Chương 103: Bàn chuyện Thuần vương ngã lầu
Tố Tố Tuyết
28/12/2016
Sau khi hai phu thê Quan Bạch Trạch cùng Quan Nguyên Hạc rời khỏi,
Định Quốc phu nhân lăn qua lộn lại mấy lần cũng không ngủ được, đành để
Khương mama hầu hạ ngồi dậy.
Khương mama là nha hoàn hồi môn Định Quốc phu nhân mang theo từ nhà mẹ đẻ, về sau được Định Quốc phu nhân làm chủ gả cho một quản sự của cửa hàng thuộc Quan phủ, sau khi cưới lại vẫn ở Quan phủ làm tôi tớ, bà rất được Định Quốc phu nhân coi trọng, cả nhà sớm đã cởi nô tịch từ lâu.
Hiện giờ Khương mama ở bên ngoài cũng đã có cháu chắt đầy đủ, của ăn của để dồi dào, chỉ là bà hầu hạ Định Quốc phu nhân cả đời, tuy đã cởi nô tịch nhưng vẫn theo thói quen canh giữ bên người lão thái quân, là người đắc lực nhất của Quan lão phu nhân.
Bà đỡ Quan lão thái quân ngồi dậy, thấy sắc mặt bà hơi xấu, làm sao không biết Quan lão thái quân đang ngẫm nghĩ điều gì, lúc này liền khuyên nhủ:
“Con cháu tự có phúc của con cháu, nếu Tam thiếu gia đã nhìn trúng Thẩm tiểu thư, vậy tất nhiên nàng chẳng thua kém ai. Trước kia lão thái quân còn vì hôn sự của Tam thiếu gia mà lo lắng bao đêm, nay mọi chuyện nước chảy thành sông, vậy chính là đại hỉ sự. Lão thái quân đã đồng ý chuyện này, cũng giao cho Đại phu nhân xử lý cả rồi, sao người còn không vui?”
Quan lão thái quân nghe vậy, thở dài nói:
“Theo lý mà nói, Cẩm Nô vừa ý đương nhiên là tốt nhất, nhưng suy cho cùng vẫn là người xa lạ, không thể hiểu rõ bằng Dư Hinh, lần trước gặp mặt một lần cũng nhìn không ra phẩm chất thế nào.
Thu Lan, ngươi nói có phải là Cẩm Nô biết ta phái người đến Tương Dương lấy thiếp canh của Hinh nha đầu rồi không, trong lòng thằng bé không chịu, nên mới tìm Thẩm tiểu thư đến đối phó? Có phải thằng bé trách bà già ta tự ý chủ trương thay nó… “
Khương mama thấy bà đầy mặt lo lắng, liền khuyên nhủ:
“Lão thái quân cứ nói quá, lão nô thấy Tam thiếu gia như thế, là thật lòng thích Thẩm tiểu thư. Huống chi lão thái quân là sợ Đại phu nhân cùng đường làm bậy, tùy ý chọn cho Tam thiếu gia hôn sự không ra gì, nên mới đi trước một bước.
Chuyện này cho dù Tam thiếu gia có biết, cũng chỉ cảm động vì tấm lòng của tổ mẫu, làm sao có thể oán trách người. Chưa kể chuyện này chỉ có một mình lão nô biết, Tam thiếu gia tuyệt đối sẽ không nghe được bất cứ tiếng gió gì. Lão thái quân đừng suy nghĩ nhiều, nếu người thực sự không yên tâm về Thẩm tiểu thư, lão nô có thể sai thêm người đi nghe ngóng.
Còn nữa, Thẩm tiểu thư tuổi còn nhỏ, hôn sự của Tam thiếu gia chỉ sợ còn phải đợi hai ba năm, nếu như người không hài lòng, đính hôn cũng chưa chắc sẽ mười phần thành công.”
Định Quốc phu nhân nghe vậy liền gật đầu, chỉ vào chiếc tủ in chìm hoa văn tiên hạc đầu giường, nói:
“Ngươi lấy cái hộp trong đó ra cho ta.”
Khương mama bước nhanh qua đó, với lấy cái hộp có hình hoa lá tinh xảo bằng gỗ tử đàn trong cùng, đưa cho Quan lão thái quân.
Lão thái quân mở hộp, bên trong có một tờ giấy điệp màu hồng phấn, trên đó ghi chính là ngày sinh tháng đẻ của Cố Dư Hinh.
Gần đây Thôi thị vội vàng tự tiện mai mối cho Quan Nguyên Hạc, cũng không biết bà dùng lý do gì thoái thác, lại khiến Quan Bạch Trạch giao hôn sự của Quan Nguyên Hạc cho bà toàn quyền định đoạt.
Có phụ mẫu ở đây, cho dù là cháu nội ruột thịt, hôn sự cũng không tới tổ mẫu như bà nhúng tay vào. Cho nên bà mới lo Thôi thị thực sự cưới về một nữ tử không tốt cho Quan Nguyên Hạc, liền lặng lẽ sai người đến Tương Dương một chuyến, cầm về thiếp canh của Cố Dư Hinh.
Bà muốn thừa dịp hai ngày này, giao thiếp canh cho Quan Bạch Trạch, thế là sự việc mười phần đã định, ai ngờ lại bỗng dưng xảy ra chuyện hôm nay.
Bà nhìn tờ giấy kia, cuối cùng thở dài, gấp lại, nói:
“Thôi, ngày mai ngươi sai người đưa thiếp canh trở về đi, nói hai đứa trẻ không có duyên, bát tự không hợp. Chỉ mong chuyện này dừng lại ở đây, đừng để hai nhà vì nó mà trở mặt… “
Khương mama tiếp nhận cái hộp kia, lại khuyên lơn bà vài câu, lúc này mới đỡ người nằm xuống.
Cùng lúc, trong Tường Thụy viện.
Thôi thị tự mình hầu hạ Quan Bạch Trạch nghỉ ngơi, xong xuôi liền đi ra khỏi nội thất, ngồi vào bàn trang điểm, tùy ý Triệu mama tháo bỏ trang sức, gỡ tóc cho bà.
Triệu mama thấy sắc mặt bà nặng nề, hai hàng lông mày nhíu chặt, liền khuyên nhủ:
“Phu nhân nên thoải mái, buông lỏng tinh thần một chút, Tam thiếu gia cưới Thẩm tiểu thư cũng không phải chuyện xấu, so với đón về nữ tử có thế lực hùng hậu vẫn hơn, lão thái quân luôn mong muốn Tam thiếu gia cưới đích nữ Cố thị kia kìa. Còn nữa, chuyện này lão gia đã làm chủ, phu nhân cũng đồng ý sáng mai sẽ tới phủ Định Bắc vương, lúc này hối hận không kịp rồi.”
Thôi thị nghe vậy sắc mặt không vui, bà nhíu mày suy nghĩ thật kỹ, ánh mắt lóe lên nói:
“Vừa rồi ta lờ mờ nghe được Trác Nhi nói, ở Triêu Dương lâu, Thẩm gia tiểu thư đã dùng thân mình ngăn trở Bạch Hổ chấn kinh giúp Tần vương điện hạ, cứu Tần vương điện hạ một mạng có đúng không? Ngươi nói Thẩm tiểu thư này và Tần vương điện hạ có thể… “
Triệu mama nghe Thôi thị nói có hoài nghi, cũng hơi sững sờ, quả thật cảm thấy việc này rất kỳ quặc, nếu như không có gì, một tiểu nha đầu sao dám mạo hiểm như thế, Thôi thị nói tiếp:
“Ngươi lập tức ra ngoài cho ta, nghĩ cách khiến cho Tần vương biết được Quan phủ ta muốn đến phủ Phượng Dương hầu cầu hôn Thẩm tiểu thư.”
Triệu mama gật đầu nhẹ, lại nói:
“Chuyện này có khi chỉ là tin đồn thất thiệt cũng chưa biết chừng… “
Thôi thị cắt ngang:
“Có phải tin đồn thất thiệt hay không cũng nên thử một lần, ngươi mau đi đi. Việc này không nên chậm trễ, nếu như có thể ngăn cản Thẩm tiểu thư này vào cửa, ta vẫn phải đánh cược một lần.”
Triệu mama nghe xong liền gật đầu, bước nhanh mà đi.
Ngày hôm nay nhất định là một đêm không ngủ, trong hoàng cung, Thuần vương bị thương đã được Thái y trị liệu, nhắm mắt ngủ say, Hiền Khang đế trở lại Dưỡng Tâm điện, thấy ba người con trai vẫn quỳ thẳng tắp trong điện, sắc mặt mỗi người một vẻ.
Ông trầm mặt ngồi vào long ỷ, ánh mắt sắc bén lần lượt quét qua Thái vương, Bình vương cùng Tần vương, Thái vương mất kiên nhẫn mở miệng trước.
Hắn dập mạnh đầu, giương cặp mắt đỏ hồng nhìn hoàng đế, run giọng nói:
“Phụ hoàng… Không biết… Thương thế của Nhị đệ thế nào… Có thể có gì… Đáng ngại hay không?”
Hoàng đế thấy hốc mắt hắn đỏ bừng, vẻ mặt ân cần gấp gáp, do quýnh lên mà nói chuyện càng không lưu loát, ông luôn đau lòng đứa con trai này nhất, sắc mặt hơi hòa hoãn, nói:
“Nó không sao, ba người các ngươi, nói một chút chuyện hôm nay rốt cuộc là thế nào?”
“Nhi thần nhìn… Rõ ràng… Không biết Nhị đệ nói cái gì, sắc mặt Ngũ đệ… Liền thay đổi, đột nhiên đưa tay, liền đẩy… Nhị đệ xuống lầu, kính xin… Phụ hoàng làm chủ cho Nhị đệ.”
Chuyện phát sinh ở Triêu Dương lâu Hiền Khang đế tự nhiên đã sớm rõ ràng, lúc này ông hỏi bọn họ, chỉ vì muốn xem phản ứng của từng người mà thôi. Nghĩ tới chuyện này, lập tức lửa giận trong lòng ông lại dâng cao, còn kéo theo đau lòng, thất vọng, mâu thuẫn… Đủ loại tâm tình tuôn ra xối xả, làm ông bực tức không chịu nổi.
Chuyện này khởi nguồn từ một nàng quan kỹ, Đại Huy cũng không cấm đoán quan viên không được chơi gái, hoàng tử như Thuần vương, tuy không công khai ra vào kỹ viện, nhưng mỗi khi trong phủ thiết yến, để tăng thêm vài phần không khí cũng sẽ gọi quan kỹ đến múa hát trợ hứng.
Quan kỹ Đại Huy chỉ cùng uống rượu, cùng nhảy múa, chứ không thể cùng ngủ, nếu có quan viên không tuân theo luật này, nhẹ thì đánh vài chục trượng, nặng thì mất chức mất tước.
Nhưng ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, có nam tử huyết khí phương cương nào đối mặt tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc lại không thèm thuồng muốn chết đâu?
Cho nên, giữa quan kỹ và quan viên luôn không thiếu những hồi yêu hận đan xen, mặc dù nguy hiểm, nhưng lại kích thích khiến người ta khó lòng kiềm chế. Do số quan viên triều đình quá lớn, mà pháp luật đối với chuyện thế này luôn thuận nước đẩy thuyền, vì vậy quan viên Đại Huy bao dưỡng quan kỹ thật ra cũng không tính là chuyện hiếm có gì.
Thời gian gần đây, Thuần vương nhìn trúng một quan kỹ, nàng này tên là Dịch Hồng, vì có tướng mạo xinh đẹp, lại thêm kỹ thuật nhảy múa điêu luyện mà nức tiếng gần xa.
Từ sau khi nàng đến phủ Thuần vương múa một điệu liền được Thuần vương âm thầm bao dưỡng, chuyện như vậy kỳ thật không ít người cũng biết, nhưng đều ngầm hiểu lẫn nhau, nếu trong phủ thiết yến dĩ nhiên sẽ không mời nữ tử mà Thuần vương bao dưỡng.
Chỉ có điều đúng hai ngày trước, Bình vương mở tiệc trong phủ, có một đại thần nào đó vô tình nhắc đến Dịch Hồng cô nương này, nói mỹ nhân có kỹ thuật nhảy không tầm thường, chỉ tiếc chưa có dịp được chiêm ngưỡng tận mắt, nói chuyện vừa khích tướng vừa tâng bốc vị thế của Bình vương hiện tại, muốn nhờ Bình vương ra mặt gọi Dịch Hồng cô nương tới múa một màn.
Bình vương quả nhiên bị thuyết phục, ngay đêm đó liền ép Dịch Hồng đến phủ Bình vương mua vui, thật ra cũng chỉ là múa xong sẽ thả người về, nhưng đêm qua Thuần vương lấy việc này chất vấn Bình vương. Hai người ở Triêu Dương lâu tranh chấp qua lại, không biết Thuần vương nói gì, chọc giận Bình vương, khiến Bình vương đẩy hắn xuống lầu trước mặt mọi người.
Đây là những gì Hiền Khang đế được thị vệ bẩm báo lại, đối với chuyện này, trong lòng ông vẫn chưa tin tưởng hẳn.
Cho dù Bình vương có giận, cũng sẽ không làm ra chuyện như thế trước mặt mọi người, vậy có khác gì một kẻ đần độn dâng mạng cho người đâu?
Cho nên Hiền Khang đế nghe Thái vương buộc tội Bình vương, quả thực vừa đau lòng lại thất vọng, ông thấy Bình vương quỳ không nói tiếng nào, rốt cuộc đều là cốt nhục của mình, bảo ông biết xử trí ra sao?
Ông vốn có ý muốn Thuần vương kế vị, vì thế luôn ngậm đắng nuốt cay mưu tính cho đứa con trai này, bất đắc dĩ nó đúng là bùn nhão không thể trát tường, ông không thương tâm thất vọng mới là lạ.
Nhớ tới thê tử kết tóc của mình, trong lòng Hiền Khang đế thật sự là vừa xấu hổ lại xót xa. Năm đó lúc ông cầu cưới Thôi thị thì đã có hai con trai trưởng, Thôi Ninh Hiền lấy cớ chỉ có duy nhất một nữ nhi dưới gối, nói cái gì mà không đành lòng nhìn nữ nhi cả đời sống trong cung cấm, chỉ mong gả con gái cho một nhà hàn môn, để nữ nhi cả đời thuận lợi.
Thôi Ninh Hiền có ý gì, chẳng lẽ ông lại không hiểu, nếu muốn tranh thủ được thế lực của Thôi thị, ngay lúc ấy chỉ có hôn nhân là sự trói buộc chặt chẽ nhất, nhưng nếu cưới nữ tử Thôi thị, cũng tương đương về sau chúng hoàng tử tranh vị càng thêm khốc liệt.
Ông đã có hai con trai trưởng, vì bảo đảm cho sự tôn quý và chính thống của hoàng tử thuộc Thôi thị, Thôi Ninh Hiền tiếp tục ép buộc ông không truy phong Cao thị, năm đó vạn bất đắc dĩ lắm ông mới phải đáp ứng chuyện này, nhưng trong lòng vẫn luôn tồn đọng áy náy với Thái vương, Thuần vương, mong muốn tương lai có thể đền bù tất cả.
Vì chuyện này, lòng ông không chỉ cảm thấy bội phần áy náy, còn biết từ nay về sau sẽ bị quan chép sử chửi rủa mỉa mai trong sách, quả thật là một nỗi nhục nhã khôn cùng đối với hoàng đế như ông.
Nỗi sỉ nhục này càng buộc ông hạ quyết tâm phải lập Thuần vương làm Thái tử, giờ quyền lực của ông đã ổn thỏa tám phần, mà bởi vì Thôi Ninh Hiền qua đời, đã nhiều năm nay Thôi thị không thể chèn ép gì ông, năm trước ông đề xuất việc truy phong Cao thị, chỉ tiếc lại đúng lúc gặp dịp bốn quận Giang Nam dâng tràn hồng thủy, Thôi thị liền lấy đây làm cớ cản trở chuyện này.
Chỉ sợ chính chuyện đó đã khiến cho Thái vương, Thuần vương bộc phát bất bình, hai năm qua không ngừng hành động, làm việc càng ngày càng ngu xuẩn!
Hiền Khang đế nghĩ tới những chuyện này, trong lòng vừa đau vừa hận, ánh mắt quét qua quét lại giữa khuôn mặt Thái vương và Bình vương, cuối cùng chỉ khoát tay áo, nói:
“Bình vương ở lại, hai người các ngươi lui xuống trước đi.”
Thái vương nghe vậy còn muốn nói nữa, lại bị ánh mắt lạnh thấu xương của Hiền Khang đế quét qua một cái, hắn giật mình, sắc mặt khẽ biến, liền nhanh chóng cùng Lý Vân Sưởng lui ra khỏi đại điện.
Đợi hai người rời đi, Hiền Khang đế mới hỏi:
“Vì sao đẩy Tam ca ngươi xuống lầu?”
Bình vương ngẩng đầu lên, nhưng lại đầy mặt nước mắt, hồi lâu mới dập đầu nói:
“Phụ hoàng đừng hỏi nữa, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng sắc lập Tam ca làm Thái tử. Trưởng tử kế tục tổ nghiệp vẫn luôn là luật lệ từ xưa đến nay, nhi thần vừa không phải dòng chính cũng chẳng phải con trưởng, Cao mẫu phi là chính thất của phụ hoàng, đây là sự thật khó mà chối cãi.
Đại ca chết non, Nhị vì có tật mà không thể kế vị, như thế tính ra Tam ca chính là trưởng tử, vị trí Thái tử chỉ có huynh ấy là thích hợp nhất. Kính xin phụ hoàng sớm hạ chỉ, sắc lập Tam ca làm Thái tử. Nhi thần nguyện dốc lòng phò tá Tam ca, sau này mọi chuyện đều lấy Đông cung làm chủ.”
Hiền Khang đế thấy hắn như thế, trong lòng chấn động, nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên nói:
“Nếu phụ hoàng muốn lập ngươi làm Thái tử thì sao?”
Bình vương nghe vậy, mặt lộ vẻ kinh hoàng, đang muốn từ chối, Hiền Khang đế lại nói:
“Phụ hoàng muốn nghe lời nói thật.”
Bình vương lúc này mới nghiêm mặt nói:
“Nếu như nhi thần may mắn được phụ hoàng coi trọng, sắc lập làm Thái tử, nhi thần nguyện uống một thang thuốc tuyệt tử tuyệt tôn, đợi sau này nhi thần chết, sẽ lập chiếu truyền ngôi lại cho con cháu của Tam ca. Những lời này của nhi thần là nói thật, mong phụ hoàng minh giám.”
Hiền Khang đế nghe xong, sắc mặt đại biến, nhìn chằm chằm Bình vương vẫn khom lưng dán trán vào mặt đất, cảm thấy trong lòng cực kỳ hỗn loạn, im lặng cả nửa ngày mới nói:
“Ngươi lui xuống đi… “
Trong lòng Bình vương khẽ trật một nhịp, nghe vậy chắp tay, ép mình không ngẩng đầu xem sắc mặt Hiền Khang đế, khom người thối lui ra khỏi đại điện.
Hôm nay ở Triêu Dương lâu, nếu không phải Thuần vương đột nhiên rút ra con dao găm bén nhọn trong tay áo, đâm vào thắt lưng hắn, hắn làm sao có thể sập bẫy bọn họ dễ dàng như vậy?
Chỉ sợ ngày mai này khắp kinh thành sẽ đồn đại Bình vương hắn ham mê nữ sắc, không tôn trọng huynh trưởng, tính tình tàn bạo độc ác, chiêu thức này của Thuần vương tuy là trăm ngàn sơ hở, nhưng cũng là chiêu dễ che mắt dân chúng nhất, tính ra đúng là độc kế khó lường.
Hiện nay hắn chỉ có thể lấy lùi làm tiến, phụ hoàng anh minh thần võ, chuyện này e rằng trong lòng sớm đã có kết luận, vừa rồi từ lời phụ hoàng nói hắn cũng nhìn ra một hai. Có lẽ chuyện này đối với hắn mà nói, cũng không phải là chuyện xấu…
Khương mama là nha hoàn hồi môn Định Quốc phu nhân mang theo từ nhà mẹ đẻ, về sau được Định Quốc phu nhân làm chủ gả cho một quản sự của cửa hàng thuộc Quan phủ, sau khi cưới lại vẫn ở Quan phủ làm tôi tớ, bà rất được Định Quốc phu nhân coi trọng, cả nhà sớm đã cởi nô tịch từ lâu.
Hiện giờ Khương mama ở bên ngoài cũng đã có cháu chắt đầy đủ, của ăn của để dồi dào, chỉ là bà hầu hạ Định Quốc phu nhân cả đời, tuy đã cởi nô tịch nhưng vẫn theo thói quen canh giữ bên người lão thái quân, là người đắc lực nhất của Quan lão phu nhân.
Bà đỡ Quan lão thái quân ngồi dậy, thấy sắc mặt bà hơi xấu, làm sao không biết Quan lão thái quân đang ngẫm nghĩ điều gì, lúc này liền khuyên nhủ:
“Con cháu tự có phúc của con cháu, nếu Tam thiếu gia đã nhìn trúng Thẩm tiểu thư, vậy tất nhiên nàng chẳng thua kém ai. Trước kia lão thái quân còn vì hôn sự của Tam thiếu gia mà lo lắng bao đêm, nay mọi chuyện nước chảy thành sông, vậy chính là đại hỉ sự. Lão thái quân đã đồng ý chuyện này, cũng giao cho Đại phu nhân xử lý cả rồi, sao người còn không vui?”
Quan lão thái quân nghe vậy, thở dài nói:
“Theo lý mà nói, Cẩm Nô vừa ý đương nhiên là tốt nhất, nhưng suy cho cùng vẫn là người xa lạ, không thể hiểu rõ bằng Dư Hinh, lần trước gặp mặt một lần cũng nhìn không ra phẩm chất thế nào.
Thu Lan, ngươi nói có phải là Cẩm Nô biết ta phái người đến Tương Dương lấy thiếp canh của Hinh nha đầu rồi không, trong lòng thằng bé không chịu, nên mới tìm Thẩm tiểu thư đến đối phó? Có phải thằng bé trách bà già ta tự ý chủ trương thay nó… “
Khương mama thấy bà đầy mặt lo lắng, liền khuyên nhủ:
“Lão thái quân cứ nói quá, lão nô thấy Tam thiếu gia như thế, là thật lòng thích Thẩm tiểu thư. Huống chi lão thái quân là sợ Đại phu nhân cùng đường làm bậy, tùy ý chọn cho Tam thiếu gia hôn sự không ra gì, nên mới đi trước một bước.
Chuyện này cho dù Tam thiếu gia có biết, cũng chỉ cảm động vì tấm lòng của tổ mẫu, làm sao có thể oán trách người. Chưa kể chuyện này chỉ có một mình lão nô biết, Tam thiếu gia tuyệt đối sẽ không nghe được bất cứ tiếng gió gì. Lão thái quân đừng suy nghĩ nhiều, nếu người thực sự không yên tâm về Thẩm tiểu thư, lão nô có thể sai thêm người đi nghe ngóng.
Còn nữa, Thẩm tiểu thư tuổi còn nhỏ, hôn sự của Tam thiếu gia chỉ sợ còn phải đợi hai ba năm, nếu như người không hài lòng, đính hôn cũng chưa chắc sẽ mười phần thành công.”
Định Quốc phu nhân nghe vậy liền gật đầu, chỉ vào chiếc tủ in chìm hoa văn tiên hạc đầu giường, nói:
“Ngươi lấy cái hộp trong đó ra cho ta.”
Khương mama bước nhanh qua đó, với lấy cái hộp có hình hoa lá tinh xảo bằng gỗ tử đàn trong cùng, đưa cho Quan lão thái quân.
Lão thái quân mở hộp, bên trong có một tờ giấy điệp màu hồng phấn, trên đó ghi chính là ngày sinh tháng đẻ của Cố Dư Hinh.
Gần đây Thôi thị vội vàng tự tiện mai mối cho Quan Nguyên Hạc, cũng không biết bà dùng lý do gì thoái thác, lại khiến Quan Bạch Trạch giao hôn sự của Quan Nguyên Hạc cho bà toàn quyền định đoạt.
Có phụ mẫu ở đây, cho dù là cháu nội ruột thịt, hôn sự cũng không tới tổ mẫu như bà nhúng tay vào. Cho nên bà mới lo Thôi thị thực sự cưới về một nữ tử không tốt cho Quan Nguyên Hạc, liền lặng lẽ sai người đến Tương Dương một chuyến, cầm về thiếp canh của Cố Dư Hinh.
Bà muốn thừa dịp hai ngày này, giao thiếp canh cho Quan Bạch Trạch, thế là sự việc mười phần đã định, ai ngờ lại bỗng dưng xảy ra chuyện hôm nay.
Bà nhìn tờ giấy kia, cuối cùng thở dài, gấp lại, nói:
“Thôi, ngày mai ngươi sai người đưa thiếp canh trở về đi, nói hai đứa trẻ không có duyên, bát tự không hợp. Chỉ mong chuyện này dừng lại ở đây, đừng để hai nhà vì nó mà trở mặt… “
Khương mama tiếp nhận cái hộp kia, lại khuyên lơn bà vài câu, lúc này mới đỡ người nằm xuống.
Cùng lúc, trong Tường Thụy viện.
Thôi thị tự mình hầu hạ Quan Bạch Trạch nghỉ ngơi, xong xuôi liền đi ra khỏi nội thất, ngồi vào bàn trang điểm, tùy ý Triệu mama tháo bỏ trang sức, gỡ tóc cho bà.
Triệu mama thấy sắc mặt bà nặng nề, hai hàng lông mày nhíu chặt, liền khuyên nhủ:
“Phu nhân nên thoải mái, buông lỏng tinh thần một chút, Tam thiếu gia cưới Thẩm tiểu thư cũng không phải chuyện xấu, so với đón về nữ tử có thế lực hùng hậu vẫn hơn, lão thái quân luôn mong muốn Tam thiếu gia cưới đích nữ Cố thị kia kìa. Còn nữa, chuyện này lão gia đã làm chủ, phu nhân cũng đồng ý sáng mai sẽ tới phủ Định Bắc vương, lúc này hối hận không kịp rồi.”
Thôi thị nghe vậy sắc mặt không vui, bà nhíu mày suy nghĩ thật kỹ, ánh mắt lóe lên nói:
“Vừa rồi ta lờ mờ nghe được Trác Nhi nói, ở Triêu Dương lâu, Thẩm gia tiểu thư đã dùng thân mình ngăn trở Bạch Hổ chấn kinh giúp Tần vương điện hạ, cứu Tần vương điện hạ một mạng có đúng không? Ngươi nói Thẩm tiểu thư này và Tần vương điện hạ có thể… “
Triệu mama nghe Thôi thị nói có hoài nghi, cũng hơi sững sờ, quả thật cảm thấy việc này rất kỳ quặc, nếu như không có gì, một tiểu nha đầu sao dám mạo hiểm như thế, Thôi thị nói tiếp:
“Ngươi lập tức ra ngoài cho ta, nghĩ cách khiến cho Tần vương biết được Quan phủ ta muốn đến phủ Phượng Dương hầu cầu hôn Thẩm tiểu thư.”
Triệu mama gật đầu nhẹ, lại nói:
“Chuyện này có khi chỉ là tin đồn thất thiệt cũng chưa biết chừng… “
Thôi thị cắt ngang:
“Có phải tin đồn thất thiệt hay không cũng nên thử một lần, ngươi mau đi đi. Việc này không nên chậm trễ, nếu như có thể ngăn cản Thẩm tiểu thư này vào cửa, ta vẫn phải đánh cược một lần.”
Triệu mama nghe xong liền gật đầu, bước nhanh mà đi.
Ngày hôm nay nhất định là một đêm không ngủ, trong hoàng cung, Thuần vương bị thương đã được Thái y trị liệu, nhắm mắt ngủ say, Hiền Khang đế trở lại Dưỡng Tâm điện, thấy ba người con trai vẫn quỳ thẳng tắp trong điện, sắc mặt mỗi người một vẻ.
Ông trầm mặt ngồi vào long ỷ, ánh mắt sắc bén lần lượt quét qua Thái vương, Bình vương cùng Tần vương, Thái vương mất kiên nhẫn mở miệng trước.
Hắn dập mạnh đầu, giương cặp mắt đỏ hồng nhìn hoàng đế, run giọng nói:
“Phụ hoàng… Không biết… Thương thế của Nhị đệ thế nào… Có thể có gì… Đáng ngại hay không?”
Hoàng đế thấy hốc mắt hắn đỏ bừng, vẻ mặt ân cần gấp gáp, do quýnh lên mà nói chuyện càng không lưu loát, ông luôn đau lòng đứa con trai này nhất, sắc mặt hơi hòa hoãn, nói:
“Nó không sao, ba người các ngươi, nói một chút chuyện hôm nay rốt cuộc là thế nào?”
“Nhi thần nhìn… Rõ ràng… Không biết Nhị đệ nói cái gì, sắc mặt Ngũ đệ… Liền thay đổi, đột nhiên đưa tay, liền đẩy… Nhị đệ xuống lầu, kính xin… Phụ hoàng làm chủ cho Nhị đệ.”
Chuyện phát sinh ở Triêu Dương lâu Hiền Khang đế tự nhiên đã sớm rõ ràng, lúc này ông hỏi bọn họ, chỉ vì muốn xem phản ứng của từng người mà thôi. Nghĩ tới chuyện này, lập tức lửa giận trong lòng ông lại dâng cao, còn kéo theo đau lòng, thất vọng, mâu thuẫn… Đủ loại tâm tình tuôn ra xối xả, làm ông bực tức không chịu nổi.
Chuyện này khởi nguồn từ một nàng quan kỹ, Đại Huy cũng không cấm đoán quan viên không được chơi gái, hoàng tử như Thuần vương, tuy không công khai ra vào kỹ viện, nhưng mỗi khi trong phủ thiết yến, để tăng thêm vài phần không khí cũng sẽ gọi quan kỹ đến múa hát trợ hứng.
Quan kỹ Đại Huy chỉ cùng uống rượu, cùng nhảy múa, chứ không thể cùng ngủ, nếu có quan viên không tuân theo luật này, nhẹ thì đánh vài chục trượng, nặng thì mất chức mất tước.
Nhưng ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, có nam tử huyết khí phương cương nào đối mặt tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc lại không thèm thuồng muốn chết đâu?
Cho nên, giữa quan kỹ và quan viên luôn không thiếu những hồi yêu hận đan xen, mặc dù nguy hiểm, nhưng lại kích thích khiến người ta khó lòng kiềm chế. Do số quan viên triều đình quá lớn, mà pháp luật đối với chuyện thế này luôn thuận nước đẩy thuyền, vì vậy quan viên Đại Huy bao dưỡng quan kỹ thật ra cũng không tính là chuyện hiếm có gì.
Thời gian gần đây, Thuần vương nhìn trúng một quan kỹ, nàng này tên là Dịch Hồng, vì có tướng mạo xinh đẹp, lại thêm kỹ thuật nhảy múa điêu luyện mà nức tiếng gần xa.
Từ sau khi nàng đến phủ Thuần vương múa một điệu liền được Thuần vương âm thầm bao dưỡng, chuyện như vậy kỳ thật không ít người cũng biết, nhưng đều ngầm hiểu lẫn nhau, nếu trong phủ thiết yến dĩ nhiên sẽ không mời nữ tử mà Thuần vương bao dưỡng.
Chỉ có điều đúng hai ngày trước, Bình vương mở tiệc trong phủ, có một đại thần nào đó vô tình nhắc đến Dịch Hồng cô nương này, nói mỹ nhân có kỹ thuật nhảy không tầm thường, chỉ tiếc chưa có dịp được chiêm ngưỡng tận mắt, nói chuyện vừa khích tướng vừa tâng bốc vị thế của Bình vương hiện tại, muốn nhờ Bình vương ra mặt gọi Dịch Hồng cô nương tới múa một màn.
Bình vương quả nhiên bị thuyết phục, ngay đêm đó liền ép Dịch Hồng đến phủ Bình vương mua vui, thật ra cũng chỉ là múa xong sẽ thả người về, nhưng đêm qua Thuần vương lấy việc này chất vấn Bình vương. Hai người ở Triêu Dương lâu tranh chấp qua lại, không biết Thuần vương nói gì, chọc giận Bình vương, khiến Bình vương đẩy hắn xuống lầu trước mặt mọi người.
Đây là những gì Hiền Khang đế được thị vệ bẩm báo lại, đối với chuyện này, trong lòng ông vẫn chưa tin tưởng hẳn.
Cho dù Bình vương có giận, cũng sẽ không làm ra chuyện như thế trước mặt mọi người, vậy có khác gì một kẻ đần độn dâng mạng cho người đâu?
Cho nên Hiền Khang đế nghe Thái vương buộc tội Bình vương, quả thực vừa đau lòng lại thất vọng, ông thấy Bình vương quỳ không nói tiếng nào, rốt cuộc đều là cốt nhục của mình, bảo ông biết xử trí ra sao?
Ông vốn có ý muốn Thuần vương kế vị, vì thế luôn ngậm đắng nuốt cay mưu tính cho đứa con trai này, bất đắc dĩ nó đúng là bùn nhão không thể trát tường, ông không thương tâm thất vọng mới là lạ.
Nhớ tới thê tử kết tóc của mình, trong lòng Hiền Khang đế thật sự là vừa xấu hổ lại xót xa. Năm đó lúc ông cầu cưới Thôi thị thì đã có hai con trai trưởng, Thôi Ninh Hiền lấy cớ chỉ có duy nhất một nữ nhi dưới gối, nói cái gì mà không đành lòng nhìn nữ nhi cả đời sống trong cung cấm, chỉ mong gả con gái cho một nhà hàn môn, để nữ nhi cả đời thuận lợi.
Thôi Ninh Hiền có ý gì, chẳng lẽ ông lại không hiểu, nếu muốn tranh thủ được thế lực của Thôi thị, ngay lúc ấy chỉ có hôn nhân là sự trói buộc chặt chẽ nhất, nhưng nếu cưới nữ tử Thôi thị, cũng tương đương về sau chúng hoàng tử tranh vị càng thêm khốc liệt.
Ông đã có hai con trai trưởng, vì bảo đảm cho sự tôn quý và chính thống của hoàng tử thuộc Thôi thị, Thôi Ninh Hiền tiếp tục ép buộc ông không truy phong Cao thị, năm đó vạn bất đắc dĩ lắm ông mới phải đáp ứng chuyện này, nhưng trong lòng vẫn luôn tồn đọng áy náy với Thái vương, Thuần vương, mong muốn tương lai có thể đền bù tất cả.
Vì chuyện này, lòng ông không chỉ cảm thấy bội phần áy náy, còn biết từ nay về sau sẽ bị quan chép sử chửi rủa mỉa mai trong sách, quả thật là một nỗi nhục nhã khôn cùng đối với hoàng đế như ông.
Nỗi sỉ nhục này càng buộc ông hạ quyết tâm phải lập Thuần vương làm Thái tử, giờ quyền lực của ông đã ổn thỏa tám phần, mà bởi vì Thôi Ninh Hiền qua đời, đã nhiều năm nay Thôi thị không thể chèn ép gì ông, năm trước ông đề xuất việc truy phong Cao thị, chỉ tiếc lại đúng lúc gặp dịp bốn quận Giang Nam dâng tràn hồng thủy, Thôi thị liền lấy đây làm cớ cản trở chuyện này.
Chỉ sợ chính chuyện đó đã khiến cho Thái vương, Thuần vương bộc phát bất bình, hai năm qua không ngừng hành động, làm việc càng ngày càng ngu xuẩn!
Hiền Khang đế nghĩ tới những chuyện này, trong lòng vừa đau vừa hận, ánh mắt quét qua quét lại giữa khuôn mặt Thái vương và Bình vương, cuối cùng chỉ khoát tay áo, nói:
“Bình vương ở lại, hai người các ngươi lui xuống trước đi.”
Thái vương nghe vậy còn muốn nói nữa, lại bị ánh mắt lạnh thấu xương của Hiền Khang đế quét qua một cái, hắn giật mình, sắc mặt khẽ biến, liền nhanh chóng cùng Lý Vân Sưởng lui ra khỏi đại điện.
Đợi hai người rời đi, Hiền Khang đế mới hỏi:
“Vì sao đẩy Tam ca ngươi xuống lầu?”
Bình vương ngẩng đầu lên, nhưng lại đầy mặt nước mắt, hồi lâu mới dập đầu nói:
“Phụ hoàng đừng hỏi nữa, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng sắc lập Tam ca làm Thái tử. Trưởng tử kế tục tổ nghiệp vẫn luôn là luật lệ từ xưa đến nay, nhi thần vừa không phải dòng chính cũng chẳng phải con trưởng, Cao mẫu phi là chính thất của phụ hoàng, đây là sự thật khó mà chối cãi.
Đại ca chết non, Nhị vì có tật mà không thể kế vị, như thế tính ra Tam ca chính là trưởng tử, vị trí Thái tử chỉ có huynh ấy là thích hợp nhất. Kính xin phụ hoàng sớm hạ chỉ, sắc lập Tam ca làm Thái tử. Nhi thần nguyện dốc lòng phò tá Tam ca, sau này mọi chuyện đều lấy Đông cung làm chủ.”
Hiền Khang đế thấy hắn như thế, trong lòng chấn động, nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên nói:
“Nếu phụ hoàng muốn lập ngươi làm Thái tử thì sao?”
Bình vương nghe vậy, mặt lộ vẻ kinh hoàng, đang muốn từ chối, Hiền Khang đế lại nói:
“Phụ hoàng muốn nghe lời nói thật.”
Bình vương lúc này mới nghiêm mặt nói:
“Nếu như nhi thần may mắn được phụ hoàng coi trọng, sắc lập làm Thái tử, nhi thần nguyện uống một thang thuốc tuyệt tử tuyệt tôn, đợi sau này nhi thần chết, sẽ lập chiếu truyền ngôi lại cho con cháu của Tam ca. Những lời này của nhi thần là nói thật, mong phụ hoàng minh giám.”
Hiền Khang đế nghe xong, sắc mặt đại biến, nhìn chằm chằm Bình vương vẫn khom lưng dán trán vào mặt đất, cảm thấy trong lòng cực kỳ hỗn loạn, im lặng cả nửa ngày mới nói:
“Ngươi lui xuống đi… “
Trong lòng Bình vương khẽ trật một nhịp, nghe vậy chắp tay, ép mình không ngẩng đầu xem sắc mặt Hiền Khang đế, khom người thối lui ra khỏi đại điện.
Hôm nay ở Triêu Dương lâu, nếu không phải Thuần vương đột nhiên rút ra con dao găm bén nhọn trong tay áo, đâm vào thắt lưng hắn, hắn làm sao có thể sập bẫy bọn họ dễ dàng như vậy?
Chỉ sợ ngày mai này khắp kinh thành sẽ đồn đại Bình vương hắn ham mê nữ sắc, không tôn trọng huynh trưởng, tính tình tàn bạo độc ác, chiêu thức này của Thuần vương tuy là trăm ngàn sơ hở, nhưng cũng là chiêu dễ che mắt dân chúng nhất, tính ra đúng là độc kế khó lường.
Hiện nay hắn chỉ có thể lấy lùi làm tiến, phụ hoàng anh minh thần võ, chuyện này e rằng trong lòng sớm đã có kết luận, vừa rồi từ lời phụ hoàng nói hắn cũng nhìn ra một hai. Có lẽ chuyện này đối với hắn mà nói, cũng không phải là chuyện xấu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.