Chương 126: CÁI KEM NHỎ
Cố Hạnh Nguyên
27/01/2021
Hai anh em đi đến trước cửa, Dương Dương lấy chìa khóa từ trong túi áo ra,
kiễng chân lên, nhét chìa vào ổ, thuần thục mở cửa ra.
Trình Trình có chút căng thẳng, đây là lần đầu tiên cậu gặp mẹ sau khi mẹ chuyển nhà.
“Cạch” một tiếng, cửa được mở ra.
“Halu, mẹ ơi con về rồi.” Dương Dương giống như mọi ngày, vừa về đến nhà là vui mừng đá giày ra, bàn chân nhỏ giẫm lên thảm, tìm mẹ khắp phòng: “Mẹ, mẹ đoán xem con đưa ai về nè?”
Trình Trình cẩn thận đi theo vào nhà.
Cậu tiện tay đóng cửa lại cửa rồi ngồi trước lối ra vào, cởi giày ra đi dép của Dương Dương vào.
Nhưng mà: “Mẹ ơi? Mẹ…” Dương Dương gọi vài lần, nhưng đáp lại cậu vẫn là sự yên lặng như trước.
“Bắc Minh Tư Trình, hình như mẹ vẫn chưa về nhà…”
“Ồ, vậy em gọi điện cho mẹ đi, hỏi xem bao giờ mẹ về? Anh có chút chuyện muốn nói với hai người.” Trình Trình vô thức nhíu mày lại.
Dương Dương nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc.
Nhưng gọi mấy lần: “Tắt máy rồi.”
Trình Trình mím môi: “Có lẽ là hết pin rồi, chắc là mẹ bận gì đó, vậy chúng ta đợi mẹ về.”
Nói xong, Trình Trình giống như người lớn ngồi khoanh tay ở ghế sofa, gương mặt bỗng dưng trở nên nghiêm túc.
“Aaaa, đói quá đi...” Dương Dương kêu gào, vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, chạy vào trong tủ lạnh tìm đồ ăn.
Dương Dương vừa mở tủ lạnh ra, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa!
“Cốc cốc cốc!”
Ánh mắt ảm đạm của Trình Trình lập tức sáng rỡ: “Mẹ…”
Giọng nói vẫn còn đang vang vọng trong không khí, Trình Trình đã chạy như bay ra cửa rồi…
“Ài, Bắc Minh Tư Trình…” Dương Dương không kịp ngăn cản, thì đã thấy Trình Trình chạy đến cửa, bàn tay đang nắm chặt nắm cửa.
“Cạch” một tiếng.
Cửa được mở ra.
Vẻ mặt nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại ngập tràn sự mong chờ của Trình Trình khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng trước cửa liền biến thành thấy thất vọng…
“Hi! Cục cưng nhỏ bé Dương Dương, hôm nay sao lại mở cửa nhanh vậy chứ?” Vân Chi Lâm đứng ở bên cửa, một tay đút vào túi, nhìn Trình Trình, như phát hiện ra một lục địa mới: “Ái chà chà, nhóc con hôm nay cũng đẹp trai quá nhỉ? Nếu như chú không nhìn nhầm, nhóc đang mặc một bộ quần áo phiên bản giới hạn…”
Vừa nói, Vân Chi Lâm vừa không khách sao đưa tay ra, sờ vào quần áo của Trình Trình.
Dương Dương mất khống chế tự vỗ trán mình, mẹ có chìa khóa, sao phải gõ cửa chứ? Huống chi, mẹ sẽ không bao giờ gõ cửa như vậy…
Dương Dương thầm thở dài một hơi, vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc như vậy, cậu chỉ có thể chui vào cái tủ lạnh lạnh lẽo kia thôi…
Aiya, cậu sắp trở thành một cây kem rồi, cậu có thể tự ăn mình luôn được không?
Trình Trình không vui nhíu mày, lùi lại phía sau, tránh khỏi bàn tay của Vân Chi Lâm. Người này có vẻ rất thân với Dương Dương, nhưng Trình Trình không quen anh ta, chỉ lạnh nhạt nói: “Không còn chuyện gì nữa đúng không? Vậy thì mời về.”
Nói xong, Trình Trình đưa tay ra định đóng cửa lại.
“Ấy ấy ấy…” Vân Chi Lâm nhanh chóng chèn một chân vào: “Dương Dương sao vậy? Không hoan nghênh chú sao? Hay là ai khiến cháu tức giận rồi??”
Vân Chi Lâm vừa nói, vừa cúi xuống bế Trình Trình lên, tiện thể đi vào trong nhà.
“Cạch” một tiếng, anh ta móc chân đóng cửa lại.
“Thả tôi xuống.” Trình Trình lạnh nhạt nói.
Vân Chi Lâm nhướng mày thắc mắc, cẩn thận quan sát Trình Trình: “Ấy, hôm nay hình như cháu hơi lạ thì phải! Sốt rồi à?”
Anh ta đưa tay ra, Trình Trình né đi theo phản xạ.
Vân Chi Lâm chỉ có thể đặt cậu xuống, cười cười chọc vào mũi cậu: “Có phải chú Chi Lâm khiến cháu không vui rồi hay không? Ài, cháu nhìn xem, chú mang đồ ăn ngon đến nè, mau, mau cười một cái nào!”
Vân Chi Lâm vừa nói, vừa giơ cái túi trong tay mình lên.
Trình Trình nhướng mày, hóa ra anh ta tên là Chi Lâm: “Ừm, cảm ơn chú đưa đồ ăn đến, đặt xuống đi, chú có thể đi rồi.”
Cậu nhóc vừa nói xong, Vân Chi Lâm liền kinh ngạc, nhíu mày cẩn thận quan sát Trình Trình, sau đó nghiêm túc nói: “Cháu không phải Dương Dương!”
Tim Trình Trình lỡ mất một nhịp, không thể tưởng tượng nổi nhìn Vân Chi Lâm.
Cậu và Dương Dương giống hệt nhau như cùng một khuôn đúc ra, người nhà họ Bắc Minh sở dĩ không thể phân biệt được cậu và Dương Dương, bởi vì không có ai dám tin là trên đời này ngoại trừ Trình Trình cậu ra còn có một đứa trẻ trông giống hết cậu.
“Mau nói! Cháu rốt cuộc là ai?” Vân Chi Lâm lại hỏi một lần nữa, ánh mắt nhìn Trình Trình như nhìn kẻ trộm.
Ngay lúc Trình Trình cảm thấy Vân Chi Lâm sẽ nói ra lời gì đó khiến cậu cảm thấy kinh ngạc thì Vân Chi Lâm đột nhiên như một tên thần kinh, lẩm bẩm mấy câu như đạo sĩ: “Thái Thượng Lão Quân, lập tức tuân lệnh! Không cần biết ngươi là yêu ma quỷ thần từ đâu, hãy mau chóng rời khỏi cơ thể của Dương Dương! Nếu không ta sẽ đánh cho ngươi hiện nguyên hình, ú ma li ma li…”
Trình Trình nhìn ông chú đang chắp tay trước mặt mình, không khỏi cảm thấy rét lạnh!
Ông chú này tưởng rằng Dương Dương đột nhiên thay đổi, là do yêu ma quỷ quái nhập vào sao?
Trình Trình quan sát Vân Chi Lâm một lúc, cuối cùng cậu trợn mắt khẽ phun ra ba chữ:
“Đồ thần kinh!”
Như một gáo nước lạnh, dập tắt mấy lời lảm nhảm của Vân Chi Lâm.
Vân Chi Lâm mở to mắt, thất vọng, rũ vai xuống, cười nói: “Aiyo, người anh em tốt Dương Dương của chú, hôm nay cháu sao vậy! Đừng lạnh nhạt với chú như vậy chứ… Chú Chi Lâm không chịu được người khác lạnh lùng với chú như vậy đâu, nào, ngoan, cười một cái…”
Trình Trình nhìn Vân Chi Lâm, cuối cùng cậu đưa ra kết luận một cách thấu đáo.
Phàm là những người ngưu tầm ngưu mã tầm mã với Dương Dương, không phải bị thần kinh thì cũng bị tâm thần.
Trình Trình không để ý đến Vân Chi Lâm, mở cái túi anh ta đem đến ra, nếu như không phải ban nãy Dương Dương than đói bụng thì bây giờ cậu cũng không cảm thấy muốn ăn như vậy.
Đột nhiên, cậu nhớ ra một chuyện, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía tủ lạnh.
Trống không, không nhìn thấy bóng dáng Dương Dương đâu cả.
Thằng nhóc đó trốn đi đâu rồi?
“Dương Dương đói rồi đúng không?” Vân Chi Lâm thấy cậu mở túi ra tìm đồ ăn thì cười híp mắt gật đầu: “Ừm, chú cũng chưa ăn gì, chú cũng đói rồi. Cháu xem, chú mang đến những món mà cháu thích ăn nhất này, tôm hùm Úc nhồi khoai môn, gà tre xé sợi, canh cá cay…”
Trình Trình nhìn Vân Chi Lâm lấy từng món từng món trong túi ra, đặt ngay ngắn lên trên bàn.
Những món này đúng thật là những món Dương Dương thích ăn, tiếc là không có món nào mà cậu thích cả!
Trình Trình tiếc nuối nhìn món cơm trắng trên bàn.
“Ài, tí nữa thì quên, tôm hùm Úc phải uống kèm với coca, chú sẽ vào tủ lạnh lấy.”
Vân Chi Lâm vừa nói xong, liền quay người đi về phía tủ lạnh.
Trình Trình căng thẳng: “Không cần đâu…”
Nhưng chưa kịp ngăn cản Vân Chi Lâm lại, đã thấy anh ta không chút do dự mở tủ lạnh ra rồi…
Trình Trình đột nhiên cảm giác việc sắp thành thì hỏng bét.
“Aaaa!” Vân Chi Lâm bị dọa một trận.
Anh trừng mắt nhìn vào trong tủ lạnh, giống như bị sét đánh, cả một lúc lâu không có động tĩnh.
Trình Trình nhíu mày, mặc dù biết có thể Vân Chi Lâm đã nhìn thấy thứ mà anh ta không nên thấy, nhưng cậu vẫn bình tĩnh hỏi: “Sao vậy?”
Sau đó, cơ thể nhỏ bé nhảy xuống khỏi sofa, chạy đến phía trước tủ lạnh, nhìn vào trong.
“Shh…” Trình Trình bất thình lình rùng mình, răng va vào nhau lập cập.
Nhìn từng tầng khí lạnh bay ra từ trong tủ lạnh, Trình Trình lập tức hóa đá.
Trình Trình không dám tin nhìn cậu bé trong tủ lạnh với một lớp sương mỏng trên mặt.
Người anh em của cậu, Dương Dương, lúc này như một con châu chấu bị đông cứng trong tủ lạnh.
Nhưng quan trọng hơn hết là, trong tay cậu còn cầm một nửa quả chuối đang bị đông cứng.
“Trời ạ!” Vân Chi Lâm kinh ngạc! Nhìn cậu nhóc đang bị đông cứng trong tủ lạnh, rồi quay sang nhìn Trình Trình đứng cạnh mình, không dám tin dụi mắt: “Là chú bị hoa mắt rồi sao, sao lại nhìn thấy hai Dương Dương thế này! Đứa trong tủ lạnh, không phải bản điêu khắc của cháu sao?”
Trình Trình thở dài một hơi.
Vân Chi Lâm vừa nói vừa đưa tay vào tủ lạnh, rồi ôm bản “điêu khắc” bị đông cứng kia ra ngoài.
Anh ta còn làm như thật khi khẽ vỗ lên lớp sương mỏng của bức “điêu khắc”: “Woa, giống thật đó… aa…”
Khoảnh khắc Vân Chi Lâm hét lên thì đột nhiên hai mắt trừng lớn, trơ mắt nhìn bức “điêu khắc” trong tay mình cầm lấy quả chuối rồi nhảy xuống đất.
Sau đó, một trận ho vang lên từ bức “điêu khắc”: “Khụ khụ khụ…”
Vân Chi Lâm giống như gặp phải quỷ, nhìn Dương Dương rồi lại nhìn sang trình Trình, chớp chớp mắt!
Cuối cùng thì Dương Dương cũng lấy lại được nhịp thở của mình, cơ thể cậu run bần bật, duỗi chân tay đã cóng ra: “Ai yo, tủ lạnh lạnh muốn chết, không thể diễn tiếp được nữa!” Hóa ra cậu muốn tiếp tục diễn một bức “điêu khắc”.
Thấy Dương Dương bình an vô sự, Trình Trình thở phào một hơi, rồi nói: “Lần sau đừng có trốn trong tủ lạnh nữa, thịt người đông cứng ăn không ngon đâu.”
Dương Dương trừng mắt nhìn Trình Trình, nhìn xem tên nhóc này nói chuyện như nào kìa!
Vân Chi Lâm há hốc mồm, không dám tin nhìn hai anh em, một lúc lâu sau mới có thể cất lời: “Hai đứa… hai đứa…”
Dương Dương híp mắt cười, không khách sáo vỗ vào má Vân Chi Lâm: “Aiyo chú Chi Lâm, chú cứ như gặp phải quỷ thế?”
“Hai đứa là anh em sinh đôi à?!” Vân Chi Lâm cuối cùng cũng hiểu được, đột nhiên bật cười: “Haha, chú đã nói mà, sao Dương Dương lại như biến thành người khác như vậy được, chú còn tưởng rằng bị ma nhập cơ!”
Trình Trình nhíu mày, nói: “Chú mới bị ma nhập.”
Sau đó, cậu trở về sofa, dựa vào bàn trà, lấy bát cơm trắng trên bàn lên, chậm rãi ăn.
Vân Chi Lâm ôm Dương Dương nhanh chóng bước đến, đặt Dương Dương ngồi xuống sofa, tò mò hỏi: “Này, Dương Dương, anh em sinh đôi với cháu tên gì?”
Dương Dương đã ngay lập tức bị hương thơm của đồ ăn thu hút: “Oa, nhìn có vẻ ngon đấy…” Cậu hoàn toàn không để ý đến Vân Chi Lâm, là kiểu điển hình có ăn quên bạn.
“Bắc Minh Tư Trình.” Trình Trình trả lời Vân Chi Lâm.
“Bắc Minh? Cháu họ Bắc Minh?” Vân Chi Lâm giống như phát hiện ra một châu lục mới, cười tươi rói: “Hahaha, cháu không phải con của Bắc Minh Thiện chứ?”
Trình Trình trợn mắt nhìn Vân Chi Lâm, biểu cảm như đang nói anh ta rất ngốc nghếch.
Dương Dương cầm đũa lên, nhanh chóng gắp đồ ăn, ăn uống quên mình.
Vân Chi Lâm nhìn hai anh em: “Chà chà, dáng vẻ hai đứa lúc không nói chuyện, giống nhau thật đấy… khó trách ban nãy đến cả chú cũng không nhận ra… Có điều, bây giờ nhận ra được rồi, một đứa thì tham ăn, một đứa thì là quỷ bắt bẻ.”
“Chú mới tham ăn.”
“Chú mới là quỷ bắt bẻ.”
Hai anh em đồng thanh đáp, trừng mắt nhìn Vân Chi Lâm.
Trình Trình có chút căng thẳng, đây là lần đầu tiên cậu gặp mẹ sau khi mẹ chuyển nhà.
“Cạch” một tiếng, cửa được mở ra.
“Halu, mẹ ơi con về rồi.” Dương Dương giống như mọi ngày, vừa về đến nhà là vui mừng đá giày ra, bàn chân nhỏ giẫm lên thảm, tìm mẹ khắp phòng: “Mẹ, mẹ đoán xem con đưa ai về nè?”
Trình Trình cẩn thận đi theo vào nhà.
Cậu tiện tay đóng cửa lại cửa rồi ngồi trước lối ra vào, cởi giày ra đi dép của Dương Dương vào.
Nhưng mà: “Mẹ ơi? Mẹ…” Dương Dương gọi vài lần, nhưng đáp lại cậu vẫn là sự yên lặng như trước.
“Bắc Minh Tư Trình, hình như mẹ vẫn chưa về nhà…”
“Ồ, vậy em gọi điện cho mẹ đi, hỏi xem bao giờ mẹ về? Anh có chút chuyện muốn nói với hai người.” Trình Trình vô thức nhíu mày lại.
Dương Dương nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc.
Nhưng gọi mấy lần: “Tắt máy rồi.”
Trình Trình mím môi: “Có lẽ là hết pin rồi, chắc là mẹ bận gì đó, vậy chúng ta đợi mẹ về.”
Nói xong, Trình Trình giống như người lớn ngồi khoanh tay ở ghế sofa, gương mặt bỗng dưng trở nên nghiêm túc.
“Aaaa, đói quá đi...” Dương Dương kêu gào, vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, chạy vào trong tủ lạnh tìm đồ ăn.
Dương Dương vừa mở tủ lạnh ra, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa!
“Cốc cốc cốc!”
Ánh mắt ảm đạm của Trình Trình lập tức sáng rỡ: “Mẹ…”
Giọng nói vẫn còn đang vang vọng trong không khí, Trình Trình đã chạy như bay ra cửa rồi…
“Ài, Bắc Minh Tư Trình…” Dương Dương không kịp ngăn cản, thì đã thấy Trình Trình chạy đến cửa, bàn tay đang nắm chặt nắm cửa.
“Cạch” một tiếng.
Cửa được mở ra.
Vẻ mặt nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại ngập tràn sự mong chờ của Trình Trình khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng trước cửa liền biến thành thấy thất vọng…
“Hi! Cục cưng nhỏ bé Dương Dương, hôm nay sao lại mở cửa nhanh vậy chứ?” Vân Chi Lâm đứng ở bên cửa, một tay đút vào túi, nhìn Trình Trình, như phát hiện ra một lục địa mới: “Ái chà chà, nhóc con hôm nay cũng đẹp trai quá nhỉ? Nếu như chú không nhìn nhầm, nhóc đang mặc một bộ quần áo phiên bản giới hạn…”
Vừa nói, Vân Chi Lâm vừa không khách sao đưa tay ra, sờ vào quần áo của Trình Trình.
Dương Dương mất khống chế tự vỗ trán mình, mẹ có chìa khóa, sao phải gõ cửa chứ? Huống chi, mẹ sẽ không bao giờ gõ cửa như vậy…
Dương Dương thầm thở dài một hơi, vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc như vậy, cậu chỉ có thể chui vào cái tủ lạnh lạnh lẽo kia thôi…
Aiya, cậu sắp trở thành một cây kem rồi, cậu có thể tự ăn mình luôn được không?
Trình Trình không vui nhíu mày, lùi lại phía sau, tránh khỏi bàn tay của Vân Chi Lâm. Người này có vẻ rất thân với Dương Dương, nhưng Trình Trình không quen anh ta, chỉ lạnh nhạt nói: “Không còn chuyện gì nữa đúng không? Vậy thì mời về.”
Nói xong, Trình Trình đưa tay ra định đóng cửa lại.
“Ấy ấy ấy…” Vân Chi Lâm nhanh chóng chèn một chân vào: “Dương Dương sao vậy? Không hoan nghênh chú sao? Hay là ai khiến cháu tức giận rồi??”
Vân Chi Lâm vừa nói, vừa cúi xuống bế Trình Trình lên, tiện thể đi vào trong nhà.
“Cạch” một tiếng, anh ta móc chân đóng cửa lại.
“Thả tôi xuống.” Trình Trình lạnh nhạt nói.
Vân Chi Lâm nhướng mày thắc mắc, cẩn thận quan sát Trình Trình: “Ấy, hôm nay hình như cháu hơi lạ thì phải! Sốt rồi à?”
Anh ta đưa tay ra, Trình Trình né đi theo phản xạ.
Vân Chi Lâm chỉ có thể đặt cậu xuống, cười cười chọc vào mũi cậu: “Có phải chú Chi Lâm khiến cháu không vui rồi hay không? Ài, cháu nhìn xem, chú mang đồ ăn ngon đến nè, mau, mau cười một cái nào!”
Vân Chi Lâm vừa nói, vừa giơ cái túi trong tay mình lên.
Trình Trình nhướng mày, hóa ra anh ta tên là Chi Lâm: “Ừm, cảm ơn chú đưa đồ ăn đến, đặt xuống đi, chú có thể đi rồi.”
Cậu nhóc vừa nói xong, Vân Chi Lâm liền kinh ngạc, nhíu mày cẩn thận quan sát Trình Trình, sau đó nghiêm túc nói: “Cháu không phải Dương Dương!”
Tim Trình Trình lỡ mất một nhịp, không thể tưởng tượng nổi nhìn Vân Chi Lâm.
Cậu và Dương Dương giống hệt nhau như cùng một khuôn đúc ra, người nhà họ Bắc Minh sở dĩ không thể phân biệt được cậu và Dương Dương, bởi vì không có ai dám tin là trên đời này ngoại trừ Trình Trình cậu ra còn có một đứa trẻ trông giống hết cậu.
“Mau nói! Cháu rốt cuộc là ai?” Vân Chi Lâm lại hỏi một lần nữa, ánh mắt nhìn Trình Trình như nhìn kẻ trộm.
Ngay lúc Trình Trình cảm thấy Vân Chi Lâm sẽ nói ra lời gì đó khiến cậu cảm thấy kinh ngạc thì Vân Chi Lâm đột nhiên như một tên thần kinh, lẩm bẩm mấy câu như đạo sĩ: “Thái Thượng Lão Quân, lập tức tuân lệnh! Không cần biết ngươi là yêu ma quỷ thần từ đâu, hãy mau chóng rời khỏi cơ thể của Dương Dương! Nếu không ta sẽ đánh cho ngươi hiện nguyên hình, ú ma li ma li…”
Trình Trình nhìn ông chú đang chắp tay trước mặt mình, không khỏi cảm thấy rét lạnh!
Ông chú này tưởng rằng Dương Dương đột nhiên thay đổi, là do yêu ma quỷ quái nhập vào sao?
Trình Trình quan sát Vân Chi Lâm một lúc, cuối cùng cậu trợn mắt khẽ phun ra ba chữ:
“Đồ thần kinh!”
Như một gáo nước lạnh, dập tắt mấy lời lảm nhảm của Vân Chi Lâm.
Vân Chi Lâm mở to mắt, thất vọng, rũ vai xuống, cười nói: “Aiyo, người anh em tốt Dương Dương của chú, hôm nay cháu sao vậy! Đừng lạnh nhạt với chú như vậy chứ… Chú Chi Lâm không chịu được người khác lạnh lùng với chú như vậy đâu, nào, ngoan, cười một cái…”
Trình Trình nhìn Vân Chi Lâm, cuối cùng cậu đưa ra kết luận một cách thấu đáo.
Phàm là những người ngưu tầm ngưu mã tầm mã với Dương Dương, không phải bị thần kinh thì cũng bị tâm thần.
Trình Trình không để ý đến Vân Chi Lâm, mở cái túi anh ta đem đến ra, nếu như không phải ban nãy Dương Dương than đói bụng thì bây giờ cậu cũng không cảm thấy muốn ăn như vậy.
Đột nhiên, cậu nhớ ra một chuyện, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía tủ lạnh.
Trống không, không nhìn thấy bóng dáng Dương Dương đâu cả.
Thằng nhóc đó trốn đi đâu rồi?
“Dương Dương đói rồi đúng không?” Vân Chi Lâm thấy cậu mở túi ra tìm đồ ăn thì cười híp mắt gật đầu: “Ừm, chú cũng chưa ăn gì, chú cũng đói rồi. Cháu xem, chú mang đến những món mà cháu thích ăn nhất này, tôm hùm Úc nhồi khoai môn, gà tre xé sợi, canh cá cay…”
Trình Trình nhìn Vân Chi Lâm lấy từng món từng món trong túi ra, đặt ngay ngắn lên trên bàn.
Những món này đúng thật là những món Dương Dương thích ăn, tiếc là không có món nào mà cậu thích cả!
Trình Trình tiếc nuối nhìn món cơm trắng trên bàn.
“Ài, tí nữa thì quên, tôm hùm Úc phải uống kèm với coca, chú sẽ vào tủ lạnh lấy.”
Vân Chi Lâm vừa nói xong, liền quay người đi về phía tủ lạnh.
Trình Trình căng thẳng: “Không cần đâu…”
Nhưng chưa kịp ngăn cản Vân Chi Lâm lại, đã thấy anh ta không chút do dự mở tủ lạnh ra rồi…
Trình Trình đột nhiên cảm giác việc sắp thành thì hỏng bét.
“Aaaa!” Vân Chi Lâm bị dọa một trận.
Anh trừng mắt nhìn vào trong tủ lạnh, giống như bị sét đánh, cả một lúc lâu không có động tĩnh.
Trình Trình nhíu mày, mặc dù biết có thể Vân Chi Lâm đã nhìn thấy thứ mà anh ta không nên thấy, nhưng cậu vẫn bình tĩnh hỏi: “Sao vậy?”
Sau đó, cơ thể nhỏ bé nhảy xuống khỏi sofa, chạy đến phía trước tủ lạnh, nhìn vào trong.
“Shh…” Trình Trình bất thình lình rùng mình, răng va vào nhau lập cập.
Nhìn từng tầng khí lạnh bay ra từ trong tủ lạnh, Trình Trình lập tức hóa đá.
Trình Trình không dám tin nhìn cậu bé trong tủ lạnh với một lớp sương mỏng trên mặt.
Người anh em của cậu, Dương Dương, lúc này như một con châu chấu bị đông cứng trong tủ lạnh.
Nhưng quan trọng hơn hết là, trong tay cậu còn cầm một nửa quả chuối đang bị đông cứng.
“Trời ạ!” Vân Chi Lâm kinh ngạc! Nhìn cậu nhóc đang bị đông cứng trong tủ lạnh, rồi quay sang nhìn Trình Trình đứng cạnh mình, không dám tin dụi mắt: “Là chú bị hoa mắt rồi sao, sao lại nhìn thấy hai Dương Dương thế này! Đứa trong tủ lạnh, không phải bản điêu khắc của cháu sao?”
Trình Trình thở dài một hơi.
Vân Chi Lâm vừa nói vừa đưa tay vào tủ lạnh, rồi ôm bản “điêu khắc” bị đông cứng kia ra ngoài.
Anh ta còn làm như thật khi khẽ vỗ lên lớp sương mỏng của bức “điêu khắc”: “Woa, giống thật đó… aa…”
Khoảnh khắc Vân Chi Lâm hét lên thì đột nhiên hai mắt trừng lớn, trơ mắt nhìn bức “điêu khắc” trong tay mình cầm lấy quả chuối rồi nhảy xuống đất.
Sau đó, một trận ho vang lên từ bức “điêu khắc”: “Khụ khụ khụ…”
Vân Chi Lâm giống như gặp phải quỷ, nhìn Dương Dương rồi lại nhìn sang trình Trình, chớp chớp mắt!
Cuối cùng thì Dương Dương cũng lấy lại được nhịp thở của mình, cơ thể cậu run bần bật, duỗi chân tay đã cóng ra: “Ai yo, tủ lạnh lạnh muốn chết, không thể diễn tiếp được nữa!” Hóa ra cậu muốn tiếp tục diễn một bức “điêu khắc”.
Thấy Dương Dương bình an vô sự, Trình Trình thở phào một hơi, rồi nói: “Lần sau đừng có trốn trong tủ lạnh nữa, thịt người đông cứng ăn không ngon đâu.”
Dương Dương trừng mắt nhìn Trình Trình, nhìn xem tên nhóc này nói chuyện như nào kìa!
Vân Chi Lâm há hốc mồm, không dám tin nhìn hai anh em, một lúc lâu sau mới có thể cất lời: “Hai đứa… hai đứa…”
Dương Dương híp mắt cười, không khách sáo vỗ vào má Vân Chi Lâm: “Aiyo chú Chi Lâm, chú cứ như gặp phải quỷ thế?”
“Hai đứa là anh em sinh đôi à?!” Vân Chi Lâm cuối cùng cũng hiểu được, đột nhiên bật cười: “Haha, chú đã nói mà, sao Dương Dương lại như biến thành người khác như vậy được, chú còn tưởng rằng bị ma nhập cơ!”
Trình Trình nhíu mày, nói: “Chú mới bị ma nhập.”
Sau đó, cậu trở về sofa, dựa vào bàn trà, lấy bát cơm trắng trên bàn lên, chậm rãi ăn.
Vân Chi Lâm ôm Dương Dương nhanh chóng bước đến, đặt Dương Dương ngồi xuống sofa, tò mò hỏi: “Này, Dương Dương, anh em sinh đôi với cháu tên gì?”
Dương Dương đã ngay lập tức bị hương thơm của đồ ăn thu hút: “Oa, nhìn có vẻ ngon đấy…” Cậu hoàn toàn không để ý đến Vân Chi Lâm, là kiểu điển hình có ăn quên bạn.
“Bắc Minh Tư Trình.” Trình Trình trả lời Vân Chi Lâm.
“Bắc Minh? Cháu họ Bắc Minh?” Vân Chi Lâm giống như phát hiện ra một châu lục mới, cười tươi rói: “Hahaha, cháu không phải con của Bắc Minh Thiện chứ?”
Trình Trình trợn mắt nhìn Vân Chi Lâm, biểu cảm như đang nói anh ta rất ngốc nghếch.
Dương Dương cầm đũa lên, nhanh chóng gắp đồ ăn, ăn uống quên mình.
Vân Chi Lâm nhìn hai anh em: “Chà chà, dáng vẻ hai đứa lúc không nói chuyện, giống nhau thật đấy… khó trách ban nãy đến cả chú cũng không nhận ra… Có điều, bây giờ nhận ra được rồi, một đứa thì tham ăn, một đứa thì là quỷ bắt bẻ.”
“Chú mới tham ăn.”
“Chú mới là quỷ bắt bẻ.”
Hai anh em đồng thanh đáp, trừng mắt nhìn Vân Chi Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.