Chương 105: Hôn sự đã định
Tố Tố Tuyết
28/12/2016
Quá trình xem bát tự thực ra rất nhanh, vậy mà từ ngày Định Bắc vương phi tới chơi, tính đến nay đã bảy tám hôm cũng không trông thấy Quan phủ đến đưa sính lễ, tâm tình Phương mama
liền từ vui mừng hớn hở thay đổi thành thấp thỏm bất an, cuối cùng trở
nên u ám ngút trời.
Bà nghĩ Quan phủ không có tin tức gì, chỉ sợ chuyện này đã nổi lên biến cố, trở mình trằn trọc một đêm, sáng sớm hôm sau liền chạy đến Tây viện cầu kiến Đồng thị.
Đồng thị đương nhiên vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, Quan Nguyên Hạc là người như thế nào, bà nghe Thẩm Đồng và Thẩm Phong bàn tán đôi câu cũng hiểu rõ một hai. Nếu y đã cùng Tuệ An đi rước hoa đăng, cũng đồng nghĩa thuyết minh trong lòng thật sự yêu thích Tuệ An, y là người có uy tín trách nhiệm, không lý nào giữa đường lại đổi quẻ cả.
Cho nên bà so với Phương mama vẫn bình tĩnh hơn, chỉ nghĩ rằng Quan phủ bị chuyện gì làm cho chậm trễ, kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày cũng không sao.
Nhưng hôm nay nghe Phương mama nói vậy, bà đột nhiên lại cảm thấy bất an hẳn, liền phân phó nha hoàn gọi Thẩm Đồng đến, sai Thẩm Đồng tới bái phỏng Quan phủ một phen.
Chuyện của Quan Nguyên Hạc và Tuệ An, Thẩm Đồng nhưng lại không hề hay biết. Hôm đó hắn ở Thái phường đụng phải Quan Nguyên Hạc còn lấy làm kinh hãi, Quan Nguyên Hạc không nhìn thấy Tuệ An, tự sẽ không nhiều lời với hắn, lúc này liền lấy cớ đi sang Chính Đức hạng.
Sau Định Bắc vương phi đến Hầu phủ lấy thiếp canh của Tuệ An, nữ tử chỉ cần một ngày chưa chính thức đính hôn, cho dù đã cầm thiếp canh, vậy chuyện này cũng không thể tuyên truyền ra ngoài, cho nên Đồng thị giấu diếm cực kỳ chặt chẽ, đối với mấy đứa con trai đều không lộ ra một chút tiếng gió nào.
Hôm nay Thẩm Đồng nghe Đồng thị lấy lý do cần thân thiết với cấp trên nhiều hơn mới có lợi, vội vàng đẩy mình tới Quan phủ bái phỏng, tất nhiên trong lòng kỳ quái không thôi, nhưng mệnh lệnh của mẫu thân hắn sao dám ý kiến, nên liền sai người hầu chuẩn bị, lập tức chạy tới Quan phủ.
Rất nhanh nửa khắc sau hắn đã lật đật chạy trở lại, nói với Đồng thị Quan Nguyên Hạc không ở trong phủ, đã ra cửa bốn năm ngày nay, còn về phần đi nơi nào hắn cũng không biết.
Đồng thị lúc này mới nóng nảy lên, mặc dù hôn sự là do nữ quyến Quan phủ lo liệu, nhưng Quan Nguyên Hạc lại đột nhiên ra cửa, chuyện này nghĩ thế nào cũng khiến người ta cảm thấy không thích hợp.
Bà cuống quít sai Thẩm Đồng đi tìm Thẩm Phong về, Thẩm Đồng thấy sắc mặt mẫu thân xanh mét, chỉ nghĩ đã xảy ra chuyện chẳng lành, tuyệt đối không dám trì hoãn, gấp rút nhận lệnh chạy đi.
Phương mama nghe tin, sắc mặt càng thêm khó coi, nhà trai đã lấy thiếp canh nhưng lại đổi ý cũng không phải là chuyện hiếm hoi gì.
Bà chưa gặp qua Quan Nguyên Hạc, cũng không biết rốt cuộc trong lòng Quan Nguyên Hạc đặt cô nương nhà mình ở vị trí nào, chỉ là mấy ngày nay bà len lén chú ý, lại cảm thấy cô nương nhà mình chắc chắn đã động lòng với người ta, chuyện như vậy nếu thật sự không thành, chẳng biết cô nương sẽ thương tâm thế nào, nếu lỡ nghĩ không thông, làm ra chuyện điên rồ gì, bà biết phải làm sao?
Phương mama càng nghĩ càng lo lắng, mặt mũi đen sì, chỉ một buổi sáng đã phát tác lên ba tiểu nha hoàn.
Tuệ An một mực ngồi trong phòng theo Xuân Nhi học ghi chép sổ sách, cũng loáng thoáng nghe được tiếng Phương mama ở bên ngoài khiển trách mấy nha hoàn, còn kỳ quái nhìn ra ngoài nhiều lần. Nàng chỉ cảm thấy hai ngày nay Phương mama có tâm sự nặng nề, nhưng đối với tâm sự của Phương mama nàng lại không đoán ra.
Chỉ vì trong lòng nàng một chút cũng không vội, một là nàng đối với Quan Nguyên Hạc hiểu rõ lắm, so với Phương mama nhiều hơn cả một dãy đường, chưa bao giờ nghĩ hôn sự sẽ sinh ra biến cố. Hai nữa là, nàng căn bản không biết từ việc tính bát tự đến đưa sính lễ cần thời gian bao lâu.
Phương mama thấy Tuệ An mỗi ngày đều tươi cười vui vẻ, tất nhiên là cố gắng chôn giấu bằng sạch bất an trong lòng, như thế Tuệ An càng không thể nào đoán được.
Nhìn Phương mama ma lần thứ ba ở trong viện quở trách nha hoàn, Tuệ An cuối cùng không yên lòng, sai Đông Nhi mời Phương mama vào phòng. Nàng cho lui bọn nha hoàn, ngồi ở trên nhuyễn tháp, kéo tay Phương mama, hỏi:
“Vú nuôi có tâm sự gì, không bằng cứ nói ra, biết đâu ta lại có biện pháp.”
Phương mama thấy hai má Tuệ An hiện màu đỏ thắm, đôi mắt ngập nước mở to nhìn mình, chỉ cảm thấy từ sau ngày tết Nguyên tiêu, cả người cô nương đã nhẹ nhàng thoải mái không ít, nhìn mọi người cũng vui vẻ hơn nhiều.
Bà tất nhiên không dám biểu hiện lo nghĩ trong lòng ra ngoài, vội vàng cười nói:
“Vú nuôi thì có tâm sự gì đâu, có lẽ gần đây ăn nhiều đồ nóng, tính tình khó chịu, cô nương đừng nghĩ nhiều.”
Tuệ An thấy bà không muốn nói, chỉ tựa người vào vai Phương mama, đem cái đầu nhỏ nhắn áp lên trước ngực bà, cười nói:
“Vú nuôi không muốn nói, ta cũng không hỏi nữa, những nếu như vú nuôi gặp phải chuyện phiền toái gì, vậy thì nhất định phải nói cho ta biết, nếu không An nương sẽ tức giận với vú nuôi thật đó.”
Phương mama nghe vậy, hốc mắt ửng hồng, vuốt ve tóc Tuệ An, nói:
“Vú nuôi biết mà, cô nương đúng là một nữ tử vừa xinh đẹp lại lương thiện, tương lai bất luận ai có thể trở thành cô gia của Hầu phủ chúng ta, đều là người có phúc khí.”
Tuệ An cảm thấy Phương mama nói câu này có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười lên khanh khách.
Nàng vốn chính là một nữ tử kiêu ngạo, kiếp trước vì thích Lý Vân Sưởng mà nỗ lực thay đổi bản thân, cuối cùng vẫn không thể lấy được lòng hắn, lại còn bị mọi người cười nhạo chế giễu, nên mới càng ngày càng tự ti ảm đạm.
Sau khi trọng sinh, nàng đã ngộ ra không ít chuyện, thận trọng bày mưu tính kế, giữ vững địa vị của mình trong Hầu phủ. Nàng nhiều lần khiến mẹ con Đỗ Mỹ Kha phải ngậm bồ hòn làm ngọt, khiến Tôn Hi Tường tức muốn chết lại không thể làm gì được mình, có được danh tiếng tốt đẹp, lại thêm nam tử giỏi giang như Văn Tư Tồn ngưỡng mộ…
Những chuyện nhỏ nhặt này ngẫm lại thì không có gì, nhưng trong quá trình đó, Tuệ An cũng dần dần khôi phục hào quang của bản thân, đồng thời lấy lại tự tin vốn có.
Cho nên nàng nghe Phương mama nói vậy, trong lòng chỉ thầm tán thưởng vú nuôi nói không sai. Quan Nguyên Hạc, chàng thật có phúc khí, có thể lấy được bản cô nương làm thê tử.
Mà Thẩm Đồng ra cửa lại không tìm được Thẩm Phong, hắn về phủ liền trực tiếp đi vào chính phòng, báo cáo với Đồng thị.
Hắn thấy Đồng thị nhíu mày, hiếu kỳ dò hỏi:
“Nương, đã xảy ra chuyện gì sao? Việc này có liên quan đến Quan tướng quân? Vừa rồi con lại vô tình gặp y, hình như mới từ ngoài thành trở về, phong trần mệt mỏi, y… “
Đồng thị nghe vậy, ánh mắt lóe sáng, vội hỏi:
“Con nhìn thấy Quan tướng quân? Tướng quân đi đâu, có nói gì với con không?”
Thẩm Đồng thấy bà dồn dập mà hỏi, càng thêm xác định việc này chắc chắn liên quan tới Quan Nguyên Hạc, đầu óc hắn quay nhanh một vòng, linh quang chợt lóe, trợn trừng hai mắt nhìn Đồng thị, nói:
“Quan tướng quân đi đâu con không biết, nhưng lại biết tướng quân sắp đính hôn, bởi vì con nhìn thấy tướng quân săn hai con chim nhạn còn sống trở về, mùa này chim nhạn rất hiếm có, y một đường phóng ngựa về Quan phủ. Mọi người xung quanh còn rối rít nghị luận, đều nói không biết là cô nương nhà ai, thật là có phúc khí, được nhà trai coi trọng như vậy, để săn được hai con nhạn sống không biết phải mất bao nhiêu công sức đây. Nương, người nói là cô nương nhà ai, lại có thể được Quan phủ coi trọng đến thế?”
Đồng thị mới nghe một nửa đã vui vẻ cười ha hả, thấy con trai ghé sát đầu chớp mắt nhìn mình, không khỏi đưa tay đánh nhẹ đầu hắn. Thẩm Đồng làm sao không biết đây là ý gì, lúc này liền trợn to hai mắt, cả kinh nói:
“Cô nương mà Quan phủ cầu cưới chẳng lẽ thật sự là An nương?”
Thanh âm hắn nói chuyện quả thực không nhỏ, chỉ sợ bọn nha hoàn bên ngoài cũng nghe được, nhưng Đồng thị chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, không so đo cùng hắn làm gì.
Quan Nguyên Hạc người ta vì Tuệ An, ngay cả chim nhạn cũng đã tự mình săn về, hôn sự này còn có thể không thành hay sao? Bà xem chừng ngày mai phủ này sẽ náo nhiệt lắm đây.
Thẩm Đồng nhớ tới chuyện phát sinh trong thư phòng Quan Nguyên Hạc vài ngày trước, trong lòng liền uất ức lên, chỉ thầm rủa, lúc trước còn lấy lý do lời người đáng sợ ra dọa ta, hóa ra lại là như vậy.
Hắn đã nói mà, Quan tướng quân xưa nay không bao giờ xen vào việc của người khác, hôm đó tự dưng mở lòng từ bi chỉ bảo hắn đôi câu, còn nói sẵn sàng giữ chức trong kinh chiếu cố cho hắn, suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra là có lý do cả!
Không được, sau này hắn coi như cũng là biểu ca của y, nhất định hắn phải tìm cơ hội xả nỗi nhục kia! Bất quá trong lòng Thẩm Đồng vẫn rất cao hứng, một người là cấp trên mà mình luôn khâm phục kính ngưỡng, một người là biểu muội thật lòng thương yêu, hai người có thể thành đôi, hắn tất nhiên tràn đầy vui vẻ.
Mà sau khi Phương mama biết được Quan phủ chậm chạp không đến đưa sính lễ là do Quan Nguyên Hạc bận đi săn nhạn, sững sờ một lúc thì mừng cho Tuệ An đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Tiếp đó vị trí của Quan Nguyên Hạc trong lòng bà vốn đã cao nay càng tăng vọt, cũng bởi vì lúc trước bà suy đoán linh tinh, Phương mama áy náy hạ quyết tâm, tương lai Tuệ An qua cửa, nếu như giở tính tiểu thư gây chuyện với cô gia, mình nhất định phải khuyên nhủ nàng mới được.
Tuệ An không biết Quan Nguyên Hạc chỉ dùng hai con chim nhạn đã mua chuộc bằng sạch Phương mama, nàng thấy Phương mama tươi cười rạng rỡ trở lại, còn rất là buồn bực chẳng hiểu gì, nhưng nếu bà đã không sao, Tuệ An cũng lười nhiều tìm hiểu, chỉ cười liền đem việc này ném ra sau đầu.
Hôm sau, Tuệ An vẫn hoạt động như mấy ngày bình thường, dùng đồ ăn sáng xong thì theo Xuân Nhi học cách xem sổ sách, lại nghe trong sân truyền đến một hồi ồn ào náo động, mơ hồ còn có tiếng Phương mama và mấy người Thu Nhi cười đùa, nàng còn chưa kịp sai Xuân Nhi đi hỏi chuyện gì xảy ra, Phương mama đã mang theo bọn nha hoàn vén rèm tiến đến.
Thu Nhi cười chạy vội tới bên cạnh Tuệ An, cao giọng nói:
“Chúc mừng cô nương, chúc mừng cô nương tìm được lương phối.”
Tuệ An sau khi nghe xong thì sững sờ, liền biết nhất định là Quan phủ phái người đến đưa sính lễ, lúc này trên mặt lập tức ửng hồng, trừng Thu Nhi một cái. Phương mama cũng tiến lên giữ chặt tay Tuệ An, rưng rưng nói:
“Là Nhị lão gia Quan phủ tự mình dẫn người tới, ước chừng khoảng hai mươi bốn rương đồ, bình thường sính lễ sẽ không đưa nhiều như vậy đâu. Ngoài ra còn dẫn theo một đôi chim nhạn còn sống, vú nuôi nhìn thấy rồi, hai con chim nhạn có tinh thần rất tốt, mắt sáng như sao, thời tiết thế này còn bắt gặp chim nhạn, vú nuôi sống cả đời vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.”
Tuệ An lại sửng sốt, sau đó trong lòng cảm động không thôi, hai gò má lại càng đỏ lên. Hạ Nhi cũng ở một bên tiếp lời:
“Mama nói đúng lắm, mấy hôm nay tiết trời rét đậm, đừng nói là chim nhạn, cho dù chim chóc bình thường cũng chẳng thấy đâu, mà mùa đông năm nay lại lạnh như vậy nữa. Nếu không sao người ta đều nói Quan phủ là thế gia đại tộc đứng đầu cơ chứ, quả nhiên là có bản lĩnh.
Nghe nói dọc theo đường đi phàm là người nào nhìn thấy, đều tránh không được dõi mắt trông theo, xôn xao bàn tán không biết là cô nương nhà ai lại được nhà trai coi trọng nhường này, đúng là có nhiều phúc khí. E rằng chuyện này chưa đến hai ngày sẽ truyền khắp trong ngoài kinh thành mất thôi, Quan tướng quân người ta là rể quý trong mắt bao nhiêu quý phu nhân cơ mà.”
Đưa sính lễ, đồng thời đem tin tức bát tự hai bên hợp nhau báo cho nhà gái biết, cũng dùng đồ trang sức linh tinh làm lễ vật, dẫn theo bà mối đến trình thiệp hồng, nam nữ mỗi bên giữ một tờ thiệp hồng, hôn sự này liền xem như chính thức xác định rồi.
Mà đại diện cho sính lễ ở đây chính là hai con nhạn sống, bởi vì chim nhạn có đôi có cặp, sau khi một con chết, con còn lại tuyệt đối không tìm con khác ghép đôi, cho nên chim nhạn mang ý trung trinh hết lòng.
Hơn nữa tặng nhạn phải là nhạn sống mới may mắn, chỉ có điều này mùa này nhạn đã di cư, trời đông đừng nói là nhạn sống, đến nhạn chết cũng khó mà tìm được. Cho nên bình thường mùa đông mà đưa sính lễ, người ta đều dùng một đôi thiên nga hoặc một đôi chim non thay thế, nàng cũng không ngờ Quan Nguyên Hạc sẽ phí tâm tư săn về một đôi nhạn sống, khó trách trong viện cười nói rộn rã như vậy.
Phương mama thấy Tuệ An đỏ mặt không nói lời nào, tảng đá lớn trong lòng bà cũng rơi xuống, lại đang phấn khởi không thôi, liền nồng nhiệt đứng một bên nhìn mấy nha đầu Đông Nhi và Băng Nguyệt trêu chọc Tuệ An, gặp Tuệ An khó khi nào lại bị trêu đến nỗi đầy mặt đỏ bừng, cúi đầu không đáp, bà vui mừng cười ha hả không ngừng.
Náo loạn một hồi, bà mới đi lên phân phó bọn nha đầu tản đi, lại sai Đông Nhi chuẩn bị túi thơm đựng bạc vụn, hôm nay Dung Lê viện có chuyện vui đến thăm, tất nhiên là cần ban thưởng một lượt. Bà đang bề bộn sắp xếp công việc, Đồng thị đã tới Dung Lê viện, vào phòng liền nhìn Tuệ An cười, nói:
“Người của Quan phủ đã đi rồi, giờ con đã là cô nương có hôn ước trong người, không thể tùy ý làm loạn như trước. Mắt thấy hai năm nữa là cập kê, khoảng thời gian này con ở yên trong phủ cho ta, sáng mai bắt đầu thêu y phục cưới, còn về của hồi môn cũng phải vội vàng chuẩn bị, mai Phương mama và Kiều quản sự sẽ đến gặp ta, cùng nhau bàn bạc chuyện này. Chuyện của hồi môn con không cần quan tâm, chỉ cần một lòng ngồi thêu đồ cưới là được, mợ sẽ nghiêm khắc kiểm tra đấy!”
Tuệ An xấu hổ cúi gằm mặt, nàng thì thêu được cái đồ cưới gì, nếu thật sự trông cậy vào nàng, lúc xuất giá không bị người cười chết thì cũng là xấu hổ mà chết, chỉ là thấy Đồng thị nhìn mình chằm chằm, Tuệ An cũng không dám nhiều lời, chỉ đàng hoàng đáp:
“Vâng.”
Nhưng trong lòng nàng lại lần lượt đếm tên mấy người thêu thùa giỏi như Băng Nguyệt, Hàn Nguyệt…
Tin tức Tuệ An và Quan Nguyên Hạc đính hôn rất nhanh đã truyền tới Thu Lan viện, mẹ con Đỗ Mỹ Kha nghe tin tức này thì tức muốn phát điên, đặc biệt là Tôn Tâm Từ.
Tôn Tâm Từ làm sao có thể bình thản tiếp nhận sự thật này, đập nát tất cả bình hoa trong phòng, thậm chí còn la hét chói tai, nghĩ đến tương lai u ám của mình, lại nghĩ lúc này trong lòng Tuệ An đắc ý nhường nào, tim gan nàng bắt đầu khó chịu như có thứ gì bóp chặt.
Đỗ Mỹ Kha khuyên nàng, nàng lại nổi điên mắng mỏ bà vô dụng, sau đó tự nhốt mình trong phòng, ngã trên giường khóc lóc cả buổi.
Đỗ Mỹ Kha cũng biết nàng đang khổ sở, bà làm mẫu thân, đối với chuyện Tôn Tâm Từ vừa quát nạt mình, tuy trái tim có hơi băng giá, nhưng cũng sẽ không so đo cùng nàng, đứng bên ngoài nghe nữ nhi ở trong phòng khóc lóc gào thét, bà chỉ cảm thấy như thân thể bị cắt mất từng miếng thịt.
Thế nhưng hiện tại bà quả thật một chút biện pháp cũng không có, danh tiếng nữ nhi đã hỏng, bà cũng thành người què, lại thêm chuyện cho vay nặng lãi mà bị Tôn Hi Tường ghi hận.
Giờ đừng bảo cầu xin Tôn Hi Tường tới Thu Lan viện, bà chỉ ước gì ông vĩnh viễn đừng nhớ tới mẹ con mình mà thôi.
Bởi vì gần đây mỗi khi Tôn Hi Tường không vui liền lại chạy đến nơi này giễu võ giương oai, động một tí là đánh đập bà, còn tin lời ả yêu tinh ở Bích Thủy viện, cho rằng ông trở thành như vậy đều là lỗi của bà, thật sự không hề nể nang hơn mười năm tình nghĩa giữa hai người.
Nghĩ tới chuyện lúc trước bản thân bà đã vì tên khốn kiếp này mà buông tay tất cả, trong lòng Đỗ Mỹ Kha hối hận muốn chết, cơn giận sớm đã chất chứa tới cực điểm, nghe trong phòng truyền ra tiếng khóc của Tôn Tâm Từ, bà quay đầu nhìn về phía Xuân Vận uyển, ánh mắt mang theo từng tia âm độc đầy hung ác.
Bà nghĩ Quan phủ không có tin tức gì, chỉ sợ chuyện này đã nổi lên biến cố, trở mình trằn trọc một đêm, sáng sớm hôm sau liền chạy đến Tây viện cầu kiến Đồng thị.
Đồng thị đương nhiên vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, Quan Nguyên Hạc là người như thế nào, bà nghe Thẩm Đồng và Thẩm Phong bàn tán đôi câu cũng hiểu rõ một hai. Nếu y đã cùng Tuệ An đi rước hoa đăng, cũng đồng nghĩa thuyết minh trong lòng thật sự yêu thích Tuệ An, y là người có uy tín trách nhiệm, không lý nào giữa đường lại đổi quẻ cả.
Cho nên bà so với Phương mama vẫn bình tĩnh hơn, chỉ nghĩ rằng Quan phủ bị chuyện gì làm cho chậm trễ, kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày cũng không sao.
Nhưng hôm nay nghe Phương mama nói vậy, bà đột nhiên lại cảm thấy bất an hẳn, liền phân phó nha hoàn gọi Thẩm Đồng đến, sai Thẩm Đồng tới bái phỏng Quan phủ một phen.
Chuyện của Quan Nguyên Hạc và Tuệ An, Thẩm Đồng nhưng lại không hề hay biết. Hôm đó hắn ở Thái phường đụng phải Quan Nguyên Hạc còn lấy làm kinh hãi, Quan Nguyên Hạc không nhìn thấy Tuệ An, tự sẽ không nhiều lời với hắn, lúc này liền lấy cớ đi sang Chính Đức hạng.
Sau Định Bắc vương phi đến Hầu phủ lấy thiếp canh của Tuệ An, nữ tử chỉ cần một ngày chưa chính thức đính hôn, cho dù đã cầm thiếp canh, vậy chuyện này cũng không thể tuyên truyền ra ngoài, cho nên Đồng thị giấu diếm cực kỳ chặt chẽ, đối với mấy đứa con trai đều không lộ ra một chút tiếng gió nào.
Hôm nay Thẩm Đồng nghe Đồng thị lấy lý do cần thân thiết với cấp trên nhiều hơn mới có lợi, vội vàng đẩy mình tới Quan phủ bái phỏng, tất nhiên trong lòng kỳ quái không thôi, nhưng mệnh lệnh của mẫu thân hắn sao dám ý kiến, nên liền sai người hầu chuẩn bị, lập tức chạy tới Quan phủ.
Rất nhanh nửa khắc sau hắn đã lật đật chạy trở lại, nói với Đồng thị Quan Nguyên Hạc không ở trong phủ, đã ra cửa bốn năm ngày nay, còn về phần đi nơi nào hắn cũng không biết.
Đồng thị lúc này mới nóng nảy lên, mặc dù hôn sự là do nữ quyến Quan phủ lo liệu, nhưng Quan Nguyên Hạc lại đột nhiên ra cửa, chuyện này nghĩ thế nào cũng khiến người ta cảm thấy không thích hợp.
Bà cuống quít sai Thẩm Đồng đi tìm Thẩm Phong về, Thẩm Đồng thấy sắc mặt mẫu thân xanh mét, chỉ nghĩ đã xảy ra chuyện chẳng lành, tuyệt đối không dám trì hoãn, gấp rút nhận lệnh chạy đi.
Phương mama nghe tin, sắc mặt càng thêm khó coi, nhà trai đã lấy thiếp canh nhưng lại đổi ý cũng không phải là chuyện hiếm hoi gì.
Bà chưa gặp qua Quan Nguyên Hạc, cũng không biết rốt cuộc trong lòng Quan Nguyên Hạc đặt cô nương nhà mình ở vị trí nào, chỉ là mấy ngày nay bà len lén chú ý, lại cảm thấy cô nương nhà mình chắc chắn đã động lòng với người ta, chuyện như vậy nếu thật sự không thành, chẳng biết cô nương sẽ thương tâm thế nào, nếu lỡ nghĩ không thông, làm ra chuyện điên rồ gì, bà biết phải làm sao?
Phương mama càng nghĩ càng lo lắng, mặt mũi đen sì, chỉ một buổi sáng đã phát tác lên ba tiểu nha hoàn.
Tuệ An một mực ngồi trong phòng theo Xuân Nhi học ghi chép sổ sách, cũng loáng thoáng nghe được tiếng Phương mama ở bên ngoài khiển trách mấy nha hoàn, còn kỳ quái nhìn ra ngoài nhiều lần. Nàng chỉ cảm thấy hai ngày nay Phương mama có tâm sự nặng nề, nhưng đối với tâm sự của Phương mama nàng lại không đoán ra.
Chỉ vì trong lòng nàng một chút cũng không vội, một là nàng đối với Quan Nguyên Hạc hiểu rõ lắm, so với Phương mama nhiều hơn cả một dãy đường, chưa bao giờ nghĩ hôn sự sẽ sinh ra biến cố. Hai nữa là, nàng căn bản không biết từ việc tính bát tự đến đưa sính lễ cần thời gian bao lâu.
Phương mama thấy Tuệ An mỗi ngày đều tươi cười vui vẻ, tất nhiên là cố gắng chôn giấu bằng sạch bất an trong lòng, như thế Tuệ An càng không thể nào đoán được.
Nhìn Phương mama ma lần thứ ba ở trong viện quở trách nha hoàn, Tuệ An cuối cùng không yên lòng, sai Đông Nhi mời Phương mama vào phòng. Nàng cho lui bọn nha hoàn, ngồi ở trên nhuyễn tháp, kéo tay Phương mama, hỏi:
“Vú nuôi có tâm sự gì, không bằng cứ nói ra, biết đâu ta lại có biện pháp.”
Phương mama thấy hai má Tuệ An hiện màu đỏ thắm, đôi mắt ngập nước mở to nhìn mình, chỉ cảm thấy từ sau ngày tết Nguyên tiêu, cả người cô nương đã nhẹ nhàng thoải mái không ít, nhìn mọi người cũng vui vẻ hơn nhiều.
Bà tất nhiên không dám biểu hiện lo nghĩ trong lòng ra ngoài, vội vàng cười nói:
“Vú nuôi thì có tâm sự gì đâu, có lẽ gần đây ăn nhiều đồ nóng, tính tình khó chịu, cô nương đừng nghĩ nhiều.”
Tuệ An thấy bà không muốn nói, chỉ tựa người vào vai Phương mama, đem cái đầu nhỏ nhắn áp lên trước ngực bà, cười nói:
“Vú nuôi không muốn nói, ta cũng không hỏi nữa, những nếu như vú nuôi gặp phải chuyện phiền toái gì, vậy thì nhất định phải nói cho ta biết, nếu không An nương sẽ tức giận với vú nuôi thật đó.”
Phương mama nghe vậy, hốc mắt ửng hồng, vuốt ve tóc Tuệ An, nói:
“Vú nuôi biết mà, cô nương đúng là một nữ tử vừa xinh đẹp lại lương thiện, tương lai bất luận ai có thể trở thành cô gia của Hầu phủ chúng ta, đều là người có phúc khí.”
Tuệ An cảm thấy Phương mama nói câu này có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười lên khanh khách.
Nàng vốn chính là một nữ tử kiêu ngạo, kiếp trước vì thích Lý Vân Sưởng mà nỗ lực thay đổi bản thân, cuối cùng vẫn không thể lấy được lòng hắn, lại còn bị mọi người cười nhạo chế giễu, nên mới càng ngày càng tự ti ảm đạm.
Sau khi trọng sinh, nàng đã ngộ ra không ít chuyện, thận trọng bày mưu tính kế, giữ vững địa vị của mình trong Hầu phủ. Nàng nhiều lần khiến mẹ con Đỗ Mỹ Kha phải ngậm bồ hòn làm ngọt, khiến Tôn Hi Tường tức muốn chết lại không thể làm gì được mình, có được danh tiếng tốt đẹp, lại thêm nam tử giỏi giang như Văn Tư Tồn ngưỡng mộ…
Những chuyện nhỏ nhặt này ngẫm lại thì không có gì, nhưng trong quá trình đó, Tuệ An cũng dần dần khôi phục hào quang của bản thân, đồng thời lấy lại tự tin vốn có.
Cho nên nàng nghe Phương mama nói vậy, trong lòng chỉ thầm tán thưởng vú nuôi nói không sai. Quan Nguyên Hạc, chàng thật có phúc khí, có thể lấy được bản cô nương làm thê tử.
Mà Thẩm Đồng ra cửa lại không tìm được Thẩm Phong, hắn về phủ liền trực tiếp đi vào chính phòng, báo cáo với Đồng thị.
Hắn thấy Đồng thị nhíu mày, hiếu kỳ dò hỏi:
“Nương, đã xảy ra chuyện gì sao? Việc này có liên quan đến Quan tướng quân? Vừa rồi con lại vô tình gặp y, hình như mới từ ngoài thành trở về, phong trần mệt mỏi, y… “
Đồng thị nghe vậy, ánh mắt lóe sáng, vội hỏi:
“Con nhìn thấy Quan tướng quân? Tướng quân đi đâu, có nói gì với con không?”
Thẩm Đồng thấy bà dồn dập mà hỏi, càng thêm xác định việc này chắc chắn liên quan tới Quan Nguyên Hạc, đầu óc hắn quay nhanh một vòng, linh quang chợt lóe, trợn trừng hai mắt nhìn Đồng thị, nói:
“Quan tướng quân đi đâu con không biết, nhưng lại biết tướng quân sắp đính hôn, bởi vì con nhìn thấy tướng quân săn hai con chim nhạn còn sống trở về, mùa này chim nhạn rất hiếm có, y một đường phóng ngựa về Quan phủ. Mọi người xung quanh còn rối rít nghị luận, đều nói không biết là cô nương nhà ai, thật là có phúc khí, được nhà trai coi trọng như vậy, để săn được hai con nhạn sống không biết phải mất bao nhiêu công sức đây. Nương, người nói là cô nương nhà ai, lại có thể được Quan phủ coi trọng đến thế?”
Đồng thị mới nghe một nửa đã vui vẻ cười ha hả, thấy con trai ghé sát đầu chớp mắt nhìn mình, không khỏi đưa tay đánh nhẹ đầu hắn. Thẩm Đồng làm sao không biết đây là ý gì, lúc này liền trợn to hai mắt, cả kinh nói:
“Cô nương mà Quan phủ cầu cưới chẳng lẽ thật sự là An nương?”
Thanh âm hắn nói chuyện quả thực không nhỏ, chỉ sợ bọn nha hoàn bên ngoài cũng nghe được, nhưng Đồng thị chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, không so đo cùng hắn làm gì.
Quan Nguyên Hạc người ta vì Tuệ An, ngay cả chim nhạn cũng đã tự mình săn về, hôn sự này còn có thể không thành hay sao? Bà xem chừng ngày mai phủ này sẽ náo nhiệt lắm đây.
Thẩm Đồng nhớ tới chuyện phát sinh trong thư phòng Quan Nguyên Hạc vài ngày trước, trong lòng liền uất ức lên, chỉ thầm rủa, lúc trước còn lấy lý do lời người đáng sợ ra dọa ta, hóa ra lại là như vậy.
Hắn đã nói mà, Quan tướng quân xưa nay không bao giờ xen vào việc của người khác, hôm đó tự dưng mở lòng từ bi chỉ bảo hắn đôi câu, còn nói sẵn sàng giữ chức trong kinh chiếu cố cho hắn, suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra là có lý do cả!
Không được, sau này hắn coi như cũng là biểu ca của y, nhất định hắn phải tìm cơ hội xả nỗi nhục kia! Bất quá trong lòng Thẩm Đồng vẫn rất cao hứng, một người là cấp trên mà mình luôn khâm phục kính ngưỡng, một người là biểu muội thật lòng thương yêu, hai người có thể thành đôi, hắn tất nhiên tràn đầy vui vẻ.
Mà sau khi Phương mama biết được Quan phủ chậm chạp không đến đưa sính lễ là do Quan Nguyên Hạc bận đi săn nhạn, sững sờ một lúc thì mừng cho Tuệ An đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Tiếp đó vị trí của Quan Nguyên Hạc trong lòng bà vốn đã cao nay càng tăng vọt, cũng bởi vì lúc trước bà suy đoán linh tinh, Phương mama áy náy hạ quyết tâm, tương lai Tuệ An qua cửa, nếu như giở tính tiểu thư gây chuyện với cô gia, mình nhất định phải khuyên nhủ nàng mới được.
Tuệ An không biết Quan Nguyên Hạc chỉ dùng hai con chim nhạn đã mua chuộc bằng sạch Phương mama, nàng thấy Phương mama tươi cười rạng rỡ trở lại, còn rất là buồn bực chẳng hiểu gì, nhưng nếu bà đã không sao, Tuệ An cũng lười nhiều tìm hiểu, chỉ cười liền đem việc này ném ra sau đầu.
Hôm sau, Tuệ An vẫn hoạt động như mấy ngày bình thường, dùng đồ ăn sáng xong thì theo Xuân Nhi học cách xem sổ sách, lại nghe trong sân truyền đến một hồi ồn ào náo động, mơ hồ còn có tiếng Phương mama và mấy người Thu Nhi cười đùa, nàng còn chưa kịp sai Xuân Nhi đi hỏi chuyện gì xảy ra, Phương mama đã mang theo bọn nha hoàn vén rèm tiến đến.
Thu Nhi cười chạy vội tới bên cạnh Tuệ An, cao giọng nói:
“Chúc mừng cô nương, chúc mừng cô nương tìm được lương phối.”
Tuệ An sau khi nghe xong thì sững sờ, liền biết nhất định là Quan phủ phái người đến đưa sính lễ, lúc này trên mặt lập tức ửng hồng, trừng Thu Nhi một cái. Phương mama cũng tiến lên giữ chặt tay Tuệ An, rưng rưng nói:
“Là Nhị lão gia Quan phủ tự mình dẫn người tới, ước chừng khoảng hai mươi bốn rương đồ, bình thường sính lễ sẽ không đưa nhiều như vậy đâu. Ngoài ra còn dẫn theo một đôi chim nhạn còn sống, vú nuôi nhìn thấy rồi, hai con chim nhạn có tinh thần rất tốt, mắt sáng như sao, thời tiết thế này còn bắt gặp chim nhạn, vú nuôi sống cả đời vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.”
Tuệ An lại sửng sốt, sau đó trong lòng cảm động không thôi, hai gò má lại càng đỏ lên. Hạ Nhi cũng ở một bên tiếp lời:
“Mama nói đúng lắm, mấy hôm nay tiết trời rét đậm, đừng nói là chim nhạn, cho dù chim chóc bình thường cũng chẳng thấy đâu, mà mùa đông năm nay lại lạnh như vậy nữa. Nếu không sao người ta đều nói Quan phủ là thế gia đại tộc đứng đầu cơ chứ, quả nhiên là có bản lĩnh.
Nghe nói dọc theo đường đi phàm là người nào nhìn thấy, đều tránh không được dõi mắt trông theo, xôn xao bàn tán không biết là cô nương nhà ai lại được nhà trai coi trọng nhường này, đúng là có nhiều phúc khí. E rằng chuyện này chưa đến hai ngày sẽ truyền khắp trong ngoài kinh thành mất thôi, Quan tướng quân người ta là rể quý trong mắt bao nhiêu quý phu nhân cơ mà.”
Đưa sính lễ, đồng thời đem tin tức bát tự hai bên hợp nhau báo cho nhà gái biết, cũng dùng đồ trang sức linh tinh làm lễ vật, dẫn theo bà mối đến trình thiệp hồng, nam nữ mỗi bên giữ một tờ thiệp hồng, hôn sự này liền xem như chính thức xác định rồi.
Mà đại diện cho sính lễ ở đây chính là hai con nhạn sống, bởi vì chim nhạn có đôi có cặp, sau khi một con chết, con còn lại tuyệt đối không tìm con khác ghép đôi, cho nên chim nhạn mang ý trung trinh hết lòng.
Hơn nữa tặng nhạn phải là nhạn sống mới may mắn, chỉ có điều này mùa này nhạn đã di cư, trời đông đừng nói là nhạn sống, đến nhạn chết cũng khó mà tìm được. Cho nên bình thường mùa đông mà đưa sính lễ, người ta đều dùng một đôi thiên nga hoặc một đôi chim non thay thế, nàng cũng không ngờ Quan Nguyên Hạc sẽ phí tâm tư săn về một đôi nhạn sống, khó trách trong viện cười nói rộn rã như vậy.
Phương mama thấy Tuệ An đỏ mặt không nói lời nào, tảng đá lớn trong lòng bà cũng rơi xuống, lại đang phấn khởi không thôi, liền nồng nhiệt đứng một bên nhìn mấy nha đầu Đông Nhi và Băng Nguyệt trêu chọc Tuệ An, gặp Tuệ An khó khi nào lại bị trêu đến nỗi đầy mặt đỏ bừng, cúi đầu không đáp, bà vui mừng cười ha hả không ngừng.
Náo loạn một hồi, bà mới đi lên phân phó bọn nha đầu tản đi, lại sai Đông Nhi chuẩn bị túi thơm đựng bạc vụn, hôm nay Dung Lê viện có chuyện vui đến thăm, tất nhiên là cần ban thưởng một lượt. Bà đang bề bộn sắp xếp công việc, Đồng thị đã tới Dung Lê viện, vào phòng liền nhìn Tuệ An cười, nói:
“Người của Quan phủ đã đi rồi, giờ con đã là cô nương có hôn ước trong người, không thể tùy ý làm loạn như trước. Mắt thấy hai năm nữa là cập kê, khoảng thời gian này con ở yên trong phủ cho ta, sáng mai bắt đầu thêu y phục cưới, còn về của hồi môn cũng phải vội vàng chuẩn bị, mai Phương mama và Kiều quản sự sẽ đến gặp ta, cùng nhau bàn bạc chuyện này. Chuyện của hồi môn con không cần quan tâm, chỉ cần một lòng ngồi thêu đồ cưới là được, mợ sẽ nghiêm khắc kiểm tra đấy!”
Tuệ An xấu hổ cúi gằm mặt, nàng thì thêu được cái đồ cưới gì, nếu thật sự trông cậy vào nàng, lúc xuất giá không bị người cười chết thì cũng là xấu hổ mà chết, chỉ là thấy Đồng thị nhìn mình chằm chằm, Tuệ An cũng không dám nhiều lời, chỉ đàng hoàng đáp:
“Vâng.”
Nhưng trong lòng nàng lại lần lượt đếm tên mấy người thêu thùa giỏi như Băng Nguyệt, Hàn Nguyệt…
Tin tức Tuệ An và Quan Nguyên Hạc đính hôn rất nhanh đã truyền tới Thu Lan viện, mẹ con Đỗ Mỹ Kha nghe tin tức này thì tức muốn phát điên, đặc biệt là Tôn Tâm Từ.
Tôn Tâm Từ làm sao có thể bình thản tiếp nhận sự thật này, đập nát tất cả bình hoa trong phòng, thậm chí còn la hét chói tai, nghĩ đến tương lai u ám của mình, lại nghĩ lúc này trong lòng Tuệ An đắc ý nhường nào, tim gan nàng bắt đầu khó chịu như có thứ gì bóp chặt.
Đỗ Mỹ Kha khuyên nàng, nàng lại nổi điên mắng mỏ bà vô dụng, sau đó tự nhốt mình trong phòng, ngã trên giường khóc lóc cả buổi.
Đỗ Mỹ Kha cũng biết nàng đang khổ sở, bà làm mẫu thân, đối với chuyện Tôn Tâm Từ vừa quát nạt mình, tuy trái tim có hơi băng giá, nhưng cũng sẽ không so đo cùng nàng, đứng bên ngoài nghe nữ nhi ở trong phòng khóc lóc gào thét, bà chỉ cảm thấy như thân thể bị cắt mất từng miếng thịt.
Thế nhưng hiện tại bà quả thật một chút biện pháp cũng không có, danh tiếng nữ nhi đã hỏng, bà cũng thành người què, lại thêm chuyện cho vay nặng lãi mà bị Tôn Hi Tường ghi hận.
Giờ đừng bảo cầu xin Tôn Hi Tường tới Thu Lan viện, bà chỉ ước gì ông vĩnh viễn đừng nhớ tới mẹ con mình mà thôi.
Bởi vì gần đây mỗi khi Tôn Hi Tường không vui liền lại chạy đến nơi này giễu võ giương oai, động một tí là đánh đập bà, còn tin lời ả yêu tinh ở Bích Thủy viện, cho rằng ông trở thành như vậy đều là lỗi của bà, thật sự không hề nể nang hơn mười năm tình nghĩa giữa hai người.
Nghĩ tới chuyện lúc trước bản thân bà đã vì tên khốn kiếp này mà buông tay tất cả, trong lòng Đỗ Mỹ Kha hối hận muốn chết, cơn giận sớm đã chất chứa tới cực điểm, nghe trong phòng truyền ra tiếng khóc của Tôn Tâm Từ, bà quay đầu nhìn về phía Xuân Vận uyển, ánh mắt mang theo từng tia âm độc đầy hung ác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.