Chương 93: Tiền chạy đi đâu?
Tố Tố Tuyết
23/12/2016
Edit: Đường Linh
Beta: Ánh Nguyệt
Những ngày tiếp theo, Tuệ An trôi qua vô cùng bận rộn. Vì đáp ứng Quan Nguyên Hạc không chạy ra ngoài phủ, hơn nữa trong phủ cũng không thiếu chuyện để nàng lo, Tuệ An liền từ chối hết những lời mời, vùi mình ở phủ Phượng Dương hầu không hề xuất môn.
Năm nay gia đình Thẩm Phong sẽ ăn tết ở Hầu phủ, cho nên lễ mừng năm mới, Tuệ An có ý định tùy cơ ứng biến, nhưng vì có thêm gia đình Thẩm Phong, nên không thể tránh được cần chút ít tâm tư để chuẩn bị, bởi vậy Tuệ An cũng hơi vội vàng.
Vui nhất là Vi Viên dường như không muốn bị Tôn Hi Tường lạnh nhạt, còn tích cực gia tăng đợt tấn công. Tôn Hi Tường vốn đã sinh bệnh, lại bị Vi Viên làm cho đầu óc như muốn nổ tung, hàng ngày đều phải trốn bên này tránh bên nọ, mà mẹ con Đỗ Mỹ Kha xem ra cũng đang gấp rút nghĩ hết biện pháp cản trở Vi Viên, ngược lại không gây ra chuyện gì ảnh hưởng đến nàng.
Nhắc tới Vi Viên, quả nhiên là một hãn nữ chân chính, nàng hoàn toàn không có một chút thẹn thùng của nữ tử nào, hành động to gan dọa người, đầu tiên là thừa dịp Tôn Hi Tường ngã bệnh, mỗi ngày nàng đều chăm chỉ đến Hầu phủ thăm bệnh.
Tôn Hi Tường không chịu nổi, phải lê thân thể bệnh tật trốn ra ngoài phủ, nàng lại phái người theo dõi tung tích Tôn Hi Tường, chỉ cần Tôn Hi Tường vừa ra phủ, mặc kệ đi đến đâu nàng cũng có thể đuổi tới chỉ sau một bước.
Nếu Tôn Hi Tường không xuất phủ thì càng dễ nói, người ta trực tiếp đi vào, chạy thẳng đến Xuân Vận uyển, thấy tiểu thiếp của ông liền châm chọc khiêu khích, chế giễu chửi rủa một trận.
Dù Tôn Hi Tường có khuyên bảo như thế nào, nói lời lạnh nhạt bao nhiêu, đối với Vi Viên đều không có tác dụng, người ta vẫn muốn gì thì làm nấy mà thôi.
Tuệ An cảm thấy Vi Viên này tuyệt đối là người vừa hung ác lại thú vị, Tôn Hi Tường càng khước từ, nàng càng mạnh bạo, giống hệt ác bá đùa giỡn dân nữ trên đường, sợ nhất là đối phương không có phản ứng, đối phường càng sợ hãi xấu hổ, nàng càng cao hứng, càng muốn bắt nạt ngươi.
Chỉ vì việc này, Tôn Hi Tường lập tức lần nữa nổi danh ở kinh thành, không ít người đã dần dần xa cách phủ Phượng Dương hầu.
Tuệ An không quan tâm chuyện đó, thỉnh thoảng nàng vẫn như có như không tiết lộ hành động của Tôn Hi Tường cho Vi Viên, hoặc là cầm tranh thơ gì đó do Tôn Hi Tường làm dụ dỗ nàng ấy một chút.
Tuệ An biết chuyện nàng nhờ Thẩm Phong mở quan nghiệm thi đã có tiến triển, chỉ cần nhìn gần đây ông và Tri phủ Phượng An hay đi lại với nhau thì có thể nhìn ra đôi điều.
Nàng đoán Thẩm Phong cũng đang đợi qua tết sẽ bắt tay vào làm chuyện này, trong lòng cũng khẩn trương theo, đợi qua năm nay, nàng nhất định phải làm cho ra lẽ.
Hơn nữa ngày tết vốn là thời điểm nên vui vẻ bên nhau, đã khiến mẹ con Tôn Tâm Từ và Tôn Hi Tường khổ sở đến sứt đầu mẻ trán một phen, nàng cũng không có hứng đi bỏ đá xuống giếng nữa, chỉ muốn cùng gia đình cậu trải qua cái tết thật tốt mà thôi, những chuyện khác đợi năm sau nói tiếp.
Cho nên nàng chỉ lo liệu mấy việc vặt ngày tết, cuộc sống trôi qua tuy bận rộn, nhưng cũng thanh tĩnh nhất từ lúc trọng sinh tới nay.
Dưới sự sai bảo quyết đoán của Tuệ An, từ trên xuống dưới trong phủ tất nhiên bận bịu hơn hẳn, bọn hạ nhân dường như cũng bị lây nhiễm sự cao hứng của tiểu thư, ai nấy đều nhiệt tình làm việc, thanh âm khi gặp mặt chào hỏi cũng không kiềm được mà lớn hơn so với ngày thường rất nhiều.
Nhoáng một cái đã đến hai mươi ba tháng chạp, hôm đó vẫn là năm cũ, trời chưa sáng Tuệ An đã bị Phương mama gọi dậy, đợi dùng đồ ăn sáng xong, cả Dung Lê viện đều bận rộn, nào thì quét dọn nhà cửa, lau chùi cửa sổ, sắp xếp đồ đạc, Phương mama liên tục chỉ đạo bọn nha hoàn, chỉ kém không có lật ngược cả căn phòng lên để tẩy rửa một lần.
Đến buổi trưa, Đồng thị ở Tây viện bày bàn tiệc rượu, gọi Tuệ An qua đó, cả nhà tụ tập một chỗ vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên.
So với Tây viện, Xuân Vận uyển của Tôn Hi Tường nhưng lại nửa điểm vui mừng náo nhiệt cũng không có, chủ tử mất hứng khiến bọn hạ nhân không dám nói chuyện lớn tiếng, nguyên một đám im bặt như hến, sợ nói sai một câu sẽ bị phạt đánh, có khi còn bán ra ngoài không chừng.
Tâm tình của Tôn Hi Tường có thể có tốt được sao, ông cảm thấy bản thân gần đây thật sự là xúi quẩy tới cực điểm, nữ nhi luôn luôn nghe lời không biết sao lại quay ngoắt, như biến thành người khác, mọi chuyện đều chống đối ông, ông chưa kịp phản ứng thì đã bị nữ nhi này chặn sạch con đường thoát thân.
Trong Hầu phủ không có nơi nào mà ông sống yên ổn cho được, tự dưng ở đâu chui ra một Vi Viên lỗ mãng nhường này, mỗi ngày đều quấn quít lấy ông, làm ông tức muốn phát điên.
Ông rỉ tai các Ngự sử dâng tấu tố cáo Vi Phương không biết quản gia, Hoàng thượng thấy bản tấu kia lại chỉ cười ha hả, nói nữ tử phương Bắc quả nhiên khác với kinh thành, thẳng thắn phóng khoáng, đáng khen ngợi.
Chỉ một câu nói cười kia đã làm cho các Ngự sử dứt khoát ém nhẹm chuyện này, cũng dập tắt niềm hi vọng duy nhất của ông, hôm qua Vi Phương lại đến tìm Tôn Hi Tường, trực tiếp bỏ qua thái độ kháng cự của ông, nói đến hôn sự sắp tới, làm ông điên tiết không thể tả.
Vốn tưởng rằng mấy chuyện này đã đủ xui xẻo rồi, ai ngờ hôm nay vừa lên triều đã có tin xấu ập đến, chuyện Lý Bách tham ô không biết sao trong một đêm lại truyền khắp kinh thành, đồng thời bị bốn Ngự sử liên hợp dâng tấu.
Ông vừa mới bỏ tiền ra cho vay nặng lãi, gần như đã mang tất cả của cải bao năm đắp vào đó, nghe nói Hoàng thượng muốn tra thật kỹ chuyện này, lúc ấy ông phải dùng hết khí lực mới có thể ngăn không cho mình té xỉu tại chỗ.
Vất vả lắm mới hạ triều, ông liền chạy một mạch về phủ, phái người đến Lịch Thành, thế nhưng tiền đã bỏ ra ngoài, làm sao nói rút là rút được, trong lòng Tôn Hi Tường cũng biết chuyện thình lình ập tới, chỉ đành thuận theo ý trời, hi vọng Bình vương có thể áp chế việc này.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng số tiền kia là do ông tích góp nhiều năm, bây giờ mắt thấy sẽ phải thả tiền bạc trôi sông, ông há có thể không vội, lại há có thể không giận.
Từ khi phân phó người đến Lịch Thành trước, ông vẫn một mực ở trong thư phòng không ngừng đi tới đi lui, nghĩ qua nghĩ lại, nhưng mãi mà không nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Trong lòng bực tức không chỗ phát tiết, cuối cùng ông nghĩ đến người đưa ra chủ ý thối nát lần này là Đỗ Mỹ Kha, không kiềm được liền đem tất cả sai lầm đổ lên đầu bà.
Dường như ngay lập tức, ông đạp cửa ra chạy về phía Thu Lan viện.
Lúc ông tới, Đỗ Mỹ Kha đang bưng một chén canh sen táo đỏ, khuyên nhủ Tôn Tâm Từ uống canh. Bà thấy ông đi vào, tuy kinh ngạc nhưng vẫn tươi cười định mở miệng thăm hỏi.
Ai ngờ chưa đợi bà phản ứng, Tôn Hi Tường đã như một trận gió phóng tới trước mắt, không nói hai lời đoạt lấy chén canh trong tay bà, sau đó hết ngược trở lại mặt bà.
Nha hoàn trong phòng giật mình hét lên, Tôn Tâm Từ sững sờ ngồi dậy dùng khăn lau mặt cho Đỗ Mỹ Kha, đôi mắt long lanh ngấn nước trợn trừng nhìn về phía Tôn Hi Tường, chất vấn:
“Phụ thân, sao người có thể làm vậy với nương, nương đã làm sai chuyện gì mà người lại nhẫn tâm đến thế!”
Nữ nhi Thẩm Tuệ An kia coi thường ông, hơi một tí lại nói lời mỉa mai ông thì thôi, nay ngay cả nữ nhi thứ xuất này cũng dám há miệng vặn lại mình, Tôn Hi Tường không nổi cơn thịnh nộ mới là lạ.
Ông tiến lên hai bước, đạp một cước vào người Tôn Tâm Từ, một cước kia hình như dùng rất nhiều sức lực, dứt khoát đạp thẳng Tôn Tâm Từ ra ngoài, đập mạnh vào ghế, hét lên một tiếng liền ngã vật xuống đất.
“Tiểu Từ!”
Đỗ Mỹ Kha lập tức hét to, cũng không quan tâm trên mặt vẫn còn dính đầy canh nóng, lê cái chân khập khiễng lao về phía Tôn Tâm Từ ôm chặt lấy nàng, kiểm tra nàng từ trên xuống dưới một lượt.
Bà thấy Tôn Tâm Từ đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh, rên rỉ nói không ra lời, nhất thời lòng đau như cắt, quay đầu dùng ánh mắt hung ác băm vằm Tôn Hi Tường, mắng mỏ:
“Tôn Hi Tường, ông có còn là người hay không, nó là nữ nhi ruột của ông đấy!”
Tôn Hi Tường nghe vậy, sắc mặt lại dữ tợn, đi tới bên cạnh hai mẹ con Đỗ Mỹ Kha, cả giận nói:
“Trả tiền cho ta! Hiện giờ ta còn nuôi các ngươi, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, thế mà các ngươi còn dám hô to gọi nhỏ trước mặt lão tử, đúng là chán sống rồi!
Nếu không phải là ngươi khuyên ta cho vay nặng lãi gì đó, nay ta còn phải ăn ngủ không yên thế này à. Số tiền kia có thể may mắn thu hồi trở lại thì coi như ta đây bỏ qua, nhưng nếu như không đòi về được, ta nhất định không tha cho mẹ con các ngươi!”
Tôn Hi Tường mắng một thôi một hồi mới cảm thấy trong lòng thoải mái chút ít, xoay người lại như một trận gió xông ra ngoài.
Ông trở lại Xuân Vận uyển, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không yên tâm, quyết định tự mình phóng ngựa tới Lịch Thành đích thân đòi tiền, chỉ kịp mang theo hai bộ quần áo liền gấp rút lên ngựa.
Lúc Tuệ An từ Tây viện trở về Dung Lê viện, gặp tiểu nha đầu Xuân Oanh hầu hạ bên cạnh Triệu mama đang ở dưới mái hiên cùng Thu Nhi tán gẫu, thấy nàng trở lại, hai người đồng thời đứng lên, Xuân Oanh tiến lên hai bước hành lễ với Tuệ An, mặt mày vô cùng vui vẻ.
Tuệ An biết nàng đến nhất định có việc, liền cười dẫn người vào phòng, đã nghe Xuân Oanh nói:
“Mama sai nô tỳ đến nói một tiếng với cô nương, hôm nay hình như lão gia đã xảy ra chuyện gì thì phải, sau khi hồi phủ liền đập vỡ năm sáu chén trà, còn phạt đánh hai gã sai vặt, tiếp theo lại đến Thu Lan viện nổi khùng một trận, nghe nói còn đánh Kha di nương và Nhị cô nương.
Triệu mama chỉ nghe được Lịch thành với Lý Tri phủ gì đó, còn những câu khác nhưng lại nghe không rõ. Mama cảm thấy việc này không bình thường, mặc dù không biết đối có hữu dụng với cô nương hay không, nhưng cẩn thận vẫn hờn, liền bảo nô tỳ đến đây thông báo một tiếng.”
Tuệ An nghe vậy cười nói:
“Không ngờ Triệu mama còn nhớ tới ta, Triệu mama là người lòng dạ rộng lượng, có thể hầu hạ bên cạnh bà là phúc phận của ngươi. Ngươi lại lanh lợi, nên cố gắng học hỏi thật tốt. Thu Nhi, thưởng cho Xuân Oanh một lượng bạc. Bạc này là tiền thưởng, lại tặng một phần diệp hoa cao cho nàng ăn vặt.”
Xuân Oanh vội vàng cười cảm tạ, theo Thu Nhi rời đi, Tuệ An suy nghĩ hồi lâu. cũng không hiểu tại sao Tôn Hi Tường phát điên, ngược lại Phương mama nói:
“Nếu đã nhắc tới Tri phủ Lịch Thành, chắc là chuyện liên quan đến triều đình, cô nương không ngại đi hỏi cữu lão gia, có thể đoán ra chút đầu mối.”
Tuệ An nghe vậy cười một tiếng, vỗ vỗ đầu nói:
“Xem ta này, đều gấp rút đến hồ đồ.”
Đợi mời được Thẩm Phong đến, ông nghe chuyện, trầm ngâm một hồi lâu, mới nhíu mày nói:
“Hôm nay vào triều, bốn vị Ngự sử liên kết vạch tội Tri phủ Lý Bách, trong lúc làm việc đã tham ô ngân sách, khiến kho bạc của nha môn bị thiếu hụt, còn đưa ra chứng cứ xác thực. Chuyện Cao Lập tham ô đã xôn xao khắp nơi, giờ lại đến chuyện này, Hoàng thượng tức thì long nhan giận dữ.
Chắc con cũng biết, Trung Nguyên xưa nay chiến loạn, sớm đã hoàn toàn trống rỗng, sau khi Đại Huy ta thành lập, quốc khố cũng không dồi dào là bao, Thánh tổ vẫn phải ngày ngày ăn mặc tiết kiệm. Dù đã trải qua ba đời hoàng đế, nhưng Đại Huy ta liên tục chiến tranh không ngừng, cho nên quốc khố hiện nay vẫn còn trống không, vì vậy Đại Huy ta ba đời quân vương, hận nhất chính là hai chữ tham ô.
Triều đình qua ba đời vua, đối với việc xử phạt quan viên tham ô cũng là nghiêm khắc nhất. Giờ đây hai vụ án tham ô đồng thời bị lôi ra, Hoàng thượng có muốn không tra xét đến cùng cũng không được.
Hôm nay, sau bao ngày im hơi lặng tiếng, cuối cùng Thuần vương cũng vào triều, nhưng lại lấy cớ bệnh tật quấn thân, dâng tấu mong Hoàng thượng đem hai vụ án giao cho Bình vương điều tra. Hoàng thượng đồng ý, đã lệnh Bình vương chủ trì, cùng Hình bộ, Đại Lý tự và Đô Sát viện, Tam Ti tra xét án tham ô của Lý Bách và Cao Lập.”
Thẩm Phong gõ tay lên thành ghế, nhìn Tuệ An nói:
“Tấu của Ngự sử còn tố cáo Lý Bách kia vì che giấu tội trạng, phái tổng quản đi khắp kinh thành tìm người hỗ trợ, còn theo hình thức vay nặng lãi. Cậu vẫn không biết chuyện này là thật hay giả, hôm nay nhìn như vậy, chỉ sợ tên ngốc Tôn Hi Tường kia cũng chen chân vào chuyện này rồi, nếu không ông ta cũng sẽ không lo lắng đến thế.
Hoàng thượng đã hạ lệnh Tam Ti tra xét chặt chẽ, nhất định phải bắt hết những kẻ dính dáng đến việc cho vay nặng lãi, nghiêm trị không tha, chỉ sợ lần này Tôn Hi Tường là tiền mất tật mang, nói không chừng, ngay cả cái mũ quan trên đầu cũng mất luôn chứ chẳng chơi.”
Tuệ An nghe xong, thật không biết nên cười hay nên khóc, nàng vạn không nghĩ tới, Tôn Hi Tường sẽ can thiệp vào trận chiến tranh ngôi giữa Bình vương và Thuần vương. Giờ đây tình thế nghiêm trọng như vậy, người thông minh còn trốn không kịp, ông thì tốt quá, còn ra sức góp phần vào.
Cho vay nặng lãi là phạm pháp, mặc dù Lý Bách là con trai của thúc phụ Bình vương, e rằng lần này cũng chạy trời không khỏi nắng. Việc này rõ ràng là phe phái Thuần vương đang dần dần nổi lên, phản kích lại bằng án tham ô của Cao Lập. Ngươi níu lấy đường huynh ta không tha, ta liền kéo thúc phụ của ngươi cùng xuống nước, chúng ta ai cũng đừng nghĩ sống tốt.
Thuần vương giả vờ ốm yếu, giao cả hai vụ án đều cho Bình vương, rõ ràng là định vứt bỏ Cao Lập. Hắn muốn Bình vương tiếp nhận vụ án, cũng không phải có ý tốt gì, nếu Bình vương làm việc bất công, đương nhiên hắn sẽ có biện pháp xử lý, nếu Bình vương xử trí luôn Lý Bách, chỉ sợ những người đi theo Bình vương sẽ nguội lòng.
Thuần vương đây là đi nước đôi, chẳng qua có hắn ở một bên nhìn chằm chằm như hổ đói, Tuệ An nghĩ đến tám chín phần mười Bình vương sẽ nghiêm trị Lý Bách. Bởi vậy, Tôn Hi Tường muốn cầm tiền về, cũng chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Tuệ An nghĩ thế liền nói:
“Thật không hiểu ông ta nghĩ thế nào, con còn không biết ông ta ngu xuẩn đến như vậy đấy.”
Thẩm Phong nghe vậy, cười khẩy một tiếng, nói:
“Một tên mọt sách, thư sinh trói gà không chặt, có thể có bao nhiêu bản lĩnh, có bao nhiêu mắt nhìn. Việc này cậu sẽ lưu ý, nếu có tin thì báo cho con. Mấy ngày nữa là tới tất niên rồi, tin chắc nhiều nhất ba bốn ngày liền có thể có tin chính xác.”
Đêm 30 tất niên, quan viên Đại Huy bắt đầu bước vào thời kỳ nghỉ tết một tháng, chuyện này Hiền Khang đế đã phân phó Tam Ti tra xét, dĩ nhiên trong khoảng thời gian trước kỳ nghỉ sẽ có kết quả, về phần thẩm tra đến cùng, e rằng phải đến hai tháng.
Tuệ An nghe vậy gật đầu, liền đứng dậy tiễn Thẩm Phong ra khỏi phòng.
Quả nhiên bốn ngày sau, Thẩm Phong cười đến Dung Lê viện, Tuệ An đón ông vào nhà, rót trà, ông uống ừng ực hai ngụm, mới nói:
“Người cậu phái đến Lịch Thành đã trở lại, nói là hôm kia Lý phủ đã bị quan phủ cấp trên xét nhà, hôm nay Lý Bách đang được áp giải vào kinh. Tên quản sự hắn phái tới kinh thành vay nặng lãi đã bị quan binh vây bắt giữa đường trở về, lúc đó quản sự kia có ý đồ bỏ của chạy lấy người, đã bị bắn chết tại chỗ. Mười mấy xe bạc ông ta thay mặt Lý Bách thu được, chỉ sợ hôm nay đã ghi vào sổ sách Hộ bộ.”
Thẩm Phong dứt lời, liền cười to, vỗ chân nói:
“Tôn thất phu đến Lịch Thành đúng lúc Lý phủ đang bị tịch thu, nghe nói ông lại phát bệnh, đến giờ còn nằm liệt trên giường ở một quán trọ trong Lịch thành, cậu nghĩ muộn nhất là sáng mai sẽ có người về phủ báo tin cho con thôi.”
Tuệ An nghe thế cũng nở nụ cười, Tôn Hi Tường bị tức thành như vậy, chỉ sợ lần này lỗ vốn không ít, hiện tại số tiền kia toàn bộ đều đổ vào quốc khố, coi như là Hầu phủ cống hiến cho triều đình đi, dù sao vẫn tốt hơn để Tôn Hi Tường tùy ý phung phí.
Tuệ An nghĩ vậy liền nhìn về phía Thẩm Phong, nói:
“Nếu tiền đã vào Hộ bộ, sẽ trở thành chứng cứ cho việc vay nặng lãi, vậy thì có thể định tội Tôn Hi Tường không?”
Lần này Hoàng thượng giận dữ, Bình vương nhất định phải diễn thật tốt vở kịch vì đại nghĩa diệt thân, tỏ ra công chính liêm minh. Chỉ sợ việc cho vay nặng lãi cũng sẽ điều tra đến cùng, Thẩm Phong vẫn luôn quan tâm chuyện này, nghe vậy liền nói:
“Con yên tâm, việc này không khó thăm dò, cậu sẽ tìm cách đi Hộ bộ và Đại Lý tự một chuyến.”
Tuệ An gật đầu, nghĩ thầm lần này Tôn Hi Tường chỉ sợ thực phải tiền mất tật mang mà!
Ai ngờ trưa hôm sau Thẩm Phong đã dò được tin tức chính xác, danh sách những kẻ cho vay nặng lãi không có tên Tôn Hi Tường, tiền Tôn Hi Tường cho vay càng không ở trong số tang vật mà Hộ Bộ tịch thu được.
Tuệ An không khỏi choáng váng, đang yên đang lành, tiền có thể chạy đi đâu cơ chứ?
Beta: Ánh Nguyệt
Những ngày tiếp theo, Tuệ An trôi qua vô cùng bận rộn. Vì đáp ứng Quan Nguyên Hạc không chạy ra ngoài phủ, hơn nữa trong phủ cũng không thiếu chuyện để nàng lo, Tuệ An liền từ chối hết những lời mời, vùi mình ở phủ Phượng Dương hầu không hề xuất môn.
Năm nay gia đình Thẩm Phong sẽ ăn tết ở Hầu phủ, cho nên lễ mừng năm mới, Tuệ An có ý định tùy cơ ứng biến, nhưng vì có thêm gia đình Thẩm Phong, nên không thể tránh được cần chút ít tâm tư để chuẩn bị, bởi vậy Tuệ An cũng hơi vội vàng.
Vui nhất là Vi Viên dường như không muốn bị Tôn Hi Tường lạnh nhạt, còn tích cực gia tăng đợt tấn công. Tôn Hi Tường vốn đã sinh bệnh, lại bị Vi Viên làm cho đầu óc như muốn nổ tung, hàng ngày đều phải trốn bên này tránh bên nọ, mà mẹ con Đỗ Mỹ Kha xem ra cũng đang gấp rút nghĩ hết biện pháp cản trở Vi Viên, ngược lại không gây ra chuyện gì ảnh hưởng đến nàng.
Nhắc tới Vi Viên, quả nhiên là một hãn nữ chân chính, nàng hoàn toàn không có một chút thẹn thùng của nữ tử nào, hành động to gan dọa người, đầu tiên là thừa dịp Tôn Hi Tường ngã bệnh, mỗi ngày nàng đều chăm chỉ đến Hầu phủ thăm bệnh.
Tôn Hi Tường không chịu nổi, phải lê thân thể bệnh tật trốn ra ngoài phủ, nàng lại phái người theo dõi tung tích Tôn Hi Tường, chỉ cần Tôn Hi Tường vừa ra phủ, mặc kệ đi đến đâu nàng cũng có thể đuổi tới chỉ sau một bước.
Nếu Tôn Hi Tường không xuất phủ thì càng dễ nói, người ta trực tiếp đi vào, chạy thẳng đến Xuân Vận uyển, thấy tiểu thiếp của ông liền châm chọc khiêu khích, chế giễu chửi rủa một trận.
Dù Tôn Hi Tường có khuyên bảo như thế nào, nói lời lạnh nhạt bao nhiêu, đối với Vi Viên đều không có tác dụng, người ta vẫn muốn gì thì làm nấy mà thôi.
Tuệ An cảm thấy Vi Viên này tuyệt đối là người vừa hung ác lại thú vị, Tôn Hi Tường càng khước từ, nàng càng mạnh bạo, giống hệt ác bá đùa giỡn dân nữ trên đường, sợ nhất là đối phương không có phản ứng, đối phường càng sợ hãi xấu hổ, nàng càng cao hứng, càng muốn bắt nạt ngươi.
Chỉ vì việc này, Tôn Hi Tường lập tức lần nữa nổi danh ở kinh thành, không ít người đã dần dần xa cách phủ Phượng Dương hầu.
Tuệ An không quan tâm chuyện đó, thỉnh thoảng nàng vẫn như có như không tiết lộ hành động của Tôn Hi Tường cho Vi Viên, hoặc là cầm tranh thơ gì đó do Tôn Hi Tường làm dụ dỗ nàng ấy một chút.
Tuệ An biết chuyện nàng nhờ Thẩm Phong mở quan nghiệm thi đã có tiến triển, chỉ cần nhìn gần đây ông và Tri phủ Phượng An hay đi lại với nhau thì có thể nhìn ra đôi điều.
Nàng đoán Thẩm Phong cũng đang đợi qua tết sẽ bắt tay vào làm chuyện này, trong lòng cũng khẩn trương theo, đợi qua năm nay, nàng nhất định phải làm cho ra lẽ.
Hơn nữa ngày tết vốn là thời điểm nên vui vẻ bên nhau, đã khiến mẹ con Tôn Tâm Từ và Tôn Hi Tường khổ sở đến sứt đầu mẻ trán một phen, nàng cũng không có hứng đi bỏ đá xuống giếng nữa, chỉ muốn cùng gia đình cậu trải qua cái tết thật tốt mà thôi, những chuyện khác đợi năm sau nói tiếp.
Cho nên nàng chỉ lo liệu mấy việc vặt ngày tết, cuộc sống trôi qua tuy bận rộn, nhưng cũng thanh tĩnh nhất từ lúc trọng sinh tới nay.
Dưới sự sai bảo quyết đoán của Tuệ An, từ trên xuống dưới trong phủ tất nhiên bận bịu hơn hẳn, bọn hạ nhân dường như cũng bị lây nhiễm sự cao hứng của tiểu thư, ai nấy đều nhiệt tình làm việc, thanh âm khi gặp mặt chào hỏi cũng không kiềm được mà lớn hơn so với ngày thường rất nhiều.
Nhoáng một cái đã đến hai mươi ba tháng chạp, hôm đó vẫn là năm cũ, trời chưa sáng Tuệ An đã bị Phương mama gọi dậy, đợi dùng đồ ăn sáng xong, cả Dung Lê viện đều bận rộn, nào thì quét dọn nhà cửa, lau chùi cửa sổ, sắp xếp đồ đạc, Phương mama liên tục chỉ đạo bọn nha hoàn, chỉ kém không có lật ngược cả căn phòng lên để tẩy rửa một lần.
Đến buổi trưa, Đồng thị ở Tây viện bày bàn tiệc rượu, gọi Tuệ An qua đó, cả nhà tụ tập một chỗ vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên.
So với Tây viện, Xuân Vận uyển của Tôn Hi Tường nhưng lại nửa điểm vui mừng náo nhiệt cũng không có, chủ tử mất hứng khiến bọn hạ nhân không dám nói chuyện lớn tiếng, nguyên một đám im bặt như hến, sợ nói sai một câu sẽ bị phạt đánh, có khi còn bán ra ngoài không chừng.
Tâm tình của Tôn Hi Tường có thể có tốt được sao, ông cảm thấy bản thân gần đây thật sự là xúi quẩy tới cực điểm, nữ nhi luôn luôn nghe lời không biết sao lại quay ngoắt, như biến thành người khác, mọi chuyện đều chống đối ông, ông chưa kịp phản ứng thì đã bị nữ nhi này chặn sạch con đường thoát thân.
Trong Hầu phủ không có nơi nào mà ông sống yên ổn cho được, tự dưng ở đâu chui ra một Vi Viên lỗ mãng nhường này, mỗi ngày đều quấn quít lấy ông, làm ông tức muốn phát điên.
Ông rỉ tai các Ngự sử dâng tấu tố cáo Vi Phương không biết quản gia, Hoàng thượng thấy bản tấu kia lại chỉ cười ha hả, nói nữ tử phương Bắc quả nhiên khác với kinh thành, thẳng thắn phóng khoáng, đáng khen ngợi.
Chỉ một câu nói cười kia đã làm cho các Ngự sử dứt khoát ém nhẹm chuyện này, cũng dập tắt niềm hi vọng duy nhất của ông, hôm qua Vi Phương lại đến tìm Tôn Hi Tường, trực tiếp bỏ qua thái độ kháng cự của ông, nói đến hôn sự sắp tới, làm ông điên tiết không thể tả.
Vốn tưởng rằng mấy chuyện này đã đủ xui xẻo rồi, ai ngờ hôm nay vừa lên triều đã có tin xấu ập đến, chuyện Lý Bách tham ô không biết sao trong một đêm lại truyền khắp kinh thành, đồng thời bị bốn Ngự sử liên hợp dâng tấu.
Ông vừa mới bỏ tiền ra cho vay nặng lãi, gần như đã mang tất cả của cải bao năm đắp vào đó, nghe nói Hoàng thượng muốn tra thật kỹ chuyện này, lúc ấy ông phải dùng hết khí lực mới có thể ngăn không cho mình té xỉu tại chỗ.
Vất vả lắm mới hạ triều, ông liền chạy một mạch về phủ, phái người đến Lịch Thành, thế nhưng tiền đã bỏ ra ngoài, làm sao nói rút là rút được, trong lòng Tôn Hi Tường cũng biết chuyện thình lình ập tới, chỉ đành thuận theo ý trời, hi vọng Bình vương có thể áp chế việc này.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng số tiền kia là do ông tích góp nhiều năm, bây giờ mắt thấy sẽ phải thả tiền bạc trôi sông, ông há có thể không vội, lại há có thể không giận.
Từ khi phân phó người đến Lịch Thành trước, ông vẫn một mực ở trong thư phòng không ngừng đi tới đi lui, nghĩ qua nghĩ lại, nhưng mãi mà không nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Trong lòng bực tức không chỗ phát tiết, cuối cùng ông nghĩ đến người đưa ra chủ ý thối nát lần này là Đỗ Mỹ Kha, không kiềm được liền đem tất cả sai lầm đổ lên đầu bà.
Dường như ngay lập tức, ông đạp cửa ra chạy về phía Thu Lan viện.
Lúc ông tới, Đỗ Mỹ Kha đang bưng một chén canh sen táo đỏ, khuyên nhủ Tôn Tâm Từ uống canh. Bà thấy ông đi vào, tuy kinh ngạc nhưng vẫn tươi cười định mở miệng thăm hỏi.
Ai ngờ chưa đợi bà phản ứng, Tôn Hi Tường đã như một trận gió phóng tới trước mắt, không nói hai lời đoạt lấy chén canh trong tay bà, sau đó hết ngược trở lại mặt bà.
Nha hoàn trong phòng giật mình hét lên, Tôn Tâm Từ sững sờ ngồi dậy dùng khăn lau mặt cho Đỗ Mỹ Kha, đôi mắt long lanh ngấn nước trợn trừng nhìn về phía Tôn Hi Tường, chất vấn:
“Phụ thân, sao người có thể làm vậy với nương, nương đã làm sai chuyện gì mà người lại nhẫn tâm đến thế!”
Nữ nhi Thẩm Tuệ An kia coi thường ông, hơi một tí lại nói lời mỉa mai ông thì thôi, nay ngay cả nữ nhi thứ xuất này cũng dám há miệng vặn lại mình, Tôn Hi Tường không nổi cơn thịnh nộ mới là lạ.
Ông tiến lên hai bước, đạp một cước vào người Tôn Tâm Từ, một cước kia hình như dùng rất nhiều sức lực, dứt khoát đạp thẳng Tôn Tâm Từ ra ngoài, đập mạnh vào ghế, hét lên một tiếng liền ngã vật xuống đất.
“Tiểu Từ!”
Đỗ Mỹ Kha lập tức hét to, cũng không quan tâm trên mặt vẫn còn dính đầy canh nóng, lê cái chân khập khiễng lao về phía Tôn Tâm Từ ôm chặt lấy nàng, kiểm tra nàng từ trên xuống dưới một lượt.
Bà thấy Tôn Tâm Từ đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh, rên rỉ nói không ra lời, nhất thời lòng đau như cắt, quay đầu dùng ánh mắt hung ác băm vằm Tôn Hi Tường, mắng mỏ:
“Tôn Hi Tường, ông có còn là người hay không, nó là nữ nhi ruột của ông đấy!”
Tôn Hi Tường nghe vậy, sắc mặt lại dữ tợn, đi tới bên cạnh hai mẹ con Đỗ Mỹ Kha, cả giận nói:
“Trả tiền cho ta! Hiện giờ ta còn nuôi các ngươi, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, thế mà các ngươi còn dám hô to gọi nhỏ trước mặt lão tử, đúng là chán sống rồi!
Nếu không phải là ngươi khuyên ta cho vay nặng lãi gì đó, nay ta còn phải ăn ngủ không yên thế này à. Số tiền kia có thể may mắn thu hồi trở lại thì coi như ta đây bỏ qua, nhưng nếu như không đòi về được, ta nhất định không tha cho mẹ con các ngươi!”
Tôn Hi Tường mắng một thôi một hồi mới cảm thấy trong lòng thoải mái chút ít, xoay người lại như một trận gió xông ra ngoài.
Ông trở lại Xuân Vận uyển, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không yên tâm, quyết định tự mình phóng ngựa tới Lịch Thành đích thân đòi tiền, chỉ kịp mang theo hai bộ quần áo liền gấp rút lên ngựa.
Lúc Tuệ An từ Tây viện trở về Dung Lê viện, gặp tiểu nha đầu Xuân Oanh hầu hạ bên cạnh Triệu mama đang ở dưới mái hiên cùng Thu Nhi tán gẫu, thấy nàng trở lại, hai người đồng thời đứng lên, Xuân Oanh tiến lên hai bước hành lễ với Tuệ An, mặt mày vô cùng vui vẻ.
Tuệ An biết nàng đến nhất định có việc, liền cười dẫn người vào phòng, đã nghe Xuân Oanh nói:
“Mama sai nô tỳ đến nói một tiếng với cô nương, hôm nay hình như lão gia đã xảy ra chuyện gì thì phải, sau khi hồi phủ liền đập vỡ năm sáu chén trà, còn phạt đánh hai gã sai vặt, tiếp theo lại đến Thu Lan viện nổi khùng một trận, nghe nói còn đánh Kha di nương và Nhị cô nương.
Triệu mama chỉ nghe được Lịch thành với Lý Tri phủ gì đó, còn những câu khác nhưng lại nghe không rõ. Mama cảm thấy việc này không bình thường, mặc dù không biết đối có hữu dụng với cô nương hay không, nhưng cẩn thận vẫn hờn, liền bảo nô tỳ đến đây thông báo một tiếng.”
Tuệ An nghe vậy cười nói:
“Không ngờ Triệu mama còn nhớ tới ta, Triệu mama là người lòng dạ rộng lượng, có thể hầu hạ bên cạnh bà là phúc phận của ngươi. Ngươi lại lanh lợi, nên cố gắng học hỏi thật tốt. Thu Nhi, thưởng cho Xuân Oanh một lượng bạc. Bạc này là tiền thưởng, lại tặng một phần diệp hoa cao cho nàng ăn vặt.”
Xuân Oanh vội vàng cười cảm tạ, theo Thu Nhi rời đi, Tuệ An suy nghĩ hồi lâu. cũng không hiểu tại sao Tôn Hi Tường phát điên, ngược lại Phương mama nói:
“Nếu đã nhắc tới Tri phủ Lịch Thành, chắc là chuyện liên quan đến triều đình, cô nương không ngại đi hỏi cữu lão gia, có thể đoán ra chút đầu mối.”
Tuệ An nghe vậy cười một tiếng, vỗ vỗ đầu nói:
“Xem ta này, đều gấp rút đến hồ đồ.”
Đợi mời được Thẩm Phong đến, ông nghe chuyện, trầm ngâm một hồi lâu, mới nhíu mày nói:
“Hôm nay vào triều, bốn vị Ngự sử liên kết vạch tội Tri phủ Lý Bách, trong lúc làm việc đã tham ô ngân sách, khiến kho bạc của nha môn bị thiếu hụt, còn đưa ra chứng cứ xác thực. Chuyện Cao Lập tham ô đã xôn xao khắp nơi, giờ lại đến chuyện này, Hoàng thượng tức thì long nhan giận dữ.
Chắc con cũng biết, Trung Nguyên xưa nay chiến loạn, sớm đã hoàn toàn trống rỗng, sau khi Đại Huy ta thành lập, quốc khố cũng không dồi dào là bao, Thánh tổ vẫn phải ngày ngày ăn mặc tiết kiệm. Dù đã trải qua ba đời hoàng đế, nhưng Đại Huy ta liên tục chiến tranh không ngừng, cho nên quốc khố hiện nay vẫn còn trống không, vì vậy Đại Huy ta ba đời quân vương, hận nhất chính là hai chữ tham ô.
Triều đình qua ba đời vua, đối với việc xử phạt quan viên tham ô cũng là nghiêm khắc nhất. Giờ đây hai vụ án tham ô đồng thời bị lôi ra, Hoàng thượng có muốn không tra xét đến cùng cũng không được.
Hôm nay, sau bao ngày im hơi lặng tiếng, cuối cùng Thuần vương cũng vào triều, nhưng lại lấy cớ bệnh tật quấn thân, dâng tấu mong Hoàng thượng đem hai vụ án giao cho Bình vương điều tra. Hoàng thượng đồng ý, đã lệnh Bình vương chủ trì, cùng Hình bộ, Đại Lý tự và Đô Sát viện, Tam Ti tra xét án tham ô của Lý Bách và Cao Lập.”
Thẩm Phong gõ tay lên thành ghế, nhìn Tuệ An nói:
“Tấu của Ngự sử còn tố cáo Lý Bách kia vì che giấu tội trạng, phái tổng quản đi khắp kinh thành tìm người hỗ trợ, còn theo hình thức vay nặng lãi. Cậu vẫn không biết chuyện này là thật hay giả, hôm nay nhìn như vậy, chỉ sợ tên ngốc Tôn Hi Tường kia cũng chen chân vào chuyện này rồi, nếu không ông ta cũng sẽ không lo lắng đến thế.
Hoàng thượng đã hạ lệnh Tam Ti tra xét chặt chẽ, nhất định phải bắt hết những kẻ dính dáng đến việc cho vay nặng lãi, nghiêm trị không tha, chỉ sợ lần này Tôn Hi Tường là tiền mất tật mang, nói không chừng, ngay cả cái mũ quan trên đầu cũng mất luôn chứ chẳng chơi.”
Tuệ An nghe xong, thật không biết nên cười hay nên khóc, nàng vạn không nghĩ tới, Tôn Hi Tường sẽ can thiệp vào trận chiến tranh ngôi giữa Bình vương và Thuần vương. Giờ đây tình thế nghiêm trọng như vậy, người thông minh còn trốn không kịp, ông thì tốt quá, còn ra sức góp phần vào.
Cho vay nặng lãi là phạm pháp, mặc dù Lý Bách là con trai của thúc phụ Bình vương, e rằng lần này cũng chạy trời không khỏi nắng. Việc này rõ ràng là phe phái Thuần vương đang dần dần nổi lên, phản kích lại bằng án tham ô của Cao Lập. Ngươi níu lấy đường huynh ta không tha, ta liền kéo thúc phụ của ngươi cùng xuống nước, chúng ta ai cũng đừng nghĩ sống tốt.
Thuần vương giả vờ ốm yếu, giao cả hai vụ án đều cho Bình vương, rõ ràng là định vứt bỏ Cao Lập. Hắn muốn Bình vương tiếp nhận vụ án, cũng không phải có ý tốt gì, nếu Bình vương làm việc bất công, đương nhiên hắn sẽ có biện pháp xử lý, nếu Bình vương xử trí luôn Lý Bách, chỉ sợ những người đi theo Bình vương sẽ nguội lòng.
Thuần vương đây là đi nước đôi, chẳng qua có hắn ở một bên nhìn chằm chằm như hổ đói, Tuệ An nghĩ đến tám chín phần mười Bình vương sẽ nghiêm trị Lý Bách. Bởi vậy, Tôn Hi Tường muốn cầm tiền về, cũng chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Tuệ An nghĩ thế liền nói:
“Thật không hiểu ông ta nghĩ thế nào, con còn không biết ông ta ngu xuẩn đến như vậy đấy.”
Thẩm Phong nghe vậy, cười khẩy một tiếng, nói:
“Một tên mọt sách, thư sinh trói gà không chặt, có thể có bao nhiêu bản lĩnh, có bao nhiêu mắt nhìn. Việc này cậu sẽ lưu ý, nếu có tin thì báo cho con. Mấy ngày nữa là tới tất niên rồi, tin chắc nhiều nhất ba bốn ngày liền có thể có tin chính xác.”
Đêm 30 tất niên, quan viên Đại Huy bắt đầu bước vào thời kỳ nghỉ tết một tháng, chuyện này Hiền Khang đế đã phân phó Tam Ti tra xét, dĩ nhiên trong khoảng thời gian trước kỳ nghỉ sẽ có kết quả, về phần thẩm tra đến cùng, e rằng phải đến hai tháng.
Tuệ An nghe vậy gật đầu, liền đứng dậy tiễn Thẩm Phong ra khỏi phòng.
Quả nhiên bốn ngày sau, Thẩm Phong cười đến Dung Lê viện, Tuệ An đón ông vào nhà, rót trà, ông uống ừng ực hai ngụm, mới nói:
“Người cậu phái đến Lịch Thành đã trở lại, nói là hôm kia Lý phủ đã bị quan phủ cấp trên xét nhà, hôm nay Lý Bách đang được áp giải vào kinh. Tên quản sự hắn phái tới kinh thành vay nặng lãi đã bị quan binh vây bắt giữa đường trở về, lúc đó quản sự kia có ý đồ bỏ của chạy lấy người, đã bị bắn chết tại chỗ. Mười mấy xe bạc ông ta thay mặt Lý Bách thu được, chỉ sợ hôm nay đã ghi vào sổ sách Hộ bộ.”
Thẩm Phong dứt lời, liền cười to, vỗ chân nói:
“Tôn thất phu đến Lịch Thành đúng lúc Lý phủ đang bị tịch thu, nghe nói ông lại phát bệnh, đến giờ còn nằm liệt trên giường ở một quán trọ trong Lịch thành, cậu nghĩ muộn nhất là sáng mai sẽ có người về phủ báo tin cho con thôi.”
Tuệ An nghe thế cũng nở nụ cười, Tôn Hi Tường bị tức thành như vậy, chỉ sợ lần này lỗ vốn không ít, hiện tại số tiền kia toàn bộ đều đổ vào quốc khố, coi như là Hầu phủ cống hiến cho triều đình đi, dù sao vẫn tốt hơn để Tôn Hi Tường tùy ý phung phí.
Tuệ An nghĩ vậy liền nhìn về phía Thẩm Phong, nói:
“Nếu tiền đã vào Hộ bộ, sẽ trở thành chứng cứ cho việc vay nặng lãi, vậy thì có thể định tội Tôn Hi Tường không?”
Lần này Hoàng thượng giận dữ, Bình vương nhất định phải diễn thật tốt vở kịch vì đại nghĩa diệt thân, tỏ ra công chính liêm minh. Chỉ sợ việc cho vay nặng lãi cũng sẽ điều tra đến cùng, Thẩm Phong vẫn luôn quan tâm chuyện này, nghe vậy liền nói:
“Con yên tâm, việc này không khó thăm dò, cậu sẽ tìm cách đi Hộ bộ và Đại Lý tự một chuyến.”
Tuệ An gật đầu, nghĩ thầm lần này Tôn Hi Tường chỉ sợ thực phải tiền mất tật mang mà!
Ai ngờ trưa hôm sau Thẩm Phong đã dò được tin tức chính xác, danh sách những kẻ cho vay nặng lãi không có tên Tôn Hi Tường, tiền Tôn Hi Tường cho vay càng không ở trong số tang vật mà Hộ Bộ tịch thu được.
Tuệ An không khỏi choáng váng, đang yên đang lành, tiền có thể chạy đi đâu cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.