Chương 1: Lịch Sử Mới
Vĩnh Hằng Chi Hỏa
03/12/2022
Thánh Nguyên Đại Lục, Cảnh Quốc, Giang Châu, phủ Đại Nguyên, huyện Tể.
Bầu trời xanh biếc như gột, ánh nắng chan hòa, chim chóc vui vẻ hoan ca, dưới đất lác đác những chiếc lá cây bị cơn mưa đêm qua quật cho rụng xuống, sắc xuân chan chứa.
Phương Vận rét run cầm cập, chợt giật mình tỉnh giấc, mở mắt mờ mịt nhìn xung quanh.
Phương Vận phát hiện mình đang nằm trên một tảng đá trong con ngõ nhỏ, mặt đất ướt nhẹp, hắn vội vàng bám tường đứng dậy, đồng thời cảm thấy toàn thân đau đớn, nóng hừng hực.
"Mình nhớ rõ ràng thư viện bị cháy, sau đó mình nhảy lầu tìm đường thoát thân, sao giờ lại ở đây? Đây là nơi nào?" Phương Vận Nghi ngờ thầm nghĩ.
Khóe mắt hắn phát hiện quần áo trên người không đúng lắm, cúi đầu nhìn lại, lập tức sợ hãi.
Không ngờ hắn lại mặc quần áo vải bố thời cổ đại, trên quần áo còn dính vết máu và bùn đất, cánh tay vừa gầy vừa nhỏ.
Bên cạnh có một vũng nước, Phương Vận cúi đầu nhìn, trong vũng nước phản chiếu tướng mạo hắn.
"Đây không phải mình lúc mười bốn mười lăm tuổi sao?"
Đột nhiên, đầu óc Phương Vận vô cùng đau đớn, mắt nổ đom đóm, một lượng lớn ký ức ùa vào đầu, hắn cắn chặt răng, mồ hôi túa ra đầy trán.
Không biết qua bao lâu, Phương Vận bình tĩnh trở lại, ánh mắt vô cùng phức tạp, chậm rãi sắp xếp lại những ký ức vừa hiện ra.
Thì ra nơi này không còn là Trái Đất, là Thánh Nguyên Đại Lục chưa bao giờ nghe nói đến.
Thiếu niên này cũng tên là Phương Vận, bị người ta đánh chết.
"Lẽ nào mình ngã chết trong thư viện, sau đó cơ duyên xảo hợp chiếm được cơ thể của hắn? Đây là hoàn hồn sống lại trong truyền thuyết?"
"Nguyện vọng lớn lao nhất của Phương Vận này là làm một đồng sinh, nắm giữ tài hoa làm rạng rỡ tổ tông. Nơi này lại có một loại sức mạnh gọi là 'tài hoa', người đọc sách có thể thông qua 'tài hoa' nắm lấy nguyên khí trời đất, thu được lực lượng hùng mạnh, thực sự là chưa từng nghe nói đến."
"Ủa? Lịch sử nơi này..."
Phương Vận phát hiện thế giới này ngoại trừ có yêu man, trong lịch sử của Thánh Nguyên Đại Lục triều Thương lúc trước rất bình thường, nhưng những năm cuối của triều Thương lại có sự thay đổi rất lớn.
Những năm cuối triều Thương, Tây Bá Hầu Cơ Xương, tức về sau là Chu Văn Vương, xem nhật nguyệt tinh không viết "Kinh Dịch" thành kỳ thư thiên cổ, trời giáng dị tượng, tài hoa rót vào đầu, trời phong á thánh, đến Tây Kỳ phạt Trụ.
Đại quân của Tây Kỳ thế như chẻ tre, sau nhiều ngày đã đến dưới thành Triều Ca, kinh đô của triều Thương, cửa thành đột nhiên mở ra, mười vạn yêu tộc, ba mươi vạn man tộc và trăm vạn binh sĩ Đại Thương ùa ra như thủy triều, vây lấy hai mươi vạn quân sĩ của Tây Kỳ.
Trụ Vương của triều Thương đứng trên thành ôm hồ yêu Đát Kỷ, chửi mắng quân sĩ Tây Kỳ, về sau hạ lệnh tổng tiến công, mắt thấy quân sĩ Tây Kỳ sắp gặp phải tai ương ngập đầu, Chu Văn Vương đạp mây từ trên trời giáng xuống.
Chu Văn Vương mặc một bộ áo trắng, trừng mắt lạnh lùng nhìn, liệt kê ra thập đại tông tội của Trụ Vương, mỗi khi nói đến một tông tội, quốc vận của Đại Thương lại giảm xuống một bậc, Trụ Vương già hơn mười tuổi.
Chu Văn Vương nói xong, quốc vận của Đại Thương cũng sụp đổ, Trụ Vương gần đất xa trời, trong cơn hấp hối.
tài hoa của Chu Văn Vương hóa thành mặt trời chói chang treo cao trên bầu trời, tay ngài ôm thánh thư "Kinh Dịch", khi đọc lên có những văn tự màu vàng kim nhỏ li ti từ trong miệng bay ra.
Chúng càng bay ra càng lớn, cuối cùng thành cỡ một người, vô số những chữ màu vàng to lớn vây quanh mặt trời tài hoa, tỏa xuống kim quang, soi sáng thiên hạ.
Kim quang không làm bị thương nhân tộc, nhưng mười vạn yêu tộc và ba mươi vạn man tộc đột nhiên rít lên thê thảm, cơ thể nứt từ trong ra ngoài, máu tươi văng khắp nơi, lần lượt chết đi.
Cuối cùng, năm tên man thánh tiêu vong, ba đại yêu thánh chỉ một người chạy thoát.
Trên đồng hoang, máu chảy trôi chày.
Trụ Vương băng hà, một trăm vạn binh sĩ Đại Thương đầu hàng.
Hậu nhân khen ngợi Chu Văn Vương: một tay diệt sạch yêu man, một thân bình thiên hạ.
Sau đó, Chu Văn Vương truyền ngôi cho Vũ Vương, chuyên tâm nghiên cứu "Kinh Dịch", tuổi thọ đến năm trăm tuổi.
Sau đó, trong thiên hạ không ai có tài hoa nữa, cho đến khi Khổng Khâu xuất thế.
Thánh nhân Khổng Tử ra đời, dung mạo xấu xí, bị vứt ở nơi hoang dã, thời tiết vô cùng nóng bức, diều hâu đậu xuống, vỗ cánh quạt gió cho ngài để xua đuổi cái nóng bức của mùa hè, một con hổ mẹ tha Khổng Tử vào trong ổ, cho uống sữa hổ, sau đó người ta nói Khổng Tử là "rồng sinh hổ dưỡng, chim ưng quạt mát".
Sau đó hổ mẹ trả lại Khổng Tử cho Khổng mẫu, Khổng mẫu dốc lòng nuôi dưỡng.
Mẹ Khổng Tử là tiểu thiếp, sau khi Khổng phụ qua đời, Khổng Tử và mẹ bị vợ cả của Khổng phụ đánh đuổi.
Thời niên thiếu Khổng Tử vô cùng nghèo khó, sau khi phong thánh từng nói với đệ tử:
"Ngô thiểu dã tiện, cố đa năng bỉ sự."
Ý là lúc còn nhỏ ngài rất nghèo khó, cho nên phải làm rất nhiều công việc nặng nề.
Lúc còn trẻ Khổng Tử rất bình thường, thời kỳ trung niên mới cho thấy chỗ khác người, cũng cùng thời Chu Du Liệt Quốc.
Khổng Tử tuổi già quay về làm quan ở Lỗ quốc, cuối cùng đảm nhiệm một trong những chức quan cao nhất của Lỗ quốc là đại tư khấu, nhưng cuối cùng bị gạt bỏ từ quan.
Sau khi từ quan, Khổng Tử một lần nữa chỉnh sửa "Kinh Thi", "Thượng Thư", "Lễ Ký" và "Nhạc Kinh", cũng lấy "Kinh Dịch" của Văn Vương làm lời tựa.
Cuối cùng, Khổng Tử tự tay biên soạn "Xuân Thu", lúc sách hoàn thành, tài hoa bay lên bầu trời, hoa bay đầy trời, quần tinh chiếu rọi, mây ngũ sắc trải dài ngàn dặm, sấm rền vang xa, thiên hạ chấn động, thành á thánh.
Sau khi Khổng Tử được phong thánh thì bế quan mười năm.
Không lâu sau đó, yêu thánh xà tộc đã chạy thoát khỏi trận chiến Thương Chu năm đó trải qua năm trăm năm tu luyện, tiến thêm một bước, trở thành đại thánh, mưu toan báo thù Văn Vương diệt yêu, xâm lược quy mô lớn.
Bầu trời xanh biếc như gột, ánh nắng chan hòa, chim chóc vui vẻ hoan ca, dưới đất lác đác những chiếc lá cây bị cơn mưa đêm qua quật cho rụng xuống, sắc xuân chan chứa.
Phương Vận rét run cầm cập, chợt giật mình tỉnh giấc, mở mắt mờ mịt nhìn xung quanh.
Phương Vận phát hiện mình đang nằm trên một tảng đá trong con ngõ nhỏ, mặt đất ướt nhẹp, hắn vội vàng bám tường đứng dậy, đồng thời cảm thấy toàn thân đau đớn, nóng hừng hực.
"Mình nhớ rõ ràng thư viện bị cháy, sau đó mình nhảy lầu tìm đường thoát thân, sao giờ lại ở đây? Đây là nơi nào?" Phương Vận Nghi ngờ thầm nghĩ.
Khóe mắt hắn phát hiện quần áo trên người không đúng lắm, cúi đầu nhìn lại, lập tức sợ hãi.
Không ngờ hắn lại mặc quần áo vải bố thời cổ đại, trên quần áo còn dính vết máu và bùn đất, cánh tay vừa gầy vừa nhỏ.
Bên cạnh có một vũng nước, Phương Vận cúi đầu nhìn, trong vũng nước phản chiếu tướng mạo hắn.
"Đây không phải mình lúc mười bốn mười lăm tuổi sao?"
Đột nhiên, đầu óc Phương Vận vô cùng đau đớn, mắt nổ đom đóm, một lượng lớn ký ức ùa vào đầu, hắn cắn chặt răng, mồ hôi túa ra đầy trán.
Không biết qua bao lâu, Phương Vận bình tĩnh trở lại, ánh mắt vô cùng phức tạp, chậm rãi sắp xếp lại những ký ức vừa hiện ra.
Thì ra nơi này không còn là Trái Đất, là Thánh Nguyên Đại Lục chưa bao giờ nghe nói đến.
Thiếu niên này cũng tên là Phương Vận, bị người ta đánh chết.
"Lẽ nào mình ngã chết trong thư viện, sau đó cơ duyên xảo hợp chiếm được cơ thể của hắn? Đây là hoàn hồn sống lại trong truyền thuyết?"
"Nguyện vọng lớn lao nhất của Phương Vận này là làm một đồng sinh, nắm giữ tài hoa làm rạng rỡ tổ tông. Nơi này lại có một loại sức mạnh gọi là 'tài hoa', người đọc sách có thể thông qua 'tài hoa' nắm lấy nguyên khí trời đất, thu được lực lượng hùng mạnh, thực sự là chưa từng nghe nói đến."
"Ủa? Lịch sử nơi này..."
Phương Vận phát hiện thế giới này ngoại trừ có yêu man, trong lịch sử của Thánh Nguyên Đại Lục triều Thương lúc trước rất bình thường, nhưng những năm cuối của triều Thương lại có sự thay đổi rất lớn.
Những năm cuối triều Thương, Tây Bá Hầu Cơ Xương, tức về sau là Chu Văn Vương, xem nhật nguyệt tinh không viết "Kinh Dịch" thành kỳ thư thiên cổ, trời giáng dị tượng, tài hoa rót vào đầu, trời phong á thánh, đến Tây Kỳ phạt Trụ.
Đại quân của Tây Kỳ thế như chẻ tre, sau nhiều ngày đã đến dưới thành Triều Ca, kinh đô của triều Thương, cửa thành đột nhiên mở ra, mười vạn yêu tộc, ba mươi vạn man tộc và trăm vạn binh sĩ Đại Thương ùa ra như thủy triều, vây lấy hai mươi vạn quân sĩ của Tây Kỳ.
Trụ Vương của triều Thương đứng trên thành ôm hồ yêu Đát Kỷ, chửi mắng quân sĩ Tây Kỳ, về sau hạ lệnh tổng tiến công, mắt thấy quân sĩ Tây Kỳ sắp gặp phải tai ương ngập đầu, Chu Văn Vương đạp mây từ trên trời giáng xuống.
Chu Văn Vương mặc một bộ áo trắng, trừng mắt lạnh lùng nhìn, liệt kê ra thập đại tông tội của Trụ Vương, mỗi khi nói đến một tông tội, quốc vận của Đại Thương lại giảm xuống một bậc, Trụ Vương già hơn mười tuổi.
Chu Văn Vương nói xong, quốc vận của Đại Thương cũng sụp đổ, Trụ Vương gần đất xa trời, trong cơn hấp hối.
tài hoa của Chu Văn Vương hóa thành mặt trời chói chang treo cao trên bầu trời, tay ngài ôm thánh thư "Kinh Dịch", khi đọc lên có những văn tự màu vàng kim nhỏ li ti từ trong miệng bay ra.
Chúng càng bay ra càng lớn, cuối cùng thành cỡ một người, vô số những chữ màu vàng to lớn vây quanh mặt trời tài hoa, tỏa xuống kim quang, soi sáng thiên hạ.
Kim quang không làm bị thương nhân tộc, nhưng mười vạn yêu tộc và ba mươi vạn man tộc đột nhiên rít lên thê thảm, cơ thể nứt từ trong ra ngoài, máu tươi văng khắp nơi, lần lượt chết đi.
Cuối cùng, năm tên man thánh tiêu vong, ba đại yêu thánh chỉ một người chạy thoát.
Trên đồng hoang, máu chảy trôi chày.
Trụ Vương băng hà, một trăm vạn binh sĩ Đại Thương đầu hàng.
Hậu nhân khen ngợi Chu Văn Vương: một tay diệt sạch yêu man, một thân bình thiên hạ.
Sau đó, Chu Văn Vương truyền ngôi cho Vũ Vương, chuyên tâm nghiên cứu "Kinh Dịch", tuổi thọ đến năm trăm tuổi.
Sau đó, trong thiên hạ không ai có tài hoa nữa, cho đến khi Khổng Khâu xuất thế.
Thánh nhân Khổng Tử ra đời, dung mạo xấu xí, bị vứt ở nơi hoang dã, thời tiết vô cùng nóng bức, diều hâu đậu xuống, vỗ cánh quạt gió cho ngài để xua đuổi cái nóng bức của mùa hè, một con hổ mẹ tha Khổng Tử vào trong ổ, cho uống sữa hổ, sau đó người ta nói Khổng Tử là "rồng sinh hổ dưỡng, chim ưng quạt mát".
Sau đó hổ mẹ trả lại Khổng Tử cho Khổng mẫu, Khổng mẫu dốc lòng nuôi dưỡng.
Mẹ Khổng Tử là tiểu thiếp, sau khi Khổng phụ qua đời, Khổng Tử và mẹ bị vợ cả của Khổng phụ đánh đuổi.
Thời niên thiếu Khổng Tử vô cùng nghèo khó, sau khi phong thánh từng nói với đệ tử:
"Ngô thiểu dã tiện, cố đa năng bỉ sự."
Ý là lúc còn nhỏ ngài rất nghèo khó, cho nên phải làm rất nhiều công việc nặng nề.
Lúc còn trẻ Khổng Tử rất bình thường, thời kỳ trung niên mới cho thấy chỗ khác người, cũng cùng thời Chu Du Liệt Quốc.
Khổng Tử tuổi già quay về làm quan ở Lỗ quốc, cuối cùng đảm nhiệm một trong những chức quan cao nhất của Lỗ quốc là đại tư khấu, nhưng cuối cùng bị gạt bỏ từ quan.
Sau khi từ quan, Khổng Tử một lần nữa chỉnh sửa "Kinh Thi", "Thượng Thư", "Lễ Ký" và "Nhạc Kinh", cũng lấy "Kinh Dịch" của Văn Vương làm lời tựa.
Cuối cùng, Khổng Tử tự tay biên soạn "Xuân Thu", lúc sách hoàn thành, tài hoa bay lên bầu trời, hoa bay đầy trời, quần tinh chiếu rọi, mây ngũ sắc trải dài ngàn dặm, sấm rền vang xa, thiên hạ chấn động, thành á thánh.
Sau khi Khổng Tử được phong thánh thì bế quan mười năm.
Không lâu sau đó, yêu thánh xà tộc đã chạy thoát khỏi trận chiến Thương Chu năm đó trải qua năm trăm năm tu luyện, tiến thêm một bước, trở thành đại thánh, mưu toan báo thù Văn Vương diệt yêu, xâm lược quy mô lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.