Chương 143: Tiến cung tạ ơn
Tố Tố Tuyết
04/01/2017
Hôm sau Tuệ An tỉnh lại, ánh sáng mặt
trời rơi ở trong mắt dị thường chói lóa, nàng muốn đưa tay che, lại phát hiện đè trên cánh tay là một cánh tay sắt khác, sít sao vây hãm nàng
trong lòng, mà bàn tay đó giờ phút này lại đang bao phủ trước ngực nàng.
Da thịt tuyết trắng cùng cánh tay tráng kiện mang màu mật ong hình thành nét đối lập rõ rệt, dương cương cùng nhu hòa giao triền gắn bó, khiến Tuệ An lập tức nghĩ tới đêm qua hoang đường, nhất thời hai gò má ửng hồng, lại nhắm tịt mắt lại.
“Đã tỉnh?”
Bên tai truyền đến thanh âm chất chứa ý cười của Quan Nguyên Hạc, Tuệ An chôn ở đầu vai y, xấu hổ gật đầu, lúc này mới giật mình phản ứng, giãy giụa muốn ngồi dậy:
“Nguy rồi! Giờ nào! Sao chàng không gọi ta dậy!”
Quan Nguyên Hạc nhìn Tuệ An vì giãy giụa mà lộ ra càng nhiều cảnh đẹp, không khỏi ánh mắt tối đen, kéo người ôm vào trong ngực, tinh tế vỗ về chơi đùa lưng ngọc của nàng, cười nói:
“Yên tâm đi, ta đã nói Phương mama đến chỗ tổ mẫu cáo bệnh cho nàng… Ừm, canh giờ còn sớm, chúng ta lại nằm thêm một lúc…”
Quan Nguyên Hạc nói xong liền hôn lên thùy tai Tuệ An, Tuệ An bị hô hấp nóng rực của y chiếm đóng, toàn thân liền khẽ run lên một cái.
Lời của y làm nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt mũi cũng hồng thấu cả lần, cáo bệnh… Chẳng lẽ Định Quốc phu nhân còn không biết là nàng cáo bệnh gì!
Thật mất mặt!
Tuệ An nghĩ tới đây, chỉ cảm thấy toàn thân mỏi nhừ, phần eo càng tệ hơn, vậy mà Quan Nguyên Hạc lại đang mọi nơi châm lửa, Tuệ An miễn cưỡng tránh khỏi cánh tay y, lấy tay chặn lại đôi môi lửa nóng đối diện, y lại nhân thể ngậm ngón tay của nàng vào trong miệng mút lấy.
Tuệ An khẽ giãy giụa, xiêm y đơn bạc trên người rơi ra, tức thì triển lộ đường cong duyên dáng, y liền ở đó chỗ đặt xuống một chuỗi nụ hôn, Tuệ An muốn chỉnh lại xiêm y, y lại một vươn tay đoạt lấy, ném qua một bên, xoay người liền đè lên…
Trời đều sáng rồi, nếu còn không đứng dậy, hôm nay nàng hôm nay cũng đừng mong vác mặt ra ngoài lộ diện nữa!
Tuệ An bị y lần nữa dính lên liền hoàn toàn nổi giận, tay giơ lên, mười ngón tay bắt lấy tóc trên đầu Quan Nguyên Hạc, lớn mật vò rối, thoáng cái mái tóc đen chỉnh tề liền lộn xộn thành một cái ổ gà.
Quan Nguyên Hạc đang vùi đầu vào trước ngực Tuệ An một hồi gặm cắn, làm sao có thể nghĩ đến Tuệ An sẽ hành động như thế, y sững sờ, còn chưa kịp ngẩng đầu liền nghe được Tuệ An khanh khách mà nói:
“Chàng lúc này giống hệt cô nàng ngốc ở phủ nha Nhạn Châu ngày đó!”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, trước mặt liền thoáng hiện lên khuôn mặt đứa ngốc kia chảy nước miếng nhìn mình, động tác của y khựng lại, còn chưa phục hồi tinh thần, Tuệ An đã nhanh chóng đẩy cánh tay của y ra khỏi hông nàng, như con thỏ nhảy xuống giường, vội vàng đi giày thêu, một mặt bộ quần áo, một mặt chạy thật nhanh vào tịnh phòng.
Lúc nàng chạy càng lộ ra hai cái chân duyên dáng, ánh mắt Quan Nguyên Hạc rơi vào bàn chân, thầm than một tiếng tiểu yêu tinh, sau đó mới sờ sờ đoạn tóc bị Tuệ An làm cho rối bời, cong môi nở nụ cười đầy sủng nịch.
Trong lòng lại nghĩ nữ tử này quả nhiên không thể cưng chiều, thật sự là càng ngày càng lớn mật, nhưng mà lớn mật một chút hình như cũng không tệ lắm thì phải, đêm qua nàng nhiệt tình như vậy, phóng túng hùa theo y, tư vị kia quá đỗi tuyệt vời…
Ừm, có lẽ y nên sủng ái nàng hơn nữa, nếu như có thể lớn mật như trong giấc mộng lúc trước…
Bên kia Quan Nguyên Hạc đang thất thần suy nghĩ, bên này Tuệ An tại tịnh phòng đã gọi bọn nha đầu chuẩn bị nước nóng xong, nàng ngâm mình trong nước một lát cảm thấy toàn thân thư thái ít nhiều, cảm giác bủn rủn tay chân cũng từ từ biến mất.
Xuân Nhi ở bên hầu hạ, liếc mắt nhìn thấy trên người Tuệ An in đầy vết hôn xanh xanh tím tím thì đỏ mặt không dám nhìn nhiều, trong lòng lại âm thầm vui vẻ vì cô nương của mình. Cô nương được sủng ái lắm, như vậy là tốt rồi.
Tuệ An từ tịnh phòng đi ra, Quan Nguyên Hạc cũng đã thu thập xong, đang ngồi ở trên giường uống trà, Tuệ An thấy một đầu tóc đen của y đã được chải thành búi tóc, phía trên cài một cây trâm bạch ngọc, không khỏi trêu tức nhìn y một cái, gặp Quan Nguyên Hạc hung dữ trừng lại, Tuệ An mới cười khúc khích ngồi vào bàn trang điểm.
Thu Nhi búi cho nàng búi tóc tiểu triện, Quan Nguyên Hạc liền để xuống chén trà đi tới, vẫy lui nha hoàn trong phòng, tự mình từ hộp trang sức chọn ra bộ cung trang bằng vàng ròng khảm nạm bảo thạch ngũ sắc cài lên tóc Tuệ An, châu báu dưới ánh mặt trời chiếu rọi ra hào quang rực rỡ, hoàn toàn tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mị của nàng.
Tuệ An lay lay cái đầu nặng trịch, lườm Quan Nguyên Hạc một cái, nói:
“Chàng đúng là người tục tằn!”
Quan Nguyên Hạc nhưng lại nhướng mày nở nụ cười, nói:
“Tươi sáng tựa xuân hoa, quyến rũ như thu nguyệt, ta thấy như vậy rất tốt, ta liền thích nàng tục tằn như vậy… Giống hôm qua trên giường lại càng tốt…”
Tuệ An bị y đùa giỡn mặt mày đỏ thẫm, chỉ cảm thấy người này nửa điểm cũng không thể trêu vào, nếu không y nhất định sẽ đáp trả ác hơn.
Thấy Quan Nguyên Hạc dùng ánh mắt sâu kín nhìn mình, Tuệ An tức cũng không được mà giận càng chẳng xong, chỉ đành uất ức nghiêm mặt đánh vào ngực hai cái.
Quan Nguyên Hạc mặc nàng phát cáu, còn bắt lấy nắm đấm nhỏ của Tuệ An mà hôn hít, dưới ánh mắt giận dữ ảo não của ai kia cười ha hả dẫn nàng ra khỏi phòng.
Hai người dùng qua đồ ăn sáng, Quan Nguyên Hạc ra thư phòng bên ngoài, Tuệ An liền ngồi ở sương phòng gọi Phương mama đến, tinh tế hỏi kỹ chuyện tình trong Kỳ Phong viện.
“Trước kia Tam gia cũng không thường ở kinh thành, cho nên những thiếu gia đều là sau khi trưởng thành liền dời sang ngoại viện ở, nhưng Tam gia vẫn trú tại Kỳ Phong viện. Bình thường Tam gia hồi kinh tối đa cũng chỉ có mười ngày nửa tháng, đều là gọi gã sai vặt trong Quan phủ tới hầu hạ, chỉ đầu năm nay mới bổ sung hơn hai mươi nha đầu vào viện, nhất đẳng hai người, nhị đẳng bốn, tam đẳng tám.
Còn có một mama quản sự chính là Nhan mama đã hầu hạ ngày động phòng hôm ấy, lão nô nhìn cảm thấy rất hòa khí, Kỳ Phong viện tuy thuộc sở hữu của Tam gia, nhưng theo như quy chế vẫn chưa thể có phòng bếp nhỏ, hai ngày nay đồ ăn cô nương cùng Tam gia dùng tất cả đều là phòng bếp làm, phòng bếp có ba mama quản sự, hai người là nha hoàn hồi môn của phu nhân, còn người kia nhưng lại chính là con dâu của mama đắc lực bên người Nhị phu nhân.”
Tuệ An nghe vậy khẽ gật đầu, lại hỏi:
“Những nha hoàn trong viện không phải là hoàn toàn do phu nhân an bài chứ?”
Sắc mặt Phương mama liền chìm xuống, gật đầu nhẹ, nói:
“Phu nhân cài vào bốn người, Hồng Loan kia nguyên là nha hoàn hầu hạ trong viện lão thái quân, nhị đẳng nha đầu ngoại trừ ba người là của phu nhân, còn có một là Tam phu nhân sắp đặt, trong số tam đẳng nha đầu cũng có hai người là từ chi thứ hai đưa tới…”
Phương mama nói xong, Tuệ An liền nhếch mép cười, nói:
“Thật đúng là chiếm đóng toàn bộ đây mà…”
Phương mama liền nói:
“Lão nô nghe được, hai nha hoàn do Nhị phu nhân đưa tới không phải là lấy ra trong viện của nàng, bọn họ trước kia từng hầu hạ qua Tứ cô nương, tướng mạo cũng rất bình thường, hai ngày nay không thấy có động tĩnh gì, hình như là người thành thật.”
Trong lòng Tuệ An ấm áp, Nhị phu nhân đưa chính là nha hoàn trong viện của Quan Lễ Trân, vậy chắc chắn không phải đưa cho Quan Nguyên Hạc làm thông phòng, chuyện thu dùng nha hoàn của muội muội quá mức vô lý.
Nhị phu nhân cùng Nhị lão gia tình cảm rất tốt, Nhị lão gia chỉ có một thông phòng, nghĩ Nhị phu nhân cũng biết rõ tư vị trong chuyện này, nhưng những người khác đều đưa nha đầu đến, Nhị phu nhân lại không thể chỉ bo bo giữ mình, cho nên mới chọn ra hai nha hoàn trong viện Tứ cô nương đưa tới.
Về phần Hồng Loan kia, nhìn cũng không giống người không an phận, hai ngày nay coi như thành thật, nếu đã do Định Quốc phu nhân đưa tới, chỉ sợ cũng là sau khi chọn lựa kỹ càng mới đưa ra ngoài, nhìn qua cũng có thể tin dùng.
Tuệ An đang ngẫm nghĩ, Phương mama lại cau mày, vẻ mặt lo lắng nói:
“Cô nương cũng không thể bởi vậy mà sinh lòng khúc mắc với lão thái quân, lão thái quân tặng nha đầu đến cũng chưa chắc mang chủ ý kia, cô nương chớ có vì chuyện này cùng lão thái quân xa lạ…”
Tuệ An nghe vậy mới phục hồi tinh thần, trong lòng có chút khổ sở, nàng há có thể vì chuyện như vậy mà gây sự với Định Quốc phu nhân. Định Quốc phu nhân là phần huyết thống duy nhất Quan Nguyên Hạc coi trọng, hơn nữa nay Quan Nguyên Hạc đã lớn như vậy, con nối dòng lại một đứa cũng không có, Định Quốc phu nhân nóng nảy cũng là lẽ thường.
Bà thương yêu người cháu dâu mình đây, còn không hoàn toàn là vì nể mặt Quan Nguyên Hạc hay sao, thứ bà quan tâm nhất phải là con nối dòng của Quan Nguyên Hạc mới đúng. Cho nên việc này đứng trên lập trường của Định Quốc phu nhân, không hề quá đáng.
Hồng Loan kia tuy được bà đưa tới, nhưng Tuệ An cẩn thận nhìn qua, nàng chỉ là người dung mạo tầm thường, còn chẳng sánh bằng cô nàng Lục Nhụy nhỏ nhắn yêu kiều mà Thôi thị tặng.
Định Quốc phu nhân chỉ sợ là có ý để Hồng Loan đến giúp mình, nhưng nếu mình nửa năm một năm vẫn không thể sinh hạ con trai trưởng, Hồng Loan kia có thể được nâng thiếp hay không, lại khó mà nói trước.
Tuệ An tự giễu cười một tiếng, sau đó nàng nhìn về phía Phương mama, nói:
“Vú nuôi yên tâm, lão thái quân đưa cũng ngàn người chọn một, lại chọn người có tư sắc tầm thường, tính tình thành thật như vậy, tâm ý của lão thái quân ta đều hiểu, mấy ngày nay vú nuôi chỉ cần phân phó nha hoàn phủ chúng ta siêng năng đi dạo bốn phía quen thuộc đường lối trong phủ là được, chuyện trong viện suy cho cùng vẫn là nha hoàn do phu nhân an bài xử lý tốt hơn, buông tay bảo các nàng làm nhiều chút đi.”
Phương mama hiểu ý, hai người lại đàm luận một hồi, Tuệ An ngồi đến khi thắt lưng đau nhức, đứng dậy vặn người một cái, lúc này mới nói:
“Ta đi thư phòng xem sách một lúc, vú nuôi rảnh rỗi thì đi Mai viện một chuyến, chia ra một phần băng trong hạn ngạch của Kỳ Phong viện cho Vân cô nương dùng. Nếu như không đủ, liền kêu Hạ Nhi trở về Hầu phủ, gọi Kiều tổng quản đưa tới một chút, mấy hôm nay đúng là càng ngày càng nóng mà.”
Phương mama gật đầu thưa phải, Tuệ An mới ra khỏi phòng đi tới thư phòng. Trong lòng suy nghĩ dù sao Quan Nguyên Hạc cũng đã cáo bệnh cho mình, tiện thể ở trong sân lười biếng một ngày vậy.
Có Tuệ An phân phó, Phương mama vừa buông lỏng quản chế, những nha hoàn kia quả thật càng thêm càn rỡ, nguyên một đám ăn mặc trang điểm xinh đẹp quyến rũ, ánh mắt nhìn chằm chằm chính phòng một khắc không rời, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội ngẫu ngộ với Tam thiếu gia phong tư trác tuyệt kia.
Những nha hoàn này phần lớn là Thôi thị đưa tới, sớm đã được Thôi thị chỉ thị, các nàng không yên ổn, các nha hoàn khác cũng tự nhiên học theo, há có thể mặc người dẫm đạp?
Tuệ An thản nhiên nhìn bọn họ ngươi tranh ta đấu, cũng không lấy gì làm tức giận, ngược lại còn vì Quan Nguyên Hạc thường xuyên bị những nha đầu gây phiền hà đến đen mặt mà vui sướng hỉ hả, lòng nhiệt tình xem kịch cũng càng tăng cao.
Bọn nha đầu thấy Tuệ An dễ dàng bị chèn ép như vậy, lại cho rằng phủ này tóm lại vẫn là Thôi thị đương gia, Tuệ An chẳng qua là một tiểu bối nhỏ nhoi, liền nâng cao đạp thấp, càng ngày càng hành xử lớn lối.
Buổi chiều Quan Nguyên Hạc ở trong phòng chưa tới một canh giờ liền bị đám nha hoàn ra ra vào vào khiến cho bực mình, y không biết Tuệ An muốn làm gì, cũng không tiện phát tác, chỉ còn cách lôi kéo Tuệ An đến thư phòng đến chạng vạng mới trở về. Đêm đó y tự nhiên tránh không được mọi cách trêu chọc nàng, nhưng nhớ tới ngày thứ ba sau đại hôn phải tiến cung tạ ơn cùng về Hầu phủ lại mặt, y liền kiềm chế tính tình, thấy Tuệ An mệt mỏi cũng ôm nàng đi ngủ.
Hôm sau, trời còn chưa sáng Tuệ An đã bị lay tỉnh, ngồi ở trước bàn trang điểm tùy Phương mama trang điểm cho nàng.
Bởi vì hôm nay phải tiến cung tạ ơn, Phương mama liền chọn đồ trang sức trang nhã cho Tuệ An, búi tóc hình vân kế, trên đầu cài một bộ trâm hoa mẫu đơn bát bảo linh lung. Mặc vào một thân hoa phục đỏ thẫm khảm tơ vàng thêu mẫu đơn cẩm tú, váy mềm bằng lụa Vân La, lại đeo thêm vòng tay phỉ thúy, Tuệ An đứng dậy, cảm giác cả người đều nặng nề vài phần.
Quan Nguyên Hạc sớm đã ở bên ngoài đợi một hồi lâu, gặp Tuệ An đi ra, ánh mắt y nhìn nàng hơi lóe, lúc này mới dẫn đầu ra khỏi phòng.
Phương mama đỡ Tuệ An lên xe ngựa, từ cửa lớn Quan phủ đi về phía hoàng cung.
Vào cung, Tuệ An liền cùng Quan Nguyên Hạc tách ra, do Tống mama bên cạnh Hoàng hậu đưa đến cung Thừa Ân cung.
Tới cung của Hoàng hậu, Thôi Hoàng hậu đã sớm ngồi trên ghế chủ vị trong điện.
Mắt Tuệ An nhìn thẳng, tiến lên quy củ hành lễ:
“Thần phụ Thẩm thị thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.”
“Mau dậy đi, ban ngồi.”
Phía trên truyền đến tiếng cười hiền hòa của Thôi Hoàng hậu,trong lòng Tuệ An sinh ra một tia bất an, đứng lên ngoan ngoãn ngồi vào ghế dựa.
Nàng vừa ngồi xuống, lại nghe trong điện vang lên một giọng nữ đầy bén nhọn:
“Hai năm không gặp, Thẩm cô nương… Không, là quận phu nhân, ngược lại càng ngày càng xinh đẹp. Chỉ có điều, lá gan này sao lại nhỏ đi rồi.”
Tuệ An khẽ ngước mắt, đã thấy bên cạnh Hoàng hậu còn ngồi một thiếu nữ mặc hoa phục sặc sỡ thêu phù dung chớm nở, búi triêu vân kế, trên đầu cài bộ trâm bằng hồng ngọc khảm trân châu Đông Hải, mặt mày diễm lệ, chính là Đoan Ninh công chúa đã lâu không gặp.
Tuệ An không ngờ sẽ ở hôm nay nhìn thấy nàng, trong lòng xoay chuyển, mỉm cười nói:
“Trước kia là thần phụ không hiểu quy củ, khiến công chúa chê cười.”
Đoan Ninh công chúa không nói chuyện, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Tuệ An một cái liền dời đi chỗ khác, Thôi Hoàng hậu cắn răng lườm nàng, lại nhìn Tuệ An cười một tiếng, nói:
“Hai năm qua Thái hậu đa phần dựa vào ngươi làm bạn, bản cung phải cám ơn ngươi mới đúng.”
Tuệ An gấp rút bày tỏ không dám, Thôi Hoàng hậu liền hỏi mấy câu về sức khỏe của Thái hậu, mãi sau mới xoay chuyển chủ đề, nói:
“Bản cung nghe nói lần này phương Bắc đánh thắng trận, toàn bộ đều nhờ Đông Đình hầu mưu cao kế lạ. Mà chiến mã quân ta dùng còn là ngựa do trại ngựa phía nam chăn nuôi, đoàn ngựa này có thể vận chuyển khỏe mạnh đến phía bắc đều là nhờ công lao của quận phu nhân, quả nhiên là phu xướng phụ tùy, cực kỳ đáng quý. Quận phu nhân không hổ là con gái yêu của Phượng Dương Nữ hầu, rất có phong thái của mẫu thân năm xưa.”
Hôm nay Hoàng hậu mặc một thân cung trang đẹp đẽ quý giá thêu phượng hoàng về tổ, trên đầu cài trâm kim phượng, ung dung đoan chính, nụ cười cũng có chút hiền hòa hữu hảo, nhưng Tuệ An nghe nàng nhắc tới chuyện vận chuyển ngựa không khỏi cảnh giác, gấp rút khom người, cười nói:
“Hoàng hậu nương nương khen nhầm rồi, thần phụ không dám nhận.”
Hoàng hậu như có như không chuyển tiếp đề tài, nói tiếp:
“Tần vương gặp chuyện ở núi Thanh Bình, quận phu nhân chắc cũng chịu không ít kinh hãi đi?”
Tuệ An nghe Hoàng hậu hỏi chuyện vận chuyển ngựa, trong lòng liền có chuẩn bị.
Trước kia nàng đã nghĩ rõ ràng, Lý Vân Sưởng ngoài mặt đứng vào phe phái Thái tử, nhưng trong lòng lại có tính toán riêng.
Chuyện ở núi Thanh Bình ngày đó, hiển nhiên là Thái tử phát hiện dã tâm của Lý Vân Sưởng, hòng diệt trừ hắn giá họa cho Thuần vương, việc này Thôi Hoàng hậu không thể nào không biết.
Đêm qua Quan Nguyên Hạc cũng nhắc đến chuyện này, chỉ sợ y đã lường trước Thôi Hoàng hậu sẽ dùng nó dò xét mình. Cho nên Tuệ An nghe vậy không hề kinh hoảng, mặt lộ vẻ sợ hãi nói:
“Khiến Hoàng hậu nương nương chê cười, lúc ấy ta bị hù dọa, chỉ biết ở trong xe ngựa run cầm cập, may là gặp được Thành vương gia đang đi săn ở núi Thanh Bình, về sau quan binh cũng kịp thời đuổi tới, cứu được mọi người. Bằng không còn chẳng dám nghĩ sẽ như thế nào nữa…”
Đoan Ninh công chúa thấy Tuệ An như thế, nhưng lại nhướng mày nói:
“Phải không? Người khác nói bị dọa đến nỗi phát run thì ta tin, nhưng quận phu nhân cũng biết sợ sao? Lúc trước quận phu nhân dùng một roi xuyên qua cổ họng của Đông Khương tử sĩ, còn đặt mình trong nguy hiểm ngăn cản Bạch Hổ nổi điên đều mặt không đổi sắc kia mà.”
Tuệ An nghe vậy mặt lộ vẻ xấu hổ, trả lời:
“Ngày đó ở Đoan môn rốt cuộc là nơi quen thuộc, lại có Thánh thượng ngự giá, lá gan của thần phụ tự nhiên lớn hơn. Lần đó thần phụ dám ngăn cản trước Bạch Hổ, cũng là biết rõ Bạch hổ không phải là nổi điên. Nhưng lúc này ở núi Thanh Bình, khi ấy trời tối mịt, lại là nơi núi đồi hoang dã, những thích khách kia tới vô hình đi vô ảnh, quả thực quá dọa người, thần phụ từ nhỏ lớn lên nơi khuê các, không so được với mẫu thân, làm công chúa chê cười rồi.”
Đoan Ninh nghe Tuệ An nói như thế, liền không lên tiếng nữa, Thôi Hoàng hậu nói tiếp:
“Đông Đình hầu tuổi trẻ tài cao, là danh tướng hiếm có của Đại Huy ta, quận phu nhân lại dung nhan thoát tục, thật sự là ông trời tác hợp. Quận phu nhân bị kinh hãi ở Nhạn Châu, chắc là Đông Đình hầu cũng cực kỳ tức giận, không biết có từng vì thương hương tiếc ngọc mà tới trấn an quận phu nhân một hai?”
Hoàng hậu thân là nhất quốc chi mẫu, nói ra lời này rất không đúng mực, Tuệ An mặt không đổi sắc, kinh ngạc ngẩng đầu, trả lời:
“Đại Huy ta có tập tục, nam nữ đã định ra hôn kỳ không thể tùy ý gặp nhau… Nương nương đừng trêu ghẹo thần phụ.”
Tuệ An vừa nói vừa cười, một bộ ngượng ngùng xấu hổ cúi đầu.
Thôi Hoàng hậu thấy thế khẽ híp mắt, lại thử dò xét vài câu, gặp Tuệ An trả lời không một kẽ hở, chỉ đành buông tha, liền cười nói:
“Công lao của ngươi ở trại ngựa phía nam Hoàng thượng đều nghe Tĩnh Bắc hầu bẩm báo, Hoàng thượng đã dặn bản cung phải ban thưởng ngươi thật tốt, người đâu!”
Thôi Hoàng hậu hô một tiếng, liền có cung nữ bưng từng khay chất đầy các loại châu báu quý giá, gấm vóc dược liệu tiến đến, Tuệ An quỳ lĩnh phần thưởng, trong lòng vẫn không lơi lỏng.
Thôi Hoàng thấy gặp Tuệ An lĩnh phần thưởng, nói:
“Hoàng thượng nhớ nhung Thái hậu, còn muốn truyền ngươi qua đó đích thân hỏi han, bản cung cũng không giữ ngươi nữa, Tống mama, đưa quận phu nhân đến Dưỡng Tâm điện.”
Lúc này Tuệ An mới hành lễ lui ra, đã thấy Đoan Ninh công chúa cũng đứng lên, cười nói:
“Mẫu hậu đại khái cũng mệt mỏi rồi, nữ nhi không dám trì hoãn mẫu hậu nghỉ ngơi, con xin cáo lui.”
Thôi Hoàng hậu biết rõ tâm tư của Đoan Ninh công chúa, bà chỉ liếc nhìn Đoan Ninh một cái, liền gật đầu đồng ý.
Đợi mấy người Tuệ An đều lui ra ngoài, Thôi thị mới nhắm mắt suy tư.
Bà cảm thấy Tuệ An vừa rồi trả lời hay biểu hiện đều nhìn không ra một tia giả dối, chẳng lẽ suy đoán của bà là sai, Quan Nguyên Hạc cùng Lý Vân Sưởng thật sự không hề có nửa điểm liên lạc?
Da thịt tuyết trắng cùng cánh tay tráng kiện mang màu mật ong hình thành nét đối lập rõ rệt, dương cương cùng nhu hòa giao triền gắn bó, khiến Tuệ An lập tức nghĩ tới đêm qua hoang đường, nhất thời hai gò má ửng hồng, lại nhắm tịt mắt lại.
“Đã tỉnh?”
Bên tai truyền đến thanh âm chất chứa ý cười của Quan Nguyên Hạc, Tuệ An chôn ở đầu vai y, xấu hổ gật đầu, lúc này mới giật mình phản ứng, giãy giụa muốn ngồi dậy:
“Nguy rồi! Giờ nào! Sao chàng không gọi ta dậy!”
Quan Nguyên Hạc nhìn Tuệ An vì giãy giụa mà lộ ra càng nhiều cảnh đẹp, không khỏi ánh mắt tối đen, kéo người ôm vào trong ngực, tinh tế vỗ về chơi đùa lưng ngọc của nàng, cười nói:
“Yên tâm đi, ta đã nói Phương mama đến chỗ tổ mẫu cáo bệnh cho nàng… Ừm, canh giờ còn sớm, chúng ta lại nằm thêm một lúc…”
Quan Nguyên Hạc nói xong liền hôn lên thùy tai Tuệ An, Tuệ An bị hô hấp nóng rực của y chiếm đóng, toàn thân liền khẽ run lên một cái.
Lời của y làm nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt mũi cũng hồng thấu cả lần, cáo bệnh… Chẳng lẽ Định Quốc phu nhân còn không biết là nàng cáo bệnh gì!
Thật mất mặt!
Tuệ An nghĩ tới đây, chỉ cảm thấy toàn thân mỏi nhừ, phần eo càng tệ hơn, vậy mà Quan Nguyên Hạc lại đang mọi nơi châm lửa, Tuệ An miễn cưỡng tránh khỏi cánh tay y, lấy tay chặn lại đôi môi lửa nóng đối diện, y lại nhân thể ngậm ngón tay của nàng vào trong miệng mút lấy.
Tuệ An khẽ giãy giụa, xiêm y đơn bạc trên người rơi ra, tức thì triển lộ đường cong duyên dáng, y liền ở đó chỗ đặt xuống một chuỗi nụ hôn, Tuệ An muốn chỉnh lại xiêm y, y lại một vươn tay đoạt lấy, ném qua một bên, xoay người liền đè lên…
Trời đều sáng rồi, nếu còn không đứng dậy, hôm nay nàng hôm nay cũng đừng mong vác mặt ra ngoài lộ diện nữa!
Tuệ An bị y lần nữa dính lên liền hoàn toàn nổi giận, tay giơ lên, mười ngón tay bắt lấy tóc trên đầu Quan Nguyên Hạc, lớn mật vò rối, thoáng cái mái tóc đen chỉnh tề liền lộn xộn thành một cái ổ gà.
Quan Nguyên Hạc đang vùi đầu vào trước ngực Tuệ An một hồi gặm cắn, làm sao có thể nghĩ đến Tuệ An sẽ hành động như thế, y sững sờ, còn chưa kịp ngẩng đầu liền nghe được Tuệ An khanh khách mà nói:
“Chàng lúc này giống hệt cô nàng ngốc ở phủ nha Nhạn Châu ngày đó!”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, trước mặt liền thoáng hiện lên khuôn mặt đứa ngốc kia chảy nước miếng nhìn mình, động tác của y khựng lại, còn chưa phục hồi tinh thần, Tuệ An đã nhanh chóng đẩy cánh tay của y ra khỏi hông nàng, như con thỏ nhảy xuống giường, vội vàng đi giày thêu, một mặt bộ quần áo, một mặt chạy thật nhanh vào tịnh phòng.
Lúc nàng chạy càng lộ ra hai cái chân duyên dáng, ánh mắt Quan Nguyên Hạc rơi vào bàn chân, thầm than một tiếng tiểu yêu tinh, sau đó mới sờ sờ đoạn tóc bị Tuệ An làm cho rối bời, cong môi nở nụ cười đầy sủng nịch.
Trong lòng lại nghĩ nữ tử này quả nhiên không thể cưng chiều, thật sự là càng ngày càng lớn mật, nhưng mà lớn mật một chút hình như cũng không tệ lắm thì phải, đêm qua nàng nhiệt tình như vậy, phóng túng hùa theo y, tư vị kia quá đỗi tuyệt vời…
Ừm, có lẽ y nên sủng ái nàng hơn nữa, nếu như có thể lớn mật như trong giấc mộng lúc trước…
Bên kia Quan Nguyên Hạc đang thất thần suy nghĩ, bên này Tuệ An tại tịnh phòng đã gọi bọn nha đầu chuẩn bị nước nóng xong, nàng ngâm mình trong nước một lát cảm thấy toàn thân thư thái ít nhiều, cảm giác bủn rủn tay chân cũng từ từ biến mất.
Xuân Nhi ở bên hầu hạ, liếc mắt nhìn thấy trên người Tuệ An in đầy vết hôn xanh xanh tím tím thì đỏ mặt không dám nhìn nhiều, trong lòng lại âm thầm vui vẻ vì cô nương của mình. Cô nương được sủng ái lắm, như vậy là tốt rồi.
Tuệ An từ tịnh phòng đi ra, Quan Nguyên Hạc cũng đã thu thập xong, đang ngồi ở trên giường uống trà, Tuệ An thấy một đầu tóc đen của y đã được chải thành búi tóc, phía trên cài một cây trâm bạch ngọc, không khỏi trêu tức nhìn y một cái, gặp Quan Nguyên Hạc hung dữ trừng lại, Tuệ An mới cười khúc khích ngồi vào bàn trang điểm.
Thu Nhi búi cho nàng búi tóc tiểu triện, Quan Nguyên Hạc liền để xuống chén trà đi tới, vẫy lui nha hoàn trong phòng, tự mình từ hộp trang sức chọn ra bộ cung trang bằng vàng ròng khảm nạm bảo thạch ngũ sắc cài lên tóc Tuệ An, châu báu dưới ánh mặt trời chiếu rọi ra hào quang rực rỡ, hoàn toàn tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mị của nàng.
Tuệ An lay lay cái đầu nặng trịch, lườm Quan Nguyên Hạc một cái, nói:
“Chàng đúng là người tục tằn!”
Quan Nguyên Hạc nhưng lại nhướng mày nở nụ cười, nói:
“Tươi sáng tựa xuân hoa, quyến rũ như thu nguyệt, ta thấy như vậy rất tốt, ta liền thích nàng tục tằn như vậy… Giống hôm qua trên giường lại càng tốt…”
Tuệ An bị y đùa giỡn mặt mày đỏ thẫm, chỉ cảm thấy người này nửa điểm cũng không thể trêu vào, nếu không y nhất định sẽ đáp trả ác hơn.
Thấy Quan Nguyên Hạc dùng ánh mắt sâu kín nhìn mình, Tuệ An tức cũng không được mà giận càng chẳng xong, chỉ đành uất ức nghiêm mặt đánh vào ngực hai cái.
Quan Nguyên Hạc mặc nàng phát cáu, còn bắt lấy nắm đấm nhỏ của Tuệ An mà hôn hít, dưới ánh mắt giận dữ ảo não của ai kia cười ha hả dẫn nàng ra khỏi phòng.
Hai người dùng qua đồ ăn sáng, Quan Nguyên Hạc ra thư phòng bên ngoài, Tuệ An liền ngồi ở sương phòng gọi Phương mama đến, tinh tế hỏi kỹ chuyện tình trong Kỳ Phong viện.
“Trước kia Tam gia cũng không thường ở kinh thành, cho nên những thiếu gia đều là sau khi trưởng thành liền dời sang ngoại viện ở, nhưng Tam gia vẫn trú tại Kỳ Phong viện. Bình thường Tam gia hồi kinh tối đa cũng chỉ có mười ngày nửa tháng, đều là gọi gã sai vặt trong Quan phủ tới hầu hạ, chỉ đầu năm nay mới bổ sung hơn hai mươi nha đầu vào viện, nhất đẳng hai người, nhị đẳng bốn, tam đẳng tám.
Còn có một mama quản sự chính là Nhan mama đã hầu hạ ngày động phòng hôm ấy, lão nô nhìn cảm thấy rất hòa khí, Kỳ Phong viện tuy thuộc sở hữu của Tam gia, nhưng theo như quy chế vẫn chưa thể có phòng bếp nhỏ, hai ngày nay đồ ăn cô nương cùng Tam gia dùng tất cả đều là phòng bếp làm, phòng bếp có ba mama quản sự, hai người là nha hoàn hồi môn của phu nhân, còn người kia nhưng lại chính là con dâu của mama đắc lực bên người Nhị phu nhân.”
Tuệ An nghe vậy khẽ gật đầu, lại hỏi:
“Những nha hoàn trong viện không phải là hoàn toàn do phu nhân an bài chứ?”
Sắc mặt Phương mama liền chìm xuống, gật đầu nhẹ, nói:
“Phu nhân cài vào bốn người, Hồng Loan kia nguyên là nha hoàn hầu hạ trong viện lão thái quân, nhị đẳng nha đầu ngoại trừ ba người là của phu nhân, còn có một là Tam phu nhân sắp đặt, trong số tam đẳng nha đầu cũng có hai người là từ chi thứ hai đưa tới…”
Phương mama nói xong, Tuệ An liền nhếch mép cười, nói:
“Thật đúng là chiếm đóng toàn bộ đây mà…”
Phương mama liền nói:
“Lão nô nghe được, hai nha hoàn do Nhị phu nhân đưa tới không phải là lấy ra trong viện của nàng, bọn họ trước kia từng hầu hạ qua Tứ cô nương, tướng mạo cũng rất bình thường, hai ngày nay không thấy có động tĩnh gì, hình như là người thành thật.”
Trong lòng Tuệ An ấm áp, Nhị phu nhân đưa chính là nha hoàn trong viện của Quan Lễ Trân, vậy chắc chắn không phải đưa cho Quan Nguyên Hạc làm thông phòng, chuyện thu dùng nha hoàn của muội muội quá mức vô lý.
Nhị phu nhân cùng Nhị lão gia tình cảm rất tốt, Nhị lão gia chỉ có một thông phòng, nghĩ Nhị phu nhân cũng biết rõ tư vị trong chuyện này, nhưng những người khác đều đưa nha đầu đến, Nhị phu nhân lại không thể chỉ bo bo giữ mình, cho nên mới chọn ra hai nha hoàn trong viện Tứ cô nương đưa tới.
Về phần Hồng Loan kia, nhìn cũng không giống người không an phận, hai ngày nay coi như thành thật, nếu đã do Định Quốc phu nhân đưa tới, chỉ sợ cũng là sau khi chọn lựa kỹ càng mới đưa ra ngoài, nhìn qua cũng có thể tin dùng.
Tuệ An đang ngẫm nghĩ, Phương mama lại cau mày, vẻ mặt lo lắng nói:
“Cô nương cũng không thể bởi vậy mà sinh lòng khúc mắc với lão thái quân, lão thái quân tặng nha đầu đến cũng chưa chắc mang chủ ý kia, cô nương chớ có vì chuyện này cùng lão thái quân xa lạ…”
Tuệ An nghe vậy mới phục hồi tinh thần, trong lòng có chút khổ sở, nàng há có thể vì chuyện như vậy mà gây sự với Định Quốc phu nhân. Định Quốc phu nhân là phần huyết thống duy nhất Quan Nguyên Hạc coi trọng, hơn nữa nay Quan Nguyên Hạc đã lớn như vậy, con nối dòng lại một đứa cũng không có, Định Quốc phu nhân nóng nảy cũng là lẽ thường.
Bà thương yêu người cháu dâu mình đây, còn không hoàn toàn là vì nể mặt Quan Nguyên Hạc hay sao, thứ bà quan tâm nhất phải là con nối dòng của Quan Nguyên Hạc mới đúng. Cho nên việc này đứng trên lập trường của Định Quốc phu nhân, không hề quá đáng.
Hồng Loan kia tuy được bà đưa tới, nhưng Tuệ An cẩn thận nhìn qua, nàng chỉ là người dung mạo tầm thường, còn chẳng sánh bằng cô nàng Lục Nhụy nhỏ nhắn yêu kiều mà Thôi thị tặng.
Định Quốc phu nhân chỉ sợ là có ý để Hồng Loan đến giúp mình, nhưng nếu mình nửa năm một năm vẫn không thể sinh hạ con trai trưởng, Hồng Loan kia có thể được nâng thiếp hay không, lại khó mà nói trước.
Tuệ An tự giễu cười một tiếng, sau đó nàng nhìn về phía Phương mama, nói:
“Vú nuôi yên tâm, lão thái quân đưa cũng ngàn người chọn một, lại chọn người có tư sắc tầm thường, tính tình thành thật như vậy, tâm ý của lão thái quân ta đều hiểu, mấy ngày nay vú nuôi chỉ cần phân phó nha hoàn phủ chúng ta siêng năng đi dạo bốn phía quen thuộc đường lối trong phủ là được, chuyện trong viện suy cho cùng vẫn là nha hoàn do phu nhân an bài xử lý tốt hơn, buông tay bảo các nàng làm nhiều chút đi.”
Phương mama hiểu ý, hai người lại đàm luận một hồi, Tuệ An ngồi đến khi thắt lưng đau nhức, đứng dậy vặn người một cái, lúc này mới nói:
“Ta đi thư phòng xem sách một lúc, vú nuôi rảnh rỗi thì đi Mai viện một chuyến, chia ra một phần băng trong hạn ngạch của Kỳ Phong viện cho Vân cô nương dùng. Nếu như không đủ, liền kêu Hạ Nhi trở về Hầu phủ, gọi Kiều tổng quản đưa tới một chút, mấy hôm nay đúng là càng ngày càng nóng mà.”
Phương mama gật đầu thưa phải, Tuệ An mới ra khỏi phòng đi tới thư phòng. Trong lòng suy nghĩ dù sao Quan Nguyên Hạc cũng đã cáo bệnh cho mình, tiện thể ở trong sân lười biếng một ngày vậy.
Có Tuệ An phân phó, Phương mama vừa buông lỏng quản chế, những nha hoàn kia quả thật càng thêm càn rỡ, nguyên một đám ăn mặc trang điểm xinh đẹp quyến rũ, ánh mắt nhìn chằm chằm chính phòng một khắc không rời, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội ngẫu ngộ với Tam thiếu gia phong tư trác tuyệt kia.
Những nha hoàn này phần lớn là Thôi thị đưa tới, sớm đã được Thôi thị chỉ thị, các nàng không yên ổn, các nha hoàn khác cũng tự nhiên học theo, há có thể mặc người dẫm đạp?
Tuệ An thản nhiên nhìn bọn họ ngươi tranh ta đấu, cũng không lấy gì làm tức giận, ngược lại còn vì Quan Nguyên Hạc thường xuyên bị những nha đầu gây phiền hà đến đen mặt mà vui sướng hỉ hả, lòng nhiệt tình xem kịch cũng càng tăng cao.
Bọn nha đầu thấy Tuệ An dễ dàng bị chèn ép như vậy, lại cho rằng phủ này tóm lại vẫn là Thôi thị đương gia, Tuệ An chẳng qua là một tiểu bối nhỏ nhoi, liền nâng cao đạp thấp, càng ngày càng hành xử lớn lối.
Buổi chiều Quan Nguyên Hạc ở trong phòng chưa tới một canh giờ liền bị đám nha hoàn ra ra vào vào khiến cho bực mình, y không biết Tuệ An muốn làm gì, cũng không tiện phát tác, chỉ còn cách lôi kéo Tuệ An đến thư phòng đến chạng vạng mới trở về. Đêm đó y tự nhiên tránh không được mọi cách trêu chọc nàng, nhưng nhớ tới ngày thứ ba sau đại hôn phải tiến cung tạ ơn cùng về Hầu phủ lại mặt, y liền kiềm chế tính tình, thấy Tuệ An mệt mỏi cũng ôm nàng đi ngủ.
Hôm sau, trời còn chưa sáng Tuệ An đã bị lay tỉnh, ngồi ở trước bàn trang điểm tùy Phương mama trang điểm cho nàng.
Bởi vì hôm nay phải tiến cung tạ ơn, Phương mama liền chọn đồ trang sức trang nhã cho Tuệ An, búi tóc hình vân kế, trên đầu cài một bộ trâm hoa mẫu đơn bát bảo linh lung. Mặc vào một thân hoa phục đỏ thẫm khảm tơ vàng thêu mẫu đơn cẩm tú, váy mềm bằng lụa Vân La, lại đeo thêm vòng tay phỉ thúy, Tuệ An đứng dậy, cảm giác cả người đều nặng nề vài phần.
Quan Nguyên Hạc sớm đã ở bên ngoài đợi một hồi lâu, gặp Tuệ An đi ra, ánh mắt y nhìn nàng hơi lóe, lúc này mới dẫn đầu ra khỏi phòng.
Phương mama đỡ Tuệ An lên xe ngựa, từ cửa lớn Quan phủ đi về phía hoàng cung.
Vào cung, Tuệ An liền cùng Quan Nguyên Hạc tách ra, do Tống mama bên cạnh Hoàng hậu đưa đến cung Thừa Ân cung.
Tới cung của Hoàng hậu, Thôi Hoàng hậu đã sớm ngồi trên ghế chủ vị trong điện.
Mắt Tuệ An nhìn thẳng, tiến lên quy củ hành lễ:
“Thần phụ Thẩm thị thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.”
“Mau dậy đi, ban ngồi.”
Phía trên truyền đến tiếng cười hiền hòa của Thôi Hoàng hậu,trong lòng Tuệ An sinh ra một tia bất an, đứng lên ngoan ngoãn ngồi vào ghế dựa.
Nàng vừa ngồi xuống, lại nghe trong điện vang lên một giọng nữ đầy bén nhọn:
“Hai năm không gặp, Thẩm cô nương… Không, là quận phu nhân, ngược lại càng ngày càng xinh đẹp. Chỉ có điều, lá gan này sao lại nhỏ đi rồi.”
Tuệ An khẽ ngước mắt, đã thấy bên cạnh Hoàng hậu còn ngồi một thiếu nữ mặc hoa phục sặc sỡ thêu phù dung chớm nở, búi triêu vân kế, trên đầu cài bộ trâm bằng hồng ngọc khảm trân châu Đông Hải, mặt mày diễm lệ, chính là Đoan Ninh công chúa đã lâu không gặp.
Tuệ An không ngờ sẽ ở hôm nay nhìn thấy nàng, trong lòng xoay chuyển, mỉm cười nói:
“Trước kia là thần phụ không hiểu quy củ, khiến công chúa chê cười.”
Đoan Ninh công chúa không nói chuyện, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Tuệ An một cái liền dời đi chỗ khác, Thôi Hoàng hậu cắn răng lườm nàng, lại nhìn Tuệ An cười một tiếng, nói:
“Hai năm qua Thái hậu đa phần dựa vào ngươi làm bạn, bản cung phải cám ơn ngươi mới đúng.”
Tuệ An gấp rút bày tỏ không dám, Thôi Hoàng hậu liền hỏi mấy câu về sức khỏe của Thái hậu, mãi sau mới xoay chuyển chủ đề, nói:
“Bản cung nghe nói lần này phương Bắc đánh thắng trận, toàn bộ đều nhờ Đông Đình hầu mưu cao kế lạ. Mà chiến mã quân ta dùng còn là ngựa do trại ngựa phía nam chăn nuôi, đoàn ngựa này có thể vận chuyển khỏe mạnh đến phía bắc đều là nhờ công lao của quận phu nhân, quả nhiên là phu xướng phụ tùy, cực kỳ đáng quý. Quận phu nhân không hổ là con gái yêu của Phượng Dương Nữ hầu, rất có phong thái của mẫu thân năm xưa.”
Hôm nay Hoàng hậu mặc một thân cung trang đẹp đẽ quý giá thêu phượng hoàng về tổ, trên đầu cài trâm kim phượng, ung dung đoan chính, nụ cười cũng có chút hiền hòa hữu hảo, nhưng Tuệ An nghe nàng nhắc tới chuyện vận chuyển ngựa không khỏi cảnh giác, gấp rút khom người, cười nói:
“Hoàng hậu nương nương khen nhầm rồi, thần phụ không dám nhận.”
Hoàng hậu như có như không chuyển tiếp đề tài, nói tiếp:
“Tần vương gặp chuyện ở núi Thanh Bình, quận phu nhân chắc cũng chịu không ít kinh hãi đi?”
Tuệ An nghe Hoàng hậu hỏi chuyện vận chuyển ngựa, trong lòng liền có chuẩn bị.
Trước kia nàng đã nghĩ rõ ràng, Lý Vân Sưởng ngoài mặt đứng vào phe phái Thái tử, nhưng trong lòng lại có tính toán riêng.
Chuyện ở núi Thanh Bình ngày đó, hiển nhiên là Thái tử phát hiện dã tâm của Lý Vân Sưởng, hòng diệt trừ hắn giá họa cho Thuần vương, việc này Thôi Hoàng hậu không thể nào không biết.
Đêm qua Quan Nguyên Hạc cũng nhắc đến chuyện này, chỉ sợ y đã lường trước Thôi Hoàng hậu sẽ dùng nó dò xét mình. Cho nên Tuệ An nghe vậy không hề kinh hoảng, mặt lộ vẻ sợ hãi nói:
“Khiến Hoàng hậu nương nương chê cười, lúc ấy ta bị hù dọa, chỉ biết ở trong xe ngựa run cầm cập, may là gặp được Thành vương gia đang đi săn ở núi Thanh Bình, về sau quan binh cũng kịp thời đuổi tới, cứu được mọi người. Bằng không còn chẳng dám nghĩ sẽ như thế nào nữa…”
Đoan Ninh công chúa thấy Tuệ An như thế, nhưng lại nhướng mày nói:
“Phải không? Người khác nói bị dọa đến nỗi phát run thì ta tin, nhưng quận phu nhân cũng biết sợ sao? Lúc trước quận phu nhân dùng một roi xuyên qua cổ họng của Đông Khương tử sĩ, còn đặt mình trong nguy hiểm ngăn cản Bạch Hổ nổi điên đều mặt không đổi sắc kia mà.”
Tuệ An nghe vậy mặt lộ vẻ xấu hổ, trả lời:
“Ngày đó ở Đoan môn rốt cuộc là nơi quen thuộc, lại có Thánh thượng ngự giá, lá gan của thần phụ tự nhiên lớn hơn. Lần đó thần phụ dám ngăn cản trước Bạch Hổ, cũng là biết rõ Bạch hổ không phải là nổi điên. Nhưng lúc này ở núi Thanh Bình, khi ấy trời tối mịt, lại là nơi núi đồi hoang dã, những thích khách kia tới vô hình đi vô ảnh, quả thực quá dọa người, thần phụ từ nhỏ lớn lên nơi khuê các, không so được với mẫu thân, làm công chúa chê cười rồi.”
Đoan Ninh nghe Tuệ An nói như thế, liền không lên tiếng nữa, Thôi Hoàng hậu nói tiếp:
“Đông Đình hầu tuổi trẻ tài cao, là danh tướng hiếm có của Đại Huy ta, quận phu nhân lại dung nhan thoát tục, thật sự là ông trời tác hợp. Quận phu nhân bị kinh hãi ở Nhạn Châu, chắc là Đông Đình hầu cũng cực kỳ tức giận, không biết có từng vì thương hương tiếc ngọc mà tới trấn an quận phu nhân một hai?”
Hoàng hậu thân là nhất quốc chi mẫu, nói ra lời này rất không đúng mực, Tuệ An mặt không đổi sắc, kinh ngạc ngẩng đầu, trả lời:
“Đại Huy ta có tập tục, nam nữ đã định ra hôn kỳ không thể tùy ý gặp nhau… Nương nương đừng trêu ghẹo thần phụ.”
Tuệ An vừa nói vừa cười, một bộ ngượng ngùng xấu hổ cúi đầu.
Thôi Hoàng hậu thấy thế khẽ híp mắt, lại thử dò xét vài câu, gặp Tuệ An trả lời không một kẽ hở, chỉ đành buông tha, liền cười nói:
“Công lao của ngươi ở trại ngựa phía nam Hoàng thượng đều nghe Tĩnh Bắc hầu bẩm báo, Hoàng thượng đã dặn bản cung phải ban thưởng ngươi thật tốt, người đâu!”
Thôi Hoàng hậu hô một tiếng, liền có cung nữ bưng từng khay chất đầy các loại châu báu quý giá, gấm vóc dược liệu tiến đến, Tuệ An quỳ lĩnh phần thưởng, trong lòng vẫn không lơi lỏng.
Thôi Hoàng thấy gặp Tuệ An lĩnh phần thưởng, nói:
“Hoàng thượng nhớ nhung Thái hậu, còn muốn truyền ngươi qua đó đích thân hỏi han, bản cung cũng không giữ ngươi nữa, Tống mama, đưa quận phu nhân đến Dưỡng Tâm điện.”
Lúc này Tuệ An mới hành lễ lui ra, đã thấy Đoan Ninh công chúa cũng đứng lên, cười nói:
“Mẫu hậu đại khái cũng mệt mỏi rồi, nữ nhi không dám trì hoãn mẫu hậu nghỉ ngơi, con xin cáo lui.”
Thôi Hoàng hậu biết rõ tâm tư của Đoan Ninh công chúa, bà chỉ liếc nhìn Đoan Ninh một cái, liền gật đầu đồng ý.
Đợi mấy người Tuệ An đều lui ra ngoài, Thôi thị mới nhắm mắt suy tư.
Bà cảm thấy Tuệ An vừa rồi trả lời hay biểu hiện đều nhìn không ra một tia giả dối, chẳng lẽ suy đoán của bà là sai, Quan Nguyên Hạc cùng Lý Vân Sưởng thật sự không hề có nửa điểm liên lạc?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.