Chương 101: Quan phủ nghị hôn đầy phong ba
Tố Tố Tuyết
28/12/2016
Lúc Khương mama đến Tường Thụy viện, Thôi thị đã nằm xuống nghỉ ngơi, nghe nói Khương mama đến đây lại vội vã đứng lên.
Đợi bà ra khỏi nội thất, đã thấy Khương mama đang cùng vú nuôi Trương mama của mình hàn huyên gì đó nói, gặp bà đi ra liền tiến lên hai bước thi lễ, nói:
“Lão nô thỉnh an phu nhân. Lão nô theo lệnh lão thái quân đến mời phu nhân qua viện một chuyến, lại không ngờ phu nhân đã nghỉ ngơi, mấy hôm nay trời rét đậm, nếu phu nhân nhiễm lạnh lão nô biết ăn nói với lão gia thế nào.”
Thôi thị nghe vậy, nụ cười cứng đờ trên mặt, sau đó mới nói:
“Xem mama nói kìa, ta đây là phận dâu trưởng, vốn nên phụng dưỡng lão thái quân xong mới có thể nghỉ ngơi mới đúng, chỉ là trong kinh thành ai mà không biết Quan phủ lão thái quân vô cùng thương yêu con cháu trong nhà, ta đây được lão thái quân nuông chiều thành quen, khiến Khương mama chê cười rồi.”
Khương mama nghe vậy chỉ cười một tiếng, Trương mama choàng cho Thôi thị chiếc áo khoác tím lông cáo, lúc này Thôi thị mới đỡ tay Trương mama ra ngoài, Triệu mama nhưng lại ghé sát vào tai bà, nhẹ giọng nói:
“Tam thiếu gia vừa hồi phủ liền tới Phúc Đức viện, không lâu sau thì lão thái quân phân phó người tới tìm phu nhân qua đó.”
Thôi thị nghe vậy ánh mắt chợt lóe, bà ra khỏi phòng, gặp Khương mama đang chờ dưới mái hiên, vội vàng tiến lên phía trước nói:
“Cũng tại nha hoàn của ta, còn cứ nhất quyết nhét vào tay ta một cái lò sưởi mang theo bên người, ngược lại bắt mama chờ lâu.”
Khương mama liếc nhìn lò sưởi khắc hoa mai trong tay Thôi thị, cười nói:
“Phu nhân khoan dung, bọn nha hoàn nghĩ cho phu nhân cũng phải.”
Thôi thị cười cười, cùng Khương mama đi xuống bậc thang, nhìn bà dò hỏi:
“Đã trễ thế này lão thái quân còn không nghỉ ngơi, có chuyện gì mà không thể đợi sáng mai rồi nói sau? Mama cũng nên khuyên nhủ lão thái quân, chớ thức khuya làm ảnh hưởng thân thể.”
Khương mama nghe vậy, không mặn không nhạt trả lời:
“Phu nhân nói rất đúng.”
Thôi thị thấy Khương mama dầu muối không vào*, một chút thái độ cũng không rõ ràng, không khỏi âm thầm cắn răng, bước vội lên kiệu.
*Ý chỉ không làm cách nào mua chuộc được.
Kiệu mới ra khỏi Tường Thụy viện, liền có một gã sai vặt chạy nhanh mà đến, nói:
“Nô tài Lưu Hải Nhi thỉnh an phu nhân.”
Thôi thị nghe tiếng, đưa tay vén màn kiệu, nhìn thấy giữa ngã rẽ giữa Tường Thụy viện và Tây Lan viện có vài người cầm đèn lồng soi đường, bà nhìn về phía Lưu Hải Nhi, hỏi:
“Lão gia từ trong cung đã trở lại rồi ư?”
Lưu Hải Nhi vội vàng tiến lên phía trước, cười nói:
“Bẩm phu nhân, lão gia sai nô tài qua hỏi, đã trễ thế này, không biết phu nhân đang muốn đi chỗ nào? Chẳng biết có chuyện gì?”
Thôi thị nghe vậy, trong lòng tức thì vọt lên một ngọn lửa, âm thầm rủa xả di nương ở Tây Lan viện một trận, lúc này mới nói:
“Ngươi trở về bẩm báo lão gia, nói lão thái quân gọi ta qua bên kia, chuyện gì ta cũng không biết. Hỏi lão gia có muốn cùng ta qua đó thỉnh an hay không.”
Lưu Hải Nhi thưa vâng, như một làn khói chạy ra xa, lát sau, ánh đèn lồng liền di chuyển về bên này, cỗ kiệu Thôi thị đang ngồi là kiệu dành cho hai người, Quan Bạch Trạch đi đến cũng ngồi vào kiệu, đoàn người mới lại lên đường tới Phúc Đức viện.
Trên đường, Thôi thị thấy sắc mặt Quan Bạch Trạch không tốt, liền nhỏ nhẹ hỏi:
“Lão gia, chẳng lẽ thương thế của Thuần vương nghiêm trọng lắm sao?”
Quan Bạch Trạch nghe tiếng, nghiêng đầu nhìn bà, nhíu mày nói:
“Chuyện trong nội cung, phụ nhân như bà đừng xen vào làm gì, sao đã trễ thế này mà mẫu thân còn chưa chịu nghỉ ngơi?”
Thôi thị nói:
“Lão gia cũng biết đấy, lão thái quân thương cháu nội nhất, Tam thiếu gia lại vừa hồi phủ, đang ở trong Phúc Đức viện nói chuyện cùng lão thái quân.”
Lông mày Quan Bạch Trạch càng nhíu chặt hơn, nhưng cũng không mở miệng, một lát sau, kiệu đến Phúc Đức viện, hai người một trước một sau vào phòng, đã nhìn thấy Định Quốc phu nhân đang cười híp mắt nhìn Quan Nguyên Hạc. Mà Quan Nguyên Hạc cũng là một vẻ vui mừng hiếm thấy, gặp bọn họ tiến vào, lại lập tức trầm mặt, đứng dậy.
Quan Bạch Trạch vào nhà, thấy con trai cùng mẫu thân cười vui vẻ, sắc mặt cũng nhu hòa, tiếp theo thấy Quan Nguyên Hạc trầm mặt, ông không khỏi trừng con trai hừ lạnh một tiếng, cùng Thôi thị tiến lên thỉnh an Định Quốc phu nhân.
Hai người ngồi vào ghế, Định Quốc phu nhân liền cười nói:
“Hôm nay đã trễ thế này gọi các con đến, là có chuyện đại hỉ sự cần nói. Ta thấy tuổi tác Cẩm Nô cũng không còn nhỏ, bậc phụ mẫu như các con lại chẳng chịu quan tâm gì tới hôn sự của thằng bé cả, khiến cho Cẩm Nô đã ngần này tuổi mà bên cạnh ngay cả một tri kỷ cũng không có, nay thằng bé vừa ý một mối hôn sự rất hợp lòng ta, ta cũng quyết định hết rồi, sáng mai sẽ tìm hỉ phu nhân qua bên đó cầu hôn.”
Định Quốc phu nhân nói xong, tức thì làm cho Quan Bạch Trạch và Thôi thị chấn kinh tại chỗ, trên mặt Thôi thị có phần không kiềm chế được, xanh hồng một mảnh, hồi lâu mới gấp rút đứng dậy quỳ xuống, nói:
“Nương sao lại nói như vậy, con dâu nào dám, những năm nay con dâu vì Tam thiếu gia xem xét không mười thì cũng có tám mối hôn sự, chỉ là Tam thiếu gia không ưng, con dâu cũng không có biện pháp nào.
Hai ngày nay con dâu nhìn trúng Lương tiểu thư của phủ Vĩnh Xương hầu, Lương tiểu thư lớn lên xinh xắn lanh lợi, tính tình phẩm hạnh đều là nhất đẳng, con dâu vì chuyện này đã tốn không biết bao nhiêu tâm trí.
Ngặt một nỗi Tam thiếu gia không nhìn trúng Lương tiểu thư, nhưng chỉ cần y nói, cho dù có là Đoan Ninh công chúa, con dâu cũng sẽ mặt dày tới cầu xin Hoàng hậu. Con dâu vốn là kế mẫu, vì chuyện này mà lúc nào cũng lo sợ người ngoài nói lời khó nghe, nương nói như vậy, bảo con dâu biết giấu mặt vào đâu.”
Bà vừa nói vừa rớt nước mắt, Định Quốc phu nhân nhìn bà, nhíu mày than:
“Được rồi, bất quá là bà già ta nhiều lời đôi câu, con liền khóc sướt mướt giống như ta chèn ép con không bằng, Trạch Nhi, nhanh đỡ thê tử con dậy đi, chuyện tốt thế này cũng bị nó làm thành bực mình.”
Quan Bạch Trạch cũng lạnh lùng nói:
“Mau đứng lên, nói chuyện bình thường không được à, cớ gì lại dính líu công chúa vào đây, càng ngày càng không biết chừng mực!”
Thôi thị gấp rút đứng dậy, cầm khăn lau lau khóe mắt, Quan Nguyên Hạc lạnh nhạt nhìn bà, nhưng lại không nói một lời.
Trong phòng yên lặng hồi lâu, Quan Bạch Trạch mới nói:
“Không biết là cô nương nhà ai vậy nương?”
Định Quốc phu nhân liền nở nụ cười, trêu ghẹo nhìn cháu nội một cái, nói:
“Là Thẩm tiểu thư của phủ Phượng Dương hầu, dung mạo xinh đẹp, người cũng không tệ, nghe nói trong cuộc tỷ thí giữa Thái Học viện và Quốc Tử Giám, nha đầu kia còn đánh đàn thắng Hinh Nhi đây.”
Quan Bạch Trạch nghe vậy sững sờ, vừa rồi ở trong cung, ông cũng nghe nói chuyện Bạch Hổ nổi điên trước Triêu Dương lâu, Hoàng thượng còn hạ lệnh ban thưởng cho vị Thẩm tiểu thư này, không ngờ vừa về tới nhà đã lần nữa nghe được tên nàng.
Bên này ông kinh ngạc không thôi, bên kia Thôi thị lại lập tức biến sắc. Khoảng thời gian này, động tĩnh trong phủ Phượng Dương hầu cũng không tính là nhỏ, vẫn liên tục gặp chuyện chẳng lành, Thẩm Tuệ An là ai, bà há có thể không biết?
Lúc trước chỉ nghe đồn nha đầu kia tuổi còn nhỏ nhưng kiêu căng có thừa, sau mấy lần phủ Phượng Dương hầu truyền ra đủ loại sự tình, bà lại cảm thấy nha đầu kia quả thật cũng có vài phần tâm cơ, ai ngờ Quan Nguyên Hạc lại nhìn trúng Thẩm Tuệ An, Thôi thị làm sao cam lòng.
Bà chỉ muốn tìm cho Quan Nguyên Hạc một người thành thật nghe lời, tính tình yếu đuối, gia thế sa sút, đến lúc đó mới tùy bà sai đâu đánh đó. Thẩm Tuệ An này có thể nói đang là một trong những sự lựa chọn cuối cùng của bà, cũng càng không phải người con dâu bà mong muốn.
Hiện tại tuy là tước vị phủ Phượng Dương hầu vẫn bị Hoàng thượng nắm chặt trong tay, nhưng chuyển mình cũng không phải không thể. Mà cho dù không có cơ hội chuyển mình, vậy thì tất cả sản nghiệp của phủ Phượng Dương hầu đều sẽ trở thành của hồi môn cho Thẩm Tuệ An, có phần đồ cưới khổng lồ này, Thẩm Tuệ An còn không thẳng lưng mà sống ấy à, tương lai tùy bà đắn đo mới là lạ.
Thôi thị nghĩ vậy liền nói:
“Vị Thẩm tiểu thư này tốt thì tốt thật, chỉ là theo con nhớ, tuổi nàng còn quá nhỏ…”
Bà nói, Định Quốc phu nhân lại tiếp lời:
“Đúng là tuổi không lớn, nhưng cũng đã tới tuổi nghị hôn, trước tiên hai bên cứ đính hôn cái đã, mắt thấy chẳng mấy chốc Cẩm Nô đã phải xuất chinh, khải hoàn lần sau tổ chức hôn lễ là vừa.”
Thôi thị vờ gật đầu, lại nói:
“Nương nói đúng lắm, chỉ là nữ tử tuổi còn nhỏ rốt cuộc khó mà sinh dưỡng, dù thế nào cũng phải đợi đến hai mươi, như vậy tính toán còn tới hơn sáu bảy năm nữa. Nếu Tam thiếu gia tuổi còn trẻ thì không ngại, nhưng nay Tam thiếu gia đã trưởng thành, chẳng bằng cưới nữ tử lớn hơn một chút, mẫu thân cũng có thể sớm được ôm chắt trai.”
Định Quốc phu nhân nghe vậy, mày nhăn lại, sắc mặt lộ vẻ do dự.
Quan Nguyên Hạc đột nhiên nói:
“Tôn nhi tuy không hiểu chuyện sinh dưỡng của nữ tử, nhưng lúc mẫu thân sinh Đại ca cũng chỉ mới qua cập kê.”
Y nói dứt lời, lại liếc sang Thôi thị:
“Việc này có lẽ là mỗi người một khác, sao có thể suy bụng ta ra bụng người!”
Y nói xong, Thôi thị tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ au.
Vì thuộc chi thứ Thôi gia, phụ thân lại qua đời quá sớm, tuy là đích nữ nhưng hôn sự của bà lại cao không tới, thấp không xong, cho nên chần chừ mãi, tuổi hơn mười tám mới gả cho Quan Bạch Trạch, còn là làm kế thất.
Chỉ là thân phận địa vị của Quan Bạch Trạch cao quý có thừa, cũng không tính ủy khuất gì bà, thế nhưng sau khi bà gả qua lại nhiều năm không có con, năm năm sau mới sinh hạ Thất thiếu gia Quan Duẫn Trác, khi đó bà đã hai mươi bốn.
Đầu tiên Quan Nguyên Hạc nói mẫu thân ruột của mình mười lăm tuổi liền sinh được trưởng tử Quan gia, sau lại mập mờ thêm câu ‘suy bụng ta ra bụng người’, cái đó có khác gì tát thẳng vào mặt bà? Thôi thị nắm chặt hai bàn tay trong tay áo, mím môi chịu đựng.
Định Quốc phu nhân liếc nhìn Quan Nguyên Hạc, lúc này mới nói:
“Cẩm Nô nói cũng có lý, nghe nói Thẩm tiểu thư từ nhỏ luyện võ, không thể so với nữ nhi bình thường.”
Quan Bạch Trạch lại đột nhiên lên tiếng, nói:
“Nếu như mẫu thân đã ưa, lại là Cẩm Nô tự mình nhìn trúng, vậy liền quyết định như vậy đi. Sáng mai bà cứ theo mẫu thân phân phó, tìm một người thỏa đáng làm hỉ phu nhân đến phủ Phượng Dương hầu xin thiếp canh* của Thẩm tiểu thư.”
*Tờ giấy ghi ngày, giờ, tháng, năm sinh của nữ tử ngày xưa.
Ông nói xong liền đứng lên, cười nói:
“Vừa vặn một hai năm sau cũng cần tính đến hôn sự của Thần Chi, việc này cũng không thể đi trước Đại ca nó. Mẫu thân cũng có thể bỏ xuống một mối tâm sự, những gì nên nhanh thì nhanh. Như thế, hôm nay sắc trời cũng không còn sớm, mẫu thân nên nghỉ ngơi đi thôi, chớ có bởi vì chuyện của Cẩm Nô mà mệt mỏi thân thể.”
Thôi thị thấy Quan Bạch Trạch nói như chém đinh chặt sắt, biết chuyện này đã không còn đường lùi, cũng đứng lên nói:
“Con dâu hầu hạ mẫu thân nghỉ ngơi.”
Định Quốc phu nhân nhưng lại khoát tay, nói:
“Thôi, các con đều đi đi, có Thu Lan hầu hạ ta là được.”
Bà nói xong, Khương mama đã tiến lên hạ chiếc gối đầu phía sau xuống cho bà, ba người Quan Nguyên Hạc hành lễ, lần lượt rời khỏi.
Ra khỏi phòng, Quan Nguyên Hạc chắp tay có lệ với Quan Bạch Trạch, liền sải bước mà đi, Quan Bạch Trạch nhìn theo bóng lưng y, há to miệng, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng.
Thôi thị thấy ánh mắt ông không ngừng nhìn theo Quan Nguyên Hạc, khẽ nhếch miệng, lúc này mới sửa sang lại sắc mặt, tiến lên phía trước nói:
“Lão gia có muốn đi Tây Lan viện? Để thiếp sai Trương mama qua đó thông báo một tiếng, tiện thể nói Lan di nương chuẩn bị cho người chén canh nóng.”
Quan Bạch Trạch nghe vậy nhìn bà, thấy bà nở nụ cười nhã nhặn đoan trang, liền quay đầu nói:
“Cùng nhau trở về Tường Thụy viện đi.”
Nói xong bước xuống bậc thang, Thôi thị tức thì vui mừng đuổi theo, hai người ngồi vào kiệu, khởi hành về viện.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Quan Bạch Trạch không khỏi hỏi:
“Bà chuẩn bị tìm ai đi cầu hôn?”
Thôi thị nghe vậy suy tư một chút, nói:
“Nghe nói Thủy phu nhân nhà Quang Lộc tự khanh gần đây hay đi lại cùng phủ Phượng Dương hầu, ta cũng có chút giao tình với Thủy phu nhân, ta nghĩ không bằng mời Thủy phu nhân tới làm hỉ phu nhân, chẳng biết lão gia cảm thấy thế nào?”
Quan Bạch Trạch hơi trầm ngâm, nói:
“Thủy phu nhân cũng thỏa đáng, những Cẩm Nô rốt cuộc cũng là trưởng tử Quan phủ, chuyện chung thân của nó không thể qua loa, ta nhớ Thủy phu nhân không phải là cáo mệnh đúng không?
Theo ta thấy, không bằng mời bên phủ Định Bắc vương đi một chuyến, cũng tỏ rõ thành ý của Quan phủ ta. Nghe nói Thái hậu cực kỳ yêu thương Thẩm tiểu thư, việc này chúng ta mời Định Bắc vương phi cũng là hợp tình hợp lý.”
Thôi thị nghe vậy, hai tay nắm thành quyền, trên mặt lại chỉ cười nói:
“Lão gia nói đúng lắm, là ta nghĩ không chu toàn. Nếu như thế, sáng mai ta liền tới phủ Định Bắc vương một chuyến.”
Đợi bà ra khỏi nội thất, đã thấy Khương mama đang cùng vú nuôi Trương mama của mình hàn huyên gì đó nói, gặp bà đi ra liền tiến lên hai bước thi lễ, nói:
“Lão nô thỉnh an phu nhân. Lão nô theo lệnh lão thái quân đến mời phu nhân qua viện một chuyến, lại không ngờ phu nhân đã nghỉ ngơi, mấy hôm nay trời rét đậm, nếu phu nhân nhiễm lạnh lão nô biết ăn nói với lão gia thế nào.”
Thôi thị nghe vậy, nụ cười cứng đờ trên mặt, sau đó mới nói:
“Xem mama nói kìa, ta đây là phận dâu trưởng, vốn nên phụng dưỡng lão thái quân xong mới có thể nghỉ ngơi mới đúng, chỉ là trong kinh thành ai mà không biết Quan phủ lão thái quân vô cùng thương yêu con cháu trong nhà, ta đây được lão thái quân nuông chiều thành quen, khiến Khương mama chê cười rồi.”
Khương mama nghe vậy chỉ cười một tiếng, Trương mama choàng cho Thôi thị chiếc áo khoác tím lông cáo, lúc này Thôi thị mới đỡ tay Trương mama ra ngoài, Triệu mama nhưng lại ghé sát vào tai bà, nhẹ giọng nói:
“Tam thiếu gia vừa hồi phủ liền tới Phúc Đức viện, không lâu sau thì lão thái quân phân phó người tới tìm phu nhân qua đó.”
Thôi thị nghe vậy ánh mắt chợt lóe, bà ra khỏi phòng, gặp Khương mama đang chờ dưới mái hiên, vội vàng tiến lên phía trước nói:
“Cũng tại nha hoàn của ta, còn cứ nhất quyết nhét vào tay ta một cái lò sưởi mang theo bên người, ngược lại bắt mama chờ lâu.”
Khương mama liếc nhìn lò sưởi khắc hoa mai trong tay Thôi thị, cười nói:
“Phu nhân khoan dung, bọn nha hoàn nghĩ cho phu nhân cũng phải.”
Thôi thị cười cười, cùng Khương mama đi xuống bậc thang, nhìn bà dò hỏi:
“Đã trễ thế này lão thái quân còn không nghỉ ngơi, có chuyện gì mà không thể đợi sáng mai rồi nói sau? Mama cũng nên khuyên nhủ lão thái quân, chớ thức khuya làm ảnh hưởng thân thể.”
Khương mama nghe vậy, không mặn không nhạt trả lời:
“Phu nhân nói rất đúng.”
Thôi thị thấy Khương mama dầu muối không vào*, một chút thái độ cũng không rõ ràng, không khỏi âm thầm cắn răng, bước vội lên kiệu.
*Ý chỉ không làm cách nào mua chuộc được.
Kiệu mới ra khỏi Tường Thụy viện, liền có một gã sai vặt chạy nhanh mà đến, nói:
“Nô tài Lưu Hải Nhi thỉnh an phu nhân.”
Thôi thị nghe tiếng, đưa tay vén màn kiệu, nhìn thấy giữa ngã rẽ giữa Tường Thụy viện và Tây Lan viện có vài người cầm đèn lồng soi đường, bà nhìn về phía Lưu Hải Nhi, hỏi:
“Lão gia từ trong cung đã trở lại rồi ư?”
Lưu Hải Nhi vội vàng tiến lên phía trước, cười nói:
“Bẩm phu nhân, lão gia sai nô tài qua hỏi, đã trễ thế này, không biết phu nhân đang muốn đi chỗ nào? Chẳng biết có chuyện gì?”
Thôi thị nghe vậy, trong lòng tức thì vọt lên một ngọn lửa, âm thầm rủa xả di nương ở Tây Lan viện một trận, lúc này mới nói:
“Ngươi trở về bẩm báo lão gia, nói lão thái quân gọi ta qua bên kia, chuyện gì ta cũng không biết. Hỏi lão gia có muốn cùng ta qua đó thỉnh an hay không.”
Lưu Hải Nhi thưa vâng, như một làn khói chạy ra xa, lát sau, ánh đèn lồng liền di chuyển về bên này, cỗ kiệu Thôi thị đang ngồi là kiệu dành cho hai người, Quan Bạch Trạch đi đến cũng ngồi vào kiệu, đoàn người mới lại lên đường tới Phúc Đức viện.
Trên đường, Thôi thị thấy sắc mặt Quan Bạch Trạch không tốt, liền nhỏ nhẹ hỏi:
“Lão gia, chẳng lẽ thương thế của Thuần vương nghiêm trọng lắm sao?”
Quan Bạch Trạch nghe tiếng, nghiêng đầu nhìn bà, nhíu mày nói:
“Chuyện trong nội cung, phụ nhân như bà đừng xen vào làm gì, sao đã trễ thế này mà mẫu thân còn chưa chịu nghỉ ngơi?”
Thôi thị nói:
“Lão gia cũng biết đấy, lão thái quân thương cháu nội nhất, Tam thiếu gia lại vừa hồi phủ, đang ở trong Phúc Đức viện nói chuyện cùng lão thái quân.”
Lông mày Quan Bạch Trạch càng nhíu chặt hơn, nhưng cũng không mở miệng, một lát sau, kiệu đến Phúc Đức viện, hai người một trước một sau vào phòng, đã nhìn thấy Định Quốc phu nhân đang cười híp mắt nhìn Quan Nguyên Hạc. Mà Quan Nguyên Hạc cũng là một vẻ vui mừng hiếm thấy, gặp bọn họ tiến vào, lại lập tức trầm mặt, đứng dậy.
Quan Bạch Trạch vào nhà, thấy con trai cùng mẫu thân cười vui vẻ, sắc mặt cũng nhu hòa, tiếp theo thấy Quan Nguyên Hạc trầm mặt, ông không khỏi trừng con trai hừ lạnh một tiếng, cùng Thôi thị tiến lên thỉnh an Định Quốc phu nhân.
Hai người ngồi vào ghế, Định Quốc phu nhân liền cười nói:
“Hôm nay đã trễ thế này gọi các con đến, là có chuyện đại hỉ sự cần nói. Ta thấy tuổi tác Cẩm Nô cũng không còn nhỏ, bậc phụ mẫu như các con lại chẳng chịu quan tâm gì tới hôn sự của thằng bé cả, khiến cho Cẩm Nô đã ngần này tuổi mà bên cạnh ngay cả một tri kỷ cũng không có, nay thằng bé vừa ý một mối hôn sự rất hợp lòng ta, ta cũng quyết định hết rồi, sáng mai sẽ tìm hỉ phu nhân qua bên đó cầu hôn.”
Định Quốc phu nhân nói xong, tức thì làm cho Quan Bạch Trạch và Thôi thị chấn kinh tại chỗ, trên mặt Thôi thị có phần không kiềm chế được, xanh hồng một mảnh, hồi lâu mới gấp rút đứng dậy quỳ xuống, nói:
“Nương sao lại nói như vậy, con dâu nào dám, những năm nay con dâu vì Tam thiếu gia xem xét không mười thì cũng có tám mối hôn sự, chỉ là Tam thiếu gia không ưng, con dâu cũng không có biện pháp nào.
Hai ngày nay con dâu nhìn trúng Lương tiểu thư của phủ Vĩnh Xương hầu, Lương tiểu thư lớn lên xinh xắn lanh lợi, tính tình phẩm hạnh đều là nhất đẳng, con dâu vì chuyện này đã tốn không biết bao nhiêu tâm trí.
Ngặt một nỗi Tam thiếu gia không nhìn trúng Lương tiểu thư, nhưng chỉ cần y nói, cho dù có là Đoan Ninh công chúa, con dâu cũng sẽ mặt dày tới cầu xin Hoàng hậu. Con dâu vốn là kế mẫu, vì chuyện này mà lúc nào cũng lo sợ người ngoài nói lời khó nghe, nương nói như vậy, bảo con dâu biết giấu mặt vào đâu.”
Bà vừa nói vừa rớt nước mắt, Định Quốc phu nhân nhìn bà, nhíu mày than:
“Được rồi, bất quá là bà già ta nhiều lời đôi câu, con liền khóc sướt mướt giống như ta chèn ép con không bằng, Trạch Nhi, nhanh đỡ thê tử con dậy đi, chuyện tốt thế này cũng bị nó làm thành bực mình.”
Quan Bạch Trạch cũng lạnh lùng nói:
“Mau đứng lên, nói chuyện bình thường không được à, cớ gì lại dính líu công chúa vào đây, càng ngày càng không biết chừng mực!”
Thôi thị gấp rút đứng dậy, cầm khăn lau lau khóe mắt, Quan Nguyên Hạc lạnh nhạt nhìn bà, nhưng lại không nói một lời.
Trong phòng yên lặng hồi lâu, Quan Bạch Trạch mới nói:
“Không biết là cô nương nhà ai vậy nương?”
Định Quốc phu nhân liền nở nụ cười, trêu ghẹo nhìn cháu nội một cái, nói:
“Là Thẩm tiểu thư của phủ Phượng Dương hầu, dung mạo xinh đẹp, người cũng không tệ, nghe nói trong cuộc tỷ thí giữa Thái Học viện và Quốc Tử Giám, nha đầu kia còn đánh đàn thắng Hinh Nhi đây.”
Quan Bạch Trạch nghe vậy sững sờ, vừa rồi ở trong cung, ông cũng nghe nói chuyện Bạch Hổ nổi điên trước Triêu Dương lâu, Hoàng thượng còn hạ lệnh ban thưởng cho vị Thẩm tiểu thư này, không ngờ vừa về tới nhà đã lần nữa nghe được tên nàng.
Bên này ông kinh ngạc không thôi, bên kia Thôi thị lại lập tức biến sắc. Khoảng thời gian này, động tĩnh trong phủ Phượng Dương hầu cũng không tính là nhỏ, vẫn liên tục gặp chuyện chẳng lành, Thẩm Tuệ An là ai, bà há có thể không biết?
Lúc trước chỉ nghe đồn nha đầu kia tuổi còn nhỏ nhưng kiêu căng có thừa, sau mấy lần phủ Phượng Dương hầu truyền ra đủ loại sự tình, bà lại cảm thấy nha đầu kia quả thật cũng có vài phần tâm cơ, ai ngờ Quan Nguyên Hạc lại nhìn trúng Thẩm Tuệ An, Thôi thị làm sao cam lòng.
Bà chỉ muốn tìm cho Quan Nguyên Hạc một người thành thật nghe lời, tính tình yếu đuối, gia thế sa sút, đến lúc đó mới tùy bà sai đâu đánh đó. Thẩm Tuệ An này có thể nói đang là một trong những sự lựa chọn cuối cùng của bà, cũng càng không phải người con dâu bà mong muốn.
Hiện tại tuy là tước vị phủ Phượng Dương hầu vẫn bị Hoàng thượng nắm chặt trong tay, nhưng chuyển mình cũng không phải không thể. Mà cho dù không có cơ hội chuyển mình, vậy thì tất cả sản nghiệp của phủ Phượng Dương hầu đều sẽ trở thành của hồi môn cho Thẩm Tuệ An, có phần đồ cưới khổng lồ này, Thẩm Tuệ An còn không thẳng lưng mà sống ấy à, tương lai tùy bà đắn đo mới là lạ.
Thôi thị nghĩ vậy liền nói:
“Vị Thẩm tiểu thư này tốt thì tốt thật, chỉ là theo con nhớ, tuổi nàng còn quá nhỏ…”
Bà nói, Định Quốc phu nhân lại tiếp lời:
“Đúng là tuổi không lớn, nhưng cũng đã tới tuổi nghị hôn, trước tiên hai bên cứ đính hôn cái đã, mắt thấy chẳng mấy chốc Cẩm Nô đã phải xuất chinh, khải hoàn lần sau tổ chức hôn lễ là vừa.”
Thôi thị vờ gật đầu, lại nói:
“Nương nói đúng lắm, chỉ là nữ tử tuổi còn nhỏ rốt cuộc khó mà sinh dưỡng, dù thế nào cũng phải đợi đến hai mươi, như vậy tính toán còn tới hơn sáu bảy năm nữa. Nếu Tam thiếu gia tuổi còn trẻ thì không ngại, nhưng nay Tam thiếu gia đã trưởng thành, chẳng bằng cưới nữ tử lớn hơn một chút, mẫu thân cũng có thể sớm được ôm chắt trai.”
Định Quốc phu nhân nghe vậy, mày nhăn lại, sắc mặt lộ vẻ do dự.
Quan Nguyên Hạc đột nhiên nói:
“Tôn nhi tuy không hiểu chuyện sinh dưỡng của nữ tử, nhưng lúc mẫu thân sinh Đại ca cũng chỉ mới qua cập kê.”
Y nói dứt lời, lại liếc sang Thôi thị:
“Việc này có lẽ là mỗi người một khác, sao có thể suy bụng ta ra bụng người!”
Y nói xong, Thôi thị tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ au.
Vì thuộc chi thứ Thôi gia, phụ thân lại qua đời quá sớm, tuy là đích nữ nhưng hôn sự của bà lại cao không tới, thấp không xong, cho nên chần chừ mãi, tuổi hơn mười tám mới gả cho Quan Bạch Trạch, còn là làm kế thất.
Chỉ là thân phận địa vị của Quan Bạch Trạch cao quý có thừa, cũng không tính ủy khuất gì bà, thế nhưng sau khi bà gả qua lại nhiều năm không có con, năm năm sau mới sinh hạ Thất thiếu gia Quan Duẫn Trác, khi đó bà đã hai mươi bốn.
Đầu tiên Quan Nguyên Hạc nói mẫu thân ruột của mình mười lăm tuổi liền sinh được trưởng tử Quan gia, sau lại mập mờ thêm câu ‘suy bụng ta ra bụng người’, cái đó có khác gì tát thẳng vào mặt bà? Thôi thị nắm chặt hai bàn tay trong tay áo, mím môi chịu đựng.
Định Quốc phu nhân liếc nhìn Quan Nguyên Hạc, lúc này mới nói:
“Cẩm Nô nói cũng có lý, nghe nói Thẩm tiểu thư từ nhỏ luyện võ, không thể so với nữ nhi bình thường.”
Quan Bạch Trạch lại đột nhiên lên tiếng, nói:
“Nếu như mẫu thân đã ưa, lại là Cẩm Nô tự mình nhìn trúng, vậy liền quyết định như vậy đi. Sáng mai bà cứ theo mẫu thân phân phó, tìm một người thỏa đáng làm hỉ phu nhân đến phủ Phượng Dương hầu xin thiếp canh* của Thẩm tiểu thư.”
*Tờ giấy ghi ngày, giờ, tháng, năm sinh của nữ tử ngày xưa.
Ông nói xong liền đứng lên, cười nói:
“Vừa vặn một hai năm sau cũng cần tính đến hôn sự của Thần Chi, việc này cũng không thể đi trước Đại ca nó. Mẫu thân cũng có thể bỏ xuống một mối tâm sự, những gì nên nhanh thì nhanh. Như thế, hôm nay sắc trời cũng không còn sớm, mẫu thân nên nghỉ ngơi đi thôi, chớ có bởi vì chuyện của Cẩm Nô mà mệt mỏi thân thể.”
Thôi thị thấy Quan Bạch Trạch nói như chém đinh chặt sắt, biết chuyện này đã không còn đường lùi, cũng đứng lên nói:
“Con dâu hầu hạ mẫu thân nghỉ ngơi.”
Định Quốc phu nhân nhưng lại khoát tay, nói:
“Thôi, các con đều đi đi, có Thu Lan hầu hạ ta là được.”
Bà nói xong, Khương mama đã tiến lên hạ chiếc gối đầu phía sau xuống cho bà, ba người Quan Nguyên Hạc hành lễ, lần lượt rời khỏi.
Ra khỏi phòng, Quan Nguyên Hạc chắp tay có lệ với Quan Bạch Trạch, liền sải bước mà đi, Quan Bạch Trạch nhìn theo bóng lưng y, há to miệng, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng.
Thôi thị thấy ánh mắt ông không ngừng nhìn theo Quan Nguyên Hạc, khẽ nhếch miệng, lúc này mới sửa sang lại sắc mặt, tiến lên phía trước nói:
“Lão gia có muốn đi Tây Lan viện? Để thiếp sai Trương mama qua đó thông báo một tiếng, tiện thể nói Lan di nương chuẩn bị cho người chén canh nóng.”
Quan Bạch Trạch nghe vậy nhìn bà, thấy bà nở nụ cười nhã nhặn đoan trang, liền quay đầu nói:
“Cùng nhau trở về Tường Thụy viện đi.”
Nói xong bước xuống bậc thang, Thôi thị tức thì vui mừng đuổi theo, hai người ngồi vào kiệu, khởi hành về viện.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Quan Bạch Trạch không khỏi hỏi:
“Bà chuẩn bị tìm ai đi cầu hôn?”
Thôi thị nghe vậy suy tư một chút, nói:
“Nghe nói Thủy phu nhân nhà Quang Lộc tự khanh gần đây hay đi lại cùng phủ Phượng Dương hầu, ta cũng có chút giao tình với Thủy phu nhân, ta nghĩ không bằng mời Thủy phu nhân tới làm hỉ phu nhân, chẳng biết lão gia cảm thấy thế nào?”
Quan Bạch Trạch hơi trầm ngâm, nói:
“Thủy phu nhân cũng thỏa đáng, những Cẩm Nô rốt cuộc cũng là trưởng tử Quan phủ, chuyện chung thân của nó không thể qua loa, ta nhớ Thủy phu nhân không phải là cáo mệnh đúng không?
Theo ta thấy, không bằng mời bên phủ Định Bắc vương đi một chuyến, cũng tỏ rõ thành ý của Quan phủ ta. Nghe nói Thái hậu cực kỳ yêu thương Thẩm tiểu thư, việc này chúng ta mời Định Bắc vương phi cũng là hợp tình hợp lý.”
Thôi thị nghe vậy, hai tay nắm thành quyền, trên mặt lại chỉ cười nói:
“Lão gia nói đúng lắm, là ta nghĩ không chu toàn. Nếu như thế, sáng mai ta liền tới phủ Định Bắc vương một chuyến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.