Chương 117: Kết cục của Tôn Hi Tường
Tố Tố Tuyết
28/12/2016
Tuệ An nghe Thẩm Phong nói thế, chỉ nhíu mày, chuyện phát triển thành như vậy, mẫu thân Thẩm Thanh dĩ nhiên không thể sống lại, cho nên coi
như Tôn Hi Tường có thể tự thân vận động, tìm được cho mình một lý do
thoát tội, Tuệ An cũng sẽ không sinh ra dù chỉ một tia thương hại với
ông.
Chỉ là lúc trước Tuệ An cùng Thẩm Phong từng thương lượng qua vụ án này, bởi vì nhân chứng vật chứng năm đó sớm đã bị Tôn Hi Tường tiêu hủy, e rằng muốn định tội Tôn Hi Tường là rất khó.
Hơn nữa nàng cũng không muốn Tôn Hi Tường cứ như vậy mà bị xử trảm, Thẩm Phong thì muốn tống Tôn Hi Tường vào đại lao, cho dù làm giả nhân chứng vật chứng cũng muốn xử tử ông, một là an ủi linh hồn Thẩm Thanh trên trời, hai nữa cũng tránh cho Tuệ An gây ra phiền toái.
Hai người ý kiến bất đồng, nhưng bởi vì Tuệ An kiên trì, Thẩm Phong cũng không thể tự ý làm việc. Chỉ có điều hai người cũng không ngờ, Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha lại nhát gan như vậy, Tuệ An chỉ bảo Thẩm Cảnh cùng Thẩm Ảnh vào lúc mở quan giả trang oan hồn dọa hai người Tôn Hi Tường một chút, bọn họ liền suy sụp tinh thần, cứ như vậy cung khai bằng sạch.
Nay vụ án năm đó đã được phán quyết, chỉ chờ Tam Ti định án báo lên Thánh thượng, hai người Tôn Hi Tường có muốn giấu diếm tội danh cũng đã muộn. Nghĩ đến đây, không hiểu sao trong lòng Tuệ An lại có chút khó chịu, nhíu mày trầm mặt không nói lời nào.
Thẩm Phong thấy nàng như thế chỉ thở dài một hơi, nghĩ tới lúc về phải gọi Đồng thị khuyên nhủ Tuệ An đôi lời, ông liền đứng lên, nói:
“Phàn Chi kia cậu muốn tự tay xử trí, An nương cũng không cần quan tâm!”
Tuệ An nghe tiếng ngẩng đầu, đã gặp Thẩm Phong híp mắt, vẻ mặt âm trầm tàn nhẫn.
Năm đó Thẩm Phong bị tính kế khiến ông hàm oan rời phủ, nửa đời mang nhục trên lưng, trong lòng há có thể không hận, tỳ nữ Hồng Diệp năm đó đã bị Đỗ Mỹ Kha xử lý, nhưng Phàn Chi cũng là đồng lõa, hận ý của Thẩm Phong nhưng lại muốn tính toàn bộ lên đầu Phàn Chi.
Lúc trước Đỗ Mỹ Kha vào phủ, Phàn Chi muốn lấy lòng Tuệ An, nên cùng Đỗ Mỹ Kha đối nghịch, khi đó Đỗ Mỹ Kha còn chưa thất sủng, trước kia Tuệ An còn tưởng Phàn Chi là người thông minh, thấy rõ tình thế Hầu phủ.
Giờ xem ra không phải là Phàn Chi thông minh, mà là nàng tự tin nắm giữ trong tay nhược điểm của Đỗ Mỹ Kha, nên mới không cần sợ hãi.
Đối với loại người này, Tuệ An chẳng thể có cảm tình tốt đẹp gì, huống chi nàng còn từng tính kế mẫu thân Thẩm Thanh, hủy trong sạch của mẫu thân!
Thẩm Phong thấy Tuệ An gật đầu, liền sải bước mà đi, thẳng về phía Bích Thủy viện.
Tuệ An nhìn thân ảnh của ông dần dần biến mất, nhưng lại sững sờ ngồi đó. Ngày mai Tam Ti sẽ định án, sau đó lời khai của Đỗ Mỹ Kha và Tôn Hi Tường cũng được đưa vào cung do Thánh thượng định tội, mưu hại nhất phẩm Nữ hầu, theo luật nên chém đầu thị chúng!
Nghĩ tới chuyện này, nghĩ tới Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha sẽ gọn gàng một đao xử tử, trong lòng Tuệ An rất khó chịu, cứ như vậy bỏ qua cho hai người bọn họ, nàng rốt cuộc vẫn không cam lòng.
Nhưng nếu muốn Tần vương nhắm một mắt mở một mắt tha tội chết cho hai kẻ Tôn, Đỗ, chưa nói đến Lý Vân Sưởng chưa chắc đã đáp ứng, mà nếu chuyện bị hoàng đế biết được, đó chính là tội khi quân, hơn nữa Tuệ An càng không nguyện nợ nần gì Lý Vân Sưởng.
Phương mama thấy sắc mặt Tuệ An không ngừng biến hóa, đang muốn khuyên nhủ hai câu, bên ngoài liền truyền đến thanh âm Đông Nhi, sau đó rèm cửa bị vén lên, Đồng thị cất bước mà vào.
Tuệ An gấp rút đứng dậy nghênh nàng, Đồng thị đã kéo tay Tuệ An, cười nói:
“Vừa nghe cậu con nói Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha đều tự mình nhận tội, đây chính là chuyện vui, sao con còn mất hứng? Mợ thì vui sướng muốn phát điên đây.”
Tuệ An nghe Đồng thị nói vậy, liền biết là Thẩm Phong lo cho mình nên kêu Đồng thị tới khuyên, trong lòng cảm động, trên mặt liền lộ vẻ vui mừng, oán trách nói:
“Tất nhiên là con cao hứng, vụ án này kết thúc, mợ cũng có thể yên tâm về An nương mà chạy qua Túc Thành, trong bụng đại tẩu đang mang cháu trai, đó mới là tâm can bảo bối của mợ, An nương thì tính là cái gì.”
Đồng thị nghe vậy, đưa tay dí đầu Tuệ An một cái, lại ôm nàng vào trong ngực, vuốt ve tóc nàng, nói:
“Con còn biết ghen tị với đại tẩu mình cơ đấy, vậy thì gọi Phương mama thu thập cho con một chút, ngày sau đi theo cậu mợ cùng đến Túc Thành ở đi. Vừa vặn mợ cũng có thể trông coi con nhiều hơn, ngày ngày phải đốc thúc con thêu đồ cưới, không được lười biếng.”
Từ khi đính hôn, mỗi ngày Đồng thị đều nhìn Tuệ An thêu đồ cưới, chuẩn bị của hồi môn cho nàng, ngày nào cũng gọi Phương mama cùng Triệu mama đến Tây viện bàn bạc hơn một canh giờ, việc này cho dù về sau Đồng thị có ở Túc Thành cũng vẫn quan tâm để ý như thường.
Tuệ An nghe Đồng thị nói vậy, thấy bà còn thật sự nổi lòng trù tính không khỏi giật nảy mình, nàng tuy là muốn đi Liễu Thành tìm vị thú y nọ, nhưng nếu bị bà quản giáo lại là không được. Cho nên nàng chỉ có thể theo Thái hậu di giá tới Đông Đô, Liễu Thành cách Hưng An, Đông Đô hơn nửa ngày đi đường, tính ra cũng không tệ.
Nhưng nếu như Thái hậu không đồng ý mang nàng đi cùng, vậy cũng chỉ có thể mượn cớ đi Túc thành để rời kinh. Tuệ An nghĩ tới đây, vẻ mặt liền có chút sợ run, Đồng thị cho rằng nàng vẫn khó chịu vì chuyện của Tôn Hi Tường cùng Đỗ Mỹ Kha, liền thở dài một tiếng, nói:
“Con đứa bé này cái gì cũng tốt, chỉ là tâm tư quá nặng. Vụ án này thật vất vả mới thẩm tra ra, ác nhân đã cung khai, ngày sau bị xử tử cũng là trừng phạt đúng tội, nhân quả báo ứng. Mẫu thân con trên trời có linh thiêng nhất định sẽ an lòng, nhưng con lại không bỏ được mối hận này, con nhìn Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha nhận hết khổ sở thì sao? Nếu thế con sẽ vui sướng hơn được bao nhiêu?
Xem này, mới mấy hôm mà người con đã gầy đi thấy rõ, mặt mũi tái nhợt, con cứ khư khư ôm hận như vậy, mới là khiến mẫu thân con khó lòng an nghỉ. Tôn Hi Tường với Đỗ Mỹ Kha đều là lũ súc sinh không có tính người, hai người này đáng để con ngày ngày nhớ kỹ trong lòng đến thế sao? Theo mợ thấy, một đao chém xuống, bọn họ bị báo ứng, con cũng tận hiếu đạo, từ nay về sau cũng nên mở lòng mình mà sống qua ngày Quan tướng quân thôi.”
Đồng thị thấy Tuệ An ánh mắt chớp động, hiển nhiên là nghe vào lời của mình, lại nói:
“Nếu theo ý con, chỉ cần một ngày Tôn Hi Tường còn ở kinh thành chính là một ngày gieo họa, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, dù thế nào ông ta đều là cha ruột của con, nếu có người muốn bôi nhọ con, ông ta chính là thứ vũ khí tốt nhất!”
Tuệ An nghe vậy trong lòng căng thẳng, Đồng thị nói đều rất có lý. Những ngày qua tuy nàng luôn miệng nói đại thù phải báo, nhưng mà không hề vui vẻ. Mặc dù lúc trả thù cảm thấy sung sướng, nhưng sau khi kết thúc lại vô cùng đau thương lẫn mệt mỏi, bị thù hận giày vò mỗi đêm.
Vì hai kẻ súc sinh Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha mà cả ngày không được yên bình, quả thật không đáng. Tôn Hi Tường là cha ruột của nàng, điều này vĩnh viễn không thể thay đổi. Một ngày ông còn trên cõi đời này, là một ngày sẽ hình thành tai hoạ ngầm.
Cho dù không ai rảnh rỗi lợi dụng ông để đối phó mình, nhưng nếu Tôn Hi Tường tìm tới tận cửa, nàng không quan tâm ngó ngàng, chỉ sợ sẽ lại đưa tới chỉ trích. Chẳng bằng để ông ta chết, mình cũng có thể sớm ngày yên ổn.
Tuệ An nghĩ vậy khẽ than một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Đồng thị, chớp chớp lông mi, cuối cùng gật đầu nói:
“An nương đều nghe mợ.”
Đồng thị thấy nàng nghĩ thông suốt, lại hàn huyên đôi câu liền đứng lên, Tuệ An đưa bà ra khỏi Dung Lê viện, nhìn kiệu đi xa, lúc này mới trở về phòng.
Phương mama thấy sắc mặt Tuệ An tốt lên rất nhiều, cũng nở nụ cười, đúng lúc Thu Nhi vào phòng, nàng vừa từ Thu Lan viện trở về. Thu Nhi vào phòng liền bẩm báo:
“Nô tỳ vừa đi Thu Lan viện, Mã mama nói hôm nay Tôn Tâm Từ coi như cũng thành thật ít nhiều, chỉ có điều lúc nghe được cô nương không cho phép nàng ra phủ thì phát điên một hồi, còn đập nát hai chậu hoa, sau đó thì ngây ngốc trong phòng.
Mã mama cùng Vương mama thay nhau để ý, Tôn Tâm Từ liên tục ngơ ngác ngồi một chỗ, lại luôn cầm lên lại đặt xuống đồ trang sức với xiêm y, thỉnh thoảng còn ướm thử vào người, hình như đang mưu đồ chuyện gì, cũng không thấy nàng lo lắng cho Đỗ Mỹ Kha.”
Thu Nhi nói xong, thấy Tuệ An và Phương mama không nói gì, liền suy đoán:
“Cô nương, chẳng lẽ Tôn Tâm Từ nghĩ bán mấy thứ đồ trang sức cùng xiêm y, tìm cách chạy tội cho Đỗ Mỹ Kha?”
Nếu là nghĩ tới bán đồ trang sức, ở đâu còn tâm tư ướm thử, Tuệ An nhíu mày suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra Tôn Tâm Từ định giở trò gì, ngược lại Phương mama đột nhiên cười lạnh một tiếng, lại nói:
“Cô nương, hôm nay Tôn Tâm Từ cầu xin cô nương cho nàng ra phủ, chỉ sợ cũng không phải là muốn tới Lưu phủ cầu xin cho Đỗ Mỹ Kha, mà là đang tìm đường ra cho bản thân mình thôi!”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, có chút mê man nhìn Phương mama, Phương mama liền nói:
“Cô nương có nhớ lần trước Đỗ Mỹ Kha bị phạt đánh ở Tây viện, Tôn Tâm Từ nhìn thấy còn coi như không nhìn thấy không? Nàng thì hiếu thuận nỗi gì, hiện tại chỉ sợ mối quan tâm lớn nhất của nàng không phải là sống chết của Đỗ Mỹ Kha, mà là lối thoát của bản thân.
Cho dù nàng có ngốc đến đâu, lúc này cũng biết muốn cứu Đỗ Mỹ Kha ra khỏi đại lao là chuyện không thể nào, mà Tôn Hi Tường dù có thể nhặt về một cái mạng thì cũng thành kẻ trắng tay, cô nương lại chắc chắn sẽ không lo lắng cho nàng.
Nếu chờ vụ án kết thúc, e rằng nàng có muốn không bị lột sạch đuổi khỏi Hầu phủ cũng không được, về sau muốn đặt chân vào cửa danh môn thế gia lại càng thông thể. Lúc này chỉ sợ nàng đang nghĩ thừa dịp mình vẫn còn là tiểu thư Hầu phủ, vội vàng trù tính một mối hôn sự đây!
Tam thiếu phu nhân phủ Lưu Thị lang năm ngoái vừa sinh được thêm một mụn con trai, nghe nói rất đắc ý, sáng mai Lưu phủ thiết yến, hình như còn mời không ít nam khách.”
Tuệ An nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, nàng thật sự không ngờ đến tận giờ phút này, Tôn Tâm Từ lại vẫn có thể nghĩ tới chuyện chung thân của mình, chẳng qya Tuệ An tinh tế ngẫm lại đức hạnh của Tôn Tâm Từ, hành động nàng cầm đồ trang sức lẫn xiêm y ướm thử lên người, chỉ sợ tám chín phần mười là bị Phương mama nói trúng.
Tuệ An nở nụ cười, cười cười có chút nhịn không được, hốc mắt liền tràn lệ. Nếu Đỗ Mỹ Kha biết được khuê nữ bảo bối của bà giờ phút này lại bỏ mặc sống chết của người mẫu thân như bà, đang bận nghĩ cách bò lên giường nam tử khác, không biết bà sẽ có cảm giác gì.
Mợ nói đúng lắm, súc sinh như Tôn Hi Tường cùng Đỗ Mỹ Kha, chỉ tính họa do chính bọn họ gây ra đã đủ để báo ứng hết đời này sang đời khác, tại sao nàng cần phải cố chấp như vậy!
Lúc trước Tuệ An còn suy nghĩ không biết nên xử trí Tôn Tâm Từ thế nào, giờ thì càng hay, đỡ mất công nàng tính kế.
Mặc kệ Tôn Tâm Từ đang muốn bò lên giường ai, nhiều nhất cũng chỉ là ngồi kiệu nhỏ từ cửa sau đưa vào trong trong phủ, đến chết cũng chỉ có thể là một tiện thiếp không hơn.
Một tiểu thiếp không chỗ dựa cũng chẳng trong sạch như nàng, vào phủ còn không bằng cả đứa nô tỳ bên cạnh chủ tử được nâng lên làm thiếp, tối thiểu người ta ở trong phủ còn có căn cơ, Tôn Tâm Từ thì có cái gì.
Nàng ta đúng là hết thuốc chữa mà, nếu Tôn Tâm Từ có đầu óc, chỉ cần gả vào một nhà hàn môn, người nọ nhìn nàng xuất thân tiểu thư nhà quan, nào dám chèn ép, cuộc sống tuy nói chẳng thể sánh bằng nơi nhà cao cửa rộng, nhưng được bên nhà chồng coi trọng, nàng cũng có thể thư thả mà sống qua ngày.
Thế nhưng Tôn Tâm Từ càng muốn cam chịu làm phận tiện thiếp hơn, quả nhiên là mẹ nào con nấy. Chắc là từ nhỏ Tôn Tâm Từ nhìn mẫu thân mình làm ngoại thất người ta, hơn mười năm sống ở ngoài chẳng khác nào đương gia chủ mẫu, cho nên mới cảm thấy làm thiếp cũng không có gì khó khăn.
Nếu nàng thật sự có suy nghĩ lệch lạc này, vậy thì nhất định phải thất vọng rồi. Tuệ An nghĩ tới đây không khỏi khinh miệt cười một tiếng, ngước mắt nhìn Thu Nhi, nói:
“Muội đi Thu Lan viện một chuyến, chuyển lời với Tôn Tâm Từ, nói ta đã suy nghĩ lại, Lưu Tam thiếu phu nhân suy cho cùng vẫn là dì nàng, ta không cho nàng đi người ta sẽ chỉ trích, nên đồng ý để nàng ngày mai ra cửa.”
Thu Nhi sững sờ, kinh ngạc nói:
“Cô nương đã biết nàng có mưu đồ, vì sao còn thành toàn nàng? Nếu nàng thực leo lên một nhà tốt lành, tương lai cũng sẽ quay về tính toán cô nương, vậy… “
Tuệ An nhưng lại cười lạnh, nói:
“Dù thế nào nàng cũng trở thành tiểu thiếp cho người, được sủng ái thì không nói làm gì. Riêng việc Lưu Tam thiếu phu nhân chỉ là một phu nhân của thứ tôn nhà quan tam phẩm, tướng công bà ấy ngay cả chức quan quèn cũng không có, sáng mai có thể mời được bao nhiêu nam khách có thân phận?
Ta còn đang sợ nàng ta bất động đây, Tôn Tâm Từ muôn đâm đầu vào con đường kia, ta cần gì phải tốn công ngăn cản nàng, còn khiến cho người ta sinh lòng chán ghét.”
Nếu là lúc trước, Tôn Tâm Từ muốn làm loại chuyện này, Tuệ An còn lo nàng liên luỵ đến thanh danh của mình. Nhưng hôm nay chuyện phát triển thành như vậy, Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha đã bị định tội, Tôn Tâm Từ hiện nay tuy còn ở tại phủ Phượng Dương hầu, nhưng nàng họ Tôn chứ không họ Thẩm, danh dự của nàng chẳng thể dính tới Tuệ An một phần.
Nàng làm nên chuyện xấu gì, mọi người chỉ càng thêm phỉ nhổ Đỗ Mỹ Kha cùng Tôn Hi Tường mà thôi. Đối với chuyện này, Tuệ An một chút cũng không lo lắng, cho nên nếu Tôn Tâm Từ đã muốn tự tìm đường chết, Tuệ An nàng sao lại không giúp một tay.
Thu Nhi nghe vậy cũng hiểu ra, không khỏi cười nói:
“Nô tỳ đi ngay.”
Nói xong, nàng liền xoay, kích động chạy ra khỏi phòng, lúc này Tuệ An mới đứng dậy, đi về phía linh đường chưa quan tài của Thẩm Thanh.
Sáng sớm hôm sau, Tuệ An nhận được tin Thái hậu truyền triệu, nàng biết Thái hậu nhất định đã gọi Lý Vân Sưởng tới hỏi, liền gấp rút lên kiệu vào cung.
Vẫn là Liễu cô cô đón Tuệ An, nay chân tướng rõ ràng, Thẩm Thanh quả thật bị người độc hại, Thái hậu làm sao có thể không thương tâm khổ sở cho được. Trong cơn đau buồn lại nhớ đến Tiên đế mất sớm, tránh không được ôm Tuệ An rơi lệ, Tuệ An khuyên nhủ một hồi bà mới dần dần tỉnh táo, lại vỗ tay Tuệ An nói:
“Ai gia có ý, Đỗ Mỹ Kha kia thì thôi, nhưng suy cho cùng Tôn Hi Tường vẫn là phụ thân con, lại sắp đến đại thọ của ai gia, không bằng tạm tha cho ông ta một mạng, đày đi lưu vong Lĩnh Nam, vậy cũng là thành toàn lòng hiếu thảo của của con.”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, sau đó trong lòng vui mừng, gấp rút quỳ xuống tạ ơn.
Đỗ Mỹ Kha tuy là đáng giận, nhưng tính ra bà cùng Tuệ An không quen không biết, hận ý của Tuệ An đối với bà vẫn còn kém Tôn Hi Tường nhiều lắm. Tôn Hi Tường mới là mầm mống tai vạ, nếu như ông ta có dù chỉ một chút lương tâm thôi, há lại phát sinh một màn bi kịch này.
Vốn dĩ Tuệ An cảm thấy một đao chém chết Tôn Hi Tường quá lợi cho ông, nay Thái hậu có ý tha cho ông một mạng, thứ nhất là muốn người ngoài nghĩ rằng đây là Thẩm Tuệ An hết lòng quan tâm giúp đỡ cha ruột, hai là lưu vong còn khổ sở hơn xử tử gấp trăm lần.
Thái hậu thấy Tuệ An hiểu tâm ý của mình, liền gọi Liễu cô cô đỡ Tuệ An dậy, nói:
“Làm khó con còn muốn ở bên cạnh ai gia tận hiếu, chỉ cần con không chê theo giá đến Đông Đô sẽ buồn bực, ai gia tất nhiên muốn mang con bên người thêm phần vui vẻ.”
Tuệ An nghe vậy ánh mắt sáng ngời, vội vàng quỳ xuống tạ ơn, lại nói:
“Thái hậu nói gì vậy, ở bên Thái hậu là phúc khí mà bao nhiêu người muốn có cũng không được, An nương sao có thể buồn bực, Thái hậu thương tiếc An nương, trong lòng An nương đều hiểu.”
Nàng nói dứt lời, hốc mắt đã có chút ướt át. Tuệ An nói câu này cũng không phải là giả, hầu hạ bên cạnh Thái hậu không thể nghi ngờ chính là mạ vàng cho thanh danh của mình, là vinh quang tối cao, bao nhiêu người nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Bên cạnh Thái hậu đâu thiếu người hầu hạ, Tuệ An từng nghe Văn Cảnh Tâm nói Văn Tam phu nhân có ý gọi Văn Cảnh Ngọc theo hầu Thái hậu đến Đông Đô, chỉ là lại bị Thái hậu uyển chuyển từ chối, Văn Cảnh Ngọc mới là cháu gái có quan hệ huyết thống với Thái hậu chứ không phải nàng.
Văn Cảnh Tâm còn nói nếu không phải thân thể nàng tốt, chỉ sợ Văn Nhị phu nhân cũng có lòng muốn tranh phần vinh quang này. Hôm nay Thái hậu lại đích thân mở miệng muốn nàng theo hầu, phần tình cảm này Tuệ An chắc chắn sẽ không quên.
Tuệ An từ trong cung trở về Hầu phủ đã là giữa trưa, dùng bữa trưa xong, Tuệ An liền được Đông Nhi hầu hạ nghỉ ngơi.
Đang mơ hồ thiếp đi, lại nghe bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, nàng kêu một tiếng, Đông Nhi cùng Thu Nhi liền vào phòng. Thu Nhi nhanh nhảu đi trước một bước chạy đến bên giường, nói:
“Cô nương, Tôn Tâm Từ bị người của Lưu phủ đưa về! Nàng ta đúng là không biết xấu hổ, lại thật sự vì bò lên giường nam tử mới đi Lưu phủ, hôm nay ở sau hoa viên Lưu phủ, chúng mục khuê khuê, ai cũng thấy nàng cùng con trai của Hồng Lư tự khanh Mã đại nhân quần áo không chỉnh tề ôm ấp một chỗ.
Vừa rồi nô tỳ canh giữ ở Thu Lan viện gặp được Tôn Tâm Từ, dưới cổ nàng còn lưu lại dấu vết đỏ hồng, nàng làm ra loại chuyện mất mặt này mà vẫn cười hớn hở vào phòng, sao trên đời lại có người mặt dày đến như vậy không biết, y hệt vị di nương kia của nàng.”
“Thu Nhi! Nói chuyện có ý tứ một chút đi, làm bẩn lỗ tai cô nương!”
Phương mama vừa vào nhà liền trừng Đông Nhi một cái, lúc này mới nhìn về phía Tuệ An. Tuệ An đang lim dim buồn ngủ nhất thời không kịp phản ứng, hồi lâu mới nhìn Thu Nhi, kinh ngạc hỏi:
“Muội vừa nói ai? Mã Minh Viễn?”
Thấy Thu Nhi gật đầu, Tuệ An không khỏi cười mỉa một tiếng. Hiện giờ Mã phủ cũng coi như đang đà đi lên, Mã Minh Viễn lại là cháu đích tôn duy nhất trong nhà, Tuệ An cũng thật không ngờ Tôn Tâm Từ lại có thể câu được con cá lớn như Mã Minh Viễn.
Khó trách Tôn Tâm Từ về đến phủ rồi còn cười đắc ý như vậy, chỉ sợ lúc này nàng đang nghĩ có thể bẫy được Mã Minh Viễn đã là cực kỳ may mắn ấy chứ. Chỉ có điều Mã Minh Viễn là loại người gì, Tuệ An nhưng lại rất rõ ràng, về sau con đường của Tôn Tâm Từ e là…
“Mã phủ có từng phái người đến đây không?”
Tuệ An nhìn Phương mama hỏi, Phương mama lắc đầu, đáp:
“Chưa thấy tới.”
Tuệ An nghe vậy cả cười:
“Chỉ sợ Tôn Tâm Từ muốn đặt chân vào Mã phủ cũng không dễ dàng như vậy, vú nuôi giúp ta trông coi nàng một chút, nếu Mã phủ cho người đến thì đừng làm khó xử bọn họ, cứ đồng ý để bên đó mang người đi. Nhưng ngoại trừ bản thân Tôn Tâm Từ, chỉ cần là thứ thuộc về Hầu phủ, thì một cây kim nàng cũng đừng mong có thể mang theo!”
Hai ngày sau, vụ án Nữ hầu phủ Phượng Dương hầu bị độc hại được dân chúng quan tâm cuối cùng cũng kết án, Hiền Khang đế nổi giận đùng đùng trên Kim Loan điện, tự mình hạ chỉ xử tử thiếp thất Đỗ thị của Tôn Hi Tường, bởi vì tiểu chủ tử phủ Phượng Dương hầu ra mặt cầu tình cho cha ruột mình, hoàng đế vì giúp nàng thành toàn hiếu đạo, đặc biệt tha tội chết cho Tôn Hi Tường, chỉ cách chức, đày đi lưu vong Lĩnh Nam, đưa toàn bộ tài sản mang tên ông về phủ Phượng Dương hầu.
Ngoài vụ án của Thẩm Nữ hầu còn đồng thời kết án hai vụ án khác, sau khi Bình vương làm chủ thẩm điều tra, cuối cùng hai người Lý Bách, Cao lập đều bị buộc tội tham ô, phán chém đầu.
Trong quá trình thẩm án, Bình vương công chính liêm minh, xử sự không hề thiên vị, được Hiền Khang đế khen ngợi.
Ngày hai mươi ba, tháng hai, năm Hồng Đức thứ chín, mười lăm đại thần chung tay trình tấu chương, thỉnh phong Bình vương làm Thái tử, Hiền Khang đế phê bút chuẩn tấu.
Cũng vào ngày này, Tôn Hi Tường bị áp tải đi Lĩnh Nam, hôm đó Tuệ An không đi đưa tiễn, chỉ phân phó Phương mama cầm theo một bọc bạc trắng, trước mặt quan binh áp tải cùng phần đông phạm nhân tự mình giao cho Tôn Hi Tường, thể hiện “hiếu đạo” mà người đời vẫn nói.
Chỉ là lúc trước Tuệ An cùng Thẩm Phong từng thương lượng qua vụ án này, bởi vì nhân chứng vật chứng năm đó sớm đã bị Tôn Hi Tường tiêu hủy, e rằng muốn định tội Tôn Hi Tường là rất khó.
Hơn nữa nàng cũng không muốn Tôn Hi Tường cứ như vậy mà bị xử trảm, Thẩm Phong thì muốn tống Tôn Hi Tường vào đại lao, cho dù làm giả nhân chứng vật chứng cũng muốn xử tử ông, một là an ủi linh hồn Thẩm Thanh trên trời, hai nữa cũng tránh cho Tuệ An gây ra phiền toái.
Hai người ý kiến bất đồng, nhưng bởi vì Tuệ An kiên trì, Thẩm Phong cũng không thể tự ý làm việc. Chỉ có điều hai người cũng không ngờ, Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha lại nhát gan như vậy, Tuệ An chỉ bảo Thẩm Cảnh cùng Thẩm Ảnh vào lúc mở quan giả trang oan hồn dọa hai người Tôn Hi Tường một chút, bọn họ liền suy sụp tinh thần, cứ như vậy cung khai bằng sạch.
Nay vụ án năm đó đã được phán quyết, chỉ chờ Tam Ti định án báo lên Thánh thượng, hai người Tôn Hi Tường có muốn giấu diếm tội danh cũng đã muộn. Nghĩ đến đây, không hiểu sao trong lòng Tuệ An lại có chút khó chịu, nhíu mày trầm mặt không nói lời nào.
Thẩm Phong thấy nàng như thế chỉ thở dài một hơi, nghĩ tới lúc về phải gọi Đồng thị khuyên nhủ Tuệ An đôi lời, ông liền đứng lên, nói:
“Phàn Chi kia cậu muốn tự tay xử trí, An nương cũng không cần quan tâm!”
Tuệ An nghe tiếng ngẩng đầu, đã gặp Thẩm Phong híp mắt, vẻ mặt âm trầm tàn nhẫn.
Năm đó Thẩm Phong bị tính kế khiến ông hàm oan rời phủ, nửa đời mang nhục trên lưng, trong lòng há có thể không hận, tỳ nữ Hồng Diệp năm đó đã bị Đỗ Mỹ Kha xử lý, nhưng Phàn Chi cũng là đồng lõa, hận ý của Thẩm Phong nhưng lại muốn tính toàn bộ lên đầu Phàn Chi.
Lúc trước Đỗ Mỹ Kha vào phủ, Phàn Chi muốn lấy lòng Tuệ An, nên cùng Đỗ Mỹ Kha đối nghịch, khi đó Đỗ Mỹ Kha còn chưa thất sủng, trước kia Tuệ An còn tưởng Phàn Chi là người thông minh, thấy rõ tình thế Hầu phủ.
Giờ xem ra không phải là Phàn Chi thông minh, mà là nàng tự tin nắm giữ trong tay nhược điểm của Đỗ Mỹ Kha, nên mới không cần sợ hãi.
Đối với loại người này, Tuệ An chẳng thể có cảm tình tốt đẹp gì, huống chi nàng còn từng tính kế mẫu thân Thẩm Thanh, hủy trong sạch của mẫu thân!
Thẩm Phong thấy Tuệ An gật đầu, liền sải bước mà đi, thẳng về phía Bích Thủy viện.
Tuệ An nhìn thân ảnh của ông dần dần biến mất, nhưng lại sững sờ ngồi đó. Ngày mai Tam Ti sẽ định án, sau đó lời khai của Đỗ Mỹ Kha và Tôn Hi Tường cũng được đưa vào cung do Thánh thượng định tội, mưu hại nhất phẩm Nữ hầu, theo luật nên chém đầu thị chúng!
Nghĩ tới chuyện này, nghĩ tới Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha sẽ gọn gàng một đao xử tử, trong lòng Tuệ An rất khó chịu, cứ như vậy bỏ qua cho hai người bọn họ, nàng rốt cuộc vẫn không cam lòng.
Nhưng nếu muốn Tần vương nhắm một mắt mở một mắt tha tội chết cho hai kẻ Tôn, Đỗ, chưa nói đến Lý Vân Sưởng chưa chắc đã đáp ứng, mà nếu chuyện bị hoàng đế biết được, đó chính là tội khi quân, hơn nữa Tuệ An càng không nguyện nợ nần gì Lý Vân Sưởng.
Phương mama thấy sắc mặt Tuệ An không ngừng biến hóa, đang muốn khuyên nhủ hai câu, bên ngoài liền truyền đến thanh âm Đông Nhi, sau đó rèm cửa bị vén lên, Đồng thị cất bước mà vào.
Tuệ An gấp rút đứng dậy nghênh nàng, Đồng thị đã kéo tay Tuệ An, cười nói:
“Vừa nghe cậu con nói Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha đều tự mình nhận tội, đây chính là chuyện vui, sao con còn mất hứng? Mợ thì vui sướng muốn phát điên đây.”
Tuệ An nghe Đồng thị nói vậy, liền biết là Thẩm Phong lo cho mình nên kêu Đồng thị tới khuyên, trong lòng cảm động, trên mặt liền lộ vẻ vui mừng, oán trách nói:
“Tất nhiên là con cao hứng, vụ án này kết thúc, mợ cũng có thể yên tâm về An nương mà chạy qua Túc Thành, trong bụng đại tẩu đang mang cháu trai, đó mới là tâm can bảo bối của mợ, An nương thì tính là cái gì.”
Đồng thị nghe vậy, đưa tay dí đầu Tuệ An một cái, lại ôm nàng vào trong ngực, vuốt ve tóc nàng, nói:
“Con còn biết ghen tị với đại tẩu mình cơ đấy, vậy thì gọi Phương mama thu thập cho con một chút, ngày sau đi theo cậu mợ cùng đến Túc Thành ở đi. Vừa vặn mợ cũng có thể trông coi con nhiều hơn, ngày ngày phải đốc thúc con thêu đồ cưới, không được lười biếng.”
Từ khi đính hôn, mỗi ngày Đồng thị đều nhìn Tuệ An thêu đồ cưới, chuẩn bị của hồi môn cho nàng, ngày nào cũng gọi Phương mama cùng Triệu mama đến Tây viện bàn bạc hơn một canh giờ, việc này cho dù về sau Đồng thị có ở Túc Thành cũng vẫn quan tâm để ý như thường.
Tuệ An nghe Đồng thị nói vậy, thấy bà còn thật sự nổi lòng trù tính không khỏi giật nảy mình, nàng tuy là muốn đi Liễu Thành tìm vị thú y nọ, nhưng nếu bị bà quản giáo lại là không được. Cho nên nàng chỉ có thể theo Thái hậu di giá tới Đông Đô, Liễu Thành cách Hưng An, Đông Đô hơn nửa ngày đi đường, tính ra cũng không tệ.
Nhưng nếu như Thái hậu không đồng ý mang nàng đi cùng, vậy cũng chỉ có thể mượn cớ đi Túc thành để rời kinh. Tuệ An nghĩ tới đây, vẻ mặt liền có chút sợ run, Đồng thị cho rằng nàng vẫn khó chịu vì chuyện của Tôn Hi Tường cùng Đỗ Mỹ Kha, liền thở dài một tiếng, nói:
“Con đứa bé này cái gì cũng tốt, chỉ là tâm tư quá nặng. Vụ án này thật vất vả mới thẩm tra ra, ác nhân đã cung khai, ngày sau bị xử tử cũng là trừng phạt đúng tội, nhân quả báo ứng. Mẫu thân con trên trời có linh thiêng nhất định sẽ an lòng, nhưng con lại không bỏ được mối hận này, con nhìn Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha nhận hết khổ sở thì sao? Nếu thế con sẽ vui sướng hơn được bao nhiêu?
Xem này, mới mấy hôm mà người con đã gầy đi thấy rõ, mặt mũi tái nhợt, con cứ khư khư ôm hận như vậy, mới là khiến mẫu thân con khó lòng an nghỉ. Tôn Hi Tường với Đỗ Mỹ Kha đều là lũ súc sinh không có tính người, hai người này đáng để con ngày ngày nhớ kỹ trong lòng đến thế sao? Theo mợ thấy, một đao chém xuống, bọn họ bị báo ứng, con cũng tận hiếu đạo, từ nay về sau cũng nên mở lòng mình mà sống qua ngày Quan tướng quân thôi.”
Đồng thị thấy Tuệ An ánh mắt chớp động, hiển nhiên là nghe vào lời của mình, lại nói:
“Nếu theo ý con, chỉ cần một ngày Tôn Hi Tường còn ở kinh thành chính là một ngày gieo họa, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, dù thế nào ông ta đều là cha ruột của con, nếu có người muốn bôi nhọ con, ông ta chính là thứ vũ khí tốt nhất!”
Tuệ An nghe vậy trong lòng căng thẳng, Đồng thị nói đều rất có lý. Những ngày qua tuy nàng luôn miệng nói đại thù phải báo, nhưng mà không hề vui vẻ. Mặc dù lúc trả thù cảm thấy sung sướng, nhưng sau khi kết thúc lại vô cùng đau thương lẫn mệt mỏi, bị thù hận giày vò mỗi đêm.
Vì hai kẻ súc sinh Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha mà cả ngày không được yên bình, quả thật không đáng. Tôn Hi Tường là cha ruột của nàng, điều này vĩnh viễn không thể thay đổi. Một ngày ông còn trên cõi đời này, là một ngày sẽ hình thành tai hoạ ngầm.
Cho dù không ai rảnh rỗi lợi dụng ông để đối phó mình, nhưng nếu Tôn Hi Tường tìm tới tận cửa, nàng không quan tâm ngó ngàng, chỉ sợ sẽ lại đưa tới chỉ trích. Chẳng bằng để ông ta chết, mình cũng có thể sớm ngày yên ổn.
Tuệ An nghĩ vậy khẽ than một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Đồng thị, chớp chớp lông mi, cuối cùng gật đầu nói:
“An nương đều nghe mợ.”
Đồng thị thấy nàng nghĩ thông suốt, lại hàn huyên đôi câu liền đứng lên, Tuệ An đưa bà ra khỏi Dung Lê viện, nhìn kiệu đi xa, lúc này mới trở về phòng.
Phương mama thấy sắc mặt Tuệ An tốt lên rất nhiều, cũng nở nụ cười, đúng lúc Thu Nhi vào phòng, nàng vừa từ Thu Lan viện trở về. Thu Nhi vào phòng liền bẩm báo:
“Nô tỳ vừa đi Thu Lan viện, Mã mama nói hôm nay Tôn Tâm Từ coi như cũng thành thật ít nhiều, chỉ có điều lúc nghe được cô nương không cho phép nàng ra phủ thì phát điên một hồi, còn đập nát hai chậu hoa, sau đó thì ngây ngốc trong phòng.
Mã mama cùng Vương mama thay nhau để ý, Tôn Tâm Từ liên tục ngơ ngác ngồi một chỗ, lại luôn cầm lên lại đặt xuống đồ trang sức với xiêm y, thỉnh thoảng còn ướm thử vào người, hình như đang mưu đồ chuyện gì, cũng không thấy nàng lo lắng cho Đỗ Mỹ Kha.”
Thu Nhi nói xong, thấy Tuệ An và Phương mama không nói gì, liền suy đoán:
“Cô nương, chẳng lẽ Tôn Tâm Từ nghĩ bán mấy thứ đồ trang sức cùng xiêm y, tìm cách chạy tội cho Đỗ Mỹ Kha?”
Nếu là nghĩ tới bán đồ trang sức, ở đâu còn tâm tư ướm thử, Tuệ An nhíu mày suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra Tôn Tâm Từ định giở trò gì, ngược lại Phương mama đột nhiên cười lạnh một tiếng, lại nói:
“Cô nương, hôm nay Tôn Tâm Từ cầu xin cô nương cho nàng ra phủ, chỉ sợ cũng không phải là muốn tới Lưu phủ cầu xin cho Đỗ Mỹ Kha, mà là đang tìm đường ra cho bản thân mình thôi!”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, có chút mê man nhìn Phương mama, Phương mama liền nói:
“Cô nương có nhớ lần trước Đỗ Mỹ Kha bị phạt đánh ở Tây viện, Tôn Tâm Từ nhìn thấy còn coi như không nhìn thấy không? Nàng thì hiếu thuận nỗi gì, hiện tại chỉ sợ mối quan tâm lớn nhất của nàng không phải là sống chết của Đỗ Mỹ Kha, mà là lối thoát của bản thân.
Cho dù nàng có ngốc đến đâu, lúc này cũng biết muốn cứu Đỗ Mỹ Kha ra khỏi đại lao là chuyện không thể nào, mà Tôn Hi Tường dù có thể nhặt về một cái mạng thì cũng thành kẻ trắng tay, cô nương lại chắc chắn sẽ không lo lắng cho nàng.
Nếu chờ vụ án kết thúc, e rằng nàng có muốn không bị lột sạch đuổi khỏi Hầu phủ cũng không được, về sau muốn đặt chân vào cửa danh môn thế gia lại càng thông thể. Lúc này chỉ sợ nàng đang nghĩ thừa dịp mình vẫn còn là tiểu thư Hầu phủ, vội vàng trù tính một mối hôn sự đây!
Tam thiếu phu nhân phủ Lưu Thị lang năm ngoái vừa sinh được thêm một mụn con trai, nghe nói rất đắc ý, sáng mai Lưu phủ thiết yến, hình như còn mời không ít nam khách.”
Tuệ An nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, nàng thật sự không ngờ đến tận giờ phút này, Tôn Tâm Từ lại vẫn có thể nghĩ tới chuyện chung thân của mình, chẳng qya Tuệ An tinh tế ngẫm lại đức hạnh của Tôn Tâm Từ, hành động nàng cầm đồ trang sức lẫn xiêm y ướm thử lên người, chỉ sợ tám chín phần mười là bị Phương mama nói trúng.
Tuệ An nở nụ cười, cười cười có chút nhịn không được, hốc mắt liền tràn lệ. Nếu Đỗ Mỹ Kha biết được khuê nữ bảo bối của bà giờ phút này lại bỏ mặc sống chết của người mẫu thân như bà, đang bận nghĩ cách bò lên giường nam tử khác, không biết bà sẽ có cảm giác gì.
Mợ nói đúng lắm, súc sinh như Tôn Hi Tường cùng Đỗ Mỹ Kha, chỉ tính họa do chính bọn họ gây ra đã đủ để báo ứng hết đời này sang đời khác, tại sao nàng cần phải cố chấp như vậy!
Lúc trước Tuệ An còn suy nghĩ không biết nên xử trí Tôn Tâm Từ thế nào, giờ thì càng hay, đỡ mất công nàng tính kế.
Mặc kệ Tôn Tâm Từ đang muốn bò lên giường ai, nhiều nhất cũng chỉ là ngồi kiệu nhỏ từ cửa sau đưa vào trong trong phủ, đến chết cũng chỉ có thể là một tiện thiếp không hơn.
Một tiểu thiếp không chỗ dựa cũng chẳng trong sạch như nàng, vào phủ còn không bằng cả đứa nô tỳ bên cạnh chủ tử được nâng lên làm thiếp, tối thiểu người ta ở trong phủ còn có căn cơ, Tôn Tâm Từ thì có cái gì.
Nàng ta đúng là hết thuốc chữa mà, nếu Tôn Tâm Từ có đầu óc, chỉ cần gả vào một nhà hàn môn, người nọ nhìn nàng xuất thân tiểu thư nhà quan, nào dám chèn ép, cuộc sống tuy nói chẳng thể sánh bằng nơi nhà cao cửa rộng, nhưng được bên nhà chồng coi trọng, nàng cũng có thể thư thả mà sống qua ngày.
Thế nhưng Tôn Tâm Từ càng muốn cam chịu làm phận tiện thiếp hơn, quả nhiên là mẹ nào con nấy. Chắc là từ nhỏ Tôn Tâm Từ nhìn mẫu thân mình làm ngoại thất người ta, hơn mười năm sống ở ngoài chẳng khác nào đương gia chủ mẫu, cho nên mới cảm thấy làm thiếp cũng không có gì khó khăn.
Nếu nàng thật sự có suy nghĩ lệch lạc này, vậy thì nhất định phải thất vọng rồi. Tuệ An nghĩ tới đây không khỏi khinh miệt cười một tiếng, ngước mắt nhìn Thu Nhi, nói:
“Muội đi Thu Lan viện một chuyến, chuyển lời với Tôn Tâm Từ, nói ta đã suy nghĩ lại, Lưu Tam thiếu phu nhân suy cho cùng vẫn là dì nàng, ta không cho nàng đi người ta sẽ chỉ trích, nên đồng ý để nàng ngày mai ra cửa.”
Thu Nhi sững sờ, kinh ngạc nói:
“Cô nương đã biết nàng có mưu đồ, vì sao còn thành toàn nàng? Nếu nàng thực leo lên một nhà tốt lành, tương lai cũng sẽ quay về tính toán cô nương, vậy… “
Tuệ An nhưng lại cười lạnh, nói:
“Dù thế nào nàng cũng trở thành tiểu thiếp cho người, được sủng ái thì không nói làm gì. Riêng việc Lưu Tam thiếu phu nhân chỉ là một phu nhân của thứ tôn nhà quan tam phẩm, tướng công bà ấy ngay cả chức quan quèn cũng không có, sáng mai có thể mời được bao nhiêu nam khách có thân phận?
Ta còn đang sợ nàng ta bất động đây, Tôn Tâm Từ muôn đâm đầu vào con đường kia, ta cần gì phải tốn công ngăn cản nàng, còn khiến cho người ta sinh lòng chán ghét.”
Nếu là lúc trước, Tôn Tâm Từ muốn làm loại chuyện này, Tuệ An còn lo nàng liên luỵ đến thanh danh của mình. Nhưng hôm nay chuyện phát triển thành như vậy, Tôn Hi Tường và Đỗ Mỹ Kha đã bị định tội, Tôn Tâm Từ hiện nay tuy còn ở tại phủ Phượng Dương hầu, nhưng nàng họ Tôn chứ không họ Thẩm, danh dự của nàng chẳng thể dính tới Tuệ An một phần.
Nàng làm nên chuyện xấu gì, mọi người chỉ càng thêm phỉ nhổ Đỗ Mỹ Kha cùng Tôn Hi Tường mà thôi. Đối với chuyện này, Tuệ An một chút cũng không lo lắng, cho nên nếu Tôn Tâm Từ đã muốn tự tìm đường chết, Tuệ An nàng sao lại không giúp một tay.
Thu Nhi nghe vậy cũng hiểu ra, không khỏi cười nói:
“Nô tỳ đi ngay.”
Nói xong, nàng liền xoay, kích động chạy ra khỏi phòng, lúc này Tuệ An mới đứng dậy, đi về phía linh đường chưa quan tài của Thẩm Thanh.
Sáng sớm hôm sau, Tuệ An nhận được tin Thái hậu truyền triệu, nàng biết Thái hậu nhất định đã gọi Lý Vân Sưởng tới hỏi, liền gấp rút lên kiệu vào cung.
Vẫn là Liễu cô cô đón Tuệ An, nay chân tướng rõ ràng, Thẩm Thanh quả thật bị người độc hại, Thái hậu làm sao có thể không thương tâm khổ sở cho được. Trong cơn đau buồn lại nhớ đến Tiên đế mất sớm, tránh không được ôm Tuệ An rơi lệ, Tuệ An khuyên nhủ một hồi bà mới dần dần tỉnh táo, lại vỗ tay Tuệ An nói:
“Ai gia có ý, Đỗ Mỹ Kha kia thì thôi, nhưng suy cho cùng Tôn Hi Tường vẫn là phụ thân con, lại sắp đến đại thọ của ai gia, không bằng tạm tha cho ông ta một mạng, đày đi lưu vong Lĩnh Nam, vậy cũng là thành toàn lòng hiếu thảo của của con.”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, sau đó trong lòng vui mừng, gấp rút quỳ xuống tạ ơn.
Đỗ Mỹ Kha tuy là đáng giận, nhưng tính ra bà cùng Tuệ An không quen không biết, hận ý của Tuệ An đối với bà vẫn còn kém Tôn Hi Tường nhiều lắm. Tôn Hi Tường mới là mầm mống tai vạ, nếu như ông ta có dù chỉ một chút lương tâm thôi, há lại phát sinh một màn bi kịch này.
Vốn dĩ Tuệ An cảm thấy một đao chém chết Tôn Hi Tường quá lợi cho ông, nay Thái hậu có ý tha cho ông một mạng, thứ nhất là muốn người ngoài nghĩ rằng đây là Thẩm Tuệ An hết lòng quan tâm giúp đỡ cha ruột, hai là lưu vong còn khổ sở hơn xử tử gấp trăm lần.
Thái hậu thấy Tuệ An hiểu tâm ý của mình, liền gọi Liễu cô cô đỡ Tuệ An dậy, nói:
“Làm khó con còn muốn ở bên cạnh ai gia tận hiếu, chỉ cần con không chê theo giá đến Đông Đô sẽ buồn bực, ai gia tất nhiên muốn mang con bên người thêm phần vui vẻ.”
Tuệ An nghe vậy ánh mắt sáng ngời, vội vàng quỳ xuống tạ ơn, lại nói:
“Thái hậu nói gì vậy, ở bên Thái hậu là phúc khí mà bao nhiêu người muốn có cũng không được, An nương sao có thể buồn bực, Thái hậu thương tiếc An nương, trong lòng An nương đều hiểu.”
Nàng nói dứt lời, hốc mắt đã có chút ướt át. Tuệ An nói câu này cũng không phải là giả, hầu hạ bên cạnh Thái hậu không thể nghi ngờ chính là mạ vàng cho thanh danh của mình, là vinh quang tối cao, bao nhiêu người nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Bên cạnh Thái hậu đâu thiếu người hầu hạ, Tuệ An từng nghe Văn Cảnh Tâm nói Văn Tam phu nhân có ý gọi Văn Cảnh Ngọc theo hầu Thái hậu đến Đông Đô, chỉ là lại bị Thái hậu uyển chuyển từ chối, Văn Cảnh Ngọc mới là cháu gái có quan hệ huyết thống với Thái hậu chứ không phải nàng.
Văn Cảnh Tâm còn nói nếu không phải thân thể nàng tốt, chỉ sợ Văn Nhị phu nhân cũng có lòng muốn tranh phần vinh quang này. Hôm nay Thái hậu lại đích thân mở miệng muốn nàng theo hầu, phần tình cảm này Tuệ An chắc chắn sẽ không quên.
Tuệ An từ trong cung trở về Hầu phủ đã là giữa trưa, dùng bữa trưa xong, Tuệ An liền được Đông Nhi hầu hạ nghỉ ngơi.
Đang mơ hồ thiếp đi, lại nghe bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, nàng kêu một tiếng, Đông Nhi cùng Thu Nhi liền vào phòng. Thu Nhi nhanh nhảu đi trước một bước chạy đến bên giường, nói:
“Cô nương, Tôn Tâm Từ bị người của Lưu phủ đưa về! Nàng ta đúng là không biết xấu hổ, lại thật sự vì bò lên giường nam tử mới đi Lưu phủ, hôm nay ở sau hoa viên Lưu phủ, chúng mục khuê khuê, ai cũng thấy nàng cùng con trai của Hồng Lư tự khanh Mã đại nhân quần áo không chỉnh tề ôm ấp một chỗ.
Vừa rồi nô tỳ canh giữ ở Thu Lan viện gặp được Tôn Tâm Từ, dưới cổ nàng còn lưu lại dấu vết đỏ hồng, nàng làm ra loại chuyện mất mặt này mà vẫn cười hớn hở vào phòng, sao trên đời lại có người mặt dày đến như vậy không biết, y hệt vị di nương kia của nàng.”
“Thu Nhi! Nói chuyện có ý tứ một chút đi, làm bẩn lỗ tai cô nương!”
Phương mama vừa vào nhà liền trừng Đông Nhi một cái, lúc này mới nhìn về phía Tuệ An. Tuệ An đang lim dim buồn ngủ nhất thời không kịp phản ứng, hồi lâu mới nhìn Thu Nhi, kinh ngạc hỏi:
“Muội vừa nói ai? Mã Minh Viễn?”
Thấy Thu Nhi gật đầu, Tuệ An không khỏi cười mỉa một tiếng. Hiện giờ Mã phủ cũng coi như đang đà đi lên, Mã Minh Viễn lại là cháu đích tôn duy nhất trong nhà, Tuệ An cũng thật không ngờ Tôn Tâm Từ lại có thể câu được con cá lớn như Mã Minh Viễn.
Khó trách Tôn Tâm Từ về đến phủ rồi còn cười đắc ý như vậy, chỉ sợ lúc này nàng đang nghĩ có thể bẫy được Mã Minh Viễn đã là cực kỳ may mắn ấy chứ. Chỉ có điều Mã Minh Viễn là loại người gì, Tuệ An nhưng lại rất rõ ràng, về sau con đường của Tôn Tâm Từ e là…
“Mã phủ có từng phái người đến đây không?”
Tuệ An nhìn Phương mama hỏi, Phương mama lắc đầu, đáp:
“Chưa thấy tới.”
Tuệ An nghe vậy cả cười:
“Chỉ sợ Tôn Tâm Từ muốn đặt chân vào Mã phủ cũng không dễ dàng như vậy, vú nuôi giúp ta trông coi nàng một chút, nếu Mã phủ cho người đến thì đừng làm khó xử bọn họ, cứ đồng ý để bên đó mang người đi. Nhưng ngoại trừ bản thân Tôn Tâm Từ, chỉ cần là thứ thuộc về Hầu phủ, thì một cây kim nàng cũng đừng mong có thể mang theo!”
Hai ngày sau, vụ án Nữ hầu phủ Phượng Dương hầu bị độc hại được dân chúng quan tâm cuối cùng cũng kết án, Hiền Khang đế nổi giận đùng đùng trên Kim Loan điện, tự mình hạ chỉ xử tử thiếp thất Đỗ thị của Tôn Hi Tường, bởi vì tiểu chủ tử phủ Phượng Dương hầu ra mặt cầu tình cho cha ruột mình, hoàng đế vì giúp nàng thành toàn hiếu đạo, đặc biệt tha tội chết cho Tôn Hi Tường, chỉ cách chức, đày đi lưu vong Lĩnh Nam, đưa toàn bộ tài sản mang tên ông về phủ Phượng Dương hầu.
Ngoài vụ án của Thẩm Nữ hầu còn đồng thời kết án hai vụ án khác, sau khi Bình vương làm chủ thẩm điều tra, cuối cùng hai người Lý Bách, Cao lập đều bị buộc tội tham ô, phán chém đầu.
Trong quá trình thẩm án, Bình vương công chính liêm minh, xử sự không hề thiên vị, được Hiền Khang đế khen ngợi.
Ngày hai mươi ba, tháng hai, năm Hồng Đức thứ chín, mười lăm đại thần chung tay trình tấu chương, thỉnh phong Bình vương làm Thái tử, Hiền Khang đế phê bút chuẩn tấu.
Cũng vào ngày này, Tôn Hi Tường bị áp tải đi Lĩnh Nam, hôm đó Tuệ An không đi đưa tiễn, chỉ phân phó Phương mama cầm theo một bọc bạc trắng, trước mặt quan binh áp tải cùng phần đông phạm nhân tự mình giao cho Tôn Hi Tường, thể hiện “hiếu đạo” mà người đời vẫn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.