Chương 100
Đằng La Vi Chi
15/12/2020
Ngày hôm sau Cao Quỳnh dùng ánh mắt đăm đăm nhìn
tiểu biệt trang mà đi về phía trước, Vu Thượng Huyền cười đến tự phụ lại ưu nhã: “Buổi sáng tốt lành.”
Cao Quỳnh cắn răng, bắp chân đều run rẩy: “Tôi ở trong rừng bất lão quỳ một đêm, anh thế nhưng chẳng thèm cầu tình?”
Vu Thượng Huyền kinh ngạc nói: “Cô thế nhưng còn yêu cầu tôi cầu tình cho cô hả? Tôi tưởng cô đã tính toán đi quỳ mấy ngày mấy đêm rồi chứ? Tôi sợ quấy rầy nhã hứng của cô.”
Mặt Cao Quỳnh đen như than.
Vu Thượng Huyền cười hắc hắc: “Không phải cô vẫn lành lặn sao? Về sau đừng đi tìm chết nữa là được.”
Cao Quỳnh nắm tay: “Anh cho rằng tôi sẽ vứt bỏ Satan sao? Không bao giờ, tiểu yêu nữ kia sớm muộn gì cũng thua trong tay lão nương. Nếu cô ta là gián điệp thì tôi không tin cô ta sẽ không lộ đuôi cáo.”
Vu Thượng Huyền cười gật gật đầu.
Theo lý thuyết, vào ngày giỗ Bối Dao mỗi năm, Satan sẽ chỉ ở tiểu biệt trang này nghỉ ngơi ba ngày. Rốt cuộc bên ngoài còn một đống việc lớn phải giải quyết, ở trên đảo nhỏ nhiều rất bất tiện.
Hắn ở bên ngoài và trên đảo nhỏ này giống như hai người. Ra bên ngoài hắn lập tức hỉ nộ vô thường lại thô bạo. Tuy nói thế này không phúc hậu nhưng mỗi năm vào ngày giỗ của Bối Dao, Cao Quỳnh đều có loại khoái cảm như được đến đảo nhỏ nghỉ phép.
Cao Quỳnh: “Hôm nay là ngày thứ tư, Satan sẽ trở về sao?”
Vu Thượng Huyền lắc đầu: “Tôi đâu biết, dựa theo lệ thường thì sẽ rời đi.”
Cao Quỳnh lo lắng sốt ruột, lần này cô ta không dám mạnh mẽ làm gì, chỉ không xác định nói: “Hắn sẽ không vì đồ giả này mà ở lại trên đảo lâu hơn chứ?” Ở lại đây lâu sẽ dễ bại lộ hành tung, mang đến rất nhiều nguy hiểm.
Vu Thượng Huyền còn không mở miệng thì cánh cửa trước mặt đã bị người ta đẩy ra. A Tả đẩy Bùi Xuyên ra mà hắn thì chỉ nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị rời đi.”
Cao Quỳnh và Vu Thượng Huyền liếc nhau ngẩn người, ngay sau đó Cao Quỳnh thở nhẹ, cuối cùng Satan cũng chịu rời đi.
Bùi Xuyên nói: “Gọi tiểu Trịnh đến đây.”
Chỉ trong chốc lát, một người đàn ông hàm hậu mập mạp chạy tới. Tiểu Trịnh vốn là một quan viên nhận tham ô, sau này bị cấy vãng sinh vào thì đến quản lý hòn đảo nhỏ này. Người này khéo đưa đẩy, làm việc rất biết nhìn mặt. Bởi vì có vãng sinh nên ông ta lại càng trung thành. Tiểu Trịnh cung kính nói: “Satan, ngài có việc gì cần dặn dò sao?”
Bùi Xuyên nhàn nhạt mở miệng: “Vị tiểu thư trên đảo này ông phải chăm sóc cho tốt, cô ấy muốn gì cũng phải đáp ứng, nếu cô ấy muốn đi đến chỗ mộ địa thì không được ngăn cản.”
Vì đeo mặt nạ nên mọi người không nhìn rõ biểu tình của Bùi Xuyên. Cao Quỳnh ngẩn người, còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Lúc phản ứng lại thì cô ta suýt nữa vui đến điên lên. Satan thế nhưng không tính toán mang theo kẻ giả mạo kia, hắn không cần thứ đồ giả kia!
Ha ha ha thật đáng mừng. Cô ta chịu chút khổ cũng đáng giá, tiểu yêu tinh kia cũng chỉ có thể khiến Satan nhất thời thương tiếc, nhưng lúc Satan rời đi không phải vẫn mang theo cô ta và Vu Thượng Huyền sao!
Cao Quỳnh áp xuống xúc động muốn cười, nhưng vì quá mức sung sướng nên khóe miệng có chút co giật.
Biểu tình của Vu Thượng Huyền lại có chút không nắm được, nhưng cuối cùng hắn vẫn đi theo Bùi Xuyên đến rìa đảo.
Người đàn ông trên xe lăn trước sau đều cực kỳ bình tĩnh. A Tả đẩy Bùi Xuyên, còn hắn thì mở máy tính kiểm tra email.
Vu Thượng Huyền theo Bùi Xuyên gần mười năm, từ khi hắn còn thiếu niên đến bây giờ, cũng cơ hồ chứng kiến hơn nửa đời Bùi Xuyên. Gió trên đảo ấm áp, mà Vu Thượng Huyền bỗng nhiên nhớ tới có một năm lúc căn cơ của “Vãng sinh” vẫn chưa ổn định, bọn họ cấy chíp sơ cấp vào một đám người đến tìm Bối Dao.
Chip vừa vào cơ thể thì lập tức khởi động chương trình tự trừng phạt. Có người cứ thế tự móc mắt mình, có kẻ giết đồng bạn, khắp nơi đều là máu.
Mặc kệ nghiệm thi thế nào thì những kẻ đã chết này cũng sẽ chẳng có gì liên quan đến Bùi Xuyên. Lúc đó Vu Thượng Huyền vốn đang cười hắc hắc, thưởng thức uy lực mà con chíp mang tới, không nghĩ vừa ngẩng đầu đã thấy Bối Dao sắc mặt tái nhợt đứng cạnh cửa. Vu Thượng Huyền có thể thấy Bối Dao thì Satan tự nhiên cũng thấy.
Sau đó không bao lâu, loại chíp kia mang đến tai họa ngầm khiến Satan rơi vào tình cảnh không xong.
Bọn họ bị bắt đổi nơi mới, sáng sớm hôm đó Satan thỉnh cầu Bối Dao đi cùng bọn họ nhưng cô lại cự tuyệt. Đã nhiều năm rồi mà Vu Thượng Huyền vẫn khó có thể quên được biểu tình của Satan ngày hôm đó.
Hắn nhìn Bối Dao, ánh mắt hèn mọn mà khẩn cầu: “Em đi theo anh, anh cầu xin em đó. Về sau … Anh vĩnh viễn sẽ không dùng loại chíp kia nữa, anh đảm bảo.”
Nhưng năm ấy Bối Dao tiểu thư vẫn một mực không đi cùng hắn. Đương nhiên, cuối cùng Satan cũng không đi.
Sau đó Vu Thượng Huyền cũng không xác định nếu Bối Dao không chết đi thì có ngày sẽ hại chết Satan hay không? Hoặc cô ta sẽ sợ bọn họ ngày nào đó tàn nhẫn lên, khiến thế giới bạo loạn.
Rốt cuộc cô ta đã nhiều lần cự tuyệt Satan. Có đôi khi hoa trên núi Nam Sơn nở đầy khắp núi, nở đến rực rỡ, Satan mời cô ta đi ra ngoài một chút nhưng cô ta vẫn cự tuyệt. Ánh mắt Satan ảm đạm, tươi cười lại vẫn ôn hòa.
Vu Thượng Huyền nghĩ thầm, nếu hiện tại người trên đảo này chính là Bối Dao, vậy Satan không mời cô ấy đi theo, chính là vì nghĩ cô ấy cũng sẽ không rời đi sao? Một lần hẹn hò, đi ngắm cảnh mà cô ta cũng chưa từng đồng ý đi với hắn, vậy làm sao chịu đi cùng hắn đến thế giới hỗn loạn kia chứ?
Gió biển dần dần lớn hơn. Váy của Cao Quỳnh bị thổi đến tung bay, nhưng tâm tình của cô ta lại rất tốt. Bọn họ rời đi lần này, lúc trở về sẽ là tháng sáu năm sau. Khi đó Satan đã sớm quên mất hàng giả kia.
Bùi Xuyên lên thuyền trước, ngón tay dừng một chút trên máy tính rồi gọi: “Tiểu Trịnh.”
Người đàn ông kia vội vàng lên tiếng.
“Nếu có một ngày cô ấy quay về nhà thì ông nói với tôi một tiếng.”
Tuy tiểu Trịnh không hiểu về nhà là sao, vị tiểu thư kia sao có thể tự mình về nhà, nhưng ông ta vẫn tuân lệnh đáp: “Vâng.”
Bùi Xuyên nhìn mặt biển mênh mông bát ngát, nhớ tới cô gái tối qua thì nhẹ nhàng thở dài. Có một số việc hắn không cần hỏi, cho dù đi theo hắn hay ở lại thì cũng có gì để hỏi đâu. Để cô lại thì cô mới có thể về nhà.
Thế giới bên ngoài lộn xộn, ít nhất trên đảo này cô sẽ được khỏe mạnh. Nhân duyên của bọn họ mỏng, nếu có một ngày cô rời đi thì nội tâm bình tĩnh tịch mịch nhiều năm của hắn cũng chỉ nhiều thêm chút buồn bã mất mát mà thôi.
*
Buổi tối Bối Dao không ngủ được nên buổi sáng cô ngủ dậy hơi muộn. Cô nhớ tới cảnh trong mơ tối qua, biểu tình có chút vi diệu.
Cô đã thấy một Bối Dao khác trong thế giới kia, người đó vẫn đi học, ngày hôm sau đi thăm Bùi Xuyên. Giống như việc cô rời đi cũng không khiến thế giới kia có chút thay đổi gì. Cái loại cảm giác này quá mức chân thật khiến cô cảm thấy mình đến đây chỉ vì chấp niệm quá lớn của Satan. Cô chỉ là một sai lầm của thời không, nhưng cũng là lễ vật cho một Satan đã cô đơn 27 năm.
Bối Dao không nghĩ được quá nhiều, cô chỉ duỗi cái eo lười, rửa mặt, sau đó dụi mắt đi xuống lầu.
Bữa sáng đã chuẩn bị tốt, nhưng tiểu biệt trang an tĩnh đến kỳ lạ. Bối Dao hỏi má Trương đang rót sữa bò cho mình: “Xin lỗi vì đã dậy muộn, Satan đâu?”
Má Trương kinh ngạc liếc nhìn cô một cái: “Hôm nay đã là thứ tư, là ngày Satan rời khỏi đảo, tiểu thư không biết sao?”
Bối Dao suýt nữa bị sặc sữa bò: “Anh ấy đi rồi sao?”
Má Trương đáp: “Đi rồi.”
Đầu cô ong một tiếng, đứng dậy chạy vội ra ngoài. Má Trương gọi cô ở phía sau: “Tiểu thư, ngài không ăn bữa sáng sao?”
Ăn bữa sáng gì nữa, người kia đã vứt bỏ cô rồi kìa. Thật là đáng giận, người ta đi rồi, đến lễ vật là cô hắn cũng bỏ lại sao? Tình hình trên đảo được bảo vệ rất khá, Satan đã ra lệnh không được đi xe ô tô ở đây để bảo vệ môi trường vì thế chỉ có mấy chiếc xe đạp ở bên đường để làm công vụ khẩn cấp.
Bối Dao lên xe đạp, bảo tiêu bên cạnh muốn nói lại thôi, không dám ngăn cản, cuối cùng tùy ý để cô đạp xe đi.
Khí hậu trên đảo thật hợp lòng người, cho dù là tháng 6 thì gió biển cũng thật ôn nhu. Tới trước bờ cát, Bối Dao nhìn thấy một du thuyền ở xa đang sắp rời đi. Cô nhảy xuống xe đạp, lướt qua bờ cát chạy tới. Dưới chân là cát mềm như bông, vừa giẫm vào thì cát đã cui vào trong giày.
Bối Dao cởi giày, chạy bằng chân trần ra biển. Bởi vì chạy trên cát nên cô không chạy nhanh được, trông như một con thỏ đang nhảy nhót.
Người đầu tiên ở trên du thuyền nhìn thấy cô là Cao Quỳnh. cô ta đang bưng ly rượu vang thì thấy thiếu nữ đang chạy trên bờ cát, buột miệng nói: “Mẹ ơi!”
Tiểu yêu tinh kia sắp đuổi tới rồi!
Đúng lúc này du thuyền rời đi. Cao Quỳnh nhìn thiếu nữ bắc tay làm loa, gọi: “Bùi Xuyên! Bùi Xuyên!”
Nghĩ nghĩ một chút cô lại nôn nóng gọi: “Satan!”
Trong lòng Cao Quỳnh chửi vạn lần! Tuy cô ta cảm thấy may mắn là Satan không mang theo tiểu yêu tinh này nhưng vạn nhất hắn vừa thấy thứ này liền tro tàn bùng cháy, đổi chủ ý thì làm sao bây giờ?
Cao Quỳnh thật cẩn thận nhìn Satan đang nói chuyện video trong phòng, sau đó đưa chân đóng cửa phòng Satan lại.
Sau đó cô ta chống nạnh nhìn tiểu yêu tinh. Kêu đi, du thuyền rất chắc chắn, cô có kêu rách họng thì Satan cũng sẽ không để ý đến cô.
Bối Dao nhìn du thuyền càng ngày càng xa, cô tất nhiên cũng thấy cô gái đang đắc ý giơ ly về phía cô trên du thuyền. Cô gấp đến độ vẫy thẳng tay: “Cao Quỳnh tiểu thư, các người mau dừng lại.”
Cao Quỳnh cười tủm tỉm mà nghĩ, còn lâu! Đầu óc lão nương chưa bị ngấm nước.
Bối Dao đã hét đến rát cổ, cô ngã ngồi trên nền cát mềm, vừa tủi thân vừa tức giận. Từ biệt trang chạy đến đây, cô vừa mệt vừa tức.
Tâm tình cả Cao Quỳnh lại tốt đến mức muốn hát vang, cô ta không khách khí mà nâng ly lên với con nhóc kia, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Satan.
Cao Quỳnh suýt nữa bị dọa tè ra quần, “S, Satan.”
Bùi Xuyên nhíu mày: “Cô đang làm gì thế?”
Cao Quỳnh: “……” Báo ứng sao mà đến nhanh thế.
Trên thực tế, Bùi Xuyên cũng hoàn toàn không cần hỏi cô ta. Tâm tư hắn cẩn thận sắc bén, chuyện Cao Quỳnh đóng cửa tuy không phải chuyện to tát gì nhưng mấy năm nay hắn đã quen để ý từng chút gió thổi cỏ lay. Hắn nghiêng đầu sang một bên, lập tức thấy cô gái nhỏ đáng thương vô cùng ngồi ở bên bờ biển.
Thấy Bùi Xuyên đi ra, Bối Dao lại lên tinh thần, cô hướng hắn vẫy tay: “Bùi Xuyên!”
Cao Quỳnh cắn răng một cái: “Ha ha ha, Satan, du thuyền đã đi rồi, tôi nghĩ cô ta chỉ muốn tạm biệt anh thôi.”
Bùi Xuyên trầm mặc rồi nói: “Dừng thuyền, quay lại.”
Cao Quỳnh cắn răng, ở trong lòng mắng chết tiểu yêu tinh kia.
Mệnh lệnh của lão đại chính là lớn nhất, con thuyền nhanh chóng trở về. A Tả đẩy Bùi Xuyên xuống du thuyền. Bùi Xuyên rũ mắt, thiếu nữ trên bờ cát vẫn đang thở hổn hển, hắn vươn tay kéo cô lên: “Làm sao vậy?”
Ngón chân trắng nõn, béo béo của cô cuộn lại: “Anh phải đi sao?”
“Đúng vậy.”
Bối Dao chỉ chỉ chính mình: “Em thì sao?” cô cảm thấy tủi thân khôn kể, em còn ở đây mà, anh sao nói đi là đi?
Bùi Xuyên ôn hòa cười cười: “Em còn phải về nhà.”
Mắt hạnh của cô trợn lên, nhớ tới việc mình nhảy tới nhảy lui trên phần mộ kia muốn trở về thì có chút xấu hổ.
Vu Thượng Huyền và Cao Quỳnh cũng đã xuống thuyền. Bối Dao cũng không tiện giải thích giấc mộng kia. Cô chỉ có thể ngồi xổm xuống, làm nũng mà cầm lấy tay Bùi Xuyên: “Em muốn đi theo anh.”
Nước biển và bầu trời đều màu xanh, hai thứ đó như hòa làm một. Trên trời còn có từng đám mây trắng, giống kẹo bông mềm mụp.
Bùi Xuyên ngẩn ra, lòng bàn tay hắn tự nhiên có thêm một bàn tay nhỏ vừa trắng vừa mềm. Cảm giác lần này so với lần trước còn chân thật hơn. Bàn tay nhu nhược không xương, giống như mùa đông năm ấy cô băng bó cho hắn.
Cô có chút ngượng ngùng, mấy ngày trước mới nói mình phải về nhà, còn nói hắn bảo trọng, hôm nay cô lại da mặt dày muốn đi theo hắn.
Cô nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay hắn, trông mong mà nhìn hắn.
Bùi Xuyên dừng một chút nói: “Được.”
Cao Quỳnh ở một bên nhìn thấy thì mắt sắp lồi ra. Cô ta nhìn hai người tay nắm tay, Satan tựa hồ còn hơi siết tay lại khiến Cao Quỳnh muốn ngất.
Tiểu yêu tinh a a a a a, tiểu tiện nhân! Thế nhưng cô ta lại giở trò này! Cô ta nhìn móng vuốt của mình, hận không thể giật tay tiểu yêu tinh kia ra, rồi nhét tay mình vào tay hắn.
Nhưng mà Cao Quỳnh cũng hiểu, nếu cô ta dám làm thế thì lần này hình phạt sẽ là cô ta phải quỳ mãi trên đảo này.
Nhưng mà cái này cũng chưa tính là gì, màn kế tiếp mới khiến Cao Quỳnh hộc máu.
Theo lý thuyết, một cô gái chạy từ biệt trang đến bờ biển thì đúng là mệt, nhưng cũng không hẳn không thể nhịn, chỉ cần nghỉ ngơi là tốt. Nhưng tên giả mạo kia cũng quá kiều nộn đi!
Bởi vì để chân trần chạy trên bờ cát nên chân cô ta bị vỏ sò, vỏ ốc cắt phải, đạp lên thảm nhung cũng đổ máu.
Cao Quỳnh quay mặt đi không thèm nhìn một màn khiến cô ta phát điên kia. Lúc trước đắc ý bao nhiêu thì bây giờ tức bấy nhiêu.
Satan cầm lấy bàn chân nhỏ trắng nõn kia, tự rửa sạch cát rồi buôi thuốc cho tiểu yêu tinh. Mà tiểu yêu tinh kia lại chống cằm, bộ dáng e thẹn.
Kỳ thật với Bối Dao mà nói, Bùi Xuyên này vừa quen thuộc lại mới lạ. Hắn rất thành thục, cũng ít tính khí thiếu niên hơn Bùi Xuyên khi còn trẻ.
Ví dụ như chuyện tự ti.
Bùi Xuyên ở thế giới của cô hiếm khi ngồi xe lăn, lúc nào cũng đeo chân giả, cũng không để người khác nhìn thấy phần chân đã cụt của mình. Nhưng Bùi Xuyên trước mắt lại trầm mặc cầm bàn chân trắng nõn của cô đặt trên đầu gối hắn để bôi thuốc.
Bàn tay hắn to rộng lại ôn nhu, cô sợ nhột nên cố nhịn cười, nhưng lại không nhịn được phụt cười ra tiếng, mắt có ánh nước, bộ dạng tủi thân vừa rồi làm gì còn gì.
Tiếng cười của cô giòn tan khiến Bùi Xuyên dừng tay, Cao Quỳnh thì nhịn không được quay đầu lại. Cô ta vừa quay đầu thì đã hận mình làm thế.
Cô ta nhịn không được nhìn xuống chân yêu tinh kia, bàn chân đáng yêu xinh đẹp lại trắng nõn, giống như ngọc, so với mặt Cao Quỳnh còn trắng hơn. Bàn chân đó để trong lòng bàn tay Satan, giống như đang được hắn nâng niu.
Cao Quỳnh: “……” Trong lòng cô ta độc ác nghĩ, bộ dáng nũng nịu của thứ hàng giả này chắc cũng chỉ có thứ này có thể câu lấy Satan.
Bùi Xuyên bôi thuốc cho Bối Dao xong, cô ngoan ngoãn như trẻ con mà ngồi trước mặt hắn.
Bùi Xuyên hỏi: “Em đã nghĩ kỹ chưa? Rời khỏi đảo rồi thì chỉ sợ sang năm mới có thể trở về đó.”
Bối Dao gật gật đầu: “Vâng, em nghĩ kỹ rồi.”
Đôi mắt sau mặt nạ của hắn sâu thẳm, hồi lâu mới nói: “Khởi động thuyền đi.”
27 năm, đây là lần đầu tiên cô nguyện ý đi theo hắn, cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Vu Thượng Huyền không nói dối, đối với Bùi Xuyên thì một năm ở chung với Bối Dao kia, lời hắn nghe được nhiều nhất chính là hỏi thăm khách khí. Bối Dao kia cũng không thân cận hắn, thậm chí chưa từng tỏ thái độ thân mật thế này.
Nhưng hiện tại hắn vuốt ve đầu ngón tay, giống như trên đó còn lưu lại loại mềm ấm từ chân cô để lại.
Đảo nhỏ rất xa, cách nơi họ muốn đến chừng một ngày. Bối Dao thấy hắn mở máy tính, hình như rất bận vì thế cô tự đi chơi.
Gió biển mang theo mùi biển, cô ngồi xuống chỗ lan can, mà Cao Quỳnh cũng đi tới. Cao Quỳnh thấy Bối Dao ngồi, cũng không biết mặt đất có bẩn hay không thì hứ một tiếng: “Đừng tưởng rằng đi theo bọn tôi rồi thì tức là Satan thích cô. Anh ấy để cô lại trên đảo là để lại một mạng cho cô mà cô còn không biết điều, cô tình theo tới để chịu chết.”
Bối Dao cũng tức giận, trước đó rõ ràng là Cao Quỳnh có nhìn thấy mình, lại cố ý ngăn mình lên thuyền. Nếu không phải Bùi Xuyên đi ra thì có lẽ cô sẽ bị lưu lại trên đảo một mình những một năm.
Bối Dao nói: “Anh ấy không thích tôi thì thích cô chắc?”
Cao Quỳnh: “……”
Bối Dao chớp chớp mắt: “Anh ấy kéo tôi dậy, còn để tôi hôn anh ấy nữa.”
“……”
Bối Dao còn ngại không đủ, cô hiếm khí nhỏ mọn như thế nhưng nhưng cô vẫn nói: “Anh ấy cũng thích hôn tôi.”
Cao Quỳnh tức giận đến trán bốc khói: “Cô có biết liêm sỉ không?”
Bối Dao nói: “Tôi đang nói thật mà.”
Cao Quỳnh hận không thể một chân đem cô ta đá xuống biển, tiểu yêu tinh vẻ mặt thanh lệ này sức chiến đấu cũng không yếu. Cao Quỳnh nói: “Anh ta không phải thích cô mà là thích Bối Dao.”
Không nghĩ tiểu yêu tinh kia không tức mà lại vui rạo rực nói: “Thích Bối Dao chính là thích tôi.”
Cao Quỳnh: “……”
*
Vu Thượng Huyền nghiêm trang mà đem kết quả thí nghiệm vãng sinh mới nhất đến cho Bùi Xuyên xem. Hắn phát hiện cứ cách vài phút Satan sẽ nhìn ra bên ngoài một cái.
Satan chưa từng ở cùng phụ nữ bao giờ nên lúc này giống như bên người đột nhiên thêm một vướng bận, luôn phải nhìn xem cô đang làm gì, có nhàm chán không.
Thấy Cao Quỳnh cùng Bối Dao giống như đang cãi nhau đến hứng khởi thì Bùi Xuyên mới thu tầm mắt, chuyên tâm phân tích kết quả thí nghiệm.
Buổi tối ăn cơm xong là lúc Bùi Xuyên nghe báo cáo công việc. Sau khi Bối Dao qua đời, trừ bỏ ăn ngủ, còn lại hắn đều làm việc. Kể cả ở trên du thuyền hắn cũng liên lạc với trong đất liền để làm việc.
Cơm nước xong Bối Dao liền chạy ra ngoài. Cô rất thông minh, biết hắn đang bận nên cũng không quấy rầy, chỉ tự mình đi tìm việc làm.
Bùi Xuyên thu hồi ánh mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này tâm tình Cao Quỳnh lại tốt lên, rốt cuộc Bối Dao chẳng hiểu gì hết. Muốn đảm đang nội trợ thì chính là phải như Cao Quỳnh cô! Công việc cô ta làm rất tốt, lúc mọi người bàn công việc, Cao Quỳnh là người phụ nữ duy nhất, mà đây cũng là lý do cô ta có thể ổn định ở vị trí này nhiều năm như thế.
Cô ta nhìn Satan đang ở gần trong gang tấc, lúc hắn làm việc thì rất nghiêm túc, cho dù đeo mặt nạ thì Cao Quỳnh vẫn có thể căn cứ theo ký ức nhiều năm để miêu tả hình dáng của hắn.
Cao Quỳnh nghĩ thầm, nhìn xem, tiểu yêu tinh kia ngoài đẹp thì chẳng có tác dụng gì khác. Cô ta có thể tham gia họp sao? Chắc chắn không!
Mọi người họp xong thì cũng đã 10 giờ. Một bóng dáng vui sướng chạy vào cửa, giọng nói như gió tháng ba, trong trẻo êm tai: “Bùi Xuyên, chúng ta đi xem ngôi sao đi.”
Bùi Xuyên ngẩn người, ngay sau đó cười nói: “Được.”
Bối Dao vui mừng đẩy xe lăn của hắn ra ngoài.
Cao Quỳnh đang cầm báo cáo: “……” Cô ta thiếu chút nữa là siết rách báo cáo và danh sách trong tay. Satan không thích báo biểu, hắn chỉ thích mỹ nhân nũng nịu. Cao Quỳnh rốt cuộc không cam lòng, muốn lén lút đi xem.
Vu Thượng Huyền buồn cười mà túm chặt cô ta: “Cô định làm gì?”
Cao Quỳnh nói: “Tôi muốn giám thị tên gián điệp kia, vạn nhất cô ta làm tổn thương Satan thì sao?”
“Cô ấy sẽ không làm thế.”
Cao Quỳnh lập tức dùng ánh mắt thù địch mà ngắm Vu Thượng Huyền: “Sao anh biết?”
“Không phải cô ấy đã nói rồi sao? Cô ấy thích.”
“Cô ta nói gì anh cũng tin sao?”
Vu Thượng Huyền: “Vì sao lại không tin?”
Cao Quỳnh dậm chân: “Cô ta làm gì có chỗ nào giống người tốt?”
Vu Thượng Huyền kinh ngạc nói: “Chúng ta chẳng lẽ là người tốt sao?”
Cao Quỳnh không còn lời gì để nói, cuối cùng đành nói: “Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải đi nhìn xem.”
Vu Thượng Huyền buông tay nhún nhún vai: “Vậy cô đi đi, nếu bị ném xuống biển cho cá ăn thì tôi sẽ không phụ trách vớt cô lên.”
Trừng mắt nhìn Vu Thượng Huyền một cái, Cao Quỳnh lén lút bò lên boong tàu.
Trên biển ngẫu nhiên có thể thấy ngôi sao, tối nay vừa lúc thời tiết đẹp, ngôi sao trên biển chợt lóe, ánh trăng cũng thực xinh đẹp.
Bối Dao dọn băng ghế nhỏ ngồi bên người Bùi Xuyên, hắn hỏi cô: “Sao đột nhiên em lại quyết định rời đi, không tìm cách về nhà nữa à?”
Bối Dao nghĩ nghĩ: “Em cảm thấy em không về được.”
Bùi Xuyên an tĩnh.
Bối Dao có chút khẩn trương mà nhìn hắn: “Hình như là thật đó, em có thể tạm thời đi theo anh không?”
Bùi Xuyên nói: “Được.”
Mắt Bối Dao cong cong, cô nói: “Anh thích em đúng không? Không phải bởi vì anh quen Bối Dao kia mà chính là em bây giờ.”
Nếu cô hỏi sớm mấy năm thì hắn có thể vì tự ti mà trầm mặc, hoặc không phản ứng gì. Nhưng đoán chừng tuổi nhiều hơn, da mặt cũng dày hơn, hắn nhìn cô chăm chú, bình tĩnh đáp: “Ừ.”
Hắn thích cô gái đáng yêu hoạt bát này. Cô gái này còn biết thân cận, khiến nội tâm lẫn ánh mắt hắn đều bị hấp dẫn. Cũng bởi vậy từ ánh mắt đầu tiên hắn đã có thể xác định cô chính là Bối Dao.
Bối Dao nghe được câu khẳng định này thì lại đỏ mặt.
Bùi Xuyên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, mở miệng nói: “Nhưng em cũng biết, anh và Bùi Xuyên của em có lẽ không giống nhau. Tối hôm qua chúng ta đã nói, anh là Satan, ra khỏi đảo nhỏ thì em sẽ nhìn thấy một thế giới khác, mà anh không phải người tốt, cũng không phải Bùi Xuyên vì em mà tự thú.”
Bối Dao nói: “Em biết anh là Satan, nhưng Satan cũng là Bùi Xuyên của em. Em không biết giải thích với anh thế nào, nhưng em vẫn nhớ rõ chuyện giữa chúng ta khi còn nhỏ.”
Ánh mắt Bùi Xuyên khẽ nhúc nhích.
Bối Dao nói: “Anh mang mặt nạ nên em không nhìn thấy biểu tình của anh, em có thể gỡ nó xuống không?”
Cô vươn tay, thử chạm vào mặt nạ của hắn.
Hắn cầm lấy cổ tay cô, nhìn vào mắt cô nói: “Có vết sẹo, khó coi lắm.”
Hắn rốt cuộc là Satan, chỉ nhẹ nhàng cầm cổ tay cô rồi lại lễ phép buông ra, sợ cô phản cảm. Rốt cuộc Bối Dao trước kia luôn tránh đụng chạm với hắn, Bùi Xuyên là người nhạy cảm, tự nhiên đều nhìn ra hết.
Bối Dao chớp chớp mắt, mềm giọng nói: “Để em nhìn xem, anh đẹp nhất chính là lúc lãnh khốc đó.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn đành thở dài thật nhẹ. Bùi Xuyên có cảm giác nói không nên lời. Thực ra cũng xấu hổ, hắn đã 27 rồi thế nhưng còn bị lời khen của một cô gái nhỏ đem đến cảm xúc mênh mông.
Cuối cùng hắn cũng cam chịu. Bối Dao vui sướng mà tháo mặt nạ của hắn ra, dưới ánh trăng, dung nhan của hắn lạnh lùng. Có lẽ là bởi vì thích nhíu mày nên giữa mày hắn có dấu nhíu mày nhợt nhạt, nhưng hấp dẫn nhất vẫn là một chữ “S” bên má phải của hắn.
Vết sẹo có một loại cảm giác hoa lệ lạnh lẽo đến quỷ dị. Cô ngước hàng mi dài, hỏi hắn: “S là Satan sao?”
“Ừ.” Hắn ôn hòa cười cười, “Không quá đẹp phải không?”
Bối Dao nói: “Rất tuấn tú.” Tay cô nắm chặt hai bên người, một bộ dáng rất chân thành.
Bùi Xuyên bật cười.
Trong mắt cô là hình ảnh của hắn và trăng sao, vô cùng trong sáng và ôn nhu. Lúc cô nhìn chăm chú vào ai đó thì giống như người kia sẽ có ảo giác họ là toàn bộ thế giới của cô.
Bùi Xuyên hỏi: “Vết thương trên chân em đỡ chưa?”
Ngữ điệu của hắn bình thản trầm thấp, có loại cảm giác trầm ổn nói không nên lời, lại như một người lớn quan tâm người trẻ tuổi hơn.
Cô bất mãn với một Bùi Xuyên xa cách như thế. Về sau khả năng cô sẽ phải ở với hắn cả đời, thế này thì sao được. Cô biết Bối Dao trước kia cũng không thân cận hắn, nhớ tới lúc trước hắn ngại ngùng xử lý vết thương cho cô thì cô lại đặt bàn chân nhỏ trắng nõn lên đầu gối hắn: “Vậy anh nhìn xem.”
Ngữ khí của cô vừa thân mật lại nũng nịu. Bùi Xuyên nhìn không ra cô đang nghĩ gì, nhưng nghe lời cô nói xong hắn thật sự nghiêm túc kiểm tra vết thương cho cô.
Cô dùng mũi chân cọ cọ ngón tay hắn.
Dưới ánh trăng, hắn không nói gì nhưng lại dùng ngón cái vuốt ve bàn chân bướng bỉnh kia. Đến cuối cùng, cô vẫn không chịu nổi nhột nên tự rụt chân về. Cô cười đến nỗi trong mắt nhiễm một tầng nước, khiến hắn nhịn không được cũng cười theo.
Cô có chút thích bộ dáng mỉm cười hiện tại của hắn. Giống như lần đầu nhìn thấy hắn, mặc kệ hắn trồng hoa hay nói chuyện cũng đều nghĩ cô sẽ rời đi,. Hắn luôn bình tĩnh như một hồ nước, không vui không buồn. Nhưng hiện tại cả người hắn như sống lại.
Vu Thượng Huyền nói, Bối Dao trước đây chưa từng thân cận hắn. Hắn như kẻ lạc trong sa mạc không đi ra được, ngày ngày đều vô vọng.
Bối Dao nói: “Đêm nay em muốn ngủ ở phòng bên cạnh phòng anh.”
“Được.”
Cô nghĩ nghĩ, lại có chút tủi thân nói: “Sau này anh rời đi không được bỏ em lại nữa nhé?”
Bùi Xuyên nói: “Ừ” sau đó thấp giọng xin lỗi, “Thực xin lỗi.”
Cô nói: “Em không tức giận, em chỉ sợ có một ngày không tìm được anh.”
Mặc kệ là chạy, truy đuổi hay dò hỏi thì toàn thế giới này đều không có tin tức của hắn, giống như năm đó hắn tự thú cô không tìm được. Cô không sợ ngàn dặm bôn ba, chỉ sợ hãi bỏ qua và mất đi.
Satan trước mặt có ánh mắt bình thản, đây là bộ dáng thành thục của Bùi Xuyên khi lớn lên.
Cô chỉ chỉ ánh trăng trên bầu trời nói: “Chỗ kia hình như có cái gì.”
Bùi Xuyên ngẩng đầu, trên màn trời cao vời vợi, ánh trăng vừa tròn vừa sáng, ánh sao lấp lánh nhưng lại chẳng có gì bất thường cả.
Cao Quỳnh ló đầu ra liền thấy trước mắt là một màn khiến cô ta tức nổ phổi: Tiểu yêu tinh cầm mặt nạ của Satan trong tay, nhánh chóng hôn lên chữ “S” trên mặt hắn, sau đó chạy về khoang thuyền. Cô ta muốn nói lần này cô ta đã hôn được Satan rồi sao?
Cao Quỳnh muốn té xỉu, a a a a tiểu yêu tinh! Lại dám đem Satan mê đến thất điên bát đảo!
Chỉ sợ có mỗi tiểu yêu tinh này cho rằng trộm hôn thế là dễ dàng. Kỳ thực Satan thừa sức giết chết cô ta, nhưng hắn cam chịu, cực kỳ phối hợp mà cam chịu!
Cao Quỳnh cắn răng, bắp chân đều run rẩy: “Tôi ở trong rừng bất lão quỳ một đêm, anh thế nhưng chẳng thèm cầu tình?”
Vu Thượng Huyền kinh ngạc nói: “Cô thế nhưng còn yêu cầu tôi cầu tình cho cô hả? Tôi tưởng cô đã tính toán đi quỳ mấy ngày mấy đêm rồi chứ? Tôi sợ quấy rầy nhã hứng của cô.”
Mặt Cao Quỳnh đen như than.
Vu Thượng Huyền cười hắc hắc: “Không phải cô vẫn lành lặn sao? Về sau đừng đi tìm chết nữa là được.”
Cao Quỳnh nắm tay: “Anh cho rằng tôi sẽ vứt bỏ Satan sao? Không bao giờ, tiểu yêu nữ kia sớm muộn gì cũng thua trong tay lão nương. Nếu cô ta là gián điệp thì tôi không tin cô ta sẽ không lộ đuôi cáo.”
Vu Thượng Huyền cười gật gật đầu.
Theo lý thuyết, vào ngày giỗ Bối Dao mỗi năm, Satan sẽ chỉ ở tiểu biệt trang này nghỉ ngơi ba ngày. Rốt cuộc bên ngoài còn một đống việc lớn phải giải quyết, ở trên đảo nhỏ nhiều rất bất tiện.
Hắn ở bên ngoài và trên đảo nhỏ này giống như hai người. Ra bên ngoài hắn lập tức hỉ nộ vô thường lại thô bạo. Tuy nói thế này không phúc hậu nhưng mỗi năm vào ngày giỗ của Bối Dao, Cao Quỳnh đều có loại khoái cảm như được đến đảo nhỏ nghỉ phép.
Cao Quỳnh: “Hôm nay là ngày thứ tư, Satan sẽ trở về sao?”
Vu Thượng Huyền lắc đầu: “Tôi đâu biết, dựa theo lệ thường thì sẽ rời đi.”
Cao Quỳnh lo lắng sốt ruột, lần này cô ta không dám mạnh mẽ làm gì, chỉ không xác định nói: “Hắn sẽ không vì đồ giả này mà ở lại trên đảo lâu hơn chứ?” Ở lại đây lâu sẽ dễ bại lộ hành tung, mang đến rất nhiều nguy hiểm.
Vu Thượng Huyền còn không mở miệng thì cánh cửa trước mặt đã bị người ta đẩy ra. A Tả đẩy Bùi Xuyên ra mà hắn thì chỉ nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị rời đi.”
Cao Quỳnh và Vu Thượng Huyền liếc nhau ngẩn người, ngay sau đó Cao Quỳnh thở nhẹ, cuối cùng Satan cũng chịu rời đi.
Bùi Xuyên nói: “Gọi tiểu Trịnh đến đây.”
Chỉ trong chốc lát, một người đàn ông hàm hậu mập mạp chạy tới. Tiểu Trịnh vốn là một quan viên nhận tham ô, sau này bị cấy vãng sinh vào thì đến quản lý hòn đảo nhỏ này. Người này khéo đưa đẩy, làm việc rất biết nhìn mặt. Bởi vì có vãng sinh nên ông ta lại càng trung thành. Tiểu Trịnh cung kính nói: “Satan, ngài có việc gì cần dặn dò sao?”
Bùi Xuyên nhàn nhạt mở miệng: “Vị tiểu thư trên đảo này ông phải chăm sóc cho tốt, cô ấy muốn gì cũng phải đáp ứng, nếu cô ấy muốn đi đến chỗ mộ địa thì không được ngăn cản.”
Vì đeo mặt nạ nên mọi người không nhìn rõ biểu tình của Bùi Xuyên. Cao Quỳnh ngẩn người, còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Lúc phản ứng lại thì cô ta suýt nữa vui đến điên lên. Satan thế nhưng không tính toán mang theo kẻ giả mạo kia, hắn không cần thứ đồ giả kia!
Ha ha ha thật đáng mừng. Cô ta chịu chút khổ cũng đáng giá, tiểu yêu tinh kia cũng chỉ có thể khiến Satan nhất thời thương tiếc, nhưng lúc Satan rời đi không phải vẫn mang theo cô ta và Vu Thượng Huyền sao!
Cao Quỳnh áp xuống xúc động muốn cười, nhưng vì quá mức sung sướng nên khóe miệng có chút co giật.
Biểu tình của Vu Thượng Huyền lại có chút không nắm được, nhưng cuối cùng hắn vẫn đi theo Bùi Xuyên đến rìa đảo.
Người đàn ông trên xe lăn trước sau đều cực kỳ bình tĩnh. A Tả đẩy Bùi Xuyên, còn hắn thì mở máy tính kiểm tra email.
Vu Thượng Huyền theo Bùi Xuyên gần mười năm, từ khi hắn còn thiếu niên đến bây giờ, cũng cơ hồ chứng kiến hơn nửa đời Bùi Xuyên. Gió trên đảo ấm áp, mà Vu Thượng Huyền bỗng nhiên nhớ tới có một năm lúc căn cơ của “Vãng sinh” vẫn chưa ổn định, bọn họ cấy chíp sơ cấp vào một đám người đến tìm Bối Dao.
Chip vừa vào cơ thể thì lập tức khởi động chương trình tự trừng phạt. Có người cứ thế tự móc mắt mình, có kẻ giết đồng bạn, khắp nơi đều là máu.
Mặc kệ nghiệm thi thế nào thì những kẻ đã chết này cũng sẽ chẳng có gì liên quan đến Bùi Xuyên. Lúc đó Vu Thượng Huyền vốn đang cười hắc hắc, thưởng thức uy lực mà con chíp mang tới, không nghĩ vừa ngẩng đầu đã thấy Bối Dao sắc mặt tái nhợt đứng cạnh cửa. Vu Thượng Huyền có thể thấy Bối Dao thì Satan tự nhiên cũng thấy.
Sau đó không bao lâu, loại chíp kia mang đến tai họa ngầm khiến Satan rơi vào tình cảnh không xong.
Bọn họ bị bắt đổi nơi mới, sáng sớm hôm đó Satan thỉnh cầu Bối Dao đi cùng bọn họ nhưng cô lại cự tuyệt. Đã nhiều năm rồi mà Vu Thượng Huyền vẫn khó có thể quên được biểu tình của Satan ngày hôm đó.
Hắn nhìn Bối Dao, ánh mắt hèn mọn mà khẩn cầu: “Em đi theo anh, anh cầu xin em đó. Về sau … Anh vĩnh viễn sẽ không dùng loại chíp kia nữa, anh đảm bảo.”
Nhưng năm ấy Bối Dao tiểu thư vẫn một mực không đi cùng hắn. Đương nhiên, cuối cùng Satan cũng không đi.
Sau đó Vu Thượng Huyền cũng không xác định nếu Bối Dao không chết đi thì có ngày sẽ hại chết Satan hay không? Hoặc cô ta sẽ sợ bọn họ ngày nào đó tàn nhẫn lên, khiến thế giới bạo loạn.
Rốt cuộc cô ta đã nhiều lần cự tuyệt Satan. Có đôi khi hoa trên núi Nam Sơn nở đầy khắp núi, nở đến rực rỡ, Satan mời cô ta đi ra ngoài một chút nhưng cô ta vẫn cự tuyệt. Ánh mắt Satan ảm đạm, tươi cười lại vẫn ôn hòa.
Vu Thượng Huyền nghĩ thầm, nếu hiện tại người trên đảo này chính là Bối Dao, vậy Satan không mời cô ấy đi theo, chính là vì nghĩ cô ấy cũng sẽ không rời đi sao? Một lần hẹn hò, đi ngắm cảnh mà cô ta cũng chưa từng đồng ý đi với hắn, vậy làm sao chịu đi cùng hắn đến thế giới hỗn loạn kia chứ?
Gió biển dần dần lớn hơn. Váy của Cao Quỳnh bị thổi đến tung bay, nhưng tâm tình của cô ta lại rất tốt. Bọn họ rời đi lần này, lúc trở về sẽ là tháng sáu năm sau. Khi đó Satan đã sớm quên mất hàng giả kia.
Bùi Xuyên lên thuyền trước, ngón tay dừng một chút trên máy tính rồi gọi: “Tiểu Trịnh.”
Người đàn ông kia vội vàng lên tiếng.
“Nếu có một ngày cô ấy quay về nhà thì ông nói với tôi một tiếng.”
Tuy tiểu Trịnh không hiểu về nhà là sao, vị tiểu thư kia sao có thể tự mình về nhà, nhưng ông ta vẫn tuân lệnh đáp: “Vâng.”
Bùi Xuyên nhìn mặt biển mênh mông bát ngát, nhớ tới cô gái tối qua thì nhẹ nhàng thở dài. Có một số việc hắn không cần hỏi, cho dù đi theo hắn hay ở lại thì cũng có gì để hỏi đâu. Để cô lại thì cô mới có thể về nhà.
Thế giới bên ngoài lộn xộn, ít nhất trên đảo này cô sẽ được khỏe mạnh. Nhân duyên của bọn họ mỏng, nếu có một ngày cô rời đi thì nội tâm bình tĩnh tịch mịch nhiều năm của hắn cũng chỉ nhiều thêm chút buồn bã mất mát mà thôi.
*
Buổi tối Bối Dao không ngủ được nên buổi sáng cô ngủ dậy hơi muộn. Cô nhớ tới cảnh trong mơ tối qua, biểu tình có chút vi diệu.
Cô đã thấy một Bối Dao khác trong thế giới kia, người đó vẫn đi học, ngày hôm sau đi thăm Bùi Xuyên. Giống như việc cô rời đi cũng không khiến thế giới kia có chút thay đổi gì. Cái loại cảm giác này quá mức chân thật khiến cô cảm thấy mình đến đây chỉ vì chấp niệm quá lớn của Satan. Cô chỉ là một sai lầm của thời không, nhưng cũng là lễ vật cho một Satan đã cô đơn 27 năm.
Bối Dao không nghĩ được quá nhiều, cô chỉ duỗi cái eo lười, rửa mặt, sau đó dụi mắt đi xuống lầu.
Bữa sáng đã chuẩn bị tốt, nhưng tiểu biệt trang an tĩnh đến kỳ lạ. Bối Dao hỏi má Trương đang rót sữa bò cho mình: “Xin lỗi vì đã dậy muộn, Satan đâu?”
Má Trương kinh ngạc liếc nhìn cô một cái: “Hôm nay đã là thứ tư, là ngày Satan rời khỏi đảo, tiểu thư không biết sao?”
Bối Dao suýt nữa bị sặc sữa bò: “Anh ấy đi rồi sao?”
Má Trương đáp: “Đi rồi.”
Đầu cô ong một tiếng, đứng dậy chạy vội ra ngoài. Má Trương gọi cô ở phía sau: “Tiểu thư, ngài không ăn bữa sáng sao?”
Ăn bữa sáng gì nữa, người kia đã vứt bỏ cô rồi kìa. Thật là đáng giận, người ta đi rồi, đến lễ vật là cô hắn cũng bỏ lại sao? Tình hình trên đảo được bảo vệ rất khá, Satan đã ra lệnh không được đi xe ô tô ở đây để bảo vệ môi trường vì thế chỉ có mấy chiếc xe đạp ở bên đường để làm công vụ khẩn cấp.
Bối Dao lên xe đạp, bảo tiêu bên cạnh muốn nói lại thôi, không dám ngăn cản, cuối cùng tùy ý để cô đạp xe đi.
Khí hậu trên đảo thật hợp lòng người, cho dù là tháng 6 thì gió biển cũng thật ôn nhu. Tới trước bờ cát, Bối Dao nhìn thấy một du thuyền ở xa đang sắp rời đi. Cô nhảy xuống xe đạp, lướt qua bờ cát chạy tới. Dưới chân là cát mềm như bông, vừa giẫm vào thì cát đã cui vào trong giày.
Bối Dao cởi giày, chạy bằng chân trần ra biển. Bởi vì chạy trên cát nên cô không chạy nhanh được, trông như một con thỏ đang nhảy nhót.
Người đầu tiên ở trên du thuyền nhìn thấy cô là Cao Quỳnh. cô ta đang bưng ly rượu vang thì thấy thiếu nữ đang chạy trên bờ cát, buột miệng nói: “Mẹ ơi!”
Tiểu yêu tinh kia sắp đuổi tới rồi!
Đúng lúc này du thuyền rời đi. Cao Quỳnh nhìn thiếu nữ bắc tay làm loa, gọi: “Bùi Xuyên! Bùi Xuyên!”
Nghĩ nghĩ một chút cô lại nôn nóng gọi: “Satan!”
Trong lòng Cao Quỳnh chửi vạn lần! Tuy cô ta cảm thấy may mắn là Satan không mang theo tiểu yêu tinh này nhưng vạn nhất hắn vừa thấy thứ này liền tro tàn bùng cháy, đổi chủ ý thì làm sao bây giờ?
Cao Quỳnh thật cẩn thận nhìn Satan đang nói chuyện video trong phòng, sau đó đưa chân đóng cửa phòng Satan lại.
Sau đó cô ta chống nạnh nhìn tiểu yêu tinh. Kêu đi, du thuyền rất chắc chắn, cô có kêu rách họng thì Satan cũng sẽ không để ý đến cô.
Bối Dao nhìn du thuyền càng ngày càng xa, cô tất nhiên cũng thấy cô gái đang đắc ý giơ ly về phía cô trên du thuyền. Cô gấp đến độ vẫy thẳng tay: “Cao Quỳnh tiểu thư, các người mau dừng lại.”
Cao Quỳnh cười tủm tỉm mà nghĩ, còn lâu! Đầu óc lão nương chưa bị ngấm nước.
Bối Dao đã hét đến rát cổ, cô ngã ngồi trên nền cát mềm, vừa tủi thân vừa tức giận. Từ biệt trang chạy đến đây, cô vừa mệt vừa tức.
Tâm tình cả Cao Quỳnh lại tốt đến mức muốn hát vang, cô ta không khách khí mà nâng ly lên với con nhóc kia, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Satan.
Cao Quỳnh suýt nữa bị dọa tè ra quần, “S, Satan.”
Bùi Xuyên nhíu mày: “Cô đang làm gì thế?”
Cao Quỳnh: “……” Báo ứng sao mà đến nhanh thế.
Trên thực tế, Bùi Xuyên cũng hoàn toàn không cần hỏi cô ta. Tâm tư hắn cẩn thận sắc bén, chuyện Cao Quỳnh đóng cửa tuy không phải chuyện to tát gì nhưng mấy năm nay hắn đã quen để ý từng chút gió thổi cỏ lay. Hắn nghiêng đầu sang một bên, lập tức thấy cô gái nhỏ đáng thương vô cùng ngồi ở bên bờ biển.
Thấy Bùi Xuyên đi ra, Bối Dao lại lên tinh thần, cô hướng hắn vẫy tay: “Bùi Xuyên!”
Cao Quỳnh cắn răng một cái: “Ha ha ha, Satan, du thuyền đã đi rồi, tôi nghĩ cô ta chỉ muốn tạm biệt anh thôi.”
Bùi Xuyên trầm mặc rồi nói: “Dừng thuyền, quay lại.”
Cao Quỳnh cắn răng, ở trong lòng mắng chết tiểu yêu tinh kia.
Mệnh lệnh của lão đại chính là lớn nhất, con thuyền nhanh chóng trở về. A Tả đẩy Bùi Xuyên xuống du thuyền. Bùi Xuyên rũ mắt, thiếu nữ trên bờ cát vẫn đang thở hổn hển, hắn vươn tay kéo cô lên: “Làm sao vậy?”
Ngón chân trắng nõn, béo béo của cô cuộn lại: “Anh phải đi sao?”
“Đúng vậy.”
Bối Dao chỉ chỉ chính mình: “Em thì sao?” cô cảm thấy tủi thân khôn kể, em còn ở đây mà, anh sao nói đi là đi?
Bùi Xuyên ôn hòa cười cười: “Em còn phải về nhà.”
Mắt hạnh của cô trợn lên, nhớ tới việc mình nhảy tới nhảy lui trên phần mộ kia muốn trở về thì có chút xấu hổ.
Vu Thượng Huyền và Cao Quỳnh cũng đã xuống thuyền. Bối Dao cũng không tiện giải thích giấc mộng kia. Cô chỉ có thể ngồi xổm xuống, làm nũng mà cầm lấy tay Bùi Xuyên: “Em muốn đi theo anh.”
Nước biển và bầu trời đều màu xanh, hai thứ đó như hòa làm một. Trên trời còn có từng đám mây trắng, giống kẹo bông mềm mụp.
Bùi Xuyên ngẩn ra, lòng bàn tay hắn tự nhiên có thêm một bàn tay nhỏ vừa trắng vừa mềm. Cảm giác lần này so với lần trước còn chân thật hơn. Bàn tay nhu nhược không xương, giống như mùa đông năm ấy cô băng bó cho hắn.
Cô có chút ngượng ngùng, mấy ngày trước mới nói mình phải về nhà, còn nói hắn bảo trọng, hôm nay cô lại da mặt dày muốn đi theo hắn.
Cô nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay hắn, trông mong mà nhìn hắn.
Bùi Xuyên dừng một chút nói: “Được.”
Cao Quỳnh ở một bên nhìn thấy thì mắt sắp lồi ra. Cô ta nhìn hai người tay nắm tay, Satan tựa hồ còn hơi siết tay lại khiến Cao Quỳnh muốn ngất.
Tiểu yêu tinh a a a a a, tiểu tiện nhân! Thế nhưng cô ta lại giở trò này! Cô ta nhìn móng vuốt của mình, hận không thể giật tay tiểu yêu tinh kia ra, rồi nhét tay mình vào tay hắn.
Nhưng mà Cao Quỳnh cũng hiểu, nếu cô ta dám làm thế thì lần này hình phạt sẽ là cô ta phải quỳ mãi trên đảo này.
Nhưng mà cái này cũng chưa tính là gì, màn kế tiếp mới khiến Cao Quỳnh hộc máu.
Theo lý thuyết, một cô gái chạy từ biệt trang đến bờ biển thì đúng là mệt, nhưng cũng không hẳn không thể nhịn, chỉ cần nghỉ ngơi là tốt. Nhưng tên giả mạo kia cũng quá kiều nộn đi!
Bởi vì để chân trần chạy trên bờ cát nên chân cô ta bị vỏ sò, vỏ ốc cắt phải, đạp lên thảm nhung cũng đổ máu.
Cao Quỳnh quay mặt đi không thèm nhìn một màn khiến cô ta phát điên kia. Lúc trước đắc ý bao nhiêu thì bây giờ tức bấy nhiêu.
Satan cầm lấy bàn chân nhỏ trắng nõn kia, tự rửa sạch cát rồi buôi thuốc cho tiểu yêu tinh. Mà tiểu yêu tinh kia lại chống cằm, bộ dáng e thẹn.
Kỳ thật với Bối Dao mà nói, Bùi Xuyên này vừa quen thuộc lại mới lạ. Hắn rất thành thục, cũng ít tính khí thiếu niên hơn Bùi Xuyên khi còn trẻ.
Ví dụ như chuyện tự ti.
Bùi Xuyên ở thế giới của cô hiếm khi ngồi xe lăn, lúc nào cũng đeo chân giả, cũng không để người khác nhìn thấy phần chân đã cụt của mình. Nhưng Bùi Xuyên trước mắt lại trầm mặc cầm bàn chân trắng nõn của cô đặt trên đầu gối hắn để bôi thuốc.
Bàn tay hắn to rộng lại ôn nhu, cô sợ nhột nên cố nhịn cười, nhưng lại không nhịn được phụt cười ra tiếng, mắt có ánh nước, bộ dạng tủi thân vừa rồi làm gì còn gì.
Tiếng cười của cô giòn tan khiến Bùi Xuyên dừng tay, Cao Quỳnh thì nhịn không được quay đầu lại. Cô ta vừa quay đầu thì đã hận mình làm thế.
Cô ta nhịn không được nhìn xuống chân yêu tinh kia, bàn chân đáng yêu xinh đẹp lại trắng nõn, giống như ngọc, so với mặt Cao Quỳnh còn trắng hơn. Bàn chân đó để trong lòng bàn tay Satan, giống như đang được hắn nâng niu.
Cao Quỳnh: “……” Trong lòng cô ta độc ác nghĩ, bộ dáng nũng nịu của thứ hàng giả này chắc cũng chỉ có thứ này có thể câu lấy Satan.
Bùi Xuyên bôi thuốc cho Bối Dao xong, cô ngoan ngoãn như trẻ con mà ngồi trước mặt hắn.
Bùi Xuyên hỏi: “Em đã nghĩ kỹ chưa? Rời khỏi đảo rồi thì chỉ sợ sang năm mới có thể trở về đó.”
Bối Dao gật gật đầu: “Vâng, em nghĩ kỹ rồi.”
Đôi mắt sau mặt nạ của hắn sâu thẳm, hồi lâu mới nói: “Khởi động thuyền đi.”
27 năm, đây là lần đầu tiên cô nguyện ý đi theo hắn, cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Vu Thượng Huyền không nói dối, đối với Bùi Xuyên thì một năm ở chung với Bối Dao kia, lời hắn nghe được nhiều nhất chính là hỏi thăm khách khí. Bối Dao kia cũng không thân cận hắn, thậm chí chưa từng tỏ thái độ thân mật thế này.
Nhưng hiện tại hắn vuốt ve đầu ngón tay, giống như trên đó còn lưu lại loại mềm ấm từ chân cô để lại.
Đảo nhỏ rất xa, cách nơi họ muốn đến chừng một ngày. Bối Dao thấy hắn mở máy tính, hình như rất bận vì thế cô tự đi chơi.
Gió biển mang theo mùi biển, cô ngồi xuống chỗ lan can, mà Cao Quỳnh cũng đi tới. Cao Quỳnh thấy Bối Dao ngồi, cũng không biết mặt đất có bẩn hay không thì hứ một tiếng: “Đừng tưởng rằng đi theo bọn tôi rồi thì tức là Satan thích cô. Anh ấy để cô lại trên đảo là để lại một mạng cho cô mà cô còn không biết điều, cô tình theo tới để chịu chết.”
Bối Dao cũng tức giận, trước đó rõ ràng là Cao Quỳnh có nhìn thấy mình, lại cố ý ngăn mình lên thuyền. Nếu không phải Bùi Xuyên đi ra thì có lẽ cô sẽ bị lưu lại trên đảo một mình những một năm.
Bối Dao nói: “Anh ấy không thích tôi thì thích cô chắc?”
Cao Quỳnh: “……”
Bối Dao chớp chớp mắt: “Anh ấy kéo tôi dậy, còn để tôi hôn anh ấy nữa.”
“……”
Bối Dao còn ngại không đủ, cô hiếm khí nhỏ mọn như thế nhưng nhưng cô vẫn nói: “Anh ấy cũng thích hôn tôi.”
Cao Quỳnh tức giận đến trán bốc khói: “Cô có biết liêm sỉ không?”
Bối Dao nói: “Tôi đang nói thật mà.”
Cao Quỳnh hận không thể một chân đem cô ta đá xuống biển, tiểu yêu tinh vẻ mặt thanh lệ này sức chiến đấu cũng không yếu. Cao Quỳnh nói: “Anh ta không phải thích cô mà là thích Bối Dao.”
Không nghĩ tiểu yêu tinh kia không tức mà lại vui rạo rực nói: “Thích Bối Dao chính là thích tôi.”
Cao Quỳnh: “……”
*
Vu Thượng Huyền nghiêm trang mà đem kết quả thí nghiệm vãng sinh mới nhất đến cho Bùi Xuyên xem. Hắn phát hiện cứ cách vài phút Satan sẽ nhìn ra bên ngoài một cái.
Satan chưa từng ở cùng phụ nữ bao giờ nên lúc này giống như bên người đột nhiên thêm một vướng bận, luôn phải nhìn xem cô đang làm gì, có nhàm chán không.
Thấy Cao Quỳnh cùng Bối Dao giống như đang cãi nhau đến hứng khởi thì Bùi Xuyên mới thu tầm mắt, chuyên tâm phân tích kết quả thí nghiệm.
Buổi tối ăn cơm xong là lúc Bùi Xuyên nghe báo cáo công việc. Sau khi Bối Dao qua đời, trừ bỏ ăn ngủ, còn lại hắn đều làm việc. Kể cả ở trên du thuyền hắn cũng liên lạc với trong đất liền để làm việc.
Cơm nước xong Bối Dao liền chạy ra ngoài. Cô rất thông minh, biết hắn đang bận nên cũng không quấy rầy, chỉ tự mình đi tìm việc làm.
Bùi Xuyên thu hồi ánh mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này tâm tình Cao Quỳnh lại tốt lên, rốt cuộc Bối Dao chẳng hiểu gì hết. Muốn đảm đang nội trợ thì chính là phải như Cao Quỳnh cô! Công việc cô ta làm rất tốt, lúc mọi người bàn công việc, Cao Quỳnh là người phụ nữ duy nhất, mà đây cũng là lý do cô ta có thể ổn định ở vị trí này nhiều năm như thế.
Cô ta nhìn Satan đang ở gần trong gang tấc, lúc hắn làm việc thì rất nghiêm túc, cho dù đeo mặt nạ thì Cao Quỳnh vẫn có thể căn cứ theo ký ức nhiều năm để miêu tả hình dáng của hắn.
Cao Quỳnh nghĩ thầm, nhìn xem, tiểu yêu tinh kia ngoài đẹp thì chẳng có tác dụng gì khác. Cô ta có thể tham gia họp sao? Chắc chắn không!
Mọi người họp xong thì cũng đã 10 giờ. Một bóng dáng vui sướng chạy vào cửa, giọng nói như gió tháng ba, trong trẻo êm tai: “Bùi Xuyên, chúng ta đi xem ngôi sao đi.”
Bùi Xuyên ngẩn người, ngay sau đó cười nói: “Được.”
Bối Dao vui mừng đẩy xe lăn của hắn ra ngoài.
Cao Quỳnh đang cầm báo cáo: “……” Cô ta thiếu chút nữa là siết rách báo cáo và danh sách trong tay. Satan không thích báo biểu, hắn chỉ thích mỹ nhân nũng nịu. Cao Quỳnh rốt cuộc không cam lòng, muốn lén lút đi xem.
Vu Thượng Huyền buồn cười mà túm chặt cô ta: “Cô định làm gì?”
Cao Quỳnh nói: “Tôi muốn giám thị tên gián điệp kia, vạn nhất cô ta làm tổn thương Satan thì sao?”
“Cô ấy sẽ không làm thế.”
Cao Quỳnh lập tức dùng ánh mắt thù địch mà ngắm Vu Thượng Huyền: “Sao anh biết?”
“Không phải cô ấy đã nói rồi sao? Cô ấy thích.”
“Cô ta nói gì anh cũng tin sao?”
Vu Thượng Huyền: “Vì sao lại không tin?”
Cao Quỳnh dậm chân: “Cô ta làm gì có chỗ nào giống người tốt?”
Vu Thượng Huyền kinh ngạc nói: “Chúng ta chẳng lẽ là người tốt sao?”
Cao Quỳnh không còn lời gì để nói, cuối cùng đành nói: “Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải đi nhìn xem.”
Vu Thượng Huyền buông tay nhún nhún vai: “Vậy cô đi đi, nếu bị ném xuống biển cho cá ăn thì tôi sẽ không phụ trách vớt cô lên.”
Trừng mắt nhìn Vu Thượng Huyền một cái, Cao Quỳnh lén lút bò lên boong tàu.
Trên biển ngẫu nhiên có thể thấy ngôi sao, tối nay vừa lúc thời tiết đẹp, ngôi sao trên biển chợt lóe, ánh trăng cũng thực xinh đẹp.
Bối Dao dọn băng ghế nhỏ ngồi bên người Bùi Xuyên, hắn hỏi cô: “Sao đột nhiên em lại quyết định rời đi, không tìm cách về nhà nữa à?”
Bối Dao nghĩ nghĩ: “Em cảm thấy em không về được.”
Bùi Xuyên an tĩnh.
Bối Dao có chút khẩn trương mà nhìn hắn: “Hình như là thật đó, em có thể tạm thời đi theo anh không?”
Bùi Xuyên nói: “Được.”
Mắt Bối Dao cong cong, cô nói: “Anh thích em đúng không? Không phải bởi vì anh quen Bối Dao kia mà chính là em bây giờ.”
Nếu cô hỏi sớm mấy năm thì hắn có thể vì tự ti mà trầm mặc, hoặc không phản ứng gì. Nhưng đoán chừng tuổi nhiều hơn, da mặt cũng dày hơn, hắn nhìn cô chăm chú, bình tĩnh đáp: “Ừ.”
Hắn thích cô gái đáng yêu hoạt bát này. Cô gái này còn biết thân cận, khiến nội tâm lẫn ánh mắt hắn đều bị hấp dẫn. Cũng bởi vậy từ ánh mắt đầu tiên hắn đã có thể xác định cô chính là Bối Dao.
Bối Dao nghe được câu khẳng định này thì lại đỏ mặt.
Bùi Xuyên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, mở miệng nói: “Nhưng em cũng biết, anh và Bùi Xuyên của em có lẽ không giống nhau. Tối hôm qua chúng ta đã nói, anh là Satan, ra khỏi đảo nhỏ thì em sẽ nhìn thấy một thế giới khác, mà anh không phải người tốt, cũng không phải Bùi Xuyên vì em mà tự thú.”
Bối Dao nói: “Em biết anh là Satan, nhưng Satan cũng là Bùi Xuyên của em. Em không biết giải thích với anh thế nào, nhưng em vẫn nhớ rõ chuyện giữa chúng ta khi còn nhỏ.”
Ánh mắt Bùi Xuyên khẽ nhúc nhích.
Bối Dao nói: “Anh mang mặt nạ nên em không nhìn thấy biểu tình của anh, em có thể gỡ nó xuống không?”
Cô vươn tay, thử chạm vào mặt nạ của hắn.
Hắn cầm lấy cổ tay cô, nhìn vào mắt cô nói: “Có vết sẹo, khó coi lắm.”
Hắn rốt cuộc là Satan, chỉ nhẹ nhàng cầm cổ tay cô rồi lại lễ phép buông ra, sợ cô phản cảm. Rốt cuộc Bối Dao trước kia luôn tránh đụng chạm với hắn, Bùi Xuyên là người nhạy cảm, tự nhiên đều nhìn ra hết.
Bối Dao chớp chớp mắt, mềm giọng nói: “Để em nhìn xem, anh đẹp nhất chính là lúc lãnh khốc đó.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn đành thở dài thật nhẹ. Bùi Xuyên có cảm giác nói không nên lời. Thực ra cũng xấu hổ, hắn đã 27 rồi thế nhưng còn bị lời khen của một cô gái nhỏ đem đến cảm xúc mênh mông.
Cuối cùng hắn cũng cam chịu. Bối Dao vui sướng mà tháo mặt nạ của hắn ra, dưới ánh trăng, dung nhan của hắn lạnh lùng. Có lẽ là bởi vì thích nhíu mày nên giữa mày hắn có dấu nhíu mày nhợt nhạt, nhưng hấp dẫn nhất vẫn là một chữ “S” bên má phải của hắn.
Vết sẹo có một loại cảm giác hoa lệ lạnh lẽo đến quỷ dị. Cô ngước hàng mi dài, hỏi hắn: “S là Satan sao?”
“Ừ.” Hắn ôn hòa cười cười, “Không quá đẹp phải không?”
Bối Dao nói: “Rất tuấn tú.” Tay cô nắm chặt hai bên người, một bộ dáng rất chân thành.
Bùi Xuyên bật cười.
Trong mắt cô là hình ảnh của hắn và trăng sao, vô cùng trong sáng và ôn nhu. Lúc cô nhìn chăm chú vào ai đó thì giống như người kia sẽ có ảo giác họ là toàn bộ thế giới của cô.
Bùi Xuyên hỏi: “Vết thương trên chân em đỡ chưa?”
Ngữ điệu của hắn bình thản trầm thấp, có loại cảm giác trầm ổn nói không nên lời, lại như một người lớn quan tâm người trẻ tuổi hơn.
Cô bất mãn với một Bùi Xuyên xa cách như thế. Về sau khả năng cô sẽ phải ở với hắn cả đời, thế này thì sao được. Cô biết Bối Dao trước kia cũng không thân cận hắn, nhớ tới lúc trước hắn ngại ngùng xử lý vết thương cho cô thì cô lại đặt bàn chân nhỏ trắng nõn lên đầu gối hắn: “Vậy anh nhìn xem.”
Ngữ khí của cô vừa thân mật lại nũng nịu. Bùi Xuyên nhìn không ra cô đang nghĩ gì, nhưng nghe lời cô nói xong hắn thật sự nghiêm túc kiểm tra vết thương cho cô.
Cô dùng mũi chân cọ cọ ngón tay hắn.
Dưới ánh trăng, hắn không nói gì nhưng lại dùng ngón cái vuốt ve bàn chân bướng bỉnh kia. Đến cuối cùng, cô vẫn không chịu nổi nhột nên tự rụt chân về. Cô cười đến nỗi trong mắt nhiễm một tầng nước, khiến hắn nhịn không được cũng cười theo.
Cô có chút thích bộ dáng mỉm cười hiện tại của hắn. Giống như lần đầu nhìn thấy hắn, mặc kệ hắn trồng hoa hay nói chuyện cũng đều nghĩ cô sẽ rời đi,. Hắn luôn bình tĩnh như một hồ nước, không vui không buồn. Nhưng hiện tại cả người hắn như sống lại.
Vu Thượng Huyền nói, Bối Dao trước đây chưa từng thân cận hắn. Hắn như kẻ lạc trong sa mạc không đi ra được, ngày ngày đều vô vọng.
Bối Dao nói: “Đêm nay em muốn ngủ ở phòng bên cạnh phòng anh.”
“Được.”
Cô nghĩ nghĩ, lại có chút tủi thân nói: “Sau này anh rời đi không được bỏ em lại nữa nhé?”
Bùi Xuyên nói: “Ừ” sau đó thấp giọng xin lỗi, “Thực xin lỗi.”
Cô nói: “Em không tức giận, em chỉ sợ có một ngày không tìm được anh.”
Mặc kệ là chạy, truy đuổi hay dò hỏi thì toàn thế giới này đều không có tin tức của hắn, giống như năm đó hắn tự thú cô không tìm được. Cô không sợ ngàn dặm bôn ba, chỉ sợ hãi bỏ qua và mất đi.
Satan trước mặt có ánh mắt bình thản, đây là bộ dáng thành thục của Bùi Xuyên khi lớn lên.
Cô chỉ chỉ ánh trăng trên bầu trời nói: “Chỗ kia hình như có cái gì.”
Bùi Xuyên ngẩng đầu, trên màn trời cao vời vợi, ánh trăng vừa tròn vừa sáng, ánh sao lấp lánh nhưng lại chẳng có gì bất thường cả.
Cao Quỳnh ló đầu ra liền thấy trước mắt là một màn khiến cô ta tức nổ phổi: Tiểu yêu tinh cầm mặt nạ của Satan trong tay, nhánh chóng hôn lên chữ “S” trên mặt hắn, sau đó chạy về khoang thuyền. Cô ta muốn nói lần này cô ta đã hôn được Satan rồi sao?
Cao Quỳnh muốn té xỉu, a a a a tiểu yêu tinh! Lại dám đem Satan mê đến thất điên bát đảo!
Chỉ sợ có mỗi tiểu yêu tinh này cho rằng trộm hôn thế là dễ dàng. Kỳ thực Satan thừa sức giết chết cô ta, nhưng hắn cam chịu, cực kỳ phối hợp mà cam chịu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.