảnh mai cùng mềm mại quen thuộc.
Nghĩ tới nữ tử dưới thân là của mình, nhất định ở bên cạnh mình, nắm tay mình cả đời, trái tim Quan Nguyên Hạc liền mềm thành một đoàn, nổi lên tầng tầng gợn sóng, không khỏi đưa tay vòng qua eo Tuệ An, ôm chặt nàng, mạnh mẽ hôn nàng, mãi sau mới buông lỏng, đầu tựa vào hõm cổ Tuệ An, giọng khàn khàn nói:
“Không cho phép nàng ghét bỏ ta!”
Tuệ An nghe vậy liền chớp chớp đôi mắt, vòng hai cánh tay ra sau lưng y, nhẹ giọng nói:
“Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
Quan Nguyên Hạc thầm nghĩ năm nam tử Thẩm gia hợp lại chuốc rượu một mình y, lại không thể cự tuyệt, y bình sinh chưa bao giờ làm chuyện khiến bản thân thiệt thòi thường này, không uống nhiều mới là lạ?
Nhưng khi được ôm thân thể mềm mại của Tuệ An vào lòng, y cũng không cảm thấy mất mặt, còn cong khóe môi, cắn vành tai của nàng, nói:
“Ừm, ta vui.”
Trên người hắn nồng đậm mùi rượu khiến đầu óc Tuệ An choáng váng cả lần, nàng khẽ đẩy đẩy hắn, nói:
“Ta đi gọi nha đầu chuẩn bị nước cho chàng.”
Quan Nguyên Hạc bị nàng luân phiên đẩy ra, cũng có chút uất ức, bàn tay đặt ở bên hông Tuệ An nhéo một khối thịt non, Tuệ An kêu đau, y lại cười ngẩng đầu, véo mũi Tuệ An nói:
“Không có lương tâm, lát nữa sẽ thu thập nàng! Ta tự đi, nàng nằm nghỉ thôi.”
Y nói xong, lại cắn cánh môi nàng bởi vì kinh hô mà khẽ nhếch của nàng, sau mới đứng dậy sải bước ra ngoài.
Tuệ An nhìn bóng lưng của y, lắc đầu cười cười.
Nàng vừa ngủ một hồi, tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, lại bị Quan Nguyên Hạc quấy tỉnh, nhất thời cũng mất cơn buồn ngủ.
Lại nghe tịnh phòng bên kia truyền đến tiếng nước chảy, Quan Nguyên Hạc không gọi, nàng cũng xấu hổ không dám qua hầu hạ, liền ngồi dậy đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng vớ lấy quyển sách trên giường tiếp tục ngồi đọc.
“Tuệ An, đây là cái gì?”
Tuệ An đang xem sách nghiêm túc, lại đột nhiên nghe được trong phòng vang lên thanh âm kinh ngạc của Quan Nguyên Hạc, ngữ điệu còn có chút cổ quái.
Tuệ An buồn bực nhìn lại, đã thấy chẳng biết từ lúc nào y đã ra khỏi tịnh phòng, mặc một bộ trung y tuyết trắng, tay cầm cái hộp gỗ sơn đỏ, đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào nàng.
Tuệ An chớp mắt hai cái, ánh mắt rơi xuống cái hộp gỗ trong tay y, sau đó mới bỗng nhiên giật mình phản ứng, sắc mặt trắng xanh một chút liền hồng thấu.
“Á!”
Nàng kinh hô một tiếng, quăng bừa quyển sách trong tay lên giường, xốc lên chăn mền, vội vàng đi giày chạy về phía cái hộp gỗ kia, Quan Nguyên Hạc lại kịp thời giơ cao cái hộp qua đỉnh đầu, một tay giữ hộp, một tay ôm lấy Tuệ An đang nhảy nhót muốn đoạt, sau đó liền cúi đầu xuống, ở bên tai Tuệ An cười mờ ám, nói:
“Bảo bối, đây là sự ngạc nhiên mừng rỡ mà nàng chuẩn bị cho ta sao?”
Tuệ An bị hô hấp nóng bỏng của y vây quanh viền tai, nghĩ tới thứ đồ trong cái hộp gỗ kia, quẫn trí muốn chết.
Cái hộp kia đựng chính là mấy bức tượng nam nữ quấn lấy nhau nho nhỏ bằng gốm sứ mà Tần Tiểu Song tặng nàng lúc trước, vì nàng sợ bọn nha đầu nhìn thấy, nghĩ tới nghĩ lui liền giấu ở tịnh phòng.
Khi đó còn nghĩ khuê phòng của nàng, ngày thường có nha đầu chuyên môn quét thu thập, biết đâu vô tình liền tìm ra, nhưng trong tịnh phòng thì khác, nàng không trở lại cũng không có người dùng, trong tịnh phòng lại không bám bụi nên ít khi có người quét dọn. Cho ngày trước đại hôn đêm đó, nàng nghĩ tới nghĩ lui liền giấu cái hộp ở một chỗ bí mật trong tịnh phòng, trời mới biết thứ này sao lại bị Quan Nguyên Hạc tìm ra!
“Thứ này rất hợp ý ta…”
Tuệ An cuống quýt dậm chân, xấu hổ chỉ kém không tìm cái lỗ vùi mình vào trong, Quan Nguyên Hạc lại cười ha hả, ghé sát tai nàng nỉ non một câu, sau đó bỗng nhiên ôm lấy eo nàng, kích động sải bước về phía giường lớn.
Tuệ An đã sớm phân phó Phương mama mang theo hai nha đầu trở về Hầu phủ báo tin, nhưng Đồng thị vẫn sai nha hoàn Thúy Bình liên tục chờ trước cửa lớn Hầu phủ, thấy xe ngựa đi đến gấp rút tiến lên đón chào, cũng đồng thời cho người truyền lời vào trong phủ.
Xe ngựa một đường vào phủ, đợi đến trong viện đã thấy Đồng thị không kịp đợi mà ra khỏi phòng, Thẩm Phong đón Quan Nguyên Hạc ra đằng trước uống rượu cùng huynh đệ Thẩm gia, Tuệ An thì bị Đồng thị lôi kéo vào phòng.
Tuệ An vừa đổi một bộ váy hè phấn hồng bằng lụa sa tanh, tóc đen búi cao, trên trán cài trâm bạc khảm phỉ thúy, tai còn đeo một bộ khuyên tai hồng ngọc, tay phải là vòng cổ truyền. Xiêm y màu hồng phấn càng tôn lên làn da vốn đã trắng nõn mỹ, giữa lông mày như có như không mang theo xuân sắc quyến rũ.
Đồng thị cẩn thận nhìn nàng, cũng không hỏi nhiều, chỉ cần thấy ánh mắt nàng chứa chan ngọt ngào cùng vui sướng, hai gò má nổi lên nét ngượng ngùng ửng đỏ, liền cái gì cũng biết, chỉ nắm tay Tuệ An, cười nói:
“Như vậy cũng tốt, nhìn con như vậy mợ yên tâm rồi. Quan phủ nhân khẩu đơn giản, tổng cộng cũng chỉ có vài người chủ tử kia, trước đó mợ đã lưu ý nghe ngóng, Nhị phu nhân tính tình dịu dàng, hành xử khéo léo. Quan Tam phu nhân tuy có chút sắc xảo, nhưng cũng không phải là người không nói đạo lý, phóng mắt nhìn khắp kinh thành này, trong giới quyền quý chỉ có Quan phủ là thanh nhàn yên ổn nhất, mối hôn nhân này, đốt đèn lồng cũng không kiếm được nhà thứ hai. Định Quốc phu nhân đối với con có tốt không, Thôi thị kia có từng làm khó dễ con?”
Tuệ An nghe vậy liền nói:
“Tổ mẫu đối với con vô cùng tốt, Thôi thị tuy có chút tâm tư nhưng cũng không thể nói là đại ác nhân, hơn nữa con vốn không phải con dâu đứng đắn của bà, nàng đối với con ngoài mặt còn chưa dám ngang nhiên chèn ép, mợ yên tâm.”
Tuệ An nói xong, Đồng thị chưa mở miệng, ngược lại Thu Nhi vẫn đứng sau lưng Tuệ An đột nhiên buồn bực nói:
“Thôi thị kia đưa vào một viện oanh oanh yến yến, suốt ngày tìm việc khiến cô nương bức bối, sao lại không phải là ác nhân, cô nương còn nói đỡ cho bà nữa!”
Tuệ An gặp Đồng thị nhăn mày liền ngẩng đầu trừng Thu Nhi một cái, nói:
“Nha đầu lắm miệng này, không phải muội nói phải về phủ tìm mấy người Liễu Như nói chuyện sao, ta cũng không câu nệ muội, đi nhanh lên.”
Thu Nhi chu miệng, biết rõ Tuệ An muốn cho lui mình, liền thi lễ vén mành đi ra ngoài.
Đồng thị cũng vẫy lui nha đầu, lúc này Tuệ An mới nói:
“Nha hoàn không yên ổn trong phủ nào mà không có mấy người? Cũng chẳng phải đại sự gì, mợ đừng nghe Thu Nhi nói.”
Nói xong, mặt nàng hơi ửng hồng, lại nói tiếp:
“Chàng cũng không có tâm tư kia.”
Đồng thị nghe Tuệ An nói xác thực không có nửa điểm tránh né, mới nói:
“Cô gia tuổi không nhỏ, trong phủ lại chỉ có một mình con, bọn nha đầu có tâm tư cũng là chuyện bình thường, nhưng lòng con phải tự nắm chắc.”
Bà dứt lời, đứng dậy lấy ra một cái hộp trong tủ áo, đưa tờ giấy trong hộp cho Tuệ An, nói:
“Đây là bí phương sinh con, có tác dụng bổ dưỡng, điều trị thân thể. Lúc mợ còn trẻ luôn dùng phương thuốc này. Vẫn nghĩ chậm một chút mới đưa cho con, nay nhìn tình hình kia trong phủ lại cảm thấy nóng nảy, con nhất định phải nhân dịp tân hôn nhiệt tình nhanh chóng sinh cho cô gia đứa con trai trưởng, nữ tử có con nối dòng mới có thể ngẩng cao đầu mà sống, ở trong phủ cũng không bị người chèn ép.”
Tuệ An nghe vậy, sắc mặt ửng hồng, nhưng cũng không từ chối, mặt mũi tràn đầy thẹn thùng cầm phương thuốc kia.
Nàng xem như kiếp trước cũng sống đến hai mươi tuổi, hiện giờ lại gả cho người mà mình một lòng ái mộ, đối với chuyện con cái cũng là cực khát vọng.
Tuệ An lại cùng Đồng thị hàn huyên một hồi, Đồng thị lúc này mới nói:
“Con cái gì cũng tốt, mợ cũng yên lòng, sáng mai hai đứa hồi phủ, mợ nghĩ về đường Đồng La.”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, năm ấy Thẩm Đại Đồng nhậm chức ở Hàn Lâm viện, gia đình Thẩm Phong liền đặt mua một tòa nhà lớn năm gian tại đường Đồng La, đã chuyển vào ở, một năm nay bởi vì Đồng thị lo lắng chuyện Tuệ An xuất giá nên mới liên tục ở trong phủ Phượng Dương hầu, Tuệ An không ngờ bà lại vội vã trở về như vậy, tất nhiên tránh không được thật lòng níu kéo một phen, Đồng thị lại nói:
“Con cũng biết đấy, lần này Nhị ca con trở về mợ đã hạ quyết tâm phải định ra hôn sự cho nó, còn Tứ ca của con nữa, tháng tám sẽ tham gia thi Hương, nó là con khỉ nhỏ, hở ra là ham chơi quên lối về. Nay tuy có Đại ca con dạy dỗ, chị dâu con săn sóc, nhưng phu thê nhà chúng nó rốt cuộc cũng không rảnh rỗi, ta phải về phủ nhìn chằm chằm nó mới có thể yên tâm.”
Thẩm Đại Đồng xuất thân thứ cát học sĩ, năm nay Thẩm A Đồng muốn tham gia thi Hương, tất nhiên cần Thẩm Đại Đồng chỉ bảo đôi điều, lại không thể để hắn cũng chuyển vào phủ Phượng Dương hầu, Tuệ An nghe vậy liền không dám giữ bà, lại hỏi hôn sự của Thẩm Đồng:
“Mợ có nhìn trúng nhà nào không?”
Đồng thị liền cười gật đầu, nói:
“Đúng là nhìn trúng ba nhà, con cũng nhìn qua giúp mợ xem. Một là Tam tiểu thư nhà Hàn Lâm viện, thị giảng học sĩ Vương đại nhân, một là Đại tiểu thư nhà Lễ bộ lang trung Đậu gia, còn lại chính là Đại cô nương nhà Thái Y viện, viện phán Lư đại nhân, đều là đích nữ, mợ chọn tới chọn lui, cũng chưa quyết được. Vương Tam cô nương và Đậu Đại cô nương năm nay đều vừa vặn cập kê, nếu như nghị hôn, sang năm liền có thể gả qua, còn Lư cô nương bộ dáng vượt trội, nhưng tuổi lại nhỏ chút, năm nay mới mười ba, mợ vẫn hài lòng hai nhà trước hơn.”
Đồng thị nói cô nương ba nhà, Tuệ An từng gặp qua hai người, Vương Tam tiểu thư cùng Lư Đại tiểu thư đều thiên về dịu dàng đằm thắm, mà ba nhà này đều không quá cao sang, Tuệ An suy nghĩ một chút mới nói:
“Mợ nhìn rất tốt, nhưng Nhị ca không thích cũng không được, chi bằng đợi mấy ngày nữa con phát thiệp mời, thỉnh mấy vị phu nhân tiểu thư đến phủ làm quen, đến lúc đó để Nhị ca ở trong tối nhìn qua thế nào?”
Đồng thị nghe vậy ánh mắt sáng ngời, sau đó liền vỗ tay nở nụ cười, vội nói:
“Chủ ý này không tệ, chỉ là làm phiền con.”
Tuệ An cười nói:
“Liền mượn cớ tạ ơn Hoàng thượng phong thưởng, con trở về sẽ chọn ngày đưa thiếp mời, mợ cứ yên tâm, con dâu của mợ chạy không được đâu.”
Hai người lại thương lượng trong chốc lát, Đồng thị thấy canh giờ không còn sớm, liền kêu bọn nha đầu bày cơm tại phòng khách, Tuệ An cùng Đồng thị dùng bữa xong, lại thì thầm tỉ tê một phen, mới về Dung Lê viện nghỉ tạm.
Tuy chỉ mới xa cách hai ngày, nhưng nhìn Dung Lê viện, Tuệ An lại sinh ra cảm giác người mất vật còn, bài trí trong phòng vẫn như ban đầu, chỉ có màn giường cùng đệm chăn là được đổi hết thành màu đỏ thẫm sắc.
Tuệ An giằng co một ngày đã sớm mệt mỏi, chậm rãi cởi áo ngoài liền nằm ở trên giường đọc sách, lật hai trang nhưng lại không chịu được, cũng không đợi Quan Nguyên Hạc liền thiếp đi.
Quan Nguyên Hạc trở lại, nghe nói Tuệ An đã nghỉ ngơi, vẫy lui nha đầu liền rón rén vào buồng trong.
Trong phòng ánh đèn mờ ảo, Tuệ An vẻ mặt an tĩnh nằm trên giường, quanh người chỉ đắp tấm chăn mỏng, thấp thoáng trung y mỏng manh.
Hai tay nàng đặt ngoài chăn, tư thế ngủ cực kỳ thành thật, khuôn mặt nhỏ nhắn toát vẻ nhu hòa dưới ánh đèn, khi nhắm mắt lại, bộ dáng của nàng ngược lại nhiều thêm vài phần ôn nhu nhã nhặn.
Quan Nguyên Hạc ngồi bên mép giường nhìn một hồi, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, y nhìn cái mũi thanh tú của Tuệ An theo hô hấp khẽ khàng chuyển động, dị thường đáng yêu, liền vươn tay véo hai cái, bị da thịt lành lạnh mà mềm mịn như tơ lụa kia hấp dẫn, liền hạ xuống chóp mũi Tuệ An một nụ hôn, sau đó môi y dần dần trượt xuống cánh môi hồng thắm.
Đôi môi mềm mại khiến người sợ than, mang theo hương vị trong veo, y thoải mái hừ một tiếng, nhịn không được há miệng ngậm chặt, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm láp, phát giác Tuệ An không có phản ứng, liền tăng thêm lực đạo cắn mút.
Tuệ An đang ngủ mơ mơ màng màng, bị y quấy tỉnh, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể bị động thừa nhận, cho đến khi môi bị y cắn đau, lúc này mới nhẹ nhàng vùng vẫy cánh tay.
Quan Nguyên Hạc lại cố định cằm của nàng, đẩy ra môi thơm dò xét đi vào, hương rượu nồng đậm nhất thời tràn ngập trong khoang miệng, Tuệ An không thoải mái di chuyển, Quan Nguyên Hạc lại càng thêm bá đạo, dường như rất bất mãn khi nàng không chuyên tâm.
Tuệ An không nói gì, chỉ có thể động động đầu lưỡi đáp lại y, y cười nhẹ hai tiếng, bàn tay bao vây lấy nàng thuận thế trượt xuống dưới, dừng trên eo nhỏ, cách chăn mỏng chậm rãi vuốt ve, cảm giác được phần mảnh mai cùng mềm mại quen thuộc.
Nghĩ tới nữ tử dưới thân là của mình, nhất định ở bên cạnh mình, nắm tay mình cả đời, trái tim Quan Nguyên Hạc liền mềm thành một đoàn, nổi lên tầng tầng gợn sóng, không khỏi đưa tay vòng qua eo Tuệ An, ôm chặt nàng, mạnh mẽ hôn nàng, mãi sau mới buông lỏng, đầu tựa vào hõm cổ Tuệ An, giọng khàn khàn nói:
“Không cho phép nàng ghét bỏ ta!”
Tuệ An nghe vậy liền chớp chớp đôi mắt, vòng hai cánh tay ra sau lưng y, nhẹ giọng nói:
“Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
Quan Nguyên Hạc thầm nghĩ năm nam tử Thẩm gia hợp lại chuốc rượu một mình y, lại không thể cự tuyệt, y bình sinh chưa bao giờ làm chuyện khiến bản thân thiệt thòi thường này, không uống nhiều mới là lạ?
Nhưng khi được ôm thân thể mềm mại của Tuệ An vào lòng, y cũng không cảm thấy mất mặt, còn cong khóe môi, cắn vành tai của nàng, nói:
“Ừm, ta vui.”
Trên người hắn nồng đậm mùi rượu khiến đầu óc Tuệ An choáng váng cả lần, nàng khẽ đẩy đẩy hắn, nói:
“Ta đi gọi nha đầu chuẩn bị nước cho chàng.”
Quan Nguyên Hạc bị nàng luân phiên đẩy ra, cũng có chút uất ức, bàn tay đặt ở bên hông Tuệ An nhéo một khối thịt non, Tuệ An kêu đau, y lại cười ngẩng đầu, véo mũi Tuệ An nói:
“Không có lương tâm, lát nữa sẽ thu thập nàng! Ta tự đi, nàng nằm nghỉ thôi.”
Y nói xong, lại cắn cánh môi nàng bởi vì kinh hô mà khẽ nhếch của nàng, sau mới đứng dậy sải bước ra ngoài.
Tuệ An nhìn bóng lưng của y, lắc đầu cười cười.
Nàng vừa ngủ một hồi, tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, lại bị Quan Nguyên Hạc quấy tỉnh, nhất thời cũng mất cơn buồn ngủ.
Lại nghe tịnh phòng bên kia truyền đến tiếng nước chảy, Quan Nguyên Hạc không gọi, nàng cũng xấu hổ không dám qua hầu hạ, liền ngồi dậy đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng vớ lấy quyển sách trên giường tiếp tục ngồi đọc.
“Tuệ An, đây là cái gì?”
Tuệ An đang xem sách nghiêm túc, lại đột nhiên nghe được trong phòng vang lên thanh âm kinh ngạc của Quan Nguyên Hạc, ngữ điệu còn có chút cổ quái.
Tuệ An buồn bực nhìn lại, đã thấy chẳng biết từ lúc nào y đã ra khỏi tịnh phòng, mặc một bộ trung y tuyết trắng, tay cầm cái hộp gỗ sơn đỏ, đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào nàng.
Tuệ An chớp mắt hai cái, ánh mắt rơi xuống cái hộp gỗ trong tay y, sau đó mới bỗng nhiên giật mình phản ứng, sắc mặt trắng xanh một chút liền hồng thấu.
“Á!”
Nàng kinh hô một tiếng, quăng bừa quyển sách trong tay lên giường, xốc lên chăn mền, vội vàng đi giày chạy về phía cái hộp gỗ kia, Quan Nguyên Hạc lại kịp thời giơ cao cái hộp qua đỉnh đầu, một tay giữ hộp, một tay ôm lấy Tuệ An đang nhảy nhót muốn đoạt, sau đó liền cúi đầu xuống, ở bên tai Tuệ An cười mờ ám, nói:
“Bảo bối, đây là sự ngạc nhiên mừng rỡ mà nàng chuẩn bị cho ta sao?”
Tuệ An bị hô hấp nóng bỏng của y vây quanh viền tai, nghĩ tới thứ đồ trong cái hộp gỗ kia, quẫn trí muốn chết.
Cái hộp kia đựng chính là mấy bức tượng nam nữ quấn lấy nhau nho nhỏ bằng gốm sứ mà Tần Tiểu Song tặng nàng lúc trước, vì nàng sợ bọn nha đầu nhìn thấy, nghĩ tới nghĩ lui liền giấu ở tịnh phòng.
Khi đó còn nghĩ khuê phòng của nàng, ngày thường có nha đầu chuyên môn quét thu thập, biết đâu vô tình liền tìm ra, nhưng trong tịnh phòng thì khác, nàng không trở lại cũng không có người dùng, trong tịnh phòng lại không bám bụi nên ít khi có người quét dọn. Cho ngày trước đại hôn đêm đó, nàng nghĩ tới nghĩ lui liền giấu cái hộp ở một chỗ bí mật trong tịnh phòng, trời mới biết thứ này sao lại bị Quan Nguyên Hạc tìm ra!
“Thứ này rất hợp ý ta…”
Tuệ An cuống quýt dậm chân, xấu hổ chỉ kém không tìm cái lỗ vùi mình vào trong, Quan Nguyên Hạc lại cười ha hả, ghé sát tai nàng nỉ non một câu, sau đó bỗng nhiên ôm lấy eo nàng, kích động sải bước về phía giường lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.