Chương 141: Không giữ quy tắc
Tố Tố Tuyết
04/01/2017
Quan Nguyên Hạc nói dứt lời liền tỉ mỉ
hạ xuống trên cổ Tuệ An một chuỗi nụ hôn, Tuệ An bị hô hấp nóng rực của y quét qua bên tai, chỉ cảm thấy cỗ nhiệt khí này chui thẳng vào trong lỗ tai, trêu chọc khiến cả trái tim nàng đều tê dại, hai chân cũng không
tự giác nhũn ra.
Lắng nghe giọng điệu thì thầm đầy ám muội kia, lời nói làm người ngượng ngùng xấu hổ, hai gò má Tuệ An càng thêm đỏ rực, rất không có tiền đồ dựa cả vào vòm ngực rắn chắc sau lưng, ánh mắt nhìn chữ hỷ đỏ thẫm vẫn dán trên khung cửa sổ, trong lòng liền dâng lên niềm hạnh phúc khó cưỡng.
Quan Nguyên Hạc nhận ra vẻ biến hóa trên thân thể Tuệ An, cũng thấp giọng mà cười, cánh tay ôm eo nàng liền di chuyển lên trên, nhưng chưa đợi y chạm đến vùng đồi mềm mại đã bị Tuệ An giữ lại.
“Đừng… Đừng ở chỗ này… Lát nữa ta biết trở về thế nào…”
Thanh âm Tuệ An ngọt ngào như mật, mềm mại tựa bông, nói xong còn đỏ mặt giận dỗi liếc Quan Nguyên Hạc một cái, Quan Nguyên Hạc chỉ cảm thấy ánh nhìn kia dĩ nhiên hàm chứa nét thẹn thùng thân mật chỉ có giữa tình nhân với nhau, xen giữa là ý tứ làm nũng lẫn động tình, lúc này y liền có chút ít choáng váng, yết hầu nhấp nhô hai cái.
Chỉ là Quan Nguyên Hạc cũng biết Tuệ An nói không sai, ngày mùa hè xiêm y vốn đã đơn bạc, cũng rất dễ dàng để lại vết gấp trên áo lụa, thoáng phóng túng liền lưu lại dấu vết.
Nếu như ở nơi này, mình không kiềm chế được muốn nàng, Tuệ An còn đâu mặt mũi gặp người nữa, chỉ có thể tự mình trở về viện kêu nha đầu đến hầu hạ, vậy càng là giấu đầu hở đuôi…
Trong viện này vốn là không giấu được chuyện gì, nếu thật như vậy, chỉ sợ chưa đến nửa ngày trên dưới quý phủ hạ đều biết bọn họ đây làm gì.
Hôm nay Tuệ An vừa mới vào cửa, còn chưa kịp lập uy, nếu bị bọn hạ nhân chê cười sau lưng, về sau làm việc cũng càng khó khăn. Huống chi ban ngày phóng túng, rốt cuộc quá mức hoang đường, y cũng mất sạch thể diện của cái mặt này, thật là, vẫn phải chờ trời tối thôi, may mà cũng nhanh…
Quan Nguyên Hạc nghĩ tới đây, ánh mắt lại tuần tra một vòng nơi xương quai xanh nửa hở nửa kín sau vạt áo của Tuệ An, lại dọc theo cần cổ hướng về hai luồng đầy đặn trước ngực nàng, hồi lâu mới ép buộc bản thân dời mắt, bàn tay đặt trên người Tuệ An đã buông lỏng một chút, sau đó liền mạnh mẽ cùng bàn tay nhỏ nhắn của Tuệ An năm ngón giao triền, hai người mười ngón tay xen kẽ nắm lại với nhau.
Cảm nhận được thân thể mềm mại ôn hương noãn ngọc trong ngực khẽ run, y mới cười cười, ghé sát bên tai Tuệ An, giọng khàn khàn nói:
“Muốn ta bỏ qua cho nàng cũng được, nhưng đêm nay nàng phải theo ta tất…”
Tuệ An nghe tiếng, thân thể mềm nhũn, như vậy liền không khỏi càng thêm dán vào lồng ngực nóng hổi sau lưng, mà cảm giác bị vật cứng ma sát giữa hai chân cũng mười phần rõ ràng.
Tuệ An tim đập hoảng loạn, lại rất sợ y thực sự làm loạn ở chỗ này, lông mi run rẩy vội vàng gật đầu.
Quan Nguyên Hạc ôm chặt tiểu thê tử trong lòng, chỉ cảm thấy nàng nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, quả thật như một khối noãn ngọc cực kỳ hoạt sắc sinh hương, khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn một mực ngậm ở trong miệng, thật tốt thưởng thức mỗi một chỗ trên cơ thể nàng mới có thể hóa giải phần nào ngứa ngáy trong lòng.
Y quay trở lại đùa nghịch thùy tai Tuệ An, trêu chọc một hồi, mới sắc mặt nghiêm túc nói:
“Ngày sau lại sai người đặt thêm một cái tủ quần áo ở trong này cho nàng nhé?”
Tuệ An nghe vậy không biết nên tức hay nên cười, đỏ mặt lườm Quan Nguyên Hạc, Quan Nguyên Hạc nhưng lại đột nhiên đưa tay che trước mắt nàng, cắn một cái lên cổ Tuệ An, thanh âm buồn bực nói:
“Thật sự là tiểu yêu tinh hại người mà!”
Hai người ở thư phòng ngọt ngào một hồi, đợi mặt trời dần dần lặn về phía tây, lúc này mới nắm tay ra khỏi thư phòng, cùng nhau trở về Kỳ Phong viện.
Bấy giờ đã qua giờ cơm tối từ lâu, trong Kỳ Phong viện, Phương mama đứng chờ ngoài cửa, mỏi mắt trông mong nhìn ra ngoài.
Bà biết rõ Quan Nguyên Hạc gan to bằng trời, nay gặp hai người chậm chạp không trở lại, liền sợ hai người Tuệ An lại ở trong thư phòng làm chuyện không nên làm. Trong Kỳ Phong viện này vàng thau lẫn lộn, xảy ra chuyện một cái liền không gạt được người ngoài tí nào.
Một là bà sợ chuyện kia sẽ ảnh hưởng tới thể diện của Tuệ An, tương lai nàng ở trước mặt chúng hạ nhân không ngóc đầu lên được, lại cũng lo các chủ tử Quan phủ nghe ngóng được, cũng sẽ cảm thấy Tuệ An lỗ mãng tùy hứng.
Vốn dĩ Phương mama muốn sai Thu Nhi đi nhìn một cái, tiện thể ra hiệu cho Tuệ An, thế nhưng suy cho cùng mấy người chủ tử các bà vừa mới tiến vào Quan phủ, Phương mama còn chưa phỏng đoán được tâm tư lẫn tính tình của Quan Nguyên Hạc, vì vậy liền do do dự dự nửa ngày, nghĩ chờ thêm một chút.
Nay bà thấy hai người Tuệ An trở lại, khuôn mặt liền cười tươi rói, lòng thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gấp rút phân phó bọn nha đầu bày cơm.
Quan Nguyên Hạc vào phòng, Tuệ An vẫn đứng ở hành lang liếc nhìn qua mấy nha hoàn trong viện vẫn dáo dác ngó về bên này, cười nói với Phương mama:
“Hôm qua vú nuôi cùng bọn nha đầu đã khổ cực một ngày, hôm nay chuyện cũng nhiều, mọi người lại không được nghỉ ngơi, nghĩ chắc cũng đều mệt mỏi rồi. Bữa tối liền để Lục Nhụy cùng mấy người Hồng Loan hầu hạ thôi, vú nuôi cứ mang mọi người đi nghỉ tạm.”
Từ lúc mới đến Phương mama đã nhìn ra đám nha hoàn trong Quan phủ người nào người nấy xuân tâm nhộn nhạo, bà còn cố ý dặn kỹ mấy người Thu Nhi nhớ phải đề phòng.
Nha hoàn Hầu phủ mỗi người đều rất cơ trí, phàm là Tuệ An cùng Quan Nguyên Hạc có chuyện gì cần sai bảo đều có người nhanh nhẹn tiếp lời, vô hình trung đã gạt bỏ hoàn toàn mấy nha hoàn không yên phận của Quan phủ. Giờ Phương mama nghe Tuệ An nói như vậy cũng hơi sững sờ, sau đó mới cười nói:
“Phu nhân thương cảm, lão nô đều nghe theo phu nhân.”
Tuệ An liền gật đầu, cũng đi vào phòng.
Trong phòng, Quan Nguyên Hạc đang dùng tay phải đùa nghịch một chiếc trâm cài hình cánh bướm có tua rua rủ xuống bằng vàng, thấy Tuệ An cất bước tiến đến, y liền nhìn qua, tiện tay cài chiếc trâm kia lên tóc nàng.
Cây trâm kia đúng là chiếc còn lại trong cặp trâm bươm bướm của Tuệ An mà y đã thuận tay lấy đi ngày tết Nguyên tiêu hôm đó, Tuệ An ngơ ngác, đưa tay chỉnh lại cây trâm, cười nói:
“Không hợp, chàng chẳng có mắt nhìn gì cả!”
Lúc này Tuệ An đang mặc thường phục, đầu tóc tùy ý búi lỏng, chỉ cài hai cây trâm hoa mai bằng bạch ngọc, toàn thân cực kỳ mộc mạc, thêm cây trâm này lại thành lạc lõng.
Quan Nguyên Hạc nắm tay nàng, lại nhìn một chút, chỉ cảm thấy dung mạo của Tuệ An vốn nghiêng nhiều về diễm lệ, cực kỳ xâm lược thị giác.
Nữ tử bình thường có người ăn mặc quá mức hoa mỹ không những không đẹp mắt, còn có thể phản tác dụng biến thành dung tục, làm cho người cảm thấy nàng kia không hòa hợp được với thứ trang sức hoa lệ cao quý đó. Chỉ riêng Tuệ An với dung mạo như vậy nhưng lại rất thích hợp với đồ trang sức cùng xiêm y giá trị thiên thành, cũng chỉ có chúng mới có thể làm nàng cả người đều tản ra hào quang chói mắt.
Quan Nguyên Hạc vuốt ve gò má Tuệ An, nhướng mày nói:
“Ánh mắt ta rất tốt, vô cùng dễ nhìn.”
Tuệ An nghe y nói như vậy, cũng không kiên trì nữa, buông tay xuống, đang chuẩn bị nghiêng người soi gương, rèm cửa liền bị vén lên, là Lục Nhụy khom người tiến đến.
Nàng khụy gối thi lễ, nói:
“Phu nhân, đồ ăn đã bày xong tại sương phòng, mời Tam gia cùng phu nhân dời bước.”
Tuệ An nghe vậy, chỉ nhìn nàng một cái liền gật đầu, sau đó cùng Quan Nguyên Hạc vào sương phòng.
Tuệ An vừa vào sương phòng, liền thấy trong phòng chen lấn sáu bảy nha hoàn ăn mặc tinh xảo, ai nấy đều thân hình mềm dẻo như rắn nước, uốn uốn lượn lượn, tươi cười sáng lạn, thấy bọn họ tiến đến thì rối rít hành lễ, eo nhỏ kia hận không thể dùng dây lưng xiết gãy, bờ mông kia hận không thể cong lên tận trời.
Tuệ An nhìn Quan Nguyên Hạc một cái, đã thấy ánh mắt của y tối sẫm một màu, khuôn mặt có vẻ càng thêm lạnh lẽo.
Tuệ An liền nói:
“Tất cả đứng lên đi.”
Lúc này bọn nha đầu mới lắc lắc thân thể đứng lên, len lén nhìn trộm về phía hai người Tuệ An.
Bữa tối cũng không phong phú, buổi sáng Quan Nguyên Hạc không để Tuệ An hầu hạ, sau khi ngồi xuống liền liếc nàng một cái, lại nhìn vào vị trí bên cạnh mình, Tuệ An liền cười ngồi xuống, tùy Hồng Loan dâng trà cho nàng.
Bữa cơm này ăn rất là bất an, bọn nha hoàn sau lưng rối rít chen nhau tiến lên hầu hạ, hết cô đụng ta lại ta đẩy cô, thỉnh thoảng phía sau còn phát ra thanh âm kỳ quái như có người rít lên từng chặp.
Tuệ An lại giống như không thèm để ý chút nào, bày ra bộ dáng mắt không thấy tâm không phiền, chỉ vùi đầu dùng bữa, ăn xong phá lệ no nê.
Hồng Loan hầu hạ cũng rất dụng tâm, phàm là những món ăn Tuệ An vừa đưa mắt nhìn, sau một khắc nàng liền dâng đến trước mặt, Tuệ An không khỏi tán dương nhìn nàng một cái.
Quan Nguyên Hạc sớm đã bực mình không thôi, nhưng Tuệ An lại không lên tiếng, y cũng không nói, y ngược lại muốn nhìn một chút xem Tuệ An rốt cuộc định giở trò gì. Cũng không ngờ ngồi một lát y liền hết kiên nhẫn, vung tay quăng đũa trúc, đứng lên không nói hai lời liền nghênh ngang rời đi.
Trong phòng lập tức tĩnh lặng, Tuệ An chỉ ngước mắt nhìn Quan Nguyên Hạc một cái liền lần nữa vùi đầu uống nốt ngụm canh.
Đợi ăn no, nàng mới rửa tay súc miệng ra khỏi sương phòng, mang theo Thu Nhi cùng một toán nha hoàn xanh xanh đỏ đỏ ra khỏi viện, đi thỉnh an Định Quốc phu nhân.
Định Quốc phu nhân thân thể không tốt, lại không thích náo nhiệt, bữa cơm sáng tối không cần Thôi thị qua hầu hạ như quy củ, lúc Tuệ An kính trà Khương mama từng nói nàng chỉ cần ở trong sân hầu hạ Quan Nguyên Hạc thật tốt là được, chờ một tháng sau lại sớm chiều thăm nom cũng không muộn.
Tuệ An ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng nào dám thực sự ở lỳ trong Kỳ Phong viện không đi thỉnh an.
Thu Nhi gặp Tuệ An một đường đi cực nhanh, liền vẫy lui bọn nha đầu đi theo, khuyên nhủ:
“Cô nương chậm một chút, không muộn được đâu.”
Trong số bốn nha đầu, Thu Nhi là người lùn nhất, Tuệ An thấy nàng chật vật dùng đôi chân ngắn đuổi theo mình, hổn hển hít thở, không khỏi bật cười, lúc này mới thả chậm bước chân, Thu Nhi liền thở phào một hơi, nói:
“Cô nương cũng thật là, không chịu ngồi kiệu, người vừa mới dùng cơm xong, há có thể đi nhanh như vậy.”
Tuệ An nghe vậy liền cười, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống liếc Thu Nhi một cái, nói:
“Ai bảo là ta đi nhanh, ta chỉ bước từng bước như thường thôi.”
Thu Nhi liền hầm hừ dậm chân, ảo não nói:
“Cô nương cứ trêu ghẹo nô tỳ đi.”
Nói xong lại liếc mắt về phía bọn nha đầu Quan phủ vẫn đi theo phía xa, không vui nói:
“Còn nói là thế gia đại tộc nữa, không có quy củ như vậy, sao cô nương còn để các nàng lượn lờ trước mắt làm gì, tìm sai lầm bán ra ngoài là xong, cũng thanh tịnh bớt phiền. Cô gia nhất định sẽ không trách cô nương, nô tỳ thấy cô gia rất chán ghét đám người này đây.”
Tuệ An nghe vậy liền cười, nói:
“Bán đi rồi lấy đâu người cho cô nương nhà muội đùa giỡn nữa, mặc kệ các nàng đi, càng gây rối càng có kịch hay để xem.”
Quan Nguyên Hạc đã trưởng thành từ lâu, mà trong phòng y ngay cả một thông phòng cũng không có, những nha đầu kia muốn nhảy vào hòng đổi đời cũng không phải không có đạo lý, dù sao lợi lộc tất có dũng phu sa vào, huống chi những nha đầu này đa số còn là do người có tâm dốc sức cài vào, tranh hay không tranh không phải do các nàng định đoạt.
Đám nha đầu này tất nhiên phải thanh lý, nhưng lại không thể là bây giờ, phải đợi thời cơ!
Mặt khác, thanh lý nhất định phải một lần quét sạch, bằng không, nay đuổi hai mai bán bốn, đến khi nào mới xong? Huống chi các nữ chủ tử trong Quan phủ còn chưa hành động đâu, nàng há có thể đi trước bán sạch những nha đầu này. Phải mượn toán nha đầu này làm lớn chuyện lên, tranh thủ thật nhiều thời gian cho mình thích ứng Quan phủ mới được.
Tuệ An nghĩ vậy, chỉ cong môi cười, Thu Nhi thấy Tuệ An như thế liền biết nàng tự có chủ ý, không khỏi cúi đầu kêu khổ.
Một lát sau, Tuệ An đến Phúc Đức viện, Định Quốc phu nhân đang dùng bữa, vài vị phu nhân ở trong phòng nói chuyện cùng bà, Xảo Bình đứng dưới mái hiên phân phó tiểu nha đầu di chuyển mấy bồn cây cảnh trong viện, gặp Tuệ An đi đến vội vàng cười tiến lên đón chào, nói:
“Phu nhân đến rồi!”
Tuệ An cười hỏi mấy câu Định Quốc phu nhân dùng bữa tối thế nào, khẩu vị có tốt không, liền vào phòng.
Trong phòng, Thôi thị cùng Nhị phu nhân, Tam phu nhân đều có mặt, ngoài ra còn có một nữ tử đứng ở bên giường. Nàng mặc áo lụa xanh thêu hoa lan, búi phượng kế, đang cầm chén trà mỉm cười trò chuyện cùng Định Quốc phu nhân.
Thấy Tuệ An tiến đến, Định Quốc phu nhân liền cười nói:
“Con đứa bé này, quy củ cũng không phải là ngày một ngày hai có thể thích ứng, cần gì gấp gáp đến đây. Chẳng phải đã nói không cho con sang bên này hầu hạ rồi à, sao cũng không nghe lời.”
Tuệ An hành lễ, cười nói:
“Tổ mẫu yêu thương cháu dâu, lại cũng không thể cản trở cháu dâu thân cận tổ mẫu.”
Mọi người nghe vậy cười rộ lên, Nhị phu nhân nói:
“Nhìn cái miệng ngọt này đi, về sau vị trí của mấy người chúng ta trong lòng mẫu thân đều phải xê qua bên cạnh nhường chỗ cho ai kia rồi.”
Tam phu nhân cười nhìn Thôi thị một cái, che miệng nói:
“Muốn nói cũng phải nói ánh mắt của đại tẩu quả nhiên tinh tường, chọn cho Tam thiếu gia chúng ta mối hôn sự tốt, cưới về dâu hiền, không riêng trang dung xinh đẹp, miệng lưỡi khéo léo, còn là người mang may mắn về cho phu quân. Cháu dâu vào cửa mới một ngày thánh chỉ liền tới, trực tiếp phong thưởng tước vị, đây đúng là song hỷ lâm môn mà, nghĩ chắc chẳng bao lâu đại tẩu liền có thể ôm cháu trai mập mạp cho xem.”
Bà nói xong còn cười khúc khích, thấy mặt mũi Thôi thị cứng ngắc, lại nói tiếp:
“Chờ tới khi Thất gia nhà chúng ta đón dâu, ta cũng muốn học hỏi kinh nghiệm của đại tẩu.”
Thôi thị nghe vậy móng tay bấm vào da thịt, nghiến răng nghiến lợi cười nói:
“Đến lúc đó ta tất nhiên sẽ vui lòng chỉ giáo.”
Bà nói xong, nhìn về phía Tuệ An, nói:
“Có xinh đẹp hay không, may mắn hay không đều là thứ yếu, quan trọng cưới trở về phải được phu quân thích, nếu không cuộc sống này nhưng lại không có cách nào qua. Như đứa con dâu này của ta đây, những thứ khác không nói, chỉ riêng chuyện Tam thiếu gia coi bảo bối nâng niu trong tay đã là đáng ghen tị rồi, sáng nay đôi phu thê mới cưới còn cùng nhau thong dong ngắm cảnh, chậc chậc, thật sự là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, bọn nha đầu trong phủ nhìn mà đỏ mặt. Chính thất được sủng ái, dòng chính mới có thể trường tồn, đệ muội nói đạo lý này có đúng không?”
Tam phu nhân nhiều năm không được sủng ái, từ lúc vào cửa liền bị Tam lão gia chán ghét, đến nay nhiều năm không sinh được con, Tam lão gia lại càng không muốn gặp bà, tuy nói không đến nỗi sủng thiếp diệt thê, nhưng rốt cuộc một tháng cũng có hơn phân nửa thời gian đều ở chỗ mấy vị di nương trẻ trung xinh đẹp, thời gian khác lại một mình ngủ tại thư phòng.
Bởi vì Tam phu nhân không sinh được con, sống cũng phải khúm núm theo, hận nhất là người ta nhắc tới việc này, hôm nay từng lời của Thôi thị như kim châm đâm vào trái tim bà, lúc này sắc mặt bà đã cực kỳ khó coi.
Tuệ An ở một bên nhìn, im lặng không nói gì, lời Thôi thị nói ngay cả nàng cũng kéo vào, nếu nói nàng không cũng coi như bỏ qua, nhưng bà lại nói buổi sáng nàng cùng Quan Nguyên Hạc sánh vai, bọn nha đầu nhìn thấy rồi thế này thế nọ, lời lẽ hàm chứa ẩn ý, nửa sáng nửa tối chỉ trích Thẩm Tuệ An nàng hành vi không đứng đắn…
Tuệ An đang nghĩ nên đâm chọt đôi câu thế nào, Định Quốc phu nhân liền vẫy tay với nàng, nói:
“Đến chỗ tổ mẫu nào!”
Tuệ An vội đi tới, lúc này nữ tử vẫn đứng ở bên giường mới thi lễ, nói:
“Gặp qua chị dâu.”
Tuệ An thấy nàng chải phượng kế, trên tóc cài đóa hoa lụa màu trắng, xiêm y mộc mạc, liền đoán nhất định là thê tử của Ngũ thiếu gia chi thứ hai, goá phụ Tống thị, thấy nàng hành lễ thì vươn tay đỡ.
Hai người hàn huyên đôi câu, đợi Tuệ An ngồi xuống bên cạnh Định Quốc phu nhân, Định Quốc phu nhân liền nắm tay nàng cười nói:
“Được sủng ái xác thực là chuyện tốt, Cẩm Nô là người hay soi mói, tính tình lại cứng nhắc, cũng phải cưới người có thể đắn đo nó mới tốt.”
Bà nói xong, lại vỗ vỗ tay Tuệ An, nhìn về phía Thôi thị, mở miệng:
“Được rồi, tất cả giải tán đi, ta nay lớn tuổi cũng không chịu được náo nhiệt quá. Đều tự trở về hầu hạ lão gia đi, ở chỗ bà già ta lại nói chuyện tranh giành sủng ái cái gì, chỉ khiến bọn tiểu bối chê cười. Có Thục Viện lưu lại cùng bà già ta là được, đều trở về đi.”
Tuệ An gặp Định Quốc phu nhân liếc nhìn Tống thị, liền biết Thục Viện là khuê danh của Tống thị, nhìn nàng được lòng Định Quốc phu nhân, có vẻ là một nữ tử dịu dàng hiền thục, nghe nói còn ngày ngày niệm kinh…
Tuệ An đang nghĩ ngợi, Định Quốc phu nhân đã nhìn đến, nói:
“Con cũng trở về đi, hôm nay cũng mệt nhọc rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai còn phải tiến cung tạ ơn.”
Tuệ An cũng không trì hoãn, chỉ nói vài câu kết thúc liền đứng lên, Tống thị đưa nàng ra ngoài, cười nói:
“Vốn nên sớm ngày đi thăm chị dâu mới đúng, nhưng ta thuộc loại người thân mang điềm xấu, sợ làm hỏng chuyện vui, chị dâu chớ trách ta.”
Tuệ An thấy Tống thị nở nụ cười ôn hòa, liền lôi kéo tay nàng, nói:
“Điềm xấu cái gì, ta lại không tin, ta luôn thích náo nhiệt, về sau nếu đệ muội rảnh rỗi nhớ phải đến chỗ ta chơi đấy.”
Tống thị cười gật đầu, Tuệ An gặp Thôi thị vẫn còn đứng trong sân, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ bà đang chờ mình qua thực thi quy củ giữa mẹ chồng nàng dâu với bà?
Nàng từ biệt Tống thị, đi đến bên cạnh Thôi thị, thi lễ, Thôi thị lại chỉ nhìn nàng một cái, nói:
“Được rồi, ngươi cũng không cần ở bên cạnh ta câu thúc, lão thái quân đều không nỡ để ngươi chịu tội, ta đây nào dám sai khiến ngươi.”
Bà nói liền ngồi lên kiệu, Tuệ An nghe bà câu chữ có gai, cũng không so đo, ngược lại còn mỉm cười đầy hiền lành, thi lễ, nói:
“Con dâu tạ ơn mẫu thân thương xót.”
Nói xong, ngay cả câu khách sáo khác cũng không thèm mở miệng, xoay người liền dẫn bọn nha đầu mà đi.
Định Quốc phu nhân không để Tuệ An hầu hạ, Thôi thị tất nhiên cũng không có cách nào lập uy của mẹ chồng, huống chi nàng vốn cũng không phải là mẹ chồng đứng đắn.
Trong lòng Thôi thị mặc dù biết không thể gọi Tuệ An đến Tường Thụy viện hầu hạ, nhưng bà cảm thấy rất cần thiết răn dạy nàng đôi câu, dầu gì cũng phải khiến Tuệ An biết rõ mình là trưởng bối của nàng, về sau làm việc hay nói chuyện đều nhiều mấy phần cố kỵ, ai ngờ Tuệ An lại dám cư xử với bà như thế!
Thấy nàng nghênh ngang rời đi, Thôi thị tức đến run rẩy cả người, bà nhìn chằm chằm bóng lưng Tuệ An hồi lâu, mạnh mẽ phất màn kiệu xuống, phân phó về viện.
Trải qua chuyến này, Tuệ An trở lại Kỳ Phong viện đã là lúc mặt trời lặn sau đỉnh núi, trong phòng Quan Nguyên Hạc đang nằm ở trên giường La Hán trước cửa sổ nhìn một chồng văn thư, bên ngoài ánh mặt trời màu vàng kim còn sót lại len lỏi chiếu vào, hạ xuống khuôn mặt tuấn mỹ của y, dung nhan đầy nam tính được dát một tầng kim quang, có vẻ càng anh khí bức người, lại thêm mấy phần dịu dàng ôn nhuận.
Vạt áo y hơi tản, lộ ra trung y màu trắng cùng cơ ngực nâu đồng, ánh mặt trời rơi vãi ở phía trên, nhuộm da thịt kia thành màu mật ong, tản ra tia sáng, dáng vẻ nghiêm túc cực kỳ mê người, Tuệ An liếc nhìn, trái tim liền nhảy lỡ một nhịp.
Không biết sao, khi chạm phải ánh mắt của y nàng lại hoảng loạn trốn tránh, sau đó vội vội vàng vàng xoay người ra khỏi phòng.
Quan Nguyên Hạc thấy nàng chạy trối chết, có chút buồn cười nhíu mày, ánh mắt lại dời về dòng chữ trên văn thư, chán nản lật mấy trang. Trong lòng lại nghĩ mình vốn không định làm việc, nàng đi ra ngoài làm y đứng ngồi khó khăn, tận nửa canh giờ, ừm, có lẽ không cần đợi nữa đâu nhỉ, y liền gọi bọn nha đầu chuẩn bị nước nóng.
Tuệ An đến sương phòng, hỏi Phương mama chuyện ngày mai tiến cung tạ ơn, lại hỏi kỹ vấn đề chi tiền trong Quan phủ, lương tháng của bọn hạ nhân là bao nhiêu, các ngày lễ tết chủ tử sẽ thưởng thế nào, định mức xiêm y bốn mùa cùng những việc lặt vặt khác. Thấy sắc trời dần tối đen, nàng mới dám trở lại chính phòng, ai ngờ vừa đi lên bậc thang, liền nghe bên trong Quan Nguyên Hạc kêu một tiếng:
“Chuẩn bị nước!”
Tuệ An chỉ cảm thấy thanh âm kia của y chất chứa vui sướng, trái tim liền nhảy dựng lên, cũng không biết có phải do tâm lý tác dụng hay không, nhất thời còn cảm thấy ánh mắt của bọn nha đầu hầu hạ bên ngoài làm mình rất là khó chịu.
Nàng đỏ mặt vào phòng, cũng không nhìn Quan Nguyên Hạc liền ngồi vào giường, cầm sách xem.
Bọn nha đầu động tác cực nhanh, một lát đã chuẩn bị xong nước, Tuệ An nghe tiếng Quan Nguyên Hạc đi vào, lại nghe y vẫy lui người hầu, lúc này mới để sách xuống, chỉ cảm thấy trong phòng im ắng làm cho người đứng ngồi khó khăn.
Nàng còn chưa nghĩ ra có nên đi vào nhìn một chút hay không, liền nghe trong tịnh phòng giữa truyền đến tiếng Quan Nguyên Hạc gọi:
“Tuệ An.”
Tim Tuệ An đập thình thịch, khiếp đảm đứng lên, còn chưa kịp định thần, đã nghe Quan Nguyên Hạc lại nói:
“Tiến đến hầu hạ ta tắm rửa!”
Thanh âm của y thản nhiên nghiêm túc, tuyệt đối ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Tuệ An bị kêu thót tim, trong lòng biết đêm nay ắt không tránh khỏi, không phải nàng muốn trốn, chỉ là nghĩ tới đêm qua đủ loại, ngược lại trong lòng ngượng ngùng muốn chết, chần chừ một hồi lâu, sợ y hô gọi nữa bọn nha đầu nghe được, lúc này mới kiên trì bước vào tịnh phòng, trong lòng thầm nghĩ dù sao cũng không phải mình chưa xem qua, sợ cái gì!
Đi qua bình phong, thấy Quan Nguyên Hạc ngồi ở trong thùng gỗ to, hơi nước tràn ngập, khuôn mặt anh tuấn của y đều ẩn trong sương mù mờ mịt, đôi mắt thấm nước cực kỳ đen bóng, dường như có thể thấy tia sáng lóe lên, cứ thế nhìn chằm chằm vào nàng.
Tuệ An cắn môi, ép mình dời mắt, tâm loạn như ma, bước chân luống cuống.
Nàng đứng ở bên cạnh thùng nước nhìn Quan Nguyên Hạc, nhưng thấy mái tóc dài của y đã tản ra, ngâm trong nước, toàn bộ buộc lỏng ở sau gáy, lộ ra cái trán cương nghị, mày kiếm sắc bén như dao. Có vài giọt nước dính vào gò má y, vương lên tóc mai, khiến gương mặt vốn lạnh lùng tựa băng thoáng cái liền yêu dị rất nhiều.
Tuệ An vừa chuyển mắt, liền nhìn thấy bả vai rộng lớn, cánh tay rắn chắc, lồng ngực chứa đầy sức mạnh của y, còn có hai chân như ẩn như hiện trong nước.
Mặt mũi Tuệ An rất không có tiền đồ mà nóng lên, nàng gấp rút vòng qua chậu gỗ, từ trong nước cầm lên khăn bông, lau ở đầu vai Quan Nguyên Hạc, tay nàng lơ đãng chạm vào da thịt của y, lập tức cảm giác được thân thể y căng thẳng hẳn, mà chính nàng cũng như bị sét đánh, khẽ run lên.
Quan Nguyên Hạc cong môi cười, đưa tay hất tóc ra trước ngực, để lộ vùng lưng rộng lớn, tóc đen hất qua da thịt màu đồng cổ, bọt nước còn lay động phía trên, tỏa ra tia sáng oánh nhuận.
Tuệ An nhìn mà hô hấp càng ngày càng hỗn loạn, động tác lau người cho y cũng thay đổi thành mềm mại vô lực.
Quan Nguyên Hạc vốn cũng không có ý muốn nàng kỳ lưng, chỉ thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng dao động bốn phía sau lưng, trêu chọc y nhộn nhạo khó nhịn, cảm nhận được sự thẹn thùng cùng căng thẳng của Tuệ An, trong lòng y càng thêm hưng phấn.
Áp chế xúc động quay đầu lại, y hơi ngẩng đầu hít sâu một hơi, mơ hồ cảm thấy trong không khí cũng mang theo hương vị ấm áp ngọt ngào trên người nàng.
Tuệ An thấy y như thế, vội mở miệng nói:
“Những vết thương này nhìn đều biết đã có từ lâu, là do năm đó chinh phạt Hạ quốc phía nam để lại sao? Khi đó rất vất vả đi?”
Trên lưng cùng cánh tay Quan Nguyên Hạc cẩn thận nhìn liền có thể nhìn ra không ít vết sẹo cũ, hiện tại đã không quá rõ ràng, nhưng để lại dấu vết khắp nơi, làm người thấy mà giật mình.
Quan Nguyên Hạc nghe Tuệ An nói chuyện có chút xúc động, liền cười nói:
“Đa số là khi đó, lúc ấy ta tuổi còn nhỏ, lại vừa mới vào quân doanh, lòng dạ nông nổi, ra trận giết địch nhất định phải làm tiên phong, liều mạng không sợ chết, nghĩ chém nhiều một người là thêm phần tài giỏi, giống như thân thể này không phải là của mình vậy…”
Y vừa mở miệng liền phát hiện thanh âm của mình so với Tuệ An càng khàn khàn, nói đôi câu mới hạ giọng, nói tiếp:
“Thật ra dù thế nào, xuất thân vẫn đặt ở nơi đó, cho dù có nơi thật sự vạn phần hung hiểm, cũng chắc chắn là không đến lượt ta đi. Nàng đừng lo, những năm nay đã rất ít bị thương…”
Tuệ An nghe y nói có vài phần tự giễu, liền cười nói:
“Không có ai lại ngại mình xuất thân tốt, chàng được tiện nghi còn khoe mẽ.”
Quan Nguyên Hạc cười khẽ một tiếng, những năm nay y ở tiền tuyến dốc sức đánh trận, có thể kiếm đến một phần địa vị, không riêng gì do thiên phú trời ban, cũng là vì xuất thân của y cao quý hơn người.
Nếu như y chỉ là một nam tử nhà bình thường, đừng nói là vượt hẳn mọi người, chỉ sợ tất cả chiến công đạt được đều sẽ bị người nuốt mất, sớm bị gặm không thừa xương cốt. Đại Huy trải qua mấy đời vua, trong quan trường sớm đã không còn cái gì gọi là trong sạch, đệ tử hàn môn muốn vươn lên quá khó khăn…
Cho nên cho dù y có hận đến đâu, lưng đeo họ Quan lại chẳng thể vứt bỏ, trên người chảy huyết thống Quan gia càng không thể phủ nhận!
Tuệ An không biết Quan Nguyên Hạc nghĩ đến cái gì, chỉ cảm thấy thân thể y cứng đờ, rõ ràng vừa rồi còn cười sung sướng, một lát sau cả người liền toát ra sát khí, nàng hơi kinh hãi, gấp rút nghiêng người nhìn y, lấy tay phủ lên hàng lông mày vẫn nhăn chặt kia, nhẹ giọng nói:
“Làm sao vậy?”
Quan Nguyên Hạc phục hồi tinh thần, liền nhìn thấy một đôi con ngươi sáng rỡ hữu thần của Tuệ An, trong con ngươi viết đầy ân cần, mờ mịt hơi sương, làm cho ánh mắt của nàng càng thêm nhu hòa giống như hồ nước mùa thu, cũng tựa một luồng gió mát trong nháy mắt liền xóa tan oán hận trong lòng y.
Quan Nguyên Hạc hành động theo bản năng, một tay nắm lấy cổ tay Tuệ An, ‘rào’ một tiếng từ trong nước đứng lên, kéo người vào trong ngực.
Lần này thân thể tinh tráng của y toàn bộ triển lộ trước mặt Tuệ An, bọt nước chảy dọc theo lồng ngực xuống dưới, ánh mắt Tuệ An vô thức nhìn xuống theo, nào là thân thể hoàn mỹ rắn chắc, nào là cơ bắp cuồn cuộn, da thịt ngấm nước sáng bóng, vòng hông cứng cỏi, xuống nữa là…
Tuệ An chỉ cảm thấy đầu óc ‘oành’ một tiếng nổ tung, rồi lại không thể không trợn tròn hai mắt, trong đầu trống rỗng, như thấy được ánh sao lóe lên trước mặt, hô hấp nàng khựng lại, cả người đều nóng bừng.
Quan Nguyên Hạc lại chỉ nhìn nàng, sau đó mạnh mẽ dùng sức giam cầm nàng ở trong lòng, gắt gao ôm lấy, không ngừng xiết chặt một cánh tay, cúi xuống nỉ non bên tai nàng, nói:
“Tuệ An, đã gả cho ta, liền vĩnh viễn đừng mong rời khỏi ta, phản bội ta. Nhớ kỹ lời ta nói, nếu không, ta không biết sẽ đối xử với nàng thế nào đâu!”
Tuệ An sững sờ, chỉ cảm thấy lời y nói ẩn chứa lạnh lẽo thấu xương, sự dịu dàng vừa rồi thoáng cái tiêu tan, trái tim nàng run lên, sau đó mới phát giác ra mình đã bị Quan Nguyên Hạc ôm chặt trong lòng, có chút hô hấp khó khăn.
Nàng rõ ràng cảm nhận được tâm tình kích động cùng một tia bất an ẩn giấu trong lòng y lúc này, như con thú hoang bị vây hãm không ngừng giãy giụa.
Một Quan Nguyên Hạc như vậy…
Lòng Tuệ An liền nhói đau, nàng không biết nên nghĩ tới điều gì, càng không muốn phá hỏng tất cả vào thời khắc này, chỉ chậm rãi đưa tay ôm y, tựa đầu trên vai y, thấp giọng khẳng định nói:
“Chỉ cần chàng không rời bỏ ta, ta sẽ vĩnh viễn không đẩy chàng ra!”
Quan Nguyên Hạc mỉm cười nói được, sau đó lại mãnh liệt cúi đầu, cố định sau gáy Tuệ An đè môi xuống, nụ hôn nóng bỏng mà vội vã ập tới, hơi thở bá đạo của nam tử nháy mắt xâm chiếm, trực tiếp làm Tuệ An đầu váng mắt hoa.
Thân thể của nàng dần dần mềm mại, liền bị Quan Nguyên Hạc ôm vào trong thùng gỗ, ‘ào’ một tiếng, nước trong thùng gỗ lập tức tràn ra.
Trên người Tuệ An ướt đẫm, theo sau nàng là một lồng ngực nóng hổi, nụ hôn của Quan Nguyên Hạc càng ngày càng sâu hơn, Tuệ An đưa tay ôm cổ y, thân thể dán sát, vừa như bao dung lại như tùy ý thuận theo.
Phát giác được động tác của nàng, Quan Nguyên Hạc càng khó có thể khống chế, gầm lên một tiếng, liền thô lỗ xé rách xiêm y trên người Tuệ An, ném đi váy áo, dưới mặt nước, là vòng eo nhỏ yếu tuyết trắng, bộ ngực linh lung duyên dáng, khiến cho ánh mắt y thâm trầm cùng cực.
Tay của y vẫn đặt sau đầu nàng, luồn vào mái tóc đen nhánh, ép nàng không thể không ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, dung nhan xinh đẹp phấn hồng một mảnh, đôi môi đỏ thắm khẽ mở, như một nụ hoa chờ y tới hái.
Quan Nguyên Hạc vội vàng tìm đến váy trong của Tuệ An, ánh mắt chạm vào đôi con ngươi yêu kiều của nàng thì toàn thân chấn động, cánh tay đang hành sự cũng cứng lại.
Sau đó cảm xúc táo bạo phát ra từ toàn thân y chậm rãi biến mất, bàn tay đặt sau gáy Tuệ An cũng dần dần buông lỏng, thay đổi thành vuốt ve tóc của nàng, ánh mắt lộ ra áy náy cùng ôn nhu, cúi đầu lần nữa hôn lên môi nàng, nhưng lại mang theo vô hạn triền miên xen lẫn thương tiếc khôn cùng.
Lắng nghe giọng điệu thì thầm đầy ám muội kia, lời nói làm người ngượng ngùng xấu hổ, hai gò má Tuệ An càng thêm đỏ rực, rất không có tiền đồ dựa cả vào vòm ngực rắn chắc sau lưng, ánh mắt nhìn chữ hỷ đỏ thẫm vẫn dán trên khung cửa sổ, trong lòng liền dâng lên niềm hạnh phúc khó cưỡng.
Quan Nguyên Hạc nhận ra vẻ biến hóa trên thân thể Tuệ An, cũng thấp giọng mà cười, cánh tay ôm eo nàng liền di chuyển lên trên, nhưng chưa đợi y chạm đến vùng đồi mềm mại đã bị Tuệ An giữ lại.
“Đừng… Đừng ở chỗ này… Lát nữa ta biết trở về thế nào…”
Thanh âm Tuệ An ngọt ngào như mật, mềm mại tựa bông, nói xong còn đỏ mặt giận dỗi liếc Quan Nguyên Hạc một cái, Quan Nguyên Hạc chỉ cảm thấy ánh nhìn kia dĩ nhiên hàm chứa nét thẹn thùng thân mật chỉ có giữa tình nhân với nhau, xen giữa là ý tứ làm nũng lẫn động tình, lúc này y liền có chút ít choáng váng, yết hầu nhấp nhô hai cái.
Chỉ là Quan Nguyên Hạc cũng biết Tuệ An nói không sai, ngày mùa hè xiêm y vốn đã đơn bạc, cũng rất dễ dàng để lại vết gấp trên áo lụa, thoáng phóng túng liền lưu lại dấu vết.
Nếu như ở nơi này, mình không kiềm chế được muốn nàng, Tuệ An còn đâu mặt mũi gặp người nữa, chỉ có thể tự mình trở về viện kêu nha đầu đến hầu hạ, vậy càng là giấu đầu hở đuôi…
Trong viện này vốn là không giấu được chuyện gì, nếu thật như vậy, chỉ sợ chưa đến nửa ngày trên dưới quý phủ hạ đều biết bọn họ đây làm gì.
Hôm nay Tuệ An vừa mới vào cửa, còn chưa kịp lập uy, nếu bị bọn hạ nhân chê cười sau lưng, về sau làm việc cũng càng khó khăn. Huống chi ban ngày phóng túng, rốt cuộc quá mức hoang đường, y cũng mất sạch thể diện của cái mặt này, thật là, vẫn phải chờ trời tối thôi, may mà cũng nhanh…
Quan Nguyên Hạc nghĩ tới đây, ánh mắt lại tuần tra một vòng nơi xương quai xanh nửa hở nửa kín sau vạt áo của Tuệ An, lại dọc theo cần cổ hướng về hai luồng đầy đặn trước ngực nàng, hồi lâu mới ép buộc bản thân dời mắt, bàn tay đặt trên người Tuệ An đã buông lỏng một chút, sau đó liền mạnh mẽ cùng bàn tay nhỏ nhắn của Tuệ An năm ngón giao triền, hai người mười ngón tay xen kẽ nắm lại với nhau.
Cảm nhận được thân thể mềm mại ôn hương noãn ngọc trong ngực khẽ run, y mới cười cười, ghé sát bên tai Tuệ An, giọng khàn khàn nói:
“Muốn ta bỏ qua cho nàng cũng được, nhưng đêm nay nàng phải theo ta tất…”
Tuệ An nghe tiếng, thân thể mềm nhũn, như vậy liền không khỏi càng thêm dán vào lồng ngực nóng hổi sau lưng, mà cảm giác bị vật cứng ma sát giữa hai chân cũng mười phần rõ ràng.
Tuệ An tim đập hoảng loạn, lại rất sợ y thực sự làm loạn ở chỗ này, lông mi run rẩy vội vàng gật đầu.
Quan Nguyên Hạc ôm chặt tiểu thê tử trong lòng, chỉ cảm thấy nàng nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, quả thật như một khối noãn ngọc cực kỳ hoạt sắc sinh hương, khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn một mực ngậm ở trong miệng, thật tốt thưởng thức mỗi một chỗ trên cơ thể nàng mới có thể hóa giải phần nào ngứa ngáy trong lòng.
Y quay trở lại đùa nghịch thùy tai Tuệ An, trêu chọc một hồi, mới sắc mặt nghiêm túc nói:
“Ngày sau lại sai người đặt thêm một cái tủ quần áo ở trong này cho nàng nhé?”
Tuệ An nghe vậy không biết nên tức hay nên cười, đỏ mặt lườm Quan Nguyên Hạc, Quan Nguyên Hạc nhưng lại đột nhiên đưa tay che trước mắt nàng, cắn một cái lên cổ Tuệ An, thanh âm buồn bực nói:
“Thật sự là tiểu yêu tinh hại người mà!”
Hai người ở thư phòng ngọt ngào một hồi, đợi mặt trời dần dần lặn về phía tây, lúc này mới nắm tay ra khỏi thư phòng, cùng nhau trở về Kỳ Phong viện.
Bấy giờ đã qua giờ cơm tối từ lâu, trong Kỳ Phong viện, Phương mama đứng chờ ngoài cửa, mỏi mắt trông mong nhìn ra ngoài.
Bà biết rõ Quan Nguyên Hạc gan to bằng trời, nay gặp hai người chậm chạp không trở lại, liền sợ hai người Tuệ An lại ở trong thư phòng làm chuyện không nên làm. Trong Kỳ Phong viện này vàng thau lẫn lộn, xảy ra chuyện một cái liền không gạt được người ngoài tí nào.
Một là bà sợ chuyện kia sẽ ảnh hưởng tới thể diện của Tuệ An, tương lai nàng ở trước mặt chúng hạ nhân không ngóc đầu lên được, lại cũng lo các chủ tử Quan phủ nghe ngóng được, cũng sẽ cảm thấy Tuệ An lỗ mãng tùy hứng.
Vốn dĩ Phương mama muốn sai Thu Nhi đi nhìn một cái, tiện thể ra hiệu cho Tuệ An, thế nhưng suy cho cùng mấy người chủ tử các bà vừa mới tiến vào Quan phủ, Phương mama còn chưa phỏng đoán được tâm tư lẫn tính tình của Quan Nguyên Hạc, vì vậy liền do do dự dự nửa ngày, nghĩ chờ thêm một chút.
Nay bà thấy hai người Tuệ An trở lại, khuôn mặt liền cười tươi rói, lòng thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gấp rút phân phó bọn nha đầu bày cơm.
Quan Nguyên Hạc vào phòng, Tuệ An vẫn đứng ở hành lang liếc nhìn qua mấy nha hoàn trong viện vẫn dáo dác ngó về bên này, cười nói với Phương mama:
“Hôm qua vú nuôi cùng bọn nha đầu đã khổ cực một ngày, hôm nay chuyện cũng nhiều, mọi người lại không được nghỉ ngơi, nghĩ chắc cũng đều mệt mỏi rồi. Bữa tối liền để Lục Nhụy cùng mấy người Hồng Loan hầu hạ thôi, vú nuôi cứ mang mọi người đi nghỉ tạm.”
Từ lúc mới đến Phương mama đã nhìn ra đám nha hoàn trong Quan phủ người nào người nấy xuân tâm nhộn nhạo, bà còn cố ý dặn kỹ mấy người Thu Nhi nhớ phải đề phòng.
Nha hoàn Hầu phủ mỗi người đều rất cơ trí, phàm là Tuệ An cùng Quan Nguyên Hạc có chuyện gì cần sai bảo đều có người nhanh nhẹn tiếp lời, vô hình trung đã gạt bỏ hoàn toàn mấy nha hoàn không yên phận của Quan phủ. Giờ Phương mama nghe Tuệ An nói như vậy cũng hơi sững sờ, sau đó mới cười nói:
“Phu nhân thương cảm, lão nô đều nghe theo phu nhân.”
Tuệ An liền gật đầu, cũng đi vào phòng.
Trong phòng, Quan Nguyên Hạc đang dùng tay phải đùa nghịch một chiếc trâm cài hình cánh bướm có tua rua rủ xuống bằng vàng, thấy Tuệ An cất bước tiến đến, y liền nhìn qua, tiện tay cài chiếc trâm kia lên tóc nàng.
Cây trâm kia đúng là chiếc còn lại trong cặp trâm bươm bướm của Tuệ An mà y đã thuận tay lấy đi ngày tết Nguyên tiêu hôm đó, Tuệ An ngơ ngác, đưa tay chỉnh lại cây trâm, cười nói:
“Không hợp, chàng chẳng có mắt nhìn gì cả!”
Lúc này Tuệ An đang mặc thường phục, đầu tóc tùy ý búi lỏng, chỉ cài hai cây trâm hoa mai bằng bạch ngọc, toàn thân cực kỳ mộc mạc, thêm cây trâm này lại thành lạc lõng.
Quan Nguyên Hạc nắm tay nàng, lại nhìn một chút, chỉ cảm thấy dung mạo của Tuệ An vốn nghiêng nhiều về diễm lệ, cực kỳ xâm lược thị giác.
Nữ tử bình thường có người ăn mặc quá mức hoa mỹ không những không đẹp mắt, còn có thể phản tác dụng biến thành dung tục, làm cho người cảm thấy nàng kia không hòa hợp được với thứ trang sức hoa lệ cao quý đó. Chỉ riêng Tuệ An với dung mạo như vậy nhưng lại rất thích hợp với đồ trang sức cùng xiêm y giá trị thiên thành, cũng chỉ có chúng mới có thể làm nàng cả người đều tản ra hào quang chói mắt.
Quan Nguyên Hạc vuốt ve gò má Tuệ An, nhướng mày nói:
“Ánh mắt ta rất tốt, vô cùng dễ nhìn.”
Tuệ An nghe y nói như vậy, cũng không kiên trì nữa, buông tay xuống, đang chuẩn bị nghiêng người soi gương, rèm cửa liền bị vén lên, là Lục Nhụy khom người tiến đến.
Nàng khụy gối thi lễ, nói:
“Phu nhân, đồ ăn đã bày xong tại sương phòng, mời Tam gia cùng phu nhân dời bước.”
Tuệ An nghe vậy, chỉ nhìn nàng một cái liền gật đầu, sau đó cùng Quan Nguyên Hạc vào sương phòng.
Tuệ An vừa vào sương phòng, liền thấy trong phòng chen lấn sáu bảy nha hoàn ăn mặc tinh xảo, ai nấy đều thân hình mềm dẻo như rắn nước, uốn uốn lượn lượn, tươi cười sáng lạn, thấy bọn họ tiến đến thì rối rít hành lễ, eo nhỏ kia hận không thể dùng dây lưng xiết gãy, bờ mông kia hận không thể cong lên tận trời.
Tuệ An nhìn Quan Nguyên Hạc một cái, đã thấy ánh mắt của y tối sẫm một màu, khuôn mặt có vẻ càng thêm lạnh lẽo.
Tuệ An liền nói:
“Tất cả đứng lên đi.”
Lúc này bọn nha đầu mới lắc lắc thân thể đứng lên, len lén nhìn trộm về phía hai người Tuệ An.
Bữa tối cũng không phong phú, buổi sáng Quan Nguyên Hạc không để Tuệ An hầu hạ, sau khi ngồi xuống liền liếc nàng một cái, lại nhìn vào vị trí bên cạnh mình, Tuệ An liền cười ngồi xuống, tùy Hồng Loan dâng trà cho nàng.
Bữa cơm này ăn rất là bất an, bọn nha hoàn sau lưng rối rít chen nhau tiến lên hầu hạ, hết cô đụng ta lại ta đẩy cô, thỉnh thoảng phía sau còn phát ra thanh âm kỳ quái như có người rít lên từng chặp.
Tuệ An lại giống như không thèm để ý chút nào, bày ra bộ dáng mắt không thấy tâm không phiền, chỉ vùi đầu dùng bữa, ăn xong phá lệ no nê.
Hồng Loan hầu hạ cũng rất dụng tâm, phàm là những món ăn Tuệ An vừa đưa mắt nhìn, sau một khắc nàng liền dâng đến trước mặt, Tuệ An không khỏi tán dương nhìn nàng một cái.
Quan Nguyên Hạc sớm đã bực mình không thôi, nhưng Tuệ An lại không lên tiếng, y cũng không nói, y ngược lại muốn nhìn một chút xem Tuệ An rốt cuộc định giở trò gì. Cũng không ngờ ngồi một lát y liền hết kiên nhẫn, vung tay quăng đũa trúc, đứng lên không nói hai lời liền nghênh ngang rời đi.
Trong phòng lập tức tĩnh lặng, Tuệ An chỉ ngước mắt nhìn Quan Nguyên Hạc một cái liền lần nữa vùi đầu uống nốt ngụm canh.
Đợi ăn no, nàng mới rửa tay súc miệng ra khỏi sương phòng, mang theo Thu Nhi cùng một toán nha hoàn xanh xanh đỏ đỏ ra khỏi viện, đi thỉnh an Định Quốc phu nhân.
Định Quốc phu nhân thân thể không tốt, lại không thích náo nhiệt, bữa cơm sáng tối không cần Thôi thị qua hầu hạ như quy củ, lúc Tuệ An kính trà Khương mama từng nói nàng chỉ cần ở trong sân hầu hạ Quan Nguyên Hạc thật tốt là được, chờ một tháng sau lại sớm chiều thăm nom cũng không muộn.
Tuệ An ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng nào dám thực sự ở lỳ trong Kỳ Phong viện không đi thỉnh an.
Thu Nhi gặp Tuệ An một đường đi cực nhanh, liền vẫy lui bọn nha đầu đi theo, khuyên nhủ:
“Cô nương chậm một chút, không muộn được đâu.”
Trong số bốn nha đầu, Thu Nhi là người lùn nhất, Tuệ An thấy nàng chật vật dùng đôi chân ngắn đuổi theo mình, hổn hển hít thở, không khỏi bật cười, lúc này mới thả chậm bước chân, Thu Nhi liền thở phào một hơi, nói:
“Cô nương cũng thật là, không chịu ngồi kiệu, người vừa mới dùng cơm xong, há có thể đi nhanh như vậy.”
Tuệ An nghe vậy liền cười, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống liếc Thu Nhi một cái, nói:
“Ai bảo là ta đi nhanh, ta chỉ bước từng bước như thường thôi.”
Thu Nhi liền hầm hừ dậm chân, ảo não nói:
“Cô nương cứ trêu ghẹo nô tỳ đi.”
Nói xong lại liếc mắt về phía bọn nha đầu Quan phủ vẫn đi theo phía xa, không vui nói:
“Còn nói là thế gia đại tộc nữa, không có quy củ như vậy, sao cô nương còn để các nàng lượn lờ trước mắt làm gì, tìm sai lầm bán ra ngoài là xong, cũng thanh tịnh bớt phiền. Cô gia nhất định sẽ không trách cô nương, nô tỳ thấy cô gia rất chán ghét đám người này đây.”
Tuệ An nghe vậy liền cười, nói:
“Bán đi rồi lấy đâu người cho cô nương nhà muội đùa giỡn nữa, mặc kệ các nàng đi, càng gây rối càng có kịch hay để xem.”
Quan Nguyên Hạc đã trưởng thành từ lâu, mà trong phòng y ngay cả một thông phòng cũng không có, những nha đầu kia muốn nhảy vào hòng đổi đời cũng không phải không có đạo lý, dù sao lợi lộc tất có dũng phu sa vào, huống chi những nha đầu này đa số còn là do người có tâm dốc sức cài vào, tranh hay không tranh không phải do các nàng định đoạt.
Đám nha đầu này tất nhiên phải thanh lý, nhưng lại không thể là bây giờ, phải đợi thời cơ!
Mặt khác, thanh lý nhất định phải một lần quét sạch, bằng không, nay đuổi hai mai bán bốn, đến khi nào mới xong? Huống chi các nữ chủ tử trong Quan phủ còn chưa hành động đâu, nàng há có thể đi trước bán sạch những nha đầu này. Phải mượn toán nha đầu này làm lớn chuyện lên, tranh thủ thật nhiều thời gian cho mình thích ứng Quan phủ mới được.
Tuệ An nghĩ vậy, chỉ cong môi cười, Thu Nhi thấy Tuệ An như thế liền biết nàng tự có chủ ý, không khỏi cúi đầu kêu khổ.
Một lát sau, Tuệ An đến Phúc Đức viện, Định Quốc phu nhân đang dùng bữa, vài vị phu nhân ở trong phòng nói chuyện cùng bà, Xảo Bình đứng dưới mái hiên phân phó tiểu nha đầu di chuyển mấy bồn cây cảnh trong viện, gặp Tuệ An đi đến vội vàng cười tiến lên đón chào, nói:
“Phu nhân đến rồi!”
Tuệ An cười hỏi mấy câu Định Quốc phu nhân dùng bữa tối thế nào, khẩu vị có tốt không, liền vào phòng.
Trong phòng, Thôi thị cùng Nhị phu nhân, Tam phu nhân đều có mặt, ngoài ra còn có một nữ tử đứng ở bên giường. Nàng mặc áo lụa xanh thêu hoa lan, búi phượng kế, đang cầm chén trà mỉm cười trò chuyện cùng Định Quốc phu nhân.
Thấy Tuệ An tiến đến, Định Quốc phu nhân liền cười nói:
“Con đứa bé này, quy củ cũng không phải là ngày một ngày hai có thể thích ứng, cần gì gấp gáp đến đây. Chẳng phải đã nói không cho con sang bên này hầu hạ rồi à, sao cũng không nghe lời.”
Tuệ An hành lễ, cười nói:
“Tổ mẫu yêu thương cháu dâu, lại cũng không thể cản trở cháu dâu thân cận tổ mẫu.”
Mọi người nghe vậy cười rộ lên, Nhị phu nhân nói:
“Nhìn cái miệng ngọt này đi, về sau vị trí của mấy người chúng ta trong lòng mẫu thân đều phải xê qua bên cạnh nhường chỗ cho ai kia rồi.”
Tam phu nhân cười nhìn Thôi thị một cái, che miệng nói:
“Muốn nói cũng phải nói ánh mắt của đại tẩu quả nhiên tinh tường, chọn cho Tam thiếu gia chúng ta mối hôn sự tốt, cưới về dâu hiền, không riêng trang dung xinh đẹp, miệng lưỡi khéo léo, còn là người mang may mắn về cho phu quân. Cháu dâu vào cửa mới một ngày thánh chỉ liền tới, trực tiếp phong thưởng tước vị, đây đúng là song hỷ lâm môn mà, nghĩ chắc chẳng bao lâu đại tẩu liền có thể ôm cháu trai mập mạp cho xem.”
Bà nói xong còn cười khúc khích, thấy mặt mũi Thôi thị cứng ngắc, lại nói tiếp:
“Chờ tới khi Thất gia nhà chúng ta đón dâu, ta cũng muốn học hỏi kinh nghiệm của đại tẩu.”
Thôi thị nghe vậy móng tay bấm vào da thịt, nghiến răng nghiến lợi cười nói:
“Đến lúc đó ta tất nhiên sẽ vui lòng chỉ giáo.”
Bà nói xong, nhìn về phía Tuệ An, nói:
“Có xinh đẹp hay không, may mắn hay không đều là thứ yếu, quan trọng cưới trở về phải được phu quân thích, nếu không cuộc sống này nhưng lại không có cách nào qua. Như đứa con dâu này của ta đây, những thứ khác không nói, chỉ riêng chuyện Tam thiếu gia coi bảo bối nâng niu trong tay đã là đáng ghen tị rồi, sáng nay đôi phu thê mới cưới còn cùng nhau thong dong ngắm cảnh, chậc chậc, thật sự là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, bọn nha đầu trong phủ nhìn mà đỏ mặt. Chính thất được sủng ái, dòng chính mới có thể trường tồn, đệ muội nói đạo lý này có đúng không?”
Tam phu nhân nhiều năm không được sủng ái, từ lúc vào cửa liền bị Tam lão gia chán ghét, đến nay nhiều năm không sinh được con, Tam lão gia lại càng không muốn gặp bà, tuy nói không đến nỗi sủng thiếp diệt thê, nhưng rốt cuộc một tháng cũng có hơn phân nửa thời gian đều ở chỗ mấy vị di nương trẻ trung xinh đẹp, thời gian khác lại một mình ngủ tại thư phòng.
Bởi vì Tam phu nhân không sinh được con, sống cũng phải khúm núm theo, hận nhất là người ta nhắc tới việc này, hôm nay từng lời của Thôi thị như kim châm đâm vào trái tim bà, lúc này sắc mặt bà đã cực kỳ khó coi.
Tuệ An ở một bên nhìn, im lặng không nói gì, lời Thôi thị nói ngay cả nàng cũng kéo vào, nếu nói nàng không cũng coi như bỏ qua, nhưng bà lại nói buổi sáng nàng cùng Quan Nguyên Hạc sánh vai, bọn nha đầu nhìn thấy rồi thế này thế nọ, lời lẽ hàm chứa ẩn ý, nửa sáng nửa tối chỉ trích Thẩm Tuệ An nàng hành vi không đứng đắn…
Tuệ An đang nghĩ nên đâm chọt đôi câu thế nào, Định Quốc phu nhân liền vẫy tay với nàng, nói:
“Đến chỗ tổ mẫu nào!”
Tuệ An vội đi tới, lúc này nữ tử vẫn đứng ở bên giường mới thi lễ, nói:
“Gặp qua chị dâu.”
Tuệ An thấy nàng chải phượng kế, trên tóc cài đóa hoa lụa màu trắng, xiêm y mộc mạc, liền đoán nhất định là thê tử của Ngũ thiếu gia chi thứ hai, goá phụ Tống thị, thấy nàng hành lễ thì vươn tay đỡ.
Hai người hàn huyên đôi câu, đợi Tuệ An ngồi xuống bên cạnh Định Quốc phu nhân, Định Quốc phu nhân liền nắm tay nàng cười nói:
“Được sủng ái xác thực là chuyện tốt, Cẩm Nô là người hay soi mói, tính tình lại cứng nhắc, cũng phải cưới người có thể đắn đo nó mới tốt.”
Bà nói xong, lại vỗ vỗ tay Tuệ An, nhìn về phía Thôi thị, mở miệng:
“Được rồi, tất cả giải tán đi, ta nay lớn tuổi cũng không chịu được náo nhiệt quá. Đều tự trở về hầu hạ lão gia đi, ở chỗ bà già ta lại nói chuyện tranh giành sủng ái cái gì, chỉ khiến bọn tiểu bối chê cười. Có Thục Viện lưu lại cùng bà già ta là được, đều trở về đi.”
Tuệ An gặp Định Quốc phu nhân liếc nhìn Tống thị, liền biết Thục Viện là khuê danh của Tống thị, nhìn nàng được lòng Định Quốc phu nhân, có vẻ là một nữ tử dịu dàng hiền thục, nghe nói còn ngày ngày niệm kinh…
Tuệ An đang nghĩ ngợi, Định Quốc phu nhân đã nhìn đến, nói:
“Con cũng trở về đi, hôm nay cũng mệt nhọc rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai còn phải tiến cung tạ ơn.”
Tuệ An cũng không trì hoãn, chỉ nói vài câu kết thúc liền đứng lên, Tống thị đưa nàng ra ngoài, cười nói:
“Vốn nên sớm ngày đi thăm chị dâu mới đúng, nhưng ta thuộc loại người thân mang điềm xấu, sợ làm hỏng chuyện vui, chị dâu chớ trách ta.”
Tuệ An thấy Tống thị nở nụ cười ôn hòa, liền lôi kéo tay nàng, nói:
“Điềm xấu cái gì, ta lại không tin, ta luôn thích náo nhiệt, về sau nếu đệ muội rảnh rỗi nhớ phải đến chỗ ta chơi đấy.”
Tống thị cười gật đầu, Tuệ An gặp Thôi thị vẫn còn đứng trong sân, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ bà đang chờ mình qua thực thi quy củ giữa mẹ chồng nàng dâu với bà?
Nàng từ biệt Tống thị, đi đến bên cạnh Thôi thị, thi lễ, Thôi thị lại chỉ nhìn nàng một cái, nói:
“Được rồi, ngươi cũng không cần ở bên cạnh ta câu thúc, lão thái quân đều không nỡ để ngươi chịu tội, ta đây nào dám sai khiến ngươi.”
Bà nói liền ngồi lên kiệu, Tuệ An nghe bà câu chữ có gai, cũng không so đo, ngược lại còn mỉm cười đầy hiền lành, thi lễ, nói:
“Con dâu tạ ơn mẫu thân thương xót.”
Nói xong, ngay cả câu khách sáo khác cũng không thèm mở miệng, xoay người liền dẫn bọn nha đầu mà đi.
Định Quốc phu nhân không để Tuệ An hầu hạ, Thôi thị tất nhiên cũng không có cách nào lập uy của mẹ chồng, huống chi nàng vốn cũng không phải là mẹ chồng đứng đắn.
Trong lòng Thôi thị mặc dù biết không thể gọi Tuệ An đến Tường Thụy viện hầu hạ, nhưng bà cảm thấy rất cần thiết răn dạy nàng đôi câu, dầu gì cũng phải khiến Tuệ An biết rõ mình là trưởng bối của nàng, về sau làm việc hay nói chuyện đều nhiều mấy phần cố kỵ, ai ngờ Tuệ An lại dám cư xử với bà như thế!
Thấy nàng nghênh ngang rời đi, Thôi thị tức đến run rẩy cả người, bà nhìn chằm chằm bóng lưng Tuệ An hồi lâu, mạnh mẽ phất màn kiệu xuống, phân phó về viện.
Trải qua chuyến này, Tuệ An trở lại Kỳ Phong viện đã là lúc mặt trời lặn sau đỉnh núi, trong phòng Quan Nguyên Hạc đang nằm ở trên giường La Hán trước cửa sổ nhìn một chồng văn thư, bên ngoài ánh mặt trời màu vàng kim còn sót lại len lỏi chiếu vào, hạ xuống khuôn mặt tuấn mỹ của y, dung nhan đầy nam tính được dát một tầng kim quang, có vẻ càng anh khí bức người, lại thêm mấy phần dịu dàng ôn nhuận.
Vạt áo y hơi tản, lộ ra trung y màu trắng cùng cơ ngực nâu đồng, ánh mặt trời rơi vãi ở phía trên, nhuộm da thịt kia thành màu mật ong, tản ra tia sáng, dáng vẻ nghiêm túc cực kỳ mê người, Tuệ An liếc nhìn, trái tim liền nhảy lỡ một nhịp.
Không biết sao, khi chạm phải ánh mắt của y nàng lại hoảng loạn trốn tránh, sau đó vội vội vàng vàng xoay người ra khỏi phòng.
Quan Nguyên Hạc thấy nàng chạy trối chết, có chút buồn cười nhíu mày, ánh mắt lại dời về dòng chữ trên văn thư, chán nản lật mấy trang. Trong lòng lại nghĩ mình vốn không định làm việc, nàng đi ra ngoài làm y đứng ngồi khó khăn, tận nửa canh giờ, ừm, có lẽ không cần đợi nữa đâu nhỉ, y liền gọi bọn nha đầu chuẩn bị nước nóng.
Tuệ An đến sương phòng, hỏi Phương mama chuyện ngày mai tiến cung tạ ơn, lại hỏi kỹ vấn đề chi tiền trong Quan phủ, lương tháng của bọn hạ nhân là bao nhiêu, các ngày lễ tết chủ tử sẽ thưởng thế nào, định mức xiêm y bốn mùa cùng những việc lặt vặt khác. Thấy sắc trời dần tối đen, nàng mới dám trở lại chính phòng, ai ngờ vừa đi lên bậc thang, liền nghe bên trong Quan Nguyên Hạc kêu một tiếng:
“Chuẩn bị nước!”
Tuệ An chỉ cảm thấy thanh âm kia của y chất chứa vui sướng, trái tim liền nhảy dựng lên, cũng không biết có phải do tâm lý tác dụng hay không, nhất thời còn cảm thấy ánh mắt của bọn nha đầu hầu hạ bên ngoài làm mình rất là khó chịu.
Nàng đỏ mặt vào phòng, cũng không nhìn Quan Nguyên Hạc liền ngồi vào giường, cầm sách xem.
Bọn nha đầu động tác cực nhanh, một lát đã chuẩn bị xong nước, Tuệ An nghe tiếng Quan Nguyên Hạc đi vào, lại nghe y vẫy lui người hầu, lúc này mới để sách xuống, chỉ cảm thấy trong phòng im ắng làm cho người đứng ngồi khó khăn.
Nàng còn chưa nghĩ ra có nên đi vào nhìn một chút hay không, liền nghe trong tịnh phòng giữa truyền đến tiếng Quan Nguyên Hạc gọi:
“Tuệ An.”
Tim Tuệ An đập thình thịch, khiếp đảm đứng lên, còn chưa kịp định thần, đã nghe Quan Nguyên Hạc lại nói:
“Tiến đến hầu hạ ta tắm rửa!”
Thanh âm của y thản nhiên nghiêm túc, tuyệt đối ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Tuệ An bị kêu thót tim, trong lòng biết đêm nay ắt không tránh khỏi, không phải nàng muốn trốn, chỉ là nghĩ tới đêm qua đủ loại, ngược lại trong lòng ngượng ngùng muốn chết, chần chừ một hồi lâu, sợ y hô gọi nữa bọn nha đầu nghe được, lúc này mới kiên trì bước vào tịnh phòng, trong lòng thầm nghĩ dù sao cũng không phải mình chưa xem qua, sợ cái gì!
Đi qua bình phong, thấy Quan Nguyên Hạc ngồi ở trong thùng gỗ to, hơi nước tràn ngập, khuôn mặt anh tuấn của y đều ẩn trong sương mù mờ mịt, đôi mắt thấm nước cực kỳ đen bóng, dường như có thể thấy tia sáng lóe lên, cứ thế nhìn chằm chằm vào nàng.
Tuệ An cắn môi, ép mình dời mắt, tâm loạn như ma, bước chân luống cuống.
Nàng đứng ở bên cạnh thùng nước nhìn Quan Nguyên Hạc, nhưng thấy mái tóc dài của y đã tản ra, ngâm trong nước, toàn bộ buộc lỏng ở sau gáy, lộ ra cái trán cương nghị, mày kiếm sắc bén như dao. Có vài giọt nước dính vào gò má y, vương lên tóc mai, khiến gương mặt vốn lạnh lùng tựa băng thoáng cái liền yêu dị rất nhiều.
Tuệ An vừa chuyển mắt, liền nhìn thấy bả vai rộng lớn, cánh tay rắn chắc, lồng ngực chứa đầy sức mạnh của y, còn có hai chân như ẩn như hiện trong nước.
Mặt mũi Tuệ An rất không có tiền đồ mà nóng lên, nàng gấp rút vòng qua chậu gỗ, từ trong nước cầm lên khăn bông, lau ở đầu vai Quan Nguyên Hạc, tay nàng lơ đãng chạm vào da thịt của y, lập tức cảm giác được thân thể y căng thẳng hẳn, mà chính nàng cũng như bị sét đánh, khẽ run lên.
Quan Nguyên Hạc cong môi cười, đưa tay hất tóc ra trước ngực, để lộ vùng lưng rộng lớn, tóc đen hất qua da thịt màu đồng cổ, bọt nước còn lay động phía trên, tỏa ra tia sáng oánh nhuận.
Tuệ An nhìn mà hô hấp càng ngày càng hỗn loạn, động tác lau người cho y cũng thay đổi thành mềm mại vô lực.
Quan Nguyên Hạc vốn cũng không có ý muốn nàng kỳ lưng, chỉ thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng dao động bốn phía sau lưng, trêu chọc y nhộn nhạo khó nhịn, cảm nhận được sự thẹn thùng cùng căng thẳng của Tuệ An, trong lòng y càng thêm hưng phấn.
Áp chế xúc động quay đầu lại, y hơi ngẩng đầu hít sâu một hơi, mơ hồ cảm thấy trong không khí cũng mang theo hương vị ấm áp ngọt ngào trên người nàng.
Tuệ An thấy y như thế, vội mở miệng nói:
“Những vết thương này nhìn đều biết đã có từ lâu, là do năm đó chinh phạt Hạ quốc phía nam để lại sao? Khi đó rất vất vả đi?”
Trên lưng cùng cánh tay Quan Nguyên Hạc cẩn thận nhìn liền có thể nhìn ra không ít vết sẹo cũ, hiện tại đã không quá rõ ràng, nhưng để lại dấu vết khắp nơi, làm người thấy mà giật mình.
Quan Nguyên Hạc nghe Tuệ An nói chuyện có chút xúc động, liền cười nói:
“Đa số là khi đó, lúc ấy ta tuổi còn nhỏ, lại vừa mới vào quân doanh, lòng dạ nông nổi, ra trận giết địch nhất định phải làm tiên phong, liều mạng không sợ chết, nghĩ chém nhiều một người là thêm phần tài giỏi, giống như thân thể này không phải là của mình vậy…”
Y vừa mở miệng liền phát hiện thanh âm của mình so với Tuệ An càng khàn khàn, nói đôi câu mới hạ giọng, nói tiếp:
“Thật ra dù thế nào, xuất thân vẫn đặt ở nơi đó, cho dù có nơi thật sự vạn phần hung hiểm, cũng chắc chắn là không đến lượt ta đi. Nàng đừng lo, những năm nay đã rất ít bị thương…”
Tuệ An nghe y nói có vài phần tự giễu, liền cười nói:
“Không có ai lại ngại mình xuất thân tốt, chàng được tiện nghi còn khoe mẽ.”
Quan Nguyên Hạc cười khẽ một tiếng, những năm nay y ở tiền tuyến dốc sức đánh trận, có thể kiếm đến một phần địa vị, không riêng gì do thiên phú trời ban, cũng là vì xuất thân của y cao quý hơn người.
Nếu như y chỉ là một nam tử nhà bình thường, đừng nói là vượt hẳn mọi người, chỉ sợ tất cả chiến công đạt được đều sẽ bị người nuốt mất, sớm bị gặm không thừa xương cốt. Đại Huy trải qua mấy đời vua, trong quan trường sớm đã không còn cái gì gọi là trong sạch, đệ tử hàn môn muốn vươn lên quá khó khăn…
Cho nên cho dù y có hận đến đâu, lưng đeo họ Quan lại chẳng thể vứt bỏ, trên người chảy huyết thống Quan gia càng không thể phủ nhận!
Tuệ An không biết Quan Nguyên Hạc nghĩ đến cái gì, chỉ cảm thấy thân thể y cứng đờ, rõ ràng vừa rồi còn cười sung sướng, một lát sau cả người liền toát ra sát khí, nàng hơi kinh hãi, gấp rút nghiêng người nhìn y, lấy tay phủ lên hàng lông mày vẫn nhăn chặt kia, nhẹ giọng nói:
“Làm sao vậy?”
Quan Nguyên Hạc phục hồi tinh thần, liền nhìn thấy một đôi con ngươi sáng rỡ hữu thần của Tuệ An, trong con ngươi viết đầy ân cần, mờ mịt hơi sương, làm cho ánh mắt của nàng càng thêm nhu hòa giống như hồ nước mùa thu, cũng tựa một luồng gió mát trong nháy mắt liền xóa tan oán hận trong lòng y.
Quan Nguyên Hạc hành động theo bản năng, một tay nắm lấy cổ tay Tuệ An, ‘rào’ một tiếng từ trong nước đứng lên, kéo người vào trong ngực.
Lần này thân thể tinh tráng của y toàn bộ triển lộ trước mặt Tuệ An, bọt nước chảy dọc theo lồng ngực xuống dưới, ánh mắt Tuệ An vô thức nhìn xuống theo, nào là thân thể hoàn mỹ rắn chắc, nào là cơ bắp cuồn cuộn, da thịt ngấm nước sáng bóng, vòng hông cứng cỏi, xuống nữa là…
Tuệ An chỉ cảm thấy đầu óc ‘oành’ một tiếng nổ tung, rồi lại không thể không trợn tròn hai mắt, trong đầu trống rỗng, như thấy được ánh sao lóe lên trước mặt, hô hấp nàng khựng lại, cả người đều nóng bừng.
Quan Nguyên Hạc lại chỉ nhìn nàng, sau đó mạnh mẽ dùng sức giam cầm nàng ở trong lòng, gắt gao ôm lấy, không ngừng xiết chặt một cánh tay, cúi xuống nỉ non bên tai nàng, nói:
“Tuệ An, đã gả cho ta, liền vĩnh viễn đừng mong rời khỏi ta, phản bội ta. Nhớ kỹ lời ta nói, nếu không, ta không biết sẽ đối xử với nàng thế nào đâu!”
Tuệ An sững sờ, chỉ cảm thấy lời y nói ẩn chứa lạnh lẽo thấu xương, sự dịu dàng vừa rồi thoáng cái tiêu tan, trái tim nàng run lên, sau đó mới phát giác ra mình đã bị Quan Nguyên Hạc ôm chặt trong lòng, có chút hô hấp khó khăn.
Nàng rõ ràng cảm nhận được tâm tình kích động cùng một tia bất an ẩn giấu trong lòng y lúc này, như con thú hoang bị vây hãm không ngừng giãy giụa.
Một Quan Nguyên Hạc như vậy…
Lòng Tuệ An liền nhói đau, nàng không biết nên nghĩ tới điều gì, càng không muốn phá hỏng tất cả vào thời khắc này, chỉ chậm rãi đưa tay ôm y, tựa đầu trên vai y, thấp giọng khẳng định nói:
“Chỉ cần chàng không rời bỏ ta, ta sẽ vĩnh viễn không đẩy chàng ra!”
Quan Nguyên Hạc mỉm cười nói được, sau đó lại mãnh liệt cúi đầu, cố định sau gáy Tuệ An đè môi xuống, nụ hôn nóng bỏng mà vội vã ập tới, hơi thở bá đạo của nam tử nháy mắt xâm chiếm, trực tiếp làm Tuệ An đầu váng mắt hoa.
Thân thể của nàng dần dần mềm mại, liền bị Quan Nguyên Hạc ôm vào trong thùng gỗ, ‘ào’ một tiếng, nước trong thùng gỗ lập tức tràn ra.
Trên người Tuệ An ướt đẫm, theo sau nàng là một lồng ngực nóng hổi, nụ hôn của Quan Nguyên Hạc càng ngày càng sâu hơn, Tuệ An đưa tay ôm cổ y, thân thể dán sát, vừa như bao dung lại như tùy ý thuận theo.
Phát giác được động tác của nàng, Quan Nguyên Hạc càng khó có thể khống chế, gầm lên một tiếng, liền thô lỗ xé rách xiêm y trên người Tuệ An, ném đi váy áo, dưới mặt nước, là vòng eo nhỏ yếu tuyết trắng, bộ ngực linh lung duyên dáng, khiến cho ánh mắt y thâm trầm cùng cực.
Tay của y vẫn đặt sau đầu nàng, luồn vào mái tóc đen nhánh, ép nàng không thể không ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, dung nhan xinh đẹp phấn hồng một mảnh, đôi môi đỏ thắm khẽ mở, như một nụ hoa chờ y tới hái.
Quan Nguyên Hạc vội vàng tìm đến váy trong của Tuệ An, ánh mắt chạm vào đôi con ngươi yêu kiều của nàng thì toàn thân chấn động, cánh tay đang hành sự cũng cứng lại.
Sau đó cảm xúc táo bạo phát ra từ toàn thân y chậm rãi biến mất, bàn tay đặt sau gáy Tuệ An cũng dần dần buông lỏng, thay đổi thành vuốt ve tóc của nàng, ánh mắt lộ ra áy náy cùng ôn nhu, cúi đầu lần nữa hôn lên môi nàng, nhưng lại mang theo vô hạn triền miên xen lẫn thương tiếc khôn cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.