Chương 127: ĐIỀU TRA
Cố Hạnh Nguyên
27/01/2021
“Hahaha! Hai đứa đúng là đáng yêu quá đi!” Vân Chi Lâm giống như lần đầu tiên tiếp xúc được một cặp anh em sinh đôi thú vị như vậy, chẳng khác
nào nhìn thấy động vật quý hiếm, anh ta quan sát kĩ lưỡng hai anh em:
“Đợi đã! Một đứa tên Cố Dương Dương, một đứa lại là Bắc Minh Tư Trình…”
Vân Chi Lâm đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng: “Dương Dương, không phải cháu nói ba cháu ép mẹ cháu phá thai, rồi mẹ cháu lén sinh cháu ra hay sao? Sao thằng bé này lại mang họ Bắc Minh? Hả?”
Dương Dương co người lại, tay cầm lấy một con tôm hùm Úc, nở một nụ cười dễ thương, nói năng không rõ: “Ưm… hihi… cái này chú hỏi anh ấy…”
Cậu nhóc nhẹ nhàng ném cái vấn đề này sang cho Trình Trình.
Trình Trình bất lực trợn mắt, rồi nhìn Vân Chi Lâm, thay Dương Dương giải thích: “Dương Dương quả thật là do mẹ cháu lén sinh ra, nếu như chú là anh em tốt của nó thì đừng bán đứng nó, còn cháu họ Bắc Minh, là con trai của Bắc Minh Thiện.”
“À.” Vân Chi Lâm hít sâu một hơi: “Ý của cháu là, mẹ hai đứa sinh hai anh em ra, một đứa đi theo Bắc Minh Thiện, còn một đứa đi theo mẹ?”
Trình Trình nhún nhún vai, không tỏ thái độ gì khác.
Vân Chi Lâm đang định hỏi kĩ hơn thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, khiến anh ta phải dừng lại.
Anh ta nhíu mày, nghe máy: “Alo, mẹ…”
Vân Chi Lâm cầm điện thoại nói chuyện một lúc, sau đó cúp máy, quay sang nhìn hai anh em, vội nói: “Xin lỗi hai anh em, ba của chú Chi Lâm đột nhiên ngã bệnh, chú phải nhanh chóng đi xem xem ông ấy sao rồi.”
“Ừm ừm.” Dương Dương gật đầu một cách qua loa, ăn uống vui vẻ.
Trình Trình im lặng.
“Hai đứa chăm sóc tốt cho bản thân, ở nhà ngoan ngoãn đợi mẹ về nhé!”
Vân Chi Lâm cười, vẫy tay chào hai anh em đáng yêu, khẽ thở dài một hơi, đột nhiên anh ta cảm thấy ngưỡng mộ Bắc Minh Thiện, có một đôi cục cưng như vậy, còn mong gì hơn nữa…
Sauk hi Vân Chi Lâm rời đi, trong nhà khôi phục lại sự yên tĩnh.
Dương Dương phồng hai má lên, khóe miệng tòa là dầu mỡ, giống như một con mèo mướp, vô cùng đáng yêu.
Trình Trình lặng lẽ đặt bát đũa xuống, quay sang nhìn Dương Dương đang nhem nhuốc, tâm trạng lại trở nên nặng nề.
Một lúc lâu sau, Trình Trình mới lên tiếng: “Ba muốn anh ra nước ngoài.”
“Hả?” Dương Dương ngơ ra, não thiếu máu khiến cậu chưa thể phản ứng ngay lại, bởi vì lúc này máu đang cung cấp cho dạ dày để tiêu hóa thức ăn.
“Ừm, Dương Dương, sau khi anh ra nước ngoài, em phải chăm sóc tốt cho mẹ…” Trình Trình thầm nói, những ngày này, bởi vì chuyện ba muốn cậu ra nước ngoài mà tâm trạng của cậu rất chán nản.
“Đợi đã!” Dương Dương nuốt nốt chỗ thức ăn trong miệng, híp mắt hỏi: “Ra nước ngoài? Anh phải đi đâu?”
Trình Trình lắc đầu: “Trước mắt thì ba vẫn chưa quyết định, có lẽ là đi châu Úc, có lẽ là đi một nơi nào đó khác…”
“Châu Úc?” Dương Dương nhìn con tôm hùm Úc trên tay mình: “Oa, anh đi như vậy không phải ngày nào cũng có thể ăn tôm hùm Úc rồi hay sao?”
“Cố Dương Dương!” Trình Trình trợn mắt: “Anh ra nước ngoài rồi sẽ không ai chơi với em nữa đâu! Chẳng lẽ em em không luyến tiếc sao?”
“Không đâu, vốn dĩ anh cũng có chơi cùng em đâu! Nhiều lắm cũng chỉ là nhìn em chơi mà thôi!” Dương Dương tỏ vẻ vô tội nói.
Trình Trình suýt chút nữa thì hộc máu, cậu nhìn Dương Dương: “Sau này không có ai thi hộ em nữa đâu, em không lo sao?”
“Lo chứ…” Vấn đề này quả thực đã làm khó Dương Dương rồi, cậu loay hoay một lúc lâu rồi ném ra một câu khiến người khác không thể ngờ đến: “Hay là em ra nước ngoài thay anh, anh thi hộ em. Aiya, vậy thì em có thể ăn tôm hùm Úc mãi không hết rồi…”
“…” Trình Trình bất lực.
Vì sau những chuyện bi thương khi đến chỗ Dương Dương đều trở thành trò cười vậy không biết?
Cuối cùng Trình Trình lại đưa ra một kết luận khác, tên nhóc Dương Dương này vốn là một cây hài rồi!
Tòa nhà Bắc Minh thị, phòng làm việc tổng giám đốc.
Bắc Minh Thiện thanh lịch ngồi trên sofa, ngón tay lật từng trang của bản báo cáo điều tra mà Hình Uy đưa cho anh.
Đây là báo cáo liên quan đến Cố Hạnh Ngân.
Từ lúc tám tuổi Cố Hạnh Ngân đã theo Vũ Xuân đến nhà họ Cố, rồi đến học vấn của cô, cô từng học ở ngôi trường nào, giành được những vinh dự ra sao, đều được liệt kê rất chi tiết.
Nhưng mà: “Phần ghi chép trước năm tám tuổi đâu? Sao lại không có?” Bắc Minh Thiện nhíu mày.
Hình Uy khiêm tốn đứng ở một bên, đáp: “Ông chủ, lúc tám tuổi cô Cố mới có tên trong hộ khẩu nhà họ Cố, trước đó không điều tra được bất cứ tin tức nào, xảy ra tình huống như vậy, chỉ có thể chứng minh cô Cố trước năm tám tuổi đã làm sổ hộ khẩu ở chợ đen, hoặc là, cô Cố vốn không mang họ Cố.”
“Không mang họ Cố?”
Bắc Minh Thiện đột nhiên nhớ đến tối qua khi cô ở trong “Nhà nghỉ tình yêu”, nước mắt lã chã rơi nói: “Tôi tưởng rằng bà ấy là mẹ của tôi… nhưng hóa ra không phải… không phải…”
Lẽ nào, cô vốn không phải họ Cố, cũng không phải con gái của Vũ Xuân, vì vậy tối qua cô mới đau lòng muốn anh loại bỏ tư cách của nhà họ Cố ở công trình Ánh?
Bắc Minh Thiện nhíu mày, ngón tay tiếp tục lật những trang tiếp theo.
Khi nhìn thấy năm mười lăm tuổi, cô quen biết với Bắc Minh Diệp Long, ngón tay Bắc Minh Thiện có chút run rẩy.
“Mười lăm tuổi…” Anh lẩm bẩm, lông mày cũng nhíu chặt lại, mím môi: “Đó là độ tuổi đang lớn của một cô gái không phải sao? Nên học hành cẩn thận, ngày ngày tiến bộ! Yêu sớm như vậy, thật là…”
Những lời lẩm bẩm của ông chủ chui vào tai Hình Uy đã dọa anh ta một phen. Dáng vẻ này của ông chủ, giống hệt một người cha đang nghiêm khắc quản thúc con gái mình.
Nhưng mà, Bắc Minh Thiện lại nhìn thấy trên báo cáo vẫn còn viết, đoạn tình cảm này cuối cùng bị Cố Anh Thư cướp mất.
Đôi lông mày nhíu chặt của anh lúc này cũng được thả lỏng ra, đáy mắt hiện lên sự vui vẻ, anh thấp giọng cười: “Cướp rất hay!”
May mà năm đó Cố Anh Thư đã cướp Bắc Minh Diệp Long đi, nếu không, Bắc Minh Thiện chỉ cần tưởng tượng đến việc cô và Bắc Minh Diệp Long ở trước mặt gọi anh một tiếng “chú hai” đã khiến anh nổi hết da gà lên rồi!
Khóe miệng của Hình Uy giật giật, thấy gương mặt của ông chủ lúc vui lúc buồn, anh ta không khỏi ngạc nhiên, có mấy khi được nhìn thấy biểu cảm phong phú như vậy của ông chủ chứ? Ông chủ quả nhiên thay đổi rồi…
Bắc Minh Thiện tiếp tục lật những trang còn lại.
Mãi cho đến khi cô mười tám tuổi, Cố Kiệt Đại vào tù, Vũ Xuân bệnh tình nghiêm trọng, Cố Hạnh Ngân mới thôi học cùng Vũ Xuân đi sang nước Mỹ…
Ở Mỹ năm năm, Vũ Xuân được điều trị tích cực, Cố Hạnh Ngân cũng không tìm việc làm mà luôn ở bên chăm sóc mẹ Cố.
Năm năm sau, bệnh của Vũ Xuân được chữa khỏi, bà ta về nước cùng Cố Hạnh Ngân.
Xem đến đây, lông mày của Bắc Minh Thiện không khỏi nhíu lại: “Ở Mỹ chăm sóc Vũ Xuân năm năm không làm việc, cô ấy lấy đâu ra tiền để điều trị cho Vũ Xuân?”
Anh vẫn luôn cảm thấy năm năm cô ở nước Mỹ có gì đó kì lạ.
“Ông chủ, những chuyện đã xảy ra trong suốt năm năm cô Cố ở Mỹ hiện tại vẫn chưa thể điều tra ra được.” Hình Uy nói: “Nhưng năm năm đó, nguồn thu nhập của cô ấy vẫn luôn là một bí ẩn, rất khó điều tra được, giống như đã bị che giấu rất kĩ…”
Bọn họ không biết, năm năm trước Cố Hạnh Ngân đẻ mướn cho nhà họ Bắc Minh nên đã nhận được một khoản tiền là mười lăm tỉ, nhà họ Bắc Minh vì muốn ngăn chặn tin tức lộ ra, đã xử lí mọi chuyện tương đối kín kẽ, Bắc Minh Thiện nếu muốn điều tra thì chẳng phải tự mình điều tra nhà mình sao?
Bắc Minh Thiện xoa xoa thái dương một lúc mới nhận ra, sự từng trải của người phụ nữ này vốn không đơn thuần như vẻ bề ngoài của cô.
Đúng lúc này, điện thoại của Hình Uy vang lên.
“Alo…” Hình Uy nghe máy một lúc sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Tình nghi mưu sát?”
Sắc mặt Hình Uy tối đi, anh ta cúp máy nhìn Bắc Minh Thiện: “Ông chủ, người vừa đưa bản điều tra đến nói, khi điều tra đến nhà họ Cố, mới phát hiện tối qua Lý Lục Bình đã chết rồi, mà hung thủ lại là… Cố Hạnh Ngân!”
Khuôn mặt anh tuấn của Bắc Minh Thiện cứng lại, ánh mắt sâu thẳm khẽ híp lại, không cần nghĩ ngợi đã lên tiếng: “Không thể nào! Với lá gan của cô ấy, giết chết tôi thì có thể, giết người khác thì vô cùng hoang đường!”
Hình Uy ngơ ra, logic của ông chủ cũng khiến người khác kinh ngạc thật đấy.
Một người đàn ông đức cao quyền trọng giống như ông chủ, người dám giết chết mới là gan to hơn trời chứ?
Bắc Minh Thiện nhìn Hình Uy, nhướng mày: “Nói cậu cũng không hiểu!”
Đó là bởi vì anh vẫn luôn cưng chiều cô, nhưng người khác thì không như thế.
“Vâng. Ông chủ, bây giờ cô Cố đã bị cảnh sát của cục công an Bắc Thành đưa đi rồi, nói là bị tình nghi mưu sát, đang được giữ lại ở trại giam để thẩm vấn.”
“Chuyện này, cậu thấy thế nào?” Ánh mắt Bắc Minh Thiện chìm vào suy tư.
Hình Uy nghĩ một lúc, đáp: “Khả năng cao là cô Cố bị hãm hại, nhưng mà, tại sao cứ phải là Lý Lục Bình chết chứ?”
Bắc Minh Thiện nhìn đống báo cáo trên tay, ánh mắt sáng lên: “Nhà họ Cố, ngoại trừ Lý Lục Bình, ai muốn làm bà Cố nhất?”
“Vũ Xuân?” Hình Uy kinh ngạc: “Lý Lục Bình chết rồi, người có lợi nhất chính là Vũ Xuân! Vì vậy Vũ Xuân có động cơ giết người nhất!”
Bắc Minh Thiện mím môi: “Lập tức cho người đi tìm chứng cứ phạm tội của nhà họ Cố! Đặc biệt là Vũ Xuân, điều tra kĩ lai lịch của bà ta!”
“Vâng, ông chủ.”
Bắc Minh Thiện đóng bản báo cáo lại, khẽ nhíu mày, rồi đứng dậy.
Anh cầm chiếc áo vest đắt tiền của mình lên vừa mặc vừa đi ra khỏi phòng làm việc…
“Ông chủ, không đến trại giam thăm cô Cố sao?” Hình Uy đi theo phía sau anh.
Bắc Minh Thiện ngừng một lúc, giọng nói hùng hồn cất lên.
“Vẫn chưa phải lúc.”
Về chiều, hoàng hôn nặng nề buông xuống.
Trại giam số một thành phố A.
Cố Hạnh Ngân thu người ngồi trong góc của phòng giam, giống như một ngọn cây mềm yếu.
Bốn phía rất yên tĩnh, ngoại trừ thi thoảng lại nghe thấy vài tiếng kêu rên kì lạ từ trong những phòng giam khác phát ra, vô cùng đáng sợ.
Cô như mất hết hồn vía ngồi ở trong góc, bốn phía tường cao không nhìn thấy mặt trời, thậm chí cô còn không biết lúc này là mấy giờ mấy phút.
Dương Dương về nhà rồi chứ? Một mình có sợ hay không?
Đột nhiên, một giám thị trại giam đến, giọng nói nghiêm nghị: “Cố Hạnh Ngân, có người đến thăm cô!”
Két.
Tiếng cửa sắt phát ra âm thanh nặng nề, giám thị trại giam mở hé cửa, một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu trắng ngà bước vào.
“Hạnh Nguyên…”
Cơ thể Cố Hạnh Ngân run rẩy, giọng nói này dù hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra.
Cô ngước đôi mắt đen nháy lên, đôi môi nhếch lên, khinh thường nói: “Đừng gọi tôi thân thiết như vậy, tôi và bà không có bất cứ dây mơ rễ má gì với nhau cả, bà Lưu. Không, bây giờ nên gọi bà Cố mới đúng!”
Ánh mắt Vũ Xuân hiện lên vẻ chột dạ, bà ta từ từ lại gần Cố Hạnh Ngân, cũng quỳ xuống với cô: “Vậy con… có khỏe không?”
“Ha…” Cố Hạnh Ngân cười khẩy: “Bà Cố đến đây để giả vờ mèo khóc chuột, ban phát từ bi sao? Thấy tôi nhận tội thay cho nhà họ Cố mấy người, thậm chí không bao lâu nữa đã phải tuyên án, bà Cố vẫn còn ý tốt hỏi tôi có ổn không à?”
Vũ Xuân nhíu mày, thở dài nhìn Cố Hạnh Ngân, ánh mắt hiện lên vẻ mâu thuẫn, bà ta không kìm được nói: “Xin lỗi… Mẹ thật sự không biết mọi chuyện sẽ tiến triển thành ra như ngày hôm nay…”
“Xin lỗi?” Cố Hạnh Ngân muốn cười lớn vài tiếng, nhưng cô nhận ra cổ họng mình đã thít chặt.
“Lúc bà dắt tay tôi vào nhà họ Cố, từ bé đến lớn chịu sự sỉ nhục của cô con gái Cố Anh Thư của bà, một câu xin lỗi là xong sao! Bao năm nay, tôi đã hi sinh cho bà nhiều như vậy, bà mù sao? Bà không nhìn thấy sao…”
Vân Chi Lâm đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng: “Dương Dương, không phải cháu nói ba cháu ép mẹ cháu phá thai, rồi mẹ cháu lén sinh cháu ra hay sao? Sao thằng bé này lại mang họ Bắc Minh? Hả?”
Dương Dương co người lại, tay cầm lấy một con tôm hùm Úc, nở một nụ cười dễ thương, nói năng không rõ: “Ưm… hihi… cái này chú hỏi anh ấy…”
Cậu nhóc nhẹ nhàng ném cái vấn đề này sang cho Trình Trình.
Trình Trình bất lực trợn mắt, rồi nhìn Vân Chi Lâm, thay Dương Dương giải thích: “Dương Dương quả thật là do mẹ cháu lén sinh ra, nếu như chú là anh em tốt của nó thì đừng bán đứng nó, còn cháu họ Bắc Minh, là con trai của Bắc Minh Thiện.”
“À.” Vân Chi Lâm hít sâu một hơi: “Ý của cháu là, mẹ hai đứa sinh hai anh em ra, một đứa đi theo Bắc Minh Thiện, còn một đứa đi theo mẹ?”
Trình Trình nhún nhún vai, không tỏ thái độ gì khác.
Vân Chi Lâm đang định hỏi kĩ hơn thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, khiến anh ta phải dừng lại.
Anh ta nhíu mày, nghe máy: “Alo, mẹ…”
Vân Chi Lâm cầm điện thoại nói chuyện một lúc, sau đó cúp máy, quay sang nhìn hai anh em, vội nói: “Xin lỗi hai anh em, ba của chú Chi Lâm đột nhiên ngã bệnh, chú phải nhanh chóng đi xem xem ông ấy sao rồi.”
“Ừm ừm.” Dương Dương gật đầu một cách qua loa, ăn uống vui vẻ.
Trình Trình im lặng.
“Hai đứa chăm sóc tốt cho bản thân, ở nhà ngoan ngoãn đợi mẹ về nhé!”
Vân Chi Lâm cười, vẫy tay chào hai anh em đáng yêu, khẽ thở dài một hơi, đột nhiên anh ta cảm thấy ngưỡng mộ Bắc Minh Thiện, có một đôi cục cưng như vậy, còn mong gì hơn nữa…
Sauk hi Vân Chi Lâm rời đi, trong nhà khôi phục lại sự yên tĩnh.
Dương Dương phồng hai má lên, khóe miệng tòa là dầu mỡ, giống như một con mèo mướp, vô cùng đáng yêu.
Trình Trình lặng lẽ đặt bát đũa xuống, quay sang nhìn Dương Dương đang nhem nhuốc, tâm trạng lại trở nên nặng nề.
Một lúc lâu sau, Trình Trình mới lên tiếng: “Ba muốn anh ra nước ngoài.”
“Hả?” Dương Dương ngơ ra, não thiếu máu khiến cậu chưa thể phản ứng ngay lại, bởi vì lúc này máu đang cung cấp cho dạ dày để tiêu hóa thức ăn.
“Ừm, Dương Dương, sau khi anh ra nước ngoài, em phải chăm sóc tốt cho mẹ…” Trình Trình thầm nói, những ngày này, bởi vì chuyện ba muốn cậu ra nước ngoài mà tâm trạng của cậu rất chán nản.
“Đợi đã!” Dương Dương nuốt nốt chỗ thức ăn trong miệng, híp mắt hỏi: “Ra nước ngoài? Anh phải đi đâu?”
Trình Trình lắc đầu: “Trước mắt thì ba vẫn chưa quyết định, có lẽ là đi châu Úc, có lẽ là đi một nơi nào đó khác…”
“Châu Úc?” Dương Dương nhìn con tôm hùm Úc trên tay mình: “Oa, anh đi như vậy không phải ngày nào cũng có thể ăn tôm hùm Úc rồi hay sao?”
“Cố Dương Dương!” Trình Trình trợn mắt: “Anh ra nước ngoài rồi sẽ không ai chơi với em nữa đâu! Chẳng lẽ em em không luyến tiếc sao?”
“Không đâu, vốn dĩ anh cũng có chơi cùng em đâu! Nhiều lắm cũng chỉ là nhìn em chơi mà thôi!” Dương Dương tỏ vẻ vô tội nói.
Trình Trình suýt chút nữa thì hộc máu, cậu nhìn Dương Dương: “Sau này không có ai thi hộ em nữa đâu, em không lo sao?”
“Lo chứ…” Vấn đề này quả thực đã làm khó Dương Dương rồi, cậu loay hoay một lúc lâu rồi ném ra một câu khiến người khác không thể ngờ đến: “Hay là em ra nước ngoài thay anh, anh thi hộ em. Aiya, vậy thì em có thể ăn tôm hùm Úc mãi không hết rồi…”
“…” Trình Trình bất lực.
Vì sau những chuyện bi thương khi đến chỗ Dương Dương đều trở thành trò cười vậy không biết?
Cuối cùng Trình Trình lại đưa ra một kết luận khác, tên nhóc Dương Dương này vốn là một cây hài rồi!
Tòa nhà Bắc Minh thị, phòng làm việc tổng giám đốc.
Bắc Minh Thiện thanh lịch ngồi trên sofa, ngón tay lật từng trang của bản báo cáo điều tra mà Hình Uy đưa cho anh.
Đây là báo cáo liên quan đến Cố Hạnh Ngân.
Từ lúc tám tuổi Cố Hạnh Ngân đã theo Vũ Xuân đến nhà họ Cố, rồi đến học vấn của cô, cô từng học ở ngôi trường nào, giành được những vinh dự ra sao, đều được liệt kê rất chi tiết.
Nhưng mà: “Phần ghi chép trước năm tám tuổi đâu? Sao lại không có?” Bắc Minh Thiện nhíu mày.
Hình Uy khiêm tốn đứng ở một bên, đáp: “Ông chủ, lúc tám tuổi cô Cố mới có tên trong hộ khẩu nhà họ Cố, trước đó không điều tra được bất cứ tin tức nào, xảy ra tình huống như vậy, chỉ có thể chứng minh cô Cố trước năm tám tuổi đã làm sổ hộ khẩu ở chợ đen, hoặc là, cô Cố vốn không mang họ Cố.”
“Không mang họ Cố?”
Bắc Minh Thiện đột nhiên nhớ đến tối qua khi cô ở trong “Nhà nghỉ tình yêu”, nước mắt lã chã rơi nói: “Tôi tưởng rằng bà ấy là mẹ của tôi… nhưng hóa ra không phải… không phải…”
Lẽ nào, cô vốn không phải họ Cố, cũng không phải con gái của Vũ Xuân, vì vậy tối qua cô mới đau lòng muốn anh loại bỏ tư cách của nhà họ Cố ở công trình Ánh?
Bắc Minh Thiện nhíu mày, ngón tay tiếp tục lật những trang tiếp theo.
Khi nhìn thấy năm mười lăm tuổi, cô quen biết với Bắc Minh Diệp Long, ngón tay Bắc Minh Thiện có chút run rẩy.
“Mười lăm tuổi…” Anh lẩm bẩm, lông mày cũng nhíu chặt lại, mím môi: “Đó là độ tuổi đang lớn của một cô gái không phải sao? Nên học hành cẩn thận, ngày ngày tiến bộ! Yêu sớm như vậy, thật là…”
Những lời lẩm bẩm của ông chủ chui vào tai Hình Uy đã dọa anh ta một phen. Dáng vẻ này của ông chủ, giống hệt một người cha đang nghiêm khắc quản thúc con gái mình.
Nhưng mà, Bắc Minh Thiện lại nhìn thấy trên báo cáo vẫn còn viết, đoạn tình cảm này cuối cùng bị Cố Anh Thư cướp mất.
Đôi lông mày nhíu chặt của anh lúc này cũng được thả lỏng ra, đáy mắt hiện lên sự vui vẻ, anh thấp giọng cười: “Cướp rất hay!”
May mà năm đó Cố Anh Thư đã cướp Bắc Minh Diệp Long đi, nếu không, Bắc Minh Thiện chỉ cần tưởng tượng đến việc cô và Bắc Minh Diệp Long ở trước mặt gọi anh một tiếng “chú hai” đã khiến anh nổi hết da gà lên rồi!
Khóe miệng của Hình Uy giật giật, thấy gương mặt của ông chủ lúc vui lúc buồn, anh ta không khỏi ngạc nhiên, có mấy khi được nhìn thấy biểu cảm phong phú như vậy của ông chủ chứ? Ông chủ quả nhiên thay đổi rồi…
Bắc Minh Thiện tiếp tục lật những trang còn lại.
Mãi cho đến khi cô mười tám tuổi, Cố Kiệt Đại vào tù, Vũ Xuân bệnh tình nghiêm trọng, Cố Hạnh Ngân mới thôi học cùng Vũ Xuân đi sang nước Mỹ…
Ở Mỹ năm năm, Vũ Xuân được điều trị tích cực, Cố Hạnh Ngân cũng không tìm việc làm mà luôn ở bên chăm sóc mẹ Cố.
Năm năm sau, bệnh của Vũ Xuân được chữa khỏi, bà ta về nước cùng Cố Hạnh Ngân.
Xem đến đây, lông mày của Bắc Minh Thiện không khỏi nhíu lại: “Ở Mỹ chăm sóc Vũ Xuân năm năm không làm việc, cô ấy lấy đâu ra tiền để điều trị cho Vũ Xuân?”
Anh vẫn luôn cảm thấy năm năm cô ở nước Mỹ có gì đó kì lạ.
“Ông chủ, những chuyện đã xảy ra trong suốt năm năm cô Cố ở Mỹ hiện tại vẫn chưa thể điều tra ra được.” Hình Uy nói: “Nhưng năm năm đó, nguồn thu nhập của cô ấy vẫn luôn là một bí ẩn, rất khó điều tra được, giống như đã bị che giấu rất kĩ…”
Bọn họ không biết, năm năm trước Cố Hạnh Ngân đẻ mướn cho nhà họ Bắc Minh nên đã nhận được một khoản tiền là mười lăm tỉ, nhà họ Bắc Minh vì muốn ngăn chặn tin tức lộ ra, đã xử lí mọi chuyện tương đối kín kẽ, Bắc Minh Thiện nếu muốn điều tra thì chẳng phải tự mình điều tra nhà mình sao?
Bắc Minh Thiện xoa xoa thái dương một lúc mới nhận ra, sự từng trải của người phụ nữ này vốn không đơn thuần như vẻ bề ngoài của cô.
Đúng lúc này, điện thoại của Hình Uy vang lên.
“Alo…” Hình Uy nghe máy một lúc sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Tình nghi mưu sát?”
Sắc mặt Hình Uy tối đi, anh ta cúp máy nhìn Bắc Minh Thiện: “Ông chủ, người vừa đưa bản điều tra đến nói, khi điều tra đến nhà họ Cố, mới phát hiện tối qua Lý Lục Bình đã chết rồi, mà hung thủ lại là… Cố Hạnh Ngân!”
Khuôn mặt anh tuấn của Bắc Minh Thiện cứng lại, ánh mắt sâu thẳm khẽ híp lại, không cần nghĩ ngợi đã lên tiếng: “Không thể nào! Với lá gan của cô ấy, giết chết tôi thì có thể, giết người khác thì vô cùng hoang đường!”
Hình Uy ngơ ra, logic của ông chủ cũng khiến người khác kinh ngạc thật đấy.
Một người đàn ông đức cao quyền trọng giống như ông chủ, người dám giết chết mới là gan to hơn trời chứ?
Bắc Minh Thiện nhìn Hình Uy, nhướng mày: “Nói cậu cũng không hiểu!”
Đó là bởi vì anh vẫn luôn cưng chiều cô, nhưng người khác thì không như thế.
“Vâng. Ông chủ, bây giờ cô Cố đã bị cảnh sát của cục công an Bắc Thành đưa đi rồi, nói là bị tình nghi mưu sát, đang được giữ lại ở trại giam để thẩm vấn.”
“Chuyện này, cậu thấy thế nào?” Ánh mắt Bắc Minh Thiện chìm vào suy tư.
Hình Uy nghĩ một lúc, đáp: “Khả năng cao là cô Cố bị hãm hại, nhưng mà, tại sao cứ phải là Lý Lục Bình chết chứ?”
Bắc Minh Thiện nhìn đống báo cáo trên tay, ánh mắt sáng lên: “Nhà họ Cố, ngoại trừ Lý Lục Bình, ai muốn làm bà Cố nhất?”
“Vũ Xuân?” Hình Uy kinh ngạc: “Lý Lục Bình chết rồi, người có lợi nhất chính là Vũ Xuân! Vì vậy Vũ Xuân có động cơ giết người nhất!”
Bắc Minh Thiện mím môi: “Lập tức cho người đi tìm chứng cứ phạm tội của nhà họ Cố! Đặc biệt là Vũ Xuân, điều tra kĩ lai lịch của bà ta!”
“Vâng, ông chủ.”
Bắc Minh Thiện đóng bản báo cáo lại, khẽ nhíu mày, rồi đứng dậy.
Anh cầm chiếc áo vest đắt tiền của mình lên vừa mặc vừa đi ra khỏi phòng làm việc…
“Ông chủ, không đến trại giam thăm cô Cố sao?” Hình Uy đi theo phía sau anh.
Bắc Minh Thiện ngừng một lúc, giọng nói hùng hồn cất lên.
“Vẫn chưa phải lúc.”
Về chiều, hoàng hôn nặng nề buông xuống.
Trại giam số một thành phố A.
Cố Hạnh Ngân thu người ngồi trong góc của phòng giam, giống như một ngọn cây mềm yếu.
Bốn phía rất yên tĩnh, ngoại trừ thi thoảng lại nghe thấy vài tiếng kêu rên kì lạ từ trong những phòng giam khác phát ra, vô cùng đáng sợ.
Cô như mất hết hồn vía ngồi ở trong góc, bốn phía tường cao không nhìn thấy mặt trời, thậm chí cô còn không biết lúc này là mấy giờ mấy phút.
Dương Dương về nhà rồi chứ? Một mình có sợ hay không?
Đột nhiên, một giám thị trại giam đến, giọng nói nghiêm nghị: “Cố Hạnh Ngân, có người đến thăm cô!”
Két.
Tiếng cửa sắt phát ra âm thanh nặng nề, giám thị trại giam mở hé cửa, một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu trắng ngà bước vào.
“Hạnh Nguyên…”
Cơ thể Cố Hạnh Ngân run rẩy, giọng nói này dù hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra.
Cô ngước đôi mắt đen nháy lên, đôi môi nhếch lên, khinh thường nói: “Đừng gọi tôi thân thiết như vậy, tôi và bà không có bất cứ dây mơ rễ má gì với nhau cả, bà Lưu. Không, bây giờ nên gọi bà Cố mới đúng!”
Ánh mắt Vũ Xuân hiện lên vẻ chột dạ, bà ta từ từ lại gần Cố Hạnh Ngân, cũng quỳ xuống với cô: “Vậy con… có khỏe không?”
“Ha…” Cố Hạnh Ngân cười khẩy: “Bà Cố đến đây để giả vờ mèo khóc chuột, ban phát từ bi sao? Thấy tôi nhận tội thay cho nhà họ Cố mấy người, thậm chí không bao lâu nữa đã phải tuyên án, bà Cố vẫn còn ý tốt hỏi tôi có ổn không à?”
Vũ Xuân nhíu mày, thở dài nhìn Cố Hạnh Ngân, ánh mắt hiện lên vẻ mâu thuẫn, bà ta không kìm được nói: “Xin lỗi… Mẹ thật sự không biết mọi chuyện sẽ tiến triển thành ra như ngày hôm nay…”
“Xin lỗi?” Cố Hạnh Ngân muốn cười lớn vài tiếng, nhưng cô nhận ra cổ họng mình đã thít chặt.
“Lúc bà dắt tay tôi vào nhà họ Cố, từ bé đến lớn chịu sự sỉ nhục của cô con gái Cố Anh Thư của bà, một câu xin lỗi là xong sao! Bao năm nay, tôi đã hi sinh cho bà nhiều như vậy, bà mù sao? Bà không nhìn thấy sao…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.