Chương 104: Hôn nhân có biến
Tố Tố Tuyết
28/12/2016
Lý Vân Sưởng ra khỏi hoàng cung liền ngồi vào xe ngựa, chạy thẳng về phủ Tần vương.
Bên trong xe ngựa dùng da gấu thượng hạng làm thảm, bốn phía thân xe đều lấy tơ lụa làm thành nệm êm, trong xe còn sắp xếp một bàn gỗ tử đàn nhỏ, mặt bàn đặt lư hương bằng sứ trắng, đang đốt Tây Liên hương cũng là cống phẩm thuộc hàng nhất đẳng, Lý Vân Sưởng ngửi mùi hương thoang thoảng, nhìn khoang xe phú quý kinh người, không khỏi mỉa mai cười khẩy một tiếng.
Thân là người hoàng gia, liều mạng giành giật không phải cũng chỉ để tranh đoạt thứ phú quý và quyền thế ngập trời này sao, ngôi vị hoàng đế đưa tay liền có thể chạm tới, hễ ai ngồi trên long ỷ là một bước biến thành thiên tử.
Thiên tử, là muốn làm gì thì làm, là khống chế quyền sinh sát trong tay.
Sinh ra là con cháu hoàng gia, lại đường đường chính chính được phong vương phong hầu, thử hỏi có ai mà không mang chí lớn, không nóng lòng tranh đoạt một phen?
Huống chi đôi khi cũng không phải ngươi nói không tranh không đoạt liền có thể tự do tự tại, sinh ở hoàng gia, đã định sẵn cả đời thân bất do kỷ.
Tam hoàng huynh liều mạng tranh giành không phải cũng do tình thế cả sao, chỉ cần một ngày phụ hoàng còn yêu thương, là một ngày còn hàng ngàn lưỡi dao sắc bén kề trên cổ huynh ấy, không tranh đoạt, vậy chỉ có đường chết, đã đến nước này, ai lại cho huynh ấy lùi bước?
Nhưng theo hắn thấy, Tam hoàng huynh thật sự không phải sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí đế vương, vì phụ hoàng luôn một lòng muốn bồi dưỡng huynh ấy làm Thái tử, mới khiến cho huynh ấy và Nhị hoàng huynh càng ngày càng to gan lớn mật, ngang nhiên tranh quyền đoạt lợi, kéo bè kết cánh trên triều.
Mấy năm gần đây, Tam hoàng huynh làm việc vô cùng bất cẩn, việc này thứ nhất là có người âm thầm ngáng chân huynh ấy, nói thẳng ra là chống đối, thứ hai cũng là do được phụ hoàng nuông chiều từ nhỏ, khiến cho Tam hoàng huynh trở nên kiêu căng khinh địch, lại liên tục bị người cản trở, nên mới sinh lòng ác độc, làm việc càng ngày càng cực đoan.
Chỉ sợ qua chuyện Bình vương ngã ngựa và chuyện ở Triêu Dương lâu ban nãy, trong lòng phụ hoàng đã sớm có quyết định cuối cùng. Phụ hoàng cả đời anh minh, trước hết lòng nâng đỡ Tam hoàng huynh, hôm nay lại bỏ rơi huynh ấy, không biết trong lòng Nhị hoàng huynh với Tam hoàng huynh sẽ có tư vị gì.
Hắn cũng không biết nên cảm thán một câu đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, hay là nên tự nhủ một câu nhà đế vương không nể tình thân đây…
Nghĩ tới những chuyện này Lý Vân Sưởng lại nhớ đến sự việc phát sinh dưới Triêu Dương lâu ban nãy, khung cảnh Tuệ An một mình ngăn cản trước người hắn, phía sau ánh lửa ngập trời, đằng trước mãnh thú lao tới, thân ảnh nhỏ bé của nàng dũng cảm đương đầu.
Trong đầu hồi tưởng lại một màn kia, Lý Vân Sưởng chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh băng dần dần ấm áp, hắn khẽ cong môi, nhịn không được nở nụ cười, đưa tay gõ vào thành xe, xe ngựa lập tức ngừng lại.
Thị vệ Lý Minh đã bước nhanh đến bên cạnh xe, nghe trong xe truyền ra giọng nói trầm thấp của Lý Vân Sưởng:
“Thay đổi lộ trình, đi phủ Phượng Dương hầu.”
Lý Minh nghe vậy sững sờ, ngẩng đầu nhìn sắc trời không khỏi lên tiếng nhắc nhở:
“Vương gia, sắc trời đã không còn sớm, nếu Vương gia muốn đi cảm tạ Thẩm tiểu thư, không bằng sáng sớm mai hãy khởi hành… “
“Thay đổi lộ trình.”
Hắn chưa nói xong, đã bị Lý Vân Sưởng cắt ngang, Lý Minh không dám cãi lời, gấp rút đáp một tiếng, phân phó xe ngựa đổi hướng đi về phía đông.
Tới gần phủ Phượng Dương hầu, Lý Vân Sưởng mới kêu ngừng, hắn đẩy ra cửa sổ xe, liếc nhìn phủ Phượng Dương hầu chìm trong bóng tối, thấy trước phủ đèn đỏ treo cao, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, nghĩ đến Tuệ An ở ngay sau mấy bức tường này, lại khẽ mỉm cười, nhìn Lý Minh nói:
“Có biết Thẩm tiểu thư ở nơi nào trong phủ?”
Lý Minh còn đang nghĩ có nên xin chỉ thị của Vương gia đi ra gõ cửa, nghe Lý Vân Sưởng nói vậy liền sững sờ, thật sự không hiểu Vương gia đây là muốn làm gì, chẳng lẽ muốn học theo người ta nửa đêm trộm hương?
Vương gia cũng quá đề cao hắn rồi, việc đó hắn làm sao biết được? Hắn không dám nói thẳng là mình không biết, huống chi hắn là cận vệ bên người chủ tử, chủ tử muốn mạng của hắn, hắn cũng sẵn sàng dâng lên, hiện tại đừng nói chủ tử muốn hắn học theo phường trộm cướp, cho dù có phải làm hái hoa tặc gì đó, hắn cũng tình nguyện trở thành tòng phạm.
Lý Minh nghĩ tới đây, liền nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng trả lời:
“Phủ đệ bình thường đều sắp xếp khuê phòng của đích nữ ở phía đông, hay là Vương gia chờ một lát, để thuộc hạ đi thám thính xung quanh xem Tú lâu ở đâu là biết.”
Phụ đệ Đại Huy đều thiết kế một tòa lâu nhỏ trong phủ, ở Đại Huy có một loại cỏ tên là “Linh Tâm”, bốn góc Tú lâu cần dùng cỏ Linh Tâm trang trí, mang ngụ ý nữ nhi trong nhà khi trưởng thành sẽ có đủ công dung ngôn hạnh.
Bình thường Tú lâu đều được xây phía sau khuê phòng nữ tử, mà các phủ đệ vì để biểu hiện sự tôn quý của con gái dòng chính, hay kiến tạo Tú lâu rất nổi bật, cho nên Lý Minh mới nói như vậy.
Lý Vân Sưởng hơi sững sờ, sau đó lại tự giễu cười cười, nói:
“Không cần, dừng xe ngựa ở bức tường phía đông cho ta là được.”
Lý Minh nghe xong, trong lòng quả thực thở phào nhẹ nhõm, đợi xe ngựa tới gần bức tường phía đông phủ Phượng Dương hầu, Lý Vân Sưởng cũng không lên tiếng, chỉ dựa vào vách xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Thật ra ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao mình lại đến chỗ này, chỉ là sau khi nghĩ tới Tuệ An, hắn bỗng nhiên vô cùng khao khát muốn được ở gần nàng, dường như làm vậy liền có thể giúp tâm tình hắn dễ chịu hơn rất nhiều, cũng tận lực áp xuống cảm giác nôn nao trong lòng.
Nay hắn ngồi ở chỗ này, nhưng thứ cảm giác kia không những không giảm bớt, lại còn càng thêm hừng hực thiêu đốt lòng hắn.
Hắn nhắm mắt, hít sâu một hơi, lúc này mới đè xuống xao động trong lòng, cố gắng gác những chuyện liên quan đến Tuệ An sang một bên, tự giễu mà cong môi cười, rời tay khỏi rèm cửa sổ, nói:
“Hồi phủ.”
Lý Minh chỉ cảm thấy hôm nay điện hạ rất kỳ lạ, nhưng hắn cũng không dám suy luận lung tung, phỏng đoán tâm tư chủ tử, vội thưa một tiếng, xe ngựa liền lạch cạch chuyển động, theo lối cũ Hoàng thành mà đi.
Lý Vân Sưởng về phủ thì trực tiếp đi vào thư phòng, trong thư phòng xếp gọn mấy giá sách bằng gỗ lim trăm năm, phía trên chất đầy văn thư bản thảo, bên cạnh giá sách gần cửa sổ đặt án thư của hắn, đối diện là bốn cái ghế thái sư, giữa hai cái lại có một bàn trà nhỏ.
Giờ phút này, đang có một nam tử trẻ tuổi mặc áo vải, quấn dải lụa ngang trán, tựa mình trên ghế, một tay bưng trà một tay cầm sách, say sưa đắm chìm trong không gian của mình.
Có lẽ là nghe được tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, thấy Lý Vân Sưởng vào phòng, liền cuống quít để xuống chén trà và quyển sách trên tay, đứng dậy cung kính chắp tay hành lễ.
Người này nhìn bất quá chỉ tầm trên dưới ba mươi, chính là mưu sĩ của Lý Vân Sưởng, Khương Kỳ.
Lý Vân Sưởng thấy hắn muốn quỳ, vội vàng tiến lên phía trước đỡ hắn dậy, sải bước đi về phía sau án thư, cười giữ tay hắn, nói:
“Ngồi đi, đã nói bao nhiêu lần bảo ngươi không cần như thế, sao ngươi vẫn không nghe?”
Khương Kỳ nghe vậy lại nghiêm mặt nói:
“Nếu vương gia vô tâm với vị trí kia, Kỳ tự nhiên tuân mệnh. Nhưng Vương gia chí tại nơi cao, Kỳ cũng nên lấy đó để cảnh báo bản thân, càng là củng cố ý chí cho Vương gia người.”
Lý Vân Sưởng nghe vậy không khỏi toàn thân chấn động, ánh mắt sáng ngời nhìn Khương Kỳ, lúc này mới dứt khoát một mình ngồi xuống, nói:
“Làm khó ngươi rồi.”
Khương Kỳ vội nói:
“Không dám!” Ngừng một lát mới nói tiếp:
“Chuyện ở Triêu Dương lâu Kỳ đã biết, nếu kế sách của chúng ta thành công, vị trí của Thuần vương ở trong lòng Hoàng thượng sẽ rớt xuống ngàn trượng, không biết trong cung… “
Lý Vân Sưởng thấy hắn đứng một bên không chịu ngồi xuống, cũng không khuyên nữa, chỉ cười nói:
“Vừa rồi tại Dưỡng Tâm điện, phụ hoàng chỉ giữ lại một mình Bình vương, lúc Bình vương đi ra, hai mắt đỏ bừng, nhưng bước chân lại nhẹ nhàng như không. Nghĩ đến tám phần sự tình sẽ y như ta và ngươi đã tính, phụ hoàng sẽ quyết định chọn Bình vương làm Thái tử.”
Khương Kỳ nghe Lý Vân Sưởng nói vậy, chân mày khóe mắt liền vui vẻ hẳn, nói:
“Huynh đệ tàn sát, cho dù Hoàng thượng có yêu thương hai huynh đệ Thuần vương đến đâu, cũng khó mà không thất vọng đau khổ.
Cung yến hôm ấy, Hoàng thượng đã lộ ra ý tứ muốn sắc lập Bình vương, sau lại xảy ra chuyện của Cao Lập, lời đồn Thuần vương giết hại Bình vương trên trang trại do có phe phái Bình vương đứng sau kích động đã lan truyền khắp mọi ngõ ngách trong kinh, Thuần vương phải sứt đầu mẻ trán giải quyết hậu quả, nay có mưu sĩ hiến kế này, không lập tức thi hành mới là lạ?
Kế này có thể thành cũng đã nằm trong tính toán của ta và điện hạ, Hoàng thượng hùng tài vĩ lược, một lòng muốn bình định Trung Nguyên, lại đang tìm cách thảo phạt Bắc Hồ. Hoàng tử tranh giành tổn hại đến căn cơ quốc gia, Đông cung không người đứng đầu, chúng quan viên cũng thi nhau mưu tính cho mình, triều đình chẳng chịu đồng lòng, làm sao có thể chinh phục nơi khác.
Hiện giờ xu thế đã không còn nằm trong tay Hoàng thượng, Thái tử là nhất định phải lập. Mà nay điện hạ còn trẻ, sớm ngồi vào vị trí Đông cung cũng không phải chuyện tốt, nếu điện hạ tùy thời mà động, chưa chắc đã lép vế so với ai.”
Lý Vân Sưởng nghe vậy, nhíu chặt lông mày, thở dài một tiếng, nói:
“Ngũ ca không giống Tam ca, huynh ấy tính tình trầm ổn, tâm kế hơn người. Nếu như được sắc phong Thái tử, chỉ sợ sẽ như cá gặp nước, như cây đón gió, không tới hai năm liền có thể ngồi vững Đông cung, sau này ta muốn lật đổ huynh ấy, e rằng không dễ.”
Khương Kỳ không khỏi mím môi cười nói:
“Vương gia nói không sai, có Thánh thượng ở đây, Thái tử tất nhiên rất dễ lấy được lòng người, chuyện này đối với Vương gia chỉ tốt chứ không xấu. Bình vương nhiều năm qua chưa dám lộ rõ tính tình, một phần cũng vì tại khuôn phép trói buộc, không dám vượt qua giới hạn.
Nếu như hắn làm chủ Đông cung, chỉ sợ không muốn lộ ra móng nhọn cũng phải lộ, hơn nữa, bè đảng Thôi thị nghĩ gì, chúng ta cũng chưa biết. Thôi Hoàng hậu suy cho cùng vẫn không phải mẹ ruột Bình vương, điện hạ chớ quên, dưới gối Lý Tiệp dư còn có một Thập Ngũ hoàng tử, một đứa nhóc chưa cai sữa so với Bình vương đã có thể tự mình chủ trương, kẻ khờ cũng biết bên nào dễ thao túng hơn.”
Lý Vân Sưởng lập tức liền giãn lông mày, ánh mắt sáng trong, cất giọng cười một tiếng, đứng lên nói:
“Tiên sinh nói rất đúng, là mắt nhìn của bản vương quá thiển cận.”
Hai người cười nói vài câu, Khương Kỳ đột nhiên từ trong tay áo tay lấy ra một tờ giấy dâng lên, cười nói:
“Vương gia sớm đã đến tuổi thành gia lập thất, đây là những mối lương phối Kỳ suy nghĩ đã lâu, đặc biệt xứng với Vương gia, Vương phi là ai vô cùng quan trọng, kính xin điện hạ sớm tính toán chu toàn.”
Lý Vân Sưởng nghe vậy sững sờ, nhìn tờ giấy kia, quả nhiên thấy phía trên tràn ngập tên các khuê tú trong kinh, bên cạnh còn cẩn thận chú thích thêm gia thế bối cảnh.
Lý Vân Sưởng nhìn một hồi, nhưng lại không thấy tên Tuệ An, trong lòng bất giác cảm thấy thất vọng, mãi sau hắn mới ngẩng đầu lên nói:
“Sao tiên sinh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?”
Khương Kỳ cười nói:
“Lúc trước Đông cung vô chủ, Thuần vương, Bình vương tất cả đều đến tuổi thành hôn, Hoàng thượng lại chậm chạp không chịu tứ hôn, nay tình thế đã khác, Đông cung có chủ, hôn sự của điện hạ tự nhiên cũng sẽ bị Hoàng thượng ghi vào trong đầu, điện hạ phải sớm mưu tính cho mình.”
Nghe hắn nói thế, Lý Vân Sưởng cúi đầu, lại nhìn tên người trên tờ giấy kia, cuối cùng nhịn không được ngẩng đầu lên nói:
“Tiên sinh thấy Thẩm tiểu thư của phủ Phượng Dương hầu thế nào?”
Khương Kỳ giật mình, hình như không ngờ Lý Vân Sưởng lại đề cập tới Tuệ An vào lúc này, hắn trầm ngâm nhìn thẳng Lý Vân Sưởng, cẩn thận nói:
“Trong lòng Vương gia đã có tính toán, cần gì phải hỏi Kỳ, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, nếu như Vương gia bỏ qua nghiệp lớn, trầm mê tư tình nhi nữ, nhưng lại khiến Kỳ thất vọng.”
Hắn nói xong hơi dừng, lại nói tiếp:
“Phủ Phượng Dương hầu sớm đã suy tàn, nếu chọn Thẩm tiểu thư làm Vương phi, nhất định phải buông bỏ việc kế thừa tước vị, một nữ tử như vậy chẳng thể giúp ích gì cho Vương gia. Mà nay Thẩm Phong đã quay về phủ Phượng Dương hầu, Kỳ nghe nói ông đối với người cháu gái ngoại này cực kỳ thương yêu.
Hiện giờ Vương gia cầu hôn Thẩm tiểu thư, Hoàng thượng sẽ nghĩ gì? Bình vương, Thuần vương lại sẽ phỏng đoán Vương gia thế nào? Vây cánh Vương gia còn quá yếu, đi sai một bước, là vạn kiếp bất phục, Kỳ chỉ có thể nói đến đây, kính xin Vương gia nghĩ lại.”
Lý Vân Sưởng nghe Khương Kỳ nói xong, ánh sáng trong mắt tiêu tan không ít, cuối cùng cười gật đầu nói:
“Đa tạ tiên sinh thức tỉnh, canh giờ đã không còn sớm, tiên sinh mau về nghỉ ngơi đi.”
Khương Kỳ nghe hắn nói như vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, thi lễ lần nữa, mới khom người mà đi.
Hắn vừa đóng cửa, nụ cười trên mặt Lý Vân Sưởng cũng đồng thời cứng ngắc, hắn ngồi trên ghế thở dài một hơi, thấp giọng lẩm bẩm:
“… Cập kê… Nếu nàng có thể chờ ta… “
Thanh âm kia gần như ngay lập tức đã biến mất trong miệng hắn, khiến người ta cứ ngỡ mình nghe nhầm.
Hôm sau, Lý Vân Sưởng vội khởi hành tới phủ thăm Thuần vương, lúc hồi phủ đã thấy có một môn khách* trong phủ mặc y phục vẽ đầy hoa văn âm dương bát quái đang đứng ở cửa nói chuyện cùng một nữ tử ăn mặc theo kiểu nha hoàn.
*Người có tài năng được giới quý tộc thời phong kiến coi trọng và nuôi dưỡng trong nhà, để khi cần thiết thì dùng đến.
Môn khách này của hắn ở kinh thành cũng có chút danh tiếng, nghe nói am hiểu phong thủy, tính toán nhân duyên, cho nên thỉnh thoảng các phủ có chuyện gì liên quan sẽ tới tìm ông hỏi ý kiến.
Lý Vân Sưởng đã gặp chuyện kiểu này một hai lần, thấy tình cảnh đó vốn cũng không để tâm, môn khách kia quay lưng về phía này, không nhìn thấy hắn, hắn cũng không muốn quấy rầy, thế nhưng lúc hắn đang bước lên bậc thang, lại tinh mắt nhìn thấy bên hông nha hoàn kia có đeo một tấm lệnh bài nho nhỏ, khi ánh sáng chiếu vào phản xạ ra hai chữ gì đó, hắn vô tình liếc mắt nhìn, nhưng lại thấy bên trên viết rõ ràng hai chữ “Quan phủ”.
Lý Vân Sưởng vô thức ngừng bước, sau đó lại đi nhanh vào phủ Thuần vương, vẫy tay ra hiệu gã sai vặt đến gần, nói:
“Lát nữa cho người gọi Nhan Hà Tam đến thư phòng ta một chuyến.”
Một khắc sau, Nhan Hà Tam đã đứng trước án thư của Lý Vân Sưởng, Lý Vân Sưởng ý bảo ông ngồi xuống, hỏi:
“Vừa rồi bản vương thấy ông đang ở cửa cùng nói chuyện cùng nha hoàn Quan phủ, không biết là chuyện gì?”
Nhan Hà Tam ăn của Lý Vân Sưởng, ở chỗ Lý Vân Sưởng, Vương gia hỏi tất nhiên là vội cung kính đáp lời:
“Là Đại phu nhân Quan phủ phái đại nha hoàn bên cạnh đến, nói là Tam thiếu gia bọn họ, chính là Quan Đại tướng quân muốn cầu cưới Thẩm Đại cô nương của phủ Phượng Dương hầu, đến lúc đó khó tránh sẽ cần người tính toán bát tự, cho nên tới đây tìm tiểu nhân hỏi trước một tiếng, tiểu nhân … “
Ông còn chưa dứt lời, đã thấy Lý Vân Sưởng thay đổi sắc mặt, dọa ông run rẩy một cái, không biết mình nói sau câu nào chọc Vương gia không vui, do kinh hãi quá độ mà im bặt.
Lý Vân Sưởng cũng ý thức được mình hơi thất thố, gấp rút cười trừ, xua tay nói:
“Thì ra là như vậy, Quan tướng quân quả thực nên nghị hôn. Ông lui xuống trước đi, bản vương còn có chuyện phải làm.”
Nhan Hà Tam âm thầm thở phào, nào dám nghĩ nhiều về chuyện của chủ tử, lúc này liền thi lễ bước nhanh ra ngoài.
Lý Vân Sưởng thấy ông ra ngoài, thình lình đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, trầm giọng nói:
“Đi, mời Khương tiên sinh đến đây!”
Tiếng bước chân bên ngoài mới vang lên, hắn lại đột nhiên đẩy cửa, cất bước đi ra, nói:
“Không cần, chuẩn bị xe ngựa, bản vương muốn vào cung.”
***
Phủ Phượng Dương hầu.
Sáng sớm trời còn chưa sáng, Tuệ An đã mở mắt, có lẽ trong lòng vui vẻ, hiếm khi nào nàng lại không cần Phương mama gọi, liền tự mình tỉnh dậy.
Nàng nhìn thoáng qua tia sáng đầu giường, khi thì cười cười, khi thì nhíu mày ngây ngốc.
Đợi tới khi Đông Nhi rón ra rón rén tiến lên nhìn, thấy cô nương nhà mình mở mắt ngơ ngác nằm đó, ngược lại sợ hết hồn, lúc này mới gọi Hạ Nhi cùng mấy tiểu nha đầu đến hầu hạ Tuệ An.
Tuệ An dùng đồ ăn sáng xong, liền ngồi trên nhuyễn tháp, đẩy ra hai cánh cửa sổ, liên tục ngó quanh bên ngoài, mấy người Đông Nhi không biết nàng bị làm sao, hỏi nàng, nàng cũng không nói.
Bỗng nhiên ngoài viện có tiếng Thừa Ảnh cười bẩm báo:
“Cữu phu nhân tới.”
Các nàng thấy Tuệ An toàn thân chấn động, ánh mắt chớp chớp, thế mới biết, thì ra là cô nương đang chờ cữu phu nhân, chỉ là dường như hôm nay Tuệ An quyết tâm bỏ qua lòng hiếu kỳ của các nàng, không cho các nàng nghe ngóng tí gì, Đồng thị vừa vào phòng, Tuệ An đã kiếm đủ lý do sai các nàng ra ngoài làm việc.
Mấy người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, nhưng cô nương không để các nàng nghe, tự có lý của cô nương, các nàng cũng liền bận rộn làm việc thôi.
Trong phòng, Đồng thị thấy Tuệ An vân vê khăn tay, sắc mặt hồng hào lén lút nhìn mình, có vẻ rất đáng thương, bà cười dí trán nàng một cái, sẵng giọng:
“Con đúng là không có tiền đồ! Quả nhiên con gái lớn là không thể giữ mà!”
Tuệ An nghe vậy, tất nhiên không thuận theo, lại cười đùa nịnh nọt Đồng thị vài câu, Đồng thị thấy nàng gấp gáp muốn biết chuyện, cũng không trêu ghẹo nàng nữa, nói thẳng:
“Chuyện con nhờ mợ hỏi, mợ đã hỏi rõ cả rồi, trước tiên là chuyện tước vị, cậu con vừa từ trong cung trở lại, ông nói đã hỏi qua ý tướng quân, y nói… “
Đồng thị cố ý dừng lại, Tuệ An không khỏi tức giận lắc lắc cánh tay bà, Đồng thị tủm tỉm nhìn nàng, nói:
“Người ta nói nhìn trúng chính là bản thân con, tất nhiên không ghét bỏ gia thế của con, huống chi kế tục tước vị vốn là chuyện tốt, y sẽ không cản trở.”
Đồng thị dứt lời, thấy Tuệ An cong môi cười khúc khích, liền nói thêm:
“Quan tướng quân từ nhỏ không lớn lên ở kinh thành, hằng năm sinh sống nơi biên cảnh, chỗ đó cũng không khắt khe với nữ tử như trong kinh, bỏ qua những chuyện thế này cũng là bình thường. Như vậy con yên tâm rồi chứ?”
Tuệ An giận dỗi trừng Đồng thị một cái, thấy bà không nói tiếp, nàng bắt đầu sốt ruột lên, cuối cùng mặt mày nhăn nhó, lí nhí hỏi:
“Vậy… Chuyện kia mợ đã hỏi qua Nhị ca chưa?”
Đồng thị thấy mặt nàng đỏ ửng, cũng không trêu chọc nàng, cười ghé sát vào tai nàng nói:
“Lão Nhị nói Quan tướng quân ở biên quan ngẫu nhiên cũng theo các tướng sĩ đi uống vài chén rượu, nam tử ở bên ngoài gặp dịp thì chơi, tất nhiên là không tránh được, nhưng chưa từng gặp y ngủ lại kỹ viện, trong phủ cũng không có nữ tử.”
Tuệ An nghe vậy, nỗi lo lắng trong lòng thoáng cái đã nhẹ nhõm hẳn, vui mừng không thôi, đây đã là tình huống tốt nhất mà nàng nghĩ đến, thậm chí so với mong muốn của nàng còn tốt hơn rất nhiều.
Nàng vốn lo lắng Quan Nguyên Hạc ở bên ngoài đã có tiểu thiếp thông phòng, dù sao y cũng là nam tử huyết khí phương cương, lại chẳng phải người không có khả năng bao dưỡng nữ tử, không có nữ tử mới là bất bình thường, và đương nhiên những nữ tử đó sớm muộn gì cũng sẽ vào phủ.
Nàng không chịu được phu quân của mình ở cùng nữ tử khác, đời trước nàng đấu không lại những nữ tử của Lý Vân Sưởng, đời này tuy trên phương diện đấu đá nàng cũng có chút tâm đắc, nhưng chưa nói khả năng của nàng có đủ dùng hay không, chỉ cần nghĩ đến chuyện cả ngày bày mưu tính kế cùng một đống nữ tử mà sống, trong lòng nàng lại ngàn lần không vui.
Cho dù nam tử kia có tốt đẹp nhường nào, nàng cũng không muốn lại ủy khuất bản thân sống cuộc sống như vậy, cho dù nàng lại thích y đến đâu, cả ngày tính kế vì y, cho dù có thể thắng tới cuối cùng, vậy tình cảm đó còn thừa lại bao nhiêu?
Nên Tuệ An vì chuyện này, một đêm không thể ngủ ngon, nàng mơ một giấc mơ, trong mộng xuất hiện đều là khuôn mặt mấy mỹ thiếp ở phủ Tần vương của Lý Vân Sưởng ngày xưa, nay nghe được Đồng thị nói như vậy, nàng còn cao hứng không kịp nữa là.
Đồng thị lại nhìn Tuệ An, do dự nói:
“Con cháu thế gia vọng tộc, không nói đến tuổi như Quan Nguyên Hạc, ngay cả nam tử mười lăm tuổi không có thông phòng đã là mò kim đáy biển, việc này mợ thấy bất an lắm, có khi là… “
Đồng thị nói xong, thấy Tuệ An cúi đầu, một chút phản ứng cũng không có, không khỏi uyển chuyển nói tiếp:
“Ý của mợ, chắc con nghe không hiểu, việc này… “
Đời trước Tuệ An cũng đã gả cho người, còn cái gì không hiểu. Đồng thị đây là giống với Thẩm Phong, nghi ngờ Quan Nguyên Hạc… Phương diện kia không bình thường.
Quan Nguyên Hạc có bình thường hay không, nàng chẳng lẽ không biết? Chỉ riêng chuyện tối qua y quá đáng như vậy, đã đủ thuyết minh hết thảy, nhưng loại chuyện kiểu này bảo nàng biết nói sao cho Đồng thị hiểu, cả người sớm đã đỏ hồng như con tôm luộc, chỉ có thể liều mạng cúi đầu.
Nàng nghe Đồng thị vẫn muốn nói tiếp, lập tức hơi ngẩng đầu, vội nói:
“Mợ đừng nói nữa, con… Con hiểu mà.”
Đồng thị thấy nàng ánh mắt mờ mịt, gò má hàm xuân, còn cái gì không hiểu. Chỉ nghiến răng lại dí trán Tuệ An một cái, nói:
“Nha đầu chết tiệt này, nếu như gặp phải kẻ không ra gì, chỉ có con khóc cho xem!”
Tuệ An bị nói không dám ngẩng đầu, Đồng thị đã đứng lên, nói:
“Được rồi, con chỉ cần ngồi trong phòng chờ Quan phủ sai người tới lấy thiếp canh thôi, mợ có việc phải trở về, lát nữa cậu con còn định ra ngoài.”
Bà dứt lời, cũng không đợi Tuệ An đưa tiễn, đã đi ra khỏi cửa, trong lòng vẫn không khỏi âm thầm kỳ quái, thầm nghĩ quả thật có nam tử như Quan Nguyên Hạc, không háo nữ sắc đến trình độ này, đây đúng là chuyện lạ trên đời.
Sau khi bà đi, Tuệ An còn ngẩn người một hồi lâu, xoa xoa hai gò má nóng bừng, thế nhưng lập tức liền gặp Phương mama vội vã chạy từ ngoài viện trở về, chưa đi đến phòng đã vui mừng cười nói:
“Cô nương, Định Bắc vương phi đến, đang cùng lão gia nói chuyện tại Thư Triển các. Cô nương đúng là phúc khí hơn người.”
Tuệ An nghe vậy, tim đập mạnh một cái, trên mặt liền bay lên hai mảnh rặng mây đỏ, Thu Nhi và Hạ Nhi hầu hạ trong phòng, nghe vậy cũng nở nụ cười, Thu Nhi ló đầu ra nói:
“Không ngờ Quan phủ mời hỉ phu nhân lại là Định Bắc vương phi, cô nương thật có phúc khí, ắt hẳn cô gia phải coi trọng cô nương lắm.”
Nói xong hai mắt đỏ hoe, trong lòng Tuệ An cũng vui mừng khấp khởi.
Đại Huy có phong tục, nhà trai nếu muốn nghị hôn, trước hết sẽ mời một người quen biết cả hai bên làm hỉ phu nhân, tới nhà gái thăm dò ý tứ, nếu nhà gái cũng đồng ý hôn sự này, liền đưa thiếp canh của nữ tử cho hỉ phu nhân, lúc này mới chính thức tính là hôn sự đã định, chỉ chờ chọn ngày lành cử hành hôn lễ.
Nếu nhà gái không đồng ý, dĩ nhiên có thể tìm lý do thoái thác, phần lớn là nói nữ nhi tuổi còn nhỏ, không nỡ gả đi, như vậy nhà trai cũng không trở thành mất mặt, bảo toàn giao tình giữa hai nhà.
Thân phận hỉ phu nhân càng cao quý càng có thể tỏ rõ nhà trai coi trọng nhà gái thế nào. Cho nên Tuệ An nghe Quan phủ mời người là Định Bắc vương phi, tất nhiên trong lòng vui mừng lắm.
Ngược lại Đông Nhi sau khi cười đùa chợt nghiêm mặt, nói:
“Lão gia sẽ không ngăn cản hôn sự chứ?”
Thu Nhi nghe vậy, lúc này cũng thay đổi sắc mặt, Phương mama thì không hề nghĩ vậy, Quan Nguyên Hạc là ai, người ta đã nhìn trúng cô nương nhà mình, chuyện như vậy khẳng định chẳng đến phiên lão gia lên tiếng.
Còn nữa, Quan phủ là dòng dõi thế gia, có cho lão gia mười lá gan, chỉ sợ ông cũng không dám làm bẽ mặt Quan gia, đắc tội Quan Tướng quốc.
Phương mama thấy Tuệ An nghe Đông Nhi nói thì không có phản ứng gì, liền biết việc này trong lòng cô nương nhà mình tất nhiên rõ ràng, bà cũng không nhiều lời, chỉ sung sướng cười tít mắt.
***
Giờ phút này, Thư Triển các.
Định Bắc vương phi đã nói rõ mục đích đến, Tôn Hi Tường nghe vậy, tay cầm chén trà run rẩy không ngừng.
Trong lòng ông vừa khiếp sợ lại hoảng hốt, vừa oán hận lại không dám chống đối, thật sự đủ loại cảm xúc chen lấn xông lên, chỉ không có duy nhất cảm xúc vui mừng mà thôi!
Ông nhớ tới phong thư cảnh cáo đêm qua nhận được, ngay lúc này thật sự muốn đập mạnh chén trà trong tay xuống đất, lại nhảy lên dẫm nát nó thành mảnh vụn may ra mới nguôi ngoai cơn giận.
Ông có thể không tức điên hay sao? Người ta làm nhạc phụ, còn được con rể lấy lòng mọi bề, thoải mái mà hô to gọi nhỏ, ông thì tốt rồi, phải gả con gái, lại nhận được một phong thư cảnh cáo suýt nữa khiến ông tức đến hộc máu!
Nhưng Tôn Hi Tường dám không đáp ứng sao, hai tay ông run rẩy, sắc mặt xanh trắng lẫn lộn, hồi lâu mới cứng ngắc cười cười, nói với Triệu mama vẫn hầu hạ bên cạnh:
“Mau tới Dung Lê viện, bảo Phương mama chuẩn bị thiếp canh của cô nương!”
Hầu phủ không có chủ mẫu, việc này tất nhiên sẽ vào tay Phương mama.
Ông nghiến răng nghiến lợi nói thành lời, vì Tuệ An thường xuyên đến Vương phủ chơi, Định Bắc vương phi thấy ông như thế, làm sao không biết nguyên do trong đó, bà thầm than, trên đời thật sự có kẻ xấu xa nhường này cơ đấy, nghĩ vậy cũng chẳng còn tâm trạng đâu trò chuyện cùng Tôn Hi Tường, chỉ nâng chén trà, thong thả nhấp một ngụm.
Triệu mama bước nhanh mà đi, hồi lâu mới quay trở lại, đây là tập tục, không thể đưa quá nhanh, phải để nhà trai chờ vài khắc, mới thể hiện được nhà gái dè dặt biết lễ.
Định Bắc vương phi lấy thiếp canh, nhiệm vụ hoàn thành, cũng không cần ở phủ Phượng Dương hầu thêm, lúc này liền cáo từ Tôn Hi Tường, đứng dậy mà đi.
Tôn Hi Tường nhìn đoàn người ra khỏi tiểu viện, nổi điên cầm chén trà trên bàn hung hăng đập nát, đập xong ông vẫn chưa hết hận, lại đạp đổ một cái ghế bành bên cạnh, mới thở phì phò ngồi phịch xuống ghế.
Lúc này Dung Lê viện đã cười nói rộn rã một mảnh, Tuệ An trốn biệt trong phòng, trên mặt ửng hồng, không kiềm chế được nụ cười tươi rói, nàng còn không biết, hôn sự của nàng vẫn có biến đổi bất ngờ, mà biến cố kia lại đến từ hoàng cung.
***
Dưỡng Tâm điện.
Lý Vân Sưởng đang quỳ gối về phía long ỷ, xin Hiền Khang đế hạ chỉ tứ hôn:
“… Thẩm tiểu thư hai lần cứu mạng nhi thần, trong lòng nhi thần rất cảm động, sao nhẫn tâm liên luỵ thanh danh của nàng? Hơn nữa nhi thần… Cũng bởi vì chuyện đêm qua, đối với Thẩm tiểu thư sinh lòng hâm mộ, mong phụ hoàng có thể thành toàn nhi thần, ban thưởng Thẩm tiểu thư làm chính phi cho con.”
Hiền Khang đế nghe vậy, nhìn đứa con trai này, thấy mặt hắn lộ vẻ xấu hổ, hai má đỏ ửng, ngược lại thực sự giống như một thiếu niên động tình, ông híp híp mắt, gõ tay lên mặt bàn, nói:
“Hoàng huynh ngươi hôm nay còn nằm trên giường bệnh, ngươi lại đến xin phụ hoàng tứ hôn, thật sự là… Mà thôi, Thẩm tiểu thư có ơn với ngươi, ngươi nhớ tới nàng cũng đúng. Việc này phụ hoàng sẽ cân nhắc, ngươi lui xuống đi.”
Hôn sự của hoàng tử há có thể qua loa, Lý Vân Sưởng cũng không trông cậy Hiền Khang đế sẽ đáp ứng ngay lập tức, nghe Hiền Khang đế nói vậy, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng cùng kinh ngạc, vội nói:
“Nhi thần lập tức đi thăm Tam hoàng huynh, kính xin phụ hoàng bảo trọng long thể, đừng vì chuyện Tam hoàng huynh mà ảnh hưởng tới long thể, Tam hoàng huynh có phụ hoàng phù hộ, nhất định sẽ sớm ngày khỏe lại.”
Hắn nói xong, thấy Hiền Khang đế ừ một tiếng phất phất tay, mới khấu đầu, khom người lui ra ngoài.
Ra đến hành lang, nhưng lại cảm thấy toàn thân dễ chịu không ít, liền sải bước đi xuống bậc thang, bước nhanh mà đi.
Hiền Khang đế thấy hắn đi ra ngoài, liền nhìn Toàn công công bên cạnh, hỏi:
“Ông cảm thấy lão Thất là thật sự nhìn trúng nha đầu Thẩm gia, hay là có mưu tính khác?”
Toàn công công đã hầu hạ bên người Hiền Khang đế từ khi ông còn là hoàng tử, đi theo Hiền Khang đế nhiều năm, lại càng làm không ít chuyện mờ ám cho ông, là người cẩn thận có thừa, nghe ông hỏi cũng không kinh hãi, chỉ nói:
“Nô tài không dám nói bừa, chỉ là Tần vương điện hạ nhìn giống như đã động chân tình, nếu không cũng sẽ chẳng nhằm ngay lúc này mà đến xin người tứ hôn.”
Tam hoàng tử còn nằm trên giường bệnh, trong lòng ông đã phiền não không thôi, lúc này lão Thất lại đến thỉnh chỉ, tất nhiên sẽ mất lòng ông, không giống một người đang mưu toan gì đó.
Hiền Khang đế nghe Toàn công công nói, cũng không nói nữa. Nghĩ tới gia thế của Tuệ An, trong lòng lập tức xoay chuyển.
Ông vẫn muốn thu hồi quân quyền của Thẩm gia quân, khổ nỗi hiện giờ phủ Phượng Dương hầu chỉ còn lại duy nhất một nữ nhi nhỏ tuổi, ông sợ bị đám quan viết sử chỉ trích ông khắt khe con cháu công thần, nếu sách sử ghi thêm cho ông một tội chèn ép nữ nhi công thần, cái tiếng này so với hôn quân vô năng cũng chẳng kém là bao.
Nay lão Thất cầu hôn nha đầu phủ Phượng Dương hầu, ngược lại còn cho ông một lý do chính đáng để thu hồi binh quyền, phủ Phượng Dương hầu đã xuống dốc, lấy thân phận của Thẩm Tuệ An, làm Tần vương phi coi như là trèo cao rồi, về sau cho dù ông có lấy lại tước vị Phượng Dương hầu, vậy thì sách sử cũng chỉ nói ông khoan dung hết mực với con cháu công thần mà thôi.
Hiền Khang đế nghĩ vậy, trong lòng đã có quyết định cuối cùng.
***
Cùng lúc, Quan phủ.
Quan Nguyên Hạc vừa từ bên ngoài trở về, đã thấy gã sai vặt A Đoàn đứng ở cửa phủ dáo dác ngó quanh, thấy y đi đến thì gấp rút chạy lên đón chào, lại ghé sát vào tai mình, nói:
“Thiếu gia, hôm nay phu nhân sai nha hoàn Tư Ngôn bên cạnh tới phủ Uy Viễn hầu một chuyến… “
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, con ngươi khẽ chuyển, ánh mắt liếc qua phương hướng Tường Thụy viện, nói:
“Đi nghe ngóng, hôm nay những ai ở Tường Thụy viện đã từng bước chân ra phủ, nếu ra thì đi đâu, càng nhanh càng tốt.”
A Đoàn thấy sắc mặt Quan Nguyên Hạc không được tốt, liền đáp nhanh một tiếng, như một làn khói chạy đi.
Chưa tới nửa canh giờ, hắn đã bước nhanh trở lại thư phòng, bẩm:
“Hồi bẩm thiếu gia, nô tài đã thăm dò rõ ràng. Ngoại trừ Tư Ngôn cô nương đi phủ Uy Viễn hầu, mặt khác cháu gái của Trương mama hầu hạ trong viện Tam cô nương có đi phủ Tần vương, tìm chính là một trong những môn khách của Tần vương, tên gọi Nhan Hà Tam, người này am hiểu phong thủy, tính toán bát tự.
Lúc ấy vừa vặn Tần vương điện hạ hồi phủ, nhìn thấy bọn họ nói chuyện, sau đó Tần vương điện hạ liền khởi kiệu vào cung. Ngoài ra, không còn ai ra phủ… “
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, mặt mũi lạnh tanh, ra hiệu cho A Đoàn đi ra ngoài, A Đoàn là người cơ trí, đã sớm cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo khác thường, lúc này như được ban ân, quay người chạy biến.
Ngồi một mình trong phòng, Quan Nguyên Hạc theo thói quen khẽ nhếch ngón trỏ phải, gõ gõ mấy cái lên mặt bàn, mãi sau mới đứng dậy, thay đổi quan phục liền ra khỏi phủ.
Đúng lúc y sắp sửa ra khỏi phủ, ở ngay ngưỡng cửa lại nhìn thấy một chiếc xe ngựa tinh xảo chậm rãi đến gần, đầu xe mang dấu hiệu của Vân phủ.
Mẫu thân Cố Dư Hinh là đích nữ của Công bộ Tả thị lang Vân đại nhân, bởi vì thân thể Vân lão phu nhân không khỏe, cho nên năm nay cũng không trở về Tương Dương mừng năm mới, mà là ở lại Vân phủ thay mặt mẫu thân phụng dưỡng ngoại tổ mẫu, Quan Nguyên Hạc thấy xe ngựa kia, ánh mắt chớp động hai cái, khóe môi cong lên một tia cười lạnh.
Chỉ có điều y đúng là oan uổng Thôi thị quá, Thôi thị đưa tin tới phủ Uy Viễn hầu, dụng ý tất nhiên là muốn thông báo cho Đoan Ninh công chúa, đó là do bà biết rõ Đoan Ninh không thể nào bước chân vào Quan phủ.
Nhưng còn Cố Dư Hinh, bà tránh còn không kịp nữa là, làm sao lại cố ý thông báo nàng làm chi?
Cố Dư Hinh là lấy được tin tức từ chỗ Quan lão thái quân, cũng không phải Định Quốc phu nhân muốn gọi nàng đến làm rối chuyện, nhưng suy cho cùng vẫn là huyết mạch tương liên, bà đau lòng Cố Dư Hinh, không đành nhìn sau khi hôn sự của Quan Nguyên Hạc và Tuệ An được định ra, nha đầu kia mới hay biết, nên mới sai Khương mama đi nói một tiếng.
Quan Nguyên Hạc không biết Định Quốc phu nhân lén mình làm chuyện này, giờ nhìn thấy xe ngựa Vân phủ, liền tự động ghi thù lên người Thôi thị, Cố Dư Hinh vừa xuống xe ngựa, đã thấy y lạnh nhạt nhìn mình, hốc mắt tức thì ửng hồng.
Nàng nhớ tới tâm sự bao nhiêu năm qua của mình, liên tục mong bản thân lớn lên thật nhanh, nhớ tới lúc biết được Quan phủ cho người lấy thiếp canh của nàng, trong lòng vui mừng khôn xiết, khoảng thời gian này tâm tình nàng ngọt ngào như bôi mật, vậy mà thoáng cái đã rơi vào hầm băng giá rét.
Đêm qua, các tiểu thư Quan phủ mời nàng đi ngắm hoa đăng, nàng liền tìm cớ từ chối, lúc ấy trong lòng ngượng ngùng biết mấy. Chỉ là đêm qua nàng đang ở Chính Đức hạng thì đụng phải tỷ muội Quan phủ, từ chỗ Quan Lễ Trân lại biết Quan Nguyên Hạc đã sớm ra khỏi phủ, cũng là tới hội rước đèn, trong lòng Cố Dư Hinh vô cùng bất an, quả nhiên cảm giác bất an kia đã ngay lập tức ứng nghiệm.
Hôm nay nàng thấy Quan Nguyên Hạc mặt lạnh nhìn mình, trong lòng ngượng ngùng không chịu nổi, thật chẳng biết mình vội vàng chạy tới làm gì. Nhưng nếu đã đến đây, lại có thể gặp y, nàng liền không thể không hỏi cho rõ ràng.
Cố Dư Hinh hạ quyết tâm, nhìn thẳng vào y, nở nụ cười tươi tắn tiến lên, khụy gối thi lễ, cười nói:
“Tam ca phải vào cung sao? Có thể bớt cho Hinh Nhi một chút thời gian được không, Hinh Nhi có chuyện muốn nói.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy gật đầu, theo nàng đến dưới chân tường Quan phủ, nói:
“Muội hỏi đi.”
Kỳ thật trong lòng y làm sao không biết Cố Dư Hinh muốn hỏi điều gì, việc này nói thẳng một lần cũng tốt, dù sao y cũng thực sự coi Cố Dư Hinh là muội muội.
Cố Dư Hinh thấy y như thế, trong lòng nguội lạnh, miễn cưỡng nắm chặt hai tay, mới giữ mình không gục ngã, hít sâu một hơi, nói:
“Muội đã nghe nói chuyện của Tam ca và Thẩm tiểu thư, chỉ muốn hỏi Tam ca một chút, có biết lão thái quân đã phái người đến Tương Dương lấy thiếp canh của muội hay không?”
Nàng rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương, chất vấn chuyện này nhưng lại là lấy hết dũng khí, nói xong không khỏi đỏ mặt quay đi.
Quan Nguyên Hạc nghe vậy giật mình, sửng sốt một chút, lúc này mới đáp:
“Việc này ta không biết.”
Y vừa dứt lời, hai mắt Cố Dư Hinh lập tức sáng ngời, gò má ửng đỏ càng tôn lên dung mạo yêu kiều.
Quan Nguyên Hạc nói tiếp:
“Cho dù có biết cũng không ngại chuyện này.”
Lúc này thần thái trong mắt Cố Dư Hinh liền biến thành đau xót, nàng cúi đầu vò nát khăn tay, hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi:
“Vì sao? Muội kém nàng ấy ở chỗ nào?”
Quan Nguyên Hạc thấy khuôn mặt nàng tái nhợt, khẽ thở dài, chỉ nói:
“Muội cái gì cũng tốt, chỉ là ta không thích!”
Lần này Cố Dư Hinh làm sao còn nhịn được, chỉ cảm thấy vạn tiễn xuyên tâm, đau đến tận xương tủy, không thể kiềm chế mà lệ nóng tuôn trào.
Quan Nguyên Hạc lại nói:
“Ta còn có việc cần vào cung một chuyến, nơi này gió lớn, tổ mẫu đêm qua nghỉ muộn, như vậy… Muội cũng sớm về phủ đi.”
Hắn nói xong liền sải bước mà đi, xoay người lên ngựa, chớp mắt đã biến mất ở đầu Thanh Phong hạng.
Nha hoàn thấy Cố Dư Hinh cô đơn đứng ở chân tường, gấp rút phân phó xe ngựa chạy qua, Cố Dư Hinh cầm khăn lau đi nước mắt, lúc này mới nhanh chóng trèo lên xe ngựa, cũng không để nha hoàn theo lên, chỉ trầm giọng phân phó phu xe chạy về phủ, lát sau, nha hoàn liền nghe trong xe truyền ra tiếng nức nở khe khẽ, nàng cũng cảm thấy chua xót thay chủ tử, rưng rưng rơi lệ.
Bên kia, Quan Nguyên Hạc được Hiền Khang đế tuyên triệu, y vừa vào Dưỡng Tâm điện liền quỳ xuống, cũng không dài dòng, nói thẳng:
“Kính xin Hoàng thượng ban thưởng cho thần một ân điển, thần muốn cầu thánh chỉ tứ hôn.”
Hiền Khang đế nghe vậy, sững sờ há hốc miệng, sau đó mới cười lên ha hả, nói:
“Khanh đúng là nên thành thân rồi, việc này còn chậm trễ, mỗi lần trẫm gặp Định Quốc phu nhân là đầu óc choáng váng một lần, nói nhanh lên, nhìn trúng cô nương nhà ai.”
Khuôn mặt Quan Nguyên Hạc lộ ra nụ cười, lại nói:
“Là nữ nhi của Phượng Dương Nữ hầu Thẩm Thanh, Thẩm Tuệ An.”
Lần này Hiền Khang đế lại càng sửng sốt, trong lòng căng thẳng, hồi lâu mới cười nói:
“Đúng là trùng hợp, hôm nay khanh chính là người thứ hai cầu hôn Thẩm tiểu thư đấy.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, mặt lộ vẻ kinh dị, ngẩng đầu nhìn Hiền Khang đế một cái, lại gấp rút thấp đầu, hai tay sau vạt áo nắm chặt thành quyền.
Hoàng đế không nói người còn lại cầu cưới Tuệ An là ai, nhưng ông tin chắc Quan Nguyên Hạc sẽ biết, ông chỉ đưa ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Quan Nguyên Hạc. Đã thấy Quan Nguyên Hạc trầm mặc một chút, sau đó liếc nhìn ông, lại cúi thấp đầu.
Hiền Khang đế phân phó tất cả người hầu trong điện lui ra, Quan Nguyên Hạc lúc này mới nói:
“Hoàng thượng đã quyết ý muốn sắc lập Bình vương điện hạ làm Thái tử rồi chăng?”
Hiền Khang đế không ngờ y lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, ánh mắt loe lóe, Quan Nguyên Hạc dường như chưa từng để ý, nói tiếp:
“Nếu Hoàng thượng đã quyết ý duy trì Bình vương, vậy không nên tìm con gái nhà tướng về làm chính phi của Tần vương điện hạ. Hoàng thượng sủng ái Thuần vương, khiến Thuần vương càng ngày càng kiêu căng phách lối, gây thành tình thế hai phe đấu đá như hiện nay.
Nhưng nếu Hoàng thượng đã muốn sắc phong Bình vương, làm thế chẳng khác nào sẽ tạo nên một Thuần vương tiếp theo.”
Thẩm Phong tay cầm binh quyền, nếu Lý Vân Sưởng cưới Tuệ An làm chính phi, mặc dù không đến mức như Quan Nguyên Hạc nói, nhưng trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra, chưa chắc Lý Vân Sưởng sẽ không trở thành tai hoạ ngầm cản đường Thái tử.
Tuy y nói thì mờ mịt, nhưng Hiền Khang đế há lại nghe không hiểu, lúc này liền giận dữ, đưa tay hất văng chén trà đặt trên long án! Chén trà nguy hiểm lướt ngay qua bờ vai Quan Nguyên Hạc, rơi trên mặt đất, nát thành mảnh nhỏ.
“Lớn mật!”
Ông quát to một tiếng, tức giận chỉ tay vào Quan Nguyên Hạc, sắc mặt xanh mét. Quan Nguyên Hạc vẫn quỳ thẳng người, cung kính cúi đầu không nói một lời.
Mãi lâu sau, ông mới đột nhiên phì cười, nói:
“Hừ, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thằng oắt này, thôi, trẫm không nhúng tay nữa là được chứ gì. Khanh và lão Thất cứ dựa vào bản lĩnh của mình đi, xem ai có thể lấy được trái tim mỹ nhân là thắng, chuyện này trẫm sẽ coi như không biết.”
Quan Nguyên Hạc vốn định sau khi có được thiếp canh của Tuệ An thì thỉnh hoàng đế tứ hôn, nay phát sinh chuyện này, y đâu dám trông cậy Hiền Khang đế tứ hôn nữa. Đây không phải là khiến hoàng đế và con trai nảy sinh mâu thuẫn hay sao?
Nhưng giờ Hiền Khang đế nói thế, kỳ thực đã tỏ rõ ông đồng ý mối hôn sự này, mặc y muốn làm gì thì lằm, Quan Nguyên Hạc nghe vậy vội cung kính hành lễ, thối lui ra khỏi đại điện.
Lúc ra tới cửa điện, y còn nhìn thấy Toàn công công khom lưng đứng một bên, khẽ gật đầu với ông một cái mới sải bước mà đi.
Toàn công công vừa rồi mồ hôi lạnh không ngừng rỉ ra, nhìn theo bóng lưng của y, chỉ tặc lưỡi lắc đầu, thầm nói đầu năm nay thật sự hết người này đến người khác gan to bằng trời, cái gì cũng dám nói mà.
Ông vào điện, rót cho Hoàng thượng một chén trà mới, thấy Hiền Khang đế đang trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nhịn không được, nói:
“Quan tướng quân và Thẩm tướng quân đều là tay cầm trọng binh, chuyện này nô tài vẫn nghĩ Hoàng thượng sẽ không đồng ý.”
Hiền Khang đế nghe vậy, cũng không trách ông lắm miệng can thiệp chuyện triều chính, vẻ mặt mệt mỏi tựa lưng vào long ỷ, day day trán, nói:
“Thẩm Phong tuy lỗ mãng, nhưng cũng là bậc trung thần, không có lòng riêng gì. Văn Hiên tuy có phần giảo hoạt, nhưng trung thành không thiếu, chuyện này chẳng sao.”
Nhưng thật ra trong lòng ông còn tính toán khác, chỉ là ông chưa muốn nói cùng Toàn công công mà thôi, Toàn công công nghe vậy liền nói:
“Hoàng thượng anh minh.”
Hiền Khang đế nhắm hờ hai mắt, tâm tư lại chuyển đến trên người Lý Vân Sưởng, sự kiện ngã ngựa ngày trước, thêm chuyện rơi lầu hôm qua, ngoài ba hoàng tử Thái vương, Thuần vương và Bình vương, vẫn luôn có bóng dáng của lão Thất, mỗi lần hắn đều làm khán giả đứng xem.
Hiền Khang đế vốn đang phỏng đoán tâm tư đứa con trai kia, nay hắn lại đột nhiên chọn tình huống này mà cầu chỉ tứ hôn, muốn cưới lại là Thẩm Tuệ An, lòng phòng bị của Hiền Khang đế đối với hắn cũng đã ít đi mấy phần, giờ có Quan Nguyên Hạc theo sau cùng cầu hôn một người, ông càng cảm thấy lão Thất chỉ mải say mê tư tình nữ nhi, đúng là không có tiền đồ.
Quan Nguyên Hạc về phủ liền trực tiếp tới Hành Phú viện, Định Bắc vương phi đã đưa thiếp canh của Tuệ An đến, Thôi thị cũng vừa mang thiếp canh qua đó dâng lên cho lão phu nhân xem.
Quan Nguyên Hạc liếc nhìn thiếp canh màu hồng nằm trong hộp gỗ tử đàn, không khỏi cong môi cười, đối với chuyện vừa tiến cung không hề nhắc lại, chỉ nói:
“Chuyện này còn phải dựa vào tổ mẫu, tôn nhi sắp phải xuất chinh… “
Y còn chưa có nói xong, đã bị Định Quốc phu nhân trêu ghẹo cắt ngang:
“Thì ra con cũng biết sốt ruột cơ đấy! Yên tâm đi, trước khi con xuất chinh, tổ mẫu nhất định lo lắng chuyện này chu toàn. Giờ ta chuẩn bị sai người mang thiếp canh hai đứa đến Khâm Thiên giám đây, đợi tính bát tự xong, liền đưa sính lễ đến phủ Phượng Dương hầu.
Chỉ có điều dạo này thời tiết đang gặp cơn rét đậm, lại không có chim nhạn sinh sống, ta đang định gọi Đại phu nhân cẩn thận chọn lựa chút đồ trang sức trong phủ, thêm một đôi chim non liền thoả đáng.”
Tính bát tự vốn chỉ là cho đủ nghi lễ, bình thường sẽ không có vấn đề gì, Quan Nguyên Hạc cũng không quá lo chuyện này. Y nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, vui vẻ cùng Định Quốc phu nhân tán gẫu đôi câu.
Lý Vân Sưởng rất nhanh đã nghe nói chuyện Quan Nguyên Hạc tiến cung sau mình, hai ngày sau thì biết được Quan phủ đưa bát tự của Tuệ An và Quan Nguyên Hạc đến Khâm Thiên giám, hắn làm sao có thể không biết, mối hôn sự này, Hiền Khang đế đã hứa cho Quan phủ.
Rốt cuộc hắn cũng can đảm thử qua một lần, tuy là trong lòng khó chịu, nhưng cũng chưa làm ra bất kỳ động tác cản trở nào. Vào lúc Khâm Thiên giám trả lại bát tự hai người về Quan phủ, hắn chỉ có thể phái người đưa một vò nữ nhi hồng đã ủ trăm năm tới chúc mừng Quan Nguyên Hạc.
Bên trong xe ngựa dùng da gấu thượng hạng làm thảm, bốn phía thân xe đều lấy tơ lụa làm thành nệm êm, trong xe còn sắp xếp một bàn gỗ tử đàn nhỏ, mặt bàn đặt lư hương bằng sứ trắng, đang đốt Tây Liên hương cũng là cống phẩm thuộc hàng nhất đẳng, Lý Vân Sưởng ngửi mùi hương thoang thoảng, nhìn khoang xe phú quý kinh người, không khỏi mỉa mai cười khẩy một tiếng.
Thân là người hoàng gia, liều mạng giành giật không phải cũng chỉ để tranh đoạt thứ phú quý và quyền thế ngập trời này sao, ngôi vị hoàng đế đưa tay liền có thể chạm tới, hễ ai ngồi trên long ỷ là một bước biến thành thiên tử.
Thiên tử, là muốn làm gì thì làm, là khống chế quyền sinh sát trong tay.
Sinh ra là con cháu hoàng gia, lại đường đường chính chính được phong vương phong hầu, thử hỏi có ai mà không mang chí lớn, không nóng lòng tranh đoạt một phen?
Huống chi đôi khi cũng không phải ngươi nói không tranh không đoạt liền có thể tự do tự tại, sinh ở hoàng gia, đã định sẵn cả đời thân bất do kỷ.
Tam hoàng huynh liều mạng tranh giành không phải cũng do tình thế cả sao, chỉ cần một ngày phụ hoàng còn yêu thương, là một ngày còn hàng ngàn lưỡi dao sắc bén kề trên cổ huynh ấy, không tranh đoạt, vậy chỉ có đường chết, đã đến nước này, ai lại cho huynh ấy lùi bước?
Nhưng theo hắn thấy, Tam hoàng huynh thật sự không phải sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí đế vương, vì phụ hoàng luôn một lòng muốn bồi dưỡng huynh ấy làm Thái tử, mới khiến cho huynh ấy và Nhị hoàng huynh càng ngày càng to gan lớn mật, ngang nhiên tranh quyền đoạt lợi, kéo bè kết cánh trên triều.
Mấy năm gần đây, Tam hoàng huynh làm việc vô cùng bất cẩn, việc này thứ nhất là có người âm thầm ngáng chân huynh ấy, nói thẳng ra là chống đối, thứ hai cũng là do được phụ hoàng nuông chiều từ nhỏ, khiến cho Tam hoàng huynh trở nên kiêu căng khinh địch, lại liên tục bị người cản trở, nên mới sinh lòng ác độc, làm việc càng ngày càng cực đoan.
Chỉ sợ qua chuyện Bình vương ngã ngựa và chuyện ở Triêu Dương lâu ban nãy, trong lòng phụ hoàng đã sớm có quyết định cuối cùng. Phụ hoàng cả đời anh minh, trước hết lòng nâng đỡ Tam hoàng huynh, hôm nay lại bỏ rơi huynh ấy, không biết trong lòng Nhị hoàng huynh với Tam hoàng huynh sẽ có tư vị gì.
Hắn cũng không biết nên cảm thán một câu đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, hay là nên tự nhủ một câu nhà đế vương không nể tình thân đây…
Nghĩ tới những chuyện này Lý Vân Sưởng lại nhớ đến sự việc phát sinh dưới Triêu Dương lâu ban nãy, khung cảnh Tuệ An một mình ngăn cản trước người hắn, phía sau ánh lửa ngập trời, đằng trước mãnh thú lao tới, thân ảnh nhỏ bé của nàng dũng cảm đương đầu.
Trong đầu hồi tưởng lại một màn kia, Lý Vân Sưởng chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh băng dần dần ấm áp, hắn khẽ cong môi, nhịn không được nở nụ cười, đưa tay gõ vào thành xe, xe ngựa lập tức ngừng lại.
Thị vệ Lý Minh đã bước nhanh đến bên cạnh xe, nghe trong xe truyền ra giọng nói trầm thấp của Lý Vân Sưởng:
“Thay đổi lộ trình, đi phủ Phượng Dương hầu.”
Lý Minh nghe vậy sững sờ, ngẩng đầu nhìn sắc trời không khỏi lên tiếng nhắc nhở:
“Vương gia, sắc trời đã không còn sớm, nếu Vương gia muốn đi cảm tạ Thẩm tiểu thư, không bằng sáng sớm mai hãy khởi hành… “
“Thay đổi lộ trình.”
Hắn chưa nói xong, đã bị Lý Vân Sưởng cắt ngang, Lý Minh không dám cãi lời, gấp rút đáp một tiếng, phân phó xe ngựa đổi hướng đi về phía đông.
Tới gần phủ Phượng Dương hầu, Lý Vân Sưởng mới kêu ngừng, hắn đẩy ra cửa sổ xe, liếc nhìn phủ Phượng Dương hầu chìm trong bóng tối, thấy trước phủ đèn đỏ treo cao, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, nghĩ đến Tuệ An ở ngay sau mấy bức tường này, lại khẽ mỉm cười, nhìn Lý Minh nói:
“Có biết Thẩm tiểu thư ở nơi nào trong phủ?”
Lý Minh còn đang nghĩ có nên xin chỉ thị của Vương gia đi ra gõ cửa, nghe Lý Vân Sưởng nói vậy liền sững sờ, thật sự không hiểu Vương gia đây là muốn làm gì, chẳng lẽ muốn học theo người ta nửa đêm trộm hương?
Vương gia cũng quá đề cao hắn rồi, việc đó hắn làm sao biết được? Hắn không dám nói thẳng là mình không biết, huống chi hắn là cận vệ bên người chủ tử, chủ tử muốn mạng của hắn, hắn cũng sẵn sàng dâng lên, hiện tại đừng nói chủ tử muốn hắn học theo phường trộm cướp, cho dù có phải làm hái hoa tặc gì đó, hắn cũng tình nguyện trở thành tòng phạm.
Lý Minh nghĩ tới đây, liền nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng trả lời:
“Phủ đệ bình thường đều sắp xếp khuê phòng của đích nữ ở phía đông, hay là Vương gia chờ một lát, để thuộc hạ đi thám thính xung quanh xem Tú lâu ở đâu là biết.”
Phụ đệ Đại Huy đều thiết kế một tòa lâu nhỏ trong phủ, ở Đại Huy có một loại cỏ tên là “Linh Tâm”, bốn góc Tú lâu cần dùng cỏ Linh Tâm trang trí, mang ngụ ý nữ nhi trong nhà khi trưởng thành sẽ có đủ công dung ngôn hạnh.
Bình thường Tú lâu đều được xây phía sau khuê phòng nữ tử, mà các phủ đệ vì để biểu hiện sự tôn quý của con gái dòng chính, hay kiến tạo Tú lâu rất nổi bật, cho nên Lý Minh mới nói như vậy.
Lý Vân Sưởng hơi sững sờ, sau đó lại tự giễu cười cười, nói:
“Không cần, dừng xe ngựa ở bức tường phía đông cho ta là được.”
Lý Minh nghe xong, trong lòng quả thực thở phào nhẹ nhõm, đợi xe ngựa tới gần bức tường phía đông phủ Phượng Dương hầu, Lý Vân Sưởng cũng không lên tiếng, chỉ dựa vào vách xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Thật ra ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao mình lại đến chỗ này, chỉ là sau khi nghĩ tới Tuệ An, hắn bỗng nhiên vô cùng khao khát muốn được ở gần nàng, dường như làm vậy liền có thể giúp tâm tình hắn dễ chịu hơn rất nhiều, cũng tận lực áp xuống cảm giác nôn nao trong lòng.
Nay hắn ngồi ở chỗ này, nhưng thứ cảm giác kia không những không giảm bớt, lại còn càng thêm hừng hực thiêu đốt lòng hắn.
Hắn nhắm mắt, hít sâu một hơi, lúc này mới đè xuống xao động trong lòng, cố gắng gác những chuyện liên quan đến Tuệ An sang một bên, tự giễu mà cong môi cười, rời tay khỏi rèm cửa sổ, nói:
“Hồi phủ.”
Lý Minh chỉ cảm thấy hôm nay điện hạ rất kỳ lạ, nhưng hắn cũng không dám suy luận lung tung, phỏng đoán tâm tư chủ tử, vội thưa một tiếng, xe ngựa liền lạch cạch chuyển động, theo lối cũ Hoàng thành mà đi.
Lý Vân Sưởng về phủ thì trực tiếp đi vào thư phòng, trong thư phòng xếp gọn mấy giá sách bằng gỗ lim trăm năm, phía trên chất đầy văn thư bản thảo, bên cạnh giá sách gần cửa sổ đặt án thư của hắn, đối diện là bốn cái ghế thái sư, giữa hai cái lại có một bàn trà nhỏ.
Giờ phút này, đang có một nam tử trẻ tuổi mặc áo vải, quấn dải lụa ngang trán, tựa mình trên ghế, một tay bưng trà một tay cầm sách, say sưa đắm chìm trong không gian của mình.
Có lẽ là nghe được tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, thấy Lý Vân Sưởng vào phòng, liền cuống quít để xuống chén trà và quyển sách trên tay, đứng dậy cung kính chắp tay hành lễ.
Người này nhìn bất quá chỉ tầm trên dưới ba mươi, chính là mưu sĩ của Lý Vân Sưởng, Khương Kỳ.
Lý Vân Sưởng thấy hắn muốn quỳ, vội vàng tiến lên phía trước đỡ hắn dậy, sải bước đi về phía sau án thư, cười giữ tay hắn, nói:
“Ngồi đi, đã nói bao nhiêu lần bảo ngươi không cần như thế, sao ngươi vẫn không nghe?”
Khương Kỳ nghe vậy lại nghiêm mặt nói:
“Nếu vương gia vô tâm với vị trí kia, Kỳ tự nhiên tuân mệnh. Nhưng Vương gia chí tại nơi cao, Kỳ cũng nên lấy đó để cảnh báo bản thân, càng là củng cố ý chí cho Vương gia người.”
Lý Vân Sưởng nghe vậy không khỏi toàn thân chấn động, ánh mắt sáng ngời nhìn Khương Kỳ, lúc này mới dứt khoát một mình ngồi xuống, nói:
“Làm khó ngươi rồi.”
Khương Kỳ vội nói:
“Không dám!” Ngừng một lát mới nói tiếp:
“Chuyện ở Triêu Dương lâu Kỳ đã biết, nếu kế sách của chúng ta thành công, vị trí của Thuần vương ở trong lòng Hoàng thượng sẽ rớt xuống ngàn trượng, không biết trong cung… “
Lý Vân Sưởng thấy hắn đứng một bên không chịu ngồi xuống, cũng không khuyên nữa, chỉ cười nói:
“Vừa rồi tại Dưỡng Tâm điện, phụ hoàng chỉ giữ lại một mình Bình vương, lúc Bình vương đi ra, hai mắt đỏ bừng, nhưng bước chân lại nhẹ nhàng như không. Nghĩ đến tám phần sự tình sẽ y như ta và ngươi đã tính, phụ hoàng sẽ quyết định chọn Bình vương làm Thái tử.”
Khương Kỳ nghe Lý Vân Sưởng nói vậy, chân mày khóe mắt liền vui vẻ hẳn, nói:
“Huynh đệ tàn sát, cho dù Hoàng thượng có yêu thương hai huynh đệ Thuần vương đến đâu, cũng khó mà không thất vọng đau khổ.
Cung yến hôm ấy, Hoàng thượng đã lộ ra ý tứ muốn sắc lập Bình vương, sau lại xảy ra chuyện của Cao Lập, lời đồn Thuần vương giết hại Bình vương trên trang trại do có phe phái Bình vương đứng sau kích động đã lan truyền khắp mọi ngõ ngách trong kinh, Thuần vương phải sứt đầu mẻ trán giải quyết hậu quả, nay có mưu sĩ hiến kế này, không lập tức thi hành mới là lạ?
Kế này có thể thành cũng đã nằm trong tính toán của ta và điện hạ, Hoàng thượng hùng tài vĩ lược, một lòng muốn bình định Trung Nguyên, lại đang tìm cách thảo phạt Bắc Hồ. Hoàng tử tranh giành tổn hại đến căn cơ quốc gia, Đông cung không người đứng đầu, chúng quan viên cũng thi nhau mưu tính cho mình, triều đình chẳng chịu đồng lòng, làm sao có thể chinh phục nơi khác.
Hiện giờ xu thế đã không còn nằm trong tay Hoàng thượng, Thái tử là nhất định phải lập. Mà nay điện hạ còn trẻ, sớm ngồi vào vị trí Đông cung cũng không phải chuyện tốt, nếu điện hạ tùy thời mà động, chưa chắc đã lép vế so với ai.”
Lý Vân Sưởng nghe vậy, nhíu chặt lông mày, thở dài một tiếng, nói:
“Ngũ ca không giống Tam ca, huynh ấy tính tình trầm ổn, tâm kế hơn người. Nếu như được sắc phong Thái tử, chỉ sợ sẽ như cá gặp nước, như cây đón gió, không tới hai năm liền có thể ngồi vững Đông cung, sau này ta muốn lật đổ huynh ấy, e rằng không dễ.”
Khương Kỳ không khỏi mím môi cười nói:
“Vương gia nói không sai, có Thánh thượng ở đây, Thái tử tất nhiên rất dễ lấy được lòng người, chuyện này đối với Vương gia chỉ tốt chứ không xấu. Bình vương nhiều năm qua chưa dám lộ rõ tính tình, một phần cũng vì tại khuôn phép trói buộc, không dám vượt qua giới hạn.
Nếu như hắn làm chủ Đông cung, chỉ sợ không muốn lộ ra móng nhọn cũng phải lộ, hơn nữa, bè đảng Thôi thị nghĩ gì, chúng ta cũng chưa biết. Thôi Hoàng hậu suy cho cùng vẫn không phải mẹ ruột Bình vương, điện hạ chớ quên, dưới gối Lý Tiệp dư còn có một Thập Ngũ hoàng tử, một đứa nhóc chưa cai sữa so với Bình vương đã có thể tự mình chủ trương, kẻ khờ cũng biết bên nào dễ thao túng hơn.”
Lý Vân Sưởng lập tức liền giãn lông mày, ánh mắt sáng trong, cất giọng cười một tiếng, đứng lên nói:
“Tiên sinh nói rất đúng, là mắt nhìn của bản vương quá thiển cận.”
Hai người cười nói vài câu, Khương Kỳ đột nhiên từ trong tay áo tay lấy ra một tờ giấy dâng lên, cười nói:
“Vương gia sớm đã đến tuổi thành gia lập thất, đây là những mối lương phối Kỳ suy nghĩ đã lâu, đặc biệt xứng với Vương gia, Vương phi là ai vô cùng quan trọng, kính xin điện hạ sớm tính toán chu toàn.”
Lý Vân Sưởng nghe vậy sững sờ, nhìn tờ giấy kia, quả nhiên thấy phía trên tràn ngập tên các khuê tú trong kinh, bên cạnh còn cẩn thận chú thích thêm gia thế bối cảnh.
Lý Vân Sưởng nhìn một hồi, nhưng lại không thấy tên Tuệ An, trong lòng bất giác cảm thấy thất vọng, mãi sau hắn mới ngẩng đầu lên nói:
“Sao tiên sinh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?”
Khương Kỳ cười nói:
“Lúc trước Đông cung vô chủ, Thuần vương, Bình vương tất cả đều đến tuổi thành hôn, Hoàng thượng lại chậm chạp không chịu tứ hôn, nay tình thế đã khác, Đông cung có chủ, hôn sự của điện hạ tự nhiên cũng sẽ bị Hoàng thượng ghi vào trong đầu, điện hạ phải sớm mưu tính cho mình.”
Nghe hắn nói thế, Lý Vân Sưởng cúi đầu, lại nhìn tên người trên tờ giấy kia, cuối cùng nhịn không được ngẩng đầu lên nói:
“Tiên sinh thấy Thẩm tiểu thư của phủ Phượng Dương hầu thế nào?”
Khương Kỳ giật mình, hình như không ngờ Lý Vân Sưởng lại đề cập tới Tuệ An vào lúc này, hắn trầm ngâm nhìn thẳng Lý Vân Sưởng, cẩn thận nói:
“Trong lòng Vương gia đã có tính toán, cần gì phải hỏi Kỳ, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, nếu như Vương gia bỏ qua nghiệp lớn, trầm mê tư tình nhi nữ, nhưng lại khiến Kỳ thất vọng.”
Hắn nói xong hơi dừng, lại nói tiếp:
“Phủ Phượng Dương hầu sớm đã suy tàn, nếu chọn Thẩm tiểu thư làm Vương phi, nhất định phải buông bỏ việc kế thừa tước vị, một nữ tử như vậy chẳng thể giúp ích gì cho Vương gia. Mà nay Thẩm Phong đã quay về phủ Phượng Dương hầu, Kỳ nghe nói ông đối với người cháu gái ngoại này cực kỳ thương yêu.
Hiện giờ Vương gia cầu hôn Thẩm tiểu thư, Hoàng thượng sẽ nghĩ gì? Bình vương, Thuần vương lại sẽ phỏng đoán Vương gia thế nào? Vây cánh Vương gia còn quá yếu, đi sai một bước, là vạn kiếp bất phục, Kỳ chỉ có thể nói đến đây, kính xin Vương gia nghĩ lại.”
Lý Vân Sưởng nghe Khương Kỳ nói xong, ánh sáng trong mắt tiêu tan không ít, cuối cùng cười gật đầu nói:
“Đa tạ tiên sinh thức tỉnh, canh giờ đã không còn sớm, tiên sinh mau về nghỉ ngơi đi.”
Khương Kỳ nghe hắn nói như vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, thi lễ lần nữa, mới khom người mà đi.
Hắn vừa đóng cửa, nụ cười trên mặt Lý Vân Sưởng cũng đồng thời cứng ngắc, hắn ngồi trên ghế thở dài một hơi, thấp giọng lẩm bẩm:
“… Cập kê… Nếu nàng có thể chờ ta… “
Thanh âm kia gần như ngay lập tức đã biến mất trong miệng hắn, khiến người ta cứ ngỡ mình nghe nhầm.
Hôm sau, Lý Vân Sưởng vội khởi hành tới phủ thăm Thuần vương, lúc hồi phủ đã thấy có một môn khách* trong phủ mặc y phục vẽ đầy hoa văn âm dương bát quái đang đứng ở cửa nói chuyện cùng một nữ tử ăn mặc theo kiểu nha hoàn.
*Người có tài năng được giới quý tộc thời phong kiến coi trọng và nuôi dưỡng trong nhà, để khi cần thiết thì dùng đến.
Môn khách này của hắn ở kinh thành cũng có chút danh tiếng, nghe nói am hiểu phong thủy, tính toán nhân duyên, cho nên thỉnh thoảng các phủ có chuyện gì liên quan sẽ tới tìm ông hỏi ý kiến.
Lý Vân Sưởng đã gặp chuyện kiểu này một hai lần, thấy tình cảnh đó vốn cũng không để tâm, môn khách kia quay lưng về phía này, không nhìn thấy hắn, hắn cũng không muốn quấy rầy, thế nhưng lúc hắn đang bước lên bậc thang, lại tinh mắt nhìn thấy bên hông nha hoàn kia có đeo một tấm lệnh bài nho nhỏ, khi ánh sáng chiếu vào phản xạ ra hai chữ gì đó, hắn vô tình liếc mắt nhìn, nhưng lại thấy bên trên viết rõ ràng hai chữ “Quan phủ”.
Lý Vân Sưởng vô thức ngừng bước, sau đó lại đi nhanh vào phủ Thuần vương, vẫy tay ra hiệu gã sai vặt đến gần, nói:
“Lát nữa cho người gọi Nhan Hà Tam đến thư phòng ta một chuyến.”
Một khắc sau, Nhan Hà Tam đã đứng trước án thư của Lý Vân Sưởng, Lý Vân Sưởng ý bảo ông ngồi xuống, hỏi:
“Vừa rồi bản vương thấy ông đang ở cửa cùng nói chuyện cùng nha hoàn Quan phủ, không biết là chuyện gì?”
Nhan Hà Tam ăn của Lý Vân Sưởng, ở chỗ Lý Vân Sưởng, Vương gia hỏi tất nhiên là vội cung kính đáp lời:
“Là Đại phu nhân Quan phủ phái đại nha hoàn bên cạnh đến, nói là Tam thiếu gia bọn họ, chính là Quan Đại tướng quân muốn cầu cưới Thẩm Đại cô nương của phủ Phượng Dương hầu, đến lúc đó khó tránh sẽ cần người tính toán bát tự, cho nên tới đây tìm tiểu nhân hỏi trước một tiếng, tiểu nhân … “
Ông còn chưa dứt lời, đã thấy Lý Vân Sưởng thay đổi sắc mặt, dọa ông run rẩy một cái, không biết mình nói sau câu nào chọc Vương gia không vui, do kinh hãi quá độ mà im bặt.
Lý Vân Sưởng cũng ý thức được mình hơi thất thố, gấp rút cười trừ, xua tay nói:
“Thì ra là như vậy, Quan tướng quân quả thực nên nghị hôn. Ông lui xuống trước đi, bản vương còn có chuyện phải làm.”
Nhan Hà Tam âm thầm thở phào, nào dám nghĩ nhiều về chuyện của chủ tử, lúc này liền thi lễ bước nhanh ra ngoài.
Lý Vân Sưởng thấy ông ra ngoài, thình lình đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, trầm giọng nói:
“Đi, mời Khương tiên sinh đến đây!”
Tiếng bước chân bên ngoài mới vang lên, hắn lại đột nhiên đẩy cửa, cất bước đi ra, nói:
“Không cần, chuẩn bị xe ngựa, bản vương muốn vào cung.”
***
Phủ Phượng Dương hầu.
Sáng sớm trời còn chưa sáng, Tuệ An đã mở mắt, có lẽ trong lòng vui vẻ, hiếm khi nào nàng lại không cần Phương mama gọi, liền tự mình tỉnh dậy.
Nàng nhìn thoáng qua tia sáng đầu giường, khi thì cười cười, khi thì nhíu mày ngây ngốc.
Đợi tới khi Đông Nhi rón ra rón rén tiến lên nhìn, thấy cô nương nhà mình mở mắt ngơ ngác nằm đó, ngược lại sợ hết hồn, lúc này mới gọi Hạ Nhi cùng mấy tiểu nha đầu đến hầu hạ Tuệ An.
Tuệ An dùng đồ ăn sáng xong, liền ngồi trên nhuyễn tháp, đẩy ra hai cánh cửa sổ, liên tục ngó quanh bên ngoài, mấy người Đông Nhi không biết nàng bị làm sao, hỏi nàng, nàng cũng không nói.
Bỗng nhiên ngoài viện có tiếng Thừa Ảnh cười bẩm báo:
“Cữu phu nhân tới.”
Các nàng thấy Tuệ An toàn thân chấn động, ánh mắt chớp chớp, thế mới biết, thì ra là cô nương đang chờ cữu phu nhân, chỉ là dường như hôm nay Tuệ An quyết tâm bỏ qua lòng hiếu kỳ của các nàng, không cho các nàng nghe ngóng tí gì, Đồng thị vừa vào phòng, Tuệ An đã kiếm đủ lý do sai các nàng ra ngoài làm việc.
Mấy người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, nhưng cô nương không để các nàng nghe, tự có lý của cô nương, các nàng cũng liền bận rộn làm việc thôi.
Trong phòng, Đồng thị thấy Tuệ An vân vê khăn tay, sắc mặt hồng hào lén lút nhìn mình, có vẻ rất đáng thương, bà cười dí trán nàng một cái, sẵng giọng:
“Con đúng là không có tiền đồ! Quả nhiên con gái lớn là không thể giữ mà!”
Tuệ An nghe vậy, tất nhiên không thuận theo, lại cười đùa nịnh nọt Đồng thị vài câu, Đồng thị thấy nàng gấp gáp muốn biết chuyện, cũng không trêu ghẹo nàng nữa, nói thẳng:
“Chuyện con nhờ mợ hỏi, mợ đã hỏi rõ cả rồi, trước tiên là chuyện tước vị, cậu con vừa từ trong cung trở lại, ông nói đã hỏi qua ý tướng quân, y nói… “
Đồng thị cố ý dừng lại, Tuệ An không khỏi tức giận lắc lắc cánh tay bà, Đồng thị tủm tỉm nhìn nàng, nói:
“Người ta nói nhìn trúng chính là bản thân con, tất nhiên không ghét bỏ gia thế của con, huống chi kế tục tước vị vốn là chuyện tốt, y sẽ không cản trở.”
Đồng thị dứt lời, thấy Tuệ An cong môi cười khúc khích, liền nói thêm:
“Quan tướng quân từ nhỏ không lớn lên ở kinh thành, hằng năm sinh sống nơi biên cảnh, chỗ đó cũng không khắt khe với nữ tử như trong kinh, bỏ qua những chuyện thế này cũng là bình thường. Như vậy con yên tâm rồi chứ?”
Tuệ An giận dỗi trừng Đồng thị một cái, thấy bà không nói tiếp, nàng bắt đầu sốt ruột lên, cuối cùng mặt mày nhăn nhó, lí nhí hỏi:
“Vậy… Chuyện kia mợ đã hỏi qua Nhị ca chưa?”
Đồng thị thấy mặt nàng đỏ ửng, cũng không trêu chọc nàng, cười ghé sát vào tai nàng nói:
“Lão Nhị nói Quan tướng quân ở biên quan ngẫu nhiên cũng theo các tướng sĩ đi uống vài chén rượu, nam tử ở bên ngoài gặp dịp thì chơi, tất nhiên là không tránh được, nhưng chưa từng gặp y ngủ lại kỹ viện, trong phủ cũng không có nữ tử.”
Tuệ An nghe vậy, nỗi lo lắng trong lòng thoáng cái đã nhẹ nhõm hẳn, vui mừng không thôi, đây đã là tình huống tốt nhất mà nàng nghĩ đến, thậm chí so với mong muốn của nàng còn tốt hơn rất nhiều.
Nàng vốn lo lắng Quan Nguyên Hạc ở bên ngoài đã có tiểu thiếp thông phòng, dù sao y cũng là nam tử huyết khí phương cương, lại chẳng phải người không có khả năng bao dưỡng nữ tử, không có nữ tử mới là bất bình thường, và đương nhiên những nữ tử đó sớm muộn gì cũng sẽ vào phủ.
Nàng không chịu được phu quân của mình ở cùng nữ tử khác, đời trước nàng đấu không lại những nữ tử của Lý Vân Sưởng, đời này tuy trên phương diện đấu đá nàng cũng có chút tâm đắc, nhưng chưa nói khả năng của nàng có đủ dùng hay không, chỉ cần nghĩ đến chuyện cả ngày bày mưu tính kế cùng một đống nữ tử mà sống, trong lòng nàng lại ngàn lần không vui.
Cho dù nam tử kia có tốt đẹp nhường nào, nàng cũng không muốn lại ủy khuất bản thân sống cuộc sống như vậy, cho dù nàng lại thích y đến đâu, cả ngày tính kế vì y, cho dù có thể thắng tới cuối cùng, vậy tình cảm đó còn thừa lại bao nhiêu?
Nên Tuệ An vì chuyện này, một đêm không thể ngủ ngon, nàng mơ một giấc mơ, trong mộng xuất hiện đều là khuôn mặt mấy mỹ thiếp ở phủ Tần vương của Lý Vân Sưởng ngày xưa, nay nghe được Đồng thị nói như vậy, nàng còn cao hứng không kịp nữa là.
Đồng thị lại nhìn Tuệ An, do dự nói:
“Con cháu thế gia vọng tộc, không nói đến tuổi như Quan Nguyên Hạc, ngay cả nam tử mười lăm tuổi không có thông phòng đã là mò kim đáy biển, việc này mợ thấy bất an lắm, có khi là… “
Đồng thị nói xong, thấy Tuệ An cúi đầu, một chút phản ứng cũng không có, không khỏi uyển chuyển nói tiếp:
“Ý của mợ, chắc con nghe không hiểu, việc này… “
Đời trước Tuệ An cũng đã gả cho người, còn cái gì không hiểu. Đồng thị đây là giống với Thẩm Phong, nghi ngờ Quan Nguyên Hạc… Phương diện kia không bình thường.
Quan Nguyên Hạc có bình thường hay không, nàng chẳng lẽ không biết? Chỉ riêng chuyện tối qua y quá đáng như vậy, đã đủ thuyết minh hết thảy, nhưng loại chuyện kiểu này bảo nàng biết nói sao cho Đồng thị hiểu, cả người sớm đã đỏ hồng như con tôm luộc, chỉ có thể liều mạng cúi đầu.
Nàng nghe Đồng thị vẫn muốn nói tiếp, lập tức hơi ngẩng đầu, vội nói:
“Mợ đừng nói nữa, con… Con hiểu mà.”
Đồng thị thấy nàng ánh mắt mờ mịt, gò má hàm xuân, còn cái gì không hiểu. Chỉ nghiến răng lại dí trán Tuệ An một cái, nói:
“Nha đầu chết tiệt này, nếu như gặp phải kẻ không ra gì, chỉ có con khóc cho xem!”
Tuệ An bị nói không dám ngẩng đầu, Đồng thị đã đứng lên, nói:
“Được rồi, con chỉ cần ngồi trong phòng chờ Quan phủ sai người tới lấy thiếp canh thôi, mợ có việc phải trở về, lát nữa cậu con còn định ra ngoài.”
Bà dứt lời, cũng không đợi Tuệ An đưa tiễn, đã đi ra khỏi cửa, trong lòng vẫn không khỏi âm thầm kỳ quái, thầm nghĩ quả thật có nam tử như Quan Nguyên Hạc, không háo nữ sắc đến trình độ này, đây đúng là chuyện lạ trên đời.
Sau khi bà đi, Tuệ An còn ngẩn người một hồi lâu, xoa xoa hai gò má nóng bừng, thế nhưng lập tức liền gặp Phương mama vội vã chạy từ ngoài viện trở về, chưa đi đến phòng đã vui mừng cười nói:
“Cô nương, Định Bắc vương phi đến, đang cùng lão gia nói chuyện tại Thư Triển các. Cô nương đúng là phúc khí hơn người.”
Tuệ An nghe vậy, tim đập mạnh một cái, trên mặt liền bay lên hai mảnh rặng mây đỏ, Thu Nhi và Hạ Nhi hầu hạ trong phòng, nghe vậy cũng nở nụ cười, Thu Nhi ló đầu ra nói:
“Không ngờ Quan phủ mời hỉ phu nhân lại là Định Bắc vương phi, cô nương thật có phúc khí, ắt hẳn cô gia phải coi trọng cô nương lắm.”
Nói xong hai mắt đỏ hoe, trong lòng Tuệ An cũng vui mừng khấp khởi.
Đại Huy có phong tục, nhà trai nếu muốn nghị hôn, trước hết sẽ mời một người quen biết cả hai bên làm hỉ phu nhân, tới nhà gái thăm dò ý tứ, nếu nhà gái cũng đồng ý hôn sự này, liền đưa thiếp canh của nữ tử cho hỉ phu nhân, lúc này mới chính thức tính là hôn sự đã định, chỉ chờ chọn ngày lành cử hành hôn lễ.
Nếu nhà gái không đồng ý, dĩ nhiên có thể tìm lý do thoái thác, phần lớn là nói nữ nhi tuổi còn nhỏ, không nỡ gả đi, như vậy nhà trai cũng không trở thành mất mặt, bảo toàn giao tình giữa hai nhà.
Thân phận hỉ phu nhân càng cao quý càng có thể tỏ rõ nhà trai coi trọng nhà gái thế nào. Cho nên Tuệ An nghe Quan phủ mời người là Định Bắc vương phi, tất nhiên trong lòng vui mừng lắm.
Ngược lại Đông Nhi sau khi cười đùa chợt nghiêm mặt, nói:
“Lão gia sẽ không ngăn cản hôn sự chứ?”
Thu Nhi nghe vậy, lúc này cũng thay đổi sắc mặt, Phương mama thì không hề nghĩ vậy, Quan Nguyên Hạc là ai, người ta đã nhìn trúng cô nương nhà mình, chuyện như vậy khẳng định chẳng đến phiên lão gia lên tiếng.
Còn nữa, Quan phủ là dòng dõi thế gia, có cho lão gia mười lá gan, chỉ sợ ông cũng không dám làm bẽ mặt Quan gia, đắc tội Quan Tướng quốc.
Phương mama thấy Tuệ An nghe Đông Nhi nói thì không có phản ứng gì, liền biết việc này trong lòng cô nương nhà mình tất nhiên rõ ràng, bà cũng không nhiều lời, chỉ sung sướng cười tít mắt.
***
Giờ phút này, Thư Triển các.
Định Bắc vương phi đã nói rõ mục đích đến, Tôn Hi Tường nghe vậy, tay cầm chén trà run rẩy không ngừng.
Trong lòng ông vừa khiếp sợ lại hoảng hốt, vừa oán hận lại không dám chống đối, thật sự đủ loại cảm xúc chen lấn xông lên, chỉ không có duy nhất cảm xúc vui mừng mà thôi!
Ông nhớ tới phong thư cảnh cáo đêm qua nhận được, ngay lúc này thật sự muốn đập mạnh chén trà trong tay xuống đất, lại nhảy lên dẫm nát nó thành mảnh vụn may ra mới nguôi ngoai cơn giận.
Ông có thể không tức điên hay sao? Người ta làm nhạc phụ, còn được con rể lấy lòng mọi bề, thoải mái mà hô to gọi nhỏ, ông thì tốt rồi, phải gả con gái, lại nhận được một phong thư cảnh cáo suýt nữa khiến ông tức đến hộc máu!
Nhưng Tôn Hi Tường dám không đáp ứng sao, hai tay ông run rẩy, sắc mặt xanh trắng lẫn lộn, hồi lâu mới cứng ngắc cười cười, nói với Triệu mama vẫn hầu hạ bên cạnh:
“Mau tới Dung Lê viện, bảo Phương mama chuẩn bị thiếp canh của cô nương!”
Hầu phủ không có chủ mẫu, việc này tất nhiên sẽ vào tay Phương mama.
Ông nghiến răng nghiến lợi nói thành lời, vì Tuệ An thường xuyên đến Vương phủ chơi, Định Bắc vương phi thấy ông như thế, làm sao không biết nguyên do trong đó, bà thầm than, trên đời thật sự có kẻ xấu xa nhường này cơ đấy, nghĩ vậy cũng chẳng còn tâm trạng đâu trò chuyện cùng Tôn Hi Tường, chỉ nâng chén trà, thong thả nhấp một ngụm.
Triệu mama bước nhanh mà đi, hồi lâu mới quay trở lại, đây là tập tục, không thể đưa quá nhanh, phải để nhà trai chờ vài khắc, mới thể hiện được nhà gái dè dặt biết lễ.
Định Bắc vương phi lấy thiếp canh, nhiệm vụ hoàn thành, cũng không cần ở phủ Phượng Dương hầu thêm, lúc này liền cáo từ Tôn Hi Tường, đứng dậy mà đi.
Tôn Hi Tường nhìn đoàn người ra khỏi tiểu viện, nổi điên cầm chén trà trên bàn hung hăng đập nát, đập xong ông vẫn chưa hết hận, lại đạp đổ một cái ghế bành bên cạnh, mới thở phì phò ngồi phịch xuống ghế.
Lúc này Dung Lê viện đã cười nói rộn rã một mảnh, Tuệ An trốn biệt trong phòng, trên mặt ửng hồng, không kiềm chế được nụ cười tươi rói, nàng còn không biết, hôn sự của nàng vẫn có biến đổi bất ngờ, mà biến cố kia lại đến từ hoàng cung.
***
Dưỡng Tâm điện.
Lý Vân Sưởng đang quỳ gối về phía long ỷ, xin Hiền Khang đế hạ chỉ tứ hôn:
“… Thẩm tiểu thư hai lần cứu mạng nhi thần, trong lòng nhi thần rất cảm động, sao nhẫn tâm liên luỵ thanh danh của nàng? Hơn nữa nhi thần… Cũng bởi vì chuyện đêm qua, đối với Thẩm tiểu thư sinh lòng hâm mộ, mong phụ hoàng có thể thành toàn nhi thần, ban thưởng Thẩm tiểu thư làm chính phi cho con.”
Hiền Khang đế nghe vậy, nhìn đứa con trai này, thấy mặt hắn lộ vẻ xấu hổ, hai má đỏ ửng, ngược lại thực sự giống như một thiếu niên động tình, ông híp híp mắt, gõ tay lên mặt bàn, nói:
“Hoàng huynh ngươi hôm nay còn nằm trên giường bệnh, ngươi lại đến xin phụ hoàng tứ hôn, thật sự là… Mà thôi, Thẩm tiểu thư có ơn với ngươi, ngươi nhớ tới nàng cũng đúng. Việc này phụ hoàng sẽ cân nhắc, ngươi lui xuống đi.”
Hôn sự của hoàng tử há có thể qua loa, Lý Vân Sưởng cũng không trông cậy Hiền Khang đế sẽ đáp ứng ngay lập tức, nghe Hiền Khang đế nói vậy, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng cùng kinh ngạc, vội nói:
“Nhi thần lập tức đi thăm Tam hoàng huynh, kính xin phụ hoàng bảo trọng long thể, đừng vì chuyện Tam hoàng huynh mà ảnh hưởng tới long thể, Tam hoàng huynh có phụ hoàng phù hộ, nhất định sẽ sớm ngày khỏe lại.”
Hắn nói xong, thấy Hiền Khang đế ừ một tiếng phất phất tay, mới khấu đầu, khom người lui ra ngoài.
Ra đến hành lang, nhưng lại cảm thấy toàn thân dễ chịu không ít, liền sải bước đi xuống bậc thang, bước nhanh mà đi.
Hiền Khang đế thấy hắn đi ra ngoài, liền nhìn Toàn công công bên cạnh, hỏi:
“Ông cảm thấy lão Thất là thật sự nhìn trúng nha đầu Thẩm gia, hay là có mưu tính khác?”
Toàn công công đã hầu hạ bên người Hiền Khang đế từ khi ông còn là hoàng tử, đi theo Hiền Khang đế nhiều năm, lại càng làm không ít chuyện mờ ám cho ông, là người cẩn thận có thừa, nghe ông hỏi cũng không kinh hãi, chỉ nói:
“Nô tài không dám nói bừa, chỉ là Tần vương điện hạ nhìn giống như đã động chân tình, nếu không cũng sẽ chẳng nhằm ngay lúc này mà đến xin người tứ hôn.”
Tam hoàng tử còn nằm trên giường bệnh, trong lòng ông đã phiền não không thôi, lúc này lão Thất lại đến thỉnh chỉ, tất nhiên sẽ mất lòng ông, không giống một người đang mưu toan gì đó.
Hiền Khang đế nghe Toàn công công nói, cũng không nói nữa. Nghĩ tới gia thế của Tuệ An, trong lòng lập tức xoay chuyển.
Ông vẫn muốn thu hồi quân quyền của Thẩm gia quân, khổ nỗi hiện giờ phủ Phượng Dương hầu chỉ còn lại duy nhất một nữ nhi nhỏ tuổi, ông sợ bị đám quan viết sử chỉ trích ông khắt khe con cháu công thần, nếu sách sử ghi thêm cho ông một tội chèn ép nữ nhi công thần, cái tiếng này so với hôn quân vô năng cũng chẳng kém là bao.
Nay lão Thất cầu hôn nha đầu phủ Phượng Dương hầu, ngược lại còn cho ông một lý do chính đáng để thu hồi binh quyền, phủ Phượng Dương hầu đã xuống dốc, lấy thân phận của Thẩm Tuệ An, làm Tần vương phi coi như là trèo cao rồi, về sau cho dù ông có lấy lại tước vị Phượng Dương hầu, vậy thì sách sử cũng chỉ nói ông khoan dung hết mực với con cháu công thần mà thôi.
Hiền Khang đế nghĩ vậy, trong lòng đã có quyết định cuối cùng.
***
Cùng lúc, Quan phủ.
Quan Nguyên Hạc vừa từ bên ngoài trở về, đã thấy gã sai vặt A Đoàn đứng ở cửa phủ dáo dác ngó quanh, thấy y đi đến thì gấp rút chạy lên đón chào, lại ghé sát vào tai mình, nói:
“Thiếu gia, hôm nay phu nhân sai nha hoàn Tư Ngôn bên cạnh tới phủ Uy Viễn hầu một chuyến… “
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, con ngươi khẽ chuyển, ánh mắt liếc qua phương hướng Tường Thụy viện, nói:
“Đi nghe ngóng, hôm nay những ai ở Tường Thụy viện đã từng bước chân ra phủ, nếu ra thì đi đâu, càng nhanh càng tốt.”
A Đoàn thấy sắc mặt Quan Nguyên Hạc không được tốt, liền đáp nhanh một tiếng, như một làn khói chạy đi.
Chưa tới nửa canh giờ, hắn đã bước nhanh trở lại thư phòng, bẩm:
“Hồi bẩm thiếu gia, nô tài đã thăm dò rõ ràng. Ngoại trừ Tư Ngôn cô nương đi phủ Uy Viễn hầu, mặt khác cháu gái của Trương mama hầu hạ trong viện Tam cô nương có đi phủ Tần vương, tìm chính là một trong những môn khách của Tần vương, tên gọi Nhan Hà Tam, người này am hiểu phong thủy, tính toán bát tự.
Lúc ấy vừa vặn Tần vương điện hạ hồi phủ, nhìn thấy bọn họ nói chuyện, sau đó Tần vương điện hạ liền khởi kiệu vào cung. Ngoài ra, không còn ai ra phủ… “
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, mặt mũi lạnh tanh, ra hiệu cho A Đoàn đi ra ngoài, A Đoàn là người cơ trí, đã sớm cảm thấy không khí xung quanh lạnh lẽo khác thường, lúc này như được ban ân, quay người chạy biến.
Ngồi một mình trong phòng, Quan Nguyên Hạc theo thói quen khẽ nhếch ngón trỏ phải, gõ gõ mấy cái lên mặt bàn, mãi sau mới đứng dậy, thay đổi quan phục liền ra khỏi phủ.
Đúng lúc y sắp sửa ra khỏi phủ, ở ngay ngưỡng cửa lại nhìn thấy một chiếc xe ngựa tinh xảo chậm rãi đến gần, đầu xe mang dấu hiệu của Vân phủ.
Mẫu thân Cố Dư Hinh là đích nữ của Công bộ Tả thị lang Vân đại nhân, bởi vì thân thể Vân lão phu nhân không khỏe, cho nên năm nay cũng không trở về Tương Dương mừng năm mới, mà là ở lại Vân phủ thay mặt mẫu thân phụng dưỡng ngoại tổ mẫu, Quan Nguyên Hạc thấy xe ngựa kia, ánh mắt chớp động hai cái, khóe môi cong lên một tia cười lạnh.
Chỉ có điều y đúng là oan uổng Thôi thị quá, Thôi thị đưa tin tới phủ Uy Viễn hầu, dụng ý tất nhiên là muốn thông báo cho Đoan Ninh công chúa, đó là do bà biết rõ Đoan Ninh không thể nào bước chân vào Quan phủ.
Nhưng còn Cố Dư Hinh, bà tránh còn không kịp nữa là, làm sao lại cố ý thông báo nàng làm chi?
Cố Dư Hinh là lấy được tin tức từ chỗ Quan lão thái quân, cũng không phải Định Quốc phu nhân muốn gọi nàng đến làm rối chuyện, nhưng suy cho cùng vẫn là huyết mạch tương liên, bà đau lòng Cố Dư Hinh, không đành nhìn sau khi hôn sự của Quan Nguyên Hạc và Tuệ An được định ra, nha đầu kia mới hay biết, nên mới sai Khương mama đi nói một tiếng.
Quan Nguyên Hạc không biết Định Quốc phu nhân lén mình làm chuyện này, giờ nhìn thấy xe ngựa Vân phủ, liền tự động ghi thù lên người Thôi thị, Cố Dư Hinh vừa xuống xe ngựa, đã thấy y lạnh nhạt nhìn mình, hốc mắt tức thì ửng hồng.
Nàng nhớ tới tâm sự bao nhiêu năm qua của mình, liên tục mong bản thân lớn lên thật nhanh, nhớ tới lúc biết được Quan phủ cho người lấy thiếp canh của nàng, trong lòng vui mừng khôn xiết, khoảng thời gian này tâm tình nàng ngọt ngào như bôi mật, vậy mà thoáng cái đã rơi vào hầm băng giá rét.
Đêm qua, các tiểu thư Quan phủ mời nàng đi ngắm hoa đăng, nàng liền tìm cớ từ chối, lúc ấy trong lòng ngượng ngùng biết mấy. Chỉ là đêm qua nàng đang ở Chính Đức hạng thì đụng phải tỷ muội Quan phủ, từ chỗ Quan Lễ Trân lại biết Quan Nguyên Hạc đã sớm ra khỏi phủ, cũng là tới hội rước đèn, trong lòng Cố Dư Hinh vô cùng bất an, quả nhiên cảm giác bất an kia đã ngay lập tức ứng nghiệm.
Hôm nay nàng thấy Quan Nguyên Hạc mặt lạnh nhìn mình, trong lòng ngượng ngùng không chịu nổi, thật chẳng biết mình vội vàng chạy tới làm gì. Nhưng nếu đã đến đây, lại có thể gặp y, nàng liền không thể không hỏi cho rõ ràng.
Cố Dư Hinh hạ quyết tâm, nhìn thẳng vào y, nở nụ cười tươi tắn tiến lên, khụy gối thi lễ, cười nói:
“Tam ca phải vào cung sao? Có thể bớt cho Hinh Nhi một chút thời gian được không, Hinh Nhi có chuyện muốn nói.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy gật đầu, theo nàng đến dưới chân tường Quan phủ, nói:
“Muội hỏi đi.”
Kỳ thật trong lòng y làm sao không biết Cố Dư Hinh muốn hỏi điều gì, việc này nói thẳng một lần cũng tốt, dù sao y cũng thực sự coi Cố Dư Hinh là muội muội.
Cố Dư Hinh thấy y như thế, trong lòng nguội lạnh, miễn cưỡng nắm chặt hai tay, mới giữ mình không gục ngã, hít sâu một hơi, nói:
“Muội đã nghe nói chuyện của Tam ca và Thẩm tiểu thư, chỉ muốn hỏi Tam ca một chút, có biết lão thái quân đã phái người đến Tương Dương lấy thiếp canh của muội hay không?”
Nàng rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương, chất vấn chuyện này nhưng lại là lấy hết dũng khí, nói xong không khỏi đỏ mặt quay đi.
Quan Nguyên Hạc nghe vậy giật mình, sửng sốt một chút, lúc này mới đáp:
“Việc này ta không biết.”
Y vừa dứt lời, hai mắt Cố Dư Hinh lập tức sáng ngời, gò má ửng đỏ càng tôn lên dung mạo yêu kiều.
Quan Nguyên Hạc nói tiếp:
“Cho dù có biết cũng không ngại chuyện này.”
Lúc này thần thái trong mắt Cố Dư Hinh liền biến thành đau xót, nàng cúi đầu vò nát khăn tay, hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi:
“Vì sao? Muội kém nàng ấy ở chỗ nào?”
Quan Nguyên Hạc thấy khuôn mặt nàng tái nhợt, khẽ thở dài, chỉ nói:
“Muội cái gì cũng tốt, chỉ là ta không thích!”
Lần này Cố Dư Hinh làm sao còn nhịn được, chỉ cảm thấy vạn tiễn xuyên tâm, đau đến tận xương tủy, không thể kiềm chế mà lệ nóng tuôn trào.
Quan Nguyên Hạc lại nói:
“Ta còn có việc cần vào cung một chuyến, nơi này gió lớn, tổ mẫu đêm qua nghỉ muộn, như vậy… Muội cũng sớm về phủ đi.”
Hắn nói xong liền sải bước mà đi, xoay người lên ngựa, chớp mắt đã biến mất ở đầu Thanh Phong hạng.
Nha hoàn thấy Cố Dư Hinh cô đơn đứng ở chân tường, gấp rút phân phó xe ngựa chạy qua, Cố Dư Hinh cầm khăn lau đi nước mắt, lúc này mới nhanh chóng trèo lên xe ngựa, cũng không để nha hoàn theo lên, chỉ trầm giọng phân phó phu xe chạy về phủ, lát sau, nha hoàn liền nghe trong xe truyền ra tiếng nức nở khe khẽ, nàng cũng cảm thấy chua xót thay chủ tử, rưng rưng rơi lệ.
Bên kia, Quan Nguyên Hạc được Hiền Khang đế tuyên triệu, y vừa vào Dưỡng Tâm điện liền quỳ xuống, cũng không dài dòng, nói thẳng:
“Kính xin Hoàng thượng ban thưởng cho thần một ân điển, thần muốn cầu thánh chỉ tứ hôn.”
Hiền Khang đế nghe vậy, sững sờ há hốc miệng, sau đó mới cười lên ha hả, nói:
“Khanh đúng là nên thành thân rồi, việc này còn chậm trễ, mỗi lần trẫm gặp Định Quốc phu nhân là đầu óc choáng váng một lần, nói nhanh lên, nhìn trúng cô nương nhà ai.”
Khuôn mặt Quan Nguyên Hạc lộ ra nụ cười, lại nói:
“Là nữ nhi của Phượng Dương Nữ hầu Thẩm Thanh, Thẩm Tuệ An.”
Lần này Hiền Khang đế lại càng sửng sốt, trong lòng căng thẳng, hồi lâu mới cười nói:
“Đúng là trùng hợp, hôm nay khanh chính là người thứ hai cầu hôn Thẩm tiểu thư đấy.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, mặt lộ vẻ kinh dị, ngẩng đầu nhìn Hiền Khang đế một cái, lại gấp rút thấp đầu, hai tay sau vạt áo nắm chặt thành quyền.
Hoàng đế không nói người còn lại cầu cưới Tuệ An là ai, nhưng ông tin chắc Quan Nguyên Hạc sẽ biết, ông chỉ đưa ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Quan Nguyên Hạc. Đã thấy Quan Nguyên Hạc trầm mặc một chút, sau đó liếc nhìn ông, lại cúi thấp đầu.
Hiền Khang đế phân phó tất cả người hầu trong điện lui ra, Quan Nguyên Hạc lúc này mới nói:
“Hoàng thượng đã quyết ý muốn sắc lập Bình vương điện hạ làm Thái tử rồi chăng?”
Hiền Khang đế không ngờ y lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, ánh mắt loe lóe, Quan Nguyên Hạc dường như chưa từng để ý, nói tiếp:
“Nếu Hoàng thượng đã quyết ý duy trì Bình vương, vậy không nên tìm con gái nhà tướng về làm chính phi của Tần vương điện hạ. Hoàng thượng sủng ái Thuần vương, khiến Thuần vương càng ngày càng kiêu căng phách lối, gây thành tình thế hai phe đấu đá như hiện nay.
Nhưng nếu Hoàng thượng đã muốn sắc phong Bình vương, làm thế chẳng khác nào sẽ tạo nên một Thuần vương tiếp theo.”
Thẩm Phong tay cầm binh quyền, nếu Lý Vân Sưởng cưới Tuệ An làm chính phi, mặc dù không đến mức như Quan Nguyên Hạc nói, nhưng trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra, chưa chắc Lý Vân Sưởng sẽ không trở thành tai hoạ ngầm cản đường Thái tử.
Tuy y nói thì mờ mịt, nhưng Hiền Khang đế há lại nghe không hiểu, lúc này liền giận dữ, đưa tay hất văng chén trà đặt trên long án! Chén trà nguy hiểm lướt ngay qua bờ vai Quan Nguyên Hạc, rơi trên mặt đất, nát thành mảnh nhỏ.
“Lớn mật!”
Ông quát to một tiếng, tức giận chỉ tay vào Quan Nguyên Hạc, sắc mặt xanh mét. Quan Nguyên Hạc vẫn quỳ thẳng người, cung kính cúi đầu không nói một lời.
Mãi lâu sau, ông mới đột nhiên phì cười, nói:
“Hừ, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thằng oắt này, thôi, trẫm không nhúng tay nữa là được chứ gì. Khanh và lão Thất cứ dựa vào bản lĩnh của mình đi, xem ai có thể lấy được trái tim mỹ nhân là thắng, chuyện này trẫm sẽ coi như không biết.”
Quan Nguyên Hạc vốn định sau khi có được thiếp canh của Tuệ An thì thỉnh hoàng đế tứ hôn, nay phát sinh chuyện này, y đâu dám trông cậy Hiền Khang đế tứ hôn nữa. Đây không phải là khiến hoàng đế và con trai nảy sinh mâu thuẫn hay sao?
Nhưng giờ Hiền Khang đế nói thế, kỳ thực đã tỏ rõ ông đồng ý mối hôn sự này, mặc y muốn làm gì thì lằm, Quan Nguyên Hạc nghe vậy vội cung kính hành lễ, thối lui ra khỏi đại điện.
Lúc ra tới cửa điện, y còn nhìn thấy Toàn công công khom lưng đứng một bên, khẽ gật đầu với ông một cái mới sải bước mà đi.
Toàn công công vừa rồi mồ hôi lạnh không ngừng rỉ ra, nhìn theo bóng lưng của y, chỉ tặc lưỡi lắc đầu, thầm nói đầu năm nay thật sự hết người này đến người khác gan to bằng trời, cái gì cũng dám nói mà.
Ông vào điện, rót cho Hoàng thượng một chén trà mới, thấy Hiền Khang đế đang trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nhịn không được, nói:
“Quan tướng quân và Thẩm tướng quân đều là tay cầm trọng binh, chuyện này nô tài vẫn nghĩ Hoàng thượng sẽ không đồng ý.”
Hiền Khang đế nghe vậy, cũng không trách ông lắm miệng can thiệp chuyện triều chính, vẻ mặt mệt mỏi tựa lưng vào long ỷ, day day trán, nói:
“Thẩm Phong tuy lỗ mãng, nhưng cũng là bậc trung thần, không có lòng riêng gì. Văn Hiên tuy có phần giảo hoạt, nhưng trung thành không thiếu, chuyện này chẳng sao.”
Nhưng thật ra trong lòng ông còn tính toán khác, chỉ là ông chưa muốn nói cùng Toàn công công mà thôi, Toàn công công nghe vậy liền nói:
“Hoàng thượng anh minh.”
Hiền Khang đế nhắm hờ hai mắt, tâm tư lại chuyển đến trên người Lý Vân Sưởng, sự kiện ngã ngựa ngày trước, thêm chuyện rơi lầu hôm qua, ngoài ba hoàng tử Thái vương, Thuần vương và Bình vương, vẫn luôn có bóng dáng của lão Thất, mỗi lần hắn đều làm khán giả đứng xem.
Hiền Khang đế vốn đang phỏng đoán tâm tư đứa con trai kia, nay hắn lại đột nhiên chọn tình huống này mà cầu chỉ tứ hôn, muốn cưới lại là Thẩm Tuệ An, lòng phòng bị của Hiền Khang đế đối với hắn cũng đã ít đi mấy phần, giờ có Quan Nguyên Hạc theo sau cùng cầu hôn một người, ông càng cảm thấy lão Thất chỉ mải say mê tư tình nữ nhi, đúng là không có tiền đồ.
Quan Nguyên Hạc về phủ liền trực tiếp tới Hành Phú viện, Định Bắc vương phi đã đưa thiếp canh của Tuệ An đến, Thôi thị cũng vừa mang thiếp canh qua đó dâng lên cho lão phu nhân xem.
Quan Nguyên Hạc liếc nhìn thiếp canh màu hồng nằm trong hộp gỗ tử đàn, không khỏi cong môi cười, đối với chuyện vừa tiến cung không hề nhắc lại, chỉ nói:
“Chuyện này còn phải dựa vào tổ mẫu, tôn nhi sắp phải xuất chinh… “
Y còn chưa có nói xong, đã bị Định Quốc phu nhân trêu ghẹo cắt ngang:
“Thì ra con cũng biết sốt ruột cơ đấy! Yên tâm đi, trước khi con xuất chinh, tổ mẫu nhất định lo lắng chuyện này chu toàn. Giờ ta chuẩn bị sai người mang thiếp canh hai đứa đến Khâm Thiên giám đây, đợi tính bát tự xong, liền đưa sính lễ đến phủ Phượng Dương hầu.
Chỉ có điều dạo này thời tiết đang gặp cơn rét đậm, lại không có chim nhạn sinh sống, ta đang định gọi Đại phu nhân cẩn thận chọn lựa chút đồ trang sức trong phủ, thêm một đôi chim non liền thoả đáng.”
Tính bát tự vốn chỉ là cho đủ nghi lễ, bình thường sẽ không có vấn đề gì, Quan Nguyên Hạc cũng không quá lo chuyện này. Y nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, vui vẻ cùng Định Quốc phu nhân tán gẫu đôi câu.
Lý Vân Sưởng rất nhanh đã nghe nói chuyện Quan Nguyên Hạc tiến cung sau mình, hai ngày sau thì biết được Quan phủ đưa bát tự của Tuệ An và Quan Nguyên Hạc đến Khâm Thiên giám, hắn làm sao có thể không biết, mối hôn sự này, Hiền Khang đế đã hứa cho Quan phủ.
Rốt cuộc hắn cũng can đảm thử qua một lần, tuy là trong lòng khó chịu, nhưng cũng chưa làm ra bất kỳ động tác cản trở nào. Vào lúc Khâm Thiên giám trả lại bát tự hai người về Quan phủ, hắn chỉ có thể phái người đưa một vò nữ nhi hồng đã ủ trăm năm tới chúc mừng Quan Nguyên Hạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.