Chương 83: Là ai đặt bẫy nàng?
Tố Tố Tuyết
15/09/2016
Cung yến thật ra chỉ là một buổi để mọi người tụ họp cùng xem náo
nhiệt, có ai dám nghĩ sẽ được ăn no uống say trên cung yến đâu chứ.]
Đợi món ngon được mang lên, Thái hậu chỉ động đũa hai cái liền kêu mệt mỏi, vịn tay Dương công công đứng lên, mọi người cũng loạt xoạt đứng dậy hành lễ đưa tiễn.
Tuy có chuyện bức tranh thêu của Tôn Tâm Từ làm yến hội mất vui, nhưng hôm nay Bình vương và Khương Hồng Ngọc đều được Hoàng thượng khen ngợi, Thôi Hoàng hậu xuân phong đắc ý*, vô cùng hào hứng, liên tiếp mời rượu chúng mệnh phụ trong điện, có nàng chủ động đi trước, không khí cung yến mới tốt lên đôi chút.
*Xuân phong đắc ý: là một câu thơ trong bài Đăng khoa hậu (Sau khi thi đỗ) của Mạnh Giao đời Đường – ngọn gió xuân mát rượi – ý chỉ sau khi đạt được thành tựu trong công việc hay cuộc sống thì có cảm giác đắc ý, hả hê.
Tôn Tâm Từ bị xấu mặt, từ nãy đến giờ vẫn liên tục co người ngồi im một chỗ, hận không thể lập tức biến mất trong điện, Tuệ An mặc kệ nàng, tâm tình sung sướng tránh không được động đũa nhiều hơn mấy lần, khóe môi cũng tươi cười đầy phấn khởi.
Nàng đang ăn vui vẻ, Tôn Tâm Từ lại đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ tràn đầy oán độc và phẫn hận, gằn giọng nói:
“Là ngươi! Là ngươi, ngươi đã sớm biết Thái hậu sẽ tham dự cung yến, là ngươi ngồi im chờ nhìn ta mất mặt, có đúng hay không?”
Tuệ An nhìn nàng trợn trừng đôi mắt vằn lên tia máu, dáng vẻ điên cuồng, liền nhíu mày lạnh lùng nói:
“Ngươi nổi điên cũng phải xem tình huống rồi hãy nổi điên, làm trò cười cho người còn chưa đủ sao!”
Tôn Tâm Từ nghe vậy, chẳng biết tại sao lại bị khuôn mặt lạnh lùng của Tuệ An dọa cho run rẩy một cái, nước mắt ầng ậc tuôn rơi, nhưng nàng cũng biết không thể để người khác chú ý tới mình, liền nức nở cúi đầu.
Tuệ An thấy có người liếc về bên này, lập tức hòa hoãn sắc mặt, chậm rãi nghiêng người, ghé tai Tôn Tâm Từ, cười nói:
“Trong cung mở tiệc ăn mừng, muội muội lại khóc lóc không thôi, Nhị muội muốn chết cũng đừng kéo theo ta, cuộc đời của ta vẫn còn đẹp lắm!”
Thân thể Tôn Tâm Từ khẽ run, cắn răng nuốt nước mắt vào trong, Tuệ An nhìn khuôn mặt đầy vẻ đáng thương của nàng, cực kỳ chướng mắt, lại ngẩng đầu thưởng thức món ngon trên bàn.
Đợi ăn uống xong xuôi, Thôi Hoàng hậu mới cười nói:
“Hôm nay khó có được một hồi thịnh yến, bản cung nghĩ ở trong điện này cũng không thú vị, mọi người có thể tùy ý đi lại, muốn du hồ đã có thuyền hoa chờ sẵn, muốn dạo chơi hoa viên thì dạo chơi hoa viên. Khí trời bên ngoài cũng rất tốt, trong Ngự hoa viên có vài chỗ vô cùng phù hợp để ngắm cảnh đây.”
Nói xong, nàng phân phó Đoan Ninh công chúa ở lại chiếu cố các vị tiểu thư, liền ra khỏi đại điện.
Thấy Thôi Hoàng hậu đứng dậy, chúng phu nhân tiểu thư cũng cười rộ đứng lên, một số người còn vây quanh Thôi Hoàng hậu, cười nói đi ra Ngự hoa viên.
Tuệ An đặc biệt để ý, thấy làm bạn bên cạnh Thôi Hoàng hậu đều là những phu nhân trong tộc, ngoài ra còn có Đỗ Mỹ Tình đi bên tay phải Thôi Hoàng hậu, Đoan Ninh công chúa và Khương Hồng Ngọc nối gót theo sau, Tuệ An liếc nhìn Tôn Tâm Từ một cái, đã thấy nàng đang uất ức nhìn xoáy vào bóng lưng đám người Khương Hồng Ngọc, vẻ mặt thâm trầm đầy oán hận.
Nếu là đích nữ, xảy ra chuyện mất mặt như vậy, dựa vào thế lực trong nhà cũng chưa chắc không có cơ hội trở mình, nhưng Tôn Tâm Từ là thứ nữ, Tôn Hi Tường đối nàng cưng chiều có hạn, hôm nay lại mất sạch thanh danh, cuộc sống sau này nhất định bi thảm không ai bằng.
Cho dù tình cảm tỷ muội của hai người Đỗ Mỹ Tình và Đỗ Mỹ Kha có sâu sắc đến đâu, thì Đỗ Mỹ Tình cũng sẽ không đồng ý tiếp tục để Khương Hồng Ngọc thân thiết với Tôn Tâm Từ, dù sao hiện tại tiếng tăm của Khương Hồng Ngọc đang trên đà tiến tới, nếu bị Tôn Tâm Từ liên lụy, chỉ sợ vị Bình vương phi tương lai này chưa vào cửa đã thất sủng.
So sánh với nữ nhi của mình, quan hệ tỷ muội căn bản không đáng nhắc tới, hiện tại Đỗ Mỹ Tình không lãng quên mẹ con Tôn Tâm Từ mới là lạ.
Tuệ An nghĩ vậy, cũng lười để ý Tôn Tâm Từ, đứng dậy ra khỏi đại điện, nhưng lại đi về phía cung Thừa Ninh của Thái hậu.
Đợi đến cung Thừa Ninh, tiểu cung nữ đưa Tuệ An đến thiên điện chờ, một lát sau, Dương công công cầm phất trần tươi cười mà tới.
Dương công công và Lưu cô cô đều là người hầu tâm phúc bên cạnh Thái hậu, Tuệ An thấy ông tiến đến, gấp rút đứng lên thi lễ, Dương công công liền cười nói:
“Thái hậu biết Thẩm tiểu thư sẽ ghé qua, nên phân phó lão nô chờ ở đây.”
Tuệ An nghe vậy vội hỏi:
“Không biết thân thể Thái hậu còn khó chịu hay không?”
Dương công công thấy Tuệ An lo lắng hỏi thăm, biểu cảm trên mặt càng thêm ôn hòa, cười nói:
“Thái hậu nói, Mao nương tử* mà Thẩm tiểu thư dâng lên, nhìn tuy hơi xấu xí, nhưng rất có tác dụng. Chúng nô tài đã đem hạt của nó đưa cho bên Ngự hoa viên, chuẩn bị mùa xuân sang năm gieo trồng xung quanh cung Thừa Ninh, nghĩ chắc sẽ giúp bệnh tình Thái hậu nương nương thuyên giảm ít nhiều.
Thân thể Thái hậu tốt lắm, hiện đã nằm xuống nghỉ ngơi, không thể triệu kiến Thẩm tiểu thư, còn phân phó nô tài truyền lời cho tiểu thư, nói tiểu thư đừng lo lắng.”
*Tên một loài cây.
Tuệ An nghe vậy, vui vẻ mà cười, nói:
“Vậy ta yên tâm rồi, ta đây cáo lui, công công tạm dừng bước.”
Đợi Tuệ An ra khỏi cung Thừa Ninh, quay đầu nhìn về phía tẩm cung Thái hậu, thỏa mãn thở phào một tiếng.
Hôm nay chuyện Tôn Tâm Từ làm ra bức tranh thêu mạo phạm Thái hậu, suy cho cùng là nàng thiết kế, chuyện này không nói đến nếu Thái hậu biết rõ sẽ vô cùng thất vọng về nàng, ngay cả bản thân Tuệ An cũng không muốn vì mưu hại kẻ thù mà tổn thương người thật lòng quan tâm chăm sóc mình.
Thực ra hôm qua nàng đã dâng lên một loài thực vật cho Dương công công, tên gọi Mao nương tử, là A Trúc trùng hợp có được từ một nhân sĩ chuyên lang bạt giang hồ tứ hải, mặc dù vẻ ngoài cực kỳ xấu xí, nhưng quả của nó lại có tác dụng hút những thứ như tro bụi, phấn hoa.
Tuệ An biết Thái hậu có được vật này, cung yến hôm nay, Dương công công nhất định sẽ để Thái hậu mang mấy hạt Mao nương tử bên người, cho nên mới dám nghĩ ra kế sách kia hãm hại Tôn Tâm Từ, giờ nghe nói thân thể Thái hậu rất tốt, nàng mới tính thật sự yên lòng.
***
Cung Thừa Ninh.
Thái hậu nằm trên nhuyễn tháp, đang đắp chăn bông dày dặn nói chuyện cùng Định Bắc vương phi:
“Ai gia thấy vị tiểu thư nhà Vĩnh Ninh hầu cũng không tệ, tướng mạo xinh đẹp, dịu dàng hiền thục, tài ba hơn người, nhưng cũng không kiêu căng ngạo mạn, ngược lại còn thông minh chững chạc, rất xứng đôi với Tồn Nhi.”
Định Bắc vương phi nghe vậy gấp rút gật đầu, nói:
“Hôn sự của Tồn Nhi còn phải xin người làm chủ, người ánh mắt tinh tường, nói cô nương nhà nào tốt tất nhiên không sai, thần phụ đều nghe theo Thái hậu.”
Thái hậu nghe vậy, khẽ gật đầu, nói:
“Ai gia nhìn tốt thì đã sao, nay chẳng bằng xưa, thân thể ai gia ngày càng lụn bại, không chừng một ngày nào đó nhắm mắt lại liền không mở ra nữa.”
Bà thấy Định Bắc vương phi muốn nói, giơ tay ngăn nàng:
“Cả đời ai gia coi như đã hưởng hết vinh quang tôn quý, chết cũng sẽ chết, duy nhất không yên tâm chính là Vương phủ. Ai gia vừa đi, Vương phủ liền không người dựa dẫm, từ thời Thánh tổ đến nay, Văn gia ta vẫn luôn thịnh vượng, giờ lại là Vương gia duy nhất khác họ vua trong Đại Huy, cây to đón gió, ai gia chỉ sợ mình chân trước vừa đi, chân sau Hoàng thượng sẽ chèn ép phủ Định Bắc vương tới cùng.
Mắt thấy Tồn Nhi sắp qua nhược quán, tấu chương thỉnh phong Thế tử đã được trình lên, sớm muộn gì phủ Định Bắc vương cũng phải dựa vào nó chống đỡ, thê tử của nó dĩ nhiên không thể qua loa.
Mặc dù hiện tại Vĩnh Ninh hầu tuổi đã lớn, nhưng thân thể còn cường tráng lắm, ai gia thấy sống thêm hai mươi năm nữa cũng chẳng thành vấn đề. Vĩnh Ninh hầu là một trong tám đại mãnh tướng duy nhất còn sót lại từng theo Thánh tổ nam chinh bắc chiến, kể cả khi binh quyền Hầu phủ sớm đã thu về dưới tay Hoàng thượng, nhưng quân uy của ông già đó không đùa được đâu! Chưa tính ông ta lại một lòng trung thành tận tụy với Hoàng thượng, dốc sức phò tá Hoàng thượng đăng cơ năm đó.
Chỉ có điều Vĩnh Ninh hầu con nối dòng đơn bạc, nhìn qua tưởng chừng suy yếu đến nơi, nhưng đối với phủ Định Bắc vương ta lại là chuyện tốt. Tồn Nhi cưới tiểu thư nhà Vĩnh Ninh hầu, Vương phủ cũng coi như có thêm một trợ lực, mà lại không khiến Hoàng Thượng nghi kỵ.
Ai gia chỉ mong Hoàng thượng có thể nhớ tới phần tình cảm với ai gia, sau khi ai gia nhắm mắt xuôi tay có thể khoan dung độ lượng với Vương phủ ta một chút.”
Định Bắc vương phi nghe vậy, đang muốn nói chuyện, đã thấy Dương công công tiến đến, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, Thái hậu nhìn ông hỏi:
“Đứa bé kia đi rồi?”
Dương công công vội nói:
“Thẩm tiểu thư nghe nói thân thể Thái hậu rất tốt, đã nằm xuống nghỉ ngơi, lại dặn dò lão nô vài câu về cách chăm sóc Mao nương tử, hồi lâu mới đi.”
Thái hậu nghe vậy, mặt mỉm cười ôn hòa, gật đầu nhẹ, nói:
“Đứa bé này trưởng thành thật rồi, là người có lòng.”
Định Bắc vương phi nghe vậy, cũng cười một tiếng, ánh mắt hơi lóe, lại nói:
“Thẩm tiểu thư và Tam nha đầu vẫn luôn thân thiết, thường đến Vương phủ chơi, mẫu thân cũng cực kỳ thích nàng, mỗi lần đều gọi tới trước mặt hỏi han đôi câu, Tồn Nhi cũng hay qua chỗ mẫu thân hàn huyên cùng mọi người.”
Thái hậu nghe vậy, hơi ngẩn người suy nghĩ, sau đó cảm thán nói:
“Nha đầu kia là người có tình, cũng thông tuệ, chỉ tiếc… Phủ Phượng Dương hầu còn phải dựa vào nha đầu kia, nay Vương phủ đã ở trên đầu sóng ngọn gió, không thể có một chủ mẫu cả ngày xuất đầu lộ diện ra ngoài.”
Thái hậu nói xong, sắc mặt liền có phần ảm đạm:
“Năm đó Thanh nha đầu đã từng nuôi bên cạnh ta, nó tuổi trẻ mất sớm, chỉ để lại một khuê nữ mới vài tuổi đầu như vậy, xưa nay con vốn khoan dung nhã nhặn, Tồn Nhi cũng không lo, nếu như có thể, ai gia bằng lòng tác hợp mối hôn sự này…”
Dương công công thấy Thái hậu đau thương, vội vàng cười khuyên nhủ:
“Có Thái hậu nương nương yêu thương, đã là phúc phận lớn nhất của Thẩm tiểu thư, nếu Thái hậu nguyện ý, vậy người hãy giúp Thẩm tiểu thư để tâm đôi chút, trong kinh thành này thiếu gì các quý công tử văn võ toàn tài, còn sợ không thể tìm được mối hôn sự tốt cho Thẩm tiểu thư hay sao? Đến lúc đó Thái hậu lại ra mặt chủ hôn, e rằng chúng khuê tú trong kinh sẽ ghen tị chết mất.”
Thái hậu nghe vậy, lúc này mới gật đầu nhẹ, lẩm bẩm nói:
“Có công tử mấy nhà ai gia nhìn cũng không tệ…”
Nói xong, nghĩ tới việc này không gấp, liền tạm thời để xuống, quay sang nói với Định Bắc vương phi:
“Hôm nay ai gia cũng mệt mỏi rồi, vẫn là câu nói kia, con trở về dặn dò Xung Nhi cho ta, tốt nhất đừng dây dưa vào phủ Uy Viễn hầu, nhìn ý tứ Hoàng thượng, lập Bình vương làm Thái tử chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng Văn thị ta đã thịnh sủng có thừa, đây là thời điểm phải thu liễm, không thể chạm tới những bè phái trong triều.
Con nói Xung Nhi cất ngay cái dã tâm của nó đi, hiện giờ Hoàng thượng đang tuổi tráng niên, từ nay về sau sẽ đối xử với phủ Định Bắc vương ta thế nào còn không biết, bảo nó hành sự cẩn thận, thứ như quyền thế nếu càng nắm chặt trong tay, không biết buông lỏng, trước sau gì cũng trở thành đại họa, đến lúc đó sợ là sẽ giống như lòng bàn tay nắm cát, càng nắm chặt cát càng chảy ra ngoài, lợi bất cập hại.”
Định Bắc vương phi nghe vậy, luôn miệng thưa vâng, đứng dậy cung kính cúi đầu khom người lui ra.
Hoàng hậu nói dạo chơi hoa viên và du hồ, đương nhiên không phải là ở trong nội cung, mà đang nói Lâm viên* Tây uyển phía tây bắc hoàng cung.
*Tương tự với hoa viên, nếu Ngự hoa viên chủ yếu trồng hoa thì Lâm viên là nơi có địa hình chủ yếu là rừng vào nhiều cây thân gỗ.
Tây uyển là Lâm viên lớn nhất hoàng cung, vì Quỳnh Hoa hồ bên trong Tây uyển quay lưng lại với núi Hàm Chương, có núi non hùng vĩ cản gió phía sau, cho nên mùa đông khí hậu vẫn rất ấm áp, đường đi càng không bị đóng băng. Quỳnh Hoa hồ cũng là nơi Hoàng thượng thường xuyên mang theo phi tần đến chơi thuyền du ngoạn.
Tuệ An ra khỏi cung Thừa Ninh thì đi tìm đám người Văn Cảnh Tâm, nghe nói chúng tiểu thư đều đã ra hồ trước, nàng liền đi theo tiểu cung nữ dẫn đường, cũng vội vã đuổi về phía Quỳnh Hoa hồ trong Tây uyển.
Kiến trúc Tây uyển xa hoa rực rỡ, cách xây dựng đình đài rất khác biệt, hành lang quanh co khúc chiết, lúc Tuệ An đi ngang, không ngừng gặp được những nhóm quý phu nhân đang cùng nhau dạo chơi hoa viên, trên mặt ai nấy đều tươi cười thoải mái.
Lúc Tuệ An đến Quỳnh Hoa hồ, đã thấy trên mặt hồ thuyền hoa xen kẽ, trong hồ sóng biếc mênh mông, ánh lên bóng dáng mạn thuyền chạm trổ hoa văn rồng phượng, cùng với hòn non bộ vây quanh, kiến trúc chằng chịt, tuy là mùa đông nhưng cũng có một phen tình thơ ý họa.
Tuệ An ở phía xa đã nghe được thanh âm các cô nương cười vui từ mặt hồ truyền tới, lúc nàng đến, có một thuyền hoa vẫn dừng lại bên hồ, mấy người Văn Cảnh Tâm và Nhiếp Sương Sương đang ở trong thuyền hoa, nhìn thấy Tuệ An đi đến thì vẫy tay với nàng.
Tuệ An cũng cười giơ giơ tay, lên thuyền hoa, thấy Tôn Tâm Từ cũng ở trên con thuyền này, đang ngồi một mình ở góc thuyền hoa ngẩn người, mắt nhìn về phía xa xăm không biết đang nghĩ gì.
Có lẽ các cô nương đều ngồi trong những con thuyền trước, trên thuyền hoa này cũng không có nhiều người, không đến hai mươi cô nương, đang tốp năm tốp ba vây quanh một chỗ ngắm cảnh, Tôn Tâm Từ cô đơn ngồi ở chỗ kia, nhìn nhưng lại vô cùng đáng thương.
Tuệ An liếc qua một cái liền dời mắt, tiến đến chỗ đám người Nhiếp Sương Sương cùng nhau nói chuyện.
Đợi thuyền hoa ra hồ, Văn Cảnh Tâm mới ghé sát vào tai Tuệ An, nhỏ giọng buôn chuyện:
“Hoàng thượng và chúng đại thần công tử cũng tới hoa viên dạo chơi, vừa rồi khi nghe mấy vị hoàng tử và các công tử đang ở trên Cẩm đảo thưởng mai nấu rượu, không ít thuyền hoa liền vội vàng ngoặt lái, đi về bên đó.
Bọn ta không thích đi với họ, nghe Cửu công chúa nói phong cảnh Tâm đảo bên kia cũng rất đẹp, mùa hè còn có thể ngắm hoa sen nở rộ, vô cùng vui mắt, nay mặc dù không được ngắm sen, thế nhưng đình đài lầu các trên Tâm đảo, tất cả đều đặc biệt mỹ lệ, thạch động muôn màu muôn vẻ, chúng ta đang hướng tới Tâm đảo đây.”
Tuệ An cũng không muốn Cẩm đảo góp vui gì cả, nghe vậy liền sảng khoái cười một tiếng, gật đầu đồng ý.
Trong lòng lại thầm nghĩ, sao bây giờ Tôn Tâm Từ lại yên ổn như vậy, không theo sang Cẩm đảo bên kia, thật sự kỳ lạ. Chẳng lẽ vừa rồi mất mặt, cũng biết phải che đậy rồi?
Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, nàng vừa gây ra chuyện ầm ĩ như thế, lại chen chân chạy sang Cẩm đảo, còn không phải càng bị người chỉ trỏ, lời đồn đãi cùng càng truyền nhanh hơn sao, khó trách sẽ co người ngồi ở chỗ này, hình như nàng thông minh hơn thì phải.
Tuệ An mải ngẫm nghĩ, thuyền hoa đã đến hồ nhỏ đầy lá sen bên cạnh một hòn đảo, Tuệ An đang nhìn phong cảnh trên đảo, lại nghe Tôn Tâm Từ vẫn liên tục ngồi ở chỗ kia đột nhiên đau đớn rên rỉ một tiếng đứng dậy lao ra khoang thuyền, nhào vào mũi thuyền không ngừng nôn mửa, tất cả mọi người cũng đồng thời nhìn về phía nàng.
Tuệ An hơi giật mình, nhăn mi, thấy nàng không giống giả vờ, đành phải qua đó quan tâm Tôn Tâm Từ một chút.
Nàng nhấc váy leo lên mũi thuyền, thấy các vị tiểu thư đứng ở khoang thuyền đang nhìn mình, liền đỡ lấy tay Tôn Tâm Từ, nhíu mày nói:
“Nhị muội, muội làm sao vậy?”
Tôn Tâm Từ được Tuệ An đỡ lên, lại ngả người dựa hẳn vào nàng, mặt mày tái nhợt, thở hổn hển nói:
“Không biết, Đại tỷ, muội khó chịu lắm, tỷ… Tỷ đỡ muội ở chỗ này hít thở không khí một chút có được không?”
Tuệ An thấy trên đầu nàng đều nổi lên một tầng mồ hôi, làn da trắng bệch, không khỏi trầm giọng nói:
“Nếu đã không thoải mái, nên vào bên trong nghỉ ngơi, ta gọi cung nhân quay thuyền đưa muội lên bờ, tin chắc mọi người sẽ không trách móc.”
Tôn Tâm Từ lại khẽ cao giọng, nói:
“Muội không sao, ở bên trong muội không thở được, đứng đây hít thở chút không khí thì tốt rồi, làm sao có thể bởi vì một mình Tiểu Từ mà bắt thuyền hoa quay đầu cho được, mất hết hứng thú của mọi người.
Muội biết hôm nay muội gây họa, liên lụy Đại tỷ, khiến Đại tỷ khó chịu, nhưng Tiểu Từ thật sự không phải cố ý, Đại tỷ bồi muội một chút thôi, có được không, Tiểu Từ mệt quá…”
Tuệ An thấy nàng hai mắt ửng hồng, sụt sịt khóc lên, theo tiềm thức nhận ra chuyện này chắc chắn có vấn đề, nhưng Tôn Tâm Từ đã nói đến như vậy, không phải nàng muốn cự tuyệt là được, Tuệ An đành phải quay đầu, nói với mấy người Văn Cảnh Tâm vẫn đứng ở mạn thuyền:
“Ta ở đây chăm sóc nàng, có lẽ trong khoang thuyền đốt hơi nhiều than, nàng không thở được.”
Mấy người nghe vậy, ân cần hỏi thăm đôi câu liền lại quay về khoang thuyền, Tuệ An khẽ dùng sức nắm chặt cánh tay đỡ Tôn Tâm Từ, lạnh lùng nói:
“Ngươi lại muốn làm gì?”
Tôn Tâm Từ thấy Tuệ An như thế nhưng lại nở nụ cười, ghé tai nàng nhẹ giọng nói:
“Đại tỷ, có phải tỷ đang tự hỏi sao ta không chết luôn đi hay không? Ha ha, tỷ nói xem, giữa ngày đông chí lạnh nhất năm, nếu ngã xuống hồ, chỉ sợ không khác gì tự tìm đường chết.
Đại tỷ, nếu ta nói ta có thể vu oan tỷ đẩy ta xuống hồ mà không một ai nghi ngờ, tỷ có tin không?”
Nàng nói xong liền hét lớn một tiếng:
“Đại tỷ, tỷ đừng giận mà!”
Vừa nói nàng vừa đẩy Tuệ An ra, lùi về phía sau một bước, chân giẫm lên mảnh gỗ cuối mạn thuyền, mắt thấy sắp sửa rơi vào trong hồ.
Nàng nói cực nhanh, Tuệ An còn chưa nhận ra, người nàng đã lui tới cạnh thuyền, nghiêng người ngã xuống hồ.
Tôn Tâm Từ nói không sai, lúc này nàng hét một câu như vậy, nếu như tiếp theo lại rơi xuống nước, chỉ sợ không ai dám nghĩ Tôn Tâm Từ cược cả mạng sống để hãm hại mình.
Tuệ An giật mình cả kinh, hiện nay tình cảnh của nàng mới khá hơn đôi chút, nếu lại đeo trên lưng tội danh sát hại thứ muội, thì tất cả những việc nàng làm lúc trước đều trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hơn nữa nàng nhìn ánh mắt quyết tuyệt* của Tôn Tâm Từ, dường như thật sự có ý tìm chết, nàng ta chết hay không chẳng sao, nhưng nàng còn muốn lấy cái mạng tiện của mình đổi lấy thanh danh cả đời nàng, vậy thì nhất định không được!
*Viết tắt của hai từ quyết tâm và tuyệt đối.
“Muội muội cẩn thận!”
Cho nên Tuệ An thấy nàng định ngã vào trong nước, lập tức cả kinh, gấp rút hô to một tiếng, đưa tay kéo nàng lại.
Ai ngờ nàng vừa mới chạm vào tay Tôn Tâm Từ, Tôn Tâm Từ liền đảo khách thành chủ, lật người đẩy nàng xuống dưới.
Vốn Tuệ An đang trong cơn kích động, dùng lực cũng mạnh, nay bị đẩy, dưới chân mất thăng bằng, lì sau hơn ba bước, hụt chân ‘ào’ một tiếng liền rơi xuống hồ.
“Nhanh, có ai không! Hu hu, tỷ tỷ ta rơi xuống nước rồi!”
Dường như là ngay lập tức, Tôn Tâm Từ liền ngã xuống mạn thuyền, lớn tiếng khóc hô.
Tuệ An vừa rơi xuống nước, toàn thân run rẩy lạnh cóng đến nỗi hàm răng va vào nhau cầm cập, mặc dù nàng biết bơi, nhưng trên người đang mang lễ phục rườm rà, lại bị quần áo mùa đông thấm nước vừa trầm vừa nặng đè lên người, cho dù ra sức đá đạp lung tung cũng càng ngày càng chìm dần xuống nước.
Đám người Văn Cảnh Tâm lao ra khỏi khoang thuyền đã thấy Tuệ An chậm rãi chìm xuống, mọi người nhất thời hoảng loạn hô to kêu cứu.
Tuệ An chìm vào trong nước thì cực kỳ lo lắng, nhưng chỉ có thể nỗ lực nhịn thở, dùng sức kéo hết trang sức trên đầu ra. May mắn hôm nay nàng chọn kiểu ăn mặc đơn giản, trên đầu chỉ cài mấy chiếc trâm vàng quý giá, sau khi tháo ra liền cảm thấy người nhẹ đi không ít.
Trong lòng nàng không khỏi vui mừng, lại giơ tay tháo tiếp dây lưng bên hông, vừa dùng sức cởi bỏ dây lưng vừa bơi lên mặt nước, thế nhưng thuyền hoa đúng lúc đang đi qua một ao sen, lá sen mọc thành bụi, rễ sen thi nhau quấn lấy chân nàng, tình cảnh kiểu này càng thêm nguy kịch.
Tuệ An lo lắng y phục bị quấn không dứt ra được, đến lúc đó không khí trong miệng cũng hết, chỉ có thể chờ chết, cho nên liền bỏ qua dây lưng kéo không ra, cố gắng bơi về phía bờ.
Cũng may nàng mới từ cung Thừa Ninh đi đến Tây uyển, ngoại trừ một thân mồ hôi, trên người đã hoạt động ít nhiều, nên không đến mức bị nước lạnh thấu xương đông cứng cả người, Tuệ An giãy giụa nổi lên mặt nước, chỉ kịp nhìn thấy thuyền hoa phía xa, lại bị áo bông nặng trịch kéo xuống.
Tuệ An hít sâu một hơi, đầu óc thanh tỉnh không ít, nàng biết nơi này cách thuyền hoa không xa, nàng vừa rơi vào nước nhất định sẽ có cung nhân nhảy xuống cứu giúp, lúc này nói không chừng còn đang ngụp lặn trên mặt nước tìm nàng.
Cho nên trong lòng Tuệ An trấn tĩnh hơn rất nhiều, lúc qua cơn luống cuống rất nhanh liền cởi bỏ dây lưng, nàng thuận thế vứt luôn áo ngoài vào áo trong đã ngấm đầy nước, thân thể chợt nhẹ, lập tức được dòng nước đẩy lên.
Nàng vừa mới ló đầu ra, thấy một thái giám bơi về phía mình, một phen lăn qua lăn lại, Tuệ An sớm đã mất sạch sức lực, thấy thái giám kia bơi tới thì thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ người này vừa đến gần, không nói hai lời liền túm lấy nàng dìm đầu xuống nước, Tuệ An lập tức biến sắc, trong lòng hốt hoảng.
Người này không phải tới cứu mình!
Nhưng cũng không thể nào là người bị Tôn Tâm Từ mua chuộc đến lấy mạng mình, Tôn Tâm Từ còn chưa có bản lĩnh lớn như vậy!
Tuệ An không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng sống chết trước mắt chẳng cho phép nàng suy nghĩ thêm.
Nàng vươn tay túm lấy tóc tên thái giám kia, cũng dìm đầu hắn xuống nước, ai ngờ đúng lúc này thái giám kia lại buông lỏng cánh tay cầm lấy tay nàng, Tuệ An không biết hắn muốn làm gì, chỉ có thể đánh đòn phủ đầu, đạp mạnh một cước vào bụng hắn, theo lực đẩy bơi về phía bờ.
Vừa rồi nàng đã tốn quá nhiều khí lực, trong lúc nguy cấp chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh phi thường, sải tay bơi thoăn thoắt, thoáng cái đã đến sát bờ Tâm đảo, Tuệ An vui mừng khôn xiết, quay đầu lại không thấy thái giám kia đâu.
Chỉ có điều nàng bơi loạn một phen, đã sớm không thấy bóng dáng thuyền hoa nữa, thậm chí xung quanh ngay cả nửa điểm tiếng người cũng không có.
Bên bờ Tâm đảo rải rác những là hòn non bộ, Tuệ An nghĩ thân ảnh của thái giám kia bị núi đá chắn lại, cũng không tìm hiểu thêm, vội vàng trèo lên bờ, nếu không ra khỏi mặt nước ngay, nàng chẳng chết đuối thì cũng chết rét!
Nàng đoán chừng mấy người Văn Cảnh Tâm đang ở trên bờ bên kia tìm mình, chỉ không biết mình đã bơi ra xa mà thôi.
Chỗ này mặc dù không nghe thấy tiếng người nhưng tất nhiên là một mặt nào đó của Tâm đảo, nhưng kỳ lạ ở chỗ, nếu như có người muốn lấy mạng nàng, liệu nàng có thể lên bờ dễ dàng thế không?
Nào ngờ Tuệ An đang mải ngẫm nghĩ, đã thấy một vị công tử tuổi tầm hai ba hai tư, mặc trường bào xanh ngọc, bên hông đeo đai lưng bằng gấm đen tuyền, từ núi đá bên kia chạy tới, nhìn thấy mặt nàng thì vui mừng, bước xuống nước đi về phía nàng.
Nếu không có một màn vừa rồi, Tuệ An tất nhiên sẽ nghĩ người này là tới cứu mình, nhưng trải qua chuyện khi nãy, nàng thật sự không dám xem thường, gấp rút dốc một tia khí lực cuối cùng bơi đi.
Công tử kia thấy vậy vội nói:
“Ta là Nhị công tử nhà Án sát* Tống gia, Tống Quang Đình, tới cứu tiểu thư.”
*Là chức quan chuyên phụ trách việc dùng hình, thuộc hàng lục phẩm.
Tuệ An sớm đã dùng hết khí lực, nghe vậy thấy hắn không giống nói dối, hơn nữa người này nhìn qua vô cùng khỏe mạnh, nàng có muốn chạy chưa chắc đã chạy thoát, Tuệ An chỉ có thể ra sức nổi lên mặt nước chờ người nọ tới cứu.
Rất nhanh Tống Quang Đình đã bơi đến bên cạnh, hắn quả thật làm như lời nói, mang Tuệ An lên bờ.
Hiện giờ trên người Tuệ An chỉ còn một chiếc áo đơn, mặc dù lên bờ nhưng vẫn chưa tính thoát hiểm, nếu để cho người ngoài nhìn thấy nàng bộ dáng như vậy ở cùng một chỗ với công tử Tống gia, thì danh dự của nàng cũng mất sạch, có muốn gả cho Tống Quang Đình còn phải xem người ta đã lập gia đình chưa, có nguyện ý cưới nàng hay không.
Chỉ là nay chuyện đã như vậy, Tuệ An không thể không tiếp nhận sự thật, nghĩ phải nhanh chóng tránh đi, tìm một chỗ thay xiêm y trước.
Đương nhiên, nếu vị công tử Tống gia này bằng lòng giữ kín chuyện này mới là tốt nhất.
Cho nên Tuệ An vừa lên bờ, còn chưa kịp thở một hơi, liền run rẩy ôm thân thể nhìn về phía Tống Quang Đình, nói:
“Có thể xin công tử rời đi trước hay không? Đại ân hôm nay ngày sau tiểu nữ nhất định hậu tạ.”
Ai ngờ nàng nói xong, Tống Quang Đình kia lại cười một tiếng:
“Thẩm tiểu thư không phải hoảng sợ, ngày mai bản công tử sẽ nhờ gia mẫu đến Hầu phủ cầu hôn.”
Nếu là lòng tốt cứu người, lúc này không nên nói những lời như thế!
Từ đầu Tuệ An đã cảm thấy Tống Quang Đình có chút kỳ quái, bất luận là sự xuất hiện của hắn, hay là lòng nhiệt tình chẳng quản mùa đông giá rét nhảy xuống cứu nàng, đến giờ phút này không những không tránh còn có cố ý dính lấy nàng, đều giống như có người phía sau điều khiển.
“Chuyện này chúng ta nói sau.”
Trong lòng Tuệ An khẽ chuyển, chẳng quan tâm quần áo nhếch nhác, bỗng nhiên đứng dậy bỏ lại một câu chạy về phía đại điện.
Nàng vừa nâng chân, Tống Quang Đình liền có phản ứng, lập tức bắt lấy cánh tay kéo nàng vào ngực.
Tuệ An cả kinh, trong lòng cái gì cũng hiểu!
Chuyện hôm nay là có người trăm phương ngàn kế muốn hủy danh dự nàng, muốn nàng không thể không gả cho Tống Quang Đình!
“Muốn chạy ư, hình như không kịp rồi!”
Tống Quang Đình kéo Tuệ An vào trong ngực, cười khẩy một tiếng, đưa tay định chạm tới vạt áo nàng.
Tuệ An kinh hãi, cũng không phải sợ người dám làm gì nàng, mà là nếu y phục bị hắn giật ra, chỉ sợ nàng chẳng còn đường sống!
Nàng cũng không dám lớn tiếng kêu la, chỉ có thể dốc toàn lực liều mạng giãy giụa, dùng miệng ngoạm chặt bắp tay phải của Tống Quang Đình, nhấc chân đạp vào địa phương giữa hai chân hắn.
Tống Quang Đình không ngờ Tuệ An sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, trải qua một loạt nguy hiểm vẫn còn khí lực phản kháng, không đề phòng liền bị nàng đạp trúng cái ở giữa.
Hắn hét thảm một tiếng, buông lỏng Tuệ An, hai chân Tuệ An như nhũn ra, vội vàng chạy về phía trước.
Vừa chạy hai bước lại bị hắn níu lấy, thoáng cái liền ngã nhào trên mặt đất, còn chưa đứng lên thì Tống Quang Đình đã đè cả người xuống, sắc mặt dữ tợn đưa tay xé áo nàng.
Tuệ An đã mất bao nhiêu sức lực, trên người bị đông lạnh đến nỗi tím bầm, tay chân cứng ngắc, sớm chỉ còn là nỏ mạnh hết đà, chỉ dựa vào sự chịu đựng cuối cùng không cho phép mình té xỉu ở đây, nay bị Tống Quang Đình đè ép, toàn thân đều phát run, càng không thể điều khiển tay chân theo ý mình, cứng ngắc không thôi.
Trơ mắt nhìn Tống Quang Đình bắt được vạt áo nàng, ‘roạt’ một tiếng liền xé rách áo đơn, Tuệ An trợn to hai mắt, đột nhiên cảm thấy nỗi sợ hãi, bất đắc dĩ và tuyệt vọng đan xen kéo tới!
Kiếp trước nàng gả lầm cho Lý Vân Sưởng, nếm những tổn thương đau đớn nhất, nay được trọng sinh, vừa mới buông xuôi chấp niệm trong lòng, nghĩ sống một cuộc sống của riêng mình, nỗ lực thay đổi kết cục tương lai.
Hiện giờ tình cảnh nàng đã càng ngày càng tốt, nếu như danh dự lại bị hủy dưới tay tên Tống Quang Đình không biết ở đâu chui ra này, nàng có muốn lấy chồng hay không cũng không phải do mình quyết định.
Không, nàng không thể ngồi im nhận mệnh như thế được!
Vất vả lắm nàng mới đi được tới hôm nay, nàng không thể để cuộc sống của mình lại bị hủy trong tay nam tử, tuyệt đối không!
Hôm nay chính là cá chết lưới rách, nàng nhất quyết không làm cho kẻ đứng sau thực hiện được âm mưu!
Tuệ An nghĩ vậy, không biết từ đâu sinh ra sức lực, đưa tay bóp chặt cổ Tống Quang Đình, nàng một bên ra sức bóp, một bên nâng chân kẹp lại Tống Quang Đình, giữ hai cánh tay của hắn gắt gao sau lưng hắn, cứ như vậy treo ngược trên người hắn.
Động tác của nàng cực kỳ đột ngột, hơn nữa Tống Quang Đình vẫn coi thường nàng chỉ là một nữ tử, nhất thời bị Tuệ An khống chế, hai mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm Tuệ An, nhưng có nhìn thế nào thì hai tay hắn cũng không rút ra được.
Có lẽ là Tuệ An chọc giận hắn, hoặc có lẽ hắn không thở nổi, Tống Quang Đình cố nâng mình lên, đập mạnh người Tuệ An xuống mặt đất.
Tuệ An bị đau, lại sống chết không chịu buông tay, hai chân càng quấn chặt lấy hắn.
Khuôn mặt Tống Quang Đình vì thiếu không khí mà đỏ bừng, hắn bò dậy mang theo Tuệ An đập thẳng vào hòn non bộ, sau lưng Tuệ An đụng vào núi đá bén nhọn, đau đến nỗi toàn thân run rẩy, nhưng vẫn một mực bám lấy hắn, cắn răng liều mạng siết chặt hai tay.
Đầu óc Tống Quang Đình càng ngày càng trống rỗng, bất đắc dĩ làm sao cũng không giật tay ra được, chỉ có thể hết lần này đến lần khác đập người Tuệ An vào núi đá.
Hắn đập được hai cái liền hết dưỡng khí trong miệng, hô hấp quá mức khó khăn, đầu óc tức thì tối sầm, hai mắt trợn ngược, lăn đùng trên mặt đất.
Tuệ An cũng ngã xuống theo, lúc người chạm đất còn nghe thấy một tiếng thét kinh hãi:
“Trái ớt nhỏ!”
Tuệ An nghe tiếng nhìn qua, đã thấy Quan Nguyên Hạc và Tiền Nhã Khanh một trước một sau chạy tới bên này, nàng nhìn hai người, buồn bã cười một tiếng.
Đợi món ngon được mang lên, Thái hậu chỉ động đũa hai cái liền kêu mệt mỏi, vịn tay Dương công công đứng lên, mọi người cũng loạt xoạt đứng dậy hành lễ đưa tiễn.
Tuy có chuyện bức tranh thêu của Tôn Tâm Từ làm yến hội mất vui, nhưng hôm nay Bình vương và Khương Hồng Ngọc đều được Hoàng thượng khen ngợi, Thôi Hoàng hậu xuân phong đắc ý*, vô cùng hào hứng, liên tiếp mời rượu chúng mệnh phụ trong điện, có nàng chủ động đi trước, không khí cung yến mới tốt lên đôi chút.
*Xuân phong đắc ý: là một câu thơ trong bài Đăng khoa hậu (Sau khi thi đỗ) của Mạnh Giao đời Đường – ngọn gió xuân mát rượi – ý chỉ sau khi đạt được thành tựu trong công việc hay cuộc sống thì có cảm giác đắc ý, hả hê.
Tôn Tâm Từ bị xấu mặt, từ nãy đến giờ vẫn liên tục co người ngồi im một chỗ, hận không thể lập tức biến mất trong điện, Tuệ An mặc kệ nàng, tâm tình sung sướng tránh không được động đũa nhiều hơn mấy lần, khóe môi cũng tươi cười đầy phấn khởi.
Nàng đang ăn vui vẻ, Tôn Tâm Từ lại đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ tràn đầy oán độc và phẫn hận, gằn giọng nói:
“Là ngươi! Là ngươi, ngươi đã sớm biết Thái hậu sẽ tham dự cung yến, là ngươi ngồi im chờ nhìn ta mất mặt, có đúng hay không?”
Tuệ An nhìn nàng trợn trừng đôi mắt vằn lên tia máu, dáng vẻ điên cuồng, liền nhíu mày lạnh lùng nói:
“Ngươi nổi điên cũng phải xem tình huống rồi hãy nổi điên, làm trò cười cho người còn chưa đủ sao!”
Tôn Tâm Từ nghe vậy, chẳng biết tại sao lại bị khuôn mặt lạnh lùng của Tuệ An dọa cho run rẩy một cái, nước mắt ầng ậc tuôn rơi, nhưng nàng cũng biết không thể để người khác chú ý tới mình, liền nức nở cúi đầu.
Tuệ An thấy có người liếc về bên này, lập tức hòa hoãn sắc mặt, chậm rãi nghiêng người, ghé tai Tôn Tâm Từ, cười nói:
“Trong cung mở tiệc ăn mừng, muội muội lại khóc lóc không thôi, Nhị muội muốn chết cũng đừng kéo theo ta, cuộc đời của ta vẫn còn đẹp lắm!”
Thân thể Tôn Tâm Từ khẽ run, cắn răng nuốt nước mắt vào trong, Tuệ An nhìn khuôn mặt đầy vẻ đáng thương của nàng, cực kỳ chướng mắt, lại ngẩng đầu thưởng thức món ngon trên bàn.
Đợi ăn uống xong xuôi, Thôi Hoàng hậu mới cười nói:
“Hôm nay khó có được một hồi thịnh yến, bản cung nghĩ ở trong điện này cũng không thú vị, mọi người có thể tùy ý đi lại, muốn du hồ đã có thuyền hoa chờ sẵn, muốn dạo chơi hoa viên thì dạo chơi hoa viên. Khí trời bên ngoài cũng rất tốt, trong Ngự hoa viên có vài chỗ vô cùng phù hợp để ngắm cảnh đây.”
Nói xong, nàng phân phó Đoan Ninh công chúa ở lại chiếu cố các vị tiểu thư, liền ra khỏi đại điện.
Thấy Thôi Hoàng hậu đứng dậy, chúng phu nhân tiểu thư cũng cười rộ đứng lên, một số người còn vây quanh Thôi Hoàng hậu, cười nói đi ra Ngự hoa viên.
Tuệ An đặc biệt để ý, thấy làm bạn bên cạnh Thôi Hoàng hậu đều là những phu nhân trong tộc, ngoài ra còn có Đỗ Mỹ Tình đi bên tay phải Thôi Hoàng hậu, Đoan Ninh công chúa và Khương Hồng Ngọc nối gót theo sau, Tuệ An liếc nhìn Tôn Tâm Từ một cái, đã thấy nàng đang uất ức nhìn xoáy vào bóng lưng đám người Khương Hồng Ngọc, vẻ mặt thâm trầm đầy oán hận.
Nếu là đích nữ, xảy ra chuyện mất mặt như vậy, dựa vào thế lực trong nhà cũng chưa chắc không có cơ hội trở mình, nhưng Tôn Tâm Từ là thứ nữ, Tôn Hi Tường đối nàng cưng chiều có hạn, hôm nay lại mất sạch thanh danh, cuộc sống sau này nhất định bi thảm không ai bằng.
Cho dù tình cảm tỷ muội của hai người Đỗ Mỹ Tình và Đỗ Mỹ Kha có sâu sắc đến đâu, thì Đỗ Mỹ Tình cũng sẽ không đồng ý tiếp tục để Khương Hồng Ngọc thân thiết với Tôn Tâm Từ, dù sao hiện tại tiếng tăm của Khương Hồng Ngọc đang trên đà tiến tới, nếu bị Tôn Tâm Từ liên lụy, chỉ sợ vị Bình vương phi tương lai này chưa vào cửa đã thất sủng.
So sánh với nữ nhi của mình, quan hệ tỷ muội căn bản không đáng nhắc tới, hiện tại Đỗ Mỹ Tình không lãng quên mẹ con Tôn Tâm Từ mới là lạ.
Tuệ An nghĩ vậy, cũng lười để ý Tôn Tâm Từ, đứng dậy ra khỏi đại điện, nhưng lại đi về phía cung Thừa Ninh của Thái hậu.
Đợi đến cung Thừa Ninh, tiểu cung nữ đưa Tuệ An đến thiên điện chờ, một lát sau, Dương công công cầm phất trần tươi cười mà tới.
Dương công công và Lưu cô cô đều là người hầu tâm phúc bên cạnh Thái hậu, Tuệ An thấy ông tiến đến, gấp rút đứng lên thi lễ, Dương công công liền cười nói:
“Thái hậu biết Thẩm tiểu thư sẽ ghé qua, nên phân phó lão nô chờ ở đây.”
Tuệ An nghe vậy vội hỏi:
“Không biết thân thể Thái hậu còn khó chịu hay không?”
Dương công công thấy Tuệ An lo lắng hỏi thăm, biểu cảm trên mặt càng thêm ôn hòa, cười nói:
“Thái hậu nói, Mao nương tử* mà Thẩm tiểu thư dâng lên, nhìn tuy hơi xấu xí, nhưng rất có tác dụng. Chúng nô tài đã đem hạt của nó đưa cho bên Ngự hoa viên, chuẩn bị mùa xuân sang năm gieo trồng xung quanh cung Thừa Ninh, nghĩ chắc sẽ giúp bệnh tình Thái hậu nương nương thuyên giảm ít nhiều.
Thân thể Thái hậu tốt lắm, hiện đã nằm xuống nghỉ ngơi, không thể triệu kiến Thẩm tiểu thư, còn phân phó nô tài truyền lời cho tiểu thư, nói tiểu thư đừng lo lắng.”
*Tên một loài cây.
Tuệ An nghe vậy, vui vẻ mà cười, nói:
“Vậy ta yên tâm rồi, ta đây cáo lui, công công tạm dừng bước.”
Đợi Tuệ An ra khỏi cung Thừa Ninh, quay đầu nhìn về phía tẩm cung Thái hậu, thỏa mãn thở phào một tiếng.
Hôm nay chuyện Tôn Tâm Từ làm ra bức tranh thêu mạo phạm Thái hậu, suy cho cùng là nàng thiết kế, chuyện này không nói đến nếu Thái hậu biết rõ sẽ vô cùng thất vọng về nàng, ngay cả bản thân Tuệ An cũng không muốn vì mưu hại kẻ thù mà tổn thương người thật lòng quan tâm chăm sóc mình.
Thực ra hôm qua nàng đã dâng lên một loài thực vật cho Dương công công, tên gọi Mao nương tử, là A Trúc trùng hợp có được từ một nhân sĩ chuyên lang bạt giang hồ tứ hải, mặc dù vẻ ngoài cực kỳ xấu xí, nhưng quả của nó lại có tác dụng hút những thứ như tro bụi, phấn hoa.
Tuệ An biết Thái hậu có được vật này, cung yến hôm nay, Dương công công nhất định sẽ để Thái hậu mang mấy hạt Mao nương tử bên người, cho nên mới dám nghĩ ra kế sách kia hãm hại Tôn Tâm Từ, giờ nghe nói thân thể Thái hậu rất tốt, nàng mới tính thật sự yên lòng.
***
Cung Thừa Ninh.
Thái hậu nằm trên nhuyễn tháp, đang đắp chăn bông dày dặn nói chuyện cùng Định Bắc vương phi:
“Ai gia thấy vị tiểu thư nhà Vĩnh Ninh hầu cũng không tệ, tướng mạo xinh đẹp, dịu dàng hiền thục, tài ba hơn người, nhưng cũng không kiêu căng ngạo mạn, ngược lại còn thông minh chững chạc, rất xứng đôi với Tồn Nhi.”
Định Bắc vương phi nghe vậy gấp rút gật đầu, nói:
“Hôn sự của Tồn Nhi còn phải xin người làm chủ, người ánh mắt tinh tường, nói cô nương nhà nào tốt tất nhiên không sai, thần phụ đều nghe theo Thái hậu.”
Thái hậu nghe vậy, khẽ gật đầu, nói:
“Ai gia nhìn tốt thì đã sao, nay chẳng bằng xưa, thân thể ai gia ngày càng lụn bại, không chừng một ngày nào đó nhắm mắt lại liền không mở ra nữa.”
Bà thấy Định Bắc vương phi muốn nói, giơ tay ngăn nàng:
“Cả đời ai gia coi như đã hưởng hết vinh quang tôn quý, chết cũng sẽ chết, duy nhất không yên tâm chính là Vương phủ. Ai gia vừa đi, Vương phủ liền không người dựa dẫm, từ thời Thánh tổ đến nay, Văn gia ta vẫn luôn thịnh vượng, giờ lại là Vương gia duy nhất khác họ vua trong Đại Huy, cây to đón gió, ai gia chỉ sợ mình chân trước vừa đi, chân sau Hoàng thượng sẽ chèn ép phủ Định Bắc vương tới cùng.
Mắt thấy Tồn Nhi sắp qua nhược quán, tấu chương thỉnh phong Thế tử đã được trình lên, sớm muộn gì phủ Định Bắc vương cũng phải dựa vào nó chống đỡ, thê tử của nó dĩ nhiên không thể qua loa.
Mặc dù hiện tại Vĩnh Ninh hầu tuổi đã lớn, nhưng thân thể còn cường tráng lắm, ai gia thấy sống thêm hai mươi năm nữa cũng chẳng thành vấn đề. Vĩnh Ninh hầu là một trong tám đại mãnh tướng duy nhất còn sót lại từng theo Thánh tổ nam chinh bắc chiến, kể cả khi binh quyền Hầu phủ sớm đã thu về dưới tay Hoàng thượng, nhưng quân uy của ông già đó không đùa được đâu! Chưa tính ông ta lại một lòng trung thành tận tụy với Hoàng thượng, dốc sức phò tá Hoàng thượng đăng cơ năm đó.
Chỉ có điều Vĩnh Ninh hầu con nối dòng đơn bạc, nhìn qua tưởng chừng suy yếu đến nơi, nhưng đối với phủ Định Bắc vương ta lại là chuyện tốt. Tồn Nhi cưới tiểu thư nhà Vĩnh Ninh hầu, Vương phủ cũng coi như có thêm một trợ lực, mà lại không khiến Hoàng Thượng nghi kỵ.
Ai gia chỉ mong Hoàng thượng có thể nhớ tới phần tình cảm với ai gia, sau khi ai gia nhắm mắt xuôi tay có thể khoan dung độ lượng với Vương phủ ta một chút.”
Định Bắc vương phi nghe vậy, đang muốn nói chuyện, đã thấy Dương công công tiến đến, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, Thái hậu nhìn ông hỏi:
“Đứa bé kia đi rồi?”
Dương công công vội nói:
“Thẩm tiểu thư nghe nói thân thể Thái hậu rất tốt, đã nằm xuống nghỉ ngơi, lại dặn dò lão nô vài câu về cách chăm sóc Mao nương tử, hồi lâu mới đi.”
Thái hậu nghe vậy, mặt mỉm cười ôn hòa, gật đầu nhẹ, nói:
“Đứa bé này trưởng thành thật rồi, là người có lòng.”
Định Bắc vương phi nghe vậy, cũng cười một tiếng, ánh mắt hơi lóe, lại nói:
“Thẩm tiểu thư và Tam nha đầu vẫn luôn thân thiết, thường đến Vương phủ chơi, mẫu thân cũng cực kỳ thích nàng, mỗi lần đều gọi tới trước mặt hỏi han đôi câu, Tồn Nhi cũng hay qua chỗ mẫu thân hàn huyên cùng mọi người.”
Thái hậu nghe vậy, hơi ngẩn người suy nghĩ, sau đó cảm thán nói:
“Nha đầu kia là người có tình, cũng thông tuệ, chỉ tiếc… Phủ Phượng Dương hầu còn phải dựa vào nha đầu kia, nay Vương phủ đã ở trên đầu sóng ngọn gió, không thể có một chủ mẫu cả ngày xuất đầu lộ diện ra ngoài.”
Thái hậu nói xong, sắc mặt liền có phần ảm đạm:
“Năm đó Thanh nha đầu đã từng nuôi bên cạnh ta, nó tuổi trẻ mất sớm, chỉ để lại một khuê nữ mới vài tuổi đầu như vậy, xưa nay con vốn khoan dung nhã nhặn, Tồn Nhi cũng không lo, nếu như có thể, ai gia bằng lòng tác hợp mối hôn sự này…”
Dương công công thấy Thái hậu đau thương, vội vàng cười khuyên nhủ:
“Có Thái hậu nương nương yêu thương, đã là phúc phận lớn nhất của Thẩm tiểu thư, nếu Thái hậu nguyện ý, vậy người hãy giúp Thẩm tiểu thư để tâm đôi chút, trong kinh thành này thiếu gì các quý công tử văn võ toàn tài, còn sợ không thể tìm được mối hôn sự tốt cho Thẩm tiểu thư hay sao? Đến lúc đó Thái hậu lại ra mặt chủ hôn, e rằng chúng khuê tú trong kinh sẽ ghen tị chết mất.”
Thái hậu nghe vậy, lúc này mới gật đầu nhẹ, lẩm bẩm nói:
“Có công tử mấy nhà ai gia nhìn cũng không tệ…”
Nói xong, nghĩ tới việc này không gấp, liền tạm thời để xuống, quay sang nói với Định Bắc vương phi:
“Hôm nay ai gia cũng mệt mỏi rồi, vẫn là câu nói kia, con trở về dặn dò Xung Nhi cho ta, tốt nhất đừng dây dưa vào phủ Uy Viễn hầu, nhìn ý tứ Hoàng thượng, lập Bình vương làm Thái tử chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng Văn thị ta đã thịnh sủng có thừa, đây là thời điểm phải thu liễm, không thể chạm tới những bè phái trong triều.
Con nói Xung Nhi cất ngay cái dã tâm của nó đi, hiện giờ Hoàng thượng đang tuổi tráng niên, từ nay về sau sẽ đối xử với phủ Định Bắc vương ta thế nào còn không biết, bảo nó hành sự cẩn thận, thứ như quyền thế nếu càng nắm chặt trong tay, không biết buông lỏng, trước sau gì cũng trở thành đại họa, đến lúc đó sợ là sẽ giống như lòng bàn tay nắm cát, càng nắm chặt cát càng chảy ra ngoài, lợi bất cập hại.”
Định Bắc vương phi nghe vậy, luôn miệng thưa vâng, đứng dậy cung kính cúi đầu khom người lui ra.
Hoàng hậu nói dạo chơi hoa viên và du hồ, đương nhiên không phải là ở trong nội cung, mà đang nói Lâm viên* Tây uyển phía tây bắc hoàng cung.
*Tương tự với hoa viên, nếu Ngự hoa viên chủ yếu trồng hoa thì Lâm viên là nơi có địa hình chủ yếu là rừng vào nhiều cây thân gỗ.
Tây uyển là Lâm viên lớn nhất hoàng cung, vì Quỳnh Hoa hồ bên trong Tây uyển quay lưng lại với núi Hàm Chương, có núi non hùng vĩ cản gió phía sau, cho nên mùa đông khí hậu vẫn rất ấm áp, đường đi càng không bị đóng băng. Quỳnh Hoa hồ cũng là nơi Hoàng thượng thường xuyên mang theo phi tần đến chơi thuyền du ngoạn.
Tuệ An ra khỏi cung Thừa Ninh thì đi tìm đám người Văn Cảnh Tâm, nghe nói chúng tiểu thư đều đã ra hồ trước, nàng liền đi theo tiểu cung nữ dẫn đường, cũng vội vã đuổi về phía Quỳnh Hoa hồ trong Tây uyển.
Kiến trúc Tây uyển xa hoa rực rỡ, cách xây dựng đình đài rất khác biệt, hành lang quanh co khúc chiết, lúc Tuệ An đi ngang, không ngừng gặp được những nhóm quý phu nhân đang cùng nhau dạo chơi hoa viên, trên mặt ai nấy đều tươi cười thoải mái.
Lúc Tuệ An đến Quỳnh Hoa hồ, đã thấy trên mặt hồ thuyền hoa xen kẽ, trong hồ sóng biếc mênh mông, ánh lên bóng dáng mạn thuyền chạm trổ hoa văn rồng phượng, cùng với hòn non bộ vây quanh, kiến trúc chằng chịt, tuy là mùa đông nhưng cũng có một phen tình thơ ý họa.
Tuệ An ở phía xa đã nghe được thanh âm các cô nương cười vui từ mặt hồ truyền tới, lúc nàng đến, có một thuyền hoa vẫn dừng lại bên hồ, mấy người Văn Cảnh Tâm và Nhiếp Sương Sương đang ở trong thuyền hoa, nhìn thấy Tuệ An đi đến thì vẫy tay với nàng.
Tuệ An cũng cười giơ giơ tay, lên thuyền hoa, thấy Tôn Tâm Từ cũng ở trên con thuyền này, đang ngồi một mình ở góc thuyền hoa ngẩn người, mắt nhìn về phía xa xăm không biết đang nghĩ gì.
Có lẽ các cô nương đều ngồi trong những con thuyền trước, trên thuyền hoa này cũng không có nhiều người, không đến hai mươi cô nương, đang tốp năm tốp ba vây quanh một chỗ ngắm cảnh, Tôn Tâm Từ cô đơn ngồi ở chỗ kia, nhìn nhưng lại vô cùng đáng thương.
Tuệ An liếc qua một cái liền dời mắt, tiến đến chỗ đám người Nhiếp Sương Sương cùng nhau nói chuyện.
Đợi thuyền hoa ra hồ, Văn Cảnh Tâm mới ghé sát vào tai Tuệ An, nhỏ giọng buôn chuyện:
“Hoàng thượng và chúng đại thần công tử cũng tới hoa viên dạo chơi, vừa rồi khi nghe mấy vị hoàng tử và các công tử đang ở trên Cẩm đảo thưởng mai nấu rượu, không ít thuyền hoa liền vội vàng ngoặt lái, đi về bên đó.
Bọn ta không thích đi với họ, nghe Cửu công chúa nói phong cảnh Tâm đảo bên kia cũng rất đẹp, mùa hè còn có thể ngắm hoa sen nở rộ, vô cùng vui mắt, nay mặc dù không được ngắm sen, thế nhưng đình đài lầu các trên Tâm đảo, tất cả đều đặc biệt mỹ lệ, thạch động muôn màu muôn vẻ, chúng ta đang hướng tới Tâm đảo đây.”
Tuệ An cũng không muốn Cẩm đảo góp vui gì cả, nghe vậy liền sảng khoái cười một tiếng, gật đầu đồng ý.
Trong lòng lại thầm nghĩ, sao bây giờ Tôn Tâm Từ lại yên ổn như vậy, không theo sang Cẩm đảo bên kia, thật sự kỳ lạ. Chẳng lẽ vừa rồi mất mặt, cũng biết phải che đậy rồi?
Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, nàng vừa gây ra chuyện ầm ĩ như thế, lại chen chân chạy sang Cẩm đảo, còn không phải càng bị người chỉ trỏ, lời đồn đãi cùng càng truyền nhanh hơn sao, khó trách sẽ co người ngồi ở chỗ này, hình như nàng thông minh hơn thì phải.
Tuệ An mải ngẫm nghĩ, thuyền hoa đã đến hồ nhỏ đầy lá sen bên cạnh một hòn đảo, Tuệ An đang nhìn phong cảnh trên đảo, lại nghe Tôn Tâm Từ vẫn liên tục ngồi ở chỗ kia đột nhiên đau đớn rên rỉ một tiếng đứng dậy lao ra khoang thuyền, nhào vào mũi thuyền không ngừng nôn mửa, tất cả mọi người cũng đồng thời nhìn về phía nàng.
Tuệ An hơi giật mình, nhăn mi, thấy nàng không giống giả vờ, đành phải qua đó quan tâm Tôn Tâm Từ một chút.
Nàng nhấc váy leo lên mũi thuyền, thấy các vị tiểu thư đứng ở khoang thuyền đang nhìn mình, liền đỡ lấy tay Tôn Tâm Từ, nhíu mày nói:
“Nhị muội, muội làm sao vậy?”
Tôn Tâm Từ được Tuệ An đỡ lên, lại ngả người dựa hẳn vào nàng, mặt mày tái nhợt, thở hổn hển nói:
“Không biết, Đại tỷ, muội khó chịu lắm, tỷ… Tỷ đỡ muội ở chỗ này hít thở không khí một chút có được không?”
Tuệ An thấy trên đầu nàng đều nổi lên một tầng mồ hôi, làn da trắng bệch, không khỏi trầm giọng nói:
“Nếu đã không thoải mái, nên vào bên trong nghỉ ngơi, ta gọi cung nhân quay thuyền đưa muội lên bờ, tin chắc mọi người sẽ không trách móc.”
Tôn Tâm Từ lại khẽ cao giọng, nói:
“Muội không sao, ở bên trong muội không thở được, đứng đây hít thở chút không khí thì tốt rồi, làm sao có thể bởi vì một mình Tiểu Từ mà bắt thuyền hoa quay đầu cho được, mất hết hứng thú của mọi người.
Muội biết hôm nay muội gây họa, liên lụy Đại tỷ, khiến Đại tỷ khó chịu, nhưng Tiểu Từ thật sự không phải cố ý, Đại tỷ bồi muội một chút thôi, có được không, Tiểu Từ mệt quá…”
Tuệ An thấy nàng hai mắt ửng hồng, sụt sịt khóc lên, theo tiềm thức nhận ra chuyện này chắc chắn có vấn đề, nhưng Tôn Tâm Từ đã nói đến như vậy, không phải nàng muốn cự tuyệt là được, Tuệ An đành phải quay đầu, nói với mấy người Văn Cảnh Tâm vẫn đứng ở mạn thuyền:
“Ta ở đây chăm sóc nàng, có lẽ trong khoang thuyền đốt hơi nhiều than, nàng không thở được.”
Mấy người nghe vậy, ân cần hỏi thăm đôi câu liền lại quay về khoang thuyền, Tuệ An khẽ dùng sức nắm chặt cánh tay đỡ Tôn Tâm Từ, lạnh lùng nói:
“Ngươi lại muốn làm gì?”
Tôn Tâm Từ thấy Tuệ An như thế nhưng lại nở nụ cười, ghé tai nàng nhẹ giọng nói:
“Đại tỷ, có phải tỷ đang tự hỏi sao ta không chết luôn đi hay không? Ha ha, tỷ nói xem, giữa ngày đông chí lạnh nhất năm, nếu ngã xuống hồ, chỉ sợ không khác gì tự tìm đường chết.
Đại tỷ, nếu ta nói ta có thể vu oan tỷ đẩy ta xuống hồ mà không một ai nghi ngờ, tỷ có tin không?”
Nàng nói xong liền hét lớn một tiếng:
“Đại tỷ, tỷ đừng giận mà!”
Vừa nói nàng vừa đẩy Tuệ An ra, lùi về phía sau một bước, chân giẫm lên mảnh gỗ cuối mạn thuyền, mắt thấy sắp sửa rơi vào trong hồ.
Nàng nói cực nhanh, Tuệ An còn chưa nhận ra, người nàng đã lui tới cạnh thuyền, nghiêng người ngã xuống hồ.
Tôn Tâm Từ nói không sai, lúc này nàng hét một câu như vậy, nếu như tiếp theo lại rơi xuống nước, chỉ sợ không ai dám nghĩ Tôn Tâm Từ cược cả mạng sống để hãm hại mình.
Tuệ An giật mình cả kinh, hiện nay tình cảnh của nàng mới khá hơn đôi chút, nếu lại đeo trên lưng tội danh sát hại thứ muội, thì tất cả những việc nàng làm lúc trước đều trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hơn nữa nàng nhìn ánh mắt quyết tuyệt* của Tôn Tâm Từ, dường như thật sự có ý tìm chết, nàng ta chết hay không chẳng sao, nhưng nàng còn muốn lấy cái mạng tiện của mình đổi lấy thanh danh cả đời nàng, vậy thì nhất định không được!
*Viết tắt của hai từ quyết tâm và tuyệt đối.
“Muội muội cẩn thận!”
Cho nên Tuệ An thấy nàng định ngã vào trong nước, lập tức cả kinh, gấp rút hô to một tiếng, đưa tay kéo nàng lại.
Ai ngờ nàng vừa mới chạm vào tay Tôn Tâm Từ, Tôn Tâm Từ liền đảo khách thành chủ, lật người đẩy nàng xuống dưới.
Vốn Tuệ An đang trong cơn kích động, dùng lực cũng mạnh, nay bị đẩy, dưới chân mất thăng bằng, lì sau hơn ba bước, hụt chân ‘ào’ một tiếng liền rơi xuống hồ.
“Nhanh, có ai không! Hu hu, tỷ tỷ ta rơi xuống nước rồi!”
Dường như là ngay lập tức, Tôn Tâm Từ liền ngã xuống mạn thuyền, lớn tiếng khóc hô.
Tuệ An vừa rơi xuống nước, toàn thân run rẩy lạnh cóng đến nỗi hàm răng va vào nhau cầm cập, mặc dù nàng biết bơi, nhưng trên người đang mang lễ phục rườm rà, lại bị quần áo mùa đông thấm nước vừa trầm vừa nặng đè lên người, cho dù ra sức đá đạp lung tung cũng càng ngày càng chìm dần xuống nước.
Đám người Văn Cảnh Tâm lao ra khỏi khoang thuyền đã thấy Tuệ An chậm rãi chìm xuống, mọi người nhất thời hoảng loạn hô to kêu cứu.
Tuệ An chìm vào trong nước thì cực kỳ lo lắng, nhưng chỉ có thể nỗ lực nhịn thở, dùng sức kéo hết trang sức trên đầu ra. May mắn hôm nay nàng chọn kiểu ăn mặc đơn giản, trên đầu chỉ cài mấy chiếc trâm vàng quý giá, sau khi tháo ra liền cảm thấy người nhẹ đi không ít.
Trong lòng nàng không khỏi vui mừng, lại giơ tay tháo tiếp dây lưng bên hông, vừa dùng sức cởi bỏ dây lưng vừa bơi lên mặt nước, thế nhưng thuyền hoa đúng lúc đang đi qua một ao sen, lá sen mọc thành bụi, rễ sen thi nhau quấn lấy chân nàng, tình cảnh kiểu này càng thêm nguy kịch.
Tuệ An lo lắng y phục bị quấn không dứt ra được, đến lúc đó không khí trong miệng cũng hết, chỉ có thể chờ chết, cho nên liền bỏ qua dây lưng kéo không ra, cố gắng bơi về phía bờ.
Cũng may nàng mới từ cung Thừa Ninh đi đến Tây uyển, ngoại trừ một thân mồ hôi, trên người đã hoạt động ít nhiều, nên không đến mức bị nước lạnh thấu xương đông cứng cả người, Tuệ An giãy giụa nổi lên mặt nước, chỉ kịp nhìn thấy thuyền hoa phía xa, lại bị áo bông nặng trịch kéo xuống.
Tuệ An hít sâu một hơi, đầu óc thanh tỉnh không ít, nàng biết nơi này cách thuyền hoa không xa, nàng vừa rơi vào nước nhất định sẽ có cung nhân nhảy xuống cứu giúp, lúc này nói không chừng còn đang ngụp lặn trên mặt nước tìm nàng.
Cho nên trong lòng Tuệ An trấn tĩnh hơn rất nhiều, lúc qua cơn luống cuống rất nhanh liền cởi bỏ dây lưng, nàng thuận thế vứt luôn áo ngoài vào áo trong đã ngấm đầy nước, thân thể chợt nhẹ, lập tức được dòng nước đẩy lên.
Nàng vừa mới ló đầu ra, thấy một thái giám bơi về phía mình, một phen lăn qua lăn lại, Tuệ An sớm đã mất sạch sức lực, thấy thái giám kia bơi tới thì thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ người này vừa đến gần, không nói hai lời liền túm lấy nàng dìm đầu xuống nước, Tuệ An lập tức biến sắc, trong lòng hốt hoảng.
Người này không phải tới cứu mình!
Nhưng cũng không thể nào là người bị Tôn Tâm Từ mua chuộc đến lấy mạng mình, Tôn Tâm Từ còn chưa có bản lĩnh lớn như vậy!
Tuệ An không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng sống chết trước mắt chẳng cho phép nàng suy nghĩ thêm.
Nàng vươn tay túm lấy tóc tên thái giám kia, cũng dìm đầu hắn xuống nước, ai ngờ đúng lúc này thái giám kia lại buông lỏng cánh tay cầm lấy tay nàng, Tuệ An không biết hắn muốn làm gì, chỉ có thể đánh đòn phủ đầu, đạp mạnh một cước vào bụng hắn, theo lực đẩy bơi về phía bờ.
Vừa rồi nàng đã tốn quá nhiều khí lực, trong lúc nguy cấp chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh phi thường, sải tay bơi thoăn thoắt, thoáng cái đã đến sát bờ Tâm đảo, Tuệ An vui mừng khôn xiết, quay đầu lại không thấy thái giám kia đâu.
Chỉ có điều nàng bơi loạn một phen, đã sớm không thấy bóng dáng thuyền hoa nữa, thậm chí xung quanh ngay cả nửa điểm tiếng người cũng không có.
Bên bờ Tâm đảo rải rác những là hòn non bộ, Tuệ An nghĩ thân ảnh của thái giám kia bị núi đá chắn lại, cũng không tìm hiểu thêm, vội vàng trèo lên bờ, nếu không ra khỏi mặt nước ngay, nàng chẳng chết đuối thì cũng chết rét!
Nàng đoán chừng mấy người Văn Cảnh Tâm đang ở trên bờ bên kia tìm mình, chỉ không biết mình đã bơi ra xa mà thôi.
Chỗ này mặc dù không nghe thấy tiếng người nhưng tất nhiên là một mặt nào đó của Tâm đảo, nhưng kỳ lạ ở chỗ, nếu như có người muốn lấy mạng nàng, liệu nàng có thể lên bờ dễ dàng thế không?
Nào ngờ Tuệ An đang mải ngẫm nghĩ, đã thấy một vị công tử tuổi tầm hai ba hai tư, mặc trường bào xanh ngọc, bên hông đeo đai lưng bằng gấm đen tuyền, từ núi đá bên kia chạy tới, nhìn thấy mặt nàng thì vui mừng, bước xuống nước đi về phía nàng.
Nếu không có một màn vừa rồi, Tuệ An tất nhiên sẽ nghĩ người này là tới cứu mình, nhưng trải qua chuyện khi nãy, nàng thật sự không dám xem thường, gấp rút dốc một tia khí lực cuối cùng bơi đi.
Công tử kia thấy vậy vội nói:
“Ta là Nhị công tử nhà Án sát* Tống gia, Tống Quang Đình, tới cứu tiểu thư.”
*Là chức quan chuyên phụ trách việc dùng hình, thuộc hàng lục phẩm.
Tuệ An sớm đã dùng hết khí lực, nghe vậy thấy hắn không giống nói dối, hơn nữa người này nhìn qua vô cùng khỏe mạnh, nàng có muốn chạy chưa chắc đã chạy thoát, Tuệ An chỉ có thể ra sức nổi lên mặt nước chờ người nọ tới cứu.
Rất nhanh Tống Quang Đình đã bơi đến bên cạnh, hắn quả thật làm như lời nói, mang Tuệ An lên bờ.
Hiện giờ trên người Tuệ An chỉ còn một chiếc áo đơn, mặc dù lên bờ nhưng vẫn chưa tính thoát hiểm, nếu để cho người ngoài nhìn thấy nàng bộ dáng như vậy ở cùng một chỗ với công tử Tống gia, thì danh dự của nàng cũng mất sạch, có muốn gả cho Tống Quang Đình còn phải xem người ta đã lập gia đình chưa, có nguyện ý cưới nàng hay không.
Chỉ là nay chuyện đã như vậy, Tuệ An không thể không tiếp nhận sự thật, nghĩ phải nhanh chóng tránh đi, tìm một chỗ thay xiêm y trước.
Đương nhiên, nếu vị công tử Tống gia này bằng lòng giữ kín chuyện này mới là tốt nhất.
Cho nên Tuệ An vừa lên bờ, còn chưa kịp thở một hơi, liền run rẩy ôm thân thể nhìn về phía Tống Quang Đình, nói:
“Có thể xin công tử rời đi trước hay không? Đại ân hôm nay ngày sau tiểu nữ nhất định hậu tạ.”
Ai ngờ nàng nói xong, Tống Quang Đình kia lại cười một tiếng:
“Thẩm tiểu thư không phải hoảng sợ, ngày mai bản công tử sẽ nhờ gia mẫu đến Hầu phủ cầu hôn.”
Nếu là lòng tốt cứu người, lúc này không nên nói những lời như thế!
Từ đầu Tuệ An đã cảm thấy Tống Quang Đình có chút kỳ quái, bất luận là sự xuất hiện của hắn, hay là lòng nhiệt tình chẳng quản mùa đông giá rét nhảy xuống cứu nàng, đến giờ phút này không những không tránh còn có cố ý dính lấy nàng, đều giống như có người phía sau điều khiển.
“Chuyện này chúng ta nói sau.”
Trong lòng Tuệ An khẽ chuyển, chẳng quan tâm quần áo nhếch nhác, bỗng nhiên đứng dậy bỏ lại một câu chạy về phía đại điện.
Nàng vừa nâng chân, Tống Quang Đình liền có phản ứng, lập tức bắt lấy cánh tay kéo nàng vào ngực.
Tuệ An cả kinh, trong lòng cái gì cũng hiểu!
Chuyện hôm nay là có người trăm phương ngàn kế muốn hủy danh dự nàng, muốn nàng không thể không gả cho Tống Quang Đình!
“Muốn chạy ư, hình như không kịp rồi!”
Tống Quang Đình kéo Tuệ An vào trong ngực, cười khẩy một tiếng, đưa tay định chạm tới vạt áo nàng.
Tuệ An kinh hãi, cũng không phải sợ người dám làm gì nàng, mà là nếu y phục bị hắn giật ra, chỉ sợ nàng chẳng còn đường sống!
Nàng cũng không dám lớn tiếng kêu la, chỉ có thể dốc toàn lực liều mạng giãy giụa, dùng miệng ngoạm chặt bắp tay phải của Tống Quang Đình, nhấc chân đạp vào địa phương giữa hai chân hắn.
Tống Quang Đình không ngờ Tuệ An sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, trải qua một loạt nguy hiểm vẫn còn khí lực phản kháng, không đề phòng liền bị nàng đạp trúng cái ở giữa.
Hắn hét thảm một tiếng, buông lỏng Tuệ An, hai chân Tuệ An như nhũn ra, vội vàng chạy về phía trước.
Vừa chạy hai bước lại bị hắn níu lấy, thoáng cái liền ngã nhào trên mặt đất, còn chưa đứng lên thì Tống Quang Đình đã đè cả người xuống, sắc mặt dữ tợn đưa tay xé áo nàng.
Tuệ An đã mất bao nhiêu sức lực, trên người bị đông lạnh đến nỗi tím bầm, tay chân cứng ngắc, sớm chỉ còn là nỏ mạnh hết đà, chỉ dựa vào sự chịu đựng cuối cùng không cho phép mình té xỉu ở đây, nay bị Tống Quang Đình đè ép, toàn thân đều phát run, càng không thể điều khiển tay chân theo ý mình, cứng ngắc không thôi.
Trơ mắt nhìn Tống Quang Đình bắt được vạt áo nàng, ‘roạt’ một tiếng liền xé rách áo đơn, Tuệ An trợn to hai mắt, đột nhiên cảm thấy nỗi sợ hãi, bất đắc dĩ và tuyệt vọng đan xen kéo tới!
Kiếp trước nàng gả lầm cho Lý Vân Sưởng, nếm những tổn thương đau đớn nhất, nay được trọng sinh, vừa mới buông xuôi chấp niệm trong lòng, nghĩ sống một cuộc sống của riêng mình, nỗ lực thay đổi kết cục tương lai.
Hiện giờ tình cảnh nàng đã càng ngày càng tốt, nếu như danh dự lại bị hủy dưới tay tên Tống Quang Đình không biết ở đâu chui ra này, nàng có muốn lấy chồng hay không cũng không phải do mình quyết định.
Không, nàng không thể ngồi im nhận mệnh như thế được!
Vất vả lắm nàng mới đi được tới hôm nay, nàng không thể để cuộc sống của mình lại bị hủy trong tay nam tử, tuyệt đối không!
Hôm nay chính là cá chết lưới rách, nàng nhất quyết không làm cho kẻ đứng sau thực hiện được âm mưu!
Tuệ An nghĩ vậy, không biết từ đâu sinh ra sức lực, đưa tay bóp chặt cổ Tống Quang Đình, nàng một bên ra sức bóp, một bên nâng chân kẹp lại Tống Quang Đình, giữ hai cánh tay của hắn gắt gao sau lưng hắn, cứ như vậy treo ngược trên người hắn.
Động tác của nàng cực kỳ đột ngột, hơn nữa Tống Quang Đình vẫn coi thường nàng chỉ là một nữ tử, nhất thời bị Tuệ An khống chế, hai mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm Tuệ An, nhưng có nhìn thế nào thì hai tay hắn cũng không rút ra được.
Có lẽ là Tuệ An chọc giận hắn, hoặc có lẽ hắn không thở nổi, Tống Quang Đình cố nâng mình lên, đập mạnh người Tuệ An xuống mặt đất.
Tuệ An bị đau, lại sống chết không chịu buông tay, hai chân càng quấn chặt lấy hắn.
Khuôn mặt Tống Quang Đình vì thiếu không khí mà đỏ bừng, hắn bò dậy mang theo Tuệ An đập thẳng vào hòn non bộ, sau lưng Tuệ An đụng vào núi đá bén nhọn, đau đến nỗi toàn thân run rẩy, nhưng vẫn một mực bám lấy hắn, cắn răng liều mạng siết chặt hai tay.
Đầu óc Tống Quang Đình càng ngày càng trống rỗng, bất đắc dĩ làm sao cũng không giật tay ra được, chỉ có thể hết lần này đến lần khác đập người Tuệ An vào núi đá.
Hắn đập được hai cái liền hết dưỡng khí trong miệng, hô hấp quá mức khó khăn, đầu óc tức thì tối sầm, hai mắt trợn ngược, lăn đùng trên mặt đất.
Tuệ An cũng ngã xuống theo, lúc người chạm đất còn nghe thấy một tiếng thét kinh hãi:
“Trái ớt nhỏ!”
Tuệ An nghe tiếng nhìn qua, đã thấy Quan Nguyên Hạc và Tiền Nhã Khanh một trước một sau chạy tới bên này, nàng nhìn hai người, buồn bã cười một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.