Chương 142: Tân hôn ngọt ngào
Tố Tố Tuyết
04/01/2017
Quan Nguyên Hạc hôn cực kỳ nghiêm túc,
phảng phất như Tuệ An là thứ đồ sứ dễ vỡ nào đó, mỗi một nụ hôn hạ xuống đều rất dè dặt, bao hàm vô vàn thương yêu, tim Tuệ An đập càng ngày
càng loạn, có chút không thể ức chế run rẩy trong ngực y, cánh tay phủ
trên đầu vai y cũng không biết là vì hơi nước tràn ngập, hay do toàn
thân tê dại mà không ngừng trượt xuống, cuối cùng rơi vào bên hông Quan
Nguyên Hạc, lập tức liền cảm thấy y run rẩy một chút.
Trong lòng Tuệ An vừa động, lông mi run run, ngón tay lại xoay chuyển quanh nơi đó, hô hấp của Quan Nguyên Hạc liền trầm trọng hẳn, nụ hôn triền miên cũng trở nên cấp thiết. Tay y càng không thành thật dao động trên người Tuệ An, vuốt ve dọc theo kia cái yếm ướt nhẹp, chậm rãi dùng lòng bàn tay ôm lấy khuôn ngực sung mãn kia.
Cảm nhận được Tuệ An run rẩy, y mới kết thúc nụ hôn dài đằng đẵng làm hai người đều thở dốc này, ánh mắt đen kịt bám riết lấy nàng.
Tuệ An không tránh né, con ngươi lưu chuyển cũng nhìn lại y, thế nhưng tim nàng cứ dồn dập nhảy loạn, toàn thân lại càng như bị hỏa thiêu, nóng bừng lên.
Quan Nguyên Hạc nhìn Tuệ An, cảm thấy bộ dáng nàng như vậy thật quá xinh đẹp.
Gò má thẹn thùng, tóc dài ẩm ướt, hàng mi như cánh bướm run rẩy từng cơn, đôi con ngươi thanh thấu giống như hổ phách, còn có cái yếm trong suốt dán chặt vào thân thể, nửa che nửa đậy da thịt băng cơ ngọc cốt, nụ hồng như bông hoa nở rộ trước ngực bởi vì thân thể run rẩy mà tùy ý phập phồng trên mặt nước, mỗi một chỗ đều làm y tim đập nhanh chân run.
Tuệ An bị Quan Nguyên Hạc nhìn chằm chằm, thân thể càng ngày càng nóng, nước trong bồn tắm vốn nên lạnh đi lại càng ấm áp, trên người nàng cũng không biết là mồ hôi hay nước, tóc mai dán ở trên mặt, làm cho nàng táo bạo buồn bực, cực kỳ không thoải mái.
Mà Quan Nguyên Hạc cách nàng gần như vậy, thậm chí nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của y, ngửi được hơi thở nam tính tản mát ra từ người y, hơi thở kia như bị khí nóng làm cho bốc hơi nồng nặc, bao bọc nàng ở trong đó không thể lùi bước.
Ngũ quan tuấn mỹ của y sau hơi nước càng lộ vẻ gợi cảm, hai tròng mắt như một hồ sâu không đáy, rõ ràng chiếu ngược lại khuôn mặt ửng đỏ của nàng, Tuệ An chỉ cảm thấy toàn thân từng lỗ chân lông đều muốn nổ tung dưới cái nhìn chuyên chú của y, thế nhưng lần này nàng lại không nghĩ nhượng bộ. Nàng khiến cho mình đối mặt với Quan Nguyên Hạc, bàn tay vẫn phủ tại bên hông y nhẹ nhàng hoạt động hai cái.
Tuệ An đây quả thực là lớn mật châm lửa, Quan Nguyên Hạc buồn bực hừ một tiếng, cúi đầu chôn nơi cần cổ khéo léo tinh xảo của nàng, dùng đầu lưỡi cắn liếm dọc theo xương quai xanh đi xuống. Mà tay của y cũng vuốt ve bốn phía, tay kia dò được dây quần lụa mỏng dưới thân nàng liền cường ngạnh lục lọi.
Tuệ An vô lực nằm trong ngực y, dựa vào lồng ngực cường tráng, tâm tư chìm chìm nổi nổi, động tác của y lúc thì chậm rãi, khi thì vội vã, chẳng bao lâu Tuệ An đã bị y tập kích đến chỗ nhạy cảm, một cảm giác tê dại lan ra, khiến nàng suýt nữa thét chói tai ra tiếng, phải cắn răng nhịn xuống nhưng lại thiếu chút nữa rơi lệ.
Tuệ An run rẩy vòng tay qua đầu vai Quan Nguyên Hạc, bám chặt sau cổ y, khẽ đứng người dậy đưa môi tới, đặt một nụ hôn nơi cằm y, dọc theo đường cong cương nghị hướng về phía cổ cùng lồng ngực.
Phản ứng thành thực của nàng làm cho màu mắt Quan Nguyên Hạc càng thêm u ám, nụ hôn nóng ướt khiến y toàn thân huyết mạch dâng trào, hành động của Tuệ An đổi lấy chính là y càng thêm gấp rút vỗ về chơi đùa da thịt nàng, môi của y cũng dọc theo cổ Tuệ An đi xuống, thoáng dừng bên tai nàng, mới trằn trọc chạm đến bờ ngực nở nang.
Tuệ An không thể chịu được, cả người đều run rẩy, mặt mũi đỏ bừng, nửa tựa vào vách thùng tắm thở hổn hển, nửa híp mắt nhìn Quan Nguyên Hạc cũng sắc mặt ửng hồng.
Nhìn y vùi đầu trước ngực mình, mê mẩn cắn liếm, Tuệ An chỉ cảm thấy kia mỗi một cái hút cùng cắn đều kích thích nàng run run, làm cho nàng khao khát càng nhiều.
Quan Nguyên Hạc hôn hít một hồi, thực sự không chịu đựng nổi đau đớn khó nhịn trong thân thể, lúc này mới mạnh mẽ ôm ngang Tuệ An, ra khỏi chậu gỗ sải bước đi vào nội thất.
Thân thể Tuệ An mềm như không xương, chỉ có thể bám trên người y, sống lưng trơn bóng của hiện màu hồng phấn nhàn nhạt, cái yếm trong suốt ướt nhẹp dán vào thân thể khiến người thèm thuồng, nụ hoa đỏ bừng nở rộ sau yếm giữa từ từ nhô đầu ra.
Quan Nguyên Hạc gầm nhẹ một tiếng, một mặt đặt Tuệ An lên giường, một mặt vùi đầu xuống, Tuệ An nhịn không được vô lực ngửa đầu về phía sau, Quan Nguyên Hạc liếc nhìn, chỉ thấy búi tóc của nàng sớm đã rơi vãi quanh cổ, hình ảnh trắng đen đối lập đẹp đến kinh người.
Y vươn tay rút cây trâm ngọc trên đầu Tuệ An, một đầu tóc đen như gợn sóng liền quanh co khúc khuỷu chảy xuống, ánh mắt Quan Nguyên Hạc lâm vào mê ly, Tuệ An híp mắt nhìn y, không khỏi cười rộ lên, cũng ôm Quan Nguyên Hạc khẽ nâng người chủ động.
Thân thể Quan Nguyên Hạc trong nháy mắt như bị đốt cháy, bàn tay dò xét vào sau yếm, môi liền nhân thể đè lên, nuốt vào tiếng cười vừa như đắc ý lại đùa cợt của nàng, vội vàng khuấy đảo.
Tuệ An thử đáp lại y, cũng bởi vì cảnh sắc tốt đẹp này mà càng lúc càng lớn mật, cánh tay phủ trên đầu vai y cũng nhiệt tình lên, Quan Nguyên Hạc bỗng nhiên lặng lẽ dừng tay, trong đôi mắt sáng như sao rạng rỡ sắc màu, sau đó y đưa tay thoát đi quần dưới của Tuệ An.
“Tuệ An…”
Y rời khỏi môi nàng, nhẹ giọng nỉ non bên tai Tuệ An, hơi thở ấm nóng vờn quanh, khiến nàng nhạy cảm run rẩy lên.
Tuệ An không hề đè nén phản ứng trong thân thể mình, yêu kiều kêu thành tiếng.
Quan Nguyên Hạc liền cúi đầu nở nụ cười, tay vuốt ve không ngừng, hôn lên vành tai nàng, Tuệ An nhắm mắt lại, nghe được tiếng thở dốc dồn dập mà động tình của mình.
Thanh âm kia rơi vào trong tai Quan Nguyên Hạc càng khiến y một lòng đều bị kích động, y càng ôn nhu mút lấy vành tai đỏ thắm mềm mại của Tuệ An, khàn giọng nói:
“Cứ như vậy, tiểu bảo bối, dùng thanh âm nói cho ta biết, nàng thích gì…”
Thanh âm trầm thấp của Quan Nguyên Hạc chất chứa đầu độc, Tuệ An nhịn không được mở mắt ra nhìn y, dưới ánh đèn, ngũ quan thâm thúy của y quang ảnh chớp động, lồng ngực căng phồng, trần trụi triển khai trước mặt nàng, Tuệ An nâng môi hôn lên, nũng nịu gọi y:
“Phu quân…”
Thanh âm kia lộ ra vô tận tình ý cùng khao khát, loại cảm giác chứa đầy dục vọng này làm cho hạ thân Quan Nguyên Hạc đều run rẩy lên, phần nhẫn nại cuối cùng cũng khô kiệt, mạnh mẽ hạ eo xuống tiến vào.
Toàn thân Tuệ An run lên, bởi vì chưa kịp thích ứng mà trở nên cứng ngắc, Quan Nguyên Hạc nhẫn nại tính tình, vuốt ve thân thể nàng, được y nhẹ nhàng yêu thương, thân thể Tuệ An càng ngày càng mềm mại, hai chân nâng lên quấn ngang hông y, Quan Nguyên Hạc không khỏi cúi đầu hừ một tiếng, động tác dần dần mãnh liệt.
Tuệ An buông lỏng thân thể, hùa theo động tác của y, nâng đầu hôn môi Quan Nguyên Hạc, đổi lấy y rong ruổi càng thêm cuồng dã, Tuệ An thở hổn hển, môi mọng đỏ au, ánh mắt bao hàm quyến rũ, nhìn Quan Nguyên Hạc động tình yêu kiều rên lên.
Thanh âm kia, ánh mắt kia, tư thái mặc người chà đạp kia không khỏi làm Quan Nguyên Hạc cảm thấy như đang đặt mình ở trong mộng, hơi thở của y càng ngày càng nặng nề, động tác cũng theo đó mà dùng sức làm càn.
Tuệ An phát ra thanh âm sung sướng yêu kiều, nụ hôn chuyển hướng từ tai của y hạ dần xuống cổ, lồng ngực, đợi đụng phải hạt đậu nhỏ trước ngực, Quan Nguyên Hạc hít mạnh một hơi, cánh tay nâng eo nàng gắt gao xiết lại, Tuệ An hơi đau kinh hô một tiếng, sau đó càng cảm thấy động tác của y nặng thêm vài phần, quả thực đã lâm vào điên cuồng.
Tuệ An không khỏi dùng đầu lưỡi khiêu khích hạt đậu nhỏ kia, trong lúc y phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn liền dùng hàm răng khẽ cắn, thân thể Quan Nguyên Hạc run lên, sau đó y thấp giọng nở nụ cười, mãnh liệt nâng thân, dùng sức kéo Tuệ An vào người, một tay nắm lấy đầu vai bóng loáng của nàng, một tay hung hăng đè ép eo nàng, từ phía sau tiến vào.
Cảm giác này quá mức kích thích, cả thân thể Tuệ An đều kịch liệt run rẩy, nhịn không được nhẹ giọng cầu khẩn:
“Chàng nhẹ một chút…”
Quan Nguyên Hạc cúi người hôn lên sống lưng duyên dáng của nàng, từng nụ hôn tinh tế mà dầy đặc, đợi nàng một lần nữa mềm hạ thân, lúc này mới chậm rãi cử động, cho đến khi rơi vào mộng cảnh, động tác liền mạnh lên rất nhiều, bàn tay đặt đè ngang hông Tuệ An cũng run rẩy từ hông trượt lên, bắt được đoàn mềm mại trước ngực nàng, lay động hạt trân trâu đang nở rộ. Bị y vuốt ve như thế, Tuệ An đã động tình đến cực điểm, Quan Nguyên Hạc cúi người, ở bên tai Tuệ An nhẹ giọng nói:
“Bảo bối, chờ một chút, chúng ta cùng nhau…”
Y nói liền nặng nề cử động, Tuệ An chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, tựa như bước chân trên mây, bị cảm giác tê dại nâng lên tận đỉnh, trước mắt nàng một mảnh sương mù, chỉ có thể há miệng hít vào không khí mập mờ giàn giụa, thân thể cũng bay bổng, vô thức đưa tay bắt lấy bàn tay giữa trên đầu vai mình của Quan Nguyên Hạc, lại bởi vì động tác của y mà không thể bám chặt, ngón giữa lướt qua trên mu bàn tay của y, lưu lại một vết cào.
Quan Nguyên Hạc lại gầm to một tiếng, mãnh liệt hạ thân, một cơn khoái cảm làm cho người phát điên vọt lên, y chỉ cảm thấy trước mắt kim quang bắn ra bốn phía, như khói lửa nổ tung trong màn đêm, hoa lệ nhiều màu, y cực hạn sung sướng nhào vào trên người Tuệ An, sít sao ôm nàng, lúc này mới phóng ra.
Một hồi lâu, cho đến khi Tuệ An bị ép tới thở dốc không nổi đẩy y, y mới buồn bực hừ một tiếng, thấp giọng nói:
“Thật là thoải mái…”
Thật kỳ diệu, chỉ là có hơi quá nhanh, vẫn là y quá mức vội vàng, lần sau có lẽ còn có thể lại chậm một chút, phải tinh tế nhấm nháp mới tốt…
Quan Nguyên Hạc nghĩ vậy, lại hôn vành tai Tuệ An, mới nằm nghiêng xuống bên người nàng, kéo nàng ôm vào trong ngực. Nhìn nàng gò má ửng đỏ, hai hàng mi run lên nhè nhẹ, nhẹ giọng nói:
“Mệt sao?”
Tuệ An không lên tiếng, dụi đầu vào trước ngực y, Quan Nguyên Hạc liền thấp giọng mà cười, vuốt ve mái tóc của nàng, thở dài nói:
“Thật sự là bé con mềm mại, ta gọi người chuẩn bị nước hầu hạ nàng tắm rửa, được không?”
Tuệ An chỉ lắc đầu, đưa tay ôm eo Quan Nguyên Hạc, nhẹ giọng nói:
“Ta muốn cùng chàng như thế này, trò chuyện…”
Trong thanh âm của nàng tràn đầy ỷ lại, Quan Nguyên Hạc nghe vậy trên mặt xẹt qua ý cười sung sướng, bàn tay vuốt ve vai nàng, nói:
“Được, đều theo nàng, đêm nay ta không nháo nàng nữa, chúng ta cùng nhau trò chuyện.”
Tuệ An nghe trong giọng nói của y hàm chứa yêu thương cùng thoả mãn, liền cười ngẩng đầu, hai người đối mặt mà cười, Tuệ An mới nhẹ giọng hỏi:
“Ta không biết chàng từng vào cung thỉnh chỉ tứ hôn…”
Đêm đó Tuệ An gặp chuyện ở núi Thanh Bình sơn, quả thật có nghe Lý Vân Sưởng nói từng tiến cung thỉnh Hiền Khang đế tứ hôn, chỉ là tình huống lúc ấy không cho phép nàng nghĩ nhiều, về sau nàng cũng từng nghĩ tới chuyện này, lại cho rằng nếu cuối cùng đã không có ý chỉ xuống, vậy tức là Hiền Khang đế không đồng ý.
Ai ngờ lúc kính trà nàng lại từ miệng Thôi thị nghe được chuyện Quan Nguyên Hạc từng tiến cung thỉnh chỉ tứ hôn, lúc đó Tuệ An không kịp ngẫm nghĩ, về sau lại cảm thấy chuyện này không thích hợp chút nào.
Nhìn biểu cảm giật mình của Quan Bạch Trạch khi ấy, chỉ sợ ông cũng không hề hay biết chuyện này, vậy có nghĩa là Thôi thị lấy tin từ chỗ Hoàng hậu mới biết được.
Liên hệ với chuyện Lý Vân Sưởng cũng thỉnh chỉ, trong lòng Tuệ An mới có chút sáng tỏ, nàng chỉ lo lắng, Quan Nguyên Hạc cùng con trai của hoàng đế cướp người, chẳng có thể không thành vấn đề như vậy sao?
Nàng rất sợ trong chuyện này dính dấp đến vấn đề gì, cho nên từ ban sáng đã muốn hỏi thật rõ ràng, chỉ là vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp.
Nay nàng hỏi xong, gặp Quan Nguyên Hạc không nói lời nào, Tuệ An bồn chồn ngẩng đầu, đã thấy nửa gương mặt của Quan Nguyên Hạc đang chìm trong bóng tối.
Ánh nến mờ ảo chiếu lên gò má lạnh lùng kia, tôn lên đường nét tràn trề khí tức dương cương, giữa hai đầu lông mày thoáng hiện lên một tia tức giận, Tuệ An đang bất an, y liền nhìn đến, khẽ mỉm cười, lại nói:
“Chuyện đó không quan trọng, cho nên không nói cho nàng biết. Ý chỉ không xin được, ủy khuất nàng.”
Tuệ An nhướng mày, cảm y tâm tình y đột nhiên có chút khó dò, giống như trong lòng có chuyện hậm hực, nghĩ y nhớ tới Lý Vân Sưởng nên trong lòng ghen tuông, Tuệ An có lòng trêu chọc y, liền chớp chớp mắt, nói:
“Không ủy khuất! Như vậy mới tốt, về sau nếu chàng là dám bắt nạt ta, nạp tiểu thiếp thu thông phòng gì đó làm ta tức giận, ta liền cầu xin Thái hậu làm chủ cùng cách với chàng, ta trở về phủ Phượng Dương hầu ở… Á!”
Tuệ An còn chưa nói hết, trước ngực liền bị Quan Nguyên Hạc hung hăng bóp một cái, đau đến nỗi nàng hốc mắt ửng hồng, suýt nữa rơi lệ. Nàng lên án nhìn Quan Nguyên Hạc, lại bị y trừng phạt bằng một nụ hôn, bàn tay y để ở trước ngực đột nhiên chế trụ eo nàng, chặt chẽ giam cầm nàng trong ngực.
Đầu lưỡi nóng rực kia cạy ra môi nàng, mang theo hơi giận quấy lên, nụ hôn đầy tính cướp đoạt, xen lẫn tức giận, khẩn cấp, trừng phạt cùng chiếm hữu… Quá nhiều tình cảm nàng không thể xác định.
Tuệ An sợ hết hồn, nhớ tới tâm tình bá đạo của y ở trong tịnh phòng vừa rồi, còn có lời hứa hẹn của mình với y, lúc này mới nhận ra bản thân vui đùa quá trớn, gấp rút thử trấn an đáp lại Quan Nguyên Hạc, khóe môi cũng nhẹ nhàng câu dẫn ra nụ cười, trong lòng ngược lại nổi lên an tâm cùng ngọt ngào.
Nàng vươn tay chủ động vòng qua cổ Quan Nguyên Hạc, bàn tay y ôm eo nàng càng chặt hơn, triển khai một cơn sóng công thành đoạt đất càng thêm hung mãnh, hơi thở nóng bỏng tràn ngập trong khoang miệng.
Tuệ An mở ra hai mắt mờ mịt, vui vẻ đối diện tầm mắt nóng rực như lửa của Quan Nguyên Hạc, sau đó y mới buông nàng ra, lấy tay giữ cằm của nàng, trầm giọng nói:
“Về sau không cho phép nói những lời này.”
Đôi con ngươi đen sẫm của Quan Nguyên Hạc khóa chặt lấy nàng, trong đó ẩn chứa cảm xúc không nói nên lời, trên khuôn mặt tuấn tú lại mang theo ý tứ không cho phép cự tuyệt.
Trong lòng Tuệ An khẽ động, lại có chút buồn cười, liền nhướng mày, giương cặp mắt trong suốt nhìn chằm chằm Quan Nguyên Hạc, cười nói:
“Thực bá đạo, chẳng lẽ chàng bắt nạt ta, ta lại chỉ có thể ngây ngô mặc chàng bắt nạt hay sao?!”
Quan Nguyên Hạc liền hôn lên cánh môi sưng đỏ của nàng, nhướng mày nói:
“Ta sẽ không bắt nạt nàng!”
Nói xong, suy nghĩ một chút lại nói:
“Nếu thật sự bắt nạt, đó cũng là vô tình, nàng không vui chỉ cho phép nói với ta, lại không thể giở tính trẻ con, nói mấy lời cùng cách gì đó, khó nghe.”
Y nói xong gặp Tuệ An gật đầu, lúc này mới buông nàng ra, Tuệ An liền nhớ tới lúc ở thư phòng, Quan Nguyên Hạc nói về sau sẽ tự lập phủ, lúc ấy nàng liền cảm thấy kỳ quái, Quan Nguyên Hạc trưởng tử Quan phủ, theo lý tương lai phủ này liền là của y, bọn họ làm sao có thể chuyển ra nơi khác, chỉ có điều lúc ấy Tuệ An còn chưa kịp hỏi, liền bị thứ không khí mờ ám cản trở suy nghĩ.
Lúc này nàng nhớ tới, không khỏi hỏi:
“Chàng vừa mới nói về sau chúng ta sẽ dời đến phủ đệ của mình… Ừm, lời kia là thật sao?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy gật đầu, quấn mấy lọn tóc dài của Tuệ An quanh đầu ngón tay, nâng đến dưới mũi hít hà, lúc này mới híp mắt nói:
“Nàng không thích?”
Tuệ An làm sao có thể không thích, phủ này cho dù phú quý đến đâu cũng có một đám người chướng mắt rình rập, một đống chuyện phiền phức cần nàng giải quyết. Kể cả khi nàng ngày ngày đàng hoàng ngây ngốc trong sân, cũng sẽ có người tìm việc không cho nàng yên ổn mà sống.
Hôm nay một viện đầy đám nha đầu kiều kiều nhược nhược kia vẫn chờ nàng thu thập đây, nàng lại chẳng thèm muốn gì phần vinh hoa này, nếu như hai người có thể chuyển ra ngoài ở, đây mới thực sự là tự tại sung sướng.
Tuệ An nghĩ tới đây, liền cong môi cười, tròng mắt khẽ chuyển, trêu tức nhìn Quan Nguyên Hạc nói:
“Nếu như có thể chuyển ra ngoài, cớ gì phải tốn công mở phủ khác, phủ Phượng Dương hầu vẫn trống không đây, chẳng lẽ còn không đủ để chúng ta ở sao? Chỉ có điều chàng là trưởng tử Quan phủ, nói gì đi nữa cũng không thể đến Hầu phủ ở nhờ đâu nhỉ.”
Làm Tuệ An cảm thấy kinh dị chính là, Quan Nguyên Hạc nghe vậy lại nhíu mày, sau đó y véo véo cái mũi nhỏ của Tuệ An, có chút ít nghiêm túc nói:
“Muốn ta làm rể nhà nàng?”
Tuệ An mím môi cười, Quan Nguyên Hạc liền trầm ngâm một tiếng, sau đó lại mở miệng nói:
“Cũng không phải không thể…”
Miệng Tuệ An đã há thành hình tròn, Quan Nguyên Hạc dùng ngón cái vuốt vuốt cánh môi hồng nhuận kia, ở bên tai Tuệ An thấp giọng nói:
“Nàng hầu hạ ta thật tốt, chuyện gì ta cũng sẽ theo nàng…”
Tim Tuệ An đập mạnh, lại cũng không biết là bởi vì y trêu chọc, hay do lời nói lớn lối của y, nhưng trong lòng nàng cũng biết lời Quan Nguyên Hạc không thực tế tí nào, đừng nói Quan Bạch Trạch, ngay đến Định Quốc phu nhân cũng không có khả năng đồng ý ở rể phủ Phượng Dương hầu.
Nhưng Tuệ An vẫn vì lời của y mà cả trái tim đều mềm thành nước, nàng không yên lòng, Quan Nguyên Hạc cũng có tâm sự, chỉ mải miết hôn vành tai của nàng, lại vuốt ve mái tóc dài đen bóng, không nói gì.
Tuệ An lại nghĩ một hồi, càng ngẫm càng cảm thấy lời nói vừa rồi của Quan Nguyên Hạc không phải nói giỡn, lúc trước y nói Phương mama cho mình tránh thai, Tuệ An liền cảm thấy kỳ quái.
Nếu Quan Nguyên Hạc thật có lòng kế thừa Quan phủ, làm sao có thể không vội để nàng sinh hạ con trai trưởng, nên biết bây giờ tuổi y đã không còn nhỏ, chỉ riêng một tiếng vô hậu cũng có thể cản trở y thừa kế gia nghiệp.
Hôm nay ở thư phòng, Quan Nguyên Hạc cũng không giống thuận miệng nói đùa, còn có vừa rồi trong tịnh phòng nàng chỉ vô tình nói một câu y thân là con trai trưởng của Quan phủ, được tiện nghi còn khoe mẽ, liền dẫn tới y kích động không thôi.
Trong đầu Tuệ An mơ hồ hồi tưởng lại lần đầu tiên mình đến Quan phủ làm khách, chứng kiến Quan Nguyên Hạc cùng phụ thân y đối chọi gay gắt, còn có Thẩm Phong từng đề cập qua vụ án tham ô của Cao Lập, Quan Nguyên Hạc và Quan Bạch Trạch ở trên triều đình ngay mặt tranh chấp.
Đúng vậy, lời lẽ vừa rồi của Quan Nguyên Hạc tuyệt đối không phải nói đùa, y là cực kỳ nghiêm túc!
Y lại có ý bỏ qua thân phận trưởng tử của Quan phủ ư?
Giữa y và Quan Bạch Trạch rốt cuộc phát sinh chuyện gì, lại khiến cho y sinh lòng như thế!
Chuyện đó lại có chút khác biệt đối với chuyện của nàng với Tôn Hi Tường, Tôn Hi Tường suy cho cùng vẫn là họ Tôn, mà nàng lại họ Thẩm, nên mới khiến lúc trước nàng có thể ra tay hung ác đối phó Tôn Hi Tường, thế nhưng Quan Nguyên Hạc chính là con trai trưởng đứng đắn của Quan phủ!
Trong lòng Tuệ An đang loạn thành đoàn, liền nghe Quan Nguyên Hạc nhẹ giọng nói:
“Thân thể tổ mẫu càng ngày càng không xong…”
Tuệ An run lên, chỉ cảm thấy lời y nói mang ý tứ là, hiện nay y còn ở trong Quan phủ hoàn toàn là vì Định Quốc phu nhân.
Tuệ An chớp chớp mắt, giơ tay ôm Quan Nguyên Hạc, khuyên nhủ:
“Chàng yên tâm, tổ mẫu khoan dung nhân ái, ông trời nhất định sẽ phù hộ người sống lâu trăm tuổi! Ta thấy tổ mẫu mặc dù thể cốt hơi lộ vẻ yếu ớt, nhưng khí sắc lại rất tốt, hơn nữa cũng không có tật xấu gì lớn. Nay chàng lại vừa qua đại hôn, hoàn thành tâm nguyện của tổ mẫu, người cao hứng nhất chuyện này, thân thể tất nhiên sẽ càng khỏe hơn. Chàng không ở nhà, ta sẽ thay chàng tận hiếu, chàng chớ lo lắng.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy cười khẽ, trong lòng ấm áp lan tràn, chỉ cảm thấy lời của nàng như thả một mồi lửa trong lòng y, sưởi ấm cả trái tim lạnh lẽo. Cho tới bây giờ, y chưa bao giờ nghĩ rồi sẽ có một người có thể thay y tận hiếu bên người thân, đúng vậy, phu thê là nhất thể cơ mà!
Quan Nguyên Hạc nghĩ vậy, một tay chi nâng cằm Tuệ An, bình tĩnh nhìn nàng, nhìn đến khi thấy nàng đỏ mặt, lúc này mới nói:
“Ta rất yên tâm!”
Tuệ An liền nở nụ cười, sau đó lại trừng mắt lườm Quan Nguyên Hạc, nhẹ giọng nói:
“Ta ở nhà vì lo liệu thay chàng, chàng lại không thể ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, nếu dám lén lút nuôi tiểu thiếp, dưỡng thông phòng, trở về ta nhưng lại không tha cho chàng!”
Quan Nguyên Hạc thấy Tuệ An quơ quơ quả đấm nhỏ, khuôn mặt tràn ngập tàn khốc, không khỏi thất thanh mà cười, dùng tay bao trùm quả đấm nhỏ của nàng, áp cánh tay nàng dưới thân thể, sau đó vùi đầu vào trước ngực nàng một hồi liếm láp, cảm giác được Tuệ An động tình, y mới cắn vành tai của nàng, nói:
“Không tha cho ta? Vậy cứ để ta chết trên người của nàng, có được không?”
Tuệ An nghe y nói lời cuồng ngạo, hai gò má nóng lên, lại không biết là tức giận hay xấu hổ, còn chưa tìm hiểu rõ ràng liền nghe Quan Nguyên Hạc nói:
“Yên tâm đi, ta sẽ không ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm.”
Tuệ An nghe vậy ánh mắt sáng rỡ, Quan Nguyên Hạc đã nheo mắt nhớ tới chuyện mình mưu tính để Tuệ An tiếp xúc với Thái Bộc tự.
Hai người cứ như vậy câu có câu không nói chuyện, quên khuấy gọi bọn nha đầu tiến đến hầu hạ tắm rửa, cũng chẳng biết từ lúc nào, Tuệ An nửa nằm trên ngực Quan Nguyên Hạc ngủ thiếp đi.
Nửa đêm đang ngủ mơ mơ màng màng, Tuệ An lại lại đột nhiên bị Quan Nguyên Hạc quấy tỉnh, nàng mông lung cảm thấy dưới thân khô nóng khó chịu, lại bị một vật cứng rắn nóng hổi va chạm, vừa mới ưm một tiếng, bên tai liền truyền đến tiếng cười trầm thấp của Quan Nguyên Hạc, sau đó y liền phóng túng rong ruổi trên người nàng.
Hồi lâu sau, Tuệ An động tình rên rỉ, Quan Nguyên Hạc cũng thoả mãn thở dốc.
“Chàng nói đêm nay sẽ không quấy ta…”
“Tuệ An, ở trên giường, đã bao giờ ta nói mà giữ lời chưa…
Trong lòng Tuệ An vừa động, lông mi run run, ngón tay lại xoay chuyển quanh nơi đó, hô hấp của Quan Nguyên Hạc liền trầm trọng hẳn, nụ hôn triền miên cũng trở nên cấp thiết. Tay y càng không thành thật dao động trên người Tuệ An, vuốt ve dọc theo kia cái yếm ướt nhẹp, chậm rãi dùng lòng bàn tay ôm lấy khuôn ngực sung mãn kia.
Cảm nhận được Tuệ An run rẩy, y mới kết thúc nụ hôn dài đằng đẵng làm hai người đều thở dốc này, ánh mắt đen kịt bám riết lấy nàng.
Tuệ An không tránh né, con ngươi lưu chuyển cũng nhìn lại y, thế nhưng tim nàng cứ dồn dập nhảy loạn, toàn thân lại càng như bị hỏa thiêu, nóng bừng lên.
Quan Nguyên Hạc nhìn Tuệ An, cảm thấy bộ dáng nàng như vậy thật quá xinh đẹp.
Gò má thẹn thùng, tóc dài ẩm ướt, hàng mi như cánh bướm run rẩy từng cơn, đôi con ngươi thanh thấu giống như hổ phách, còn có cái yếm trong suốt dán chặt vào thân thể, nửa che nửa đậy da thịt băng cơ ngọc cốt, nụ hồng như bông hoa nở rộ trước ngực bởi vì thân thể run rẩy mà tùy ý phập phồng trên mặt nước, mỗi một chỗ đều làm y tim đập nhanh chân run.
Tuệ An bị Quan Nguyên Hạc nhìn chằm chằm, thân thể càng ngày càng nóng, nước trong bồn tắm vốn nên lạnh đi lại càng ấm áp, trên người nàng cũng không biết là mồ hôi hay nước, tóc mai dán ở trên mặt, làm cho nàng táo bạo buồn bực, cực kỳ không thoải mái.
Mà Quan Nguyên Hạc cách nàng gần như vậy, thậm chí nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của y, ngửi được hơi thở nam tính tản mát ra từ người y, hơi thở kia như bị khí nóng làm cho bốc hơi nồng nặc, bao bọc nàng ở trong đó không thể lùi bước.
Ngũ quan tuấn mỹ của y sau hơi nước càng lộ vẻ gợi cảm, hai tròng mắt như một hồ sâu không đáy, rõ ràng chiếu ngược lại khuôn mặt ửng đỏ của nàng, Tuệ An chỉ cảm thấy toàn thân từng lỗ chân lông đều muốn nổ tung dưới cái nhìn chuyên chú của y, thế nhưng lần này nàng lại không nghĩ nhượng bộ. Nàng khiến cho mình đối mặt với Quan Nguyên Hạc, bàn tay vẫn phủ tại bên hông y nhẹ nhàng hoạt động hai cái.
Tuệ An đây quả thực là lớn mật châm lửa, Quan Nguyên Hạc buồn bực hừ một tiếng, cúi đầu chôn nơi cần cổ khéo léo tinh xảo của nàng, dùng đầu lưỡi cắn liếm dọc theo xương quai xanh đi xuống. Mà tay của y cũng vuốt ve bốn phía, tay kia dò được dây quần lụa mỏng dưới thân nàng liền cường ngạnh lục lọi.
Tuệ An vô lực nằm trong ngực y, dựa vào lồng ngực cường tráng, tâm tư chìm chìm nổi nổi, động tác của y lúc thì chậm rãi, khi thì vội vã, chẳng bao lâu Tuệ An đã bị y tập kích đến chỗ nhạy cảm, một cảm giác tê dại lan ra, khiến nàng suýt nữa thét chói tai ra tiếng, phải cắn răng nhịn xuống nhưng lại thiếu chút nữa rơi lệ.
Tuệ An run rẩy vòng tay qua đầu vai Quan Nguyên Hạc, bám chặt sau cổ y, khẽ đứng người dậy đưa môi tới, đặt một nụ hôn nơi cằm y, dọc theo đường cong cương nghị hướng về phía cổ cùng lồng ngực.
Phản ứng thành thực của nàng làm cho màu mắt Quan Nguyên Hạc càng thêm u ám, nụ hôn nóng ướt khiến y toàn thân huyết mạch dâng trào, hành động của Tuệ An đổi lấy chính là y càng thêm gấp rút vỗ về chơi đùa da thịt nàng, môi của y cũng dọc theo cổ Tuệ An đi xuống, thoáng dừng bên tai nàng, mới trằn trọc chạm đến bờ ngực nở nang.
Tuệ An không thể chịu được, cả người đều run rẩy, mặt mũi đỏ bừng, nửa tựa vào vách thùng tắm thở hổn hển, nửa híp mắt nhìn Quan Nguyên Hạc cũng sắc mặt ửng hồng.
Nhìn y vùi đầu trước ngực mình, mê mẩn cắn liếm, Tuệ An chỉ cảm thấy kia mỗi một cái hút cùng cắn đều kích thích nàng run run, làm cho nàng khao khát càng nhiều.
Quan Nguyên Hạc hôn hít một hồi, thực sự không chịu đựng nổi đau đớn khó nhịn trong thân thể, lúc này mới mạnh mẽ ôm ngang Tuệ An, ra khỏi chậu gỗ sải bước đi vào nội thất.
Thân thể Tuệ An mềm như không xương, chỉ có thể bám trên người y, sống lưng trơn bóng của hiện màu hồng phấn nhàn nhạt, cái yếm trong suốt ướt nhẹp dán vào thân thể khiến người thèm thuồng, nụ hoa đỏ bừng nở rộ sau yếm giữa từ từ nhô đầu ra.
Quan Nguyên Hạc gầm nhẹ một tiếng, một mặt đặt Tuệ An lên giường, một mặt vùi đầu xuống, Tuệ An nhịn không được vô lực ngửa đầu về phía sau, Quan Nguyên Hạc liếc nhìn, chỉ thấy búi tóc của nàng sớm đã rơi vãi quanh cổ, hình ảnh trắng đen đối lập đẹp đến kinh người.
Y vươn tay rút cây trâm ngọc trên đầu Tuệ An, một đầu tóc đen như gợn sóng liền quanh co khúc khuỷu chảy xuống, ánh mắt Quan Nguyên Hạc lâm vào mê ly, Tuệ An híp mắt nhìn y, không khỏi cười rộ lên, cũng ôm Quan Nguyên Hạc khẽ nâng người chủ động.
Thân thể Quan Nguyên Hạc trong nháy mắt như bị đốt cháy, bàn tay dò xét vào sau yếm, môi liền nhân thể đè lên, nuốt vào tiếng cười vừa như đắc ý lại đùa cợt của nàng, vội vàng khuấy đảo.
Tuệ An thử đáp lại y, cũng bởi vì cảnh sắc tốt đẹp này mà càng lúc càng lớn mật, cánh tay phủ trên đầu vai y cũng nhiệt tình lên, Quan Nguyên Hạc bỗng nhiên lặng lẽ dừng tay, trong đôi mắt sáng như sao rạng rỡ sắc màu, sau đó y đưa tay thoát đi quần dưới của Tuệ An.
“Tuệ An…”
Y rời khỏi môi nàng, nhẹ giọng nỉ non bên tai Tuệ An, hơi thở ấm nóng vờn quanh, khiến nàng nhạy cảm run rẩy lên.
Tuệ An không hề đè nén phản ứng trong thân thể mình, yêu kiều kêu thành tiếng.
Quan Nguyên Hạc liền cúi đầu nở nụ cười, tay vuốt ve không ngừng, hôn lên vành tai nàng, Tuệ An nhắm mắt lại, nghe được tiếng thở dốc dồn dập mà động tình của mình.
Thanh âm kia rơi vào trong tai Quan Nguyên Hạc càng khiến y một lòng đều bị kích động, y càng ôn nhu mút lấy vành tai đỏ thắm mềm mại của Tuệ An, khàn giọng nói:
“Cứ như vậy, tiểu bảo bối, dùng thanh âm nói cho ta biết, nàng thích gì…”
Thanh âm trầm thấp của Quan Nguyên Hạc chất chứa đầu độc, Tuệ An nhịn không được mở mắt ra nhìn y, dưới ánh đèn, ngũ quan thâm thúy của y quang ảnh chớp động, lồng ngực căng phồng, trần trụi triển khai trước mặt nàng, Tuệ An nâng môi hôn lên, nũng nịu gọi y:
“Phu quân…”
Thanh âm kia lộ ra vô tận tình ý cùng khao khát, loại cảm giác chứa đầy dục vọng này làm cho hạ thân Quan Nguyên Hạc đều run rẩy lên, phần nhẫn nại cuối cùng cũng khô kiệt, mạnh mẽ hạ eo xuống tiến vào.
Toàn thân Tuệ An run lên, bởi vì chưa kịp thích ứng mà trở nên cứng ngắc, Quan Nguyên Hạc nhẫn nại tính tình, vuốt ve thân thể nàng, được y nhẹ nhàng yêu thương, thân thể Tuệ An càng ngày càng mềm mại, hai chân nâng lên quấn ngang hông y, Quan Nguyên Hạc không khỏi cúi đầu hừ một tiếng, động tác dần dần mãnh liệt.
Tuệ An buông lỏng thân thể, hùa theo động tác của y, nâng đầu hôn môi Quan Nguyên Hạc, đổi lấy y rong ruổi càng thêm cuồng dã, Tuệ An thở hổn hển, môi mọng đỏ au, ánh mắt bao hàm quyến rũ, nhìn Quan Nguyên Hạc động tình yêu kiều rên lên.
Thanh âm kia, ánh mắt kia, tư thái mặc người chà đạp kia không khỏi làm Quan Nguyên Hạc cảm thấy như đang đặt mình ở trong mộng, hơi thở của y càng ngày càng nặng nề, động tác cũng theo đó mà dùng sức làm càn.
Tuệ An phát ra thanh âm sung sướng yêu kiều, nụ hôn chuyển hướng từ tai của y hạ dần xuống cổ, lồng ngực, đợi đụng phải hạt đậu nhỏ trước ngực, Quan Nguyên Hạc hít mạnh một hơi, cánh tay nâng eo nàng gắt gao xiết lại, Tuệ An hơi đau kinh hô một tiếng, sau đó càng cảm thấy động tác của y nặng thêm vài phần, quả thực đã lâm vào điên cuồng.
Tuệ An không khỏi dùng đầu lưỡi khiêu khích hạt đậu nhỏ kia, trong lúc y phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn liền dùng hàm răng khẽ cắn, thân thể Quan Nguyên Hạc run lên, sau đó y thấp giọng nở nụ cười, mãnh liệt nâng thân, dùng sức kéo Tuệ An vào người, một tay nắm lấy đầu vai bóng loáng của nàng, một tay hung hăng đè ép eo nàng, từ phía sau tiến vào.
Cảm giác này quá mức kích thích, cả thân thể Tuệ An đều kịch liệt run rẩy, nhịn không được nhẹ giọng cầu khẩn:
“Chàng nhẹ một chút…”
Quan Nguyên Hạc cúi người hôn lên sống lưng duyên dáng của nàng, từng nụ hôn tinh tế mà dầy đặc, đợi nàng một lần nữa mềm hạ thân, lúc này mới chậm rãi cử động, cho đến khi rơi vào mộng cảnh, động tác liền mạnh lên rất nhiều, bàn tay đặt đè ngang hông Tuệ An cũng run rẩy từ hông trượt lên, bắt được đoàn mềm mại trước ngực nàng, lay động hạt trân trâu đang nở rộ. Bị y vuốt ve như thế, Tuệ An đã động tình đến cực điểm, Quan Nguyên Hạc cúi người, ở bên tai Tuệ An nhẹ giọng nói:
“Bảo bối, chờ một chút, chúng ta cùng nhau…”
Y nói liền nặng nề cử động, Tuệ An chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, tựa như bước chân trên mây, bị cảm giác tê dại nâng lên tận đỉnh, trước mắt nàng một mảnh sương mù, chỉ có thể há miệng hít vào không khí mập mờ giàn giụa, thân thể cũng bay bổng, vô thức đưa tay bắt lấy bàn tay giữa trên đầu vai mình của Quan Nguyên Hạc, lại bởi vì động tác của y mà không thể bám chặt, ngón giữa lướt qua trên mu bàn tay của y, lưu lại một vết cào.
Quan Nguyên Hạc lại gầm to một tiếng, mãnh liệt hạ thân, một cơn khoái cảm làm cho người phát điên vọt lên, y chỉ cảm thấy trước mắt kim quang bắn ra bốn phía, như khói lửa nổ tung trong màn đêm, hoa lệ nhiều màu, y cực hạn sung sướng nhào vào trên người Tuệ An, sít sao ôm nàng, lúc này mới phóng ra.
Một hồi lâu, cho đến khi Tuệ An bị ép tới thở dốc không nổi đẩy y, y mới buồn bực hừ một tiếng, thấp giọng nói:
“Thật là thoải mái…”
Thật kỳ diệu, chỉ là có hơi quá nhanh, vẫn là y quá mức vội vàng, lần sau có lẽ còn có thể lại chậm một chút, phải tinh tế nhấm nháp mới tốt…
Quan Nguyên Hạc nghĩ vậy, lại hôn vành tai Tuệ An, mới nằm nghiêng xuống bên người nàng, kéo nàng ôm vào trong ngực. Nhìn nàng gò má ửng đỏ, hai hàng mi run lên nhè nhẹ, nhẹ giọng nói:
“Mệt sao?”
Tuệ An không lên tiếng, dụi đầu vào trước ngực y, Quan Nguyên Hạc liền thấp giọng mà cười, vuốt ve mái tóc của nàng, thở dài nói:
“Thật sự là bé con mềm mại, ta gọi người chuẩn bị nước hầu hạ nàng tắm rửa, được không?”
Tuệ An chỉ lắc đầu, đưa tay ôm eo Quan Nguyên Hạc, nhẹ giọng nói:
“Ta muốn cùng chàng như thế này, trò chuyện…”
Trong thanh âm của nàng tràn đầy ỷ lại, Quan Nguyên Hạc nghe vậy trên mặt xẹt qua ý cười sung sướng, bàn tay vuốt ve vai nàng, nói:
“Được, đều theo nàng, đêm nay ta không nháo nàng nữa, chúng ta cùng nhau trò chuyện.”
Tuệ An nghe trong giọng nói của y hàm chứa yêu thương cùng thoả mãn, liền cười ngẩng đầu, hai người đối mặt mà cười, Tuệ An mới nhẹ giọng hỏi:
“Ta không biết chàng từng vào cung thỉnh chỉ tứ hôn…”
Đêm đó Tuệ An gặp chuyện ở núi Thanh Bình sơn, quả thật có nghe Lý Vân Sưởng nói từng tiến cung thỉnh Hiền Khang đế tứ hôn, chỉ là tình huống lúc ấy không cho phép nàng nghĩ nhiều, về sau nàng cũng từng nghĩ tới chuyện này, lại cho rằng nếu cuối cùng đã không có ý chỉ xuống, vậy tức là Hiền Khang đế không đồng ý.
Ai ngờ lúc kính trà nàng lại từ miệng Thôi thị nghe được chuyện Quan Nguyên Hạc từng tiến cung thỉnh chỉ tứ hôn, lúc đó Tuệ An không kịp ngẫm nghĩ, về sau lại cảm thấy chuyện này không thích hợp chút nào.
Nhìn biểu cảm giật mình của Quan Bạch Trạch khi ấy, chỉ sợ ông cũng không hề hay biết chuyện này, vậy có nghĩa là Thôi thị lấy tin từ chỗ Hoàng hậu mới biết được.
Liên hệ với chuyện Lý Vân Sưởng cũng thỉnh chỉ, trong lòng Tuệ An mới có chút sáng tỏ, nàng chỉ lo lắng, Quan Nguyên Hạc cùng con trai của hoàng đế cướp người, chẳng có thể không thành vấn đề như vậy sao?
Nàng rất sợ trong chuyện này dính dấp đến vấn đề gì, cho nên từ ban sáng đã muốn hỏi thật rõ ràng, chỉ là vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp.
Nay nàng hỏi xong, gặp Quan Nguyên Hạc không nói lời nào, Tuệ An bồn chồn ngẩng đầu, đã thấy nửa gương mặt của Quan Nguyên Hạc đang chìm trong bóng tối.
Ánh nến mờ ảo chiếu lên gò má lạnh lùng kia, tôn lên đường nét tràn trề khí tức dương cương, giữa hai đầu lông mày thoáng hiện lên một tia tức giận, Tuệ An đang bất an, y liền nhìn đến, khẽ mỉm cười, lại nói:
“Chuyện đó không quan trọng, cho nên không nói cho nàng biết. Ý chỉ không xin được, ủy khuất nàng.”
Tuệ An nhướng mày, cảm y tâm tình y đột nhiên có chút khó dò, giống như trong lòng có chuyện hậm hực, nghĩ y nhớ tới Lý Vân Sưởng nên trong lòng ghen tuông, Tuệ An có lòng trêu chọc y, liền chớp chớp mắt, nói:
“Không ủy khuất! Như vậy mới tốt, về sau nếu chàng là dám bắt nạt ta, nạp tiểu thiếp thu thông phòng gì đó làm ta tức giận, ta liền cầu xin Thái hậu làm chủ cùng cách với chàng, ta trở về phủ Phượng Dương hầu ở… Á!”
Tuệ An còn chưa nói hết, trước ngực liền bị Quan Nguyên Hạc hung hăng bóp một cái, đau đến nỗi nàng hốc mắt ửng hồng, suýt nữa rơi lệ. Nàng lên án nhìn Quan Nguyên Hạc, lại bị y trừng phạt bằng một nụ hôn, bàn tay y để ở trước ngực đột nhiên chế trụ eo nàng, chặt chẽ giam cầm nàng trong ngực.
Đầu lưỡi nóng rực kia cạy ra môi nàng, mang theo hơi giận quấy lên, nụ hôn đầy tính cướp đoạt, xen lẫn tức giận, khẩn cấp, trừng phạt cùng chiếm hữu… Quá nhiều tình cảm nàng không thể xác định.
Tuệ An sợ hết hồn, nhớ tới tâm tình bá đạo của y ở trong tịnh phòng vừa rồi, còn có lời hứa hẹn của mình với y, lúc này mới nhận ra bản thân vui đùa quá trớn, gấp rút thử trấn an đáp lại Quan Nguyên Hạc, khóe môi cũng nhẹ nhàng câu dẫn ra nụ cười, trong lòng ngược lại nổi lên an tâm cùng ngọt ngào.
Nàng vươn tay chủ động vòng qua cổ Quan Nguyên Hạc, bàn tay y ôm eo nàng càng chặt hơn, triển khai một cơn sóng công thành đoạt đất càng thêm hung mãnh, hơi thở nóng bỏng tràn ngập trong khoang miệng.
Tuệ An mở ra hai mắt mờ mịt, vui vẻ đối diện tầm mắt nóng rực như lửa của Quan Nguyên Hạc, sau đó y mới buông nàng ra, lấy tay giữ cằm của nàng, trầm giọng nói:
“Về sau không cho phép nói những lời này.”
Đôi con ngươi đen sẫm của Quan Nguyên Hạc khóa chặt lấy nàng, trong đó ẩn chứa cảm xúc không nói nên lời, trên khuôn mặt tuấn tú lại mang theo ý tứ không cho phép cự tuyệt.
Trong lòng Tuệ An khẽ động, lại có chút buồn cười, liền nhướng mày, giương cặp mắt trong suốt nhìn chằm chằm Quan Nguyên Hạc, cười nói:
“Thực bá đạo, chẳng lẽ chàng bắt nạt ta, ta lại chỉ có thể ngây ngô mặc chàng bắt nạt hay sao?!”
Quan Nguyên Hạc liền hôn lên cánh môi sưng đỏ của nàng, nhướng mày nói:
“Ta sẽ không bắt nạt nàng!”
Nói xong, suy nghĩ một chút lại nói:
“Nếu thật sự bắt nạt, đó cũng là vô tình, nàng không vui chỉ cho phép nói với ta, lại không thể giở tính trẻ con, nói mấy lời cùng cách gì đó, khó nghe.”
Y nói xong gặp Tuệ An gật đầu, lúc này mới buông nàng ra, Tuệ An liền nhớ tới lúc ở thư phòng, Quan Nguyên Hạc nói về sau sẽ tự lập phủ, lúc ấy nàng liền cảm thấy kỳ quái, Quan Nguyên Hạc trưởng tử Quan phủ, theo lý tương lai phủ này liền là của y, bọn họ làm sao có thể chuyển ra nơi khác, chỉ có điều lúc ấy Tuệ An còn chưa kịp hỏi, liền bị thứ không khí mờ ám cản trở suy nghĩ.
Lúc này nàng nhớ tới, không khỏi hỏi:
“Chàng vừa mới nói về sau chúng ta sẽ dời đến phủ đệ của mình… Ừm, lời kia là thật sao?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy gật đầu, quấn mấy lọn tóc dài của Tuệ An quanh đầu ngón tay, nâng đến dưới mũi hít hà, lúc này mới híp mắt nói:
“Nàng không thích?”
Tuệ An làm sao có thể không thích, phủ này cho dù phú quý đến đâu cũng có một đám người chướng mắt rình rập, một đống chuyện phiền phức cần nàng giải quyết. Kể cả khi nàng ngày ngày đàng hoàng ngây ngốc trong sân, cũng sẽ có người tìm việc không cho nàng yên ổn mà sống.
Hôm nay một viện đầy đám nha đầu kiều kiều nhược nhược kia vẫn chờ nàng thu thập đây, nàng lại chẳng thèm muốn gì phần vinh hoa này, nếu như hai người có thể chuyển ra ngoài ở, đây mới thực sự là tự tại sung sướng.
Tuệ An nghĩ tới đây, liền cong môi cười, tròng mắt khẽ chuyển, trêu tức nhìn Quan Nguyên Hạc nói:
“Nếu như có thể chuyển ra ngoài, cớ gì phải tốn công mở phủ khác, phủ Phượng Dương hầu vẫn trống không đây, chẳng lẽ còn không đủ để chúng ta ở sao? Chỉ có điều chàng là trưởng tử Quan phủ, nói gì đi nữa cũng không thể đến Hầu phủ ở nhờ đâu nhỉ.”
Làm Tuệ An cảm thấy kinh dị chính là, Quan Nguyên Hạc nghe vậy lại nhíu mày, sau đó y véo véo cái mũi nhỏ của Tuệ An, có chút ít nghiêm túc nói:
“Muốn ta làm rể nhà nàng?”
Tuệ An mím môi cười, Quan Nguyên Hạc liền trầm ngâm một tiếng, sau đó lại mở miệng nói:
“Cũng không phải không thể…”
Miệng Tuệ An đã há thành hình tròn, Quan Nguyên Hạc dùng ngón cái vuốt vuốt cánh môi hồng nhuận kia, ở bên tai Tuệ An thấp giọng nói:
“Nàng hầu hạ ta thật tốt, chuyện gì ta cũng sẽ theo nàng…”
Tim Tuệ An đập mạnh, lại cũng không biết là bởi vì y trêu chọc, hay do lời nói lớn lối của y, nhưng trong lòng nàng cũng biết lời Quan Nguyên Hạc không thực tế tí nào, đừng nói Quan Bạch Trạch, ngay đến Định Quốc phu nhân cũng không có khả năng đồng ý ở rể phủ Phượng Dương hầu.
Nhưng Tuệ An vẫn vì lời của y mà cả trái tim đều mềm thành nước, nàng không yên lòng, Quan Nguyên Hạc cũng có tâm sự, chỉ mải miết hôn vành tai của nàng, lại vuốt ve mái tóc dài đen bóng, không nói gì.
Tuệ An lại nghĩ một hồi, càng ngẫm càng cảm thấy lời nói vừa rồi của Quan Nguyên Hạc không phải nói giỡn, lúc trước y nói Phương mama cho mình tránh thai, Tuệ An liền cảm thấy kỳ quái.
Nếu Quan Nguyên Hạc thật có lòng kế thừa Quan phủ, làm sao có thể không vội để nàng sinh hạ con trai trưởng, nên biết bây giờ tuổi y đã không còn nhỏ, chỉ riêng một tiếng vô hậu cũng có thể cản trở y thừa kế gia nghiệp.
Hôm nay ở thư phòng, Quan Nguyên Hạc cũng không giống thuận miệng nói đùa, còn có vừa rồi trong tịnh phòng nàng chỉ vô tình nói một câu y thân là con trai trưởng của Quan phủ, được tiện nghi còn khoe mẽ, liền dẫn tới y kích động không thôi.
Trong đầu Tuệ An mơ hồ hồi tưởng lại lần đầu tiên mình đến Quan phủ làm khách, chứng kiến Quan Nguyên Hạc cùng phụ thân y đối chọi gay gắt, còn có Thẩm Phong từng đề cập qua vụ án tham ô của Cao Lập, Quan Nguyên Hạc và Quan Bạch Trạch ở trên triều đình ngay mặt tranh chấp.
Đúng vậy, lời lẽ vừa rồi của Quan Nguyên Hạc tuyệt đối không phải nói đùa, y là cực kỳ nghiêm túc!
Y lại có ý bỏ qua thân phận trưởng tử của Quan phủ ư?
Giữa y và Quan Bạch Trạch rốt cuộc phát sinh chuyện gì, lại khiến cho y sinh lòng như thế!
Chuyện đó lại có chút khác biệt đối với chuyện của nàng với Tôn Hi Tường, Tôn Hi Tường suy cho cùng vẫn là họ Tôn, mà nàng lại họ Thẩm, nên mới khiến lúc trước nàng có thể ra tay hung ác đối phó Tôn Hi Tường, thế nhưng Quan Nguyên Hạc chính là con trai trưởng đứng đắn của Quan phủ!
Trong lòng Tuệ An đang loạn thành đoàn, liền nghe Quan Nguyên Hạc nhẹ giọng nói:
“Thân thể tổ mẫu càng ngày càng không xong…”
Tuệ An run lên, chỉ cảm thấy lời y nói mang ý tứ là, hiện nay y còn ở trong Quan phủ hoàn toàn là vì Định Quốc phu nhân.
Tuệ An chớp chớp mắt, giơ tay ôm Quan Nguyên Hạc, khuyên nhủ:
“Chàng yên tâm, tổ mẫu khoan dung nhân ái, ông trời nhất định sẽ phù hộ người sống lâu trăm tuổi! Ta thấy tổ mẫu mặc dù thể cốt hơi lộ vẻ yếu ớt, nhưng khí sắc lại rất tốt, hơn nữa cũng không có tật xấu gì lớn. Nay chàng lại vừa qua đại hôn, hoàn thành tâm nguyện của tổ mẫu, người cao hứng nhất chuyện này, thân thể tất nhiên sẽ càng khỏe hơn. Chàng không ở nhà, ta sẽ thay chàng tận hiếu, chàng chớ lo lắng.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy cười khẽ, trong lòng ấm áp lan tràn, chỉ cảm thấy lời của nàng như thả một mồi lửa trong lòng y, sưởi ấm cả trái tim lạnh lẽo. Cho tới bây giờ, y chưa bao giờ nghĩ rồi sẽ có một người có thể thay y tận hiếu bên người thân, đúng vậy, phu thê là nhất thể cơ mà!
Quan Nguyên Hạc nghĩ vậy, một tay chi nâng cằm Tuệ An, bình tĩnh nhìn nàng, nhìn đến khi thấy nàng đỏ mặt, lúc này mới nói:
“Ta rất yên tâm!”
Tuệ An liền nở nụ cười, sau đó lại trừng mắt lườm Quan Nguyên Hạc, nhẹ giọng nói:
“Ta ở nhà vì lo liệu thay chàng, chàng lại không thể ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, nếu dám lén lút nuôi tiểu thiếp, dưỡng thông phòng, trở về ta nhưng lại không tha cho chàng!”
Quan Nguyên Hạc thấy Tuệ An quơ quơ quả đấm nhỏ, khuôn mặt tràn ngập tàn khốc, không khỏi thất thanh mà cười, dùng tay bao trùm quả đấm nhỏ của nàng, áp cánh tay nàng dưới thân thể, sau đó vùi đầu vào trước ngực nàng một hồi liếm láp, cảm giác được Tuệ An động tình, y mới cắn vành tai của nàng, nói:
“Không tha cho ta? Vậy cứ để ta chết trên người của nàng, có được không?”
Tuệ An nghe y nói lời cuồng ngạo, hai gò má nóng lên, lại không biết là tức giận hay xấu hổ, còn chưa tìm hiểu rõ ràng liền nghe Quan Nguyên Hạc nói:
“Yên tâm đi, ta sẽ không ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm.”
Tuệ An nghe vậy ánh mắt sáng rỡ, Quan Nguyên Hạc đã nheo mắt nhớ tới chuyện mình mưu tính để Tuệ An tiếp xúc với Thái Bộc tự.
Hai người cứ như vậy câu có câu không nói chuyện, quên khuấy gọi bọn nha đầu tiến đến hầu hạ tắm rửa, cũng chẳng biết từ lúc nào, Tuệ An nửa nằm trên ngực Quan Nguyên Hạc ngủ thiếp đi.
Nửa đêm đang ngủ mơ mơ màng màng, Tuệ An lại lại đột nhiên bị Quan Nguyên Hạc quấy tỉnh, nàng mông lung cảm thấy dưới thân khô nóng khó chịu, lại bị một vật cứng rắn nóng hổi va chạm, vừa mới ưm một tiếng, bên tai liền truyền đến tiếng cười trầm thấp của Quan Nguyên Hạc, sau đó y liền phóng túng rong ruổi trên người nàng.
Hồi lâu sau, Tuệ An động tình rên rỉ, Quan Nguyên Hạc cũng thoả mãn thở dốc.
“Chàng nói đêm nay sẽ không quấy ta…”
“Tuệ An, ở trên giường, đã bao giờ ta nói mà giữ lời chưa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.