Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 122: Gặp chuyện giữa đường (2)

Tố Tố Tuyết

28/12/2016

Thu Nhi cười, tùy ý xõa tóc Tuệ An ra, dùng lược chải, lại nói:

“Cái này gọi là thói quen, nhất thời chưa đổi được. Hôm nay cô nương liền búi vãn trụy kế nhé? Nô tỳ nhớ rõ Thế tử phi từng nói qua, nàng thích thấy cô nương búi vãn trụy kế, tuy nhìn biếng nhác nhưng rất đẹp.”

Tuệ An gật đầu, Thu Nhi thuận tiện vén tóc lên. Thế tử phi trong miệng hai người chính là Nhiếp Sương Sương, năm ngoái nàng đã gả vào phủ Định Bắc vương. Sau khi Văn Tư Tồn học xong đã ra ngoài nhậm chức, đang đảm nhiệm chức Tri phủ lục phẩm.

Năm ngoái lúc Nhiếp Sương Sương đại hôn Tuệ An cũng không hồi kinh, xem như đã hai năm chưa gặp, nay nàng lại đi theo Văn Tư Tồn nhậm chức bên ngoài, lại đúng lúc Tuệ An đi qua nơi này, tất nhiên là phải phái người đi thông báo trước, gặp mặt một lần cũng tốt.

Đang nói chuyện, Thu Nhi đã búi xong vãn trụy kế cho Tuệ An, lại từ trong kệ tủ ở đuôi xe ngựa lấy ra một hộp gỗ tử đàn ba tầng có khắc hoa văn cây cỏ chim muông. Nàng mở hộp chọn một cây trâm san hô khảm hồng ngọc, viên hồng ngọc lớn chừng hạt đậu được nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ phản chiếu ánh sáng lung linh, đặc biệt hoa lệ, nàng đang muốn cài trâm cho Tuệ An, lại bị Tuệ An đưa tay ngăn cản:

“Dùng cây trâm hồ điệp phỉ thúy có tơ bạc quấn quanh đi.”

Thu Nhi sững sờ, nhìn về phía hộp trang sức, theo lời Tuệ An thấy một cây trâm hồ điệp phỉ thúy có tơ bạc quấn quanh màu sắc rực rỡ, đang lẳng lặng nằm ở ngăn đầu tiên trong hộp.

Nàng cười nói:

“Vẫn là ánh mắt cô nương tốt nhất, cây trâm này vốn là một đôi, kết quả bị mất một chiếc cũng không thể dùng. Hôm nay cô nương chải búi lệch, nhưng lại đúng lúc có thể sử dụng trâm này.”

Nàng nói liền cầm lấy trâm kia cài cho Tuệ An, thấy cánh bươm bướm cùng dải ngọc trai rũ xuống lung lay trông rất sống động, phát ra ánh sáng ngũ sắc, không khỏi thở dài nói:

“Cô nương đã thích trâm này, hay để nô tỳ mang đến cửa hàng, kêu người chiếu theo làm thêm một cái chẳng tốt hơn hay sao?”

Nhưng Tuệ An lại nói:

“Có chế tạo thì cũng không thể như trước kia, để thế này rất tốt.”

Nói xong vẫn còn nở nụ cười, Thu Nhi lại chưa từng chú ý tới, chỉ đặt hộp trang sức lại chỗ cũ, trong miệng nói:

“Cô nương nói đúng. Thật là, cũng không biết làm mất ở đâu, nô tỳ nhớ rõ trâm này là mất hôm tết Nguyên tiêu năm Hồng Đức thứ chín, không chừng là bị kẻ khốn kiếp nào trộm mất rồi. Thật may là trên trâm không có dấu hiệu, cũng không phải là vật quan trọng.”

Tuệ An nghe vậy đang uống trà, suýt thì bị sặc. Trâm này chính là chiếc trâm được nàng cài tết Nguyên tiêu năm ấy, khi cùng Quan Nguyên Hạc đi xem hoa đăng, trâm vốn là một đôi, chỉ là ở cửa hàng bán bánh trôi kia nàng đã gỡ xuống một chiếc để thay tiền bánh trôi, đúng lúc Quan Nguyên Hạc xuất hiện giúp nàng thanh toán bạc, nhưng lại tiện tay cầm lấy chiếc trâm kia đi, sau đó cũng không trả lại cho nàng.

Nếu Thu Nhi biết kẻ khốn kiếp trong miệng nàng chính là vị cô gia tương lai mà ngày ngày nàng đều treo trên miệng, dùng để trêu ghẹo mình, không biết nàng sẽ có vẻ mặt gì.

Tuệ An đang nghĩ ngợi, bên ngoài đã truyền đến tiếng Tiền Nhã Khanh thông báo:

“An An, tới nơi rồi. Ở cửa thành ta thấy dừng vài chiếc xe ngựa, có lẽ là Thế tử phi phủ Định Bắc vương tới đón nàng.”

Tuệ An nghe vậy gấp rút đẩy ra cửa sổ xe, thăm dò nhìn qua, quả nhiên thấy cửa thành dừng mấy chiếc xe ngựa, vừa nhìn liền biết là xe của nữ quyến, bên cạnh xe còn đứng vài nha hoàn ăn mặc rất gọn gàng.

Xe ngựa càng ngày càng chạy tới gần cửa thành, Tuệ An thấy một chiếc xe ngựa bên kia bị đẩy ra, có nha hoàn đi xuống, sau đó vươn tay đỡ một quý phu nhân.

Phu nhân kia vóc người nhỏ nhắn lung linh, mặc một thân áo váy màu xanh lam khảm tơ bạc vẽ hoa văn hoa hải đường, nàng không mặc áo khoác, chỉ quàng trên cổ một chiếc khăn choàng lớn bằng nhung, bên trên thêu hoa cỏ nhiều màu.

Phu nhân một thân trang phục hoa mỹ lại thanh nhã, hai gò má vốn trắng nõn hồng nhuận này càng thêm thành thục tao nhã, đúng là Nhiếp Sương Sương đã gả làm vợ người.

Tuệ An thấy nàng đi đến, gấp rút vẫy vẫy khăn tay, nở nụ cười.

Tiền Nhã Khanh cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, nhìn nàng cười đến mặt mày cong cong, đôi mắt sáng rỡ như ánh mặt trời, không khỏi nhếch miệng, lầm bầm một tiếng, nói:

“Lần đó cũng không thấy nàng cười với ta như vậy… “

Tuệ An không nghe thấy hắn lầm bầm, xe ngựa vừa dừng lại liền không thể chờ đợi nhảy xuống, chạy vài bước đến trước mặt Nhiếp Sương Sương, giữ chặt tay nàng nhìn từ trên cao xuống thấp đánh giá một phen, cười nói:

“Không phải đã bốn tháng rồi ư, sao còn chưa lộ bụng bầu đây?”

Hai năm qua mấy người Tuệ An và Nhiếp Sương Sương đều thường xuyên thông tin qua lại, nàng sớm biết Nhiếp Sương Sương có thai, hôm nay tính ra đã bốn tháng. Nhiếp Sương Sương nghe vậy cười, nói:

“Mùa đông mặc dày, nhìn không ra. Ngược lại là muội, sao hai năm đã cao lên rồi, nhìn ta thì vẫn mập lùn như vậy!”

Tuệ An không kiềm được cười khúc khích, nhìn Nhiếp Sương Sương quả đúng có chút mập ra, hai má cũng tròn trịa hơn xưa, nói:

“Quả thực có chút mượt mà. Nhưng nhìn tỷ như vậy mới là đẹp mắt nhất.”

Tướng mạo Nhiếp Sương Sương vốn nghiêng về dịu dàng đoan chính, hôm nay mượt mà nhìn càng lộ ra vẻ quý khí bức người:

“Miệng muội thật ngọt, mập lên lại nói thành chuyện tốt, bất quá tướng công ta cũng nói như vậy.”

Tuệ An nghe vậy nở nụ cười, nàng thấy khí sắc Nhiếp Sương Sương rất tốt, tất nhiên biết Văn Tư Tồn đối đãi nàng không tệ, hôm nay nghe lời này xem như cũng yên lòng, hai người lại hàn huyên một hồi, Tiền Nhã Khanh mới đi đến thúc giục.

Nhiếp Sương Sương muốn lôi kéo Tuệ An đến quý phủ của nàng nghỉ tạm, nhưng Tuệ An lại từ chối, chỉ nói sáng sớm hôm sau phải gấp rút lên đường, ở dịch quán với mọi người tiện hơn.

Nhiếp Sương Sương thấy thái độ nàng kiên quyết, cũng không ép buộc nữa, chỉ kéo Tuệ An lên xe ngựa nói muốn cùng nhau đi dịch quán, trò chuyện thêm với nàng.

Hai người một đường hàn huyên, đợi đến dịch quán, Tuệ An xuống xe ngựa trước, xoay người muốn đỡ Nhiếp Sương Sương, bên cạnh lại đột nhiên nhiều hơn một người, cũng vươn tay về phía xe ngựa.

Tuệ An nghiêng đầu, đã thấy là một nữ tử mặc váy màu hồng đào búi lưu vân kế, trên đầu cài trâm Bát Bảo linh lung khắc mẫu đơn bằng vàng, vai nhỏ eo thon, mặt phấn má đào. Thấy nàng nhìn qua, người kia cũng thi lễ với Tuệ An.

Nhiếp Sương Sương từ trong xe ngựa đi ra, thấy một màn này, nhìn về phía nàng kia, nói:



“Được rồi, ở đây không cần ngươi hầu hạ, lui xuống đi.”

Lúc này nữ tử mới lúng túng thu tay về, lại thi lễ với Nhiếp Sương Sương, mới lui xuống, mà Cẩm Nhi bên cạnh lại lườm nàng một cái, ánh mắt khinh bỉ.

Tuệ An nhìn, trong lòng không khỏi bứt rứt, nàng đưa tay đỡ Nhiếp Sương Sương xuống xe, hai người nắm tay đi về phía dịch quán, liền nghe Nhiếp Sương Sương nói:

“Là thông phòng ta mua về cho Thế tử, chưa từng trải việc đời, ngược lại khiến muội chê cười.”

Tuệ An nghe vậy, thấy Nhiếp Sương Sương mỉm cười nhìn mình, không kiềm được nắm thật chặt tay nàng, há to miệng hồi lâu, cuối cùng hỏi:

“Hắn đối đãi tỷ không tốt sao?”

Nhiếp Sương Sương nghe vậy sững sờ, sau đó có chút kinh ngạc nhìn Tuệ An, nói:

“Muội cũng biết. Ta mang thai… Lại không thể… vài người nha đầu bên cạnh ta vẫn là không bỏ được. Nên mới từ bên ngoài mua người về, chỉ là thông phòng thôi, đợi sau này sẽ bán đi, dù sao cũng chỉ là thứ đồ chơi.

Trước khi ta vào cửa, Thế tử chúng ta có một nha đầu gọi Từ Hàn, nhan sắc cũng không tệ, chỉ là trước khi ta vào đã bị hắn bán đi. Về sau cũng không thu dùng ai khác, trong phủ chỉ có một mình ta, ngày thường đối đãi ta vô cùng tốt, muội khỏi phải thay ta lo lắng, trong lòng Thế tử vẫn có ta.”

Tuệ An thấy tuy Nhiếp Sương Sương nói như vậy, nhưng tay của nàng có chút lạnh lẽo, nụ cười trên mặt nhìn cũng mười phần khổ sở, trong lòng Tuệ An cũng khó chịu theo, cảm xúc ngọt ngào khi vừa nhớ đến Quan Nguyên Hạc ban nãy không biết sao thoáng cái đã kết hợp với nỗi khó chịu này mà tạo thành vị chát.

Nhiếp Sương Sương nói rất đúng, nữ tử có thai, an bài thông phòng cho phu quân cũng là chuyện bình thường, là chuyện không thể tránh khỏi. Hơn nữa thông phòng này là không có căn cơ, tương lai Nhiếp Sương Sương sinh dưỡng trưởng tử, còn không phải là tùy ý nàng xử trí hay sao, thích thì bán đi, chẳng qua chỉ là món đồ chơi…

Thế nhưng tương lai… Tương lai nếu việc này rơi vào trên đầu mình, mình có thể làm như thế không?

Tuệ An ép buộc mình không nghĩ ngợi lung tung nữa, lại nhịn không được tự hỏi bản thân, ngoài miệng cũng vô thức nói:

“Nàng được sủng ái không?”

Nàng vừa thốt lên liền im bặt, lời này không khác gì cầm dao găm đâm trái tim Nhiếp Sương Sương!

Tuệ An còn chưa kịp nói thêm gì nữa, Nhiếp Sương Sương lại khẽ mỉm cười, nói:

“Không tính được sủng ái, chỉ là mỗi tháng hắn cũng sẽ đi một lần… “

Tuệ An nghe vậy lòng liền đau, bàn tay nắm tay Nhiếp Sương Sương khẽ run, nhưng nàng lại không thể nói lời gì khuyên nhủ nàng ấy. Bởi vì nói nàng chỉ là món đồ chơi đúng là nói dối, là câu mà nàng ấy tự lừa dối mình, Tuệ An biết rõ, Nhiếp Sương Sương cũng biết.

Tuệ An không nói lời nào, nhất thời Nhiếp Sương Sương đắm chìm trong suy nghĩ của mình cũng không nói chuyện, hai người một đường trầm mặc vào phòng.

Đợi nha đầu dâng trà, Nhiếp Sương Sương mới cười nói:

“Muội ngược lại chủ ý lớn, sao phải đi học chữa bệnh cho ngựa gì đó, nhưng nếu thật sự đám ngựa này có thể đưa ra chiến trường, lại đúng là một lần công đức.”

Cổ phần trại ngựa phủ Vĩnh Ninh hầu nhà mẹ đẻ Nhiếp Sương Sương cũng có mua, cho nên hai trại ngựa phía Nam kia được như bây giờ đều nhờ công lao của Tuệ An, việc này người khác không biết, nhưng Nhiếp Sương Sương lại rất rõ ràng.

Tuệ An nghe được lời nàng chỉ cười cười, nói:

“Tỷ cũng biết, ta chính là người yêu ngựa. Ngựa đã đưa đến nơi này, một đường tuy là có sinh bệnh, nhưng cũng không thấy cái gì không ổn. Nay Vương gia và đại đội đều trú ở chân núi ngoài thành, sáng sớm mai liền xuất phát, nghĩ đi năm ngày đường liền có thể đặt chân tới Nhạn Thành, việc này tất nhiên là hoàn hảo.”

Nhiếp Sương Sương nghe Tuệ An nói vậy, cũng vỗ tay nở nụ cười, nói:

“Nếu chuyện thành, sang năm không biết triều đình sẽ mở thêm bao nhiêu trại ngựa ở phía Nam, nuôi bao nhiêu ngựa nữa, sớm biết như thếm năm đó ta nên lấy hết tiền son phấn ra, mua một phần cổ phần mới phải, có khi chưa đến hai năm đã mở được một cửa hàng son phấn cũng nên.”

Tuệ An nghe vậy liền che miệng cười, Thu Nhi ở bên chen vào nói:

“Xem phu nhân nói kìa, làm như Văn đại nhân thiếu phu nhân son phấn ấy.”

Đùa giỡn một hồi, không khí tự nhiên vui vẻ lên. Tuệ An cùng Nhiếp Sương Sương cửu biệt trùng phùng, tất nhiên là nói mãu không hết, hai người vừa tán gẫu chính là cả một buổi chiều, đang nói hăng say, Cẩm Nhi tiến vào báo Văn Tư Tồn tới đón Nhiếp Sương Sương, đang ở phía trước dùng trà nói chuyện với Tiền Nhã Khanh.

Lúc này hai người Tuệ An mới phát hiện ra sắc trời đã không còn sớm, Nhiếp Sương Sương là thai phụ, Tuệ An cũng không dám giữ nàng dùng bữa, chỉ đỡ nàng đứng lên.

Đợi Tuệ An đưa Nhiếp Sương Sương ra khỏi viện, đến cửa thuỳ hoa đang muốn dừng lại, Nhiếp Sương Sương lại lôi kéo tay nàng không buông, nói:

“Tướng công ta muội cũng không phải không biết, sao còn xấu hổ làm gì! Lý nào đã tới đây lại không gặp, ngày đại hôn của muội ta tất nhiên là không thể thấy, hôm nay muội không đưa ta ra cửa dịch quán, nhìn ta lên xe ngựa, ta không chịu đâu!”

Tuệ An cười nói:

“Lại nói nhảm rồi, cẩn thận ta xé miệng tỷ bây giờ, đừng tưởng rằng nay tỷ quý vì Thế tử phi, liền có thể ngang ngược như vậy.”

Hai người vừa nói vừa cười đi đến phòng khách, thấy hai người tiến vào, Văn Tư Tồn liền nhìn qua, ánh mắt chạm đến khuôn mặt như hoa như ngọc của Tuệ An, không khỏi ngẩn ra, thân mình cứng đờ, sau mới hoảng hốt đứng lên.

Hắn đứng ở nơi đó, thân ảnh hơi khựng lại một chút, mới bước nhanh tiến lên đỡ tay Nhiếp Sương Sương, cười nói:

“Ta tới đón nàng trở về.”

Hai năm này, Văn Tư Tồn càng ngày càng trầm ổn, từ khi Nhiếp Sương Sương gả cho hắn, vẫn chưa từng thấy hắn thất thố như thế bao giờ.

Trong lòng nàng có chút đau đớn, nhưng khuôn mặt của Tuệ An, đó là nữ tử nhìn cũng muốn kinh ngạc, huống chi vốn trong lòng Văn Tư Tồn còn có Tuệ An, điều này nàng đã sớm biết, không phải sao?

Nhiếp Sương Sương biết hắn là tới đón mình, tuyệt đối không phải nhân cơ hội muốn gặp Tuệ An, cố ý lấy lý do này, nhưng hắn lại phải nói ra miệng như thế, cũng khiến Nhiếp Sương Sương sinh ra một tia khổ sở, nàng cúi đầu cắn môi dưới, cười nói:



“Phu quân cũng hai năm không gặp An nương rồi, chàng mau nhìn một chút, có phải nha đầu này ngày càng xinh đẹp không? Thiếp nhìn mà cũng ghen tị nữa.”

Văn Tư Tồn thật sự là tới đón Nhiếp Sương Sương, mặc dù trong lòng hắn cũng có một tia hy vọng muốn gặp Tuệ An, nhưng chỉ là như thế mà thôi.

Mới vừa rồi hắn không ngờ Nhiếp Sương Sương sẽ cùng Tuệ An tiến vào, vừa nhìn thấy Tuệ An lòng hắn liền lập tức nổi lên sóng to. Không biết tại sao lại nhớ tới năm đó bị nàng cự tuyệt, nhớ khi đó hắn không cam lòng, nhớ lúc còn trẻ hết sức lông bông mượn rượu giải sầu, cũng nhớ khi nghe mẫu thân làm Hỉ phu nhân cho Tuệ An, trong lòng mình thống khổ không chịu nổi cùng oán giận nhường nào.

Từng thứ cảm xúc đan xen, che lấp hai năm hắn và Nhiếp Sương Sương cầm sắt cùng minh, khiến cho hắn lập tức mất hồn, nay nhìn thấy Nhiếp Sương Sương vì mình giải vây, Văn Tư Tồn vừa cảm kích lại xấu hổ, cả đau lòng lẫn bất an, gò má hiện lên một tầng đỏ ửng, có chút không tự nhiên nhìn Tuệ An, nói:

“Từ biệt hai năm, Thẩm muội muội thay đổi rất nhiều, cũng trưởng thành đại cô nương rồi.”

Tiền Nhã Khanh vẫn ngồi ở một bên nhàn nhã uống trà, những không có nghĩa một màn vừa rồi hắn không xem ở trong mắt, liền nhướng mày nhìn Tuệ An.

Tuệ An đưa Nhiếp Sương Sương lên xe ngựa, Văn Tư Tồn không cưỡi ngựa, nói lời từ biệt cùng Tiền Nhã Khanh và Tuệ An xong, cũng theo lên xe ngựa.

Hắn ngồi xuống bên người Nhiếp Sương Sương, Nhiếp Sương Sương cầm lấy cánh đang đặt trên đầu gối của hắn, tách năm ngón tay Văn Tư Tồn, cùng nàng mười ngón đan vào nhau.

Hai người đều không nói chuyện, một lúc lâu sau, Văn Tư Tồn mới nhìn Nhiếp Sương Sương, nói:

“Thật xin lỗi… Lại cho ta thêm một chút thời gian, ta…”

Nhiếp Sương Sương cười cười, nâng tay đặt trước môi hắn, chỉ nói:

“Đừng nói xin lỗi, thiếp đều biết.”

Nói xong, nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, nhớ đêm động phòng hoa chúc của hai người, nàng từ từ mở đường giúp hắn thổ lộ nỗi lòng, nhớ bọn họ đêm đó sóng vai nằm trên giường tâm sự, nhớ gần lúc bình minh hắn đột nhiên kéo tay nàng nói thật xin lỗi, nhớ khi hắn nhắc tới Tuệ An, nước mắt tuôn rơi…

Nhớ đêm đại hôn cái gì cũng không phát sinh, trong lòng Nhiếp Sương Sương có ngọt ngào, cũng có chua chát, nhưng duy nhất không có hối hận.

Nàng nhìn hắn, nghe tiếng tim đập của hắn, lại nhẹ giọng nói:

“Chàng có thể nói ra, đã là tốt lắm rồi… Ta không hối hận, cũng luôn luôn chờ, chờ trong lòng chàng chỉ có ta, có con của chúng ta, ta biết ngày ấy sẽ không quá xa …”

Văn Tư Tồn nghe vậy, trong lòng cảm động, cánh tay ôm nàng càng thêm chặt, thê tử khoan dung độ lượng, rộng rãi hiền lành, am hiểu ý người, hắn vẫn cực kỳ cảm kích, không khỏi từ đáy lòng phát ra một tiếng thở dài: Có thê như thế, còn cầu gì hơn.

Tối hôm đó, Lý Vân Sưởng cũng từ ngoài thành chạy tới dịch quán, bọn họ ở dịch quán Đồng Thành một đêm, hôm sau, trời còn chưa sáng liền lại khởi hành.

Đội ngũ đi hai ngày, đến tối thì dừng chân ở duyên châu Lư Sơn. Tuệ An đẩy cửa xe, ló đầu nhìn ra bên ngoài, nhưng thấy núi non trùng điệp, màn đêm tối đen, khiến người ta sinh lòng kinh ngạc, cảm thán thiên nhiên quả thật muôn hình muôn vẻ. Gió núi lạnh lẽo, phất qua mặt nàng, có hơi rùng mình, nhưng lại làm cho Tuệ An nhẹ nhàng khoan khoái không ít.

Xuân Nhi ở trong xe hầu hạ, thấy Tuệ An thò đầu ra ngoài cửa sổ, không khỏi nói:

“Cô nương xem sách cả ngày rồi, nếu giờ là ban ngày còn có thể nhìn phong cảnh bên ngoài thư giãn đôi mắt, nhưng nay tối om cái gì cũng không nhìn thấy, chi bằng cô nương nhắm mắt để nô tỳ xoa bóp cho cô nương một lúc còn hơn.”

Xuân Nhi nhìn đôi mắt Tuệ An không biết là do đọc sách, hay là do ngọn đèn chiếu vào mà có chút đỏ lên, không khỏi càm ràm vài câu. Trong lòng lại nghĩ, hai năm nay cô nương vì học trị bệnh cho ngựa cũng quá khổ sở đi, vừa xem sách thuốc, chính là cả ngày không nhúc nhích, như vậy là không được. Vẫn là nhanh nhanh đến tháng sáu thôi, tới lúc đó cô nương gả cho người, tốt xấu gì cũng có cô gia quản cô nương .

Tuệ An ngồi trong xe ngựa, bất tri bất giác liền đọc sách một ngày, đúng là cũng cảm thấy thân mình tê rần, nghe vậy liền nói:

“Cũng không cần muội xoa bóp cho ta đâu, để ta ra ngoài cưỡi ngựa đi, hoạt động gân cốt một lát, thật là có chút khó chịu.”

Nàng nói xong liền gõ gõ vào vách toa bản. Hôm nay không có dịch quán đặt chân, Xuân Nhi nghĩ chỉ sợ một hồi đội ngũ cũng sẽ cắm trại nghỉ đêm, liền không ngăn cản Tuệ An, chỉ khoác thêm cho nàng một chiếc áo choàng.

Tuệ An xuống xe, ngồi trên lưng ngựa, gió núi ban đêm, tuy có chút lạnh, nhưng lại cực kỳ khiến người thần thanh khí sảng.

Lý Vân Sưởng đi ở đằng trước, đang cùng Thái Bộc tự Thiếu khanh, Lưu Vân, cũng là người đồng phụ trách trong chuyến đi này bàn bạc đôi lời, hắn dường như nhìn thấy Tuệ An, quay đầu nhìn qua bên này, tiếp theo liền nói gì đó với Lưu Vân, sau đó quay đầu ngựa đi về phía Tuệ An.

Một đường này, Tuệ An luôn luôn vô tình cố ý tránh mặt Lý Vân Sưởng. Kỳ thật hai người mặc dù cùng ở trong một đoàn, nhưng người xung quanh rất nhiều, Lý Vân Sưởng cũng có không ít chuyện cần giải quyết, tỷ như mỗi khi đến châu thành nào đó là phải tiếp kiến quan viên chỗ đó, có thể nói bận bịu tối mắt. Cho dù Tuệ An không tránh, cơ hội để hai người chạm mặt cũng không nhiều lắm.

Chỉ có thời điểm khó tránh khỏi phải gặp gỡ, thì bình thường cũng có Tiền Nhã Khanh ở một bên góp vui, nhưng lúc này Tiền Nhã Khanh lại không có mặt.

Tuệ An biết hắn đang đi phí cuối đội ngũ, nàng Lý Vân Sưởng đi tới, vô thức quay đầu liếc về phía sau một cái, có điều bóng đêm đã bao phủ tối mịt, nàng chỉ có thể nhìn thấy dòng người ngựa đông nghịt mà thôi.

Tất cả cũng tại nàng tự dưng đòi ra ngoài cưỡi ngựa, Tuệ An không khỏi oán bản thân hôm nay lỗ mãng, nhưng nghĩ dù Lý Vân Sưởng có tới đây, chẳng qua cũng chỉ nói hai câu là xong, nàng liền yên lòng.

Trơ mắt nhìn hắn cưỡi ngựa đi về bên này, nhưng ai biết lại đúng lúc này đột nhiên xảy ra biến cố, Tuệ An chưa thấy gì cả, chỉ nghe con ngựa dưới thân Lý Vân Sưởng hí hét một tiếng, thình lình ngã vật xuống đất, cách đó không xa có binh sĩ tay cầm ngọn đuốc, Tuệ An chỉ thấy giữa đầu con ngựa kia rõ ràng cắm một mũi tên bạc sáng loáng!

“Không hay! Có thích khách, hộ giá, hộ giá!”

Lý Vân Sưởng vừa ngã khỏi lưng ngựa, liền có người hô lên, thế nhưng cũng không biết mũi tên từ đâu bay ra, dày đặc cả một vùng trời!

Phía cuối đội ngũ cũng bị tập kích, đàn ngựa bị hoảng sợ, thi nhau hí hét tung vó loạn xạ, căn bản là không thể khống chế. Đội ngũ mới vừa rồi còn ngay ngắn im lặng, tức thì liền trở nên rối loạn.

“Cô nương!”

Tuệ An nghe được tiếng Xuân Nhi gọi mình, quay đầu đã thấy Xuân Nhi một tay vén rèm lo lắng gọi nàng, chỉ có điều con ngựa kéo xe cũng bắt đầu kinh hoảng, quay đầu liền xông về phía đường lớn, mà Tuệ An cũng bị con ngựa dưới thân kéo đi, mắt thấy cách xe ngựa càng ngày càng xa.

“Điện hạ! Tắt đuốc đi! Tắt đuốc!”

Có tiếng hét to truyền đến! Tuệ An quay đầu, thấy Lý Vân Sưởng dĩ nhiên đã trở thành đích ngắm tên, tên bạc không ngừng phóng về phía hắn, hắn chật vật tránh né, vai phải cũng bị mũi tên ghim trúng. Mà thị vệ hộ giá bên người hắn thì tử thương vô số, một thị vệ ở phía xa hô lên, lúc này Lý Vân Sưởng đã là cực kỳ nguy hiểm!

Tuệ An hoảng sợ nhìn, chỉ cảm thấy bên tai có tiếng xé gió mà đến, nàng theo bản năng rạp người trên lưng ngựa, liền cảm thấy một mũi tên nhọn hoắt xẹt qua tóc mai! Tiếp theo trước mắt tối sầm, là chúng thị vệ đằng trước đã đồng thời dập tắt cây đuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhi Nữ Hầu Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook