Chương 84: Chỉ cần gật đầu, ta cưới nàng!
Tố Tố Tuyết
14/10/2016
Quan Nguyên Hạc và Tiền Nhã Khanh một trước một sau chạy tới,
liền nghe phía xa truyền đến thanh âm ồn ào náo động cùng tiếng bước
chân dồn dập, đang tiến về bên này.
Hai người cả kinh, Quan Nguyên Hạc nói:
“Nơi này đã có ta, đệ đi mời Trưởng công chúa đến Dung Hoa điện.”
Tiền Nhã Khanh cũng biết lúc này nếu không đi kéo dài thời gian, đợi có người đến chỉ sợ chuyện càng không thể khống chế. Hơn nữa chuyện này tất nhiên cần nhờ mẫu thân giải quyết, bọn họ phải mau rời khỏi mới được, nếu không một cô nương như Tuệ An lại đang trong tình cảnh thế này, nam tử bọn họ chưa chắc đã có thể lo liệu chu toàn.
Hắn lại nhìn Tuệ An một cái, sắc mặt trầm xuống, đi nhanh về phía phát ra tiếng người.
Quan Nguyên Hạc quỳ một chân bên cạnh Tuệ An, nhìn nàng trấn an, đẩy ra Tống Quang Đình vẫn đè trên người nàng, ai ngờ hai chân Tuệ An sớm đã cứng đờ, lại gắt gao quấn chặt Tống Quang Đình không buông.
Trong lòng Quan Nguyên Hạc chấn động, y khẽ nhíu mày, nhẹ giọng an ủi:
“Không sao, buông ra được không? Nghe lời.”
Tuệ An nghe vậy, đôi mắt chớp chớp, giật giật chân, thế nhưng hai chân sớm đã không nghe nàng sai bảo, chẳng động đậy chút nào.
Quan Nguyên Hạc thấy vậy, liền nói:
“Đừng sợ, ta giúp cô.”
Nói xong, y nhẹ nhàng chạm tới mắt cá chân Tuệ An, thấy nàng co rụt lại nhưng không kháng cự, tiếp theo liền duỗi tay nắm chặt chân nàng kéo ra, cảm giác được hai cổ chân mảnh khảnh lạnh buốt không khác nào tảng băng trên mái hiên mùa đông, dường như chỉ cần dùng sức một cái sẽ đứt rời, đôi mày vốn đã nhíu lại của y càng thêm nhăn nhó.
Đợi kéo được Tống Quang Đình ra khỏi người Tuệ An, lúc này Quan Nguyên Hạc mới nhìn thấy vạt áo Tuệ An đã bị xé rách, da thịt nàng lộ ra bên ngoài tím bầm cả lên, còn ẩn hiện nhìn thấy mạch máu màu xanh kéo dài đến hai bên bờ vai, chưa nói tới đẹp mắt, thậm chí còn có chút chói mắt khó tả, khiến Quan Nguyên Hạc phải hít sâu một hơi, trong lòng trầm xuống.
Y dời mắt, cởi cáo choàng bao lấy Tuệ An, một tay ôm lấy nàng, một tay túm cổ áo Tống Quang Đình, đi về phía Dung Hoa điện.
Lúc này cũng không biết Tiền Nhã Khanh ra chiêu gì, xa xa ầm ĩ một mảnh, nhưng lại không có người nào tới gần bên này.
Kiến trúc trên đảo thiết kế theo phong cách Lâm viên, đa số là hòn non bộ vây quanh, còn trồng các loại cây như tùng, trúc, bách, rải rác hang động núi đá, thấp thoáng đình đài lầu các, là nơi mà đế vương hậu phi vẫn thường nghỉ ngơi du ngoạn.
Hôm nay Hoàng thượng và Hoàng hậu mang mọi người du vườn, cho nên cung nữ thái giám trên đảo cũng nhiều hơn ngày thường.
Quan Nguyên Hạc mang theo Tuệ An dễ dàng tránh khỏi tầm mắt những cung nhân kia, rất nhanh đã đến Dung Hoa điện tương đối vắng vẻ.
Bởi vì tiền điện là nơi dành cho mọi người nghỉ chân ngắm cảnh, nên y cũng không dám mang Tuệ An qua đó, chỉ đành phải đi tới dãy nhà của người hầu sau điện, may mà lúc này các cung nhân đều đang ở đằng trước bận rộn, nên dãy nhà sau rất yên tĩnh.
Quan Nguyên Hạc tìm bừa một căn phòng cũ nát, vứt Tống Quang Đình sống dở chết dở vào trong, tiện thể đá thêm một cước lên lưng hắn, trực tiếp đá bay người vào trong, đụng phải góc tường chồng chất bàn ghế cũ kỹ, phát ra thanh âm kẽo kẹt, tro bụi tức thì rào rào rơi xuống mặt mũi Tống Quang Đình.
Quan Nguyên Hạc chẳng thèm liếc hắn một cái, ôm Tuệ An vào căn phòng cách đó không xa.
Căn phòng này cũng được coi là sạch sẽ ngăn nắp, y bước đến bên giường, đầu tiên trải rộng chăn bông, sau mới cẩn thận đặt Tuệ An lên giường, bọc kín người nàng trong chăn, nhìn về phía cô bé đáng thương đang run lẩy bẩy trong chăn.
Thấy sắc mặt Tuệ An tái mét, toàn thân cứng đờ không ngừng run rẩy, rõ ràng đã bị nước đá tổn thương, khớp xương tê cứng, y lại càng nhíu mi.
Lại thấy Tuệ An mở choàng đôi mắt, nhìn mình chằm chằm không chớp, có lẽ do quá mức mệt mỏi, hai mắt nàng đã chuyển sang màu đỏ, mấy sợi gân xanh trên trán càng không ngừng nhảy lên, khiến cho người ta nhìn mà hoảng hốt.
Y biết Tuệ An phải chịu đựng những chuyện vừa rồi, chỉ sợ ngay cả y cũng không tin tưởng, nên mới ép buộc bản thân tỉnh táo, trong lòng vốn vì sự đề phòng của nàng sinh ra khó chịu, nhưng đi kèm với cảm giác khó chịu còn có sự thương tiếc và bất đắc dĩ, làm cho y vừa bực bội lại không nỡ nổi cáu. Chỉ đành thở dài một hơi, nói:
“Nhắm mắt lại, nếu ta muốn làm gì cô, cũng không cần mang cô đi qua đi lại phiền phức như thế.”
Đầu óc Tuệ An sớm đã vô cùng mệt mỏi, mơ hồ thấy thân ảnh người trước mắt cứ lắc lư, biến thành từng bóng đen không ngừng lay động.
Nàng liên tục ở trong trạng thái hoảng sợ và khẩn trương, chỉ nhận ra bên cạnh là một nam tử, tuy biết Quan Nguyên Hạc không có ý xấu, y muốn giúp nàng, nhưng nàng vẫn không thể nào buông lỏng thân thể của mình. Hai bên lôi kéo khiến cho bên tai nàng ầm ầm rung động, đầu đau như búa bổ.
Quan Nguyên Hạc vốn không phải người hiền lành, càng không có tính nhẫn nại, từ lúc nãy y đã luân phiên nói lời an ủi, động tác cử chỉ đều cẩn thận dè dặt, bình sinh còn chưa bao giờ đối với bất kỳ người nào như thế.
Hôm nay Tuệ An đã nghe thấy tiếng y lại vẫn không có phản ứng, toàn thân đề phòng, cảnh giác không khác nào y là trộm cướp sơn tặc, Quan Nguyên Hạc hết kiên nhẫn, trầm giọng quát lên:
“Nhắm mắt lại.”
Y vừa nói vừa lấy tay che đi cặp mắt hạnh to tròn của Tuệ An, ép nàng nhắm mắt, khi chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo, lại sợ da thịt nàng bị đông lạnh, khớp xương tê cứng trong thời gian quá dài sẽ tổn thương gân cốt, liền nhẹ giọng nói:
“Cô như vậy càng không được, sẽ đả thương gân cốt, ta cách chăn bông xoa bóp giúp cô. Đừng sợ, cũng đừng lo lắng, chỉ cần coi ta như đại phu là được, ngoan ngoãn một chút.”
Y dứt lời liền đưa tay, cách chăn bông cầm lấy chân Tuệ An, dường như không dám dùng sức, động tác cực kỳ dịu dàng, chẳng biết tại sao, đầu óc Tuệ An vốn có phần hỗn độn thoáng cái liền thanh tỉnh, mở choàng hai mắt.
Không ngờ nàng lại đối diện với một đôi con ngươi đong đầy ý cười và nét trấn an, Tuệ An sửng sốt nhìn thẳng y hồi lâu, sau đó lông mi run rẩy, vô thức chuyển mắt sang nơi khác.
Ánh sáng trong phòng không được tốt lắm, chỉ có một vài tia sáng mong manh xuyên qua khung cửa sổ chiếu tới. Tuệ An vừa chuyển mắt, nhưng lại nhìn thấy một chùm tia sáng vấn vương quanh người Quan Nguyên Hạc, ánh lên hai hàng mày kiếm của y.
Y của hiện tại rất khác biệt, giữa lông mày mang theo nét cười ôn nhu, môi mỏng khẽ cong, một thân mãng bào đen tuyền, ống tay áo có khảm kim tuyến hoa văn tường vân, bên hông đeo đai lưng bạch ngọc, phía trên treo miếng ngọc bội nho nhỏ bằng phỉ thúy.
Khí chất ưu nhã, phong độ bức người, vẫn là y của ngày xưa, nhưng cũng khiến Tuệ An cảm thấy dường như đã không còn giống xưa nữa.
Lúc này tay y đang cách một lớp chăn bông đặt vào đầu gối nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, động tác có vẻ vô cùng tự nhiên, giống như y là người thân thiết nhất của nàng vậy.
Cũng không biết là do y xoa bóp có tác dụng, hay là đầu óc Tuệ An thư giãn không ít, thân thể liền dần dần mềm nhũn.
Cảm nhận được phản ứng của nàng, Quan Nguyên Hạc cũng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu mỉm cười, nói:
“Ngủ đi, cô an toàn rồi, những chuyện khác chờ tỉnh lại tính sau.”
Lần này Tuệ An không phản đối, nhẹ nhàng nhắm mắt, thoáng chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Quan Nguyên Hạc thấy thân thể nàng mặc dù còn hơi run rẩy, nhưng đã khôi phục tri giác, lúc này mới đứng lên, nhìn nàng một cái sải bước ra khỏi phòng.
Lát sau y quay về với một chậu than trong tay, đặt ở dưới giường, có lửa than sưởi ấm, trong phòng ấm áp hơn rất nhiều.
Y đứng trước giường nhìn Tuệ An, thấy vẻ tím tái từ từ tan đi trên khuôn mặt nàng, thay vào đó là một màu đỏ ửng, không khỏi giật mình đưa tay sờ sờ trán nàng, quả nhiên có hơi sốt, sắc mặt y lập tức trầm xuống, nhìn Tuệ An không chớp mắt, lông mày lần nữa nhíu lại.
Y đối với tiểu nha đầu này luôn có cảm giác rất kỳ lạ, không nhịn được chú ý nàng, muốn giúp nàng, y không phải người hay mềm lòng, nhưng hết lần này đến lần khác lại thương xót nàng.
Lúc trước chỉ nghĩ là từ trên người tiểu nha đầu quật cường này, y có thể nhìn thấy mình của nhiều năm trước, nên mới sinh ra vài phần thân cận với nàng.
Thế nhưng hôm nay nhìn nàng buồn bã cười một tiếng, trong nháy mắt y lại cảm thấy không thở nổi, ngay cả chính bản thân y cũng không tại sao lại như thế.
Quan Nguyên Hạc đang nghĩ ngợi, ngoài viện đột nhiên truyện tới một thanh âm nữ tử:
“Người đâu! Trưởng công chúa dạo chơi hoa viên, đến chỗ này muốn uống chén trà nóng, sao ngay cả một người hầu hạ cũng không có?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, biết là Tiền Nhã Khanh đã mời được Trưởng công chúa đến, liền đẩy cửa ra, nha đầu kia nhìn thấy y thì vội vàng chạy tới thi lễ, nói:
“Nô tỳ là Ánh Dung, thiếp thân nha hoàn bên cạnh Trưởng công chúa, thiếu gia chúng tôi đã thưa chuyện cùng Trưởng công chúa, hiện tại Trưởng công chúa đang ở tiền điện, chỗ này hãy giao cho nô tỳ, xin Quan tướng quân rời đi trước.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, đưa mắt đánh giá nha hoàn này, thấy trong tay nàng còn mang theo một bọc đồ nhỏ, bên trong là xiêm y nữ tử, lúc này mới sải bước đi tới căn phòng bên cạnh, khiêng theo Tống Quang Đình, rất nhanh đã biến mất phía sau tiểu viện.
Nha hoàn tên Ánh Dung vào phòng, lật mở chăn bông, thấy Tuệ An đang co ro trong áo choàng của Quan Nguyên Hạc mà run lẩy bẩy, nàng vội rút chiếc áo kia ra.
Nhìn thấy Tuệ An chỉ mặc độc áo đơn, trên y phục màu trắng dính đầy bùn bẩn, còn có cổ áo bị xé rách, lộ ra chiếc yếm đỏ cùng một mảng da thịt, nàng cả kinh há hốc mồm, sửng sốt một chút, liền cuống quít cởi đồ cho Tuệ An, thay bằng bộ xiêm y nàng mang tới.
Nàng nhét áo choàng của Quan Nguyên Hạc vào túi đựng đồ, bước nhanh ra khỏi phòng đi về phía tiền điện, ra khỏi dãy nhà sau thì gặp tiểu nha đầu Thư Song núp ở một chỗ đang dáo dác nhìn quanh, thấy nàng đi tới liền gấp rút chạy ra.
Ánh Dung đem bọc đồ đưa cho nàng, nói:
“Đi trả lại cho Quan tướng quân, đừng để người khác nhìn thấy.”
Tiểu nha đầu gật đầu lia lịa, lại biến mất nhanh như một làn khói.
Ánh Dung chỉnh trang lại đầu tóc, ra vẻ hấp tấp chạy vào tiền điện, nói:
“Trưởng công chúa, vừa rồi nô tỳ đi tìm cung nữ để hầu hạ, tình cợ đụng phải Thẩm tiểu thư phủ Phượng Dương hầu ở phía sau. Thẩm cô nương cát nhân thiên tướng*, sớm đã lên bờ, bởi vì trên người bị ướt, sợ tiền điện có các vị công tử đến nghỉ chân, nên vẫn một mực trú trong phòng hạ nhân, nô tỳ đã hầu hạ Thẩm cô nương nghỉ ngơi, chỉ là thân thể cô nương hình như có phần không ổn, nô tỳ cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể chạy về báo cáo.”
*Người hiền lành được trời phù hộ.
Trong Dung Hoa điện, cung nữ đang dâng trà cho Tĩnh Mẫn Trưởng công chúa. Hòn đảo này mặc dù không nhỏ, nhưng chuyện Tuệ An rơi xuống nước có động tĩnh lớn, bọn cung nữ thái giám trên đảo đều đã nghe qua, thấy lâu như vậy cũng chưa nghe tin cứu người, liền nghĩ vị Thẩm tiểu thư này có lẽ là lành ít dữ nhiều.
Nay nghe nói Tuệ An đã lên bờ, còn núp ở dãy nhà sau, bọn cung nữ hầu hạ trong Dung Hoa điện không khỏi sửng sốt lắng nghe, nên biết Dung Hoa điện cách nơi Thẩm cô nương rơi xuống khá xa, vị Thẩm cô nương này làm sao chạy đến nơi này không biết.
Chẳng qua bọn cung nữ ngẫm lại cũng ngộ ra, chỉ sợ lúc này bên kia hồ đã tụ tập đầy người, Thẩm cô nương rơi xuống nước khó tránh khỏi quần áo lôi thôi nhếch nhác, nàng trốn tới chỗ này cũng là chuyện bình thường.
Vừa rồi các nàng còn truyền tai nhau, nói Thẩm cô nương này rơi xuống nước cho dù có toàn mạng đi lên, e rằng danh tiếng cũng sẽ mất hết, không ngờ vị cô nương này lại là người thông minh tuyệt đỉnh như thế, biết phải tránh đi tai mắt người ngoài, chẳng biết là may mắn hay tự có bản lĩnh đây.
Tĩnh Mẫn Trưởng công chúa nghe vậy, vội đứng lên, nói:
“Đứa trẻ này tất nhiên chịu không ít khổ, dãy nhà sau lại lạnh lẽo như vậy. Nhanh, nhanh chuyển mấy chậu than qua đó. Ánh Mai, ngươi nhanh đến hồ thông báo một tiếng, nói Thẩm tiểu thư đã được bản cung cứu, nói Thái y cho người tới mau.”
Nha hoàn tên Ánh Mai thưa vâng mà đi, Tĩnh Mẫn Trưởng công chúa lại nói:
“Ánh Dung dẫn đường, ta đi nhìn đứa trẻ kia một chút.”
Ánh Dung vội vàng tiến lên phía trước, đỡ tay bà, đi về phía nhà sau, vừa đi vừa lại ghé sát tai bà thì thầm vài tiếng.
Tĩnh Mẫn Trưởng công chúa nghe vậy, bước chân hơi chậm lại, sắc mặt khẽ biến, sau đó mới trầm ngâm một tiếng, bước nhanh vào tiểu viện.
Lại nói Tiền Nhã Khanh chạy đến bên hồ, thấy một tiểu thái giám dẫn theo một toán người muốn chạy về phía Tuệ An và Quan Nguyên Hạc, hắn trưng ra khuôn mặt tươi cười, hưng phấn vọt tới, đúng lúc đứng ở giữa con đường mòn với hai bên là núi giả vây quanh, khẽ dựa lưng vào một vách núi giả, lưu manh giơ chân đặt lên núi giả bên kia, chặn lối đi kín không một kẽ hở, vuốt cằm nói:
“Ha ha, làm gì vậy? Hấp ta hấp tấp đi đâu, có trò vui gì à, nói ra để bản Hầu gia biết với nào. Không nói thì đừng hòng ai đi được.”
Đám người Văn Cảnh Tâm nhìn thấy Tuệ An chìm xuống, ban đầu còn thấy thấp thoáng bóng nàng, về sau lại nửa ngày cũng không có động tĩnh, bọn thái giám tìm trên mặt nước vẫn không thể tìm thấy nàng, trong lòng mọi người không khỏi trầm xuống.
Văn Cảnh Tâm, Nhiếp Sương Sương vài vị tiểu thư ngày thường luôn giao hảo với Tuệ An mặt mày trắng bệch, hai mắt đỏ hoe, đang lúc tuyệt vọng thì nghe một tên thái giám nói nhìn thấy Tuệ An, mọi người mới rối rít đuổi về phía này, ai ngờ lại bị Tiền Nhã Khanh cản đường.
Văn Cảnh Tâm đang muốn chạy lên đạp thẳng vào chân Tiền Nhã Khanh, lại có thái giám trả lời:
“Là Thẩm tiểu thư của phủ Phượng Dương hầu rơi xuống nước, Tiểu Hà Tử nói hắn nhìn thấy Thẩm tiểu thư bơi về phía bên kia, bọn nô tài đang đi cứu người, xin Hầu gia thương xót, nhường nhường cho chúng nô tài, việc cứu người không thể chậm trễ.”
Tiền Nhã Khanh cũng không tránh ra, hai mắt tỏa sáng mà nói:
“Rơi xuống nước? Chậc chậc, đang ngày đông chí, đúng là sống chết khó nói, đương nhiên phải nhanh chóng cứu người rồi. Rơi xuống nước ở chỗ nào?”
Thái giám thấy hắn nói đông nói tây một hồi vẫn không cho đi, đã gấp đến nỗi chẳng biết làm sao, vội vàng chỉ vào chiếc thuyền hoa cách đó không xa, thưa:
“Bên kia ạ.”
Tiền Nhã Khanh nghe vậy, tức thì biến sắc, nói:
“Nếu là rơi ở đó, các ngươi chạy qua bên này làm gì, còn không nhanh tìm bên kia.”
Hôm đó ở Tiên Hạc lâu Tiền Nhã Khanh bị Tuệ An hất cho một mặt đầy rượu, việc này chưa quá một ngày đã truyền khắp kinh thành, Văn Cảnh Tâm cũng nghe nói, nay gặp Tiền Nhã Khanh cứ thao thao bất tuyệt quyết không để các nàng đi qua, chỉ nghĩ hắn cố ý báo thù, Văn Cảnh Tâm tức mà sắc mặt đỏ lên, xông lên nói:
“Ngài mau tránh ra, An nương mà có mệnh hệ gì, ta sẽ không để yên cho ngài đâu.”
Nàng nói xong, dậm chân đầy tức tối, hốc mắt ửng hồng.
Tiền Nhã Khanh thấy vậy, trong lòng thầm mắng Quan Nguyên Hạc đúng là đồ cơ hội, huynh ta lưu lại làm anh hùng cứu mỹ nhân, còn bắt mình ra mặt cho người trút giận, điên hơn nữa chính là, mình dĩ nhiên lại răm rắp nghe lời huynh ta.
Tức thì tức nhưng trên mặt hắn vẫn không hề thay đổi, tỏ vẻ vô tội nói:
“Ta đây cũng là vì muốn tốt cho Thẩm tiểu thư, nàng rơi xuống nước ở bên kia, làm sao có thể bơi tới bờ bên này, dưới nước còn lạnh hơn băng, Thẩm tiểu thư cũng không phải kẻ ngốc. Còn nữa, ta từ bên kia đi đến, sao lại không nhìn thấy bóng người? Tên thái giám này rõ ràng là đang nói hươu nói vượn, không chừng có ý đồ gì đây, các vị tiểu thư tin hắn thật sao?”
Hắn nói xong, hai mắt nhíu lại, kéo thái giám kia về phía trước, âm trầm nói:
“Là ngươi nói nhìn thấy Thẩm tiểu thư? Nếu đã nhìn thấy, sao không trực tiếp cứu người? Ngươi có ý đồ gì?”
Mọi người nghe vậy cũng cảm thấy kinh ngạc, vừa rồi bọn họ hơi nôn nóng, vừa nghe thái giám này bơi lên bờ nói trông thấy Tuệ An ở bên kia, này liền gấp rút chạy sang, giờ ngẫm lại cũng vô lý thật, nếu như nhìn thấy người, phản ứng đầu tiên không phải nên bơi đến cứu hay sao, còn lật đật bơi lên bờ để làm gì?
Thái giám kia chính là người vừa giằng co với Tuệ An dưới nước, lúc Tiền Nhã Khanh chặn đường hắn đã sợ làm hỏng kế hoạch, ai ngờ Tiền Nhã Khanh còn chất vấn khiến hắn á khẩu không trả lời được, chỉ có thể bày ra vẻ mặt oan uổng luôn miệng nói:
“Hầu gia, quả thật nô tài nhìn thấy Thẩm tiểu thư, ngài mau tránh ra trước đi!”
Hắn còn chưa dứt lời, Tiền Nhã Khanh liền tung một đấm vào bụng hắn, đánh cho tiểu thái giám phải lùi về phía sau ba bốn bước, ngã ầm xuống đất:
“Tránh, tránh cái con khỉ, ngươi không muốn xuống nước nên giở trò lừa bịp mọi người chứ gì, đừng tưởng rằng có thể qua mắt được bản Hầu!”
Động tác của Tiền Nhã Khanh quá mức đột ngột, thấy thái giám kia bị đánh, chúng tiểu thư cũng rối rít lùi về phía sau.
Trải qua một phen náo loạn, Tiền Nhã Khanh đoán chừng Quan Nguyên Hạc đã mang Tuệ An rời đi, nhớ còn phải đi mời mẫu thân, liền nghiêng đầu nói:
“Không thú vị, nửa ngày cũng không tìm được người, ai biết sẽ vớt lên cái gì. Trái tim mỏng manh của bản Hầu làm sao chịu nổi cảnh tượng khủng khiếp đó, đi đi, các ngươi thích tìm chỗ nào thì cứ việc tìm, bản Hầu không quan tâm.”
Nói xong lại nghênh ngang rời đi, khiến mọi người nhìn mà sững sờ.
Trong lòng Tôn Tâm Từ thì lại vui mừng khấp khởi, nàng ước gì Tuệ An vĩnh viễn ngủ say trong nước luôn ấy chứ.
Vừa nghe tiểu thái giám nói nhìn thấy Tuệ An, nàng còn thất vọng một hồi, thấy Tiền Nhã Khanh chặn đường lại nghĩ là ý trời, trải qua lần trì hoãn này, cho dù Thẩm Tuệ An không chết đuối cũng phải chết rét, trong lòng thật sự vô cùng sảng khoái, nhưng trên mặt lại bi thương rơi nước mắt, lẽo đẽo đi theo mọi người tìm người.
Mọi người tìm hồi lâu cũng không tìm được Tuệ An, tính thời gian Tuệ An rơi xuống nước đã gần nửa canh giờ, phần lớn đã nhận định Tuệ An hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Có mấy tiểu thư đã sụt sịt khóc lên, ngay cả Tạ Vân Chi cũng nắm tay Nhiếp Sương Sương, đỏ mắt nói:
“Không ngờ lại xảy ra chuyện thế này, Thẩm muội muội cởi mở chân thành, ta rất thích nàng, làm sao có thể…
Hừ, vừa rồi Thẩm muội muội và Nhị cô nương kia rõ ràng đã xảy ra tranh chấp, ta thấy không chừng là Nhị cô nương kia cố ý đẩy Thẩm muội muội xuống nước!”
Thanh âm của Tạ Vân Chi không nhỏ, mọi người nghe vậy, các cô nương ban nãy có mặt trên thuyền hoa đều giật mình, ánh mắt nhìn về phía Tôn Tâm Từ càng tràn đầy hoài nghi cùng khinh bỉ.
“Cũng đúng, vừa rồi ta nghe Thẩm tiểu thư kêu một tiếng muội muội coi chừng, lúc nhìn ra đã thấy Tôn tiểu thư đẩy Thẩm tiểu thư xuống hồ, có phải cố ý hay không thật sự khó mà nói trước.”
“Ta nghe nói mẹ đẻ của nàng chẳng qua chỉ là một di nương, lại tự cho mình cao quý hơn người, khắp nơi gây sự với Thẩm tiểu thư, trong Hầu phủ sóng gió không ngừng. Mấy hôm trước không phải còn truyền nàng nhục mạ cậu Thẩm tiểu thư, bị phạt sáu mươi trượng sao? Theo ta thấy, loại người này cũng không nên nể tình làm gì, cứ trực tiếp đưa đến nha môn Phượng An điều tra là được.”
“Tôn tiểu thư này ở Quốc Tử Giám động một tí là khóc lóc sướt mướt, sáng tối chỉ trích Thẩm tiểu thư ngược đãi thứ muội. Trước kia ta còn ngu ngốc tin tưởng, nay Thẩm tiểu thư không những ở trên đại điện thay muội muội cầu tình, còn vì nàng mà rơi xuống hồ, sống chết không rõ… Hức, thật sự chẳng đáng giá tí nào, nàng có tội tình gì chứ…”
Hôm nay Tôn Tâm Từ vốn đã bị người chán ghét, giờ Tuệ An lại là người bị hại, con người luôn có lòng đồng cảm, tiếng nghị luận tức thì liên tiếp bắn về Tôn Tâm Từ.
Văn Cảnh Tâm nghe những lời này, hận đến nỗi muốn tiến lên đánh chết Tôn Tâm Từ, ai ngờ nàng còn chưa động, liền thấy một nha hoàn vội vã mà đến, ở phía xa la lớn:
“Thẩm tiểu thư đã được Trưởng công chúa chúng tôi cứu, đang nghỉ ở Dung Hoa điện, các vị tiểu thư đừng tìm nữa.”
Văn Cảnh Tâm nghe vậy sững sờ, không khỏi nín khóc mỉm cười, kéo Nhiếp Sương Sương chạy về phía Dung Hoa điện.
Tôn Tâm Từ vốn cho rằng Tuệ An đã chết, nghe tin tức này lý nào lại không sợ hãi? Sau cơn kinh hãi là nghi ngờ, thất vọng và uất hận đan xen lẫn nhau mà lên, vẻ mặt biến hóa đến là đặc sắc.
Bởi vì nàng quá mức kinh ngạc, lộ ra biểu cảm chân thật, phản ứng chậm hai nhịp, lúc ngộ ra dĩ nhiên đã không kịp, chúng tiểu thư đều nhìn thấy nét mặt nàng vừa rồi, giờ phút này còn điều gì không hiểu, nhất thời tất cả tránh né nàng như tránh ôn dịch.
Tuệ An ngủ một giấc cực lâu, lần nữa mở mắt đã là hai ngày hai đêm sau đó. Chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc như muốn nứt ra, mơ mơ màng màng nhìn rèm giường màu xanh không ngừng đong đưa, phải mất hồi lâu tầm mắt Tuệ An mới thấy rõ.
Lúc này mới nhìn thấy mình chẳng biết lúc nào đã trở lại khuê phòng, trước giường đặt một Hương cầu bạch ngọc, bên trong đốt an thần hương.
Nàng cảm thấy đầu đau như búa bổ, muốn giơ tay nhưng một chút khí lực cũng không có, giơ lên liền vô lực rủ xuống, Thu Nhi vẫn nằm ở chân giường nghe thấy động tĩnh thì giật mình tỉnh giấc.
Nàng mở mắt ra thấy Tuệ An đã tỉnh, sững sờ một lúc liền hô to một tiếng nhảy dựng người lên, nhào đến bên giường kéo tay Tuệ An, khóc nói:
“Cô nương! Cô nương cuối cùng cũng tỉnh! Người đã ngủ hai ngày hai đêm rồi, nô tỳ… Nô tỳ sợ muốn chết! Mama, cô nương tỉnh!”
Dung Lê viện lập tức như long trời lở đất, người người ra vào chăm sóc Tuệ An.
Đợi Tuệ An dùng một bát cháo loãng, toàn thân mềm nhũn dựa vào đầu giường, mới cảm thấy cổ họng thư thái chút ít.
Phương mama thấy Tuệ An trầm tư không nói, vội khuyên:
“Cô nương vừa bệnh nặng một hồi, đừng suy nghĩ linh tinh. Chuyện hôm đó đều là tiểu tiện nhân Thu Lan viện kia làm hại, vú sẽ không bỏ qua cho nàng đâu!”
Phương mama nói xong, mấy người Thu Nhi cũng căm phẫn rối rít mắng theo, Tuệ An nghe vậy hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Phương mama, hồi lâu mới nói:
“Vú nuôi nói gì vậy? Cái gì đều là tiểu tiện nhân Thu Lan viện làm hại?”
Phương mama nói:
“Ngày đó cô nương rơi xuống nước chẳng lẽ không phải do Nhị cô nương làm hại hay sao? Vú ở Tê Hà tự vừa nghe cô nương xảy ra chuyện, hận không thể chạy trở về Thu Lan viện bóp chết tiểu tiện nhân kia!
Cũng may cô nương có bản lĩnh, tự mình bơi lên bờ, không để bọn họ thực hiện được gian kế, nếu không lão nô…”
Tuệ An nghe vậy, liền biết chuyện ngày đó ngay cả Phương mama và mấy người Đông Nhi đều không rõ thực hư, nàng hơi thả lỏng, nói:
“Ngày đó là nàng đẩy ta xuống hồ, thù này sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời. Vú nuôi, hai ngày nay có chuyện gì không?”
Phương mama nghe vậy nói:
“Cô nương nói trong phủ sao? Hôm đó cô nương được cữu lão mang về, trong phủ đều rối loạn thành đoàn, vú vừa trở lại liền canh giữ bên người cô nương, cũng không nghe nói trong phủ có chuyện gì.
Chỉ có điều hôm qua Tứ thiếu gia đến thăm cô nương, Thu nha đầu bép xép đôi câu, nghe nói buổi tối chẳng hiểu sao Tôn Tâm Từ lại bị tiêu chảy, cả đêm đi đi về về hơn mười lần, sau còn té xỉu ở nhà xí. Sáng sớm hôm nay Tứ thiếu gia đến xem cô nương còn nhắc tới việc này, nói là thay cô nương đòi chút lợi tức trước.”
Thẩm A Đồng chỉ là một tiểu tử choai, hơn nàng có nửa tuổi, dọa nạt Tôn Tâm Từ như thế cũng không lạ lùng gì, Tuệ An nghe vậy chỉ cười một tiếng, nhìn về phía Đông Nhi, Thu Nhi, nói:
“Ngày đó trong cung ngoại trừ chuyện ta rơi xuống nước, còn xảy ra sự việc gì đáng nói không? Hoặc là nghe được lời đồn đại nào chẳng hạn?”
Thu Nhi, Đông Nhi nghe vậy, vẻ mặt mờ mịt, luôn cảm thấy Tuệ An đang lo lắng chuyện gì đó, hai người suy nghĩ hồi lâu, Thu Nhi mới vỗ tay một cái, nói:
“Ngày đó ngoại trừ chuyện cô nương rơi xuống nước, đúng là có một việc khác đáng nhắc tới. Chính là chúng ta nhà Án sát Tống gia uống say bí tỉ trong cung, khoảng tầm giờ Tý dạo chơi hoa viên thì lăn đùng trong nhà xí.
Nghe nói lúc thái giám phát hiện, hắn còn ngã nằm trên bồn cầu, uế vật nhầy nhụa khắp người, thối đến nỗi trời đất quay cuồng, cũng không biết đã nằm đấy bao lâu. Đúng lúc mọi người mang được hắn ra khỏi nhà xí, thì Hoàng thượng ngự giá qua chỗ đó, hai bên đụng thẳng vào nhau.
Nghe nói lúc ấy Hoàng thượng rất cao hứng, bị hắn làm mất hứng liền bực bội bãi giá về cung. Nghe nói Tống công tử kia còn đang giữ chức quan nho nhỏ gì đó ở Đại Lý tự, vì chuyện này mà mấy ngày liên tiếp bị Ngự sử để ý, tấu hắn khinh nhờn long thể, thất nghi trước mặt rồng, là đại bất kính, nay không biết đã thành trò cười cho bao nhiêu tửu quán nữa.
Chẳng qua nghe nói do ngày đó Tống công tử nằm trên mặt đất quá lâu, lại uế vật đông lạnh thân thể, từ khi ra cung vẫn sốt cao không ngừng. Hôm nay nô tỳ nghe Lưu Toàn nói bên ngoài đều truyền nhau, bảo là Tống công tử phải dùng nước tiểu đun nóng tắm rửa thì mới khỏi được.”
Thu Nhi nói xong, nhịn không được cười ha hả thành tiếng, Tuệ An nghe vậy lại ngây ngẩn cả người, nàng nhớ ngày đó Tống Quang Đình bị Quan Nguyên Hạc vứt vào một gian phòng rách nát, việc này chẳng lẽ là y làm?
Tuệ An nghĩ tới khuôn mặt nghiêm trang lạnh lùng của Quan Nguyên Hạc, liền cảm thấy những chuyện kiểu này không nên liên quan tới y mới đúng, nhưng mơ màng nhớ ngày đó y một cước đá bay Tống Quang Đình, lại không dám khẳng định.
Nàng đang suy tư, đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng Thẩm Phong nói vọng vào:
“An nương đã tỉnh rồi ư? Cháu ngoan, mau để cậu nhìn một chút.”
Thanh âm chưa dứt người đã vào phòng, đứng ở phía bên kia bình phong la ầm lên:
“Cháu ngoan, còn chỗ nào không thoải mái, mau nói cậu nghe.”
Tuệ An nhìn thân ảnh in bóng trên bình phong, ra hiệu Phương mama phủ thêm xiêm y cho nàng, muốn đứng dậy ra khỏi phòng, Thẩm Phong nghe thấy động tĩnh bên trong, vội nói:
“An nương không cần đứng lên, đừng lại nhiễm lạnh, bệnh nặng một hồi không thể qua loa!”
Phương mama cũng luôn miệng khuyên nhủ Tuệ An, Tuệ An quả thực có hơi mệt mỏi, vừa động hai cái đã đầu đầy mồ hôi, cũng không kiên trì. Thêm nữa Thẩm Phong không phải người ngoài, Phương mama nói không cần chú ý những lễ nghi lằng nhằng, tự mình ra ngoài mời Thẩm Phong vào nhà.
Đông Nhi đặt một cái ghế dựa ở trong phòng. Thẩm Phong đến trước giường cẩn thận nhìn Tuệ An, tỉ mỉ hỏi thăm bệnh tình của nàng, sau mới ngồi xuống ghế, nhìn về phía Tuệ An nói:
“Hôm đó khiến An nương chịu khổ.”
Trong lòng Tuệ An nghi ngờ sớm đã mọc thành bụi, nghe vậy liền ra hiệu mấy người Thu Nhi lui ra, chỉ để lại Phương mama, lúc này mới hỏi:
“Cậu, ngày đó rốt cuộc là có chuyện gì? Tống Quang Đình là người phương nào?”
Nàng vừa rồi cũng suy nghĩ, ngày đó Tôn Tâm Từ hại nàng, vốn đã là một độc kế khôn lường, nếu nàng không trúng chiêu thì sẽ bị mang danh tâm ngoan thủ lạt, hỉ nộ vô thường, đẩy thứ muội xuống nước, đến lúc ấy chỉ sợ chuyện lúc trước ở Đoan môn cũng bị khơi lên theo, nếu Tôn Tâm Từ không có việc gì còn dễ nói, nhưng lỡ như nàng chết, vậy khó nói lắm… Nàng tự nhiên sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Mà e rằng ngày đó Tôn Tâm Từ đã tính đến chuyện nàng không trúng chiêu, kéo nàng ta cũng nằm trong tính toán của Tôn Tâm Từ, có khi nàng còn hận sao mình không chết đuối luôn trong hồ đây.
Nhưng nếu nói Tôn Tâm Từ hợp tác với Tống Quang Đình hủy thanh danh của nàng, Tuệ An lại không tin, một là Tôn Tâm Từ căn bản không quen biết Tống Quang Đình, hai là ngày đó tiến cung các nàng cũng không mang theo tỳ nữ, Tôn Tâm Từ cấu kết với Tống Quang Đình kiểu gì?
Còn nữa, tên thái giám kia nên giải thích thế nào? Hủy thanh danh mình, bắt mình gả cho Tống Quang Đình thì Tôn Tâm Từ có lợi lộc gì?
Cho nên chuyện ngày đó đến tám phần là có người lợi dụng Tôn Tâm Từ, dùng Tôn Tâm Từ bẫy nàng, chỉ không biết người này là ai.
Tuệ An vừa hỏi, Thẩm Phong chỉ đành thở dài, nói:
“Mẫu thân Tống Quang Đình, chính là dì ruột Trắc phi Lưu thị của Thái vương.”
Nói như vậy Tống Quang Đình là người dưới trướng Thuần vương?
Tuệ An nghe vậy sững sờ, Thẩm Phong lại nói:
“Chuyện này là cậu làm liên lụy tới An nương, Thuần vương là nhằm vào cậu mà tới.”
Thẩm Phong thấy Tuệ An ngẩng đầu nhìn về phía mình, giọng căm hận nói:
“Cuối hè năm nay, chuyện sông Thông vỡ đê ngập lụt một tỉnh chắc An nương cũng biết chứ? Lúc ấy cậu phụng mệnh mang binh đến sửa đê, phát hiện việc vỡ đê có nguyên nhân khác, là quan sửa đê bớt xén nguyên vật liệu xây dựng.
Mấy năm gần đây đê ở sông Thông vẫn liên tục vỡ nát, chỉ có điều bảy tám năm qua không có hồng thủy tràn về, cho nên cũng không gặp chuyện gì, đại khái vì vậy nên quan viên chịu trách nhiệm sửa đê nổi lên lòng tham.
Mà chịu trách nhiệm sửa đê ở sông Thông lại là Công bộ hữu Thị lang Cao Lập, lúc ấy cậu phát hiện chuyện có mờ ám, nhưng ngẫm dính đến Thuần vương, lại không thuộc quyền lực và trách nhiệm của cậu, nên chưa từng can thiệp vào, chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Không ngờ lần này vào kinh, không biết Thuần vương từ đâu nghe được sự việc, mấy ngày trước còn hẹn cậu tới Thuận Khách lâu ăn cơm, trong bữa tiệc liền dùng chuyện này thử dò xét cậu, có ý muốn lôi kéo cậu đầu quân, cậu chỉ có thể giả ngu không đáp.
Có lẽ hắn sợ cậu lộ ra chuyện của Cao Thị lang, mới chuyển mục tiêu sang con, thật là đáng giận. Chuyện này vốn dĩ cậu không muốn nhúng tay, nhưng hắn lại dám ra chiêu nham hiểm như vậy, cậu đây càng không nể tình, cậu đã viết sẵn tấu chương, nay con vừa tỉnh, sáng mai cậu sẽ dâng tấu lên Thánh thượng cho hắn biết tay.”
Cao Lập vốn là biểu ca con nhà dì của Thuần vương, điều này Tuệ An cũng biết, nàng không ngờ chuyện này lại liên quan đến nhiều người như vậy, không khỏi sửng sốt.
Chẳng lẽ đúng là Thuần vương lợi dụng Tôn Tâm Từ bẫy nàng, chuyện này cũng khiến Tuệ An kinh ngạc không thôi. Rốt cuộc Thuần vương dùng người nào hiến kế cho Tôn Tâm Từ?
Khó trách ngày đó ở trong nước thái giám kia chỉ hù dọa nàng hai cái, chẳng có vẻ gì là muốn lấy mạng nàng, thì ra mục đích của hắn chỉ là dẫn nàng về phía bờ đối diện, ép nàng phải gả cho Tống Quang Đình, như vậy phủ Phượng Dương hầu có muốn không lên thuyền Thuần vương cũng không được.
Còn Tống Quang Đình kia chắc chắn đã sớm ẩn náu tại xung quanh, chỉ chờ nàng rơi xuống nước liền nhảy xuống cứu giúp. Nhưng hắn không ngờ nàng vừa xuống nước đã chìm nghỉm, sau lại bơi ra xa, đây mới gọi là chuyện ngoài dự liệu.
Tuệ An đang nghĩ ngợi, Thẩm Phong nói tiếp:
“An nương không cần bận tâm chuyện này, cậu sẽ không để con phải chịu ủy khuất, nhất định đòi lại công đạo cho con. Chẳng qua là ngày đó Quan tướng quân… Khụ khụ, tuy là chuyện gấp tòng quyền, nhưng ngày đó Quan tướng quân và con…”
Tuệ An thấy Thẩm Phong muốn nói lại thôi, nhớ đến chuyện hôm đó, tức thì mặt mũi ửng hồng lên, cố ra vẻ thản nhiên nói:
“Cậu, chuyện ngày đó con không để trong lòng, Quan tướng quân trượng nghĩa cứu giúp, con vô cùng cảm kích.”
Ai ngờ nàng vừa dứt lời, liền nghe Thẩm Phong nói:
“Như vậy sao được! Tiểu tử kia cái gì không nên nhìn cũng đã nhìn, hai đứa lại có da thịt chi thân*, tất nhiên phải chịu trách nhiệm. Cậu đã mang chuyện này chất vấn y, y nói nguyện ý cưới con, chỉ cần con gật đầu, cậu lập tức đi Quan phủ tìm người.”
*Tiếp xúc da thịt
Tuệ An nghe vậy, đầu óc quay cuồng một mảnh, bật dậy khỏi ghế.
Hai người cả kinh, Quan Nguyên Hạc nói:
“Nơi này đã có ta, đệ đi mời Trưởng công chúa đến Dung Hoa điện.”
Tiền Nhã Khanh cũng biết lúc này nếu không đi kéo dài thời gian, đợi có người đến chỉ sợ chuyện càng không thể khống chế. Hơn nữa chuyện này tất nhiên cần nhờ mẫu thân giải quyết, bọn họ phải mau rời khỏi mới được, nếu không một cô nương như Tuệ An lại đang trong tình cảnh thế này, nam tử bọn họ chưa chắc đã có thể lo liệu chu toàn.
Hắn lại nhìn Tuệ An một cái, sắc mặt trầm xuống, đi nhanh về phía phát ra tiếng người.
Quan Nguyên Hạc quỳ một chân bên cạnh Tuệ An, nhìn nàng trấn an, đẩy ra Tống Quang Đình vẫn đè trên người nàng, ai ngờ hai chân Tuệ An sớm đã cứng đờ, lại gắt gao quấn chặt Tống Quang Đình không buông.
Trong lòng Quan Nguyên Hạc chấn động, y khẽ nhíu mày, nhẹ giọng an ủi:
“Không sao, buông ra được không? Nghe lời.”
Tuệ An nghe vậy, đôi mắt chớp chớp, giật giật chân, thế nhưng hai chân sớm đã không nghe nàng sai bảo, chẳng động đậy chút nào.
Quan Nguyên Hạc thấy vậy, liền nói:
“Đừng sợ, ta giúp cô.”
Nói xong, y nhẹ nhàng chạm tới mắt cá chân Tuệ An, thấy nàng co rụt lại nhưng không kháng cự, tiếp theo liền duỗi tay nắm chặt chân nàng kéo ra, cảm giác được hai cổ chân mảnh khảnh lạnh buốt không khác nào tảng băng trên mái hiên mùa đông, dường như chỉ cần dùng sức một cái sẽ đứt rời, đôi mày vốn đã nhíu lại của y càng thêm nhăn nhó.
Đợi kéo được Tống Quang Đình ra khỏi người Tuệ An, lúc này Quan Nguyên Hạc mới nhìn thấy vạt áo Tuệ An đã bị xé rách, da thịt nàng lộ ra bên ngoài tím bầm cả lên, còn ẩn hiện nhìn thấy mạch máu màu xanh kéo dài đến hai bên bờ vai, chưa nói tới đẹp mắt, thậm chí còn có chút chói mắt khó tả, khiến Quan Nguyên Hạc phải hít sâu một hơi, trong lòng trầm xuống.
Y dời mắt, cởi cáo choàng bao lấy Tuệ An, một tay ôm lấy nàng, một tay túm cổ áo Tống Quang Đình, đi về phía Dung Hoa điện.
Lúc này cũng không biết Tiền Nhã Khanh ra chiêu gì, xa xa ầm ĩ một mảnh, nhưng lại không có người nào tới gần bên này.
Kiến trúc trên đảo thiết kế theo phong cách Lâm viên, đa số là hòn non bộ vây quanh, còn trồng các loại cây như tùng, trúc, bách, rải rác hang động núi đá, thấp thoáng đình đài lầu các, là nơi mà đế vương hậu phi vẫn thường nghỉ ngơi du ngoạn.
Hôm nay Hoàng thượng và Hoàng hậu mang mọi người du vườn, cho nên cung nữ thái giám trên đảo cũng nhiều hơn ngày thường.
Quan Nguyên Hạc mang theo Tuệ An dễ dàng tránh khỏi tầm mắt những cung nhân kia, rất nhanh đã đến Dung Hoa điện tương đối vắng vẻ.
Bởi vì tiền điện là nơi dành cho mọi người nghỉ chân ngắm cảnh, nên y cũng không dám mang Tuệ An qua đó, chỉ đành phải đi tới dãy nhà của người hầu sau điện, may mà lúc này các cung nhân đều đang ở đằng trước bận rộn, nên dãy nhà sau rất yên tĩnh.
Quan Nguyên Hạc tìm bừa một căn phòng cũ nát, vứt Tống Quang Đình sống dở chết dở vào trong, tiện thể đá thêm một cước lên lưng hắn, trực tiếp đá bay người vào trong, đụng phải góc tường chồng chất bàn ghế cũ kỹ, phát ra thanh âm kẽo kẹt, tro bụi tức thì rào rào rơi xuống mặt mũi Tống Quang Đình.
Quan Nguyên Hạc chẳng thèm liếc hắn một cái, ôm Tuệ An vào căn phòng cách đó không xa.
Căn phòng này cũng được coi là sạch sẽ ngăn nắp, y bước đến bên giường, đầu tiên trải rộng chăn bông, sau mới cẩn thận đặt Tuệ An lên giường, bọc kín người nàng trong chăn, nhìn về phía cô bé đáng thương đang run lẩy bẩy trong chăn.
Thấy sắc mặt Tuệ An tái mét, toàn thân cứng đờ không ngừng run rẩy, rõ ràng đã bị nước đá tổn thương, khớp xương tê cứng, y lại càng nhíu mi.
Lại thấy Tuệ An mở choàng đôi mắt, nhìn mình chằm chằm không chớp, có lẽ do quá mức mệt mỏi, hai mắt nàng đã chuyển sang màu đỏ, mấy sợi gân xanh trên trán càng không ngừng nhảy lên, khiến cho người ta nhìn mà hoảng hốt.
Y biết Tuệ An phải chịu đựng những chuyện vừa rồi, chỉ sợ ngay cả y cũng không tin tưởng, nên mới ép buộc bản thân tỉnh táo, trong lòng vốn vì sự đề phòng của nàng sinh ra khó chịu, nhưng đi kèm với cảm giác khó chịu còn có sự thương tiếc và bất đắc dĩ, làm cho y vừa bực bội lại không nỡ nổi cáu. Chỉ đành thở dài một hơi, nói:
“Nhắm mắt lại, nếu ta muốn làm gì cô, cũng không cần mang cô đi qua đi lại phiền phức như thế.”
Đầu óc Tuệ An sớm đã vô cùng mệt mỏi, mơ hồ thấy thân ảnh người trước mắt cứ lắc lư, biến thành từng bóng đen không ngừng lay động.
Nàng liên tục ở trong trạng thái hoảng sợ và khẩn trương, chỉ nhận ra bên cạnh là một nam tử, tuy biết Quan Nguyên Hạc không có ý xấu, y muốn giúp nàng, nhưng nàng vẫn không thể nào buông lỏng thân thể của mình. Hai bên lôi kéo khiến cho bên tai nàng ầm ầm rung động, đầu đau như búa bổ.
Quan Nguyên Hạc vốn không phải người hiền lành, càng không có tính nhẫn nại, từ lúc nãy y đã luân phiên nói lời an ủi, động tác cử chỉ đều cẩn thận dè dặt, bình sinh còn chưa bao giờ đối với bất kỳ người nào như thế.
Hôm nay Tuệ An đã nghe thấy tiếng y lại vẫn không có phản ứng, toàn thân đề phòng, cảnh giác không khác nào y là trộm cướp sơn tặc, Quan Nguyên Hạc hết kiên nhẫn, trầm giọng quát lên:
“Nhắm mắt lại.”
Y vừa nói vừa lấy tay che đi cặp mắt hạnh to tròn của Tuệ An, ép nàng nhắm mắt, khi chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo, lại sợ da thịt nàng bị đông lạnh, khớp xương tê cứng trong thời gian quá dài sẽ tổn thương gân cốt, liền nhẹ giọng nói:
“Cô như vậy càng không được, sẽ đả thương gân cốt, ta cách chăn bông xoa bóp giúp cô. Đừng sợ, cũng đừng lo lắng, chỉ cần coi ta như đại phu là được, ngoan ngoãn một chút.”
Y dứt lời liền đưa tay, cách chăn bông cầm lấy chân Tuệ An, dường như không dám dùng sức, động tác cực kỳ dịu dàng, chẳng biết tại sao, đầu óc Tuệ An vốn có phần hỗn độn thoáng cái liền thanh tỉnh, mở choàng hai mắt.
Không ngờ nàng lại đối diện với một đôi con ngươi đong đầy ý cười và nét trấn an, Tuệ An sửng sốt nhìn thẳng y hồi lâu, sau đó lông mi run rẩy, vô thức chuyển mắt sang nơi khác.
Ánh sáng trong phòng không được tốt lắm, chỉ có một vài tia sáng mong manh xuyên qua khung cửa sổ chiếu tới. Tuệ An vừa chuyển mắt, nhưng lại nhìn thấy một chùm tia sáng vấn vương quanh người Quan Nguyên Hạc, ánh lên hai hàng mày kiếm của y.
Y của hiện tại rất khác biệt, giữa lông mày mang theo nét cười ôn nhu, môi mỏng khẽ cong, một thân mãng bào đen tuyền, ống tay áo có khảm kim tuyến hoa văn tường vân, bên hông đeo đai lưng bạch ngọc, phía trên treo miếng ngọc bội nho nhỏ bằng phỉ thúy.
Khí chất ưu nhã, phong độ bức người, vẫn là y của ngày xưa, nhưng cũng khiến Tuệ An cảm thấy dường như đã không còn giống xưa nữa.
Lúc này tay y đang cách một lớp chăn bông đặt vào đầu gối nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, động tác có vẻ vô cùng tự nhiên, giống như y là người thân thiết nhất của nàng vậy.
Cũng không biết là do y xoa bóp có tác dụng, hay là đầu óc Tuệ An thư giãn không ít, thân thể liền dần dần mềm nhũn.
Cảm nhận được phản ứng của nàng, Quan Nguyên Hạc cũng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu mỉm cười, nói:
“Ngủ đi, cô an toàn rồi, những chuyện khác chờ tỉnh lại tính sau.”
Lần này Tuệ An không phản đối, nhẹ nhàng nhắm mắt, thoáng chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Quan Nguyên Hạc thấy thân thể nàng mặc dù còn hơi run rẩy, nhưng đã khôi phục tri giác, lúc này mới đứng lên, nhìn nàng một cái sải bước ra khỏi phòng.
Lát sau y quay về với một chậu than trong tay, đặt ở dưới giường, có lửa than sưởi ấm, trong phòng ấm áp hơn rất nhiều.
Y đứng trước giường nhìn Tuệ An, thấy vẻ tím tái từ từ tan đi trên khuôn mặt nàng, thay vào đó là một màu đỏ ửng, không khỏi giật mình đưa tay sờ sờ trán nàng, quả nhiên có hơi sốt, sắc mặt y lập tức trầm xuống, nhìn Tuệ An không chớp mắt, lông mày lần nữa nhíu lại.
Y đối với tiểu nha đầu này luôn có cảm giác rất kỳ lạ, không nhịn được chú ý nàng, muốn giúp nàng, y không phải người hay mềm lòng, nhưng hết lần này đến lần khác lại thương xót nàng.
Lúc trước chỉ nghĩ là từ trên người tiểu nha đầu quật cường này, y có thể nhìn thấy mình của nhiều năm trước, nên mới sinh ra vài phần thân cận với nàng.
Thế nhưng hôm nay nhìn nàng buồn bã cười một tiếng, trong nháy mắt y lại cảm thấy không thở nổi, ngay cả chính bản thân y cũng không tại sao lại như thế.
Quan Nguyên Hạc đang nghĩ ngợi, ngoài viện đột nhiên truyện tới một thanh âm nữ tử:
“Người đâu! Trưởng công chúa dạo chơi hoa viên, đến chỗ này muốn uống chén trà nóng, sao ngay cả một người hầu hạ cũng không có?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, biết là Tiền Nhã Khanh đã mời được Trưởng công chúa đến, liền đẩy cửa ra, nha đầu kia nhìn thấy y thì vội vàng chạy tới thi lễ, nói:
“Nô tỳ là Ánh Dung, thiếp thân nha hoàn bên cạnh Trưởng công chúa, thiếu gia chúng tôi đã thưa chuyện cùng Trưởng công chúa, hiện tại Trưởng công chúa đang ở tiền điện, chỗ này hãy giao cho nô tỳ, xin Quan tướng quân rời đi trước.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, đưa mắt đánh giá nha hoàn này, thấy trong tay nàng còn mang theo một bọc đồ nhỏ, bên trong là xiêm y nữ tử, lúc này mới sải bước đi tới căn phòng bên cạnh, khiêng theo Tống Quang Đình, rất nhanh đã biến mất phía sau tiểu viện.
Nha hoàn tên Ánh Dung vào phòng, lật mở chăn bông, thấy Tuệ An đang co ro trong áo choàng của Quan Nguyên Hạc mà run lẩy bẩy, nàng vội rút chiếc áo kia ra.
Nhìn thấy Tuệ An chỉ mặc độc áo đơn, trên y phục màu trắng dính đầy bùn bẩn, còn có cổ áo bị xé rách, lộ ra chiếc yếm đỏ cùng một mảng da thịt, nàng cả kinh há hốc mồm, sửng sốt một chút, liền cuống quít cởi đồ cho Tuệ An, thay bằng bộ xiêm y nàng mang tới.
Nàng nhét áo choàng của Quan Nguyên Hạc vào túi đựng đồ, bước nhanh ra khỏi phòng đi về phía tiền điện, ra khỏi dãy nhà sau thì gặp tiểu nha đầu Thư Song núp ở một chỗ đang dáo dác nhìn quanh, thấy nàng đi tới liền gấp rút chạy ra.
Ánh Dung đem bọc đồ đưa cho nàng, nói:
“Đi trả lại cho Quan tướng quân, đừng để người khác nhìn thấy.”
Tiểu nha đầu gật đầu lia lịa, lại biến mất nhanh như một làn khói.
Ánh Dung chỉnh trang lại đầu tóc, ra vẻ hấp tấp chạy vào tiền điện, nói:
“Trưởng công chúa, vừa rồi nô tỳ đi tìm cung nữ để hầu hạ, tình cợ đụng phải Thẩm tiểu thư phủ Phượng Dương hầu ở phía sau. Thẩm cô nương cát nhân thiên tướng*, sớm đã lên bờ, bởi vì trên người bị ướt, sợ tiền điện có các vị công tử đến nghỉ chân, nên vẫn một mực trú trong phòng hạ nhân, nô tỳ đã hầu hạ Thẩm cô nương nghỉ ngơi, chỉ là thân thể cô nương hình như có phần không ổn, nô tỳ cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể chạy về báo cáo.”
*Người hiền lành được trời phù hộ.
Trong Dung Hoa điện, cung nữ đang dâng trà cho Tĩnh Mẫn Trưởng công chúa. Hòn đảo này mặc dù không nhỏ, nhưng chuyện Tuệ An rơi xuống nước có động tĩnh lớn, bọn cung nữ thái giám trên đảo đều đã nghe qua, thấy lâu như vậy cũng chưa nghe tin cứu người, liền nghĩ vị Thẩm tiểu thư này có lẽ là lành ít dữ nhiều.
Nay nghe nói Tuệ An đã lên bờ, còn núp ở dãy nhà sau, bọn cung nữ hầu hạ trong Dung Hoa điện không khỏi sửng sốt lắng nghe, nên biết Dung Hoa điện cách nơi Thẩm cô nương rơi xuống khá xa, vị Thẩm cô nương này làm sao chạy đến nơi này không biết.
Chẳng qua bọn cung nữ ngẫm lại cũng ngộ ra, chỉ sợ lúc này bên kia hồ đã tụ tập đầy người, Thẩm cô nương rơi xuống nước khó tránh khỏi quần áo lôi thôi nhếch nhác, nàng trốn tới chỗ này cũng là chuyện bình thường.
Vừa rồi các nàng còn truyền tai nhau, nói Thẩm cô nương này rơi xuống nước cho dù có toàn mạng đi lên, e rằng danh tiếng cũng sẽ mất hết, không ngờ vị cô nương này lại là người thông minh tuyệt đỉnh như thế, biết phải tránh đi tai mắt người ngoài, chẳng biết là may mắn hay tự có bản lĩnh đây.
Tĩnh Mẫn Trưởng công chúa nghe vậy, vội đứng lên, nói:
“Đứa trẻ này tất nhiên chịu không ít khổ, dãy nhà sau lại lạnh lẽo như vậy. Nhanh, nhanh chuyển mấy chậu than qua đó. Ánh Mai, ngươi nhanh đến hồ thông báo một tiếng, nói Thẩm tiểu thư đã được bản cung cứu, nói Thái y cho người tới mau.”
Nha hoàn tên Ánh Mai thưa vâng mà đi, Tĩnh Mẫn Trưởng công chúa lại nói:
“Ánh Dung dẫn đường, ta đi nhìn đứa trẻ kia một chút.”
Ánh Dung vội vàng tiến lên phía trước, đỡ tay bà, đi về phía nhà sau, vừa đi vừa lại ghé sát tai bà thì thầm vài tiếng.
Tĩnh Mẫn Trưởng công chúa nghe vậy, bước chân hơi chậm lại, sắc mặt khẽ biến, sau đó mới trầm ngâm một tiếng, bước nhanh vào tiểu viện.
Lại nói Tiền Nhã Khanh chạy đến bên hồ, thấy một tiểu thái giám dẫn theo một toán người muốn chạy về phía Tuệ An và Quan Nguyên Hạc, hắn trưng ra khuôn mặt tươi cười, hưng phấn vọt tới, đúng lúc đứng ở giữa con đường mòn với hai bên là núi giả vây quanh, khẽ dựa lưng vào một vách núi giả, lưu manh giơ chân đặt lên núi giả bên kia, chặn lối đi kín không một kẽ hở, vuốt cằm nói:
“Ha ha, làm gì vậy? Hấp ta hấp tấp đi đâu, có trò vui gì à, nói ra để bản Hầu gia biết với nào. Không nói thì đừng hòng ai đi được.”
Đám người Văn Cảnh Tâm nhìn thấy Tuệ An chìm xuống, ban đầu còn thấy thấp thoáng bóng nàng, về sau lại nửa ngày cũng không có động tĩnh, bọn thái giám tìm trên mặt nước vẫn không thể tìm thấy nàng, trong lòng mọi người không khỏi trầm xuống.
Văn Cảnh Tâm, Nhiếp Sương Sương vài vị tiểu thư ngày thường luôn giao hảo với Tuệ An mặt mày trắng bệch, hai mắt đỏ hoe, đang lúc tuyệt vọng thì nghe một tên thái giám nói nhìn thấy Tuệ An, mọi người mới rối rít đuổi về phía này, ai ngờ lại bị Tiền Nhã Khanh cản đường.
Văn Cảnh Tâm đang muốn chạy lên đạp thẳng vào chân Tiền Nhã Khanh, lại có thái giám trả lời:
“Là Thẩm tiểu thư của phủ Phượng Dương hầu rơi xuống nước, Tiểu Hà Tử nói hắn nhìn thấy Thẩm tiểu thư bơi về phía bên kia, bọn nô tài đang đi cứu người, xin Hầu gia thương xót, nhường nhường cho chúng nô tài, việc cứu người không thể chậm trễ.”
Tiền Nhã Khanh cũng không tránh ra, hai mắt tỏa sáng mà nói:
“Rơi xuống nước? Chậc chậc, đang ngày đông chí, đúng là sống chết khó nói, đương nhiên phải nhanh chóng cứu người rồi. Rơi xuống nước ở chỗ nào?”
Thái giám thấy hắn nói đông nói tây một hồi vẫn không cho đi, đã gấp đến nỗi chẳng biết làm sao, vội vàng chỉ vào chiếc thuyền hoa cách đó không xa, thưa:
“Bên kia ạ.”
Tiền Nhã Khanh nghe vậy, tức thì biến sắc, nói:
“Nếu là rơi ở đó, các ngươi chạy qua bên này làm gì, còn không nhanh tìm bên kia.”
Hôm đó ở Tiên Hạc lâu Tiền Nhã Khanh bị Tuệ An hất cho một mặt đầy rượu, việc này chưa quá một ngày đã truyền khắp kinh thành, Văn Cảnh Tâm cũng nghe nói, nay gặp Tiền Nhã Khanh cứ thao thao bất tuyệt quyết không để các nàng đi qua, chỉ nghĩ hắn cố ý báo thù, Văn Cảnh Tâm tức mà sắc mặt đỏ lên, xông lên nói:
“Ngài mau tránh ra, An nương mà có mệnh hệ gì, ta sẽ không để yên cho ngài đâu.”
Nàng nói xong, dậm chân đầy tức tối, hốc mắt ửng hồng.
Tiền Nhã Khanh thấy vậy, trong lòng thầm mắng Quan Nguyên Hạc đúng là đồ cơ hội, huynh ta lưu lại làm anh hùng cứu mỹ nhân, còn bắt mình ra mặt cho người trút giận, điên hơn nữa chính là, mình dĩ nhiên lại răm rắp nghe lời huynh ta.
Tức thì tức nhưng trên mặt hắn vẫn không hề thay đổi, tỏ vẻ vô tội nói:
“Ta đây cũng là vì muốn tốt cho Thẩm tiểu thư, nàng rơi xuống nước ở bên kia, làm sao có thể bơi tới bờ bên này, dưới nước còn lạnh hơn băng, Thẩm tiểu thư cũng không phải kẻ ngốc. Còn nữa, ta từ bên kia đi đến, sao lại không nhìn thấy bóng người? Tên thái giám này rõ ràng là đang nói hươu nói vượn, không chừng có ý đồ gì đây, các vị tiểu thư tin hắn thật sao?”
Hắn nói xong, hai mắt nhíu lại, kéo thái giám kia về phía trước, âm trầm nói:
“Là ngươi nói nhìn thấy Thẩm tiểu thư? Nếu đã nhìn thấy, sao không trực tiếp cứu người? Ngươi có ý đồ gì?”
Mọi người nghe vậy cũng cảm thấy kinh ngạc, vừa rồi bọn họ hơi nôn nóng, vừa nghe thái giám này bơi lên bờ nói trông thấy Tuệ An ở bên kia, này liền gấp rút chạy sang, giờ ngẫm lại cũng vô lý thật, nếu như nhìn thấy người, phản ứng đầu tiên không phải nên bơi đến cứu hay sao, còn lật đật bơi lên bờ để làm gì?
Thái giám kia chính là người vừa giằng co với Tuệ An dưới nước, lúc Tiền Nhã Khanh chặn đường hắn đã sợ làm hỏng kế hoạch, ai ngờ Tiền Nhã Khanh còn chất vấn khiến hắn á khẩu không trả lời được, chỉ có thể bày ra vẻ mặt oan uổng luôn miệng nói:
“Hầu gia, quả thật nô tài nhìn thấy Thẩm tiểu thư, ngài mau tránh ra trước đi!”
Hắn còn chưa dứt lời, Tiền Nhã Khanh liền tung một đấm vào bụng hắn, đánh cho tiểu thái giám phải lùi về phía sau ba bốn bước, ngã ầm xuống đất:
“Tránh, tránh cái con khỉ, ngươi không muốn xuống nước nên giở trò lừa bịp mọi người chứ gì, đừng tưởng rằng có thể qua mắt được bản Hầu!”
Động tác của Tiền Nhã Khanh quá mức đột ngột, thấy thái giám kia bị đánh, chúng tiểu thư cũng rối rít lùi về phía sau.
Trải qua một phen náo loạn, Tiền Nhã Khanh đoán chừng Quan Nguyên Hạc đã mang Tuệ An rời đi, nhớ còn phải đi mời mẫu thân, liền nghiêng đầu nói:
“Không thú vị, nửa ngày cũng không tìm được người, ai biết sẽ vớt lên cái gì. Trái tim mỏng manh của bản Hầu làm sao chịu nổi cảnh tượng khủng khiếp đó, đi đi, các ngươi thích tìm chỗ nào thì cứ việc tìm, bản Hầu không quan tâm.”
Nói xong lại nghênh ngang rời đi, khiến mọi người nhìn mà sững sờ.
Trong lòng Tôn Tâm Từ thì lại vui mừng khấp khởi, nàng ước gì Tuệ An vĩnh viễn ngủ say trong nước luôn ấy chứ.
Vừa nghe tiểu thái giám nói nhìn thấy Tuệ An, nàng còn thất vọng một hồi, thấy Tiền Nhã Khanh chặn đường lại nghĩ là ý trời, trải qua lần trì hoãn này, cho dù Thẩm Tuệ An không chết đuối cũng phải chết rét, trong lòng thật sự vô cùng sảng khoái, nhưng trên mặt lại bi thương rơi nước mắt, lẽo đẽo đi theo mọi người tìm người.
Mọi người tìm hồi lâu cũng không tìm được Tuệ An, tính thời gian Tuệ An rơi xuống nước đã gần nửa canh giờ, phần lớn đã nhận định Tuệ An hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Có mấy tiểu thư đã sụt sịt khóc lên, ngay cả Tạ Vân Chi cũng nắm tay Nhiếp Sương Sương, đỏ mắt nói:
“Không ngờ lại xảy ra chuyện thế này, Thẩm muội muội cởi mở chân thành, ta rất thích nàng, làm sao có thể…
Hừ, vừa rồi Thẩm muội muội và Nhị cô nương kia rõ ràng đã xảy ra tranh chấp, ta thấy không chừng là Nhị cô nương kia cố ý đẩy Thẩm muội muội xuống nước!”
Thanh âm của Tạ Vân Chi không nhỏ, mọi người nghe vậy, các cô nương ban nãy có mặt trên thuyền hoa đều giật mình, ánh mắt nhìn về phía Tôn Tâm Từ càng tràn đầy hoài nghi cùng khinh bỉ.
“Cũng đúng, vừa rồi ta nghe Thẩm tiểu thư kêu một tiếng muội muội coi chừng, lúc nhìn ra đã thấy Tôn tiểu thư đẩy Thẩm tiểu thư xuống hồ, có phải cố ý hay không thật sự khó mà nói trước.”
“Ta nghe nói mẹ đẻ của nàng chẳng qua chỉ là một di nương, lại tự cho mình cao quý hơn người, khắp nơi gây sự với Thẩm tiểu thư, trong Hầu phủ sóng gió không ngừng. Mấy hôm trước không phải còn truyền nàng nhục mạ cậu Thẩm tiểu thư, bị phạt sáu mươi trượng sao? Theo ta thấy, loại người này cũng không nên nể tình làm gì, cứ trực tiếp đưa đến nha môn Phượng An điều tra là được.”
“Tôn tiểu thư này ở Quốc Tử Giám động một tí là khóc lóc sướt mướt, sáng tối chỉ trích Thẩm tiểu thư ngược đãi thứ muội. Trước kia ta còn ngu ngốc tin tưởng, nay Thẩm tiểu thư không những ở trên đại điện thay muội muội cầu tình, còn vì nàng mà rơi xuống hồ, sống chết không rõ… Hức, thật sự chẳng đáng giá tí nào, nàng có tội tình gì chứ…”
Hôm nay Tôn Tâm Từ vốn đã bị người chán ghét, giờ Tuệ An lại là người bị hại, con người luôn có lòng đồng cảm, tiếng nghị luận tức thì liên tiếp bắn về Tôn Tâm Từ.
Văn Cảnh Tâm nghe những lời này, hận đến nỗi muốn tiến lên đánh chết Tôn Tâm Từ, ai ngờ nàng còn chưa động, liền thấy một nha hoàn vội vã mà đến, ở phía xa la lớn:
“Thẩm tiểu thư đã được Trưởng công chúa chúng tôi cứu, đang nghỉ ở Dung Hoa điện, các vị tiểu thư đừng tìm nữa.”
Văn Cảnh Tâm nghe vậy sững sờ, không khỏi nín khóc mỉm cười, kéo Nhiếp Sương Sương chạy về phía Dung Hoa điện.
Tôn Tâm Từ vốn cho rằng Tuệ An đã chết, nghe tin tức này lý nào lại không sợ hãi? Sau cơn kinh hãi là nghi ngờ, thất vọng và uất hận đan xen lẫn nhau mà lên, vẻ mặt biến hóa đến là đặc sắc.
Bởi vì nàng quá mức kinh ngạc, lộ ra biểu cảm chân thật, phản ứng chậm hai nhịp, lúc ngộ ra dĩ nhiên đã không kịp, chúng tiểu thư đều nhìn thấy nét mặt nàng vừa rồi, giờ phút này còn điều gì không hiểu, nhất thời tất cả tránh né nàng như tránh ôn dịch.
Tuệ An ngủ một giấc cực lâu, lần nữa mở mắt đã là hai ngày hai đêm sau đó. Chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc như muốn nứt ra, mơ mơ màng màng nhìn rèm giường màu xanh không ngừng đong đưa, phải mất hồi lâu tầm mắt Tuệ An mới thấy rõ.
Lúc này mới nhìn thấy mình chẳng biết lúc nào đã trở lại khuê phòng, trước giường đặt một Hương cầu bạch ngọc, bên trong đốt an thần hương.
Nàng cảm thấy đầu đau như búa bổ, muốn giơ tay nhưng một chút khí lực cũng không có, giơ lên liền vô lực rủ xuống, Thu Nhi vẫn nằm ở chân giường nghe thấy động tĩnh thì giật mình tỉnh giấc.
Nàng mở mắt ra thấy Tuệ An đã tỉnh, sững sờ một lúc liền hô to một tiếng nhảy dựng người lên, nhào đến bên giường kéo tay Tuệ An, khóc nói:
“Cô nương! Cô nương cuối cùng cũng tỉnh! Người đã ngủ hai ngày hai đêm rồi, nô tỳ… Nô tỳ sợ muốn chết! Mama, cô nương tỉnh!”
Dung Lê viện lập tức như long trời lở đất, người người ra vào chăm sóc Tuệ An.
Đợi Tuệ An dùng một bát cháo loãng, toàn thân mềm nhũn dựa vào đầu giường, mới cảm thấy cổ họng thư thái chút ít.
Phương mama thấy Tuệ An trầm tư không nói, vội khuyên:
“Cô nương vừa bệnh nặng một hồi, đừng suy nghĩ linh tinh. Chuyện hôm đó đều là tiểu tiện nhân Thu Lan viện kia làm hại, vú sẽ không bỏ qua cho nàng đâu!”
Phương mama nói xong, mấy người Thu Nhi cũng căm phẫn rối rít mắng theo, Tuệ An nghe vậy hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Phương mama, hồi lâu mới nói:
“Vú nuôi nói gì vậy? Cái gì đều là tiểu tiện nhân Thu Lan viện làm hại?”
Phương mama nói:
“Ngày đó cô nương rơi xuống nước chẳng lẽ không phải do Nhị cô nương làm hại hay sao? Vú ở Tê Hà tự vừa nghe cô nương xảy ra chuyện, hận không thể chạy trở về Thu Lan viện bóp chết tiểu tiện nhân kia!
Cũng may cô nương có bản lĩnh, tự mình bơi lên bờ, không để bọn họ thực hiện được gian kế, nếu không lão nô…”
Tuệ An nghe vậy, liền biết chuyện ngày đó ngay cả Phương mama và mấy người Đông Nhi đều không rõ thực hư, nàng hơi thả lỏng, nói:
“Ngày đó là nàng đẩy ta xuống hồ, thù này sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời. Vú nuôi, hai ngày nay có chuyện gì không?”
Phương mama nghe vậy nói:
“Cô nương nói trong phủ sao? Hôm đó cô nương được cữu lão mang về, trong phủ đều rối loạn thành đoàn, vú vừa trở lại liền canh giữ bên người cô nương, cũng không nghe nói trong phủ có chuyện gì.
Chỉ có điều hôm qua Tứ thiếu gia đến thăm cô nương, Thu nha đầu bép xép đôi câu, nghe nói buổi tối chẳng hiểu sao Tôn Tâm Từ lại bị tiêu chảy, cả đêm đi đi về về hơn mười lần, sau còn té xỉu ở nhà xí. Sáng sớm hôm nay Tứ thiếu gia đến xem cô nương còn nhắc tới việc này, nói là thay cô nương đòi chút lợi tức trước.”
Thẩm A Đồng chỉ là một tiểu tử choai, hơn nàng có nửa tuổi, dọa nạt Tôn Tâm Từ như thế cũng không lạ lùng gì, Tuệ An nghe vậy chỉ cười một tiếng, nhìn về phía Đông Nhi, Thu Nhi, nói:
“Ngày đó trong cung ngoại trừ chuyện ta rơi xuống nước, còn xảy ra sự việc gì đáng nói không? Hoặc là nghe được lời đồn đại nào chẳng hạn?”
Thu Nhi, Đông Nhi nghe vậy, vẻ mặt mờ mịt, luôn cảm thấy Tuệ An đang lo lắng chuyện gì đó, hai người suy nghĩ hồi lâu, Thu Nhi mới vỗ tay một cái, nói:
“Ngày đó ngoại trừ chuyện cô nương rơi xuống nước, đúng là có một việc khác đáng nhắc tới. Chính là chúng ta nhà Án sát Tống gia uống say bí tỉ trong cung, khoảng tầm giờ Tý dạo chơi hoa viên thì lăn đùng trong nhà xí.
Nghe nói lúc thái giám phát hiện, hắn còn ngã nằm trên bồn cầu, uế vật nhầy nhụa khắp người, thối đến nỗi trời đất quay cuồng, cũng không biết đã nằm đấy bao lâu. Đúng lúc mọi người mang được hắn ra khỏi nhà xí, thì Hoàng thượng ngự giá qua chỗ đó, hai bên đụng thẳng vào nhau.
Nghe nói lúc ấy Hoàng thượng rất cao hứng, bị hắn làm mất hứng liền bực bội bãi giá về cung. Nghe nói Tống công tử kia còn đang giữ chức quan nho nhỏ gì đó ở Đại Lý tự, vì chuyện này mà mấy ngày liên tiếp bị Ngự sử để ý, tấu hắn khinh nhờn long thể, thất nghi trước mặt rồng, là đại bất kính, nay không biết đã thành trò cười cho bao nhiêu tửu quán nữa.
Chẳng qua nghe nói do ngày đó Tống công tử nằm trên mặt đất quá lâu, lại uế vật đông lạnh thân thể, từ khi ra cung vẫn sốt cao không ngừng. Hôm nay nô tỳ nghe Lưu Toàn nói bên ngoài đều truyền nhau, bảo là Tống công tử phải dùng nước tiểu đun nóng tắm rửa thì mới khỏi được.”
Thu Nhi nói xong, nhịn không được cười ha hả thành tiếng, Tuệ An nghe vậy lại ngây ngẩn cả người, nàng nhớ ngày đó Tống Quang Đình bị Quan Nguyên Hạc vứt vào một gian phòng rách nát, việc này chẳng lẽ là y làm?
Tuệ An nghĩ tới khuôn mặt nghiêm trang lạnh lùng của Quan Nguyên Hạc, liền cảm thấy những chuyện kiểu này không nên liên quan tới y mới đúng, nhưng mơ màng nhớ ngày đó y một cước đá bay Tống Quang Đình, lại không dám khẳng định.
Nàng đang suy tư, đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng Thẩm Phong nói vọng vào:
“An nương đã tỉnh rồi ư? Cháu ngoan, mau để cậu nhìn một chút.”
Thanh âm chưa dứt người đã vào phòng, đứng ở phía bên kia bình phong la ầm lên:
“Cháu ngoan, còn chỗ nào không thoải mái, mau nói cậu nghe.”
Tuệ An nhìn thân ảnh in bóng trên bình phong, ra hiệu Phương mama phủ thêm xiêm y cho nàng, muốn đứng dậy ra khỏi phòng, Thẩm Phong nghe thấy động tĩnh bên trong, vội nói:
“An nương không cần đứng lên, đừng lại nhiễm lạnh, bệnh nặng một hồi không thể qua loa!”
Phương mama cũng luôn miệng khuyên nhủ Tuệ An, Tuệ An quả thực có hơi mệt mỏi, vừa động hai cái đã đầu đầy mồ hôi, cũng không kiên trì. Thêm nữa Thẩm Phong không phải người ngoài, Phương mama nói không cần chú ý những lễ nghi lằng nhằng, tự mình ra ngoài mời Thẩm Phong vào nhà.
Đông Nhi đặt một cái ghế dựa ở trong phòng. Thẩm Phong đến trước giường cẩn thận nhìn Tuệ An, tỉ mỉ hỏi thăm bệnh tình của nàng, sau mới ngồi xuống ghế, nhìn về phía Tuệ An nói:
“Hôm đó khiến An nương chịu khổ.”
Trong lòng Tuệ An nghi ngờ sớm đã mọc thành bụi, nghe vậy liền ra hiệu mấy người Thu Nhi lui ra, chỉ để lại Phương mama, lúc này mới hỏi:
“Cậu, ngày đó rốt cuộc là có chuyện gì? Tống Quang Đình là người phương nào?”
Nàng vừa rồi cũng suy nghĩ, ngày đó Tôn Tâm Từ hại nàng, vốn đã là một độc kế khôn lường, nếu nàng không trúng chiêu thì sẽ bị mang danh tâm ngoan thủ lạt, hỉ nộ vô thường, đẩy thứ muội xuống nước, đến lúc ấy chỉ sợ chuyện lúc trước ở Đoan môn cũng bị khơi lên theo, nếu Tôn Tâm Từ không có việc gì còn dễ nói, nhưng lỡ như nàng chết, vậy khó nói lắm… Nàng tự nhiên sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Mà e rằng ngày đó Tôn Tâm Từ đã tính đến chuyện nàng không trúng chiêu, kéo nàng ta cũng nằm trong tính toán của Tôn Tâm Từ, có khi nàng còn hận sao mình không chết đuối luôn trong hồ đây.
Nhưng nếu nói Tôn Tâm Từ hợp tác với Tống Quang Đình hủy thanh danh của nàng, Tuệ An lại không tin, một là Tôn Tâm Từ căn bản không quen biết Tống Quang Đình, hai là ngày đó tiến cung các nàng cũng không mang theo tỳ nữ, Tôn Tâm Từ cấu kết với Tống Quang Đình kiểu gì?
Còn nữa, tên thái giám kia nên giải thích thế nào? Hủy thanh danh mình, bắt mình gả cho Tống Quang Đình thì Tôn Tâm Từ có lợi lộc gì?
Cho nên chuyện ngày đó đến tám phần là có người lợi dụng Tôn Tâm Từ, dùng Tôn Tâm Từ bẫy nàng, chỉ không biết người này là ai.
Tuệ An vừa hỏi, Thẩm Phong chỉ đành thở dài, nói:
“Mẫu thân Tống Quang Đình, chính là dì ruột Trắc phi Lưu thị của Thái vương.”
Nói như vậy Tống Quang Đình là người dưới trướng Thuần vương?
Tuệ An nghe vậy sững sờ, Thẩm Phong lại nói:
“Chuyện này là cậu làm liên lụy tới An nương, Thuần vương là nhằm vào cậu mà tới.”
Thẩm Phong thấy Tuệ An ngẩng đầu nhìn về phía mình, giọng căm hận nói:
“Cuối hè năm nay, chuyện sông Thông vỡ đê ngập lụt một tỉnh chắc An nương cũng biết chứ? Lúc ấy cậu phụng mệnh mang binh đến sửa đê, phát hiện việc vỡ đê có nguyên nhân khác, là quan sửa đê bớt xén nguyên vật liệu xây dựng.
Mấy năm gần đây đê ở sông Thông vẫn liên tục vỡ nát, chỉ có điều bảy tám năm qua không có hồng thủy tràn về, cho nên cũng không gặp chuyện gì, đại khái vì vậy nên quan viên chịu trách nhiệm sửa đê nổi lên lòng tham.
Mà chịu trách nhiệm sửa đê ở sông Thông lại là Công bộ hữu Thị lang Cao Lập, lúc ấy cậu phát hiện chuyện có mờ ám, nhưng ngẫm dính đến Thuần vương, lại không thuộc quyền lực và trách nhiệm của cậu, nên chưa từng can thiệp vào, chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Không ngờ lần này vào kinh, không biết Thuần vương từ đâu nghe được sự việc, mấy ngày trước còn hẹn cậu tới Thuận Khách lâu ăn cơm, trong bữa tiệc liền dùng chuyện này thử dò xét cậu, có ý muốn lôi kéo cậu đầu quân, cậu chỉ có thể giả ngu không đáp.
Có lẽ hắn sợ cậu lộ ra chuyện của Cao Thị lang, mới chuyển mục tiêu sang con, thật là đáng giận. Chuyện này vốn dĩ cậu không muốn nhúng tay, nhưng hắn lại dám ra chiêu nham hiểm như vậy, cậu đây càng không nể tình, cậu đã viết sẵn tấu chương, nay con vừa tỉnh, sáng mai cậu sẽ dâng tấu lên Thánh thượng cho hắn biết tay.”
Cao Lập vốn là biểu ca con nhà dì của Thuần vương, điều này Tuệ An cũng biết, nàng không ngờ chuyện này lại liên quan đến nhiều người như vậy, không khỏi sửng sốt.
Chẳng lẽ đúng là Thuần vương lợi dụng Tôn Tâm Từ bẫy nàng, chuyện này cũng khiến Tuệ An kinh ngạc không thôi. Rốt cuộc Thuần vương dùng người nào hiến kế cho Tôn Tâm Từ?
Khó trách ngày đó ở trong nước thái giám kia chỉ hù dọa nàng hai cái, chẳng có vẻ gì là muốn lấy mạng nàng, thì ra mục đích của hắn chỉ là dẫn nàng về phía bờ đối diện, ép nàng phải gả cho Tống Quang Đình, như vậy phủ Phượng Dương hầu có muốn không lên thuyền Thuần vương cũng không được.
Còn Tống Quang Đình kia chắc chắn đã sớm ẩn náu tại xung quanh, chỉ chờ nàng rơi xuống nước liền nhảy xuống cứu giúp. Nhưng hắn không ngờ nàng vừa xuống nước đã chìm nghỉm, sau lại bơi ra xa, đây mới gọi là chuyện ngoài dự liệu.
Tuệ An đang nghĩ ngợi, Thẩm Phong nói tiếp:
“An nương không cần bận tâm chuyện này, cậu sẽ không để con phải chịu ủy khuất, nhất định đòi lại công đạo cho con. Chẳng qua là ngày đó Quan tướng quân… Khụ khụ, tuy là chuyện gấp tòng quyền, nhưng ngày đó Quan tướng quân và con…”
Tuệ An thấy Thẩm Phong muốn nói lại thôi, nhớ đến chuyện hôm đó, tức thì mặt mũi ửng hồng lên, cố ra vẻ thản nhiên nói:
“Cậu, chuyện ngày đó con không để trong lòng, Quan tướng quân trượng nghĩa cứu giúp, con vô cùng cảm kích.”
Ai ngờ nàng vừa dứt lời, liền nghe Thẩm Phong nói:
“Như vậy sao được! Tiểu tử kia cái gì không nên nhìn cũng đã nhìn, hai đứa lại có da thịt chi thân*, tất nhiên phải chịu trách nhiệm. Cậu đã mang chuyện này chất vấn y, y nói nguyện ý cưới con, chỉ cần con gật đầu, cậu lập tức đi Quan phủ tìm người.”
*Tiếp xúc da thịt
Tuệ An nghe vậy, đầu óc quay cuồng một mảnh, bật dậy khỏi ghế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.