Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 121: Gặp chuyện giữa đường (1)

Tố Tố Tuyết

28/12/2016

Đối với việc thú y kia nổi giận, Tuệ An không thèm để ý, hai năm qua tính tình của nàng đã càng ngày càng trở nên trầm ổn, huống chi trong quá trinh chẩn bệnh có tranh chấp đôi câu cũng là lẽ thường tình. Tuy nói mấy vị thú y này thái độ không tốt, nhưng Tuệ An cũng có thể hiểu được.

Một là nghề thú y muốn thăng quan vốn không hề dễ, lần này bọn họ được phái đi hộ tống ngựa đến Bắc Cương, nếu như những con ngựa này có thể tiến vào chiến trường, đối với đám thú y bọn họ là cực lớn trợ giúp cho tiền đồ sau này. Hai nữa là trong mắt những thú y này, một tiểu cô nương như nàng làm sao có thể biết xem bệnh cho ngựa, họ không tin tưởng cũng phải.

Huống chi lần này đến còn là tranh đoạt công lao cùng người ta, bọn họ có địch ý với nàng cũng rất dễ hiểu. Nghề thú y kiếm cơm đều dựa vào tay nghề, kiến giải mỗi người một khác, vì một chứng bệnh mà tranh cãi nhau tới mặt đỏ mang tai, càng là chuyện bình thường.

Nhưng Tuệ An không tức giận không có nghĩa là Tiền Nhã Khanh cũng thế, hai năm qua Tiền Nhã Khanh luôn ở phía Nam trông coi hai trại ngựa. Tuệ An chịu được bẩn, chịu được mệt, khổ cực tập trung tinh thần học tập chữa bệnh cho ngựa.

Nàng mặc gió, mặc mưa ngày ngày bận rộn trong trại ngựa, không ngại cực khổ chạy qua chạy lại giữa trại ngựa cùng Liễu Thành, từ ban đầu vừa tiếp xúc một vết thương thối rữa phát mùi hôi thối của con ngựa bị bệnh mà nôn mửa long trời lở đất, cho tới bây giờ đặt mình trong một mảnh tanh tưởi, nàng vẫn còn có ăn nói như mây trôi nước chảy, thanh cao nhã nhặn, đối với người sinh ra ở chốn phồn hoa trong kinh, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng như Tuệ An mà nói là chuyện khó khăn nhường nào.

Đừng nói là nữ nhi hầu môn, ngay đến một cô nương thứ xuất nhà tiểu quan thất phẩm, ngươi kéo nàng tới loại địa phương này, nàng cũng chưa chắc có thể nói cười không biến sắc như thế!

Hai năm qua, Tuệ An đã trả giá những gì, vất vả cùng nỗ lực bao nhiêu, Tiền Nhã Khanh đều thấy rõ, trước hắn còn tưởng rằng là do Tuệ An yêu ngựa, hoặc muốn dùng cổ phần mưu cầu danh lợi, nhưng nhìn thấy nàng chịu khổ như vậy, học thành tài nghệ này, Tiền Nhã Khanh liền biết nàng tất nhiên có nguyên nhân khác.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ đến chuyện kế thừa tước vị, mặt khác còn từng hoài nghi Tuệ An làm như vậy là vì muốn đến Bắc cương gặp Quan Nguyên Hạc. Nhưng lần này đi đưa ngựa, hắn đề nghị nàng cùng đi, Tuệ An lại từ chối, Tiền Nhã Khanh liền có chút kinh ngạc.

Chỉ là những thứ này nghĩ không ra thì thôi, đều thay đổi việc hắn rất bội phục Tuệ An, cũng càng tô đẫm nỗi tiếc nuối của hắn đối với nàng. Nay nhìn nàng bị mấy tên thú y không thức thời làm khó, lại còn là trước mặt hắn, Tiền Nhã Khanh sớm đã đến giới hạn:

“Thế này không đúng, thế kia cũng không phải, nếu ông nói đúng, sao ngựa của ta mãi vẫn không bò dậy nổi! Lúc ta mang những con ngựa này ra khỏi trang trại, con nào con nấy đều vui vẻ hớn hở! Đã làm hỏng ngựa của ta lại còn dám ồn ào, thấy ta tốt tính lắm đúng không?”

Tiền Nhã Khanh quát xong, nâng lên một chân trực tiếp đá vào thú y đứng gần hắn nhất. Đáng thương người nọ mới nói một câu, chưa đợi được Tuệ An đáp lại đã bị hắn một cước đạp bay, thân thể lảo đảo ngã vào hàng rào bên cạnh, hàng rào kia chỉ là dựng lên cho có, bị ông va phải liền rớt xuống, người nọ ngã trên mặt đất, chẳng may trúng vào một đống phân ngựa!

“Ôi… “

Tuệ An biết rõ tính tình của Tiền Nhã Khanh, người này bình thường đối với ai cũng đều cợt nhả, nhìn qua tính tình hiền hoà hết sức. Dù ngươi chọc hắn tức giận, hơn phân nửa là hắn sẽ cười vui vẻ tiếp lời, nhưng cười xong lại thình lình đâm ngươi một dao, là một kẻ vô cùng nham hiểm.

Nếu ngươi chọc hắn không vui, hắn cũng biến sắc rất nhanh, nếu chờ hắn biến sắc, vậy thì xin lỗi, ngươi xui xẻo chắc rồi.

Lúc nãy Tuệ An thấy Tiền Nhã Khanh mặt mày âm trầm, trong lòng liền biết không ổn, chỉ là nàng còn chưa kịp nói thành lời, thú y kia đã bị đạp bay ra ngoài.

Tuệ An nhất thời há hốc miệng, lời nghẹn ngang cổ họng, trơ mắt nhìn thú y kia ngẩng đầu lên từ bãi phân ngựa, mặt mũi dính đầy uế vật, không khỏi choáng váng, vẻ mặt dở khóc dở cười.

Thú y kia đứng lên nhìn Tiền Nhã Khanh, không dám lên tiếng nữa, phân ngựa dính vào mắt, làm cho ông nước mắt chảy dài, hòa với khuôn mặt đầy phân nhìn thật là thê thảm.

Mọi người đều sửng sốt, Lý Vân Sưởng trấn tĩnh nhanh nhất, hắn ho khan hai tiếng, nói:

“Mau đỡ Đinh thú y đi nghỉ ngơi, Hầu gia đây cũng là sốt ruột quá. Không biết Thẩm muội muội cảm thấy những con ngựa này là bị bệnh gì? Cũng kê một đơn thuốc, không thể trì hoãn bệnh tình.”

Trải qua chuyện Tiền Nhã Khanh vừa rồi, còn ai dám nhiều lời, lúc này Ngưu Giám chính và vài vị thú y đều chẳng nói chẳng rằng, đặc biệt là vị thú y bất kính với Tuệ An lúc đầu, ông còn đang mải núp ở đằng sau run rẩy.

Vốn Tuệ An còn muốn cực lực tranh cãi đây, đúng là không thể không thừa nhận dùng vũ lực mang lại hiệu quả nhanh hơn miệng lưỡi nhiều, nghe Lý Vân Sưởng hỏi, Tuệ An trừng mắt nhìn Tiền Nhã Khanh một cái, lúc này mới nói:

“Có lẽ hai ngày nay khí trời biến hóa, những con ngựa này chỉ bị chút thương hàn thôi, cùng giống như người ra gió sẽ nhiễm thương hàn vậy. Thể trạng chúng nó vốn tráng kiện khỏe mạnh, không dễ nhiễm thương hàn. Nhưng nếu là được lần này chứng mã cùng mã trong lúc đó nhiễm bệnh nhưng lại cực nhanh, nhiễm bệnh sau không thể sử dụng, nghiêm trọng tựa như như vậy ngay cả đứng lên cũng không nổi. Loại bệnh này bình thường sẽ không mất mạng, cũng không quá đáng lo.”

Nàng nói lại nhìn Ngưu Giám chính:

“Triệu chứng của bệnh này rất giống chứng sưng phổi, chỉ có điều nếu bị sưng phổi lâu ngày, sẽ dẫn tới viêm đại tràng, khiến cho một số ngựa bị bệnh xuất hiện triệu chứng tiêu chảy, đau bụng.

Vừa rồi ta đã xem xét, những con ngựa này cũng không như thế, cho nên mới quả quyết không phải là chứng sưng phổi. Nhưng một mình ta đây quả quyết cũng chưa chắc đúng, không bằng Ngưu Giám chính và ba vị thú y cùng ta chọn một con ngựa bị bệnh nặng nhất, tiến hành châm cứu, xem kết quả thế nào hẵng tính?”

Thầy thuốc Đại Huy rất nhiều người dùng thuật châm cứu chữa bệnh, nhưng châm cứu cho súc sinh lại là tài nghệ riêng do từng người tự tìm hiểu, rất ít người biết.

Như Thái Bộc tự, nhân tài đông đúc, hạ thiết phủ mười bảy, sử hai mươi bốn, giám chính sáu người, thú y ba mươi người, học sinh hai trăm người, tính ra cũng chỉ có duy nhất bốn người là biết dùng thuật châm cứu, mà trong đó dĩ nhiên có Ngưu Giám chính.

Cho nên bốn người Ngưu Giám chính nghe Tuệ An nói muốn châm cứu, nhất thời sắc mặt biến đổi không ngừng, bên kia Tuệ An đã cười phân phó tiểu binh khiêng một con ngựa bị bệnh ra ngoài, chính nàng cũng nâng váy cất bước ra khỏi chuồng ngựa.

Hạ Nhi mang tới hòm thuốc của Tuệ An, từ đủ loại dụng cụ bên trong chọn ra một dải ngân châm bằng bạc.

Mấy người Ngưu Giám chính nhìn nàng, đã thấy Tuệ An đến gần con ngựa bị bệnh, ngón cái tay trái áp vào đầu ngựa, nhanh chóng mà thuần thục châm vào ba huyệt đại phong, long hội, thông đường trên đầu ngựa.

Ngân châm lại đâm sâu hơn một chút, mà con ngựa kia vẫn ngoan ngoãn nằm yên!



Dùng châm thế nào căn cứ vào khả năng của từng đại phủ, bình thường đâm châm càng sâu giải thích rõ thầy thuốc càng nắm chắc, nếu không đã chẳng dám đem cây ngân châm dài như vậy đâm vào huyệt đạo.

Như Ngưu Giám chính, ngày thường hạ châm cũng chỉ dám đâm vào chút ít, nay ông thấy Tuệ An lại đâm sâu như vậy, cũng kinh ngạc há to miệng, vẻ mặt giật mình.

Mà thủ pháp châm cứu của Tuệ An, khi thì xoa nắn khi thì kéo đẩy, lại không hề che giấu động tác của mình. Thủ pháp châm cứu là tuyệt kỹ độc môn của mỗi người, nếu là người khác, chỉ sợ lúc châm cứu sẽ dùng tay ngăn trở tầm mắt người ngoài.

Ngưu Giám chính ngày thường châm cứu cho ngựa cũng làm như thế, cho nên ba thú y kia tuy từng gặp Ngưu Giám chính cùng thú y khác trong Thái Bộc tự châm cứu chữa trị cho ngựa, nhưng lại chưa từng chính thức nhìn thấy bọn họ châm cứu thế nào. Hôm nay gặp Tuệ An chẳng hề kiêng dè ánh mắt của bọn họ, tất nhiên là ai nấy đều trợn lớn mắt nhìn, ngay cả lông mi cũng không nháy một cái, sợ bỏ qua tuyệt kỹ.

Tuệ An cũng chẳng phải cố ý khoe khoang gì, chỉ là nàng không dựa vào nghề này kiếm cơm, cho nên dĩ nhiên không cần kiêng kỵ ai, cũng không có thói quen làm việc giấu giấu diếm diếm, mà càng chẳng thừa hơi giơ tay ngăn cản gì đó.

Nàng vừa châm xuống, con ngựa bị bệnh kia quả thật nhìn nhẹ nhàng rất nhiều, nằm tại chỗ đạp đạp chân, hí nhỏ một tiếng, trong thanh âm có thể nghe ra ý vui mừng rạo rực.

Lúc này Tuệ An liền vuốt ve đầu con ngựa kia, trên mặt bốn người Ngưu Giám chính thoáng hiện vẻ lúng túng, ba vị thú y kia càng ngậm chặt miệng, xấu hổ cúi đầu rụt rụt bả vai, cực lực xóa đi sự tồn tại của mình.

Ngưu Giám vuốt chòm râu, cười ha hả nói:

“Thẩm cô nương thật sự là có bản lĩnh, khiến lão hủ hổ thẹn. Xem ra ngựa này thật sự là bị phong hàn, lại không biết chứng bệnh này nên kê đơn thế nào?”

Tuệ An khiêm tốn vài câu, cười nói:

“Kỳ thật dùng thang thuốc như chữa thương hàn cho người bình thường là được.”

Ngưu Giám chính nghe vậy, kinh ngạc hỏi:

“Phương thuốc cho người mà ngựa cũng dùng được?”

Tuệ An cười gật đầu:

“Sao lại không dùng được. Dược liệu chẳng lẽ còn phân người với ngựa hay sao? Dược tính của dược liệu dùng cho người hay ngựa đều như nhau, phương thuốc tự nhiên cũng như vậy, chỉ là còn cần tăng thêm một vài lưu lượng thuốc.”

Ngưu Giám chính nở nụ cười, lắc đầu nói:

“Đúng vậy, là lão hủ không biết. Chỉ là phương thuốc chữa thương hàn có rất nhiều. Theo từng điển tịch, phương thuốc cũng khác nhau. Như trong “Tuyên minh luận phương”, bệnh thương hàn là do nóng trong người lại gặp thời tiết lạnh, theo lão hủ thấy, những con ngựa mắc bệnh này đều là mũi bị tổn thương nghiêm trọng, chi bằng dùng phương thuốc ghi trong “Bí phương Ngụy thị”?”

Tuệ An cười gật đầu, quay qua phân phó Mã quan, nói:

“Hậu phác bốn lạng, trần bì hai lạng, cam thảo hai lạng, cảo bản hai lạng, độc hoạt ba lạng, phòng phong ba lạng, cát cánh ba lạng, hai lạng mộc cữu giã nhỏ trong bao vải sạch. Nghiền tất cả thành bột, đun sôi với nước, thêm ba lát gừng, nước cho vừa đủ, dù là ăn uống hay vệ sinh của ngựa đều phải dùng nước ấm, ba lần một ngày, ngày mai lại nhìn một chút rồi tính sau.”

Lúc Tuệ An nói chuyện, ánh mắt sáng trong, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc cùng chuyên chú, vẻ mặt tự tin mà ung dung, thần thái toả sáng, xinh đẹp kinh tâm, khiến cho người ta không thể dời mắt.

Lý Vân Sưởng nhìn nàng như vậy, trong đầu lần nữa hiện lên hình ảnh vào tết Nguyên tiêu năm ấy, dưới Triêu Dương lâu, nàng dũng cảm chắn trước người mình. Tiểu cô nương thường xuất hiện trong giấc mộng chẳng biết từ khi nào đã trổ mã thành một thiếu nữ xinh đẹp vô song nhường này, đúng là làm cho người nhìn mà hoa mắt.

Lý Vân Sưởng nghĩ tới những thứ này, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tuệ An, lại nhớ đến hôn ước của nàng, nhớ năm ấy mình cầu phụ hoàng ban hôn mà không được, trong lòng hắn vô thức dâng lên một dòng chua xót.

Nỗi chua xót này theo dung nhan tuấn mĩ vô trù, lạnh lùng khắc nghiệt của Quan Nguyên Hạc xuất hiện trong đầu mà biến thành ghen ghét, hắn nắm chặt hai tay, mới áp chế được xúc động gần như muốn bùng nổ trong lòng.

Tiền Nhã Khanh không nhận ra biến hóa của Lý Vân Sưởng, hắn chỉ nhìn Tuệ An, thấy nàng phân phó xong, liền tiến lên hai bước, nói:

“Đã tra ra chứng bệnh, dùng thuốc là được. Chuyện còn lại để người dưới làm nốt, đêm qua gấp rút lên đường cũng không nghỉ ngơi tốt, ta cho người đưa nàng vào thành nghỉ ngơi.”

Tuệ An gật đầu, cũng nói với Tiền Nhã Khanh:

“Đêm qua ta có ở trong xe ngủ một hồi, ngược lại ngài chưa từng chợp mắt, cũng mau đi nghỉ ngơi đi, nhìn sắc mặt ngài không được tốt lắm.”

Tiền Nhã Khanh thấy nàng quan tâm mình, tất nhiên là rất hưởng thụ, liền cười gật đầu, nháy mắt với nàng.

Lý Vân Sưởng thấy hai người nói chuyện thân thiết, mà Tuệ An đối với Tiền Nhã Khanh cũng không xa cách lãnh đạm như mình, mà là có thái độ thân cận, trong lòng liền ghen tị, tiến lên phía trước nói:

“Dịch quán Đồng Thành sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, Thẩm muội muội mau nghỉ ngơi đi.”

Tuệ An tạ ơn Lý Vân Sưởng, xoay người đi về phía xe ngựa, chỉ là đi được hai bước lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện, gấp rút quay đầu nhìn Lý Vân Sưởng, nói:



“Vương gia phân phó người cho những con ngựa tốt cũng uống thuốc, mỗi ngày một lần là được. Còn nữa, có thể tách toàn bộ những con ngựa đựa và cái ra nhốt riêng hay không, như vậy mới không dễ dàng lại nhiễm bệnh.”

Lý Vân Sưởng nghe vậy giật mình, trong lòng kỳ quái, lại bị đôi mắt yêu kiều của Tuệ An nhìn, theo bản năng hỏi:

“Đực cái tách ra? Tại sao phải như thế?”

Ngựa này bị bệnh thương hàn, thể trạng tốt thì năm sáu ngày là tự khỏi, nhưng chúng nó bệnh mãi không khỏi, nguyên nhân là do chúng đang kỳ động dục, nếu như nó cùng ngựa cái giao phối liền khiến ngựa cái nhiễm bệnh, nhưng lời này Tuệ An làm sao có thể nói thẳng với Lý Vân Sưởng.

Thấy hắn đưa đôi mắt đen láy nhìn mình chằm chằm, Tuệ An nghĩ tới những thứ này, hai gò má tức thì đỏ ửng, vẻ mặt cũng không ung dung bình tĩnh như vừa rồi, đã thấy hơi nhăn nhó.

Nàng chớp chớp lông mi, liền cuống quít nói:

“Vương gia chớ có hỏi, ta tự có đạo lý.”

Nàng nói xong cũng không dám nhìn Lý Vân Sưởng, nghiêng đầu chui vào trong xe ngựa, một tay phất rèm, che lại ánh nhìn bên ngoài.

Lý Vân Sưởng tuy là không biết tại sao Tuệ An lại đột nhiên như vậy, nhưng thái độ thẹn thùng của nàng lại lấy lòng hắn, lúc này hắn liền ức chế không được mà cong môi cười.

Ngược lại Tiền Nhã Khanh kỳ quái nhìn xe ngựa kia một cái, sau mới lắc lắc tay liếc mắt nhìn Lý Vân Sưởng, tự mình đi về doanh trướng.

Đám người Tuệ An ở Đồng Thành thêm bốn năm ngày, những con ngựa bị bệnh đã dần dần khá hơn, đợi quan sát thấy ngựa không tiếp tục nhiễm bệnh, đội ngũ mới lần nữa lên đường.

Từ năm Hồng Đức thứ mười, Đại Huy đã hoàn toàn bình định Đông Khương, chiến tranh với Bắc Hồ cũng chính thức khai hỏa. Hiền Khang đế bổ nhiệm Hoài Quốc công Đặng Khánh Phong làm chủ soái.

Đặng Khánh Phong là đệ nhất mãnh tướng của Đại Huy, hữu dũng hữu mưu, từ năm Hồng Đức thứ mười đến nay cũng đánh không ít trận chiến lớn nhỏ với Bắc Hồ, tuy có trận đánh thắng, nhưng lại không nhiều.

Một phần là do người Bắc Hồ vốn dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa hiện tại ngựa chiến Đại Huy thực không sánh bằng ngựa của người Hồ.

Mùa đông năm ngoái, Quan Nguyên Hạc an trí tốt quân sự ở Đông Khương thì trở lại kinh thành, chưa được nửa tháng đã bị điều về phương Bắc làm phó soái cho Đặng Khánh Phong, bây giờ đang ở biên giới Nhạn Thành.

Mà nhóm Tuệ An và Lý Vân Sưởng chính là đi một chuyến đến Nhạn Thành đưa ngựa, cho nên đoạn đường này đi rất nhanh, trong lòng Tuệ An cũng có chút thấp thỏm mong đợi xen lẫn khẩn trương và ngọt ngào.

Tờ chứng từ Quan Nguyên Hạc viết cho nàng trước lúc y đi nàng vẫn còn để trong túi thơm mang theo bên người, nghĩ rất nhanh là có thể nhìn thấy y, cũng không biết bây giờ bộ dáng y như thế nào, không biết y nhìn thấy mình có vui mừng hay không, không biết vẻ mặt y sẽ thế nào, Tuệ An nghĩ tới những điều này lại có chút bất ổn, hai gò má vô thức nóng lên.

Nàng thở dài một tiếng, đẩy cửa sổ xe ra cho gió lạnh thổi vào, xua tan nét ửng đỏ trên mặt.

Đầu vai ấm áp, quay đầu lại đã thấy Thu Nhi phủ thêm áo choàng lông cáo cho nàng, ngồi ở bên người nàng cười nói:

“Bây giờ mới đến Túc Châu, sao đã lạnh như vậy rồi. Hai năm qua đi theo cô nương ở phía nam, thành ra nô tỳ cũng có chút không thích ứng được với khí hậu rét lạnh của phương Bắc này, sao gió thổi trên mặt giống như dao cắt thế. Cô nương cẩn thận một chút, đừng để sinh bệnh. Đoạn đường này ngựa chạy rất nhanh, nếu như lại sinh bệnh cũng là chịu tội.”

Càng đi về phương Bắc khí trời cũng càng lạnh, lúc này Tuệ An đã sớm mặc áo bông, trong xe ngựa còn đặt hai chậu than. Nàng nghe Thu Nhi nói như vậy, không khỏi cười đáp:

“Cô nương ta sắp tới liền muốn hồi kinh, nha đầu nhà muội lại không chịu nổi cái lạnh ở phương Bắc, vậy phải làm thế nào bây giờ, không bằng cô nương ta ở Liễu Thành tìm một nhà, gả Thu Nhi đến phía Nam nhé?”

Hai năm qua, tuổi tác Thu Nhi ngày càng lớn, Tuệ An luôn nghĩ đến hôn sự của mấy nàng. Hạ Nhi cũng đã gả cho người ta, chỉ còn lại ba người Thu Nhi nhưng mỗi người đều có ý kiến riêng, người bình thường cũng không nhìn vào mắt.

Tùy ý cho các nàng tìm người xứng đáng, Tuệ An lại đau lòng, hỏi ý kiến của các nàng, ba người đều kiên trì nói không lấy chồng, bảo là muốn canh giữ bên người nàng. Tuệ An không còn cách nào, hai năm qua lại càng túm lấy chuyện này mà trêu ghẹo bọn họ, hi vọng có thể tác động đến các nàng.

Cho nên Thu Nhi nghe Tuệ An nói, căn bản mặt không đỏ tim không đập loạn. Chỉ liếc nàng một cái, nói:

“Cô nương còn nói những lời này, nô tỳ sẽ tự làm lễ cập kê, đời này cũng không lấy chồng.”

Tuệ An nghe vậy bất đắc dĩ, lại nhìn phong cảnh bên ngoài. Xe ngựa chạy băng băng trên đồng hoang, ánh sáng ấm áp, hai đầu bờ ruộng đã toát ra màu xanh biếc, bên đường có cỏ non xanh rờn, cực kỳ đáng yêu đang đón gió dưới ánh mặt trời.

Tuệ An nhìn rất thích, Thu Nhi ở phía sau nói:

“Cô nương mau đóng kín cửa sổ, thu thập một chút đi, vừa rồi không phải Hầu gia nói giữa trưa là có thể vào thành sao? Mắt thấy mặt trời cũng sắp lên tới đỉnh đầu, chỉ sợ rất nhanh sẽ vào thành, không chừng lúc này Nhiếp tiểu thư đã ở cửa thành chờ cô nương rồi.”

Tuệ An nghe vậy gật đầu, đóng cửa sổ lại, cười nói:

“Hôm nay không thể lại xưng Nhiếp tiểu thư, phải gọi là Thế tử phi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhi Nữ Hầu Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook