Chương 92: Ôm vòng eo nhỏ nhắn
Tố Tố Tuyết
22/12/2016
Kỳ thật Quan Nguyên Hạc chỉ muốn trêu chọc Tuệ An một chút thôi, nhưng thời khắc này nhìn vào đôi mắt u mê ngơ ngác của nàng, trong lòng y bỗng nhiên căng thẳng hẳn.
Chỉ thấy một đôi con ngươi lóe lên tia sáng màu hổ phách dưới ánh mặt trời, thanh thấu như nước, lại yêu mị như hoa, tựa mưa phù che phủ, tôn lên hai hàng lông mi đã khẽ run rẩy, cùng với gò má ửng hồng không khác nào ánh bình minh buổi sáng, khiến y cảm thấy khuôn mặt diễm lệ kia rõ ràng xinh đẹp tuyệt trần, câu hồn đoạt phách.
Tuệ An vốn đã ngây người, nhưng cũng nhận ra tim mình cuống cuồng đập như trống bỏi, mắt thấy Quan Nguyên Hạc cách mình càng ngày càng gần, chỉ mơ mơ màng màng nghĩ cặp mắt kia đã từng lạnh lùng đong đầy băng giá.
Mà hôm nay giữa đôi con ngươi chỉ có duy nhất bóng hình khuôn mặt nàng, cảm xúc vui vẻ và nóng bỏng đã hoàn toàn che mất nét thâm trầm cùng lạnh lẽo tận xương tủy, sự hờ hững và bình tĩnh trên khuôn mặt tuấn tú vô song cũng được thay thế bằng nhu hòa yêu thương, khiến cho nơi trái tim Tuệ An như có một chén rượu rải qua, nóng bỏng, ấm áp, thiêu cháy lục phủ ngũ tạng của nàng, tràn ra bên ngoài, đốt nóng khuôn mặt nhỏ bé.
Lại đúng lúc này, Tuệ An chỉ cảm thấy Quan Nguyên Hạc dồn dập thở dốc, hô hấp nóng phun lên chóp mũi nàng, khiến nàng cả kinh, đang không biết làm sao, Quan Nguyên Hạc đã đột nhiên đưa tay lần nữa hung hăng cho nàng một cái cốc đầu.
Lần này y ra tay mạnh hơn trước nhiều, đau đến nỗi hai mắt Tuệ An mờ mịt hơi sương, ôm trán cúi đầu ủy khuất rên rỉ, ngoài miệng lại vì không khí kỳ lạ ban nãy mà nói không nên lời.
Bởi vì nàng cúi đầu, Quan Nguyên Hạc chỉ có thể nhìn thấy lông mi nàng không ngừng run rẩy, bên dưới sóng nước mênh mông, y khẽ nhíu mày, cho là vừa rồi mình dùng sức hơi quá, thật sự làm đau Tuệ An, trong mắt lần nữa thoáng hiện vẻ hối tiếc, nghiêng người muốn nhìn Tuệ An một chút, ai ngờ nàng lại đột nhiên ngẩng đầu lên.
Kết quả là cái đầu nhỏ của Tuệ An đập thẳng vào cằm Quan Nguyên Hạc, khiến y phải khẽ hừ một tiếng, nhăn mi. Cùng lúc đó, Tuệ An cũng kêu lên, cái đầu nhỏ cử động loạn xị dưới cổ y.
Hôm nay Quan Nguyên Hạc mặc một bộ trường bào màu thiên thanh, vạt áo thêu chữ phúc nối nhau, khảm ngọc từ đầu đến cuối, đúng là chỗ Tuệ An đập đầu vào, một đầu tóc đen của nàng không may mắc vào mấy viên ngọc trên vạt áo y, vốn là kiểu tóc búi lỏng, nay Tuệ An lại quýnh lên, giãy dụa một phen làm cho mảng tóc kia càng thêm ngoan cố quấn quanh hạt ngọc.
Nàng có thể không vội được sao, hiện nay gò má nàng đã dán chặt vào thân thể Quan Nguyên Hạc, đỉnh đầu còn tiếp xúc với cằm y, cả người nàng không khác nào dính liền trước ngực y, Tuệ An vừa vội vừa thẹn, cảm nhận được khí tức ấm áp phát ra từ thân thể y, chỉ cảm thấy không khí nơi chóp mũi càng ngày càng loãng, hít thở không thông.
Quan Nguyên Hạc cũng hơi giật mình, mắt thấy Tuệ An đang lắc qua lắc lại cái đầu nhỏ trước ngực mình, cảm thấy buồn cười, y khẽ cong môi, đang muốn giúp nàng, nhưng đúng lúc này cách đó không xa lại truyền đến tiếng bước chân và giọng nói của nữ tử, đương nhiên là có người đang đi về phía này.
Tuệ An nghe, thoáng ngẩn người một lát, sau đó càng thêm luống cuống kéo kéo tóc mình, kéo đến nỗi da đầu đau âm ỉ, trán đầy mồ hôi, nhưng tóc kia vẫn càng kéo càng quấn chặt.
“Làm sao bây giờ? Ngài nhanh giúp ta một tay đi!”
Cảm nhận được sự bối rối và khẩn cấp của Tuệ An, trong lòng Quan Nguyên Hạc liền có phần ấm ức, chỉ cảm thấy nàng một chút cũng không nguyện dính dáng tới mình. Thứ cảm giác bị ghét bỏ này khiến nửa bên mặt y tức thì tối sầm, nhưng y cũng biết, trong tình huống này, nếu như hai người bị người khác nhìn thấy, không biết sẽ có bao nhiêu lời khó nghe đồn đại ra ngoài.
Y dĩ nhiên không ngại, nhưng đối với thanh danh của Tuệ An lại không ổn, cho dù là nam nữ đã đính hôn trước khi cưới nếu có lời đồn đãi không hay, sau này nữ tử kia gả về nhà chồng cũng sẽ bị người chỉ trích, bị chị em dâu coi thường.
Cho nên Quan Nguyên Hạc nghe trong thanh âm của Tuệ An đã có phần cầu xin cùng nức nở, chỉ cảm thán một tiếng, nói:
“Đừng động đậy.”
Nói xong, y nghiêng người bế Tuệ An lên, đứng dậy sải bước ra khỏi đình, Tuệ An lập tức im bặt.
Cũng không phải nàng ngượng ngùng gì cả, nhưng thật sự là nàng sống hai kiếp vẫn chưa từng có nam tử ôm qua. Lần trước tại hoàng cung nàng trải qua kinh hãi, thân thể mềm nhũn mất sức lực, Quan Nguyên Hạc một tay ôm nàng, một tay túm cổ áo Tống Thanh Đình, cũng không khiến nàng suy nghĩ vẩn vơ, hơn nữa lúc ấy căn bản nàng chẳng còn hơi đâu mà nghĩ nhiều.
Lần này thì khác, nàng được Quan Nguyên Hạc ôm, chỉ cảm thấy tay chân luống cuống, tim đập cực nhanh, cuối cùng chỉ đành giả ngây giả ngô coi như không biết.
Phía sau đình kia có trồng một hàng cây cao to, xung quanh còn cắt tỉa thành tường hoa rậm rạp, trải dài đến tận hai bên cửa viện, chỗ giao nhau còn trồng cây tùng xen kẽ, tùng sinh trưởng rất tốt, cành lá xanh tươi mơn mởn.
Quan Nguyên Hạc ôm lấy Tuệ An, trực tiếp vòng qua hàng tùng thẳng tắp, thân ảnh hai người nháy mắt liền biến mất sau lùm cây.
Tuệ An thấy nơi góc tường có một một tảng đá trơn nhẵn đặt ngay bên bờ hồ, không nhiễm bụi bặm, liền biết ngay vừa rồi Quan Nguyên Hạc chính là trốn ở chỗ này thanh tĩnh một mình.
Nếu như vừa rồi nàng đã không phát hiện ra nơi này có người, thì người bên ngoài cũng chưa chắc nhìn thấy bọn họ.
Tuệ An nghĩ vậy, khẽ thở phào một hơi, sau đó lại càng thêm ý thức được tư thế kỳ lạ của hai người lúc này.
Thân ảnh của hai người vừa biến mất, bên kia liền truyền đến tiếng nói chuyện của Nhiếp Sương Sương cùng Tạ Vân Chi, bọn họ không yên tâm về nàng, nên mới quay lại tìm.
Ban ngày ban mặt, người đến người đi, nàng lại cùng Quan Nguyên Hạc ôm vào một chỗ, bất kể như thế nào việc này cũng khiến Tuệ An cực kỳ xấu hổ, toàn thân nàng đã hồng như một con tôm luộc.
Nghĩ bọn người Nhiếp Sương Sương chỉ cách mình vài bước, Tuệ An liền bất an ngọ nguậy, nàng đẩy đẩy một tay Quan Nguyên Hạc, lí nhí nói:
“Ngài mau thả ta xuống.”
Ai ngờ nàng vừa khó chịu giãy giụa, liền nghe Quan Nguyên Hạc nói:
“Nàng muốn để người nhìn thấy sao?”
Vừa rồi căn bản Tuệ An không chú ý tình cảnh bên này, lúc nàng bị Quan Nguyên Hạc ôm lấy, đầu óc đã bắt đầu quay cuồng, cũng không biết đến tột cùng vị trí hiện tại có an toàn hay không, nay nghe y nói như vậy, liền cứng nhắc không dám cử động.
Tất nhiên là không dám cử động rồi, nếu hôm nay hai người cứ thế bị người ngoài trông thấy, nàng có khi phải quy y cửa Phật luôn ấy chứ.
Trong lòng Tuệ An sợ hãi, nghĩ dù sao cũng đã như vậy, dứt khoát cắn răng một cái, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm cho xong, lại cúi đầu chôn vào trước ngực Quan Nguyên Hạc.
Lúc này mặt mày Quan Nguyên Hạc đã nhuốm đầy ý cười, cánh tay ôm nàng càng thêm siết chặt, nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, sung sướng cong môi.
Kỳ thật từ nãy đến giờ, y cũng không sinh ra tâm tư đặc biệt gì với Tuệ An, thứ nhất là hai người không danh không phận, y càng không phải tên ác bá thích đùa giỡn con gái nhà lành, hai nữa là Tuệ An rốt cuộc tuổi còn quá nhỏ, cũng không khiến y nảy sinh ý nghĩ quá phận gì.
Nhưng không biết tại sao, nay ôm nàng ôm trong ngực, y lại vô cùng thích thú cảm giác này, có chút luyến tiếc khi nghĩ sẽ phải để nàng xuống.
Ôm cô bé vừa mềm mại lại nhỏ xinh này, làm cho y cảm thấy toàn thân thoải mái không thôi, liền nổi lên ý nghĩ giữ mãi nàng trong lòng.
Y luôn cảm thấy Tuệ An giống như một con thú nhỏ đầy răng nanh đang ẩn núp, rõ ràng là cả người đầy gai nhọn, lại cứ muốn giả bộ hiền thục đoan trang, giấu sau bề ngoài nhu mì là vẻ quật cường khó đoán, vừa ngây thơ tin người lại có tính ăn miếng trả miếng.
Thế nhưng thái độ đối nhân xử thế của nàng lại mang theo vài phần lạnh nhạt và trầm ổn, khiến y cảm thấy vừa hiếu kỳ vừa thích thú, lại không có cách nào coi nàng như những nữ tử bình thường, càng không cách nào coi nàng như một tiểu cô nương, thỉnh thoảng đùa giỡn nàng hai câu, nhìn nàng nhe nanh múa vuốt chống cự, y càng cảm thấy vui vẻ.
Nếu nói là yêu thì cũng chưa chắc, nhưng nàng ở trong lòng y luôn đặc biệt khác người, người ta chèn ép nàng, tính kế nàng, y lại nhịn không được đứng ra che chở.
Mặc dù y chưa bao giờ gặp chuyện tương tự, nhưng suy cho cùng y vẫn là xuất thân thế gia đại tôc, sống nơi đại trạch đã quen, mấy chuyện nam nữ này nọ nói không hiểu chính là nói dối, cho nên ngẫm nghĩ một hồi liền biết là mình đã thích cô bé này.
Xưa nay y là người theo trường phái hành động, nàng tuổi nhỏ cũng không sao, nếu như đã thích, vậy thì đính hôn tuyên bố chủ quyền trước, huống chi y lập tức sẽ phải lần nữa xuất chinh, cũng không vội thành thân.
Chỉ có điều hiện tại ôm lấy Tuệ An, y mới nhận ra có lẽ trong lòng mình thích nàng còn nhiều hơn mấy phần so với y tưởng tượng. Tựa như hiện tại, mới như thế ôm nàng, y đã nhịn không được nở nụ cười, khóe mắt đuôi mày cong cong, vô thức toát ra vài phần tình cảm ôn nhu triền miên.
Tuệ An nào biết ý nghĩ gì, thấy y được voi đòi tiên, lại còn mập mờ dùng cằm cọ cọ đầu nàng, lúc này liền tức tới toàn thân phát run.
Chưa nói nàng chẳng có chút quan hệ nào với y, mà cho dù có là phu thê chính thống, ban ngày ban mặt ôm vào một chỗ đã là vô cùng không hợp lễ nghi, người thê tử cũng sẽ bị người ngoài giễu cợt, bị bọn nha hoàn xem thường.
Hiện tại tuy là tình huống đặc thù, nhưng ngài ôm thì ôm đi, không phải nên tỏ ra chính nhân quân tử một chút, ôm nữ tử trong lòng mà tâm không phiền ý không loạn, bình tĩnh khí khái hay sao, đằng này lại tận lực đùa giỡn…
Tuệ An không nghĩ Quan Nguyên Hạc lại mặc kệ thể diện nàng như vậy, nửa điểm kính trọng cũng không có, nhất thời cảm thấy ủy khuất vô cùng, suýt nữa rớt nước mắt.
Quan Nguyên Hạc tự nhiên cũng phát hiện sự bất thường của nàng. Nhưng y chẳng những không cảm thấy mình có gì không đúng, ngược lại còn sung sướng cong môi, nói:
“Vì sao không đồng ý?”
Tuệ An nghe vậy hơi sững sờ, biết là y là đang hỏi chuyện cầu hôn, lập tức khóc không nổi, ngược lại còn giật mình hoảng hốt.
Nhưng nàng vẫn luôn là người thẳng thắn, thích thì thích, cũng không cần già mồm chối cãi, càng không muốn che giấu không để y biết.
Cho nên nàng chỉ trầm mặc một lát, liền nói:
“Hôm đó nếu đổi lại là người khác, ngài cũng sẽ mở miệng cầu hôn sao?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy nhưng lại sững sờ, căn bản không hiểu chuyện đó và việc nàng có nguyện ý gả cho mình hay không thì có liên quan gì, y nhíu mày nói:
“Hôm đó nếu không phải nàng, ta quản chuyện kia làm gì?”
Tuệ An nghe vậy, trong lòng ngọt ngào, khóe môi gợn lên ý cười, y nói câu này, ít nhất cũng giải thích rõ mình là người đặc biệt trong lòng y, nàng mấp máy môi áp chế niềm vui khó tả, lại hỏi:
“Ta không muốn ngài vì chuyện kia mà cưới ta, nếu như ngài vì trách nhiệm mới cầu hôn, vậy ta chẳng phải là lấy oán trả ơn ư?”
Quan Nguyên Hạc nghe nàng nói vậy, lại hơi ngẩn ra, mãi sau mới hiểu được ý của nàng, nàng là cho rằng mình mở miệng cầu hôn để chịu trách nhiệm với nàng.
Quan Nguyên Hạc không biết tại sao Tuệ An lại có loại ý nghĩ này trong đầu, nhưng hiển nhiên suy nghĩ này đã khiến y cảm thấy cực kỳ tức giận, khẽ hừm một tiếng, y đưa tay đánh vào mông Tuệ An một cái, trầm giọng nói:
“Trong mắt nàng, ta rẻ tiền như vậy? Cho dù là ai nhào lên cũng phải bồi thường bản thân?”
Xiêm y mùa đông vốn rất dày dặn, y đánh cũng không đau, nhưng Tuệ An lại nhịn không được mặt mày đỏ ửng, trong lòng vừa khó xử lại ủy khuất, nhưng nàng cũng nhận ra tâm tình Quan Nguyên Hạc đã không tốt như trước, chân lý người mềm ta cứng, người cứng ta mềm vẫn là tác phong hành sự của nàng, Tuệ An chỉ buồn bực nói:
“Mỗi lần ngài gặp ta cũng chẳng vui vẻ gì, ta nào biết đâu… Nếu là như thế, hôm nay ta hỏi ngài một câu, rốt cuộc tại sao ngài lại cầu hôn ta?”
Kiếp trước Tuệ An đã nếm đủ vị đắng của tình yêu, nàng ép buộc Lý Vân Sưởng tiếp nhận mình, kết quả làm cho hai người đều mệt mỏi, kiếp này nàng nhất định phải hỏi thật rõ ràng.
Quan Nguyên Hạc làm sao biết được chấp niệm trong đầu Tuệ An, y cảm thấy lời mình vừa nói đã quá đầy đủ, nhưng Tuệ An vẫn níu lấy vấn đề này không buông, nghĩ nàng muốn y dỗ ngọt nàng, nói những câu thề non hẹn biển, nhưng y lại không mở miệng nên mới cố tình hỏi tiếp.
Nhíu mày hồi lâu, y chỉ phun ra ba chữ:
“Cần thành thân.”
Tuệ An thật ra cũng không trông cậy y có thể nói ra lời gì dễ nghe, trong lòng căng thẳng, liền không nói thêm. Quan Nguyên Hạc đại khái cũng hiểu nàng là so đo cái gì, y hơi buồn cười, nhưng cũng không mở miệng.
Tạ Vân Chi và Nhiếp Sương Sương sớm đã rời đi, y thấy Tuệ An vẫn tựa trước ngực mình, không khỏi nắm chặt hai tay, hít sâu hương thơm trên người nàng, lúc này mới đặt người xuống, gỡ mảng tóc nàng bị quấn vào hạt ngọc.
Nhìn nàng cúi đầu không động đậy, lộ ra hai vành tai ửng đỏ trong suốt, dưới ánh mặt trời càng toát vẻ linh lung đáng yêu, khiến người ta muốn nhào tới cắn một cái, lại thấy sau gáy nàng cũng đỏ hồng một mảng, ánh mắt y hơi tối, chậm chạp quay mặt đi chỗ khác, nhắc nhở nàng:
“Gần đây kinh thành không yên ổn, nếu nàng không có chuyện gì, liền thành thật ở yên trong phủ cho ta, đừng có chạy tán loạn khắp nơi.”
Tuệ An nghe vậy sửng sốt, nghĩ đến chuyện hôm đó nàng ở trong cung rơi xuống nước, trong lòng vẫn còn sợ hãi, vội gật đầu nói:
“Ta biết.”
Thấy nàng nghe lời, Quan Nguyên Hạc liền sung sướng nhướng mày, lại nghe Tuệ An hỏi:
“Hôm đó ngài làm sao biết là ta bị người tính kế?”
Quan Nguyên Hạc chỉ nói:
“Vô tình nghe được.”
Tuệ An đương nhiên không tin, biết là y lấy lí do thoái thác, nhưng thấy y không muốn nhiều lời, cũng không nhiều lời.
Bởi vì y cúi đầu gỡ tóc cho nàng, mà nàng lại không thể không nghiêng mặt, chừa ra không gian cho y cử động, cho nên môi của y chỉ cần thoáng đi xuống một chút liền có thể chạm đến môi nàng, tư thế so với lúc nãy còn khiến cho người ta xấu hổ mặt đỏ tới mang tai hơn nhiều, nhưng bởi vì có Quan Nguyên Hạc nói chuyện, cho nên Tuệ An cũng không bối rối khó xử như khi nãy.
Đợi y gỡ hết tóc quấn quanh hạt ngọc, Tuệ An liền gấp rút vuốt chỗ tóc rối lùi về sau hai bước, nói:
“Mấy người Nhiếp tỷ tỷ đang tìm ta, ta đi trước.”
Ai ngờ Quan Nguyên Hạc lại nhìn nàng một cái, nói:
“Hấp ta hấp tấp, vội vàng cái gì, ta có thể ăn nàng chắc?”
Nói xong, y đen mặt trừng Tuệ An một cái, mới nhấc chân vòng qua hàng tùng, sải bước mà đi, đợi qua tường hoa, cúi đầu nhìn thấy trên hạt ngọc còn quấn hai sợi tóc đen, đang theo gió tung bay, khóe môi y khẽ cười, gỡ sợi tóc kia xuống, quấn quanh đầu ngón tay.
Quan Nguyên Hạc đi rồi, Tuệ An mới thẹn thùng chỉnh trang lại mái tóc rối loạn, lại dùng sức quạt quạt hai má, đợi đến khi hai má đã không còn nóng bừng như trước, nàng mới bước nhanh ra ngoài.
Ra tới mái đình, không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy cây tùng được trồng hết sức rậm rạp, chưa nói nàng vừa rồi chỉ ngọ nguậy một chút, cho dù có xuống đất chạy nhảy hai vòng cũng đừng mơ bị người nhìn thấy, sắc mặt Tuệ An nhất thời biến thành màu đen, tức tối đạp mạnh chân, giọng căm hận nói:
“Vô sỉ!”
Đợi tìm được mấy người Đông Nhi, mới biết Đồng thị cũng từ biệt Đỗ Mỹ Tình đang đi tìm nàng, Tuệ An chỉ nói không nhìn thấy các nàng, cho nên ở trong vườn dạo chơi một chút, Đồng thị không nghi ngờ gì, mang theo nàng ra khỏi phủ Uy Khâm hầu.
Tuệ An thấy Tôn Tâm Từ liên tục cúi đầu theo sau, cảm giác nàng vẫn không ngừng dùng ánh mắt ác độc băm vằm lưng nàng, trong lòng nàng càng thêm hỉ hả, tươi cười lên xe ngựa.
Cũng không biết là Tôn Tâm Từ sợ Đồng thị, hay khóc hết khí lực, chẳng còn sức đấu võ mồm với Tuệ An, một đường về phủ vô cùng yên tĩnh, chưa sinh ra chủ ý điên rồ gì.
Tuệ An thấy hai mắt nàng đã khóc đến nỗi sưng đỏ như hạch đào, vẻ mặt thất bại thê thảm, biết ngay với tính tình của Khương Hồng Ngọc, chỉ sợ nàng có nói rách miệng cũng sẽ không bao giờ tha thứ, lúc này khẳng định Khương Hồng Ngọc đã trở mặt cùng Tôn Tâm Từ rồi.
Trong lòng nàng sung sướng, không khỏi lôi kéo Đồng thị tán gẫu mấy câu, thật ra cũng không phải cố ý giễu cợt Tôn Tâm Từ gì cả, nhưng con người một khi đã cao hứng thì khó lòng quản được miệng của mình.
Chờ trở lại Dung Lê viện, đợi Tuệ An thay đổi một bộ y phục ở nhà, Đông Nhi đã đem chuyện nàng giận đánh Tôn Tâm Từ thuật lại cho Phương mama và mấy người Hạ Nhi nghe, còn kể đến là sinh động như thật, Thu Nhi cười ha hả nói:
“Cô nương cũng thật to gan lớn mật, chẳng lẽ người không sợ Uy Khâm hầu phu nhân kia sẽ chướng mắt cô nương, lại nhân dịp cô nương đang ở trong phủ nhà bà mà gây khó dễ ư?”
Tuệ An nghe vậy liền cười, nàng cũng là từ thái độ của Đỗ Mỹ Tình đối với Tôn Tâm Từ mà nhìn ra một hai, biết bà đã đóng cửa răn dạy Khương Hồng Ngọc mấy ngày, nên mới dám ra tay tát Tôn Tâm Từ như vậy.
Huống chi hôm nay dù thế nào nàng cũng là khách của phủ Uy Khâm hầu, Đỗ Mỹ Tình có tức giận đến đâu, có cảm thấy nàng không nể mặt phủ Uy Khâm hầu thế nào, cũng sẽ không làm lớn chuyện lúc này, phá hỏng thọ yến nhà họ.
Hơn nữa có Đồng thị và bao nhiêu quý phu nhân tiểu thư ở đó, bà cũng không thể không giả vờ ra vẻ khoan dung độ lượng, càng không thể vì hai mẹ con Tôn Tâm Từ mà bôi nhọ thanh danh bản thân.
Thế nhưng chỉ sợ những điều bất đắc dĩ đó của bà, mẹ con Đỗ Mỹ Kha sẽ chẳng bao giờ hiểu cho.
Tuệ An không đáp lời Thu Nhi, Đông Nhi lại cười nói:
“Nha hoàn đem chuyện này bẩm với Uy Khâm hầu phu nhân, Uy Khâm hầu phu nhân còn trách cứ nha hoàn kia, nói là mấy đứa trẻ giận dỗi nhau mà cũng tới bẩm báo, lại khiến người ta chê cười Hầu phủ.
Còn kéo tay cữu phu nhân nói Minh Hà quận chúa là người trọng tình trọng nghĩa, tâm tư cũng đơn thuần, chỉ sợ là đã hiểu lầm cô nương chúng ta, nói cữu phu nhân thay bà chuyển lời an ủi tới cô nương. Theo nô tỳ thấy, nhất định là cô nương đã sớm đoán được bà sẽ làm như vậy, nên mới dám tát Nhị cô nương trước mặt mọi người.”
Phương mama nghe vậy, thấy Tuệ An mỉm cười nhìn Đông Nhi, liền thầm nhủ cô nương làm việc thật sự là càng ngày càng cẩn trọng, liền cười tít mắt gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.