Chương 3
Vi Lạp Me
27/03/2022
"Không có bánh kem hạt dẻ mà cậu thích, ăn tạm cái này đi!" Trong quán cà phê, Dương Dương đặt một chiếc bánh kem xuống trước mặt cô.
Lộc Quân Nam nhìn chiếc bánh kem kia, không hiểu sao lại nhớ tới cảnh mà mình mở hộp quà của Trình Nhất Phong tặng vào ba năm trước. Chiếc bánh kem hạt dẻ bị đè dẹp lép, nhìn rất kỳ quái nhưng lại là hương vị ngọt nhất.
"Trình Nhất Phong về rồi." Dương Dương nói.
"Hả?" Tim Lộc Quân Nam đập lỡ một nhịp.
"Mình nói là, Trình Nhất Phong, về rồi." Dương Dương tăng thanh âm lên, lập lại một lần nữa.
"À." Lộc Quân Nam thành thật trả lời: "Mình biết rồi."
"Cậu biết?" Dương Dương có hơi kinh ngạc mà nhìn cô, sau đó thì gật gật đầu: "Cũng đúng, cậu ta quay về Nhất Trung, vẫn học ở lớp cũ, hai người thể nào cũng sẽ gặp được nhau. Không giống như mình, xa cách vạn dặm, lại còn học nội trú nữa."
Cô nàng nói xong thì thở một hơi thật dài, mà trong lòng Lộc Quân Nam như có một chiếc gai đâm thật sâu vào.
"Cậu ấy nói gì với cậu sao?" Sau một lúc yên lặng ăn rồi uống, Dương Dương bỗng nói hỏi.
Lộc Quân Nam nghẹn ứ một lúc mới nói: "Không có gì."
Thật ra là có.
Ngày hôm đó, Trình Nhất Phong khăng khăng đòi đưa cô về nhà, hai người họ một trước một sau mà đi, anh đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn cô hỏi: "Lộc Quân Nam, cậu có biết tôi thích cậu hay không?"
......
"Vô tình thật đấy." Dương Dương phiết miệng buông lời phê bình kéo nàng quay về thực tại: "Cậu có biết trước khi thi cao trung mình tới tìm cậu ấy tỏ tình, cậu ấy nói gì với mình không?"
Tim Lộc Quân Nam đập nhanh hơn mấy nhịp, vừa uống cà phê vừa nói: "Không biết."
"Cậu ấy nói 'không thể nào', trước đó thích chính là thích bộ dạng không nói nhiều, không thích cười của hắn, lúc tỏ tình ấy mới biết cái bộ dạng đó tàn nhẫn như thế nào." Dương Dương nói, cô nàng giơ tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn cười buồn: "Cuối cùng mình hỏi cậu ta là mình có thể ôm cậu ta một cái hay không, cậu ta nói 'không được'. Cần làm tới mức đó sao, tốt xấu gì thì cũng đã làm hàng xóm với nhau bốn năm trời, mình đã chủ động như vậy, lại còn bị bọn nam sinh lớp cậu ấy trêu chọc ba năm, không thích mình thì thôi không sao, nhưng mà đến một cái ôm cũng không cho, keo kiệt!"
Lộc Quân Nam nhướng mày 'à' một tiếng: "Não của người này..."
Dương Dương cười lớn: "Chòm sao Bọ Cạp chúng ta mang thù lắm đấy!"
Sau khi tạm biệt Dương Dương, Lộc Quân Nam mang tâm sự nặng nề mà về nhà, vừa mới bước vào cửa đã thấy có người ngồi trên ghế sô pha. Người nọ cùng nhìn ra cửa, trong đôi mắt đen như mực không nhìn ra được cảm xúc gì. Động tác của Lộc Quân Nam đình trệ, hoàn toàn ngây ngốc.
"Nam Nam mau lại đây, đây là Tiêu Phong, thằng bé mới chuyển tới căn hộ đối diện nhà ta. Sơ trung học ở trường trung học phụ thuộc, hiện giờ cũng học ở Nhất Trung, cùng khóa với con, có quen biết không?" Ba cô cười cười đón cô.
Lộc Quân Nam thay dép đi trong nhà, không tình nguyện đi qua: "Không quen biết."
Thật ra là có, anh là nam sinh mà bạn cô thích.
Trình Nhất Phong cầm ly nước trong tay ngẩn người, hơi rũ đầu xuống.
"Không biết cũng không sao, sau này sẽ quen biết thôi, người ta học hành tốt lắm, sau này con có gì không biết thì tới tìm cậu bé hỏi." Mẹ cô bưng dĩa trái cây từ trong phòng bếp đi ra cười nói.
"Đây là con gái nhà anh chị à, nhìn ngoan quá." Người đàn ông cao lên ngồi bên cạnh Trình Nhất Phong cũng cười theo: "Không giống với đứa trẻ này nhà tôi, ương bướng, năm ba cao trung hai vợ chồng chúng tôi điều động công tác, chuyển trường có nó tới Bắc Kinh học, mới học có nửa kỳ mà thành tích đã rớt nhiều hạng, nói là không thích ứng được muốn quay về, sắp xếp cho nó ở với thân thích thì nó lại không bằng lòng, một hai đòi đi thuê nhà ở một mình."
Thành tích rớt nhiều hạng?
Lộc Quân Nam không nhịn được liếc nhìn người kia, trong lòng chỉ có một suy nghĩ. Bài thi của Hải Điền Bắc Ninh à, tuy rằng bài thi ở đó đúng là khó nhưng cũng không khó hơn nơi này của bọn họ bao nhiêu, anh chắc chắn là cố ý. Cô nhìn chằm chằm vào anh mà chửi thầm, chửi thậm tệ gì gì đó, anh bỗng nhiên ngẩng đầu, trái tim Lộc Quân Nam nhảy dựng lên, cô xoay người đi vào trong toilet.
Lộc Quân Nam nhìn chiếc bánh kem kia, không hiểu sao lại nhớ tới cảnh mà mình mở hộp quà của Trình Nhất Phong tặng vào ba năm trước. Chiếc bánh kem hạt dẻ bị đè dẹp lép, nhìn rất kỳ quái nhưng lại là hương vị ngọt nhất.
"Trình Nhất Phong về rồi." Dương Dương nói.
"Hả?" Tim Lộc Quân Nam đập lỡ một nhịp.
"Mình nói là, Trình Nhất Phong, về rồi." Dương Dương tăng thanh âm lên, lập lại một lần nữa.
"À." Lộc Quân Nam thành thật trả lời: "Mình biết rồi."
"Cậu biết?" Dương Dương có hơi kinh ngạc mà nhìn cô, sau đó thì gật gật đầu: "Cũng đúng, cậu ta quay về Nhất Trung, vẫn học ở lớp cũ, hai người thể nào cũng sẽ gặp được nhau. Không giống như mình, xa cách vạn dặm, lại còn học nội trú nữa."
Cô nàng nói xong thì thở một hơi thật dài, mà trong lòng Lộc Quân Nam như có một chiếc gai đâm thật sâu vào.
"Cậu ấy nói gì với cậu sao?" Sau một lúc yên lặng ăn rồi uống, Dương Dương bỗng nói hỏi.
Lộc Quân Nam nghẹn ứ một lúc mới nói: "Không có gì."
Thật ra là có.
Ngày hôm đó, Trình Nhất Phong khăng khăng đòi đưa cô về nhà, hai người họ một trước một sau mà đi, anh đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn cô hỏi: "Lộc Quân Nam, cậu có biết tôi thích cậu hay không?"
......
"Vô tình thật đấy." Dương Dương phiết miệng buông lời phê bình kéo nàng quay về thực tại: "Cậu có biết trước khi thi cao trung mình tới tìm cậu ấy tỏ tình, cậu ấy nói gì với mình không?"
Tim Lộc Quân Nam đập nhanh hơn mấy nhịp, vừa uống cà phê vừa nói: "Không biết."
"Cậu ấy nói 'không thể nào', trước đó thích chính là thích bộ dạng không nói nhiều, không thích cười của hắn, lúc tỏ tình ấy mới biết cái bộ dạng đó tàn nhẫn như thế nào." Dương Dương nói, cô nàng giơ tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn cười buồn: "Cuối cùng mình hỏi cậu ta là mình có thể ôm cậu ta một cái hay không, cậu ta nói 'không được'. Cần làm tới mức đó sao, tốt xấu gì thì cũng đã làm hàng xóm với nhau bốn năm trời, mình đã chủ động như vậy, lại còn bị bọn nam sinh lớp cậu ấy trêu chọc ba năm, không thích mình thì thôi không sao, nhưng mà đến một cái ôm cũng không cho, keo kiệt!"
Lộc Quân Nam nhướng mày 'à' một tiếng: "Não của người này..."
Dương Dương cười lớn: "Chòm sao Bọ Cạp chúng ta mang thù lắm đấy!"
Sau khi tạm biệt Dương Dương, Lộc Quân Nam mang tâm sự nặng nề mà về nhà, vừa mới bước vào cửa đã thấy có người ngồi trên ghế sô pha. Người nọ cùng nhìn ra cửa, trong đôi mắt đen như mực không nhìn ra được cảm xúc gì. Động tác của Lộc Quân Nam đình trệ, hoàn toàn ngây ngốc.
"Nam Nam mau lại đây, đây là Tiêu Phong, thằng bé mới chuyển tới căn hộ đối diện nhà ta. Sơ trung học ở trường trung học phụ thuộc, hiện giờ cũng học ở Nhất Trung, cùng khóa với con, có quen biết không?" Ba cô cười cười đón cô.
Lộc Quân Nam thay dép đi trong nhà, không tình nguyện đi qua: "Không quen biết."
Thật ra là có, anh là nam sinh mà bạn cô thích.
Trình Nhất Phong cầm ly nước trong tay ngẩn người, hơi rũ đầu xuống.
"Không biết cũng không sao, sau này sẽ quen biết thôi, người ta học hành tốt lắm, sau này con có gì không biết thì tới tìm cậu bé hỏi." Mẹ cô bưng dĩa trái cây từ trong phòng bếp đi ra cười nói.
"Đây là con gái nhà anh chị à, nhìn ngoan quá." Người đàn ông cao lên ngồi bên cạnh Trình Nhất Phong cũng cười theo: "Không giống với đứa trẻ này nhà tôi, ương bướng, năm ba cao trung hai vợ chồng chúng tôi điều động công tác, chuyển trường có nó tới Bắc Kinh học, mới học có nửa kỳ mà thành tích đã rớt nhiều hạng, nói là không thích ứng được muốn quay về, sắp xếp cho nó ở với thân thích thì nó lại không bằng lòng, một hai đòi đi thuê nhà ở một mình."
Thành tích rớt nhiều hạng?
Lộc Quân Nam không nhịn được liếc nhìn người kia, trong lòng chỉ có một suy nghĩ. Bài thi của Hải Điền Bắc Ninh à, tuy rằng bài thi ở đó đúng là khó nhưng cũng không khó hơn nơi này của bọn họ bao nhiêu, anh chắc chắn là cố ý. Cô nhìn chằm chằm vào anh mà chửi thầm, chửi thậm tệ gì gì đó, anh bỗng nhiên ngẩng đầu, trái tim Lộc Quân Nam nhảy dựng lên, cô xoay người đi vào trong toilet.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.