Chương 87: Vi Viên, nữ tử hung hãn
Tố Tố Tuyết
25/10/2016
Tuệ An đúng là chưa thấy qua nữ tử như
vậy bao giờ, nhìn Vi Viên lôi kéo tay của mình, vẻ mặt đau lòng, tức thì nụ cười cứng đờ trên khóe miệng, vị này ăn nói cũng thẳng thắn quá,
thật sự muốn chiếm hữu phụ thân vô lương của nàng rồi?
Tuệ An gấp rút khom người, cười nói:
“Phu nhân mau mời ngồi, Đông Nhi, dâng trà.”
Ai ngờ Vi Viên nghe vậy lại nói:
“Trà thì không cần, có ngon hay không ta cũng cảm thấy như nhau, hiện giờ ta hơi khát, nếu có thể mang tới một chén nước mơ thì càng tốt.”
Tuệ An không khỏi thầm nói, vị này còn chẳng coi bản thân là khách cơ đấy, một mặt phân phó Đông Nhi chuẩn bị nước mơ, một mặt mời Vi Viên ngồi vào ghế.
Vi Viên vừa ngồi xuống liền giữ chặt tay Tuệ An, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lần, cười sang sảng nói:
“Nhìn xem, đúng là tiểu thư xuất thân thư hương môn đệ* có khác, toàn thân đều toát vẻ học rộng hiểu nhiều, ăn mặc cũng khác cô nương nhà bình thường, lịch sự tao nhã, thật làm cho người nhìn người thích.”
Bởi vì đang lúc ngã bệnh, lại không ra khỏi cửa, trên người Tuệ An chỉ mặc một chiếc áo bông màu thiên thanh nửa mới nửa cũ, kết hợp với váy dài xanh nhạt, không đeo đồ trang sức.
Nàng và Tần Tiểu Song đã tính là chỗ thân quen, vừa rồi ra ngoài gặp nàng cũng không thay y phục, lúc nghe nói Vi Viên tới chơi mới chuẩn bị vào nhà đổi xiêm y đến Viễn Phương trai đón khách, ai ngờ nàng vừa mới vào nhà, Vi Viên đã tự mình xông tới trong viện.
Nàng ăn mặc như vậy ra gặp khách lạ, vốn là không đúng quy củ, giờ lại được khen thành lịch sự tao nhã, lại nói tới đây là lần duy nhất trong hai đời Tuệ An được người khen là có vẻ trí thức, nàng nghe vậy, không khỏi cong môi cười.
Thầm nghĩ vị này chán ghét thương nhân tham lợi, vũ phu lỗ mãng, lại nhìn trúng bản mặt thư sinh cổ hủ của Tôn Hi Tường, không biết nên cười hay nên khóc đây!
“Phu nhân quá khen, An nương hổ thẹn, không biết phu nhân đến đây có chuyện gì?”
Đúng lúc Đông Nhi dâng lên nước mơ, Vi Viên uống hai ngụm, lúc này mới cười nói:
“Đại cô nương nói khách khí quá, không có chuyện gì chẳng lẽ không thể đến Hầu phủ làm khách hay sao?”
Tuệ An nghe vậy vội cười:
“Xem phu nhân nói này, phu nhân là người hào sảng, ta cũng không phải kẻ thích ăn nói quanh co lòng vòng. Lần trước ở phủ Định Bắc vương nhìn thấy phu nhân, ta đã có lòng kết giao, hôm nay phu nhân lại đến cửa trước, An nương không vui sao được.
Nói vậy cũng không phải sợ phu nhân có chuyện quan trọng gì, trì hoãn lại không hay ư? Phu nhân chớ có hiểu lầm An nương!”
Vi Viên nghe vậy, liền cười ha hả, lúc nàng cười mặt mày hớn hở, thanh âm lại cực kỳ thanh thúy vang dội. Thêm một thân nam trang bên ngoài, nhìn rất có một phen tiêu sái phong tình, khiến Tuệ An sững sờ, hoảng hốt như nhìn thấy mẫu thân thuở nhỏ.
Mà Vi Viên đã dần ngừng vui vẻ, nắm tay Tuệ An, nói:
“Ta đến kinh thành liền nghe nói, Thẩm tiểu thư của phủ Phượng Dương hầu là người đanh đá tùy hứng, ta ở Liêu Châu cũng có danh hiệu ‘mỹ nhân cay’. Vốn dĩ còn nghĩ nhất định phải gặp vị tiểu thư này mới được, không ngờ mới đến phủ Định Bắc vương đã gặp được Thẩm tiểu thư, nhìn qua chẳng khác khuê tú trong kinh là mấy.
Hôm nay gặp mặt, càng cảm thấy lời đồn đúng là không thể tin, Đại cô nương này nói chuyện sao mà vòng vo đến thế, ta cũng không phải người ngốc. Chẳng qua ta sẽ không so đo gì với Đại cô nương đâu, chúng ta nên thân thiết mới tốt.”
Tuệ An bị nàng nói vậy, khuôn mặt hơi có phần ngượng ngùng, cười trừ một tiếng, thầm nghĩ nàng sống hai đời mới hiểu được câu nói súng bắn chim đầu đàn, kiếp này cho dù có giả bộ, nàng cũng phải tiếp tục noi theo hình dáng của khuê tú trong kinh, trừ phi một ngày nào đó nàng có thể sống bừa bãi theo ý mình, lúc đó mới không cần giả bộ trước mặt bất kỳ ai nữa.
Vi Viên lại nói tiếp:
“Nhưng hôm nay đúng là ta đến đây có chuyện. Đại cô nương chắc cũng biết, ta và huynh trưởng mới vào kinh không lâu, đồ vật trong phủ đều là quản gia cũ an bài, trong phủ ngoài phủ đâu đâu cũng không vàng thì bạc. Với ta thì chẳng sao, nhưng mọi người trong kinh đều coi trọng phong nhã, ta đây sợ bị người ta nói thô tục, cho nên liền mua mấy tấm bình phong về treo trong nhà.
Ta nghe nói Tôn đại nhân là Thám hoa lang do chính tay Tiên đế phê chuẩn, không chỉ thư pháp vào hàng thượng thừa, mà tài vẽ cũng cực kỳ hơn người. Ta không hiểu phong nhã, mấy thứ như hoa, chim linh tinh ta càng không thích, nhưng ta nghe nói Tôn đại nhân giỏi nhất là vẽ tranh chân dung, nữ tử dưới ngòi bút của ông sống động như thật, ngay cả Tiên đế cũng từng mời Tôn đại nhân vẽ một bức cho sủng phi của ngài là Quách Quý phi.
Cho nên hôm nay tới cửa, thứ nhất là nghe nói Đại cô nương bị bệnh, ta ghé thăm Đại cô nương. Hai là, cũng là muốn bái phỏng Tôn đại nhân, mua hai bức tranh chữ của người, tiện thể mời Tôn đại nhân qua phủ, họa giùm ta một bức.”
Tuệ An nghe vậy, rất mất hình tượng mà há hốc miệng, sinh ra vô hạn sùng bái đối với vị Vi phu nhân này. So sánh với Vi phu nhân, mấy thủ đoạn kiếp trước nàng dùng để theo đuổi Lý Vân Sưởng đều trở thành hạt cát trên sa mạc.
Tuy nói Đại Huy lối sống cởi mở, nhưng Tôn Hi Tường cũng không phải họa sĩ, mời một nam tử chẳng quen chẳng biết đến phủ vẽ tranh cho mình, loại chuyện quái quỷ gì thế này?
Tôn Hi Tường là quan viên trong triều, nhưng nói trắng ra vẫn là nô tài của Hoàng gia, Tiên đế bảo ông vẽ cho Quách Quý phi một bức, thì đó là điều đương nhiên. Nhưng Vi Viên nàng có thân phận gì, giống nhau được sao?
Tuệ An nhìn Vi Viên, có phần chẳng nói nên lời, không hiểu rốt cuộc nữ tử này nhìn trúng Tôn Hi Tường chỗ nào, đã vội vàng muốn dính chặt lấy ông.
Chẳng qua Tuệ An ngẫm nghĩ một hồi, lại cảm thấy tuy Vi Viên mang tiếng là nữ quyến nhà quan, nhưng dù sao Vi Phương cũng từng bán mình làm nô bộc, hơn nữa Vi Viên lại cùng cách hai lần, danh tiếng sớm đã truyền khắp kinh thành, ở Liêu Châu càng không người dám cưới.
Nàng tuổi đã lớn, nữ tử kiểu này nếu muốn gả được vào nhà quan lại, cũng chỉ có thể làm vợ kế cho người. Mặc dù trong mắt nàng, Tôn Hi Tường chỉ là một kẻ đê tiện hám lợi, nhưng người ngoài có biết gì đâu?
Mẫu thân, mình của kiếp trước, thậm chí đến cả Đỗ Mỹ Kha, không phải đều là bị khuôn mặt thư sinh, dáng vẻ lương thiện của ông lừa gạt hay sao?
Chỉ sợ trong mắt người ngoài, Tôn Hi Tường tướng mạo anh tuấn, tuổi mới trung niên đã giữ chức ngũ phẩm, lại có khí chất hủ nho trí thức, tài hoa hơn người, còn không phải là đấng phu quân tuổi trẻ tài cao, khí khái chính trực mà người ta vẫn hay nói đấy ư?
Tuy nói gả làm vợ kế, nhưng quan trọng là Tôn Hi Tường chưa có con nối dòng. Như tuổi của Tôn Hi Tường, trong nhà chẳng có chủ mẫu, lại càng không có con trai, ở kinh thành đúng là độc nhất vô nhị. Không xứng với Vi Viên thì xứng với ai, khó trách Vi Viên sẽ vội vàng như thế.
Tuệ An nghĩ vậy, liền ra hiệu cho Thu Nhi đến gần, nói:
“Muội đi xem lão gia đã về phủ chưa, nếu đã về, nói là bên ta có khách, muốn thỉnh giáo lão gia về phương diện thư pháp, kính xin lão gia đến một chuyến.”
Thu Nhi thưa vâng, xoay người như một làn khói chạy ra khỏi phòng.
Tuệ An nhìn thấy mắt Vi Viên sáng lên một cái, sau đó liền cười đứng lên nói:
“Chén nước mơ của quý phủ quả nhiên giải khát rất tốt, giờ ta lại muốn thay xiêm y một chút, Đại cô nương thông cảm.”
Tuệ An đã bị Vi Viên gây bất ngờ vài lần, cũng hơi có phần thích ứng được với suy nghĩ của nàng, gấp rút gọi Đông Nhi đưa mấy người chủ tớ Vi Viên tới tịnh phòng.
Lúc này Phương mama mới vui vẻ ghé sát vào Tuệ An, nói:
“Cô nương, bà chủ Tần nói rất đúng, đây chính là chuyện vui hiếm có. Phu nhân đi nhiều năm, lão gia vẫn luôn cô đơn lẻ bóng, làm nữ nhi thì nên thay phụ thân suy nghĩ một hai, nếu cứ để phụ thân không người chăm sóc như vậy, chẳng phải càng bất hiếu?
Cô nương chưa lấy chồng, nhúng tay vào những việc thế này cũng không hay, nhưng giờ đã có cữu phu nhân, đó lại là chuyện khác.”
Tuệ An nghe vậy cũng cười, nàng đã sớm nghĩ tới chuyện này.
Nếu muốn đuổi Tôn Hi Tường ra khỏi phủ Phượng Dương hầu, thứ nhất là cùng Tôn Hi Tường cắt đứt quan hệ cha con, cái này liên quan đến hiếu đạo, cũng không dễ làm.
Trừ phi có thể chứng minh cái chết của mẫu thân năm đó là do Tôn Hi Tường mưu hại, hoặc Tôn Hi Tường làm nên chuyện gì đó thiên địa bất dung chẳng hạn, còn phải kèm theo bằng chứng rõ ràng, mới có thể trục xuất ông khỏi phủ, những chuyện kể trên đều cực kỳ khó khăn.
Hai là, cũng chỉ có thể bám vào việc Tôn Hi Tường chỉ là con rể Hầu phủ, con đường này thì dễ dàng nhiều. Tuệ An đã sớm nghĩ tốt nhất là tìm cho Tôn Hi Tường một mối hôn sự, chỉ cần có hôn sự ràng buộc, một kẻ họ Tôn như Tôn Hi Tường không lý nào lại ở lỳ trong phủ Phượng Dương hầu, lấy danh nghĩa Thẩm gia mà cưới thê tử cả, đến lúc đó ngày thành thân cũng chính là ngày ông phải cút ra khỏi phủ Phượng Dương hầu.
Chuyện này khác hẳn kiếp trước, kiếp trước là nàng tình nguyện bỏ qua tước vị và quân quyền Thẩm, lấy đó làm lí do đạt thành hiệp nghị với Hiền Khang đế, cuối cùng gả được vào hoàng thất.
Lý Vân Sưởng dĩ nhiên chẳng thèm vào gia sản phủ Phượng Dương hầu, cho nên cứ thế, phủ Phượng Dương hầu thần không hay quỷ không biết biến thành Tôn phủ.
Mà kiếp này, nàng lại không muốn tiếp tục làm con cháu bất hiếu, chắp tay dâng cơ nghiệp tổ tông cho người ta nữa, có cậu làm chủ, chỉ cần Tôn Hi Tường thành thân, Hầu phủ cũng sẽ không làm khó ông, sẵn sàng ai về nhà nấy.
Tuệ An vẫn luôn chú ý việc lựa chọn kế mẫu, chỉ có điều Tuệ An còn chưa giải quyết xong một chuyện, chính là những năm gần đây không ít tài sản thuộc về Hầu phủ bị Tôn Hi Tường nuốt chửng, nếu để Tôn Hi Tường cứ vậy mang đi, Tuệ An ngàn lần không muốn.
Trong lúc nhất thời nàng không biết phải làm gì mới có thể bắt Tôn Hi Tường rời khỏi phủ với không xu dính túi, nên mới gác chuyện này sang một bên.
Nay nếu đã có sẵn mẹ kế đưa tới cửa, mặc dù Tuệ An không ghét Vi Viên, cũng không muốn hại nàng gả cho kẻ khốn kiếp như Tôn Hi Tường, nhưng Tuệ An càng không phải thánh nhân, Vi Viên coi trọng Tôn Hi Tường, đối với nàng chỉ có ích mà vô hại, Tuệ An cũng không lý nào bỏ qua miếng ăn dâng tận miệng này.
Hơn nữa, chuyện này nàng còn nhất định phải thúc đẩy bằng được là khác!
Không phải Tôn Hi Tường lúc nào cũng tự nhận là người thanh cao sĩ diện sao, mở miệng là không quan tâm tài sản phủ Phượng Dương hầu, coi khinh những người chẳng có phong thái tiểu thư khuê các như nàng và mẫu thân, vậy nàng càng buộc ông phải đón một phu nhân tàn bạo vào cửa!
Vi Viên này tuy nói cởi mở tiêu sái giống mẫu thân nàng, nhưng từ lời nói của Tần Tiểu Song, Tuệ An cũng phần nào hiểu được.
Vi Viên tuyệt đối không giống mẫu thân nàng, mẫu thân có niềm kiêu ngạo của mình, khinh thường việc tranh giành tình cảm với thiếp thất, cũng mặc kệ Tôn Hi Tường rước oanh yến vào nhà, càng không giở thủ đoạn hòng có được sự sủng ái của Tôn Hi Tường.
Nhưng Vi Viên thì khác, nàng cũng muốn nhìn một chút, đón nữ tử này vào cửa, Tôn Hi Tường sẽ sống như thế nào. Nếu không có người so sánh, ông vĩnh viễn không biết mẫu thân tốt đẹp nhường nào.
Tuệ An đang nghĩ ngợi, Vi Viên đã quay lại phòng, Tuệ An thấy nàng dù vẫn mặc một thân nam trang, thế nhưng khuôn mặt đã xinh đẹp hơn vài phần, rõ ràng đã trang điểm thêm, gò má hồng hào, mặt như hoa đào.
Trong mắt Tuệ An thoáng hiện vẻ hiểu rõ, thầm nói Tôn Hi Tường cũng coi như có phúc khí, tuy Vi Viên này hơi lỗ mãng, nhưng dẫu gì vẫn là một mỹ nhân ưa nhìn.
Ai ngờ Vi Viên vừa ngồi xuống, Thu Nhi liền vào nhà, nói Tôn Hi Tường đang ở thư phòng đọc sách, nói nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, bảo rằng không thể đến, nếu Vi phu nhân có chuyện muốn hỏi không ngại nói với Tuệ An, đợi sau này Tuệ An thỉnh giáo ông, lại chuyển lời cũng như nhau.
Vi Viên nghe vậy, không những không mất sắc mặt vui vẻ, còn che miệng nở nụ cười, liền nói:
“Tôn đại nhân quả nhiên là người tri thư đạt lễ, chắc ông không biết, chứ người Liêu Châu chúng ta cũng không phiền toái như vậy, ta càng không để ý nam nữ gì đó.
Nếu Tôn đại nhân đã có mặt ở thư phòng, ta đây lại muốn thỉnh giáo chuyện thư pháp, còn muốn mua hai bức họa của Tôn đại nhân mang về thưởng thức, đến thư phòng chẳng phải tiện cả đôi đường rồi ư?”
Tuệ An nghe vậy, trong lòng buồn cười lắm, nhưng ngoài mặt lại gật đầu liên tục, nói:
“Phu nhân nói đúng lắm, ta gọi nha hoàn đưa phu nhân qua đó.”
Nói xong liền phân phó Xuân Nhi tự mình đưa người đi.
Vi Viên liền đứng dậy, không nói hai lời nhấc chân ra khỏi phòng, mang theo mấy người nha hoàn cao lớn thô kệch của nàng, theo Xuân Nhi đi về phía cửa viện, thẳng hướng thư phòng Tôn Hi Tường.
Tuệ An nhìn thấy thân ảnh các nàng dần dần biến mất, lúc này mới nhịn không được che miệng cười khúc khích, Phương mama và đám Đông Nhi cũng vui vẻ cười theo.
Phương mama nói:
“Vi phu nhân này đúng là vô phương cứu chữa.”
“Đúng vậy, cô nương, nô tỳ chưa bao giờ thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy. Sao có thể ăn nói thản nhiên như thế cơ chứ, đây cũng quá ngông cuồng đi.”
Hạ Nhi cũng góp lời.
Tuệ An nghe vậy, nghĩ tới vẻ mặt ban nãy của Vi Viên, có nghĩ thế nào đều cảm thấy Tôn Hi Tường là tiểu thư khuê các, còn Vi Viên mới đóng vai ác bá đùa giỡn con gái nhà lành, không khỏi cũng lắc đầu mà cười, nói:
“Liêu Châu vốn là vùng chưa khai phá, sát biên cương với Bắc Hồ, nữ tử ở đó so với cô nương trong kinh đương nhiên sảng khoái hơn nhiều, hơn nữa, nữ tử gả lần thứ nhất là nghe lệnh phụ mẫu, tái giá là do mình, Vi phu nhân đích thân chọn trượng phu, sao có thể qua loa được.”
Nói xong, Tuệ An nhìn về phía Thu Nhi, hỏi:
“Muội vừa đi gặp lão gia, lão gia phản ứng thế nào?”
Thu Nhi nghe vậy, lại nhăn mày nói:
“Lão gia nghe nói là Vi phu nhân tới chơi, còn muốn mời ông đến, liền đen mặt, quát nạt nô tỳ một hồi, còn nói cô nương không hiểu lễ nghi… Nô tỳ thấy lão gia một chút cũng không muốn dây dưa với vị Vi phu nhân này, bây giờ Vi phu nhân đi thư phòng, không chừng lát nữa lão gia sẽ tới trút giận lên cô nương cũng nên.”
Tuệ An thu nụ cười, khinh miệt nói:
“Tất nhiên ông không muốn, nhưng việc này không phải do ông quyết định!”
Thứ Tôn Hi Tường muốn là gia sản của phủ Phượng Dương hầu, ông còn không thực hiện được, làm sao không tận dụng mọi biện pháp bám lấy phủ Phượng Dương hầu đâu, bằng không dựa vào bản mặt lừa người và thân phận của ông, những năm nay đừng nói người bình thường, đến một tiểu thư nhà quan xuất thân trong sạch cũng muốn nhảy vào, làm sao phải khăng khăng ở góa thế kia.
Nếu Tôn Hi Tường đã tỏ ra là một phụ thân mẫu mực, lấy lý do nữ nhi tuổi còn nhỏ không vội tái giá, ở lại phủ Phượng Dương hầu chăm sóc nữ nhi, thì nàng cũng phải sắm vai một đứa con có hiếu, tìm cho phụ thân mối hôn sự tốt nhất mới được.
Tuệ An nghĩ vậy, tròng mắt khẽ chuyển, nói:
“Hôm nay chuyện vui đến cửa, không thể để một mình Dung Lê viện chúng ta náo nhiệt, phải khiến cả phủ đều náo nhiệt một phen. Thu Nhi, việc này chỉ sợ Kha di nương cũng cực kỳ quan tâm, bà vẫn còn nằm trên giường dưỡng bệnh, tin tức không linh hoạt cho lắm, muội qua đó một chuyến, dù sao cũng phải truyền được tin này đến tai bà.”
Thu Nhi nghe vậy, cười hì hì mà đi, Phương mama liền nói:
“Chuyện này lão gia không đồng ý, nếu muốn hoàn thành chỉ sợ hơi khó.”
Tuệ An nghĩ đến tính tình của Vi Viên, cười nói:
“Thế thì cũng chưa chắc, ta thấy Vi phu nhân là người rất có bản lĩnh, chúng ta cứ tạm thời ngồi nhìn một chút, nếu thật không được, cô nương ta tất nhiên sẽ ra tay giúp đỡ Vi phu nhân sau.”
Nàng vừa nói vừa đứng lên:
“Vú nuôi theo ta đi gặp mợ đi, phụ thân tái giá, ta còn phải nhờ mợ giúp đỡ một hai đây.”
Tuệ An gấp rút khom người, cười nói:
“Phu nhân mau mời ngồi, Đông Nhi, dâng trà.”
Ai ngờ Vi Viên nghe vậy lại nói:
“Trà thì không cần, có ngon hay không ta cũng cảm thấy như nhau, hiện giờ ta hơi khát, nếu có thể mang tới một chén nước mơ thì càng tốt.”
Tuệ An không khỏi thầm nói, vị này còn chẳng coi bản thân là khách cơ đấy, một mặt phân phó Đông Nhi chuẩn bị nước mơ, một mặt mời Vi Viên ngồi vào ghế.
Vi Viên vừa ngồi xuống liền giữ chặt tay Tuệ An, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lần, cười sang sảng nói:
“Nhìn xem, đúng là tiểu thư xuất thân thư hương môn đệ* có khác, toàn thân đều toát vẻ học rộng hiểu nhiều, ăn mặc cũng khác cô nương nhà bình thường, lịch sự tao nhã, thật làm cho người nhìn người thích.”
Bởi vì đang lúc ngã bệnh, lại không ra khỏi cửa, trên người Tuệ An chỉ mặc một chiếc áo bông màu thiên thanh nửa mới nửa cũ, kết hợp với váy dài xanh nhạt, không đeo đồ trang sức.
Nàng và Tần Tiểu Song đã tính là chỗ thân quen, vừa rồi ra ngoài gặp nàng cũng không thay y phục, lúc nghe nói Vi Viên tới chơi mới chuẩn bị vào nhà đổi xiêm y đến Viễn Phương trai đón khách, ai ngờ nàng vừa mới vào nhà, Vi Viên đã tự mình xông tới trong viện.
Nàng ăn mặc như vậy ra gặp khách lạ, vốn là không đúng quy củ, giờ lại được khen thành lịch sự tao nhã, lại nói tới đây là lần duy nhất trong hai đời Tuệ An được người khen là có vẻ trí thức, nàng nghe vậy, không khỏi cong môi cười.
Thầm nghĩ vị này chán ghét thương nhân tham lợi, vũ phu lỗ mãng, lại nhìn trúng bản mặt thư sinh cổ hủ của Tôn Hi Tường, không biết nên cười hay nên khóc đây!
“Phu nhân quá khen, An nương hổ thẹn, không biết phu nhân đến đây có chuyện gì?”
Đúng lúc Đông Nhi dâng lên nước mơ, Vi Viên uống hai ngụm, lúc này mới cười nói:
“Đại cô nương nói khách khí quá, không có chuyện gì chẳng lẽ không thể đến Hầu phủ làm khách hay sao?”
Tuệ An nghe vậy vội cười:
“Xem phu nhân nói này, phu nhân là người hào sảng, ta cũng không phải kẻ thích ăn nói quanh co lòng vòng. Lần trước ở phủ Định Bắc vương nhìn thấy phu nhân, ta đã có lòng kết giao, hôm nay phu nhân lại đến cửa trước, An nương không vui sao được.
Nói vậy cũng không phải sợ phu nhân có chuyện quan trọng gì, trì hoãn lại không hay ư? Phu nhân chớ có hiểu lầm An nương!”
Vi Viên nghe vậy, liền cười ha hả, lúc nàng cười mặt mày hớn hở, thanh âm lại cực kỳ thanh thúy vang dội. Thêm một thân nam trang bên ngoài, nhìn rất có một phen tiêu sái phong tình, khiến Tuệ An sững sờ, hoảng hốt như nhìn thấy mẫu thân thuở nhỏ.
Mà Vi Viên đã dần ngừng vui vẻ, nắm tay Tuệ An, nói:
“Ta đến kinh thành liền nghe nói, Thẩm tiểu thư của phủ Phượng Dương hầu là người đanh đá tùy hứng, ta ở Liêu Châu cũng có danh hiệu ‘mỹ nhân cay’. Vốn dĩ còn nghĩ nhất định phải gặp vị tiểu thư này mới được, không ngờ mới đến phủ Định Bắc vương đã gặp được Thẩm tiểu thư, nhìn qua chẳng khác khuê tú trong kinh là mấy.
Hôm nay gặp mặt, càng cảm thấy lời đồn đúng là không thể tin, Đại cô nương này nói chuyện sao mà vòng vo đến thế, ta cũng không phải người ngốc. Chẳng qua ta sẽ không so đo gì với Đại cô nương đâu, chúng ta nên thân thiết mới tốt.”
Tuệ An bị nàng nói vậy, khuôn mặt hơi có phần ngượng ngùng, cười trừ một tiếng, thầm nghĩ nàng sống hai đời mới hiểu được câu nói súng bắn chim đầu đàn, kiếp này cho dù có giả bộ, nàng cũng phải tiếp tục noi theo hình dáng của khuê tú trong kinh, trừ phi một ngày nào đó nàng có thể sống bừa bãi theo ý mình, lúc đó mới không cần giả bộ trước mặt bất kỳ ai nữa.
Vi Viên lại nói tiếp:
“Nhưng hôm nay đúng là ta đến đây có chuyện. Đại cô nương chắc cũng biết, ta và huynh trưởng mới vào kinh không lâu, đồ vật trong phủ đều là quản gia cũ an bài, trong phủ ngoài phủ đâu đâu cũng không vàng thì bạc. Với ta thì chẳng sao, nhưng mọi người trong kinh đều coi trọng phong nhã, ta đây sợ bị người ta nói thô tục, cho nên liền mua mấy tấm bình phong về treo trong nhà.
Ta nghe nói Tôn đại nhân là Thám hoa lang do chính tay Tiên đế phê chuẩn, không chỉ thư pháp vào hàng thượng thừa, mà tài vẽ cũng cực kỳ hơn người. Ta không hiểu phong nhã, mấy thứ như hoa, chim linh tinh ta càng không thích, nhưng ta nghe nói Tôn đại nhân giỏi nhất là vẽ tranh chân dung, nữ tử dưới ngòi bút của ông sống động như thật, ngay cả Tiên đế cũng từng mời Tôn đại nhân vẽ một bức cho sủng phi của ngài là Quách Quý phi.
Cho nên hôm nay tới cửa, thứ nhất là nghe nói Đại cô nương bị bệnh, ta ghé thăm Đại cô nương. Hai là, cũng là muốn bái phỏng Tôn đại nhân, mua hai bức tranh chữ của người, tiện thể mời Tôn đại nhân qua phủ, họa giùm ta một bức.”
Tuệ An nghe vậy, rất mất hình tượng mà há hốc miệng, sinh ra vô hạn sùng bái đối với vị Vi phu nhân này. So sánh với Vi phu nhân, mấy thủ đoạn kiếp trước nàng dùng để theo đuổi Lý Vân Sưởng đều trở thành hạt cát trên sa mạc.
Tuy nói Đại Huy lối sống cởi mở, nhưng Tôn Hi Tường cũng không phải họa sĩ, mời một nam tử chẳng quen chẳng biết đến phủ vẽ tranh cho mình, loại chuyện quái quỷ gì thế này?
Tôn Hi Tường là quan viên trong triều, nhưng nói trắng ra vẫn là nô tài của Hoàng gia, Tiên đế bảo ông vẽ cho Quách Quý phi một bức, thì đó là điều đương nhiên. Nhưng Vi Viên nàng có thân phận gì, giống nhau được sao?
Tuệ An nhìn Vi Viên, có phần chẳng nói nên lời, không hiểu rốt cuộc nữ tử này nhìn trúng Tôn Hi Tường chỗ nào, đã vội vàng muốn dính chặt lấy ông.
Chẳng qua Tuệ An ngẫm nghĩ một hồi, lại cảm thấy tuy Vi Viên mang tiếng là nữ quyến nhà quan, nhưng dù sao Vi Phương cũng từng bán mình làm nô bộc, hơn nữa Vi Viên lại cùng cách hai lần, danh tiếng sớm đã truyền khắp kinh thành, ở Liêu Châu càng không người dám cưới.
Nàng tuổi đã lớn, nữ tử kiểu này nếu muốn gả được vào nhà quan lại, cũng chỉ có thể làm vợ kế cho người. Mặc dù trong mắt nàng, Tôn Hi Tường chỉ là một kẻ đê tiện hám lợi, nhưng người ngoài có biết gì đâu?
Mẫu thân, mình của kiếp trước, thậm chí đến cả Đỗ Mỹ Kha, không phải đều là bị khuôn mặt thư sinh, dáng vẻ lương thiện của ông lừa gạt hay sao?
Chỉ sợ trong mắt người ngoài, Tôn Hi Tường tướng mạo anh tuấn, tuổi mới trung niên đã giữ chức ngũ phẩm, lại có khí chất hủ nho trí thức, tài hoa hơn người, còn không phải là đấng phu quân tuổi trẻ tài cao, khí khái chính trực mà người ta vẫn hay nói đấy ư?
Tuy nói gả làm vợ kế, nhưng quan trọng là Tôn Hi Tường chưa có con nối dòng. Như tuổi của Tôn Hi Tường, trong nhà chẳng có chủ mẫu, lại càng không có con trai, ở kinh thành đúng là độc nhất vô nhị. Không xứng với Vi Viên thì xứng với ai, khó trách Vi Viên sẽ vội vàng như thế.
Tuệ An nghĩ vậy, liền ra hiệu cho Thu Nhi đến gần, nói:
“Muội đi xem lão gia đã về phủ chưa, nếu đã về, nói là bên ta có khách, muốn thỉnh giáo lão gia về phương diện thư pháp, kính xin lão gia đến một chuyến.”
Thu Nhi thưa vâng, xoay người như một làn khói chạy ra khỏi phòng.
Tuệ An nhìn thấy mắt Vi Viên sáng lên một cái, sau đó liền cười đứng lên nói:
“Chén nước mơ của quý phủ quả nhiên giải khát rất tốt, giờ ta lại muốn thay xiêm y một chút, Đại cô nương thông cảm.”
Tuệ An đã bị Vi Viên gây bất ngờ vài lần, cũng hơi có phần thích ứng được với suy nghĩ của nàng, gấp rút gọi Đông Nhi đưa mấy người chủ tớ Vi Viên tới tịnh phòng.
Lúc này Phương mama mới vui vẻ ghé sát vào Tuệ An, nói:
“Cô nương, bà chủ Tần nói rất đúng, đây chính là chuyện vui hiếm có. Phu nhân đi nhiều năm, lão gia vẫn luôn cô đơn lẻ bóng, làm nữ nhi thì nên thay phụ thân suy nghĩ một hai, nếu cứ để phụ thân không người chăm sóc như vậy, chẳng phải càng bất hiếu?
Cô nương chưa lấy chồng, nhúng tay vào những việc thế này cũng không hay, nhưng giờ đã có cữu phu nhân, đó lại là chuyện khác.”
Tuệ An nghe vậy cũng cười, nàng đã sớm nghĩ tới chuyện này.
Nếu muốn đuổi Tôn Hi Tường ra khỏi phủ Phượng Dương hầu, thứ nhất là cùng Tôn Hi Tường cắt đứt quan hệ cha con, cái này liên quan đến hiếu đạo, cũng không dễ làm.
Trừ phi có thể chứng minh cái chết của mẫu thân năm đó là do Tôn Hi Tường mưu hại, hoặc Tôn Hi Tường làm nên chuyện gì đó thiên địa bất dung chẳng hạn, còn phải kèm theo bằng chứng rõ ràng, mới có thể trục xuất ông khỏi phủ, những chuyện kể trên đều cực kỳ khó khăn.
Hai là, cũng chỉ có thể bám vào việc Tôn Hi Tường chỉ là con rể Hầu phủ, con đường này thì dễ dàng nhiều. Tuệ An đã sớm nghĩ tốt nhất là tìm cho Tôn Hi Tường một mối hôn sự, chỉ cần có hôn sự ràng buộc, một kẻ họ Tôn như Tôn Hi Tường không lý nào lại ở lỳ trong phủ Phượng Dương hầu, lấy danh nghĩa Thẩm gia mà cưới thê tử cả, đến lúc đó ngày thành thân cũng chính là ngày ông phải cút ra khỏi phủ Phượng Dương hầu.
Chuyện này khác hẳn kiếp trước, kiếp trước là nàng tình nguyện bỏ qua tước vị và quân quyền Thẩm, lấy đó làm lí do đạt thành hiệp nghị với Hiền Khang đế, cuối cùng gả được vào hoàng thất.
Lý Vân Sưởng dĩ nhiên chẳng thèm vào gia sản phủ Phượng Dương hầu, cho nên cứ thế, phủ Phượng Dương hầu thần không hay quỷ không biết biến thành Tôn phủ.
Mà kiếp này, nàng lại không muốn tiếp tục làm con cháu bất hiếu, chắp tay dâng cơ nghiệp tổ tông cho người ta nữa, có cậu làm chủ, chỉ cần Tôn Hi Tường thành thân, Hầu phủ cũng sẽ không làm khó ông, sẵn sàng ai về nhà nấy.
Tuệ An vẫn luôn chú ý việc lựa chọn kế mẫu, chỉ có điều Tuệ An còn chưa giải quyết xong một chuyện, chính là những năm gần đây không ít tài sản thuộc về Hầu phủ bị Tôn Hi Tường nuốt chửng, nếu để Tôn Hi Tường cứ vậy mang đi, Tuệ An ngàn lần không muốn.
Trong lúc nhất thời nàng không biết phải làm gì mới có thể bắt Tôn Hi Tường rời khỏi phủ với không xu dính túi, nên mới gác chuyện này sang một bên.
Nay nếu đã có sẵn mẹ kế đưa tới cửa, mặc dù Tuệ An không ghét Vi Viên, cũng không muốn hại nàng gả cho kẻ khốn kiếp như Tôn Hi Tường, nhưng Tuệ An càng không phải thánh nhân, Vi Viên coi trọng Tôn Hi Tường, đối với nàng chỉ có ích mà vô hại, Tuệ An cũng không lý nào bỏ qua miếng ăn dâng tận miệng này.
Hơn nữa, chuyện này nàng còn nhất định phải thúc đẩy bằng được là khác!
Không phải Tôn Hi Tường lúc nào cũng tự nhận là người thanh cao sĩ diện sao, mở miệng là không quan tâm tài sản phủ Phượng Dương hầu, coi khinh những người chẳng có phong thái tiểu thư khuê các như nàng và mẫu thân, vậy nàng càng buộc ông phải đón một phu nhân tàn bạo vào cửa!
Vi Viên này tuy nói cởi mở tiêu sái giống mẫu thân nàng, nhưng từ lời nói của Tần Tiểu Song, Tuệ An cũng phần nào hiểu được.
Vi Viên tuyệt đối không giống mẫu thân nàng, mẫu thân có niềm kiêu ngạo của mình, khinh thường việc tranh giành tình cảm với thiếp thất, cũng mặc kệ Tôn Hi Tường rước oanh yến vào nhà, càng không giở thủ đoạn hòng có được sự sủng ái của Tôn Hi Tường.
Nhưng Vi Viên thì khác, nàng cũng muốn nhìn một chút, đón nữ tử này vào cửa, Tôn Hi Tường sẽ sống như thế nào. Nếu không có người so sánh, ông vĩnh viễn không biết mẫu thân tốt đẹp nhường nào.
Tuệ An đang nghĩ ngợi, Vi Viên đã quay lại phòng, Tuệ An thấy nàng dù vẫn mặc một thân nam trang, thế nhưng khuôn mặt đã xinh đẹp hơn vài phần, rõ ràng đã trang điểm thêm, gò má hồng hào, mặt như hoa đào.
Trong mắt Tuệ An thoáng hiện vẻ hiểu rõ, thầm nói Tôn Hi Tường cũng coi như có phúc khí, tuy Vi Viên này hơi lỗ mãng, nhưng dẫu gì vẫn là một mỹ nhân ưa nhìn.
Ai ngờ Vi Viên vừa ngồi xuống, Thu Nhi liền vào nhà, nói Tôn Hi Tường đang ở thư phòng đọc sách, nói nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, bảo rằng không thể đến, nếu Vi phu nhân có chuyện muốn hỏi không ngại nói với Tuệ An, đợi sau này Tuệ An thỉnh giáo ông, lại chuyển lời cũng như nhau.
Vi Viên nghe vậy, không những không mất sắc mặt vui vẻ, còn che miệng nở nụ cười, liền nói:
“Tôn đại nhân quả nhiên là người tri thư đạt lễ, chắc ông không biết, chứ người Liêu Châu chúng ta cũng không phiền toái như vậy, ta càng không để ý nam nữ gì đó.
Nếu Tôn đại nhân đã có mặt ở thư phòng, ta đây lại muốn thỉnh giáo chuyện thư pháp, còn muốn mua hai bức họa của Tôn đại nhân mang về thưởng thức, đến thư phòng chẳng phải tiện cả đôi đường rồi ư?”
Tuệ An nghe vậy, trong lòng buồn cười lắm, nhưng ngoài mặt lại gật đầu liên tục, nói:
“Phu nhân nói đúng lắm, ta gọi nha hoàn đưa phu nhân qua đó.”
Nói xong liền phân phó Xuân Nhi tự mình đưa người đi.
Vi Viên liền đứng dậy, không nói hai lời nhấc chân ra khỏi phòng, mang theo mấy người nha hoàn cao lớn thô kệch của nàng, theo Xuân Nhi đi về phía cửa viện, thẳng hướng thư phòng Tôn Hi Tường.
Tuệ An nhìn thấy thân ảnh các nàng dần dần biến mất, lúc này mới nhịn không được che miệng cười khúc khích, Phương mama và đám Đông Nhi cũng vui vẻ cười theo.
Phương mama nói:
“Vi phu nhân này đúng là vô phương cứu chữa.”
“Đúng vậy, cô nương, nô tỳ chưa bao giờ thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy. Sao có thể ăn nói thản nhiên như thế cơ chứ, đây cũng quá ngông cuồng đi.”
Hạ Nhi cũng góp lời.
Tuệ An nghe vậy, nghĩ tới vẻ mặt ban nãy của Vi Viên, có nghĩ thế nào đều cảm thấy Tôn Hi Tường là tiểu thư khuê các, còn Vi Viên mới đóng vai ác bá đùa giỡn con gái nhà lành, không khỏi cũng lắc đầu mà cười, nói:
“Liêu Châu vốn là vùng chưa khai phá, sát biên cương với Bắc Hồ, nữ tử ở đó so với cô nương trong kinh đương nhiên sảng khoái hơn nhiều, hơn nữa, nữ tử gả lần thứ nhất là nghe lệnh phụ mẫu, tái giá là do mình, Vi phu nhân đích thân chọn trượng phu, sao có thể qua loa được.”
Nói xong, Tuệ An nhìn về phía Thu Nhi, hỏi:
“Muội vừa đi gặp lão gia, lão gia phản ứng thế nào?”
Thu Nhi nghe vậy, lại nhăn mày nói:
“Lão gia nghe nói là Vi phu nhân tới chơi, còn muốn mời ông đến, liền đen mặt, quát nạt nô tỳ một hồi, còn nói cô nương không hiểu lễ nghi… Nô tỳ thấy lão gia một chút cũng không muốn dây dưa với vị Vi phu nhân này, bây giờ Vi phu nhân đi thư phòng, không chừng lát nữa lão gia sẽ tới trút giận lên cô nương cũng nên.”
Tuệ An thu nụ cười, khinh miệt nói:
“Tất nhiên ông không muốn, nhưng việc này không phải do ông quyết định!”
Thứ Tôn Hi Tường muốn là gia sản của phủ Phượng Dương hầu, ông còn không thực hiện được, làm sao không tận dụng mọi biện pháp bám lấy phủ Phượng Dương hầu đâu, bằng không dựa vào bản mặt lừa người và thân phận của ông, những năm nay đừng nói người bình thường, đến một tiểu thư nhà quan xuất thân trong sạch cũng muốn nhảy vào, làm sao phải khăng khăng ở góa thế kia.
Nếu Tôn Hi Tường đã tỏ ra là một phụ thân mẫu mực, lấy lý do nữ nhi tuổi còn nhỏ không vội tái giá, ở lại phủ Phượng Dương hầu chăm sóc nữ nhi, thì nàng cũng phải sắm vai một đứa con có hiếu, tìm cho phụ thân mối hôn sự tốt nhất mới được.
Tuệ An nghĩ vậy, tròng mắt khẽ chuyển, nói:
“Hôm nay chuyện vui đến cửa, không thể để một mình Dung Lê viện chúng ta náo nhiệt, phải khiến cả phủ đều náo nhiệt một phen. Thu Nhi, việc này chỉ sợ Kha di nương cũng cực kỳ quan tâm, bà vẫn còn nằm trên giường dưỡng bệnh, tin tức không linh hoạt cho lắm, muội qua đó một chuyến, dù sao cũng phải truyền được tin này đến tai bà.”
Thu Nhi nghe vậy, cười hì hì mà đi, Phương mama liền nói:
“Chuyện này lão gia không đồng ý, nếu muốn hoàn thành chỉ sợ hơi khó.”
Tuệ An nghĩ đến tính tình của Vi Viên, cười nói:
“Thế thì cũng chưa chắc, ta thấy Vi phu nhân là người rất có bản lĩnh, chúng ta cứ tạm thời ngồi nhìn một chút, nếu thật không được, cô nương ta tất nhiên sẽ ra tay giúp đỡ Vi phu nhân sau.”
Nàng vừa nói vừa đứng lên:
“Vú nuôi theo ta đi gặp mợ đi, phụ thân tái giá, ta còn phải nhờ mợ giúp đỡ một hai đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.