Chương 118: Kết cục của Đỗ Mỹ Kha
Tố Tố Tuyết
28/12/2016
Vụ án này kết thúc, Tuệ An liền an tâm ngày ngày canh giữ trong linh đường Thẩm Thanh.
Mở quan nghiệm thi không thể so với việc hạ táng người chết, trong mắt thế nhân là điềm cực kỳ xấu, cho nên lúc này người trong kinh ai nấy đều bàn tán xôn xao về chuyện của phủ Phượng Dương hầu, thi nhau cảm thán một hồi, họ đầy lòng hiếu kỳ, nhưng vừa nhắc đến hai chữ “điềm xấu”, đa số người đi đường đều vòng qua Hầu phủ mà đi.
Thẩm Thanh bị oan mà chết, những phủ ngày thường hay qua lại với Hầu phủ cũng tránh không được đến Hầu phủ tế bái, Tuệ An canh giữ linh đường, tuy có gia đình Thẩm Phong bên cạnh, nhưng rốt cuộc vẫn là thân cô thế cô, làm cho người ta sinh lòng thổn thức, chúng phu nhân tiểu thư tới thăm đều nức nở lôi kéo Tuệ An khóc rấm rức một hồi.
Ngày hôm đó, Tuệ An đang quỳ ở trên nệm gấm, đem tiền vàng đặt vào chậu than, lại nghe bên ngoài có tiếng gã sai vặt hô to:
“Quan phủ Nhị phu nhân tế vong hồn.”
Theo tiếng hô này, Tuệ An ngẩng đầu đã thấy một phu nhân dáng người lộ vẻ phúc hậu, một thân quần áo trắng bước vào trong điện, đi theo phía sau bà là một tiểu cô nương còn chưa cập kê, cũng mặc áo tơ trắng, trên đầu cài đóa hoa lụa bằng nhung cùng màu, là đích nữ của chi thứ hai Quan phủ, Quan Lễ Trân.
Nha hoàn đưa ba nén nhang cho Nhị phu nhân cùng Quan Lễ Trân, hai người đã lạy xong, lại giao nhang cho nha hoàn cắm vào lư hương, Tuệ An liền gấp rút quỳ hoàn lễ.
Nhị phu nhân liền đi tới, đỡ Tuệ An dậy, lôi kéo tay nàng, thở dài nói:
“Đứa bé ngoan, mau đứng lên, nhìn đúng là tiều tụy không ít. Người chết không thể sống lại, con cũng đừng quá mức bi thương, có thể giải nỗi oan khuất này cho mẫu thân con đã là hết lòng hiếu thuận rồi, con nên cao hứng mới phải, khóc thành như vậy bảo mẫu thân con ở trên trời làm sao yên lòng.”
Bà nói xong, lại nhìn về phía Phương mama đứng sau Tuệ An, nói:
“Là Phương mama đúng không? Mama là lão nhân trong phủ, nên khuyên nhủ cô nương nhiều một chút, cô nương là người hiếu thuận, nhưng trời lạnh như vậy lại ngày ngày quỳ trên mặt đất thì không được. Nàng là đứa bé không hiểu chuyện, mama lại không thể tùy nàng thế được.”
Phương mama nghe vậy gấp rút thi lễ thưa vâng, Tuệ An đã nhịn không được lại rơi lệ, cũng hành lễ nói lời cảm tạ, Quan Nhị phu nhân nhìn Quan Lễ Trân, lúc này Quan Lễ Trân mới nhăn nhó tiến lên, bĩu môi nói:
“Cô đừng đau lòng, khóc nhiều đối với thân thể không tốt, còn xấu… “
Tuệ An biết rõ Quan Lễ Trân rất thân với Cố Dư Hinh, lần trước đến Hầu phủ dự tiệc nàng đã không muốn gặp mình. Nhưng nhìn nàng giương đôi mắt đen bóng trong suốt một màu, cũng quả thực mang theo vài phần ân cần xen lẫn đồng tình, khuôn mặt còn lộ vẻ trẻ con mập mạp tròn tròn, cánh môi hồng hào khẽ lí nhí, thân sắc hơi không được tự nhiên, giống hệt một đứa bé đang cáu kỉnh, trong lòng Tuệ An liền sinh ý yêu thích, cười với nàng một tiếng, nói:
“Đa tạ muội muội quan tâm.”
Quan Lễ Trân bĩu môi nghiêng đầu sang chỗ khác, Nhị phu nhân thấy vậy thì lườm nàng cảnh cáo, lại lôi kéo Tuệ An nói:
“Con bé là đứa nhóc không hiểu chuyện, bị ta chiều hư, con đừng để ý nó. Hai người các con tuổi không hơn nhau là mấy, ngày sau con vào phủ, nên thân cận hơn một chút. Con là người ổn trọng, tương lai con nhớ phải để ý nó giùm ta, tiện thể dạy dỗ nàng một hai, sớm ngày hiểu chuyện, ta mới có thể yên tâm ít nhiều.”
Nhị phu nhân nói xong, ôn hòa cười với Tuệ An một tiếng, Tuệ An thấy bà coi mình như người trong nhà, lúc nói chuyện mang theo ý tứ thân mật, không khỏi đỏ bừng hai má, vội nói không dám.
Ngược lại Quan Lễ Trân nhìn nàng mặt đỏ, cánh mũi khe khẽ hừ lạnh một tiếng, lại ngước mắt trừng Tuệ An.
Tuệ An cũng cười cười với nàng, lén lút nháy mắt hai cái, khiến cho khuôn mặt Quan Lễ Trân nghẹn đỏ lên, giậm chân cũng không nói nên lời, Nhị phu nhân thấy vậy chỉ cười không để ý nàng. Bà quay sang dặn dò Tuệ An đôi câu, liền dẫn Quan Lễ Trân rời đi.
Phương mama nhìn hai người đi xa, cười nói:
“Vị Nhị phu nhân này quả nhiên hiền hòa dễ gần, tương lai cô nương vào phủ, chí ít cũng có một người quen thuộc.”
Bốn hôm sau là đủ bảy ngày sau khi khai quan, chôn cất Thẩm Thanh xong, Tuệ An lại tiễn gia đình Thẩm Phong đi Túc thành, một phủ Phượng Dương hầu to như vậy thoáng cái liền vô cùng vắng vẻ.
Thái hậu rời kinh là vào giữa tháng ba, hiện tại Lễ bộ đã chuẩn bị đầy đủ để Thái hậu di giá tới Đông Đô nghỉ ngơi, hành trang của Tuệ An đã sớm được Phương mama cùng Triệu mama chuẩn bị kỹ càng.
Hầu phủ phát sinh nhiều chuyện như vậy, giờ Tuệ An lại vội vàng tùy giá đến Đông Đô, chuyện cần phải làm quá nhiều. Những thứ tài sản dưới danh nghĩa Tôn Hi Tường đều phải thu hồi, sản nghiệp Hầu phủ bị Tôn Hi Tường làm cho ngổn ngang cũng cần sắp xếp lại, tuy có hai vị lão chưởng quỹ Lưu, Chương thay Tuệ An lo liệu điền trang, cửa hàng, lại có người do A Trúc cô cô trước mua về phụ giúp, nhưng rốt cuộc vẫn thiếu thốn khắp nơi.
Lại thêm không ít cửa hàng đã lâm vào cảnh lỗ vốn nghiêm trọng, Tuệ An liền dứt khoát đóng cửa toàn bộ những cửa hàng làm ăn sa sút, chuẩn bị bán mấy cửa hàng này ra ngoài, đợi nàng nghĩ ra ý kiến khác hay hơn hoặc lần nữa hứng thú với việc buôn bán thì mua lại cũng không muộn.
Chuyện trong Hầu phủ rất nhanh liền đi vào quỹ đạo, Tuệ An cũng mời gia đình A Trúc cô cô trở về, nàng rời kinh, để Phương mama ở lại trong phủ, nội viện Tuệ An giao cho Phương mama quản lý, A Trúc cùng Triệu mama ở bên giúp đỡ, nhất định không thể loạn được.
Ngoại viện, Tuệ An giao chức phó tổng quản cho tướng công của A Trúc là Mã Thành, lại có hai người quản sự rất đáng tin được Đồng thị đưa từ Túc thành đến, giúp Tuệ An sắp xếp Hầu phủ.
Mặc dù Tuệ An không tính hết sức tin tưởng Kiểu Vạn Toàn, nhưng ông là người thông minh, hôm nay Tuệ An đã ngồi vững vàng trên vị trí chủ nhân Hầu phủ, khoảng thời gian này cũng phô bày không ít thủ đoạn khiến Kiều Vạn Toàn kinh sợ, Tuệ An tin chắc ông sẽ không dám làm ra chuyện xấu gì sau lưng mình.
Tuệ An hết bận chuyện của Hầu phủ lại đến việc đi thăm bạn bè thân thiết, lúc Tuệ An khơi ra vụ án của Thẩm Thanh, cũng là khi phủ Định Bắc vương định hôn với phủ Vĩnh Ninh bá.
Tuệ An chỉ sai Đông Nhi đưa quà đến cho Nhiếp Sương Sương, Vĩnh Ninh bá phu nhân và Nhiếp Sương Sương cũng tới Hầu phủ tế bái Thẩm Thanh, chẳng qua là lúc đó trên linh đường còn có khách khứa, Tuệ An không tiện nhiều lời cùng Nhiếp Sương Sương, hôm nay đành phải tới phủ Vĩnh Ninh bá một chuyến nói lời tạm biệt.
Bái thiếp đã đưa đi, nhưng Phương mama lại nói đến từng nhà hơi tốn thời gian, chi bằng mở một yến hội thưởng hoa ở Hầu phủ, mời các vị tiểu thư đến chơi, coi như tiện cả đôi đường. Tuệ An nghe thế cũng cảm thấy có lý, liền vội vàng tự mình viết thiệp đưa tới các phủ.
Thật ra những vị tiểu thư thân thiết cùng Tuệ An cũng chỉ có vài người, không phải cần phải lo lắng quá nhiều. Chỉ là thân phận của Tần Tiểu Song không thích hợp xuất hiện, Tuệ An liền phân phó Phương mama chuẩn bị một chút điểm tâm Hầu phủ tự làm, buổi chiều hôm đó tự mình mang theo điểm tâm đến Vân Thường trai.
Vân Thường trai tọa lạc trên đường Chính Đức, cũng là nơi phồn hoa nhất kinh thành, cách Triêu Dương lâu rất gần.
Vân Thường trai là một tòa lâu hai tầng, lầu một là đại sảnh rộng rãi, trưng bày xiêm y các mùa, lầu hai phần lớn là nhã gian, dùng để chúng phu nhân tiểu thư ngồi trò chuyện, ở trong lầu tinh tế thưởng thức trà, từ từ chọn lựa vải vóc.
Kiến trúc của Vân Thường trai cực kỳ tinh xảo khác biệt, lại nằm ngay chính giữa đường Chính Đức, rất dễ gây chú ý. Xe ngựa phủ Phượng Dương hầu vừa dừng, đã có gã sai vặt chạy ra đón, Tuệ An xuống xe ngựa, đỡ tay Đông Nhi đi vào, chưởng quỹ liền tiến lên đón chào, Tuệ An nói muốn một gian nhã thất, chỉ nói cần mua áo khoác.
Phủ Phượng Dương hầu coi như là khách quen của Vân Thường trai, chưởng quỹ cũng biết Tuệ An, có lẽ lúc trước Tần Tiểu Song đã dặn dò vài lần, Tuệ An cảm thấy chưởng quỹ kia sử xự cung kính hơn bình thường rất nhiều, còn đích thân đưa nàng vào nhã gian.
Tuệ An mới đến nhã gian, còn chưa phân phó đi mời Tần Tiểu Song, bên ngoài đã truyền đến tiếng cười như oanh vàng của Tần Tiểu Song, sau đó nàng liền vào phòng, phất tay ra hiệu chưởng quỹ đi xuống, tự mình tiếp nhận bộ tranh mẫu, kéo tay Tuệ An ngồi vào ghế, cười nói:
“Ta còn nói hai ngày nay phải đi quý phủ bái phỏng đây, vậy mà muội đã đến nơi này của ta trước rồi.”
Hôm nay Tần Tiểu Song mặc một bộ y phục màu đỏ với đường thêu vô cùng tinh xảo, nàng mặc màu đỏ rất hợp, nhìn người đẹp hơn hoa, Tuệ An thấy nàng cười mặt mày cong cong, tự nhiên mà phong tình, không khỏi ngẩn ra, lại nói:
“Mấy ngày không gặp, sao nhìn tỷ tỷ lại đẹp hơn thì phải.”
Tần Tiểu Song thấy Tuệ An trêu ghẹo mình, giận dỗi trừng mắt nhìn nàng, nói:
“Ta đều từng này tuổi, còn có thể càng ngày càng đẹp hơn chắc? Ngược lại là muội ấy, chuyện của Hầu phủ ta cũng nghe nói, vốn định đi nhìn muội một chút, chỉ là… Muội cũng biết thân phận của ta không thích hợp, lại sợ muội bị người ta nói ra nói vào, chọc phiền toái thì không hay, liền nhẫn nại không đến phủ. Vốn còn lo lắng muội khó chịu, hôm nay nhìn muội như vậy, hóa ra là ta lo lắng vô ích rồi.”
Tuệ An nghe vậy cười một tiếng, cầm tay Tần Tiểu Song, nói:
“Tỷ tỷ nói gì thế, An nương là thật tâm kết giao cùng tỷ tỷ, tỷ tỷ đến thăm ta, sao lại là gây phiền toái?! Về sau nếu tỷ tỷ còn nói như thế, An nương sẽ tức giận thật đấy.”
Tần Tiểu Song vội vàng cười xin tha. Hai người hàn huyên một hồi, lại nghe Tần Tiểu Song nói:
“Hôm nay trong phủ của muội đã thanh tịnh hơn nhiều, mấy hôm nữa lại đi theo Thái hậu đến Đông Đô đi, ta cũng không có vật gì tốt đưa cho muội. Nếu muội đã muốn làm một kiện áo khoác, vậy cứ để ta đây tặng muội một chiếc.
Theo ta thấy, lúc này Đông Đô chỉ sợ đang chuyển mùa, không khí ấm áp, áo khoác cũng không nên quá cồng kềnh, ta mới nhập về mấy cuộn len cực kỳ đẹp đẽ, đan lên màu sắc và hoa văn cũng muôn hình muôn vẻ, dùng làm áo khoác không gì hợp hơn. Tiện thể cũng làm thêm hai bộ xiêm y mùa xuân đi, ta thấy sắc mặt muội không tốt cho lắm, liền làm hai bộ màu đỏ, rực rỡ một chút… “
Tần Tiểu Song đã có tâm, Tuệ An cũng không khách khí với nàng, cười nói:
“Tần tỷ tỷ đúng là hẹp hòi, không tặng ta vàng ngọc thì thôi, chỉ hai bộ quần áo đã muốn đuổi ta đi lại không được. Ít nhất hoa văn trên mấy bộ xiêm y kia phải thêu thật đẹp, còn phải dùng tơ vàng chỉ bạc mà thêu thành, nếu không ta cũng không nhận đâu!”
Tần Tiểu Song nghe vậy bật cười, liên tục nói:
“Tơ vàng chỉ bạc thì không có, chi bằng để ta lấy vàng ròng làm viền quanh váy áo, như vậy ta đây đã đủ hào phóng chưa?”
Tuệ An khanh khách mà cười, vỗ tay nói:
“Tỷ tỷ nói nhất định phải giữ lời đấy, tỷ tỷ dám làm, ta cũng dám mặc.”
Hai người cười đùa một hồi, lại chon lựa kiểu dáng xiêm y, Tần Tiểu Song vô tình nhắc tới Vi Viên:
“Hôm qua nàng còn đến chỗ ta đặt làm năm bộ xiêm y mùa xuân, ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, còn hỏi thăm ta về sở thích của lão phu nhân cùng phu nhân Âu Dương phủ, e rằng thật sự đang chú ý Âu Dương học sĩ. Nữ tử này rõ là, ừm rất phóng khoáng, mắt nhìn người cũng thay đổi nhanh quá!”
Tần Tiểu Song vừa nói vừa lắc đầu bật cười, Tuệ An nghe vậy liền ngây ngẩn cả người.
Lúc trước Tuệ An thúc đẩy chuyện của Vi Viên và Tôn Hi Tường, một là chuyện này chỉ có lợi với nàng, hơn nữa cũng do vừa ý Vi Viên, nếu thật sự phải có kế mẫu, nàng tình nguyện người nọ là Vi Viên.
Chỉ là nàng không ngờ về sau Ngân Liên chủ động hợp tác, nàng liền dễ dàng bẫy Tôn Hi Tường thành công, lại càng nhanh như chớp lật đổ ông, nước cờ Vi Viên này bỗng nhiên rơi vào khoảng không.
Hôm đó phủ Phượng Dương hầu thiết yến, Tuệ An cũng phát thiệp mời cho Vi Viên, nhưng Vi Viên không đi, lúc trước Tuệ An còn cảm thấy kỳ quái, về sau còn nghĩ Vi Viên mà nghe tin Tôn Hi Tường bị bắt giam không chừng sẽ tới phủ Phượng Dương hầu một phen, ai ngờ nàng lại giống như biến mất vô hình vô ảnh, không hề xuất hiện.
Nay Tuệ An nghe Tần Tiểu Song nói mới biết, thì ra là Vi Viên thay lòng đổi dạ rồi, lại nhìn trúng học sĩ của Hàn Lâm viện, Âu Dương Văn.
Âu Dương Văn tác phong đường hoàng, năm ngoái thê tử kết tóc Thù thị bị bệnh mà đi, Âu Dương Văn ngay cả con nối dõi cũng không có, so với Tôn Hi Tường, vị học sĩ Âu Dương Văn này mọi thứ đều cao hơn một bậc.
Vấn đề là, hiện giờ Âu Dương Văn chỉ mới qua nhược quán, trẻ hơn Vi Viên nhiều lắm!
Tuệ An cứng lưỡi, một hồi lâu mới há to miệng, nói:
“Nàng khiến người ta cảm thấy rất… Bội phục… “
Tần Tiểu Song thấy Tuệ An như vậy, che miệng cười khúc khích, trêu ghẹo nói:
“Người không thông lễ nghi như muội, nay so sánh với vị “mỹ nhân cay” đến từ Liêu Châu này tự dưng lại trở thành khuê tú chân chính trong kinh rồi.”
Tuệ An lúc này mới giật mình hoàn hồn, cười một tiếng, nói:
“Ta vốn chính là thục nữ cử chỉ đoan trang!”
Nàng thấy Tần Tiểu Song nhướng mày nở nụ cười, lại tránh không khỏi tò mò hỏi:
“Sao Vi Viên lại đột nhiên nhìn trúng Âu Dương học sĩ? Đoạn thời gian nàng thường xuyên chạy đến Hầu phủ, tuy nói nàng không thông lễ nghi, nhưng cũng là người cái hào sảng đơn thuần, không có gì ý xấu. Ta vốn cảm thấy nếu nàng làm kế mẫu ta đúng là bêu xấu, nay nàng có thể nhìn trúng người khác ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là suy cho cùng tính tình của nàng vẫn không thích hợp với người kinh thành, ở Liêu Châu mới có thể tự do tự tại, ta lại không hi vọng nàng tìm được nhân duyên trong kinh.”
Tần Tiểu Song nghe vậy cười nói:
“Chỉ có muội là ngóng trông người ta thất bại, người khác chẳng bao giờ quan tâm nàng sống thế nào đâu. Nghe nói hôm đó trời nổi bão tuyết, Vi Viên tình cờ đụng phải Âu Dương học sĩ tại Kinh Giao, đúng lúc đó Âu Dương học sĩ đang ở trong đình tránh tuyết, Vi Viên vừa đến, người ta liền nhường chỗ, bản thân thì cưỡi ngựa đạp tuyết về thành.
Sau đó tại Thư Hương lâu, Vi Viên muốn mua một cái nghiên mực, chưởng quỹ kia biết nàng là người vùng khác, cầm đồ giả ra lừa gạt nàng, vừa vặn lại bị Âu Dương học sĩ gặp được. Hai người thường xuyên qua lại, Vi Viên liền động tâm tư, hai ngày nay liên tục quấn quít lấy hắn, ngày ngày chạy tới Âu Dương phủ.”
Tần Tiểu Song nói xong, cầm lên một khối điểm tâm Tuệ An mang đến, cắn một miếng, lúc này mới lại nói:
“Âu Dương phủ là thư hương thế gia, nề nếp gia phong thanh quý có thừa, chưa nói đến tuổi tác của Vi Viên cùng Âu Dương học sĩ không hợp, mà cho dù là tuổi tác thích hợp, Âu Dương phủ cũng sẽ không đồng ý để một người như Vi Viên vào cửa… Nữ tử hào sảng khó mà vào cửa, chỉ sợ Vi Viên chuyến này vẫn là bận rộn toi công.”
Tuệ An nghe vậy gật đầu, trong lòng có chút buồn cười, nhưng cũng đối với Vi Viên sinh ra vài phần thưởng thức. Mặc dù Vi Viên trong mắt người đời vừa lỗ mãng lại không hiểu lễ nghi, cũng thiếu dè dặt lẫn xấu hổ mà nữ tử nên có, nhưng Tuệ An lại cảm thấy cuộc sống của nàng tràn đầy nhiệt tình.
Trên phương diện tình cảm cũng như vậy, dù nàng từng cùng cách hai lần, nhưng vẫn dám yêu dám hận, đối với tình yêu luôn ôm mong đợi cùng khát vọng như thuở ban đầu, dám theo đuổi, dám trả giá.
Hơn nữa Vi Viên cũng không phải kẻ ngốc, trong lúc tiếp xúc với nàng, Tuệ An phát hiện nàng rất khôn khéo, nàng không thể nào không biết người khác chỉ trích mình trơ trẽn, lỗ mãng, nhưng nàng vẫn tự do làm việc theo ý mình, chẳng thèm quan tâm ý nghĩ của người khác, tiêu sái tùy tính.
Đối với nữ tử như vậy, Tuệ An thật tâm hi vọng nàng có thể tìm được hạnh phúc. Tuệ An lại hàn huyên cùng Tần Tiểu Song vài câu, Tần Tiểu Song bỗng nhiên nghiêm mặt, nói đến chuyện chính sự:
“Ta nghe nói muội muốn bán mấy cửa hàng của Hầu phủ ra ngoài, hai gian cửa hàng trong ngõ Hắc Giác ở Tây phường cũng chuẩn bị bán chứ?”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, lại gật đầu nói:
“Đúng vậy, tỷ tỷ cũng biết, ta không giỏi kinh doanh, hiện tại trong tay cũng thiếu người đắc lực. Những cửa hàng kia bán đi cũng cảm thấy đáng tiếc, cửa hàng ở ngõ Hắc Giác tuy lớn, nhưng cũng không phải nơi mặt đường, khi gia mẫu còn sống đã không lời lãi bao nhiêu, nay lại càng lỗ đến là lợi hại, ta liền muốn dứt khoát bán đi.”
Tần Tiểu Song nghe vậy gật đầu, lại nói:
“Cũng chẳng phải ta có tâm tư gì với cửa hàng kia, ta nghĩ nếu trong tay muội hiện đang giữ tiền mặt, ngược lại có thể cân nhắc chuyện này.”
Nàng thấy Tuệ An lộ vẻ nghiêm túc, lúc này mới nói:
“Muội tất nhiên cũng nghe, Hoàng thượng đã lần nữa thi hành Phục mã sách, huống chi còn liệt nghề nuôi ngựa vào một trong những nghề quan trọng của Đại Huy. Ngài chọn từ các đại thần trong triều đảm nhiệm chức Thái Bộc tự khanh, chuyên môn phát triển thuật nuôi ngựa, Hoàng thượng còn đặc biệt tăng suất tuyển chọn quan coi sóc ngựa, lại trang bị thêm sáu Mã chính* tại mỗi châu quận, đến chín phần là chuẩn bị cho trận Bắc chinh sau này.
Đại Huy ta xưa nay thiếu ngựa, Hoàng thượng muốn mở một trại ngựa lớn ở trạng trại Tây Giao bên kia, bốn mặt xung quanh cũng muốn mở rộng ra, Hoàng thượng còn chuẩn mở ba mươi sáu trại ngựa tại những quận nằm sát kinh thành.
Dân gian chỉ cần là nghề chăn ngựa lại càng miễn thuế, mỗi hộ phàm là nuôi một con ngựa thì một suất nam đinh trong nhà không cần đi lính, e rằng về sau nghề chăn ngựa có thể sẽ trở thành khuynh hướng mới trong khắp thiên hạ.
Chỉ có điều quốc khố Đại Huy gần như trống rỗng, những năm nay tiền thuế không những không tăng, ngược lại mấy năm gần đây còn liên tục giảm bớt vì năm trước phía nam gặp phải hồng thủy, Hoàng thượng không muốn vì hứng mã chính mà gia tăng gánh nặng cho dân chúng.
Muốn mở trang trại, xây dựng chuồng ngựa dĩ nhiên sẽ tốn một số tiền rất lớn, nay cũng có thể coi là thái bình ổn định, riêng phương Bắc đã có ba trại ngựa lớn, cỏ tốt đều dồn về bên ấy, triều đình muốn kiến thiết thêm trang trại e là không đủ khả năng.”
Tuệ An thấy Tần Tiểu Song nói mà miệng lưỡi khô khốc, liền đưa chén trà cho nàng, nàng khẽ nhấp môi, lại nói tiếp:
“Về chuyện tiền bạc, trên triều đã nghị luận khá lâu mà vẫn chưa thể quyết định, cuối cùng không còn cách nào khác, Hoàng thượng hạ chỉ, trại ngựa này triều đình cho phép tất cả quan lại đóng góp cổ phần, cũng có nghĩa được quyền thu lại lợi nhuận nếu có theo danh nghĩa từng người. Mặc dù Mã quan không tính là nghề nghiệp vẻ vang gì, nhưng đợi triều đình có bạc, sẽ theo như cổ phần mà giao bạc, coi như là mua lại ngựa trong tay bách quan.
Dùng là đất của triều đình, triều đình cũng sẽ phái Mã quan tới trông coi trại ngựa, đến lúc đó bán ngựa tất nhiên chỉ lợi không hại, khoản lợi nhuận kếch xù này có muốn làm ngơ cũng khó, huống chi đây chính là nghề nghiệp về lâu về dài, lại càng đem lại lợi nhuận lần sau gấp bội lần trước, so với giữ khư khư bạc trong tay thì tốt hơn nhiều.
Thánh chỉ vừa ban bố, Tĩnh Bắc hầu Tiền Nhã Khanh đã lập tức đứng ra ôm vào mình, chỉ là một miếng thịt lớn như vậy, cho dù Tiền gia phú khả địch quốc, cũng không lý nào lại để mặc Tiền phủ độc chiếm, Vương gia chúng ta cũng muốn chen một chân.
Ta là nghĩ tới tổ tiên muội cũng theo nghiệp này, muội lại là người yêu ngựa, nghĩ muội sẽ cảm thấy hứng thú nên mới nói, nếu trong tay muội có bạc, vậy cứ thử suy nghĩ xem thế nào.”
Tuệ An nghe vậy ánh mắt phát sáng cả lên, trải qua một phen ầm ĩ của Hầu phủ vừa rồi, hiện tại tính ra số tiền trong tay nàng cũng không thiếu, chỉ riêng số ngân phiếu lần trước Quan Nguyên Hạc cướp về từ chỗ Tôn Hi Tường đã là hơn hai mươi vạn lượng, lúc này chỉnh đốn Hầu phủ, lại quy ra không ít tiền mặt.
Vốn nàng còn nghĩ cất số tiền này đi quá lãng phí, muốn từ từ tính toán, mua thêm mấy mảnh ruộng tốt, nay nghe Tần Tiểu Song nói vậy, Tuệ An liền động tâm, hỏi:
“Chuyện tốt như vậy, Đại Huy lại có bao nhiêu hoàng thân quốc thích, quyền thần huân quý, hoàng thương phú hào, không tranh nhau sứt đầu mẻ trán mới là lạ, ta sợ… “
Ninh vương là thân phận gì, Ninh vương người ta muốn chiếm một phần cũng là chuyện bình thường, nhưng nàng chỉ là một tiểu cô nương thân cô thế cô, việc này e là không tới phiên phủ Phượng Dương hầu cắn một miếng.
Tuệ An đang nghĩ tới đây, Tần Tiểu Song đã lắc đầu cười nói:
“Vậy thì cũng chưa chắc, muội nghĩ kỹ lại đi, việc này liên quan trọng đại, ngựa là con vật đứng đầu lục súc, liên quan đến thực lực của một nước. Huống chi đây là nuôi ngựa cung cấp cho triều đình, nếu không phải là triều đình thực sự không có biện pháp, há lại để mấy người chúng ta được hời.
Việc này không phải người nào Hoàng thượng cũng tin, có quyền có tiền thì sao, bọn họ vẫn phải được Hoàng thượng đồng ý mới làm nên chuyện. Theo ta thấy, thân phận của muội lúc này nhưng lại rất phù hợp, huống chi nghe nói muội cũng có giao tình với Trưởng công chúa, việc này nếu như thêm Thái hậu mở miệng… Lý nào lại không thành?”
Tuệ An ngẫm nghĩ, cảm thấy thật đúng là như vậy, người càng có quyền, hoàng đế càng kiêng kỵ, một đứa bé con như nàng mới là dễ dàng nắm bắt trong tay.
Tuệ An nghĩ vậy, trong lòng ngầm định, nhìn Tần Tiểu Song, nói:
“Việc này để ta trở về suy nghĩ lại, cám ơn Tiểu Song tỷ tỷ.”
Tần Tiểu Song thấy mặt nàng tràn đầy cảm kích, chỉ cười cười, cầm lên một miếng điểm tâm, nói:
“Điểm tâm do phủ muội làm ăn ngon hơn so với chỗ ta nhiều, lớp bánh vừa mềm vừa xốp, hương thơm nồng nàn lại không ngấy.”
Tuệ An nghe vậy liền cười, vội nói:
“Nếu tỷ tỷ thích, trở về ta phân phó Đông Nhi đến nhà bếp lấy công thức đưa tới cho tỷ tỷ là được.”
Tuệ An về phủ, lại tinh tế suy nghĩ từng lời Tần Tiểu Song nói, liền cho gọi Kiều Vạn Toàn và Mã Thành cùng vài quản sự cửa hàng được Tuệ An tin tưởng tới, đem chuyện vừa rồi thảo luận với bọn họ một chút, cuối cùng quyết định thử xem, nếu có thể tham gia, vậy nàng liền tận lực mua hơn mấy phần cổ phần.
Tuệ An sai Kiều Vạn toàn đem số tiền mặt hiện tại Hầu phủ đang có bày ra trước mặt, để lại danh sách thì lui ra. Bận rộn lo xong việc này, Phương mama mới cầm thực đơn chuẩn bị cho bữa tiệc nhỏ sắp tới đến cho Tuệ An xem xét. Tuệ An cẩn thận nhìn qua một lượt, cười nói:
“Ừm, mười sáu đĩa hoa quả tươi đúng là đầy đủ rồi, điểm tâm đủ loại hương vị chua cay mặn ngọt cũng không sai. Còn về đồ ăn, không bằng đổi thành cá hấp cách thủy, một là tiệc mời khách khứa phần lớn là những người đã từng than gia tiệc sinh nhật của Cảnh Tâm, món cả của quý phủ chúng ta không thể bì được với phủ Định Bắc vương, cũng không cần mang ra làm trò cười cho người trong nghề.
Mặt khác, các cô nương lúc tham gia ắt sẽ dùng chút ít rượu trái cây, cũng phải uống vài ba chén rượu mới ăn món ăn, món thứ nhất bưng lên đổi thành thịt dê xào, món thứ hai là canh kim ngân đậu hủ, món thứ ba đổi thành canh gà giòn phù dung, những thứ khác thì để nguyên, chỉ là phần súp bánh bao này đành làm phiền vú nuôi xuống bếp đốc thúc, làm khéo léo đẹp đẽ một chút, trình bày càng đẹp mắt càng tốt.”
Phương mama nghe vậy lại cười nói:
“Cô nương đi theo cữu phu nhân học quản gia một đoạn thời gian, nay khả năng lo liệu chuyện trong phủ đã khá lên không ít. Vú nuôi đưa thực đơn mới cho Ngụy mama ngay, cô nương cứ yên tâm.”
Lần yến tiệc Hầu phủ này, Tuệ An chỉ mời mấy tiểu thư thân quen với nàng, người vốn cũng không nhiều, chỉ có tỷ muội Văn gia, tỷ muội Uông gia phủ Thành Quốc công, tỷ muội La gia phủ Lỗ Quốc công, ngoài ra còn có Nhiếp Sương Sương, Thủy Khinh Nhi, Tạ Vân Chi cùng Nhị cô nương Điện thị Ngự sử Vân phủ, Vân Lan San, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ đủ ngồi một bàn lớn.
Quá trình chuẩn bị không quá phiền toái, hai hôm sau liền đến ngày tổ chức yến tiệc. Hôm nay đã là tháng ba dương lịch, tuy là mùa đông năm nay tương đối dài, cuối tháng hai trời còn có bão tuyết, nhưng tuyết vừa tan ra, mặt trời mùa xuân liền theo đến đây, khí trời càng ngày càng ấm áp.
Tuệ An thiết yến khách trong hoa viên, ngày hôm đó ánh nắng tươi sáng, xuân quang xinh đẹp, hoa viên Hầu phủ mặc dù không thể nói muôn hồng nghìn tía, nhưng cũng là muôn hoa đua nở, liễu xanh ánh hồng, có một phen phong cảnh như thơ như họa.
Lúc tỷ muội Văn gia đến, Tuệ An đang nỏi chuyện cùng tỷ muội Uông gia và mấy người Tạ Vân Chi, thấy Phương mama dẫn các nàng đi đến, nàng gấp rút đi ra khỏi cầu cửu khúc nghênh đón:
“Hôm nay tỷ muội các người tới chậm, phải phạt.”
Tuệ An vừa nói vừa tiến lên níu tay Văn Cảnh Ngọc, mang các nàng vào đình, trong đình sớm đã chuẩn bị bàn tiệc, dùng đĩa sứ trắng thuần hoa văn sen hồng đựng hạt dưa, hạt hướng dương, nho khô, hạt dẻ, long nhãn, trái táo, quả cam, hạch đào cùng hoa quả tươi.
Hôm nay Tuệ An mặc một bộ xiêm ý màu tím cổ tròn, thêu hoa văn ven áo, nổi bật lên da thịt trắng như tuyết, lúc cười rộ lên lại càng mặt mày tung bay, người so với hoa còn đẹp hơn, Văn Cảnh Ngọc nhìn nàng, liền bĩu môi nói:
“An nương đúng là càng ngày càng xinh đẹp, khó trách Thái cô cô không yêu thích ta.”
Thái cô cô trong miệng Văn Cảnh Ngọc tất nhiên là Thái hậu, Văn Cảnh Ngọc nói lời chua chát, Tuệ An nghe vậy trong lòng lộp bộp một chút, biết nàng là vì chuyện tùy giá Đông Đô mà trong lòng ghen tị, Tuệ An vội vàng cười dỗ nàng:
“Cha mẹ tại không tại thế, Thái hậu cũng là muốn tỷ ở nhà làm hiếu nữ chăm sóc phụ mẫu, nên mới chọn người lẻ loi hiu quạnh như ta đây.”
Vốn dĩ Văn Cảnh Ngọc vẫn vì việc này mà nổi lên vài phần đố kỵ với Tuệ An, giờ nghe nàng nói như vậy lại cảm thấy bản thân áu đang, một câu cũng không nói ra được. Chỉ nở nụ cười liền ngồi xuống trước, mở miệng la hét:
“Ta mặc kệ, hôm nay muội nhất định phải để ta ăn uống thỏa thích, nếu không ta sẽ không bỏ qua đâu.”
“Chậc chậc, Ngọc tỷ tỷ nói lời này, nếu An nương là nam tử chỉ sợ đến xương cốt cũng bị tỷ mài thành bột, còn không cái gì đều theo ý tỷ à!”
Tuệ An chưa trả lời, bên kia La Dịch Điệp đã tiếp lời, nàng vừa mở miệng trêu ghẹo, mặc mũi Văn Cảnh Ngọc tức thì đỏ bừng, liền đứng dậy đuổi đánh nàng. Phủ Lỗ Quốc công và phủ Định Bắc vương vẫn thường xuyên qua lại, hai người nháo lên, chúng nữ tử xung qanh đều cười phụ họa, nhất thời trong đình hết sức náo nhiệt.
Đang đùa giỡn, Tuệ An lại nhìn thấy Nhiếp Sương Sương cùng Vân Lan San được Phương mama dẫn tới bên này, nàng gấp rút ra khỏi đình nghênh đón, cười với Nhiếp Sương Sương một tiếng, lại quay sang kéo tay Vân Lan San, nói:
“Ngươi còn biết trở lại cơ đấy!”
Nói xong vành mắt đỏ hoe, Nhiếp Sương Sương thấy Tuệ An kích động, liền kỳ quái nhìn nàng cùng Vân Lan San một cái, tự bước vào đình. Lúc này Tuệ An mới nhận ra mình thất thố, có chút thẹn thùng cười cười.
Vân Lan San cũng là khuê mật của Tuệ An trong kiếp trước, lần đầu tiên Tôn Hi Tường mang theo Tôn Tâm Từ đến Quốc Tử Giám học, tại cửa phủ Tuệ An nói có hẹn với Vân tiểu thư, chính là Vân Lan San.
Quan hệ giữa Tuệ An và Vân Lan San mặc dù không thân thiết bằng Văn Cảnh Tâm, nhưng nàng cũng coi như một trong những bằng hữu tốt nhất của Tuệ An, tính tình đến tám phần giống với Tuệ An.
Chỉ là ở kiếp trước, nàng theo người nhà Vĩnh Châu, vừa đi liền không trở về, Tuệ An chưa từng gặp lại nàng. Mà sau khi Tuệ An trọng sinh, nàng lại đi nhà ngoại ở Miên Dương, vẫn luôn không ở kinh thành. Cho nên tính đúng ra, Tuệ An đã có bảy tám năm chưa gặp nàng, nên mới không thể khống chế tâm tình như vậy.
Chuyện của phủ Phượng Dương hầu truyền sôi sục khắp nơi, Vân Lan San vừa trở lại kinh thành liền nghe nói, hôm nay nàng thấy Tuệ An đỏ mắt kích động, lại cho rằng nàng là vì chuyện kia. Nàng cũng đỏ mắt theo, cầm Tuệ An tay nói:
“Trước kia đến quý phủ, nhìn phụ thân ngươi còn thấy có hình người, ai ngờ lại là thứ súc sinh ra vẻ đạo mạo! Ngưởi bận tâm vì ông ta đúng là không đáng, ta đều cảm thấy khổ sở thay ngươi.”
Mặc dù ai cũng biết Tôn Hi Tường là đồ khốn kiếp, nhưng rốt cuộc đây vẫn là chuyện nhà của phủ Phượng Dương hầu, ông lại là cha ruột Tuệ An, nên làm gì có ai lại đứng trước mặt Tuệ An mắng Tôn Hi Tường đâu.
Tuệ An nghe Vân Lan San nói vậy cũng có chút sợ run, hồi lâu mới nở nụ cười. Thầm nghĩ nha đầu này vẫn giống hệt kiếp trước, tính tình thẳng thắn, đanh đá chua ngoa, vội kéo tay nàng nói:
“Được rồi, được rồi, Lan San tốt, đừng nhắc đến chuyện đó nữa, ta đã lâu không gặp ngươi, hôm nay ngươi nhất định phải uống cùng ta mấy chén mới được.”
Nói xong liền cùng nàng vào đình.
Hôm nay không có trưởng bối ở đây, mọi người đều là người cũng tuổi, chơi đùa với nhau rất náo nhiệt, thêm Tuệ An lập tức sẽ phải rời kinh, chuyến đi này ít cũng một, hai năm, nói không chừng chờ Tuệ An trở về, đến lúc đó mọi người đều đã xuất giá làm vợ người ta, chẳng thề tự do tự tại như bây giờ.
Cho nên tất cả mọi người đều mang lòng phải chơi đùa thật tốt, chưa tới một khắc đã náo loạn cả lên, trong đình thỉnh thoảng truyền ra tiếng nói cười rộn rã, rượu cũng uống nhiều, đến khi tàn tiệc, hai người La Dịch Điệp cùng Văn Cảnh Tâm đã gần như say khướt.
Nhiếp Sương Sương và Tuệ An là nữ tử vừa đính hôn, tất nhiên tránh không được thành đối tượng bị chúng nữ chúc rượu, hai người đều biết kiềm chế, ngược lại không quá say.
Đợi kết thúc bữa tiệc, Tuệ An đưa khách ra cửa, lưu lại Văn Cảnh Tâm một thân say khướt trong phủ, nàng tiễn vài vị cô nương phủ Định Bắc vương ra ngoài, Văn Cảnh Hoa nắm tay Tuệ An, dặn dò nói:
“Nếu như lão thái quân và thím biết Tam muội say khướt ở chỗ muội tất nhiên sẽ tức giận, chúng ta trở về cũng chỉ nói Tam muội không bỏ được ngươi, muốn ở trong phủ qua đêm cùng ngươi nói mấy lời tâm tình, lại xin lão thái quân mấy câu.
Nếu như người đồng ý để Tam muội ở Hầu phủ qua đêm, bên nhà chúng ta sẽ phái người đến hầu hạ, nếu người không đồng ý thì cũng kéo dài được thêm chút thời gian, Tam muội cũng nên tỉnh rồi, trở về cũng là không ngại.
Chỉ là Tam muội vẫn phải nhờ An nương chiếu cố, hôm nay là ta mang theo bọn muội muội tới, nếu lão thái quân biết Tam muội uống nhiều, chỉ sợ ta cũng tránh không được bị mắng.”
Tuệ An nghe vậy gấp rút đáp ứng, bảo nàng yên tâm, Văn Cảnh Hoa cùng Văn Cảnh Ngọc mới lên xe ngựa rời đi.
Tuệ An trở lại Dung Lê viện, trước tiên xem qua Văn Cảnh Tâm, sau mới trở về trong phòng uống chén canh giải rượu. Nàng nằm chợp mắt một lát, khi tỉnh lại Văn Cảnh Tâm cũng vừa tỉnh, đang được Miên Tâm hầu hạ uống canh giải rượu, Tuệ An ngồi ở bên giường nhìn, đợi nàng dùng xong, lúc này mới vẫy lui nha hoàn, cũng cởi giày bò lên giường, kéo Văn Cảnh Tâm nói chuyện:
“Ta thấy ngươi hôm nay tâm sự nặng nề, mới uống mấy chén rượu trái cây làm sao say như thế được, chẳng lẽ trong lòng ngươi không yên tâm chuyện gì?”
Văn Cảnh Tâm nghe vậy, gò má đỏ ửng, hồi lâu mới cắn cắn môi dưới, nói:
“An nương, gần đây mẫu thân ta đang suy nghĩ làm mai cho ta, ta cảm thấy rất sợ.”
Trong lòng Tuệ An lộp bộp một chút, gấp rút nắm thật chặt tay Văn Cảnh Tâm, gấp giọng hỏi:
“Ngươi có biết bá mẫu nhìn trúng nhà nào không, hay đã định phủ nào rồi?”
Văn Cảnh Tâm liền lắc đầu, trả lời:
“Chưa định ra, ta sai Miên Tâm đi nghe ngóng, hình như có năm ba nhà, cuối cùng mẫu thân chỉ cân nhắc hai nhà, một là Tam công tử phủ Trung Nghĩa bá, hai là đích thứ tử của Giám Sát viện Lưu đại nhân… “
Trái tim Tuệ An đã sớm nhảy vọt lên tận cổ họng, Văn Cảnh Tâm còn chưa nói hết, nàng liền vội vã cắt ngang:
“Lưu Hồng là một người hồ đồ, tuyệt đối không thể gả hắn!”
Văn Cảnh Tâm bị Tuệ An làm cho sợ hết hồn, có chút hồ nghi nhìn nàng, lúc này Tuệ An mới phục hồi tinh thần, vội nói:
“Cảnh Tâm ngươi không biết đấy thôi, ta đã gặp Lưu Hồng kia rồi, thật sự không phải người tốt đẹp gì.”
Việc này nói cũng đã nói, Văn Cảnh Tâm cũng không ngượng ngùng nữa, nghe vậy liền kinh ngạc nói:
“Nghe nói Lưu Hồng năm ngoái vừa đề tên bảng vàng, còn là đầu giáp. Người cũng thành thật, trong nhà… Trong nhà không có tiểu thiếp, chỉ có một thông phòng, là đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh hắn từ nhỏ, nhan sắc cũng bình thường.
Lưu đại nhân chỉ đứng hàng tứ phẩm, Lưu Hồng gia thế bình thường, tuy là đích tử, nhưng không trưởng. Mẫu thân vừa ý hắn, cũng là nhìn trúng nhân phẩm của hắn, sao ngươi lại nói hắn là người hồ đồ?”
Những gì Văn Cảnh Tâm nói tất nhiên Tuệ An đều biết, Văn Nhị phu nhân nhìn trúng Lưu Hồng, chẳng những có nguyên nhân như lời Văn Cảnh Tâm nói, càng bởi vì Lưu Hồng là con thứ, mà trưởng tử Lưu gia đã sinh dưỡng bốn cháu ruột, Văn Cảnh Tâm gả qua, về mặt con nối dõi sẽ ít áp lực hơn nhiều.
Nàng vốn thân thể yếu ớt, Văn Nhị phu nhân lại chỉ có duy nhất một nữ nhi là Văn Cảnh Tâm, có thể nói dụng tâm lương khổ, thế nhưng… Thế nhưng kiếp trước cuộc đời của Văn Cảnh Tâm chính là bị hủy trong tay tên khốn kiếp Lưu Hồng này, trước lúc đại hôn nhìn thì thành thật, ai ngờ sau khi cưới lại lần lượt nạp vào mấy phòng thiếp thất.
Cũng không phải Lưu Hồng là kẻ háo sắc gì cho cam, chỉ có điều hắn là người không có chính kiến, lại thêm thương hương tiếc ngọc, phàm là nữ tử vừa rơi hai giọt lệ, hắn sẽ lập tức động lòng trắc ẩn.
Những tiểu thiếp kia vừa mở miệng kêu than, hắn liền bị giựt giây răm rắp nghe theo các nàng, nam tử như vậy chính là thể loại đốn mạt nhất, nhưng Tuệ An lại nhất thời không biết phải giải thích ra sao với Văn Cảnh Tâm. Suy nghĩ một hồi, Tuệ An mới nói:
“Ta đã gặp Lưu Hồng này hai lần, một lần là ở Tiên Hạc lâu, hắn vốn định bao một gian nhã thất mở tiệc chúc thọ cho phụ thân hắn, đầu tiên là định đặt bàn ở Tùng Hạc các, sau bằng hữu của hắn lại nói Song Hỷ các tốt, khuyên đôi câu hắn liền đổi ý, lúc kêu đồ ăn cũng vậy, tiểu nhị mời chào hai câu, cuối cùng gọi toàn món quý giá.
Lần thứ hai là ở Hương Mặc lâu, Lưu Hồng đi mua nghiên mực, cũng là nhìn trúng một cái, bằng hữu hắn khuyên, cuối cùng lại mua cái khác, ta nhìn qua, thấy nghiên mực hắn mua cũng bình thường.”
Văn Cảnh Tâm còn tưởng rằng Lưu Hồng đã làm nên chuyện vô liêm sỉ gì bị Tuệ An bắt được, nên nàng mới kích động như thế.
Ai ngờ nghe Tuệ An nói một hồi lại là hai chuyện tầm thường như vậy, Văn Cảnh Tâm thực sự tại không hiểu ý nàng là gì, vò đầu bứt tai thắc mắc tại sao Tuệ An lại cảm thấy Lưu Hồng là kẻ hồ đồ.
Tuệ An thấy Văn Cảnh Tâm không hiểu, trong lòng có chút nóng nảy, kiếp này Văn Cảnh Tâm chưa lập gia đình, cũng chẳng trải qua hậu viện đấu đã nên dĩ nhiên nghe không hiểu, vậy nhưng nếu là Văn Nhị phu nhân thì chắc chắn sẽ hiểu.
Cho nên Tuệ An liền kéo tay Văn Cảnh Tâm, nhìn thẳng vào mắt nàng, trịnh trọng dặn dò:
“Ngươi trở về chỉ cần chọn thời điểm đem lời ta nói từ đầu chí cuối kể lại cho mẫu thân ngươi là được, qua hai ngày, mẫu thân ngươi có loại Lưu công tử hay không, ngươi nhớ gửi thư cho ta.”
Văn Cảnh Tâm nghe Tuệ An nói vậy, dường như xác định mẫu thân nàng sẽ bỏ qua Lưu gia, trong lòng nàng buồn bực, nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Tuệ An lại lôi kéo nàng khuyên nhủ một phen, nàng luôn cảm thấy Văn Cảnh Tâm còn cất giấu tâm sự gì đó, nhưng hỏi nàng, nàng lại giả ngơ không biết. Tuệ An thấy nàng không muốn nói, cũng không quá hiếu kỳ.
Hai ngày sau, Văn Cảnh Tâm quả nhiên sai Miên Tâm đến Hầu phủ một chuyến, truyền tin nói nàng đã đem lời kia kể lại cho Văn Nhị phu nhân, Văn Nhị phu nhân không biết như thế nào liền thử dò xét Lưu Hồng một phen, về sau thì không hề nhắc tới Lưu phủ với Văn Cảnh Tâm nữa.
Tuệ An biết Văn Nhị phu nhân đã bỏ tâm tư gả Văn Cảnh Tâm cho Lưu Hồng, lúc này mới yên lòng lại.
Nhoáng một cái đã đến trung tuần tháng ba, cách ngày Thái hậu rời kinh chỉ còn bảy ngày. Cuối cùng Mã phủ cũng phải cho người tới, dùng kiệu nhỏ mang Tôn Tâm Từ từ cửa phụ vào phủ.
Thời điểm Đại Huy bắt đầu kiến triều, bởi vì chiến loạn nhiều năm, nên dân số không nhiều lắm, thành ra mức phạt của triều đình đối với gia quyến tội thần cũng tương đối rộng rãi, chỉ khi nào nữ quyến tội thần tham gia đồng lõa, vậy thì người nhà mới bị liên luỵ theo.
Bình thường án phạt của nữ quyến so với quan viên cũng nhẹ hơn rất nhiều, hoặc phạt tiền, hoặc phạt thành thứ dân, nặng mới đem nữ quyến lưu đầy, hoặc sung làm khổ dịch hay nô lệ, cho đến tịch thu tài sản, tử hình…
Như tội của Tôn Hi Tường, Tôn Tâm Từ lại không bị phạt nặng, nàng chỉ từ con gái nhà quan biến thành thứ dân mà thôi.
Tôn Tâm Từ có nhan sắc xinh đẹp, chỉ sợ Mã Minh Viễn đối với nàng vẫn còn cảm thấy mới mẻ, Mã phủ chậm chạp không tiếp nàng qua phủ, có thể là sợ rước lấy phiền toái, nay vụ án của Thẩm Thanh đã dần dần lắng xuống, đón nàng qua phủ cũng là hợp tình hợp lý.
Tuệ An đã sớm phân phó, đồ của Hầu phủ một cái cũng không để nàng mang đi. Những nha hoàn, mama trước kia hầu hạ bên cạnh Tôn Tâm Từ lại càng bị Tuệ An bán ra ngoài từ lâu, tất cả đồ đạc trong Thu Lan viện nàng cũng không được mang đi.
Tất nhiên Tôn Tâm Từ cũng khóc lóc la hét một hồi, nhưng hôm nay nàng đã không nơi nương tựa, khóc lóc càng chẳng làm nên chuyện gì, chỉ có thể không cam lòng lên kiệu nhỏ rời đi.
Tuệ An vẫn nghĩ chuyện lần này đều giải quyết xong rồi, chỉ còn chờ ngày rời kinh, ai ngờ trước đó mấy hôm lại xảy ra chuyện chẳng lành.
Sáng hôm đó, nàng đang cầm danh sách hành lý mang theo mà Phương mama đưa lên soát lại một lượt xem có quên mất gì hay không, Đông Nhi lại bước nhanh tiến đến, bẩm:
“Cô nương, hôm nay ở trên đường nô tỳ nhìn thấy một người, liền cảm thấy thân ảnh kia rất giống Đỗ Mỹ Kha, nô tỳ đuổi theo người nọ nhưng lại mất dấu.”
Phương mama nghe vậy sững sờ, nói:
“Tất nhiên là ngươi nhìn nhầm, giờ Đỗ Mỹ Kha đang ở trong đại lao Hình bộ chờ xử tử, làm sao có thể lang thang trên đường.”
Đông Nhi rối rắm gãi đầu, một hồi lâu mới nói:
“Có lẽ là nhìn nhầm đi… “
Tuệ An hơi nhíu mày, chỉ vì ánh mắt Đông Nhi luôn rất tốt, còn vẻ mặt của nàng nữa, dường như thực sự nhìn thấy Đỗ Mỹ Kha chứ không phải nhầm lẫn. Mặc dù lúc ấy Tuệ An không lên tiếng, nhưng sau càng nghĩ càng nghi ngời, liền gọi Thẩm Cảnh cùng Thẩm Ảnh, sai hai người tìm cách xác định xem Đỗ Mỹ Kha có còn ở trong đại lao hay không.
Ai ngờ hôm sau Tuệ An lại nhận được tin tức, trong đại lao quả thực còn có một Đỗ Mỹ Kha, nhưng lại là một tử tù thế thân, Đỗ Mỹ Kha thật sự đúng là đã sớm đã bị đánh tráo vào hai ngày trước, đàng hoàng rời khỏi đại lao Hình bộ. Mà người cứu Đỗ Mỹ Kha ra, lại chính là Tôn tổng quản của phủ Đỗ Thượng thư!
Tuệ An nghe lời này suýt thì cắn phải lưỡi, còn cho là mình đang ở trong mộng, hồi lâu mới hoàn hồn. Lần trước lúc Đỗ Mỹ Kha mượn tay thích khách Đông Khương ám toán Tuệ An, Tuệ An liền biết Tôn tổng quản kia cực kỳ trung thành với Đỗ Mỹ Kha, hôm nay ông ta còn bỏ tiền mua chuộc cai ngục, làm ra loại chuyện chém đầu như chơi này, e rằng hai chữ “trung thành” chưa đủ hình dung tình cảm của ông ta đối với Đỗ Mỹ Kha đâu.
Tuệ An tuyệt không hoài nghi là Đỗ Thượng thư hay Đỗ phu nhân sai Tôn tổng quản đi làm chuyện này, chỉ vì tội danh hoán đổi tử tù quá lớn, Đỗ Liêu cùng Đỗ phu nhân sẽ không ngu xuẩn như vậy. Thế nhưng mặc dù là như vậy, chỉ sợ việc này một khi bị vạch trần, Đỗ Liêu cũng khó trốn tội, Tôn quản sự kia dù thế nào cũng là gia nhân trong phủ Thượng thư!
Phương mama nghe việc này, cũng giật mình che miệng, hồi lâu mới cứng lưỡi nói:
“Đây… Đây cũng quá lớn mật đi.”
Thẩm Cảnh liền nói:
“Kỳ thật hai năm qua Hình bộ cũng từng phát sinh chuyện lén lút hoán đổi tử tù, chỉ cần làm bí mật một chút là được, nơi âm u như đại lao còn nhiều chuyện ít người biết tới lắm.”
Phương mama lại cảm thán một hồi lâu, lại nói:
“Cô nương, việc này nếu đã bị chúng ta biết, vậy liền loan tin ra ngoài đi, bắt Đỗ Mỹ Kha trở lại, lúc này không riêng Đỗ Mỹ Kha khó giữ được tính mạng, còn có thể thuận tiện dìm Đỗ Liêu một trận!”
Tuệ An nghe vậy không hề lên tiếng, nàng luôn cảm thấy việc này quá kỳ quặc, kể cả thực sự là Đỗ Mỹ Kha được người lén lút cứu ra, cũng không nên đi đi lại lại trên đường, còn tình cờ bị Đông Nhi bắt gặp mới đúng.
Việc này hình như là có người đứng sau trước tính kế, muốn dẫn nàng vào bẫy!
Chuyện lén đổi tử tù trong Hình bộ, không có cấp trên cho phép, những cai ngục tiểu tốt kia làm sao lại là có gan to như vậy. Mà Hình bộ Thượng thư là người của Thái tử…
Tuệ An nghĩ tới đây, không khỏi mấp máy môi, lại nói:
“Thẩm Ảnh, hai người các ngươi lén đi tìm chỗ ẩn thân của Đỗ Mỹ Kha trước. Chuyện khác thì không cần làm, việc này dính dáng quá nhiều, chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến vẫn hơn. Ta cảm thấy việc này không đơn giản, dường như là có ai đó đang tận lực thiết kế, lợi dụng Hầu phủ chúng ta, tạm thời nên nhìn một chút đã, không chừng việc này chưa tới phiên chúng ta lên tiếng, cũng có thể bị đào ra.”
Chuyện này Tuệ An quẳng qua một bên, mỗi ngày nên làm gì thì làm nấy, chỉ ngồi yên trong phủ chờ theo Thái hậu ra kinh.
Quả nhiên, ba ngày sau, Đỗ Mỹ Kha cùng tổng quản Đỗ phủ Tôn Nhất Thuận vị quan phủ phát hiện tung tích ở Lịch Thành, hai người không phục, bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết! Thi thể được vận chuyển hồi kinh, khép lại một vụ án to ngập trời của Đại Huy!
Mở quan nghiệm thi không thể so với việc hạ táng người chết, trong mắt thế nhân là điềm cực kỳ xấu, cho nên lúc này người trong kinh ai nấy đều bàn tán xôn xao về chuyện của phủ Phượng Dương hầu, thi nhau cảm thán một hồi, họ đầy lòng hiếu kỳ, nhưng vừa nhắc đến hai chữ “điềm xấu”, đa số người đi đường đều vòng qua Hầu phủ mà đi.
Thẩm Thanh bị oan mà chết, những phủ ngày thường hay qua lại với Hầu phủ cũng tránh không được đến Hầu phủ tế bái, Tuệ An canh giữ linh đường, tuy có gia đình Thẩm Phong bên cạnh, nhưng rốt cuộc vẫn là thân cô thế cô, làm cho người ta sinh lòng thổn thức, chúng phu nhân tiểu thư tới thăm đều nức nở lôi kéo Tuệ An khóc rấm rức một hồi.
Ngày hôm đó, Tuệ An đang quỳ ở trên nệm gấm, đem tiền vàng đặt vào chậu than, lại nghe bên ngoài có tiếng gã sai vặt hô to:
“Quan phủ Nhị phu nhân tế vong hồn.”
Theo tiếng hô này, Tuệ An ngẩng đầu đã thấy một phu nhân dáng người lộ vẻ phúc hậu, một thân quần áo trắng bước vào trong điện, đi theo phía sau bà là một tiểu cô nương còn chưa cập kê, cũng mặc áo tơ trắng, trên đầu cài đóa hoa lụa bằng nhung cùng màu, là đích nữ của chi thứ hai Quan phủ, Quan Lễ Trân.
Nha hoàn đưa ba nén nhang cho Nhị phu nhân cùng Quan Lễ Trân, hai người đã lạy xong, lại giao nhang cho nha hoàn cắm vào lư hương, Tuệ An liền gấp rút quỳ hoàn lễ.
Nhị phu nhân liền đi tới, đỡ Tuệ An dậy, lôi kéo tay nàng, thở dài nói:
“Đứa bé ngoan, mau đứng lên, nhìn đúng là tiều tụy không ít. Người chết không thể sống lại, con cũng đừng quá mức bi thương, có thể giải nỗi oan khuất này cho mẫu thân con đã là hết lòng hiếu thuận rồi, con nên cao hứng mới phải, khóc thành như vậy bảo mẫu thân con ở trên trời làm sao yên lòng.”
Bà nói xong, lại nhìn về phía Phương mama đứng sau Tuệ An, nói:
“Là Phương mama đúng không? Mama là lão nhân trong phủ, nên khuyên nhủ cô nương nhiều một chút, cô nương là người hiếu thuận, nhưng trời lạnh như vậy lại ngày ngày quỳ trên mặt đất thì không được. Nàng là đứa bé không hiểu chuyện, mama lại không thể tùy nàng thế được.”
Phương mama nghe vậy gấp rút thi lễ thưa vâng, Tuệ An đã nhịn không được lại rơi lệ, cũng hành lễ nói lời cảm tạ, Quan Nhị phu nhân nhìn Quan Lễ Trân, lúc này Quan Lễ Trân mới nhăn nhó tiến lên, bĩu môi nói:
“Cô đừng đau lòng, khóc nhiều đối với thân thể không tốt, còn xấu… “
Tuệ An biết rõ Quan Lễ Trân rất thân với Cố Dư Hinh, lần trước đến Hầu phủ dự tiệc nàng đã không muốn gặp mình. Nhưng nhìn nàng giương đôi mắt đen bóng trong suốt một màu, cũng quả thực mang theo vài phần ân cần xen lẫn đồng tình, khuôn mặt còn lộ vẻ trẻ con mập mạp tròn tròn, cánh môi hồng hào khẽ lí nhí, thân sắc hơi không được tự nhiên, giống hệt một đứa bé đang cáu kỉnh, trong lòng Tuệ An liền sinh ý yêu thích, cười với nàng một tiếng, nói:
“Đa tạ muội muội quan tâm.”
Quan Lễ Trân bĩu môi nghiêng đầu sang chỗ khác, Nhị phu nhân thấy vậy thì lườm nàng cảnh cáo, lại lôi kéo Tuệ An nói:
“Con bé là đứa nhóc không hiểu chuyện, bị ta chiều hư, con đừng để ý nó. Hai người các con tuổi không hơn nhau là mấy, ngày sau con vào phủ, nên thân cận hơn một chút. Con là người ổn trọng, tương lai con nhớ phải để ý nó giùm ta, tiện thể dạy dỗ nàng một hai, sớm ngày hiểu chuyện, ta mới có thể yên tâm ít nhiều.”
Nhị phu nhân nói xong, ôn hòa cười với Tuệ An một tiếng, Tuệ An thấy bà coi mình như người trong nhà, lúc nói chuyện mang theo ý tứ thân mật, không khỏi đỏ bừng hai má, vội nói không dám.
Ngược lại Quan Lễ Trân nhìn nàng mặt đỏ, cánh mũi khe khẽ hừ lạnh một tiếng, lại ngước mắt trừng Tuệ An.
Tuệ An cũng cười cười với nàng, lén lút nháy mắt hai cái, khiến cho khuôn mặt Quan Lễ Trân nghẹn đỏ lên, giậm chân cũng không nói nên lời, Nhị phu nhân thấy vậy chỉ cười không để ý nàng. Bà quay sang dặn dò Tuệ An đôi câu, liền dẫn Quan Lễ Trân rời đi.
Phương mama nhìn hai người đi xa, cười nói:
“Vị Nhị phu nhân này quả nhiên hiền hòa dễ gần, tương lai cô nương vào phủ, chí ít cũng có một người quen thuộc.”
Bốn hôm sau là đủ bảy ngày sau khi khai quan, chôn cất Thẩm Thanh xong, Tuệ An lại tiễn gia đình Thẩm Phong đi Túc thành, một phủ Phượng Dương hầu to như vậy thoáng cái liền vô cùng vắng vẻ.
Thái hậu rời kinh là vào giữa tháng ba, hiện tại Lễ bộ đã chuẩn bị đầy đủ để Thái hậu di giá tới Đông Đô nghỉ ngơi, hành trang của Tuệ An đã sớm được Phương mama cùng Triệu mama chuẩn bị kỹ càng.
Hầu phủ phát sinh nhiều chuyện như vậy, giờ Tuệ An lại vội vàng tùy giá đến Đông Đô, chuyện cần phải làm quá nhiều. Những thứ tài sản dưới danh nghĩa Tôn Hi Tường đều phải thu hồi, sản nghiệp Hầu phủ bị Tôn Hi Tường làm cho ngổn ngang cũng cần sắp xếp lại, tuy có hai vị lão chưởng quỹ Lưu, Chương thay Tuệ An lo liệu điền trang, cửa hàng, lại có người do A Trúc cô cô trước mua về phụ giúp, nhưng rốt cuộc vẫn thiếu thốn khắp nơi.
Lại thêm không ít cửa hàng đã lâm vào cảnh lỗ vốn nghiêm trọng, Tuệ An liền dứt khoát đóng cửa toàn bộ những cửa hàng làm ăn sa sút, chuẩn bị bán mấy cửa hàng này ra ngoài, đợi nàng nghĩ ra ý kiến khác hay hơn hoặc lần nữa hứng thú với việc buôn bán thì mua lại cũng không muộn.
Chuyện trong Hầu phủ rất nhanh liền đi vào quỹ đạo, Tuệ An cũng mời gia đình A Trúc cô cô trở về, nàng rời kinh, để Phương mama ở lại trong phủ, nội viện Tuệ An giao cho Phương mama quản lý, A Trúc cùng Triệu mama ở bên giúp đỡ, nhất định không thể loạn được.
Ngoại viện, Tuệ An giao chức phó tổng quản cho tướng công của A Trúc là Mã Thành, lại có hai người quản sự rất đáng tin được Đồng thị đưa từ Túc thành đến, giúp Tuệ An sắp xếp Hầu phủ.
Mặc dù Tuệ An không tính hết sức tin tưởng Kiểu Vạn Toàn, nhưng ông là người thông minh, hôm nay Tuệ An đã ngồi vững vàng trên vị trí chủ nhân Hầu phủ, khoảng thời gian này cũng phô bày không ít thủ đoạn khiến Kiều Vạn Toàn kinh sợ, Tuệ An tin chắc ông sẽ không dám làm ra chuyện xấu gì sau lưng mình.
Tuệ An hết bận chuyện của Hầu phủ lại đến việc đi thăm bạn bè thân thiết, lúc Tuệ An khơi ra vụ án của Thẩm Thanh, cũng là khi phủ Định Bắc vương định hôn với phủ Vĩnh Ninh bá.
Tuệ An chỉ sai Đông Nhi đưa quà đến cho Nhiếp Sương Sương, Vĩnh Ninh bá phu nhân và Nhiếp Sương Sương cũng tới Hầu phủ tế bái Thẩm Thanh, chẳng qua là lúc đó trên linh đường còn có khách khứa, Tuệ An không tiện nhiều lời cùng Nhiếp Sương Sương, hôm nay đành phải tới phủ Vĩnh Ninh bá một chuyến nói lời tạm biệt.
Bái thiếp đã đưa đi, nhưng Phương mama lại nói đến từng nhà hơi tốn thời gian, chi bằng mở một yến hội thưởng hoa ở Hầu phủ, mời các vị tiểu thư đến chơi, coi như tiện cả đôi đường. Tuệ An nghe thế cũng cảm thấy có lý, liền vội vàng tự mình viết thiệp đưa tới các phủ.
Thật ra những vị tiểu thư thân thiết cùng Tuệ An cũng chỉ có vài người, không phải cần phải lo lắng quá nhiều. Chỉ là thân phận của Tần Tiểu Song không thích hợp xuất hiện, Tuệ An liền phân phó Phương mama chuẩn bị một chút điểm tâm Hầu phủ tự làm, buổi chiều hôm đó tự mình mang theo điểm tâm đến Vân Thường trai.
Vân Thường trai tọa lạc trên đường Chính Đức, cũng là nơi phồn hoa nhất kinh thành, cách Triêu Dương lâu rất gần.
Vân Thường trai là một tòa lâu hai tầng, lầu một là đại sảnh rộng rãi, trưng bày xiêm y các mùa, lầu hai phần lớn là nhã gian, dùng để chúng phu nhân tiểu thư ngồi trò chuyện, ở trong lầu tinh tế thưởng thức trà, từ từ chọn lựa vải vóc.
Kiến trúc của Vân Thường trai cực kỳ tinh xảo khác biệt, lại nằm ngay chính giữa đường Chính Đức, rất dễ gây chú ý. Xe ngựa phủ Phượng Dương hầu vừa dừng, đã có gã sai vặt chạy ra đón, Tuệ An xuống xe ngựa, đỡ tay Đông Nhi đi vào, chưởng quỹ liền tiến lên đón chào, Tuệ An nói muốn một gian nhã thất, chỉ nói cần mua áo khoác.
Phủ Phượng Dương hầu coi như là khách quen của Vân Thường trai, chưởng quỹ cũng biết Tuệ An, có lẽ lúc trước Tần Tiểu Song đã dặn dò vài lần, Tuệ An cảm thấy chưởng quỹ kia sử xự cung kính hơn bình thường rất nhiều, còn đích thân đưa nàng vào nhã gian.
Tuệ An mới đến nhã gian, còn chưa phân phó đi mời Tần Tiểu Song, bên ngoài đã truyền đến tiếng cười như oanh vàng của Tần Tiểu Song, sau đó nàng liền vào phòng, phất tay ra hiệu chưởng quỹ đi xuống, tự mình tiếp nhận bộ tranh mẫu, kéo tay Tuệ An ngồi vào ghế, cười nói:
“Ta còn nói hai ngày nay phải đi quý phủ bái phỏng đây, vậy mà muội đã đến nơi này của ta trước rồi.”
Hôm nay Tần Tiểu Song mặc một bộ y phục màu đỏ với đường thêu vô cùng tinh xảo, nàng mặc màu đỏ rất hợp, nhìn người đẹp hơn hoa, Tuệ An thấy nàng cười mặt mày cong cong, tự nhiên mà phong tình, không khỏi ngẩn ra, lại nói:
“Mấy ngày không gặp, sao nhìn tỷ tỷ lại đẹp hơn thì phải.”
Tần Tiểu Song thấy Tuệ An trêu ghẹo mình, giận dỗi trừng mắt nhìn nàng, nói:
“Ta đều từng này tuổi, còn có thể càng ngày càng đẹp hơn chắc? Ngược lại là muội ấy, chuyện của Hầu phủ ta cũng nghe nói, vốn định đi nhìn muội một chút, chỉ là… Muội cũng biết thân phận của ta không thích hợp, lại sợ muội bị người ta nói ra nói vào, chọc phiền toái thì không hay, liền nhẫn nại không đến phủ. Vốn còn lo lắng muội khó chịu, hôm nay nhìn muội như vậy, hóa ra là ta lo lắng vô ích rồi.”
Tuệ An nghe vậy cười một tiếng, cầm tay Tần Tiểu Song, nói:
“Tỷ tỷ nói gì thế, An nương là thật tâm kết giao cùng tỷ tỷ, tỷ tỷ đến thăm ta, sao lại là gây phiền toái?! Về sau nếu tỷ tỷ còn nói như thế, An nương sẽ tức giận thật đấy.”
Tần Tiểu Song vội vàng cười xin tha. Hai người hàn huyên một hồi, lại nghe Tần Tiểu Song nói:
“Hôm nay trong phủ của muội đã thanh tịnh hơn nhiều, mấy hôm nữa lại đi theo Thái hậu đến Đông Đô đi, ta cũng không có vật gì tốt đưa cho muội. Nếu muội đã muốn làm một kiện áo khoác, vậy cứ để ta đây tặng muội một chiếc.
Theo ta thấy, lúc này Đông Đô chỉ sợ đang chuyển mùa, không khí ấm áp, áo khoác cũng không nên quá cồng kềnh, ta mới nhập về mấy cuộn len cực kỳ đẹp đẽ, đan lên màu sắc và hoa văn cũng muôn hình muôn vẻ, dùng làm áo khoác không gì hợp hơn. Tiện thể cũng làm thêm hai bộ xiêm y mùa xuân đi, ta thấy sắc mặt muội không tốt cho lắm, liền làm hai bộ màu đỏ, rực rỡ một chút… “
Tần Tiểu Song đã có tâm, Tuệ An cũng không khách khí với nàng, cười nói:
“Tần tỷ tỷ đúng là hẹp hòi, không tặng ta vàng ngọc thì thôi, chỉ hai bộ quần áo đã muốn đuổi ta đi lại không được. Ít nhất hoa văn trên mấy bộ xiêm y kia phải thêu thật đẹp, còn phải dùng tơ vàng chỉ bạc mà thêu thành, nếu không ta cũng không nhận đâu!”
Tần Tiểu Song nghe vậy bật cười, liên tục nói:
“Tơ vàng chỉ bạc thì không có, chi bằng để ta lấy vàng ròng làm viền quanh váy áo, như vậy ta đây đã đủ hào phóng chưa?”
Tuệ An khanh khách mà cười, vỗ tay nói:
“Tỷ tỷ nói nhất định phải giữ lời đấy, tỷ tỷ dám làm, ta cũng dám mặc.”
Hai người cười đùa một hồi, lại chon lựa kiểu dáng xiêm y, Tần Tiểu Song vô tình nhắc tới Vi Viên:
“Hôm qua nàng còn đến chỗ ta đặt làm năm bộ xiêm y mùa xuân, ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, còn hỏi thăm ta về sở thích của lão phu nhân cùng phu nhân Âu Dương phủ, e rằng thật sự đang chú ý Âu Dương học sĩ. Nữ tử này rõ là, ừm rất phóng khoáng, mắt nhìn người cũng thay đổi nhanh quá!”
Tần Tiểu Song vừa nói vừa lắc đầu bật cười, Tuệ An nghe vậy liền ngây ngẩn cả người.
Lúc trước Tuệ An thúc đẩy chuyện của Vi Viên và Tôn Hi Tường, một là chuyện này chỉ có lợi với nàng, hơn nữa cũng do vừa ý Vi Viên, nếu thật sự phải có kế mẫu, nàng tình nguyện người nọ là Vi Viên.
Chỉ là nàng không ngờ về sau Ngân Liên chủ động hợp tác, nàng liền dễ dàng bẫy Tôn Hi Tường thành công, lại càng nhanh như chớp lật đổ ông, nước cờ Vi Viên này bỗng nhiên rơi vào khoảng không.
Hôm đó phủ Phượng Dương hầu thiết yến, Tuệ An cũng phát thiệp mời cho Vi Viên, nhưng Vi Viên không đi, lúc trước Tuệ An còn cảm thấy kỳ quái, về sau còn nghĩ Vi Viên mà nghe tin Tôn Hi Tường bị bắt giam không chừng sẽ tới phủ Phượng Dương hầu một phen, ai ngờ nàng lại giống như biến mất vô hình vô ảnh, không hề xuất hiện.
Nay Tuệ An nghe Tần Tiểu Song nói mới biết, thì ra là Vi Viên thay lòng đổi dạ rồi, lại nhìn trúng học sĩ của Hàn Lâm viện, Âu Dương Văn.
Âu Dương Văn tác phong đường hoàng, năm ngoái thê tử kết tóc Thù thị bị bệnh mà đi, Âu Dương Văn ngay cả con nối dõi cũng không có, so với Tôn Hi Tường, vị học sĩ Âu Dương Văn này mọi thứ đều cao hơn một bậc.
Vấn đề là, hiện giờ Âu Dương Văn chỉ mới qua nhược quán, trẻ hơn Vi Viên nhiều lắm!
Tuệ An cứng lưỡi, một hồi lâu mới há to miệng, nói:
“Nàng khiến người ta cảm thấy rất… Bội phục… “
Tần Tiểu Song thấy Tuệ An như vậy, che miệng cười khúc khích, trêu ghẹo nói:
“Người không thông lễ nghi như muội, nay so sánh với vị “mỹ nhân cay” đến từ Liêu Châu này tự dưng lại trở thành khuê tú chân chính trong kinh rồi.”
Tuệ An lúc này mới giật mình hoàn hồn, cười một tiếng, nói:
“Ta vốn chính là thục nữ cử chỉ đoan trang!”
Nàng thấy Tần Tiểu Song nhướng mày nở nụ cười, lại tránh không khỏi tò mò hỏi:
“Sao Vi Viên lại đột nhiên nhìn trúng Âu Dương học sĩ? Đoạn thời gian nàng thường xuyên chạy đến Hầu phủ, tuy nói nàng không thông lễ nghi, nhưng cũng là người cái hào sảng đơn thuần, không có gì ý xấu. Ta vốn cảm thấy nếu nàng làm kế mẫu ta đúng là bêu xấu, nay nàng có thể nhìn trúng người khác ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là suy cho cùng tính tình của nàng vẫn không thích hợp với người kinh thành, ở Liêu Châu mới có thể tự do tự tại, ta lại không hi vọng nàng tìm được nhân duyên trong kinh.”
Tần Tiểu Song nghe vậy cười nói:
“Chỉ có muội là ngóng trông người ta thất bại, người khác chẳng bao giờ quan tâm nàng sống thế nào đâu. Nghe nói hôm đó trời nổi bão tuyết, Vi Viên tình cờ đụng phải Âu Dương học sĩ tại Kinh Giao, đúng lúc đó Âu Dương học sĩ đang ở trong đình tránh tuyết, Vi Viên vừa đến, người ta liền nhường chỗ, bản thân thì cưỡi ngựa đạp tuyết về thành.
Sau đó tại Thư Hương lâu, Vi Viên muốn mua một cái nghiên mực, chưởng quỹ kia biết nàng là người vùng khác, cầm đồ giả ra lừa gạt nàng, vừa vặn lại bị Âu Dương học sĩ gặp được. Hai người thường xuyên qua lại, Vi Viên liền động tâm tư, hai ngày nay liên tục quấn quít lấy hắn, ngày ngày chạy tới Âu Dương phủ.”
Tần Tiểu Song nói xong, cầm lên một khối điểm tâm Tuệ An mang đến, cắn một miếng, lúc này mới lại nói:
“Âu Dương phủ là thư hương thế gia, nề nếp gia phong thanh quý có thừa, chưa nói đến tuổi tác của Vi Viên cùng Âu Dương học sĩ không hợp, mà cho dù là tuổi tác thích hợp, Âu Dương phủ cũng sẽ không đồng ý để một người như Vi Viên vào cửa… Nữ tử hào sảng khó mà vào cửa, chỉ sợ Vi Viên chuyến này vẫn là bận rộn toi công.”
Tuệ An nghe vậy gật đầu, trong lòng có chút buồn cười, nhưng cũng đối với Vi Viên sinh ra vài phần thưởng thức. Mặc dù Vi Viên trong mắt người đời vừa lỗ mãng lại không hiểu lễ nghi, cũng thiếu dè dặt lẫn xấu hổ mà nữ tử nên có, nhưng Tuệ An lại cảm thấy cuộc sống của nàng tràn đầy nhiệt tình.
Trên phương diện tình cảm cũng như vậy, dù nàng từng cùng cách hai lần, nhưng vẫn dám yêu dám hận, đối với tình yêu luôn ôm mong đợi cùng khát vọng như thuở ban đầu, dám theo đuổi, dám trả giá.
Hơn nữa Vi Viên cũng không phải kẻ ngốc, trong lúc tiếp xúc với nàng, Tuệ An phát hiện nàng rất khôn khéo, nàng không thể nào không biết người khác chỉ trích mình trơ trẽn, lỗ mãng, nhưng nàng vẫn tự do làm việc theo ý mình, chẳng thèm quan tâm ý nghĩ của người khác, tiêu sái tùy tính.
Đối với nữ tử như vậy, Tuệ An thật tâm hi vọng nàng có thể tìm được hạnh phúc. Tuệ An lại hàn huyên cùng Tần Tiểu Song vài câu, Tần Tiểu Song bỗng nhiên nghiêm mặt, nói đến chuyện chính sự:
“Ta nghe nói muội muốn bán mấy cửa hàng của Hầu phủ ra ngoài, hai gian cửa hàng trong ngõ Hắc Giác ở Tây phường cũng chuẩn bị bán chứ?”
Tuệ An nghe vậy sững sờ, lại gật đầu nói:
“Đúng vậy, tỷ tỷ cũng biết, ta không giỏi kinh doanh, hiện tại trong tay cũng thiếu người đắc lực. Những cửa hàng kia bán đi cũng cảm thấy đáng tiếc, cửa hàng ở ngõ Hắc Giác tuy lớn, nhưng cũng không phải nơi mặt đường, khi gia mẫu còn sống đã không lời lãi bao nhiêu, nay lại càng lỗ đến là lợi hại, ta liền muốn dứt khoát bán đi.”
Tần Tiểu Song nghe vậy gật đầu, lại nói:
“Cũng chẳng phải ta có tâm tư gì với cửa hàng kia, ta nghĩ nếu trong tay muội hiện đang giữ tiền mặt, ngược lại có thể cân nhắc chuyện này.”
Nàng thấy Tuệ An lộ vẻ nghiêm túc, lúc này mới nói:
“Muội tất nhiên cũng nghe, Hoàng thượng đã lần nữa thi hành Phục mã sách, huống chi còn liệt nghề nuôi ngựa vào một trong những nghề quan trọng của Đại Huy. Ngài chọn từ các đại thần trong triều đảm nhiệm chức Thái Bộc tự khanh, chuyên môn phát triển thuật nuôi ngựa, Hoàng thượng còn đặc biệt tăng suất tuyển chọn quan coi sóc ngựa, lại trang bị thêm sáu Mã chính* tại mỗi châu quận, đến chín phần là chuẩn bị cho trận Bắc chinh sau này.
Đại Huy ta xưa nay thiếu ngựa, Hoàng thượng muốn mở một trại ngựa lớn ở trạng trại Tây Giao bên kia, bốn mặt xung quanh cũng muốn mở rộng ra, Hoàng thượng còn chuẩn mở ba mươi sáu trại ngựa tại những quận nằm sát kinh thành.
Dân gian chỉ cần là nghề chăn ngựa lại càng miễn thuế, mỗi hộ phàm là nuôi một con ngựa thì một suất nam đinh trong nhà không cần đi lính, e rằng về sau nghề chăn ngựa có thể sẽ trở thành khuynh hướng mới trong khắp thiên hạ.
Chỉ có điều quốc khố Đại Huy gần như trống rỗng, những năm nay tiền thuế không những không tăng, ngược lại mấy năm gần đây còn liên tục giảm bớt vì năm trước phía nam gặp phải hồng thủy, Hoàng thượng không muốn vì hứng mã chính mà gia tăng gánh nặng cho dân chúng.
Muốn mở trang trại, xây dựng chuồng ngựa dĩ nhiên sẽ tốn một số tiền rất lớn, nay cũng có thể coi là thái bình ổn định, riêng phương Bắc đã có ba trại ngựa lớn, cỏ tốt đều dồn về bên ấy, triều đình muốn kiến thiết thêm trang trại e là không đủ khả năng.”
Tuệ An thấy Tần Tiểu Song nói mà miệng lưỡi khô khốc, liền đưa chén trà cho nàng, nàng khẽ nhấp môi, lại nói tiếp:
“Về chuyện tiền bạc, trên triều đã nghị luận khá lâu mà vẫn chưa thể quyết định, cuối cùng không còn cách nào khác, Hoàng thượng hạ chỉ, trại ngựa này triều đình cho phép tất cả quan lại đóng góp cổ phần, cũng có nghĩa được quyền thu lại lợi nhuận nếu có theo danh nghĩa từng người. Mặc dù Mã quan không tính là nghề nghiệp vẻ vang gì, nhưng đợi triều đình có bạc, sẽ theo như cổ phần mà giao bạc, coi như là mua lại ngựa trong tay bách quan.
Dùng là đất của triều đình, triều đình cũng sẽ phái Mã quan tới trông coi trại ngựa, đến lúc đó bán ngựa tất nhiên chỉ lợi không hại, khoản lợi nhuận kếch xù này có muốn làm ngơ cũng khó, huống chi đây chính là nghề nghiệp về lâu về dài, lại càng đem lại lợi nhuận lần sau gấp bội lần trước, so với giữ khư khư bạc trong tay thì tốt hơn nhiều.
Thánh chỉ vừa ban bố, Tĩnh Bắc hầu Tiền Nhã Khanh đã lập tức đứng ra ôm vào mình, chỉ là một miếng thịt lớn như vậy, cho dù Tiền gia phú khả địch quốc, cũng không lý nào lại để mặc Tiền phủ độc chiếm, Vương gia chúng ta cũng muốn chen một chân.
Ta là nghĩ tới tổ tiên muội cũng theo nghiệp này, muội lại là người yêu ngựa, nghĩ muội sẽ cảm thấy hứng thú nên mới nói, nếu trong tay muội có bạc, vậy cứ thử suy nghĩ xem thế nào.”
Tuệ An nghe vậy ánh mắt phát sáng cả lên, trải qua một phen ầm ĩ của Hầu phủ vừa rồi, hiện tại tính ra số tiền trong tay nàng cũng không thiếu, chỉ riêng số ngân phiếu lần trước Quan Nguyên Hạc cướp về từ chỗ Tôn Hi Tường đã là hơn hai mươi vạn lượng, lúc này chỉnh đốn Hầu phủ, lại quy ra không ít tiền mặt.
Vốn nàng còn nghĩ cất số tiền này đi quá lãng phí, muốn từ từ tính toán, mua thêm mấy mảnh ruộng tốt, nay nghe Tần Tiểu Song nói vậy, Tuệ An liền động tâm, hỏi:
“Chuyện tốt như vậy, Đại Huy lại có bao nhiêu hoàng thân quốc thích, quyền thần huân quý, hoàng thương phú hào, không tranh nhau sứt đầu mẻ trán mới là lạ, ta sợ… “
Ninh vương là thân phận gì, Ninh vương người ta muốn chiếm một phần cũng là chuyện bình thường, nhưng nàng chỉ là một tiểu cô nương thân cô thế cô, việc này e là không tới phiên phủ Phượng Dương hầu cắn một miếng.
Tuệ An đang nghĩ tới đây, Tần Tiểu Song đã lắc đầu cười nói:
“Vậy thì cũng chưa chắc, muội nghĩ kỹ lại đi, việc này liên quan trọng đại, ngựa là con vật đứng đầu lục súc, liên quan đến thực lực của một nước. Huống chi đây là nuôi ngựa cung cấp cho triều đình, nếu không phải là triều đình thực sự không có biện pháp, há lại để mấy người chúng ta được hời.
Việc này không phải người nào Hoàng thượng cũng tin, có quyền có tiền thì sao, bọn họ vẫn phải được Hoàng thượng đồng ý mới làm nên chuyện. Theo ta thấy, thân phận của muội lúc này nhưng lại rất phù hợp, huống chi nghe nói muội cũng có giao tình với Trưởng công chúa, việc này nếu như thêm Thái hậu mở miệng… Lý nào lại không thành?”
Tuệ An ngẫm nghĩ, cảm thấy thật đúng là như vậy, người càng có quyền, hoàng đế càng kiêng kỵ, một đứa bé con như nàng mới là dễ dàng nắm bắt trong tay.
Tuệ An nghĩ vậy, trong lòng ngầm định, nhìn Tần Tiểu Song, nói:
“Việc này để ta trở về suy nghĩ lại, cám ơn Tiểu Song tỷ tỷ.”
Tần Tiểu Song thấy mặt nàng tràn đầy cảm kích, chỉ cười cười, cầm lên một miếng điểm tâm, nói:
“Điểm tâm do phủ muội làm ăn ngon hơn so với chỗ ta nhiều, lớp bánh vừa mềm vừa xốp, hương thơm nồng nàn lại không ngấy.”
Tuệ An nghe vậy liền cười, vội nói:
“Nếu tỷ tỷ thích, trở về ta phân phó Đông Nhi đến nhà bếp lấy công thức đưa tới cho tỷ tỷ là được.”
Tuệ An về phủ, lại tinh tế suy nghĩ từng lời Tần Tiểu Song nói, liền cho gọi Kiều Vạn Toàn và Mã Thành cùng vài quản sự cửa hàng được Tuệ An tin tưởng tới, đem chuyện vừa rồi thảo luận với bọn họ một chút, cuối cùng quyết định thử xem, nếu có thể tham gia, vậy nàng liền tận lực mua hơn mấy phần cổ phần.
Tuệ An sai Kiều Vạn toàn đem số tiền mặt hiện tại Hầu phủ đang có bày ra trước mặt, để lại danh sách thì lui ra. Bận rộn lo xong việc này, Phương mama mới cầm thực đơn chuẩn bị cho bữa tiệc nhỏ sắp tới đến cho Tuệ An xem xét. Tuệ An cẩn thận nhìn qua một lượt, cười nói:
“Ừm, mười sáu đĩa hoa quả tươi đúng là đầy đủ rồi, điểm tâm đủ loại hương vị chua cay mặn ngọt cũng không sai. Còn về đồ ăn, không bằng đổi thành cá hấp cách thủy, một là tiệc mời khách khứa phần lớn là những người đã từng than gia tiệc sinh nhật của Cảnh Tâm, món cả của quý phủ chúng ta không thể bì được với phủ Định Bắc vương, cũng không cần mang ra làm trò cười cho người trong nghề.
Mặt khác, các cô nương lúc tham gia ắt sẽ dùng chút ít rượu trái cây, cũng phải uống vài ba chén rượu mới ăn món ăn, món thứ nhất bưng lên đổi thành thịt dê xào, món thứ hai là canh kim ngân đậu hủ, món thứ ba đổi thành canh gà giòn phù dung, những thứ khác thì để nguyên, chỉ là phần súp bánh bao này đành làm phiền vú nuôi xuống bếp đốc thúc, làm khéo léo đẹp đẽ một chút, trình bày càng đẹp mắt càng tốt.”
Phương mama nghe vậy lại cười nói:
“Cô nương đi theo cữu phu nhân học quản gia một đoạn thời gian, nay khả năng lo liệu chuyện trong phủ đã khá lên không ít. Vú nuôi đưa thực đơn mới cho Ngụy mama ngay, cô nương cứ yên tâm.”
Lần yến tiệc Hầu phủ này, Tuệ An chỉ mời mấy tiểu thư thân quen với nàng, người vốn cũng không nhiều, chỉ có tỷ muội Văn gia, tỷ muội Uông gia phủ Thành Quốc công, tỷ muội La gia phủ Lỗ Quốc công, ngoài ra còn có Nhiếp Sương Sương, Thủy Khinh Nhi, Tạ Vân Chi cùng Nhị cô nương Điện thị Ngự sử Vân phủ, Vân Lan San, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ đủ ngồi một bàn lớn.
Quá trình chuẩn bị không quá phiền toái, hai hôm sau liền đến ngày tổ chức yến tiệc. Hôm nay đã là tháng ba dương lịch, tuy là mùa đông năm nay tương đối dài, cuối tháng hai trời còn có bão tuyết, nhưng tuyết vừa tan ra, mặt trời mùa xuân liền theo đến đây, khí trời càng ngày càng ấm áp.
Tuệ An thiết yến khách trong hoa viên, ngày hôm đó ánh nắng tươi sáng, xuân quang xinh đẹp, hoa viên Hầu phủ mặc dù không thể nói muôn hồng nghìn tía, nhưng cũng là muôn hoa đua nở, liễu xanh ánh hồng, có một phen phong cảnh như thơ như họa.
Lúc tỷ muội Văn gia đến, Tuệ An đang nỏi chuyện cùng tỷ muội Uông gia và mấy người Tạ Vân Chi, thấy Phương mama dẫn các nàng đi đến, nàng gấp rút đi ra khỏi cầu cửu khúc nghênh đón:
“Hôm nay tỷ muội các người tới chậm, phải phạt.”
Tuệ An vừa nói vừa tiến lên níu tay Văn Cảnh Ngọc, mang các nàng vào đình, trong đình sớm đã chuẩn bị bàn tiệc, dùng đĩa sứ trắng thuần hoa văn sen hồng đựng hạt dưa, hạt hướng dương, nho khô, hạt dẻ, long nhãn, trái táo, quả cam, hạch đào cùng hoa quả tươi.
Hôm nay Tuệ An mặc một bộ xiêm ý màu tím cổ tròn, thêu hoa văn ven áo, nổi bật lên da thịt trắng như tuyết, lúc cười rộ lên lại càng mặt mày tung bay, người so với hoa còn đẹp hơn, Văn Cảnh Ngọc nhìn nàng, liền bĩu môi nói:
“An nương đúng là càng ngày càng xinh đẹp, khó trách Thái cô cô không yêu thích ta.”
Thái cô cô trong miệng Văn Cảnh Ngọc tất nhiên là Thái hậu, Văn Cảnh Ngọc nói lời chua chát, Tuệ An nghe vậy trong lòng lộp bộp một chút, biết nàng là vì chuyện tùy giá Đông Đô mà trong lòng ghen tị, Tuệ An vội vàng cười dỗ nàng:
“Cha mẹ tại không tại thế, Thái hậu cũng là muốn tỷ ở nhà làm hiếu nữ chăm sóc phụ mẫu, nên mới chọn người lẻ loi hiu quạnh như ta đây.”
Vốn dĩ Văn Cảnh Ngọc vẫn vì việc này mà nổi lên vài phần đố kỵ với Tuệ An, giờ nghe nàng nói như vậy lại cảm thấy bản thân áu đang, một câu cũng không nói ra được. Chỉ nở nụ cười liền ngồi xuống trước, mở miệng la hét:
“Ta mặc kệ, hôm nay muội nhất định phải để ta ăn uống thỏa thích, nếu không ta sẽ không bỏ qua đâu.”
“Chậc chậc, Ngọc tỷ tỷ nói lời này, nếu An nương là nam tử chỉ sợ đến xương cốt cũng bị tỷ mài thành bột, còn không cái gì đều theo ý tỷ à!”
Tuệ An chưa trả lời, bên kia La Dịch Điệp đã tiếp lời, nàng vừa mở miệng trêu ghẹo, mặc mũi Văn Cảnh Ngọc tức thì đỏ bừng, liền đứng dậy đuổi đánh nàng. Phủ Lỗ Quốc công và phủ Định Bắc vương vẫn thường xuyên qua lại, hai người nháo lên, chúng nữ tử xung qanh đều cười phụ họa, nhất thời trong đình hết sức náo nhiệt.
Đang đùa giỡn, Tuệ An lại nhìn thấy Nhiếp Sương Sương cùng Vân Lan San được Phương mama dẫn tới bên này, nàng gấp rút ra khỏi đình nghênh đón, cười với Nhiếp Sương Sương một tiếng, lại quay sang kéo tay Vân Lan San, nói:
“Ngươi còn biết trở lại cơ đấy!”
Nói xong vành mắt đỏ hoe, Nhiếp Sương Sương thấy Tuệ An kích động, liền kỳ quái nhìn nàng cùng Vân Lan San một cái, tự bước vào đình. Lúc này Tuệ An mới nhận ra mình thất thố, có chút thẹn thùng cười cười.
Vân Lan San cũng là khuê mật của Tuệ An trong kiếp trước, lần đầu tiên Tôn Hi Tường mang theo Tôn Tâm Từ đến Quốc Tử Giám học, tại cửa phủ Tuệ An nói có hẹn với Vân tiểu thư, chính là Vân Lan San.
Quan hệ giữa Tuệ An và Vân Lan San mặc dù không thân thiết bằng Văn Cảnh Tâm, nhưng nàng cũng coi như một trong những bằng hữu tốt nhất của Tuệ An, tính tình đến tám phần giống với Tuệ An.
Chỉ là ở kiếp trước, nàng theo người nhà Vĩnh Châu, vừa đi liền không trở về, Tuệ An chưa từng gặp lại nàng. Mà sau khi Tuệ An trọng sinh, nàng lại đi nhà ngoại ở Miên Dương, vẫn luôn không ở kinh thành. Cho nên tính đúng ra, Tuệ An đã có bảy tám năm chưa gặp nàng, nên mới không thể khống chế tâm tình như vậy.
Chuyện của phủ Phượng Dương hầu truyền sôi sục khắp nơi, Vân Lan San vừa trở lại kinh thành liền nghe nói, hôm nay nàng thấy Tuệ An đỏ mắt kích động, lại cho rằng nàng là vì chuyện kia. Nàng cũng đỏ mắt theo, cầm Tuệ An tay nói:
“Trước kia đến quý phủ, nhìn phụ thân ngươi còn thấy có hình người, ai ngờ lại là thứ súc sinh ra vẻ đạo mạo! Ngưởi bận tâm vì ông ta đúng là không đáng, ta đều cảm thấy khổ sở thay ngươi.”
Mặc dù ai cũng biết Tôn Hi Tường là đồ khốn kiếp, nhưng rốt cuộc đây vẫn là chuyện nhà của phủ Phượng Dương hầu, ông lại là cha ruột Tuệ An, nên làm gì có ai lại đứng trước mặt Tuệ An mắng Tôn Hi Tường đâu.
Tuệ An nghe Vân Lan San nói vậy cũng có chút sợ run, hồi lâu mới nở nụ cười. Thầm nghĩ nha đầu này vẫn giống hệt kiếp trước, tính tình thẳng thắn, đanh đá chua ngoa, vội kéo tay nàng nói:
“Được rồi, được rồi, Lan San tốt, đừng nhắc đến chuyện đó nữa, ta đã lâu không gặp ngươi, hôm nay ngươi nhất định phải uống cùng ta mấy chén mới được.”
Nói xong liền cùng nàng vào đình.
Hôm nay không có trưởng bối ở đây, mọi người đều là người cũng tuổi, chơi đùa với nhau rất náo nhiệt, thêm Tuệ An lập tức sẽ phải rời kinh, chuyến đi này ít cũng một, hai năm, nói không chừng chờ Tuệ An trở về, đến lúc đó mọi người đều đã xuất giá làm vợ người ta, chẳng thề tự do tự tại như bây giờ.
Cho nên tất cả mọi người đều mang lòng phải chơi đùa thật tốt, chưa tới một khắc đã náo loạn cả lên, trong đình thỉnh thoảng truyền ra tiếng nói cười rộn rã, rượu cũng uống nhiều, đến khi tàn tiệc, hai người La Dịch Điệp cùng Văn Cảnh Tâm đã gần như say khướt.
Nhiếp Sương Sương và Tuệ An là nữ tử vừa đính hôn, tất nhiên tránh không được thành đối tượng bị chúng nữ chúc rượu, hai người đều biết kiềm chế, ngược lại không quá say.
Đợi kết thúc bữa tiệc, Tuệ An đưa khách ra cửa, lưu lại Văn Cảnh Tâm một thân say khướt trong phủ, nàng tiễn vài vị cô nương phủ Định Bắc vương ra ngoài, Văn Cảnh Hoa nắm tay Tuệ An, dặn dò nói:
“Nếu như lão thái quân và thím biết Tam muội say khướt ở chỗ muội tất nhiên sẽ tức giận, chúng ta trở về cũng chỉ nói Tam muội không bỏ được ngươi, muốn ở trong phủ qua đêm cùng ngươi nói mấy lời tâm tình, lại xin lão thái quân mấy câu.
Nếu như người đồng ý để Tam muội ở Hầu phủ qua đêm, bên nhà chúng ta sẽ phái người đến hầu hạ, nếu người không đồng ý thì cũng kéo dài được thêm chút thời gian, Tam muội cũng nên tỉnh rồi, trở về cũng là không ngại.
Chỉ là Tam muội vẫn phải nhờ An nương chiếu cố, hôm nay là ta mang theo bọn muội muội tới, nếu lão thái quân biết Tam muội uống nhiều, chỉ sợ ta cũng tránh không được bị mắng.”
Tuệ An nghe vậy gấp rút đáp ứng, bảo nàng yên tâm, Văn Cảnh Hoa cùng Văn Cảnh Ngọc mới lên xe ngựa rời đi.
Tuệ An trở lại Dung Lê viện, trước tiên xem qua Văn Cảnh Tâm, sau mới trở về trong phòng uống chén canh giải rượu. Nàng nằm chợp mắt một lát, khi tỉnh lại Văn Cảnh Tâm cũng vừa tỉnh, đang được Miên Tâm hầu hạ uống canh giải rượu, Tuệ An ngồi ở bên giường nhìn, đợi nàng dùng xong, lúc này mới vẫy lui nha hoàn, cũng cởi giày bò lên giường, kéo Văn Cảnh Tâm nói chuyện:
“Ta thấy ngươi hôm nay tâm sự nặng nề, mới uống mấy chén rượu trái cây làm sao say như thế được, chẳng lẽ trong lòng ngươi không yên tâm chuyện gì?”
Văn Cảnh Tâm nghe vậy, gò má đỏ ửng, hồi lâu mới cắn cắn môi dưới, nói:
“An nương, gần đây mẫu thân ta đang suy nghĩ làm mai cho ta, ta cảm thấy rất sợ.”
Trong lòng Tuệ An lộp bộp một chút, gấp rút nắm thật chặt tay Văn Cảnh Tâm, gấp giọng hỏi:
“Ngươi có biết bá mẫu nhìn trúng nhà nào không, hay đã định phủ nào rồi?”
Văn Cảnh Tâm liền lắc đầu, trả lời:
“Chưa định ra, ta sai Miên Tâm đi nghe ngóng, hình như có năm ba nhà, cuối cùng mẫu thân chỉ cân nhắc hai nhà, một là Tam công tử phủ Trung Nghĩa bá, hai là đích thứ tử của Giám Sát viện Lưu đại nhân… “
Trái tim Tuệ An đã sớm nhảy vọt lên tận cổ họng, Văn Cảnh Tâm còn chưa nói hết, nàng liền vội vã cắt ngang:
“Lưu Hồng là một người hồ đồ, tuyệt đối không thể gả hắn!”
Văn Cảnh Tâm bị Tuệ An làm cho sợ hết hồn, có chút hồ nghi nhìn nàng, lúc này Tuệ An mới phục hồi tinh thần, vội nói:
“Cảnh Tâm ngươi không biết đấy thôi, ta đã gặp Lưu Hồng kia rồi, thật sự không phải người tốt đẹp gì.”
Việc này nói cũng đã nói, Văn Cảnh Tâm cũng không ngượng ngùng nữa, nghe vậy liền kinh ngạc nói:
“Nghe nói Lưu Hồng năm ngoái vừa đề tên bảng vàng, còn là đầu giáp. Người cũng thành thật, trong nhà… Trong nhà không có tiểu thiếp, chỉ có một thông phòng, là đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh hắn từ nhỏ, nhan sắc cũng bình thường.
Lưu đại nhân chỉ đứng hàng tứ phẩm, Lưu Hồng gia thế bình thường, tuy là đích tử, nhưng không trưởng. Mẫu thân vừa ý hắn, cũng là nhìn trúng nhân phẩm của hắn, sao ngươi lại nói hắn là người hồ đồ?”
Những gì Văn Cảnh Tâm nói tất nhiên Tuệ An đều biết, Văn Nhị phu nhân nhìn trúng Lưu Hồng, chẳng những có nguyên nhân như lời Văn Cảnh Tâm nói, càng bởi vì Lưu Hồng là con thứ, mà trưởng tử Lưu gia đã sinh dưỡng bốn cháu ruột, Văn Cảnh Tâm gả qua, về mặt con nối dõi sẽ ít áp lực hơn nhiều.
Nàng vốn thân thể yếu ớt, Văn Nhị phu nhân lại chỉ có duy nhất một nữ nhi là Văn Cảnh Tâm, có thể nói dụng tâm lương khổ, thế nhưng… Thế nhưng kiếp trước cuộc đời của Văn Cảnh Tâm chính là bị hủy trong tay tên khốn kiếp Lưu Hồng này, trước lúc đại hôn nhìn thì thành thật, ai ngờ sau khi cưới lại lần lượt nạp vào mấy phòng thiếp thất.
Cũng không phải Lưu Hồng là kẻ háo sắc gì cho cam, chỉ có điều hắn là người không có chính kiến, lại thêm thương hương tiếc ngọc, phàm là nữ tử vừa rơi hai giọt lệ, hắn sẽ lập tức động lòng trắc ẩn.
Những tiểu thiếp kia vừa mở miệng kêu than, hắn liền bị giựt giây răm rắp nghe theo các nàng, nam tử như vậy chính là thể loại đốn mạt nhất, nhưng Tuệ An lại nhất thời không biết phải giải thích ra sao với Văn Cảnh Tâm. Suy nghĩ một hồi, Tuệ An mới nói:
“Ta đã gặp Lưu Hồng này hai lần, một lần là ở Tiên Hạc lâu, hắn vốn định bao một gian nhã thất mở tiệc chúc thọ cho phụ thân hắn, đầu tiên là định đặt bàn ở Tùng Hạc các, sau bằng hữu của hắn lại nói Song Hỷ các tốt, khuyên đôi câu hắn liền đổi ý, lúc kêu đồ ăn cũng vậy, tiểu nhị mời chào hai câu, cuối cùng gọi toàn món quý giá.
Lần thứ hai là ở Hương Mặc lâu, Lưu Hồng đi mua nghiên mực, cũng là nhìn trúng một cái, bằng hữu hắn khuyên, cuối cùng lại mua cái khác, ta nhìn qua, thấy nghiên mực hắn mua cũng bình thường.”
Văn Cảnh Tâm còn tưởng rằng Lưu Hồng đã làm nên chuyện vô liêm sỉ gì bị Tuệ An bắt được, nên nàng mới kích động như thế.
Ai ngờ nghe Tuệ An nói một hồi lại là hai chuyện tầm thường như vậy, Văn Cảnh Tâm thực sự tại không hiểu ý nàng là gì, vò đầu bứt tai thắc mắc tại sao Tuệ An lại cảm thấy Lưu Hồng là kẻ hồ đồ.
Tuệ An thấy Văn Cảnh Tâm không hiểu, trong lòng có chút nóng nảy, kiếp này Văn Cảnh Tâm chưa lập gia đình, cũng chẳng trải qua hậu viện đấu đã nên dĩ nhiên nghe không hiểu, vậy nhưng nếu là Văn Nhị phu nhân thì chắc chắn sẽ hiểu.
Cho nên Tuệ An liền kéo tay Văn Cảnh Tâm, nhìn thẳng vào mắt nàng, trịnh trọng dặn dò:
“Ngươi trở về chỉ cần chọn thời điểm đem lời ta nói từ đầu chí cuối kể lại cho mẫu thân ngươi là được, qua hai ngày, mẫu thân ngươi có loại Lưu công tử hay không, ngươi nhớ gửi thư cho ta.”
Văn Cảnh Tâm nghe Tuệ An nói vậy, dường như xác định mẫu thân nàng sẽ bỏ qua Lưu gia, trong lòng nàng buồn bực, nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Tuệ An lại lôi kéo nàng khuyên nhủ một phen, nàng luôn cảm thấy Văn Cảnh Tâm còn cất giấu tâm sự gì đó, nhưng hỏi nàng, nàng lại giả ngơ không biết. Tuệ An thấy nàng không muốn nói, cũng không quá hiếu kỳ.
Hai ngày sau, Văn Cảnh Tâm quả nhiên sai Miên Tâm đến Hầu phủ một chuyến, truyền tin nói nàng đã đem lời kia kể lại cho Văn Nhị phu nhân, Văn Nhị phu nhân không biết như thế nào liền thử dò xét Lưu Hồng một phen, về sau thì không hề nhắc tới Lưu phủ với Văn Cảnh Tâm nữa.
Tuệ An biết Văn Nhị phu nhân đã bỏ tâm tư gả Văn Cảnh Tâm cho Lưu Hồng, lúc này mới yên lòng lại.
Nhoáng một cái đã đến trung tuần tháng ba, cách ngày Thái hậu rời kinh chỉ còn bảy ngày. Cuối cùng Mã phủ cũng phải cho người tới, dùng kiệu nhỏ mang Tôn Tâm Từ từ cửa phụ vào phủ.
Thời điểm Đại Huy bắt đầu kiến triều, bởi vì chiến loạn nhiều năm, nên dân số không nhiều lắm, thành ra mức phạt của triều đình đối với gia quyến tội thần cũng tương đối rộng rãi, chỉ khi nào nữ quyến tội thần tham gia đồng lõa, vậy thì người nhà mới bị liên luỵ theo.
Bình thường án phạt của nữ quyến so với quan viên cũng nhẹ hơn rất nhiều, hoặc phạt tiền, hoặc phạt thành thứ dân, nặng mới đem nữ quyến lưu đầy, hoặc sung làm khổ dịch hay nô lệ, cho đến tịch thu tài sản, tử hình…
Như tội của Tôn Hi Tường, Tôn Tâm Từ lại không bị phạt nặng, nàng chỉ từ con gái nhà quan biến thành thứ dân mà thôi.
Tôn Tâm Từ có nhan sắc xinh đẹp, chỉ sợ Mã Minh Viễn đối với nàng vẫn còn cảm thấy mới mẻ, Mã phủ chậm chạp không tiếp nàng qua phủ, có thể là sợ rước lấy phiền toái, nay vụ án của Thẩm Thanh đã dần dần lắng xuống, đón nàng qua phủ cũng là hợp tình hợp lý.
Tuệ An đã sớm phân phó, đồ của Hầu phủ một cái cũng không để nàng mang đi. Những nha hoàn, mama trước kia hầu hạ bên cạnh Tôn Tâm Từ lại càng bị Tuệ An bán ra ngoài từ lâu, tất cả đồ đạc trong Thu Lan viện nàng cũng không được mang đi.
Tất nhiên Tôn Tâm Từ cũng khóc lóc la hét một hồi, nhưng hôm nay nàng đã không nơi nương tựa, khóc lóc càng chẳng làm nên chuyện gì, chỉ có thể không cam lòng lên kiệu nhỏ rời đi.
Tuệ An vẫn nghĩ chuyện lần này đều giải quyết xong rồi, chỉ còn chờ ngày rời kinh, ai ngờ trước đó mấy hôm lại xảy ra chuyện chẳng lành.
Sáng hôm đó, nàng đang cầm danh sách hành lý mang theo mà Phương mama đưa lên soát lại một lượt xem có quên mất gì hay không, Đông Nhi lại bước nhanh tiến đến, bẩm:
“Cô nương, hôm nay ở trên đường nô tỳ nhìn thấy một người, liền cảm thấy thân ảnh kia rất giống Đỗ Mỹ Kha, nô tỳ đuổi theo người nọ nhưng lại mất dấu.”
Phương mama nghe vậy sững sờ, nói:
“Tất nhiên là ngươi nhìn nhầm, giờ Đỗ Mỹ Kha đang ở trong đại lao Hình bộ chờ xử tử, làm sao có thể lang thang trên đường.”
Đông Nhi rối rắm gãi đầu, một hồi lâu mới nói:
“Có lẽ là nhìn nhầm đi… “
Tuệ An hơi nhíu mày, chỉ vì ánh mắt Đông Nhi luôn rất tốt, còn vẻ mặt của nàng nữa, dường như thực sự nhìn thấy Đỗ Mỹ Kha chứ không phải nhầm lẫn. Mặc dù lúc ấy Tuệ An không lên tiếng, nhưng sau càng nghĩ càng nghi ngời, liền gọi Thẩm Cảnh cùng Thẩm Ảnh, sai hai người tìm cách xác định xem Đỗ Mỹ Kha có còn ở trong đại lao hay không.
Ai ngờ hôm sau Tuệ An lại nhận được tin tức, trong đại lao quả thực còn có một Đỗ Mỹ Kha, nhưng lại là một tử tù thế thân, Đỗ Mỹ Kha thật sự đúng là đã sớm đã bị đánh tráo vào hai ngày trước, đàng hoàng rời khỏi đại lao Hình bộ. Mà người cứu Đỗ Mỹ Kha ra, lại chính là Tôn tổng quản của phủ Đỗ Thượng thư!
Tuệ An nghe lời này suýt thì cắn phải lưỡi, còn cho là mình đang ở trong mộng, hồi lâu mới hoàn hồn. Lần trước lúc Đỗ Mỹ Kha mượn tay thích khách Đông Khương ám toán Tuệ An, Tuệ An liền biết Tôn tổng quản kia cực kỳ trung thành với Đỗ Mỹ Kha, hôm nay ông ta còn bỏ tiền mua chuộc cai ngục, làm ra loại chuyện chém đầu như chơi này, e rằng hai chữ “trung thành” chưa đủ hình dung tình cảm của ông ta đối với Đỗ Mỹ Kha đâu.
Tuệ An tuyệt không hoài nghi là Đỗ Thượng thư hay Đỗ phu nhân sai Tôn tổng quản đi làm chuyện này, chỉ vì tội danh hoán đổi tử tù quá lớn, Đỗ Liêu cùng Đỗ phu nhân sẽ không ngu xuẩn như vậy. Thế nhưng mặc dù là như vậy, chỉ sợ việc này một khi bị vạch trần, Đỗ Liêu cũng khó trốn tội, Tôn quản sự kia dù thế nào cũng là gia nhân trong phủ Thượng thư!
Phương mama nghe việc này, cũng giật mình che miệng, hồi lâu mới cứng lưỡi nói:
“Đây… Đây cũng quá lớn mật đi.”
Thẩm Cảnh liền nói:
“Kỳ thật hai năm qua Hình bộ cũng từng phát sinh chuyện lén lút hoán đổi tử tù, chỉ cần làm bí mật một chút là được, nơi âm u như đại lao còn nhiều chuyện ít người biết tới lắm.”
Phương mama lại cảm thán một hồi lâu, lại nói:
“Cô nương, việc này nếu đã bị chúng ta biết, vậy liền loan tin ra ngoài đi, bắt Đỗ Mỹ Kha trở lại, lúc này không riêng Đỗ Mỹ Kha khó giữ được tính mạng, còn có thể thuận tiện dìm Đỗ Liêu một trận!”
Tuệ An nghe vậy không hề lên tiếng, nàng luôn cảm thấy việc này quá kỳ quặc, kể cả thực sự là Đỗ Mỹ Kha được người lén lút cứu ra, cũng không nên đi đi lại lại trên đường, còn tình cờ bị Đông Nhi bắt gặp mới đúng.
Việc này hình như là có người đứng sau trước tính kế, muốn dẫn nàng vào bẫy!
Chuyện lén đổi tử tù trong Hình bộ, không có cấp trên cho phép, những cai ngục tiểu tốt kia làm sao lại là có gan to như vậy. Mà Hình bộ Thượng thư là người của Thái tử…
Tuệ An nghĩ tới đây, không khỏi mấp máy môi, lại nói:
“Thẩm Ảnh, hai người các ngươi lén đi tìm chỗ ẩn thân của Đỗ Mỹ Kha trước. Chuyện khác thì không cần làm, việc này dính dáng quá nhiều, chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến vẫn hơn. Ta cảm thấy việc này không đơn giản, dường như là có ai đó đang tận lực thiết kế, lợi dụng Hầu phủ chúng ta, tạm thời nên nhìn một chút đã, không chừng việc này chưa tới phiên chúng ta lên tiếng, cũng có thể bị đào ra.”
Chuyện này Tuệ An quẳng qua một bên, mỗi ngày nên làm gì thì làm nấy, chỉ ngồi yên trong phủ chờ theo Thái hậu ra kinh.
Quả nhiên, ba ngày sau, Đỗ Mỹ Kha cùng tổng quản Đỗ phủ Tôn Nhất Thuận vị quan phủ phát hiện tung tích ở Lịch Thành, hai người không phục, bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết! Thi thể được vận chuyển hồi kinh, khép lại một vụ án to ngập trời của Đại Huy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.