Chương 32: Cứu người
Tàn Tự Hi
19/11/2016
Ánh lửa lớn không có phương hướng, mọi người trong nội đường vội vàng lấy ra thùng nước chạy tới cứu hoả, trong khoảng thời gian ngắn, người người trong Sát Thủ Đường đều chú ý đến chỗ này.
Đợi cho sự chú ý của mọi người hoàn toàn bị hấp dẫn, ta mở cửa phòng chạy nhanh đến trước phòng Hi Nhiên, đẩy cửa ra trực tiếp vọt vào.
Nhưng ta vừa mới tiến vào liền có một chén trà bay tới hướng ta, ta theo bản năng nằm xuống đất trốn, chén trà kia đánh lên cánh cửa phía sau ta, nhất thời tan xác.
Ta toát mồ hôi, nếu cái kia đánh lên ta thì ta còn mạng không!
Ta vừa may mắn thoát một kiếp, vừa quay đầu thì một chén trà lại bay đến.
- Làm gì vậy! - Đang yên đang lành bị nện khiến ta không khỏi có chút căm tức.
Giang Văn Chỉ che ở trước Mộ Dung Hi Nhiên, cực lực che đi thân thể của Mộ Dung Hi Nhiên, thấy ta nhìn bên này thì cả giận nói:
- Còn không ra ngoài!
Ta tập trung nhìn, Mộ Dung Hi Nhiên chỉ mặc áo sơ mi, trong tay còn cầm một món đồ đi đêm màu đen.
Xem ra Mộ Dung Hi Nhiên đang thay quần áo.
Mộ Dung Hi Nhiên nhẹ giọng nói:
- Tá Quân, huynh ra ngoài trước đi...
Ta còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy Giang Văn Chỉ nói:
- Ngươi còn nhìn cái gì! Đại sắc lang mau đi ra! - Giang Văn Chỉ nóng nảy, thuận tay cầm lấy một chén trà.
- Được được được, đi ra liền. Thiệt là, cũng chưa cởi sạch, có cái gì phải sợ - Ta sợ nàng ta ném ta, vội vàng lui ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn có chút bất mãn, nói thầm.
- Lâm Tá Quân! Tên đại biến thái nhà ngươi! - Giọng Giang Văn Chỉ đột nhiên cao vút - Mộ Dung muội muội đi theo ngươi cũng không biết bị ngươi chiếm biết bao nhiêu tiện nghi!
Ta lui đến ngoài cửa, làm cái mặt quỷ với Giang Văn Chỉ, trước khi nàng ta nổi bão thì đóng cửa lại.
Không lâu sau, Giang Văn Chỉ liền tự mình ra mở cửa, sau đó tự mình túm vành tai ta, "mời" ta tiến vào.
Vừa vào cửa, một bộ y phục ùn ùn kéo đến đắp lên đầu ta.
- Mau thay quần áo!
Ta nắm lấy kiện y phục đi đêm kia, đi qua một bên thay đồ.
Ta để Giang Văn Chỉ canh giữ trong phòng phòng ngừa vạn nhất, sau đó cùng Mộ Dung Hi Nhiên tới địa điểm hẹn với Vương Cảnh Hủ.
Gặp Vương Cảnh Hủ xong chính là nghĩ cách tiến vào Vô Ưu Lâu.
Ở cổ đại, kĩ thuật kiến trúc không quá phát đạt thì Vô Ưu Lâu cao năm tầng là thập phần hiếm thấy. Chỉ có lầu cao như vậy mới thành nhà giam cầm tù các cô gái bị Lương Hải đoạt về, cũng là ngục giam giam lỏng Vương đường chủ.
Vương đường chủ phải ở tầng cao nhất.
Tiếp cận Vô Ưu Lâu, xa xa chỉ nghe thấy Lương Dương hô lớn:
- Mấy con mụ thối, vì chạy trốn mà hủy rượu của ta, ta đi bắt các mụ về!
Nói xong không để ý đến Lương Hải đang ngăn cản, dẫn theo một đội người ngựa đi.
Lương Hải mắt thấy không cản được, muốn đuổi theo lại nhìn lửa cháy đến lầu hai của Vô Ưu Lâu, quát cấp dưới:
- Chờ ta trở về mà lửa còn chưa diệt, tự các ngươi hiểu! - Nói xong thân hình chợt lóe đuổi theo Lương Dương.
Vốn lần gây lửa cháy Vô Ưu Lâu, các cô gái trốn hết này chính là để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, hiện tại lại dẫn được Lương Hải và Lương Dương cùng rời đi, thật sự là không tưởng được.
Vương Cảnh Hủ thấy bọn họ rời đi, thừa dịp mọi người bận cứu hoả, bèn cùng với Mộ Dung Hi Nhiên mỗi người một bên nắm lấy ta thả người nhảy lên lầu ba.
Từ lầu ba lên lầu năm thuận lợi thần kì, thuận lợi đến khiến người ta hoài nghi.
Lương Hải cứ như vậy yên tâm, một chút cơ quan cũng không làm?
Tới tầng năm, trước mặt liền xuất hiện một cánh cửa phòng đóng chặt.
Vương Cảnh Hủ tiến lên, thật cẩn thận khẽ đẩy cửa, cửa phòng từ từ mở ra, đồ vật bên trong nhìn thấy không xót một cái.
Giường nhỏ đối diện bị chăn che khuất, ta không thấy ai nằm phía sau.
Vương Cảnh Hủ thì thào nhớ nhung một tiếng:
- Cha... - Liền vội vàng muốn đi tới.
Ta một phát giữ chặt y nói:
- Đợi một chút, cẩn thận có bẫy!
Vương Cảnh Hủ gấp gáp nói:
- Nhưng cha ta ở ngay phía trước...
Mộ Dung Hi Nhiên khuyên nhủ:
- Vương đại ca, vẫn nên cẩn thận làm việc mới tốt.
Vương Cảnh Hủ hít sâu một hơi, gật gật đầu.
Ta lấy ra một thỏi bạc, ném vào gian phòng, đợi một lúc lâu sau, trong phòng vẫn không có một điểm động tĩnh.
Chẳng lẽ thật sự không có cơ quan?
Ngay tại lúc ta còn đang do dự, Vương Cảnh Hủ đã một bước tiến vào, bước nhanh đến trước giường xốc chăn lên.
Thấy không có gì nguy hiểm phát sinh, ta và Mộ Dung Hi Nhiên cũng tiến vào theo.
- Cha! Cha! Tỉnh lại đi cha! - Vương Cảnh Hủ đẩy người trên giường, nhưng người trên giường vẫn mê man không tỉnh, mặc cho Vương Cảnh Hủ đẩy ông ấy thế nào.
Mộ Dung Hi Nhiên nói:
- Thời gian khẩn cấp, vẫn nên sớm rời đi mới tốt.
Nghe vậy Vương Cảnh Hủ không đẩy Vương đường chủ nữa, định nhấc ông dậy.
- Đợi một chút! - Ta nhìn thấy thân thể Vương đường chủ vừa rời khỏi ván giường thì ván giường hơi hơi nhích lên - Dưới ván giường có cơ quan!
Ta nằm trên giường, chăn che khuất tầm mắt, nhưng nghe thấy tiếng bước chân vang lên, ta liền biết có người đến.
Chăn bị mạnh mẽ nhấc lên, ta nhìn thấy Lương Hải kinh ngạc nhìn ta, sau đó chuyển sang phẫn nộ.
Hai mắt ta híp lại, cầm cái chén nước nóng trong tay hất vào Lương Hải.
Lương Hải không ngờ được, lấy tay che mặt lui về phía sau vài bước, vào lúc này, Mộ Dung Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ từ phía sau một trái một phải giơ kiếm đâm tới Lương Hải.
Lương Hải vội vàng xoay người, tay trái dùng lực hai ngón tay kẹp lấy kiếm của Vương Cảnh Hủ, tay phải cầm miếng bạch ngọc, muốn ngăn kiếm Yêu Nguyệt của Mộ Dung Hi Nhiên.
Nào biết kiếm Yêu Nguyệt sắc bén dị thường, một chốc liền chặt đứt miếng bạch ngọc, đâm thẳng tới Lương Hải.
Lương Hải cả kinh nhẹ buông tay trái, Vương Cảnh Hủ nhân cơ hội chặt đứt một ngón tay của Lương Hải.
Ngón tay đứt bay lên giường, máu tươi nhuộm đỏ sàng đan, ta ngẩn người, một đạo kình phong xen lẫn sát khí đánh úp về phía ta.
Lương Hải không địch lại hai người Mộ Dung Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ, thấy ta ngây người liền muốn bắt ta làm con tin, miếng bạch ngọc bị kiếm Yêu Nguyệt chẻ đôi, trở nên sắc bén, lúc này biến thành lưỡi dao sắc có thể giết người.
- Tá Quân cẩn thận! - Mộ Dung Hi Nhiên thấy không kịp ngăn cản liền lớn tiếng hô.
Ngay tại thời khắc miếng bạch ngọc của Lương Hải sắp đâm đến ta, ta nhảy về phía trước, may mắn tránh được. Lương Hải thu thế không kịp, ngã xuống giường.
Ta nhảy rất mạnh, ngã trên mặt đất.
Mộ Dung Hi Nhiên kéo ta lại, giơ kiếm che trước thân thể ta, cảnh giác nhìn Lương Hải.
Lương Hải ôm tay, trên trán ướt sũng chảy ròng ròng mồ hôi lạnh:
- Xem ra các ngươi đã cứu được đường chủ.
Vương Cảnh Hủ cười lạnh nói:
- Ngươi có di ngôn gì mau nói đi.
Lương Hải cười nói:
- Ngươi không muốn biết vì sao ta muốn...mấy thứ kia?
Ta nhíu mày, nói với Vương Cảnh Hủ:
- Đừng nghe hắn ta nói nhảm, hắn ta muốn kéo dài thời gian để chờ cứu binh!
Ánh mắt Lương Hải nhìn ta rét lạnh, nói:
- Ta tự hỏi gần đây tại sao y trở nên thông minh, thì ra là có người tương trợ.
- Hải ca, tiểu đệ đến giúp huynh! - Giọng nói của Lương Dương vang lên, theo sau là tiếng bước chân.
Vương Cảnh Hủ nghe thấy, sát ý tỏa ra, Lương Hải biết ý đồ của y, uy hiếp:
- Nếu ngươi muốn giết ta, ta liền khởi động cơ quan, phải chết thì cùng chết.
Ta "À" lên:
- Giường kia quả nhiên có cơ quan!
Lương Hải sửng sốt rồi cười to nói:
- Không sai, giường này quả thật có cơ quan, nếu các ngươi bức ta, ngoài phòng sẽ có tường sắt chặn lối ra, đến lúc đó chúng ta cùng nếm thử nỗi thống khổ của vạn tiễn xuyên tâm!
- Hải ca! - Lương Dương đã đuổi tới, vừa nhìn thấy ngón tay còn đang dính máu của Lương Hải thì nổi giận gầm lên một tiếng, giơ hai chùy sắt lớn đập tới phía Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên.
Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên đều mang khăn che mặt, đối với Lương Hải mà nói thì vừa nhìn đã biết bọn họ là ai, nhưng đối với Lương Dương mà nói, chính là người không biết danh tính. Chỉ nghe gã hô lớn:
- Bọn chuột nhắt nhát gan, nặc danh.
Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên liếc nhau, đồng thời ra tay, một người tấn công phía dưới một người tấn công trên thân.
Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên luyện tay đôi mấy tháng, lại liên thủ luyện qua cùng Y Thánh, trong chiêu kiếm lộ ra vài phần ăn ý, hai người liên thủ càng thêm uy lực, đánh Lương Dương liên tiếp lui về phía sau.
Lương Dương chống đỡ không được, cầu cứu:
- Hải ca, mau tới giúp đệ!
Lương Hải không mang ám khí bên người, ngay cả ta ở một bên xem cuộc vui cũng không thể đối phó, càng không nói đi giúp Lương Dương.
Lương Hải mở miệng nói:
- Đệ đệ, dẫn bọn chúng tới bên giường!
Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên dù biết Lương Dương muốn bức bọn họ lui đến bên giường, nhưng Lương Dương như nổi cơn điên dùng sức toàn lực nện chùy sắt đón đầu, bọn họ đành phải vừa đề phòng sau lưng vừa lui về phía sau.
Lương Hải cầm miếng bạch ngọc đã đứt nửa thanh, chuẩn bị tìm cơ hội tập kích, ngay tại lúc Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên lui đến gần thì Lương Dương hét lớn một tiếng, chùy sắt vung ngang tới với khí thế quét sạch ngàn quân.
Nào biết Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên thản nhiên nhìn nhau, nghiêng người né tránh. Chùy sắt của Lương Dương liền hung hăng đánh lên lồng ngực Lương Hải đang định đánh lén.
Lương Hải phun ra một ngụm máu tươi lớn, ngã xuống giường, bất tỉnh nhân sự.
Thừa dịp Lương Hải bị thương, Lương Dương ngây người, ta ra hiệu bằng tay bảo Vương Cảnh Hủ nhanh rời khỏi.
Vương Cảnh Hủ nhìn Lương Dương đằng đằng sát khí, nhưng vẫn nhịn xuống ý nghĩ muốn giết gã, xoay người bước nhanh rời khỏi.
Đợi cho sự chú ý của mọi người hoàn toàn bị hấp dẫn, ta mở cửa phòng chạy nhanh đến trước phòng Hi Nhiên, đẩy cửa ra trực tiếp vọt vào.
Nhưng ta vừa mới tiến vào liền có một chén trà bay tới hướng ta, ta theo bản năng nằm xuống đất trốn, chén trà kia đánh lên cánh cửa phía sau ta, nhất thời tan xác.
Ta toát mồ hôi, nếu cái kia đánh lên ta thì ta còn mạng không!
Ta vừa may mắn thoát một kiếp, vừa quay đầu thì một chén trà lại bay đến.
- Làm gì vậy! - Đang yên đang lành bị nện khiến ta không khỏi có chút căm tức.
Giang Văn Chỉ che ở trước Mộ Dung Hi Nhiên, cực lực che đi thân thể của Mộ Dung Hi Nhiên, thấy ta nhìn bên này thì cả giận nói:
- Còn không ra ngoài!
Ta tập trung nhìn, Mộ Dung Hi Nhiên chỉ mặc áo sơ mi, trong tay còn cầm một món đồ đi đêm màu đen.
Xem ra Mộ Dung Hi Nhiên đang thay quần áo.
Mộ Dung Hi Nhiên nhẹ giọng nói:
- Tá Quân, huynh ra ngoài trước đi...
Ta còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy Giang Văn Chỉ nói:
- Ngươi còn nhìn cái gì! Đại sắc lang mau đi ra! - Giang Văn Chỉ nóng nảy, thuận tay cầm lấy một chén trà.
- Được được được, đi ra liền. Thiệt là, cũng chưa cởi sạch, có cái gì phải sợ - Ta sợ nàng ta ném ta, vội vàng lui ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn có chút bất mãn, nói thầm.
- Lâm Tá Quân! Tên đại biến thái nhà ngươi! - Giọng Giang Văn Chỉ đột nhiên cao vút - Mộ Dung muội muội đi theo ngươi cũng không biết bị ngươi chiếm biết bao nhiêu tiện nghi!
Ta lui đến ngoài cửa, làm cái mặt quỷ với Giang Văn Chỉ, trước khi nàng ta nổi bão thì đóng cửa lại.
Không lâu sau, Giang Văn Chỉ liền tự mình ra mở cửa, sau đó tự mình túm vành tai ta, "mời" ta tiến vào.
Vừa vào cửa, một bộ y phục ùn ùn kéo đến đắp lên đầu ta.
- Mau thay quần áo!
Ta nắm lấy kiện y phục đi đêm kia, đi qua một bên thay đồ.
Ta để Giang Văn Chỉ canh giữ trong phòng phòng ngừa vạn nhất, sau đó cùng Mộ Dung Hi Nhiên tới địa điểm hẹn với Vương Cảnh Hủ.
Gặp Vương Cảnh Hủ xong chính là nghĩ cách tiến vào Vô Ưu Lâu.
Ở cổ đại, kĩ thuật kiến trúc không quá phát đạt thì Vô Ưu Lâu cao năm tầng là thập phần hiếm thấy. Chỉ có lầu cao như vậy mới thành nhà giam cầm tù các cô gái bị Lương Hải đoạt về, cũng là ngục giam giam lỏng Vương đường chủ.
Vương đường chủ phải ở tầng cao nhất.
Tiếp cận Vô Ưu Lâu, xa xa chỉ nghe thấy Lương Dương hô lớn:
- Mấy con mụ thối, vì chạy trốn mà hủy rượu của ta, ta đi bắt các mụ về!
Nói xong không để ý đến Lương Hải đang ngăn cản, dẫn theo một đội người ngựa đi.
Lương Hải mắt thấy không cản được, muốn đuổi theo lại nhìn lửa cháy đến lầu hai của Vô Ưu Lâu, quát cấp dưới:
- Chờ ta trở về mà lửa còn chưa diệt, tự các ngươi hiểu! - Nói xong thân hình chợt lóe đuổi theo Lương Dương.
Vốn lần gây lửa cháy Vô Ưu Lâu, các cô gái trốn hết này chính là để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, hiện tại lại dẫn được Lương Hải và Lương Dương cùng rời đi, thật sự là không tưởng được.
Vương Cảnh Hủ thấy bọn họ rời đi, thừa dịp mọi người bận cứu hoả, bèn cùng với Mộ Dung Hi Nhiên mỗi người một bên nắm lấy ta thả người nhảy lên lầu ba.
Từ lầu ba lên lầu năm thuận lợi thần kì, thuận lợi đến khiến người ta hoài nghi.
Lương Hải cứ như vậy yên tâm, một chút cơ quan cũng không làm?
Tới tầng năm, trước mặt liền xuất hiện một cánh cửa phòng đóng chặt.
Vương Cảnh Hủ tiến lên, thật cẩn thận khẽ đẩy cửa, cửa phòng từ từ mở ra, đồ vật bên trong nhìn thấy không xót một cái.
Giường nhỏ đối diện bị chăn che khuất, ta không thấy ai nằm phía sau.
Vương Cảnh Hủ thì thào nhớ nhung một tiếng:
- Cha... - Liền vội vàng muốn đi tới.
Ta một phát giữ chặt y nói:
- Đợi một chút, cẩn thận có bẫy!
Vương Cảnh Hủ gấp gáp nói:
- Nhưng cha ta ở ngay phía trước...
Mộ Dung Hi Nhiên khuyên nhủ:
- Vương đại ca, vẫn nên cẩn thận làm việc mới tốt.
Vương Cảnh Hủ hít sâu một hơi, gật gật đầu.
Ta lấy ra một thỏi bạc, ném vào gian phòng, đợi một lúc lâu sau, trong phòng vẫn không có một điểm động tĩnh.
Chẳng lẽ thật sự không có cơ quan?
Ngay tại lúc ta còn đang do dự, Vương Cảnh Hủ đã một bước tiến vào, bước nhanh đến trước giường xốc chăn lên.
Thấy không có gì nguy hiểm phát sinh, ta và Mộ Dung Hi Nhiên cũng tiến vào theo.
- Cha! Cha! Tỉnh lại đi cha! - Vương Cảnh Hủ đẩy người trên giường, nhưng người trên giường vẫn mê man không tỉnh, mặc cho Vương Cảnh Hủ đẩy ông ấy thế nào.
Mộ Dung Hi Nhiên nói:
- Thời gian khẩn cấp, vẫn nên sớm rời đi mới tốt.
Nghe vậy Vương Cảnh Hủ không đẩy Vương đường chủ nữa, định nhấc ông dậy.
- Đợi một chút! - Ta nhìn thấy thân thể Vương đường chủ vừa rời khỏi ván giường thì ván giường hơi hơi nhích lên - Dưới ván giường có cơ quan!
Ta nằm trên giường, chăn che khuất tầm mắt, nhưng nghe thấy tiếng bước chân vang lên, ta liền biết có người đến.
Chăn bị mạnh mẽ nhấc lên, ta nhìn thấy Lương Hải kinh ngạc nhìn ta, sau đó chuyển sang phẫn nộ.
Hai mắt ta híp lại, cầm cái chén nước nóng trong tay hất vào Lương Hải.
Lương Hải không ngờ được, lấy tay che mặt lui về phía sau vài bước, vào lúc này, Mộ Dung Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ từ phía sau một trái một phải giơ kiếm đâm tới Lương Hải.
Lương Hải vội vàng xoay người, tay trái dùng lực hai ngón tay kẹp lấy kiếm của Vương Cảnh Hủ, tay phải cầm miếng bạch ngọc, muốn ngăn kiếm Yêu Nguyệt của Mộ Dung Hi Nhiên.
Nào biết kiếm Yêu Nguyệt sắc bén dị thường, một chốc liền chặt đứt miếng bạch ngọc, đâm thẳng tới Lương Hải.
Lương Hải cả kinh nhẹ buông tay trái, Vương Cảnh Hủ nhân cơ hội chặt đứt một ngón tay của Lương Hải.
Ngón tay đứt bay lên giường, máu tươi nhuộm đỏ sàng đan, ta ngẩn người, một đạo kình phong xen lẫn sát khí đánh úp về phía ta.
Lương Hải không địch lại hai người Mộ Dung Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ, thấy ta ngây người liền muốn bắt ta làm con tin, miếng bạch ngọc bị kiếm Yêu Nguyệt chẻ đôi, trở nên sắc bén, lúc này biến thành lưỡi dao sắc có thể giết người.
- Tá Quân cẩn thận! - Mộ Dung Hi Nhiên thấy không kịp ngăn cản liền lớn tiếng hô.
Ngay tại thời khắc miếng bạch ngọc của Lương Hải sắp đâm đến ta, ta nhảy về phía trước, may mắn tránh được. Lương Hải thu thế không kịp, ngã xuống giường.
Ta nhảy rất mạnh, ngã trên mặt đất.
Mộ Dung Hi Nhiên kéo ta lại, giơ kiếm che trước thân thể ta, cảnh giác nhìn Lương Hải.
Lương Hải ôm tay, trên trán ướt sũng chảy ròng ròng mồ hôi lạnh:
- Xem ra các ngươi đã cứu được đường chủ.
Vương Cảnh Hủ cười lạnh nói:
- Ngươi có di ngôn gì mau nói đi.
Lương Hải cười nói:
- Ngươi không muốn biết vì sao ta muốn...mấy thứ kia?
Ta nhíu mày, nói với Vương Cảnh Hủ:
- Đừng nghe hắn ta nói nhảm, hắn ta muốn kéo dài thời gian để chờ cứu binh!
Ánh mắt Lương Hải nhìn ta rét lạnh, nói:
- Ta tự hỏi gần đây tại sao y trở nên thông minh, thì ra là có người tương trợ.
- Hải ca, tiểu đệ đến giúp huynh! - Giọng nói của Lương Dương vang lên, theo sau là tiếng bước chân.
Vương Cảnh Hủ nghe thấy, sát ý tỏa ra, Lương Hải biết ý đồ của y, uy hiếp:
- Nếu ngươi muốn giết ta, ta liền khởi động cơ quan, phải chết thì cùng chết.
Ta "À" lên:
- Giường kia quả nhiên có cơ quan!
Lương Hải sửng sốt rồi cười to nói:
- Không sai, giường này quả thật có cơ quan, nếu các ngươi bức ta, ngoài phòng sẽ có tường sắt chặn lối ra, đến lúc đó chúng ta cùng nếm thử nỗi thống khổ của vạn tiễn xuyên tâm!
- Hải ca! - Lương Dương đã đuổi tới, vừa nhìn thấy ngón tay còn đang dính máu của Lương Hải thì nổi giận gầm lên một tiếng, giơ hai chùy sắt lớn đập tới phía Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên.
Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên đều mang khăn che mặt, đối với Lương Hải mà nói thì vừa nhìn đã biết bọn họ là ai, nhưng đối với Lương Dương mà nói, chính là người không biết danh tính. Chỉ nghe gã hô lớn:
- Bọn chuột nhắt nhát gan, nặc danh.
Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên liếc nhau, đồng thời ra tay, một người tấn công phía dưới một người tấn công trên thân.
Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên luyện tay đôi mấy tháng, lại liên thủ luyện qua cùng Y Thánh, trong chiêu kiếm lộ ra vài phần ăn ý, hai người liên thủ càng thêm uy lực, đánh Lương Dương liên tiếp lui về phía sau.
Lương Dương chống đỡ không được, cầu cứu:
- Hải ca, mau tới giúp đệ!
Lương Hải không mang ám khí bên người, ngay cả ta ở một bên xem cuộc vui cũng không thể đối phó, càng không nói đi giúp Lương Dương.
Lương Hải mở miệng nói:
- Đệ đệ, dẫn bọn chúng tới bên giường!
Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên dù biết Lương Dương muốn bức bọn họ lui đến bên giường, nhưng Lương Dương như nổi cơn điên dùng sức toàn lực nện chùy sắt đón đầu, bọn họ đành phải vừa đề phòng sau lưng vừa lui về phía sau.
Lương Hải cầm miếng bạch ngọc đã đứt nửa thanh, chuẩn bị tìm cơ hội tập kích, ngay tại lúc Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên lui đến gần thì Lương Dương hét lớn một tiếng, chùy sắt vung ngang tới với khí thế quét sạch ngàn quân.
Nào biết Vương Cảnh Hủ và Mộ Dung Hi Nhiên thản nhiên nhìn nhau, nghiêng người né tránh. Chùy sắt của Lương Dương liền hung hăng đánh lên lồng ngực Lương Hải đang định đánh lén.
Lương Hải phun ra một ngụm máu tươi lớn, ngã xuống giường, bất tỉnh nhân sự.
Thừa dịp Lương Hải bị thương, Lương Dương ngây người, ta ra hiệu bằng tay bảo Vương Cảnh Hủ nhanh rời khỏi.
Vương Cảnh Hủ nhìn Lương Dương đằng đằng sát khí, nhưng vẫn nhịn xuống ý nghĩ muốn giết gã, xoay người bước nhanh rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.