Chương 133: Thương tiếc tới muộn
Tố Tố Tuyết
04/01/2017
Tuệ An không động, chỉ nhìn tấm màn hoa chúc mà ngột ngạt không thôi, Quan Nguyên Hạc cũng một hồi lâu không động, trong phòng yên tĩnh đến
mức chỉ nghe được mỗi tiếng thở dốc hỗn loạn của y, thanh âm kia vô thức lại khiến Tuệ An mặt mày đỏ ửng.
Bên cạnh tuy đặt hai khối băng lớn, nhưng trên giường vẫn vừa bừa bộn lại nóng nực, làm cho người hít thở không thông. Trên người Tuệ An sớm đã mồ hôi đầm đìa, cũng không biết là của mình, hay là của Quan Nguyên Hạc.
Quan Nguyên Hạc vẫn dừng trong cơ thể nàng không rút ra, y áp ở trên người, vừa nặng vừa nóng, Tuệ An hai gò má ửng đỏ lại thẹn thùng đẩy y, chỉ có thể nhắm mắt lại, cắn môi rên nhẹ hai tiếng.
Quan Nguyên Hạc nghe tiếng này mới phục hồi tinh thần, vội ngẩng đầu nhìn Tuệ An, thấy mặt nàng hồng thấu, dưới ánh đèn càng trở nên xuân sắc quyến rũ, lòng liền rung động.
Ánh mắt nàng nhắm nghiền, lông mày cũng nhíu chặt, vẻ mặt cực kỳ khổ sở, Quan Nguyên Hạc chỉ nghĩ Tuệ An khó chịu, liền có phần không cam lòng rút vật kia từ trong cơ thể nàng ra, xoay người nằm ở bên người nàng, y ngưng mắt liếc nhìn, không được tự nhiên ho khan tiếng, ánh mắt chớp động nói:
“Rất đau?”
Y xoay người rời khỏi, Tuệ An mới phát giác hô hấp thông thuận, trên người thiếu một thân thể lửa nóng, da thịt tiếp xúc không khí nhưng cảm thấy hơi lạnh, nhắc nhở Tuệ An giờ phút này hai người người đang lõa thể đối diện.
Sắc mặt Tuệ An càng đỏ, cũng không mở mắt lấy tay sờ sờ đến góc chăn, liền kéo chăn che trên thân thể, thuận lợi thở ra một hơi, lúc này mới đầy bụng ủy khuất mở mắt ra, nghiêng đầu trừng Quan Nguyên Hạc một cái. Gặp Quan Nguyên Hạc vẻ mặt thoả mãn, cặp mắt lóe sáng, Tuệ An nghĩ tới y vừa rồi không chút nào thương tiếc mình, hốc mắt liền ửng hồng, càng thêm ủy khuất.
Quan Nguyên Hạc nhìn nàng ánh mắt yêu kiều, môi đỏ hơi sưng, cần cổ lộ ra bên ngoài thấp thoáng vết hôn, giống như những đóa hoa nở rộ… Thân thể y lại có chút rục rịch, không dám nhìn tiếp, nghiêng nghiêng tầm mắt. Quan Nguyên Hạc cầm một lọn tóc đen nhánh của Tuệ An hôn lên, đau lòng mà nói:
“Ta… Chính là quá nhớ nàng, nằm mơ cũng nhớ, đêm ngủ càng không yên ổn…”
Nói xong, y gặp Tuệ An chỉ bĩu môi không nói tiếng nào, liền một tay chống người dậy, nằm ở trước người nàng, hôn nhẹ lên môi nàng, nói:
“Rất đau? Ta đi gọi mama cho nàng nhìn một chút.”
Nói xong y vươn tay lấy một cái áo đơn khoác lên người liền muốn xuống giường.
Tuệ An nghe thanh âm trầm khàn của y vang lên bên tai tràn ngập thương tiếc, trong lòng xấu hổ cùng cực, nàng tức giận y vừa rồi lỗ mãng, nên mới nhắm mắt thầm nghĩ mặc y cuống cuồng một phen.
Ai ngờ Quan Nguyên Hạc lại muốn đi gọi người, Tuệ An sợ hết hồn, gấp rút mở mắt ra níu lại y, vội vàng nói:
“Đừng! Vậy… Cũng không quá đau…”
Hiện tại đang giữa hè, trong phòng trải qua một hồi hoan ái như vậy, trong không khí tràn ngập hơi thở tình dục, chính mình lại là mang bộ dáng này, Tuệ An vừa nghĩ tới tình cảnh này bị người nhìn thấy đã xấu hổ muốn chết, làm sao có thể đồng ý để y đi tìm người?
Quan Nguyên Hạc nhìn Tuệ An ẩn nhẫn, hai gò má mắc cỡ đỏ bừng, lại vẫn còn lo lắng, ghé sát vào Tuệ An nói:
“Nếu không ta xem một chút?”
Y nói xong, nhấc tay đẩy Tuệ An xuống giường, mắt thấy tay còn lại sẽ phải dò xét tới dưới thân Tuệ An.
Tuệ An kinh hãi, gấp rút túm chặt chăn mền đẩy y một chút, lại lăn người bọc chặt trong chăn, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm Quan Nguyên Hạc, kiên quyết mà nói:
“Ta không cần!”
Quan Nguyên Hạc thấy Tuệ An tức giận, bao phủ chính mình hệt một cái kén tằm kín không kẽ hở, cũng tựa như đứa trẻ đang phát cáu, liền cảm thấy buồn cười.
Lại nghĩ nếu nàng đã có khí lực đẩy mình, chắc cũng không có chuyện gì, y nghĩ thế cơn xao động trong thân thể lại dâng lên. Quan Nguyên Hạc chỉ cảm thấy đống chăn mền kia vướng bận vô cùng, trời nóng như vậy, thật không hiểu sao để nhiều đồ ngổn ngang trên giường quá làm gì.
Trước mắt lại hiện lên phần da thịt vừa trắng vừa mềm của Tuệ An, khuôn ngực mềm mại đàn hồi, còn có eo thon uyển chuyển, rồi u cốc sâu thẳm… Y cũng có chút hít thở không thông, thân thể nóng nảy khó chịu, huyết mạch phun trào, toàn thân không được tự nhiên, không khỏi liền nhìn Tuệ An nói:
“Ta không nhìn là được, nàng trước bỏ đống chăn mền này ra đã, sẽ thở không nổi…”
Tuệ An nghênh tiếp ánh mắt tối đen của y, làm sao không biết y có tâm tư gì, nghe vậy không những không buông chăn ra, còn kéo chặt hơn, lúc này mới nói:
“Chàng giúp ta gọi nha đầu tiến đến, ta muốn Xuân Nhi cùng Đông Nhi!”
Quan Nguyên Hạc lúc này vẫn chưa thỏa mãn, một chút cũng không muốn nha đầu tiến đến hầu hạ, nghe vậy liền lại nằm rạp người bên cạnh Tuệ An, hôn lên ánh mắt, rồi gò má, khóe môi của nàng, nàng, nhẹ giọng dụ dỗ nói:
“Hồ nháo, tiểu nha đầu biết cái gì, ta gọi mama tới giúp nàng, lại bôi ít thuốc, đừng thực bị thương. Chờ mama xem qua lại gọi bọn nha đầu chuẩn bị nước cho nàng, ngâm người một lát, liền hết đau.”
Tuệ An nghe vậy, nghĩ tới trên người dày đặc vết hôn, còn có dưới thân ngổn ngang như muốn nhũn ra, không khỏi liền đỏ mặt. Khuôn mặt vừa mới khôi phục trắng nõn của nàng lập tức quay lại trạng thái ráng chiều đỏ ửng, lông mi đen nhánh chớp động, hai mắt mờ mịt, xinh đẹp khiến người nín thở. Tuy nói gọi người hầu tiến đến hầu hạ là chuyện bình thường, nhưng là nàng chính là cảm thấy rất mất mặt, càng xấu hổ khi để mấy người Đông Nhi nhìn thấy bộ dáng này của mình.
Chủ tử nhà bình thường xong chuyện phòng the gọi người hầu tiến tới thu thập đã thành thục lệ, nhưng Quan Nguyên Hạc lại phát hiện Tuệ An tại trên phương diện này da mặt đặc biệt mỏng, thấy nàng xấu hổ đỏ mặt, Quan Nguyên Hạc nhìn nhưng lại trong lòng rung động. Y rất thích nhìn Tuệ An e lệ, nghĩ tới nàng bộ dáng như vậy để người khác nhìn thấy, nghĩ tới nàng vừa rồi đẩy mình ra, lại nói muốn Xuân Nhi cùng Đông Nhi gì đó, trong lòng y liền không thoải mái.
Tuệ An không lên tiếng, nhưng nàng cũng không thể nằm mãi như vậy, tắm rửa vẫn là cần, nàng cắn môi một hồi lâu mới nói:
“Chàng… Chàng trước gọi nha đầu chuẩn bị nước tắm cho ta đi, ta muốn tẩy rửa một lát.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy sững sờ, còn không phải nên là Tuệ An hầu hạ y tẩy rửa sao, chẳng lẽ trước khi nàng xuất giá trước mama bên người không cùng nàng nói rõ ràng? Rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, về sau từ từ dạy dỗ vậy.
Cô nương xuất giá bình thường đều có mama quản sự ở bên cạnh dạy bảo quy củ, mỗi tội trước khi Tuệ An xuất giá Phương mama nghĩ Quan Nguyên Hạc đã lẻn vào phủ Phượng Dương hầu thành quen, còn nhớ đến vết hôn trên người Tuệ An đêm đó, bà mới cảm thấy Quan Nguyên Hạc cũng không phải người đứng đắn như vẻ bề ngoài. Hai nữa còn nghĩ Tuệ An đối với mấy thứ này chỉ sợ đã hiểu, liền thật sự không cố ý dạy nàng quy củ gì đó, chỉ nhắc tới đôi câu, lại vào đêm trước ngày xuất giá bỏ một cuốn xuân cung đồ trên giường Tuệ An.
Bản xuân cung đồ kia là Đại Huy chuyên môn chuẩn bị cho tân nương sắp xuất giá, phía trên chỉ viết phép tắc cần lưu lý khi động phòng linh tinh, Tuệ An căn bản sẽ không xem, nay lại chỉ lo thẹn thùng muốn chết, liền mong chờ Quan Nguyên Hạc nhanh nhanh đi ra ngoài, ở đâu còn có thể nghĩ tới hầu hạ y.
Nàng đang muốn đá Quan Nguyên Hạc một cước, nói y vội vàng đi đi, lại nghe Quan Nguyên Hạc nói:
“Nếu không ta đi lấy một chậu nước nóng, để nàng thu thập một chút?”
Tuệ An nghe vậy vội vàng gật đầu, Quan Nguyên Hạc liền đứng dậy mà đi, Tuệ An nghe được tiếng bước chân y đi ra bên ngoài, gấp rút tản ra chăn mền liếc nhìn. Mượn ánh sáng nhàn nhạt trong phòng, đã thấy toàn thân mình đều là vết hôn, giống như là đang nhắc nhở nàng một hồi hoan ái vừa rồi.
Trong lòng Tuệ An vẫn luôn coi mấy người Đông Nhi là người thân, bộ dáng như thế chính mình nhìn đều xấu hổ không chịu nổi, huống chi là để các nàng nhìn thấy, nàng càng củng cố quyết định không gọi mấy người Đông Nhi vào phòng.
Nghe được tiếng bước chân Quan Nguyên Hạc trở lại, Tuệ An gấp rút kéo chăn lên, đã thấy tay phải y cầm một cái chậu gỗ, tay trái cầm một lọ thuốc sải bước tiến đến.
Lúc này Tuệ An mới cắn răng, vén chăn lên, với bừa một bộ quần áo khoác lên người, lại cũng nghiêm chỉnh đối diện Quan Nguyên Hạc, nàng nghiêng người đưa lưng về phía giường buộc lại dây lưng. Trong lòng miên man suy nghĩ làm thế nào đi vào tịnh phòng tự mình rửa sạch người một chút, cũng tốt gọi nha đầu tiến đến hầu hạ.
Ai ngờ nàng trong lúc nóng lòng tay buộc dây lưng cứ run rẩy không ngừng, hai cái cũng không có buộc được, mà sau lưng lại có một ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm lưng nàng, Tuệ An chỉ cảm thấy tay cầm dây lưng tay như nhũn cả ra.
Nàng đang bối rối, Quan Nguyên Hạc đã đặt chậu gỗ dưới giường, chính mình cũng bước tới, một tay bắt được tay Tuệ An liền đẩy ngược lại nàng lên giường, ánh mắt nóng rực nhìn nàng.
Trên người Tuệ An khoác áo đơn màu đỏ, trên thêu hoa ngọc lan bằng chỉ bạc, hoa ngọc lan lóe ra ánh sáng màu bạc, tôn lên một thân băng cơ ngọc cốt của Tuệ An, tóc đen mềm mại tản ra, khuôn ngực đẫy đà nửa kín nửa hở, vòng eo không đầy một nắm tay, hai chân duyên dáng, còn có chằng chịt vết hôn như những đóa hoa nở rộ trên da thịt… Quan Nguyên Hạc nhìn liền toàn thân nóng lên.
Tuệ An bị y nhìn chằm chằm, tim phổi bắt đầu khó chịu, gấp rút tránh thoát tay y, một tay che ánh mắt của y, xấu hổ mà nói:
“Chàng đừng nhìn!”
Thanh âm kia của nàng ngọt như mật đào, Quan Nguyên Hạc cứ thế mơ mơ màng màng bị nàng ngăn trở tầm mắt, khóe môi liền cong lên, y đưa tay nắm lấy tay Tuệ An, vừa mở mắt liền nhìn thấy sau vạt váy mỏng tang lộ ra hai chân trắng muốt như ngọc, nơi da thịt non mềm ở giữa còn vương lại màu máu, nhắc nhở y nơi đó vừa bị y yêu thương tận mạng.
Quan Nguyên Hạc nhìn, cơn xúc động trong cơ thể lại như thủy triều trào dâng, dục vọng lại càng tựa con ngựa mất cương không kiêng nể gì lao nhanh tiến đến, vật giữa đùi y liền không chịu khống chế khẽ rục rịch.
Tuệ An chỉ cảm thấy bên eo bị thứ gì đó đâm vào, nghiêng đầu vừa nhìn nhất thời kinh hãi, gấp rút giãy giụa. Quan Nguyên Hạc lại một lần nữa đè lên người nàng, buồn bực hừ một tiếng, cúi xuống bên tai nàng giọng khàn khàn nói:
“Đừng động, nàng còn cử động nữa ta cũng không nhịn được đâu! Sáng mai nàng không xuống được giường lại chẳng thể trách ta.”
Hắn áp ở trên người, chỗ kia lại chống đỡ giữa chân nàng, lúc này Tuệ An liền cứng người, trong lòng chỉ thầm kêu vừa rồi nên gọi nha đầu tiến đến, đỡ cho bây giờ còn muốn chịu tội, nghĩ tới cơn đau nhói khó nói thành lời vừa rồi, thân thể nàng lại càng cứng ngắc.
Quan Nguyên Hạc há có thể không cảm giác được nàng sợ hãi, trong lòng chỉ tự trách mình vừa rồi quá mức lỗ mãng, nếu không lúc này biết đâu còn có thể lại làm một lần… Hôm nay nàng như vậy chính là không thể, nàng là thê tử của mình, là người y muốn nâng ở trong lòng bàn tay che chở, không thể làm loạn!
Tuệ An đang khiếp đảm, lúc nàng cho rằng Quan Nguyên Hạc lại muốn phóng túng, thì y đột nhiên buông lỏng tay nàng, sau đó Tuệ An liền nghe được tiếng nước chảy róc rách khe khẽ, nàng kinh ngạc ngẩng đầu đã thấy Quan Nguyên Hạc đang vắt khăn trong chậu nước.
Tuệ An ý thức được y muốn làm gì, dưới sự kinh hãi gấp rút muốn buộc xiêm y đứng dậy, ai ngờ vừa mới nhổm người dậy đầu vai liền bị Quan Nguyên Hạc bắt lấy, sau đó y một tay đè xuống, áp nàng trở về giường, tiếp theo y liền cúi người, nhẹ giọng nói:
“Ngoan ngoãn, đừng động, ta hầu hạ nàng…”
Mặt Tuệ An lúc này liền đỏ thấu, muốn tránh thoát y, nhưng y cúi người bên cạnh, vật lửa nóng kia còn run run dán trên đùi nàng, thân thể Tuệ An cứng còng, đã nghe được Quan Nguyên Hạc lại nói:
“Ngoan ngoãn, ta bôi thuốc cho nàng, bảo đảm sẽ không động vào nàng nữa.”
Tuệ An nghĩ thầm y ở trên giường nói chuyện, một câu cũng chưa từng giữ lời, nàng muốn cãi lại, nhưng lại e lệ không thôi, đáy lòng rốt cuộc vẫn tình nguyện tin y, liền nghiêng đầu vùi mặt trong gối đầu.
Quan Nguyên Hạc cảm thấy đầu vai dưới lòng bàn tay hơi thả lỏng, tỏ ý nhu thuận, lúc này mới cười đứng dậy, ngồi xếp bằng bên người Tuệ An, vén lên váy nàng, vừa liếc mắt nhìn ánh mắt tức thì sâu thẳm. Y gặp mảnh lụa trắng dưới thân Tuệ An lấm tấm vết máu, trái tim lộp bộp một cái, đè ép dục hỏa trong người, lúc này mới nói:
“Ngoan ngoãn, nâng mông lên.”
Tuệ An mắc cỡ toàn thân cứng ngắc, làm sao còn có thể động? Nghe vậy chỉ sít sao nắm chặt ga giường, lông mi run rẩy không thôi. Quan Nguyên Hạc nhìn nàng không có phản ứng, liền một tay dò vào dưới eo, ôm lên eo của nàng, rút mảnh lụa trắng kia ra, chỉ liếc mắt nhìn, liền ném tới bên giường, thanh âm buồn bực nói:
“Thứ này quả thật hại thảm ta!”
Tuệ An nghe vậy, nghĩ đến lần trước tại Nhạn Châu đêm đó, nghĩ đến đêm ấy y ẩn nhẫn khó chịu, lòng nàng liền mềm vài phần, khuôn mặt vùi ở trong gối đầu ngọt ngào nở nụ cười.
Quan Nguyên Hạc cũng đã dùng khăn nóng nhẹ nhàng lau vết lạc hồng trên đùi Tuệ An, đi kèm với động tác của y là ánh mắt nóng rực, hô hấp cũng càng ngày càng trầm trọng. Động tác của y rất chậm, cực kỳ nghiêm túc, Tuệ An có thể cảm nhận được từng lần cử động lẫn mỗi cái đụng chạm của y, trống ngực nàng đập thình thịch, chỉ cảm thấy thời gian đều trở nên ngưng trệ, cũng không biết trải qua bao lâu, y mới ném khăn vào trong nước, lại mở nắp lọ thuốc mang theo, đổ ra một ít thuốc tinh tế vẽ loạn dưới thân Tuệ An.
Cảm giác được bàn tay y đi vào, thân thể Tuệ An run lên, suýt nữa hét ra tiếng. Quan Nguyên Hạc lại cười khẽ một tiếng, lấy tay xoa vài cái, lúc này mới rạp người bên cạnh nàng, cắn lỗ tai của nàng nói:
“Thật là đẹp mắt, so với bông hoa còn đẹp hơn…”
Tuệ An bị y giọng nói mờ ám kia làm toàn thân mềm yếu, thẹn thùng không chịu nổi, nàng dứt khoát xoay người gắt gao vùi vào trong lòng y, dùng cánh tay ôm Quan Nguyên Hạc thật chặt, trong lòng thầm nghĩ, xem chàng lần này có còn nhìn thấy không.
Quan Nguyên Hạc sững sờ, sau đó cúi đầu cười trầm thấp, chỉ có vật dưới hạ thân là càng thêm sưng đau, có thể tưởng tượng vừa rồi nhìn thấy cánh hoa mềm mại kia nhiễm chút huyết sắc, y liền đau lòng nhường nào. Nghe nói nữ tử lần đầu tiên sẽ cực đau, vừa rồi bản thân mình lại nhịn không được, nàng còn nhỏ, nếu thật sự đả thương, về sau nhưng lại khó sống qua ngày…
Còn nhiều thời gian, còn có đêm mai kia mà, Hoàng thượng đồng ý cho y nghỉ ngơi một tháng, có thể ở kinh nhàn nhã một tháng đây… Một tháng này, ngày nào cũng sẽ là như vậy, đợi đến đêm mai, có lẽ không cần chờ tới khi trời tối đâu nhỉ…
Quan Nguyên Hạc trong đầu suy nghĩ miên man, một hồi lâu mới liếm liếm bờ môi khô ráo, đưa tay liền “chát” một tiếng vỗ vào mông nhỏ của Tuệ An, cảm thán nói:
“Không được trêu chọc ta… Mau buông ra, ta còn gọi người tiến đến.”
Quan Nguyên Hạc dùng lực hung ác, Tuệ An bị y đánh, chỉ cảm thấy đau rát, nhưng nàng cũng không ngờ lần này y thật sự giữ lời buông tha mình, sửng sốt một chút, liền nhanh chóng buông lỏng tay nắm chăn mền, lại trốn vào một góc giường.
Quan Nguyên Hạc trừng mắt nhìn nàng, lúc này mới hô một tiếng, liếc nhìn vật thể vẫn còn giương cung bạt cờ dưới thân liền thầm cười khổ, còn tiện thể vươn tay kéo rèm giường xuống.
Nha hoàn bên ngoài nghe được tiếng gọi, lập tức mang nước nóng đi vào, Xuân Nhi, Đông Nhi hôm nay canh ở bên ngoài, các nàng liên tục không nghe thấy Tuệ An gọi người, trong lòng cũng có chút lo lắng, liền đi theo vào phòng.
Xuân Nhi liếc nhìn rèm giường rủ xuống, lại thấy đôi giày thêu màu đỏ của Tuệ An nằm ngổn ngang dưới chân giường, giày của Quan Nguyên Hạc thì bị ném ở phía xa, mép giường còn vắt một bộ xiêm y đã nhàu nát, bị tấm rèm rủ xuống ngăn trở, nửa treo nửa rớt, làm cho người nhìn chỉ cảm thấy vô hạn nhu mì, mà xuyên thấu qua tấm màn lại mơ hồ vang lên thanh âm ôn nhu của nam tử cùng tiếng cười trêu chọc.
Mặt mũi Xuân Nhi đỏ lên, cũng không dám nhìn tiếp, kéo tay Đông Nhi chạy trối chết vào tịnh phòng. Đợi nước chuẩn bị xong, Quan Nguyên Hạc mới không trêu chọc Tuệ An nữa, đợi y thay nàng chỉnh trang lại xiêm y một lượt, Tuệ An mới nhảy xuống giường như một cơn gió bay vào tịnh phòng.
Quan Nguyên Hạc nghe được trong phòng vang lên tiếng nước chảy, lại nằm ở trên giường thoải mái hưởng thụ, lúc này mới cười cũng đi vào tịnh phòng bên kia, vẫy lui nha hoàn muốn tiến lên hầu hạ, tự cởi xiêm y vứt vào trong nước, nhắm mắt ngâm mình một lát, đợi dục hỏa trên người dần tản đi, y mới mở mắt ra hỏi:
“Ban nãy có chuyện gì?”
Vừa rồi hai người ở trên giường, Tuệ An có lẽ khẩn trương, sợ là không nghe thấy, nhưng Quan Nguyên Hạc là người luyện võ, tất nhiên nghe được động tĩnh bên ngoài.
Lúc ấy trong sân ồn ào náo động, qua một hồi lâu mới yên tĩnh xuống. Khi đó y đang kéo xuống cái yếm của Tuệ An, trong lòng mặc dù không vui, nhưng cũng không có tâm tình đi xử lý, nay hỏi chuyện này ánh mắt liền sắc bén hẳn. Quan Nguyên Hạc nhìn về kia nha hoàn đứng ngoài tịnh phòng, sắc mặt tối sầm dọa người sợ hãi.
Hầu hạ tại tịnh phòng đúng là Lục Nhụy cùng Hồng Loan, Hồng Loan phát giác được ánh mắt rét lạnh của Quan Nguyên Hạc, vô thức liền thân thể run rẩy, gấp rút quỳ xuống, hồi lâu cũng không nói được ra lời. Lục Nhụy thấy thế, lại cắn cắn môi, nắm chặt hai tay, quỳ xuống nói:
“Là đại nha hoàn Thúy Yên hầu hạ bên cạnh Vân cô nương ở Mai viện đến, nói là Vân cô nương không biết tại sao đột nhiên nôn mửa không ngừng, hôn mê bất tỉnh, tình trạng rất không tốt, bọn hạ nhân đều luống cuống, muốn… Muốn mời thiếu gia qua xem một chút…”
Tiếng nói của Lục Nhụy vì bị Quan Nguyên Hạc nhìn chằm chằm mà ngày càng nhỏ lại, Quan Nguyên Hạc nghe lời của nàng, khóe miệng lại xẹt qua một tia lạnh lẽo, trầm mặt không lên tiếng.
Lục Nhụy không thấy Quan Nguyên Hạc nói gì, càng không biết trong lòng y suy nghĩ thế nào, hai tay nắm chặt lại, tâm tư nhanh chóng chuyển động một vòng.
Thiếu gia đối với Vân cô nương tốt như vậy, ngày thường sợ người trong phủ chèn ép nàng… Mỗi lần trở lại việc đầu tiên hỏi tới đều là Vân cô nương có tốt hay không, còn thường phân phó Quan Hưng đưa đồ đến Mai viện.
Có lần con mèo của Tam cô nương nuôi làm Vân cô nương bị thương, thiếu gia liền thẳng tay bóp chết con mèo kia, dọa Tam cô nương bệnh nặng một hồi, thiếu gia đối với người khác chưa bao giờ để tâm nhường này, cũng không có tính nhẫn nại như vậy…
Nàng nghĩ vậy liền nói:
“Về sau mama bên người thiếu phu nhân là Phương mama trở về sân, nói hôm nay là đêm động phòng của thiếu phu nhân cùng thiếu gia, chính là có đại sự cũng không thể quấy rầy chủ tử, động phòng lại càng không được trì hoãn, bà kêu chúng nô tỳ đưa Thúy Yên về Mai viện.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy lại nhướng mày nhìn Lục Nhụy, hỏi:
“Ngươi không phải là nha hoàn của Hầu phủ?”
Quan Nguyên Hạc tính tình cổ quái, bình thường rất ít cho phép nha hoàn như các nàng đến gần, đều là gã sai vặt cùng đầy tớ Quan gia hầu hạ, Lục Nhụy tuy là đại nha hoàn trong Kỳ Phong viện, nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực, đừng nói là phòng ngủ của Quan Nguyên Hạc, chính là thư phòng đều chưa bao giờ được đặt chân tới.
Hôm nay trong phủ có nữ quyến tới chúc mừng, bọn sai vặt tự nhiên không thể dùng, lúc này Lục Nhụy mới có thể ở bên cạnh hầu hạ, cho nên hôm nay liền có chút ít hưng phấn cùng kích động. Chỉ có điều nàng không ngờ mình ở Kỳ Phong viện hầu hạ gần hai năm, Quan Nguyên Hạc lại vẫn không nhận ra nàng, lòng của nàng khổ sở vô cùng, nghe vậy sững sờ, lúc này mới nói:
“Nô tỳ… Nô tỳ không phải.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy lại nhìn chằm chằm Lục Nhụy lần nữa, nhận ra chính là nha hoàn vừa rồi vào nhà hầu hạ, ánh mắt của y trong nháy mắt liền lạnh lẽo tận xương. Ban nãy chỉ nghĩ nha đầu kia cực kỳ không có quy củ, chưa có lệnh của chủ tử cũng dám tự tiện vào phòng, vốn y còn cho là nha hoàn Tuệ An mang theo, hôm nay lại là đêm động phòng hoa chúc của hai người, sợ chọc Tuệ An mất hứng, nên mới đè lại cơn tức. Nay nghe nói là nha hoàn của phủ mình, trong lòng liền thoáng hiện lên một tia hiểu rõ, ánh mắt nhìn nha đầu kia lại thêm vài phần chán ghét và khinh thường.
Lại nghĩ giờ viện này đã có chủ mẫu, nếu y bỏ qua Tuệ An trực tiếp phát tác nha đầu kia, nhưng lại là không tôn trọng nàng, cho nên y miễn cưỡng áp chế cơn tức, lạnh giọng quát lên:
“Cút ra ngoài!”
Lục Nhụy không biết tại sao Quan Nguyên Hạc đột nhiên nổi giận, nghe giọng điệu của y không khác gì đương trường muốn bóp chết nàng như con mèo của Tam cô nương năm đó, sợ đến nỗi hai chân phát run, Tính tình Quan Nguyên Hạc thế nào nàng vẫn biết, nghe tiếng cũng không dám nghĩ nhiều, liền hoảng hốt chạy vội ra ngoài, Hồng Loan nhìn thấy, cũng đứng lên khom người lui ra.
Tịnh phòng bên kia, Xuân Nhi gặp Tuệ An nhắm mắt lại, lông mi run rẩy thấm trong nước, vẻ mặt điềm tĩnh lại an bình, không khỏi nắm tay, do dự một chút, cuối cùng cảm thấy vẫn nên để Tuệ An biết chuyện thì hơn, không thể giấu diếm, nàng tiến lên một bước nói:
“Cô nương, vừa rồi… Có một nha hoàn tự xưng là người của Mai viện đến, nói là Vân cô nương trong Mai viện sinh bệnh, muốn mời cô gia qua nhìn một chút, bị Phương mama cản trở về.”
Tuệ An nghe vậy có phần phản ứng không kịp, chỉ nghĩ trong Quan phủ thì lấy đâu ra Vân cô nương gì đó, hơn nữa một cô nương bị bệnh, không đi tìm đại phu, tới tìm Quan Nguyên Hạc làm chi?
Nàng mơ mơ màng màng nghĩ tới, sau đó mới đột nhiên trợn tròn hai mắt nhìn về phía Xuân Nhi.
Vẻ mặt Xuân Nhi có chút lo lắng, thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tuệ An nhìn tới, vội nói:
“Cô nương đừng nóng vội, có lẽ không có chuyện gì đâu.”
Tuệ An cũng cảm thấy chính mình quá mức khẩn trương, lúc này mới từ từ ngâm người trong nước, hỏi:
“Có biết cô nương này là ai?”
Đông Nhi liền trừng Xuân Nhi một cái, lúc này mới nói:
“Hôm nay Phương mama vừa vào phủ liền phân phó nha hoàn Hầu phủ chúng ta tản ra bốn phía đi dạo, ngược lại cũng nghe không ít chuyện, Vân cô nương này… Là bốn năm trước cô gia tự mình mang từ biên quan về, nói là muội muội của bằng hữu, trong nhà không còn người thân… Nay nàng đã mười lăm tuổi, chỉ nhỏ hơn cô nương nửa tháng.”
Tuệ An nghe vậy ánh mắt lóe lóe, cảm thấy có chút không thở nổi, thân thể vừa rồi ngâm trong nước nóng còn cảm thấy toàn thân thoải mái, giờ nhưng lại như có vật gì đè nặng trên ngực. Nàng đứng lên, sắc mặt cũng có chút rét run.
Tốt lắm, bọn nha hoàn lòng dạ bất chính thì thôi, hiện tại còn nhảy ra một Vân cô nương cơ đấy! Hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi, có còn để người ta sống nữa hay không?
Bên cạnh tuy đặt hai khối băng lớn, nhưng trên giường vẫn vừa bừa bộn lại nóng nực, làm cho người hít thở không thông. Trên người Tuệ An sớm đã mồ hôi đầm đìa, cũng không biết là của mình, hay là của Quan Nguyên Hạc.
Quan Nguyên Hạc vẫn dừng trong cơ thể nàng không rút ra, y áp ở trên người, vừa nặng vừa nóng, Tuệ An hai gò má ửng đỏ lại thẹn thùng đẩy y, chỉ có thể nhắm mắt lại, cắn môi rên nhẹ hai tiếng.
Quan Nguyên Hạc nghe tiếng này mới phục hồi tinh thần, vội ngẩng đầu nhìn Tuệ An, thấy mặt nàng hồng thấu, dưới ánh đèn càng trở nên xuân sắc quyến rũ, lòng liền rung động.
Ánh mắt nàng nhắm nghiền, lông mày cũng nhíu chặt, vẻ mặt cực kỳ khổ sở, Quan Nguyên Hạc chỉ nghĩ Tuệ An khó chịu, liền có phần không cam lòng rút vật kia từ trong cơ thể nàng ra, xoay người nằm ở bên người nàng, y ngưng mắt liếc nhìn, không được tự nhiên ho khan tiếng, ánh mắt chớp động nói:
“Rất đau?”
Y xoay người rời khỏi, Tuệ An mới phát giác hô hấp thông thuận, trên người thiếu một thân thể lửa nóng, da thịt tiếp xúc không khí nhưng cảm thấy hơi lạnh, nhắc nhở Tuệ An giờ phút này hai người người đang lõa thể đối diện.
Sắc mặt Tuệ An càng đỏ, cũng không mở mắt lấy tay sờ sờ đến góc chăn, liền kéo chăn che trên thân thể, thuận lợi thở ra một hơi, lúc này mới đầy bụng ủy khuất mở mắt ra, nghiêng đầu trừng Quan Nguyên Hạc một cái. Gặp Quan Nguyên Hạc vẻ mặt thoả mãn, cặp mắt lóe sáng, Tuệ An nghĩ tới y vừa rồi không chút nào thương tiếc mình, hốc mắt liền ửng hồng, càng thêm ủy khuất.
Quan Nguyên Hạc nhìn nàng ánh mắt yêu kiều, môi đỏ hơi sưng, cần cổ lộ ra bên ngoài thấp thoáng vết hôn, giống như những đóa hoa nở rộ… Thân thể y lại có chút rục rịch, không dám nhìn tiếp, nghiêng nghiêng tầm mắt. Quan Nguyên Hạc cầm một lọn tóc đen nhánh của Tuệ An hôn lên, đau lòng mà nói:
“Ta… Chính là quá nhớ nàng, nằm mơ cũng nhớ, đêm ngủ càng không yên ổn…”
Nói xong, y gặp Tuệ An chỉ bĩu môi không nói tiếng nào, liền một tay chống người dậy, nằm ở trước người nàng, hôn nhẹ lên môi nàng, nói:
“Rất đau? Ta đi gọi mama cho nàng nhìn một chút.”
Nói xong y vươn tay lấy một cái áo đơn khoác lên người liền muốn xuống giường.
Tuệ An nghe thanh âm trầm khàn của y vang lên bên tai tràn ngập thương tiếc, trong lòng xấu hổ cùng cực, nàng tức giận y vừa rồi lỗ mãng, nên mới nhắm mắt thầm nghĩ mặc y cuống cuồng một phen.
Ai ngờ Quan Nguyên Hạc lại muốn đi gọi người, Tuệ An sợ hết hồn, gấp rút mở mắt ra níu lại y, vội vàng nói:
“Đừng! Vậy… Cũng không quá đau…”
Hiện tại đang giữa hè, trong phòng trải qua một hồi hoan ái như vậy, trong không khí tràn ngập hơi thở tình dục, chính mình lại là mang bộ dáng này, Tuệ An vừa nghĩ tới tình cảnh này bị người nhìn thấy đã xấu hổ muốn chết, làm sao có thể đồng ý để y đi tìm người?
Quan Nguyên Hạc nhìn Tuệ An ẩn nhẫn, hai gò má mắc cỡ đỏ bừng, lại vẫn còn lo lắng, ghé sát vào Tuệ An nói:
“Nếu không ta xem một chút?”
Y nói xong, nhấc tay đẩy Tuệ An xuống giường, mắt thấy tay còn lại sẽ phải dò xét tới dưới thân Tuệ An.
Tuệ An kinh hãi, gấp rút túm chặt chăn mền đẩy y một chút, lại lăn người bọc chặt trong chăn, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm Quan Nguyên Hạc, kiên quyết mà nói:
“Ta không cần!”
Quan Nguyên Hạc thấy Tuệ An tức giận, bao phủ chính mình hệt một cái kén tằm kín không kẽ hở, cũng tựa như đứa trẻ đang phát cáu, liền cảm thấy buồn cười.
Lại nghĩ nếu nàng đã có khí lực đẩy mình, chắc cũng không có chuyện gì, y nghĩ thế cơn xao động trong thân thể lại dâng lên. Quan Nguyên Hạc chỉ cảm thấy đống chăn mền kia vướng bận vô cùng, trời nóng như vậy, thật không hiểu sao để nhiều đồ ngổn ngang trên giường quá làm gì.
Trước mắt lại hiện lên phần da thịt vừa trắng vừa mềm của Tuệ An, khuôn ngực mềm mại đàn hồi, còn có eo thon uyển chuyển, rồi u cốc sâu thẳm… Y cũng có chút hít thở không thông, thân thể nóng nảy khó chịu, huyết mạch phun trào, toàn thân không được tự nhiên, không khỏi liền nhìn Tuệ An nói:
“Ta không nhìn là được, nàng trước bỏ đống chăn mền này ra đã, sẽ thở không nổi…”
Tuệ An nghênh tiếp ánh mắt tối đen của y, làm sao không biết y có tâm tư gì, nghe vậy không những không buông chăn ra, còn kéo chặt hơn, lúc này mới nói:
“Chàng giúp ta gọi nha đầu tiến đến, ta muốn Xuân Nhi cùng Đông Nhi!”
Quan Nguyên Hạc lúc này vẫn chưa thỏa mãn, một chút cũng không muốn nha đầu tiến đến hầu hạ, nghe vậy liền lại nằm rạp người bên cạnh Tuệ An, hôn lên ánh mắt, rồi gò má, khóe môi của nàng, nàng, nhẹ giọng dụ dỗ nói:
“Hồ nháo, tiểu nha đầu biết cái gì, ta gọi mama tới giúp nàng, lại bôi ít thuốc, đừng thực bị thương. Chờ mama xem qua lại gọi bọn nha đầu chuẩn bị nước cho nàng, ngâm người một lát, liền hết đau.”
Tuệ An nghe vậy, nghĩ tới trên người dày đặc vết hôn, còn có dưới thân ngổn ngang như muốn nhũn ra, không khỏi liền đỏ mặt. Khuôn mặt vừa mới khôi phục trắng nõn của nàng lập tức quay lại trạng thái ráng chiều đỏ ửng, lông mi đen nhánh chớp động, hai mắt mờ mịt, xinh đẹp khiến người nín thở. Tuy nói gọi người hầu tiến đến hầu hạ là chuyện bình thường, nhưng là nàng chính là cảm thấy rất mất mặt, càng xấu hổ khi để mấy người Đông Nhi nhìn thấy bộ dáng này của mình.
Chủ tử nhà bình thường xong chuyện phòng the gọi người hầu tiến tới thu thập đã thành thục lệ, nhưng Quan Nguyên Hạc lại phát hiện Tuệ An tại trên phương diện này da mặt đặc biệt mỏng, thấy nàng xấu hổ đỏ mặt, Quan Nguyên Hạc nhìn nhưng lại trong lòng rung động. Y rất thích nhìn Tuệ An e lệ, nghĩ tới nàng bộ dáng như vậy để người khác nhìn thấy, nghĩ tới nàng vừa rồi đẩy mình ra, lại nói muốn Xuân Nhi cùng Đông Nhi gì đó, trong lòng y liền không thoải mái.
Tuệ An không lên tiếng, nhưng nàng cũng không thể nằm mãi như vậy, tắm rửa vẫn là cần, nàng cắn môi một hồi lâu mới nói:
“Chàng… Chàng trước gọi nha đầu chuẩn bị nước tắm cho ta đi, ta muốn tẩy rửa một lát.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy sững sờ, còn không phải nên là Tuệ An hầu hạ y tẩy rửa sao, chẳng lẽ trước khi nàng xuất giá trước mama bên người không cùng nàng nói rõ ràng? Rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, về sau từ từ dạy dỗ vậy.
Cô nương xuất giá bình thường đều có mama quản sự ở bên cạnh dạy bảo quy củ, mỗi tội trước khi Tuệ An xuất giá Phương mama nghĩ Quan Nguyên Hạc đã lẻn vào phủ Phượng Dương hầu thành quen, còn nhớ đến vết hôn trên người Tuệ An đêm đó, bà mới cảm thấy Quan Nguyên Hạc cũng không phải người đứng đắn như vẻ bề ngoài. Hai nữa còn nghĩ Tuệ An đối với mấy thứ này chỉ sợ đã hiểu, liền thật sự không cố ý dạy nàng quy củ gì đó, chỉ nhắc tới đôi câu, lại vào đêm trước ngày xuất giá bỏ một cuốn xuân cung đồ trên giường Tuệ An.
Bản xuân cung đồ kia là Đại Huy chuyên môn chuẩn bị cho tân nương sắp xuất giá, phía trên chỉ viết phép tắc cần lưu lý khi động phòng linh tinh, Tuệ An căn bản sẽ không xem, nay lại chỉ lo thẹn thùng muốn chết, liền mong chờ Quan Nguyên Hạc nhanh nhanh đi ra ngoài, ở đâu còn có thể nghĩ tới hầu hạ y.
Nàng đang muốn đá Quan Nguyên Hạc một cước, nói y vội vàng đi đi, lại nghe Quan Nguyên Hạc nói:
“Nếu không ta đi lấy một chậu nước nóng, để nàng thu thập một chút?”
Tuệ An nghe vậy vội vàng gật đầu, Quan Nguyên Hạc liền đứng dậy mà đi, Tuệ An nghe được tiếng bước chân y đi ra bên ngoài, gấp rút tản ra chăn mền liếc nhìn. Mượn ánh sáng nhàn nhạt trong phòng, đã thấy toàn thân mình đều là vết hôn, giống như là đang nhắc nhở nàng một hồi hoan ái vừa rồi.
Trong lòng Tuệ An vẫn luôn coi mấy người Đông Nhi là người thân, bộ dáng như thế chính mình nhìn đều xấu hổ không chịu nổi, huống chi là để các nàng nhìn thấy, nàng càng củng cố quyết định không gọi mấy người Đông Nhi vào phòng.
Nghe được tiếng bước chân Quan Nguyên Hạc trở lại, Tuệ An gấp rút kéo chăn lên, đã thấy tay phải y cầm một cái chậu gỗ, tay trái cầm một lọ thuốc sải bước tiến đến.
Lúc này Tuệ An mới cắn răng, vén chăn lên, với bừa một bộ quần áo khoác lên người, lại cũng nghiêm chỉnh đối diện Quan Nguyên Hạc, nàng nghiêng người đưa lưng về phía giường buộc lại dây lưng. Trong lòng miên man suy nghĩ làm thế nào đi vào tịnh phòng tự mình rửa sạch người một chút, cũng tốt gọi nha đầu tiến đến hầu hạ.
Ai ngờ nàng trong lúc nóng lòng tay buộc dây lưng cứ run rẩy không ngừng, hai cái cũng không có buộc được, mà sau lưng lại có một ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm lưng nàng, Tuệ An chỉ cảm thấy tay cầm dây lưng tay như nhũn cả ra.
Nàng đang bối rối, Quan Nguyên Hạc đã đặt chậu gỗ dưới giường, chính mình cũng bước tới, một tay bắt được tay Tuệ An liền đẩy ngược lại nàng lên giường, ánh mắt nóng rực nhìn nàng.
Trên người Tuệ An khoác áo đơn màu đỏ, trên thêu hoa ngọc lan bằng chỉ bạc, hoa ngọc lan lóe ra ánh sáng màu bạc, tôn lên một thân băng cơ ngọc cốt của Tuệ An, tóc đen mềm mại tản ra, khuôn ngực đẫy đà nửa kín nửa hở, vòng eo không đầy một nắm tay, hai chân duyên dáng, còn có chằng chịt vết hôn như những đóa hoa nở rộ trên da thịt… Quan Nguyên Hạc nhìn liền toàn thân nóng lên.
Tuệ An bị y nhìn chằm chằm, tim phổi bắt đầu khó chịu, gấp rút tránh thoát tay y, một tay che ánh mắt của y, xấu hổ mà nói:
“Chàng đừng nhìn!”
Thanh âm kia của nàng ngọt như mật đào, Quan Nguyên Hạc cứ thế mơ mơ màng màng bị nàng ngăn trở tầm mắt, khóe môi liền cong lên, y đưa tay nắm lấy tay Tuệ An, vừa mở mắt liền nhìn thấy sau vạt váy mỏng tang lộ ra hai chân trắng muốt như ngọc, nơi da thịt non mềm ở giữa còn vương lại màu máu, nhắc nhở y nơi đó vừa bị y yêu thương tận mạng.
Quan Nguyên Hạc nhìn, cơn xúc động trong cơ thể lại như thủy triều trào dâng, dục vọng lại càng tựa con ngựa mất cương không kiêng nể gì lao nhanh tiến đến, vật giữa đùi y liền không chịu khống chế khẽ rục rịch.
Tuệ An chỉ cảm thấy bên eo bị thứ gì đó đâm vào, nghiêng đầu vừa nhìn nhất thời kinh hãi, gấp rút giãy giụa. Quan Nguyên Hạc lại một lần nữa đè lên người nàng, buồn bực hừ một tiếng, cúi xuống bên tai nàng giọng khàn khàn nói:
“Đừng động, nàng còn cử động nữa ta cũng không nhịn được đâu! Sáng mai nàng không xuống được giường lại chẳng thể trách ta.”
Hắn áp ở trên người, chỗ kia lại chống đỡ giữa chân nàng, lúc này Tuệ An liền cứng người, trong lòng chỉ thầm kêu vừa rồi nên gọi nha đầu tiến đến, đỡ cho bây giờ còn muốn chịu tội, nghĩ tới cơn đau nhói khó nói thành lời vừa rồi, thân thể nàng lại càng cứng ngắc.
Quan Nguyên Hạc há có thể không cảm giác được nàng sợ hãi, trong lòng chỉ tự trách mình vừa rồi quá mức lỗ mãng, nếu không lúc này biết đâu còn có thể lại làm một lần… Hôm nay nàng như vậy chính là không thể, nàng là thê tử của mình, là người y muốn nâng ở trong lòng bàn tay che chở, không thể làm loạn!
Tuệ An đang khiếp đảm, lúc nàng cho rằng Quan Nguyên Hạc lại muốn phóng túng, thì y đột nhiên buông lỏng tay nàng, sau đó Tuệ An liền nghe được tiếng nước chảy róc rách khe khẽ, nàng kinh ngạc ngẩng đầu đã thấy Quan Nguyên Hạc đang vắt khăn trong chậu nước.
Tuệ An ý thức được y muốn làm gì, dưới sự kinh hãi gấp rút muốn buộc xiêm y đứng dậy, ai ngờ vừa mới nhổm người dậy đầu vai liền bị Quan Nguyên Hạc bắt lấy, sau đó y một tay đè xuống, áp nàng trở về giường, tiếp theo y liền cúi người, nhẹ giọng nói:
“Ngoan ngoãn, đừng động, ta hầu hạ nàng…”
Mặt Tuệ An lúc này liền đỏ thấu, muốn tránh thoát y, nhưng y cúi người bên cạnh, vật lửa nóng kia còn run run dán trên đùi nàng, thân thể Tuệ An cứng còng, đã nghe được Quan Nguyên Hạc lại nói:
“Ngoan ngoãn, ta bôi thuốc cho nàng, bảo đảm sẽ không động vào nàng nữa.”
Tuệ An nghĩ thầm y ở trên giường nói chuyện, một câu cũng chưa từng giữ lời, nàng muốn cãi lại, nhưng lại e lệ không thôi, đáy lòng rốt cuộc vẫn tình nguyện tin y, liền nghiêng đầu vùi mặt trong gối đầu.
Quan Nguyên Hạc cảm thấy đầu vai dưới lòng bàn tay hơi thả lỏng, tỏ ý nhu thuận, lúc này mới cười đứng dậy, ngồi xếp bằng bên người Tuệ An, vén lên váy nàng, vừa liếc mắt nhìn ánh mắt tức thì sâu thẳm. Y gặp mảnh lụa trắng dưới thân Tuệ An lấm tấm vết máu, trái tim lộp bộp một cái, đè ép dục hỏa trong người, lúc này mới nói:
“Ngoan ngoãn, nâng mông lên.”
Tuệ An mắc cỡ toàn thân cứng ngắc, làm sao còn có thể động? Nghe vậy chỉ sít sao nắm chặt ga giường, lông mi run rẩy không thôi. Quan Nguyên Hạc nhìn nàng không có phản ứng, liền một tay dò vào dưới eo, ôm lên eo của nàng, rút mảnh lụa trắng kia ra, chỉ liếc mắt nhìn, liền ném tới bên giường, thanh âm buồn bực nói:
“Thứ này quả thật hại thảm ta!”
Tuệ An nghe vậy, nghĩ đến lần trước tại Nhạn Châu đêm đó, nghĩ đến đêm ấy y ẩn nhẫn khó chịu, lòng nàng liền mềm vài phần, khuôn mặt vùi ở trong gối đầu ngọt ngào nở nụ cười.
Quan Nguyên Hạc cũng đã dùng khăn nóng nhẹ nhàng lau vết lạc hồng trên đùi Tuệ An, đi kèm với động tác của y là ánh mắt nóng rực, hô hấp cũng càng ngày càng trầm trọng. Động tác của y rất chậm, cực kỳ nghiêm túc, Tuệ An có thể cảm nhận được từng lần cử động lẫn mỗi cái đụng chạm của y, trống ngực nàng đập thình thịch, chỉ cảm thấy thời gian đều trở nên ngưng trệ, cũng không biết trải qua bao lâu, y mới ném khăn vào trong nước, lại mở nắp lọ thuốc mang theo, đổ ra một ít thuốc tinh tế vẽ loạn dưới thân Tuệ An.
Cảm giác được bàn tay y đi vào, thân thể Tuệ An run lên, suýt nữa hét ra tiếng. Quan Nguyên Hạc lại cười khẽ một tiếng, lấy tay xoa vài cái, lúc này mới rạp người bên cạnh nàng, cắn lỗ tai của nàng nói:
“Thật là đẹp mắt, so với bông hoa còn đẹp hơn…”
Tuệ An bị y giọng nói mờ ám kia làm toàn thân mềm yếu, thẹn thùng không chịu nổi, nàng dứt khoát xoay người gắt gao vùi vào trong lòng y, dùng cánh tay ôm Quan Nguyên Hạc thật chặt, trong lòng thầm nghĩ, xem chàng lần này có còn nhìn thấy không.
Quan Nguyên Hạc sững sờ, sau đó cúi đầu cười trầm thấp, chỉ có vật dưới hạ thân là càng thêm sưng đau, có thể tưởng tượng vừa rồi nhìn thấy cánh hoa mềm mại kia nhiễm chút huyết sắc, y liền đau lòng nhường nào. Nghe nói nữ tử lần đầu tiên sẽ cực đau, vừa rồi bản thân mình lại nhịn không được, nàng còn nhỏ, nếu thật sự đả thương, về sau nhưng lại khó sống qua ngày…
Còn nhiều thời gian, còn có đêm mai kia mà, Hoàng thượng đồng ý cho y nghỉ ngơi một tháng, có thể ở kinh nhàn nhã một tháng đây… Một tháng này, ngày nào cũng sẽ là như vậy, đợi đến đêm mai, có lẽ không cần chờ tới khi trời tối đâu nhỉ…
Quan Nguyên Hạc trong đầu suy nghĩ miên man, một hồi lâu mới liếm liếm bờ môi khô ráo, đưa tay liền “chát” một tiếng vỗ vào mông nhỏ của Tuệ An, cảm thán nói:
“Không được trêu chọc ta… Mau buông ra, ta còn gọi người tiến đến.”
Quan Nguyên Hạc dùng lực hung ác, Tuệ An bị y đánh, chỉ cảm thấy đau rát, nhưng nàng cũng không ngờ lần này y thật sự giữ lời buông tha mình, sửng sốt một chút, liền nhanh chóng buông lỏng tay nắm chăn mền, lại trốn vào một góc giường.
Quan Nguyên Hạc trừng mắt nhìn nàng, lúc này mới hô một tiếng, liếc nhìn vật thể vẫn còn giương cung bạt cờ dưới thân liền thầm cười khổ, còn tiện thể vươn tay kéo rèm giường xuống.
Nha hoàn bên ngoài nghe được tiếng gọi, lập tức mang nước nóng đi vào, Xuân Nhi, Đông Nhi hôm nay canh ở bên ngoài, các nàng liên tục không nghe thấy Tuệ An gọi người, trong lòng cũng có chút lo lắng, liền đi theo vào phòng.
Xuân Nhi liếc nhìn rèm giường rủ xuống, lại thấy đôi giày thêu màu đỏ của Tuệ An nằm ngổn ngang dưới chân giường, giày của Quan Nguyên Hạc thì bị ném ở phía xa, mép giường còn vắt một bộ xiêm y đã nhàu nát, bị tấm rèm rủ xuống ngăn trở, nửa treo nửa rớt, làm cho người nhìn chỉ cảm thấy vô hạn nhu mì, mà xuyên thấu qua tấm màn lại mơ hồ vang lên thanh âm ôn nhu của nam tử cùng tiếng cười trêu chọc.
Mặt mũi Xuân Nhi đỏ lên, cũng không dám nhìn tiếp, kéo tay Đông Nhi chạy trối chết vào tịnh phòng. Đợi nước chuẩn bị xong, Quan Nguyên Hạc mới không trêu chọc Tuệ An nữa, đợi y thay nàng chỉnh trang lại xiêm y một lượt, Tuệ An mới nhảy xuống giường như một cơn gió bay vào tịnh phòng.
Quan Nguyên Hạc nghe được trong phòng vang lên tiếng nước chảy, lại nằm ở trên giường thoải mái hưởng thụ, lúc này mới cười cũng đi vào tịnh phòng bên kia, vẫy lui nha hoàn muốn tiến lên hầu hạ, tự cởi xiêm y vứt vào trong nước, nhắm mắt ngâm mình một lát, đợi dục hỏa trên người dần tản đi, y mới mở mắt ra hỏi:
“Ban nãy có chuyện gì?”
Vừa rồi hai người ở trên giường, Tuệ An có lẽ khẩn trương, sợ là không nghe thấy, nhưng Quan Nguyên Hạc là người luyện võ, tất nhiên nghe được động tĩnh bên ngoài.
Lúc ấy trong sân ồn ào náo động, qua một hồi lâu mới yên tĩnh xuống. Khi đó y đang kéo xuống cái yếm của Tuệ An, trong lòng mặc dù không vui, nhưng cũng không có tâm tình đi xử lý, nay hỏi chuyện này ánh mắt liền sắc bén hẳn. Quan Nguyên Hạc nhìn về kia nha hoàn đứng ngoài tịnh phòng, sắc mặt tối sầm dọa người sợ hãi.
Hầu hạ tại tịnh phòng đúng là Lục Nhụy cùng Hồng Loan, Hồng Loan phát giác được ánh mắt rét lạnh của Quan Nguyên Hạc, vô thức liền thân thể run rẩy, gấp rút quỳ xuống, hồi lâu cũng không nói được ra lời. Lục Nhụy thấy thế, lại cắn cắn môi, nắm chặt hai tay, quỳ xuống nói:
“Là đại nha hoàn Thúy Yên hầu hạ bên cạnh Vân cô nương ở Mai viện đến, nói là Vân cô nương không biết tại sao đột nhiên nôn mửa không ngừng, hôn mê bất tỉnh, tình trạng rất không tốt, bọn hạ nhân đều luống cuống, muốn… Muốn mời thiếu gia qua xem một chút…”
Tiếng nói của Lục Nhụy vì bị Quan Nguyên Hạc nhìn chằm chằm mà ngày càng nhỏ lại, Quan Nguyên Hạc nghe lời của nàng, khóe miệng lại xẹt qua một tia lạnh lẽo, trầm mặt không lên tiếng.
Lục Nhụy không thấy Quan Nguyên Hạc nói gì, càng không biết trong lòng y suy nghĩ thế nào, hai tay nắm chặt lại, tâm tư nhanh chóng chuyển động một vòng.
Thiếu gia đối với Vân cô nương tốt như vậy, ngày thường sợ người trong phủ chèn ép nàng… Mỗi lần trở lại việc đầu tiên hỏi tới đều là Vân cô nương có tốt hay không, còn thường phân phó Quan Hưng đưa đồ đến Mai viện.
Có lần con mèo của Tam cô nương nuôi làm Vân cô nương bị thương, thiếu gia liền thẳng tay bóp chết con mèo kia, dọa Tam cô nương bệnh nặng một hồi, thiếu gia đối với người khác chưa bao giờ để tâm nhường này, cũng không có tính nhẫn nại như vậy…
Nàng nghĩ vậy liền nói:
“Về sau mama bên người thiếu phu nhân là Phương mama trở về sân, nói hôm nay là đêm động phòng của thiếu phu nhân cùng thiếu gia, chính là có đại sự cũng không thể quấy rầy chủ tử, động phòng lại càng không được trì hoãn, bà kêu chúng nô tỳ đưa Thúy Yên về Mai viện.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy lại nhướng mày nhìn Lục Nhụy, hỏi:
“Ngươi không phải là nha hoàn của Hầu phủ?”
Quan Nguyên Hạc tính tình cổ quái, bình thường rất ít cho phép nha hoàn như các nàng đến gần, đều là gã sai vặt cùng đầy tớ Quan gia hầu hạ, Lục Nhụy tuy là đại nha hoàn trong Kỳ Phong viện, nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực, đừng nói là phòng ngủ của Quan Nguyên Hạc, chính là thư phòng đều chưa bao giờ được đặt chân tới.
Hôm nay trong phủ có nữ quyến tới chúc mừng, bọn sai vặt tự nhiên không thể dùng, lúc này Lục Nhụy mới có thể ở bên cạnh hầu hạ, cho nên hôm nay liền có chút ít hưng phấn cùng kích động. Chỉ có điều nàng không ngờ mình ở Kỳ Phong viện hầu hạ gần hai năm, Quan Nguyên Hạc lại vẫn không nhận ra nàng, lòng của nàng khổ sở vô cùng, nghe vậy sững sờ, lúc này mới nói:
“Nô tỳ… Nô tỳ không phải.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy lại nhìn chằm chằm Lục Nhụy lần nữa, nhận ra chính là nha hoàn vừa rồi vào nhà hầu hạ, ánh mắt của y trong nháy mắt liền lạnh lẽo tận xương. Ban nãy chỉ nghĩ nha đầu kia cực kỳ không có quy củ, chưa có lệnh của chủ tử cũng dám tự tiện vào phòng, vốn y còn cho là nha hoàn Tuệ An mang theo, hôm nay lại là đêm động phòng hoa chúc của hai người, sợ chọc Tuệ An mất hứng, nên mới đè lại cơn tức. Nay nghe nói là nha hoàn của phủ mình, trong lòng liền thoáng hiện lên một tia hiểu rõ, ánh mắt nhìn nha đầu kia lại thêm vài phần chán ghét và khinh thường.
Lại nghĩ giờ viện này đã có chủ mẫu, nếu y bỏ qua Tuệ An trực tiếp phát tác nha đầu kia, nhưng lại là không tôn trọng nàng, cho nên y miễn cưỡng áp chế cơn tức, lạnh giọng quát lên:
“Cút ra ngoài!”
Lục Nhụy không biết tại sao Quan Nguyên Hạc đột nhiên nổi giận, nghe giọng điệu của y không khác gì đương trường muốn bóp chết nàng như con mèo của Tam cô nương năm đó, sợ đến nỗi hai chân phát run, Tính tình Quan Nguyên Hạc thế nào nàng vẫn biết, nghe tiếng cũng không dám nghĩ nhiều, liền hoảng hốt chạy vội ra ngoài, Hồng Loan nhìn thấy, cũng đứng lên khom người lui ra.
Tịnh phòng bên kia, Xuân Nhi gặp Tuệ An nhắm mắt lại, lông mi run rẩy thấm trong nước, vẻ mặt điềm tĩnh lại an bình, không khỏi nắm tay, do dự một chút, cuối cùng cảm thấy vẫn nên để Tuệ An biết chuyện thì hơn, không thể giấu diếm, nàng tiến lên một bước nói:
“Cô nương, vừa rồi… Có một nha hoàn tự xưng là người của Mai viện đến, nói là Vân cô nương trong Mai viện sinh bệnh, muốn mời cô gia qua nhìn một chút, bị Phương mama cản trở về.”
Tuệ An nghe vậy có phần phản ứng không kịp, chỉ nghĩ trong Quan phủ thì lấy đâu ra Vân cô nương gì đó, hơn nữa một cô nương bị bệnh, không đi tìm đại phu, tới tìm Quan Nguyên Hạc làm chi?
Nàng mơ mơ màng màng nghĩ tới, sau đó mới đột nhiên trợn tròn hai mắt nhìn về phía Xuân Nhi.
Vẻ mặt Xuân Nhi có chút lo lắng, thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tuệ An nhìn tới, vội nói:
“Cô nương đừng nóng vội, có lẽ không có chuyện gì đâu.”
Tuệ An cũng cảm thấy chính mình quá mức khẩn trương, lúc này mới từ từ ngâm người trong nước, hỏi:
“Có biết cô nương này là ai?”
Đông Nhi liền trừng Xuân Nhi một cái, lúc này mới nói:
“Hôm nay Phương mama vừa vào phủ liền phân phó nha hoàn Hầu phủ chúng ta tản ra bốn phía đi dạo, ngược lại cũng nghe không ít chuyện, Vân cô nương này… Là bốn năm trước cô gia tự mình mang từ biên quan về, nói là muội muội của bằng hữu, trong nhà không còn người thân… Nay nàng đã mười lăm tuổi, chỉ nhỏ hơn cô nương nửa tháng.”
Tuệ An nghe vậy ánh mắt lóe lóe, cảm thấy có chút không thở nổi, thân thể vừa rồi ngâm trong nước nóng còn cảm thấy toàn thân thoải mái, giờ nhưng lại như có vật gì đè nặng trên ngực. Nàng đứng lên, sắc mặt cũng có chút rét run.
Tốt lắm, bọn nha hoàn lòng dạ bất chính thì thôi, hiện tại còn nhảy ra một Vân cô nương cơ đấy! Hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi, có còn để người ta sống nữa hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.