Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 86: Kế mẫu đến tận cửa

Tố Tố Tuyết

25/10/2016

Thẩm Phong từ Quan phủ trở lại, đúng lúc đến trước cửa phủ Phượng Dương hầu, thì thấy hai huynh đệ Thẩm Đại Đồng và Thẩm Đồng cũng đánh ngựa mà về.

Hai người đều mặc quan phục, một văn một võ.

Con lớn tướng mạo giống hệt mình, lại một thân trường bào quan văn, tay áo rộng thùng thình, chẳng ra thể thống gì, nhìn mà ngứa mắt.

Ông lại nhìn sang đứa con thứ hai, cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, tướng mạo theo mẹ, khôi ngô tuấn tú, hiên ngang oai hùng, từ nhỏ đã thích múa đao lộng thương, tuổi còn trẻ đã giữ chức tiểu tướng đội nỏ, lúc ra trận cũng can đảm như ông.

Tuy nói một thân võ phục không oai phong bằng cha nó, nhưng còn có thêm mấy phần phong độ của bậc nho sĩ, so với con lớn thì ưa nhìn nhiều lắm.

Hình như đứa con này của ông cũng đến tuổi thành thân rồi, nhân dịp cuối năm được nghỉ, ông phải nhớ nhắc phu nhân xem xét một hai mới được.

Sau đó không biết Thẩm Phong nghĩ gì, tròng mắt khẽ chuyển một cái, vỗ đùi đen đét, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, kéo cương ngựa chạy nhanh về phía cửa phủ.

Hai người Thẩm Đồng thấy ông thì cuống quít xuống ngựa thỉnh an, ông một bước đi lên, túm lấy Thẩm Đồng, vô cùng từ ái vỗ vai hắn, vừa lôi người vào phủ vừa cười nói:

“Lão Nhị này, gần đây không cần tới doanh trại, ngươi cả ngày ra cửa đi đâu đấy? Hay là cùng những tên công tử quý tộc kia dạo chơi kỹ viện?”

Thẩm Phong tuyệt đối là một nghiêm phụ, động cái là vung gậy với bốn người con trai, đã bao giờ thân thiết thế này đâu?

Thẩm Đồng thấy cha như vậy, hai chân như nhũn ra, trong lòng hốt hoảng.

Nghe ông hỏi chuyện dạo chơi kỹ viện, hận không thể trợn mắt mà cãi, trong lòng thầm nghĩ, người cha này của hắn già mà không nên nết, thỉnh thoảng dạo chơi kỹ viện, lang thang tửu lâu quán xá, còn đe nẹt không cho phép bốn người bọn họ mật báo mẫu thân, nay lại nghĩ người nào cũng cá mè một lứa như ông chắc. Con không chấp cha, chuyện này ta nhịn!

Thẩm Đồng thầm nghĩ, trên mặt cũng không dám lộ ra một tia bất mãn, sợ bị ăn đoàn oang uổng, liền cung kính nói:

“Phụ thân, con trai là hạng người như vậy sao? Con đều có chính sự phải làm.”

Thẩm Phong nghe vậy, hài lòng gật đầu hai cái, rất nhanh lại hung thần ác sát nói:

“Nếu để lão tử biết ngươi học đòi mấy tên công tử bột kia, lưu luyến chốn trăng hoa, lão tử một búa bổ ngươi làm hai!”

Nói xong, ngẫm nghĩ một lúc lại cười híp mắt nói:

“Lão Nhị này, tuổi ngươi cũng không nhỏ, có vừa mắt cô nương nhà nào chưa? Ngươi thích cô nương kiểu gì? Nói cha nghe chút nào.”

Thẩm Đồng nghe vậy, hồ nghi đáp:

“Cha, con mới từ biên quan trở về, lấy đâu ra cô nương vừa mắt. Con trai cũng không biết thế nào mới tốt, dù sao cũng chỉ cần như nương, hiền lành phúc hậu, am hiểu quản gia là được.”

Hắn nói xong, nheo mắt nhìn về phía Thẩm Phong, nói:

“Cha, người có lời gì cứ việc nói thẳng, đừng quanh co nữa, con trai cảm thấy bất an.”

Thẩm Phong cười ha hả, nâng cánh tay vạm vỡ đập đập vai Thẩm Đồng, nói:

“Tốt, đúng là con trai lão tử có khác, đủ thẳng thắn, đủ sảng khoái! Lão Nhị, để cha thu xếp chuyện hôn nhân cho ngươi thì thế nào?”

Thẩm Đồng thấy vẻ mặt Thẩm Phong gian xảo có thừa, hai mắt tức thì xám ngắt, nghe vậy sợ hết hồn, vội vàng xua tay nói:

“Cha, con còn nhỏ, không vội, không vội.”

Gương mặt Thẩm Phong liền chìm xuống, quát to:

“Nhỏ cái con khỉ, Đại ca ngươi thành thân mười năm rồi kia kìa, sắp tới cũng chuẩn bị thêm cháu cho lão tử. Mắt thấy lão Tam cũng đến tuổi nghị hôn, chuyện chung thân của ngươi còn kéo dài sẽ ảnh hưởng đến nó. Việc này cứ theo lời lão tử, chờ sáng mai nương ngươi đến sẽ quyết định luôn.”

Thẩm Phong nói xong, không đợi Thẩm Đồng trả lời, nhẹ nhàng xoay người đi tiếp, vừa đi còn vừa ngân nga câu hát, dường như tâm trạng rất tốt.

Thẩm Đồng không khỏi cười khổ, nhìn về phía người Đại ca vẫn bị bỏ rơi phái sau, ngờ vực hỏi:

“Đại ca, cha nói vậy là thế nào, sao đột nhiên lại nhớ tới đệ?”

Thẩm Đại Đồng nghe vậy, cười một tiếng, nói:

“Nhị đệ đúng là nên thành thân, có lẽ cha nhìn trúng cô nương nhà ai rồi, Nhị đệ cứ chờ cưới mỹ nhân vào cửa đi.”

3&[em52bf#.%^:|51sj43@ dahuyetcung @nb95},=\#\\:]..!hq10}%6359

Thẩm Đại Đồng nói xong, cười đầy thâm ý, vỗ vai tiểu đệ, cũng sải bước về viện, chỉ còn lại một mình Thẩm Đồng ngơ ngác đứng ở nơi đó, không hiểu ra sao.

Bởi vì Tuệ An bị tổn thương đến nguyên khí, sau khi tỉnh lại ăn chút cháo nóng, cùng mấy người Phương mama nói đôi lời, liền mệt mỏi không thôi, lần nữa lâm vào mộng mị.

Hôm sau tỉnh lại, nghe Phương mama nói Đồng thị đã đến phủ, sớm được an trí thỏa đáng, còn tới thăm nàng một hồi.

Hôm qua Tuệ An đã dặn dò Phương mama, nếu mợ đến nhất định phải lay nàng dậy, giờ nghe vậy tất nhiên tránh không được trừng Phương mama một cái.

Đang chuẩn bị đứng dậy mặc đồ đi đến Tây viện, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn chào hỏi:

“Cữu phu nhân mau mời vào, cô nương chúng tôi vừa mới tỉnh lại, còn nói muốn chạy qua hành lễ ra mắt với người đây.”

Rất nhanh tiếng bước chân đã vào tới phòng, một phu nhân nhìn chừng ba mươi, mặc váy áo màu tím nhạt thêu hoa hải đường bước đến.

Bà lộ ra khuôn mặt trái xoan tựa phù dung, trên tóc mai cắm một cây trâm kim lam ngọc thạch, nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, vừa vào nhà liền vội vàng đi đến trước giường.

Tuệ An nhìn đôi mắt bà giống hệt hai vị biểu ca Thẩm gia, biết vị phu nhân tướng mạo dễ gần này chính mợ Đồng thị, gấp rút muốn vén chăn xuống giường thi lễ.

Đồng thị sợ nàng mất sức, vội vàng tiến lên phía trước giữ lấy tay nàng, cười nói:

“Không cần đứng lên, đứa bé ngoan, con chịu khổ rồi.”



Tuệ An bị bà giữ lại, đành ở trên giường thi lễ, ngọt ngào gọi bà một tiếng:

“Mợ.”

Đồng thị nghe nàng gọi, hốc mắt ửng hồng, cầm khăn lau lau khóe mắt, thân mật nắm chặt tay Tuệ An.

Phương mama lùi về phía sau, dành không gian riêng cho hai người, Đổng thị thấy hai gò má Tuệ An tái nhợt không chút huyết sắc, nhăn mày đầy ảo não, nói:

“Con đứa bé này, nhìn bộ dáng lanh lợi thế kia, sao không biết đề phòng người hả? Thân thể nữ nhi mảnh mai yếu đuối, sao có thể dính đến nước lạnh trong mùa đông, nếu như nhiễm hàn khí, cả đời khổ sở cũng đừng trách ai.

Con cứ để nó nhảy xuống, chết luôn thì tốt, nếu không chết mà mắc đủ chứng bệnh mới càng hay ho. Cho dù thanh danh con không tốt thì đã làm sao? Dù sao truyền một hai năm cũng sẽ phai nhạt. Có cậu con và ta ra mặt, con lại nắm trong tay sản nghiệp khổng lồ, còn sợ không tìm được một môn hộ trong sạch chắc?

Kể cả nếu kinh thành này không có người thích hợp, thiên hạ Đại Huy rộng lớn vô cùng, có khi ra kinh còn tự do tự tại hơn nhiều. Con mặc dù không có mẫu thân che chở, nhưng con mới là chủ nhân chân chính của phủ Phượng Dương hầu này, Hầu phủ cũng là chỗ dựa của con, con có tiền bạc trong tay, dù ăn chơi hưởng lạc thế nào cũng sống được ít nhất hai ba đời!

So với những nữ tử tuy có cha mẹ bảo bọc, lại chỉ có thể ôm khư khư của hồi môn gả cho người, còn ngày ngày phập phồng lo sợ bị phu quân vắng vẻ, tranh đấu với thiếp thất thông phòng, chẳng phải tốt đẹp hơn gấp trăm ngàn lần hay sao?

Con thì tốt rồi, lại khiến bản thân phải ủy khuất như vậy, để một thứ nữ trèo lên đầu lên cổ, thật sự là nha đầu khờ!”

Đồng thị xinh xắn lanh lợi, gương mặt như hoa phù dung, nhìn rất ôn hòa dễ gần, nói chuyện vừa lưu loát lại có lý, không khác gì đánh trận, vừa mở miệng đã mắng Tuệ An té tát, nàng chỉ biết xấu hổ cúi đầu, đầu óc mơ màng.

Đồng thị thấy Tuệ An sợ run, đành than một tiếng, vỗ nhẹ tay Tuệ An, nói:

“Mợ là người thẳng tính, mắng con cũng là thương con mà thôi, con đừng để trong lòng. Nhắc tới chuyện này, cũng chẳng thể trách con, là cậu con quá hồ đồ, không chăm sóc tốt cho con, còn thiếu chút nữa liên lụy đến con. Về sau có mợ ở đây, nhất định không để con bị ủy khuất.”

Đồng thị tuy mắng nàng, nhưng trong giọng điệu tràn đầy ân cần và đau lòng, Tuệ An nghe được Tuệ An đã ấm áp không thôi, sinh lòng quý mến.

Nghe bà nói như vậy, vội vàng cười nói:

“Cậu không phải thần tiên, làm sao có thể biết Thuần vương sẽ ra đòn nham hiểm nhường này. An nương đã tốt lắm, xin mợ khuyên cậu đôi câu, chớ có vì chuyện hậu viện mà ảnh hưởng tới chính sự trên triều.”

Đồng thị biết Tuệ An sợ Thẩm Phong vì chuyện này sẽ trở mặt thành thù với Thuần vương, lại bị cô lập trên triều, không khỏi cảm động vỗ tay Tuệ An, nói:

“Con đứa bé này sao lo nghĩ nhiều thế. Việc này nếu cậu con đã nói sẽ cho con câu trả lời thỏa đáng, con chỉ cần yên tâm là được. Cậu con tuy là người thô thiển, chuyện nhỏ hay rối rắm, nhưng chuyện lớn lại không qua loa bao giờ.

Mau để mợ nhìn con một chút, lớn lên thật giống tiểu thư quá, hai năm nữa tất nhiên cũng là một đại mỹ nhân, nhưng sắc mặt sao lại sắc khó nhìn thế này. Thái y nói như thế nào? Đã uống thuốc chưa?”

Tuệ An trả lời từng câu, Đổng thị lại lôi kéo nàng hỏi những chuyện mấy năm nay, hai người thân mật nói chuyện một hồi.

Đồng thị thấy thần sắc Tuệ An đã hơi mệt nhọc, dặn dò Phương mama vài câu, liền cáo từ về viện. Đợi bà đi khỏi, Phương mama cũng đỡ Tuệ An nằm xuống.

Nhìn tấm màn thêu lá trúc trên đỉnh đầu, Tuệ An lại nghĩ tới những lời Đồng thị nói.

Đúng vậy, kiếp trước nàng bởi vì thanh danh không tốt, cho nên cuộc sống càng ngày càng gian khổ, con đường phía trước cũng càng đi càng hẹp.

Nhưng lại nói tới kiếp trước nàng coi như đã được sống bừa bãi một hồi, tự do phóng khoáng, không phải sao? Mặc dù đường tình tăm tối, nhưng trên phương diện khác đều muốn gì được nấy, so với những thiếu nữ khác còn vui sướng hơn nhiều.

Mà nay nàng lại vì kết cục bi thảm ở kiếp trước, trở nên quá coi trọng thanh danh, từ khi trọng sinh liền khắp nơi coi chừng, mọi chuyện cẩn thận, không dám đi sai một bước, ngày qua ngày nơm nớp lo sợ. Danh tiếng tuy đã tốt lắm, nhưng cuộc sống lại chẳng hề thư thái tí nào.

Rồi từ lúc phát hiện bộ mặt thật của đám người Tôn Hi Tường, nàng ngày ngày bày mưu tính kế, tâm trạng cũng căng thẳng theo. Nhưng nhiều hơn nữa, chính là sự đè nén và ức chế đến từ lòng của nàng.

Nàng không bỏ được thứ gọi là ‘kiếp trước’ của mình, cố chấp muốn thay đổi tất cả cục diện bất lợi với mình, muốn được những quý phu nhân tiểu thư danh môn kia tiếp nhận. Chấp niệm dành cho danh tiếng khiến nàng sợ đầu sợ đuôi, nên mới bị Tôn Tâm Từ bắt bài, tính kế làm nàng rơi xuống nước, chịu nhiều đau khổ.

Đồng thị nói không sai, nàng hơn những nữ tử bình thường rất nhiều, có địa vị, có tài sản, cần thiết phải khổ sở như vậy ư? Chẳng lẽ chỉ vì bị kiếp trước ảnh hưởng, kiếp này mình lại suy nghĩ theo lối cực đoan đến thế, quá mức cố chấp với danh tiếng thì được cái gì?

Cho dù mình cố gắng đến đâu, những người không thích mình vẫn sẽ ra sức bới lông tìm vết, chỉ cần bọn họ và mình có xung đột lợi ích, thì chắc chắn cũng sẽ gây chuyện thị phi, kiếm chuyện làm phiền mà thôi.

Người với người sống trên đời làm sao không gây chuyện cho được, làm sao có khả năng khiến tất cả mọi người đều nói lời hay ý đẹp về mình.

Danh tiếng tuy quan trọng, nhưng cũng không đáng để nàng liều mạng đổi lấy. Thù đương nhiên phải báo, nhưng cũng không thể cố chấp quá, bỏ quên cuộc sống bản thân. Trời xanh thương tiếc, cho nàng trọng sinh, nếu như chỉ vì hận mà sống lại, chỉ sợ có sống cũng vô ích.

Nàng không bao giờ tha thứ kẻ thù, cũng thề sẽ bắt bọn họ nếm những đau đớn tận cùng, nhưng nàng càng không thể bởi vì hận mà mê mẩn tâm thần, xem nhẹ những điều tốt đẹp trong cuộc sống, quên việc hưởng thụ thú vui sinh hoạt.

Như vậy chỉ sợ cho dù báo được thù lớn, mẫu thân cũng sẽ không mỉm cười nơi chín suối. Kiếp trước bị tổn thương quá nặng khiến nàng không còn tin tưởng vào tình yêu, nhưng liền bởi vì một Lý Vân Sưởng đã trở thành người dưng, đã hạ gục nàng rồi sao?

Nàng vẫn luôn cảm thấy mình là một nữ tử dám yêu dám hận, nếu như thật sự chỉ vì bị thương liền như rùa rụt đầu vào mai, phong tỏa lòng mình, co ro một chỗ, vậy có khác gì những kẻ hèn nhát chạy trốn khi ra trận? Ngay cả bản thân nàng cũng coi thường chính mình.

Tuệ An nghĩ vậy, chỉ cảm thấy mình của hôm nay và mình của hôm qua đã khác hẳn nhau, giống như đã nhìn thấu không ít sự việc trên đời, tâm hồn cũng thoải mái vô cùng, khóe môi giương cao nụ cười vui vẻ, nàng khẽ nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Do thân mình Tuệ An bị tổn thương, nên mấy ngày liên tiếp luôn nằm trên giường tĩnh dưỡng. Chuyện hôm đó nàng ở trong cung rơi xuống nước, hầu như toàn bộ gia đình quan lại trong kinh đều hay biết.

Lại bởi vì phủ Phượng Dương hầu vừa đón vào một cữu lão gia có quyền có thế, người ngoài dĩ nhiên không thiếu được nghị luận đôi câu.

Mấy hôm nay số người đến Hầu phủ thăm bệnh cũng không ít. Có người là thật lòng quan tâm Tuệ An, cũng có người hoặc xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hoặc muốn kết giao với gia đình Thẩm Phong, mượn cơ hội này tới Hầu phủ thăm dò tin tức.

Văn Cảnh Tâm cũng tới vài lần, mang cho Tuệ An hai quyển sách hướng dẫn cách thuần ngựa. Tuệ An thấy nàng muốn nói lại thôi, biết đại khái sách kia là Văn Tư Tồn tìm được, cũng không hỏi nhiều, cầm sách liền vội vàng chuyển chủ đề hàn huyên.

Nhiếp Sương Sương, Thủy Khinh Nhi, Tạ Vân Chi và mấy người ngày thường vẫn giao thiệp cùng Tuệ An cũng đều đến thăm nàng.

Thành Quốc công phu nhân thì phái quản gia tự mình tới, còn mang theo hơn nửa xe thuốc bổ, nói là Thành Quốc công phu nhân vốn có ý muốn Nhị tiểu thư đến nhìn Tuệ An, nhưng rốt cuộc là áo tang không tiện ra cửa, chỉ có thể đưa đồ tới mong Tuệ An tĩnh dưỡng thật tốt.

Hai vị tiểu thư phủ Lỗ Quốc công cũng đến xem qua Tuệ An. Đại tiểu thư La Dịch Đồng vừa mới cập kê, đã đính hôn cùng con trai trưởng nhà Nội các Quách học sĩ, Nhị tiểu thư La Dịch Hoa bằng tuổi Tuệ An, hai người thanh tao lịch sự, cư xử khéo léo, tán gẫu với Tuệ An rất hợp nhau.

Ngày đó tại cung yến các nàng đã bắt chuyện cùng Tuệ An, nay người ta lại đặc biệt đến thăm bệnh, thêm hôm đó ở Tiên Hạc lâu La Dịch Tri còn hết lòng giúp đỡ, Tuệ An vốn đã cảm kích không thôi, đối với hai người vô cùng nhiệt tình chu đáo, qua một buổi chiều đã thân cận không ít.

Ngay phủ Trưởng công chúa cũng đưa thuốc bổ tới, có thêm một đống đồ chơi nhỏ xinh khác, có lẽ là Tiền Nhã Khanh tặng.

Định Quốc phu nhân cũng phái nha hoàn đến xem qua, nhưng chỉ hỏi thăm bình thường, chưa có gì đặc biệt. Tuệ An biết Quan Nguyên Hạc sẽ không cùng người nhà đề cập chuyện cầu hôn. Nay bị nàng cự tuyệt, với tính tình ấy, chỉ sợ càng không qua lại, có khi về sau thấy nàng cũng chỉ coi như người xa lạ, trong lòng dâng lên phiền muộn nói không nên lời.



Ngày hôm đó tinh thần Tuệ An phấn chấn lên rất nhiều, ngồi ở trong viện phơi mình dưới ánh nắng mặt trời. Ai ngờ nàng mới phơi nắng không lâu, lại bị Phương mama gọi dậy, nói là Tần Tiểu Song đến thăm.

Hai ngày trước Tuệ An vẫn còn trên giường bệnh, Tần Tiểu Song đã tới thăm một lần, chỉ có điều Phương mama thấy nàng vừa mới ngủ, không đành lòng gọi nàng, liền mời người trở về.

Nghĩ Tần Tiểu Song cũng là không yên lòng, nên tới thăm bệnh lần hai. Tuệ An gấp rút đứng dậy ra ngoài đón, đưa Tần Tiểu Song vào phòng.

Hai người nói được vài câu, Đông Nhi liền vội vàng chạy đến, nói:

“Cô nương, quản sự nói có vị Vi phu nhân tới chơi, đang ở ngoài cửa phủ, hỏi tiểu thư có muốn gặp hay không?”

Tuệ An nghe vậy sững sờ, ngẫm nghĩ một hồi cũng không nhớ ra quen biết vị Vi phu nhân này lúc nào, liền ngờ vực hỏi:

“Vi phu nhân?”

“Nói là người phủ Bình Bắc hầu, còn là phu nhân mang tứ phẩm cáo mệnh.”

Tuệ An lại là ngẩn ra, nghĩ mãi mới sự nhớ ra người kia là ai, mặc dù không hiểu vì sao vị Vi phu nhân này đến đây, nhưng người đã tới cửa, cũng không thể từ chối, Tuệ An vội nói:

“Nhanh mời người đến Viễn Phương trai, chiêu đãi cẩn thận, lát nữa ta sẽ qua.”

Đông Nhi lên tiếng mà đi, Tuệ An lẩm bẩm nói:

“Vị Vi phu nhân này đúng là một người kỳ lạ, cũng không tính là quen biết, lại trực tiếp tới phủ, không biết là có chuyện gì?”

Tần Tiểu Song nghe vậy, cười một tiếng nói:

“Nhắc đến vị Vi phu nhân này, liền không thể không nhắc đến vị huynh trưởng Bình Bắc hầu Vi Phương của nàng. Ông vốn là là một nô bộc trong nhà tri phủ Liêu Châu, Đinh Tuấn. Đinh Tuấn là một tham quan vừa háo sắc lại nhát gan sợ chết, Vi Phương thì am hiểu lòng người, biết cách nịnh nọt chủ tử, được Đinh Tuấn coi trọng, đề bạt ông làm thị vệ, còn cho người dạy ông một thân võ nghệ.

Vi Phương là người có chí hướng, tranh thủ lúc ở bên cạnh Đinh Tuấn còn tập học, tập viết. Năm ấy Bắc Hồ bất ngờ đánh úp Liêu Châu, Đinh Tuấn thấy Liêu Châu gặp nguy, liền bỏ thành mà chạy. Về sau Đinh Tuấn bị triều đình xử trảm, Đinh phủ suy tàn, Vi Phương cũng theo đó bị bắt sung quân.

Ai ngờ trời có tạo hóa, lại một đường làm tới tướng quân. Sau đó lại bởi vì bắt được tù binh là Hỗn Nghĩa vương của Bắc Hồ hỗn mà được phong Hầu.

Vi Phương là người coi trọng tình thân, cách muội muội của mình gần hai mươi tuổi. Người trong nhà đều đã chết hết, chỉ còn duy nhất một muội muội, ông vừa làm huynh trưởng vừa làm phụ thân, nuôi nấng nàng lớn lên cũng không dễ dàng. Hơn nữa muội muội này càng trưởng thành càng xinh xắn đáng yêu, Vi Phương lý nào lại không yêu thương che chở mọi bề.

Người khác lập nên công trạng đều kiếm cáo mệnh về cho mẹ già, thê tử, Vi Phương này lại dâng tấu xin cáo mệnh cho muội muội. Hoàng thượng đang lên kế hoạch thôn tính phương Bắc dụng, võ tướng như Vi Phương đang được trọng dụng, đương nhiên chuyện nhỏ này có là gì, thánh chỉ ban ra, Vi Viên liền được phong tứ phẩm cáo mệnh.”

Nghe Tần Tiểu Song nói xong, Tuệ An nhớ tới tiếng cười sang sảng của vị Vi phu nhân kia trong buổi tiệc sinh nhật của Văn Cảnh Tâm, gật gù ra điều đã hiểu, nói:

“Muội vẫn nói vì sao lại có danh xưng là ‘mỹ nhân cay’, thì ra là người không phải sợ ai.”

Tần Tiểu Song nghe vậy, khẽ nhếch mép cười, nói:

“Mỹ nhân cay? Chỉ sợ là mỹ nhân có độc. Nhắc tới Vi phu nhân này, đúng là có phúc khí. Nàng xuất giá đang lúc Vi Phương quyền thế đầy mình, ông cái gì cũng chiều ý muội muội. Đầu tiên Vi phu nhân nhìn trúng con trai một thương gia ở Liêu Châu, sau khi gả về người nọ tự nhiên không dám đắc tội nàng, tiểu thiếp thông phòng bị sát phạt một lần, đối với nàng cũng coi như có lòng, tương kính như tân.

Nhưng qua hai năm nam tử kia uất ức quá, không chịu nổi Vi phu nhân nữa, liền viết giấy cùng cách*, Vi Phương mang nàng về nhà.

*Nghĩa khác là ‘ly hôn’. Thời xưa có 2 kiểu ly hôn, một là viết hưu thư (do nhà trai viết cho nhà gái, cũng tức là thư bỏ vợ), hai là cùng cách (hoặc hòa ly, do hai bên tình nguyện chấm dứt hôn nhân).

Về sau lại gả cho một võ tướng dưới trướng Vi Phương. Võ tướng nọ là người không dễ bắt nạt, mà Vi Viên cũng nào phải hạng vừa, cho nên chưa quá hai ngày đã ầm ĩ đến nỗi gà bay chó sủa. Nhưng dù sao võ tướng nọ vẫn là thuộc hạ của Vi Phương, còn không dám làm gì Vi Viên.

Chỉ là nghe nói về sau tiểu thiếp trong phủ bị Vi Viên phạt đánh khiến cho sảy mất cái thai sáu tháng, lại là một bé trai đã thành hình, lão phu nhân tức giận suýt thì thăng thiên theo, võ tướng nọ không thể nhịn nổi nữa, lớn tiếng nói muốn bỏ vợ.

Ai ngờ hắn còn không chưa viết hưu thư, Vi phu nhân đã vứt lại một tờ thư bỏ chồng, mang theo nha hoàn đạp cửa mà ra, trở lại phủ Bình Bắc hầu. Đây cũng là do Liêu Châu là nơi trời cao hoàng đế xa, nếu như sự việc xảy ra ở kinh thành, chỉ sợ tính riêng tấu chương của các Ngự sử cũng có thể đè chết Bình Bắc hầu.”

Tần Tiểu Song nói xong, nhấp một miếng trà, như có như không liếc mắt về phía Thu Lan viện bên kia, nói:

“Còn chút chuyện nhưng để ta nói với muội lại không được hay lắm, chỉ nhắc nhở muội đôi câu, vị Vi phu nhân này tuyệt đối là đủ thô bạo, đủ điên cuồng, cũng đủ ngoan độc, nếu như ai kia phủ muội gặp phải vị này, hừ, chỉ sợ nửa ngày cũng không sống nổi.

Muội cứ nghĩ Vi phu nhân đến kinh thành làm gì, liền biết vì sao nàng tới cửa ngay, đây là chuyện vui, không cần lo lắng.”

Tần Tiểu Song đặt chén trà trong tay lên mặt bàn, mỉm cười vỗ vỗ tay Tuệ An, đứng lên nói:

“Được rồi, muội có khách, ta cũng không quấy rầy. Thấy muội không có việc gì, ta an tâm rồi.”

Tuệ An nghe Tần Tiểu Song nói, trong lòng đã sôi trào không thôi, càng không thể chờ thêm muốn gặp lại vị ‘mỹ nhân cay’ đến từ Liêu Châu này, nghe vậy cũng không giữ nàng, tự mình đưa ra cửa, phân phó Hạ Nhi tiễn nàng ra phủ, liền vào nội thất chuẩn bị thu thập một phen, tới Viễn Phương trai gặp khách.

Ai ngờ nàng vừa vào nội thất, Thu Nhi liền bước nhanh đến, nói:

“Cô nương, Vi phu nhân kia rất vô lễ, bọn nô tỳ mang nàng tới Viễn Phương trai, nàng còn nói cô nương không cần khách khí với nàng, hai bên đã thân thiết như vậy, ở trong khuê phòng tiếp đãi nàng cũng được, liền tự mình đi vào viện. Chúng ta chẳng quen biết nàng, cái gì mà thân thiết với không thân thiết, trên đời này sao lại có người vô phép vô tắc như thế kia chứ!”

Thu Nhi thanh vừa dứt lười, ngoài viện đã truyền đến một giọng nữ đầy sảng khoái, nói:

“Các ngươi đều cứ đi làm việc, không cần theo ta. Ta tự vào phòng cũng được, Đại cô nương nhà các ngươi đang ở trong phòng à?”

Tiếng còn chưa hết người đã bước chân vào phòng, Tuệ An thấy Thu Nhi tức giận đến sắc mặt đỏ lên, khẽ vỗ vai nàng, cười cất bước ra khỏi nội thất.

Vừa ra ngoài đã gặp một nữ tử ăn mặc theo lối nữ cải nam trang, toàn thân trường bào xanh lam, đang đưa mắt đánh giá chung quanh.

Tuệ An nhìn qua, nhưng thấy nàng dung nhan trắng nõn, sắc sảo linh hoạt, mắt phượng mày liễu, còn không phải vị Vi phu nhân đã gặp trên tiệc sinh nhật của Cảnh Tâm hay sao. Hôm nay nàng mặc một thân nam trang ngược lại càng tôn lên tư thái yểu điệu, khí chất trong lành.

Ở Đại Huy, nữ cải nam trang chẳng phải chuyện lạ, không ít khuê tú trong kinh khi tụ họp du ngoạn cũng có người thích ăn mặc y như nam tử. Kiếp trước, Khương Hồng Ngọc còn từng mở một bàn tiệc thưởng rượu luận thơ, trong thiếp mời còn ghi rõ mọi người phải mặc nam trang đến chơi.

Chỉ có điều là khách tới nhà người khác thăm bệnh, lại ăn mặc tùy ý như thế, Tuệ An quả thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Mặc dù Tuệ An chưa bao giờ tiếp xúc với Vi phu nhân này, nhưng trong lòng cũng không chán ghét nàng.

Nhìn nàng mặc nam trang, phong thái khác hẳn nữ tử bình thường, thầm nghĩ, đừng nói vị này nhìn trúng người phụ thân vô lương kia của nàng thật đấy nhé?

Ai ngờ nàng còn chưa mở miệng, Vi phu nhân đã chạy lên kéo lấy tay nàng, nói:

“Trời ạ, sao Đại cô nương lại đứng đây, đúng là không có mẫu thân chăm sóc thì không được, nhìn xem, đều yếu ớt thế này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhi Nữ Hầu Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook