Chương 4: Yêu Từ Ánh Mắt Đầu Tiên
Ma nữ mary
13/02/2021
Các y tá luôn bàn tán về vị trưởng bác sỹ khoa tim trẻ tuổi. Cô cũng rất tò mò muốn thấy anh ta như thế nào.
Ba cô chỉ bảo khi cô ngất xỉu được người dân xung quanh đưa vào bệnh viện này. Bệnh viện tư nhân do một gia đình thương nhân mở ra. Tiền viện phí đôi khi còn hơn bọn xã hội đen cho vay lời cắt cổ.
Nhưng chính vì vậy cô được đưa nhanh chóng lên bàn mổ lập tức.
Ba cô còn chọc phẫu thuật là một bác sỹ rất đẹp trai.
Đẹp hay không cô thật sự không mấy quan tâm.
Cô nghe tiếng gõ cửa:
- Cốc.. cốc.. cốc.
Một giọng nói ấm áp cất lên:
- Tôi có thể vào không?
Tôi quen quán tính trả lời:
- Được.
Đa số bác sỹ hay y tá thường hay trực tiếp vào phòng bệnh nhân. Nhưng ở đây điều kiện rất tốt. Họ rất nhiệt tình và chu đáo. Thật không uổng phí số tiền bệnh nhân đã bỏ ra. Dù rất mắc.
Nhắc đến tiền cô lại đau đầu. Phải nói lần phẫu thuật này gần như muốn vét sạch nhà của cô.
Cô nghĩ nếu mình chết sớm thì tốt rồi. Ít nhất cha mẹ của cô cũng không cần bán hết tất cả tài sản. Nghĩ đến đó, nước mắt cô từ từ rơi xuống. Một chiếc khăn tay trắng tinh được đưa đến trước mặt cô. Những ngón tay thon dài tinh tế.
- Thật đẹp.
Anh khẽ cười:
- Ngắm đủ chưa. Tôi mỏi tay.
Tôi vội cầm lấy chiếc khăn. Lau nước mắt. Anh ta nói:
- Tôi đã giúp cô phẫu thuật. Dù vậy chỉ tạm thời cứu được cô thôi. Trái tim cô không chịu nổi các cuộc phẫu thuật khác nữa. Tôi nghĩ cô đừng hy vọng quá nhiều.
- Tôi hiểu.
- Lúc nào cũng phải mang theo thuốc. Thuốc này khác với những loại thuốc trước đó.
Cô gật đầu.
- Được cô nghỉ ngơi đi.
Đến giờ uống thuốc. Những viên thuốc hình như ít hơn ở các bệnh viện khác.
Tôi được chuyển đến phòng thường. Mỗi ngày đều nói chuyện với những người xung quanh. Bởi vì quanh năm ở bệnh viện nên tôi rất dễ bắt chuyện với các bệnh nhân khác.
Tiếng bước chân dừng lại trước căn phòng rộn ràng tiếng cười của nhiều bệnh nhân.
Trái tim đã tạm thời đập ổn định. Như mặt biển sóng lặng.
Tôi nhìn những tia nắng mai. Thật đẹp. Nếu một ngày nào tôi không thể nhìn thấy mọi thứ nữa thì thật đáng tiếc.
Cứ ngày nào còn sống thì cứ vui vẻ thôi.
Anh đứng yên ở đó. Ánh mắt ấy, nụ cười của em khiến người ta cảm giác thật ấm áp. Như một mặt trời tỏa sáng. Khao khát sự sống.
Y tá vỗ vai của anh.
- Bác sỹ Thiên, có người cần gặp anh. Đang đợi ở phòng.
- Được.
Một cô gái thanh cao ngồi ngay ngắn. Mọi cử chỉ đều thể hiện sự cao quý đơn diệu. Thật tẻ nhạt.
- Đến đây làm gì.
- Mẹ anh nhắn. Tối nay, ăn tối tại nhà hàng Đệ Nhất.
- Được. Cô có thể về.
Một ngày đẹp trời lại có thể kéo mây đen nhanh như một cơn gió thổi qua.
Mẹ anh suốt ngày quá rảnh nên tìm người làm mai mối. Cô gái này là người thứ bao nhiêu anh cũng không nhớ. Tạm cho là bia đỡ đạn của anh đi. Phụ nữ thật phiền chết được.
Anh đi ra sân thượng. Hút không khí trong lành. Chỉ có ở đây là yên tỉnh.
Địa bàn duy nhất anh không bị phá rối.
Có một cái bàn và một chiếc ghế dài. Mái che là một dàn dây leo. Xanh rợp.
Anh muốn ngủ.
Nói ngủ là ngủ liền.
Cánh cửa sân thương hé mở. Một cô gái mặc đồ bệnh nhân. Từng bước từng bước đi lên.
- Là anh ta.
Cô tiến sát lại gần hơn. Đưa mặt lại nhìn. Đôi mắt trong veo nhìn anh.
Nắng bắt đầu lên cao. Chiếu đến chỗ người đàn ông đẹp trai. Anh ta nhíu đôi mày lại. Cô đưa hai tay nhỏ che nắng trước mặt anh. Đôi lông mày mới thả lỏng. Tay thật mỏi. Nhưng anh ta ngủ cũng thật ngon. Giống công chúa ngủ trong rừng. Không, phải là hoàng tử ngủ say mới đúng.
Cô không biết đứng bao lâu. Đầu óc hơi quay cuồng. Cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ để cạnh đó. Tay vẫn che cho người đàn ông nằm trên chiếc ghế dài. Đến khi mệt ngủ thiếp đi.
Anh ngủ rất ngon. Nhưng cảm giác có một thứ gì đó mềm mềm trên mặt của anh. Anh đưa tay cầm lấy. Một đôi tay nhỏ trắng mịn. Anh nhìn lại. Một cô gái ngủ bên cạnh trên chiếc ghế nhỏ thật tội nghiệp. Anh biết đó là ai.
Là em tự bước đến cạnh tôi.
Anh cười:
- Ngốc.
Cô gái vẫn không biết anh đã tỉnh dậy. Nắm lấy tay em. Anh không muốn buông ra. Cảm giác thật lạ. Đối với anh, phụ nữ chỉ đơn giản là thứ giải trí những lúc anh thật buồn tẻ. Không có hứng thú lâu dài. Hay cảm giác đặc biệt. Anh thấy họ rất phiền.
Bàn tay nhỏ trong đôi tay của anh chợt rút ra cắt đứt suy nghĩ của anh.
Đôi mắt trong veo nhìn anh.
Anh lại cười:
- Đẹp đến thế sao?
Cô ngẩn người rồi bừng tỉnh đỏ mặt.
- Không.
Anh nói:
- Tôi không đẹp.
Anh nhấn mạnh.
Cô trả lời:
- Không ý tôi không phải vậy.
Trái tim cô đập thật nhanh. Không phải cảm giác khó thở hay đau đớn. Cảm giác ánh mắt của anh như lay động thế giới yên lặng của cô.
Ba cô chỉ bảo khi cô ngất xỉu được người dân xung quanh đưa vào bệnh viện này. Bệnh viện tư nhân do một gia đình thương nhân mở ra. Tiền viện phí đôi khi còn hơn bọn xã hội đen cho vay lời cắt cổ.
Nhưng chính vì vậy cô được đưa nhanh chóng lên bàn mổ lập tức.
Ba cô còn chọc phẫu thuật là một bác sỹ rất đẹp trai.
Đẹp hay không cô thật sự không mấy quan tâm.
Cô nghe tiếng gõ cửa:
- Cốc.. cốc.. cốc.
Một giọng nói ấm áp cất lên:
- Tôi có thể vào không?
Tôi quen quán tính trả lời:
- Được.
Đa số bác sỹ hay y tá thường hay trực tiếp vào phòng bệnh nhân. Nhưng ở đây điều kiện rất tốt. Họ rất nhiệt tình và chu đáo. Thật không uổng phí số tiền bệnh nhân đã bỏ ra. Dù rất mắc.
Nhắc đến tiền cô lại đau đầu. Phải nói lần phẫu thuật này gần như muốn vét sạch nhà của cô.
Cô nghĩ nếu mình chết sớm thì tốt rồi. Ít nhất cha mẹ của cô cũng không cần bán hết tất cả tài sản. Nghĩ đến đó, nước mắt cô từ từ rơi xuống. Một chiếc khăn tay trắng tinh được đưa đến trước mặt cô. Những ngón tay thon dài tinh tế.
- Thật đẹp.
Anh khẽ cười:
- Ngắm đủ chưa. Tôi mỏi tay.
Tôi vội cầm lấy chiếc khăn. Lau nước mắt. Anh ta nói:
- Tôi đã giúp cô phẫu thuật. Dù vậy chỉ tạm thời cứu được cô thôi. Trái tim cô không chịu nổi các cuộc phẫu thuật khác nữa. Tôi nghĩ cô đừng hy vọng quá nhiều.
- Tôi hiểu.
- Lúc nào cũng phải mang theo thuốc. Thuốc này khác với những loại thuốc trước đó.
Cô gật đầu.
- Được cô nghỉ ngơi đi.
Đến giờ uống thuốc. Những viên thuốc hình như ít hơn ở các bệnh viện khác.
Tôi được chuyển đến phòng thường. Mỗi ngày đều nói chuyện với những người xung quanh. Bởi vì quanh năm ở bệnh viện nên tôi rất dễ bắt chuyện với các bệnh nhân khác.
Tiếng bước chân dừng lại trước căn phòng rộn ràng tiếng cười của nhiều bệnh nhân.
Trái tim đã tạm thời đập ổn định. Như mặt biển sóng lặng.
Tôi nhìn những tia nắng mai. Thật đẹp. Nếu một ngày nào tôi không thể nhìn thấy mọi thứ nữa thì thật đáng tiếc.
Cứ ngày nào còn sống thì cứ vui vẻ thôi.
Anh đứng yên ở đó. Ánh mắt ấy, nụ cười của em khiến người ta cảm giác thật ấm áp. Như một mặt trời tỏa sáng. Khao khát sự sống.
Y tá vỗ vai của anh.
- Bác sỹ Thiên, có người cần gặp anh. Đang đợi ở phòng.
- Được.
Một cô gái thanh cao ngồi ngay ngắn. Mọi cử chỉ đều thể hiện sự cao quý đơn diệu. Thật tẻ nhạt.
- Đến đây làm gì.
- Mẹ anh nhắn. Tối nay, ăn tối tại nhà hàng Đệ Nhất.
- Được. Cô có thể về.
Một ngày đẹp trời lại có thể kéo mây đen nhanh như một cơn gió thổi qua.
Mẹ anh suốt ngày quá rảnh nên tìm người làm mai mối. Cô gái này là người thứ bao nhiêu anh cũng không nhớ. Tạm cho là bia đỡ đạn của anh đi. Phụ nữ thật phiền chết được.
Anh đi ra sân thượng. Hút không khí trong lành. Chỉ có ở đây là yên tỉnh.
Địa bàn duy nhất anh không bị phá rối.
Có một cái bàn và một chiếc ghế dài. Mái che là một dàn dây leo. Xanh rợp.
Anh muốn ngủ.
Nói ngủ là ngủ liền.
Cánh cửa sân thương hé mở. Một cô gái mặc đồ bệnh nhân. Từng bước từng bước đi lên.
- Là anh ta.
Cô tiến sát lại gần hơn. Đưa mặt lại nhìn. Đôi mắt trong veo nhìn anh.
Nắng bắt đầu lên cao. Chiếu đến chỗ người đàn ông đẹp trai. Anh ta nhíu đôi mày lại. Cô đưa hai tay nhỏ che nắng trước mặt anh. Đôi lông mày mới thả lỏng. Tay thật mỏi. Nhưng anh ta ngủ cũng thật ngon. Giống công chúa ngủ trong rừng. Không, phải là hoàng tử ngủ say mới đúng.
Cô không biết đứng bao lâu. Đầu óc hơi quay cuồng. Cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ để cạnh đó. Tay vẫn che cho người đàn ông nằm trên chiếc ghế dài. Đến khi mệt ngủ thiếp đi.
Anh ngủ rất ngon. Nhưng cảm giác có một thứ gì đó mềm mềm trên mặt của anh. Anh đưa tay cầm lấy. Một đôi tay nhỏ trắng mịn. Anh nhìn lại. Một cô gái ngủ bên cạnh trên chiếc ghế nhỏ thật tội nghiệp. Anh biết đó là ai.
Là em tự bước đến cạnh tôi.
Anh cười:
- Ngốc.
Cô gái vẫn không biết anh đã tỉnh dậy. Nắm lấy tay em. Anh không muốn buông ra. Cảm giác thật lạ. Đối với anh, phụ nữ chỉ đơn giản là thứ giải trí những lúc anh thật buồn tẻ. Không có hứng thú lâu dài. Hay cảm giác đặc biệt. Anh thấy họ rất phiền.
Bàn tay nhỏ trong đôi tay của anh chợt rút ra cắt đứt suy nghĩ của anh.
Đôi mắt trong veo nhìn anh.
Anh lại cười:
- Đẹp đến thế sao?
Cô ngẩn người rồi bừng tỉnh đỏ mặt.
- Không.
Anh nói:
- Tôi không đẹp.
Anh nhấn mạnh.
Cô trả lời:
- Không ý tôi không phải vậy.
Trái tim cô đập thật nhanh. Không phải cảm giác khó thở hay đau đớn. Cảm giác ánh mắt của anh như lay động thế giới yên lặng của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.