Chương 98
Đằng La Vi Chi
15/12/2020
“Giơ tay lên! Không được nhúc nhích!”
Lúc Bối Dao mới tỉnh lại thì thình lình nghe được mấy tiếng quát lớn này. Theo quán tính cô nhìn theo hướng giọng nói phát ra và chờ cho cảm giác choáng váng nhạt đi một chút. Bối Dao thấy trước mặt có tám người đàn ông đang cầm gậy chĩa vào cô.
Mấy người này giống như lâm đại địch, kiểu như ngay sau đó bọn họ sẽ ra tay vì thế Bối Dao giơ tay lên.
Người cầm đầu lạnh giọng hỏi: “Cô là ai? Sao lại tìm được chỗ này?”
Bối Dao cũng buồn bực, một khắc trước cô còn đang ở lớp học, giây tiếp theo đã ở chỗ kỳ quái này rồi.
Trong lòng cô rất khẩn trương, vội nhìn quanh bốn phía thì lập tức ngẩn ra. Bên người cô là một mảng hoa oải hương tím ngắt trải dài. Chân cô dẫm lên mặt đất mềm xốp, lúc rũ mắt nhìn thì thấy bên dưới là một mảnh hoa hồng nhỏ, giống như mới được trồng.
Chỗ cô đứng là nơi cao nhất, khi phản ứng lại cô mới cảm thấy da đầu tê dại —— cô đang đứng trên mộ của người khác.
Phía trước chính là bia mộ, đáng tiếc hiện tại tình cảnh của cô không được tốt lắm. Đối mặt với mấy người đàn ông kia, Bối Dao không dám động. Cô mở miệng nói: “Tôi không biết vì sao mình lại ở chỗ này, tôi đi ngay bây giờ đây.”
Mấy người kia có biểu tình rất khác nhau.
Có người hỏi đồng bạn: “Không thể thả cô ta đi, nơi này là cấm địa, nếu để người khác biết chỗ chúng ta trông coi có người xông vào thì chết chắc. Ngày hôm qua là ngày giỗ của vị tiểu thư kia, hiện tại hắn đang ở thôn trang cách đây không xa……”
Không biết bọn họ nhớ tới cái gì mà lập tức rùng mình. Bối Dao nghe thấy bọn họ nói muốn giết người diệt khẩu thì trong lòng trầm xuống, quay đầu muốn chạy.
Mấy người kia cũng phản ứng rất nhanh, giống như diều hâu bắt dê con, chỉ vài bước đã tóm được cô.
Hoa hồng bị giẫm đổ một mảnh, tuy bọn họ bắt được cô nhưng sắc mặt lại trắng hơn cả cô.
Xong đời, đây là hoa Satan tự tay trồng.
Bối Dao bị bắt, lại bị mấy cây gậy đè lên người không cho động đậy.
Có người nói: “Mau giết cô ta, sau đó xem có trồng lại hoa được không.”
Cánh tay Bối Dao đau đớn, cô khiếp sợ nhìn những kẻ không có chút khái niệm pháp luật nào ở đây. Sao bọn họ có thể coi việc giết người như ăn cơm được chứ? Cho dù giẫm lên mồ người khác là cô sai, nhưng cũng đâu đến nỗi phải chết. Huống chi lúc cô có ý thức thì đã đứng trên mồ rồi, cô cũng đâu phải cố ý.
Chẳng nhẽ cô cứ thế bị giết? Cô không cam lòng mà nhìn bia mộ kia. Nếu có chết thì cũng phải biết mình đã mạo phạm người nào chứ?
Lúc đó là cuối tháng sáu, biển hoa oải hương màu tím đang đón gió phấp phới. Cô nhìn thấy ảnh chụp trên bia mộ. Bối Dao ngây dại, đó là một khuôn mặt giống cô như đúc. Cô gái trong ảnh chụp cười rạng rỡ, mắt hạnh cong cong. Cô và người trên bia mộ kia nhìn nhau, trong lòng có loại hoang mang đến cực điểm.
Ánh mắt cô nhanh chóng đảo qua hàng chữ bên dưới. Từng chữ mạnh mẽ giống như người ta dùng bút khắc lên từng nét, cổ xưa lại đơn giản: Ngô thê Bối Dao chi mộ.
Đây là…… Mộ của cô hả?
Nhưng mà chưa kịp tự hỏi thì một cây gậy đã chuẩn bị giáng xuống. Bối Dao căng da đầu hô: “Chờ một chút! Tôi có biện pháp giúp các người.”
Thấy bọn họ không tin, Bối Dao nhanh chóng nói: “Tôi giống cô gái ở trong bức ảnh trên bia mộ, không tin các anh thử nhìn xem.”
Mấy người kia cũng không dám nhìn. Có người tức giận nói: “Tin cô ta làm gì, có muốn sống không?”
“Không cần.” Bối Dao gấp đến sắp khóc, “Các anh làm hỏng đống hoa này, đằng nào cũng bị phạt, tôi và cô ấy giống nhau, ông chủ…… Ông chủ của mấy người khẳng định sẽ mềm lòng.”
Rốt cuộc sợ hãi bị trừng phạt nên có người đánh bạo nhìn qua bức ảnh kia, sau đó khiếp sợ mà nhìn Bối Dao, ánh mắt như thấy quỷ.
“Thật, thật sự giống nhau như đúc.”
“Hiện tại làm sao bây giờ?”
“Nếu không chúng ta làm theo lời cô ta, trước mang cô ta đi gặp người kia đã?”
*
Tháng sáu, biệt trang được xây dựng giữa biển hoa, cũng rất có phong cách. Bối Dao bị lôi kéo rồi đẩy tới trước mặt một vị tiên sinh đao kính gọng vàng.
“Vu tiên sinh, đây là cô gái đó.”
Vu Thượng Huyền giương mắt, lúc thấy Bối Dao thì nụ cười giả tạo trên mặt cũng cứng lại. Thần sắc của hắn mang theo vài phần ngưng trọng. Một tay hắn kéo Bối Dao đến trước mặt, cẩn thận quan sát cô rồi cười lạnh nói: “Người sau lưng cô cũng to gan đấy, dám phẫu thuật cô thành bộ dáng này rồi đưa đến. Hắn không sợ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo sao? Được rồi, trước kia cũng có người dùng chiêu này rồi, nhưng hắn không thích người thay thế đâu.”
Vu Thượng Huyền vẫn khiếp sợ trước dung mạo của cô, nhưng mặt ngoài thì bình tĩnh nói: “Mấy người cũng không nhìn xem, bộ dạng này của cô ta mới 18, 19 tuổi, còn người kia nếu còn sống cũng đã 26 rồi.”
Bối Dao khóc không ra nước mắt, đầu tiên cô bị coi thành trộm mộ, sau đó lại bị coi là gián điệp.
Dọc theo đường đi tới đây cô đã suy nghĩ, ai có thể dùng hai chữ “Ngô thê” chứ? Hơn nữa ở thế giới này hình như cô đã chết từ lâu. Ký ức của cô không được đầy đủ, chỉ có cuốn vở ghi lại tương lai kia, mà nhìn những kẻ này có vẻ không giống người đàng hoàng. Cái loại trọng sinh này cô cũng từng trải qua, lúc đó cũng tiếp nhận ngay, vì thế cô đánh bạo suy đoán: “Chủ nhân nơi này là Bùi Xuyên hả?”
Trên mặt Vu Thượng Huyền lộ vẻ cổ quái. Cái tên Bùi Xuyên này đã lâu không có người gọi.
Sau khi “Vãng sinh” được tung ra toàn thế giới thì mọi người chỉ biết đến một “Satan” tội ác tày trời, chẳng có ai gọi hắn bằng tên thật Bùi Xuyên cả. Dần dà ngay cả trợ thủ đắc lực của hắn là Vu Thượng Huyền cũng sắp quên tên thật của Satan rồi.
Nhìn khuôn mặt ngây ngô non nớt của thiếu nữ trước mặt, trong đôi mắt hẹp dài của Vu Thượng Huyền lóe ra quang mang. Quá giống, rất giống thiếu nữ mỹ lệ kia. Không chỉ khuôn mặt giống, mà đôi mắt trong sáng này mới là giống nhất.
Mấy năm nay Satan càng ngày càng quái đản, đến Vu Thượng Huyền có đôi khi cũng nơm nớp lo sợ. Vu Thượng Huyền thích cái thế giới điên cuồng cá lớn nuốt cá bé hiện giờ nhưng hắn không muốn người lãnh đạo hoàn toàn biến thành một kẻ điên.
Mặc kệ thiéu nữ trước mặt này là ai, hắn cũng muốn thử xem. Vu Thượng Huyền không trả lời vấn đề của Bối Dao, mà chỉ đẩy cô đi về phía trước.
“Tôi cảnh cáo cô, mặc kệ cô là ai, chờ lát nữa gặp hắn thì tốt nhất cô đừng hoảng sợ. Bằng không hừ hừ, nhiệm vụ của cô không hoàn thành, mà tính mạng cũng để lại đây đó. Còn nữa……” Vu Thượng Huyền quái đản nói, “Gọi hắn như cô vừa gọi.”
Bối Dao nói: “Gọi là gì? Bùi Xuyên sao?”
Vu Thượng Huyền híp đôi mắt hẹp lại, gật gật đầu.
Hiện tại Bối Dao như con chim non mới tới thế giới, cô cảm thấy thế giới này thực cổ quái, nhân loại gần như không bị thứ gì quản lý.
Nhưng lúc cô nghĩ đến danh xưng “Satan” thì tâm tình vừa khẩn trương vừa phức tạp. Kỳ thật cô cũng tò mò không biết đời trước Bùi Xuyên có bộ dáng như thế nào. Nhưng hiện giờ sắp gặp hắn thì cô lại có chút khiếp đảm.
Đi lên cầu thang xoắn, Vu Thượng Huyền dừng chân nói: “Lát nữa cô tự đi vào.”
Hắn cũng cáo già, đem người này dẫn tới chẳng khác gì đem một quả bom hẹn giờ đưa lên. Chờ lát nữa không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Tuy Vu Thượng Huyền rất chờ mong “Bối Dao” này có thể mang đến thay đổi, nhưng mạng nhỏ cũng quan trọng.
Vạn nhất Satan chấp nhận thì tốt, nếu không tiếp nhận thì chỉ sợ hắn cũng không có kết quả tốt đẹp gì.
Vu Thượng Huyền đẩy cô một phen nói: “Mau đi.”
Dù sao hắn cũng sẽ không đi vào.
Bối Dao lảo đảo một chút, cô nhìn cánh cửa gỗ khép hờ trước mặt mà tâm tình phức tạp, đồng thời cũng tò mò.
Bùi Xuyên trong miệng bọn họ có vẻ không giống người mà cô quen. Cô dừng một chút, dùng khuỷu tay đẩy cửa ra.
Trong phòng tối đến mức cô có chút không thích ứng. Trong ánh sáng loang lổ, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy một người đàn ông đang đọc sách.
Cô giật mình. Người kia ngồi ở trên xe lăn, trên mặt đeo mặt nạ thiên thần gãy cánh. Hắn nghe thấy tiếng động thì nhíu mày ngước mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí an tĩnh trong một chớp mắt. Hô hấp của hắn cũng ngừng lại.
Bối Dao thư khẩu khí, vừa nãy cô còn khẩn trương, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của người kia thì cô lập tức xác định đây vẫn là Bùi Xuyên, không khác với người cô quen là mấy.
Hắn mím môi nhìn thiếu nữ trước mặt. Cô mới mười chín tuổi, tóc dài tinh tế, xõa tung, giống như mang theo ánh sáng nhàn nhạt.
Cô nghiêng nghiêng đầu, chậm rãi đi tới.
Chỉ một đoạn ngắn ngủi, Bùi Xuyên có vô số cách để giết cô nhưng tay hắn đặt trên xe lăn cứng đờ đến kỳ lạ, cứ thế để cô đến gần mình.
Bối Dao duỗi tay, trên cổ tay cô còn mang còng tay, do dự mà đặt lên mặt nạ của hắn. Nhưng trước khi cô có thể chạm vào thì hắn đã cầm lấy còng tay lạnh băng để ngăn động tác của cô.
Hắn cất giọng trầm thấp: “Bối Dao?”
Bối Dao gật gật đầu có chút vui vẻ. Dọc theo đường đi mọi người đều cảm thấy cô là đồ giả, chỉ có Bùi Xuyên liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
Cô vui sướng đáp: “Là em.”
Hắn dùng đôi mắt đen an tĩnh mà nhìn cô, không mang theo một tia cảm xúc.
Bối Dao nói: “Em chẳng biết giải thích với anh thế nào. Em tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên ngôi mộ, em cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, anh có tin em không?”
Hắn không nói gì.
Bối Dao có chút sốt ruột: “Anh không tin em hả?”
Hắn nhắm mắt đáp: “Anh tin.”
Bối Dao cảm thấy năng lực tiếp thu của người trước mặt thật cao. Đến cô cũng phải mất một lúc mới có thể chấp nhận thế mà hắn chẳng thèm hỏi gì đã tin.
Bối Dao nói cho hắn một chút về lai lịch của mình, Bùi Xuyên chỉ an tĩnh nghe.
Cô đơn giản tổng kết: “Ở thế giới kia, hiện tại anh đang ngồi tù.”
Cô cẩn thận liếc mắt nhìn hắn, nhưng người trước mặt giống như đã tin mọi chuyện.
Bối Dao ủ rũ cụp đuôi: “Ngày mai em định đi thăm anh, nhưng không biết vì sao lại xuất hiện ở đây.”
Bùi Xuyên dời mắt, hồi lâu mới nói: “Để anh cho người cởi vòng tay cho em.”
Nói xong hắn gọi điện thoại, chỉ trong chốc lát Vu Thượng Huyền và Cao Quỳnh đều tới. Bối Dao hoàn toàn không bị thương chỗ nào khiến Vu Thượng Huyền kinh ngạc nhướng mày.
Phản ứng của Cao Quỳnh thì trực tiếp hơn nhiều: “Mẹ ơi! Gặp quỷ rồi.”
Bối Dao không quen biết bọn họ, vì thế cô theo bản năng nhích lại bên người Bùi Xuyên một chút. Ngón tay hắn càng siết chặt hơn.
Cao Quỳnh lại nói: “Satan, cô ta đã sớm chết rồi, sao có thể xuất hiện ở chỗ này chứ? Cô ta khẳng định không có ý tốt, mau cấy chip cho cô ta, hỏi gì cô ta sẽ đều nói hết.”
Tuy Bối Dao nghe không hiểu cái gì là cấy chip nhưng ác ý trong lời của Cao Quỳnh thì cô vẫn nghe được rõ ràng. Sau khi tiến vào thế giới này thì mỗi người cô gặp gần như đều muốn giết cô. Trong lòng cô thiếu cảm giác an toàn, khẩn trương bất an mà ngồi xuống bên người Bùi Xuyên, thử cầm lấy tay hắn.
Anh sẽ không nghe theo bọn họ, đúng không?
Bùi Xuyên ngẩn người.
Thấy một màn này, tròng mắt của Cao Quỳnh như muốn rớt ra. Con mẹ nó, đúng là hại chết cái mạng già này mà. Cái thứ lai lịch không rõ “Lòng mang ý xấu” này cũng gan quá nhỉ. Satan nhất định sẽ băm tay cô ta, nhất định sẽ làm thế!
Bùi Xuyên dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ trong tay mình, sau đó giương mắt, cảnh cáo mà nhìn thoáng qua Cao Quỳnh: “Cô dọa cô ấy.”
“……” Cao Quỳnh chửi một vạn câu con mẹ nó ở trong lòng!
Bối Dao nhẹ nhàng thở ra.
Bùi Xuyên lúc này buông tay ra nói: “Đừng sợ, bọn họ sẽ không làm gì em đâu. Quần áo em dính bùn rồi, trước đi thay đi đã.”
Bối Dao lưu luyến đi theo người ta rời đi.
Cao Quỳnh tức giận đến mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói với Vu Thượng Huyền: “Con mẹ nó, đúng là tiện nhân tâm cơ, sớm biết cách này hữu dụng thì tôi đã sớm phẫu thuật thành bộ dáng của Bối Dao rồi.”
Vu Thượng Huyền thiếu chút nữa bật cười. Hắn nghiêm túc cảnh cáo: “Mấy năm nay hắn âm tình bất định, một màn vừa rồi cô có lẽ đã hiểu. Rất nhiều năm tôi chưa từng thấy hắn ôn nhu như thế. Ai thèm quản cô gái kia là thật hay giả, chỉ cần cuộc sống của chúng ta tốt là ngon rồi.”
Cao Quỳnh nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến muốn đấm ngực nhưng không dám vì ngực là độn. Cô ta cũng thấy Satan cầm tay đứa con gái kia. Sớm biết có thể dùng chiêu này thì cho dù phải phẫu thuật cô ta cũng muốn giống người đàn bà của lão đại.
Vu Thượng Huyền cười u ám nói: “Còn không biết cô ta có thể kiên trì bao lâu đâu, chờ xem kịch vui đi.”
Nhưng kịch vui thì hai người không chờ được, chỉ biết không lâu sau bọn họ sẽ phải nếm đau khổ.
*
Bối Dao thay một cái váy ngồi bên bàn ăn. Bây giờ là tháng sáu, nhà ăn có mở điều hòa, trong không khí thoáng mùi hoa oải hương.
Cô cùng Bùi Xuyên đang ăn cơm chiều. Bàn ăn xa xỉ rất dài, cô nhìn người ngồi đối diện đang trầm mặc ăn cơm. Lúc ăn cơm hắn cũng không tháo mặt nạ xuống, Cao Quỳnh và Vu Thượng Huyền đều đứng ở một bên, tựa hồ hắn đã quen với việc ăn cơm một mình, những người khác cho dù ở đó cũng chỉ canh giữ bên người.
Hiện tại Bối Dao có loại cảm xúc cực kỳ phức tạp. Tất cả thế giới này đều muốn giết chết một kẻ “giả mạo Bối Dao” như cô, chỉ có Bùi Xuyên tin tưởng cô. Còn hắn thoạt nhìn cũng có điểm kỳ quái nhưng cô hiểu, hắn chính là Bùi Xuyên của cô.
Hắn là người mua vé vào cửa xem thế vận hội Olympic cho cô, cõng cô đi qua con đường của trường đại học, lại vì cô mà tình nguyện đi tự thú.
Cô kéo ghế của mình, ngồi bên cạnh hắn. Không phải ngồi cách xa để ăn, cảm giác tốt hơn nhiều.
Thấy hắn ngước mắt nhìn mình, cô lộ ra một nụ cười thân mật. Ánh mắt Bùi Xuyên cũng kỳ dị, nhưng không nói gì.
Khóe miệng Cao Quỳnh giật giật. Cô ta đúng là không chịu nổi nữa. Đứa con gái giả mạo này cũng thật thủ đoạn. Nhớ năm đó Bối Dao thật được Bùi Xuyên đón đến đây thì giữa hai người chỉ hờ hững. Đó mới là hình thức ở chung bình thường nhất.
Bối Dao trong trí nhớ của cô ta cũng không tốt. Bối Dao kia không thích Satan, lại sợ hãi hắn. Tuy cô ta cảm kích hắn nhưng biểu tình của cô ta giống như kính trọng chứ không hề thân cận khiến ánh mắt Satan luôn ảm đạm.
Nhưng cái thứ hàng giả này lại là một cô gái dính người. Ít nhất nếu muốn bắt chước thì cô ta cũng phải mang theo vài phần kính trọng có lễ khi mới gặp chứ? Nào có chuyện làm nũng lại thân cận như thế này? Vậy mà một Satan tâm tư nhạy bén lại vẫn cam chịu. Cao Quỳnh cắn chặt răng, đây đúng là kẻ tâm cơ!
Thứ hàng giả này còn ăn rất khỏe, ở bên cạnh Satan mà cô ta giống như rất tự nhiên, chỉ ngẫu nhiên mở to mắt nhìn hai môn thần —— Cao Quỳnh cùng Vu Thượng Huyền.
Vu Thượng Huyền lại cảm thấy thiếu nữ này thực đáng yêu và thú vị vì thế cũng cười với cô. Cao Quỳnh thì không thế, cô ta chỉ trừng mắt nhìn lại.
Đắc ý cái gì, chờ Satan chán mới mẻ rồi thì cô sẽ bị ghẻ lạnh.
Bối Dao không rõ trong lòng Cao Quỳnh nghĩ cái gì, trong lòng cô tự nhiên không phải đang đắc ý. Chẳng qua chỗ này xa lạ, ngoài Bùi Xuyên thì cô chẳng có một người quen nào.
Thế giới này giống như có nhiều thay đổi, giống như những người bên cạnh này, trước đây cô chưa từng gặp qua.
Người đàn ông tên Vu Thượng Huyền kia thoạt nhìn nho nhã, nhưng tâm tư lại thâm trầm âm hiểm. Cao Quỳnh thoạt nhìn cũng thực hung dữ.
Trực giác nói với cô rằng người ngồi ăn với mình bây giờ mới là đáng sợ nhất nhưng hắn là Bùi Xuyên, vì thế Bối Dao sẽ không sợ hắn.
Ăn xong cơm, theo lý đã đến lúc Vu Thượng Huyền và Cao Quỳnh báo cáo tin tức.
Lúc này Cao Quỳnh ngậm miệng không nói. Cô ta liếc mắt nhìn Bối Dao, ánh mắt thực rõ ràng ——Satan, đây là gián điệp, anh sẽ không để cô ta ngồi nghe chứ?
“Cô gái gián điệp” ngồi trên ghế, ánh mắt mờ mịt nhìn cô ta.
Vu Thượng Huyền cố lắm mới nhịn cười được. Hắn thông minh hơn Cao Quỳnh, chỉ chọn một chút công việc râu ria mà báo cáo.
Sau đó Vu Thượng Huyền hỏi Bùi Xuyên: “Ngày mai anh có muốn trồng hoa không? Tôi nghe nói cánh đồng hoa kia đã bị vị tiểu thư này phá hỏng một ít.”
Nghe thấy câu này, Bối Dao theo bản năng nhìn hắn. Cô có chút xấu hổ, cô không cố ý mà.
Bùi Xuyên nói: “Không cần.”
Báo cáo công việc đã xong, Cao Quỳnh tâm tư vừa chuyển, đột nhiên nói với Bối Dao: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
Bối Dao trả lời cô ta: “Mười chín.”
Cao Quỳnh vui mừng nói: “Satan, cô ta nói mình 19 kìa!” Lúc Bối Dao chết là 22 tuổi, tên ngốc này cuối cùng cũng lòi đuôi.
Ánh mắt Bùi Xuyên dừng trên người Bối Dao, những người khác cũng thế khiến cô có chút khẩn trương. Cô 19 tuổi thì có gì không đúng sao?
Vu Thượng Huyền hơi hơi nhướng mày.
Bùi Xuyên nói: “Được rồi, nói xong rồi thì trở về ngủ.” Hắn dừng một chút, lại nói với Bối Dao, “Em chọn một phòng trống nào cũng được.”
Bối Dao cắn răng, cách đó không xa còn có một tòa mộ của “cô” kia kìa. Chỗ này toàn là những người muốn cấy chip vào người cô. Cảm giác nguy cơ của Bối Dao rất nặng, nhưng ở trong lòng cô hắn là bạn trai cô, mà cô cũng thực thích hắn.
Cho nên lúc Bùi Xuyên đẩy xe lăn rời khỏi thì cô kéo tay áo hắn. Bùi Xuyên quay đầu lại, thấy đôi mắt cô ướt dầm dề, lại thấy cô có chút không chắc chắn hỏi: “Em có thể ở cùng phòng với anh không?”
Trong lòng hắn run rẩy. Hắn biết đây cũng là Bối Dao, nhưng hắn đã quen với việc cô kính sợ hắn. Trước kia cô sẽ không nói nhiều với hắn, mà Bùi Xuyên cũng đã quen với việc cô lấy lễ đối đãi với mình nhưng hiện tại……
Hắn nhìn đôi mắt trong trẻo của cô, thật lâu không nói gì.
Cao Quỳnh muốn nhảy dựng lên, cô ta thề, cô ta sắp không nhịn được nữa rồi. Tuổi cũng không đúng, lại đưa ra yêu cầu quá phận như thế, cô ta không tin Satan còn có thể nhẫn!
Lúc Bối Dao mới tỉnh lại thì thình lình nghe được mấy tiếng quát lớn này. Theo quán tính cô nhìn theo hướng giọng nói phát ra và chờ cho cảm giác choáng váng nhạt đi một chút. Bối Dao thấy trước mặt có tám người đàn ông đang cầm gậy chĩa vào cô.
Mấy người này giống như lâm đại địch, kiểu như ngay sau đó bọn họ sẽ ra tay vì thế Bối Dao giơ tay lên.
Người cầm đầu lạnh giọng hỏi: “Cô là ai? Sao lại tìm được chỗ này?”
Bối Dao cũng buồn bực, một khắc trước cô còn đang ở lớp học, giây tiếp theo đã ở chỗ kỳ quái này rồi.
Trong lòng cô rất khẩn trương, vội nhìn quanh bốn phía thì lập tức ngẩn ra. Bên người cô là một mảng hoa oải hương tím ngắt trải dài. Chân cô dẫm lên mặt đất mềm xốp, lúc rũ mắt nhìn thì thấy bên dưới là một mảnh hoa hồng nhỏ, giống như mới được trồng.
Chỗ cô đứng là nơi cao nhất, khi phản ứng lại cô mới cảm thấy da đầu tê dại —— cô đang đứng trên mộ của người khác.
Phía trước chính là bia mộ, đáng tiếc hiện tại tình cảnh của cô không được tốt lắm. Đối mặt với mấy người đàn ông kia, Bối Dao không dám động. Cô mở miệng nói: “Tôi không biết vì sao mình lại ở chỗ này, tôi đi ngay bây giờ đây.”
Mấy người kia có biểu tình rất khác nhau.
Có người hỏi đồng bạn: “Không thể thả cô ta đi, nơi này là cấm địa, nếu để người khác biết chỗ chúng ta trông coi có người xông vào thì chết chắc. Ngày hôm qua là ngày giỗ của vị tiểu thư kia, hiện tại hắn đang ở thôn trang cách đây không xa……”
Không biết bọn họ nhớ tới cái gì mà lập tức rùng mình. Bối Dao nghe thấy bọn họ nói muốn giết người diệt khẩu thì trong lòng trầm xuống, quay đầu muốn chạy.
Mấy người kia cũng phản ứng rất nhanh, giống như diều hâu bắt dê con, chỉ vài bước đã tóm được cô.
Hoa hồng bị giẫm đổ một mảnh, tuy bọn họ bắt được cô nhưng sắc mặt lại trắng hơn cả cô.
Xong đời, đây là hoa Satan tự tay trồng.
Bối Dao bị bắt, lại bị mấy cây gậy đè lên người không cho động đậy.
Có người nói: “Mau giết cô ta, sau đó xem có trồng lại hoa được không.”
Cánh tay Bối Dao đau đớn, cô khiếp sợ nhìn những kẻ không có chút khái niệm pháp luật nào ở đây. Sao bọn họ có thể coi việc giết người như ăn cơm được chứ? Cho dù giẫm lên mồ người khác là cô sai, nhưng cũng đâu đến nỗi phải chết. Huống chi lúc cô có ý thức thì đã đứng trên mồ rồi, cô cũng đâu phải cố ý.
Chẳng nhẽ cô cứ thế bị giết? Cô không cam lòng mà nhìn bia mộ kia. Nếu có chết thì cũng phải biết mình đã mạo phạm người nào chứ?
Lúc đó là cuối tháng sáu, biển hoa oải hương màu tím đang đón gió phấp phới. Cô nhìn thấy ảnh chụp trên bia mộ. Bối Dao ngây dại, đó là một khuôn mặt giống cô như đúc. Cô gái trong ảnh chụp cười rạng rỡ, mắt hạnh cong cong. Cô và người trên bia mộ kia nhìn nhau, trong lòng có loại hoang mang đến cực điểm.
Ánh mắt cô nhanh chóng đảo qua hàng chữ bên dưới. Từng chữ mạnh mẽ giống như người ta dùng bút khắc lên từng nét, cổ xưa lại đơn giản: Ngô thê Bối Dao chi mộ.
Đây là…… Mộ của cô hả?
Nhưng mà chưa kịp tự hỏi thì một cây gậy đã chuẩn bị giáng xuống. Bối Dao căng da đầu hô: “Chờ một chút! Tôi có biện pháp giúp các người.”
Thấy bọn họ không tin, Bối Dao nhanh chóng nói: “Tôi giống cô gái ở trong bức ảnh trên bia mộ, không tin các anh thử nhìn xem.”
Mấy người kia cũng không dám nhìn. Có người tức giận nói: “Tin cô ta làm gì, có muốn sống không?”
“Không cần.” Bối Dao gấp đến sắp khóc, “Các anh làm hỏng đống hoa này, đằng nào cũng bị phạt, tôi và cô ấy giống nhau, ông chủ…… Ông chủ của mấy người khẳng định sẽ mềm lòng.”
Rốt cuộc sợ hãi bị trừng phạt nên có người đánh bạo nhìn qua bức ảnh kia, sau đó khiếp sợ mà nhìn Bối Dao, ánh mắt như thấy quỷ.
“Thật, thật sự giống nhau như đúc.”
“Hiện tại làm sao bây giờ?”
“Nếu không chúng ta làm theo lời cô ta, trước mang cô ta đi gặp người kia đã?”
*
Tháng sáu, biệt trang được xây dựng giữa biển hoa, cũng rất có phong cách. Bối Dao bị lôi kéo rồi đẩy tới trước mặt một vị tiên sinh đao kính gọng vàng.
“Vu tiên sinh, đây là cô gái đó.”
Vu Thượng Huyền giương mắt, lúc thấy Bối Dao thì nụ cười giả tạo trên mặt cũng cứng lại. Thần sắc của hắn mang theo vài phần ngưng trọng. Một tay hắn kéo Bối Dao đến trước mặt, cẩn thận quan sát cô rồi cười lạnh nói: “Người sau lưng cô cũng to gan đấy, dám phẫu thuật cô thành bộ dáng này rồi đưa đến. Hắn không sợ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo sao? Được rồi, trước kia cũng có người dùng chiêu này rồi, nhưng hắn không thích người thay thế đâu.”
Vu Thượng Huyền vẫn khiếp sợ trước dung mạo của cô, nhưng mặt ngoài thì bình tĩnh nói: “Mấy người cũng không nhìn xem, bộ dạng này của cô ta mới 18, 19 tuổi, còn người kia nếu còn sống cũng đã 26 rồi.”
Bối Dao khóc không ra nước mắt, đầu tiên cô bị coi thành trộm mộ, sau đó lại bị coi là gián điệp.
Dọc theo đường đi tới đây cô đã suy nghĩ, ai có thể dùng hai chữ “Ngô thê” chứ? Hơn nữa ở thế giới này hình như cô đã chết từ lâu. Ký ức của cô không được đầy đủ, chỉ có cuốn vở ghi lại tương lai kia, mà nhìn những kẻ này có vẻ không giống người đàng hoàng. Cái loại trọng sinh này cô cũng từng trải qua, lúc đó cũng tiếp nhận ngay, vì thế cô đánh bạo suy đoán: “Chủ nhân nơi này là Bùi Xuyên hả?”
Trên mặt Vu Thượng Huyền lộ vẻ cổ quái. Cái tên Bùi Xuyên này đã lâu không có người gọi.
Sau khi “Vãng sinh” được tung ra toàn thế giới thì mọi người chỉ biết đến một “Satan” tội ác tày trời, chẳng có ai gọi hắn bằng tên thật Bùi Xuyên cả. Dần dà ngay cả trợ thủ đắc lực của hắn là Vu Thượng Huyền cũng sắp quên tên thật của Satan rồi.
Nhìn khuôn mặt ngây ngô non nớt của thiếu nữ trước mặt, trong đôi mắt hẹp dài của Vu Thượng Huyền lóe ra quang mang. Quá giống, rất giống thiếu nữ mỹ lệ kia. Không chỉ khuôn mặt giống, mà đôi mắt trong sáng này mới là giống nhất.
Mấy năm nay Satan càng ngày càng quái đản, đến Vu Thượng Huyền có đôi khi cũng nơm nớp lo sợ. Vu Thượng Huyền thích cái thế giới điên cuồng cá lớn nuốt cá bé hiện giờ nhưng hắn không muốn người lãnh đạo hoàn toàn biến thành một kẻ điên.
Mặc kệ thiéu nữ trước mặt này là ai, hắn cũng muốn thử xem. Vu Thượng Huyền không trả lời vấn đề của Bối Dao, mà chỉ đẩy cô đi về phía trước.
“Tôi cảnh cáo cô, mặc kệ cô là ai, chờ lát nữa gặp hắn thì tốt nhất cô đừng hoảng sợ. Bằng không hừ hừ, nhiệm vụ của cô không hoàn thành, mà tính mạng cũng để lại đây đó. Còn nữa……” Vu Thượng Huyền quái đản nói, “Gọi hắn như cô vừa gọi.”
Bối Dao nói: “Gọi là gì? Bùi Xuyên sao?”
Vu Thượng Huyền híp đôi mắt hẹp lại, gật gật đầu.
Hiện tại Bối Dao như con chim non mới tới thế giới, cô cảm thấy thế giới này thực cổ quái, nhân loại gần như không bị thứ gì quản lý.
Nhưng lúc cô nghĩ đến danh xưng “Satan” thì tâm tình vừa khẩn trương vừa phức tạp. Kỳ thật cô cũng tò mò không biết đời trước Bùi Xuyên có bộ dáng như thế nào. Nhưng hiện giờ sắp gặp hắn thì cô lại có chút khiếp đảm.
Đi lên cầu thang xoắn, Vu Thượng Huyền dừng chân nói: “Lát nữa cô tự đi vào.”
Hắn cũng cáo già, đem người này dẫn tới chẳng khác gì đem một quả bom hẹn giờ đưa lên. Chờ lát nữa không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Tuy Vu Thượng Huyền rất chờ mong “Bối Dao” này có thể mang đến thay đổi, nhưng mạng nhỏ cũng quan trọng.
Vạn nhất Satan chấp nhận thì tốt, nếu không tiếp nhận thì chỉ sợ hắn cũng không có kết quả tốt đẹp gì.
Vu Thượng Huyền đẩy cô một phen nói: “Mau đi.”
Dù sao hắn cũng sẽ không đi vào.
Bối Dao lảo đảo một chút, cô nhìn cánh cửa gỗ khép hờ trước mặt mà tâm tình phức tạp, đồng thời cũng tò mò.
Bùi Xuyên trong miệng bọn họ có vẻ không giống người mà cô quen. Cô dừng một chút, dùng khuỷu tay đẩy cửa ra.
Trong phòng tối đến mức cô có chút không thích ứng. Trong ánh sáng loang lổ, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy một người đàn ông đang đọc sách.
Cô giật mình. Người kia ngồi ở trên xe lăn, trên mặt đeo mặt nạ thiên thần gãy cánh. Hắn nghe thấy tiếng động thì nhíu mày ngước mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí an tĩnh trong một chớp mắt. Hô hấp của hắn cũng ngừng lại.
Bối Dao thư khẩu khí, vừa nãy cô còn khẩn trương, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của người kia thì cô lập tức xác định đây vẫn là Bùi Xuyên, không khác với người cô quen là mấy.
Hắn mím môi nhìn thiếu nữ trước mặt. Cô mới mười chín tuổi, tóc dài tinh tế, xõa tung, giống như mang theo ánh sáng nhàn nhạt.
Cô nghiêng nghiêng đầu, chậm rãi đi tới.
Chỉ một đoạn ngắn ngủi, Bùi Xuyên có vô số cách để giết cô nhưng tay hắn đặt trên xe lăn cứng đờ đến kỳ lạ, cứ thế để cô đến gần mình.
Bối Dao duỗi tay, trên cổ tay cô còn mang còng tay, do dự mà đặt lên mặt nạ của hắn. Nhưng trước khi cô có thể chạm vào thì hắn đã cầm lấy còng tay lạnh băng để ngăn động tác của cô.
Hắn cất giọng trầm thấp: “Bối Dao?”
Bối Dao gật gật đầu có chút vui vẻ. Dọc theo đường đi mọi người đều cảm thấy cô là đồ giả, chỉ có Bùi Xuyên liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
Cô vui sướng đáp: “Là em.”
Hắn dùng đôi mắt đen an tĩnh mà nhìn cô, không mang theo một tia cảm xúc.
Bối Dao nói: “Em chẳng biết giải thích với anh thế nào. Em tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên ngôi mộ, em cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, anh có tin em không?”
Hắn không nói gì.
Bối Dao có chút sốt ruột: “Anh không tin em hả?”
Hắn nhắm mắt đáp: “Anh tin.”
Bối Dao cảm thấy năng lực tiếp thu của người trước mặt thật cao. Đến cô cũng phải mất một lúc mới có thể chấp nhận thế mà hắn chẳng thèm hỏi gì đã tin.
Bối Dao nói cho hắn một chút về lai lịch của mình, Bùi Xuyên chỉ an tĩnh nghe.
Cô đơn giản tổng kết: “Ở thế giới kia, hiện tại anh đang ngồi tù.”
Cô cẩn thận liếc mắt nhìn hắn, nhưng người trước mặt giống như đã tin mọi chuyện.
Bối Dao ủ rũ cụp đuôi: “Ngày mai em định đi thăm anh, nhưng không biết vì sao lại xuất hiện ở đây.”
Bùi Xuyên dời mắt, hồi lâu mới nói: “Để anh cho người cởi vòng tay cho em.”
Nói xong hắn gọi điện thoại, chỉ trong chốc lát Vu Thượng Huyền và Cao Quỳnh đều tới. Bối Dao hoàn toàn không bị thương chỗ nào khiến Vu Thượng Huyền kinh ngạc nhướng mày.
Phản ứng của Cao Quỳnh thì trực tiếp hơn nhiều: “Mẹ ơi! Gặp quỷ rồi.”
Bối Dao không quen biết bọn họ, vì thế cô theo bản năng nhích lại bên người Bùi Xuyên một chút. Ngón tay hắn càng siết chặt hơn.
Cao Quỳnh lại nói: “Satan, cô ta đã sớm chết rồi, sao có thể xuất hiện ở chỗ này chứ? Cô ta khẳng định không có ý tốt, mau cấy chip cho cô ta, hỏi gì cô ta sẽ đều nói hết.”
Tuy Bối Dao nghe không hiểu cái gì là cấy chip nhưng ác ý trong lời của Cao Quỳnh thì cô vẫn nghe được rõ ràng. Sau khi tiến vào thế giới này thì mỗi người cô gặp gần như đều muốn giết cô. Trong lòng cô thiếu cảm giác an toàn, khẩn trương bất an mà ngồi xuống bên người Bùi Xuyên, thử cầm lấy tay hắn.
Anh sẽ không nghe theo bọn họ, đúng không?
Bùi Xuyên ngẩn người.
Thấy một màn này, tròng mắt của Cao Quỳnh như muốn rớt ra. Con mẹ nó, đúng là hại chết cái mạng già này mà. Cái thứ lai lịch không rõ “Lòng mang ý xấu” này cũng gan quá nhỉ. Satan nhất định sẽ băm tay cô ta, nhất định sẽ làm thế!
Bùi Xuyên dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ trong tay mình, sau đó giương mắt, cảnh cáo mà nhìn thoáng qua Cao Quỳnh: “Cô dọa cô ấy.”
“……” Cao Quỳnh chửi một vạn câu con mẹ nó ở trong lòng!
Bối Dao nhẹ nhàng thở ra.
Bùi Xuyên lúc này buông tay ra nói: “Đừng sợ, bọn họ sẽ không làm gì em đâu. Quần áo em dính bùn rồi, trước đi thay đi đã.”
Bối Dao lưu luyến đi theo người ta rời đi.
Cao Quỳnh tức giận đến mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói với Vu Thượng Huyền: “Con mẹ nó, đúng là tiện nhân tâm cơ, sớm biết cách này hữu dụng thì tôi đã sớm phẫu thuật thành bộ dáng của Bối Dao rồi.”
Vu Thượng Huyền thiếu chút nữa bật cười. Hắn nghiêm túc cảnh cáo: “Mấy năm nay hắn âm tình bất định, một màn vừa rồi cô có lẽ đã hiểu. Rất nhiều năm tôi chưa từng thấy hắn ôn nhu như thế. Ai thèm quản cô gái kia là thật hay giả, chỉ cần cuộc sống của chúng ta tốt là ngon rồi.”
Cao Quỳnh nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến muốn đấm ngực nhưng không dám vì ngực là độn. Cô ta cũng thấy Satan cầm tay đứa con gái kia. Sớm biết có thể dùng chiêu này thì cho dù phải phẫu thuật cô ta cũng muốn giống người đàn bà của lão đại.
Vu Thượng Huyền cười u ám nói: “Còn không biết cô ta có thể kiên trì bao lâu đâu, chờ xem kịch vui đi.”
Nhưng kịch vui thì hai người không chờ được, chỉ biết không lâu sau bọn họ sẽ phải nếm đau khổ.
*
Bối Dao thay một cái váy ngồi bên bàn ăn. Bây giờ là tháng sáu, nhà ăn có mở điều hòa, trong không khí thoáng mùi hoa oải hương.
Cô cùng Bùi Xuyên đang ăn cơm chiều. Bàn ăn xa xỉ rất dài, cô nhìn người ngồi đối diện đang trầm mặc ăn cơm. Lúc ăn cơm hắn cũng không tháo mặt nạ xuống, Cao Quỳnh và Vu Thượng Huyền đều đứng ở một bên, tựa hồ hắn đã quen với việc ăn cơm một mình, những người khác cho dù ở đó cũng chỉ canh giữ bên người.
Hiện tại Bối Dao có loại cảm xúc cực kỳ phức tạp. Tất cả thế giới này đều muốn giết chết một kẻ “giả mạo Bối Dao” như cô, chỉ có Bùi Xuyên tin tưởng cô. Còn hắn thoạt nhìn cũng có điểm kỳ quái nhưng cô hiểu, hắn chính là Bùi Xuyên của cô.
Hắn là người mua vé vào cửa xem thế vận hội Olympic cho cô, cõng cô đi qua con đường của trường đại học, lại vì cô mà tình nguyện đi tự thú.
Cô kéo ghế của mình, ngồi bên cạnh hắn. Không phải ngồi cách xa để ăn, cảm giác tốt hơn nhiều.
Thấy hắn ngước mắt nhìn mình, cô lộ ra một nụ cười thân mật. Ánh mắt Bùi Xuyên cũng kỳ dị, nhưng không nói gì.
Khóe miệng Cao Quỳnh giật giật. Cô ta đúng là không chịu nổi nữa. Đứa con gái giả mạo này cũng thật thủ đoạn. Nhớ năm đó Bối Dao thật được Bùi Xuyên đón đến đây thì giữa hai người chỉ hờ hững. Đó mới là hình thức ở chung bình thường nhất.
Bối Dao trong trí nhớ của cô ta cũng không tốt. Bối Dao kia không thích Satan, lại sợ hãi hắn. Tuy cô ta cảm kích hắn nhưng biểu tình của cô ta giống như kính trọng chứ không hề thân cận khiến ánh mắt Satan luôn ảm đạm.
Nhưng cái thứ hàng giả này lại là một cô gái dính người. Ít nhất nếu muốn bắt chước thì cô ta cũng phải mang theo vài phần kính trọng có lễ khi mới gặp chứ? Nào có chuyện làm nũng lại thân cận như thế này? Vậy mà một Satan tâm tư nhạy bén lại vẫn cam chịu. Cao Quỳnh cắn chặt răng, đây đúng là kẻ tâm cơ!
Thứ hàng giả này còn ăn rất khỏe, ở bên cạnh Satan mà cô ta giống như rất tự nhiên, chỉ ngẫu nhiên mở to mắt nhìn hai môn thần —— Cao Quỳnh cùng Vu Thượng Huyền.
Vu Thượng Huyền lại cảm thấy thiếu nữ này thực đáng yêu và thú vị vì thế cũng cười với cô. Cao Quỳnh thì không thế, cô ta chỉ trừng mắt nhìn lại.
Đắc ý cái gì, chờ Satan chán mới mẻ rồi thì cô sẽ bị ghẻ lạnh.
Bối Dao không rõ trong lòng Cao Quỳnh nghĩ cái gì, trong lòng cô tự nhiên không phải đang đắc ý. Chẳng qua chỗ này xa lạ, ngoài Bùi Xuyên thì cô chẳng có một người quen nào.
Thế giới này giống như có nhiều thay đổi, giống như những người bên cạnh này, trước đây cô chưa từng gặp qua.
Người đàn ông tên Vu Thượng Huyền kia thoạt nhìn nho nhã, nhưng tâm tư lại thâm trầm âm hiểm. Cao Quỳnh thoạt nhìn cũng thực hung dữ.
Trực giác nói với cô rằng người ngồi ăn với mình bây giờ mới là đáng sợ nhất nhưng hắn là Bùi Xuyên, vì thế Bối Dao sẽ không sợ hắn.
Ăn xong cơm, theo lý đã đến lúc Vu Thượng Huyền và Cao Quỳnh báo cáo tin tức.
Lúc này Cao Quỳnh ngậm miệng không nói. Cô ta liếc mắt nhìn Bối Dao, ánh mắt thực rõ ràng ——Satan, đây là gián điệp, anh sẽ không để cô ta ngồi nghe chứ?
“Cô gái gián điệp” ngồi trên ghế, ánh mắt mờ mịt nhìn cô ta.
Vu Thượng Huyền cố lắm mới nhịn cười được. Hắn thông minh hơn Cao Quỳnh, chỉ chọn một chút công việc râu ria mà báo cáo.
Sau đó Vu Thượng Huyền hỏi Bùi Xuyên: “Ngày mai anh có muốn trồng hoa không? Tôi nghe nói cánh đồng hoa kia đã bị vị tiểu thư này phá hỏng một ít.”
Nghe thấy câu này, Bối Dao theo bản năng nhìn hắn. Cô có chút xấu hổ, cô không cố ý mà.
Bùi Xuyên nói: “Không cần.”
Báo cáo công việc đã xong, Cao Quỳnh tâm tư vừa chuyển, đột nhiên nói với Bối Dao: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
Bối Dao trả lời cô ta: “Mười chín.”
Cao Quỳnh vui mừng nói: “Satan, cô ta nói mình 19 kìa!” Lúc Bối Dao chết là 22 tuổi, tên ngốc này cuối cùng cũng lòi đuôi.
Ánh mắt Bùi Xuyên dừng trên người Bối Dao, những người khác cũng thế khiến cô có chút khẩn trương. Cô 19 tuổi thì có gì không đúng sao?
Vu Thượng Huyền hơi hơi nhướng mày.
Bùi Xuyên nói: “Được rồi, nói xong rồi thì trở về ngủ.” Hắn dừng một chút, lại nói với Bối Dao, “Em chọn một phòng trống nào cũng được.”
Bối Dao cắn răng, cách đó không xa còn có một tòa mộ của “cô” kia kìa. Chỗ này toàn là những người muốn cấy chip vào người cô. Cảm giác nguy cơ của Bối Dao rất nặng, nhưng ở trong lòng cô hắn là bạn trai cô, mà cô cũng thực thích hắn.
Cho nên lúc Bùi Xuyên đẩy xe lăn rời khỏi thì cô kéo tay áo hắn. Bùi Xuyên quay đầu lại, thấy đôi mắt cô ướt dầm dề, lại thấy cô có chút không chắc chắn hỏi: “Em có thể ở cùng phòng với anh không?”
Trong lòng hắn run rẩy. Hắn biết đây cũng là Bối Dao, nhưng hắn đã quen với việc cô kính sợ hắn. Trước kia cô sẽ không nói nhiều với hắn, mà Bùi Xuyên cũng đã quen với việc cô lấy lễ đối đãi với mình nhưng hiện tại……
Hắn nhìn đôi mắt trong trẻo của cô, thật lâu không nói gì.
Cao Quỳnh muốn nhảy dựng lên, cô ta thề, cô ta sắp không nhịn được nữa rồi. Tuổi cũng không đúng, lại đưa ra yêu cầu quá phận như thế, cô ta không tin Satan còn có thể nhẫn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.