Chương 31: Thời cơ
Tàn Tự Hi
19/11/2016
Lần này Vương Cảnh Hủ trở về, còn cần duy trì tác phong thận trọng của y. Phải thận trọng, nếu không phải ai ai cũng biết thì vừa về tới Sát Thủ Đường, Lương Hải và Lương Dương cộng thêm một đống người muôn hình muôn vẻ đã sớm chờ ở cửa.
Theo Vương Cảnh Hủ miêu tả, Lương Hải là anh, nhìn qua là một nho sĩ trung niên nho nhã, nhưng lột bỏ lớp da mặt thì lại là một kẻ mặt người dạ thú không hơn không kém. Lương Hải thích nữ sắc, còn xây một cái Vô Ưu lâu, bên trong là các nữ tử mỹ mạo bị hắn đoạt ở khắp nơi về.
Lương Dương vô cùng khỏe mạnh, có thể nhấc bổng tảng đá lớn bằng một tay, bộ dạng lưng hùm vai gấu, hơn nữa còn để râu quai nón, nhìn qua giống một cường đạo cướp bóc ngoài đường, cuộc đời thích nhất uống rượu.
Lương Hải có trí, Lương Dương có dũng, kết hợp lại tương đối khó giải quyết.
Từ xa đến gần, rốt cục ta có thể nhìn thấy Lương Hải và Lương Dương rõ ràng như tận mắt thấy núi Lư Sơn, Lương Hải quả nhiên như Vương Cảnh Hủ nói, bộ dạng tư tư văn văn, nhưng ánh mắt khi nhìn phía này của hắn ta toát ra sắc sảo, lộ ra dã tâm.
- Vương thiếu chủ, lần này ngài trở về là để tự thú sao? - Lương Hải mở chiết phiến trong tay, không nặng không nhẹ.
Vương Cảnh Hủ nhướn mày, "khó hiểu" hỏi:
- Tự thú? Vì sao ta phải tự thú? Đúng rồi, cha ta đâu?
Lương Hải thản nhiên đảo qua ta, ánh mắt dừng lại ở Mộ Dung Hi Nhiên phía trước ta rồi dời đi, có thêm hứng thú hỏi Vương Cảnh Hủ:
- Chẳng lẽ thiếu chủ đã quên, mấy ngày trước đại Hoàng tử gặp chuyện, mà thiếu chủ không phải là người đã dẫn theo tinh anh trong Đường đến chỗ đại Hoàng tử gặp chuyện sao? Hay là thiếu chủ muốn nói rằng ngài chỉ mang các huynh đệ đi xem mà thôi? Đến nỗi Đường chủ không thấy thiếu chủ mấy ngày đã gấp gáp đi tìm thiếu chủ.
Vương Cảnh Hủ không chút né tránh nói:
- Tìm ta? Ta phụng mệnh mà đi, vì sao tìm ta?
Lương Dương kìm nén không được, tiến đến la lớn:
- Vương Cảnh Hủ ngươi đều đã thừa nhận, còn cái gì mà đâu có!
Vương Cảnh Hủ "khó hiểu" hỏi:
- Ta phụng mệnh đi bảo hộ đại Hoàng tử, đáng tiếc thích khách phái tới có võ công quá mức cao cường, nhiệm vụ thất bại nên bị phạt, nhưng mà Hữu Hộ pháp như vậy không phải hơi quá khích hay sao?
Vương Cảnh Hủ vừa nói xong, người phía sau Lương Hải và Lương Dương thật sự đưa mắt nhìn nhau, bị lay chuyển rất lớn.
Lương Hải hỏi:
- Ý của thiếu chủ là chúng ta hiểu lầm người?
Vương Cảnh Hủ lạnh nhạt nói:
- Trước đây vài ngày ta bị trọng thương, ở một chỗ chữa thương, tin tức ở nơi đó tắc nghẽn, không biết Tả Hộ pháp hiểu lầm ta chuyện gì? Bất quá không ngại, có hiểu lầm thì lần này trở về ta cũng làm trong sạch lại, nếu mọi người không tin ta đi bảo hộ đại Hoàng tử thì ta có thể lấy lệnh của nhiệm vụ ra, đến lúc đó thị phi sẽ rõ ràng!
Tuy rằng ta không biết lệnh của nhiệm vụ kia viết cái gì, bất quá nếu lấy ra thì tất nhiên sẽ bất lợi với Lương Hải, xem ra Vương Cảnh Hủ vẫn miễn cưỡng xem như thông minh, cư nhiên còn bảo tồn chứng cớ.
Đầu lông mày của Lương Hải không tự giác giật giật, cười nói:
- Thuộc hạ luôn luôn tin thái độ làm người của thiếu chủ, chỉ là thiếu chủ lâu ngày không xuất hiện không khỏi khiến người ta sinh nghi, bất quá hiện tại hiềm nghi này cũng nên giải trừ.
- Vậy sao? - Vương Cảnh Hủ nhíu mày - Nhưng lệnh nhiệm vụ phải qua tay Tả Hộ pháp, hay là Tả Hộ pháp đã quên?
Lương Hải mặc dù áp chế cực độ nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một tia tức giận:
- Thuộc hạ có nhìn qua, chỉ là thiếu chủ có làm theo điều viết trên đó hay không thì thuộc hạ cũng không biết.
Ta nâng tay vòng trước ngực. Vương Cảnh Hủ thấy thế cũng không nói gì nữa, cao giọng nói:
- Lần này ta có thể sống đều dựa vào mấy vị ân nhân này - Nói xong Vương Cảnh Hủ hơi hơi nghiêng người để lộ mặt chúng ta đứng phía sau y - Buổi tối ta chuẩn bị thiết yến khoản đãi những vị ân nhân này.
Trong nháy mắt, vô số ánh mắt dừng trên người ta.
Ta nhìn lại Lương Hải, vì biết Lương Hải thích nữ sắc, nên ta đặc biệt để Mộ Dung Hi Nhiên và Giang Văn Chỉ mang mặt nạ che cả khuôn mặt, vì cảm thấy thích thú nên ta cũng mang một cái, hiện tại lại thành đạo cụ gia tăng khí thế và cảm giác thần bí.
Vương Cảnh Hủ quay đầu, nói với người ở bên người ta:
- Còn không mau đi chuẩn bị!
Một người bên cạnh y vâng vâng dạ dạ, vội vội vàng vàng đi. Lương Hải cũng thu hồi ánh mắt, tránh ra làm giơ tay ra hiệu mời.
Lương Hải hơi cúi thấp đầu, ra vẻ lễ độ cung kính nghênh đón Vương Cảnh Hủ tiến vào, vẫn đánh giá những quái nhân mang mặt nạ là chúng ta.
Khóe mắt ta thấy hắn ta đang nhìn chằm chằm vào bước chân của chúng ta, trong lòng thầm kêu không tốt.
Một người có võ công hay không có thể nhìn ra từ bước chân của người đó, Lương Hải là muốn nhìn một chút trên tay Vương Cảnh Hủ có bao nhiêu người giúp đỡ, bên chúng ta có thêm một phần lực thì hắn ta thêm một phần kiêng kị, nhưng trong chúng ta, ngoài Hi Nhiên ra thì những người khác đều không qua hẳn cửa.
Giang Văn Chỉ mặt dày mày dạn theo tới cùng, tám phần là thích thú, nhưng bây giờ nhìn lại là một chút cũng chơi không hay, còn rất nguy hiểm...
Ban đêm, Lương Hải Lương Dương ăn mặc đẹp tới tiệc rượu mời chúng ta.
Trên yến tiệc, Vương Cảnh Hủ ngồi ở vị trí chủ, Lương Hải giữ bổn phận ngồi ở phía dưới, vẻ mặt gượng gạo nhìn chằm chằm chúng ta.
Giang Văn Chỉ lấy khuỷu tay chọc ta, bất mãn nói:
- Đều tại ngươi, mang mặt nạ làm gì, hiện tại chúng ta làm thế nào ăn uống đây!
Ta chìa ngón trỏ xuyên qua vị trí miệng của Giang Văn Chỉ trên mặt nạ, điểm trên bờ môi của nàng ta, cười nói:
- Cái này không cắt cái miệng nhỏ sao?
Giang Văn Chỉ ngẩn người, dùng sức nhéo đùi ta, cả giận nói:
- Ngươi đi chết đi!
Ta ôm chân, đau đến nhe răng trợn mắt.
Kỳ thật ta cũng bất đắc dĩ, vạn nhất Lương Hải kia thấy Mộ Dung Hi Nhiên cùng Giang Văn Chỉ rồi một phát kéo xuống mặt nạ ngụyquân tử rồi xoay người phát thú tính thì làm sao? Giang Văn Chỉ, ta là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi thật sự là không nhìn ra lòng tốt của người khác!
Một đoạn ca múa kết thúc, Lương Dương ôm một vạc rượu lớn tiến vào, ầm một tiếng thả trên mặt đất. Vốn sau khi ca múa kết thúc thì trong đại sảnh tương đối yên tĩnh, Lương Dương làm vậy chốc lát khiến không ít người chú ý. Lương Dương giống như không hề thấy, ngồi xuống múc ra từ trong vạc một chén rượu lớn, cứ thế uống.
Vương Cảnh Hủ nhíu mày nhưng không lên tiếng.
Lúc này từ bên ngoài lại có ba người tới, ba người này mỗi người bê hai vò rượu tiến vào, vừa mở giấy dán một cái, mùi rượu nhất thời tràn đầy đại sảnh.
Lương Dương ngửi được mùi rượu, lập tức thả rơi bát trên tay, hô lớn với ba người kia:
- Ai cho các ngươi đụng vào Bách Lí Hương của ta!
Ba người kia chức vị không lớn không nhỏ, nhưng vì vài hũ rượu mà bị quở trách thì trên mặt vẫn có chút xấu hổ. Lương Hải cười nói:
- Dương đệ, đệ còn chưa uống say mà, đệ không nhìn xem bọn họ là ai?
Lương Dương nhất thời như phục hồi lại tinh thần, nói:
- Đúng đúng đúng, vừa nãy đệ hoa mắt.
Lương Hải ôm quyền với ba người kia nói:
- Đệ đệ của ta giữ vài hũ rượu này cũng là vì muốn uống cùng các huynh đệ lúc này, vừa nãy nó nhìn lầm, cho rằng người khác muốn cướp rượu của nó, đắc tội.
Ba người kia cũng không nói gì, trở về chỗ ngồi.
Trên mặt Lương Dương lộ ra một tia bất mãn, nhưng lập tức dùng bát rượu chắn.
Ta âm thầm tính kế trong lòng, xem ra Lương Dương là một mãng phu (đàn ông thô lỗ), rất dễ dàng đắc tội với mãng phu, nếu như không có Lương Hải thì theo cá tính của Lương Dương, thế lực của bọn chúng sớm hay muộn cũng sẽ mất.
Qua ba tuần rượu, tửu lượng của Lương Hải chống đỡ hết nổi, say tại chỗ.
Lương Dương đẩy đẩy Lương Hải, nói:
- Hải ca, huynh say? Sao lại say? Rượu của huynh để đệ uống cạn nhé?
Lương Dương thấy Lương Hải không phản ứng, trực tiếp nắm ly rượu của hắn ta đổ vào miệng mình.
Một gã nam tử vẫn đứng phía sau Lương Hải và Lương Dương tiến lên, tay đè trên chuôi kiếm.
Hiện ở trên đại sảnh, đại đa số người đều say đến loạn xì ngầu, ít ai chú ý tới động tác của người này. Người nọ nhìn Vương Cảnh Hủ, Vương Cảnh Hủ nhìn về phía ta, ta lắc lắc đầu.
Người nọ nắm chặt chuôi kiếm, lui về phía sau quay về vị trí cũ.
Không lâu sau Lương Hải liền tỉnh lại, lại uống cùng Lương Dương.
Ta nhìn bộ dạng coi như thanh tỉnh của Lương Hải, mơ hồ đoán ra.
Vừa nãy người trên đại sảnh chủ yếu đều say, nhưng nói không chừng có mấy người là giả say, tỷ như Lương Hải, chỉ cần Vương Cảnh Hủ có động tác thì hắn ta có thể đánh trả trong nháy mắt.
Chờ đến lúc thích hợp, Vương Cảnh Hủ đứng dậy, nói:
- Thời gian không còn sớm, tất cả mọi người về nghỉ ngơi đi.
Lần này nghĩ kĩ thật sự là khảo nghiệm sức chịu đựng của con người, chỉ nhìn xem ca múa, với ta mà nói thật sự là một sự dày vò lớn, cũng may còn có thể tranh cãi với Giang Văn Chỉ, quan sát tình huống trận địa.
Trở lại phòng ốc của mình, ta mặc nguyên đồ nằm xuống giường, đợi thời cơ buông xuống.
Chỉ chốc lát chợt nghe thấy bên ngoài có người hô lớn:
- Cháy cháy!
Ta xoay người xuống giường, hé khe cửa, chứng kiến ánh lửa lớn không có phương hướng.
Theo Vương Cảnh Hủ miêu tả, Lương Hải là anh, nhìn qua là một nho sĩ trung niên nho nhã, nhưng lột bỏ lớp da mặt thì lại là một kẻ mặt người dạ thú không hơn không kém. Lương Hải thích nữ sắc, còn xây một cái Vô Ưu lâu, bên trong là các nữ tử mỹ mạo bị hắn đoạt ở khắp nơi về.
Lương Dương vô cùng khỏe mạnh, có thể nhấc bổng tảng đá lớn bằng một tay, bộ dạng lưng hùm vai gấu, hơn nữa còn để râu quai nón, nhìn qua giống một cường đạo cướp bóc ngoài đường, cuộc đời thích nhất uống rượu.
Lương Hải có trí, Lương Dương có dũng, kết hợp lại tương đối khó giải quyết.
Từ xa đến gần, rốt cục ta có thể nhìn thấy Lương Hải và Lương Dương rõ ràng như tận mắt thấy núi Lư Sơn, Lương Hải quả nhiên như Vương Cảnh Hủ nói, bộ dạng tư tư văn văn, nhưng ánh mắt khi nhìn phía này của hắn ta toát ra sắc sảo, lộ ra dã tâm.
- Vương thiếu chủ, lần này ngài trở về là để tự thú sao? - Lương Hải mở chiết phiến trong tay, không nặng không nhẹ.
Vương Cảnh Hủ nhướn mày, "khó hiểu" hỏi:
- Tự thú? Vì sao ta phải tự thú? Đúng rồi, cha ta đâu?
Lương Hải thản nhiên đảo qua ta, ánh mắt dừng lại ở Mộ Dung Hi Nhiên phía trước ta rồi dời đi, có thêm hứng thú hỏi Vương Cảnh Hủ:
- Chẳng lẽ thiếu chủ đã quên, mấy ngày trước đại Hoàng tử gặp chuyện, mà thiếu chủ không phải là người đã dẫn theo tinh anh trong Đường đến chỗ đại Hoàng tử gặp chuyện sao? Hay là thiếu chủ muốn nói rằng ngài chỉ mang các huynh đệ đi xem mà thôi? Đến nỗi Đường chủ không thấy thiếu chủ mấy ngày đã gấp gáp đi tìm thiếu chủ.
Vương Cảnh Hủ không chút né tránh nói:
- Tìm ta? Ta phụng mệnh mà đi, vì sao tìm ta?
Lương Dương kìm nén không được, tiến đến la lớn:
- Vương Cảnh Hủ ngươi đều đã thừa nhận, còn cái gì mà đâu có!
Vương Cảnh Hủ "khó hiểu" hỏi:
- Ta phụng mệnh đi bảo hộ đại Hoàng tử, đáng tiếc thích khách phái tới có võ công quá mức cao cường, nhiệm vụ thất bại nên bị phạt, nhưng mà Hữu Hộ pháp như vậy không phải hơi quá khích hay sao?
Vương Cảnh Hủ vừa nói xong, người phía sau Lương Hải và Lương Dương thật sự đưa mắt nhìn nhau, bị lay chuyển rất lớn.
Lương Hải hỏi:
- Ý của thiếu chủ là chúng ta hiểu lầm người?
Vương Cảnh Hủ lạnh nhạt nói:
- Trước đây vài ngày ta bị trọng thương, ở một chỗ chữa thương, tin tức ở nơi đó tắc nghẽn, không biết Tả Hộ pháp hiểu lầm ta chuyện gì? Bất quá không ngại, có hiểu lầm thì lần này trở về ta cũng làm trong sạch lại, nếu mọi người không tin ta đi bảo hộ đại Hoàng tử thì ta có thể lấy lệnh của nhiệm vụ ra, đến lúc đó thị phi sẽ rõ ràng!
Tuy rằng ta không biết lệnh của nhiệm vụ kia viết cái gì, bất quá nếu lấy ra thì tất nhiên sẽ bất lợi với Lương Hải, xem ra Vương Cảnh Hủ vẫn miễn cưỡng xem như thông minh, cư nhiên còn bảo tồn chứng cớ.
Đầu lông mày của Lương Hải không tự giác giật giật, cười nói:
- Thuộc hạ luôn luôn tin thái độ làm người của thiếu chủ, chỉ là thiếu chủ lâu ngày không xuất hiện không khỏi khiến người ta sinh nghi, bất quá hiện tại hiềm nghi này cũng nên giải trừ.
- Vậy sao? - Vương Cảnh Hủ nhíu mày - Nhưng lệnh nhiệm vụ phải qua tay Tả Hộ pháp, hay là Tả Hộ pháp đã quên?
Lương Hải mặc dù áp chế cực độ nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một tia tức giận:
- Thuộc hạ có nhìn qua, chỉ là thiếu chủ có làm theo điều viết trên đó hay không thì thuộc hạ cũng không biết.
Ta nâng tay vòng trước ngực. Vương Cảnh Hủ thấy thế cũng không nói gì nữa, cao giọng nói:
- Lần này ta có thể sống đều dựa vào mấy vị ân nhân này - Nói xong Vương Cảnh Hủ hơi hơi nghiêng người để lộ mặt chúng ta đứng phía sau y - Buổi tối ta chuẩn bị thiết yến khoản đãi những vị ân nhân này.
Trong nháy mắt, vô số ánh mắt dừng trên người ta.
Ta nhìn lại Lương Hải, vì biết Lương Hải thích nữ sắc, nên ta đặc biệt để Mộ Dung Hi Nhiên và Giang Văn Chỉ mang mặt nạ che cả khuôn mặt, vì cảm thấy thích thú nên ta cũng mang một cái, hiện tại lại thành đạo cụ gia tăng khí thế và cảm giác thần bí.
Vương Cảnh Hủ quay đầu, nói với người ở bên người ta:
- Còn không mau đi chuẩn bị!
Một người bên cạnh y vâng vâng dạ dạ, vội vội vàng vàng đi. Lương Hải cũng thu hồi ánh mắt, tránh ra làm giơ tay ra hiệu mời.
Lương Hải hơi cúi thấp đầu, ra vẻ lễ độ cung kính nghênh đón Vương Cảnh Hủ tiến vào, vẫn đánh giá những quái nhân mang mặt nạ là chúng ta.
Khóe mắt ta thấy hắn ta đang nhìn chằm chằm vào bước chân của chúng ta, trong lòng thầm kêu không tốt.
Một người có võ công hay không có thể nhìn ra từ bước chân của người đó, Lương Hải là muốn nhìn một chút trên tay Vương Cảnh Hủ có bao nhiêu người giúp đỡ, bên chúng ta có thêm một phần lực thì hắn ta thêm một phần kiêng kị, nhưng trong chúng ta, ngoài Hi Nhiên ra thì những người khác đều không qua hẳn cửa.
Giang Văn Chỉ mặt dày mày dạn theo tới cùng, tám phần là thích thú, nhưng bây giờ nhìn lại là một chút cũng chơi không hay, còn rất nguy hiểm...
Ban đêm, Lương Hải Lương Dương ăn mặc đẹp tới tiệc rượu mời chúng ta.
Trên yến tiệc, Vương Cảnh Hủ ngồi ở vị trí chủ, Lương Hải giữ bổn phận ngồi ở phía dưới, vẻ mặt gượng gạo nhìn chằm chằm chúng ta.
Giang Văn Chỉ lấy khuỷu tay chọc ta, bất mãn nói:
- Đều tại ngươi, mang mặt nạ làm gì, hiện tại chúng ta làm thế nào ăn uống đây!
Ta chìa ngón trỏ xuyên qua vị trí miệng của Giang Văn Chỉ trên mặt nạ, điểm trên bờ môi của nàng ta, cười nói:
- Cái này không cắt cái miệng nhỏ sao?
Giang Văn Chỉ ngẩn người, dùng sức nhéo đùi ta, cả giận nói:
- Ngươi đi chết đi!
Ta ôm chân, đau đến nhe răng trợn mắt.
Kỳ thật ta cũng bất đắc dĩ, vạn nhất Lương Hải kia thấy Mộ Dung Hi Nhiên cùng Giang Văn Chỉ rồi một phát kéo xuống mặt nạ ngụyquân tử rồi xoay người phát thú tính thì làm sao? Giang Văn Chỉ, ta là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi thật sự là không nhìn ra lòng tốt của người khác!
Một đoạn ca múa kết thúc, Lương Dương ôm một vạc rượu lớn tiến vào, ầm một tiếng thả trên mặt đất. Vốn sau khi ca múa kết thúc thì trong đại sảnh tương đối yên tĩnh, Lương Dương làm vậy chốc lát khiến không ít người chú ý. Lương Dương giống như không hề thấy, ngồi xuống múc ra từ trong vạc một chén rượu lớn, cứ thế uống.
Vương Cảnh Hủ nhíu mày nhưng không lên tiếng.
Lúc này từ bên ngoài lại có ba người tới, ba người này mỗi người bê hai vò rượu tiến vào, vừa mở giấy dán một cái, mùi rượu nhất thời tràn đầy đại sảnh.
Lương Dương ngửi được mùi rượu, lập tức thả rơi bát trên tay, hô lớn với ba người kia:
- Ai cho các ngươi đụng vào Bách Lí Hương của ta!
Ba người kia chức vị không lớn không nhỏ, nhưng vì vài hũ rượu mà bị quở trách thì trên mặt vẫn có chút xấu hổ. Lương Hải cười nói:
- Dương đệ, đệ còn chưa uống say mà, đệ không nhìn xem bọn họ là ai?
Lương Dương nhất thời như phục hồi lại tinh thần, nói:
- Đúng đúng đúng, vừa nãy đệ hoa mắt.
Lương Hải ôm quyền với ba người kia nói:
- Đệ đệ của ta giữ vài hũ rượu này cũng là vì muốn uống cùng các huynh đệ lúc này, vừa nãy nó nhìn lầm, cho rằng người khác muốn cướp rượu của nó, đắc tội.
Ba người kia cũng không nói gì, trở về chỗ ngồi.
Trên mặt Lương Dương lộ ra một tia bất mãn, nhưng lập tức dùng bát rượu chắn.
Ta âm thầm tính kế trong lòng, xem ra Lương Dương là một mãng phu (đàn ông thô lỗ), rất dễ dàng đắc tội với mãng phu, nếu như không có Lương Hải thì theo cá tính của Lương Dương, thế lực của bọn chúng sớm hay muộn cũng sẽ mất.
Qua ba tuần rượu, tửu lượng của Lương Hải chống đỡ hết nổi, say tại chỗ.
Lương Dương đẩy đẩy Lương Hải, nói:
- Hải ca, huynh say? Sao lại say? Rượu của huynh để đệ uống cạn nhé?
Lương Dương thấy Lương Hải không phản ứng, trực tiếp nắm ly rượu của hắn ta đổ vào miệng mình.
Một gã nam tử vẫn đứng phía sau Lương Hải và Lương Dương tiến lên, tay đè trên chuôi kiếm.
Hiện ở trên đại sảnh, đại đa số người đều say đến loạn xì ngầu, ít ai chú ý tới động tác của người này. Người nọ nhìn Vương Cảnh Hủ, Vương Cảnh Hủ nhìn về phía ta, ta lắc lắc đầu.
Người nọ nắm chặt chuôi kiếm, lui về phía sau quay về vị trí cũ.
Không lâu sau Lương Hải liền tỉnh lại, lại uống cùng Lương Dương.
Ta nhìn bộ dạng coi như thanh tỉnh của Lương Hải, mơ hồ đoán ra.
Vừa nãy người trên đại sảnh chủ yếu đều say, nhưng nói không chừng có mấy người là giả say, tỷ như Lương Hải, chỉ cần Vương Cảnh Hủ có động tác thì hắn ta có thể đánh trả trong nháy mắt.
Chờ đến lúc thích hợp, Vương Cảnh Hủ đứng dậy, nói:
- Thời gian không còn sớm, tất cả mọi người về nghỉ ngơi đi.
Lần này nghĩ kĩ thật sự là khảo nghiệm sức chịu đựng của con người, chỉ nhìn xem ca múa, với ta mà nói thật sự là một sự dày vò lớn, cũng may còn có thể tranh cãi với Giang Văn Chỉ, quan sát tình huống trận địa.
Trở lại phòng ốc của mình, ta mặc nguyên đồ nằm xuống giường, đợi thời cơ buông xuống.
Chỉ chốc lát chợt nghe thấy bên ngoài có người hô lớn:
- Cháy cháy!
Ta xoay người xuống giường, hé khe cửa, chứng kiến ánh lửa lớn không có phương hướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.