Chương 135: Kế hoạch dạy dỗ phu quân của Tuệ An (2)
Tố Tố Tuyết
04/01/2017
Thanh âm của y tràn ngập thống khổ, Tuệ An vẫn còn nghĩ tới Vân cô
nương kia, lại nghe Quan Nguyên Hạc nói rất khẳng khái, nhất thời liền
phần nào tin tưởng chuyện tối nay có lẽ thật sự là có nguyên do.
Thế nhưng cứ nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Tuệ An rốt cuộc vẫn phiền muộn không yên. Chỉ là Quan Nguyên Hạc đã xem đến mức này, cho dù hỏi lại e rằng cũng không hỏi được gì, nàng chỉ có thể nhẫn nại tính tình ngày mai gặp mặt vị kia một chút.
Nàng nghĩ vậy, nào có tâm tư thân mật cùng Quan Nguyên Hạc, đưa tay đẩy y ra, liền bọc chăn mền hướng lăn vào giữa giường, bĩu môi nói:
“Đã nói tối nay không được, ta muốn đi ngủ!”
Vừa rồi rõ ràng là nàng trêu chọc mình trước!
Quan Nguyên Hạc cứng lưỡi, trừng mắt nhìn Tuệ An, tức đến run người, nhưng cũng không thể ép buộc nàng, trừng một hồi thấy Tuệ An đúng là một chút ý tứ thỏa hiệp cũng không có, y không khỏi bổ nhào vào trên người Tuệ An, hung ác cắn lên môi nàng, trầm giọng nói:
“Nàng nhẫn tâm!”
Nói xong nhưng lại xoay người ra ngoài, đưa lưng về phía Tuệ An tỏ ý nóng giận, Tuệ An nhìn không khỏi cả cười, ngây ngốc nhìn y tức giận, lúc này mới buông chăn mền nghiêng người qua, từ phía sau ôm lấy hông Quan Nguyên Hạc.
Thân thể Quan Nguyên Hạc cứng đờ, nhưng cũng hiểu Tuệ An tối nay là quyết định không mặc mình làm càn nữa, trong lòng y khó chịu, nhưng cánh tay nhỏ bé của nàng vòng quanh eo mình, rốt cuộc vẫn khiến y sinh lòng thương tiếc, qua một hồi y mới khẽ hừ lạnh, xoay người lại kéo thê tử vào trong lòng.
Tuệ An giương môi cười cười, nhắm mắt lại rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Mỗi lần Quan Nguyên Hạc trêu chọc Tuệ An, Tuệ An đều là người hưởng thụ, nàng phát tín hiệu cho phép, y mới dám phóng túng không thôi.
Thế nhưng đêm nay Quan Nguyên Hạc phát hiện Tuệ An là thật sự không muốn, cho nên tuy y muốn đến chết, nhưng y cũng không phải là người bất chấp mặt mũi cưỡng ép nữ tử, vì thế liền mạnh mẽ nhịn xuống khát khao trong lòng.
Mà hôm nay Tuệ An lại nhanh như vậy đã ngủ say, cái này càng làm Quan Nguyên Hạc không thoải mái hơn, y có chút bực bội nắm tay thành quả đấm, trong lòng cười khổ, nếu còn bị nàng lăn qua lăn lại như vậy mấy lần chỉ sợ y thật sự hỏng mất!
Lại qua một hồi, cảm giác hạ thân bớt đau đớn, y mới thở dài một tiếng, ôm Tuệ An vào lòng, nhắm mắt định thần. Quan Nguyên Hạc từ biên cương một đường trở về liền vội vàng chuẩn bị cho ngày đại hôn, vốn đã mệt nhọc quá nhiều, rất nhanh cũng chìm vào giấc ngủ.
Tối nay bên trong Quan phủ lại là một đêm không ngủ.
Trong Phúc Đức viện của Định Quốc phu nhân.
Hỉ bà từ phòng tân hôn đi ra, cầm trên tay một hộp gỗ nhỏ, vội vã bước tới Phúc Đức viện.
Bấy giờ sắc trời đã không còn sớm, vậy mà cửa Phúc Đức viện vẫn còn mở toang, Khương mama đứng ở ngưỡng cửa của viện nhìn quanh, thấy hỉ bà đi đến, trong tay còn cầm một hộp gỗ tử đàn, trên mặt vui mừng thấy rõ, tức khắc nở nụ cười.
Hỉ bà thấy Khương mama cũng cười một tiếng, nói:
“Ta nghĩ lão thái quân chỉ sợ sẽ không an giấc.”
Hai người nói chuyện một hồi, Khương mama liền mang hỉ bà vào phòng, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Định Quốc phu nhân đang dựa trên nhuyễn tháp chợp mắt, nghe được động tĩnh nâng lên thân thể, vẻ mặt lo lắng nhìn ra cửa, gặp Khương mama mang theo hỉ bà tiến đến, không khỏi cười tươi rói.
Khương mama đã là cười giành nói:
“Chúc mừng lão thái quân, ít ngày nữa người liền có thể ôm chắt trai rồi!”
Bà nói dứt lời, nhận lấy cái hộp trong tay hỉ bà, Định Quốc phu nhân mở ra liếc mắt nhìn, thấy trên nguyên khăn lốm đốm vệt hồng, không khỏi cười càng thêm vui vẻ, vội nói:
“Thưởng! Thưởng lớn!”
Trên mặt hỉ bà cũng vui mừng không kém, gấp rút quỳ xuống tạ ơn, lúc này mới lại thu hộp lui ra.
Khương mama vẫy lui nha đầu, tiến lên hầu hạ Định Quốc phu nhân cởi áo ngoài, cười nói:
“Đã sớm nói với lão tổ tông khỏi phải lo lắng mà, người cứ không yên lòng mãi. Nhìn xem, đây không phải là thật tốt sao, thiếu phu nhân là Tam thiếu gia một lòng cưới trở về, sao có thể sai!”
Định Quốc phu nhân liền cười, gật đầu nói:
“Ai, ngươi cũng biết đấy, năm đó thằng bé này… Tóm lại là trong lòng có bóng ma, những năm nay nó lại chưa bao giờ để nữ tử đến gần, liền ngay cả hầu hạ bên cạnh đều là gã sai vặt trong nhà, dù là cô nương nào cũng lạnh nhạt thờ ơ…
Mắt thấy đều hai mươi có hơn, thế mà nó vẫn còn không biết đường thông suốt, công tử thiếu gia nhà khác đừng nói hai mươi, chính là kia mười lăm mười sáu còn chưa có nha hoàn thông phòng đều là chuyện lạ. Ngày xưa lúc lão thái gia bằng tuổi Cẩm Nô, Trạch Nhi đều đã lên học đường đọc sách được rồi, ta làm sao có thể không nóng nảy? Trong lòng ta luôn lo lắng, sợ thằng bé này có tật xấu gì…”
Khương mama nghe vậy thở dài, đỡ Định Quốc phu nhân nằm xuống, lại khuyên lơn:
“Lão thái quân chớ nghĩ nhiều, nay Tam thiếu gia đã thành gia lập thất, về sau chờ thiếu phu nhân sinh thêm cho người một chắt trai mập mạp, cũng liền tứ đại đồng đường. Có cháu nội đích tôn, lão gia không thương sao được, nhà ai không phải là do trẻ con mang đến niềm vui, tương lai có cháu trai ở giữa điều hòa, quan hệ của lão gia và Tam thiếu gia cũng có thể hòa hoãn phần nào, từ từ sẽ tốt thôi. Rốt cuộc vẫn là cha con ruột, còn có thể cả đời kết oán hay sao?”
Định Quốc phu nhân gật đầu mà cười, lại than một tiếng, nói:
“Cẩm Nô đứa bé này, trong đầu vẫn ghi hận đây…”
Khương mama liền nói:
“Lão nô thấy thiếu phu nhân là người thông tuệ, lại được Tam thiếu gia thương yêu hết mực, sau này người nói thiếu phu nhân khuyên nhủ nhiều chút ít, tất nhiên sẽ tốt. Lão thái quân hiền lành nhân hậu, Bồ Tát chắc chắn sẽ phù hộ Quan phủ chúng ta. Người đừng suy nghĩ nhiều, con cháu tự có phúc của con cháu.”
Lúc này Định Quốc phu nhân mới hơi giãn lông mày, bà đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, nhìn Khương mama nói:
“Vừa rồi ta nghe ngươi cùng Xảo Bình nha đầu ở bên ngoài thì thầm gì đó, đã xảy ra chuyện gì?”
Khương mama nghe vậy nhân tiện nói:
“Là Vân cô nương ở Mai viện, nói là ăn phải đồ hỏng, nôn đến hôn mê bất tỉnh, lão nô đã kêu đại phu nhìn qua.”
Định Quốc phu nhân sau khi nghe xong thì nhăn mày, Khương mama lại nói:
“Thúy Yên chạy tới Kỳ Phong viện xin gặp Tam thiếu gia, bị mama hồi môn bên người thiếu phu nhân là Phương mama cản trở về.”
Sắc mặt Định Quốc phu nhân liền lạnh hẳn, hồi lâu bà mới hừ một tiếng, nói:
“Gần đây thật sự là càng ngày càng không an tĩnh, thật coi bà già ta là người chết hay sao?”
Khương mama thấy bà tức giận gấp rút khuyên nhủ:
“Lão thái quân cần gì vì những chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận, giờ Trác ca nhi* cũng đã lớn, phu nhân sao có thể không tính toán vì Trác ca nhi cho được.”
*Người xưa thường gọi chung bé trai là ‘ca nhi’, bé gái là ‘tỷ nhi’.
Định Quốc phu nhân nghe vậy liền cười khẩy nói:
“Thật là một kẻ ngu xuẩn! Trác ca nhi nay mới mười hai, liền bị nó cưng chiều không ra thể thống gì, cùng nha hoàn trong phòng lẫn lộn một chỗ, tương lai thì tốt đẹp được đến đâu? Cẩm Nô đã thành gia lập nghiệp, nếu như nó biết điều, Trác ca nhi rốt cuộc vẫn là thân huynh đệ của Cẩm Nô, tương lai lý nào Cẩm Nô không giúp tiểu đệ! Có Cẩm Nô chỉ bảo, che chở, Trác ca nhi còn không nhân sinh mỹ mãn? Không chừng tương lai Cẩm Nô tự mình lập nên công lớn, quý phủ này của chúng ta cũng đừng mong thằng bé để vào mắt. Nó như vậy là muốn làm gì, khiến cho huynh đệ tương tàn? Sao ta lại chọn một đứa con dâu kiến thức hạn hẹp thế cơ chứ!”
Khương mama thở dài, nói:
“Lão thái quân nói đúng lắm, nhưng trên đời này có mấy người thông thấu được chuyện lớn, thấy rõ thiệt hơn trước mắt… Lão thái quân đừng tức giận, sớm nghỉ ngơi thôi.”
Định Quốc phu nhân hừ hai tiếng, lúc này mới lại nói:
“Ngược lại ủy khuất nha đầu ở Mai viện kia, vô duyên vô cớ bị người tính kế, không biết hiện giờ như thế nào, nàng cũng là đứa bé đáng thương, sáng mai ngươi nhớ qua nhìn một chút.”
Khương mama thưa vâng, Định Quốc phu nhân mới nhắm mắt lại, chỉ là hồi lâu vẫn còn thở dài mấy tiếng.
***
Mai viện.
Vân Di nửa chống thân thể từ trên giường muốn xuống, mặt mũi tái nhợt, mồ hôi giăng đầy trán, vú nuôi của nàng là Thù mama tiến đến nhìn thấy một màn này, bà kinh hãi gấp rút đặt chén thuốc trong tay lên bàn chạy vội qua, đỡ lấy Vân di, gấp giọng nói:
“Cô nương đây là muốn làm gì! Đều nôn đến hôn mê hai lần, sao còn không an tĩnh mà nằm, thân thể của cô nương vốn đã yếu ớt, lăn qua lăn lại đi xuống, chỉ sợ càng tốn thời gian điều dưỡng. Mau nằm xuống, nghe lời vú nuôi, chuyện gì cũng phải chờ sáng mai rồi nói sau.”
Vân Di lại lắc đầu, ngón tay mảnh khảnh đè lại tay Thù mama, yếu ớt nói:
“Ta nghĩ mãi vẫn không yên lòng, hôm nay là ngày lành của Quan tướng quân, nếu như chị dâu vì chuyện của ta mà lòng mang khúc mắc với ngài ấy, bảo ta làm sao có thể yên giấc…”
Thù mama nghe vậy chỉ thở dài, cứng rắn đẩy nàng về giường, khuyên nhủ:
“Lão nô đã phái Hỉ Nhi đứng ngoài Kỳ Phong viện nhìn, cô nương trước cứ thả lỏng tâm tình, chuyện hôm nay đều trách lão nô, chỉ cho rằng chén tổ yến kia có thể bổ thân thể, nhưng lại thành hại cô nương! Cô nương vừa nôn ọe không ngừng, lão nô liền luống cuống chân tay, cũng không xem đây là tình huống nào, mới bảo Thúy Yên chạy sang bên kia. Ngàn phòng vạn phòng cũng không ngờ hôm nay lại xảy ra đường rẽ lớn như vậy, lão nô phụ sự phó thác của cô nương!”
Thù mama nói xong liền quỳ xuống, Vân Di thấy thế gấp rút đỡ bà, nói:
“Vú nuôi đừng nói như vậy, mấy năm nay nếu không có vú nuôi, ta đã sớm không sống nổi nữa. Người ta vắt óc tìm mưu kế hãm hại chúng ta, phòng được hôm nay cũng chẳng phòng được ngày mai, những năm nay liên tục được Quan tướng quân che chở, ta lại chỉ gây thêm phiền toái cho người ta, nếu khiến ngài ấy cùng chị dâu nảy sinh hiềm khích, ta còn biết sống thế nào…”
Thù mama thấy nàng lo lắng, vẻ mặt sầu khổ, liền khuyên nhủ:
“Cô nương yên tâm đi, nghe nói thiếu phu nhân là người do Quan tướng quân đích thân chọn lựa, có thể vào được mắt của Quan tướng quân, tất nhiên thông tuệ có thừa. Sáng mai cô nương nói rõ ràng với nàng là được, còn nữa, lúc này cô nương chạy tới Kỳ Phong viện để làm gì? Ngược lại càng làm thiếu phu nhân nghĩ nhiều, lúc này sắc trời đã quá trễ, chỉ sợ Quan tướng quân cùng thiếu phu nhân đã an giấc, cô nương ngàn lần không thể đi.”
Vân Di nghe vậy mặt hơi ngẩn ra, sau đó mới nở nụ cười, lắc đầu nói:
“Là ta vừa cuống cuồng lên liền phạm lỗi…”
Nàng quả nhiên không kiên trì nữa, nằm ở trên giường, tùy ý Thù mama thay nàng đắp chăn mền, Thù mama nhìn sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, trong lòng thầm lôi tám đời tổ tông người hạ độc ra mà mắng, đau lòng nói:
“Sớm biết cuộc sống ăn nhờ ở đậu khổ sở như vậy, trước kia vú nuôi cho dù liều mạng cũng phải che chở cô nương tại Hưng An sống tiếp.”
Vân Di lại nhắm mắt than khẽ, chỉ nói:
“Vú nuôi đừng nói nữa, dáng vẻ ta như vậy, nếu còn ở Hưng An, không biết sớm đã rơi vào kết cục gì rồi… Huống chi kinh thành này ta nhất định phải tới, ta sẽ không để Đại ca chết oan vô ích!”
Thù mama nhìn khuôn mặt dù tái nhợt nhưng vẫn mười phần lộ vẻ tuyệt sắc vô song của Vân Di, không khỏi thở dài từng tiếng.
Cô nương mang dung mạo như vậy, thiếu gia lại qua đời, Hưng An chỉ có hai ba nhà thân thích không xa không gần, cũng đều là lũ người thấy lợi quên nghĩa, cô nương nói rất đúng, với gương mặt của cô nương, nếu như không có người che chở, làm sao yên ổn mà sống cho được.
Chỉ có tại gia môn tri thư đạt lễ như Quan phủ, phía trên lại có Quan tướng quân che chở, mấy người bọn họ mới bình bình an an sống được đến hôm nay. Tuy là ăn nhờ ở đậu, bị người khinh khỉnh, lại khắp nơi không được tự do, nói năng càng cẩn thận từng câu từng chữ, nhưng rốt cuộc cũng không cần ngày ngày lo lắng bị người mơ ước, như thế là quá đủ rồi.
Nỗi oan của thiếu gia, trong lòng cô nương nghĩ gì, vú nuôi bà đây cũng có thể đoán được đôi phần, thế nhưng hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống người ta, sao có thể nói vào là vào được. Nay trong phủ này mấy người bọn họ cả ngày ru rú trong nhà lại vẫn bị người tính kế như thế, huống chi là trong cung kia!
Cô nương thân thể yếu đuối, nếu thật muốn vào cung, vừa không có gia tộc hùng hậu chống lưng, lại chẳng có lòng tính toán mưu sâu kế hiểm, há có thể sống sót bao nhiêu ngày? Chỉ sợ còn chưa vì thiếu gia rửa sạch oan khuất, cô nương đã muốn hương tiêu ngọc vẫn giữa tầng tầng cung cấm đó…
Thù mama nghĩ tới đây, sắc mặt tái mét, chỉ là bà nhìn thấy không lâu sau Vân Di đã ngủ say, liền đau lòng đỏ mắt, dém chăn cho nàng cẩn thận, bà mới ngồi ở một bên, mượn ánh đèn mờ nhạt khâu vá xiêm y.
***
Tuệ An là bị nhột tỉnh lại, trong mộng một con mèo đen lông xù dùng đôi mắt màu xanh lục nhìn nàng, nằm ở trên người không ngừng dùng cái đuôi quét qua da thịt nàng, nàng đẩy nó ra, nó liền dời sang chỗ khác quét, làm cho nàng nhộn nhạo khó chịu.
Nàng liền hết kiên nhẫn, vung một cái tát về phía con mèo đen, mèo đen kia giống như nổi giận, vươn móng vuốt chộp vào ngực nàng, làm nàng đau, cảm giác kia quá mức chân thật, Tuệ An liền mạnh mẽ mở mắt.
Đập vào mắt là hình ảnh Quan Nguyên Hạc nằm trên người nàng, đang lườm nàng trắng mắt, trong đôi con ngươi đen như mực trong tràn ngập yêu thương cùng sủng ái, mà tay của nàng lại phủ trên má y, bị y dùng tay đè lại.
Tuệ An nhất thời có chút sững sờ, không làm rõ được vì sao ở khuê phòng trong Dung Lê viện, còn là trên giường của nàng bỗng dưng lại có thêm một người?
Nàng chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ tới chuyện ngày hôm qua, gặp xiêm y bị Quan Nguyên Hạc kéo mở, nàng gấp rút kéo lại, liếc nhìn ánh mặt trời mờ mờ ảo ảo bên ngoài, nói:
“Giờ nào rồi?”
Quan Nguyên Hạc thấy nàng tỉnh lại liền kéo y phục, trong lòng cũng có chút buồn bực, một tay nắm chặt eo nàng, chính mình thì nằm soài trên giường, cánh tay dùng sức ôm Tuệ An lên, khiến nàng nằm sấp trên người mình.
Long trời lở đất một phen, Tuệ An cả kinh, hoàn toàn tỉnh táo lại, thấy Quan Nguyên Hạc dùng đôi mắt nóng bỏng nhìn mình, Tuệ An chỉ cảm thấy này tư thế quá làm cho người khó xử, vừa mới động đậy người một cái, Quan Nguyên Hạc liền sít sao bóp chặt sau lưng nàng, làm nàng càng áp sát vào người mình, liếc nhìn cổ áo nửa hở nửa kín của nàng, y cười một tiếng, đầu hơi nâng chạm vào lỗ tai Tuệ An, thấp giọng nói:
“Như vậy nhìn đẹp hơn, ta một tay đều cầm không được đây…”
Y nói liền lấy tay xoa nắn đỉnh tuyết phong bên phải của Tuệ An, vân vê một hồi liền muốn dò xét vào bên trong quần áo, Tuệ An kinh hãi, lại cảm giác sắc trời đã không còn sớm, nghe bên ngoài đầy tiếng bước chân bọn nha hoàn qua qua lại lại, liền đỏ mặt giãy giụa, trong miệng khẽ năn nỉ:
“Chàng mau thả ta ra, đừng để bọn nha đầu nhìn thấy… Hôm nay còn phải gặp người thân trong nhà nữa, nếu như chậm trễ, ta còn mặt mũi nào mà sống!”
Một giấc này Quan Nguyên Hạc ngủ cực chìm, chỉ tỉnh trước Tuệ An một khắc, y biết canh giờ không còn sớm, thật cũng không nghĩ như thế nào, chỉ có điều y mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mà ngọt ngào của Tuệ An nằm trong vòng tay của mình, cảm thụ được mình ôm lấy chính là một cơ thể băng cơ ngọc cốt, y liền không nhịn được vuốt ve nàng hai cái.
Nay nhìn Tuệ An nóng nảy, y lại càng thêm vui vẻ, khóe môi cong lên cười một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tuệ An, chỉ nghĩ trên đời này sao lại có tiểu yêu tinh đáng yêu nhường này. Đôi gò má ửng đỏ diễm lệ như ánh bình minh rạng sáng, da thịt thì vô cùng mịn màng, còn có ánh mắt trong veo tựa nước hồ mùa thu, chính là ngủ một giấc cũng vẫn xinh đẹp sáng rỡ, một chút mờ mịt cũng không có.
Y không khỏi đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, dùng đầu ngón tay thô cứng xoa xoa hai cái, thấy trên da thịt lại thực sự in dấu hai vết hồng hồng, trong mắt y liền thoáng hiện lên nét ngạc nhiên cảm thán. Nghĩ tới nàng mềm mại yếu ớt như vậy, Quan Nguyên Hạc liền hối hận đêm qua mình quá mức lỗ mãng, nếu không hiện tại Tuệ An sao có thể sợ sệt mỗi khi y vuốt ve cơ chứ, loại cảm giác bị nàng ghét bỏ này thật đúng là khó chịu…
Y nghĩ vậy, nhân tiện nói:
“Hôn ta, ta liền buông ra.”
Tuệ An nghe thế, không khỏi hờn dỗi trừng mắt liếc y một cái, hai gò má lại càng đỏ rực, nghe được động tĩnh bên ngoài, nàng rất sợ trì hoãn canh giờ, lại cũng sợ nha đầu tiến vào gọi, không khỏi giãy giụa nói:
“Chàng mau buông ra, trời… Trời đều sáng rồi!”
Quan Nguyên Hạc nhưng lại không sợ hãi, ánh mắt sâu kín nhìn Tuệ An, cố chấp nói:
“Mau hôn ta, nếu không ta mặc kệ, sẽ lột sạch nàng!”
Tuệ An nhìn y, chỉ cảm thấy y giờ phút này giống như đứa bé giở trò làm nũng, rõ ràng bình thường tính tình y lạnh lùng như vậy, sao có thể thoáng cái xoay người biến thành đứa bé bị tổn thương, vừa ủy khuất lại ngang nhiên đòi nàng dỗ dành đây!
Tuệ An trừng mắt nhìn y, trong lòng liền dâng lên một tia ngọt ngào, hai má nóng bỏng, nhưng lại run run lông mi cúi đầu hôn xuống bạc môi kiên nghị của y.
Ánh mắt Quan Nguyên Hạc sáng lên, thấy hai má hồng thành đóa hải đường nở rộ ngày xuân, tâm tình y rất tốt, trước khi Tuệ An rời khỏi liền nhanh chóng đè lại gáy nàng, làm sâu hơn nụ hôn này.
Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng nha đầu dè dặt nói vọng vào, y mới vỗ vỗ cái mông nhỏ của Tuệ An, buông lỏng tay tha cho nàng.
Tuệ An gấp rút một xoay người xuống giường, như con thỏ nhỏ trốn thoát khỏi miệng sói mà cầm giày lao vào tịnh phòng, Quan Nguyên Hạc nhìn dáng vẻ nàng chạy trối chết, y cong môi cười, trong lòng suy nghĩ, thật là nha đầu khờ, hôm nay đã vào cửa của y, nàng còn có thể chạy đi nơi nào.
Đợi nàng từ tịnh phòng đi ra, Quan Nguyên Hạc đã không còn trong phòng, Tuệ An thở phào nhẹ nhõm, ngồi vào trước bàn trang điểm, Phương mama liền bắt đầu chải tóc cho nàng. Thấy sắc mặt Tuệ An ửng đỏ, ánh mắt trong suốt, chân mày khóe mắt tràn đầy quyến rũ, dáng người cũng nhẹ nhàng thoải mái, bà không khỏi cười tít mắt. Trong lòng suy nghĩ vẫn là cô gia tuổi lớn hiểu chuyện, lại thương yêu cô nương như vậy.
Tuệ An ngồi xuống, Phương mama vừa chải tóc cho nàng, vừa nói:
“Hôm qua lão nô đã đi nghe ngóng, biết từ Kỳ Phong viện bên này đến Phúc Đức viện của lão thái quân chỉ cần đi qua hai cửa thuỳ hoa là được, chưa đến thời gian một chung trà liền có thể tới nơi. Lão thái quân ngày thường dậy vào giờ Mão, sau khi dậy bà sẽ đến tiểu Phật đường tụng kinh chừng hai khắc, lúc này mới dời bước dùng bữa.
Bình thường bà cũng không gọi các phu nhân qua hầu hạ dùng đồ ăn, vài vị phu nhân đều là giờ Thìn mới qua thỉnh an, sáng sớm hôm nay lại khác, ít nhất giờ Mão ba khắc mọi người sẽ qua bên đó. Hôm nay cô nương phải qua kính trà, vẫn nên tới sớm thì hơn, bây giờ vừa mới sang giờ Mẹo, cô nương dùng xong bữa sáng rồi đi là vừa.”
Phương mama một bên nói một bên búi cho Tuệ An kiểu tóc rườm rà cao quý, lại chọn lấy một bộ trang sức hoa lệ có gắn đông châu bằng vàng cài lên, thêm một đôi khuyên tai hồng ngọc hình giọt nước, xong xuôi mới cười nói:
“Cô nương ăn mặc như vậy, vừa phú quý lại ưa nhìn, lão thái quân vừa gặp nhất định sẽ thích.”
Tuệ An sớm đã gặp qua Định Quốc phu nhân, có thích hay không cũng không phải một cách ăn mặc liền có thể thay đổi, nàng biết Phương mama là để tâm chuyện đêm qua, nên mới tận lực thu thập nàng thành đẹp đẽ cao sang, quý khí bức người, nắm tay Phương mama, nàng nhẹ giọng nói:
“Vú nuôi yên tâm, nay ta có phủ Phượng Dương hầu, lại có Thái hậu chở che, cậu lại càng một lòng quan tâm ta, ta phú quý đã có, đến đây không cầu tài cũng chẳng vì lợi, chúng ta đường lui rộng lớn, còn phải sợ gì? Ta đến phủ này là muốn cùng chàng sống vui vẻ qua ngày, không phải đến để cho người ta khinh bỉ, ta chỉ cầu có được lòng của phu quân, còn những người khác… Nếu ai dám ức hiếp ta, ta nhưng lại không nhường bước! Cũng vạn không có chuyện cắn răng chịu đựng!”
Thế nhưng cứ nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Tuệ An rốt cuộc vẫn phiền muộn không yên. Chỉ là Quan Nguyên Hạc đã xem đến mức này, cho dù hỏi lại e rằng cũng không hỏi được gì, nàng chỉ có thể nhẫn nại tính tình ngày mai gặp mặt vị kia một chút.
Nàng nghĩ vậy, nào có tâm tư thân mật cùng Quan Nguyên Hạc, đưa tay đẩy y ra, liền bọc chăn mền hướng lăn vào giữa giường, bĩu môi nói:
“Đã nói tối nay không được, ta muốn đi ngủ!”
Vừa rồi rõ ràng là nàng trêu chọc mình trước!
Quan Nguyên Hạc cứng lưỡi, trừng mắt nhìn Tuệ An, tức đến run người, nhưng cũng không thể ép buộc nàng, trừng một hồi thấy Tuệ An đúng là một chút ý tứ thỏa hiệp cũng không có, y không khỏi bổ nhào vào trên người Tuệ An, hung ác cắn lên môi nàng, trầm giọng nói:
“Nàng nhẫn tâm!”
Nói xong nhưng lại xoay người ra ngoài, đưa lưng về phía Tuệ An tỏ ý nóng giận, Tuệ An nhìn không khỏi cả cười, ngây ngốc nhìn y tức giận, lúc này mới buông chăn mền nghiêng người qua, từ phía sau ôm lấy hông Quan Nguyên Hạc.
Thân thể Quan Nguyên Hạc cứng đờ, nhưng cũng hiểu Tuệ An tối nay là quyết định không mặc mình làm càn nữa, trong lòng y khó chịu, nhưng cánh tay nhỏ bé của nàng vòng quanh eo mình, rốt cuộc vẫn khiến y sinh lòng thương tiếc, qua một hồi y mới khẽ hừ lạnh, xoay người lại kéo thê tử vào trong lòng.
Tuệ An giương môi cười cười, nhắm mắt lại rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Mỗi lần Quan Nguyên Hạc trêu chọc Tuệ An, Tuệ An đều là người hưởng thụ, nàng phát tín hiệu cho phép, y mới dám phóng túng không thôi.
Thế nhưng đêm nay Quan Nguyên Hạc phát hiện Tuệ An là thật sự không muốn, cho nên tuy y muốn đến chết, nhưng y cũng không phải là người bất chấp mặt mũi cưỡng ép nữ tử, vì thế liền mạnh mẽ nhịn xuống khát khao trong lòng.
Mà hôm nay Tuệ An lại nhanh như vậy đã ngủ say, cái này càng làm Quan Nguyên Hạc không thoải mái hơn, y có chút bực bội nắm tay thành quả đấm, trong lòng cười khổ, nếu còn bị nàng lăn qua lăn lại như vậy mấy lần chỉ sợ y thật sự hỏng mất!
Lại qua một hồi, cảm giác hạ thân bớt đau đớn, y mới thở dài một tiếng, ôm Tuệ An vào lòng, nhắm mắt định thần. Quan Nguyên Hạc từ biên cương một đường trở về liền vội vàng chuẩn bị cho ngày đại hôn, vốn đã mệt nhọc quá nhiều, rất nhanh cũng chìm vào giấc ngủ.
Tối nay bên trong Quan phủ lại là một đêm không ngủ.
Trong Phúc Đức viện của Định Quốc phu nhân.
Hỉ bà từ phòng tân hôn đi ra, cầm trên tay một hộp gỗ nhỏ, vội vã bước tới Phúc Đức viện.
Bấy giờ sắc trời đã không còn sớm, vậy mà cửa Phúc Đức viện vẫn còn mở toang, Khương mama đứng ở ngưỡng cửa của viện nhìn quanh, thấy hỉ bà đi đến, trong tay còn cầm một hộp gỗ tử đàn, trên mặt vui mừng thấy rõ, tức khắc nở nụ cười.
Hỉ bà thấy Khương mama cũng cười một tiếng, nói:
“Ta nghĩ lão thái quân chỉ sợ sẽ không an giấc.”
Hai người nói chuyện một hồi, Khương mama liền mang hỉ bà vào phòng, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Định Quốc phu nhân đang dựa trên nhuyễn tháp chợp mắt, nghe được động tĩnh nâng lên thân thể, vẻ mặt lo lắng nhìn ra cửa, gặp Khương mama mang theo hỉ bà tiến đến, không khỏi cười tươi rói.
Khương mama đã là cười giành nói:
“Chúc mừng lão thái quân, ít ngày nữa người liền có thể ôm chắt trai rồi!”
Bà nói dứt lời, nhận lấy cái hộp trong tay hỉ bà, Định Quốc phu nhân mở ra liếc mắt nhìn, thấy trên nguyên khăn lốm đốm vệt hồng, không khỏi cười càng thêm vui vẻ, vội nói:
“Thưởng! Thưởng lớn!”
Trên mặt hỉ bà cũng vui mừng không kém, gấp rút quỳ xuống tạ ơn, lúc này mới lại thu hộp lui ra.
Khương mama vẫy lui nha đầu, tiến lên hầu hạ Định Quốc phu nhân cởi áo ngoài, cười nói:
“Đã sớm nói với lão tổ tông khỏi phải lo lắng mà, người cứ không yên lòng mãi. Nhìn xem, đây không phải là thật tốt sao, thiếu phu nhân là Tam thiếu gia một lòng cưới trở về, sao có thể sai!”
Định Quốc phu nhân liền cười, gật đầu nói:
“Ai, ngươi cũng biết đấy, năm đó thằng bé này… Tóm lại là trong lòng có bóng ma, những năm nay nó lại chưa bao giờ để nữ tử đến gần, liền ngay cả hầu hạ bên cạnh đều là gã sai vặt trong nhà, dù là cô nương nào cũng lạnh nhạt thờ ơ…
Mắt thấy đều hai mươi có hơn, thế mà nó vẫn còn không biết đường thông suốt, công tử thiếu gia nhà khác đừng nói hai mươi, chính là kia mười lăm mười sáu còn chưa có nha hoàn thông phòng đều là chuyện lạ. Ngày xưa lúc lão thái gia bằng tuổi Cẩm Nô, Trạch Nhi đều đã lên học đường đọc sách được rồi, ta làm sao có thể không nóng nảy? Trong lòng ta luôn lo lắng, sợ thằng bé này có tật xấu gì…”
Khương mama nghe vậy thở dài, đỡ Định Quốc phu nhân nằm xuống, lại khuyên lơn:
“Lão thái quân chớ nghĩ nhiều, nay Tam thiếu gia đã thành gia lập thất, về sau chờ thiếu phu nhân sinh thêm cho người một chắt trai mập mạp, cũng liền tứ đại đồng đường. Có cháu nội đích tôn, lão gia không thương sao được, nhà ai không phải là do trẻ con mang đến niềm vui, tương lai có cháu trai ở giữa điều hòa, quan hệ của lão gia và Tam thiếu gia cũng có thể hòa hoãn phần nào, từ từ sẽ tốt thôi. Rốt cuộc vẫn là cha con ruột, còn có thể cả đời kết oán hay sao?”
Định Quốc phu nhân gật đầu mà cười, lại than một tiếng, nói:
“Cẩm Nô đứa bé này, trong đầu vẫn ghi hận đây…”
Khương mama liền nói:
“Lão nô thấy thiếu phu nhân là người thông tuệ, lại được Tam thiếu gia thương yêu hết mực, sau này người nói thiếu phu nhân khuyên nhủ nhiều chút ít, tất nhiên sẽ tốt. Lão thái quân hiền lành nhân hậu, Bồ Tát chắc chắn sẽ phù hộ Quan phủ chúng ta. Người đừng suy nghĩ nhiều, con cháu tự có phúc của con cháu.”
Lúc này Định Quốc phu nhân mới hơi giãn lông mày, bà đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, nhìn Khương mama nói:
“Vừa rồi ta nghe ngươi cùng Xảo Bình nha đầu ở bên ngoài thì thầm gì đó, đã xảy ra chuyện gì?”
Khương mama nghe vậy nhân tiện nói:
“Là Vân cô nương ở Mai viện, nói là ăn phải đồ hỏng, nôn đến hôn mê bất tỉnh, lão nô đã kêu đại phu nhìn qua.”
Định Quốc phu nhân sau khi nghe xong thì nhăn mày, Khương mama lại nói:
“Thúy Yên chạy tới Kỳ Phong viện xin gặp Tam thiếu gia, bị mama hồi môn bên người thiếu phu nhân là Phương mama cản trở về.”
Sắc mặt Định Quốc phu nhân liền lạnh hẳn, hồi lâu bà mới hừ một tiếng, nói:
“Gần đây thật sự là càng ngày càng không an tĩnh, thật coi bà già ta là người chết hay sao?”
Khương mama thấy bà tức giận gấp rút khuyên nhủ:
“Lão thái quân cần gì vì những chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận, giờ Trác ca nhi* cũng đã lớn, phu nhân sao có thể không tính toán vì Trác ca nhi cho được.”
*Người xưa thường gọi chung bé trai là ‘ca nhi’, bé gái là ‘tỷ nhi’.
Định Quốc phu nhân nghe vậy liền cười khẩy nói:
“Thật là một kẻ ngu xuẩn! Trác ca nhi nay mới mười hai, liền bị nó cưng chiều không ra thể thống gì, cùng nha hoàn trong phòng lẫn lộn một chỗ, tương lai thì tốt đẹp được đến đâu? Cẩm Nô đã thành gia lập nghiệp, nếu như nó biết điều, Trác ca nhi rốt cuộc vẫn là thân huynh đệ của Cẩm Nô, tương lai lý nào Cẩm Nô không giúp tiểu đệ! Có Cẩm Nô chỉ bảo, che chở, Trác ca nhi còn không nhân sinh mỹ mãn? Không chừng tương lai Cẩm Nô tự mình lập nên công lớn, quý phủ này của chúng ta cũng đừng mong thằng bé để vào mắt. Nó như vậy là muốn làm gì, khiến cho huynh đệ tương tàn? Sao ta lại chọn một đứa con dâu kiến thức hạn hẹp thế cơ chứ!”
Khương mama thở dài, nói:
“Lão thái quân nói đúng lắm, nhưng trên đời này có mấy người thông thấu được chuyện lớn, thấy rõ thiệt hơn trước mắt… Lão thái quân đừng tức giận, sớm nghỉ ngơi thôi.”
Định Quốc phu nhân hừ hai tiếng, lúc này mới lại nói:
“Ngược lại ủy khuất nha đầu ở Mai viện kia, vô duyên vô cớ bị người tính kế, không biết hiện giờ như thế nào, nàng cũng là đứa bé đáng thương, sáng mai ngươi nhớ qua nhìn một chút.”
Khương mama thưa vâng, Định Quốc phu nhân mới nhắm mắt lại, chỉ là hồi lâu vẫn còn thở dài mấy tiếng.
***
Mai viện.
Vân Di nửa chống thân thể từ trên giường muốn xuống, mặt mũi tái nhợt, mồ hôi giăng đầy trán, vú nuôi của nàng là Thù mama tiến đến nhìn thấy một màn này, bà kinh hãi gấp rút đặt chén thuốc trong tay lên bàn chạy vội qua, đỡ lấy Vân di, gấp giọng nói:
“Cô nương đây là muốn làm gì! Đều nôn đến hôn mê hai lần, sao còn không an tĩnh mà nằm, thân thể của cô nương vốn đã yếu ớt, lăn qua lăn lại đi xuống, chỉ sợ càng tốn thời gian điều dưỡng. Mau nằm xuống, nghe lời vú nuôi, chuyện gì cũng phải chờ sáng mai rồi nói sau.”
Vân Di lại lắc đầu, ngón tay mảnh khảnh đè lại tay Thù mama, yếu ớt nói:
“Ta nghĩ mãi vẫn không yên lòng, hôm nay là ngày lành của Quan tướng quân, nếu như chị dâu vì chuyện của ta mà lòng mang khúc mắc với ngài ấy, bảo ta làm sao có thể yên giấc…”
Thù mama nghe vậy chỉ thở dài, cứng rắn đẩy nàng về giường, khuyên nhủ:
“Lão nô đã phái Hỉ Nhi đứng ngoài Kỳ Phong viện nhìn, cô nương trước cứ thả lỏng tâm tình, chuyện hôm nay đều trách lão nô, chỉ cho rằng chén tổ yến kia có thể bổ thân thể, nhưng lại thành hại cô nương! Cô nương vừa nôn ọe không ngừng, lão nô liền luống cuống chân tay, cũng không xem đây là tình huống nào, mới bảo Thúy Yên chạy sang bên kia. Ngàn phòng vạn phòng cũng không ngờ hôm nay lại xảy ra đường rẽ lớn như vậy, lão nô phụ sự phó thác của cô nương!”
Thù mama nói xong liền quỳ xuống, Vân Di thấy thế gấp rút đỡ bà, nói:
“Vú nuôi đừng nói như vậy, mấy năm nay nếu không có vú nuôi, ta đã sớm không sống nổi nữa. Người ta vắt óc tìm mưu kế hãm hại chúng ta, phòng được hôm nay cũng chẳng phòng được ngày mai, những năm nay liên tục được Quan tướng quân che chở, ta lại chỉ gây thêm phiền toái cho người ta, nếu khiến ngài ấy cùng chị dâu nảy sinh hiềm khích, ta còn biết sống thế nào…”
Thù mama thấy nàng lo lắng, vẻ mặt sầu khổ, liền khuyên nhủ:
“Cô nương yên tâm đi, nghe nói thiếu phu nhân là người do Quan tướng quân đích thân chọn lựa, có thể vào được mắt của Quan tướng quân, tất nhiên thông tuệ có thừa. Sáng mai cô nương nói rõ ràng với nàng là được, còn nữa, lúc này cô nương chạy tới Kỳ Phong viện để làm gì? Ngược lại càng làm thiếu phu nhân nghĩ nhiều, lúc này sắc trời đã quá trễ, chỉ sợ Quan tướng quân cùng thiếu phu nhân đã an giấc, cô nương ngàn lần không thể đi.”
Vân Di nghe vậy mặt hơi ngẩn ra, sau đó mới nở nụ cười, lắc đầu nói:
“Là ta vừa cuống cuồng lên liền phạm lỗi…”
Nàng quả nhiên không kiên trì nữa, nằm ở trên giường, tùy ý Thù mama thay nàng đắp chăn mền, Thù mama nhìn sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, trong lòng thầm lôi tám đời tổ tông người hạ độc ra mà mắng, đau lòng nói:
“Sớm biết cuộc sống ăn nhờ ở đậu khổ sở như vậy, trước kia vú nuôi cho dù liều mạng cũng phải che chở cô nương tại Hưng An sống tiếp.”
Vân Di lại nhắm mắt than khẽ, chỉ nói:
“Vú nuôi đừng nói nữa, dáng vẻ ta như vậy, nếu còn ở Hưng An, không biết sớm đã rơi vào kết cục gì rồi… Huống chi kinh thành này ta nhất định phải tới, ta sẽ không để Đại ca chết oan vô ích!”
Thù mama nhìn khuôn mặt dù tái nhợt nhưng vẫn mười phần lộ vẻ tuyệt sắc vô song của Vân Di, không khỏi thở dài từng tiếng.
Cô nương mang dung mạo như vậy, thiếu gia lại qua đời, Hưng An chỉ có hai ba nhà thân thích không xa không gần, cũng đều là lũ người thấy lợi quên nghĩa, cô nương nói rất đúng, với gương mặt của cô nương, nếu như không có người che chở, làm sao yên ổn mà sống cho được.
Chỉ có tại gia môn tri thư đạt lễ như Quan phủ, phía trên lại có Quan tướng quân che chở, mấy người bọn họ mới bình bình an an sống được đến hôm nay. Tuy là ăn nhờ ở đậu, bị người khinh khỉnh, lại khắp nơi không được tự do, nói năng càng cẩn thận từng câu từng chữ, nhưng rốt cuộc cũng không cần ngày ngày lo lắng bị người mơ ước, như thế là quá đủ rồi.
Nỗi oan của thiếu gia, trong lòng cô nương nghĩ gì, vú nuôi bà đây cũng có thể đoán được đôi phần, thế nhưng hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống người ta, sao có thể nói vào là vào được. Nay trong phủ này mấy người bọn họ cả ngày ru rú trong nhà lại vẫn bị người tính kế như thế, huống chi là trong cung kia!
Cô nương thân thể yếu đuối, nếu thật muốn vào cung, vừa không có gia tộc hùng hậu chống lưng, lại chẳng có lòng tính toán mưu sâu kế hiểm, há có thể sống sót bao nhiêu ngày? Chỉ sợ còn chưa vì thiếu gia rửa sạch oan khuất, cô nương đã muốn hương tiêu ngọc vẫn giữa tầng tầng cung cấm đó…
Thù mama nghĩ tới đây, sắc mặt tái mét, chỉ là bà nhìn thấy không lâu sau Vân Di đã ngủ say, liền đau lòng đỏ mắt, dém chăn cho nàng cẩn thận, bà mới ngồi ở một bên, mượn ánh đèn mờ nhạt khâu vá xiêm y.
***
Tuệ An là bị nhột tỉnh lại, trong mộng một con mèo đen lông xù dùng đôi mắt màu xanh lục nhìn nàng, nằm ở trên người không ngừng dùng cái đuôi quét qua da thịt nàng, nàng đẩy nó ra, nó liền dời sang chỗ khác quét, làm cho nàng nhộn nhạo khó chịu.
Nàng liền hết kiên nhẫn, vung một cái tát về phía con mèo đen, mèo đen kia giống như nổi giận, vươn móng vuốt chộp vào ngực nàng, làm nàng đau, cảm giác kia quá mức chân thật, Tuệ An liền mạnh mẽ mở mắt.
Đập vào mắt là hình ảnh Quan Nguyên Hạc nằm trên người nàng, đang lườm nàng trắng mắt, trong đôi con ngươi đen như mực trong tràn ngập yêu thương cùng sủng ái, mà tay của nàng lại phủ trên má y, bị y dùng tay đè lại.
Tuệ An nhất thời có chút sững sờ, không làm rõ được vì sao ở khuê phòng trong Dung Lê viện, còn là trên giường của nàng bỗng dưng lại có thêm một người?
Nàng chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ tới chuyện ngày hôm qua, gặp xiêm y bị Quan Nguyên Hạc kéo mở, nàng gấp rút kéo lại, liếc nhìn ánh mặt trời mờ mờ ảo ảo bên ngoài, nói:
“Giờ nào rồi?”
Quan Nguyên Hạc thấy nàng tỉnh lại liền kéo y phục, trong lòng cũng có chút buồn bực, một tay nắm chặt eo nàng, chính mình thì nằm soài trên giường, cánh tay dùng sức ôm Tuệ An lên, khiến nàng nằm sấp trên người mình.
Long trời lở đất một phen, Tuệ An cả kinh, hoàn toàn tỉnh táo lại, thấy Quan Nguyên Hạc dùng đôi mắt nóng bỏng nhìn mình, Tuệ An chỉ cảm thấy này tư thế quá làm cho người khó xử, vừa mới động đậy người một cái, Quan Nguyên Hạc liền sít sao bóp chặt sau lưng nàng, làm nàng càng áp sát vào người mình, liếc nhìn cổ áo nửa hở nửa kín của nàng, y cười một tiếng, đầu hơi nâng chạm vào lỗ tai Tuệ An, thấp giọng nói:
“Như vậy nhìn đẹp hơn, ta một tay đều cầm không được đây…”
Y nói liền lấy tay xoa nắn đỉnh tuyết phong bên phải của Tuệ An, vân vê một hồi liền muốn dò xét vào bên trong quần áo, Tuệ An kinh hãi, lại cảm giác sắc trời đã không còn sớm, nghe bên ngoài đầy tiếng bước chân bọn nha hoàn qua qua lại lại, liền đỏ mặt giãy giụa, trong miệng khẽ năn nỉ:
“Chàng mau thả ta ra, đừng để bọn nha đầu nhìn thấy… Hôm nay còn phải gặp người thân trong nhà nữa, nếu như chậm trễ, ta còn mặt mũi nào mà sống!”
Một giấc này Quan Nguyên Hạc ngủ cực chìm, chỉ tỉnh trước Tuệ An một khắc, y biết canh giờ không còn sớm, thật cũng không nghĩ như thế nào, chỉ có điều y mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mà ngọt ngào của Tuệ An nằm trong vòng tay của mình, cảm thụ được mình ôm lấy chính là một cơ thể băng cơ ngọc cốt, y liền không nhịn được vuốt ve nàng hai cái.
Nay nhìn Tuệ An nóng nảy, y lại càng thêm vui vẻ, khóe môi cong lên cười một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tuệ An, chỉ nghĩ trên đời này sao lại có tiểu yêu tinh đáng yêu nhường này. Đôi gò má ửng đỏ diễm lệ như ánh bình minh rạng sáng, da thịt thì vô cùng mịn màng, còn có ánh mắt trong veo tựa nước hồ mùa thu, chính là ngủ một giấc cũng vẫn xinh đẹp sáng rỡ, một chút mờ mịt cũng không có.
Y không khỏi đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, dùng đầu ngón tay thô cứng xoa xoa hai cái, thấy trên da thịt lại thực sự in dấu hai vết hồng hồng, trong mắt y liền thoáng hiện lên nét ngạc nhiên cảm thán. Nghĩ tới nàng mềm mại yếu ớt như vậy, Quan Nguyên Hạc liền hối hận đêm qua mình quá mức lỗ mãng, nếu không hiện tại Tuệ An sao có thể sợ sệt mỗi khi y vuốt ve cơ chứ, loại cảm giác bị nàng ghét bỏ này thật đúng là khó chịu…
Y nghĩ vậy, nhân tiện nói:
“Hôn ta, ta liền buông ra.”
Tuệ An nghe thế, không khỏi hờn dỗi trừng mắt liếc y một cái, hai gò má lại càng đỏ rực, nghe được động tĩnh bên ngoài, nàng rất sợ trì hoãn canh giờ, lại cũng sợ nha đầu tiến vào gọi, không khỏi giãy giụa nói:
“Chàng mau buông ra, trời… Trời đều sáng rồi!”
Quan Nguyên Hạc nhưng lại không sợ hãi, ánh mắt sâu kín nhìn Tuệ An, cố chấp nói:
“Mau hôn ta, nếu không ta mặc kệ, sẽ lột sạch nàng!”
Tuệ An nhìn y, chỉ cảm thấy y giờ phút này giống như đứa bé giở trò làm nũng, rõ ràng bình thường tính tình y lạnh lùng như vậy, sao có thể thoáng cái xoay người biến thành đứa bé bị tổn thương, vừa ủy khuất lại ngang nhiên đòi nàng dỗ dành đây!
Tuệ An trừng mắt nhìn y, trong lòng liền dâng lên một tia ngọt ngào, hai má nóng bỏng, nhưng lại run run lông mi cúi đầu hôn xuống bạc môi kiên nghị của y.
Ánh mắt Quan Nguyên Hạc sáng lên, thấy hai má hồng thành đóa hải đường nở rộ ngày xuân, tâm tình y rất tốt, trước khi Tuệ An rời khỏi liền nhanh chóng đè lại gáy nàng, làm sâu hơn nụ hôn này.
Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng nha đầu dè dặt nói vọng vào, y mới vỗ vỗ cái mông nhỏ của Tuệ An, buông lỏng tay tha cho nàng.
Tuệ An gấp rút một xoay người xuống giường, như con thỏ nhỏ trốn thoát khỏi miệng sói mà cầm giày lao vào tịnh phòng, Quan Nguyên Hạc nhìn dáng vẻ nàng chạy trối chết, y cong môi cười, trong lòng suy nghĩ, thật là nha đầu khờ, hôm nay đã vào cửa của y, nàng còn có thể chạy đi nơi nào.
Đợi nàng từ tịnh phòng đi ra, Quan Nguyên Hạc đã không còn trong phòng, Tuệ An thở phào nhẹ nhõm, ngồi vào trước bàn trang điểm, Phương mama liền bắt đầu chải tóc cho nàng. Thấy sắc mặt Tuệ An ửng đỏ, ánh mắt trong suốt, chân mày khóe mắt tràn đầy quyến rũ, dáng người cũng nhẹ nhàng thoải mái, bà không khỏi cười tít mắt. Trong lòng suy nghĩ vẫn là cô gia tuổi lớn hiểu chuyện, lại thương yêu cô nương như vậy.
Tuệ An ngồi xuống, Phương mama vừa chải tóc cho nàng, vừa nói:
“Hôm qua lão nô đã đi nghe ngóng, biết từ Kỳ Phong viện bên này đến Phúc Đức viện của lão thái quân chỉ cần đi qua hai cửa thuỳ hoa là được, chưa đến thời gian một chung trà liền có thể tới nơi. Lão thái quân ngày thường dậy vào giờ Mão, sau khi dậy bà sẽ đến tiểu Phật đường tụng kinh chừng hai khắc, lúc này mới dời bước dùng bữa.
Bình thường bà cũng không gọi các phu nhân qua hầu hạ dùng đồ ăn, vài vị phu nhân đều là giờ Thìn mới qua thỉnh an, sáng sớm hôm nay lại khác, ít nhất giờ Mão ba khắc mọi người sẽ qua bên đó. Hôm nay cô nương phải qua kính trà, vẫn nên tới sớm thì hơn, bây giờ vừa mới sang giờ Mẹo, cô nương dùng xong bữa sáng rồi đi là vừa.”
Phương mama một bên nói một bên búi cho Tuệ An kiểu tóc rườm rà cao quý, lại chọn lấy một bộ trang sức hoa lệ có gắn đông châu bằng vàng cài lên, thêm một đôi khuyên tai hồng ngọc hình giọt nước, xong xuôi mới cười nói:
“Cô nương ăn mặc như vậy, vừa phú quý lại ưa nhìn, lão thái quân vừa gặp nhất định sẽ thích.”
Tuệ An sớm đã gặp qua Định Quốc phu nhân, có thích hay không cũng không phải một cách ăn mặc liền có thể thay đổi, nàng biết Phương mama là để tâm chuyện đêm qua, nên mới tận lực thu thập nàng thành đẹp đẽ cao sang, quý khí bức người, nắm tay Phương mama, nàng nhẹ giọng nói:
“Vú nuôi yên tâm, nay ta có phủ Phượng Dương hầu, lại có Thái hậu chở che, cậu lại càng một lòng quan tâm ta, ta phú quý đã có, đến đây không cầu tài cũng chẳng vì lợi, chúng ta đường lui rộng lớn, còn phải sợ gì? Ta đến phủ này là muốn cùng chàng sống vui vẻ qua ngày, không phải đến để cho người ta khinh bỉ, ta chỉ cầu có được lòng của phu quân, còn những người khác… Nếu ai dám ức hiếp ta, ta nhưng lại không nhường bước! Cũng vạn không có chuyện cắn răng chịu đựng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.