Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 134: Kế hoạch dạy dỗ phu quân của Tuệ An (1)

Tố Tố Tuyết

04/01/2017

Tuệ An tức giận đứng dậy, liền nghe tịnh phòng bên kia cũng vang lên tiếng nước chảy, tiếp theo là một hồi động tĩnh, sau đó lại nghe có tiếng bước chân đi ra ngoài.

Tuệ An sững sờ, trái tim co rúm một chỗ, Xuân Nhi ra bên ngoài dò xét, nhìn Tuệ An cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:

“Hình như cô gia đi ra ngoài…”

Lúc này Tuệ An liền lạnh mặt, một đôi mắt trợn thật lớn, từ trong thùng tắm đi ra ngoài, kéo khăn bông trong tay Xuân Nhi lung tung lau người, một bên khoác áo đơn buộc dây lưng, một bên hung thần ác sát xông ra ngoài!

Xuân Nhi cùng Đông Nhi sợ hết hồn, gặp Tuệ An chân không chạy ra ngoài, sau cơn sững sờ mới nghĩ tới đuổi theo, chỉ là hai người chậm một bước, Tuệ An đã như một trận gió chạy ra khỏi tịnh phòng.

Tuệ An nghe thấy Xuân Nhi nói Quan Nguyên Hạc đi ra ngoài, liền cảm thấy chàng là đi tìm Vân cô nương gì đó kia, không biết sao trong đầu thoáng hiện lên gương mặt những cơ thiếp của Lý Vân Sưởng ở kiếp trước.

Nàng nghĩ tới đây, trong lòng liền đau như bị kim châm, đầu óc còn không kịp phản ứng, thân thể đã làm ra phản ứng theo bản năng, như tên bắn mà xông ra ngoài, nghĩ nếu hôm nay chàng thật dám đối xử với mình như vậy, nàng cũng không cần quản y có mờ ám gì cùng Vân cô nương kia hay không, liền… Trước hết một đao chém y rồi tính sau.

Ai ngờ Tuệ An lao ra tịnh phòng, đã thấy Quan Nguyên Hạc mặc một thân trung y trắng, đang nằm trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ cầm khăn lau tóc.

Quan Nguyên Hạc nghe thấy động tĩnh nhìn qua, gặp Tuệ An vội vàng hấp tấp chạy đến, một tay còn thắt dở nút thắt bên hông, chân để trần, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ, y hơi sững sờ, sau đó sắc mặt liền chìm xuống.

Trong phòng lát đá cẩm thạch, lạnh lẽo hết sức, nàng liền chân trần bước đi, tuy là mùa hè nhưng rốt cuộc nữ tử mảnh mai hơn nam tử, nếu gan bàn chân bị nhiễm khí lạnh lại là không hay!

Quan Nguyên Hạc không biết Tuệ An đây là thế nào, nhưng vẫn tức giận nàng không trân trọng chính mình, lại nghĩ nha hoàn bên người Tuệ An không làm tròn trách nhiệm, nhăn mày đang muốn mở miệng, đã thấy một chân Tuệ An mất đà, cả người tức thì ngã về phía trước, y giật mình, gấp rút ném khăn đi đón.

Tuệ An nhìn thấy Quan Nguyên Hạc vẫn thản nhiên ngồi ở trong phòng, sững sờ liền lập tức dừng chân, chỉ có điều nàng dừng quá đột nhiên, theo lực quán tính đổ về trước, lại thêm dưới chân còn dính nước, mặt đất lại trơn nhẵn bóng loáng, lúc này mới không ổn định được thân thể.

“Cô nương.”

Sau lưng truyền đến tiếng kinh hô của Xuân Nhi, suy cho cùng Tuệ An vẫn là người học qua võ, thật ra lúc ngã cũng không sợ, đang muốn đưa tay chống xuống mặt đất, bên hông lại thêm một cánh tay, sau đó cả người liền được Quan Nguyên Hạc bế lên. Nghênh đón đôi mắt chập chờn lửa giận của Quan Nguyên Hạc, Tuệ An mới trấn định, nghĩ tới vừa rồi lòng mình bỗng dưng hoảng loạn, hốc mắt nhưng lại ửng hồng lên.

Quan Nguyên Hạc nhìn nàng đỏ mắt, lời trách cứ đến bên miệng lại nuốt trở vào, có chút buồn bực nhíu mày, chỉ nói:

“Đây là thế nào? Hoang mang rối loạn làm gì.”

Tuệ An nhìn y, đối với chuyện mình suy nghĩ vẩn vơ, trông gà hoá cuốc, một chút gió thổi cỏ lay liền dựng thẳng lông tơ toàn thân mà xấu hổ cùng cực, cũng chán ghét vô cùng, sắc mặt biến đổi, liền vươn tay ôm chặt lấy Quan Nguyên Hạc, cả người đều ngã vào lòng y, vùi mặt trước ngực y, mở miệng liền hung hăng cắn y một chút.

Trên người Quan Nguyên Hạc khoác hờ một bộ trung y, lộ ra lồng ngực tráng kiện, trên đó còn dính hơi nước, Tuệ An vừa há miệng cắn liền trực tiếp cắn vào mảng da thịt cứng rắn.

Quan Nguyên Hạc chỉ cảm thấy nàng hạ miệng vô cùng ác độc, rất không đúng mực, như muốn trừng phạt mình vì tội tày đình gì đó, y không đề phòng đau đến hít sâu một hơi, nhưng cũng rất thỏa mãn đối với hành động vừa như chiếm hữu lại tựa thân mật này của Tuệ An, trái tim cũng theo mảng da thịt kia run run nhè nhẹ.

Hình như đây là lần đầu tiên nàng chủ động thân mật với mình, tuy là đau, nhưng mỹ nhân ở trong ngực, cũng là cực mãn nguyện…

Quan Nguyên Hạc mơ mơ màng màng nghĩ vậy, thấy Xuân Nhi cùng Đông Nhi mang theo vẻ mặt kinh ngạc đứng ở tịnh phòng há miệng nhìn, chỉ nói hai nha hoàn này của Tuệ An quả thật là không biết điều gì cả. Nhưng y cũng biết hai người này là nha hoàn đắc lực bên cạnh Tuệ An, nhịn xuống cảm giác không vui trong lòng, liền ôm Tuệ An sải bước đi về phía giường.

Trên giường đã sớm đổi đệm chăn mới, vẫn là thuần một màu đỏ thẫm, từng bông hoa lực thêu trên mặt chăn như phát ra ánh sáng hồng thắm, Quan Nguyên Hạc đặt Tuệ An lên giường, lại xoay người tiếp nhận khăn bông trong tay Xuân Nhi, trầm giọng nói:

“Đi ra ngoài.”

Xuân Nhi, Đông Nhi tuy là trong lòng có chút không yên, nhưng cũng không dám nhiều lời, gấp rút lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại có hai người, Quan Nguyên Hạc gặp Tuệ An vùi khuôn mặt nhỏ nhắn trong gối đầu, thực không hiểu nàng đây là thế nào, liền ngồi ở trên giường dùng khăn lau chân cho nàng, lúc này mới nằm xuống bên cạnh Tuệ An, kéo người vào trong lòng, nhè nhẹ vuốt lưng nàng. Y ở bên tai nàng, thấp giọng hỏi:

“Làm sao vậy?”

Lúc này tâm tình Tuệ An đã bình phục, nỗi chua xót cùng lo lắng vừa rồi cũng tan đi, nằm ở trước ngực y, được y ôm trong lòng trấn an, lòng nàng chỉ còn lại bình yên và mãn nguyện.

Nàng biết mình có khúc mắc trong lòng, bị kiếp trước ảnh hưởng không ít, Tuệ An tự nhủ mình phải tin tưởng y, cũng phải tin tưởng chính mình. Nếu cứ luôn như vậy, hơi có động tĩnh nàng liền xù lông làm loạn, nghi thần nghi quỷ, thì chẳng đợi những nữ tử khác nhúng tay vào, mình và chàng sẽ nảy sinh vấn đề trước.

Còn nữa, y và vị Vân cô nương kia còn không biết là chuyện gì đâu, nếu như ngay từ đầu nàng đã rối loạn trận tuyến, mới càng là đẩy y về phía nữ tử khác.

Huống chi trước khi gả nàng đã nghĩ kỹ cả rồi, thích y, cho nên sẽ nỗ lực một lần, dụng tâm tính toán, nếu tương lai vẫn không thể hòa hợp, nàng liền tự mình trở về Hầu phủ thôi, ước chừng cũng không sợ hết đường lui, càng không hối hận do vết thương kiếp trước mà buông tha đoạn tình cảm này…

Không phải trước kia nàng cũng hỏi qua Nhị ca rồi hay sao, hai năm qua Quan Nguyên Hạc quả thật tuân theo ước định, không tiếp xúc nữ tử bên ngoài, dù là đi kỹ viện cũng chưa từng. y không phải người háo sắc, nếu như thực là có ý gì với Vân cô nương kia, há lại có thể đợi đến hôm nay?

Hơn nữa, vừa rồi nhìn y dạng kia… Trên phương diện phòng the, dường như không tìm được lối vào, quẫn bách hết sức…

Tuệ An nghĩ tới những thứ này, trái tim liền buông xuống, đối với tương lai cũng tràn đầy hy vọng, nàng nghe được Quan Nguyên Hạc hỏi han, không khỏi hai gò má ửng hồng.

Ý nghĩ của mình quá dọa người, nguyên nhân vừa rồi mình lo lắng chạy ra tất nhiên không thể nói cho y biết, nếu như nói ra, e rằng y sẽ chỉ cảm thấy mình đố kỵ thành tính mà thôi.

Hai người hiện tại mới bắt đầu tìm hiểu lẫn nhau, y đối với nàng chẳng qua là ưa thích có hơn, không thể làm y lòng chán ghét, về sau sẽ biến thành đề phòng, ngược lại phát sinh mâu thuẫn giữa hai người.



Việc này phải từ từ, chậm rãi tiến hành, cần dụ dỗ dạy bảo, khiến cho y càng ngày càng yêu thích mình, làm y rời khỏi mình một ngày cũng không được, làm y không phải là mình thì được… Đợi đến ngày đó, chẳng phải nàng mới là người quyết định sao, liền có thể tùy hứng làm việc rồi.

Ngọc là phải từ từ điêu khắc, tinh tế mài dũa, dụng tâm tạo hình, không thể gấp gáp…

Thói đời này đối với nữ tử bất công lắm, nếu như muốn có được nhiều hơn người khác, thì tất phải trả giá càng nhiều!

Mẫu thân cũng coi như là bậc nữ trung hào kiệt, nhưng vẫn thua trên mặt cảm tình, chính bản thân nàng kiếp trước cũng rơi vào kết cục như vậy, còn là thua dưới tay loại nữ tử giả dối hám lợi như Tôn Tâm Từ, còn không phải do nàng quá mạnh mẽ cứng rắn, quá không hiểu vận dụng lợi thế của nữ tử ư?

Kiếp này nàng nhất quyết không thể tái phạm sai lầm đó, lúc nên mềm liền không thể cứng, cũng không thể quá mức thẳng thắn, quá mức để ý chàng… Cũng may Quan Nguyên Hạc là mầm non tốt, dùng thêm chút tâm tư thì sớm muộn nàng cũng sẽ có được thứ mình muốn! Còn chuyện của Vân cô nương kia, vẫn là đợi biết rõ ràng hãy nói sau…

Tuệ An nghĩ tới những thứ này, liền ngẩng đầu lên, lại không trả lời câu hỏi của Quan Nguyên Hạc, chỉ nhìn dấu răng rõ rệt trước ngực y, đầy mặt đau lòng xoa lên, nhẹ giọng nói:

“Đau không?”

Quan Nguyên Hạc thấy thanh âm của nàng ngọt mềm như mật, lại tràn ngập thương yêu, một lòng đều hóa thành nước, cúi đầu liền gặp Tuệ An vươn ra lưỡi nhỏ tinh tế liếm nhẹ dấu răng ki!

Dưới ánh nến, Tuệ An ôn nhu mà ngọt ngào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ của nàng tràn ngập đau lòng, cái lưỡi đinh hương mềm mại lướt qua miệng vết thương, làm nơi đó vừa đau vừa ngứa, trực tiếp lan vào tận đáy lòng, Quan Nguyên Hạc như bị sét đánh, hạ thân lúc này liền cứng lên.

Quan Nguyên Hạc chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong nháy mắt thân thể biến hóa, ánh mắt cũng có chút mê ly, làm sao còn tâm trạng hỏi Tuệ An cái gì, nhất thời liền đưa tay bắt lấy cổ tay Tuệ An, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của nàng xuống dưới thân, thanh âm khàn khàn nói:

“Tuệ An, là nơi này… Rất đau…”

Tuệ An chạm vào vật lửa nóng kia, hai gò má liền đỏ thấu, còn không kịp phản ứng, người đã bị Quan Nguyên Hạc áp ở dưới thân thể, sau đó y liền không thể chờ đợi được nữa, giật ra xiêm y lỏng lẻo của nàng, hai tay xoa nắn đôi gò đẫy đà trước ngực nàng, khiến nó hoàn toàn triển khai trong tầm mắt nóng rực của y.

Nơi đó tuyết trắng mượt mà, trên đỉnh là hai viên chân châu đỏ ửng, run run đứng thẳng trong không khí, y lè lưỡi liếm một chút, ngẩng đầu nhìn Tuệ An, trên môi còn mang theo một đường tơ bạc, kết hợp với hạt trân châu đỏ hồng tỏa sáng kia, quả nhiên làm cho người ta hít thở không thông.

Tuệ An nhìn một màn này, lại nhận ra dục vọng khó nén trong đôi con ngươi của y, lúc này đầu óc liền nổ tung, trống ngực đập thình thịch, thân thể nóng lên, bàn tay chạm vào vật ở hạ thân y cũng run rẩy theo.

Quan Nguyên Hạc phát giác được nàng biến hóa, nở nụ cười đầy mê hoặc, y hôn nhẹ lên môi Tuệ An, như đầu độc mà nói:

“Xem, nàng cũng nhớ ta… Tiểu bảo bối, chúng ta lại làm một lần nữa, được hay không?”

Thanh âm của y tràn đầy dụ hoặc, Tuệ An thấy trên mặt y lóe một tia ẩn nhẫn thống khổ, trong ánh mắt thậm chí mang theo cầu xin, phòng tuyến trong lòng liền có xu hướng hoàn toàn sụp đổ.

Tuệ An là người luyện võ, vốn khỏe mạnh hơn nữ tử bình thường, thêm hai năm qua nàng ở bên ngoài bôn ba bốn biển, thân thể nào có mảnh mai như những quý nữ vẫn an nhàn sung sướng ở kinh thành, vừa rồi cũng do là lần đầu tiên, Quan Nguyên Hạc lại lỗ mãng như vậy, nên mới đau đến không muốn sống. Nay đã bôi thuốc, lại ngâm mình một phen, dĩ nhiên cũng không còn ngại.

Thế nhưng chuyện của Vân cô nương kia còn chưa hỏi cho ra nhẽ, nàng làm sao có tâm tình khác, cũng không thể mặc y muốn làm gì thì làm được. Quan Nguyên Hạc chính là kiểu người có hai thì nhất quyết không lấy một, nếu như lại thuận theo y, chỉ sợ lần tới y càng không thương tiếc, lớn mật đòi hỏi nàng.

Tuệ An nghĩ vậy, liền dùng sức đẩy tay Quan Nguyên Hạc ra, một tay nắm lấy bàn tay y vươn vào trong váy nàng, ánh mắt lên án nói:

“Ta còn đau lắm!”

Quan Nguyên Hạc không ngờ Tuệ An nói dừng là dừng, đang lúc sững sờ, Tuệ An đã bắt lấy tay y, nghiêm túc nói:

“Thật sự không được! Chàng nằm xuống đi, chúng ta trò chuyện một lát, ta có chút bận tâm, muốn nói vài lời với chàng.”

Quan Nguyên Hạc thấy trong mắt Tuệ An viết rõ kiên quyết cùng cầu khẩn, cho rằng nàng thật sự còn đau, mặt mày suy sụp, nghĩ tới vừa rồi sung sướng tận trời, ngẫm lại bây giờ khó được thỏa mãn, không khỏi chán nản thất vọng gục xuống. Y lại nghe Tuệ An nói có chuyện lo lắng, nghĩ tới nàng vừa rồi hành động khác thường, liền than một tiếng, thầm nghĩ thôi đi, vẫn là chờ đêm mai thì hơn, đêm mai tất nhiên sẽ không buông tha nàng. Lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm nằm xuống bên cạnh Tuệ An, ôm nàng vào lòng, hỏi:

“Lo lắng cái gì?”

Tuệ An thực hiện được ý đồ, chôn ở trong ngực y lộ ra nụ cười vui vẻ, mềm mại dựa vào lòng y, nhẹ giọng nói:

“Chàng nói cho ta nghe một chút tình huống trong phủ đi, ví dụ như, tổ mẫu thích gì?”

Quan Nguyên Hạc không ngờ Tuệ An là lo lắng chuyện này, nghĩ nàng cũng là vì mình mới muốn lấy lòng tổ mẫu, không khỏi liền khẽ cười nói:

“Thế nào? Sợ tổ mẫu không thích nàng?”

Tuệ An gật đầu, Quan Nguyên Hạc liền vuốt ve eo nàng, khẽ cắn lên vành tai nàng, thấp giọng nói:

“Chỉ cần nàng hầu hạ ta thật tốt, tương lại sinh chắt trai mập mạp cho tổ mẫu, tổ mẫu tất nhiên sủng nàng tận xương.”

Tuệ An nghe vậy mặt liền ửng hồng, chôn mặt tại trước ngực y dùng tay nhéo mạnh một cái, Quan Nguyên Hạc cười thành tiếng, sau đó mới nói:

“Yên tâm đi, ta thích tổ mẫu nhất định sẽ thích, ta chán ghét tất nhiên tổ mẫu cũng không màng quan tâm.”

Tuệ An chỉ cảm thấy lời này của y là có ý khác, nàng nghĩ tới Thôi thị, không khỏi ừ nhẹ một tiếng, mới lại nói:



“Vậy những người khác thì sao, phụ thân cùng hai nhà chú thím?”

Quan Nguyên Hạc nghe nàng không nhắc đến Thôi thị, liền nhìn Tuệ An một cái, vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, có chút lười biếng nói:

“Phụ thân nàng không cần để ý, Nhị thúc cùng Nhị thẩm tính tình đều dễ gần, ta nhớ nàng đã gặp qua Nhị thẩm. Nàng cũng biết, chi thứ hai chỉ có hai đích nữ, Nhị muội đã xuất giá, nàng thân thiết với Tứ muội một chút là được. Tứ muội ngoan ngoãn đơn thuần, luôn cần người quan tâm săn sóc.

Tam thúc tuy là thứ xuất, nhưng từ nhỏ thông minh, cũng có lòng cầu tiến, xuất thân tiến sĩ hai bảng, về sau vào Hàn Lâm viện công tác, nay đã đảm nhiệm chức vị tam phẩm ở Tông Nhân phủ. Chỉ là con người Tam thẩm có chút chua ngoa đanh đá, tam phòng không có đích nữ, chỉ có hai thứ tử cùng thứ nữ đều nuôi dưới danh nghĩa Tam thẩm, có điều Vi di nương lại được sủng ái hết sức, tính ra tam phòng cũng hơi hỗn loạn. Trong phủ quanh đi quẩn lại chỉ có mấy người như vậy, ngày thường cũng thanh tịnh, không có gì cần lo lắng.”

Quan Nguyên Hạc vừa nói, vừa không an phận trượt cánh tay vuốt ve tóc Tuệ An xuống ngang hông của nàng, có chút lưu luyến chuyển quanh, giọng khàn khàn nói:

“Sao lại mềm mại như vậy, nhỏ nhắn như vậy…”

Lúc này Tuệ An lại chẳng có tâm tư nào phản ứng lại y, trong lòng căng thẳng, nghĩ tới người khác y đều nhắc tới, nhưng vẫn chưa nói đến Vân cô nương kia… Nàng thấp thỏm lo âu, liền nhân thể xoay eo, vô tình đẩy hai luồng trước ngực cọ xát vào người Quan Nguyên Hạc, nhẹ giọng nói:

“Không phải là còn có vị Vân cô nương sao? Tính tình của nàng thế nào?”

Quan Nguyên Hạc vốn đã tâm viên ý mãn, nay bị nàng cọ xát liền buồn bực hừ một tiếng, cánh tay từ eo thon của Tuệ An lại chuyển lên trên, đi vào trước ngực.

Về Vân cô nương, y vốn muốn tìm thời gian cùng Tuệ An nói thêm một chút, bấy giờ hai người như vậy y nhưng lại không có tâm tư nói gì cả, cũng không nghĩ tới Tuệ An tại sao lại đột nhiên nhắc tới Vân cô nương, chỉ thở dốc không yên nói:

“Ừm… Vân cô nương, là người hiểu chuyện, ngày thường cũng không hay ra khỏi Mai viện. Sau này nàng cùng nàng ấy thân cận một chút, cũng quan tâm nhiều một chút …”

Y vừa nói vừa hôn lên ngực Tuệ An, Tuệ An nghe lời kia, chỉ cảm thấy toàn tâm đau, lúc này sắc mặt liền lạnh. Nàng không ngăn cản Quan Nguyên Hạc, mặc y bổ nhào vào ngực nàng lớn mật làm càn, ngược lại còn lấy tay vuốt ve sống lưng Quan Nguyên Hạc, lại hỏi:

“Ta biết rồi, nghe nói Vân cô nương đã gần cập kê, sao còn chưa thành thân?”

Quan Nguyên Hạc ậm ừ một tiếng, mải mê vỗ về chơi đùa ngực Tuệ An, chỉ cảm thấy yêu thương thế nào cũng không đủ, trong lòng suy nghĩ thân thể Tuệ An sao lại có thể kỳ diệu đến thế, thật sự là vưu vật, ngoài miệng lại đáp:

“Nàng thân thể yếu đuối, ta lại thường xuyên không ở trong kinh, liền làm chậm trễ nàng…”

Y nói dứt lời liền lấy tay xoa nắn bờ ngực nàng, vùi đầu gặm cắn, trái tim Tuệ An triệt để lạnh lẽo, chỉ cảm thấy cổ họng đắng chát, còn chưa kịp thốt nên lời, liền nghe Quan Nguyên Hạc lại nói:

“Mấy năm nay thân thể tổ mẫu không tốt, vô tình bỏ bê đại sự, chuyện chung thân của nàng ta không yên tâm giao cho người ngoài, nàng chú ý một chút, xem nhà nào gia phong đứng đắn… Về sau thỉnh thoảng mang nàng ra ngoài gặp người…”

Ý của Quan Nguyên Hạc… Là muốn bảo nàng tìm nhà xứng đáng gả Vân cô nương này đi?

Tuệ An nghe vậy tim đập mạnh, cả người lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng bắt lấy tay y, hỏi:

“Chàng nói muốn ta tìm nhà nghị hôn cho Vân cô nương?”

Thanh âm Tuệ An có chút bén nhọn, Quan Nguyên Hạc lúc này mới hơi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tuệ An, nói:

“Cô nương cập kê tất nhiên là phải nghị hôn…”

Nói xong mới cảm thấy có điều không đúng, ánh mắt sáng rõ, sau đó liền khóa chặt Tuệ An, đè trên người nàng, hồ nghi nhìn chằm chằm, trầm giọng nói:

“Nàng vừa rồi vội vội vàng vàng, là vì chuyện này?”

Hôm nay coi như Tuệ An có thể buông lỏng tâm thần, bị y nhìn chằm chằm như vậy, trên mặt tất nhiên xấu hổ ửng hồng. Chỉ có điều lúc này trong lòng nàng cao hứng còn không kịp, liền cười khúc khích dán sát Quan Nguyên Hạc, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cằm y, bảy phần ủy khuất ba phần lấy lòng nói:

“Ta còn tưởng chàng muốn nạp nàng ta làm tiểu thiếp.”

Quan Nguyên Hạc nghe vậy sắc mặt liền tối sầm, nhìn Tuệ An quả thực không biết nên giận hay nên cười, một hồi lâu mới nghiến răng vỗ vào mông nàng, hừ lạnh một tiếng nói:

“Nàng không tin ta đúng không, chỉ biết coi ta là kẻ háo sắc!”

Quan Nguyên Hạc nói xong, gặp Tuệ An mím môi cười, hết liếc mắt nhìn vật đứng thẳng dưới hạ thân y, lại đến bàn tay vẫn đặt trước ngực nàng, đôi con ngươi lóe tia trêu tức, đối với bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu của nàng y chỉ biết âm thầm cười khổ, làm sao nỡ lòng nổi giận, không khỏi liền cúi đầu cắn môi Tuệ An, thanh âm buồn bực nói:

“Ta có “sắc” cũng chỉ “sắc” với mình nàng, cũng chỉ có nàng là tâm can của ta, nàng lại coi ta là loại người nào. Vân cô nương tuy là không còn thân nhân, nhưng cũng là tiểu thư con nhà trong sạch, về sau đừng suy nghĩ như vậy, sáng mai nàng thấy người ta sẽ biết, nói người ta làm thiếp thất của ta, mới là nhục nhã cô nương nhà người ta.”

Tuệ An nghe vậy, tuy biết rõ Quan Nguyên Hạc đối với vị Vân cô nương kia không có gì, nhưng trong lòng lại bởi vì y luôn miệng khen ngợi nàng mà rất không thoải mái, nghĩ hành vi của Vân cô nương kia hôm nay, lòng nàng cũng có chút rét run.

Chỉ sợ vị Vân cô nương kia đối với y là có tâm tư khác, Quan Nguyên Hạc bênh vực nàng như vậy, là do Vân cô nương kia quá mức có tâm kế, ngay cả Quan Nguyên Hạc cũng bị lừa gạt ư?

Nếu thật là như thế, vậy thì chuyện của Vân cô nương này càng thêm phiền toái, nếu xử lý không tốt, e rằng sẽ làm y có khúc mắc với mình.

Quan Nguyên Hạc nhìn sắc mặt Tuệ An biến hóa mấy lần, không muốn cả đêm ở trên giường thảo luận về người xa lạ, lại thêm hạ thân sớm đã nghẹn đến khó chịu, liền hôn lên môi Tuệ An, thanh âm ấm ức nói:

“Chuyện tối nay chỉ sợ có nguyên nhân khác, tâm tư của nàng không ở trên người ta… Tuệ An, Tuệ An, ta chỉ muốn nàng, đừng giày vò ta, được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhi Nữ Hầu Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook