Chương 3: Tỉnh Dậy.
Ma nữ mary
13/02/2021
Tuyết Băng cảm thấy phía bên trái của ngực đau nhức. Cảm giác không có gì là xa lạ với cô nữa.
Từ khi phát hiện mình mắc bệnh tim. Cô đã mấy chục lần được đưa lên bàn sắt cấp cứu. Dù cô có cố gắng thì trái tim này vẫn không chịu nghe theo lời của cô. Bất cứ nơi nào hay ở đâu đều làm cho mọi người hoảng sợ đến đứng tim.
Mỗi khi trái tim đập nhanh cô thường ngồi xuống hít thở thật sâu. Mang theo bên mình lọ thuốc bất ly thân.
Đang trên đường đi học về thì bệnh của cô tái phát. Trước mắt, trái tim đập loạn nhịp. Đến cả lồng ngực cũng muốn đau theo. Trước mắt cô tối sầm lại.
Trong bóng tối, cô ước mình giống như những người bình thường. Có thể chạy, có thể nhảy. Và có thể tham gia các hoạt động vận động mạnh với mọi người.
Họ luôn lo lắng cho cô. Cẩn thận bảo vệ và chăm sóc. Nhưng cứ vài tháng thì bệnh của cô lại tái phát. Dù cô đã giấu đi nhưng sắc mặt tái nhợt vì không thể thở được luôn bị mọi người nhanh chóng phát hiện.
Quanh năm, người ta đến trường. Còn cô thường xuyên đến và ở trong bệnh viện.
Những cái lắc đầu và ánh mắt thương hại khiến cô cảm giác mình như một người con gái đáng thương.
Ba mẹ cô rất sợ hãi khi lần đầu tiên đưa cô vào bệnh viện. Dần dần họ bình tĩnh hơn. Như chờ đợi phán quyết cuối cùng của thần chết.
Đến cả vườn trái cây, mảnh đất ông bà nội ngoại để lại họ cũng đem bán. Đem cầm cố. Để chuẩn bị sẵn sàng cho những cuộc phẫu thuật bất ngờ.
Mẹ cô thường nói:
- Con sẽ không sao đâu. Con sẽ mau chóng hết bệnh thôi.
Tôi biết mẹ đang tự an ủi chính mình. Đứa con duy nhất mẹ mang thai 9 tháng 10 ngày sinh ra lại có thể chết bất cứ lúc nào.
Có lần, đi ngang qua phòng của ba mẹ. Tôi nghe tiếng khóc nức nở của mẹ:
- Tại sao? Nó chỉ mới 16 tuổi. Chưa biết thế nào là hạnh phúc. Ông trời ơi, tại sao lại muốn cướp mất nó của con?
Tiếng ba tôi an ủi:
- Chúng ta sẽ đưa nó ra nước ngoài làm phẫu thuật. Còn có hy vọng mà bà đừng bỏ cuộc.
Tôi biết ba tôi chỉ đang lừa mẹ tôi mà thôi. Vì tôi đang nghe thấy ba cùng bác sỹ nói chuyện. Họ nghĩ tôi chưa tỉnh. Tôi nghe thấy bác sỹ nói:
- Tình trạng không khả quan lắm. Cô bé là trường hợp hiếm thấy. Dùng thuốc chỉ để ngăn chặn bệnh tình tái phát không trị được dứt điểm. Còn phẫu thuật. Hiện tại, bệnh viện chưa có bác sỹ nào có chuyên môn về tim dám phẫu thuật cho cô bé nữa.
Tôi giả vờ nằm yên bất động.
Không biết tôi đã nghe bao nhiêu lần. Bao nhiều người từng nói như thế.
Mãi đến khi cánh cửa đóng lại sau tiếng thở dài của ba tôi. Tôi mới dám mở mắt ra.
Tôi luôn là một học sinh chăm ngoan. Một đứa con hiền hiếu thảo vâng lời.
Nếu một ngày tôi chết đi thì không biết ba mẹ tôi sẽ đau lòng như thế nào nữa.
Nhìn giương mặt xanh xao trong gương tôi thầm cười:
- Không sao. Mày vẫn còn hy vọng.
Có thể, ở nước ngoài có thể phẫu thuật thành công. Tôi có thể trở lại cuộc sống bình thường như bao người.
Tôi tiếp tục đi học. Cố gắng bắt kịp với bài vở trên lớp. Tôi muốn mọi người xem tôi là một người bình thường khỏe mạnh.
Một cánh tay lay tôi.
- Băng, ra chơi rồi.
- Ừ.
- Đi xuống căn tin với mình không?
- Được.
Tôi vội vàng cất sách vở vào cặp. Nhìn đám người đông như kiến. Mùi thức ăn chiên. Mùi dầu mỡ. Và nhiều mùi khác trộn lẫn. Tôi cảm thấy lòng ngực khó chịu. Tôi nắm tay nhỏ bạn nói:
- Thảo à, bạn vào đi. Mình quên mình còn có bài tập chưa làm xong.
- Vậy bạn về trước đi. Tí mình mua đồ ăn cho bạn.
Tôi quay lưng bước ra khỏi cửa căn tin. Hít thở mạnh bầu không khí trong lành vào lồng ngực. Tôi tự nói với chính mình:
- Mày sẽ ổn thôi.
Bước vào chỗ ngồi. Tôi chậm chạp mở quyển vở ra. Trước đây, tôi cũng không ham học lắm. Nhưng từ lúc biết mình không thể sống được bao lâu liền cố gắng học. Sợ rằng ngoài học ra tôi chẳng biết một thứ gì. Yêu đương đối với mọi người là bình thường. Tuổi học trò ai cũng từng thầm mến một người hay có những cuộc hẹn hò nào đó thú vị.
Tôi không dám yêu. Tôi chỉ có thể làm bạn với những viên thuốc. Với bốn bức tường và mùi sát trùng ở bệnh viện.
Tôi nghĩ ai có thể yêu một cô gái chỉ có thể sống không quá 30 năm. Đó cũng chỉ là có thể thôi sợ rằng còn sớm hơn.
Sau khi ra nước ngoài, tôi càng cảm thấy tuyệt vọng hơn. Họ không dám phẫu thuật. Vì dù có làm phẫu thuật thì cũng không sống được lâu hơn. Lại rất nguy hiểm.
Những chuyến đi và bệnh lớn nhỏ ba mẹ thôi đều có một người đi theo tôi. Họ dần dần chấp nhận. Bởi vì câu trả lời đều tương tự như nhau.
Tài sản gia đình ngày càng ít đi. Tôi có thể thấy những nếp nhăn trên trán của mẹ tôi. Tóc ba tôi cùng lấm tấm điểm những sợi tóc bạc.
Đã ba năm từ ngày tôi gặp anh. Người bác sỹ được mệnh danh là thiên tài trong khoa tim.
Anh đã mang cho tôi một hy vọng mới.
Từ khi phát hiện mình mắc bệnh tim. Cô đã mấy chục lần được đưa lên bàn sắt cấp cứu. Dù cô có cố gắng thì trái tim này vẫn không chịu nghe theo lời của cô. Bất cứ nơi nào hay ở đâu đều làm cho mọi người hoảng sợ đến đứng tim.
Mỗi khi trái tim đập nhanh cô thường ngồi xuống hít thở thật sâu. Mang theo bên mình lọ thuốc bất ly thân.
Đang trên đường đi học về thì bệnh của cô tái phát. Trước mắt, trái tim đập loạn nhịp. Đến cả lồng ngực cũng muốn đau theo. Trước mắt cô tối sầm lại.
Trong bóng tối, cô ước mình giống như những người bình thường. Có thể chạy, có thể nhảy. Và có thể tham gia các hoạt động vận động mạnh với mọi người.
Họ luôn lo lắng cho cô. Cẩn thận bảo vệ và chăm sóc. Nhưng cứ vài tháng thì bệnh của cô lại tái phát. Dù cô đã giấu đi nhưng sắc mặt tái nhợt vì không thể thở được luôn bị mọi người nhanh chóng phát hiện.
Quanh năm, người ta đến trường. Còn cô thường xuyên đến và ở trong bệnh viện.
Những cái lắc đầu và ánh mắt thương hại khiến cô cảm giác mình như một người con gái đáng thương.
Ba mẹ cô rất sợ hãi khi lần đầu tiên đưa cô vào bệnh viện. Dần dần họ bình tĩnh hơn. Như chờ đợi phán quyết cuối cùng của thần chết.
Đến cả vườn trái cây, mảnh đất ông bà nội ngoại để lại họ cũng đem bán. Đem cầm cố. Để chuẩn bị sẵn sàng cho những cuộc phẫu thuật bất ngờ.
Mẹ cô thường nói:
- Con sẽ không sao đâu. Con sẽ mau chóng hết bệnh thôi.
Tôi biết mẹ đang tự an ủi chính mình. Đứa con duy nhất mẹ mang thai 9 tháng 10 ngày sinh ra lại có thể chết bất cứ lúc nào.
Có lần, đi ngang qua phòng của ba mẹ. Tôi nghe tiếng khóc nức nở của mẹ:
- Tại sao? Nó chỉ mới 16 tuổi. Chưa biết thế nào là hạnh phúc. Ông trời ơi, tại sao lại muốn cướp mất nó của con?
Tiếng ba tôi an ủi:
- Chúng ta sẽ đưa nó ra nước ngoài làm phẫu thuật. Còn có hy vọng mà bà đừng bỏ cuộc.
Tôi biết ba tôi chỉ đang lừa mẹ tôi mà thôi. Vì tôi đang nghe thấy ba cùng bác sỹ nói chuyện. Họ nghĩ tôi chưa tỉnh. Tôi nghe thấy bác sỹ nói:
- Tình trạng không khả quan lắm. Cô bé là trường hợp hiếm thấy. Dùng thuốc chỉ để ngăn chặn bệnh tình tái phát không trị được dứt điểm. Còn phẫu thuật. Hiện tại, bệnh viện chưa có bác sỹ nào có chuyên môn về tim dám phẫu thuật cho cô bé nữa.
Tôi giả vờ nằm yên bất động.
Không biết tôi đã nghe bao nhiêu lần. Bao nhiều người từng nói như thế.
Mãi đến khi cánh cửa đóng lại sau tiếng thở dài của ba tôi. Tôi mới dám mở mắt ra.
Tôi luôn là một học sinh chăm ngoan. Một đứa con hiền hiếu thảo vâng lời.
Nếu một ngày tôi chết đi thì không biết ba mẹ tôi sẽ đau lòng như thế nào nữa.
Nhìn giương mặt xanh xao trong gương tôi thầm cười:
- Không sao. Mày vẫn còn hy vọng.
Có thể, ở nước ngoài có thể phẫu thuật thành công. Tôi có thể trở lại cuộc sống bình thường như bao người.
Tôi tiếp tục đi học. Cố gắng bắt kịp với bài vở trên lớp. Tôi muốn mọi người xem tôi là một người bình thường khỏe mạnh.
Một cánh tay lay tôi.
- Băng, ra chơi rồi.
- Ừ.
- Đi xuống căn tin với mình không?
- Được.
Tôi vội vàng cất sách vở vào cặp. Nhìn đám người đông như kiến. Mùi thức ăn chiên. Mùi dầu mỡ. Và nhiều mùi khác trộn lẫn. Tôi cảm thấy lòng ngực khó chịu. Tôi nắm tay nhỏ bạn nói:
- Thảo à, bạn vào đi. Mình quên mình còn có bài tập chưa làm xong.
- Vậy bạn về trước đi. Tí mình mua đồ ăn cho bạn.
Tôi quay lưng bước ra khỏi cửa căn tin. Hít thở mạnh bầu không khí trong lành vào lồng ngực. Tôi tự nói với chính mình:
- Mày sẽ ổn thôi.
Bước vào chỗ ngồi. Tôi chậm chạp mở quyển vở ra. Trước đây, tôi cũng không ham học lắm. Nhưng từ lúc biết mình không thể sống được bao lâu liền cố gắng học. Sợ rằng ngoài học ra tôi chẳng biết một thứ gì. Yêu đương đối với mọi người là bình thường. Tuổi học trò ai cũng từng thầm mến một người hay có những cuộc hẹn hò nào đó thú vị.
Tôi không dám yêu. Tôi chỉ có thể làm bạn với những viên thuốc. Với bốn bức tường và mùi sát trùng ở bệnh viện.
Tôi nghĩ ai có thể yêu một cô gái chỉ có thể sống không quá 30 năm. Đó cũng chỉ là có thể thôi sợ rằng còn sớm hơn.
Sau khi ra nước ngoài, tôi càng cảm thấy tuyệt vọng hơn. Họ không dám phẫu thuật. Vì dù có làm phẫu thuật thì cũng không sống được lâu hơn. Lại rất nguy hiểm.
Những chuyến đi và bệnh lớn nhỏ ba mẹ thôi đều có một người đi theo tôi. Họ dần dần chấp nhận. Bởi vì câu trả lời đều tương tự như nhau.
Tài sản gia đình ngày càng ít đi. Tôi có thể thấy những nếp nhăn trên trán của mẹ tôi. Tóc ba tôi cùng lấm tấm điểm những sợi tóc bạc.
Đã ba năm từ ngày tôi gặp anh. Người bác sỹ được mệnh danh là thiên tài trong khoa tim.
Anh đã mang cho tôi một hy vọng mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.