Chương 18: Xoay Chuyển Tình Thế
Viet Pro
20/07/2024
Bất tri bất giác nhóm người La Hi Trí xuyên qua cánh rừng đã đến trước một cửa động đại kích cỡ Mộc Nhĩ lúc này dừng cuớc bộ nhìn vào sâu bên trong quay qua nhìn La Hi Trí nhàn nhạt lên tiếng:
“Trước mắt là sào huyệt Tiểu Diệm Yêu Lang đạo huynh có thể thả người rồi” Dù toan tính cách giết người lúc giữa đường đi cho đến bây giờ thần sắc hắn vẫn không đổi bình tĩnh ứng xử đủ biết sự trầm ổn của Mộc Nhĩ là cỡ nào đáng gờm.
Chỉ gật đầu một cái La Hi Trí tập trung quan sát vào cửa hang chẳng thấy gì ngoài một màu tối đen như mực hắn hơi trầm ngâm cũng khó tin hoàn toàn thật sự đây là hang động của Tiểu Diệm Yêu Lang.
La Hi Trí đẩy Lâm Đào về phía hang động lên tiếng:
“Mỗ đây mượn Lâm Đào nửa khắc thu thập đủ tài liệu ra ngoài an liền trả hắn cho chư vị” Hắn không quên thi lễ thấy cảnh này Mộc Nhĩ nhíu mày, cả nhóm người cũng là một biểu cảm sương lạnh trên mặt đều muốn bạo phát lửa giận đè nén lúc bấy giờ năm lần 7 lượt bỡn cợt ngươi xem bọn ta dễ ăn hiếp như vậy sao.
Hành động này làm Lâm Đào hoảng hốt mắng chửi:
“Mẹ nó ngươi là cao thủ thất tín không sợ trời đánh a” La Hi Trí cười nhạt cũng chẳng đáp lại tiếp đục đạp vào đít Lâm Đào cho hắn làm thí tốt đi đầu.
Đột nhiên La Hi Trí cảm nhận phía sau nguy hiểm mãnh liệt thầm hô không ổn nhưng phát giác vẫn chậm một nhịp, sau lưng hắn âm thanh của Mộc Nhĩ bên tai:
“Đạo huynh không thủ tín đừng trách mỗ đây bất nhân, Phiên Ấn Chưởng!” La Hi Trí có thể cảm nhận nguy hiểm trí mệnh nơi chưởng ấn này nhắm tới yếu vị nội đan vừa được tái tạo. Điều tối hậu lúc này hắn có thể làm tức thì nhấc mũi chân sang trái làm lệch quỹ đạo chưởng ấn lập tức một cơn đau ập tới hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của hắn trước chưởng ấn này của Mộc Nhĩ thể nội đều bị xốc lộn như đảo rang cơm.
Mộc Nhĩ đắc thủ nhanh tay tóm lấy bên cạnh Lâm Đào ngơ ngác cao giọng hét to:
“Kết trận! tiêu diệt yêu nghiệt” Nhóm người nhanh tay tế ra phi kiếm bảo khí của riêng mình cả Lâm Đào cũng chỉ là làm theo bản năng, cùng lúc 9 người cùng lúc ngự hành phân biệt 9 phương vị vây khốn La Hi Trí bên trong mặc cho không có gió quần áo vẫn tung bay phấp phới, đại lượng linh khí quy tụ vào trung tâm kiếm trận như vòi rồng khía cạnh phong ba gào thét cổ thụ xung quanh cũng bị ảnh hưởng làn ba động mà lung lây. La Hi Trí cười bi thảm hắn là 1 tín đồ trung thành văn học mạng tu tiên trong nhiều năm, mà không ngờ chính ngày đầu đặt chân ra thế giới bên ngoài lại được ngãi ngộ lớn như vậy đích thân thể nghiệm bị ám toán cổ nhân thường dạy chủ quan trước địch nhân là điều tối kỵ mà chính hắn lại xem thường giờ mắc phải tư vị quả nhiên ăn có chút không tiêu mắc nghẹn rồi. Trong tình trạng sống dở chết không xong, sâu cõi lòng hắn đắng chát một mảnh, phải nói may mắn hắn sử dụng qua tẩy tủy đan nhục thân có chút cường hãn nếu đổi lại là người khác trước một chưởng toàn lực đó chỉ có nuốt hận chết không nhắm mắt, nơi 9 người phát động kiếm trận thanh thế cường hoành.
Ánh mắt mang theo bi phẫn hắn không cam rơi vào tuyệt lộ dù phải chết ta cũng kéo theo vài kẻ làm đệm lưng dưới hoàng tuyền bầu bạn La Hi Trí nhanh chóng hai tay bắt pháp quyết quán chuyển tất cả linh lực vào đan điền, ngay lập tức dị biến phát sinh chỉ thấy giữa bụng hắn lộ ra những vệt sáng chói loà ngày càng rõ rệt da dẻ hắn cũng nứt nẻ theo đó.
Nhóm người Mộc Nhĩ mừng thầm kẻ này quả thật như Bạch Dương đoán là tán tu đến hậu chiêu còn không có để dùng, hiển nhiên sử dụng đến biện pháp tự bạo để kích nổ đan điền, Mộc Nhĩ đắc ý cười lớn thét dài:
“Hahaha tốt, đạo huynh mau mau chịu chết, bạo thể cũng chẳng thể nhanh bằng Cửu Tinh Diệt kiếm trận của tại hạ, thay vì vậy giao ra hết pháp bảo ngươi có, sẽ cân nhắc tha ngươi 1 mạng”
Đúng như Mộc Nhĩ nói kiếm trận này dùng linh khí thiên địa huyễn hoá cực hạn 999 hư ảnh kiếm khí chỉ cần địch nhân bị chỉ đích bốn bề bao quanh biển kiếm dù mọc cánh khó mà đào vong. Chung quy pháp trận nào cũng có thiếu khuyết đó là phát huy thực lực đỉnh cao của kiếm trận phải đồng cảnh giới để duy trì trạng thái mạnh nhất, mà trước mắt là huyễn hoá 189 luồng kiếm khí đã là cực hạn với nhóm người Mộc Nhĩ có thể huy động bấy nhiêu quá đủ để giết La Hi Trí mới tạo nền căn cơ chưa thực sự đặt chân vào giới tu đạo.
La Hi Trí cười lạnh quát lớn:
“Mỗ đây còn không tin tự bạo không nhanh bằng cái gì Cửu Tinh Diệt kiếm trận của đám tiểu nhân các ngươi” Nghe La Hi Trí mang theo ý tứ mỉa mai khiến nhóm người Mộc Nhĩ tức muốn nổ phổi.
“Tốt, tốt ngu xuẩn mất khôn cho ngươi chết cũng mở rộng tầm mắt Cửu Tinh Diệt kiếm trận sát!” Dứt lời Mộc Nhĩ lạnh lùng nhấc hai tay chỉ huy kiếm trận tiến công lập tức 189 ảo ảnh khiếm khí trùng trùng điệp điệp mang theo khí thế như chẻ tre công tới vị trí La Hi Trí.
“Tức chết bổn cô nương đúng là tức chết ta rồi! Đẩy mình vào nghịch cảnh đúng là ngu xuẩn” Một âm thanh nữ nhân tức giận vang vọng trong đại não La Hi Trí.
“Tiểu Yên muội vẫn ổn sao thật tốt” La Hi Trí hai mắt sáng rực khi nghe thanh âm này không phải Tiểu Yên còn là ai vào đây.
“Tạ ân phúc thiếu chủ bổn cô nương tí thì bị nguời chọc tức chết rõ ràng ta đã căn dặn ngàn vạn không thể tin người” Lần này Tiểu Yên thực sự nổi giận nàng khó hiểu vốn nàng đã căn dặn hắn rất nhiều lần làm sao hắn vẫn cứng đầu không nghe nàng đâu này còn đặt mình vào nguy hiểm thập tử vô sinh.
La Hi Trí cười khổ cảm thấy không còn mặt mũi nào phản bác ủ rũ thấp giọng nói ra:
“Thật có lỗi Tiểu Yên ta làm muội thất vọng, khi tìm ký chủ mới hi vọng y sẽ nghe lời muội” Hắn biết rõ ràng có thể tự mình tìm đến sào huyệt yêu thú bất quá hắn có vài phần ỷ lại vào Tiểu Yên liền tự mãn có thể lợi dụng người khác nhưng không ngờ chính mình lại đưa thân vào hiểm cảnh.
Nghe lời La Hi Trí như muốn bàn giao di ngôn sau cùng Tiểu Yên nhanh chóng hiện ra trước La Hi Trí bún tay mạnh một cú vào trán hắn, trấn an:
“Này đừng bài ra vẻ mặt bi quan khó coi làm sao có Tiểu Yên tại dù là thiên mệnh chân tử đích thân tới muốn động một sợi lông tóc trên người thiếu chủ cũng phải hỏi qua bổn cô nương có hay không đồng ý” Nhìn Tiểu Yên tuyên ngôn dõng dạc ngạo nghễ vỗ ngực khiến La Hi Trí nội tâm đại chấn ngẩn ngơ không nghĩ tới nàng có lúc quá ngưu bức hắn lập tức dơ tay ngón cái lên.
Tiểu Yên trở nên gấp gáp khi thấy hắn còn có thể phân tâm đùa dỡn nghĩ ngợi lung tung, mở miệng thúc dục:
“Mau sử dụng Tụ Linh quyết bằng không thực sự không còn hi vọng chết rất khó coi không khác nào bị lông nhím đăm lủng hàng trăm lỗ trên người đâu” La Hi Trí giật mình thầm nghĩ nàng kêu hắn dùng Tụ Linh quyết vào lúc này để làm gì, không phải chứ phỏng chừng là muốn tụ linh lực đẩy nhanh tốc độ tự bạo a.
Tiểu Yên dậm chân thở phì phò lớn tiếng quát:
”Nam nhân chí lớn thiếu quyết đoán sau này làm sao có thành tựu trong tu đạo mau nghe lời Tiểu Yên” Nàng khó hiểu vào lúc này tính mạng ngàn cân treo sợi tóc hắn còn có tâm tư đoán đố thật sự tức chết nàng.
Thấy Tiểu Yên nổi giận quá đỗi đáng sợ La Hi Trí gật đầu tả hữu mau chóng biến ảo không ngừng dựa theo pháp quyết Tụ Linh công pháp xung quanh linh khí theo đó dần tụ hợp đến người La Hi Trí, nhìn cảnh này Tiểu Yên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi nàng nheo mắt nhìn kiếm trận phía trên nhóm người Mộc Nhĩ mau chóng di động đánh tới trên người La Hi Trí nàng hừ lạnh:
“Tất cả các ngươi cứ chờ chết đi” Nói rồi nàng phóng nhãn quan sát chuyển biến La Hi Trí khí tức dần bình ổn trở lại chỉ thấy toàn thân hắn bao phủ quang mang ngũ thải sắc bởi ngũ hành linh khí mà hắn thổ nạp.
Nói ra thì chậm diễn biến là rất nhanh trao đổi giữa La Hi Trí và Tiểu Yên chỉ có thể hình dùng vỏn vẹn trong cái chớp mắt ngược lại nhóm người Mộc Nhĩ ngự không phía trên lại thấy cảnh tượng La Hi Trí xếp bằng thân thể biến mất hết thảy hiện tượng tự bạo thì hai mắt nhìn nhau ngạc nhiên mắt thấy kiếm khí giết tới chỗ La Hi Trí có người thở dài cảm thán ý chí kiên cường thấy chết không sờn mà La Hi Trí làm ra Lâm Đào mở miệng nụ cười châm chọc:
“Còn tưởng trúc cơ là dạng gì cao nhân thế ngoại, không chịu nổi 1 kích bất quá chỉ có thế, nhìn dáng vẻ rách rưới tài sản của kẻ này ắt hẳng không có thứ đồ gì tốt” Lâm Đào oán khí đối với La Hi Trí là đại thịnh lúc này bao lời khó nghe liền đem ra hạ bệ.
Nhóm người sôi nổi nghị luận mà sắc kiếm trận ảm đạm theo từng khắc trôi qua đi những tiểu tiết này mẩy may nhóm người Mộc Nhĩ cũng không nhận ra.
Đối với vị sư đệ này công tâm mà nói Bạch Dương lại có phần chán ghét, chung quy địch nhân vẫn là kẻ trước mắt hắn cân nhắc quan hệ liền không lên tiếng mà ngược lại rơi vào suy tư không nghĩ trúc cơ dễ dàng giết như vậy, hắn cảm giác không đúng nhưng mà chỗ nào thì quá mơ hồ trong lòng cứ thấp thỏm không yên, nghe Lâm Đào nãy giờ lải nhãi liên miên bất tuyệt Bạch Dương có chỗ nhịn không được thay La Hi Trí bất bình buộc miệng phân tích:
“Đến một kiện pháp khí bảo mệnh không có thì nói gì đến tu với luyện, do đại sư huynh xuất thủ tốc độ quá nhanh hắn không trở tay kịp lựa chọn đồng quy vu tận, ở khoảng cách gần đổi lại là ta cũng không tự tin có thể tránh thoát huống hồ kẻ này còn không phòng bị thử hỏi bất thình lình có người ám toán sau lưng ngươi có khi đã chết luôn sau 1 kích của đại sư huynh mà ngươi nhìn thể trạng hắn chỉ trọng thương kẻ này có thể thiên hướng tu về linh thể, còn có cách gọi là thể tu” Người nói vô tình người nghe hữu ý Mộc Nhĩ vô tình được vuốt mông ngựa trong lòng âm thầm đắc ý. Những nguời còn lại gật gù tán thành cho rằng Bạch Dương nói rất thấu tình đạt lý phàm là tu sĩ chí ít cũng phải tế luyện một pháp khí bảo mệnh. Lâm Đào toát mồ hôi lạnh oán thầm:
“Hắn là địch nhân ngươi lại giải vây cho kẻ này cái thứ đồ khôn nhà dại chợ” Những lời như vậy hắn chỉ thầm rủa trong lòng làm gì dám xuất khẩu cuồng ngôn trước Bạch Dương, ngoài mặt thì không nói hiển nhiên trong lòng không phục đem hết thảy bất mãn phóng lên trên thân 18 đời tổ tông Bạch Dương hỏi thăm 1 lượt.
Mộc Nhĩ nghe Bạch Dương phân tích nhớ đến tình cảnh lúc nãy đến bây giờ thực sự chỉ trong cái chớp mắt hắn có lẽ vì hưng phấn hay kích thích mà quên đi đau đớn nhìn xuống cánh tay phải cẩn thận cảm thụ một chút liền thấy tê rần, nhưng hắn là người thế nào nhanh chóng giấu đi, cười nhạt mở miệng phụ hoạ:
“Bạch đệ ánh mắt tinh tường, không uổng bao năm đọc cổ sách kiến thức như đại hải, quả thật nhục thể hắn có chỗ dị hợm, có lẽ hắn sử dụng bảo giáp trung phẩm hoặc như Bạch đệ ngươi nói hắn là chuyên tu về thể tu trước 1 kích toàn lực còn không có chết thật tiếc” Ngưng một nhịp Mộc Nhĩ cười nhạt, ngạo khí nói:
“Thế nhưng còn không phải bị kiếm trận chúng ta chế trụ sao huynh đệ chúng ta tái hiện lịch sử huy hoàng cổ chí kim chứ thành công này 8 phần là do Bạch đệ” Mộc Nhĩ ngoài mặt vẫn khiêm nhường người tung ta hứng. Ai biết nội tâm hắn lúc này một bụng nở hoa tin tức này nếu được lan truyền rộng rãi ra giới tu đạo chắc hẳn sự kiện này sẽ làm chấn kinh cả giới tu đạo nghĩ đến tràng cảnh được vạn người tung hô hắn cảm thấy phi thường cao hứng tiếng tăm lẫy lừng hắn từ khắc này sẽ vang dội một bước nhảy vọt lên mây phỏng chừng.
Sau ngay khắc tự luyến chìm đắm trong mộng tưởng hảo huyền đủ loại cảm xúc đang xen của mình thì trước mắt cảnh tượng quỷ dị xảy ra La Hi Trí quát lên:
“Bạo cho ta!” Lời La Hi Trí vừa dứt dị biến phát sinh khiến Bạch Dương luôn quan sát cử chỉ đồng tử mãnh liệt co rút trong ánh mắt nhóm người Mộc Nhĩ trợn tròng thiếu điều muốn rớt ra ngoài lập tức 189 luồng kiếm khí vây công La Hi Trí từ bốn phương tám hướng trong gang tấc thì kết liễu tính mạng hắn tức thì tiêu tán mất dạng hoà tan một thể với thiên địa linh khí xung quanh.
Mộc Nhĩ sắc mặt đại biến cũng không còn vẻ mặt tươi cười ban đầu thanh âm có phần run rẩy nội tâm tràn ngập sợ hãi:
“H… hoang đường lý nào lại thế, tại sao có thể như vậy” Mộc Nhĩ quá đỗi kinh hoàng khi cảm thấy toàn thân kịch liệt đau nhứt. Nối liền theo đó cảm giác hoa mắt chóng mặt trời đất quay cuồng Mộc Nhĩ như trúng phải trọng trùy liền phun một bụm máu lớn. Mất đi đầu rắn theo bước chân Mộc Nhĩ cả đám người Bạch Dương bắn ngược bay đi như diều đứt dây va đập mạnh vào các cổ thụ trên sắc mặc ai nấy tái nhợt không một tí huyết sắc đều một biểu lộ kinh sợ há to miệng không khác gì bồ nông. Mộc Nhĩ ho khan khục khục máu từ khoé miệng không ngừng trào ra gánh nặng thúc đẩy kiếm trận cũng như bổ khuyết phương diện tu vi khiến hắn chèo chống quá sức. Bởi vậy vừa rồi hắn tốc chiến tốc thắng tưởng chừng nắm chắc giết được kẻ này thế mà cục diện này thay đổi khôn lường hắn thế nào cũng nghĩ không ra kiếm trận thế nào lại biến mất chính mình lại nhận lấy phản phệ từ kiếm trận.
Tuyệt vọng dâng lên nhóm người Mộc Nhĩ vừa rồi còn cười nói từ thợ săn trở thành con mồi, Bạch Dương một mặt thất thần lẩm bẩm:
“Hắn lại điềm tĩnh trước kiếm trận của đại sư huynh như vậy hoá ra tất cả chỉ là múa rìu qua mắt thợ làm trò tiêu khiển cho hắn tất cả kết thúc rồi” Bạch Dương thâm thẩm thở dài trong lòng xám như tro tàn. Có chút hiểu ra linh cảm của mình mách bảo không sai chỉ là hắn không tin trước tuyệt cảnh còn có thể xoay chuyển tình thế, hắn kiến thức cỡ nào rộng rãi nghiễm nhiên hiểu bản thân mình lúc này chật vật nguyên do nhận lấy phản phệ từ kiếm trận khi bị địch nhân phá giải.
Trăm mối vẫn không có lời giải kiếm trận của mình là thế nào bị phá giải chỉ trong một lần rít gào của kẻ này, Mộc Nhĩ đau đầu càng thêm đau thống khổ tựa thân vào cổ thụ ngửa đầu cười thảm một tràng dài:
“Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân kiếm trận ta tâm đắc cho là mạnh trong mắt hắn cũng chỉ là điêu trùng tiểu kỹ, vượt cấp khiêu chiến nực cười thật đúng là nực cười” Mộc Nhĩ sầu khổ điên cuồng cười lớn như tẩu hoả nhập ma, bọn người hai mắt nhìn nhau nghẹn họng trân trối đến cả đại sư huynh cũng thúc thủ chịu chết thì bọn hắn còn đường sống sao, mọi người trở nên nản lòng thoái chí hiện giờ hữu khí vô lực dù cho có tâm muốn chạy nhưng cái giá phải trả phản phệ từ kiếm trận là quá đắc.
“Trước mắt là sào huyệt Tiểu Diệm Yêu Lang đạo huynh có thể thả người rồi” Dù toan tính cách giết người lúc giữa đường đi cho đến bây giờ thần sắc hắn vẫn không đổi bình tĩnh ứng xử đủ biết sự trầm ổn của Mộc Nhĩ là cỡ nào đáng gờm.
Chỉ gật đầu một cái La Hi Trí tập trung quan sát vào cửa hang chẳng thấy gì ngoài một màu tối đen như mực hắn hơi trầm ngâm cũng khó tin hoàn toàn thật sự đây là hang động của Tiểu Diệm Yêu Lang.
La Hi Trí đẩy Lâm Đào về phía hang động lên tiếng:
“Mỗ đây mượn Lâm Đào nửa khắc thu thập đủ tài liệu ra ngoài an liền trả hắn cho chư vị” Hắn không quên thi lễ thấy cảnh này Mộc Nhĩ nhíu mày, cả nhóm người cũng là một biểu cảm sương lạnh trên mặt đều muốn bạo phát lửa giận đè nén lúc bấy giờ năm lần 7 lượt bỡn cợt ngươi xem bọn ta dễ ăn hiếp như vậy sao.
Hành động này làm Lâm Đào hoảng hốt mắng chửi:
“Mẹ nó ngươi là cao thủ thất tín không sợ trời đánh a” La Hi Trí cười nhạt cũng chẳng đáp lại tiếp đục đạp vào đít Lâm Đào cho hắn làm thí tốt đi đầu.
Đột nhiên La Hi Trí cảm nhận phía sau nguy hiểm mãnh liệt thầm hô không ổn nhưng phát giác vẫn chậm một nhịp, sau lưng hắn âm thanh của Mộc Nhĩ bên tai:
“Đạo huynh không thủ tín đừng trách mỗ đây bất nhân, Phiên Ấn Chưởng!” La Hi Trí có thể cảm nhận nguy hiểm trí mệnh nơi chưởng ấn này nhắm tới yếu vị nội đan vừa được tái tạo. Điều tối hậu lúc này hắn có thể làm tức thì nhấc mũi chân sang trái làm lệch quỹ đạo chưởng ấn lập tức một cơn đau ập tới hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của hắn trước chưởng ấn này của Mộc Nhĩ thể nội đều bị xốc lộn như đảo rang cơm.
Mộc Nhĩ đắc thủ nhanh tay tóm lấy bên cạnh Lâm Đào ngơ ngác cao giọng hét to:
“Kết trận! tiêu diệt yêu nghiệt” Nhóm người nhanh tay tế ra phi kiếm bảo khí của riêng mình cả Lâm Đào cũng chỉ là làm theo bản năng, cùng lúc 9 người cùng lúc ngự hành phân biệt 9 phương vị vây khốn La Hi Trí bên trong mặc cho không có gió quần áo vẫn tung bay phấp phới, đại lượng linh khí quy tụ vào trung tâm kiếm trận như vòi rồng khía cạnh phong ba gào thét cổ thụ xung quanh cũng bị ảnh hưởng làn ba động mà lung lây. La Hi Trí cười bi thảm hắn là 1 tín đồ trung thành văn học mạng tu tiên trong nhiều năm, mà không ngờ chính ngày đầu đặt chân ra thế giới bên ngoài lại được ngãi ngộ lớn như vậy đích thân thể nghiệm bị ám toán cổ nhân thường dạy chủ quan trước địch nhân là điều tối kỵ mà chính hắn lại xem thường giờ mắc phải tư vị quả nhiên ăn có chút không tiêu mắc nghẹn rồi. Trong tình trạng sống dở chết không xong, sâu cõi lòng hắn đắng chát một mảnh, phải nói may mắn hắn sử dụng qua tẩy tủy đan nhục thân có chút cường hãn nếu đổi lại là người khác trước một chưởng toàn lực đó chỉ có nuốt hận chết không nhắm mắt, nơi 9 người phát động kiếm trận thanh thế cường hoành.
Ánh mắt mang theo bi phẫn hắn không cam rơi vào tuyệt lộ dù phải chết ta cũng kéo theo vài kẻ làm đệm lưng dưới hoàng tuyền bầu bạn La Hi Trí nhanh chóng hai tay bắt pháp quyết quán chuyển tất cả linh lực vào đan điền, ngay lập tức dị biến phát sinh chỉ thấy giữa bụng hắn lộ ra những vệt sáng chói loà ngày càng rõ rệt da dẻ hắn cũng nứt nẻ theo đó.
Nhóm người Mộc Nhĩ mừng thầm kẻ này quả thật như Bạch Dương đoán là tán tu đến hậu chiêu còn không có để dùng, hiển nhiên sử dụng đến biện pháp tự bạo để kích nổ đan điền, Mộc Nhĩ đắc ý cười lớn thét dài:
“Hahaha tốt, đạo huynh mau mau chịu chết, bạo thể cũng chẳng thể nhanh bằng Cửu Tinh Diệt kiếm trận của tại hạ, thay vì vậy giao ra hết pháp bảo ngươi có, sẽ cân nhắc tha ngươi 1 mạng”
Đúng như Mộc Nhĩ nói kiếm trận này dùng linh khí thiên địa huyễn hoá cực hạn 999 hư ảnh kiếm khí chỉ cần địch nhân bị chỉ đích bốn bề bao quanh biển kiếm dù mọc cánh khó mà đào vong. Chung quy pháp trận nào cũng có thiếu khuyết đó là phát huy thực lực đỉnh cao của kiếm trận phải đồng cảnh giới để duy trì trạng thái mạnh nhất, mà trước mắt là huyễn hoá 189 luồng kiếm khí đã là cực hạn với nhóm người Mộc Nhĩ có thể huy động bấy nhiêu quá đủ để giết La Hi Trí mới tạo nền căn cơ chưa thực sự đặt chân vào giới tu đạo.
La Hi Trí cười lạnh quát lớn:
“Mỗ đây còn không tin tự bạo không nhanh bằng cái gì Cửu Tinh Diệt kiếm trận của đám tiểu nhân các ngươi” Nghe La Hi Trí mang theo ý tứ mỉa mai khiến nhóm người Mộc Nhĩ tức muốn nổ phổi.
“Tốt, tốt ngu xuẩn mất khôn cho ngươi chết cũng mở rộng tầm mắt Cửu Tinh Diệt kiếm trận sát!” Dứt lời Mộc Nhĩ lạnh lùng nhấc hai tay chỉ huy kiếm trận tiến công lập tức 189 ảo ảnh khiếm khí trùng trùng điệp điệp mang theo khí thế như chẻ tre công tới vị trí La Hi Trí.
“Tức chết bổn cô nương đúng là tức chết ta rồi! Đẩy mình vào nghịch cảnh đúng là ngu xuẩn” Một âm thanh nữ nhân tức giận vang vọng trong đại não La Hi Trí.
“Tiểu Yên muội vẫn ổn sao thật tốt” La Hi Trí hai mắt sáng rực khi nghe thanh âm này không phải Tiểu Yên còn là ai vào đây.
“Tạ ân phúc thiếu chủ bổn cô nương tí thì bị nguời chọc tức chết rõ ràng ta đã căn dặn ngàn vạn không thể tin người” Lần này Tiểu Yên thực sự nổi giận nàng khó hiểu vốn nàng đã căn dặn hắn rất nhiều lần làm sao hắn vẫn cứng đầu không nghe nàng đâu này còn đặt mình vào nguy hiểm thập tử vô sinh.
La Hi Trí cười khổ cảm thấy không còn mặt mũi nào phản bác ủ rũ thấp giọng nói ra:
“Thật có lỗi Tiểu Yên ta làm muội thất vọng, khi tìm ký chủ mới hi vọng y sẽ nghe lời muội” Hắn biết rõ ràng có thể tự mình tìm đến sào huyệt yêu thú bất quá hắn có vài phần ỷ lại vào Tiểu Yên liền tự mãn có thể lợi dụng người khác nhưng không ngờ chính mình lại đưa thân vào hiểm cảnh.
Nghe lời La Hi Trí như muốn bàn giao di ngôn sau cùng Tiểu Yên nhanh chóng hiện ra trước La Hi Trí bún tay mạnh một cú vào trán hắn, trấn an:
“Này đừng bài ra vẻ mặt bi quan khó coi làm sao có Tiểu Yên tại dù là thiên mệnh chân tử đích thân tới muốn động một sợi lông tóc trên người thiếu chủ cũng phải hỏi qua bổn cô nương có hay không đồng ý” Nhìn Tiểu Yên tuyên ngôn dõng dạc ngạo nghễ vỗ ngực khiến La Hi Trí nội tâm đại chấn ngẩn ngơ không nghĩ tới nàng có lúc quá ngưu bức hắn lập tức dơ tay ngón cái lên.
Tiểu Yên trở nên gấp gáp khi thấy hắn còn có thể phân tâm đùa dỡn nghĩ ngợi lung tung, mở miệng thúc dục:
“Mau sử dụng Tụ Linh quyết bằng không thực sự không còn hi vọng chết rất khó coi không khác nào bị lông nhím đăm lủng hàng trăm lỗ trên người đâu” La Hi Trí giật mình thầm nghĩ nàng kêu hắn dùng Tụ Linh quyết vào lúc này để làm gì, không phải chứ phỏng chừng là muốn tụ linh lực đẩy nhanh tốc độ tự bạo a.
Tiểu Yên dậm chân thở phì phò lớn tiếng quát:
”Nam nhân chí lớn thiếu quyết đoán sau này làm sao có thành tựu trong tu đạo mau nghe lời Tiểu Yên” Nàng khó hiểu vào lúc này tính mạng ngàn cân treo sợi tóc hắn còn có tâm tư đoán đố thật sự tức chết nàng.
Thấy Tiểu Yên nổi giận quá đỗi đáng sợ La Hi Trí gật đầu tả hữu mau chóng biến ảo không ngừng dựa theo pháp quyết Tụ Linh công pháp xung quanh linh khí theo đó dần tụ hợp đến người La Hi Trí, nhìn cảnh này Tiểu Yên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi nàng nheo mắt nhìn kiếm trận phía trên nhóm người Mộc Nhĩ mau chóng di động đánh tới trên người La Hi Trí nàng hừ lạnh:
“Tất cả các ngươi cứ chờ chết đi” Nói rồi nàng phóng nhãn quan sát chuyển biến La Hi Trí khí tức dần bình ổn trở lại chỉ thấy toàn thân hắn bao phủ quang mang ngũ thải sắc bởi ngũ hành linh khí mà hắn thổ nạp.
Nói ra thì chậm diễn biến là rất nhanh trao đổi giữa La Hi Trí và Tiểu Yên chỉ có thể hình dùng vỏn vẹn trong cái chớp mắt ngược lại nhóm người Mộc Nhĩ ngự không phía trên lại thấy cảnh tượng La Hi Trí xếp bằng thân thể biến mất hết thảy hiện tượng tự bạo thì hai mắt nhìn nhau ngạc nhiên mắt thấy kiếm khí giết tới chỗ La Hi Trí có người thở dài cảm thán ý chí kiên cường thấy chết không sờn mà La Hi Trí làm ra Lâm Đào mở miệng nụ cười châm chọc:
“Còn tưởng trúc cơ là dạng gì cao nhân thế ngoại, không chịu nổi 1 kích bất quá chỉ có thế, nhìn dáng vẻ rách rưới tài sản của kẻ này ắt hẳng không có thứ đồ gì tốt” Lâm Đào oán khí đối với La Hi Trí là đại thịnh lúc này bao lời khó nghe liền đem ra hạ bệ.
Nhóm người sôi nổi nghị luận mà sắc kiếm trận ảm đạm theo từng khắc trôi qua đi những tiểu tiết này mẩy may nhóm người Mộc Nhĩ cũng không nhận ra.
Đối với vị sư đệ này công tâm mà nói Bạch Dương lại có phần chán ghét, chung quy địch nhân vẫn là kẻ trước mắt hắn cân nhắc quan hệ liền không lên tiếng mà ngược lại rơi vào suy tư không nghĩ trúc cơ dễ dàng giết như vậy, hắn cảm giác không đúng nhưng mà chỗ nào thì quá mơ hồ trong lòng cứ thấp thỏm không yên, nghe Lâm Đào nãy giờ lải nhãi liên miên bất tuyệt Bạch Dương có chỗ nhịn không được thay La Hi Trí bất bình buộc miệng phân tích:
“Đến một kiện pháp khí bảo mệnh không có thì nói gì đến tu với luyện, do đại sư huynh xuất thủ tốc độ quá nhanh hắn không trở tay kịp lựa chọn đồng quy vu tận, ở khoảng cách gần đổi lại là ta cũng không tự tin có thể tránh thoát huống hồ kẻ này còn không phòng bị thử hỏi bất thình lình có người ám toán sau lưng ngươi có khi đã chết luôn sau 1 kích của đại sư huynh mà ngươi nhìn thể trạng hắn chỉ trọng thương kẻ này có thể thiên hướng tu về linh thể, còn có cách gọi là thể tu” Người nói vô tình người nghe hữu ý Mộc Nhĩ vô tình được vuốt mông ngựa trong lòng âm thầm đắc ý. Những nguời còn lại gật gù tán thành cho rằng Bạch Dương nói rất thấu tình đạt lý phàm là tu sĩ chí ít cũng phải tế luyện một pháp khí bảo mệnh. Lâm Đào toát mồ hôi lạnh oán thầm:
“Hắn là địch nhân ngươi lại giải vây cho kẻ này cái thứ đồ khôn nhà dại chợ” Những lời như vậy hắn chỉ thầm rủa trong lòng làm gì dám xuất khẩu cuồng ngôn trước Bạch Dương, ngoài mặt thì không nói hiển nhiên trong lòng không phục đem hết thảy bất mãn phóng lên trên thân 18 đời tổ tông Bạch Dương hỏi thăm 1 lượt.
Mộc Nhĩ nghe Bạch Dương phân tích nhớ đến tình cảnh lúc nãy đến bây giờ thực sự chỉ trong cái chớp mắt hắn có lẽ vì hưng phấn hay kích thích mà quên đi đau đớn nhìn xuống cánh tay phải cẩn thận cảm thụ một chút liền thấy tê rần, nhưng hắn là người thế nào nhanh chóng giấu đi, cười nhạt mở miệng phụ hoạ:
“Bạch đệ ánh mắt tinh tường, không uổng bao năm đọc cổ sách kiến thức như đại hải, quả thật nhục thể hắn có chỗ dị hợm, có lẽ hắn sử dụng bảo giáp trung phẩm hoặc như Bạch đệ ngươi nói hắn là chuyên tu về thể tu trước 1 kích toàn lực còn không có chết thật tiếc” Ngưng một nhịp Mộc Nhĩ cười nhạt, ngạo khí nói:
“Thế nhưng còn không phải bị kiếm trận chúng ta chế trụ sao huynh đệ chúng ta tái hiện lịch sử huy hoàng cổ chí kim chứ thành công này 8 phần là do Bạch đệ” Mộc Nhĩ ngoài mặt vẫn khiêm nhường người tung ta hứng. Ai biết nội tâm hắn lúc này một bụng nở hoa tin tức này nếu được lan truyền rộng rãi ra giới tu đạo chắc hẳn sự kiện này sẽ làm chấn kinh cả giới tu đạo nghĩ đến tràng cảnh được vạn người tung hô hắn cảm thấy phi thường cao hứng tiếng tăm lẫy lừng hắn từ khắc này sẽ vang dội một bước nhảy vọt lên mây phỏng chừng.
Sau ngay khắc tự luyến chìm đắm trong mộng tưởng hảo huyền đủ loại cảm xúc đang xen của mình thì trước mắt cảnh tượng quỷ dị xảy ra La Hi Trí quát lên:
“Bạo cho ta!” Lời La Hi Trí vừa dứt dị biến phát sinh khiến Bạch Dương luôn quan sát cử chỉ đồng tử mãnh liệt co rút trong ánh mắt nhóm người Mộc Nhĩ trợn tròng thiếu điều muốn rớt ra ngoài lập tức 189 luồng kiếm khí vây công La Hi Trí từ bốn phương tám hướng trong gang tấc thì kết liễu tính mạng hắn tức thì tiêu tán mất dạng hoà tan một thể với thiên địa linh khí xung quanh.
Mộc Nhĩ sắc mặt đại biến cũng không còn vẻ mặt tươi cười ban đầu thanh âm có phần run rẩy nội tâm tràn ngập sợ hãi:
“H… hoang đường lý nào lại thế, tại sao có thể như vậy” Mộc Nhĩ quá đỗi kinh hoàng khi cảm thấy toàn thân kịch liệt đau nhứt. Nối liền theo đó cảm giác hoa mắt chóng mặt trời đất quay cuồng Mộc Nhĩ như trúng phải trọng trùy liền phun một bụm máu lớn. Mất đi đầu rắn theo bước chân Mộc Nhĩ cả đám người Bạch Dương bắn ngược bay đi như diều đứt dây va đập mạnh vào các cổ thụ trên sắc mặc ai nấy tái nhợt không một tí huyết sắc đều một biểu lộ kinh sợ há to miệng không khác gì bồ nông. Mộc Nhĩ ho khan khục khục máu từ khoé miệng không ngừng trào ra gánh nặng thúc đẩy kiếm trận cũng như bổ khuyết phương diện tu vi khiến hắn chèo chống quá sức. Bởi vậy vừa rồi hắn tốc chiến tốc thắng tưởng chừng nắm chắc giết được kẻ này thế mà cục diện này thay đổi khôn lường hắn thế nào cũng nghĩ không ra kiếm trận thế nào lại biến mất chính mình lại nhận lấy phản phệ từ kiếm trận.
Tuyệt vọng dâng lên nhóm người Mộc Nhĩ vừa rồi còn cười nói từ thợ săn trở thành con mồi, Bạch Dương một mặt thất thần lẩm bẩm:
“Hắn lại điềm tĩnh trước kiếm trận của đại sư huynh như vậy hoá ra tất cả chỉ là múa rìu qua mắt thợ làm trò tiêu khiển cho hắn tất cả kết thúc rồi” Bạch Dương thâm thẩm thở dài trong lòng xám như tro tàn. Có chút hiểu ra linh cảm của mình mách bảo không sai chỉ là hắn không tin trước tuyệt cảnh còn có thể xoay chuyển tình thế, hắn kiến thức cỡ nào rộng rãi nghiễm nhiên hiểu bản thân mình lúc này chật vật nguyên do nhận lấy phản phệ từ kiếm trận khi bị địch nhân phá giải.
Trăm mối vẫn không có lời giải kiếm trận của mình là thế nào bị phá giải chỉ trong một lần rít gào của kẻ này, Mộc Nhĩ đau đầu càng thêm đau thống khổ tựa thân vào cổ thụ ngửa đầu cười thảm một tràng dài:
“Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân kiếm trận ta tâm đắc cho là mạnh trong mắt hắn cũng chỉ là điêu trùng tiểu kỹ, vượt cấp khiêu chiến nực cười thật đúng là nực cười” Mộc Nhĩ sầu khổ điên cuồng cười lớn như tẩu hoả nhập ma, bọn người hai mắt nhìn nhau nghẹn họng trân trối đến cả đại sư huynh cũng thúc thủ chịu chết thì bọn hắn còn đường sống sao, mọi người trở nên nản lòng thoái chí hiện giờ hữu khí vô lực dù cho có tâm muốn chạy nhưng cái giá phải trả phản phệ từ kiếm trận là quá đắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.