Chương 99
Đằng La Vi Chi
15/12/2020
Dưới ánh mắt như hổ rình mồi của Cao Quỳnh, Bùi Xuyên mím môi nói một câu, “Không được.”
Bối Dao thất vọng cực kỳ, cô ủ rũ cụp đuôi, mà bộ dáng này hiển nhiên khiến Cao Quỳnh đắc ý vô cùng. Cô ta nghĩ thầm, đồ giả cũng chỉ thế thôi, nếu là Bối Dao thật thì Satan sẽ vui mừng còn không kịp, sao có thể cự tuyệt chứ.
Bùi Xuyên lại nói với cô gái nhỏ: “Buổi tối nếu sợ hãi thì có thể gọi điện thoại cho anh.”
Bối Dao biết không có hy vọng nên cuối cùng chọn một gian phòng bên cạnh phòng Bùi Xuyên. Rốt cuộc có chút ít còn hơn không, cách hắn càng gần thì trong lòng cô càng cảm thấy yên ổn.
Chờ Satan và Bối Dao đều trở về phòng, Cao Quỳnh đắc ý mà nói với Vu Thượng Huyền: “Tôi đã nói là Satan sẽ không coi trọng cái đồ giả này đâu. Chẳng qua vừa mới nhìn thì thấy mới mẻ, quá hai ngày cô ta chết thế nào còn không biết đâu. Năm kia có người dùng em trai của Bối Dao để uy hiếp Satan. Lúc ấy hắn ôn hòa mà đáp ứng điều kiện của tổ chức kia, nhưng không bao lâu sau những kẻ đó đều chết ở trong nhà. Mấy năm nay phàm là những kẻ muốn dùng Bối Dao tới chọc hắn đều không có kết cục tốt. Tên giả mạo này đã đụng vào vảy ngược của hắn rồi mà còn không biết, khẳng định cô ta cũng sẽ không có kết cục tốt nào đâu.”
Ánh mắt Vu Thượng Huyền vi diệu mà nhìn cánh cửa đóng chặt kia: “Thật ra tôi cảm thấy khó mà nói được.”
Cao Quỳnh: “Anh có ý gì?”
Vu Thượng Huyền cười tủm tỉm nói: “Không có ý gì, chỉ thuận miệng nói thế thôi.”
Có người cự tuyệt là bởi vì biết thứ đó không thuộc về mình. Đã từng mất đi nên cả đời sẽ không có cách nào tiêu tan bi thương trong lòng, cũng không chấp nhận nổi nếu lại đánh mất lần nữa.
Buổi tối có gió to, cửa sổ bị thổi đến lạch cạch. Đã trải qua chuyện xuyên qua chính mộ của mình nên Bối Dao thực sự không ngủ được. Cô do dự một chút, cầm lấy ống nghe bên mép giường.
Satan trợn tròn mắt, cầm lấy ống nghe.
Cô gái nhỏ cất giọng mềm mại mà gọi hắn: “Bùi Xuyên.”
“Ừ.”
“Em có quấy rầy anh không?”
Hắn ôn hòa nói: “Không.”
“Em có chút sợ.” Cô nói, “Em có thể trở lại thế giới cũ không?”
“Nhất định có thể, đừng sợ.” Bùi Xuyên bình tĩnh nói, “Ngày mai chúng ta sẽ tìm cách xem.”
“Cảm ơn anh, anh thật tốt.”
Bùi Xuyên chỉ cười cười. Dưới mặt nạ, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt. Hắn đã 27 tuổi, không còn là thiếu niên khinh cuồng yêu đến thiêu đốt hết thảy. Hắn là Satan, người lãnh đạo thế giới, hắn có thể sử dụng chip để thao túng một người, nhưng vẫn không thể thay đổi vận mệnh của cô. Bối Dao đến lúc chết cũng không yêu hắn, còn cô gái nhỏ đáng yêu thiện lương này lại thuộc về một Bùi Xuyên ở thế giới khác.
Bối Dao của Satan đã nằm yên nghỉ dưới nấm mộ. Thế giới tệ hại này không đáng để một vị khách qua đường ngây thơ như cô phải chịu liên lụy, mắc kẹt ở đây. Hắn cũng không nên cho cô những ký ức tồi tệ đúng không?
Tiếng gió xuyên qua tai, cô gái nhỏ nhẹ giọng hỏi: “Nếu em trở về thì anh có cô đơn không?” Tuy cô xuyên qua, rơi xuống một cánh đồng hoa, cảnh rất đẹp đẽ nhưng Bối Dao nhạy bén cảm giác được thế giới này tựa hồ vô cùng âm u.
Hắn trả lời cô: “Không sao, anh không sao.” Hắn đã quen rồi.
Trong chốc lát hai người đều không nói gì, khi tiếng hít thở của cô dần có quy luật, Satan hỏi: “Ở thế giới kia, anh có đối xử tốt với em không?”
“Tốt lắm, tốt lắm ấy.”
Hắn cười: “Vậy là tốt rồi.”
*
Trong tiểu biệt trang, mọi người đều biết vào ngày giỗ mỗi năm của Bối Dao thì Satan sẽ đến trước mộ cô mà trồng hoa hồng trong ba ngày.
Hắn ngồi trong một mảnh hoa oải hương, tự mình trồng hoa hồng, mặc kệ trời mưa. Tiểu biệt trang là cấm địa, nhưng mà đối với rất nhiều người mà nói thì nơi này không nghi ngờ gì chính là một mảnh đất an bình.
Bởi vì chỉ có ở chỗ này mới không có khủng bố hỗn loạn và phân tranh, Satan cũng sẽ không âm tình bất định.
Ở trước mộ của cô hắn thậm chí có thể coi là ôn hòa có lễ.
Ngày hôm sau thời tiết sáng sủa, mấy người đàn ông canh mộ kinh sợ mà nhìn Satan ngồi trên xe lăn đi tới. Bùi Xuyên nhẹ nhàng nhướng mày, mấy người kia sợ đến nỗi lập tức quỳ xuống. Tên cầm đầu vội nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi không bỏ lơ nhiệm vụ, chúng tôi cũng không biết cô ta vào bằng cách nào.”
Cao Quỳnh vui sướng khi người gặp họa mà đứng ở một bên, cô ta nhìn Bối Dao đang xấu hổ vô cùng đứng ở một bên thì nghĩ thầm: cô chết chắc rồi, đồ giả mạo. Đã giả mạo Bối Dao lại còn dám giẫm lên mồ của cô ta, chắc chắn cô sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Bùi Xuyên nhìn mấy người đang quỳ gối trên mặt đất nói: “Đứng lên đi, không được có lần sau.”
Vài người không hiểu gì mà nhìn hắn, lại thấy Satan không giống như đang nói đùa thì trên mặt lộ ra ý mừng, nhanh nhẹn mà rời đi.
Theo lý thì Bùi Xuyên hôm nay cũng sẽ trồng hoa hồng. Hôm qua hắn nói không cần nhưng hôm nay vẫn đẩy theo một xe hoa đi đến chỗ phần mộ. Hắn vừa điều khiển xe lăn, vừa đẩy xe hoa kia.
Bối Dao thấy thế vội vàng đỡ lấy xe đẩy hoa: “Để em giúp anh.”
Bùi Xuyên nói: “Cảm ơn.”
Hai người cùng nhau đi vào khu mộ. Cao Quỳnh và Vu Thượng Huyền không dám đi vào, chỉ dám ở bên ngoài nhìn nhau. Cao Quỳnh trừng mắt nhìn: “Tôi bảo đảm, bọn họ cùng nhau đi vào, nhưng lúc ra chỉ có Satan, còn kẻ giả mạo kia xác đã lạnh.”
Vu Thượng Huyền nhếch khóe miệng.
Giữa biển hoa oải hương, người đàn ông vén tay áo lên, đeo mặt nạ, bình thản mà trồng hoa hồng. Lòng bàn tay hắn thô ráp, gai hoa hồng sẽ không đâm được vào. Hắn cũng không quên cô gái nhỏ bên người, chỉ ôn nhu nói với cô: “Em nói mình đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, vậy em thử tìm xem có thể có cách nào để về không.”
Bối Dao luôn cảm thấy quái quái khi nhìn người khác trồng hoa trước mộ của “Chính mình”. Cô lại còn phải nhảy nhót trên mộ của “Chính mình” để xem có cách nào xuyên về hay không.
Cô nghiêng nghiêng đầu nói: “Em đi nhé?”
Bùi Xuyên nói: “Ừ.”
Hắn rũ mắt, không nhìn cô, chỉ lấp đất cho mấy nhánh hoa thật tốt. Bối Dao khụ khụ, dẫm lên nấm mồ mà nhảy nhảy.
Chung quanh là một mảnh hoa hồng bị dẫm nát, một lúc sau cô xấu hổ mà nhìn người đàn ông đang ngồi vững trên xe lăn, mờ mịt nói: “Em vẫn còn ở đây.”
Satan cũng ngẩn người: “Ừ, thật đáng tiếc.”
Bối Dao ngượng ngùng nhảy xuống khỏi ngôi mộ, dứt khoát nhìn hắn trồng hoa. Cánh tay rắn chắc của hắn dính bùn đất, cô thì nhìn bia mộ rồi đến dòng chữ cứng cáp “Ngô thê Bối Dao chi mộ” khiến cô mặt đỏ tai hồng. Bối Dao nhìn hắn hỏi: “Chữ trên bia mộ……”
Bùi Xuyên dừng động tác một chút, một lát sau hắn mới đẩy xe ra lấy cây hoa tiếp theo, nói: “Xin lỗi, mạo phạm rồi, em đừng để ý.”
Mặt Bối Dao đỏ bừng lên, sau một lúc lâu mới nghẹn ra hai chữ: “Không sao.”
Bùi Xuyên khe khẽ thở dài.
Hiện giờ hắn và hắn thời niên thiếu không quá giống nhau, trải qua nửa đời cô độc hắn đã không còn cảm xúc tự ti nữa. Rất nhiều sóng to gió lớn hiện tại đều lắng đọng lại thành tình cảm lâu dài.
Da mặt hắn vừa dày vừa vô liêm sỉ nên mới xưng người khác là vợ mình. Nếu là hắn mấy năm trước thì hắn sẽ xấu hổ đến không có chỗ dung thân.
Cô gái nhỏ xấu hổ lộc cộc cùng hắn trồng hoa. Cô mềm giọng nói: “Em cảm thấy như vậy thực kỳ quái, vì sao em lại phải viếng mồ của chính mình chứ?”
Hắn biết cô còn trẻ, đến từ thế giới khác nên thực đáng yêum lúc nghe cô nói như thế cũng chỉ cười nhẹ. Nhưng Bối Dao mà hắn muốn bảo hộ ở thế giới này đã rời đi, mà đó mới là chấp niệm của Satan hết năm này đến năm khác.
Chờ hắn trồng hoa xong, Bối Dao nhẹ nhàng lau bùn trên cánh tay cho hắn. Cánh tay của hắn cứng đờ trong tay cô, ánh mắt hắn xuyên qua ánh mặt trời nhìn cô, vừa trong suốt vừa sâu hút.
Bối Dao lúng ta lúng túng thu tay lại, suy đoán nói: “Trước kia có phải em đối xử với anh không tốt không?” Bằng không vì sao chỉ một động tác nhỏ này lại khiến anh có phản ứng lớn đến thế.
Bùi Xuyên rũ mắt: “Không có chuyện đó, không phải em muốn thử tìm ở chỗ này xem có cách nào trở về sao?”
Tuy Bối Dao biết như thế rất xấu hổ nhưng cô vẫn rất muốn về nhà, vì thế cô đáp: “Đúng.”
Dưới cái nhìn chăm chú của Satan, cô cảm thấy mình như một tên ngốc mà lại đi tới bên ngôi mộ kia. Bối Dao cảm thấy lúc này mình nên nói một câu khẩu hiệu gì đó, một cách thật thống khoái.
Một lát sau, cô xám xịt mà trèo từ trên mộ xuống. Lần này cô đã biết tránh chỗ hoa hồng mà hắn trồng, không tổn thương đến đám hoa mới được trồng.
Người đàn ông trước mặt có ánh mắt bình thản, Bối Dao lại hận không thể đào cái hố rồi đem bản thân vùi vào đó. Cô nhỏ giọng nói: “Vẫn không thể trở về.”
Khóe miệng dưới mặt nạ của Bùi Xuyên hơi cong lên.
Bối Dao nhéo làn váy của chính mình, giọng nói đáng thương cực kỳ: “Em có thể tạm thời đi theo anh không?”
Bùi Xuyên nói: “Chỉ cần em không ngại thì anh rất vinh hạnh.”
Sự bao dung của hắn khiến cô không còn quá xấu hổ, Bối Dao cũng thả lỏng hơn chút. Lúc hai người đi ra khỏi khu mộ, Cao Quỳnh dùng đôi mắt sáng ngời có thần nhìn qua. Lúc thấy tiểu yêu nữ kia vẫn còn sống thì mặt Cao Quỳnh nổi gân xanh, cô ta cười gượng nói: “Ha ha Satan, tôi nghe nói vị tiểu thư này hôm qua hận không thể nhảy múa trên mộ của Bối Dao, khiến hoa còn đổ một mảnh, cô ta đúng là hoạt bát.”
Ẩn ý trong lời này ai cũng hiểu, kẻ giả mạo này dám to gan lớn mật mà dẫm lên tâm ý của Satan, nhân lúc còn sớm mau giết cô ta đi.
Bối Dao còn nhớ rõ cô gái này muốn cấy chip vào đầu mình nên cô vội biện bạch: “Tôi không phải cố ý.”
Cao Quỳnh hận không thể xông lên tự xử lý cô nàng: “Mọi sai lầm của bản thân cô đều có thể cãi thành không cố ý đúng không?”
Bối Dao cẩn thận nhìn về phía Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên dừng một chút, nói với Cao Quỳnh: “Được rồi, cô ấy đã nói là không cố ý rồi.”
Cao Quỳnh ngây ngốc, đây là những lời bình thường hắn nên nói sao? Kẻ giả mạo này nói cái gì hắn đều tin, nếu dễ dàng tha thứ như thế thì hắn vẫn còn là Satan sao?
Một đám người trở về, Bùi Xuyên đi nghe thủ hạ báo cáo. Cao Quỳnh lúc này lặng lẽ đi tới bên người Bối Dao, miệng hơi động, ánh mắt sắc bén nói: “Tôi biết cô muốn làm trò gì, tôi cảnh cáo cô, đừng hy vọng âm mưu của cô có thể thực hiện được.”
Bối Dao mờ mịt hỏi cô ta: “Tôi muốn chơi trò gì?”
Cao Quỳnh: “A, cô cho rằng có được trái tim Satan dễ như thế hả? Trước kia cũng có người giống như cô, nhưng giờ bọn họ ở đâu cô có biết không?”
Bối Dao biết điều hỏi tiếp: “Ở đâu?”
Cao Quỳnh thâm ý cười: “Dưới chân cô, làm phân bón cho hoa.”
“……”
“Tôi nói cho cô biết, tương lai khẳng định cô cũng có kết cục này. Tuy tôi biết các người rất muốn giết Satan nhưng cho dù thế nào cũng không làm được đâu. Đừng tưởng hiện tại Satan che chở cô thì cô có thể tổn thương hắn. Cô kém quá nhiều so với tiểu thư Bối Dao.”
Đây là lời trái với lương tâm, vì trong trí nhớ của Cao Quỳnh thì giữa Bối Dao và Satan trước sau đều lãnh đạm, có đôi khi Cao Quỳnh hận cô ấy không động tâm với Bùi Xuyên.
Nhưng hiện tại đối phó với kẻ giả mạo này thì Cao Quỳnh nhất quyết không thể để cô ta đắc ý, nói gì cũng được, chỉ cần đả kích được cô ta đã coi là đạt hiệu quả.
Bối Dao nghe cô ta nói mình so ra kém “Bối Dao” thì kỳ quái mà nhìn Cao Quỳnh liếc mắt một cái: “Cô thích Bùi Xuyên hả?”
Cao Quỳnh đường hoàng nói: “Tôi chính là thích hắn đó, mà tôi cũng là người thích hợp với hắn nhất.”
Bối Dao nói: “Tôi cũng thích anh ấy, sẽ không tổn thương anh ấy.”
Cao Quỳnh lại chỉ nghe được một câu trước, lập tức xù lông: “Cô đang tuyên chiến với tôi hả?”
Bối Dao: “Không, tôi không phải……”
Cao Quỳnh nói: “Tôi đã theo hắn 10 năm, mọi thứ về hắn tôi đều biết, từ những thứ hắn thích đến thân thể và cả tính tình! Chúng tôi vốn dĩ sắp ở bên nhau rồi.” Cao Quỳnh tức giận đến nói không lựa lời. Dựa vào cái gì chứ, từ đâu ra đứa con gái hoang dã này? Hôm qua cô ta mới tới đã muốn cướp Satan của Cao Quỳnh cô rồi! Cô đi theo Satan hơn mười năm rồi, đừng nói cơ bụng, đến bả vai còn chưa được sờ qua kia kìa.
Bối Dao vốn dĩ không dễ dàng tức giận nhưng hiện giờ cô tức rồi. Những thứ Bùi Xuyên yêu thích, tính tình, còn cả thân thể nữa hả? Bùi Xuyên ở thế giới kia còn đang ngồi tù kia kìa. Hắn từng không nói một tiếng đã rời bỏ cô, Satan ở thế giới này thế nhưng đã chậm rãi không thích Bối Dao nữa, mà thích Cao Quỳnh hả?
Cô cũng là thanh mai trúc mã với Bùi Xuyên đó, cô biết hắn lâu hơn Cao Quỳnh nhiều.
Bối Dao nghiêm túc nói: “Anh ấy thích tôi.”
Cao Quỳnh: “Thích cái đầu cô ấy!”
Bối Dao lúc đó đã làm một việc cực kỳ ấu trĩ, cô lạch bạch chạy đến chỗ Satan đang nói chuyện với thủ hạ, bẹp một ngụm mà hôn lên sườn mặt đeo mặt nạ của hắn.
Không khí an tĩnh vài giây.
Bầu trời trên tiểu biệt trang thực xanh, mây trắng từng đóa, mềm mụp trắng tinh. Mà tên thủ hạ trước mặt hắn chút nữa bị dọa tè ra quần. Đừng nói thủ hạ, ngay cả Vu Thượng Huyền ở một bên ghi chép cũng ngẩn ra.
Bối Dao giống một con mèo đang xù lông bảo vệ lãnh địa, cô tức giận không kém gì Cao Quỳnh, thậm chí tình cảm của cô còn rất chân thành.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Satan đang ngồi trên xe lăn.
Bùi Xuyên vươn tay, xoa mặt nạ của mình, kỳ thật vì có mặt nạ nên hắn chẳng cảm nhận được cái gì. Hắn cố gắng bình tĩnh hỏi cô gái nhỏ: “Em làm cái gì vậy?”
Bối Dao quay đầu lại trừng mắt nhìn Cao Quỳnh một cái. Mà Cao Quỳnh thì chửi một vạn câu trong lòng. Đầu tiên cô ta nghĩ cái đồ giả mạo này đúng là đồ yêu tinh ấu trĩ, một mặt lại cảm thấy cô ta quá là to gan đi.
Cô ta nghĩ thầm, lần này, lần này nhất định là cô ta xong đời rồi!
Satan lúc này lại bình tĩnh nhìn về phía Cao Quỳnh, cảnh cáo mà nói: “Tôi đã nói rồi, cô đừng có bắt nạt cô ấy.”
Cao Quỳnh không chờ được kẻ giả mạo kia bị trừng phạt thì đã bị Satan cảnh cáo. Cô ta ngẩn ra chớp mắt một cái, ngay sau đó lại mắng chó chết hàng trăm lần trong lòng. Ai bắt nạt ai, cô ta còn chưa động tay mà!
Lúc này Bối Dao vui vẻ lắm, xem đi cô đã nói Bùi Xuyên thích mình rồi, Bùi Xuyên mới không thay lòng đổi dạ đâu.
Cô vui vẻ nên cũng không so đo với Cao Quỳnh, ánh mắt trông mong mà dọn cái ghế nhỏ đến ngồi cạnh Bùi Xuyên.
Hắn nhìn cô một cái, nhớ tới cái hôn nhẹ nhàng kia, lại đành cam chịu để cô ở lại.
Bùi Xuyên nói với thủ hạ: “Tiếp tục đi.”
Thủ hạ lắp bắp vài câu mới xua tan khiếp sợ để nói tiếp. Bấy giờ Bối Dao mới biết hiện tại cả đám bọn họ đang ở trên một hòn đảo tư nhân, có khí hậu hợp lòng người. Bùi Xuyên đem một tòa đảo nhỏ biến thành nơi “cô” yên giấc.
Buổi tối lúc ăn cơm, Cao Quỳnh theo lệ thường vẫn tới. Cô ta mặc một bộ váy trắng thuần, trang điểm tươi mát, so với cô gái “giả mạo” kia thì cô ta càng giống một Bối Dao trưởng thành có lễ hơn. Một Cao Quỳnh khác lạ khiến Vu Thượng Huyền hơi hơi nhướng mày: “Cô làm gì thế?”
Cao Quỳnh nghiêng mắt nhìn hắn: “Chuyện thế thân tôi cũng có thể làm được.”
“Cô……” Vu Thượng Huyền cảm thấy một lời khó nói hết, “Làm đồng nghiệp nhiều năm, tôi khuyên cô đừng đi tìm chết.”
Cao Quỳnh cắn răng: “Cô ta dám hôn Satan, mẹ nó, tôi còn chưa dám làm thế kia kìa.”
Tuy rằng chỉ hôn lên mặt nạ nhưng lúc ấy Satan kinh ngạc sờ mặt nạ, phản ứng đó khiến Cao Quỳnh tức giận đến ngứa răng.
Vu Thượng Huyền: “……” Hắn nghĩ nghĩ, xuất phát từ tình đồng nghiệp nên vẫn nói, “Nếu cô chết tôi sẽ nhặt xác cho cô, à, đông thành có một chỗ thích hợp làm mộ lắm, cô thấy thế nào?”
“Ha hả, thật đúng là cảm ơn.”
“Không khách khí, chuyện nên làm thôi.’
Cao Quỳnh thật sự muốn thử một lần, tính cách cô ta chính là không cam lòng.
Buổi tối lúc Bối Dao cùng Bùi Xuyên ăn cơm, Cao Quỳnh nhìn vài lần, sau đó cô ta phát hiện một chi tiết rất nhỏ, ví dụ như thứ giả mạo kia thích ăn cái gì thì Bùi Xuyên sẽ không động đũa, cho dù chính hắn cũng thích ăn, còn thứ gì cô nàng kia không thích ăn thì Bùi Xuyên lại ăn thật nhiều.
Thật đúng là tri kỷ mà. Cao Quỳnh cắn răng một cái, học theo đồ giả mạo kia lạch bạch chạy đến bên bàn ăn, cúi đầu muốn hôn Bùi Xuyên, mà lúc này hắn nhíu mày ấn cái nút trên cổ tay.
Lúc Bối Dao còn không có phản ứng lại thì Cao Quỳnh đã quỳ gối trên mặt đất. Biểu tình sinh động trên mặt cô ta trở nên mờ mịt, giọng nói giống như máy móc: “Satan có gì phân phó?”
Bùi Xuyên bình tĩnh nói: “Đi lãnh phạt.”
Cao Quỳnh cứng nhắc mà đáp: “Vâng.” Sau đó cô ta đứng dậy, đi ra ngoài.
Bối Dao nhìn không hiểu: “Cô ấy đang làm gì vậy?” Sao tự nhiên cô ấy lại quỳ xuống, sau đó lập tức đi nhận trừng phạt?
Vu Thượng Huyền thấy Bối Dao thật sự nhìn không hiểu thì biểu tình có chút vi diệu mà thay đổi.
Hiện giờ thế giới này, còn có ai là không biết chip “Vãng sinh” sao?
Bùi Xuyên không muốn nhiều lời: “Đêm nay sẽ hạ nhiệt độ, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Hắn đẩy xe lăn rời đi.
Bối Dao thấy Bùi Xuyên tựa hồ không muốn nói nữa vì thế đành quay đầu hỏi mấy người khác đang đứng: “Cao Quỳnh làm sao vậy?”
Con hồ ly Vu Thượng Huyền càng không dám nói, hắn nghiền ngẫm tâm tư Bùi Xuyên, lại nói: “Ban ngày cô ta làm việc không tốt, hiện tại tự mình đến thỉnh tội.”
Bối Dao hiển nhiên không tin.
Vu Thượng Huyền nói: “Satan có vẻ rất thích cô.” Hắn cười khanh khách nói, “Hắn trước kia cũng thích Bối Dao tiểu thư như vậy.”
Bối Dao cảm thấy khá hứng thú với cái này, cô hỏi Vu Thượng Huyền: “Tôi…… Bối Dao trước kia đối với Satan không tốt sao?”
“Cũng không phải không tốt, có lễ phép và rất kính trọng.” Vu Thượng Huyền chậc lưỡi, nhìn Bối Dao liếc mắt một cái, “Chẳng qua cô ấy và Satan ở cùng một chỗ một năm, đến tay cũng chưa từng nắm, nội dung nói chuyện chỉ là chào buổi sáng, chào buổi trưa, rồi chúc ngủ ngon. À, còn có một câu: Cảm ơn ngài nhưng tôi không cần.”
Bối Dao phụt một cái cười ra tiếng. Cô không có đoạn ký ức này nên khó mà tưởng tượng ra tình cảnh đó.
Vu Thượng Huyền cười tủm tỉm nói: “Thực xa cách đúng không?”
Bối Dao gật đầu, tự nhiên có chút xấu hổ.
Vu Thượng Huyền nói: “Nhưng những điều đó cũng không ảnh hưởng đến chuyện Satan yêu cô ấy, thật nhiều năm. Nếu có thể thì cô sẽ giúp hắn chứ? Tôi mặc kệ cô có thân phận gì, mục đích là gì, ở lại đây bao lâu, nhưng khiến hắn vui vẻ một chút cũng tốt.”
Bối Dao nói: “Cảm ơn anh và Cao Quỳnh đã đối xử tốt với anh ấy.”
Vu Thượng Huyền khoa trương nói: “Cô thấy tôi tốt với hắn chỗ nào? Với thủ trưởng mà nói thì tôi chỉ đang lo lắng cho tiền đồ của mình thôi.” Hắn luôn nói nửa đùa nửa thật làm người ta khó có thể nắm lấy.
Nhưng có một thứ không thể ngờ là Vu Thượng Huyền là người rất có dã tâm. Bùi Xuyên sẽ không cưỡng bách người bên cạnh cấy vãng sinh, nhưng Vu Thượng Huyền và Cao Quỳnh đều chủ động yêu cầu cấy chip. Cứ như vậy, mười mấy năm nay bọn họ đều là người mà Bùi Xuyên tín nhiệm nhất.
Bối Dao nghĩ nghĩ: “Có lẽ anh không rõ tình huống của tôi lắm, trên thực tế tôi cũng không biết tôi có thể vì anh ấy làm bao nhiêu, có thể làm cái gì thì làm cái đó thôi.”
Vu Thượng Huyền thấy cô nguyện ý thử làm thì trong mắt lóe lên. Người này và tiểu thư Bối Dao lãnh đạm không giống nhau, hắn cũng muốn thử một chút xem đây có phải Bối Dao thật không, vì thế nói bừa: “Vậy không bằng cô khuyên Satan tháo mặt nạ ra đi. Từ khi Bối Dao tiểu thư chết hắn đều đeo mặt nạ, không tháo xuống nữa, tâm tình cũng trầm trọng hơn. Có thể buông tha quá khứ thì mới có thể sống nhẹ nhàng chút.”
Bối Dao không nói chuyện, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi hiểu.”
Vu Thượng Huyền ngoài cười nhưng trong không cười.
Nửa đêm lúc gió thổi, Bối Dao gõ gõ cửa phòng Bùi Xuyên. Chỉ trong chốc lát cửa đã mở, quần áo Bùi Xuyên có chút hỗn độn, hiển nhiên là vừa mới mặc vội vào. Hắn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em có thể nói chuyện với anh một chút được không?”
“Mời vào.”
Trong khoảng thời gian này Bối Dao vẫn luôn coi hắn thành Bùi Xuyên trong lòng mình nhưng vừa rồi nói chuyện với Vu Thượng Huyền xong cô đã hiểu. Satan là Bùi Xuyên của cô, nhưng cũng không giống lắm. Hắn đã trải qua quá nhiều đau khổ, phong sương, mới có thể khiến hắn mài giũa thành bộ dáng không màng tất cả này. Hơn nữa Bùi Xuyên đối với cô tôn trọng khách khí, hiển nhiên cũng đang sử dụng cách đối đãi với Bối Dao trước kia.
Trong lòng Bối Dao có chút bất an. Cô ngồi xổm xuống trước mặt hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn: “Anh nhìn em đi, em là Bối Dao, nhưng lại không phải Bối Dao mà anh quen.”
Cô chọc chọc gương mặt của mình, má mềm mại, động tác đáng yêu đến không được.
Hắn thật sự nhìn cô, sau một lúc lâu mới ôn hòa nói: “Ừ, anh biết.”
Cô áy náy mà cúi đầu: “Thực xin lỗi, thật là xin lỗi. Em xin lỗi vì hành vi ban ngày của mình, em đã nghĩ kỹ rồi, em thật là ích kỷ. Em không hy vọng anh thích Cao Quỳnh, nhưng mà rõ ràng là em có thể rời đi bất kỳ lúc nào. Yhế giới này với em mà nói thì đã không còn tồn tại nữa. Em chẳng thể cho anh tương lai hứa hẹn gì thì cũng không nên ngăn cản anh thích bất kỳ kẻ nào, cũng không nên hôn anh.”
Hắn mím môi, ôn hòa nói: “Không sao hết.”
Cảm giác áy náy sắp bao trùm cả người Bối Dao. Đối với hắn mà nói thì khẳng định hắn đã nhìn ra sự bất đồng. Trước kia Bối Dao không thích hắn, cho nên không cho hắn chờ mong và hy vọng gì, hiện giờ mình thích Bùi Xuyên, lại vì sự ôn nhu dung túng của Satan mà có thể khiến hắn sau này càng thêm khổ sở.
Cô giống một con chim cút nhỏ nhận sai, thành khẩn gục đầu xuống, uể oải áy náy cực kỳ. Bùi Xuyên do dự một chút rồi mới nhẹ nhàng vương tay vuốt tóc cô.
Tóc cô vừa mềm mại vừa mát lạnh. Cô ngẩng đầu hắn mới nhìn thấy cô đang khóc: “Thực xin lỗi, là em không tốt, trước kia không tốt, hiện tại cũng không tốt mới khiến anh luôn khổ sở. Nếu anh…… Thật sự thích Cao Quỳnh, thì cũng.” Cô nghẹn ngào một chút, tuy rằng khó chịu đến không được nhưng vẫn nói hết, “Cũng khá tốt, cô ấy tốt hơn em nhiều.”
Hắn rũ mắt, lấy đầu ngón tay lau nước mắt cho cô. Đúng là cô gái nhỏ, nếu hắn còn trẻ thì hẳn sẽ tức giận đến cắn răng. Rốt cuộc cô có biết mình đang nói cái gì không? Tình cảm của hắn rẻ như thế sao?
Nhưng tuổi lớn một chút, hắn cũng hiểu sự trong sáng và khổ sở trong lòng cô. Hắn chẳng thể làm gì, chỉ có thể bao dung.
Bùi Xuyên nói: “Sẽ không có Cao Quỳnh, chỉ có em.” Lúc niên thiếu mang theo tình cảm trời sụp đất nứt thì hắn lại chưa bao giờ dám nói ra miệng, nhưng lúc này hắn đã có thể bình tĩnh thổ lộ.
Chỉ có em, đời này chỉ có em.
Bối Dao run rẩy nước mắt còn sót trên lông mi, trong lòng chấn động.
Hắn thấp giọng nói “Anh muốn biết, em ở thế giới kia có thích anh không?” Nếu không làm sao sẽ…… Hôn má hắn cũng tự nhiên như thế chứ? Hắn biết, cái loại thân mật này cũng không phải dành cho hắn.
Bối Dao gật gật đầu.
Bùi Xuyên trầm mặc, chưa nói tới ghen ghét, hắn chỉ hâm mộ không thôi. Hắn chưa từng được Bối Dao thích một ngày nào, thứ không có được thì tự nhiên cũng không biết nó có tư vị gì.
Mấy ngày này quả thực như là trộm được. Hắn vẫn ôn nhu nói như dĩ vãng: “Anh biết, em đi về ngủ đi, đừng nghĩ nhiều.”
Bối Dao muốn chúc hắn ngủ ngon nhưng lại nghĩ tới lời Vu Thượng Huyền nói. Hắn đời này đã nghe được rất nhiều lời chúc ngủ ngon và chào buổi sáng rồi. Vì thế lời này thà đừng nói ra còn hơn.
Cô đi tới cửa, lại đột nhiên quay đầu về. Bùi Xuyên ngước mắt.
Cô gái nhỏ làm động tác trái tim thật nhanh: “Cho Satan.”
Hắn trầm mặc một lát, rồi bật cười. Cho hắn đó.
Bối Dao thất vọng cực kỳ, cô ủ rũ cụp đuôi, mà bộ dáng này hiển nhiên khiến Cao Quỳnh đắc ý vô cùng. Cô ta nghĩ thầm, đồ giả cũng chỉ thế thôi, nếu là Bối Dao thật thì Satan sẽ vui mừng còn không kịp, sao có thể cự tuyệt chứ.
Bùi Xuyên lại nói với cô gái nhỏ: “Buổi tối nếu sợ hãi thì có thể gọi điện thoại cho anh.”
Bối Dao biết không có hy vọng nên cuối cùng chọn một gian phòng bên cạnh phòng Bùi Xuyên. Rốt cuộc có chút ít còn hơn không, cách hắn càng gần thì trong lòng cô càng cảm thấy yên ổn.
Chờ Satan và Bối Dao đều trở về phòng, Cao Quỳnh đắc ý mà nói với Vu Thượng Huyền: “Tôi đã nói là Satan sẽ không coi trọng cái đồ giả này đâu. Chẳng qua vừa mới nhìn thì thấy mới mẻ, quá hai ngày cô ta chết thế nào còn không biết đâu. Năm kia có người dùng em trai của Bối Dao để uy hiếp Satan. Lúc ấy hắn ôn hòa mà đáp ứng điều kiện của tổ chức kia, nhưng không bao lâu sau những kẻ đó đều chết ở trong nhà. Mấy năm nay phàm là những kẻ muốn dùng Bối Dao tới chọc hắn đều không có kết cục tốt. Tên giả mạo này đã đụng vào vảy ngược của hắn rồi mà còn không biết, khẳng định cô ta cũng sẽ không có kết cục tốt nào đâu.”
Ánh mắt Vu Thượng Huyền vi diệu mà nhìn cánh cửa đóng chặt kia: “Thật ra tôi cảm thấy khó mà nói được.”
Cao Quỳnh: “Anh có ý gì?”
Vu Thượng Huyền cười tủm tỉm nói: “Không có ý gì, chỉ thuận miệng nói thế thôi.”
Có người cự tuyệt là bởi vì biết thứ đó không thuộc về mình. Đã từng mất đi nên cả đời sẽ không có cách nào tiêu tan bi thương trong lòng, cũng không chấp nhận nổi nếu lại đánh mất lần nữa.
Buổi tối có gió to, cửa sổ bị thổi đến lạch cạch. Đã trải qua chuyện xuyên qua chính mộ của mình nên Bối Dao thực sự không ngủ được. Cô do dự một chút, cầm lấy ống nghe bên mép giường.
Satan trợn tròn mắt, cầm lấy ống nghe.
Cô gái nhỏ cất giọng mềm mại mà gọi hắn: “Bùi Xuyên.”
“Ừ.”
“Em có quấy rầy anh không?”
Hắn ôn hòa nói: “Không.”
“Em có chút sợ.” Cô nói, “Em có thể trở lại thế giới cũ không?”
“Nhất định có thể, đừng sợ.” Bùi Xuyên bình tĩnh nói, “Ngày mai chúng ta sẽ tìm cách xem.”
“Cảm ơn anh, anh thật tốt.”
Bùi Xuyên chỉ cười cười. Dưới mặt nạ, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt. Hắn đã 27 tuổi, không còn là thiếu niên khinh cuồng yêu đến thiêu đốt hết thảy. Hắn là Satan, người lãnh đạo thế giới, hắn có thể sử dụng chip để thao túng một người, nhưng vẫn không thể thay đổi vận mệnh của cô. Bối Dao đến lúc chết cũng không yêu hắn, còn cô gái nhỏ đáng yêu thiện lương này lại thuộc về một Bùi Xuyên ở thế giới khác.
Bối Dao của Satan đã nằm yên nghỉ dưới nấm mộ. Thế giới tệ hại này không đáng để một vị khách qua đường ngây thơ như cô phải chịu liên lụy, mắc kẹt ở đây. Hắn cũng không nên cho cô những ký ức tồi tệ đúng không?
Tiếng gió xuyên qua tai, cô gái nhỏ nhẹ giọng hỏi: “Nếu em trở về thì anh có cô đơn không?” Tuy cô xuyên qua, rơi xuống một cánh đồng hoa, cảnh rất đẹp đẽ nhưng Bối Dao nhạy bén cảm giác được thế giới này tựa hồ vô cùng âm u.
Hắn trả lời cô: “Không sao, anh không sao.” Hắn đã quen rồi.
Trong chốc lát hai người đều không nói gì, khi tiếng hít thở của cô dần có quy luật, Satan hỏi: “Ở thế giới kia, anh có đối xử tốt với em không?”
“Tốt lắm, tốt lắm ấy.”
Hắn cười: “Vậy là tốt rồi.”
*
Trong tiểu biệt trang, mọi người đều biết vào ngày giỗ mỗi năm của Bối Dao thì Satan sẽ đến trước mộ cô mà trồng hoa hồng trong ba ngày.
Hắn ngồi trong một mảnh hoa oải hương, tự mình trồng hoa hồng, mặc kệ trời mưa. Tiểu biệt trang là cấm địa, nhưng mà đối với rất nhiều người mà nói thì nơi này không nghi ngờ gì chính là một mảnh đất an bình.
Bởi vì chỉ có ở chỗ này mới không có khủng bố hỗn loạn và phân tranh, Satan cũng sẽ không âm tình bất định.
Ở trước mộ của cô hắn thậm chí có thể coi là ôn hòa có lễ.
Ngày hôm sau thời tiết sáng sủa, mấy người đàn ông canh mộ kinh sợ mà nhìn Satan ngồi trên xe lăn đi tới. Bùi Xuyên nhẹ nhàng nhướng mày, mấy người kia sợ đến nỗi lập tức quỳ xuống. Tên cầm đầu vội nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi không bỏ lơ nhiệm vụ, chúng tôi cũng không biết cô ta vào bằng cách nào.”
Cao Quỳnh vui sướng khi người gặp họa mà đứng ở một bên, cô ta nhìn Bối Dao đang xấu hổ vô cùng đứng ở một bên thì nghĩ thầm: cô chết chắc rồi, đồ giả mạo. Đã giả mạo Bối Dao lại còn dám giẫm lên mồ của cô ta, chắc chắn cô sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Bùi Xuyên nhìn mấy người đang quỳ gối trên mặt đất nói: “Đứng lên đi, không được có lần sau.”
Vài người không hiểu gì mà nhìn hắn, lại thấy Satan không giống như đang nói đùa thì trên mặt lộ ra ý mừng, nhanh nhẹn mà rời đi.
Theo lý thì Bùi Xuyên hôm nay cũng sẽ trồng hoa hồng. Hôm qua hắn nói không cần nhưng hôm nay vẫn đẩy theo một xe hoa đi đến chỗ phần mộ. Hắn vừa điều khiển xe lăn, vừa đẩy xe hoa kia.
Bối Dao thấy thế vội vàng đỡ lấy xe đẩy hoa: “Để em giúp anh.”
Bùi Xuyên nói: “Cảm ơn.”
Hai người cùng nhau đi vào khu mộ. Cao Quỳnh và Vu Thượng Huyền không dám đi vào, chỉ dám ở bên ngoài nhìn nhau. Cao Quỳnh trừng mắt nhìn: “Tôi bảo đảm, bọn họ cùng nhau đi vào, nhưng lúc ra chỉ có Satan, còn kẻ giả mạo kia xác đã lạnh.”
Vu Thượng Huyền nhếch khóe miệng.
Giữa biển hoa oải hương, người đàn ông vén tay áo lên, đeo mặt nạ, bình thản mà trồng hoa hồng. Lòng bàn tay hắn thô ráp, gai hoa hồng sẽ không đâm được vào. Hắn cũng không quên cô gái nhỏ bên người, chỉ ôn nhu nói với cô: “Em nói mình đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, vậy em thử tìm xem có thể có cách nào để về không.”
Bối Dao luôn cảm thấy quái quái khi nhìn người khác trồng hoa trước mộ của “Chính mình”. Cô lại còn phải nhảy nhót trên mộ của “Chính mình” để xem có cách nào xuyên về hay không.
Cô nghiêng nghiêng đầu nói: “Em đi nhé?”
Bùi Xuyên nói: “Ừ.”
Hắn rũ mắt, không nhìn cô, chỉ lấp đất cho mấy nhánh hoa thật tốt. Bối Dao khụ khụ, dẫm lên nấm mồ mà nhảy nhảy.
Chung quanh là một mảnh hoa hồng bị dẫm nát, một lúc sau cô xấu hổ mà nhìn người đàn ông đang ngồi vững trên xe lăn, mờ mịt nói: “Em vẫn còn ở đây.”
Satan cũng ngẩn người: “Ừ, thật đáng tiếc.”
Bối Dao ngượng ngùng nhảy xuống khỏi ngôi mộ, dứt khoát nhìn hắn trồng hoa. Cánh tay rắn chắc của hắn dính bùn đất, cô thì nhìn bia mộ rồi đến dòng chữ cứng cáp “Ngô thê Bối Dao chi mộ” khiến cô mặt đỏ tai hồng. Bối Dao nhìn hắn hỏi: “Chữ trên bia mộ……”
Bùi Xuyên dừng động tác một chút, một lát sau hắn mới đẩy xe ra lấy cây hoa tiếp theo, nói: “Xin lỗi, mạo phạm rồi, em đừng để ý.”
Mặt Bối Dao đỏ bừng lên, sau một lúc lâu mới nghẹn ra hai chữ: “Không sao.”
Bùi Xuyên khe khẽ thở dài.
Hiện giờ hắn và hắn thời niên thiếu không quá giống nhau, trải qua nửa đời cô độc hắn đã không còn cảm xúc tự ti nữa. Rất nhiều sóng to gió lớn hiện tại đều lắng đọng lại thành tình cảm lâu dài.
Da mặt hắn vừa dày vừa vô liêm sỉ nên mới xưng người khác là vợ mình. Nếu là hắn mấy năm trước thì hắn sẽ xấu hổ đến không có chỗ dung thân.
Cô gái nhỏ xấu hổ lộc cộc cùng hắn trồng hoa. Cô mềm giọng nói: “Em cảm thấy như vậy thực kỳ quái, vì sao em lại phải viếng mồ của chính mình chứ?”
Hắn biết cô còn trẻ, đến từ thế giới khác nên thực đáng yêum lúc nghe cô nói như thế cũng chỉ cười nhẹ. Nhưng Bối Dao mà hắn muốn bảo hộ ở thế giới này đã rời đi, mà đó mới là chấp niệm của Satan hết năm này đến năm khác.
Chờ hắn trồng hoa xong, Bối Dao nhẹ nhàng lau bùn trên cánh tay cho hắn. Cánh tay của hắn cứng đờ trong tay cô, ánh mắt hắn xuyên qua ánh mặt trời nhìn cô, vừa trong suốt vừa sâu hút.
Bối Dao lúng ta lúng túng thu tay lại, suy đoán nói: “Trước kia có phải em đối xử với anh không tốt không?” Bằng không vì sao chỉ một động tác nhỏ này lại khiến anh có phản ứng lớn đến thế.
Bùi Xuyên rũ mắt: “Không có chuyện đó, không phải em muốn thử tìm ở chỗ này xem có cách nào trở về sao?”
Tuy Bối Dao biết như thế rất xấu hổ nhưng cô vẫn rất muốn về nhà, vì thế cô đáp: “Đúng.”
Dưới cái nhìn chăm chú của Satan, cô cảm thấy mình như một tên ngốc mà lại đi tới bên ngôi mộ kia. Bối Dao cảm thấy lúc này mình nên nói một câu khẩu hiệu gì đó, một cách thật thống khoái.
Một lát sau, cô xám xịt mà trèo từ trên mộ xuống. Lần này cô đã biết tránh chỗ hoa hồng mà hắn trồng, không tổn thương đến đám hoa mới được trồng.
Người đàn ông trước mặt có ánh mắt bình thản, Bối Dao lại hận không thể đào cái hố rồi đem bản thân vùi vào đó. Cô nhỏ giọng nói: “Vẫn không thể trở về.”
Khóe miệng dưới mặt nạ của Bùi Xuyên hơi cong lên.
Bối Dao nhéo làn váy của chính mình, giọng nói đáng thương cực kỳ: “Em có thể tạm thời đi theo anh không?”
Bùi Xuyên nói: “Chỉ cần em không ngại thì anh rất vinh hạnh.”
Sự bao dung của hắn khiến cô không còn quá xấu hổ, Bối Dao cũng thả lỏng hơn chút. Lúc hai người đi ra khỏi khu mộ, Cao Quỳnh dùng đôi mắt sáng ngời có thần nhìn qua. Lúc thấy tiểu yêu nữ kia vẫn còn sống thì mặt Cao Quỳnh nổi gân xanh, cô ta cười gượng nói: “Ha ha Satan, tôi nghe nói vị tiểu thư này hôm qua hận không thể nhảy múa trên mộ của Bối Dao, khiến hoa còn đổ một mảnh, cô ta đúng là hoạt bát.”
Ẩn ý trong lời này ai cũng hiểu, kẻ giả mạo này dám to gan lớn mật mà dẫm lên tâm ý của Satan, nhân lúc còn sớm mau giết cô ta đi.
Bối Dao còn nhớ rõ cô gái này muốn cấy chip vào đầu mình nên cô vội biện bạch: “Tôi không phải cố ý.”
Cao Quỳnh hận không thể xông lên tự xử lý cô nàng: “Mọi sai lầm của bản thân cô đều có thể cãi thành không cố ý đúng không?”
Bối Dao cẩn thận nhìn về phía Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên dừng một chút, nói với Cao Quỳnh: “Được rồi, cô ấy đã nói là không cố ý rồi.”
Cao Quỳnh ngây ngốc, đây là những lời bình thường hắn nên nói sao? Kẻ giả mạo này nói cái gì hắn đều tin, nếu dễ dàng tha thứ như thế thì hắn vẫn còn là Satan sao?
Một đám người trở về, Bùi Xuyên đi nghe thủ hạ báo cáo. Cao Quỳnh lúc này lặng lẽ đi tới bên người Bối Dao, miệng hơi động, ánh mắt sắc bén nói: “Tôi biết cô muốn làm trò gì, tôi cảnh cáo cô, đừng hy vọng âm mưu của cô có thể thực hiện được.”
Bối Dao mờ mịt hỏi cô ta: “Tôi muốn chơi trò gì?”
Cao Quỳnh: “A, cô cho rằng có được trái tim Satan dễ như thế hả? Trước kia cũng có người giống như cô, nhưng giờ bọn họ ở đâu cô có biết không?”
Bối Dao biết điều hỏi tiếp: “Ở đâu?”
Cao Quỳnh thâm ý cười: “Dưới chân cô, làm phân bón cho hoa.”
“……”
“Tôi nói cho cô biết, tương lai khẳng định cô cũng có kết cục này. Tuy tôi biết các người rất muốn giết Satan nhưng cho dù thế nào cũng không làm được đâu. Đừng tưởng hiện tại Satan che chở cô thì cô có thể tổn thương hắn. Cô kém quá nhiều so với tiểu thư Bối Dao.”
Đây là lời trái với lương tâm, vì trong trí nhớ của Cao Quỳnh thì giữa Bối Dao và Satan trước sau đều lãnh đạm, có đôi khi Cao Quỳnh hận cô ấy không động tâm với Bùi Xuyên.
Nhưng hiện tại đối phó với kẻ giả mạo này thì Cao Quỳnh nhất quyết không thể để cô ta đắc ý, nói gì cũng được, chỉ cần đả kích được cô ta đã coi là đạt hiệu quả.
Bối Dao nghe cô ta nói mình so ra kém “Bối Dao” thì kỳ quái mà nhìn Cao Quỳnh liếc mắt một cái: “Cô thích Bùi Xuyên hả?”
Cao Quỳnh đường hoàng nói: “Tôi chính là thích hắn đó, mà tôi cũng là người thích hợp với hắn nhất.”
Bối Dao nói: “Tôi cũng thích anh ấy, sẽ không tổn thương anh ấy.”
Cao Quỳnh lại chỉ nghe được một câu trước, lập tức xù lông: “Cô đang tuyên chiến với tôi hả?”
Bối Dao: “Không, tôi không phải……”
Cao Quỳnh nói: “Tôi đã theo hắn 10 năm, mọi thứ về hắn tôi đều biết, từ những thứ hắn thích đến thân thể và cả tính tình! Chúng tôi vốn dĩ sắp ở bên nhau rồi.” Cao Quỳnh tức giận đến nói không lựa lời. Dựa vào cái gì chứ, từ đâu ra đứa con gái hoang dã này? Hôm qua cô ta mới tới đã muốn cướp Satan của Cao Quỳnh cô rồi! Cô đi theo Satan hơn mười năm rồi, đừng nói cơ bụng, đến bả vai còn chưa được sờ qua kia kìa.
Bối Dao vốn dĩ không dễ dàng tức giận nhưng hiện giờ cô tức rồi. Những thứ Bùi Xuyên yêu thích, tính tình, còn cả thân thể nữa hả? Bùi Xuyên ở thế giới kia còn đang ngồi tù kia kìa. Hắn từng không nói một tiếng đã rời bỏ cô, Satan ở thế giới này thế nhưng đã chậm rãi không thích Bối Dao nữa, mà thích Cao Quỳnh hả?
Cô cũng là thanh mai trúc mã với Bùi Xuyên đó, cô biết hắn lâu hơn Cao Quỳnh nhiều.
Bối Dao nghiêm túc nói: “Anh ấy thích tôi.”
Cao Quỳnh: “Thích cái đầu cô ấy!”
Bối Dao lúc đó đã làm một việc cực kỳ ấu trĩ, cô lạch bạch chạy đến chỗ Satan đang nói chuyện với thủ hạ, bẹp một ngụm mà hôn lên sườn mặt đeo mặt nạ của hắn.
Không khí an tĩnh vài giây.
Bầu trời trên tiểu biệt trang thực xanh, mây trắng từng đóa, mềm mụp trắng tinh. Mà tên thủ hạ trước mặt hắn chút nữa bị dọa tè ra quần. Đừng nói thủ hạ, ngay cả Vu Thượng Huyền ở một bên ghi chép cũng ngẩn ra.
Bối Dao giống một con mèo đang xù lông bảo vệ lãnh địa, cô tức giận không kém gì Cao Quỳnh, thậm chí tình cảm của cô còn rất chân thành.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Satan đang ngồi trên xe lăn.
Bùi Xuyên vươn tay, xoa mặt nạ của mình, kỳ thật vì có mặt nạ nên hắn chẳng cảm nhận được cái gì. Hắn cố gắng bình tĩnh hỏi cô gái nhỏ: “Em làm cái gì vậy?”
Bối Dao quay đầu lại trừng mắt nhìn Cao Quỳnh một cái. Mà Cao Quỳnh thì chửi một vạn câu trong lòng. Đầu tiên cô ta nghĩ cái đồ giả mạo này đúng là đồ yêu tinh ấu trĩ, một mặt lại cảm thấy cô ta quá là to gan đi.
Cô ta nghĩ thầm, lần này, lần này nhất định là cô ta xong đời rồi!
Satan lúc này lại bình tĩnh nhìn về phía Cao Quỳnh, cảnh cáo mà nói: “Tôi đã nói rồi, cô đừng có bắt nạt cô ấy.”
Cao Quỳnh không chờ được kẻ giả mạo kia bị trừng phạt thì đã bị Satan cảnh cáo. Cô ta ngẩn ra chớp mắt một cái, ngay sau đó lại mắng chó chết hàng trăm lần trong lòng. Ai bắt nạt ai, cô ta còn chưa động tay mà!
Lúc này Bối Dao vui vẻ lắm, xem đi cô đã nói Bùi Xuyên thích mình rồi, Bùi Xuyên mới không thay lòng đổi dạ đâu.
Cô vui vẻ nên cũng không so đo với Cao Quỳnh, ánh mắt trông mong mà dọn cái ghế nhỏ đến ngồi cạnh Bùi Xuyên.
Hắn nhìn cô một cái, nhớ tới cái hôn nhẹ nhàng kia, lại đành cam chịu để cô ở lại.
Bùi Xuyên nói với thủ hạ: “Tiếp tục đi.”
Thủ hạ lắp bắp vài câu mới xua tan khiếp sợ để nói tiếp. Bấy giờ Bối Dao mới biết hiện tại cả đám bọn họ đang ở trên một hòn đảo tư nhân, có khí hậu hợp lòng người. Bùi Xuyên đem một tòa đảo nhỏ biến thành nơi “cô” yên giấc.
Buổi tối lúc ăn cơm, Cao Quỳnh theo lệ thường vẫn tới. Cô ta mặc một bộ váy trắng thuần, trang điểm tươi mát, so với cô gái “giả mạo” kia thì cô ta càng giống một Bối Dao trưởng thành có lễ hơn. Một Cao Quỳnh khác lạ khiến Vu Thượng Huyền hơi hơi nhướng mày: “Cô làm gì thế?”
Cao Quỳnh nghiêng mắt nhìn hắn: “Chuyện thế thân tôi cũng có thể làm được.”
“Cô……” Vu Thượng Huyền cảm thấy một lời khó nói hết, “Làm đồng nghiệp nhiều năm, tôi khuyên cô đừng đi tìm chết.”
Cao Quỳnh cắn răng: “Cô ta dám hôn Satan, mẹ nó, tôi còn chưa dám làm thế kia kìa.”
Tuy rằng chỉ hôn lên mặt nạ nhưng lúc ấy Satan kinh ngạc sờ mặt nạ, phản ứng đó khiến Cao Quỳnh tức giận đến ngứa răng.
Vu Thượng Huyền: “……” Hắn nghĩ nghĩ, xuất phát từ tình đồng nghiệp nên vẫn nói, “Nếu cô chết tôi sẽ nhặt xác cho cô, à, đông thành có một chỗ thích hợp làm mộ lắm, cô thấy thế nào?”
“Ha hả, thật đúng là cảm ơn.”
“Không khách khí, chuyện nên làm thôi.’
Cao Quỳnh thật sự muốn thử một lần, tính cách cô ta chính là không cam lòng.
Buổi tối lúc Bối Dao cùng Bùi Xuyên ăn cơm, Cao Quỳnh nhìn vài lần, sau đó cô ta phát hiện một chi tiết rất nhỏ, ví dụ như thứ giả mạo kia thích ăn cái gì thì Bùi Xuyên sẽ không động đũa, cho dù chính hắn cũng thích ăn, còn thứ gì cô nàng kia không thích ăn thì Bùi Xuyên lại ăn thật nhiều.
Thật đúng là tri kỷ mà. Cao Quỳnh cắn răng một cái, học theo đồ giả mạo kia lạch bạch chạy đến bên bàn ăn, cúi đầu muốn hôn Bùi Xuyên, mà lúc này hắn nhíu mày ấn cái nút trên cổ tay.
Lúc Bối Dao còn không có phản ứng lại thì Cao Quỳnh đã quỳ gối trên mặt đất. Biểu tình sinh động trên mặt cô ta trở nên mờ mịt, giọng nói giống như máy móc: “Satan có gì phân phó?”
Bùi Xuyên bình tĩnh nói: “Đi lãnh phạt.”
Cao Quỳnh cứng nhắc mà đáp: “Vâng.” Sau đó cô ta đứng dậy, đi ra ngoài.
Bối Dao nhìn không hiểu: “Cô ấy đang làm gì vậy?” Sao tự nhiên cô ấy lại quỳ xuống, sau đó lập tức đi nhận trừng phạt?
Vu Thượng Huyền thấy Bối Dao thật sự nhìn không hiểu thì biểu tình có chút vi diệu mà thay đổi.
Hiện giờ thế giới này, còn có ai là không biết chip “Vãng sinh” sao?
Bùi Xuyên không muốn nhiều lời: “Đêm nay sẽ hạ nhiệt độ, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Hắn đẩy xe lăn rời đi.
Bối Dao thấy Bùi Xuyên tựa hồ không muốn nói nữa vì thế đành quay đầu hỏi mấy người khác đang đứng: “Cao Quỳnh làm sao vậy?”
Con hồ ly Vu Thượng Huyền càng không dám nói, hắn nghiền ngẫm tâm tư Bùi Xuyên, lại nói: “Ban ngày cô ta làm việc không tốt, hiện tại tự mình đến thỉnh tội.”
Bối Dao hiển nhiên không tin.
Vu Thượng Huyền nói: “Satan có vẻ rất thích cô.” Hắn cười khanh khách nói, “Hắn trước kia cũng thích Bối Dao tiểu thư như vậy.”
Bối Dao cảm thấy khá hứng thú với cái này, cô hỏi Vu Thượng Huyền: “Tôi…… Bối Dao trước kia đối với Satan không tốt sao?”
“Cũng không phải không tốt, có lễ phép và rất kính trọng.” Vu Thượng Huyền chậc lưỡi, nhìn Bối Dao liếc mắt một cái, “Chẳng qua cô ấy và Satan ở cùng một chỗ một năm, đến tay cũng chưa từng nắm, nội dung nói chuyện chỉ là chào buổi sáng, chào buổi trưa, rồi chúc ngủ ngon. À, còn có một câu: Cảm ơn ngài nhưng tôi không cần.”
Bối Dao phụt một cái cười ra tiếng. Cô không có đoạn ký ức này nên khó mà tưởng tượng ra tình cảnh đó.
Vu Thượng Huyền cười tủm tỉm nói: “Thực xa cách đúng không?”
Bối Dao gật đầu, tự nhiên có chút xấu hổ.
Vu Thượng Huyền nói: “Nhưng những điều đó cũng không ảnh hưởng đến chuyện Satan yêu cô ấy, thật nhiều năm. Nếu có thể thì cô sẽ giúp hắn chứ? Tôi mặc kệ cô có thân phận gì, mục đích là gì, ở lại đây bao lâu, nhưng khiến hắn vui vẻ một chút cũng tốt.”
Bối Dao nói: “Cảm ơn anh và Cao Quỳnh đã đối xử tốt với anh ấy.”
Vu Thượng Huyền khoa trương nói: “Cô thấy tôi tốt với hắn chỗ nào? Với thủ trưởng mà nói thì tôi chỉ đang lo lắng cho tiền đồ của mình thôi.” Hắn luôn nói nửa đùa nửa thật làm người ta khó có thể nắm lấy.
Nhưng có một thứ không thể ngờ là Vu Thượng Huyền là người rất có dã tâm. Bùi Xuyên sẽ không cưỡng bách người bên cạnh cấy vãng sinh, nhưng Vu Thượng Huyền và Cao Quỳnh đều chủ động yêu cầu cấy chip. Cứ như vậy, mười mấy năm nay bọn họ đều là người mà Bùi Xuyên tín nhiệm nhất.
Bối Dao nghĩ nghĩ: “Có lẽ anh không rõ tình huống của tôi lắm, trên thực tế tôi cũng không biết tôi có thể vì anh ấy làm bao nhiêu, có thể làm cái gì thì làm cái đó thôi.”
Vu Thượng Huyền thấy cô nguyện ý thử làm thì trong mắt lóe lên. Người này và tiểu thư Bối Dao lãnh đạm không giống nhau, hắn cũng muốn thử một chút xem đây có phải Bối Dao thật không, vì thế nói bừa: “Vậy không bằng cô khuyên Satan tháo mặt nạ ra đi. Từ khi Bối Dao tiểu thư chết hắn đều đeo mặt nạ, không tháo xuống nữa, tâm tình cũng trầm trọng hơn. Có thể buông tha quá khứ thì mới có thể sống nhẹ nhàng chút.”
Bối Dao không nói chuyện, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi hiểu.”
Vu Thượng Huyền ngoài cười nhưng trong không cười.
Nửa đêm lúc gió thổi, Bối Dao gõ gõ cửa phòng Bùi Xuyên. Chỉ trong chốc lát cửa đã mở, quần áo Bùi Xuyên có chút hỗn độn, hiển nhiên là vừa mới mặc vội vào. Hắn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em có thể nói chuyện với anh một chút được không?”
“Mời vào.”
Trong khoảng thời gian này Bối Dao vẫn luôn coi hắn thành Bùi Xuyên trong lòng mình nhưng vừa rồi nói chuyện với Vu Thượng Huyền xong cô đã hiểu. Satan là Bùi Xuyên của cô, nhưng cũng không giống lắm. Hắn đã trải qua quá nhiều đau khổ, phong sương, mới có thể khiến hắn mài giũa thành bộ dáng không màng tất cả này. Hơn nữa Bùi Xuyên đối với cô tôn trọng khách khí, hiển nhiên cũng đang sử dụng cách đối đãi với Bối Dao trước kia.
Trong lòng Bối Dao có chút bất an. Cô ngồi xổm xuống trước mặt hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn: “Anh nhìn em đi, em là Bối Dao, nhưng lại không phải Bối Dao mà anh quen.”
Cô chọc chọc gương mặt của mình, má mềm mại, động tác đáng yêu đến không được.
Hắn thật sự nhìn cô, sau một lúc lâu mới ôn hòa nói: “Ừ, anh biết.”
Cô áy náy mà cúi đầu: “Thực xin lỗi, thật là xin lỗi. Em xin lỗi vì hành vi ban ngày của mình, em đã nghĩ kỹ rồi, em thật là ích kỷ. Em không hy vọng anh thích Cao Quỳnh, nhưng mà rõ ràng là em có thể rời đi bất kỳ lúc nào. Yhế giới này với em mà nói thì đã không còn tồn tại nữa. Em chẳng thể cho anh tương lai hứa hẹn gì thì cũng không nên ngăn cản anh thích bất kỳ kẻ nào, cũng không nên hôn anh.”
Hắn mím môi, ôn hòa nói: “Không sao hết.”
Cảm giác áy náy sắp bao trùm cả người Bối Dao. Đối với hắn mà nói thì khẳng định hắn đã nhìn ra sự bất đồng. Trước kia Bối Dao không thích hắn, cho nên không cho hắn chờ mong và hy vọng gì, hiện giờ mình thích Bùi Xuyên, lại vì sự ôn nhu dung túng của Satan mà có thể khiến hắn sau này càng thêm khổ sở.
Cô giống một con chim cút nhỏ nhận sai, thành khẩn gục đầu xuống, uể oải áy náy cực kỳ. Bùi Xuyên do dự một chút rồi mới nhẹ nhàng vương tay vuốt tóc cô.
Tóc cô vừa mềm mại vừa mát lạnh. Cô ngẩng đầu hắn mới nhìn thấy cô đang khóc: “Thực xin lỗi, là em không tốt, trước kia không tốt, hiện tại cũng không tốt mới khiến anh luôn khổ sở. Nếu anh…… Thật sự thích Cao Quỳnh, thì cũng.” Cô nghẹn ngào một chút, tuy rằng khó chịu đến không được nhưng vẫn nói hết, “Cũng khá tốt, cô ấy tốt hơn em nhiều.”
Hắn rũ mắt, lấy đầu ngón tay lau nước mắt cho cô. Đúng là cô gái nhỏ, nếu hắn còn trẻ thì hẳn sẽ tức giận đến cắn răng. Rốt cuộc cô có biết mình đang nói cái gì không? Tình cảm của hắn rẻ như thế sao?
Nhưng tuổi lớn một chút, hắn cũng hiểu sự trong sáng và khổ sở trong lòng cô. Hắn chẳng thể làm gì, chỉ có thể bao dung.
Bùi Xuyên nói: “Sẽ không có Cao Quỳnh, chỉ có em.” Lúc niên thiếu mang theo tình cảm trời sụp đất nứt thì hắn lại chưa bao giờ dám nói ra miệng, nhưng lúc này hắn đã có thể bình tĩnh thổ lộ.
Chỉ có em, đời này chỉ có em.
Bối Dao run rẩy nước mắt còn sót trên lông mi, trong lòng chấn động.
Hắn thấp giọng nói “Anh muốn biết, em ở thế giới kia có thích anh không?” Nếu không làm sao sẽ…… Hôn má hắn cũng tự nhiên như thế chứ? Hắn biết, cái loại thân mật này cũng không phải dành cho hắn.
Bối Dao gật gật đầu.
Bùi Xuyên trầm mặc, chưa nói tới ghen ghét, hắn chỉ hâm mộ không thôi. Hắn chưa từng được Bối Dao thích một ngày nào, thứ không có được thì tự nhiên cũng không biết nó có tư vị gì.
Mấy ngày này quả thực như là trộm được. Hắn vẫn ôn nhu nói như dĩ vãng: “Anh biết, em đi về ngủ đi, đừng nghĩ nhiều.”
Bối Dao muốn chúc hắn ngủ ngon nhưng lại nghĩ tới lời Vu Thượng Huyền nói. Hắn đời này đã nghe được rất nhiều lời chúc ngủ ngon và chào buổi sáng rồi. Vì thế lời này thà đừng nói ra còn hơn.
Cô đi tới cửa, lại đột nhiên quay đầu về. Bùi Xuyên ngước mắt.
Cô gái nhỏ làm động tác trái tim thật nhanh: “Cho Satan.”
Hắn trầm mặc một lát, rồi bật cười. Cho hắn đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.