Chương 4
Vi Lạp Me
27/03/2022
Nhà hai người đối diện nhau, cô không có cách nào tránh mặt anh mãi được. Anh luôn có thể đồng thời cùng cô ra cửa, sau khi tan học lại gặp nhau ở cổng lớn lần nữa. Lộc Quân Nam hoài nghi, ngày đầu tiên khi sang nhà cô chào hỏi, Trình Nhất Phong đã cài thiết bị nghe lén vào phòng khách nhà cô. Cô thậm chí còn nghi thần nghi quỷ mà kiểm tra đi kiểm tra lại phòng khách mấy lần, cuối cùng kết quả đương nhiên là do cô ảo giác rồi.
Vẫn còn nửa năm nữa để nỗ lực, trên đường đi xe tới trường, Trình Nhất Phong nhìn bóng lưng kia mà nghĩ như vậy.
Cố kiên trì thêm nửa năm nữa là có thể cùng anh trời nam đất bắc, Lộc Quân Nam biết anh vẫn luôn đi theo phía sau mình, cho nên chỉ có thể nhắc mãi trong lòng như vậy.
Lộc Quân Nam không ngờ rằng bản lĩnh của anh lại lớn tới mức đó, tìm phòng ở cũng có thể tìm tới đối diện nhà cô.
Nhưng thực tế, chỉ có Trình Nhất Phong mới biết được đó là một sự may mắn, hoặc có thể nói đó là điều ước từ trên trời rơi xuống.
"Cậu biết tôi thích cậu không?"
Câu hỏi này của anh thật ra cô đã trả lời rồi, cô nói: "Tôi biết."
Đó là câu đối thoại cuối cùng của hai người bọn họ, ba tháng sau, ngoài từ 'chào' và 'tạm biệt' lúc ở ngoài cửa ra thì cô sẽ cùng anh không nói thêm một lời nào.
Thực chất trong lòng Lộc Quân Nam rất mâu thuẫn, loại mâu thuẫn này bắt đầu nảy sinh từ sau chiếc bánh kem lúc học kỳ cuối sơ trung kia, cảm giác đó cứ kéo dài mãi cho đến tận bây giờ. Thật ra thì không phải cô không muốn nói chuyện với anh, mà là cô không biết nên nói cái gì. Có một số chuyện nếu đã chọc thủng rồi thì sẽ không thể nào quay lại như trước nữa. Không biết làm như thế nào mới có thể lễ phép mà bày tỏ ra rằng bản thân đang cố tình xa cách anh?
Trong lòng cô không có đáp án.
Bọn họ kết thúc tình trạng như vậy là do một sự cố. Mỗi ngày khi đi học bọn họ đều sẽ đi qua bệnh viện phụ thuộc số ba của thành phố, tuyền đường chỗ đó rất hẹp, lại còn có cả công ty vận chuyển đường dài nữa, hai bên đường bị mấy người bán hàng chiếm đóng nào là đồ ăn vặt, quà tặng, rồi các loại trái cây, khiến cho xe đạp xe máy phải chạy ồ ạt vào một làn đường, tình hình giao thông rất phức tạp.
Thời gian lên lớp lớp học bù cuối tuần bắt đầu muộn hơn so với ngày thường, ngày hôm đó theo thường lệ Lộc Quân Nam nửa tỉnh nửa mơ đi xe qua cửa của bệnh viện phụ thuộc số ba, một chiếc xe ba bánh đột nhiên mất khống chế, quẹt qua tay lái của cô. Cô bị doạ cho tỉnh ngay lập tức, còn chưa kịp thở dốc thì đã nghe được tiếng thắng xe gấp gáp ở phía sau, tiếng xe ngã xuống cùng với tiếng thét chói tai của mọi người xung quanh.
Lúc nãy cô ra cửa cũng mắt nhắm mắt mở chào hỏi với Trình Nhất Phong, mà hiện tại nhất định người đang ở phía sau!
Lúc đó đại não Lộc Quân Nam trống rỗng, cặp sách cũng không cần, ném xe đi chạy về phía sau. Mới chạy được nửa đường thì bị một người dùng lực kéo lại, lảo đảo một cái ngã vào ngực người kia.
Sau một lúc kinh hãi, sau đó lại thêm một thời gian để ổn định, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh.
"Đừng đi qua đó." Trên mặt anh không có biểu cảm gì.
Như vậy rồi mà anh vẫn có thể bình tĩnh như cũ, Lộc Quân Nam không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay trái tim vẫn vơ lửng, hít sâu thêm vài hơi, cảm giác lạnh lẽo trong lòng dần tan biến, lúc này cô mới phát hiện ra tư thế của bọn họ quá thân mật.
Cô theo bản năng mà nhảy ra, làm xong lại thấy phản ứng của bản thân quá khoa trương, vốn dĩ sự tình cũng không có gì, thế là lại hồn vía lên mây hỏi anh: "Đâm... Đụng vào cậu không?"
"Không, tôi đoán là do tài xế phanh xe gấp quá, đâm vào xe bán cam nên vậy."
Cuối cùng Lộc Quân Nam cũng thở được một hơi nhẹ nhõm.
Chỗ cô không nhìn thấy, anh thu tay lại sau lưng, bàn tay gắt gao nắm thành quyền lưu luyến mà buông ra, giống như muốn đem nhiệt độ cơ thể cô khắc sâu vào lòng bàn tay.
Lộc Quân Nam quay đầu nhìn về phía xe của mình.
Lại nghe được anh nói: "Để tôi."
Anh nói xong, không chút do dự mà đi qua chỗ kia nhặt cặp sách của cô, dựng xe điện lên, sau khi kiểm tra xong, mới dắt qua đưa cho cô.
Lần này không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể sánh vai mà đi. Cả ngày hôm ấy Lộc Quân Nam cứ hoảng loạn lo lắng, trong lòng rối rắm dày vò tra tấn cô. Cứ như vậy cho đến khi tan học, ở cổng trường cô lại gặp hắn.
Lúc này, Lộc Quân Nam phá lệ dắt xe đến trước mặt anh, hỏi ra nghi vấn giấu dưới đáy lòng bấy lâu nay: "Sao mỗi ngày cậu đều có thể đứng ở đây từ sớm như vậy?"
Anh không trả lời mà chỉ cúi đầu xuống cười nhẹ.
Vẫn còn nửa năm nữa để nỗ lực, trên đường đi xe tới trường, Trình Nhất Phong nhìn bóng lưng kia mà nghĩ như vậy.
Cố kiên trì thêm nửa năm nữa là có thể cùng anh trời nam đất bắc, Lộc Quân Nam biết anh vẫn luôn đi theo phía sau mình, cho nên chỉ có thể nhắc mãi trong lòng như vậy.
Lộc Quân Nam không ngờ rằng bản lĩnh của anh lại lớn tới mức đó, tìm phòng ở cũng có thể tìm tới đối diện nhà cô.
Nhưng thực tế, chỉ có Trình Nhất Phong mới biết được đó là một sự may mắn, hoặc có thể nói đó là điều ước từ trên trời rơi xuống.
"Cậu biết tôi thích cậu không?"
Câu hỏi này của anh thật ra cô đã trả lời rồi, cô nói: "Tôi biết."
Đó là câu đối thoại cuối cùng của hai người bọn họ, ba tháng sau, ngoài từ 'chào' và 'tạm biệt' lúc ở ngoài cửa ra thì cô sẽ cùng anh không nói thêm một lời nào.
Thực chất trong lòng Lộc Quân Nam rất mâu thuẫn, loại mâu thuẫn này bắt đầu nảy sinh từ sau chiếc bánh kem lúc học kỳ cuối sơ trung kia, cảm giác đó cứ kéo dài mãi cho đến tận bây giờ. Thật ra thì không phải cô không muốn nói chuyện với anh, mà là cô không biết nên nói cái gì. Có một số chuyện nếu đã chọc thủng rồi thì sẽ không thể nào quay lại như trước nữa. Không biết làm như thế nào mới có thể lễ phép mà bày tỏ ra rằng bản thân đang cố tình xa cách anh?
Trong lòng cô không có đáp án.
Bọn họ kết thúc tình trạng như vậy là do một sự cố. Mỗi ngày khi đi học bọn họ đều sẽ đi qua bệnh viện phụ thuộc số ba của thành phố, tuyền đường chỗ đó rất hẹp, lại còn có cả công ty vận chuyển đường dài nữa, hai bên đường bị mấy người bán hàng chiếm đóng nào là đồ ăn vặt, quà tặng, rồi các loại trái cây, khiến cho xe đạp xe máy phải chạy ồ ạt vào một làn đường, tình hình giao thông rất phức tạp.
Thời gian lên lớp lớp học bù cuối tuần bắt đầu muộn hơn so với ngày thường, ngày hôm đó theo thường lệ Lộc Quân Nam nửa tỉnh nửa mơ đi xe qua cửa của bệnh viện phụ thuộc số ba, một chiếc xe ba bánh đột nhiên mất khống chế, quẹt qua tay lái của cô. Cô bị doạ cho tỉnh ngay lập tức, còn chưa kịp thở dốc thì đã nghe được tiếng thắng xe gấp gáp ở phía sau, tiếng xe ngã xuống cùng với tiếng thét chói tai của mọi người xung quanh.
Lúc nãy cô ra cửa cũng mắt nhắm mắt mở chào hỏi với Trình Nhất Phong, mà hiện tại nhất định người đang ở phía sau!
Lúc đó đại não Lộc Quân Nam trống rỗng, cặp sách cũng không cần, ném xe đi chạy về phía sau. Mới chạy được nửa đường thì bị một người dùng lực kéo lại, lảo đảo một cái ngã vào ngực người kia.
Sau một lúc kinh hãi, sau đó lại thêm một thời gian để ổn định, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh.
"Đừng đi qua đó." Trên mặt anh không có biểu cảm gì.
Như vậy rồi mà anh vẫn có thể bình tĩnh như cũ, Lộc Quân Nam không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay trái tim vẫn vơ lửng, hít sâu thêm vài hơi, cảm giác lạnh lẽo trong lòng dần tan biến, lúc này cô mới phát hiện ra tư thế của bọn họ quá thân mật.
Cô theo bản năng mà nhảy ra, làm xong lại thấy phản ứng của bản thân quá khoa trương, vốn dĩ sự tình cũng không có gì, thế là lại hồn vía lên mây hỏi anh: "Đâm... Đụng vào cậu không?"
"Không, tôi đoán là do tài xế phanh xe gấp quá, đâm vào xe bán cam nên vậy."
Cuối cùng Lộc Quân Nam cũng thở được một hơi nhẹ nhõm.
Chỗ cô không nhìn thấy, anh thu tay lại sau lưng, bàn tay gắt gao nắm thành quyền lưu luyến mà buông ra, giống như muốn đem nhiệt độ cơ thể cô khắc sâu vào lòng bàn tay.
Lộc Quân Nam quay đầu nhìn về phía xe của mình.
Lại nghe được anh nói: "Để tôi."
Anh nói xong, không chút do dự mà đi qua chỗ kia nhặt cặp sách của cô, dựng xe điện lên, sau khi kiểm tra xong, mới dắt qua đưa cho cô.
Lần này không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể sánh vai mà đi. Cả ngày hôm ấy Lộc Quân Nam cứ hoảng loạn lo lắng, trong lòng rối rắm dày vò tra tấn cô. Cứ như vậy cho đến khi tan học, ở cổng trường cô lại gặp hắn.
Lúc này, Lộc Quân Nam phá lệ dắt xe đến trước mặt anh, hỏi ra nghi vấn giấu dưới đáy lòng bấy lâu nay: "Sao mỗi ngày cậu đều có thể đứng ở đây từ sớm như vậy?"
Anh không trả lời mà chỉ cúi đầu xuống cười nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.